Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1290: C1290: Sau này bồi bổ là được



Phụt!

Diệp Phàm vung tay lên bản một giợt máu vào miệng đại sư phụ để ông nuốt xuống!

Sau đó, Diệp Phàm liên tục trích máu cho đại sư phụ, hẳn làm như vậy là vì sau khi hắn có được Tử Vĩ Đế Quyết đã biết được Tử V¡ Đế Tinh đứng đầu trong mệnh cách. Một khi thức tỉnh Đế Tinh mệnh cách có thể tự rút máu chữa thương cho người khác!

Chính vì vậy, Diệp Phàm mới trích máu cho đại sư phụ, hy vọng có thế cứu đối phương.

Mà sau khi nuốt máu của Diệp Phàm, sinh mệnh của sư phụ đã dăn đần ổn định nhưng vẫn không tỉnh lại.

Diệp Phàm tiếp tục rút máu nhưng máu mỗi người có hạn mà còn liên quan tới tỉnh thần của người dó. Một khi mất máu quá nhiều sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể, thực lực không chỉ giảm xuống mà còn ảnh hưởng tới tuổi thọ thậm chí có thể chết!

Diệp Phàm đã rút gần nửa chỗ máu nên cả người hẳn trở nên tiều tụy vô cùng, sức khỏe sụt giảm giống như một cây đại thụ bị người đào rồng dần dần héo úa!

Rất nhanh, trên đầu Diệp Phàm lộ ra sợi tóc bạo, cả người già nua thậm chí nó đang lan ra rất nhanh!

Nhưng Diệp Phàm vẫn không ngừng lại, không hề do dự rút máu cho đại sư phụ!

Vì đại sư phụ, Diệp Phàm có thể hiến dâng cả sinh mệnh của mình!

Trong lòng hẳn, đại sự phụ là người quan trọng nhất ngoài bố mẹ mình, năm đó nếu không có đại sư phụ đưa hẳn tới núi Cửu Long chỉ sợ hẳn đã chết rồi cũng sẽ không có Diệp Phàm của ngày hôm nay!

Đại sư phụ có ân với hẳn nên hắn dùng chính mạng của mình đền đáp lại!

Nhưng sau khi Diệp Phàm rút gần hết máu, đại sư phụ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đại sư phụ!

Diệp Phàm thấy đại sư phụ mở mắt liền kích động kêu lên.

“Tiểu Phàm!”

Trì Dao mở mắt nhìn Diệp Phàm chợt sửng sốt, bà thấy dáng vẻ đối phương lúc này vội vàng đứng dậy: “Tiểu Phàm, con làm sao thế?”

Lúc này, Diệp Phàm tóc xám trắng vẻ mặt tang thương cả người già đi trông thấy, có vẻ cực kỳ tiều tụy hoàn toàn không giống một thiếu niên trẻ trung mà thực lực của hắn còn tụt về dưới cả cảnh giới Kim Đan.

“Đại sư phụ, con không sao!”

Diệp Phàm lắc đầu, Trì Dao cầm tay hẳn vẻ mặt biến đổi, mở miệng nói: "Sao máu con ít như vậy?"

“Con rút máu mình cho ta sao!"

Trì Dao nhìn chằm chằmm Diệp Phàm lộ ra vẻ phức tạp.

“Đại sư phụ chỉ cần người không sao thì chút máu ấy có là gì đâu, sau này bồi bổ là được!”

Diệp Phàm tùy tiện nói.

Lúc này, trong lòng Trì Dao run rẩy cảm giác run rẩy từ sâu bên trong.

Bà đau lòng nhìn Diệp Phàm, nói: “Xin lỗi, là do sư phụ không bảo vệ được con, ngược lại còn khiến con trả giá lớn như vậy!”

“Đại sư phụ, người vì con làm quá nhiều việc rồi, lần này coi như con báo đáp người!”

Diệp Phàm mim cười nhẹ nhàng nói.

“Con đó, sao ngốc như thế?”

Trì Dao nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc xám trắng của Diệp Phàm, trong mắt lộ vẻ trìu mến.

Nếu như để kẻ thù thấy Trì Dao như thế này, chắc chẩn sẽ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Một Nữ Đế Trì Dao từng quyết đoán, lạnh lùng vô tình, cao cao tại thương mà lại bộc lộ ra vẻ mặt kia với người khác. Hơn nữa còn thân cận với một người đàn ông như vậy, quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi!

Phải biết rắng trước đây có vô số người tài giỏi kể cả những vị vua tài trí kiệt xuất đều yêu Nữ Đế Trì Dao nhưng đều bị bà đánh gần chết. Vì vậy không có người đàn ông nào có thể tiếp cận Nữ Đế Trì Dao càng đừng nói là ở gần Trì Dao như vậy!

“Con mau nuốt đi!"

Trì Dao lấy ra một đống dược liệu đưa cho Diệp Phàm.

Sau khi Diệp Phàm nuốt hết đống dược liệu đó, lượng máu thiếu hụt trong cơ thể đã bổ sung được một chút. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên chỉ một chút dược liệu như vậy khó có thể khôi phục hoàn toàn nhưng cơ thể hẳn đã chẳng còn gì đáng ngại nữa.

Nhưng vì ảnh hưởng do mất máu nên tuổi thọ và sức mạnh của hắn bị suy giảm còn lại vẫn bình thường!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1291: C1291: Thật biết nịnh nọt



Diệp Phàm và Trì Dao dời khỏi sơn động, giờ bên ngoài đã tối đen văng trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm chiếu sáng khắp nơi.

Về Sở Sở và bốn vị sư phụ bị thương nghiêm trọng nên giờ vẫn đang bế quan.

Diệp Phàm và Trì Dao ra ngoài sơn động cùng lặng ngắm vầng trăng.

“Đại sư phụ, đã lâu chúng ta không ngắm trăng với nhau rồi!”

Diệp Phàm nói.

"Ừ!"

Trì Dao gật đầu, im lặng một hồi, nhìn Diệp Phàm: “Con không có gì muốn hỏi sao?"

“Đại sư phụ muốn nói sẽ nói thôi, nếu không chắc có nguyên do cả!"

Diệp Phàm thản nhiên nói.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Thằng nhóc này thật biết nịnh nọt""

Trì Dao khinh thường nhìn Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp như vậy cùng vẻ mặt kiều ngạo, lạnh lùng giờ đây liếc mắt khinh thường lại trông giống vẻ mị hoặc khiến người khác tim đập thình thịch không kiềm chế nổi!

Định lực của Diệp Phàm khá tốt nhưng giờ đây cũng mê mẩn ngơ ngác nhìn đại sư phụ

Mà Trì Dao bị Diệp Phàm nhìn chăm chú thì thay đổi sắc mặt, trách mắng: “Nhìn gì đấy?"

Trì Dao vừa nói đã khiến Diệp Phàm bừng tình, nói: “Xin lỗi đại sư phụ, người đẹp quá, vừa rồi con nhìn tới ngơ ngẩn!”

“Nhóc con xuống núi một chuyến mà miệng lưỡi ngày càng trơn tru nhỉ, có phải con dùng vẻ mặt này. hấp dẫn rất nhiều cô gái không?”

Trì Dao nói.

Hả?

Diệp Phàm ấm ức nói: “Đại sư phụ, ở trong mắt người con là người như vậy sao? Người làm con tổn thương quá!"

“Được, không nói chuyện này nữa. Tiểu Phàm ta nói với con một việc con phải nhớ kỹ!”

Trì Dao đứng dậy nhìn Diệp Phàm.

“Đại sư phụ, người nói đi!"

Diệp Phàm cũng đứng nghiêm trang nhìn Trì Dao.

“Tiểu Phàm, con luôn tò mò ta đến từ đâu nhỉ. Thật ra ta không phải người trái đất mà là từ Chư Thiên Vạn Giới, năm đó xảy ra một cuộc đại chiến ta bị thương nặng nên đã trốn tới đây”

“Lúc trước ta nhìn thấy con là lúc ta mới tới trái đất đụng phải con. Thấy mệnh của con đặc biệt đã đưa tới núi Cửu Long đồng thời tìm mấy vị sư phụ cùng nhau nuôi lớn!”

