- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 19
Chương 19
Editor: Gấu GầySở Thu Bạch say rượu, nói rất nhiều.Y nói với Sở Hoài Nam: "Tôi vẫn rất, rất thích em ấy."
Sở Hoài Nam đã biết "em ấy" trong miệng Sở Thu Bạch không phải là Văn Nhân, hỏi y: "Vậy tại sao anh còn kết hôn với Văn Nhân?
Đã thích người ta đến thế, lại thích nhiều năm như vậy, tại sao không cưới luôn đi?"
Sở Thu Bạch nhắm mắt lại, cau mày lộ ra vẻ mặt rất đau khổ.
Câu hỏi tương tự, hình như y đã nghĩ đến hàng vạn lần, nhưng khó khăn trùng trùng, nên lần nào y cũng đành phải nói: "Anh không còn cách nào."
"Không còn cách nào là sao?"
Sở Hoài Nam vừa lái xe vừa liếc nhìn y.Sở Thu Bạch ngồi ở ghế phụ dùng mu bàn tay che mắt, khẽ nức nở một tiếng: "Không còn cách nào chính là không còn cách nào, Sở Hoài Nam, sao em lại phiền phức như vậy?"
Mời cơm, làm tài xế miễn phí, còn bị mắng, Sở Hoài Nam bị y làm cho tức cười: "Được rồi, em phiền phức.
Vậy em không hỏi nữa là được chứ gì."
Sở Thu Bạch im lặng hai giây, rồi lại nuốt lời nói: "Vẫn nên hỏi đi, anh muốn nói."
Đối với người nhà, Sở Hoài Nam luôn rất dễ tính, vừa đạp ga vừa nói: "Hỏi gì?"
"Em hỏi anh, em ấy có đẹp không."
"Ờ, em ấy có đẹp không."
"Cực kỳ đẹp."
Hai má Sở Thu Bạch ửng đỏ, khóe môi hơi cong lên, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo hiếm thấy, phô trương nói: "Em ấy cực kỳ, cực kỳ đẹp, là kiểu đẹp được mọi người công nhận.
Những người đã gặp em ấy, dù biết tính cách em ấy không tốt cũng sẽ không nhịn được bị khuôn mặt đẹp kia mê hoặc."
"Ồ."
"Ồ là ý gì?
Em không tin?"
Sở Hoài Nam không muốn cãi nhau với người say, vừa lái xe vừa dỗ dành: "Tin mà!
Vậy ngoài khuôn mặt, anh còn thích gì ở người đó nữa?"
Sở Thu Bạch cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thích tất cả mọi thứ."
"Thích tất cả mọi thứ?
Sở Thu Bạch, anh nói quá rồi đấy, trên đời này làm gì có người hoàn hảo như vậy?"
"Không phải hoàn hảo."
Sở Thu Bạch nghiêng mặt áp vào cửa sổ, mở to mắt nhìn những ánh đèn thành phố lướt qua: "Anh biết em ấy không hoàn hảo."
Y nhỏ giọng nói: "Nhưng em ấy không cần phải hoàn hảo, vì dù thế nào, chỉ cần là em ấy, anh đều thích."
Tình yêu là quy luật nằm ngoài tạo hóa, không thể lựa chọn, không thể kiểm soát.Đối mặt với Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch vĩnh viễn không thể chỉ dùng lý trí để phán đoán.
Ngay cả bản thân y cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sự bao dung và tình yêu như vậy.
Chúng liên thủ nhấn chìm lý trí trong dòng sông tình yêu, khiến bản năng mù quáng, bành trướng vô hạn.Sở Giang Lai khó đoán là một lọ thuốc có nhãn độc, Sở Thu Bạch tự tay dán nhãn "nguy hiểm" cho hắn, nhưng vẫn không kìm được muốn đến gần, giống như bị mất trí.
Y theo bản năng muốn hôn, theo bản năng muốn nếm thử, theo bản năng muốn nuốt chửng tất cả sự độc ác và cay đắng của hắn.
Bản năng mãnh liệt như vậy, nỗi sợ hãi nhỏ nhoi hoàn toàn không thể ngăn cản.Sở Thu Bạch thậm chí còn chưa có cơ hội lựa chọn thích hay không thích thì đã lao đầu vào rồi, chỉ có thể bất lực mà thích, hoặc là thích hơn.Có lẽ một ngày nào đó, y cũng sẽ bắt đầu hận hắn, nhưng yêu hận vĩnh viễn không thể triệt tiêu lẫn nhau.Dù sao thì y cũng sẽ mãi mãi yêu hắn.Mười giờ hai mươi lăm phút, Sở Hoài Nam vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu đô thị ven sông Đường Thành đã nhận được điện thoại của Sở Giang Lai."
