Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1310: C1310: Sắc mặt



Khi cung điện được gọi là cấm địa của Diệp tộc mở ra, Diệp Phàm vừa bước vào đó đã sững sờ.

Trong cung điện này, ánh sáng rực rỡ chói lọi đột ngột lan tỏa về phía Diệp Phàm, tạo thành một uy thế kinh hoàng!

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, đang muốn phản kháng, nhưng máu trong cơ thể hắn đột nhiên sôi lên, khiến hắn ngừng lại.

Mà chính sự chậm trễ này đã khiến ánh sáng trong cung điện trực tiếp bao phủ lấy cơ thể hắn!

Ánh sáng chói mắt bao phủ lấy hắn, Diệp Phàm chớp mắt một cái, khi hắn lại nhìn sang nơi khác, hắn liền sửng sốt.

Lúc này, Diệp Phàm không còn ở trong cung điện kia mà là ở một không gian hư vô.

Trong không gian hư vô này có một luồng khí tức vô hình khiến người ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.

Diệp Phàm nhìn về phía trước, phát hiện một bức tượng cao lớn đứng ở khoảng không trước mặt.

Bức tượng này điêu khắc một người đàn ông có lông mày kiếm và đôi mắt sáng ngời, khí thế uy nghiêm, coi thường chúng sinh, dù chỉ là một bức tượng,

nhưng nó sống động như thật, như một người thật sự đang sống.

Lúc này, bức tượng này tản ra một cỗ uy thế vô hình của thiên địa, khí tức như muốn áp chế cả Thiên Đạo!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào bức tượng này, ánh mắt lóe lên, hắn mơ hồ phát hiện ra bức tượng này có phần giống với hình ảnh hư ảo mà Diệp Chấn Đình triệu hồi trước đó, đồng thời vào lúc này, trong không gian hư vô này lại có một giọng nói truyền đến: "Cậu đến rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, ánh mắt nhìn xung quanh, hét lớn: "Ai, ra đây!"

Lúc này, trong không gian hư vô, một lão giả lưng gù, mái tóc trắng, còn có chòm râu dài tập tễnh bước ra.

Trên người lão giả này đầy khí tức thăng trầm, như thể đã trải qua những năm tháng vĩnh hằng, mang đến cho người ta cảm giác gần đất xa trời!

"Ông là ai?"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm lão giả, lông mày nhíu lại. "Tôi là người bảo vệ bí cảnh của Diệp tộc!"

Lão giả nói.

"Bí cảnh của Diệp tộc?"

"Đây là bí cảnh của Diệp tộc?”

Đôi mắt Diệp Phàm lóe lên, ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, nơi cậu đang đứng là bí cảnh của Diệp tộc, và là cội nguồn của Diệp tộc!"

Lão giả nhẹ giọng nói, đôi mắt đục ngầu nhìn Diệp Phàm: "Đã nhiều năm như vậy, hy vọng của Diệp tộc cuối cùng cũng xuất hiện!"

Khi Diệp Phàm nghe được lời nói của đối phương, trong mắt lộ ra vẻ tò mò: "Nguồn gốc của Diệp tộc là gì? Bức tượng này là ai?"

Trong ấn tượng trước đây của Diệp Phàm, Diệp tộc chỉ có thể được coi là một gia tộc võ thuật chứ không được tính là gia tộc tu luyện.

Nhưng lần này qua lời nói của người đàn ông bí ẩn đã khiến hắn nghi ngờ về nguồn gốc của Diệp tộc, cộng thêm bí cảnh của Diệp tộc khiến Diệp Phàm cảm thấy Diệp tộc không đơn giản như hản đã thấy.

Nếu thực sự Diệp tộc chỉ là một gia tộc võ thuật thì tại sao lại có bí cảnh thần bí như vậy?

"Năm đó, Diệp tộc từng là một gia tộc vô thượng, thống trị thiên hạ, càn quét Cửu Thiên Thập Địa*, bức tượng trước mặt cậu là người đã sáng lập ra Diệp tộc, Diệp Thiên Đế!"

*Chín tầng trời và mười vùng đất: khắp nơi trên trời dưới đất.

Lão giả này nói.

Nghe A Hổ nói vậy, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, nhìn về phía bức tượng: "Diệp Thiên Đế?"

Lúc này, Diệp Phàm nghĩ tới lời nói của người đàn ông thần bí khi nhìn thấy bóng người hư ảo do Diệp Chấn Đình triệu hồi, hình như đang nói về Diệp Thiên Đết

Có vẻ hai người này là một người, trách sao giống nhau đến thết

Chỉ là Diệp Phàm không ngờ rằng Diệp Thiên Đế lại chính là tổ tiên của Diệp tộc? Không phải cũng là tổ tiên của hắn sao?

Vào lúc này, sắc mặt Diệp Phàm không ngừng thay đổi, suy nghĩ có chút mơ: hồ, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Hăn không bao giờ ngờ có một ngày hẳn có thể nhìn thấy tổ tiên của mình, dù chỉ là một bức tượng nhưng cũng không thể tin được!

Tất nhiên, hẳn cũng không ngờ địa vị của Diệp tộc lại trâu bò như vậy, chỉ riêng lời giới thiệu của lão giả này, đã khiến hắn cảm nhận được vinh quang kinh

khủng của Diệp tộc!

Thống trị thiên hạ, càn quét Cửu Thiên Thập Địa, điều này phải trâu bò đến mức nào?

"Diệp tộc mà ông đang nói có đúng là Diệp tộc bây giờ của tôi không?" Diệp Phàm nhịn không được hỏi.

Thật khó để hăn có thể liên hệ Diệp tộc mà lão giả nhắc đến với Diệp tộc mà bây giờ hắn đang ở, suy cho cùng, khoảng cách giữa hai bên quá lớn.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1311: C1311: Sao có thể như vậy



“Tất nhiên, nếu cậu không phải là huyết mạch của Diệp tộc, làm sao cậu có thể vào đây được?"

Lão giả nói.

“Nhưng sao lại chênh lệch lớn như vậy?"

Diệp Phàm không khỏi thở dài.

"Năm đó Thiên Đế gặp nạn, bị tiểu nhân đánh lén, cuối cùng bị thương nặng

mà ngã xuống, các tộc trên thế giới và thế lực của Cửu Thiên Thập Địa nhân cơ hội này để bao vây đàn áp Diệp tộc, khiến Diệp tộc bị tổn thất nặng nề."

"Sau đó, bọn họ vây bắt đuổi giết Diệp tộc ròng rã suốt mười vạn năm, khiến tất cả cường giả của Diệp tộc đều ngã xuống, hơn nữ bởi vì Thiên Đế đã ngã xuống, Đế mạch truyền thừa của Diệp tộc vì vậy mà lụi tàn, thế hệ sau của Diệp. tộc không bằng thế hệ trước. Cuối cùng, một số thành viên duy nhất còn lại của Diệp tộc vì để sống sót mà buộc phải ẩn nấp trong thế giới cấp thấp, nơi linh khi suy tàn và sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai. Sau khi bọn họ đến thế giới này, mới có Diệp tộc bây giờ!"

Lão giả nhìn Diệp Phàm giải thích.

Lúc này, Diệp Phàm nghe xong, trong lòng vô cùng chấn động. Hắn không ngờ Diệp tộc lại có quá khứ ly kỳ như vậy!

Bị vây bắt đuổi giết ròng rã mười vạn năm, khổ sở biết bao nhiêu?

Những người đó thực sự muốn đuổi cùng giết tận Diệp tộc!

Lúc này, Diệp Phàm cũng đã hiểu lai lịch của người đàn ông bí ẩn trước đó, hẳn là có liên quan đến thế lực đuổi giết Diệp tộc năm đó, đối phương xuất hiện trên Trái Đất để đuổi cùng giết tận Diệp tộc.

Về phần Diệp Chấn Đình, có lẽ ông ấy đã sử dụng bí pháp nào đó của Diệp tộc, c**ng bức hy sinh bản thân để nhận được một chút lực lượng của tổ tiên, mới giết được người đàn ông đó!