“Sau đó ta đã thiết lập kết giới ở trái đất che giấu thế giới đó. Vì đề phòng có người tìm ra đã luôn ở rong núi Cửu Long chữa thương!"

“Chắng qua thương thế của ta quá nặng mà trái đất linh khí cạn kiệt bị thiếu các dược liệu chữa thương. Nên vết thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn mà ngày càng nghiêm trọng!"

Trì Dao nói hết.

Diệp Phàm nghe xong ánh mắt lấp lánh, hắn không ngờ đại sư phụ lại tới từ đó, thảo nào thần bí như vậy.

Nhưng đại sư phụ vẫn đang bị thương, Diệp Phàm lại chẳng hay biết gì, điều này khiến hắn tự trách bản thân.

“Đại sư phụ nếu người đã thiết lập kết giới sao đám người kia vẫn tìm được người?”

Diệp Phàm tò mò nói.

“Lúc trước con thức tỉnh mệnh cách Đế Tinh đã khiến cho linh khí trái đất sống lại làm vỡ kết giới ban đầu!"

"Trì Dao bình thản nói.

Uỳnh!

Lúc này Diệp Phàm biến sắc nói: “Nếu vậy là vì con nên đám người đó mới tới?”

“Con đừng nghĩ nhiều dù không có con thì kết giới kia cũng không trụ được lâu!

Trì Dao giải thích.

“Nhưng dù thế nào cũng vì con mà đám người đó mới tìm được đại sư phụ còn làm người bị thương!”
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1292: C1292: Đều là do số cả



Diệp Phàm áy náy nói, hẳn có thể thấy được lúc trước đại sư phụ vì muốn bảo vệ hẳn mà cưỡng ép tăng thực lực đuối đám người đó đi. Nên mới càng thương nặng càng nghiêm trọng hơn!

Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên thấy mình thật sự rất vô dụng không chỉ không bảo vệ được người bên cạnh mình mà còn làm liên lụy tới người thân!

“Tiểu Phàm, con đừng nghĩ nhiều đó đều là do số cả!"

Trì Dao nói, Diệp Phàm thở dài: “Đại sư phụ con thật sự vô dụng, con làm người mất mặt rồi!”

“Tiểu Phàm, giờ con đã thức tỉnh Tử Vi Tinh có được mệnh cách Đế Tỉnh, con giỏi hơn bất kỳ ai. Ta tin không bao lâu sau con có thể mạnh hơn đám đó!”

Trì Dao tự tin nhìn Diệp Phàm.

“Thật sao?” trong mắt Diệp Phàm lấp lánh ánh sáng nhìn Trì Dao, bà nói: “Sao? Con không tin sư phụ!"

“Con tin, đại sư phụ!”

Diệp Phàm vội nói.

“Nhưng mà Tiểu Phàm, sư phụ phải đi rồi!”

Trì Dao đột nhiên nói.

“Sao? Đại sư phụ người phải đi rồi?”

Diệp Phàm nhìn đại sư phụ: "Đại sư phụ, người định tới đó?”

đám người đó đã phát hiện sư phụ còn sống, nếu ta còn ở đây thì không chỉ khiến con gặp nguy hiểm mà trái đất cũng khó giữ nổi. Hơn nữa tuy con đã dùng máu mình trị thương cho ta nhưng vẫn chưa chữa hết được. Nếu muốn chữa khỏi thì không thể ở lại đây nên ta phải đi!"

Trì Dao nhìn Diệp Phàm.

“Đại sư phụ, người đi như thế lỡ gặp phải đám người đó..."

Diệp Phàm lo lắng nói.

“Yên tâm, sư phụ con không dễ chết t bọn họ muốn giết ta còn xa lắm!"

Khí thế Trì Dao bỗng trở nên lạnh lẽo tràn đầy uy thế miệt thị chúng sinh!

“Đại sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ mạnh hơn tới lúc đó sẽ báo thù giúp người, sẽ giết sạch đám người làm tốn thương người!”

Diệp Phàm nói.

Trì Dao mỉm cười nhìn Diệp Phàm.

Nụ cười này giống y trăm hoa đua nở khiến người khác trầm luân khó có thể kiềm chết

Trong nháy mắt, ngày mới lại tới!

Trên núi Cửu Long, Diệp Phàm đột nhiên chạy tới gọi: “Đại sư phụ!"

“Anh Tiểu Phàm, đại sư phụ đã đi rồi!”

Đường Sở Sở chạy lại nói.

“Đi rồi?”

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, hần không ngờ đại sư phụ đi nhanh như vậy, đến cả chào tạm biệt cũng không nói.

“Đại sư phụ sợ anh luyến tiếc nên đi trước rồi!"

'Đường Sở Sở nói.

“Đại sư phụ~”

Diệp Phàm hơi mất mát.

Lúc trước tuy hẳn xuống núi nhưng hắn có thể gặp đại sư phụ bất kỳ lúc nào, giờ đại sư phụ đi ai biết khi nào mới có thể gặp lại!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1293: C1293: Đau lòng nhỉ



“Bốn vị sư phụ thế nào rồi?”

Diệp Phàm chấn tỉnh bản thân, hỏi Đường Sở Sở.

“Trước khi đại sư phụ đi không biết đã dẫn bốn vị sư phụ đi đâu rồi, em cũng không biết” Đường Sở Sở lắc đầu

Uỳnh uỳnh uỳnh!!!

Đúng lúc này, trên trời truyền từng tiếng gầm rú, một không gian hiện ra, sau đó một ánh hào quang rọi xuống.

Giữa không trung lộ ra một con thuyền và phi hành khí chiến hạm!

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!!

Lúc này, ba bóng hình lộ ra cùng với phi hành khí, một trong số đó chính là vị thanh niên thần bí muốn nhận Đường Sở Sở làm thị nữ bên người.

Lúc này bên cạnh thanh niên kia còn có hai người khác.

Thanh niên đứng giữa trời liếc mắt nhìn thấy Diệp. Phàm liền âm trầm. Trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, anh ta bước từng bước vào núi Cửu Long, hai người còn lại theo sau.

“Nhóc con, chúng ta lại gặp rồi!”

Thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, quanh người còn tràn đầy khí thế kh ủng bố.

Mà khí thế hiện giờ của anh ta còn kinh khủng hơn trước!

Quan trọng là hai người sau anh ta khiến Diệp Phàm cảm giác tim đập mãnh liệt!

“Lại là mày, lần trước để mày thoát chết một lần. mà giờ còn dám tới nữa!”

Diệp Phàm thấy thanh niên này liền quát. “Súc sinh, hôm nay tao sẽ khiến mày chết!” Thanh niên tức giận hét lên

"Chỉ bằng mày?”

Diệp Phàm khinh thường.

Rầm!!!

Uỳnh!!!

Lúc này, hai lão giả nhìn chằm chằm Diệp Phàm uy lực trực tiếp bộc phát đè ép hắn.

Trong không trung truyền tới từng tiếng sấm sét, không gian xung quanh Diệp Phàm nhanh chóng trở nên vặn vẹo không chịu nổi sự đè ép kh ủng bố như thế.

Xì xì!!!

Diệp Phàm bị đè ép quỳ trên đất, sắc mặt nhăn nhó, khóe miệng tràn ra máu tươi.

“Anh Tiểu Phàm!”

'Đường Sở Sở kêu lên, mà thanh niên kia vung tay lên phóng ra linh lực trói Đường Sở Sở lại.

“Nhóc con, trước đây mày làm tao chịu nhục thì nay tao sẽ để mày nếm thử!”

Thanh niên kia cười lạnh nhìn Diệp Phàm.

Anh ta bước tới bên Đường Sở Sở nâng cảm cô lên, cười âm hiểm: “Dáng vẻ cũng xinh đẹp thật khiến người ta rung động!"

“Thả Sở Sở ra!!!"

Diệp Phàm tức giận quát.

