- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
10. Anh xem, em đã cởi quần áo rồi, sắp đi ngủ đây.
10. Anh xem, em đã cởi quần áo rồi, sắp đi ngủ đây.
Trước khi ngủ, Sở Thu Bạch vừa phải ứng phó một trận với mẹ, tâm trạng chán nản và bồn chồn khiến giấc ngủ vốn đã chẳng tốt lại càng tệ hơn.
Anh nuốt liền mấy viên thuốc ngủ, mới khó khăn lắm mới chìm vào giấc.
Giấc ngủ của anh vốn đã ngắn không sâu lại bị kẻ không mời mà đến cướp mất.
Sở Thu Bạch từ cơn mê man nặng nề cố gắng tỉnh lại, mất vài giây mới nhận ra trên giường đã có thêm một người.
Bộ đồ ngủ chỉnh tề trước khi ngủ giờ đã mở toang, hàng khuy áo từ eo tới ngực đều bị cởi ra, vạt áo còn rối hơn cả mấy sợi tóc dính trên trán.
Sau thoáng ngẩn ngơ ngắn ngủi, cơn giận dữ bùng lên.
"Sở Giang Lai!"
Anh như một con sư tử nổi điên, định hất thằng khốn không mời mà đến xuống giường."
Có mặt!"
Kẻ phá giấc mơ của người khác chẳng hề vì sự hăm dọa của Sở Thu Bạch mà lùi bước dù chỉ một chút.
Ngược lại, cậu còn thừa thắng áp sát hơn như con sói đói ranh mãnh bám lấy vành nồi dốc hết mưu kế chỉ vì muốn húp một ngụm canh nóng "Giữa đêm giữa hôm không ngủ, em phát điên gì vậy!"
"Em có không ngủ đâu, đây chẳng phải là đang chuẩn bị ngủ sao."
Để chứng minh mình nói thật, con sói đói mỉm cười, cởi thêm hai khuy áo sơ mi.
"Anh Thu Bạch, em rất ngoan mà.
Anh xem, em đang cởi quần áo rồi, sắp ngủ đây."
Mãi đến lúc này, Sở Thu Bạch mới nhận ra hơi men phảng phất từ kẻ đang ôm mình một cách bá đạo.
Hơi thở nóng rực, giọng kẻ say khàn khàn nhưng lại rất dịu dàng:"Trước khi kỵ sĩ độc quyền của anh chính thức ngủ anh còn điều gì muốn sai bảo không hả, Anh Thu Bạch thân yêu?"
"Buông tôi ra!"
"Không buông đâu..."
Sở Giang Lai bật cười khẽ, giọng khàn lẫn chút ngây thơ: "Kỵ sĩ của anh cái gì cũng có thể nghe lời, nhưng riêng điều này thì không."
Sở Thu Bạch cạn hết sự kiên nhẫn cố sức giãy ra.
Từ khi Sở Giang Lai tiếp quản gia nghiệp, giới làm ăn đều khen cậu thủ đoạn như sấm, thiên phú dị bẩm, đám thuộc hạ cũ của Sở Chấn Thiên cũng hay cảm thán "Hổ phụ không sinh khuyển tử, Sở gia đã có người kế thừa."
Thế nhưng trước mặt Sở Thu Bạch vị "đại thương gia" được kỳ vọng ấy dường như mãi chẳng chịu lớn.
Sở Thu Bạch không có tâm trạng hùa theo trò điên của cậu, cố hết sức gỡ tay cậu ra rồi vươn tay bật đèn.Ánh đèn bừng sáng, mọi sự mờ ám đều không thể trốn thoát.
Sở Giang Lai quỳ một gối trên giường, gương mặt tuấn mỹ ẩn hiện chút men say.
So với kỵ sĩ, cậu lúc này giống một vị hoàng tử vừa rời yến tiệc, lạc nhầm vào cung điện.
Còn so với cậu, Sở Thu Bạch quần ngủ đã tụt nửa chừng lại trông càng lúng túng hơn.Chú cún ngoan sẽ không vì bật đèn mà xấu hổ bỏ chạy, cậu tự cho mình chẳng làm gì sai, tất cả chỉ là muốn ôm ấp người anh mình yêu "Anh Thu Bạch..."
Dựa hơi rượu Sở Giang Lai lại nhào tới lần nữa quấn quýt không buông, khiến kiên nhẫn của Sở Thu Bạch cạn tới đáy.
Anh sắp không chịu nổi nữa, giọng liền lạnh đi vài phần nữa "Em rốt cuộc làm đủ chưa?"
"Chưa!"
Bị đẩy ra hết lần này tới lần khác, Sở Giang Lai cao giọng hơn, ánh mắt giận dữ lạnh lẽo khiến Sở Thu Bạch nghi ngờ cậu hoàn toàn không say.