"Từ khi Đế mạch của Diệp tộc suy tàn không ai trong Diệp tộc có thể bước. vào bí cảnh này, cậu là người đầu tiên!"

Lão giả nhìn Diệp Phàm tiếp tục nói.

"Đế mạch? Đó là cái gì?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Đế mạch là một loại huyết mạch cực kỳ cường đại, chỉ có thế lực đã sinh ra Đại Đế mới có thể có được Đế mạch, một khi thức tỉnh Đế mạch, sẽ có thể sở hữu thiên phú và tiềm lực cực kỳ đáng sợ, có thể nhận được truyền thừa và thần thông của Đại Đế, những gia tộc bất tử, thánh địa cổ xưa và tông môn vô thượng được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác thông qua Đế mạch, một khi Đế mạch cạn kiệt, thế lực này sẽ biến mất khỏi dòng sông lịch sử!”

Lão giả giải thích từng cái một.

Lúc này, Diệp Phàm cảm thấy hắn đã được mở mang tầm mắt.

"Vậy tôi cũng có Đế mạch sao?"

Đột nhiên, Diệp Phàm nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm lão giả.

"Trước đó, tôi cảm nhận được trong Diệp tộc có khí tức của Đế mạch, nhận ra sau bao nhiêu năm, Diệp tộc cuối cùng cũng đã sinh ra được Đế mạch, nhưng tôi không thể rời khỏi bí cảnh, cho nên không biết người có Đế mạch là ai, bây giờ xem ra là cậu, nếu không thì cậu không có khả năng tiến vào bí cảnh của Diệp tộc!

Lão giả vô cùng xúc động nhìn Diệp Phàm, giống như một người đi trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.

"Nhưng tại sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của Đế mạch?”

Diệp Phàm nhíu mày, lão giả nói thẳng: "Đó là bởi vì Đế mạch của cậu còn chưa thức tỉnh, tiếp theo tôi sẽ giúp cậu thức tỉnh Đế mạch, Đế mạch của Diệp tộc mạnh hơn Đế mạch của những bên khác rất nhiều, một khi cậu thức tỉnh Đế mạch, Diệp tộc của chúng ta sẽ có cơ hội trỗi dậy lần nữa!"

Lúc này Diệp Phàm nói thẳng: "Vậy thì bắt đầu thôi!"

Mặc dù Diệp Phàm không có nhiều cảm giác yêu thích với Diệp tộc, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy để nâng cao thực lực của mình, hắn đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Dựa theo lời của lão giả này nói, một khi hắn thức tỉnh Đế mạch, sẽ có được thiên phú tu luyện nghịch thiên, đồng thời còn có thể có được truyền thừa và thần thông của Đại Đế, mặc dù hắn không biết Đại Đế mạnh đến mức nào, nhưng qua lời giới thiệu của lão giả này, Đại Đế chắc chắn kinh khủng hơn Tiên nhân rất nhiều, vì vậy nếu có thể lấy được truyền thừa và thần thông của Đại Đế, chắc chắn sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, đây là điều hẳn mong muốn nhất!

Bây giờ Sở Sở sống chết chưa rõ, Đại sư phụ cũng đang gặp nguy hiểm, hắn nhất định phải không ngừng gia tăng thực lực của mình, để bảo vệ hai người phụ nữ quan trọng nhất đối với hắn!

Ngay lập tức, Diệp Phàm làm theo lời chỉ dẫn của lão giả kia và khoanh chân ngồi trước bức tượng của Diệp Thiên Đế, sau đó lão giả bắt đầu thức tỉnh huyết mạch của Diệp Phàm.

Xoet, xoẹt, xoetl!!

Lão giả đánh ra từng ấn quyết thần bí vào trong cơ thể Diệp Phàm, đồng thời trong miệng thầm lẩm bẩm gì đó, trong không gian hư vô này, càng có nhiều lực lượng thần bí phóng ra và tiến vào cơ thể Diệp Phàm, tấn công vào huyết mạch của hắn!

Rầm rầm rầm!!!

Ngay sau đó, một chuỗi âm thanh ầm T phát ra từ trong cơ thể Diệp Phàm.

Phụt!!!

Đột nhiên, Diệp Phàm phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

"Sao có thể như vậy?"

Lúc này, lão giả kinh ngạc kêu lên, đôi mắt mở to, như thể ông ta đã nhìn thấy điều gì đó khó tin.

"Sao vậy?"

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lão giả, khó hiểu hỏi. "Vậy mà cậu lại không có Đế mạch?"

"Sao có thể như vậy?”

Lão giả kinh ngạc nghỉ ngờ nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1312: C1312: Không có đế mạch



"Tôi không có đế mạch?"

Diệp Phàm nghe được lời nói của ông lão thì sửng sốt, không phải nói hẳn có được đế mạch à?

Tại sao trong nháy mắt hắn lại không còn đế mạch rồi?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tiền bối, ngài xác định tôi không có đế mạch sao?”

Diệp Phàm hỏi lại lần nữa.

Ông lão này không nói lời nào, ông ta lại kích hoạt ấn quyết thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Phàm, ý đồ đánh thức huyết mạch của Diệp Phàm lần nữa.

Nhưng cuối cùng, ngoại trừ việc Diệp Phàm lại phun ra một ngụm máu nữa thì hắn cũng không có thay đổi gì.

"Cậu thực sự không có đế mạch? Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Trước đó rõ ràng tôi nhận thấy trong Diệp tộc có đế mạch xuất hiện, và chỉ những người có đế mạch của Diệp tộc mới có thể bước vào bí cảnh của Diệp tộc, nếu cậu không có đế mạch, thì làm sao cậu có thể vào đây được?"

Người bảo vệ bí cảnh của Diệp tộc nhìn Diệp Phàm, trên mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt liên tục lóe lên.

Mà Diệp Phàm có chút thất vọng, hắn còn đang suy nghĩ thức tỉnh đế mạch để tăng cường thực lực, nhưng không ngờ lại vô ích! Hắn không được đế mạch của Diệp tộc, vậy thì ai có được đế mạch của Diệp tộc?

Đây là điều mà cả Diệp Phàm và ông lão kia đều rất tò mò.

"Nếu tôi không phải là chủ nhân của đế mạch Diệp tộc, vậy tôi không quấy rầy tiền bối nữa!" Ngay sau đó, Diệp Phàm đang muốn chào từ biệt rời đi.

“Mặc dù cậu không phải là người có đế mạch của Diệp tộc, nhưng tôi thấy cậu có vận mệnh phi thường, trên người cậu có tướng mạo của một hoàng đế, tương lai cũng sẽ có địa vị của một đại đế. Hơn nữa, hiện tại cậu có được chiếc nhẫn Thiên Đế đại diện cho thân phận tộc trưởng của Diệp tộc, vậy cậu chính là tộc trưởng mới của Diệp tộc chúng ta, cậu giữ lấy thứ này đi, có lẽ sẽ có ích cho cậu!”

Ông lão này vừa nói vừa đưa tay ra túm một cái, trong tay ông ta xuất hiện một luồng năng lượng màu xám.

"Đây là..."

Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Sau này cậu sẽ biết, có nó, cho dù cậu không có đế mạch của Diệp tộc, tương lai thành tựu của cậu cũng sẽ không thấp, lúc đó cậu vẫn có thể dẫn dắt Diệp tộc phát triển, thay vì bị mắc kẹt trong thế giới cấp thấp nhỏ bé này!”

Ông lão này nói xong, năng lượng xám xịt trong tay ông ta trực tiếp tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm.

Đột nhiên, Diệp Phàm cảm giác được trong cơ thể mình có thứ gì đó, trong cơ thể tràn ngập hơi thở hủy diệt khiến người ta thót tim.

Tuy rằng Diệp Phàm không biết loại năng lượng này là cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, luồng năng lượng màu xám này tuyệt đối không đơn giản.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1313: C1313: Lệnh truy nã



Thật ra hắn cũng không muốn làm tộc trưởng, nhưng nghĩ tới Diệp Chấn Đình vì hẳn hy sinh bản thân, hơn nữa lời dặn dò của đối phương trước khi chết, Diệp Phàm cũng không thể từ chối, hắn chỉ có thể lên tiếng nói: "Tôi sẽ tạm thời giữ chức tộc trưởng, đợi sau khi tìm được một người thích hợp với vị trí tộc trưởng, tôi sẽ giao vị trí tộc trưởng lại cho người đó!"

