Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 130: Chương 130



Mỗi buổi tối, cô làm việc còn các bé học tập, không ai làm phiền ai, không khí vô cùng hòa hợp.

Ngay cả ông cụ Giang khi nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên, bởi vì trẻ con ở tuổi này rất khó để ngồi yên học tập.

Phó Mặc Bạch còn mời thợ mộc làm hai tủ sách, một cho người lớn và một cho trẻ em, tạo nên một không gian đọc sách rất ấm cúng trong phòng đọc sách.

Để khuyến khích các bé học tập, ba anh em nhà họ Giang cũng mua rất nhiều sách, chỉ trong một tuần, tủ sách của các bé đã chật kín.

Tô Diên nhìn những quyển sách mà chỉ học sinh cấp cao mới đọc hiểu được, cảm thấy rất buồn cười: "Mọi người đừng mua nữa, tiết kiệm tiền mà lo cưới vợ đi."

Thân là "ông chú độc thân" trong nhà, Giang Đông không để ý lắm: "Chú anh còn chưa cưới vợ kia, anh nào dám cưới trước chứ, đợi chú ấy kết hôn rồi hẵng đến lượt anh."

Hai người anh em khác cũng gật đầu đồng ý.

Chẳng qua, lý do này không kéo dài được lâu.

Khi thời tiết dần trở nên nóng bức.

Cuối cùng Giang Phong Lĩnh đã trở về từ Đông Bắc. Cùng về với ông ấy còn có Diệp Khiết.

Thấy người thân đã lâu không gặp, Tô Diên xúc động đến rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Khiết không buông: "Mẹ nuôi, con nhớ mẹ c.h.ế.t mất!"

Diệp Khiết cũng đỏ mắt, cũng rất nhớ cô và các bé.

Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên vẫn nhận ra bà, cả hai đều vây quanh cười toe toét. Diệp Khiết đưa cho mỗi bé một bao lì xì lớn, rồi bế các bé lên hôn chúng mấy lần.

Thẩm Như đứng nhìn từ phía xa, mắt đầy tò mò. Bà cảm thấy rất biết ơn Diệp Khiết, nhưng vì ăn nói vụng về nên không biết phải nói gì cho ổn.

Tô Diên thấy vậy, kéo tay bà và giới thiệu hai người với nhau.

Diệp Khiết miệng lưỡi lưu loát, chủ động làm quen với bà: "Tôi luôn tự hỏi, người mẹ sinh ra Diên Diên sẽ xinh đẹp thế nào? Hôm nay gặp mặt mới biết, quả nhiên là một đại mỹ nhân, nét đẹp của Diên Diên hoàn toàn thừa hưởng từ chị đấy."

Thẩm Như nghe khen đến đỏ mặt, càng có thiện cảm với cô hơn: "Cô cũng rất đẹp, cảm ơn cô đã chăm sóc Diên Diên suốt thời gian qua."

Sau những lời chào hỏi, mọi người đi vào phòng khách, ông cụ Giang cũng rất có thiện cảm với Diệp Khiết, nói chuyện với bà rất nhiều.

Tính cách Diệp Khiết thẳng thắn, lời nói đơn giản nhưng hài hước, thỉnh thoảng khiến ông cụ bật cười sảng khoái.

Khi mọi người đang trò chuyện, Giang Phong Lĩnh bất ngờ lên tiếng cắt ngang: "Cha, con có một việc muốn thông báo."

Ông cụ Giang thu lại nụ cười, nhìn ông ấy hỏi: "Có chuyện gì? Con nói đi."

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Phong Lĩnh nín thở, trịnh trọng nói: "Giờ con và đồng chí Diệp Khiết đang trong mối quan hệ yêu đương, hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng con."

"…"

Lời này vừa thốt ra, như một quả b.o.m khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tô Diên nhìn chú út, rồi lại nhìn mẹ nuôi, mặt đầy vẻ không tin nổi. Ngày xưa, hai người họ giao tiếp xa lạ, từng khiến cô lo lắng, không ngờ lại có ngày họ đến được với nhau.

Diệp Khiết bị cô nhìn đến có chút ngượng ngùng, dự định sau này sẽ giải thích với cô.

Ông cụ Giang là người suy nghĩ thoáng, không vì đối phương là vợ cũ của Tô Kiến Quốc mà phản đối họ qua lại.

Ông cụ không có ý kiến, thì người nhà họ Giang lại càng không có ý kiến.

Sau đó, Tô Diên tìm gặp Diệp Khiết để hiểu rõ hơn về chuyện này.

Họ đến phòng ngủ, ngồi đối diện nhau.

Diệp Khiết mất tự nhiên hắng giọng một chút, chậm rãi kể về duyên phận giữa bà và Giang Phong Lĩnh.

Hai người đều đồng trang lứa, đều đã ly hôn. Mối liên hệ sâu sắc hơn là do Tô Diên nhờ Giang Phong Lĩnh mang đồ cho cô.

Hôm đó tình cờ gặp bão tuyết, giao thông bị đình trệ. Giang Phong Lĩnh bị kẹt ở huyện thành không đi được, Diệp Khiết rất áy náy, nên giữ ông ấy ở nhà.

Nam nữ độc thân ở cùng nhau, rất dễ nảy sinh tình cảm. Vì sợ tai tiếng, Giang Phong Lĩnh chủ động đề nghị yêu đương, ban đầu Diệp Khiết không đồng ý, sau đó lại xảy ra một chuyện khiến bà chấp nhận.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 131: Chương 131



Tô Diên đang nghe mê mẩn, thấy bà đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Diệp Khiết ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng nói ra: "Không biết Tô Kiến Quốc phát điên cái gì, đến huyện tìm mẹ hai lần, nói là muốn tái hôn. Lần đầu bị mẹ mắng đi, lần thứ hai anh ta như keo dính, nhất quyết không chịu đi. May mà có Giang Phong Lĩnh giúp đỡ mới không bị truyền tai tiếng. Mẹ thấy Giang Phong Lĩnh là người đàn ông thực thụ, nên đã đồng ý yêu đương với anh ấy."

"…" Tô Diên nghe xong không nói nên lời, tiêu hóa một hồi mới tiếp tục hỏi: "Người đó đã ly hôn rồi à? Ly hôn khi nào vậy?"

"Không biết, muốn ly thì ly thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mẹ."

Diệp Khiết trợn mắt một cái, vô cùng khó chịu với Tô Kiến Quốc.

Thấy vậy, Tô Diên không hỏi thêm nữa, chân thành chúc phúc: "Mẹ nuôi, mẹ có thể trở thành thím út của con, thật là tốt! Con chúc mẹ và chú út mãi mãi hạnh phúc! Mẹ và chú út định khi nào kết hôn?"