“Nhãi con, mày rất để ý con nhóc này nhỉ, vậy hôm nay tao sẽ khiến mày thấy tao chinh phục người đàn bà này thế nào!”

Thanh niên nói xong liền xé quần áo của Đường Sở Sở.

“Súc sinh!!!"

Lúc này, Diệp Phàm đỏ ngầu mắt hét lớn.

“Ha ha, tức giận đi, đau lòng nhỉ!”

“Hôm nay tao sẽ cho mày thấy người đàn bà của mình bị chơi thế nào!”

Thanh niên kia cười lớn.

Diệp Phàm nhăn nhó mặt mày, đỏ ngầu mắt, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm đang không ngừng giấy giụa nhưng có hai lão giả trấn áp hẳn!

“Vợ ơi, anh tới đây!”

Gã thanh niên cười rồi lao tới Đường Sở Sở!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1294: C1294: Rất cứng đầu



“Mày đáng chết!"

Trong lúc thanh niên kia chuẩn bị lăng nhục Đường Sở Sở, một tiếng quát lạnh băng vô tình, tràn ngập sát khí vang vọng bên tai hẳn ta, giống như tiếng gầm của ác ma làm người chấn động, nảy sinh cảm giác chết chóc mãnh liệt.

Thanh niên giật mình quay đầu lại.

Lúc này sắc mặt của Diệp Phàm vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn ngập sát khí làm người sợ hãi, trên người tản ra ngọn lửa đỏ rực kh ủng bối

Ngọn lửa đỏ rực này đến từ mồi lửa trên người cao thủ Long Cấm mà Diệp Phàm đoạt được.

Lúc này mồi lửa như được kích hoạt, bao phủ lấy cơ thể Diệp Phàm, tản ra hơi thở hủy diệt!

Hai vị lão giả đi theo thanh niên kia cùng thả ra uy áp nhưng vô dụng.

“Đây là... Thiên Hỏa!”

“Không thể nào, sao hắn lại có được Thiên Hỏa chứ?”

Hai vị lão giả nhìn chẩm chẩm ngọn lửa hủy diệt bao quanh Diệp Phàm, biến sắc, đồng tử co rụt lại.

Trong thiên địa có rất nhiều ngọn lửa, những ngọn lửa đó cũng được chia thành các cấp bậc khác nhau.

Thấp nhất là Phàm Hỏa, tức là ngọn lửa bình thường, cao hơn là Linh Hỏa, được tạo thành từ việc người tu hành hấp thu linh khí thiên địa rồi cô đọng lại, bình thường trong giới tu hành thì luyện đan sư sẽ khống chế Linh Hỏa để luyện chế đan dược.

Còn có một ít luyện đan sư cường đại sẽ tỉnh luyện ra ngọn lửa cường đại hơn Linh Hỏa ở trong Hỏa Diệm Sơn hoặc nơi có thuộc tính Hỏa dày đặc, đó gọi là Địa Hỏa. Ngọn lửa này cao hơn Linh Hỏa một bậc, uy lực cực mạnh.

Dùng Địa Hỏa để luyện chế đan dược sẽ thu được đan dược có phẩm giai cao, người tu hành khống chế Địa Hỏa cũng có thể tăng mạnh sức chiến đấu!

Mạnh hơn Địa Hỏa rất nhiều là Thiên Hỏa trong truyền thuyết.

Thiên Hỏa là ngọn lửa của thiên địa, được ra đời trong tự nhiên, ẩn chứa tinh hoa trời đất, uy lực cực kỳ kh ủng bố, đủ để hủy thiên diệt địa!

Bởi vì sự kh ủng bố này nên chỉ căn Thiên Hóa ra

đời sẽ khiến cho vô số thế lực tranh đoạt!

"Trong lịch sử giới tu hành, Thiên Hỏa xuất hiện rất ít, nhưng mỗi lăn xuất hiện cũng tạo nên mưa gió máu me. Người tu hành hoặc thế lực tu hành nào có được "Thiên Hỏa, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, trở thành cao thủ đỉnh cấp chân chính!

Đây chính là sự kh ủng bố của Thiên Hỏa!

Nguyên nhân khiến hai vị lão giả này khiếp sợ là vì ngọn lửa trên người Diệp Phàm chính là Thiên Hỏa!

Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy Thiên Hỏa nhưng lại từng nhìn thấy Địa Hỏa nên biết rõ uy lực của Địa Hỏa. Nhưng ngọn lửa trên người Diệp Phàm lại kh ủng bố hơn Địa Hỏa rất nhiều, tạo ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đây không phải Thiên Hỏa thì là gì?

"Chết!!!"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm thanh niên kia, hai mất đỏ rực, gầm lên rồi xông thẳng về phía hẳn ta, mang theo uy áp không thể đỡ.

Ầm!!!!

Một quyền này của Diệp Phàm hội tụ lại tất cả lực lượng của ngọn lửa trên người, bộc phát ra hơi thở hủy diệt!

Nơi nằm tay hẳn đi qua, mọi thứ đều bị đốt thành tro, hóa thành lỗ đen!

Thanh niên kia vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc một quyền này của Diệp Phàm sắp đánh trúng người thanh niên kia, trong cơ thể đối phương bộc phát ra một lực huyết mạch cực kh ủng bố, ngăn cản lại một quyền này của Diệp Phàm.

Đó là huyết mạch bảo hộ của đối phương, lúc trước đã từng xuất hiện một lần ngăn cản chiêu giết người của Cổ Tam Thông, lần này lại bộc phát ra cản lại một quyền này của Diệp Phàm!

Diệp Phàm làm lơ mọi thứ, lại thúc giục yy lực của ngọn lửa đến tận cùng

Ầm!!!

Ngọn lửa như ăn thuốc k1ch thích, điên cuồng tăng vọt, bắn phá huyết mạch bảo hộ của đối phương/ Ngọn lửa trên nấm tay hẳn bay thẳng về phía thanh niên, muốn cần nuốt hắn ta!

"Nhãi ranh, mày dám?”

Vào khoảnh khắc nhìn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm phát ra từ trong cơ thể thanh niên. Âm thanh này. giống hệt lần trước, đều đến cùng một người.

Đùng!

Đột nhiên một lực lượng vô cùng lớn bộc phát ra từ trên người thanh niên, hóa thành một bóng người va chạm với một quyền của Diệp Phàm, phát ra tiếng nổ động trời.

Phụt!

Diệp Phàm bay ra ngoài, hộc máu, sắc mặt trắng bệch, ngọn lửa trên người hẳn loãng hơn rất nhiều.

“Bái kiến tộc trưởng!"

Lúc này hai vị lão giả kia chắp tay cung kính chào hỏi bóng người này.

“Đồ vô dụng, suýt nữa Hãng Nhi đã chết trong tay con kiến này.”

Bóng người kia uy nghiêm quát.

Một câu của ông ta đủ để khiến hai vị lão giả quỳ xuống hộc máu, liên tục cầu xin: “Xin tộc trưởng bớt giận, do chúng tôi vô dụng không bảo vệ được thiếu gia!"

“Cha, con muốn tên đó chết không chỗ chôn!”

Thanh niên chỉ tay vào Diệp Phàm, gầm lên.

“Con tự tay giải quyết hắn đi!”

“Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu khích uy nghiêm của tộc Thác Bạt!”

Bóng người này lạnh nhạt nói, đồng thời ông ta thả ra một dòng khí vô hình bao vây Diệp Phàm, không cho hẳn động đậy.

Lúc này cho dù mồi lửa thần bí trong cơ thể Diệp Phàm hoàn toàn được kích phát, nhưng cũng không thể lay động nổi uy áp của đối phương.

Dường như uy áp này ẩn giấu một đạo thiên địa nào đó, hoàn toàn nhốt Diệp Phàm ở bên trong, thậm chí hẳn còn không thể thúc giục nổi lực lượng linh hồn, như biến thành một người thực vật có ý thức.

“Con kiến, mày muốn giết tao đúng không?”

Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

Rắc!

Thanh niên nhấc chân dẫm nát một bàn tay của Diệp Phàm, toàn bộ xương tay bị vỡ vụn, máu tươi trộn lẫn với thịt, thảm không nỡ nhìn.