"Tộc trưởng, ngài là người thích hợp nhất!"

Diệp Nam Thiên trực tiếp nói.

"Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa, cố gắng nâng cao thực lực của cậu đi!"

Diệp Phàm bình tĩnh nói, tiếp theo hắn bắt đâu dùng toàn lực bồi dưỡng người của Diệp tộc, truyền cho bọn họ công pháp, tài nguyên tu hành, v.v.

Nếu hắn đã trở thành tộc trưởng thì không thể làm quá tệ.

Buổi tối, Diệp Phàm ở trong phòng ở tộc, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, đây là thứ mà hắn đã có được trong buổi đấu giá trước đó, nghe nói đó là một miếng ngọc giản cổ xưa gì đó, cần có linh thức để kích hoạt nó.

Trước đây hắn không có linh thức, cho nên hắn chưa bao giờ biết trong ngọc giản này có cái gì, hiện tại hắn đã có linh thức, cũng là lúc xem xét trong ngọc giản này có cái gì.

Bùm!

Diệp Phàm thôi thúc linh thức của mình tiến vào trong ngọc giản, đột nhiên từ trong ngọc giản truyền đến một tiếng gầm gừ và ánh sáng lập lòe, một lượng lớn thông tin lập tức tràn vào trong não Diệp Phàm!

Hắn nhằm mắt lại và ngay lập tức bắt đầu tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này.

Cùng lúc đó, một trong tám thế giới trung cấp, Thông Thiên giới, đang dán thông báo truy nã khắp nơi!

Đối tượng bị truy nã có tên trong lệnh truy nã này chính là ma nữ tóc bạc, trên đó có vẽ một bức chân dung, không ai khác chính là Đường Sở Sở.

Lúc này, trong tộc Thác Bạt, một trong bảy tộc cổ xưa, người đàn ông đã sỉ nhục Diệp Phàm và yêu cầu Đường Sở Sở làm người giúp việc cho hắn ta đang ngồi ở đây với vẻ mặt u ám, hẳn ta chính là thiếu tộc trưởng của tộc Thác Bạt, Thác Bạt Hằng, ngồi trước mặt hẳn ta là cha hắn ta, Thác Bạt Thông, tộc trưởng của tộc Thác Bạt.

"Cha, người phụ nữ kia thật sự điên rồi, mấy ngày nay cô ta đã giế t chết mấy trăm người của tộc Thác Bạt chúng ta. Hơn nữa, con ra ngoài còn bị cô ta ám sát ba lần, suýt chút nữa đã tiêu đời rồi!"

"Có vẻ như người phụ nữ này đã thật sự bị nhập ma, mất trí rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng loại bỏ cô ta!” Thác Bạt Hằng nói.

"Cha đã phát lệnh truy nã, chỉ cần cô ta xuất hiện, cô ta nhất định sẽ phải chết!"

“Vậy thưa cha, bữa tiệc ngày mai sẽ tiếp tục chứ?” Sau đó Thác Bạt Hằng nhìn Thác Bạt Thông rồi hỏi.

“Đương nhiên, bữa tiệc này được tổ chức để chúc mừng con gia nhập Viêm Tông, là cơ hội tốt để nâng cao khí thế và uy tín của tộc Thác Bạt chúng ta, nếu chỉ vì một con nhóc mà bị hủy bỏ, truyền ra ngoài thì tộc Thác Bạt chúng ta còn mặt mũi gì nữa? Càng sẽ khiến người ta chê cười, cho nên bữa tiệc này không thể hủy bỏ được!”

"Hơn nữa, trong bữa tiệc ngày mai, người của sáu tộc cổ và các thế lực khác ở Thông Thiên giới sẽ có mặt, lúc đó cường giả của Viêm Tông cũng sẽ đến, lúc đó khi các cường giả tụ tập, cho dù người phụ nữ đó có điên thế nào cũng sẽ không dám xuất hiện, con không cần lo lắng!"

Thác Bạt Thông trầm giọng nói.

"Ừm!"

Thác Bạt Hằng gật đầu, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng nói: "Chờ bắt được người phụ nữ này, con nhất định phải chà đạp cô ta!”

Trong một ngôi nhà tranh đổ nát ở Thông Thiên giới, một người phụ nữ tóc bạc đang ngồi xếp bằng, hơi thở trên người cực kỳ hỗn loạn, khóe miệng rỉ máu, hiển nhiên cơ thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa trong cơ thể này còn chứa đầy sát khí đáng sợ, như thể bị nhập ma.

Người phụ nữ tóc bạc này không ai khác chính là Đường Sở Sở!

Lúc này, Đường Sở Sở đang cố gắng hết sức để kìm nén thứ gì đó trong cơ thể, nhưng vì bị thương nên cô dường như không thể hoàn toàn kìm nén được, đôi mắt dần mất đi lý trí, trên người tràn ngập hơi thở hoang tàn đến thót tim!

Phụt!!

Đột nhiên Đường Sở Sở phun ra một ngụm máu, hai tay nắm chặt, trong mắt thoáng chốc lấy lại một chút tỉnh táo: "Anh Tiểu Phàm, ngày mai em nhất định sẽ báo thù cho anh."

"Đời sau Sở Sở vẫn muốn tiếp tục làm vợ của anh!"

Trong mắt Đường Sở Sở lộ ra một tia lưu luyến, sau đó tràn ngập ý định chết chóc, trên người tản ra tử khí nồng nặc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1314: Không kịp ngăn cản



Thông Thiên Giới chính là một trong tám thế giới cao cấp nhất trong vô số những thế giới trung cấp. Ở thế giới tu hành, ngoại trừ những thế giới cao cấp ra thì tám thế giới trung cấp kia được xem là mạnh nhất.

Trong tám thế giới trung cấp kia, Thông Thiên Giới được xếp vào Top 3, cường giả nhiều như mây, đứng đầu ở đó là bảy đại cổ tộc.

Bảy cổ tộc này đều là những thế lực có truyền thường hàng vạn năm, gốc rễ thâm sâu, vô cùng mạnh mẽ.

Tộc Thác Bạt là một trong bảy tộc, hiện tại trong gia tộc này lại vô cùng náo nhiệt, bọn họ đang tổ chức một buổi tiệc lớn.

Bữa tiệc này là để ăn mừng thiếu tộc chủ Thác Bạt trở thành một thành viên của Viêm Tông.

Viêm Tông là tông môn của thế giới cao cấp, kh*ng b* hơn rất nhiều so với bất cứ thế lực nào ở thế giới trung cấp, thiếu tộc trưởng của Thác Bạt được Viêm Tông chọn có thể xem như một chuyện vô cùng lớn ở Thông Thiên Giới.

Vậy nên hôm nay tộc Thác Bạt đã tổ chức bữa tiệc, người của sáu cổ tộc kia và những thế lực có mặt mũi ở Thông Thiên Giới đều đã tới, thậm chí các thế lực đỉnh cấp của thế giới trung cấp khác cũng cho người chúc mừng!

Tộc Thác Bạt muốn dựa vào bữa tiệc này để uy vọng và địa vị của mình được lớn mạnh, bởi vậy bữa tiệc này được tổ chức vô cùng long trọng.

Lúc này, bên trong tộc Thác Bạt đông đúc người, đâu đâu cũng có thể gặp người của các thế lực, thấp nhất cũng là Hợp Đạo Cảnh, chưa tới được Hợp Đạo Cảnh thì không có tư cách xuất hiện ở đây!

Rất nhanh, bữa tiệc đã chật kín người, tộc trưởng sáu cổ tộc và người đứng đầu của những thế lực lớn ở Thông Thiên Giới đều lần lượt có mặt, Thác Bạt Thông là tộc trưởng tộc Thác Bạt không đích thân đón tiếp mà phái những trưởng lão trong tộc đi.

