Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
389,214
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNlzYTyyfQYLqxOzLi9mpHBu1R-CywQgaieWtD0Whcn3mt8ymP3ylAm3QOGagnYeUGHB4BVNax1sLA6dC9nsBOcs01pxsAZYG4UlvGBbxsvI3XkXuDhld0GCAu7qFJfxvZtYnvsJXSv7rVpwvr4CU2o=w215-h322-s-no-gm

Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Khác, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án:

Tôi là Bạch Nguyệt Quang bỏ đi du học trong một bộ tiểu thuyết mô típ tổng tài bá đạo.

Nhưng lý do tôi ra nước ngoài không phải vì đi du học, cũng không phải để chữa bệnh, mà là vì đã nhận năm mươi triệu tệ từ mẹ của tổng tài.

Bởi vì hệ thống của tôi sớm đã nói cho tôi biết: tôi vốn dĩ chỉ là nữ phụ độc ác bị vứt bỏ.

Bên cạnh Tô Dự sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một người con gái có đến sáu phần giống tôi nhưng ở điểm nào cũng kém tôi, rồi cô ta sẽ hoàn toàn thay thế tôi.

Ban đầu tôi khinh thường điều đó, cho rằng: đàn ông sao có thể quan trọng bằng tiền.

Giờ đây, đàn ông và tiền, chị đây đều muốn hết!​
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 1: Chương 1



1

“Ôn Thuần, nhớ kỹ! Phải khiến Tô Dự yêu cô, sau đó đá anh ta, sỉ nhục anh ta, bóp nát trái tim đầy chân tình si mê của anh ta thành từng mảnh…”

“Chỉ cần làm được như thế, coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô có thể tránh được kịch bản bi kịch của cuộc đời mình.”

Tôi nheo mắt dưới ánh mặt trời, lắng nghe thứ tự xưng là “hệ thống” trong đầu đang ra sức dụ dỗ tôi “làm theo lời chỉ dẫn”.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học đại học. Sau một trận sốt cao vào kỳ nghỉ hè, trong đầu tôi bỗng xuất hiện thứ gọi là “hệ thống”.

Nó nói với tôi rằng thế giới này vận hành theo nội dung của một quyển tiểu thuyết, còn tôi là một nhân vật quan trọng trong đó.

Là Bạch Nguyệt Quang – mối tình đầu thời đại học của nam chính!

Nam chính vì tôi bỏ đi mà gặp được nữ chính định mệnh, cũng vì tôi mà giữa hai người xảy ra hàng loạt hiểu lầm, chia tay, làm lành, cô ấy trốn, anh ấy đuổi theo, tạo nên những tình tiết như phim thần tượng.

Sau khi Bạch Nguyệt Quang trong sáng tuyệt mỹ là tôi trở về nước và phát hiện ra người đàn ông từng yêu mình tha thiết giờ đã yêu người khác, tôi liền hóa thành nữ phụ độc ác, trở thành viên gạch cuối cùng lát nên con đường tình yêu của nam nữ chính, kết thúc trong bi thảm.

Ừm…

Nói thật thì, ban đầu tôi nghĩ mình bị sốt đến ngốc rồi, hoặc là mắc bệnh tâm thần.

Nhưng sau cả kỳ nghỉ hè tự kiểm tra bản thân không ngừng, còn lén đi khám bác sĩ tâm lý, tôi rút ra một kết luận:

Tôi – Ôn Thuần – nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

“Mẹ ơi, con đến trường rồi.” Tôi nhận điện thoại của mẹ.

Là một Bạch Nguyệt Quang đủ tiêu chuẩn, gia đình tất nhiên không thể quá nghèo, nhưng cũng không thể quá giàu – nếu không làm sao có chuyện nhận năm mươi triệu từ mẹ của tổng tài. Gia đình tôi rất phù hợp với tiêu chí ấy, chỉ là ba mẹ tôi quá bận, trường đại học lại không ở gần nhà, nên hôm nay đi nhập học chỉ có mình tôi.

Trong cốt truyện, tôi và Tô Dự thậm chí không hề áp lực mà đã dọn về sống chung từ năm ba đại học.

“Mẹ yên tâm, con đến rồi… chỉ là hành lý hơi nhiều một chút… vâng vâng, không sao đâu, ở đây có tình nguyện viên, lát nữa con nhờ họ giúp một tay.”

Vừa dứt cuộc gọi thì có một đàn anh đến định giúp tôi xách hành lý. Nhưng thấy anh ta không mặc áo khoác đỏ của tình nguyện viên, tôi định từ chối.

Dù gì Bạch Nguyệt Quang cũng phải trong sáng, lương thiện, sao có thể dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người lạ được chứ?

Theo thông tin hệ thống tiết lộ, kết cục của tôi và cả gia đình sau này đều rất thê thảm, có thể nói là bị Tô Dự – kẻ nắm quyền trong tay – nghiền nát đến tan cửa nát nhà.

Haiz… thù lớn oán sâu thế sao? Không phải chỉ bị đá thôi à?

À đúng rồi, còn thêm tội cố phá hoại tình yêu của anh ta, làm tổn thương “người thay thế” mà anh ta nâng niu.

“Đừng mà học muội, anh chỉ là quên mặc áo tình nguyện viên của trường thôi, chờ chút, bạn cùng phòng anh sắp mang đến cho anh rồi!”

Tôi lười đôi co, kéo một vali khác định rời đi. Từ nhỏ đến lớn người chủ động bắt chuyện với tôi không ít, nhưng tôi vẫn cố giữ phép lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Không phiền học trưởng đâu, em tự làm được.”

“Đừng mà đừng mà, học muội, bạn cùng phòng anh tới rồi!” Anh ta đặt tay lên vali của tôi khiến tôi khẽ nhíu mày.

“Đây rồi, Tô Dự! Dự ca! Bên này!” Anh ta vẫy tay gọi người đằng sau lưng tôi.

Hửm?!

Tôi quay đầu lại, ánh nắng vẫn chói chang. Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần đen, tay cầm áo khoác đỏ của tình nguyện viên, không nhìn rõ mặt.