Cơn đau kịch liệt bao phủ đại não nhưng Diệp Phàm không rên một câu nào.

“Rất cứng đầu!”

Thanh niên lạnh lùng nói, lại nhấc chân dẫm mạnh xuống.

Rắc!

Một bàn tay khác của Diệp Phàm cũng bị đạp vỡ, lực lần này mạnh hơn lần trước, dẫm nát xương tay của hẳn thành bột phấn.

Sắc mặt Diệp Phàm vặn vẹo, hai mắt mở to, cắn môi, nhìn chằm chằm thanh niên kia.

“Đừng... Đừng mà!”

Đường Sở Sở phát ra tiếng hét đau đớn, cô đang định xông lên nhưng bóng người kia liếc nhìn cô rồi thả uy áp xuống trấn áp cô.

Rắc rắc rắc!

Ánh mắt của thanh niên kia cực kỳ ác độc, mang, theo tâm thái trả thù dẫm nát toàn bộ tứ chỉ của Diệp Phàm, xương cốt vỡ vụn, huyết nhục mơ hồ, thảm không nỡ nhìn.

Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Phàm không rên một câu, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm thanh niên kia, hai tròng mắt đỏ đậm, tràn ngập hận thù.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1295: C1295: Oán linh cảm thán



Hắn hận, hận tại sao chính mình không đủ mạnh?

Hắn hận, hận bản thân vô dụng!

Hắn hận, hận bản thân không bảo vệ người thân của mình!

Đầu tiên là Đại sư phụ bị thương nặng, không thể không rời đi, hiện tại vì hẳn, Sở Sở suýt nữa bị lăng nhục.

Lúc này hận thù của Diệp Phàm đạt đến cực hạn.

“Mày rất cứng mồm đấy, không rên một tí nào!”

“Nhưng tao muốn xem xem mày có thể kiên trì được bao lâu, hôm nay bổn thiếu muốn ngươi sống không bằng chết”

Thanh niên thấy Diệp Phàm cứng đầu như vậy, tròng lòng tràn ngập tức giận, có cảm giác như đấm vào bông vậy.

Rắc rắc rắc!

Ngay sau đó thanh niên nhấc chân dẫm mạnh lên người Diệp Phàm, dẫm nát từng khúc xương trên người hắn, không ngừng tra tấn hắn.

“Anh Tiểu Phàm!!!”

Đường Sở Sở vô cùng đau đớn khi thấy Diệp Phàm bị tra tấn dã man như vậy, cô không ngừng hò hét, phát ra tiếng hét đau tận tâm can.

Rất nhanh dưới sự tra tấn của thanh niên, xương. cốt trên người Diệp Phàm vỡ thành bột phấn, cho dù hắn có được long cốt nhưng vẫn không chịu nổi sự tra tấn dã man này.

Lúc này hơi thở của Diệp Phàm vô cùng yếu ớt, chỉ còn một hơi cuối cùng.

“Con kiến chết tiệt, chết đi!”

Thanh niên lạnh lùng quát, muốn hoàn toàn chấm dứt mạng sống của hắn.

"Không!!”

Đột nhiên Đường Sở Sở gầm lên.

Trong cơ thể cô bộc phát tiếng gầm rú nhức óc, một hơi thở chết chóc nhanh chóng lan ra.

Mái tóc đen của Đường Sở Sở lại trở nên trắng xóa.

Tóc bạc bay trong gió, sự lạnh lùng của Đường Sở Sở đạt đến mức tận cùng, con ngươi tràn ngập sát ý, chỉ trong chớp mắt cô đã xuất hiện trước mặt thanh niên kia và tung ra một quyền về phía hẳn ta.

Một đòn này của Đường Sở Sở xé rách không gian, cực kỳ kh ủng bố.

Bóng người kia nghiêm mặt lại, ra tay chặn lại một đồn này của Đường Sở Sở.

Lực lượng của một đòn này đánh bay thanh niên kia, hắn ta điên cuồng hộc máu, còn bóng người kia cũng trở nên cực kỳ hư ảo sau một đòn này.

“Nhanh, nhanh dẫn Hãng Nhi rời đi!” Bóng người kia hét lên, hai vị lão giả biến sắc, ôm thanh niên kia quay lại phi hành khí, muốn rời khỏi Địa Cầu.

Đường Sở Sở đuổi theo, kết quả lại bị bóng người kia cản lại, ông ta đang lên mở miệng thì bị một quyền của Đường Sở Sở đánh trúng.

Ầm!

Một kích này trực tiếp đánh tan bóng người kia, còn thanh niên kia và hai vị lão giả đã cưỡi phi hành khi rời khỏi Địa Cầu.

“Sở Sở!”

Diệp Phàm thều thào gọi.

Đường Sở Sở quay người nhìn Diệp Phàm, đôi con ngươi vẩn đục, tràn ngập sát ý của cô trở nên tỉnh táo. Cô đi đến trước mặt Diệp Phàm, đau đớn kêu r3n:

“Anh... Anh Tiểu Phàm!”

Dường như Đường Sở Sở đang cố áp chế cái gì đó, giữ lại một chút tỉnh táo, sắc mặt đau khổ.

“Haizz..."

Một tiếng thở dài vang lên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện, đây chính là vị oán linh trong Long Cấm từng đưa công pháp cho Diệp Phàm.

“Tiền bối, cứu... Cứu anh Tiểu Phàm.

Đường Sở Sở nhìn thấy oán linh xuất hiện, cô lên tiếng cầu xin, sắc mặt vặn vẹo vô cùng thống khổ, chút lý trí trong mắt sắp bị cần nuốt.

“Mặc dù hẳn bị thương nặng nhưng còn cứu được, nhưng cô...”

Oán linh nhìn chằm chằm vào Đường Sở Sở, nhíu mày.

“Tiền bối, giao... Giao anh Tiểu Phàm cho ngài Nói xong Đường Sở Sở lao vào hư không.

Xoẹt!

Đường Sở Sở vung tay lên xé rách hàng rào không gian của Địa Cầu rồi biến mất.

Ánh mắt oán linh lóe lên tia sáng kỳ dị, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, vung tay lên mang theo Diệp Phàm rồi biến mất ở chỗ này.

Long Cấm, sâu trong một sơn động, ở chỗ này có một cái ao, trong ao chứa một đống chất lỏng màu đỏ đang sôi sùng sục, nhìn giống như một bãi mái, tản ra từng lưỡng hơi thở làm người hít thở không thông.

Chỉ với một chút hơi thở tản ra thôi cũng đủ khiến một cao thủ Hợp Đạo cảnh không đỡ nổi, có thể thấy được sự kh ủng bố của bể máu này.

Lúc này oán lĩnh mang theo Diệp Phàm xuất hiện ở đây.

“Nhãi ranh, ta góp nhặt máu của vô số cao thủ trong nhiều năm như vậy, giờ lại để ngươi nhặt của hồi”

“Nhưng có thể chịu được máu này hay không thì phải dựa vào bản thân ngươi."

Oán linh nhìn Diệp Phàm rồi nói. Ông ta vung tay lên, ném Diệp Phàm xuống ao máu kia.

Diệp Phàm vừa rơi vào trong ao này đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt vô cùng đau đớn.

“Đáng sợ đến vậy hả?”

Oán linh cảm thán.

Lúc này Diệp Phàm đang vô cùng đau khổ, sắc mặt hẳn vặn vẹo đến mức tận cùng. Năng lượng kh ủng bố của ao máu kia không ngừng chui vào trong cơ thể hắn, xâm nhập vào thân thể hẳn làm hắn vô cùng thống khổ.

Rất nhanh các công pháp trong cơ thể Diệp Phàm đã tự động vận chuyển, mạnh mẽ hấp thu năng lượng rong ao máu, đồng thời năng lượng này cũng tiến hành cọ rửa xương cốt đã vỡ vụn của Diệp Phàm.

Dưới sự cọ rửa của năng lượng máu, đống xương cốt vỡ vụn kia lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như vừa bị kích hoạt.