"Thác Bạt Tông cũng tự cao tự đại thật, vậy mà chỉ phái mấy trưởng lão tới đón tiếp chúng ta!” Tộc trưởng tộc Mộ Thiên hừ lạnh nói.

"Con trai người ta bây giờ đã là đệ tử của tông môn thế giới cấp cao rồi, đương nhiên phải ra vẻ ta đây!”

Một vị trưởng tộc khác - tộc Huyền Tộc cười đáp.

"Thiên phú của cái tên Thác Bạt Hằng kia cũng chỉ có vậy, cũng không biết sao Viêm Tông lại coi trọng hắn ta nữa, vậy mà còn thu làm đệ tử!"

Tộc trưởng của những cổ tộc khác đang bàn luận, ánh mắt đều lộ rõ vẻ hâm mộ.

Đối với những đế lực ở thế giới trung cấp này mà nói, nếu như có thế móc nối quan hệ với thế lực ở thế giới cao cấp, vậy thì sức ảnh hưởng và địa vị của bọn họ sẽ được tăng cao!

Chỉ là họ không có được may mắn như vậy mà thôi!

“Được rồi, vào trong thôi, nghe nói lần này người của Viêm Tông cũng quay lại, tới lúc đó xem xem có cơ hội nào tiến cử

thiên tài của các tộc chúng ta hay không, đâu cũng được người của Viêm Tông xem trọng!”

Tộc trưởng Huyền Tộc lên tiếng, những tộc trưởng khác cũng gật đầu tán thành.

Lần này bọn họ đều dẫn theo những thiên tài mạnh nhất trong tộc mình tới, tất cả đều là những ứng cử viên xuất sắc đứng sau top 500 ở bảng Thiên Tài, ai cũng muốn dựa vào cơ hội này, xem có thể được Viêm Tông để ý hay không!

Trong số đó, người mến mộ nữ hoàng Băng Tuyết ở Long Cấm - Hách Liên Thiên cũng tới, gia tộc của hẳn ta cũng là một trong bảy cổ tộc, nhưng chỉ xếp cuối cùng.

Nửa tiếng sau, toàn bộ địa điểm tổ chức tiệc đã chật cứng, thậm chí có nhiều người đang đứng.

“Người của Viêm Tông tới!”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn đã thu hút tất cả sự chú ý của người trong gia tộc Thác Bạt, bọn họ lần lượt đứng dậy hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng bọn họ đều trở nên căng thẳng.

Viêm Tông chính là tông môn của thế giới cao cấp, hơn nữa địa vị của bọn họ cũng không thấp, đối với bọn họ mà nói, gặp được người của Viêm Tông giống như gặp thần linh, tâm trạng đương nhiên sẽ lo lắng không yên!

Vút vút vút!!

Lúc này, Thác Bạt Thông dẫn theo Thác Bạt Hãng và đám thái thượng trưởng lão của tộc Thác Bạt xuất hiện, bọn họ đi về phía cửa để tiếp đón Viêm Tông.

Không chờ bọn họ nghênh đón, một đoàn người đã đi thẳng vào, dẫn đầu là một chàng trai khí vũ hiên ngang với mái tóc nửa đầu màu đỏ sẫm, trên người mặc một bộ áo khoác dài, đôi mắt có chút yêu dị, khiến cho không ít thiếu nữ chỉ cần liếc mắt một cái đã tim thình thịch, sa vào trong đó. Hơn nữa sau lưng chàng trai còn có một người đàn ông nhìn giống như tùy tùng và bốn người đàn ông trung niên, thực lực của bốn người kia đều vô cùng kh*ng b* mang tư thế trấn áp tất cả người có mặt ở đây!

"Tại hạ tộc trưởng tộc Thác Bạt - Thác Bạt Thông bái kiến các vị Viêm Tông!”

Thác Bạt Thông ôm quyên khom người, thái độ cực kỳ cung kính.

Thác Bạt Hằng và những tộc trưởng khác, đám người thái thượng trưởng lão cũng cúi đầu, khom người kính cẩn, ngay cả người của những thế lực khác cũng im lặng cúi đâu, không dám thở mạnh.

"Không phải khách sáo như vậy, ta là đệ tử ngoại môn của Viêm Tông - Nghiêm Kiêu, lần này phụng lệnh tới đây đưa Thác Bạt Hằng về tông môn!”

Chàng trai kia thản nhiên đáp, giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo.

Với thân phận là đệ tử ngoại môn của Viêm Tông, cho dù thực không phải là mạnh nhất ở đây nhưng cũng đủ cho hắn xưng vương xưng bá.

“Nghiêm công tử hạ giá tới tộc Thác Bạt là vinh hạnh của chúng ta!”

“Hôm nay ta đặc biệt tổ chức một buổi tiệc để chúc mừng con trai được gia nhập Viêm Tông, chi bằng Nghiêm công tử uống vài ly, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về!”

Thác Bạt Thông nhìn Nghiêm Kiêu nói.

"Được!"

Nghiêm Kiêu gật đầu.

Sau đó Thác Bạt Thông mời Nghiêm Kiêu lên ghế chủ tọa để hắn ngồi đó, ông ta đưa con trai và những người khác ngồi ở một bên.

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham gia bữa tiệc này, chúc mừng con trai ta may mắn được gia nhập Viêm Tông!”

“Ta xin được cảm ơn mọi người ở đây!”

Thác Bạt Thông cầm ly rượu, nhìn quanh mọi người, nói một câu rồi trực tiếp uống cạn. Ông ta nhìn sang Thác Bạt Hằng: “Hằng Nhi, con cũng lấy rượu kính Nghiêm công tử và chư vị đi!”

“Dạ!"

Thác Bạt Hãng gật đầu, hẳn vẫy tay thị nữ ở bên cạnh, một thị nữ cúi đầu bưng rượu đi tới.

Thị nữ này có mái tóc bạc trắng rất bắt mắt, rất nhanh cô ấy đã tới trước mặt Thác Bạt Hãng, hắn thấy mái tóc trắng của thị nữ thì sững sờ: “Cô...”

Lúc này, cô thị nữ kia đã ngẩng đầu lộ ra vẻ biểu cảm như băng, gương mặt ngập tràn sát ý, người này chính là Đường Sở Sở!

Vút!

Trong nháy mắt, vẻ mặt Thác Bạt Hằng lập tức thay đổi, đôi mắt trừng lớn, hắn ta bị dọa tới mức suýt chút nữa hồn vía cũng bay mất, hắn muốn há miệng gọi lớn nhưng Đường Sở Sở hoàn toàn không cho hắn cơ hội đó, cô ném rượu trong tay, một thanh kiếm xuất hiện đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Hằng.

Lúc này, Đường Sở Sở không hề nương tay, cô dùng toàn lực đâm Thác Bạt Hằng với sát ý điên cuồng, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn ta!

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt đều ngây ra, bọn họ không kịp phản ứng!

"Khốn kiếp, dừng tay!!!

Ngay sau đó, vẻ mặt Thác Bạt Thông ở bên cạnh thay đổi, ông ta hô lên nhưng không kịp ngăn cản.

Trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, theo bản năng Thác Bạt Hằng đã dốc chân nguyên của toàn bộ cơ thể để hình thành lá chắn bảo hộ ngăn chặn kiếm của Đường Sở Sở, đồng thời vung linh kiếm chém về phía cô.

Răng rắc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1315: Cô ta nhập ma rồi



Chỉ trong chớp mắt, kiếm của Đường Sở Sở đã đâm xuyên qua lớp bảo vệ kia, hai thanh kiếm va chạm nhau, kết quả linh kiếm trong tay Thác Bạt Hằng bị chém gãy.

Lúc này, kiếm của Đường Sở Sở ẩn chứa sát ý vô tận, giống như một lưỡi hái tử thần mang thế lực không thể nào chống đỡ hòng lấy đi tính mạng của Thác Bạt Hằng.

Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Thác Bạt Hằng bộc phát hình thành lớp bảo vệ muốn ngăn cản đòn tấn công của đối phương, nhưng khi đối mặt với nhát đâm của Đường Sở Sở, thứ gọi là huyết mạch bảo hộ cũng không chịu nổi một đòn.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài giây đồng hồ, lá chắn phòng ngự, linh kiếm, huyết mạch bảo hộ của Thác Bạt Hằng lần lượt bị phá hủy mà thanh kiếm kia đã tới ngực hắn, sắp đâm xuyên thủng.