Hình ảnh Tô Dự lạnh lùng kiêu ngạo, tàn nhẫn độc đoán đã được hệ thống truyền vào đầu tôi rõ mồn một, nhưng… cái người đẹp trai, nhã nhặn, như hoa cao trên núi tuyết này là ai? Hay chỉ trùng tên thôi?

Nhưng tôi thực sự rất thích kiểu này đó…
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 2: Chương 2



“Học muội thấy không, anh đâu có lừa em!” Anh học trưởng nhanh nhẹn khoác áo tình nguyện viên, xách hai cái vali của tôi đi trước.

Quay đầu lại thì thấy tôi và bạn cùng phòng anh ta vẫn đứng yên một chỗ. “Dự ca, anh quay lại làm việc của anh đi, em đưa hành lý cho học muội, sau này em cảm ơn anh sau nha!”

“Không cần, tôi cũng sẽ giúp học muội mang hành lý.” Vừa nói, anh ta cầm lấy túi laptop trong tay tôi.

Tôi, vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ: …

Học trưởng áo đỏ: ??

Chút hành lý này vào tay hai người đàn ông cao to thì đúng là dư sức, nhất là có người chỉ xách mỗi cái túi laptop.

“Học muội, add WeChat đi, sau này có gì cần cứ tìm anh. Anh họ Chu, em có thể gọi là Chu ca.” Đến dưới ký túc xá nữ, Chu học trưởng thở hổn hển đặt vali trên vai xuống.

Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra: “Làm phiền Chu học trưởng rồi.”

Anh ta cười tươi, nụ cười tràn đầy sức sống.

Ánh sáng trước mắt bị che khuất, một giọng nói trầm lạnh vang lên: “Học muội, túi laptop của em.”

“Cũng cảm ơn… vị học trưởng… này.”

Khóe môi anh vốn khẽ mím khẽ giãn ra, gật đầu kiệm lời: “Tôi họ Tô.”

2

Tô Dự tấn công dồn dập. Hôm đó sau khi anh rời đi không lâu, tôi liền biết anh chính là nam chính. Trong lúc tôi còn đang đau đầu nghĩ cách tiếp cận anh thì đối phương đã đường hoàng lấy danh nghĩa “thắt chặt tình hữu nghị nam nữ” để theo đuổi tôi, khiến học trưởng áo đỏ – Chu học trưởng – phải kêu lên: “Tên này chơi ác quá rồi!”

Sau này anh nói, anh luôn là người lý trí và kiềm chế, chưa từng nghĩ rằng tình yêu sét đánh lại xảy ra với mình.

Nhưng anh không biết, yêu anh là nhiệm vụ của tôi, cũng là con đường duy nhất để tôi thoát khỏi số phận bi thảm trong tương lai.

Chuyện tình giữa hoa khôi và nam thần của trường gây chấn động cả khuôn viên đại học rộng lớn, mãi vẫn chưa lắng xuống. Thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt tò mò, len lén nhìn theo, nhưng anh chẳng hề để tâm. Mỗi ngày đều như điểm danh, thay đổi đủ kiểu để tặng tôi bữa sáng.

Tôi tặng anh một chiếc khăn quàng cổ, nói dối rằng đó là tôi đan bằng tay, và nhìn thấy ánh vui mừng khôn xiết ẩn dưới gương mặt vốn luôn bình tĩnh của anh.

Tình yêu của anh vừa chân thành lại vừa nồng nhiệt.

Năm hai đại học, anh dùng tiền thưởng từ cuộc thi để đưa tôi đi chơi công viên giải trí. Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ, chúng tôi hôn nhau. Anh nghiêm túc, nhưng đôi tai lại đỏ ửng. Tôi cười trêu anh sao còn ngây thơ hơn cả tôi, anh liền trả đũa bằng cách cắn tôi một cái.

Anh nói: “Ôn Ôn, sau này chúng ta kết hôn rồi, có thể dẫn con gái của chúng ta đến công viên chơi.”

Tôi hỏi: “Tại sao lại là con gái?”

Anh ôm tôi, cúi đầu thì thầm bên tai: “Vì đây là nơi chúng ta hôn nhau lần đầu tiên.”

Tôi cũng quay lại ôm anh, giả vờ ngây ngô hỏi: “Không phải, ý em là sao anh chắc sau này chúng ta sẽ có con gái? Lỡ là con trai thì sao?”

Vầng đỏ trên mặt anh lan cả đến cổ, im lặng một lúc rồi ấp úng, hơi lúng túng mà cũng hơi ngại ngùng nói: “Con… con trai cũng được… nhưng nếu là con gái thì càng tốt hơn.”

Tôi rung động vì một Tô Dự như thế. Anh hết lần này đến lần khác dành cho tôi sự dịu dàng, còn tôi thì hết lần này đến lần khác tự nhắc mình phải giữ lý trí trong tình yêu của anh.

Tôi biết chúng tôi sẽ không có kết quả. Nam chính cuối cùng vẫn là của nữ chính.

3

Tô Dự chưa từng nói với tôi về gia thế của anh. Trong mối tình cuồng nhiệt này, dường như ngoài tình yêu ra thì chúng tôi chẳng màng điều gì khác. Chúng tôi luôn lấy thân phận của những người có gia cảnh trung lưu để sống cùng nhau. Những món quà anh tặng tôi đều là dùng tiền thưởng từ các cuộc thi mà mua, anh không muốn tôi đi làm thêm, mà tôi cũng chẳng có ý định đó. Dù không giàu bằng nhà anh, nhưng hoàn cảnh gia đình tôi vẫn ổn.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 3: Chương 3



Anh luôn rất bận, ngày càng bận hơn. Mỗi ngày đều có giáo sư, giảng viên gọi điện hối thúc tiến độ dự án. Thật ra thông qua cốt truyện, tôi biết anh lúc này đã tiếp quản một công ty con của gia đình. Anh nói anh phải phấn đấu vì tương lai của chúng tôi, như vậy thì Ôn Ôn của anh mới có thể xinh đẹp mà làm bà chủ giàu sang mỗi ngày.

