- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
20. Anh, đừng sợ, là em đây
20. Anh, đừng sợ, là em đây
Sở Giang Lai nói không sai, đây thật sự có thể tính là một giấc mơ đẹp.
Trong mộng, Sở Thu Bạch nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước, vào quãng thời gian ngay sau khi được trở về nhà sau vụ bắt cóc đầy ám ảnh.
Không ai từng biết rốt cuộc anh đã phải trải qua những gì trong những ngày đen tối đó, chỉ thấy rõ ràng một điều là anh đã thay đổi hoàn toàn.
Anh trở nên khác hẳn trước kia sợ hãi việc phải đối diện với đám đông không còn thích mở miệng trò chuyện, cả ngày chỉ biết co ro thu mình trong căn nhà vắng lặng.
Người ngoài đều cho rằng nguyên nhân duy nhất xuất phát từ chứng bệnh về mắt, rằng thị lực của anh mãi vẫn chưa hồi phục.
Chỉ có những người thật sự thân cận mới hiểu, ngay ngày anh được đưa trở về đôi mắt ấy vốn đã có thể nhìn thấy lờ mờ rồi.Bọn bắt cóc cuối cùng ném Sở Thu Bạch xuống vùng ngoại ô nơi chỉ cách đại trạch nhà họ Sở sáu bảy cây số.
Trước khi thả anh xuống xe chúng còn nhẫn tâm nâng cằm anh lên ép buộc một nụ hôn không ngắn cũng chẳng dài.
Khi ấy, Sở Thu Bạch ngồi cứng đờ trên ghế phụ quay đầu lại ngoan ngoãn mở miệng để mặc cho kẻ kia tùy ý xâm nhập.
Thực ra, thị lực của anh đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục từ ba ngày trước, đến lúc đó thậm chí đã có thể bắt được vài hình bóng mơ hồ.Nhưng Sở Thu Bạch lại thà làm một kẻ mù, chọn cách nhắm chặt mắt.
Nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng đồng thời cũng chứa đầy nhục nhã, khiến trái tim vốn đã khô cạn của anh thêm một lần rạn nứt, đau đớn đến mức gần như tê liệt hoàn toàn.
Ở giây phút ấy, chỉ cần để bản thân thoáng nghĩ đến Sở Giang Lai thôi thì cũng chẳng khác nào một sự báng bổ tàn nhẫn.
Thế nhưng anh lại không thể khống chế nổi mình, không cách nào ngăn được nỗi nhớ đến hắn.Trong những ngày mất đi tự do và cả chính bản thân, khát vọng muốn gặp lại Sở Giang Lai càng lúc càng mãnh liệt.
Ý chí ấy giống như một sợi dây mong manh gắn kết những vết nứt, tạm thời che kín những vết thương rỉ máu.
Nó tựa như một thanh thép được chôn sâu trong khối xi măng, hoặc một chiếc gai mắc kẹt trong cổ họng, vừa đau đớn đến tận xương tủy, vừa giúp anh còn giữ lại một phần tỉnh táo, không để niềm tin của mình sụp đổ tan nát như một tòa nhà mục ruỗng.Anh buộc phải sống, ít nhất cũng phải gắng gượng sống cho đến khi gặp lại Sở Giang Lai một lần, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nếu như sớm biết trước sẽ phải đối diện với kiếp nạn này, Sở Thu Bạch nhất định sẽ không vì những dục niệm méo mó và hèn hạ của bản thân mà trốn tránh Sở Giang Lai.
Trong những đêm mưa giông, khi Sở Giang Lai ôm gối gõ cửa tìm anh, anh sẽ là người mở miệng trước không chút do dự nói với cậu "Lại đây, lên giường với anh, đừng sợ, anh ngủ cùng em."
Sở Thu Bạch có thể sẽ vẫn viết rất nhiều nhật ký, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại, chỉ lặp đi lặp lại việc chép tên Sở Giang Lai, rồi bóng gió thổ lộ đôi câu: "Tôi thật sự, thật sự rất thích em ấy."
Nếu có một cơ hội khác, anh nhất định sẽ học cách trở nên rõ ràng hơn.