“Không!!!!"

Thác Bạt Hằng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, hắn ta không can tâm.

Khó khăn lắm hẳn mới trở thành đệ tử Viêm Tông, rất nhanh thôi hắn sẽ bước trên đỉnh cao của cuộc đời, kết quả cứ như vậy mà chết, sao có thể can tâm cho được?

Vút!

Ngay ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, khi tất cả mọi người đều cho rằng Thác Bạt Hằng chắc chắn sẽ chết, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hẳn ta, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Đường Sở Sở.

Chỉ dùng hai ngón tay đã khiến cho thanh kiếm ẩn chứa sát ý vô tận của Đường Sở Sở không thể di chuyển.

Lúc này, thanh kiếm kia đã ấn trước ngực Thác Bạt Hằng, thậm chí da thịt hắn ta đã bị xuyên rỉ máu, chỉ cần thêm 1cm nữa thôi thì sẽ xuyên thấu ngực, g**t ch*t hắn, nhưng khoảng cách một centimet này giống như một vực sâu, không thể vượt qua!

Đường Sở Sở híp mắt, cô cố gắng dùng hết sức muốn thoát khỏi hai ngón tay này nhưng không làm được.

Lúc này, Thạc Bác Thông cũng ra tay, ông ta kéo con trai mình về phía sau để hẳn thoát khỏi kiếp nạn chí mạng này.

Phù phù phù!

Sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc, Thác Bạt Hằng xụi lơ trên mặt đất, hắn ta thở hổn hển, trên mặt đây mồ hôi, cả người bị dọa cho mất ba hồn bảy vía!

Lúc này người trong bữa tiệc mới kịp hoàn hồn, bọn họ hít sâu một hơi, trong lòng đầy khiếp sợ, không ngờ Thác Bạt Hằng lại được người khác cứu.

Ánh mắt bọn họ nhìn về chủ nhân hai ngón tay đang kẹp lấy kiếm Đường Sở Sở, ai nấy đều giật mình.

Người này chính là đệ tử ngoại môn của Viêm Tông Nghiêm Kiêu.

Lúc này Nghiêm Kiêu đang kẹp lấy mũi kiếm của Đường Sở Sở, hắn nhìn cô với dáng vẻ tươi cười đầy yêu dị: “Người đẹp như vậy, sao lại ra tay tàn nhẫn vậy? Sát ý nồng đậm thế này, quả thật là không nên!”

Đường Sở Sở nhìn chằm chằm Nghiêm Kiêu, trong lòng đầy vẻ không can tâm.

Chỉ một chút nữa thôi, suýt nữa cô đã có thể g**t ch*t được Thác Bạt Hãng, nhưng không ngờ lại thất bại!

Tâm trạng căm giận, không cam lòng, cỗ sức mạnh tà ác trong cơ thể Đường Sở Sở nhanh chóng bộc phát, lý trí còn sót lại của cô nhanh chóng bị cắn nuốt.

“Chết!!!”

Giọng nói của Đường Sở Sở lạnh đến thấu xương, bên trong cơ thể trào ra một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ, trực tiếp tách hai ngón tay của Nghiêm Kiêu rồi đâm về phía hẳn.

Lúc này, Đường Sở Sở đã hoàn toàn mất đi lý trí, trên người cô tản ra sát khí ngút trời, giống như đao phủ đã nhập mat

Nghiêm Kiêu ra tay ngăn chặn đòn tấn công của Đường Sở Sở, cơ thể của hẳn bị đối phương đẩy lui về phía sau.

“Cô ta nhập ma rồi?”

“Ma tính và sát khí mạnh thật, rốt cuộc người phụ nữ này là ai mà lại có ma tính mạnh như vậy!”

Lúc này, những cường giả kia nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Sở Sở, ai nấy đêu mang theo biểu cảm khiếp sợ.

Bọn họ chưa bao giờ gặp ai nhập ma mà điên cuồng như vậy, cô gái này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ thật sự!

“Con đ*, đi chết đi!”

Lúc này, Thác Bạt Thông gầm lên, hai mắt ông ta nhìn chăm chăm Đường Sở Sở như muốn ăn tươi nuốt sống, trên người tản ra một cỗ uy thế kh*ng b*, vượt qua cả Lĩnh Vực. Cảnh đạt tới Nguyên Thần Cảnh!

Ầm!!!

Thác Bạt Thông đánh một chưởng ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của ông ta về phía Đường Sở Sở, rõ ràng ông ta muốn lấy mạng cô, dù sao gì vừa rồi suýt chút nữa cô đã g**t ch*t con trai của ông ta, sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này được?

'Vậy nên hôm nay người phụ nữ này bắt buộc phải chết!

Nếu như cô ta không chết thì mặt mũi tộc Thác Bạt sẽ mất sạch!

Ầm ầm ầm!!!

Lúc này, đòn tấn công của Thác Bạt Thông va chạm với kiếm trong tay Đường Sở Sở truyền ra tiếng nổ vang dội!

Răng rắc!

Giây sau, kiếm trong tay Đường Sở Sở xuất hiện vết nứt, cơ thể cô bị đánh bay ra ngoài đập trên nền đất phun ra máu, gương mặt trở nên trắng bệch, nhưng sát khí trên cơ thể vẫn không ngừng phóng ra.

Con người Đường Sở Sở đã hoàn toàn mất đi ý thức và thần chí, cô bị sát khí và sát ý trong cơ thể khống chế.

“Đi chết đi!"

Thác Bạt Thông gầm lên với gương mặt dữ tợn, ông ta xông về phía Đường Sở Sở để đưa cô vào chỗ chết!

Lúc này, Nghiêm Kiêu đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã!”

Nghe Nghiêm Kiêu nói, Thác Bạt Thông dừng bước, ông ta nhìn về phía đối phương nói: “Nghiêm công tử, sao vậy?”

“Người phụ nữ này trông xinh đẹp thế kia, giết cô ta như vậy thì quả là đáng tiếc!”

Nghiêm Kiêu nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt không đứng đắn, vẻ mặt Thác Bạt Thông thay đổi: “Nghiêm công tử, người phụ nữ này điên rồi, cô ta đã hoàn toàn nhập ma, nếu không chết sợ là sẽ điên cuồng chém giết, lúc đó thì hậu quả sẽ rất lớn!"

“Không sao, tôi có thể kiểm soát ma tính của cô ta, người phụ nữ xinh đẹp thế này, chết như vậy thì quá đáng tiếc, để bản thiếu dùng cũng không tệ!”

Nghiêm Kiêu thản nhiên nói.

“Nghiêm công tử, cô ta đã mất lý trí rồi, nếu muốn khống chế cho cậu sử dụng sợ là rất khó!”

Thác Bạt Thông tiếp tục nói.

“Tôi có thể biến cô ta thành con rối, như vậy thì cô ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời bản thiếu, còn có thể để bản thiếu hưởng thụ!”

Nghiêm Kiêu nở nụ cười tà mị, ánh mắt yêu dị nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.

“Hai người các ông đi bắt lấy cô ta, bản thiếu sẽ khiến cô ta trở thành một con rối, mặc cho ta sai khiến!”

Lúc này, Nghiêm Kiêu lạnh lùng nhìn về phía hai người đàn ông trung niên đi theo hẳn.

“Rõ!”

Hai người gật đầu rồi đi về phía Đường Sở Sở.

Khi bọn họ tới cạnh Đường Sở Sở, cô vẫn điên cuồng ra tay, sát ý không ngừng tản ra nhưng lại bị hai người này trấn áp.

“Này người đẹp, đừng có vùng vẫy nữa, rất nhanh thôi cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi!”

Nghiêm Kiêu cười lạnh nhìn Đường Sở Sở, hắn đi về phía cô muốn ra tay với đối phương.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp tộc Thác Bạt: “Đông tới người phu nữ của ta, chết!!!"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1316: Đều phải chết



“Đụng đến người phụ nữ của ta, chết!”