Nhưng tôi chẳng cần những điều đó, tôi chỉ cần anh ở bên tôi.

Bởi vì thời gian chúng tôi còn được ở bên nhau, không còn nhiều nữa.

Trong tổ ấm của tình yêu, mỗi ngày anh đều vội vã trở về để nấu cơm tối cho tôi. Buổi sáng, khi tôi – một sinh viên lớp sáng sớm – còn chưa thức dậy, thì Tô thiếu gia đã chuẩn bị xong bữa sáng trên bàn. Thỉnh thoảng nổi hứng, tôi sẽ nấu một bữa tối trước khi anh về, tuy có thể ăn được nhưng chẳng ngon bằng anh nấu. Vậy mà anh vẫn ăn thêm một bát, khen tôi nấu ngon hơn anh rồi dặn lần sau cứ để anh làm.

Anh thường xuyên phải làm việc đến rất khuya, mỗi ngày đều phải dựa vào cà phê để tỉnh táo. Tôi như một đứa nhỏ nghịch ngợm, lén vứt hết số cà phê đắt đỏ mà anh không biết giá, rồi đổi lại bằng sữa bột của tiểu học và trung học. Tôi quấn lấy anh, ngồi lên đùi anh, khoác tay lên cổ anh, nhìn anh vừa uống sữa vừa làm việc.

Anh nói: “Ôn Ôn thương anh, anh thật hạnh phúc.”

Tôi cười. Anh thật ngốc. Tôi tựa vào n.g.ự.c anh mà bật khóc.

Anh hoảng hốt, lập tức gác máy tính sang một bên rồi ôm chặt lấy tôi, vội vàng hỏi có phải tôi giận vì anh dạo này không có thời gian bên tôi không. Tôi lắc đầu, rồi ngay sau đó lại gật đầu, mâu thuẫn vô cùng.

Còn hai tháng nữa.

Chỉ còn hai tháng nữa là mẹ anh sẽ đến tìm tôi, rồi đưa ra tấm chi phiếu yêu cầu tôi rời xa anh. Khoảnh khắc tôi chạm vào tấm chi phiếu ấy, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ tan thành mây khói. Tôi cũng sẽ biến thành “ác nữ hám tiền” mà ai cũng ghét trong nguyên tác — cô gái từng là ánh trăng đen tối đã vứt bỏ Tô Dự vì tiền.

Thật ra, Tô Dự, em không hề muốn số tiền năm mươi triệu đó, em cũng không phải là kẻ ham tiền. Nhưng hệ thống nói, dù em có nhận hay không, kết cục đều đã được định sẵn. Em chỉ là một con rối tỉnh táo trong một kịch bản đã được viết sẵn mà thôi.

Cho dù phía trước là vực lửa, dù em có tránh hay không, đều sẽ bị thiêu thành tro bụi.

Nhưng nếu em đóng vai thật tốt theo đúng quỹ đạo mà họ đã vạch ra, thì cha mẹ em sẽ không phải chịu kết cục thê thảm như trong nguyên tác, còn em… có thể được sống.

Sống sót, rồi lặng lẽ nhìn anh yêu một người con gái khác có khuôn mặt giống em.

Anh cũng sẽ nấu ăn cho cô ấy, sẽ hôn cô ấy mỗi sáng, sẽ ôm lấy cô ấy dỗ dành, thậm chí hai người sẽ kết hôn, sẽ có con.

Đến lúc đó, em nhất định sẽ ẩn mình trong bóng tối, ở nơi anh không thể nhận ra, như một tên trộm lén lút nhìn anh, nhìn hai người yêu nhau, rồi ghen tỵ đến phát điên, ấm ức đến mức không thở nổi.

Nhưng anh yên tâm, lần này em rất tỉnh táo. Em sẽ không phá hoại tình yêu của hai người nữa.

4

Ngày đó đến rất nhanh. Tối hôm trước tôi còn nằm trong vòng tay anh, anh nghiêng người ôm lấy tôi, mùi hương dễ chịu trên người anh vẫn vương vấn quanh mũi tôi.

Tôi hỏi:

“Tô Dự, nếu, em nói là nếu thôi! Nếu em đột ngột biến mất không từ mà biệt, anh có giận không?”

Giọng anh bình tĩnh và chắc chắn, không hề hỏi tại sao tôi lại hỏi vậy:

“Không, anh sẽ tìm em về.”

Tôi lại hỏi:

“Vậy nếu em vì tiền mà rời xa anh, cho rằng anh không có tiền nên muốn chia tay, anh sẽ giận chứ?”

Cánh tay anh siết chặt vòng eo tôi:

“Ôn Ôn, em không phải kiểu người đó. Nếu là vì tiền, vậy thì anh sẽ kiếm cho em, em không cần phải chia tay với anh, hiểu không? Cô Ôn.”

Nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng là vì tiền gì cả… Tôi không trả lời mà cúi đầu hôn lên môi anh.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 4: Chương 4



Hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn Tô Dự. Trên bàn ăn vẫn như thường lệ có bữa sáng anh chuẩn bị sẵn, lần này còn thêm một tờ ghi chú:

“Ôn Ôn, em còn nhớ hôm nay là ngày gì không? Hôm nay anh sẽ về sớm, đừng chạy lung tung!!”

Tôi không để tâm tới mẩu giấy đó, vì tôi biết — hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là… ngày tôi rời đi.

Tôi chỉnh trang gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi đến quán cà phê đã hẹn với mẹ của Tô Dự từ hôm trước.

“Đi đúng theo cốt truyện là có thể tránh khỏi kết cục sau khi tôi về nước, đúng không?”

Tôi đã hỏi câu đó vô số lần.