Về chuyện kết hôn, Diệp Khiết vẫn nghĩ đơn giản: "Tạm thời mẹ và anh ấy chưa có ý định kết hôn, muốn ở bên nhau vài năm rồi mới tính."

"Chú út cũng nghĩ vậy sao?"

"Đúng thế, bọn mẹ đã bàn bạc xong rồi, nếu không thì mẹ cũng không đi theo anh ấy gặp người lớn đâu."

Đúng lúc đó, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng của Giang Phong Lĩnh, giọng trầm ấm nam tính: "Diên Diên, mẹ nuôi con có trong phòng không?"

"Có, chú vào đi!"

Tô Diên và Diệp Khiết nhìn nhau cười, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Giang Phong Lĩnh bước vào phòng, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Tiểu Khiết, anh muốn đưa em đi tham quan chỗ ở của anh, bây giờ em có rảnh không?"

Diệp Khiết không được tự nhiên nắm vành tai một chút, cuối cùng vẫn đi theo ông ấy.

Hai người sóng bước, trông rất xứng đôi. Tô Diên nhìn theo họ dần đi xa, trong lòng hy vọng chân thành rằng hai người có thể thành đôi thành cặp.

*

Những ngày tiếp theo, chỉ cần có thời gian rảnh, Tô Diên đều dẫn Diệp Khiết và Thẩm Như đi dạo khắp nơi. Càng ngày hai bà mẹ càng có nhiều điểm chung, sống với nhau rất hòa thuận.

Đôi khi, Phó Mặc Bạch còn lái xe đưa họ đi dạo ở Tân Thị, ăn đặc sản địa phương, ngắm biển.

Ngày cuối tuần này, vì Đại học Bắc Kinh chuẩn bị tổ chức liên hoan, Tô Diên thân là người dẫn chương trình không thể tiếp tục đi chơi với họ mà phải đến trường tập luyện.

Người dẫn chương trình nam kia lại chính là Trịnh Luân, hôm nay anh ta mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn, đeo kính gọng vàng, trông rất ôn tồn lễ độ.

Đây là lần đầu tiên anh ta và Tô Diên tập luyện, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.

Tô Diên bước vào hội trường, cười chào mọi người. Trùng hợp thay, Tô Tiểu Tuyết cũng ở đó, cô ta sẽ biểu diễn một điệu múa.

Lần tập luyện này là mỗi người luyện riêng, Trịnh Luân tiến đến gần Tô Diên, mời cô đến một góc không có người để đối thoại kịch bản.

Vì lo ngại nam nữ khác biệt, Tô Diên khéo léo từ chối: "Chúng ta đi đến khu vực khán giả tập luyện đi, nếu đạo diễn có việc, cũng có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta."

Trịnh Luân không có ý kiến gì, đi theo cô về phía khu vực khán giả, giả vờ thản nhiên hỏi: "Cuối tuần cậu không ở nhà, bọn trẻ sẽ ra sao?"

Tô Diên đi trước trả lời: "Có cha mẹ tôi và chồng tôi ở nhà, bọn trẻ sẽ không buồn chán đâu."

Nghe cô luôn nhắc đến Phó Mặc Bạch, Trịnh Luân có chút không thoải mái, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

"Cha mẹ ruột của cậu cũng ở cùng à? Chồng cậu không có ý kiến sao?"

Những chuyện gia đình như vậy từ miệng anh ta hỏi ra, Tô Diên chỉ thấy kỳ lạ, lại buồn cười: "Lớp trưởng, bao nhiêu năm không gặp, không ngờ bây giờ cậu lại nói chuyện lại bình dân thế đấy!"

Trịnh Luân không khỏi hắng giọng một chút, sợ cô nhận ra tình cảm của mình, vội vàng giải thích: "Tôi đã sống ở nông thôn lâu rồi, sống bình dân là điều bình thường, tôi thích cuộc sống bình dị đó."
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 132: Chương 132



Tô Diên cũng từng sống ở nông thôn, rất hiểu điều anh ta muốn nói, đồng tình: "Có những nơi phong tục thuần hậu, thực sự khiến người ta lưu luyến, đôi khi tôi còn mơ về nơi mình từng sống ở nông thôn, hầu như toàn là giấc mơ đẹp."

Họ trò chuyện qua lại, rất sôi nổi.

Tô Tiểu Tuyết đứng trên sân khấu, nhìn thấy tất cả những điều này, ghen tị không thôi.

Trong kiếp trước, Trịnh Luân chính là kẻ si tình theo đuổi Tô Diên, không ngờ kiếp này hai người lại trở thành bạn học, mà anh ta vẫn tiếp tục là kẻ si tình.

Lòng ghen tị khiến cô ta muốn chiếm đoạt kẻ si tình này cho riêng mình.

Vì ánh mắt cô ta quá cháy bỏng, Tô Diên và Trịnh Luân đều cảm nhận được.

Trịnh Luân nhíu mày nghi hoặc, không kìm được hỏi: "Cậu ta có thù gì với cậu không? Cảm giác rất không thân thiện."

Tô Diên im lặng một lát, giải thích ngắn gọn về mối quan hệ giữa cô và Tô Tiểu Tuyết. Nghe xong, Trịnh Luân rất không hiểu: " ta dựa vào đâu mà thù hằn cậu chứ? Thật vô lý."

Thực ra Tô Diên cũng nghĩ vậy, rất khó hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Buổi tập luyện tiếp tục, cho đến trưa, mọi người mới có thời gian nghỉ ngơi. Những bạn nữ thường xuyên có quan hệ tốt với Tô Diên bước đến mời cô cùng đi ăn trưa, Trịnh Luân rất tự nhiên lùi lại, không muốn vì mình mà gây ra lời đồn đại.

Tô Tiểu Tuyết nhìn thấy hành động của anh ta, cười khẩy một tiếng, bước xuống sân khấu, đến gần nhỏ giọng hỏi: "Anh thích cô ta như thế, liệu cô ta có biết không? Chi bằng đổi người khác để thích, anh thấy thế nào?"

Trịnh Luân nghe tiếng quay đầu, đối mặt với ánh mắt ướt át như "nhả tơ" của cô ta. Tâm sự bị vạch trần, anh ta hoảng hốt trong một thoáng rồi chợt nhíu mày, sinh lòng phản cảm: "Tôi không biết cô đang nói gì, phiền cô tránh ra."

Nhìn thấy thái độ này của anh ta, Tô Tiểu Tuyết rất không hài lòng, cô ta cố tình không di chuyển, đoán chắc rằng anh ta không dám đụng đến mình.