Một tiếng quát lạnh băng vô tình vang vọng khắp Thác Bạt gia tộc.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, không gian bên cạnh Đường Sở Sở nổ tung, một luồng kiếm mang đỏ rực b*n r* từ trong không gian kia, lao về phía Nghiêm Kiêu.

Một kiếm nay đằng đằng sát khí giống như thanh kiếm đến từ địa ngục, làm người sợ hãi!

Nghiêm Kiêu biến sắc, hẳn ta cảm nhận được một sự chết chóc mãnh liệt, lùi về sau, hai cường giả Viêm Tông đang trấn áp. Đường Sở Sở cùng ra tay chặn lại một kiếm này.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng gầm rú vang lên, năng lượng kh*ng b* tràn ra phá hủy mọi thứ thành bột mịn, khách khứa ở đây đều lui về sau.

Hai vị cường giả Viêm Tông ra tay đánh nát kiếm mang đỏ rực này, nhưng bọn họ bị chấn động liên tục lùi về sai.

Phụt!

Hai người run lên, hộc máu.

Lúc này Đường Sở Sở đã không bị áp chế nữa, sát khí trong cơ thể lại điên cuồng bùng lên, cả người bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng, đang định giết chóc thì một âm thanh run rẩy vang lên: “Sở Sở!”

Diệp Phàm xuất hiện bên cạnh Đường Sở Sở, nắm lấy tay cô.

Sát khí đang bùng nổ của Đường Sở Sở dừng lại, tròng mắt mất đi sự tỉnh táo của cô có chút thay đổi.

Mặc dù lý trí của cô bị sát khí cắn nuốt, nhưng sự xuất hiện của Diệp Phàm vẫn tạo thành sự ảnh hưởng cho cô, điều này có thể thấy được sự quan trọng của Diệp Phàm trong lòng của Đường Sở Sở.

Diệp Phàm nhìn bộ dáng thê thảm điên cuồng này của Đường Sở Sở, nhìn mái tóc bạc trắng của đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn!

“Sở Sở, xin lỗi, anh Tiểu Phàm đến chậm!”

Diệp Phàm cực kỳ áy náy, vì hắn mà Đường Sở Sở đã trả giá rất nhiều!

Nghe vậy Đường Sở Sở bắt đầu giấy giụa, nhưng sát khí trong cơ thể vẫn tản ra, thậm chí còn tràn ra hơi thở chết lặng giống như người chết.

Nếu cứ tiếp tục như vậy linh hồn của Sở Sở sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một ma quỷ chỉ biết giết!

Diệp Phàm dùng ngân châm đâm vào chín huyệt đạo của Đường Sở Sở để phong bế kinh mạch trong cơ thể, ngăn cản sát khí tiếp tục bùng nổ, làm thân thể này không bị sát khí ăn mòn nữa. Nhưng muốn để Đường Sở Sở khôi phục lại bình thường thì sẽ không dễ dàng!

Nhập ma thì dễ nhưng muốn khôi phục lại như người bình thường thì rất khó.

“Là mày, mày đã bình thường lại rồi?”

Thác Bạt Hằng khiếp sợ nói.

Thác Bạt Thông lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Thằng nhãi này chui từ đâu ra vậy?”

Những người khác nhìn thấy Diệp Phàm thì vô cùng tò mò.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Thác Bạt với con ngươi đỏ đậm, sát ý không ngừng tăng vọt.

Hắn còn nhớ rất rõ hình ảnh Thác Bạt Hằng tra tấn hẳn, hôm nay Diệp Phàm phải báo thù.

“Hôm nay ngươi phải chết!”

Diệp Phàm chỉ kiếm Tu La vào Thác Bạt Hãng. “Ngươi, hôm nay cũng phải chết!”

“Còn có ngươi, các ngươi, đều phải chết!”

Sau đó Diệp Phàm cầm kiếm chỉ về phía Thác Bạt Thông, Nghiêm Kiêu và thuộc hạ bên người hẳn ta, gằn từng câu từng chữ giống như Diêm Vương đang đọc lệnh.

Những lời này của Diệp Phàm lạnh đến mức khiến người khác rùng mình.

“Ha hả!”

Nghe vậy Nghiêm Kiêu bật cười, Thác Bạt Hằng lạnh lùng quát: “Nhãi ranh, mày càng ngày càng ngông cuồng, hôm nay mày đang đứng trong địa bàn của Thác Bạt gia tộc, tao muốn xem xem mày giết tao kiểu gì?”

“Mày không g**t ch*t tao, hôm nay tao sẽ g**t ch*t mày, không chỉ mày còn có con tiện nhân bên cạnh mày, tao cũng sẽ khiến cô ta nhận chết sỉ nhục, sống không bằng chết

Thác Bạt Hằng kêu gào.

Những lời này của hắn ta làm lửa giận của Diệp Phàm tăng vọt, hình thành lĩnh vực kh*ng b* bao phủ toàn bộ tộc Thác Bạt.

“Lĩnh vực?”

“Không ngờ hắn đã bước vào Lĩnh Vực cảnh?”

“Thiên phú rất mạnh, nhìn tuổi của hắn, với thực lực này đủ để đứng vào top 500 của bảng Yêu Nghiệt!”

“Sao trước kia chưa từng nhìn thấy hắn?”

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ trước lĩnh vực của Diệp Phàm.

Thác Bạt Thông uy nghiêm quát: “Không ngờ một con kiến đến từ thế giới cấp thấp lại tiến bộ nhanh như vậy, còn lĩnh ngộ được cả lĩnh vực, xem ra ta đã xem thường ngươi!

“Nhưng Lĩnh Vực cảnh cỏn con còn không có tư cách kiêu ngạo ở tộc Thác Bạt!”

“Hôm nay ngươi sẽ không giết được ai cả."

Ầm!

Dứt lời trên người Thác Bạt Thông tản ra một luồng uy áp kh*ng b*, uy áp này không chỉ trấn áp thân thể, nó còn trấn áp cả linh hồn!

Lúc này đa số mọi người đang run rẩy, linh hồn rùng mình, bị đè ép quỳ rạp xuống đất, nghĩ thầm: “Thì ra đây là uy áp của Nguyên Thần sao?”
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1317: Chuyện này không có khả năng!



Đạt đến Nguyên Thần cảnh thì có thể thúc giục uy áp Nguyên Thần, chỉ cần linh hồn chưa lột xác thành Nguyên Thần chỉ không chịu nôi uy áp này.

Thực lực của Thác Bạt Thông đạt đến Nguyên Thần cảnh thất trọng, uy áp của Nguyên Thần cực kỳ đáng sợ, cường giả cùng cấp bậc cũng khó cản nổi.

Nhưng uy áp Nguyên Thần của ông ta lại không có tác dụng với Diệp Phàm!

Diệp Phàm cầm kiếm bước từng bước về phía Thác Bạt Thông, không hề bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy Diệp Phàm không hề bị uy áp ảnh hưởng, Thác Bạt Thông biến sắc, nghĩ thầm chẳng lẽ người này cũng bước vào Nguyên Thần cảnh?

Chuyện này không có khả năng!

Trong số những người trẻ tuổi, có thể bước vào Nguyên Thần cảnh thì chỉ có các thiên kiêu đứng trước top 200 mới làm được.

Những thiên kiêu đó đều là thiên chỉ kiêu tử đến từ hoàng triều, thánh địa, tông môn đỉnh cấp của thế giới cấp cao. Mà Diệp Phàm chỉ là một thằng nhãi đến từ thế giới cấp thấp, sao lại có được thiên phủ bước vào Nguyên Thần cảnh chứ?

“Chết!”

Sau khi nhận ra Diệp Phàm không đơn giản, Thác Bạt Thông không hề do dự, chém về phía Diệp Phàm.

Phiên Thiên Chưởng!

Thác Bạt Thông điều động linh khí thiên địa, thi triển chưởng pháp linh kỹ cường đại, hình thành một chưởng ẩn che trời như muốn điên đảo trời đất, đổ ập xuống người Diệp Phàm.