“Đúng vậy, cô đã khiến Tô Dự yêu cô. Bây giờ chỉ cần đi theo đúng kịch bản, nhận năm mươi triệu từ mẹ nam chính rồi ra nước ngoài là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đây là một cao trào nhỏ trong cốt truyện, cô cần đọc đúng lời thoại mà chúng tôi cung cấp. Mà chuyện này với cô cũng chẳng sao, hoàn thành kịch bản thì cô sẽ không còn bị kiểm soát nữa, còn nhận được năm mươi triệu, cô và gia đình sẽ không còn bi kịch như trong nguyên tác, có thể bắt đầu cuộc sống của chính mình. Nhưng có một điều cần nhấn mạnh: Trong vòng bốn năm không được về nước! Khoảng thời gian này là giai đoạn hai nhân vật chính quen biết và yêu nhau. Sự xuất hiện của cô sẽ ảnh hưởng đến kịch bản, vì vậy cô không được xuất hiện.”

Tôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe đang vùn vụt lùi lại phía sau, thầm “ừm” một tiếng trong lòng.

Quán cà phê rất sang trọng, kiểu trang trí khiến người ta dễ thấy ngần ngại. Dù chưa từng đến, tôi vẫn giữ được vẻ bình thản. Từ nhỏ cha mẹ tôi đã nuôi dạy tôi trong sự đầy đủ, nên tôi chưa từng thấy tự ti vì vật chất.

Bên trong đã được dọn sạch người. Chỉ có một người phụ nữ quý phái ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê. Tôi đi tới, ngồi xuống đối diện bà, khẽ chào hỏi.

Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ấy nở một nụ cười nhẹ:

“Cô Ôn, chắc cô biết tôi hẹn cô ra đây vì chuyện gì chứ?”

Tôi đương nhiên biết.

Tô phu nhân — người dày dạn kinh nghiệm trong giới nhà giàu — tuyệt đối không ngốc đến mức đưa chi phiếu đuổi một cô gái xuất thân kém hơn nhà mình mà không có lý do.

Có thể ngay lúc này, ở một góc nào đó trong quán cà phê, đang có một camera độ nét cao ghi lại toàn bộ cảnh tượng, phát trực tiếp cho Tô Dự.

Và anh ấy cũng đã biết chuyện mẹ mình hẹn gặp tôi.

Họ chỉ muốn xem tôi là người như thế nào…

“Vậy tôi không vòng vo nữa. Tôi không có ác ý cho rằng cô đến với A Dự nhà tôi là vì tiền hay địa vị, nhưng… ít nhất đến giờ cô cũng đã biết rồi. Theo tôi được biết, cha cô chỉ là ông chủ một công ty nhỏ, mẹ cô là giảng viên đại học. Không nghèo nhưng cũng chẳng giàu, nói chung là trung bình. Nhưng so với nhà tôi thì… vẫn là kém một bậc. Môn không đăng, hộ không đối, tôi không thể chấp nhận cô.”

Bà ấy ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan trang. Tách cà phê trước mặt chưa từng bị động vào. Dù nói những lời như vậy nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ nhã nhặn. Có lúc Tô Dự cũng giống bà, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý được nuôi dưỡng nhiều năm.

Tôi vẫn im lặng, vì chưa đến lượt tôi nói.

“Tôi cũng đã khuyên A Dự rồi, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã cố chấp, rất kiên quyết.”

Bà ấy mỉm cười:

“Nhưng cô Ôn, tôi có thể nói rõ với cô rằng, tôi đã làm mẹ của A Dự hơn hai mươi năm, tôi hiểu nó hơn ai hết. Tình cảm này rồi cũng chỉ là một cuộc chơi của tuổi trẻ. Đợi đến lúc hai người vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống mà mâu thuẫn, khi đó chỉ còn lại chán ghét và cãi vã. Lúc đó, cô Ôn sẽ là người mất cả tình lẫn tiền, phí hoài tuổi xuân.”

Bà ấy lấy từ túi ra một tấm chi phiếu, đẩy về phía tôi:

“Cô Ôn, hãy quyết định ngay bây giờ. Chọn tiền, hay một tương lai… không chắc chắn?”
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 5: Chương 5



Nghe hệ thống đọc lời thoại trong đầu, tôi cầm tấm chi phiếu trên bàn lên, liếc nhìn con số rồi mỉm cười như hài lòng, giây sau liền cất vào túi xách.

Tôi nói:

“Tô phu nhân, bà nói rất đúng. Tôi cũng không ngốc. Đương nhiên là chọn tiền rồi. Tình yêu là gì chứ?” Tôi nhếch môi cười, “Tôi cũng chỉ thấy Tô Dự đẹp trai, yêu anh ta cho oai thôi. Chỉ có điều anh ta phiền quá, dính người, cái gì cũng quản, khiến tôi mất bao nhiêu cơ hội hẹn hò khác, ở bên nhau lâu đúng là mệt mỏi. Phu nhân cứ yên tâm, nhận tiền rồi tôi nhất định sẽ biến đi càng xa càng tốt.”

Sắc mặt bà ấy đã trở nên rất khó coi. Sau camera, có lẽ Tô Dự đang phát điên.

Tô phu nhân đã đạt được mục đích, không muốn phí thời gian với tôi nữa, vừa đứng dậy định rời đi thì tôi gọi lại:

“Tô phu nhân, cần tôi chia tay với Tô Dự trước mặt không? Làm nhục anh ấy, để anh ấy chếc tâm, như vậy chắc chắn sẽ không quay lại tìm tôi. Bằng không… tôi cầm tiền này không yên lòng đâu.” — Đây là câu thoại cuối cùng hệ thống yêu cầu tôi nói.

Lần này bà ấy thực sự nổi giận:

“Không cần! Cô đi càng xa càng tốt, lập tức biến khỏi cuộc đời A Dự, đừng bao giờ quấy rầy nó nữa.”

Tôi nhìn hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ:

“Được, tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh ấy. Phiền phu nhân chuyển lời giúp tôi:

Người đã làm tổn thương mình thì đừng đợi nữa.”

Hãy sống thật tốt bên người định mệnh của anh, đàn sáo hài hòa.

Đó là điều tôi muốn nói với anh.

Tô phu nhân quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Cô không xứng.”