Anh Hoài Nam."
Sở Giang Lai lễ phép chào hỏi, giọng điệu bình thản lạnh nhạt: "Anh em đâu?"
Sở Hoài Nam hơi đau đầu nhìn Sở Thu Bạch đang say đến mức bất tỉnh nhân sự ở ghế phụ, đáp: "Anh ấy ngủ rồi."
"Ngủ rồi?
Bây giờ hai người đang ở đâu?"
"Bãi đậu xe dưới tầng hầm."
Sở Hoài Nam hỏi: "Còn em?
Vẫn ở Tân Thành sao?"
Tân Thành là thủ đô của nước S, là một thành phố ven biển cách Giang Hỗ hơn năm giờ bay.
Sở Hoài Nam biết Sở Giang Lai đã đi công tác đến đó từ sáng sớm hôm nay, đoán rằng hắn bận rộn cả ngày, giờ này chắc là vừa mới xong việc.Không ngờ, Sở Giang Lai lại đáp: "Không, em đã về nước rồi, vừa mới xuống máy bay."
"Nhanh vậy sao?"
Sở Hoài Nam hơi ngạc nhiên.Sở Giang Lai mới đến Tân Thành tối qua, nếu tính thời gian, lúc này đáng lẽ phải bận trăm công ngàn việc, chân không chạm đất.Sở Hoài Nam không khỏi tò mò: "Sao đột nhiên lại về?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thông báo chuyến bay của sân bay, sau đó, giọng nói hơi mệt mỏi của Sở Giang Lai truyền đến qua sóng vô tuyến: "Anh nói anh Thu Bạch muốn hẹn em ăn tối, nên em đã về."
Sở Hoài Nam cởi dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, rồi đi vòng qua bên Sở Thu Bạch mở cửa xe bên đó, mới nói: "Nhưng tụi anh đã ăn xong rồi."
Hắn đưa tay đẩy Sở Thu Bạch, thúc giục: "Đến nơi rồi, tỉnh dậy đi."
"Anh ấy ngủ rồi sao?"
Giọng điệu của Sở Giang Lai trở nên gấp gáp hơn một chút.Sở Hoài Nam vừa bất lực vừa buồn cười: "Đúng vậy, uống chút rượu.
Cả đường đi nói chuyện suốt, vậy mà giờ này lại ngủ rồi, anh thật sự bó tay."
"Đừng đánh thức anh ấy, để anh ấy ngủ thêm một lát."
Vẻ mệt mỏi của Sở Giang Lai dường như biến mất trong nháy mắt, giọng nói đột nhiên trở nên rất dịu dàng: "Anh ấy ngủ ít, khó khăn lắm mới ngủ được, cứ để anh ấy ngủ thêm một lát.
Anh Hoài Nam, bốn mươi phút nữa em sẽ về đến nhà, em đã bảo tài xế đến khu đô thị ven sông Đường Thành trước thay anh rồi, anh có thể đợi thêm một lát được không?"
"Ờ, không sao, anh không vội."
Sở Hoài Nam cảm thấy hai người này dường như cũng không tệ như lời đồn bên ngoài.
Nhưng nghĩ lại, Sở Thu Bạch vì muốn có được Càn Phương mà không tiếc kết hôn chớp nhoáng với người phụ nữ mình không yêu, còn Sở Giang Lai cũng thật sự từ chối ký tên vào đơn xin phân chia tín thác.
Có vẻ cũng không giống như gia đình hòa thuận, anh em đoàn kết.Đầu dây bên kia có người nói chuyện với Sở Giang Lai, hình như là thư ký hỏi hắn tiếp theo sẽ đi đâu.
Sở Giang Lai trả lời cô "về nhà", rồi dặn dò tìm một tài xế quen đến khu đô thị ven sông Đường Thành ngay lập tức, sau khi dặn dò xong, mới nói với Sở Hoài Nam đang đợi ở đầu dây bên kia: "Anh Hoài Nam, tài xế sẽ đến ngay, anh giúp em chăm sóc anh Thu Bạch trước được không?"