“Giết!”

Diệp Phàm thúc giục lĩnh vực đến mức tận cùng, sát ý vô tận hội tụ trong kiếm Tu La, hẳn thi triển bí thuật Tu La Trảm trong Lục Đạo Phán Quyết!

Ầm ầm ầm!

Sáu đạo lĩnh vực kết hợp với Tu La Trảm, cộng thêm uy lực kiếm Tu La, một kiếm này xé rách trời cao, bẻ gấy nghiền nát Phiên Thiên Chưởng Ấn, chém về phía Thác Bạt Thông.

Thác Bạt Thông biến sắc, ông ta thi triển ẩn, chân nguyên bùng nổ, hình thành một tấm chắn phòng ngự ngăn cản một kiếm này của Diệp Phàm.

Rắc rắc rắc.

Khi tấm chắn phòng ngự của Thác Bạt Thông và kiếm của.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
2. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
3. Bức Màn Hôn Nhân
4. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
=====================================

Phàm va chạm với nhau, tấm chắn phòng ngự nổ tung, điên cuồng lùi về sau.

Sắc mặt của Thác Bạt Thông cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ uy lực một kiếm này của Diệp Phàm lại mạnh như vậy.

Thác Bạt Thông bộc phát lực lượng huyết mạch và lực. lượng nguyên thần, thi triển đòn tấn công nguyên thần.

Hồn Thứ!

Diệp Phàm vận chuyển Hồn Quyết, thi triển ra Hồn Thứ, hồn lực hóa thành gai nhọn b*n r* từ trong Linh Hải.

Hồn Thứ này còn mạnh hơn lần trước, thế không thể đỡ, va chạm mạnh với lực lượng nguyên thần của Thác Bạt Thông.

Lực lượng nguyên thần của Thác Bạt Thông đã bị Hồn Thứ phá hủy, mặc dù linh hồn của ông ta lột xác thành nguyên thần, nhưng hiện giờ Diệp Phàm đã thức tỉnh Linh Hải, lực linh hồn tăng vọt, cộng thêm hồn kỹ Hồn Thứ nên lực lượng Nguyên Thần thất trọng của Thác Bạt Thông không thể cản nổi Hồn Thứ này.

Lúc này Hồn Thứ lao về phía Thác Bạt Thông, ông ta thúc giục toàn bộ lực lượng mới miễn cưỡng chặn được Hồn Thứ. Nhưng nguyên thần lại bị thương, hộc máu, sau đó cả người ông ta bị đánh bay ra ngoài.

Phụt!

Thác Bạt Thông bay ra xa mấy chục mét, nửa quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch.

“Cha!”

Thác Bạt Hăng thấy cha mình bị thương thì hét lên.

Phụt!

Nhưng không ngờ tiếng hét này trở thành câu nói cuối cùng trên đời này của hắn ta. Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Thác Bạt Hằng, đâm xuyên qua ngực của hắn ta, máu bản tứ tung.

Thác Bạt Hằng nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.

Ầm!

Kiếm của Diệp Phàm bộc phát ra một ngọn lửa, đây chính là Phần Diễm, điên cuồng đốt cháy thân thể của Thác Bạt Hãng.

Diệp Phàm muốn nghiền nát xương tên này thành tro, hoàn toàn hủy diệt sự tồn tại của hắn ta!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1318: Lĩnh vực Song Trọng



“Hằng Nhi!!!"

Thác Bạt Thông nhìn thấy con trai mình chết thảm, đau lòng kêu lên một tiếng, rồi lại phun ra một ngụm máu.

Những người khác có mặt ở đây đều chết lặng.

“Giết, giết hắn!”

Thác Bạt Thông hét lớn, chỉ vào Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy sát ý ngập trời

Soạt, soạt, soạt!!!

Tất cả cường giả của tộc Thác Bạt đều lao về phía Diệp Phàm, người nào cũng vung linh khí lên rồi thi triển các tuyệt kỹ khác nhau để tấn công hắn.

Còn Diệp Phàm thì cầm kiếm và kích hoạt tứ đại kim đan, chân nguyên liền bộc phát không ngừng.

“Lĩnh vực Song Trọng!”

'Đám cường giả lại sửng sốt khi thấy Diệp Phàm thi triển lĩnh vực Song Trọng.

Cùng lúc lĩnh ngộ hai lĩnh vực khác nhau không phải là điều mà ai cũng có thể làm được!

Nghiêm Kiêu nhìn Diệp Phàm, ánh mắt chợt lóe lên.

Phồng phập phồng phập!!!

Lúc này, Diệp Phàm đã hóa thành Sát Thần, lao vào chém giết điên cưỡng. Hễ là người Thác Bạt xông tới trước mặt hẳn đều bị một kiếm chém chết, sau đó bị Phần Diễm nuốt chửng, không còn sót lại một mảnh xương nào!

Chẳng mấy chốc, hàng trăm thành viên của tộc Thác Bạt hùng mạnh đều chết thảm, bao gồm cả hộ pháp, trưởng lão, thái thượng trưởng lão!

Soạt!

Trong lúc Diệp Phàm đang đối phó với người của tộc Thác Bạt thì Nghiêm Kiêu đi thẳng đến trước mặt Đường Sở Sở, muốn bắt lấy cô.

“Dừng lại!!!"

Diệp Phàm đã chú ý tới hành động của Nghiêm Kiêu, hẳn tức giận quát lên một tiếng rồi lao thẳng về phía đó.

Vùn vụt!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm đến phía sau hắn ta, đang định rút kiếm thì Nghiêm Kiêu đột nhiên xoay người, hét lớn một tiếng rồi đấm thẳng vào người Diệp Phàm.

Bùm!!!

Cú đấm của hắn ta giống như núi lửa phun trào, bộc phát ra sức mạnh dung nham giận dữ, giống như một quả bom hạt nhân nổ tung, ngọn lửa quái dị muốn nuốt chửng lấy Diệp Phàm.

Đám người nhìn thấy công kích của Nghiêm Kiêu, trong lòng đều run lên, âm thăm kinh hãi!

Đòn tấn công này đã đạt tới sức mạnh của Nguyên Thần Cảnh tầng thứ chín, thế nhưng ngư triển nó lại là một người trẻ tuổi, thật không thể nào tin được!

“Thiên tài của thế giới cao cấp này quả nhiên rất đáng sợ!"

“Tuy thằng nhóc đó rất lợi hại, nhưng so với đại đệ tử ngoại môn của Viêm Tông vẫn còn kém xa!"

“Viêm Tông là đại tông môn có ba thiên tài nằm trong top 200 của Yêu Nghiệt Bảng, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng vượt xa người khác.”

Thủ lĩnh của các thế lực lớn ở Thông Thiên Giới lần lượt thở dài

Lúc này, Nghiêm Kiêu chợt cười lạnh. Đòn tấn công vừa rồi của hãn ta nhằm vào Đường Sở Sở chỉ là giả vờ, mục đích thực sự của hẳn ta chính là đối phó với Diệp Phàm.

Một yêu nghiệt như Diệp Phàm phải để đại đệ tử ngoại môn của Viêm Tông là hẳn ta ra tay mới được.

Mà Nghiêm Kiêu tin rằng một chiêu này của hắn ta cho dù không giết được Diệp Phàm, nhưng cũng đủ để khiến hắn trọng thương.

Suy cho cùng, uy lực đòn tấn công này kết hợp với linh hỏa hẳn ta tu luyện cũng đủ để g**t ch*t Nguyên Thần Cảnh tầng thứ chín.

Hắn ta cũng dựa vào chiêu thức này để đứng thứ 289 trong Yêu Nghiệt Bảng, nên hẳn ta vô cùng tự tin!

Nhưng chẳng bao lâu, Nghiêm Kiêu đã bị tát vào mặt.

Khi ngọn lửa dần tiêu tán, thân hình Diệp Phàm lại hiện ra, toàn thân tỏa ra kim quang rực rỡ, thân thể không hề hấn gì, một chút cũng không sao!

“Sao có thể thế được?”

Sắc mặt Nghiêm Kiêu thay đổi, hoài nghi nhìn Phàm.