Cảm giác chênh vênh khi máy bay cất cánh khiến tôi hơi choáng váng.

Vé máy bay đã được đặt sẵn từ ngày bà ấy hẹn gặp tôi. Buổi sáng nhận chi phiếu, buổi chiều tôi đã có mặt ở sân bay. Hành lý cũng chỉ gói ghém trong một chiếc vali.

Việc tôi rời đi là điều đã được định sẵn. Có lẽ, ngay từ đầu việc tôi gặp và yêu anh cũng chỉ để dẫn đến kết thúc này.

Khi đang chờ lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn thoại của Tô Dự, tôi đã nghe.

Giọng anh khàn khàn, chán nản, nhưng vẫn êm tai đến lạ.

Anh nói:

“Ôn Thuần, em lập tức quay lại, anh cho em một cơ hội.”

Anh nói:

“Anh không quan tâm em đã nói gì. Chỉ cần em quay lại, những gì em muốn anh đều cho em.”

Sau đó là hàng loạt tin nhắn thoại nối tiếp, càng lúc càng dài.

Tôi không nghe nữa. Xóa bạn.

Thật hạ thấp mình quá… Tô Dự của tôi.

Tạm biệt… người em yêu — Tô Dự.

5.

Việc ra nước ngoài, tôi đã thông báo với ba mẹ. Thật ra trong nhà vốn cũng đã có ý định cho tôi du học, họ chỉ cảm thấy hơi đột ngột. Ba tôi định kỳ gửi một khoản chi phí du học cho tôi, nên sau một năm ở nước ngoài, tôi đã chuyển trả lại năm mươi triệu vào tài khoản đó.

Số tiền năm mươi triệu này với nhà họ Tô có lẽ chẳng đáng là bao, có lẽ trong một tài khoản đột nhiên xuất hiện mấy chục triệu cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì. Có thể bà Tô sẽ phát hiện, nhưng cũng sẽ chẳng nói gì. Chỉ là làm vậy khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

Tình yêu thuở ban đầu cũng nhờ vậy mà thêm phần thuần khiết, dù có thể chỉ là tôi đang tự dối mình.

Lúc mới sang nước ngoài, tôi vẫn nhận được một vài cuộc gọi liên quan đến Tô Dự, đặc biệt là từ đàn anh Chu. Anh bảo tôi quay về nước, nói rằng Tô Dự có vấn đề, trạng thái không ổn, sắp phát điên rồi. Nhưng tôi không thể quay lại, thậm chí còn không thể nói cho họ biết lý do vì sao tôi không thể trở về.

Tôi không xóa họ, cũng không chặn liên lạc. Từ những lời họ nói, tôi lặng lẽ quan sát cuộc sống của Tô Dự. Dần dần, họ cũng không còn gửi tin nhắn nữa. Tôi và Tô Dự hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nhau.

Tôi biết diễn biến cốt truyện, nhưng lại bị ràng buộc với người cách xa ngàn dặm kia.

Lúc này chắc hẳn Tô Dự đã gặp nữ chính rồi.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 6: Chương 6



Lúc này chắc hẳn Tô Dự đã thay đổi cái nhìn về cô ấy rồi.

Lúc này chắc hẳn Tô Dự đã để cô ấy bước vào cuộc sống của mình, đưa cô ấy đi gặp những người bạn mà tôi và anh từng quen rồi...

Tô Dự, anh xem, thật ra em cũng rất đáng thương.

Em cũng muốn giống như hệ thống nói, bắt đầu một cuộc sống mới. Năm thứ ba ở nước ngoài, em tốt nghiệp, bắt đầu tỏa sáng trong lĩnh vực mình yêu thích, bên cạnh cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Thỉnh thoảng em lại ghét chính mình, nghĩ rằng Tô Dự bây giờ chắc đang mặn nồng với nữ chính, tình ý qua lại. Vậy thì em còn giả vờ thủy chung với anh làm gì chứ?

Dưới ba năm kiên trì theo đuổi của đàn anh cùng ngành Luật, em đồng ý làm bạn gái anh ấy. Anh ấy là con lai Trung – Pháp, đẹp trai, quyến rũ, có nhiều chủ đề chung với em, còn có khí chất lãng mạn đặc trưng của người Pháp.

Nhưng mối quan hệ này chỉ kéo dài đúng một tuần. Anh ấy hơi buồn, còn em thì thấy áy náy.

Có lẽ ngay từ đầu, em chỉ muốn chứng minh rằng mình cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Anh ấy rất tôn trọng em. Trong một tuần yêu nhau đó, ở một đất nước cởi mở như vậy, chúng em thậm chí chưa từng hôn nhau.

Anh ấy nói, anh hiểu sự kín đáo và dè dặt của người Trung Quốc, cũng biết có thể em đồng ý chỉ vì bị anh làm phiền quá lâu. Anh ấy xin lỗi vì điều đó, và nói sẵn sàng chờ đến khi em thực sự yêu anh.

Sau đoạn tình cảm ngắn ngủi đó, cuộc sống lại trở về bình lặng. Ba mẹ tôi vẫn bận rộn như trước, chỉ có mẹ mỗi năm sẽ sang thăm tôi một thời gian. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc họ đều khỏe mạnh, không đi đến kết cục bi thảm như nguyên tác, tôi cũng không mong gì hơn.

Chỉ là, nhìn khoản sinh hoạt phí mỗi tháng cứ tăng dần, tôi thấy dở khóc dở cười. Tôi đã nói với họ là giờ không cần gửi tiền nữa, lương của tôi rất khá, đủ để sống thoải mái ở nước ngoài rồi. Nhưng tài khoản vẫn đều đặn xuất hiện một khoản tiền lớn mỗi tháng.

Ba tôi cười ha hả nói: “Cứ tiêu thoải mái đi, ba kiếm tiền cũng chỉ để cho con và mẹ sống tốt hơn thôi.”

6.

Bốn năm trôi qua không thể nói là khó khăn, nhưng khi âm thanh cơ khí quen thuộc vang lên bên tai, giống như một giọt nước nhỏ vào dầu sôi, làm tim tôi chấn động dữ dội.