Một tia long uy làm người sợ hãi dần dần lan tràn.

“Vậy mà lại là long cốt, thắng nhóc nhà người nhiều bất ngờ thật đấy.”

Oán linh cười nói.

Chỉ trong nháy mắt đã trôi qua một tháng.

Trong một tháng này, Diệp Phàm vẫn luôn ở trong ao máu, điên cuồng hấp thu năng lượng máu kia.

Dưới sự cọ rửa của năng lượng máu, đống xương cốt đã vỡ vụn của Diệp Phàm bắt đầu tái sinh nối lại.

Sau khi tái sinh, xương cốt của Diệp Phàm phiếm ánh vàng, tản ra long uy làm người sợ hãi, dường như đã trở thành long cốt chân chính.

Ở đan điền của hắn lại xuất hiện hai viên kim đan.

Hiện giờ Diệp Phàm đã có được bốn viên kim đan, mỗi một viên kim đan có hoa văn khác nhau.

Suốt một tháng ngâm trong máu, thân thể của hắn cũng được lột xác!

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên có một ngày trong sơn động phát ra tiếng dầm rú liên miên, vô số lưng hơi thở kh ủng bố trán ra từ đó.

Động tĩnh này đã làm chấn động thiên kiêu các giới đang rèn luyện trong Long Cấm.

Vô số thiên kiêu bay về phía sơn động.

Các thiên kiêu đến từ các thế giới lớn đều hội tụ lại ở bên ngoài sơn động, bọn họ nhìn chăm chằm sơn động, suy đoán xem có phải bên trong có bảo vật cường đại gì đó hay không!

Rốt cuộc nơi này là chiến trường cổ, từng có vô số cao thủ chiến đấu ở đây nên chắc chắn sẽ để lại không ít bảo vậy. Đây cũng là lý do bọn họ đi vào đây rèn luyện, vì muốn có được bảo vật của các cao thủ chết trận kia.

Hiện giờ sơn động này phát ra động tính lớn như. vậy, chắc chắn có bảo vật gì đó.

Bọn họ không kìm được muốn nhảy vào trong sơn ông tranh đoạt bảo vị

Nhưng đúng lúc bọn họ muốn nhích người thì một bóng người chậm rãi đi ra.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1296: C1296: Oán linh nhập thể



Bên ngoài hang động, đúng lúc đám người chuẩn bị tiến vào để tìm kiếm bảo vật thì một bóng người chậm rãi bước ra.

Người này không ai khác chính là Diệp Phàm!

Bây giờ làn da của hẳn sáng như pha lê, mịn như bạch ngọc, không chút tì vết, giống như một thiếu tuấn tú!

Trên người hắn không tỏa ra bất kỳ loại khí tức nào, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác kỳ lạ, vừa lo lắng, vừa sợ hãi không thể giải thích được!

Tóm lại, Diệp Phàm của bây giờ đã trầm lặng như nước, giống như một thanh kiếm được tra vào vỏ, nhưng nó lại càng sắc bén hơn, một khi rút kiếm ra, sẽ giế t chết hàng ngàn người trong nháy mắt!

Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng, giống như một người máy không có bất kỳ cảm xúc nào, hơn nữa còn có chút cảm giác mê hoặc lòng người!

"Thế mà có người đã nhanh chân đến trước rồi sao?”

Lúc này, đám người đều sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm, bọn họ cho rằng hẳn đến vì bảo vật trong hang động, chẳng qua là hẳn đến sớm hơn bọn họ mà thôi.

Soạt, soạt, soạt!!!

Nếu như vậy thì chắc chắn Diệp Phàm đã lấy được toàn bộ bảo vật trong hang động rồi, chính vì vậy mà bọn họ đều nhìn chằm chằm vào hắn.

“Nhóc con, mau giao toàn bộ bảo vật lấy được trong hang động ra đây!

Một người chỉ vào Diệp Phàm hét lớn, trên người tản ra khí tức sắc bén khiến người ta phải rùng mình!

Soạt!

Diệp Phàm lạnh lẽo liếc nhìn và tiến lên một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương, rồi vung tay ra nhanh như tia chớp để tóm lấy cổ họng và bẻ gãy cổ của ông ta!

Răng rắc!

Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, người đã tiến vào Nguyên Anh Cảnh tăng thứ năm như ông ta thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị đày xuống địa ngục, chết không kịp nhắm mắt!

Bịch!!!!

Diệp Phàm vung tay một cái, tùy ý ném cái xác xuống đất.

Soạt, soạt, soạt!!!

Cảnh tượng này lập tức khiến những người có mặt ở đó đều chết lặng, họ không ngờ hấn lại có thể tàn nhẫn như vậy, không nói một lời đã bắt đầu giết người.

“Nhóc con, đừng có mà ngông cuồng!"

Ngay lập tức có mấy người chỉ vào Diệp Phàm rồi phẫn nộ hét lớn, thế nhưng vừa nói xong thì bọn họ đã cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Phồng phập phồng phập!!!

Máu tươi từ cổ đám người này chợt phun ra như. mưa rồi ngã rầm xuống đất, đến chết vẫn không rõ tại sao mình lại chết!

Diệp Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt tàn nhẫn, trên người đã tỏa ra một luồng khí lạnh cực độ, khiến người ta phải rùng mình!

Giờ phút này, những người khác đều sửng sốt, bọn họ trợn to hai mắt nhìn Diệp Phàm, sắc mặt liền biến đổi, lộ ra vẻ ngưng trọng!

"Cút!!"

Diệp Phàm không cảm xúc hét lên, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, giống như âm thanh của quỷ đến từ địa ngục!

Bộp, bộp, bộp!!!

Nhất thời, đám người này đều bất giác lùi về sau, không dám đến gần hẳn.

Hôm nay Diệp Phàm trong mắt bọn họ giống như một vị sát thần, chỉ cần một chút gì đó không vừa lòng là có thể giết người, khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt!

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Đúng lúc này, có bốn người từ không trung lao ra rồi xuất hiện trước mặt đám người, toàn thân tản ra uy lực mạnh mẽ!

Bốn người này đều là thanh niên, khí thế phi thường, mỗi người đều có ánh mắt rất kiêu ngạo!

"Đó không phải là La Thành, đứng thứ 635 trong Yêu Nghiệt Bảng sao?"

"Kia chính là Tất Thiên, người đứng thứ 613 trong danh sách phải không?”

“Còn có Kiếm Lăng đứng thứ 605 và Phương Hạo thiếu thành chủ của thành Thiên Dung, người đứng thứ 603 trong danh sách!”

“Bốn thiên tài trong danh sách thế mà lại xuất hiện ở đây!"

Lúc này, đám người đều kinh ngạc khi nhìn bốn thanh niên này, vẻ mặt không ngừng thay đổi!

Yêu Nghiệt Bảng là một danh sách đặc biệt dành cho các thiên tài trong giới tu luyện, danh sách này có tổng cộng một nghìn người!

Hơn nữa một nghìn người này được lựa chọn cẩn thận từ vô số thiên tài ở thế giới cấp thấp, thế giới trung cấp và thế giới cao cấp.

Tất cả những thiên tài trong Yêu Nghiệt Bảng đều có thiên phú và sức mạnh vô cùng bá đạo, hơn nữa tuổi tác của bọn họ không vượt quá 300!

Bởi vì người trong giới tu hành thường sống nhất một nghìn năm, vậy nên bất cứ ai dưới ba trăm tuổi đều là thế hệ trẻ!

Muốn lọt vào Yêu Nghiệt Bảng ít nhất phải tiến vào Nguyên Anh Cảnh, còn muốn tiến vào top 800, ít nhất phải đạt đến Phân Thần Cảnh!

Cao hơn nữa là lọt vào top 700, thì ít nhất phải tiến vào Hợp Đạo Cảnh!

Nói tóm lại, thứ hạng trong Yêu Nghiệt Bảng càng cao thì sức mạnh sẽ càng đáng sợ!

Người ta đồn rằng những thiên tài trong top 500. của danh sách ít nhất phải đạt đến Lĩnh Vực Cảnh!