"Chân tôi đau, hay là anh đỡ tôi một chút?"

Phía sau Trịnh Luân là một dãy ghế ngồi, đang lúc anh ta không biết phải làm sao thì từ xa Tô Diên kịp thời giải vây: "Bạn học Trịnh, hay cậu ăn cơm cùng chúng tôi luôn đi."

Các cô gái xung quanh cũng đồng thanh phụ họa: "Đúng vậy, mọi người đều là bạn học, cậu đừng ngại nhé."

Trịnh Luân mỉm cười cảm kích họ, vội vàng đồng ý: "Được, tôi đi với mọi người."

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Tô Tiểu Tuyết bất mãn nhường đường, suy nghĩ một lúc rồi đi theo họ.

"Tôi cũng đói rồi, có thể đi ăn cùng mọi người không?"

Mối quan hệ của cô ta ở khoa tiếng Trung rất bình thường, các bạn học nữ sinh xung quanh không hẹn mà nhìn Tô Diên, để cô quyết định.

Tô Tiểu Tuyết thấy vậy, tức giận không thôi, thật không hiểu tại sao mình luôn thua kém đối phương.

Tô Diên thì chẳng bận tâm, dù sao khi đến nhà ăn mỗi người ăn riêng, không có vấn đề gì.

Thế là, họ cùng nhau đi đến nhà ăn.

Tô Diên gọi một bát mì, Trịnh Luân đi theo cô cũng gọi một bát, không dám đi lung tung.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh ta, cô không khỏi trêu chọc: "Cậu cứ bám theo tôi làm gì? Tô Tiểu Tuyết đâu có ăn thịt người."

"Cô ta còn đáng sợ hơn cả ăn thịt người nữa, loại người này tôi đã gặp nhiều rồi." Trịnh Luân nhớ lại một số ký ức không mấy tốt đẹp, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Không lâu sau, họ cầm bát mì ngồi vào một bàn trống, Tô Tiểu Tuyết vốn định ngồi cùng họ, nhưng tiếc rằng không còn chỗ, cô ta đành phải tìm chỗ khác.

Cô gái ngồi cạnh Tô Diên tên là Đàm Hoan, thấy Tô Tiểu Tuyết đi xa, cô ấy ghé vào tai Tô Diên hỏi nhỏ: "Tôi nghe nói cậu được cha mẹ của Tô Tiểu Tuyết nuôi lớn, có đúng không?"

Tô Diên dừng lại động tác ăn mì, ngẩng đầu hỏi: "Cậu nghe ai nói vậy?"

"Người ta lén lút bàn tán, nhưng không dám hỏi thẳng cậu. Tôi thấy cậu và Tô Tiểu Tuyết cũng không quen thuộc lắm, nên nghĩ rằng những tin đồn đó chắc là không đúng, nên muốn xác nhận lại."
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 133: Chương 133



Các bạn cùng bàn cũng tò mò muốn biết câu trả lời, đều quay sang nhìn Tô Diên với ánh mắt háo hức.

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, Tô Diên hơi sững người, bỗng nhiên hiểu ra tại sao mấy ngày gần đây mọi người lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Trịnh Luân định lên tiếng giải vây cho cô, nhưng Tô Diên đã mở lời trước: "Đúng là tôi được cha mẹ của cô ta nuôi lớn."

Mọi người nghe xong đều ồ lên kinh ngạc.

"Hơn nữa, tôi là đứa trẻ bị cô của cô ta bắt cóc, suýt nữa cha mẹ ruột của tôi vì chuyện này mà gia đình tan nát."

"Cái gì? Bắt cóc?! Cô của cô ấy là kẻ buôn người sao?"

Tô Diên bình thản gật đầu, trong lòng vô cùng điềm nhiên. Cô có thể đoán ra tin đồn đến từ đâu, đã dám lấy thân thế ra nói, thì đừng trách cô nói thẳng sự thật.

"Vài năm trước tôi mới tìm lại được cha mẹ ruột, thật ra cha nuôi tôi đã biết họ ở đâu, nhưng vì không muốn em gái ruột của mình ngồi tù nên đã giấu giếm tôi."

Đàm Hoan nghe xong rất tức giận, không kìm được mà trách móc: "Cả nhà này thật quá đáng, sao họ có thể đối xử với cậu như vậy?"

Tô Diên khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Cô cảm thấy mình đã giải thích rõ ràng rồi, công lý nằm ở lòng người, chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ.

Những lời giải thích này nhanh chóng lan truyền trong trường, mọi người nhìn Tô Tiểu Tuyết với ánh mắt ngày càng phức tạp.

Điều này đã thu hút sự chú ý của cô ta, sau khi hỏi han một vòng mới biết rằng Tô Diên đã đáp trả.

Cô ta tức đến nỗi muốn phát điên, cố tình tìm cơ hội chặn Tô Diên ở một góc khuất, đỏ mắt chất vấn: "Tại sao cô lại kể chuyện gia đình ra ngoài? Cô muốn ép tôi đến c.h.ế.t phải không?"

Thấy cô ta còn có mặt mũi chất vấn mình, Tô Diên vô cùng khâm phục trình độ mặt dày của cô: "Là cô tự đem thân thế ra ngoài nói, có người hỏi tôi, tôi thành thật trả lời thì có gì sai?"

Tô Tiểu Tuyết vốn nghĩ Tô Diên sẽ ngại ngùng vì danh dự của nhà họ Giang mà không phản kích, ai ngờ đối phương lại thẳng thắn nói ra sự thật, ngược lại khiến cô ta lao đao.

Bây giờ trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người, cô ta sắp khóc đến nơi: "Không phải tôi truyền đi, cô đừng vu oan cho tôi! Cô mau giải thích rõ ràng rằng tôi cũng là nạn nhân đi!"

Tô Diên lặng lẽ nhìn cô ta giả vờ điên dại, không có ý định nhượng bộ: "Tô Tiểu Tuyết, người ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cần tôi tìm ra nguồn gốc của tin đồn thì cô mới thừa nhận sao?"

"…"

Cô ta bị giọng điệu kiên định này dọa sợ, ánh mắt bất giác lảng tránh, ấp úng nói: "Tôi không cố ý, là người khác hỏi nên tôi mới nói. Cô có thể giúp tôi được không, sau này tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho cô nữa."

Nghe những lời trăm ngàn lỗ hổng này, Tô Diên cười khẩy một tiếng, chỉ nói một câu "Tránh ra".

Tô Tiểu Tuyết đứng nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nhích ra: "Nếu cô không giúp tôi, cô nhất định sẽ hối hận."