“Ôn Thuần, nam nữ chính đã đi hết tuyến cốt truyện chính, bạn có thể chọn có quay về nước hay không.”

Có thể... về nước rồi.

Nhưng tôi có nên về không?

Họ đã hoàn thành tuyến chính rồi, vậy tôi quay về còn ý nghĩa gì nữa? Tôi dường như không còn khao khát như trước nữa. Giờ này chắc Tô Dự cũng đã quên tôi rồi.

Nhưng… vẫn cảm thấy không cam tâm.

Về nước cũng không phải là không có rủi ro.

Hệ thống từng nói, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không bị ép phải đi theo kết cục trong nguyên tác. Điều đó chỉ có nghĩa là tôi – vai nữ phụ “bạch nguyệt quang” có thể có ý thức của riêng mình, miễn là tôi không phá hoại tình yêu giữa nam nữ chính, thì sẽ không bị Tô Dự trả thù.

Giờ tôi sẽ không làm mấy chuyện độc ác như một “bạch nguyệt quang” độc hại nữa. Nhưng liệu chỉ cần tôi xuất hiện, có thể đảm bảo sẽ không k*ch th*ch cảm xúc của Tô Dự không?

Tôi không biết.

Anh từng đứng ngoài phòng theo dõi, nhìn chằm chằm vào tôi đã nói ra những lời tổn thương đến tận xương tủy. Có lẽ anh ấy đã hận tôi đến tận xương rồi.

Vậy nên, tôi thật sự muốn vì tình yêu dành cho Tô Dự mà mạo hiểm sao? Đem cả tính mạng và tuổi già của ba mẹ ra để đánh cược?

Không nghi ngờ gì, tôi vẫn còn yêu Tô Dự. Nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định từ bỏ ý định về nước.

Kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi. Tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ – từ Tô phu nhân.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 7: Chương 7



Tôi do dự vài giây mới nhấc máy. Trong vài giây đó, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu tôi.

Là vì chuyện năm mươi triệu? Không thể nào, số tiền đó với họ chẳng đáng là bao.

Hay là bà ấy phát hiện bạn gái mới của Tô Dự trông giống tôi nên tưởng là tôi, nghĩ rằng tôi lừa bà ấy? Cũng không, Tô phu nhân không thể ngốc đến vậy.

“Cô Ôn! Cô còn nhớ tôi không?” – Giọng bà ấy vẫn giống như bốn năm trước, chỉ là có phần yếu hơn.

“Tôi nhớ chứ, Tô phu nhân. Năm đó bà cho tôi năm mươi triệu để rời xa con trai bà. Nhưng cũng đã bốn năm rồi, tôi cũng làm theo yêu cầu của bà, chia tay với Tô Dự, chưa từng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Không biết phu nhân gọi tôi là có chuyện gì?”

Đối phương chưa kịp nói, tôi đã chủ động ra đòn trước:

“Chẳng lẽ bà cho rằng tôi không giữ lời hứa?”

“Không, không, không! Ôn Ôn, dì tin con. Dì thấy tài khoản nhận được năm mươi triệu, chắc là con gửi lại phải không? Bao năm qua là dì trách lầm con rồi, dì rất áy náy. Con... có muốn về nước không? Dì sẽ không ngăn cản con và A Dự ở bên nhau nữa.”

Tôi ngơ ngác. Tô phu nhân bị ai nhập rồi à?

Trước kia ngồi trên cao, dáng vẻ quý phái xa cách, mở miệng ra là “cô Ôn” này nọ. Giờ lại gọi tôi là “Ôn Ôn”?

Tôi đột nhiên có một dự cảm xấu, chẳng lẽ đây là một chi tiết “sửa lại sai lầm” của cốt truyện?

Gọi tôi về, rồi lại thông qua một số tình tiết khiến tôi bị Tô Dự trả thù?

Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi cũng khiến tôi tủi thân, xót xa.

“Không cần đâu, Tô phu nhân. Năm mươi triệu đó tôi đã trả lại rồi, chúng ta không ai nợ ai cả.”

“Bốn năm nay tôi sống ở nước ngoài rất tốt, tạm thời không có ý định quay về. Nếu bà không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép dừng máy.”

Tôi cần tìm một chỗ khóc một trận đã.

“Đừng, đừng mà! Ôn Ôn, năm đó thật sự là dì sai rồi. Giờ dì mới nhận ra con và A Dự thật sự rất xứng đôi – trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”

“Còn tốt hơn cái cô họ Trần kia nhiều!”

Nghe đến đây thì tôi đã hiểu mục đích của bà ấy. Trong lòng cười lạnh:

“Phu nhân muốn tôi quay về để đuổi bạn gái hiện tại của Tô Dự đi sao?”

Đối phương hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ đàng hoàng:

“Ôn Ôn, cô ta không phải bạn gái của A Dự, con tin dì đi. Về một chuyến rồi con sẽ hiểu.”

Thấy tôi vẫn không có ý định trở về, bà ấy tung ra quả b.o.m lớn:

“Ôn Ôn, nếu con chịu quay về, dì sẽ tặng con một phần ba cổ phần dưới tên dì làm sính lễ!”

“Tô phu nhân, từ trước đến nay tôi không hứng thú với những thứ vật chất không thuộc về mình, cũng không muốn dính vào mấy chuyện này. Nếu thật sự bà phiền lòng như vậy, có lẽ dùng cách năm xưa thuyết phục tôi để đối phó với cô Trần kia cũng sẽ có tác dụng.”

“Vậy nhé, Tô phu nhân. Tôi còn phải đi làm, không làm phiền bà nữa.”

Tôi là người chủ động cúp máy.

Biết cốt truyện, tôi đoán được lý do bà ấy sốt ruột tìm tôi – người mà bà từng dùng tiền để đuổi đi.

Hai năm nay Tô Dự trưởng thành nhanh chóng, đã tiếp quản nhà họ Tô. Dù bà Tô là mẹ anh ấy, nhưng chỉ là một phu nhân có chút cổ phần thì hoàn toàn không có quyền chống đối.