Trong nhật ký, anh sẽ viết thẳng thắn, sẽ ghi lại từng nụ hôn trong tưởng tượng, từng nhịp tim hỗn loạn vì Sở Giang Lai.Bởi tình yêu vốn dĩ là một từ sáng trong, đúng ra phải được viết trên trang giấy sáng trong bằng đôi bàn tay sáng trong.
Tình yêu là tự đủ, Sở Thu Bạch chưa từng mong cầu nhận lại bất kỳ hồi đáp nào.
Chỉ cần có thể đứng chung một chỗ với Sở Giang Lai, anh đã cảm thấy không cần phải quá gần gũi.Kể từ đó, suốt hai tháng liền Sở Thu Bạch gần như không thể bước ra ngoài, cũng chẳng còn muốn giao tiếp.
Anh khước từ mọi cuộc đối thoại, ăn rất ít, giấc ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Mỗi lần Sở Giang Lai đến gặp, cậu chỉ thấy anh ngồi co ro trong góc tường, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào một nơi vô nghĩa nào đó trong căn phòng, nơi mà trong mắt Sở Giang Lai hoàn toàn chẳng có bất kỳ sức hút nào.Khi Sở Giang Lai nói chuyện, anh mới chậm rãi quay đầu lại, đưa ra phản ứng chậm chạp và không mấy thích hợp.
Ngoài ra, những quan tâm hay dò hỏi của người khác, anh đều hoàn toàn phớt lờ.
Sở Thu Bạch giống như một chiếc radio chỉ có thể bắt được duy nhất một kênh mang tên Sở Giang Lai.
Ngoài Sở Giang Lai ra, cho dù thế gian có muôn vàn tín hiệu ùn ùn kéo tới, cuối cùng tất cả đều tan biến không chút âm vang.Lần hôn thật sự đầu tiên của họ diễn ra vào đúng giao thừa năm đó, cũng là sinh nhật tròn hai mươi bốn tuổi đúng nghĩa của Sở Thu Bạch.
Ngày hôm ấy, Hàn Thụy Cầm đặc biệt mời hẳn một nhiếp ảnh gia nổi tiếng đến tận nhà để ghi lại buổi tiệc sinh nhật long trọng mà bà đã kỳ công chuẩn bị cho anh.
Khách mời kéo đến rất đông ai nấy đều hào hứng nhưng với Sở Thu Bạch, người vừa mới chỉ đủ sức gắng gượng giao tiếp cơ bản với người khác, thì đó lại là một thử thách vượt quá sức chịu đựng.
Anh thà trốn biệt trong phòng làm việc nhỏ bé của người làm vườn nằm ngoài biệt thự chính, cũng không muốn phải đối diện với đám đông ồn ã đang chờ đợi một nụ cười từ mình.Hàn Thụy Cầm không ngừng gọi điện cho anh, hàng trăm cuộc trong suốt buổi tối, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, chỉ yêu cầu anh ít nhất hãy xuất hiện một lần vào lúc tiệc sắp kết thúc, nói đôi lời cảm ơn để giữ phép tắc với khách khứa.
Nhưng chỉ riêng tiếng ồn ào vẳng ra cùng những chùm sáng rực rỡ náo nhiệt cũng đã khiến Sở Thu Bạch do dự mãi.
Anh lặng lẽ ẩn mình trong căn phòng làm việc tối om chưa bật đèn, đứng nép sát cạnh cửa sổ duy nhất, lưỡng lự quan sát thế giới bên ngoài bằng ánh mắt đầy cảnh giác, giống hệt một loài gặm nhấm nhỏ bé đang cố gắng lẩn tránh kẻ săn mồi, chỉ một cử động thôi cũng khiến dây thần kinh mỏng manh run bắn căng thẳng cực độ.Âm nhạc bên ngoài vang dội, ban nhạc chơi những giai điệu vui tươi rộn rã, DJ nổi tiếng trong ngành khéo léo sử dụng các hiệu ứng điện tử mới lạ, kết hợp cùng bộ biến âm tạo ra những câu nói dí dỏm khiến cả khán phòng bùng nổ trong những tràng cười giòn giã.