Tô Diên nhìn thẳng vào mắt cô ta, không chút sợ hãi: "Cô cứ thử xem, xem tôi có sợ không."

Nói xong, cô bước qua cô ta rời đi, để lại một bóng lưng quyết tuyệt.

Tô Tiểu Tuyết tức giận giậm chân, trong lòng bực bội không thôi.

*

Sau nửa tháng tập luyện, hội diễn văn nghệ được tổ chức đúng kế hoạch. Mỗi sinh viên được phép dẫn một phụ huynh vào trường xem biểu diễn.

Tại nhà họ Giang, suất này trở nên vô cùng đắt giá.

Ông cụ Giang muốn đến xem, nhưng do ông là người có địa vị cao, bị mọi người nhà họ Tô khuyên nhủ từ chối.

Giang Phong Viễn cũng muốn đi, nhưng không dám tranh với Thẩm Như, lại không yên tâm để bà đi một mình nên rất khó xử. Ba anh em cũng có cùng suy nghĩ, dù Thẩm Như muốn đi, họ cũng đều phản đối.

Cuối cùng, suất đó rơi vào tay Phó Mặc Bạch và Diệp Khiết.

Nghĩ đến vài ngày nữa Diệp Khiết sẽ quay về Đông Bắc, Phó Mặc Bạch chủ động nhường suất cho bà, tỏ ra rất rộng lượng.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 134: Chương 134



Diệp Khiết vui vẻ nhận lấy, rất mong chờ Tô Diên lên sân khấu biểu diễn.

Thẩm Như đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy rất thất vọng, nhưng bà không biểu lộ ra, sợ Tô Diên khó xử. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng bà cũng nghĩ ra một cách, sáng hôm sau liền lén đi đến Đại học Bắc Kinh.

Giáo sư Dương của Đại học Kinh là bạn học cũ của bà, Thẩm Như muốn nhờ ông ấy giúp đỡ.

Dưới ánh nắng ấm áp, hai người đứng trước cổng trường, Dương Huyền Lâm rất ngạc nhiên: "Tiểu Như, sao cô lại đến đây? Đã mười mấy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"

Đối diện với người bạn học cũ, vẻ mặt của Thẩm Như tươi cười, phong thái tự tin và thoải mái, bà nói: "Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Anh vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe, đi nào! Tôi mời cô uống trà ở quán."

Nhớ đến việc mình cần nhờ vả, Thẩm Như liền lắc đầu, nói vội: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn nói với anh một chút việc, xong rồi tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến công việc của anh."

Dương Huyền Lâm ngạc nhiên nhướng mày, từ trong ánh mắt của bà nhận thấy một chút trong sáng không phù hợp với tuổi tác.

Ông ấy không biết những gian truân mà Thẩm Như đã trải qua, chỉ mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng bà sống trong sự bảo bọc, bản tính vẫn còn thuần khiết.

Vậy nên ông ấy vô thức hỏi khẽ: "Cô cứ nói, là việc gì vậy?"

Để có thể tham dự buổi diễn, Thẩm Như gom hết dũng khí nói: "Con gái tôi đang học ở trường này, ngày mai nó sẽ làm người dẫn chương trình cho buổi diễn, nhưng vé vào chỗ ngồi hạn chế, tôi muốn hỏi xem anh có vé dư nào không?"

Nghe thấy là việc nhỏ như vậy, Dương Huyền Lâm không kìm được bật cười: "Tôi có rất nhiều vé, cô đợi chút, tôi đi lấy ngay."

Thẩm Như nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Trước hành động quá mức ấy, Dương Huyền Lâm ngạc nhiên một chút: "Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cô không cần khách sáo như vậy đâu."

Bảy phút sau, ông ấy quay lại với vé trong tay, giao chúng cho Thẩm Như: "Ở đây có hai vé, ngày mai nhớ đến sớm nhé, tôi sẽ giữ chỗ tốt cho cô."

Thẩm Như nhận lấy vé vào cửa, cảm động vô cùng, muốn mời ông ấy và vợ đi ăn để cảm ơn.

Nhưng hôm nay Dương Huyền Lâm còn có tiết dạy, cả hai hẹn nhau gặp vào chủ nhật.

Trên đường từ Đại học Bắc Kinh, tâm trạng của Thẩm Như rất phấn khởi. Bà dự định sẽ đưa vé còn lại cho Phó Mặc Bạch, tuyệt đối không cho ba người con trai của mình.

Bà nghĩ: ai bảo bọn họ không đồng ý cho bà đi chứ!

Về đến nhà, bà giấu vé vào hộp trang điểm, không nói cho ai biết, định đến bữa tối sẽ thông báo tin vui này.

Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên bước từng bước chân ngắn nhỏ đến bên bà, ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi: "Bà ngoại ơi, bà đang giấu cái gì thế? Bọn cháu thấy hết rồi."

Thẩm Như chớp mắt, vội vàng giả ngơ: "Bà không giấu gì cả, các cháu đói không? Nhà có mấy quả đào ngọt lắm, muốn ăn không nào?"

Hai đứa bé nuốt nước bọt, bị đào ngọt thu hút sự chú ý, cùng nắm tay Thẩm Như nói muốn ăn đào.

Thấy bọn trẻ không còn để ý chuyện vừa rồi, Thẩm Như thầm thở phào, sau đó dẫn chúng vào bếp rửa đào để ăn.

Buổi tối, Tô Diên trở về nhà, gương mặt tươi cười. Vừa bước vào phòng khách, cô liền rút từ túi áo ra ba chiếc vé, hớn hở nói: "Các bạn của con có nhiều nhà ở xa, không dùng tới vé, nên họ tặng hết cho con, ngoài hai mẹ thì còn thừa một vé nữa, ai muốn đi không nào?"

Mọi người nhìn cô ngạc nhiên, nhất là Thẩm Như. Bà vội lấy hai vé ra khỏi túi áo, lo lắng hỏi: "Vé của chúng ta giống nhau phải không? Chuyện này phải làm sao đây? Chúng ta đã có quá nhiều vé rồi."

Tô Diên cúi xuống nhìn vé trong tay Thẩm Như, cẩn thận xác định, rồi ngạc nhiên thốt lên: "Mẹ, mẹ lấy vé từ đâu vậy?"

Chưa kịp để Thẩm Như trả lời, Giang Phong Viễn đã bước tới, nhíu mày hỏi bà: "Hôm nay em ra ngoài à?"
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 135: Chương 135



Thông thường, Thẩm Như ít khi ra ngoài một mình, bà cũng không nghĩ nhiều tại sao gia đình lại không yên tâm về mình. Bà giơ vé lên trước mặt chồng, tự hào nói: "Đúng vậy, hôm nay em ra ngoài nhờ người quen lấy được hai vé này, không ngờ Diên Diên đã giải quyết xong rồi, thành ra công sức của em phí hoài."