"Muốn giết tôi? Cậu vẫn chưa đú tư cách!

Diệp Phàm khinh thường nói.

Bùm!!!

Sau đó hẳn tung một quyền đánh Nghiêm Kiêu, hắn không hề dùng kiếm, nhưng uy lực của cú đấm này cũng không kém gì!

Bây giờ sức mạnh thân thể của Diệp Phàm đã đạt đến đỉnh cao, kết hợp với các sức mạnh khác trong cơ thể hắn, cũng đủ để rung chuyển cả thiên địa!

Sắc mặt Nghiêm Kiêu chợt ngưng trọng, vội vàng dùng hết sức lực để chống lại cú đấm của Diệp Phàm, kết quả chưa đầy nửa giây đã bị thổi bay, rơi xuống đất, bay xa mấy chục mét mới dừng lại, rồi điên cuồng hộc máu.

Sau thất bại của Nghiêm Kiêu, bầu không khí rong tộc Thác Bạt càng trở nên ám đạm.

Nghiêm Kiêu lấy ra mấy viên đan dược, nhanh chóng uống vào để chữa trị vết thương trên người, đồng thời sắc mặt lạnh lẽo nhìn chấm chăm vào Diệp Phàm, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình.

“Tôi bây giờ với tư cách là đại đệ tử ngoại môn của Viêm Tông tuyên bố, hôm nay ai giết được hắn, người đó sẽ được sự ưu ái của Viêm Tông!"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1319: Cảnh tượng vô cùng hoành tráng



Nghiêm Kiêu tàn nhẫn hét lên.

Bùm!!

Vừa dứt lời, tộc trưởng của sáu gia tộc cổ xưa, tất cả cường giả của Thông Thiên Giới và những thế giới khác có mặt ở đó đều bị sửng sốt, bọn họ đều liếc nhìn Diệp Phàm.

Nhận được sự ưu ái của Viêm Tông tương đương với việc dựa vào một cây đại thụ vậy. Đây chắc chắn là một sự cám dỗ khó cưỡng đối với những thế lực cường giả ở thế giới trung cấp!

Nhưng ai cũng thấy rõ sự lợi hại của Diệp Phàm; vậy nên ai có thể giết hẳn chứ?

“Hôm nay kẻ nào không ra tay thì kẻ đó sẽ là kẻ thù của Viêm Tông”

Nghiêm Kiêu lại hét lên một tiếng, lời nói của hắn

ta đã bức bách thủ lĩnh của các thế lực lớn có mặt ở đây phải đưa ra quyết định!

Bùm bùm bùm!!!

Lúc này tộc trưởng của sáu gia tộc cổ xưa và những cường giả của các gia tộc tộc khác dẫn đầu bộc phát sức mạnh đáng sợ, đồng thời thi triển các công pháp, vung linh khí lên và tấn công về phía Diệp Phàm.

Lập tức, người của các thế lực khác cũng lao thẳng vào hẳn, thi triển đủ các loại chiêu thức.

Tổng số cường giả có mặt ngày hôm nay đã vượt một nghìn người, thực lực thấp nhất cũng đã đạt đến Hợp Đạo Cảnh!

Đám cường giả này đồng loạt ra tay. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!

Nhưng Diệp Phàm không hề sợ hãi, hẳn trực tiếp sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Công, ngay lập tức từng đợt tiếng gầm rú của rồng và voi từ trong người hẳn vang lên, những tia sáng rực rỡ bao phủ toàn thân hắn, trên bầu trời cũng xuất hiện những con rồng và voi khổng lồ.

Tổng cộng có năm mươi con rồng và tám mươi con voi. Mỗi con đều có sức mạnh của thiên địa và toát ra uy lực khủng khiếp!

Trong thời gian điên cuồng tu luyện này, Diệp Phàm đã ngưng tụ sức mạnh của năm mươi con rồng và tám mươi con voi. Thậm chí lĩnh ngộ của hẳn về Long Tượng Bàn Nhược Công cũng đã đạt đến một tầm cao mới, khiển sức mạnh của rồng và voi còn cường đại hơn trước.

Cảnh tượng chấn động này lập tức khiến hơn ngàn cường giả đang lao về phía hẳn phải chết lặng.

“Chết!!!"

Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm lạnh lẽo hét lên một tiếng, sau đó tất cả những con voi và rồng trên bầu trời đều lao về phía đám cường giả này.

Bùm bùm bùm!!!

Lúc này, đòn tấn công của đám cường giả và sức mạnh cơ thể, rồng voi của Diệp Phàm va chạm vào nhau, tạo ra một vụ nổ cực kỳ kinh hoàng, năng lượng cuồn cuộn quét qua toàn bộ tộc Thác Bạt!

Tộc Thác Bạt trong nháy mắt bị tiêu diệt thành đống đổ nát, nhiều thành viên của gia tộc này cũng bị chôn vùi.

Đòn tấn công kéo dài hơn mười phút, năng lượng kinh khủng đến mức chấn động toàn bộ Thông Thiên Giới, khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi!

Soạt!

Lúc này, một ông lão có râu và lông mày trắng đột nhiên xuất hiện ở đây. Chỉ bằng một cái phất tay, ông ta đã xóa sạch tàn dư của những năng lượng còn sót lại, nếu không toàn bộ tộc Thác Bạt sẽ chẳng còn tồn tại!

Người này chính là lão tổ của tộc Thác Bạt!

Soạt, soạt, soạt!!!

Cùng lúc đó, trong khoảng không xa xa, có mười người chợt xuất hiện, bọn họ đều là những ông già có râu và lông mày bạc phơ, trên người không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, tựa hồ như đang hòa quyện với trời đất vậy!

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên tia kỳ dị.

Họ là lão tổ của sáu gia tộc cổ xưa và một vài đại tông môn khác.

Rất nhanh, tất cả năng lượng đáng sợ cuối cùng cũng tiêu tần, bóng dáng Diệp Phàm dần hiện ra, hắn đứng đó với vẻ mặt lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đã kiệt sức.

Hơn ngàn cường giả, bây giờ chỉ còn lại không đến mười người, thế nhưng người nào cũng ngã xuống đất, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Bọn họ là tộc trưởng của mấy gia tộc cổ xưa và thủ lĩnh của một vài đại tông môn. Bọn họ đã dựa vào những bí kíp công pháp của riêng mình để sống sót.

Lúc này, sắc mặt Nghiêm Kiêu và Thác Bạt Thông, cực kỳ khó coi, còn lão tổ tộc Thác Bạt tổ và mười lão tổ các gia tộc khác đều nhìn vẽ phía Diệp Phàm!

“Không ngờ một yêu nghiệt như cậu lại xuất hiện ở Thông Thiên Giới."

Lão tổ tộc Thác Bạt lạnh lẽo nói.

“Lão tổ, hắn đã giết con trai của con; mong ngài hãy lấy lại công bằng cho con trai con."

Thác Bạt Thông nhìn lão tổ rồi hét lên.

“Lão tổ, giết hắn đi!”

Lúc này, những tộc trưởng của các gia tộc cổ xưa khác cũng đã hét lên với lão tổ của mình.

Bây giờ bọn họ đã kết thù oán với Diệp Phàm, hơn nữa tất cả cường giả trong tộc của họ đều đã bại trận, cho nên Diệp Phàm nhất định phải chết!

Sáu lão tổ của các gia tộc cổ xưa và bốn thủ lĩnh của đại tông môn đều toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Điều này khiến toàn bộ Thông Thiên Giới dường như bị phong tỏa, ngay cả linh khí của trời đất cũng bị đóng băng!

“Chàng trai, lão phu thấy thiên phú của cậu rất khá, vậy nên chỉ cần cậu chịu quỳ xuống đầu hàng, lão phu có thể tha mạng cho cậu”

Lão tổ tộc Thác Bạt nhìn Diệp Phàm và hét lên với vẻ uy nghiêm.

“Muốn tôi quỳ sao, đừng mơ!”"

Diệp Phàm khinh thường nhìn ông ta một cái, sau đó lanh lẽo nói: “Muốn đánh thì đánh đi!!"
 
Back
Top Bottom