Mười hai giờ mười bảy phút đêm, khu đô thị ven sông Đường Thành.Nhiệt độ trong nhà luôn được duy trì ở mức hai mươi hai độ dễ chịu, không cần mặc quần áo dày giữ ấm nữa, áo khoác gió được treo hờ hững trên ghế sofa ở lối vào, áo len cashmere còn vương hơi ấm bị vứt lộn xộn trên sàn nhà, chỉ có chiếc áo sơ mi trắng mỏng vẫn được cài cẩn thận trong quần dài tối màu, lộ ra đường cong eo mềm mại và săn chắc của chủ nhân.Sở Thu Bạch đang chìm vào giấc ngủ nghiêng mặt nằm trên ghế sofa, đôi môi đỏ mọng ướt át vì bị hôn hơi hé mở, trên chiếc cổ thon dài và hõm vai hơi lõm in vài dấu hôn mờ nhạt.Nhịp thở của y đều đặn và kéo dài, bóng của hàng mi dày phủ lên mí mắt đang khép hờ, vẻ an yên gần như thiêng liêng hiện lên trên khuôn mặt ngủ yên bình.Xâm phạm y tựa như đang báng bổ thần linh.Nhưng Sở Giang Lai cúi đầu ngậm lấy môi dưới của y lại cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả nhân quả báo ứng vì việc này.
Hắn bị một lòng tham mãnh liệt không thể kiểm soát chiếm giữ, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhịp tim đập dữ dội của chính mình.Người gây ra chuyện này không hề hay biết, cứ thế nằm trên ghế sofa mềm mại mà không hề phản kháng, như một con hàu tươi ngon bị người ta nhẹ nhàng cạy vỏ, để lộ phần thịt trắng nõn mọng nước, mở rộng cơ thể mặc người xâu xé, muốn lấy gì thì lấy.Chiếc áo sơ mi mở rộng cuối cùng chỉ cởi đến khuỷu tay, sự phơi bày đột ngột khiến Sở Thu Bạch vô thức rụt người lại, lồng ngực lộ ra nhấp nhô nhẹ nhàng.Sở Giang Lai cúi đầu hôn hít đột nhiên dừng động tác, hắn nóng nảy đứng dậy, tăng điều hòa lên hai độ rồi mới quay lại bên cạnh Sở Thu Bạch.Sở Thu Bạch vẫn ngủ say không hề hay biết, tóc dài hơn nhiều so với lần Sở Giang Lai gặp y ở Kinh Thị.
Những sợi tóc lòa xòa trên gò má ửng đỏ, khiến Sở Giang Lai không hiểu sao lại liên tưởng đến chiếc bánh kem bị tháo ruy băng lung tung năm mười chín tuổi đó.Chiếc bánh kem do Sở Thu Bạch tự tay làm, hình thức không đẹp lắm nhưng kem rất ngọt, bên cạnh cây nến ở giữa còn cắm xiên một miếng mứt bí đao."
Chúc mừng sinh nhật, Bí Đao Nhỏ.
Mười chín tuổi rồi!"
Sở Thu Bạch tươi cười đưa con dao cắt bánh kem cho hắn, đầu ngón tay mềm mại vô tình chạm vào mu bàn tay Sở Giang Lai, chỉ một cái chạm nhẹ thoáng qua đã kéo theo nhịp tim nhanh dữ dội.Sở Thu Bạch lúc đó cũng giống như hôm nay, không hề hay biết gì, y cười nói với Sở Giang Lai: "Sinh nhật lần sau thật sự là người lớn rồi.
Em muốn quà gì?
Muốn gì cũng có thể nói, anh tặng cho em."
"Anh----" Sở Giang Lai thành thật đáp."
Hả?"
Vẻ mặt nghi ngờ và ngạc nhiên của con mồi khiến lý trí quay trở lại, con sói đầu đàn thu lại ánh mắt nguy hiểm chỉ xuất hiện khi săn mồi, hắn cười ôn hòa, nói tiếp một cách tùy ý: "Anh---- tự tay làm bánh kem sao?"
Thái độ tự nhiên như thể chỉ là tiếp tục câu nói vừa rồi chưa nói xong.Vẻ ngạc nhiên trên mặt Sở Thu Bạch lập tức biến mất, y hơi xấu hổ né tránh ánh mắt quá tập trung của hắn: "Đúng, đúng vậy, làm không được đẹp lắm.
Anh mới học, đây là thành phẩm duy nhất xem như coi được.
Người trong bếp nói..."
Giọng y không lớn, đôi môi nhạt màu mềm mại chậm rãi mấp máy trước mặt Sở Giang Lai, thỉnh thoảng lại để lộ hàm răng trắng sáng và đầu lưỡi đỏ tươi.Sở Giang Lai mười chín tuổi đột nhiên cảm thấy đói khát, cổ họng khô rát như muốn bốc cháy.
Hắn rất cần sự cứu giúp của Sở Thu Bạch, cần y đút cho hắn một miếng bánh kem hoặc rót một ly nước, nhưng lại dự đoán tất cả những điều này đều không hiệu quả lắm.
Vì điều Sở Giang Lai cần nhất là Sở Thu Bạch lập tức đến ôm hắn.