Mà Tô Dự vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, nên càng bị phản đối, anh ấy lại càng muốn làm ngược lại. Nhất là khi nữ chính hiện tại có sáu phần giống mối tình đầu của anh.

Trong cốt truyện cũng từng đề cập, sau này Tô Dự rất quan tâm đến cô Trần kia, như thể nuôi trong lồng son. Đừng nói đến việc có cơ hội tặng tiền để chia tay, đến gặp mặt cũng khó.

Tóm lại, bốn năm trước Tô Dự bất lực trước sự ra đi của tôi bao nhiêu, thì hiện tại anh ấy lại mạnh mẽ chống đối những gì cản trở mình bấy nhiêu.

Anh ấy muốn chứng minh, mình không còn là Tô Dự của bốn năm trước nữa.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 8: Chương 8



Nhưng điều đó… vẫn không đủ để lay động quyết tâm không trở về của tôi.

Trớ trêu là, chỉ một tuần sau cuộc điện thoại đó, tôi lại quay về nước.

Mẹ tôi bị tai nạn xe.

Không nghiêm trọng lắm, nhưng vì trong cốt truyện không hề nhắc đến việc này, nên tôi không khỏi bất an.

7.

Bốn năm trôi qua, thời gian đổi thay từng ngày. Tôi cầm một ly latte dừa tươi ngồi trong quán cà phê ở sân bay, chờ trợ lý của ba đến đón.

Qua lớp kính của quán cà phê, tôi nhìn thấy ở góc khu vực hút thuốc gần đó có một người đàn ông mặc vest đen đang đứng. Dáng người anh ta cao lớn, đứng tựa một cách lười biếng, một tay đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc đã hút nửa, lộ ra bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng.

Một vẻ bí ẩn đầy mê hoặc.

Rất nhiều ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía anh ta.

Tôi chỉ cảm thấy bàn tay đó, dáng người đó rất giống với Tô Dự, nhưng chắc là không phải. Tôi khẽ lắc đầu, thu lại ánh mắt.

Khí chất của Tô Dự không phải như vậy, anh ấy là kiểu thiếu niên phong nhã như gió xuân, dịu dàng như ngọc.

Anh ấy… cũng là ánh trăng trong lòng tôi.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trông như trợ lý bước đến bên anh ta nói chuyện. Anh ta chậm rãi dụi điếu thuốc, ngay lúc xoay người rời đi, anh ta ngoảnh đầu lại.

Tôi chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm ấy.

Tô Dự.

Tôi đã dự đoán được khi về nước sẽ gặp lại Tô Dự, cũng đã tưởng tượng rất nhiều kịch bản tái ngộ: anh ấy sẽ nổi giận chất vấn tôi, hay buông lời cay nghiệt mỉa mai tôi… tôi đều đã chuẩn bị tinh thần.

Nhưng tôi không ngờ sẽ gặp lại anh ấy sớm như vậy, và càng không ngờ ánh mắt anh khi nhìn tôi lại trống rỗng, bình lặng như giếng cổ, chẳng khác gì đang nhìn một người xa lạ, rồi quay đầu đi ngay sau đó.

Lần gặp lại tiếp theo là nửa tháng sau, ở bệnh viện.

Lần này tôi về nước rất bất ngờ, cũng chưa định rõ khi nào sẽ đi nữa. Vụ tai nạn xảy ra đột ngột, mẹ bị gãy chân phải, điều trị hơn nửa tháng trong bệnh viện, hôm nay mới được xuất viện.

Mấy ngày trước ba mẹ nói không hy vọng tôi sống định cư ở nước ngoài nữa.

Sự nghiệp của ba ngày càng phát triển, tuy không sánh bằng Tô thị – một tập đoàn lâu đời, nhưng cũng không còn là kiểu “Tô Dự nói phá sản là phá sản” nữa.

Công ty đã mở rộng từ thành phố cũ đến thành phố lớn hơn này, nhà cửa cũng dọn về đây.

Điều này vừa đúng như tôi mong, lại cũng chẳng phải điều tôi muốn. Nhưng dường như mọi thứ đang dần tiến gần hơn với nội dung cốt truyện ban đầu.

Tôi đẩy xe lăn đưa mẹ ra khỏi phòng bệnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Dự đứng phía trước. Cũng không có gì bất ngờ, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất, bác sĩ giỏi nhiều, mỗi bệnh nhân đều có phòng riêng, là nơi lui tới của giới giàu có quyền thế.

Tô thị chính là cổ đông lớn nhất ở đây.

Anh ấy đã thay đổi hoàn toàn, đến mức tôi suýt không nhận ra.

Mái tóc từng mềm mại rủ xuống trán giờ đã được chải gọn ra sau, lộ rõ vầng trán sáng. Dung mạo không thay đổi nhiều, chỉ là trông sâu sắc và trầm tĩnh hơn, ánh mắt nhìn đến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Bên cạnh anh là một cô gái. Tôi liếc nhìn cô ta một cái.

Gương mặt có sáu phần giống tôi, là nữ chính Trần Anh.

Cô ấy ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trong kịch bản cẩu huyết này, cô ta là kiểu “hoa nhỏ yếu mềm,” học vấn không cao, năng lực cũng không nổi bật, ngoài khuôn mặt có vài phần tương tự tôi thì chẳng có gì đặc biệt. Trong lúc cố gom tiền chữa bệnh cho mẹ bị bệnh nặng, cô gặp được Tô Dự.

Tô Dự chi tiền thuê cô làm người thay thế tôi, còn cô thì trong lúc ở bên anh đã đem lòng yêu thật, nhưng đau khổ vì biết mình chỉ là một cái bóng.

Ban đầu, cô ta nhẫn nhịn chịu đựng, rồi khi gặp phải “chiêu cũ” của Tô phu nhân – dùng tiền đuổi đi, cô lại tỏ ra kiên cường, “nghèo nhưng không đổi chí,” hình tượng “hoa trắng nhỏ” lập tức sáng bừng, hoàn toàn đối lập với tôi – người nhận tiền rồi bỏ chạy. Điều đó khiến Tô Dự thay đổi cách nhìn về cô ta, sau đó là những thử thách tình yêu, rồi dần yêu sâu đậm.
 