Mà cường giả ở cấp độ này đã là một trong những người mạnh nhất ở thế giới trung cấp, thậm chí có thể trở thành trưởng lão của một tông môn!

Điều này cho thấy Yêu Nghiệt Bảng đáng sợ đến mức nào!

Phàm là một trong 100 thiên tài của Yêu Nghiệt Bảng đều có thể thống trị một phương ở thế giới cao cấp!

Thực lực của bốn thiên tài này bây giờ đều đã đạt đến Hợp Đạo Cảnh, thậm chí người có thứ bậc cao nhất cũng đã bước vào Động Hư Cảnh.

Soạt, soạt, soạt!!!

Lúc này, bốn người đều nhìn về phía Diệp Phàm, một người chợt lạnh lùng nói: “Mau giao bảo bối cậu lấy được trong hang động này ra đây. Đừng ép chúng tôi phải ra tay, nếu không hậu quả sẽ khôn lường!”

“Mặc dù thực lực của cậu thoạt nhìn rất lợi hại, đã giết nhiều người như vậy, nhưng những kẻ đó chỉ là một con kiến vô dụng trong mắt chúng tôi, không đáng để nhắc tới. Vậy nên tốt nhất cậu nên thông minh một chút, nếu không..”

Một kẻ khác trong Yêu Nghiệt Bảng nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh ngạo mạn, nhưng còn chưa kịp nói xong thì trước ngực máu đã phun ra không ngừng.

Diệp Phàm dùng kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương, rồi một nhát đã giế t chết hắn ta!

Tên thiên tài đó trợn tròn hai to, chưa kịp nói hết câu đã ngã tầm xuống đất, Nguyên Anh của hắn ta nhân cơ hội thoát ra ngoài, nhưng cũng bị Diệp Phàm dùng kiếm chém chết.

Thấy vậy, ba thiên tài còn lại khế cau mày, bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lẽo nói: “Mày dám ra tay?”

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Phàm không hề phí lời, liên tục vung thanh kiếm lên nhanh như tia chớp, giế t chết bọn họ ngay tại chỗ!

Ba thiên tài này, trong đó còn có cả thiên tài đã tiến vào Động Hư Cảnh đều gục ngã trước lưỡi kiếm của Diệp Phàm!

Lúc này, vẻ mặt của những người khác đều cứng đờ, chết lặng!

Bốn thiên tài trong top 700 của Yêu Nghiệt Bảng cứ thế mà chết sao?

Thật không thế tin được!

Từ khi nào mà thiên tài của Yêu Nghiệt Bảng lại trở nên yếu ớt như vậy?

Trong lúc bọn họ đang kinh hãi, Diệp Phàm cầm kiếm lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Cút hoặc chết!

Soạt, soạt, soạt!!!

Diệp Phàm vừa dứt lời, đám người đã hoảng sợ nhanh chóng bỏ chạy!

Ha ha!

Đột nhiên một tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên, một thanh niên chợt xuất hiện ở đây, ánh mắt sắc lạnh. nhìn Diệp Phàm, trên người hẳn ta còn tỏa ra tà khí đáng sợ!

“Oán linh nhập thể!”

Diệp Phàm cũng nhìn chằm chằm người này, lạnh lùng nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1297: C1297: Có bản lĩnh



Chàng trai này đã bị bởi một oán linh nhập thể rồi.

Vừa dứt lời, chàng trai liền nói: “Có bản lĩnh đấy, vừa nhìn liền có thể nhận ra cậu ta bị bản tôn chiếm mất thân xác rồi”

“Bản tôn rất có hứng thú với ngươi, có lẽ thân thể của ngươi thích hợp với bản tôn hơn!”

Chàng trai vừa nói xong, một lưỡng ánh sáng liền b ắn ra từ giữa lông mày, sau đó bay thắng đến Diệp Phàm, đây mới chính là oán linh!

Soạt!

Trong nháy mắt oán linh này xông vào linh hải của Diệp Phàm, muốn khống chế linh hồn và thể xác của hắn!

Hồn Quyết!

Diệp Phàm không chút do dự thi triển Hồn Quyết, linh hồn của hắn liền sinh ra một lưỡng năng lượng đáng sợ, trực tiếp cần nuốt lại oán linh!

“Làm sao có thể?”

“Linh hồn của ngươi thế mà...”

Oán linh không thể tin được nhìn linh hồn Diệp Phàm, còn chưa kịp phản ứng đã bị linh hồn hẳn nuốt chửng.

Bùm!!

Khi oán linh này dung nhập vào linh hồn Diệp. Phàm thì nhanh chóng bị Hồn Quyết luyện hóa, biến thành sức mạnh thuần khiết hòa quyện với linh hồn của Diệp Phàm, rồi linh hồn hắn lập tức phát ra một tiếng nổ lớn.

Trong nháy mắt Hồn Quyết của Diệp Phàm đã từ cấp đại thành cảnh giới thứ nhất nhảy lên cấp đỉnh cao!

Bước đột phá này giúp sức mạnh hồn lực của Diệp Phàm mạnh hơn rất nhiều!

Soạt!

Diệp Phàm mở mắt ra, trong đó có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

“Oán linh được hình thành từ ý niệm của cường giả thời thượng cổ cũng bị ngươi nuốt chứng thế này. Ngươi đúng là rất lợi hại!"

“Không hổ danh là chủ nhân của Đế Tinh!”

Lúc này, một giọng nói vang lên, oán linh cho Diệp Phàm công pháp chợt xuất hiện.

“Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ!"

Diệp Phàm cung kính nói với oán linh này.

Nếu đối phương không ra tay giúp Diệp Phàm bước vào trong hồ máu này, hắn nhất định sẽ chết, cho dù có sống cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

Cho nên, oán linh này có ân nghĩa đối với Diệp Phàm, hẳn đương nhiên phải cung kính!

“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy đế giả tương lai sa ngã như thế này mà thôi!”

Oán linh nhìn Diệp Phàm: "Xem ra vất vả thu thập chút máu cũng không hề lãng phí, ngươi bây giờ ngay cả bổn tọa cũng nhìn không thấu nữa rồi”

“Tiền bối, máu đó chính là máu của những cường giả đã ngã xuống ở chiến trường cổ này sao?” Diệp Phàm hỏi thẳng.

"Đúng vậy, đó là máu của những cường giả năm xưa đã chết ở đây, được bổn tọa thu thập để một ngày nào đó có thể trọng sinh. Không ngờ rằng lại cho ngươi miễn phí rồi."Oán linh đáp.

Diệp Phàm nghe xong mới hiểu vì sao hồ máu đó lại đáng sợ như vậy!

“Đa tạ tiền bối!"

Diệp Phàm lần nữa cúi đầu cảm ơn với oán linh.

“Không cần khách sáo như vậy, nếu thật sự muốn cảm ơn bổn tọa, sau này có cơ hội thì tìm cho ta một thân thể thích hợp!” Oán linh nói.

"Văn bối nhất định sẽ tìm được thân thể phù hợp cho tiền bối!" Diệp Phàm lập tức trả lời

“Đi đi!"

Oán linh xua tay, Diệp Phàm liền rời đi.

“Đồ khốn kiếp các người, chú hai đã phái các người đến đây phải không?”

Diệp Phàm vừa đi không bao lâu, liền nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ. Linh thức hẳn vừa nhìn thì nhìn thấy có một đám người áo đen đang bao vây một thiếu niên. Thực lực của chàng trai này đã đạt đến Động Hư. Cảnh tầng thứ bảy. Thế nhưng thực lực của đám người kia cũng là Động Hư Cảnh và Lĩnh Vực Cảnh!

“Giết!”

Đám người áo đen này cũng không phí lời mà lao thẳng về phía chàng trai, định giết cậu ta.

Bùm!!!

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang huyết sắc đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng về phía đám người đó.

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, đám người mặc áo đen thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị chết hết chỉ còn lại một cường giả Lĩnh Vực Cảnh tầng thứ ba may mắn thoát chết trong gang tấc!

“Ai?”

Tên cường giả Lĩnh Vực Cảnh hét lên giận dữ.