"Đã đến nước này rồi!
Anh còn mơ em sẽ bình tĩnh rồi thật lòng chúc phúc cho anh và con đàn bà đó trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử sao?"
Nhắc đến "sớm sinh quý tử", cậu chau mày, vẻ lạnh lẽo u tối trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi không cam lòng bị tổn thương sâu sắc.
Cậu cười tự giễu: "Nhưng... hình như anh cũng chẳng cần lời chúc của em..."
"Dù sao thì... con đàn bà đó đã có thai hai tháng rồi..."
Nói đến đây, đôi mắt vốn tràn đầy u ám bỗng ươn ướt, vành mắt dần đỏ lên.
Cậu thật sự rất biết khóc.
Mỗi lần đều khóc chân thành, khóc đến mức khiến người khác đau lòng.
Một cảm giác không thật thứ dạo gần đây hay ám ảnh Sở Thu Bạch lại ùa tới.
Anh trở nên mất phương hướng, chẳng biết phải làm gì chỉ có thể lạnh mặt nhìn cậu.Sự im lặng vô cảm ấy khiến gương mặt Sở Giang Lai tràn đầy đau khổ rõ rệt hơn.
Cậu nắm chặt vạt áo của Sở Thu Bạch, giọng mũi nặng "Từ khi về từ Kinh thị, em vẫn luôn nghĩ... rốt cuộc tại sao anh lại chọn Văn Nhân..."
Vạt áo ấy giống như chiếc đuôi của "giọt lệ Rupert", bị hắn siết chặt, khiến lớp vỏ bọc lạnh lùng của Sở Thu Bạch lập tức vỡ vụn.(Giọt lệ Rupert là một loại thủy tinh đặc biệt, phần đuôi mảnh nếu bị bẻ sẽ khiến toàn bộ vỡ vụn ngay lập tức.)Tránh không được, anh cảm thấy một cơn chua xót sâu thẳm dâng lên.
Trái tim như bị ai đó bóp chặt như quả chanh, liên tục rỉ ra thứ nước chua gắt thấm đẫm cả nghi ngờ, oán hận và sợ hãi, rồi hòa trộn lộn xộn vào nhau.
Sở Thu Bạch sớm đã biết Sở Giang Lai không hẳn là người tốt thậm chí từng nghĩ cậu ta có thể thật sự mắc chút vấn đề về sức khỏe tâm lý.
Cách Sở Giang Lai thể hiện tình cảm với anh quá mãnh liệt và cực đoan, hoàn toàn khác khi đối diện với người khác, mang theo rất nhiều màu sắc diễn kịch.Sở Thu Bạch không ngu, anh nhìn ra được.
Nhưng anh vẫn tự lừa mình, rằng nếu những cảm xúc phô trương đó Sở Giang Lai chỉ diễn cho một mình anh xem, thì cũng chẳng sao.
Sở Giang Lai là một diễn viên mới vào nghề, còn Sở Thu Bạch thì sẵn lòng cho cậu ta cơ hội tập dượt, làm khán giả duy nhất hay sân khấu riêng cho cậu ta, miễn là Sở Giang Lai cần.Có chút vấn đề về nhận thức cảm xúc thì đã sao?
Sở Thu Bạch cũng đâu hoàn hảo.
Anh hiền lành, không chí lớn, lại thiếu tinh thần mạo hiểm.
Mà Sở Giang Lai chính là cơ hội hiếm hoi trong đời mà anh sẵn sàng mạo hiểm để nắm lấy.
Giống như mặt trăng duy nhất trên đời này, dù đầy hố sâu sần sùi cũng chẳng sao, vẫn không làm mờ đi ánh sáng độc nhất vô nhị của nó."
Em cũng có tự xem lại bản thân của mình rốt cuộc em đã làm sai ở đâu..."
Sở Giang Lai, mũi đỏ hoe, mái tóc rối bù xoăn nhẹ phủ lên trán, trông chẳng khác nào một đứa trẻ vì chưa làm xong bài tập mà bị anh trai lôi ra phạt đứng một mình.
Sở Thu Bạch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn cậu, nhưng lớp băng giá được bọc kín đến từng sợi tóc ấy đã bắt đầu tan chảy, như tảng băng vừa bị gió xuân ghé qua.Anh nghĩ, nỗi đau rõ ràng và sống động thế này sao có thể là giả được?
Dù cách biểu đạt hơi phô trương, nhưng sự buồn bã của Sở Giang Lai lại chân thật đến thế.
Nhưng nếu nỗi đau này là thật, vậy một Sở Giang Lai có thể đau lòng đến rơi lệ chỉ vì anh sắp kết hôn, liệu có thật sự nhẫn tâm làm ra những tổn thương tàn nhẫn kia không?