Giang Phong Viễn nhìn vào tay bà, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: "Em tìm ai? Anh có biết người đó không?"

Trước đây hai người là bạn học cấp ba, có mối quan hệ chung. Thẩm Như gật đầu, phấn khởi giải thích: "Anh còn nhớ Dương Huyền Lâm không? Em nhờ anh ta lấy vé đấy."

Nghe cái tên này, Giang Phong Viễn không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn, gương mặt tối sầm lại.

Hồi đó, Thẩm Như cũng là một mỹ nhân nổi tiếng, được nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có Dương Huyền Lâm.

May mà Giang Phong Viễn nhanh tay đoạt được mỹ nhân trước, không để đối thủ thành công.

Tuy nhiên, mối quan hệ kình địch không bao giờ phai nhạt theo thời gian, mà trái lại còn trở nên rõ ràng hơn.

Nghĩ đến việc hai người gặp nhau trong ngày, Giang Phong Viễn không thể không ghen tuông.

"Làm sao em biết anh ta đang ở Đại học Bắc Kinh? Bao năm rồi, hai người vẫn liên lạc sao?"

Thẩm Như không nhận ra sự bất thường của chồng, thật thà trả lời: "Trước đó em nghe người khác nhắc đến, nên ghi nhớ. May mắn là em nhớ ra, nếu không cũng không có được hai vé này."

Giang Phong Viễn càng nghe càng tức, nhưng trước mặt con cái lại không thể nói gì thêm, chỉ biết nuốt giận vào trong.

Lúc này, Thẩm Như không quên đổ thêm dầu vào lửa: "Em đã hẹn anh ta ăn cơm vào hôm chủ nhật để cảm ơn rồi. Hôm đó anh đi cùng em nhé?"

"Đi! Dù mưa đá rơi xuống,anh cũng phải đi."

Những người khác nhìn biểu cảm tức giận của ông mà không nhịn được cười thầm. Tô Diên tò mò về diện mạo của vị giáo sư đó, người có thể khiến cha mình tức giận, chắc chắn là rất ưu tú!

Ngày hôm sau.

Tô Diên đưa hai người mẹ, Phó Mặc Bạch và Giang Phong Viễn đến hội trường nhỏ của Đại học Bắc Kinh.

Do còn phải tập dợt, cô nhờ Phó Mặc Bạch chăm sóc ba người lớn, dặn họ không được đi lung tung.

Phó Mặc Bạch gật đầu đồng ý, sau khi tiễn Tô Diên, liền sắp xếp chỗ ngồi cho họ ở vị trí trung tâm trong hội trường.

Thật tình cờ, ngồi trước mặt họ là Trương Lan Quyên, người đã lâu không gặp.

Bà ta mặc một chiếc áo sơ mi xanh ngắn tay và chiếc quần dài đen, trông đơn giản hơn trước rất nhiều.

Ánh mắt cả hai giao nhau, chỉ có Thẩm Như là không biết bà ta là ai.

Người ta thường nói "oan gia ngõ hẹp", Trương Lan Quyên nhìn họ, đôi mắt hơi đỏ lên. Bà ta không dám đụng chạm đến nhà họ Giang, chỉ dám trút giận lên Diệp Khiết.

"Cô làm gì ở đây? Đến để gặp mặt riêng với Tô Kiến Quốc à?"

Thấy bà ta nói năng khó nghe, Diệp Khiết lập tức phản bác: "Tôi có bạn trai rồi, tốt nhất cô nên cẩn thận lời nói, không thì tôi sẽ không nhịn đâu."

Trương Lan Quyên ưỡn ngực, không chịu lép vế nói: "Sao tôi không cẩn thận cho được? Tô Kiến Quốc lén lút gặp cô hai lần, đừng nghĩ tôi không biết."

Phát hiện bà ta đang bịa đặt trắng trợn, Diệp Khiết tức giận đến phát điên, lần nữa tuyên bố: "Tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta, cô đừng nghĩ người khác cũng hèn hạ như mình."

"Cô!"

Thấy số lượng khán giả trong hội trường ngày càng đông, Trương Lan Quyên đành nhượng bộ, sợ ảnh hưởng đến tương lai của Tô Tiểu Tuyết.

Diệp Khiết thấy vậy cười khẩy, cũng chuyển sự chú ý về phía Tô Diên trên sân khấu.

Giang Phong Viễn và Phó Mặc Bạch càng không muốn để ý đến người nhà họ Tô, cho rằng đối phương không đáng để bận tâm.

Để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này, Tô Diên đã tự bỏ tiền mua một chiếc váy đỏ, làm cho cô trông cao ráo và rạng rỡ, khí chất không hề tầm thường.

Trịnh Luân mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn, đứng bên cạnh cô, cả hai phối hợp rất ăn ý.

Phó Mặc Bạch ngồi ở hàng ghế khán giả, hiếm khi chăm chú xem chương trình văn nghệ, cũng nhiệt liệt vỗ tay cho phần phát biểu mở màn của Tô Diên.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 136: Chương 136



Trương Lan Quyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng khó chịu. Bà ta không mù, tất nhiên có thể thấy Tô Diên xuất sắc như thế nào. So với Tô Tiểu Tuyết, quả thật là một trời một vực.

Hiện giờ, ngay cả chào hỏi, bà ta cũng không đủ can đảm.

Khi chương trình đạt đến cao trào, lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt. Lúc này Thẩm Như mới chợt nhớ ra rằng bà có hẹn với Dương Huyền Lâm, ông ấy vẫn đang giữ chỗ cho bà!

"Làm sao bây giờ? Em quên mất giáo sư Dương rồi."

Thấy bà lo lắng, dù Giang Phong Viễn có ghen vẫn dịu dàng an ủi: "Đừng lo, khi buổi biểu diễn kết thúc, anh sẽ đi tìm anh ta với em, em có thể xin lỗi."

"Ừm ừm."

Thẩm Như không còn tâm trạng để xem biểu diễn nữa, bà coi chuyện này là rất quan trọng. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi biểu diễn kết thúc, bà vội dặn dò Phó Mặc Bạch vài câu, rồi kéo tay Giang Phong Viễn đi về phía trước sân khấu.

