[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Bản Giao Hưởng Hỗn Mang (The Chaos Symphony)
Chương 40: Đối Mặt Với Hầu Tước
Chương 40: Đối Mặt Với Hầu Tước
Sự im lặng trong nhà kho trở nên nặng nề, gần như hữu hình.
Áp lực vô hình đè lên vai Alex, ép không khí ra khỏi phổi anh.
Bốn ngọn nến đen vẫn cháy, nhưng ánh lửa dường như không còn lay động, bị đông cứng lại bởi sự hiện diện vừa xuất hiện.
Khói hương trầm lượn lờ, đặc quánh, không còn vẻ thanh tẩy mà giống như một tấm màn che giấu thứ gì đó cổ xưa và mạnh mẽ.Đôi mắt trong gương.
Chúng là thứ duy nhất chuyển động trong sự tĩnh lặng chết chóc này.
Không con ngươi, chỉ là hai hố sâu thẳm màu xám bạc, phản chiếu ánh nến một cách kỳ dị.
Chúng nhìn xoáy vào Alex, không phải bằng sự thù địch hay giận dữ, mà bằng một sự tò mò lạnh lẽo, một sự đánh giá khách quan kéo dài qua hàng thiên niên kỷ.
Alex cảm thấy như toàn bộ con người mình, mọi suy nghĩ, mọi nỗi sợ, mọi hy vọng mong manh, đang bị lột trần và phân tích dưới cái nhìn đó.Anh nuốt khan, cổ họng khô rát.
Đây là Marquis Forneus, một trong những Công tước của Địa Ngục, kẻ nắm giữ 29 (hoặc 30, tùy theo ghi chép) quân đoàn quỷ, kẻ dạy về ngôn ngữ và khám phá bí mật.
Anh đã thành công triệu hồi hắn.
Giờ là phần khó khăn nhất: đối thoại và giữ quyền kiểm soát.Anh nhớ lại những cảnh báo của Codex: Phải giữ vững ý chí.
Phải là người ra lệnh.
Không được tỏ ra sợ hãi, nhưng cũng không được hỗn xược.
Phải tôn trọng sức mạnh của thực thể, nhưng không được để nó lấn át.Hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy, Alex lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
Giọng anh vang vọng lạ lùng trong không gian nhà kho trống trải."
Hỡi Marquis Forneus, Công tước vĩ đại và quyền năng của Địa Ngục," anh bắt đầu, cố gắng dùng ngữ điệu trang trọng nhưng kiên quyết.
"Ta là Alex Trần, người đã triệu hồi ngươi đến đây, bên trong vòng tròn bảo vệ này."
Đôi mắt trong gương hơi nheo lại.
Không có âm thanh nào phát ra, nhưng một giọng nói vang lên trực tiếp trong tâm trí Alex.
Nó không phải là tiếng gầm gừ hay rít lên như anh tưởng tượng.
Nó cổ xưa, vang vọng, và có một sự trôi chảy, lịch lãm đến rợn người.Giọng nói đó như len lỏi vào từng ngóc ngách tâm trí, lạnh lẽo và thăm dò.
Alex cố gắng giữ vững sự tập trung, không để nỗi sợ hãi lấn át."
Ta tìm kiếm tri thức, Marquis," Alex đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Những bí mật bị chôn vùi, những sự thật bị che giấu.
Đó là lĩnh vực mà ngươi được biết đến."
Giọng nói trong đầu anh có vẻ hơi thích thú.
Alex đã chuẩn bị cho câu hỏi này.
"Ta không có vàng bạc hay châu báu để dâng lên.
Ta chỉ có ý chí, sự tập trung, và năng lượng của nghi lễ này.
Ta đến với sự tôn trọng, yêu cầu một sự trao đổi công bằng: kiến thức đổi lấy sự chú ý và năng lượng mà ta đã bỏ ra để triệu hồi ngươi."
Một tiếng cười khẽ, khô khốc vang lên trong tâm trí Alex, khiến da đầu anh tê rần.
Đôi mắt trong gương dường như tối lại một chút. * *Lời đề nghị đó khiến Alex lạnh sống lưng.
Một ký ức?
Một nỗi sợ?
Đó là những thứ quá riêng tư, quá nguy hiểm để phơi bày trước một thực thể như thế này.