Mọi dấu hiệu cho thấy, vấn đề của Sở Giang Lai e là không chỉ dừng lại ở một chút rối loạn cảm xúc.
Rất có thể cậu ta lạnh lùng, cay nghiệt, ích kỷ, tàn nhẫn, nói dối thành thói và nghiện diễn kịch.
Nhưng không hiểu vì sao, đối với cậu, Sở Thu Bạch luôn mềm lòng kiểu mềm lòng "không thấy quan tài không đổ lệ", "đâm đầu vào tường vẫn chẳng quay lại"."
Rồi sao?
Em đã nghĩ thông chưa?"
Sở Thu Bạch hỏi "Ừm."
Đôi mắt đỏ hoe của Sở Giang Lai hơi khẽ tiến lại gần, như con mèo rình bắt chim sẻ, dừng một chút rồi mới nói: "Ban đầu, em nghĩ ra rất nhiều lý do khác nhau, nhưng vẫn luôn trốn tránh nguyên nhân thật sự..."
"Bây giờ thì sao?"
"Xin lỗi."
Cậu tựa đầu lên vai anh, nịnh nọt nói: "Sở Thu Bạch, em sai rồi..."
Cậu xin lỗi.Tim Sở Thu Bạch đập mạnh một nhịp, như vừa mắc chứng tim nhanh thất, tim đột ngột nóng lên mà lòng bàn tay lại lạnh buốt.
Gương mặt vẫn giữ vẻ hờ hững, nhưng miệng như bị khóa chặt, phải rất lâu sau mới hỏi được: "Sai ở đâu?"
"Em không nên giấu anh mà đi gặp những cô gái khác..."
Sở Thu Bạch chết lặng tại chỗ, mặc kệ Sở Giang Lai nhẹ nhàng tựa lại gần, giọng đầy thành khẩn"Nhưng em với họ thật sự chẳng có gì cả, thật đấy"Ồ, thì ra là xin lỗi vì chuyện này.
Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."
Em còn tưởng anh sẽ không biết chuyện nà" Sở Giang Lai nói xong liền hỏi: "Ai nói cho anh biết?
Là Sở Dung à?"
Mối quan hệ xã giao của Sở Thu Bạch rất đơn giản, trong những người thân thiết thì đúng là Sở Dung khả năng cao nhất sẽ truyền mấy chuyện kiểu này.
Huống hồ, cô ấy từng sống khá lâu ở New York, dù bản thân không có mặt thì việc có vài người quen làm "tai mắt" cũng chẳng lạ.
Thấy anh không trả lời, Sở Giang Lai lạnh giọng "Cô ta đúng là chỉ giỏi thêm dầu vào lửa."
"Chuyện này liên quan gì đến cô ấy?"
Sở Thu Bạch ghét nhất Sở Giang Lai né tránh trọng tâm kiểm này, lại càng ghét hơn về việc cậu đổ lỗi cho người khác dù đó là lỗi của bản thân.
Anh tránh đi cái cằm định tựa lên vai mình, giọng nghiêm lại "Em không có xương à?
Ngồi thẳng một mình không được sao?"
"Sở Dung trước mặt anh nói xấu em, anh còn giúp cô ta mắng em."
"Ý em là, Sở Dung ép em hẹn hò với mấy cô gái đó à?"
"Cô ta không ép, nhưng cô ta ác ý xuyên tạc những buổi tiệc tối xã giao của em trước mặt anh, còn nghiêm trọng hơn ép hẹn hò cả vạn lần!"
Sở Giang Lai cãi cùn "Em biết ngay là cô ta!
Bao nhiêu tuổi đầu rồi!
Bản thân thì chẳng lo yêu đương kết hôn, lại còn phá chuyện của người khác!"
"Sở Giang Lai!"
Bị anh gọi thẳng tên, Sở Giang Lai lập tức im bặt, nhưng vẫn đỏ mắt, dáng vẻ chẳng cam lòng gì.
"Lỗi của mình thì đừng trút sang người khác!
Hơn nữa, anh chưa từng nói là Sở Dung nói cho anh biết!"
"Nếu không phải cô ta thì còn ai vào đây?"
'Muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm.' Sắc mặt Sở Thu Bạch lại lạnh đi "Sở Giang Lai không phải em không nghĩ ramà là em vốn dĩ không thấy mình sai ở đâu."
Thực tế, mấy bức ảnh đó đúng là Sở Dung đem ra làm chuyện cười kể cho anh, nhưng cô hoàn toàn không có ác ý.
Ở trong nước, Sở Giang Lai chưa từng công khai bạn gái, nhưng sang Âu Mỹ thì lại thoải mái làm quen với không ít cô gái.