Soạt!

Bóng dáng Diệp Phàm chợt xuất hiện ở đây, vung kiếm giế t chết đổi phương.

Sắc mặt của cường giả này liền thay đối, nhanh chóng điều động sức mạnh Lĩnh Vực Cảnh của mình để cố gắng cản lại thanh kiếm của Diệp Phàm, nhưng đều vô dụng.

Phồng phập!!

Kiếm của Diệp Phàm xuyên thẳng qua cơ thể của đối phương, đôi mắt hắn ta mở to, nhưng cơ thể trong nháy mắt nổ tung, hóa thành hư vôi

Cảnh tượng này khiến thiếu niên kinh ngạc, khi Diệp Phàm quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt hơi nheo lại, cậu ta liền nói: “Đa tạ công tử đã giúp đỡ!"

“Trả lời tôi vài câu hỏi” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Công tử cứ nói!" Chàng trai đáp.

“Nói sơ lược tình hình các đại thế giới bên ngoài!” Diệp Phàm thờ ơ nói.

Thanh niên sửng sốt, không biết Diệp Phàm có ý gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền nói ra tình hình chung của giới tu hành,

“Đã bao giờ nghe nói về tộc Thác Bạt chưa?” Diệp Phàm lại hỏi.

Tộc Thác Bạt mà hắn nói đến chính là gia tộc trước đây đã đàn áp và lăng nhục hắn

Diệp Phàm nhất định phải bắt bọn họ trả giá gấp mười lần, thậm chí cả trắm lần.

Hơn nữa Sở Sở bây giờ cũng đã rời khỏi địa cầu, có thể liên quan đến người của tộc Thác Bạt, cho nên hắn nhất định phải càng sớm càng tốt tìm ra tộc Thác Bạt, không thể để Sở Sở gặp nguy hiểm!

“Tộc Thác Bạt? Anh đang nói về tộc Thác Bạt, một trong bảy gia tộc cổ xưa của Thông Thiên Giới?” Chàng trai ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy, nói cho tôi biết tất cả về tộc Thác Bạt!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Chàng trai liền kể cho hẳn mọi điều cậu ta biết vẽ tộc Thác Bạt.

Diệp Phàm nghe xong, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo rồi rời đi.

“Người này rốt cuộc là ai vậy? Thật đáng sợ!” Chàng trai lầm bẩm một mình.

Thế nhưng bên ngoài Tử Cấm Thành, ở Long Quốc, một cuộc thảm sát đang diễn ra và mục tiêu của cuộc thảm sát chính là những người bên cạnh Diệp Phàm.

Ví dụ như điện Long Vương, quân Thiên Sách, Bách Hoa Lâu hay Quỷ Cốc, tất cả thế lực có liên quan đến Diệp Phàm đều bị tàn sát, kể cả thuộc hạ và những người thân cận của hãn, đều bị giết sạch.

Lúc này, tại núi Côn Lôn!

Trần Tiểu Manh, Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm, Đại Hổ, Nhị Hổ, Đông Phương Hạo Thiên, Huyết Đồ và. những người khác đều tụ tập ở đây, trên người họ đầy máu và những vết thương chẳng chịt.

Trong đó, cánh tay trái của Đông Phương Hạo Thiên đã bị chặt đứt, chỉ còn lại một cánh tay, các quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng bị trọng thương không thể đứng vững được nữa, điều này cho thấy bọn họ đã trải qua một trận chiến thảm khốc thế nào!

Ngoài ra, một số thế lực còn sót lại của Bách Hoa Lâu, điện Long Vương và quân Thiên Sách đều tụ tập ở đây, còn những thành viên khác của các thế lực lớn này đều đã bị giết sạch!

Trước mặt họ là hàng vạn tu hành giả, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay và tràn ngập sát ý!

Những người này đều là thành viên của các thế lực tu hành lớn ở Long Quốc, trước mặt họ lúc này có một bóng người, một bóng dáng mà Diệp Phàm quen biết!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1298: C1298: Tìm đường chết



Người đứng trước mặt đám người Đông Phương Hạo Thiên lúc này không ai khác chính là Diệp Tranh Vanh, con trai của Diệp Khiếu Thiên, kẻ sát hại cha Diệp Phàm!

Lúc trước ở Diệp tộc, khi Diệp Phàm chiến đấu với Diệp Khiếu Thiên, sau đó Diệp Tranh Vanh đã xuất hiện kịp thời và giải cứu cha mình.

Sau đó, Diệp Phàm không còn thấy hai cha con này nữa, không còn bất kỳ dấu vết nào của họ ở dãy núi Côn Lôn.

Nhưng lúc này, Diệp Tranh Vanh lại xuất hiện ở. đây, hơn nữa thực lực của hẳn ta cũng đã đạt đến trình độ rất cao, đồng thời hẳn ta còn c**ng bức khống chế toàn bộ thế lực lớn ở núi Côn Lôn, sau đó bắt đầu phát động một cuộc thảm sát đối với những người và các thế lực xung quanh Diệp Phàm

"Các người thực sự rất kiên cường để có thể kiên trì cho đến bây giờ!"

"Nhưng đáng tiếc các người không thể trốn thoát khỏi tay tôi!”

"Tôi muốn giết hết tất cả những người xung quanh Diệp Phàm, khiến anh ta hoàn toàn trở thành một kẻ cô độc sống ở thế giới này, đau khổ cả đời!”

Diệp Tranh Vanh hét lên lạnh lùng với nụ cười tà ác trên môi.

"Anh nằm mơ, anh là tên xấu xa vô liêm sỉ, khi anh rể của tôi tới, anh chắc chắn phải chết!"

Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Tranh Vanh và hét lên giận dữ.

Xoẹt!

Diệp Tranh Vanh liếc nhìn Trần Tiểu Manh, cười lạnh nói: “Trông cô cũng khá xinh đẹp đó, có thể mang về để dạy dỗ cho tốt!"

Sau đó hẳn ta liếc nhìn mấy người phụ nữ Lâm Thi m, Cơ Như Yên và lạnh lùng nói: "Còn mấy người các người cũng theo tôi trở về, để tôi dạy dỗ các người cho thật tốt!”

"Không cần nói nhằm với anh ta đâu, nếu hiện tại đã đến nước này, chúng ta cứ trực tiếp ra tay đi!”

Hiên Viên Bất Bại cầm Hiên Viên Kiếm, sắc mặt lạnh lùng hét lên.

Anh là truyền nhân của tộc Hiên Viên đúng không, Hiên Viên Kiếm trong tay anh khá tốt, nhưng có người đặc biệt đối phó với anh!"

Diệp Tranh Vanh nhìn Hiên Viên Bất Bại, cười lạnh.

Hắn ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ra, đó là truyền nhân của Ma Thần Xi Vưu đã trốn thoát!

"Trận chiến lần trước vẫn chưa kết thúc, hôm nay chúng ta tiếp tục!"

Hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu nhìn Hiên Viên Bất Bại, lạnh lùng hét lên, hẳn ta trực tiếp lao ra ngoài, ma khí ngút trời tản ra và tấn công về phía Hiên Viên Bất Bại.

Bùm!

Trong phút chốc, cả hai đã lao vào tấn công nhau, phát ra một tiếng động lớn!

Một đòn này, mặt đất nổ tung, hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu kia lùi lại vài bước, nhìn chăm chăm vào Hiên Viên Bất Bại: "Không ngờ rằng khả năng điều khiển Hiên Viên Kiếm của anh khá mạnh mẽ!"

"Nhưng hôm nay anh phải chết"

Truyền nhân của Ma Thần Xi Vưu hét lên với vẻ mặt lạnh lùng, hân ta vung tay lên và lầm bẩm một câu thần chú nào đó, từ trong cơ thể hắn ta bộc phát ra một quả cầu ánh sáng ma thuật màu đen đáng sợ!

Quả cầu ánh sáng ma thuật màu đen này lơ lửng trong không trung và đần đần tiêu tan, khi ánh sáng ma thuật tiêu tan, một thanh đao ma thuật oai phong lãm liệt, chứa đựng vô số huyết khí xuất hiện trong không trung, thân đao giống như đầu hổ, tản ra hơi thở hung hãn và thô bạo!