Hắn có thể lợi dụng nó, xuyên tạc nó, dùng nó để chống lại anh.
Nhưng anh không còn nhiều lựa chọn."
Ta cần biết về Melior Industries," Alex nói thẳng, cố gắng lái cuộc thương lượng theo hướng cụ thể.
"Quá khứ của nó, những thí nghiệm của nó, mối liên hệ của nó với những biểu tượng lạ mà ta đã thấy.
Và cả... chiếc hộp nhạc gỗ mà ta vừa tìm thấy."
Anh quyết định đưa cả chiếc hộp nhạc vào, hy vọng có thể làm rõ mối nghi ngờ của mình.
Giọng nói của Forneus đầy vẻ khinh miệt. * *Thông tin này khiến Alex hơi bất ngờ.
Vậy chiếc hộp không liên quan trực tiếp đến Giáo phái hay Melior?
Chỉ là một vật phẩm ngẫu nhiên bị nhiễm năng lượng lạ?
Hay Forneus đang nói dối, cố tình hạ thấp tầm quan trọng của nó?
Đôi mắt trong gương nhìn xoáy vào Alex.
Mất mát.
Ký ức về sự mất mát đầu tiên.
Alex sững người.
Ký ức nào?
Anh không có nhiều ký ức rõ ràng về quá khứ trước khi đến Earth-Prime.
Hay Forneus đang nói về... việc mất đi Codex?
Đó là sự mất mát lớn nhất, đau đớn nhất anh từng trải qua gần đây.
Phơi bày nỗi đau đó, sự tuyệt vọng đó cho một ác quỷ ư?Nhưng anh cần thông tin.
Anh cần hiểu về Melior để có thể đối phó với Giáo phái.
Anh nhìn vào đôi mắt xám bạc trong gương, cảm nhận sự chờ đợi đầy quyền lực từ phía bên kia.
Anh không còn lựa chọn nào khác."
Được," Alex nói, giọng khàn đi.
"Một ký ức về sự mất mát."
Giọng nói trong đầu anh đầy thỏa mãn. * *Alex nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng sự phòng thủ tinh thần, cho phép ký ức về cái đêm anh quay lại căn hộ, phát hiện Codex đã biến mất, cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng tột cùng ùa về.
Anh cảm thấy một sự xâm nhập lạnh lẽo vào tâm trí, như những ngón tay vô hình đang lật giở những trang sách ký ức của anh, tập trung vào nỗi đau đó, "nếm trải" nó.
Cảm giác thật kinh khủng, nhục nhã và dễ tổn thương.Chỉ kéo dài vài giây, nhưng cảm giác như cả thế kỷ.
Khi sự xâm nhập rút đi, Alex thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh mở mắt ra, nhìn vào gương.
Đôi mắt của Forneus dường như sáng hơn một chút, ánh lên vẻ hài lòng.Tấm gương trước mặt Alex bắt đầu gợn sóng dữ dội hơn.
Hình ảnh đôi mắt biến mất, thay vào đó là một loạt hình ảnh và âm thanh hỗn loạn, chớp nhoáng hiện ra, đập thẳng vào tâm trí anh:Hành lang trắng vô trùng, giống như trong tiếng vọng, nhưng lần này có những cánh cửa thép bị móp méo, những vết máu khô trên sàn.Những biểu tượng Con Mắt Tan Vỡ được vẽ nguệch ngoạc trên tường, nhưng có vẻ cổ xưa hơn, khác biệt một chút so với biểu tượng anh thấy ở nhà máy.Hình ảnh lờ mờ của những người mặc áo blouse trắng đang thực hiện thí nghiệm trên những người khác bị trói trên bàn, những tiếng la hét câm lặng.Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc và đôi mắt ám ảnh, đang nhìn vào một biểu đồ phức tạp trên tường.
Một cái tên thoáng qua trong tâm trí Alex: Aris Thorne.
Không phải Elias.
Aris.Năng lượng PSI tích tụ, không ổn định, rồi bùng nổ thành một làn sóng hỗn loạn màu tím đen, phá hủy mọi thứ xung quanh.Lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng các phòng thí nghiệm, che giấu đi sự thật.Giáo phái Con Mắt Tan Vỡ hiện tại – chúng không phải hậu duệ trực tiếp, mà là những kẻ bị thu hút bởi dư âm năng lượng PSI hỗn loạn còn sót lại từ "sự cố" đó, cố gắng khai thác và tái tạo nó theo cách riêng của chúng, tôn thờ sự hỗn loạn đó như một vị thần.