Buổi biểu diễn này, Diệp Khiết xem mà vô cùng mãn nguyện, bà nói với Phó Mặc Bạch: "Diên Diên biểu diễn thật xuất sắc, con bé đã nghĩ đến chuyện làm gì sau khi tốt nghiệp chưa? Hay sẽ đến đơn vị được nhà nước phân công?"

Về vấn đề này, Phó Mặc Bạch cũng không biết câu trả lời, anh và Tô Diên chưa từng thảo luận qua.

Diệp Khiết khuyên họ nên nhanh chóng nghĩ về tương lai, đừng để đến khi tốt nghiệp mới bắt đầu lập kế hoạch.

Phó Mặc Bạch chân thành lắng nghe, dáng vẻ cao lớn của anh thu hút sự chú ý của nhiều người. Hôm nay anh không mặc quân phục, mọi người đều tò mò hỏi anh là sinh viên của khoa nào.

Cùng lúc đó, Tô Diên đang ngồi trong hậu trường tháo lớp trang điểm.

Cô dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi lớp phấn và son môi trên mặt, rồi trò chuyện với những người xung quanh.

"Kỳ nghỉ hè này, các cậu định làm gì?"

Cô gái đang ngồi tháo trang điểm cùng cô trả lời: "Tất nhiên là về quê rồi, thật ghen tị với những người ở Bắc Kinh như các cậu, không cần phải đi tàu hỏa mười mấy tiếng, ra khỏi cổng trường là về đến nhà ngay."

Tô Diên bị chọc cười, tiếp tục hỏi những câu hỏi khác.

Nhất thời, câu hỏi và câu trả lời đều rất sôi nổi, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Phó Mặc Bạch đứng chờ bên ngoài hậu trường, kiên nhẫn đợi. Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, khiến anh cảnh giác.

Anh nhanh chóng quay đầu lại, đối diện với gương mặt tươi cười của Tô Tiểu Tuyết.

"Anh đang đợi Diên Diên đúng không? Cô ta và Trịnh Luân biểu diễn rất xuất sắc! Không hổ là bạn cũ, chắc chắn là ăn ý hơn người khác."

Phó Mặc Bạch quay đầu đi, bình thản không nói gì, chỉ coi lời cô ta nói như gió thoảng qua tai.

Thấy anh không phản ứng, Tô Tiểu Tuyết tức giận giậm chân, giọng nói lên cao: "Anh không ghen sao? Nếu một ngày nào đó, cô ta muốn rời xa anh, anh sẽ làm gì?"

Đối mặt với sự đeo bám không ngừng này, Phó Mặc Bạch không khỏi nhíu mày, lần nữa quay đầu lại nhìn cô ta, trả lời: "Cô phải tự ti đến mức nào mà cứ bám riết vào cuộc sống của người khác như thế? Tôi khuyên cô nên tránh xa chúng tôi ra, nếu không lần sau, tôi sẽ để cô biết cảm giác bị trường đại học ghi vào hồ sơ kỷ luật là thế nào."

"…"

Tô Tiểu Tuyết bị khiếp sợ bởi khí thế uy nghiêm của anh, giọng điệu yếu đi vài phần so với ban nãy: "Tôi đâu có phạm lỗi, anh lấy tư cách gì để nhà trường ghi kỷ luật tôi, anh đang lạm dụng quyền lực, tôi có thể tố cáo anh!"

Phó Mặc Bạch cười khẩy, chuẩn bị đáp trả thì tay phải bị ai đó nắm lấy, anh quay đầu lại, chỉ thấy Tô Diên cười tủm tỉm với anh, sau đó quay sang Tô Tiểu Tuyết, lạnh lùng nói: "Cô vẫn dây dưa không chịu bỏ à? Nếu cô còn dám quấy rầy gia đình tôi, đừng trách tôi vạch trần việc làm của cô."

Tô Tiểu Tuyết hơi sững sờ, không hiểu ý cô: "Việc làm gì? Tôi là người ngay thẳng, không sợ cô bịa đặt."

Thấy cô ta ngoan cố không nhận ra, Tô Diên im lặng một lúc, rồi bất ngờ nghiêng người xuống, nói nhỏ: "Những việc thiếu đạo đức mà cô đã làm gần đây, cô không sợ người khác biết sao? Bắt tôi một hai phải nói rõ thì cô mới thừa nhận đúng không?"

Tô Tiểu Tuyết nghe xong sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn cô, khiếp sợ tại chỗ.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 137: Chương 137



Gần đây cô ta lén vận chuyển đồ cổ của nhà họ Tô, mấy thứ đó bị Tô Kiến Quốc giấu đi, cô ta tìm rất lâu mới thấy được chỗ giấu bảo vật.

Hiện giờ bị Tô Diên vạch trần, Tô Tiểu Tuyết trăm mối ngổn ngang.

"Cô nói bậy gì đấy? Tôi không hiểu gì cả."

Tô Diên vốn chỉ định hù dọa cô ta thôi, lúc này nhìn thấy hành động quá khích của cô ta thì hơi nhướng mày, cố ý hù dọa: "Cô không nghe hiểu đúng không? Tôi có thể báo công an, để đồn công an điều tra cô mà."

Nghe đến việc báo công an, Tô Tiểu Tuyết hốt hoảng, buột miệng nói: "Đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi, không cần cô xen vào! Sau này tôi sẽ không quấy rầy các người nữa, cô cũng đừng đến làm phiền tôi, vậy là được rồi chứ?"

Thấy cô ta sợ hãi, Tô Diên rất tò mò về việc cô ta đã làm gì với nhà họ Tô, nhưng cũng không có hứng thú để điều tra.

"Đây là cô nói đấy nhé, nếu tôi còn thấy cô giở trò với người bên cạnh tôi, đừng trách tôi không nể tình."

Tô Tiểu Tuyết mím môi, dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng phải chấp nhận.

Một bên khác.

Thẩm Như tìm thấy Dương Huyền Lâm trong đám đông, đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi quên mất lời hứa với anh, anh đợi ở đây lâu rồi phải không?"

Dương Huyền Lâm mỉm cười nhìn bà, nói dối rằng không đợi lâu lắm, sau đó chú ý đến người đứng sau cô, nét cười trên mặt ông ấy dần nhạt đi.

"Thật không ngờ, một người bận rộn như anh cũng có thể dành thời gian đến xem biểu diễn, chúng ta đã không gặp nhau khoảng năm năm rồi."

Đối mặt với tình địch cũ, Giang Phong Viễn bình tĩnh như thường, trước tiên ông cảm ơn Dương Huyền Lâm đã tốt bụng tặng vé, sau đó nhắc đến buổi hẹn ăn cơm vào cuối tuần.