Tất cả mọi người đều cười, duy chỉ có Sở Thu Bạch là không thể, toàn thân anh run rẩy không sao kìm chế được.Điện thoại của Hàn Thụy Cầm lại một lần nữa reo lên.
Lẽ ra, với thân phận nhân vật chính trong buổi tiệc, anh phải bước ra ngoài, ít nhất cũng nên lên tiếng cảm ơn những người thân quen đã tụ hội tại đây, cảm ơn vì lòng tốt và sự quan tâm mà họ dành cho anh, cho dù tất cả những điều đó đối với anh lúc này đều trở thành gánh nặng nặng nề.
Trong tiếng cười nói náo nhiệt, Sở Thu Bạch chỉ thấy bản thân như bị nhấn chìm, anh chịu đựng một cách khổ sở, tiến thoái lưỡng nan, mười ngón tay bấu chặt lấy bậu cửa sổ lạnh cứng, hơi thở dồn dập gấp gáp, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Dòng người đông đúc chuyển động như một con sông, những giọng nói lạ lẫm vang lên liên tục qua loa phóng thanh, từng âm tiết như những bàn tay khô cứng nhưng nóng bỏng vươn ra từ hư không, lần lượt chạm thẳng vào màng nhĩ khiến anh run rẩy."
Vui không?
Vui thì hãy cùng tôi nhảy đi!"
Nhịp tim anh đột ngột tăng nhanh dữ dội, giống như một chảo dầu đang yên lặng bỗng bị đổ cả gáo nước lạnh vào, bùng nổ thành một cơn sóng xao động không thể dập tắt.
Trầm cảm tựa như một dòng nước đen cuộn chảy, từng chút một nhấn chìm anh vào hố sâu cảm xúc không đáy.......Sở Thu Bạch không thể né tránh, đôi chân như bị ai đóng đinh chặt xuống mặt sàn, dù cố gắng cũng không nhúc nhích nổi.
Nội tạng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, các cơ quan rệu rã rung lên yếu ớt, tưởng như sắp vỡ nát, từ mọi kẽ hở trong thân thể đang từ từ rò rỉ ra thứ cảm giác mục ruỗng.
Thế giới ngoài kia vẫn sống động, rực rỡ và đầy hứng khởi, còn anh lại chỉ có thể đứng một mình trong bóng tối bất lực nhìn thân xác trống rỗng của mình ngày càng chất đầy sự mục nát, kiệt quệ và hư hỏng."
Cười lên nào!
Để tôi nghe thấy tiếng hét của các người!"
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng pháo nổ vang rền báo hiệu giao thừa, một năm mới đang tới theo lẽ thường đây là thời khắc đáng lẽ phải được ăn mừng.
"Hãy cùng chúc mừng Sở Thu Bạch một lần nữa, sinh nhật vui vẻ nhé!
Happy Birthday and Happy New Year!!"
"Chúc mừng năm mới!!!"
Mọi người đều cười hạnh phúc nhưng Sở Thu Bạch thì không thể anh cô độc đứng cứng ngắc bên cửa sổ, dạ dày quặn thắt đến mức gần như muốn nôn.
Thân thể cứng đờ rất lâu mới dần dần lấy lại được chút cảm giác tứ chi rốt cuộc cũng chịu nghe lời anh thử lùi về sau một bước nhỏ, cảm thấy như thế đã tạm thời xa rời khỏi chốn náo nhiệt thêm một khoảng, vội vàng lùi thêm một bước nữa như kẻ chạy trốn.
Nhưng ngay khi anh vừa toan lùi bước thứ ba, đột ngột bị một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt lấy.Cánh tay thon dài hữu lực vòng chặt qua lồng ngực nóng rực, giam anh trong một cái ôm kín kẽ.
Tiếng hét bật ra từ nỗi kinh hãi tột độ lại bị tiếng pháo hoa và tiếng pháo nổ đùng đoàng ngoài trời che khuất hoàn toàn."
Anh Thu Bạch!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, chủ nhân của cánh tay hoảng hốt xoay anh lại, nâng lấy gương mặt run rẩy, dịu dàng dỗ dành, kiên nhẫn khuyên anh mở mắt.