Cô ấy chỉ coi đây là chuyện gia tộc để buôn cho vui thôi.
Dù sao, với tư cách là cô út, Sở Dung chẳng thể ngờ được, việc Sở Giang Lai dắt từng cô vào khách sạn sau lưng gia đình lại mang ý nghĩa như thế nào đối với Sở Thu Bạch.Từ khi trở về Giang Hỗ sau chuyến đi Kinh thị, Sở Giang Lai hẳn là đã suy nghĩ rất nhiều, nên mới bày ra vở kịch vụng về kiểu "vây Ngụy cứu Triệu" này.
Sở Thu Bạch lại một lần nữa cảm thấy chút chán chường và lạnh lẽo len vào lòng."
Thôi, bây giờ bàn mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Anh lại lần thứ hai hạ lệnh đuổi khách "Đi ngủ đi, đã muộn rồi."
Nhưng kẻ khách không mời bị đuổi lại chẳng có ý định rời đi, ngược lại còn nắm chặt cánh tay anh, lập tức năn nỉ nhận lỗi "Anh Thu Bạch, anh đừng đuổi em mà anh nói đúng, bất kể là ai nói cho anh biết, lỗi đều là ở em hết"Sở Giang Lai như chú chó trung thành cúi đầu ủ rũ vì mắc lỗi, chỉ thiếu điều vẫy đuôi tỏ lòng trung thành "Nhưng em thề!
Em và những người đó không hề có bất kỳ quan hệ thực chất nào cả!
Chỉ là bạn bè trêu ghẹo, em không từ chối được nên thỉnh thoảng mới gặp mặt thôi..."
Sở Thu Bạch không hiểu thế nào là "trêu ghẹo" mà lại khó từ chối đến mức phải đi khách sạn với người ta.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là...Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức đau đớn không ai biết ấy, nhưng một khi chạm đến vùng ký ức cố ý phong tỏa, đầu óc liền như cỗ máy rỉ sét vận hành khó nhọc.
Trước mắt tối sầm, lỗ tai vang lên tiếng gào thét chói tai như tiếng bánh răng khô cứng nghiến vào nhau khi thiếu dầu.Trọng điểm là...Bộ não như chiếc tivi vệ tinh cũ kỹ, thỉnh thoảng mới bắt được vài hình ảnh xấu xí mơ hồ, kèm theo nhiễu sóng méo mó và tuyết trắng.
Từng khung hình như mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn, cắt vào trái tim đang đập loạn nhịp, để lại vô số vết thương.
Sở Thu Bạch cảm thấy một cơn đau vừa thực vừa hư giống như thân thể bị chặt ra thành từng mảnh rồi lại khâu lại mỗi chỗ nối đều rỉ máu không ngừng để lại những vết sẹo vĩnh viễn không lành.
Anh lại không thể tránh khỏi nhớ đến chiếc đèn đặt trong phòng ngủ, tên là "Vết nứt ẩn".
Thái dương căng tức, tim đập nhanh đến khó thở thậm chí cảm thấy buồn nôn, chóng mặt.Ga giường trơn mềm như lưỡi của một con quái vật tiết ra chất nhầy, còn Sở Thu Bạch chính là tế phẩm trần trụi bị cuốn vào miệng quái vật, không thể trốn thoát, đã bị làm bẩn.
Về việc Sở Giang Lai rốt cuộc đã làm gì...
Anh thực sự không muốn nhớ lại nữa.
Nhớ lại chỉ khiến việc sống tiếp trở nên khó khăn điều đó chẳng có ích gì cho a chi bằng dừng lại ở đây, xem như thôi vậy."
Anh Thu Bạch, em thật sự chưa từng làm điều gì có lỗi với anh..."
"Anh tha thứ cho em, có được không?
Em thật sự... thật sự không thể mất anh."
Không thể mất Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai giống như sinh vật bé nhỏ đáng thương nhất thế giới.
Còn người có thể dễ dàng đẩy cậu ra, Sở Thu Bạch, mới là kẻ đại ác.Nhưng nếu tưởng tượng bản thân là kẻ xấu, sẽ dễ dàng tách mình ra khỏi nỗi bi thương của người bị hại hơn.
Ignorance is bliss. (Vô tri là phúc.) So với toàn bộ sự thật tàn nhẫn, một phần sự thành thật cũng chẳng tệ.
Không nhiều, không ít, vừa đủ để khép lại mối tình trái luân thường này một cách thể diện.
Dù sao, anh cũng không còn đủ sức để đối diện thêm nữa.
Sở Thu Bạch, cảm thấy bản thân vừa ngu xuẩn vừa dơ bẩn, gần như đã trở nên tê liệt, nghĩ vậy.---Editor: Beta 13:00 (27082025)