Biểu tượng của chúng là một sự bắt chước, một phiên bản méo mó của những ký hiệu gốc được sử dụng trong các thí nghiệm của Melior.Những hình ảnh và thông tin dồn dập đổ vào tâm trí Alex, khiến đầu anh đau nhói.
Anh cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết.
Aris Thorne.
Thí nghiệm khuếch đại nỗi sợ/hoang tưởng.
Sự cố PSI gây ra vụ cháy.
Giáo phái chỉ là kẻ kế thừa năng lượng tồn dư.Khi hình ảnh cuối cùng tan biến, tấm gương trở lại phản chiếu ánh nến leo lét.
Đôi mắt của Forneus lại hiện ra, nhìn anh chờ đợi.Alex cảm thấy kiệt sức, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Anh đã có được thông tin quan trọng, nhưng cái giá phải trả là một phần ký ức đau buồn nhất của anh đã bị phơi bày.
Anh không muốn mạo hiểm thêm nữa, không muốn trả thêm bất kỳ cái giá nào vào lúc này.
Anh cần thời gian để tiêu hóa những gì vừa biết và lên kế hoạch tiếp theo."
Không," Alex nói, giọng kiên quyết dù mệt mỏi.
"Đã đủ rồi.
Ta đã có câu trả lời ta tìm kiếm."
Anh đứng thẳng dậy, tay nắm chặt dao obsidian, tập trung ý chí vào nghi thức trục xuất.
"Hỡi Marquis Forneus, ta cảm ơn ngươi đã đến và chia sẻ tri thức.
Giờ đây, theo thỏa thuận và bởi quyền năng đã triệu hồi ngươi, ta ra lệnh cho ngươi: Hãy trở về nơi ngươi thuộc về!
Rời khỏi vòng tròn này!
Rời khỏi thế giới này!
Nunc!
Abi!" (Ngay bây giờ!
Hãy đi!)Anh đọc những lời trục xuất bằng tiếng Latin với tất cả sức mạnh ý chí còn lại.
Áp lực trong nhà kho bắt đầu giảm bớt.
Đôi mắt trong gương nhìn anh một lần cuối, có vẻ hơi tiếc nuối hoặc khó chịu vì bị đuổi đi quá sớm, rồi từ từ mờ dần, tan biến vào bóng tối.
Bề mặt gương trở lại phẳng lặng, chỉ còn phản chiếu ánh nến và khuôn mặt nhợt nhạt, kiệt sức của Alex.Ngọn lửa nến trở lại cháy bình thường.
Không khí bớt lạnh lẽo và ngột ngạt.
Sự hiện diện cổ xưa đã biến mất.Alex đứng lặng một lúc lâu trong vòng tròn, đảm bảo rằng Forneus thực sự đã đi.
Sau đó, anh mới dám phá vỡ một phần nhỏ của vòng tròn phấn trắng bằng mũi dao obsidian, rồi bước ra ngoài.
Anh nhanh chóng dập tắt nến, thu dọn lư hương, tấm gương và các vật dụng còn lại vào ba lô.
Anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của nghi lễ vừa diễn ra.Khi bước ra khỏi nhà kho bỏ hoang vào không khí ẩm ướt của đêm Bushwick, Alex cảm thấy như mình vừa trở về từ một thế giới khác.
Anh đã thành công.
Anh đã triệu hồi một ác quỷ và lấy được thông tin mà không bị tổn hại (ít nhất là về mặt thể chất).
Nhưng anh cũng đã trả giá.
Một phần ký ức của anh giờ đã nằm trong tay một thực thể Địa Ngục.
Và anh đã bước chân vào một con đường nguy hiểm hơn, đen tối hơn.Aris Thorne.
Cái tên đó là manh mối tiếp theo.
Nhưng làm thế nào để tìm một người có thể đã chết hoặc biến mất từ ba thập kỷ trước?
Và liệu việc tìm kiếm ông ta có đưa anh đến gần hơn với Giáo phái, với Hydra, hay với những bí mật còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi trong bóng tối của Bản Giao Hưởng Hỗn Mang này?