Không biết từ khi nào, đôi hốc mắt khô cạn lâu nay của Sở Thu Bạch đã rưng rưng đầy nước mắt.
Trong ánh sáng chớp lóe liên hồi của pháo hoa rực rỡ, gương mặt lo lắng nhưng tuấn tú của Sở Giang Lai hiện ra rõ nét, khi sáng khi tối như thể lung lay giữa mộng và thực.Sở Thu Bạch ngẩn ngơ nhìn Sở Giang Lai, lặng im để mặc cho Sở Giang Lai cúi xuống, khẽ hôn lên đôi mắt yếu ớt đang đẫm lệ của mình, trong khi giọng nói dịu nhẹ mà kiên định vang sát bên tai "Anh Thu Bạch, đừng sợ, là em đây."
Âm sắc trong trẻo của Sở Giang Lai, khi vang lên bên tai, lại xen lẫn một chút khàn đục khó hiểu, thế nhưng sự hòa trộn kỳ lạ ấy lại mang theo một sức mạnh gần như thần kỳ, đủ để khiến trái tim vốn đã bị nỗi kinh hãi cực đoan bủa vây của Sở Thu Bạch dần dần lắng xuống.
Nhịp thở anh chậm lại, những run rẩy toàn thân cũng dịu đi, để rồi trong ánh sáng rực loé của pháo hoa, anh chậm rãi ngẩng gương mặt đã đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe chan chứa sự tin tưởng và phụ thuộc tuyệt đối, nhìn về phía Sở Giang Lai như thể đang nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh duy nhất trên biển.Sở Giang Lai vốn biết rất rõ bản thân thiếu hụt cảm xúc, cậuchưa bao giờ thực sự dễ dàng đồng cảm với người khác, cũng không giỏi trong việc cảm nhận những tình cảm mềm mại mơ hồ như "thích" hay "quan tâm".
Chính vì thế, với đa số mọi người ngoài bản thân mình, cậu thường chẳng mấy để tâm, cũng chẳng bao giờ coi trọng.
Nhưng Sở Thu Bạch, kỳ lạ là lại giống như một ngoại lệ duy nhất.Sở Giang Lai thích nhìn gương mặt bình thản tưởng như vĩnh viễn bất động của anh nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Những biểu cảm vụn vỡ đó vừa mong manh vừa thật đến nỗi khiến em cảm thấy một niềm hứng khởi kỳ dị, tựa như kẻ vốn đã quen ăn hoa quả đóng hộp khô khốc nhạt nhẽo, bỗng lần đầu được nếm thử một múi quýt tươi vừa mới hái, vị ngọt thanh xen lẫn vị chua dịu nổ bùng trên đầu lưỡi, rồi lan xuống tận lồng ngực, mang đến cảm giác tươi mới đầy sức sống, gây nghiện đến mức khó dứt bỏ.
Ngay lúc này đây, khi đối diện ánh mắt ngẩn ngơ của Sở Thu Bạch trong cơn run rẩy, Sở Giang Lai đột nhiên cảm nhận được một nỗi đau buốt chưa từng có.
Một sự chua xót kỳ lạ, như một dòng điện mạnh mẽ lan khắp lồng ngực, thiêu đốt từng thớ cơ tim.
Sở Giang Lai không hiểu nguyên do cũng không tìm ra lời lý giảichỉ biết rằng bản thân cần phải chữa trị ngay lập tức.
Vì thế, trong khoảnh khắc ấy, không chút do dự không mảy may nghĩ ngợi SỞGiang Lai cúi xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại đang run rẩy hé mở của Sở Thu Bạch.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Sở Giang Lai, kẻ tưởng như đã tê liệt cả đời bỗng nhiên thấu hiểu rằng căn bệnh khó chữa kia thực chất chưa từng là nan y và thuốc giải vốn dĩ chỉ có một, chính là Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch cũng không né tránh, ngược lại, anh thuận theo bản năng của trái tim, khẽ hé môi để cho cậu hôn sâu hơn.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình không còn lơ lửng nơi tầng mây xa xôi không thể chạm tới, mà đã rơi xuống, cùng Sở Giang Lai chìm đắm trong vũng lầy ngọt ngào mà không muốn vùng vẫy thoát ra.Anh yêu Sở Giang Lai, dựa dẫm vào em, tin tưởng em bằng tất cả trái tim.