"Đến lúc đó, anh và vợ anh nhất định phải đến, sáng nay Tiểu Như còn nhắc đến chuyện này."

Dương Huyền Lâm khẽ cười, đáp lại: "Được, nhưng hiện tại tôi không có vợ, hôm đó chỉ mình tôi đến thôi."

Hai mươi năm trước, Giang Phong Viễn và Thẩm Như từng tham dự đám cưới của ông ấy. Lúc này, khi nghe ông ấy nói không có vợ, cả hai đều rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là Giang Phong Viễn, ông không khỏi nhíu mày: "Anh ly hôn lúc nào? Sao không nghe nói gì?"

Dương Huyền Lâm bình thản, như thể đang nói chuyện của người khác: "Tôi ly hôn ba năm trước, tôi và cô ấy đều rất kín tiếng, nên rất ít người biết chuyện này."

Thẩm Như nghe xong, mặt đầy vẻ đồng cảm, không biết phải an ủi thế nào.

Nhìn thấy người này đã trở thành người độc thân lại còn liên lạc với vợ mình, Giang Phong Viễn không khỏi cảm thấy ghen tuông, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, không lâu sau, ông tìm cớ dẫn Thẩm Như rời đi.

Trên đường trở về nhà, cả gia đình ngồi trong chiếc xe jeep.

Diệp Khiết không ngừng khen ngợi Tô Diên dẫn chương trình rất hay, Tô Diên đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tối nay con sẽ tự mình vào bếp, nấu món ngon cho mọi người."

Thẩm Như và Diệp Khiết đều vui vẻ, chỉ có Giang Phong Viễn là nét mặt nghiêm nghị, im lặng không nói gì.

Tô Diên nhận ra sự khác thường của ông, thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì?

Khi về đến nhà, cô vào bếp chuẩn bị nguyên liệu, Thẩm Như cũng vào giúp đỡ, mỉm cười nhắc đến Dương Huyền Lâm, khen ông ấy là người vui tính, hài hước và là một người bạn rất tốt.

Nghe mẹ nói vậy, cuối cùng Tô Diên cũng hiểu được tại sao cha lại tức giận, chắc chắn là có liên quan đến vị giáo sư Dương này.

"Mẹ, giáo sư Dương có gia đình chưa? Khi học cùng nhau, mẹ và ông ấy có quan hệ tốt không?"

"Ông ấy ly hôn ba năm trước rồi, còn về chuyện trước đây... mẹ không nhớ rõ nữa."

Thẩm Như lộ vẻ mơ hồ, không hiểu sao mình lại không nhớ được.

Nhìn biểu cảm của mẹ, lòng Tô Diên dâng lên một nỗi chua xót, chỉ muốn ôm mẹ vào lòng.

Nếu không phải do Tô Diễm Ninh làm càn, mẹ cô đã không trở nên như thế này.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 138: Chương 138



Đúng lúc này, Giang Phong Viễn bước vào, xắn tay áo sơ mi, trầm giọng nói: "Hai mẹ con ra ngoài đi, bữa tối nay để cha nấu."

"Cha biết nấu ăn ạ? Sao con không biết?"

Thẩm Như đưa chậu rửa rau cho ông, trong mắt đầy tò mò.

Một số mảnh ký ức như bị xóa sạch, không tìm thấy dấu vết nào. Giang Phong Viễn nhìn vợ chăm chú, nỗi ghen tuông trong lòng bỗng chốc hoá hư không.

Trong những ký ức ít ỏi của vợ, chỉ có ông và các con. Ông còn gì để không hài lòng nữa? Thật không đáng để ghen tuông vì người ngoài.

Nghĩ thông suốt, ông khẽ đẩy vai vợ con, giả vờ như lần đầu tiên vào bếp, cười nói: "Hai mẹ con ra ngoài đi, đừng làm cha phân tâm."

Tô Diên hiểu ý của cha, bèn kéo tay Thẩm Như phụ họa theo: "Mẹ, chúng ta đi thôi, đây là lần đầu cha vào bếp, nếu có mẹ ở đây, cha sẽ ngại đó."

Thẩm Như nghĩ một lúc thấy cũng đúng, bèn theo con gái ra ngoài bếp, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Nếu cha con nấu dở thì sao? Dì út con cũng ở đây, nếu đồ ăn dở quá thì mất mặt lắm."

Thực ra Tô Diên cũng không biết cha nấu ăn thế nào, để chắc chắn, cô nhờ Phó Mạc Bạch vào bếp giúp đỡ.

Đến giờ ăn tối, trên bàn bày tám món một canh, trông rất bắt mắt.

Phó Mạc Bạch bày biện bát đũa cho mọi người, rồi khiêm tốn nói: "Tất cả đều do cha làm, con chỉ phụ giúp thôi."

Ban đầu, ông cụ Giang đã cầm đũa lên, nghe vậy lại đặt xuống, ánh mắt sáng rực hỏi: "Tất cả đều do thằng bé nấu, không có món nào là cậu làm sao?"

Phó Mạc Bạch gật đầu đáp, nhường hết công lao cho cha vợ.

Ông cụ Giang thấy vậy, lặng lẽ thở dài, bảo mọi người ngồi xuống ăn, nhưng ông cụ vẫn chưa động đũa.

Tô Diên nhìn thấy hành động của ông nội, lập tức đoán được tay nghề của cha chắc chắn rất kém, ông nội mới giở mánh khóe này.

Giang Nam là người đầu tiên dùng đũa, gắp một miếng trứng chiên cho vào miệng, vài giây sau không nhịn được khen ngợi: "Cha, cha nấu ăn ngon thật, không ngờ cha còn có tài năng này đấy."

Những người khác thấy vậy cũng bắt đầu ăn, không lâu sau tất cả đều khen ngợi.

Ông cụ Giang bán tín bán nghi, gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử, lập tức nhận ra vị này do Phó Mạc Bạch nấu, tuyệt đối không thể là tay nghề của Giang Phong Viễn, thế là yên tâm ăn tiếp.

Tô Diên cũng nhận ra mùi vị quen thuộc đó, bèn nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh nói rằng tất cả món ăn này do cha làm, sao lại có mùi vị giống anh nấu vậy?"

Phó Mạc Bạch rất bình tĩnh, trả lời: "Gia vị là anh nêm, còn cha là người nấu, cha với anh là phân công hợp tác."

Thật là một sự hợp tác ăn ý...

Tô Diên ngạc nhiên trong giây lát, rồi đành im lặng.

Thời gian trôi qua từng ngày, thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ hè.