"Hổ Phách Ma Đao!"

Hiên Viên Bất Bại nhìn chằm chằm vào thanh đao. này, đôi mắt lập lòe ánh sáng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thanh đao này là vũ khí độc nhất của Ma Thần Xi Vưu, Hổ Phách Ma Đao, không kém gì Hiên Viên Kiếm!

"Chết!"

Hậu duệ của Xi Vưu trực tiếp dùng hai tay cầm Hổ Phách Ma Đao và tấn công về phía Hiên Viên Bất Bại.

Bùm bùm bùm!

Lúc này, đao kiếm của hai người nổ vang lên, hàng loạt tiếng sấm truyền ra.

Diệp Tranh Vanh liếc nhìn đám người Đông Phương Hạo Thiên, lạnh lùng nói: "Đã đến lúc các người lên đường rồi!"

“Các quân đoàn trưởng, nhanh chóng rút lui, chúng tôi sẽ ngăn cản bọn họ!”

Lúc này, những chiến sĩ của quân Thiên Sách có mặt ở đó hét lên, tất cả đều lao về phía Diệp Tranh Vanh, ánh mắt của tất cả bọn họ đều rất kiên định, hoàn toàn không sợ sinh tử!

"Tìm đường chết!"

Sắc mặt Diệp Tranh Vanh trở nên lạnh lùng, hắn ta vung một thanh linh kiếm và lao thắng vào hàng ngũ của quân Thiên Sách, bắt đầu giết chóc.

Mặc dù những chiến sĩ của quân Thiên Sách này đã được tẩy rửa bằng linh khí, thực lực của họ đã tăng lên rất nhiều so với trước đây, nhưng ở trước mặt Diệp Tranh Vanh thì vẫn không khác gì con kiến, trực tiếp bị tần sát!

"Không!"

Lúc này, các quân đoàn trưởng như Thiên Khuyết, Hoàng Bộ Thương trực tiếp hét lên, tròng mắt họ đỏ ngầu, ẩn chứa sát ý vô tận, bọn họ bất chấp vết thương, cố gắng hết sức lao ra ngoài.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1299: C1299: Không chịu nổi một đòn



"Giết!"

Đông Phương Hạo Thiên vung Xích Tiêu Kiếm lao ra ngoài, cánh tay trái bị cắt đứt vẫn đang không ngừng rỉ máu, nhưng hắn ta hoàn toàn không quan tâm.

Sau đó, đám người Đại Hổ, Nhị Hổ, Huyết Phu, Quân chủ Long Kỵ, Satan, cũng như những người còn lại Quỷ Cốc, Long Vương Điện, Bách Hoa Lâu đều lao ra ngoài, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy chết chóc, sẵn sàng chiến đấu đến chết!

Nhưng Diệp Tranh Vanh vẫn không để cho những người tu hành phía sau ra tay, mà một mình tàn sát những người này!

"Một lũ kiến, tất cả đi chết hết đi!"

Diệp Tranh Vanh tỏ ra phấn khích và hét lên điên cuồng.

Chẳng bao lâu, quân Thiên Sách đã bị tàn sát gần như không còn được mấy người, trong khi đám người Đại Hổ, Nhị Hổ đều bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, còn đám người Vua Bắc Cực và Lôi Chiến thì đều chết trận.

Bùm!

Lúc này, một luồng ánh sáng đỏ như máu từ trong hư không giáng xuống, lao thẳng về phía Diệp Tranh Vanh.

Diệp Tranh Vanh nheo mắt lại, hẳn ta đột nhiên vung kiếm chém ra, chém ánh sáng đỏ như máu thành hai nửa, khi ánh sáng đỏ như máu biến mất, một bóng người xuất hiện ở đây!

Người này không ai khác chính là Chủ nhân của Huyết tộc, Huyết Cơ!

"Cô là ai?"

Diệp Tranh Vanh nhìn Huyết Cơ lạnh lùng nói, sau lưng Huyết Cơ có một đôi cánh, toàn thân dâng trào ánh sáng đỏ như máu, hai mắt đỏ như máu, trực tiếp lao thẳng về phía Diệp Tranh Vanh!

"Tìm đường chết!"

Lập tức, sắc mặt Diệp Tranh Vanh trở nên lạnh lùng, hắn ta vung kiếm ra, một lưỡng kiếm quang chói mắt từ không trung bản ra, lao thẳng về phía Huyết Cơ.

Bùm!

Dưới một kiếm này, cơ thể của Huyết Cơ nhanh chóng lui lại

Diệp Tranh Vanh lại vung kiếm ra, một kiếm này dài ngàn trượng, kiếm khí trải dài chín vạn dặm, như thể muốn quét ngang chư thiên!

Sắc mặt Huyết Cơ thay đổi, cô ta kích hoạt toàn bộ sức mạnh huyết mạch của mình, đôi cánh phía sau lóe lên tia máu, trực tiếp che trước mặt cô ta, chống lại một kiếm này.

Kết quả là khi một kiếm này rơi xuống, đôi cánh của Huyết Cơ trực tiếp bị chặt đứt.

Khi đôi cánh bị phá hủy, Huyết Cơ phun ra một ngụm máu và bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, hơi thở thoi thóp,

“Không chịu nổi một đòn!"

Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.

"Tất cả lũ kiến các người, đi xuống địa ngục hết đi!"

Lúc này, Diệp Tranh Vanh nhìn những người xung quanh Diệp Phàm vui vẻ mặt sát khí, trên người hắn ta trần đầy sát khí đáng sợ, bao trùm lấy đám người.

Sát ý đáng sợ xâm nhập vào cơ thể những người này, trực tiếp áp chế khiến bọn họ không thể cử động, chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết ập đến!

"Chết!"

Diệp Tranh Vanh vung kiếm muốn gi ết chết những người này.

Đám người Đông Phương Hạo Thiên đều nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: "Chủ nhân, thực xin lỗi!”

Nhưng ngay lúc cấp dưới và những người thân cận của của Diệp Phàm đang vô cùng không cam tâm chờ đợi cái chết ập đến thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai họ.

"Muốn giết người của tôi, cậu đã hỏi ý của tôi chưa?"

Khi giọng nói này vang lên, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ, Nhị Hổ đều mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự kích động.

Sắc mặt Diệp Tranh Vanh cứng đờ, thanh kiếm sắp rơi xuống lập tức dừng lại.

Xoẹt!

Lúc này, một bóng người từ giữa không trung bước đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp -Tranh Vanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta!

Và người này không ai khác chính là Diệp Phàm!

“Chủ nhân!”

“Thiếu chủ!"

"Anh rể!"

Khi Diệp Phàm xuất hiện, cấp dưới và những người thân cận của hắn đều hét lên phấn khích.

Lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy hoàn toàn thả lỏng!

Trong lòng bọn họ, chỉ căn Diệp Phàm xuất hiện, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không sao!

"Diệp Phàm!"

Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt âm trầm như mực và hét lớn.

"Trước đây đã để cậu trốn thoát, không ngờ cậu còn dám xuất hiện, còn muốn giết hết người của tôi, ai cho cậu dũng khí?”

Diệp Phàm nhìn Diệp Tranh Vanh, lạnh nhạt nói.

"Diệp Phàm, cuối cùng anh cũng xuất hiện, tôi còn tưởng anh đã sợ đến mức không dám xuất hiện nữa?"

Diệp Tranh Vanh hữ lạnh một tiếng.

"Chỉ dựa vào cậu cũng xứng để dọa tôi sao?"

Diệp Phàm khinh thường nói

“Anh...”

Nhìn thấy thái độ khinh thường và miệt thị của Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Tranh Vanh âm trầm, trong mắt tràn đây sự tức giận.

"Diệp Phàm, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi gặp cha anh, Diệp Thiên Long!"

Diệp Tranh Vanh nhìn Diệp Phàm và hét lên với vẻ mắt đầy sát ý.
 
Back
Top Bottom