Vì Sở Giang Lai, anh có thể đỏ mặt mà chấp nhận bất kỳ nụ hôn nào ở bất kỳ nơi đâu thử qua những tư thế đáng xấu hổ nhất, mang theo tiếng nức nở mà thốt ra những lời vốn dĩ cả đời không nghĩ sẽ nơi.
Sở Giang Lai không ngừng thử thách giới hạn của anh, còn Sở Thu Bạch thì vĩnh viễn chấp nhận, một mực dung túng, ngoan ngoãn đến mức mù quáng.Cũng bởi vậy, Sở Giang Lai chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày chính anh lại là người bị bỏ lại.
Tin nhắn chia tay xuất hiện khi Sở Giang Lai đang họp ở New York.
Ngay lúc cậu đang thuyết trình vị giám đốc kỹ thuật bỗng dừng lại ngập ngừng nhìn về phía cậu đầy căng thẳng, hỏi nhỏ xem có phải slide vừa rồi có vấn đề cần sửa gấp không.
Sở Giang Lai mặt không biểu cảm chỉ lắc đầu, ánh mắt từ màn hình điện thoại với dòng chữ vỡ vụn chuyển sang gương mặt đồng nghiệp, bình thản buông một câu "Không cần, anh tiếp tục đi."
Khi cuộc họp tan, đối tác Tần Hạo hớt hải chạy theo, tò mò gặng hỏi: "Sao thế, sao thế?
Bộ người ngoài hành tinh chuẩn bị tấn công Trái Đất à?"
Nhưng Giang Lai không trả lời, sốt ruột rút chiếc điện thoại mới thư ký vừa chuẩn bị, liên tục gọi cho Sở Thu Bạch.
Bảy phút ngắn ngủi, tổng cộng sáu mươi bảy cuộc gọi, nhưng không một lần nào được kết nối.
Tần Hạo liếc sang màn hình, huýt sáo chế giễu "Thì ra không phải chiến tranh vũ trụ, mà là cháy ở hậu viện hả?
Không phải anh từng nói anh ta yêu anh đến chết đi sống lại sao?
Ối chà, sáu mươi bảy cuộc mà một cái cũng không thèm bắt, tính khí dữ dằn thật đấy, cũng khá lắm nha."
Sở Giang Lai lạnh mặt, ném chồng tài liệu họp nặng nề vào ngực hắn, ánh mắt âm trầm: "Tôi phải về nước một chuyến, chỗ này anh lo đi."
"Về nước?
Ngay bây giờ?"
Tần Hạo sững lại, vội ra hiệu cho thư ký và trợ lý lui hết ra ngoài.
Cửa phòng vừa khép, hắn mới hạ giọng: "Dự án Tân Thành còn chưa đến mấy tháng nữa là hạ giấy phép, bây giờ anh mà bỏ về, chẳng phải làm khó cho bảo bối nhỏ của anh sao?"
Sở Giang Lai bật lưỡi nặng nề, ánh mắt u ám.
Tần Hạo lập tức chen lời, hiến kế một cách vô liêm sỉ: "Suy tính nhiều thế làm gì?
Đổi là tôi thì đã trực tiếp bắt người giữ bên cạnh, tự do cái gì đều chỉ là ảo tưởng.
Thứ quý giá như vậy mà cứ phơi ra ngoài, ngày nào cũng sống trong lo ngay ngáy, chẳng phải tự chuốc khổ sao?"
Sở Giang Lai gằn giọng, lạnh lùng cắt ngang: "Câm miệng."
Rồi nhìn thẳng hắn, nói từng chữ một: "Anh thì biết gì?"
Tần Hạo phá lên cười ha hả, khoát tay như nhún nhường: "Đúng đúng đúng, anh hiểu, anh giỏi hơn tôi.
Giỏi đến mức người ta dọn ra khỏi nhà anh ngay trong đêm, đến một tin nhắn thoại cũng chẳng thèm gửi, chỉ lạnh lùng ném lại đúng một chữ 'chia tay' thôi."
---Editor: Beta 19:00 (29825)