Bạch Nguyệt Quang Trở Lại
Chương 9: Chương 9



Khoảnh khắc nhìn thấy họ, m.á.u trong người tôi như sôi lên.

Ừm… khá là ngượng.

Dù cho Tô Dự không còn yêu tôi, dù tôi không cam tâm, nhưng lần này tôi không muốn làm bàn đạp cho tình yêu của họ nữa.

Tôi đang do dự không biết có nên lặng lẽ đi lướt qua không thì ba từ phòng bệnh phía sau bước ra, cầm túi đồ của mẹ.

“Ơ? Tổng giám đốc Tô à?” – ba cầm túi đi tới chào hỏi, hoàn toàn không thấy ngượng, còn nhiệt tình gọi tôi lại để làm quen.

“Tổng… giám đốc Ôn, rất hân hạnh!” – Tô Dự khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ xem ba tôi tên gì? Là ông chủ nhỏ ở đâu mọc lên vậy?

Nếu cứ cố lảng tránh thì lại có vẻ quá cố ý, khiến ba mẹ nghi ngờ. Năm đó tôi chỉ nói với họ là mình từng có bạn trai, chưa từng kể bạn trai ấy chính là Tô Dự – người hiện giờ đang đứng trước mặt họ.

Chỉ vài bước chân mà tôi cảm thấy như nặng nghìn cân.

“Thuần Thuần, đây là tổng giám đốc của Tô thị – Tô Dự, Tô tiên sinh. Tô tiên sinh, đây là con gái tôi – Ôn Thuần, vừa từ nước ngoài về không lâu.”

Tôi cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Dự quét qua người mình, một lúc sau mới nghe anh chậm rãi nói: “Ôn tiểu thư, chào cô.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Chào Tô tiên sinh, hân hạnh.”

Bên cạnh anh, Trần Anh dường như hơi lo lắng kéo nhẹ tay áo vest của anh.

Tôi chợt nhớ ra mẹ của Trần Anh hình như đang được Tô Dự sắp xếp chữa trị tại bệnh viện này, chắc lần này anh đến là để cùng nữ chính đến thăm mẹ cô ta.

May mà ba không có ý định tiếp tục bắt chuyện:

“Vậy thì không làm phiền tổng giám đốc Tô và… bạn gái của tổng giám đốc nữa.”

Tô Dự khẽ mím môi, giữa chân mày hơi nhíu lại, rồi gật đầu.

Tôi quá quen thuộc với biểu cảm này của anh, chắc là đang bực.

Bực vì chúng tôi làm phiền anh cùng bạn gái đi thăm “nhạc mẫu tương lai”?

Tôi có hơi buồn, nhưng… chỉ một chút thôi.

Trên đường về nhà, ba vẫn nhiệt tình khen ngợi Tô Dự:

“Thuần Thuần à, con đừng nhìn Tô tổng trẻ như vậy mà xem thường, ba thật sự rất khâm phục cậu ấy đấy.”

Mẹ lườm ông một cái:

“Ông đừng có nghĩ đến việc lấy con gái mình ra làm công cụ liên hôn nhé! Ôn Tư Vi, ông đừng có suy nghĩ linh tinh. Nhà mình tiền xài không hết, không cần nhờ vả gì hết, con gái tôi muốn yêu ai thì yêu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nỗi lo ấy. Tôi ôm lấy mẹ nũng nịu:

“Mẹ đúng là tuyệt nhất!”

Ba tôi vội xua tay:

“Sao thế được, người ta chắc chắn sẽ chọn người ‘môn đăng hộ đối’, nhà họ phức tạp lắm, làm sao tôi dám lấy chuyện hôn nhân của con gái ra đùa giỡn.”

Mẹ hừ một tiếng, nguôi giận.

“Chỉ là ba đặc biệt khâm phục Tô tổng trẻ tuổi kia, tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền, quyết đoán, toàn diện – tiền đồ khó lường!”

“Mà người ta có cần ông khâm phục không? Nhà họ giàu mấy đời rồi ấy chứ!” – mẹ đùa.

Ba tôi ở nhà vốn là “nạn nhân bị trêu ghẹo,” mẹ chọc ông mà ông vẫn cười vui vẻ. Là con gái cưng của ông, tôi cũng phải lên tiếng bênh vực một câu:

“Ba khởi nghiệp tay trắng đi lên cũng rất giỏi mà!”

Ông cảm động đến mức mắt rưng rưng.

“À đúng rồi! Ông Ôn, ông có thấy cô gái đi bên cạnh Tô tổng nãy trông có hơi giống con gái mình không?”

“Cũng có chút, nhưng tôi không để ý lắm.”

Mẹ lại lườm ông, ông vội thêm một câu:

“Nhưng vẫn là con gái mình đẹp hơn!”

“Câu này thì đúng! Cô gái kia ngoài khuôn mặt có vài phần giống con gái mình thì chẳng còn gì cả.”

Thế là hôm nay, cha con tôi lại có một màn tung hứng đầy ăn ý.

8.

Tôi không biết bà Tô từ đâu nghe được tin tôi đã về nước, liền chặn tôi lại ngay trong tiệm spa.

Bà ấy thân thiết khoác tay tôi, đưa tôi vào phòng nghỉ VIP của mình, gương mặt nở nụ cười hiền hòa đến mức khiến tôi nổi hết da gà.

“Ôn Ôn, đã gặp A Dự chưa?”

Tôi gật đầu lịch sự, tiện miệng bịa ra một lời nói dối: “Đã gặp ở bệnh viện rồi ạ. Thưa Tô phu nhân, lần này cháu về nước vì mẹ cháu bị tai nạn xe nhẹ, giờ đã khá hơn nhiều rồi. Một thời gian nữa cháu sẽ đi.”
 
Back
Top Bottom