Mùa hè chính là mùa bận rộn của nông dân, nhưng Khương Nguyên và Lý Thụ đều không về thôn, cả hai người đều gầy như cành liễu, dù có về làm ruộng cũng không kiếm được nhiều điểm công, tốt hơn hết là tiết kiệm chi phí đi lại, ở lại Bắc Kinh buôn bán kiếm tiền.

Tô Diên dành cho họ hai căn phòng trống, rồi hỏi họ có kế hoạch gì không.

Khương Nguyên và Lý Thụ không muốn ăn không ở không, bèn bày tỏ muốn trong kỳ nghỉ hè này cố gắng kiếm một số tiền.

Ngày hôm sau, không biết họ lấy từ đâu về một xe dưa hấu, bày ở đầu ngõ bán. Theo lý thuyết, khu này có khoảng một hai trăm người, dưa hấu không nên khó bán, nhưng họ bán cả ngày chỉ bán được bốn quả, đến chi phí vận chuyển cũng không đủ.

Khương Nguyên vò đầu bứt tai, rất sợ ngày mai cũng có doanh thu như vậy.

Tô Diên dẫn theo bọn trẻ vừa đến quầy dưa hấu, thấy cô nhóc cau có liền hỏi: "Sao vậy? Có ai làm khó dễ em à?"
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 139: Chương 139



Nghe tiếng cô, Khương Nguyên ngẩng đầu lên, mệt mỏi đáp: "Không có, không ai làm khó dễ em cả. Chỉ là... chúng em bán cả ngày, chỉ bán được bốn quả dưa hấu, lần này xem như xong đời."

Cô nhóc và Lý Thụ không có nhiều tiền tiết kiệm, nếu lần này lỗ vốn, căn bản không còn khả năng làm ăn nữa.

Tô Diên hiểu khó khăn của họ, vỗ vai cô nhóc an ủi: "Chúng ta về nhà ăn cơm trước đã, đừng lo lắng, tục ngữ có câu ba cây chụm lại nên hòn núi cao, với trí thông minh của ba chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tốt thôi."

Khương Nguyên nghe vậy thì nở nụ cười, vẻ lo lắng trên mặt dần tan biến.

Hai đứa trẻ cũng bắt chước, tự động đưa tay nhỏ nắm lấy cô nhóc, bắt chước giọng mẹ, ngẩng đầu an ủi: "Chị giỏi, cùng anh nhiều nhiều tiền, các chị đều giỏi!"

Nghe những lời nói non nớt của chúng, Khương Nguyên cảm động không kìm được, ôm từng đứa hôn mấy cái.

Buổi tối, dưới giàn nho trong sân, Tô Diên vừa quạt mát vừa ăn dưa hấu, rất băn khoăn nói: "Dưa hấu này ngọt mà? Sao lại chỉ bán được bốn quả? Có lẽ ngày mai buôn bán sẽ khá hơn."

Khương Nguyên và Lý Thụ nghe cô khen ngợi thì cảm động đến mức sắp khóc. Khương Nguyên gật đầu lia lịa đồng ý: "Em cũng thấy dưa hấu bọn em chọn không có vấn đề gì, chỉ là không hiểu sao lại bán chậm."

Nói xong, cô nhóc thở dài một tiếng, Lý Thụ cũng thở dài theo. Hai đứa trẻ nhìn họ, lập tức bỏ miếng dưa hấu trong tay xuống, bắt chước thở dài.

Tô Diên thấy cảnh này thì bật cười: "Mấy em làm gì vậy? Thở dài nhiều sẽ làm vận may chạy mất đấy. Cười lên nhiều mới thu hút vận may đến với mình."

Nói rồi, cô lấy mấy tờ giấy viết sẵn trên ghế đá bên cạnh, đưa cho hai người: "Đây là bản phân tích, các em về suy nghĩ và làm theo. Dù chỉ là buôn bán nhỏ, chúng ta cũng phải phân tích kỹ lưỡng."

Họ cầm lấy tờ giấy, đọc lướt qua từng dòng một. Sau khi Khương Nguyên xem xong thì ngạc nhiên kêu lên: "Cô ơi, cô nói thật chứ? Chúng ta chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi, không cần phải rầm rộ như vậy chứ?"

Tô Diên không đồng tình với quan điểm của cô nhóc: "Dù là kinh doanh lớn hay nhỏ, đều phải nghiêm túc. Chẳng lẽ em muốn thua lỗ?"

Nghe đến hai chữ "thua lỗ", Khương Nguyên không khỏi giật mình, ngoan ngoãn cất kỹ mấy tờ giấy, quyết tâm dù tối nay không ngủ cũng phải viết xong.

Lý Thụ cũng có cùng suy nghĩ, cẩn thận cất giấy vào, dự định tối nay sẽ đèn sáng nghiên cứu.

Đêm đó, không chỉ hai người họ ngủ không ngon, mà Tô Diên cũng trở mình liên tục, suy nghĩ cách bán dưa hấu.

Phó Mặc Bạch thấy cô mãi không ngủ, cuối cùng không thể chịu nổi, ôm cô vào lòng, cằm tì vào cổ cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy? Nói cho anh nghe được không?"

Tô Diên thả lỏng toàn thân dựa vào n.g.ự.c anh, đáp: "Em đang nghĩ về dưa hấu... những quả dưa hấu to tròn."

Cô mãi không thể hiểu tại sao những quả dưa ngọt ngào như vậy lại không ai hỏi đến.

Phó Mặc Bạch chưa từng làm kinh doanh, đương nhiên không hiểu gì về buôn bán. Nhưng anh từng làm điệp viên, trải qua vô số nhiệm vụ, có sự nhạy bén đặc biệt.

Vì thế, anh giúp cô phân tích: "Em xem, chỗ họ chọn bán hàng là đầu ngõ nhà chúng ta, mà ở đây toàn là công nhân nhà máy, em có nhớ không, mỗi năm nhà máy phát gì cho công nhân?"

Tô Diên giật mình trong lòng anh, bất ngờ nhớ ra rằng nhà máy phát dưa hấu và nước ngọt cho công nhân mỗi khi hè đến, tức là cư dân ở đây không thiếu dưa hấu để ăn.

Cô nhíu mày rồi lại thả lỏng, cảm giác như vừa được khai sáng.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của chồng, Tô Diên nắm lấy tay anh, hôn nhẹ lên mu bàn tay, giọng nói rất ngọt ngào: "Cảm ơn anh nhiều lắm. Khi nào bán hết dưa hấu, em sẽ mời anh ăn kem."

Phó Mặc Bạch không hứng thú với kem, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, rồi tiếp tục hôn xuống, cảm thấy cô ngọt ngào hơn kem rất nhiều...
 
Back
Top Bottom