Nếu Sở Thu Bạch bằng lòng hôn lên trán Sở Giang Lai như vài năm trước, thì Sở Giang Lai nhất định sẽ không nhịn được đuổi theo đôi môi mềm mại có nhiệt độ không quá cao của y.Nhưng điều đó là không thể.
Vì Sở Thu Bạch rất ít khi chủ động ôm hắn.Sở Giang Lai có thể cảm nhận được, người anh luôn khiến hắn cảm thấy đói khát này đang lặng lẽ xa cách hắn.
Y đang tránh né hắn.Sở Thu Bạch hai mươi bốn tuổi cẩn thận tránh tất cả những tiếp xúc cơ thể với Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai vẫn có thể ôm gối đến gõ cửa phòng y vào đêm mưa sấm chớp, nhưng sẽ không được phép vào phòng, yên tâm thoải mái leo lên giường y.Sở Thu Bạch nhét chặt từng góc chăn, dịu dàng tiếc nuối nói với Sở Giang Lai: "Bí Đao Nhỏ, em đã là người lớn rồi, không thể lúc nào cũng muốn anh Thu Bạch ngủ cùng.
Sau này em còn phải tự mình đối mặt, vượt qua rất nhiều khó khăn, anh không thể mãi mãi ở bên em được."
Cửa phòng Sở Thu Bạch không khóa, chỉ khóa chặt vĩnh viễn với Sở Giang Lai.Nhưng rốt cuộc là ai quy định, lớn rồi thì không thể muốn anh Thu Bạch ngủ cùng nữa?
Ai quy định Sở Thu Bạch không thể mãi mãi ở bên Sở Giang Lai?Sở Giang Lai có thể tự mình đối mặt, vượt qua bất kỳ khó khăn nào, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn trở về bên cạnh anh Thu Bạch mỗi đêm.
Giống như thủy triều chịu sự chi phối của lực hút mặt trăng, dâng hay rút đều không phải do hắn quyết định.Hắn có thể đối phó với bất kỳ thay đổi tàn khốc nào trên thế giới, và điều duy nhất không thay đổi là, hắn sẽ mãi mãi canh giữ y, như con sói khát nước canh giữ giếng nước cuối cùng trên trần thế.Đúng vậy, Sở Giang Lai mười chín tuổi không thể lấy đêm mưa làm lý do, không thể ôm gối đáng thương chui vào trong cái chăn ấm áp còn vương hơi thở và mùi hương nhàn nhạt của anh Thu Bạch nữa.Nhưng hắn thật sự rất đói, rời xa anh Thu Bạch, hắn vĩnh viễn không thể no bụng.
Những ngày như vậy, mỗi ngày trôi qua đều rất dày vò.Sở Giang Lai đói đến mức không thể chịu đựng được nữa cuối cùng đã nghĩ ra một cách khác để chiếm đoạt hơi ấm và nụ hôn của Sở Thu Bạch một cách quang minh chính đại.
Hắn hy vọng Sở Thu Bạch cũng giống như hắn, lún sâu vào vũng bùn, không thể tự thoát ra được.Đã nỗ lực lâu như vậy, rõ ràng đã thành công rồi.Nhưng không biết tại sao, khi sắp ba mươi tuổi, Sở Thu Bạch lại bắt đầu tránh né hắn.Tình hình thậm chí còn nghiêm trọng hơn sáu năm trước.Y lại đề nghị chia tay với hắn, còn kết hôn với một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, đáng lẽ phải chết từ sớm.Nghĩ đến đây, Sở Giang Lai trở nên rất tức giận, hắn cúi đầu hôn mạnh lên khóe môi của người trong lòng, khàn giọng than thở: "Sao mãi không tỉnh vậy."
Ánh mắt đầy chiếm hữu không ngừng lướt qua khuôn mặt ngủ yên bình, như một con sói đang kiểm duyệt con mồi.
Sở Thu Bạch ngoan ngoãn nằm trong lòng khiến Sở Giang Lai nóng nảy cảm thấy hài lòng và yên tâm, hắn không nhịn được nhỏ giọng nhận xét: "Giống như một con gấu nhỏ đang ngủ đông."
Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy dễ thương, liền khẽ cười.Lẳng lặng nhìn một lúc, Sở Giang Lai lại cúi người áp đôi môi nóng bỏng lên tai Sở Thu Bạch, đầu lưỡi tinh nghịch lướt qua vành tai tròn trịa, hơi thở nóng bỏng và giọng nói khàn khàn cùng nhau chui vào tai: "Người đẹp ngủ trong rừng của em, ngủ say như vậy, đang mơ mộng đẹp gì sao?"—----