Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 550: Chương 550



Diệp Hoài Viễn cau mày, chứng hoang tưởng gì vậy, cậu muốn biết không phải chuyện này.

Thôi vậy, cậu vẫn tự điều tra thôi, Lâm Ân này rốt cuộc là làm sao mà không biết bất giác nắm được nhiều thông tin về cậu như vậy.

Cậu nheo mắt, nhìn Lâm Ân bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, Lâm Ân bị đ.â.m một nhát, không thể tin nổi: “Anh thế mà vẫn không tin em sao?”

Diệp Hoài Viễn cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi nên tin cô sao? Tin lời cô nói, rồi ở bên cô sao? Đang mơ mộng hão huyền gì vậy.”

Trái tim Lâm Ân đột nhiên chùng xuống, nhìn Diệp Hoài Viễn quay người, cô ta khẽ nói: “Nếu em nói, năm sau ông nội anh sẽ qua đời vì tai nạn thì sao?”

Kiếp trước cô ta quen Hoài Viễn, ông nội cậu đã mất rồi.

Hoài Viễn vô cùng hối hận, luôn cảm thấy nếu hôm đó cậu ở đó, có lẽ ông nội đã không mất.

Lâm Ân biết, tình cảm của cậu và ông nội rất sâu đậm, hàng năm cậu đều cùng cô ta đi viếng mộ ông nội.

“Cô có ý gì?” Diệp Hoài Viễn nghe cô ta nói, lập tức nổi giận.

Cô ta có ý gì? Lâm Ân cười khẩy một tiếng, cô ta có thể có ý gì?

Cô ta không phải muốn bù đắp tiếc nuối cho cậu sao!

Lâm Ân có chút ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ đến kiếp trước.

Hàng năm vào ngày giỗ và ngày sinh của ông nội, Hoài Viễn đều đi viếng mộ, mỗi lần như vậy, tâm trạng cậu đều rất tệ.

Ông nội mất khi đang đi dạo trong công viên, không cẩn thận bị trẻ con đụng ngã, đập đầu xuống đất, không cứu được trong bệnh viện, thậm chí còn không kịp để lại lời trăn trối, nhắm mắt xuôi tay.

Hoài Viễn luôn rất hối hận, cậu không những không bảo vệ được ông nội, thậm chí còn không kịp nhìn mặt ông lần cuối.

Nhìn khuôn mặt giận dữ của cậu, Lâm Ân chỉ thấy buồn cười, sao bọn họ lại đi đến bước này? Tại sao chỉ có cô ta nhớ được những chuyện này?

Mặc dù bọn họ có cùng một khuôn mặt nhưng đây có thực sự là Hoài Viễn của cô ta không?

“Em có ý gì? Em có thể có ý gì? Em không phải muốn nhắc nhở anh, không muốn anh hối hận sao. Tháng 2 năm sau, nếu ông nội anh muốn ra công viên, anh tốt nhất đừng để ông đi, hoặc là anh tự đi theo.” Lâm Ân nhàn nhạt nói.

“Em biết anh không tin em, cảm thấy em có vấn đề, vậy thì anh cứ đi điều tra đi.”

Lâm Ân liếc cậu một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ là, anh sẽ không điều tra ra được gì đâu. Em biết được những chuyện này, là vì em đến từ tương lai, là vì em là vợ anh.”

Đến từ tương lai? Thật quá hoang đường!

“Điều tra được hay không, phải điều tra rồi mới biết.” Diệp Hoài Viễn sẽ không bị mấy lời nói của cô ta làm cho lung lay, tương lai của cậu, sao có thể ở bên cô ta.

Hơn nữa cậu còn nói rất yêu cô ta? Diệp Hoài Viễn muốn bật cười, đây quả thực là chuyện không thể nào.

“Hơn nữa, sao tôi có thể thích một người như cô?” Diệp Hoài Viễn cười khẩy một tiếng, không hề che giấu sự ghét bỏ và chán ghét của mình đối với cô ta.

“Một người như em? Em là người như thế nào?” Lâm Ân cũng tức đến bật cười, không nhịn được hỏi.

Trước mặt cậu nguyền rủa ông nội cậu, Diệp Hoài Viễn không động thủ, còn ở đây nghe cô ta nói nhảm, đã là cậu có tính tình tốt lắm rồi.

“Người mà tôi không coi trọng, người mà tôi sẽ không bao giờ thích.” Diệp Hoài Viễn vô tình nói.

Cố Sương và Cố Tiểu Vũ đi ra từ đầu ngõ, vừa rẽ ngoặt thì nghe thấy câu này.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 551: Chương 551



Cố Sương liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Ân trước mặt Diệp Hoài Viễn, lúc này trạng thái của cô ta rất tệ, như thể vừa phải chịu một đả kích rất lớn.

Nhớ lại lời Diệp Hoài Viễn vừa nói, đối với Lâm Ân mà nói, hẳn là đả kích rất lớn.

Cô nhớ trong sách, nam chính đối với nữ chính vô cùng quan tâm, hết mực cưng chiều, ngoài cô ra thì không còn người phụ nữ nào khác trong mắt, hoàn toàn là người đàn ông tốt 24 giờ.

Bây giờ lại nghe từ miệng cậu nói ra những lời lạnh lùng vô tình như vậy, bảo sao Lâm Ân không chịu nổi, tay còn run rẩy.

Diệp Hoài Viễn quay lưng về phía Cố Sương và Cố Tiểu Vũ, Lâm Ân nhìn thấy hai người trước.

Cô ta nhìn chằm chằm Cố Sương và Cố Tiểu Vũ, Cố Tiểu Vũ cau mày.

Vừa rồi lời Diệp Hoài Viễn nói, Cố Tiểu Vũ cũng nghe thấy, cô ấy không phải kẻ ngốc, nghe một chút đã hiểu ngay.

Cố Tiểu Vũ lập tức không chịu được nữa, tức giận đứng giữa hai người, che Diệp Hoài Viễn ở sau lưng.

Diệp Hoài Viễn thấy Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện, còn che trước mặt cậu, cậu ngẩn ra một chút.

“Lâm Ân, cô muốn làm gì, có muốn mặt mũi không, anh Diệp đã là người yêu của tôi rồi, xin cô đừng dây dưa với anh ấy nữa. Bây giờ anh ấy là của tôi rồi, cô nghe rõ chưa?”

Cố Tiểu Vũ trợn mắt với Lâm Ân, không hề khách sáo với cô ta, Tiểu Vũ thực sự muốn mắng cô ta lâu lắm rồi.

“Không thấy chúng tôi đều ghét cô sao, còn mặt dày tiến lên, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”

TBC

Diệp Hoài Viễn vốn đang rất chán nản, nghe Cố Tiểu Vũ tuyên bố chủ quyền như vậy, không nhịn được cong môi, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tiểu Vũ nói mình là của cô ấy, trong lòng Diệp Hoài Viễn vô cùng vui vẻ.

Nếu không phải đang ở nơi đông người, còn có người ngoài, cậu thực sự muốn ôm cô một cái.

Lâm Ân nghe những lời này, không hề vui vẻ, trong đầu chỉ toàn là câu “Bây giờ anh ấy là của tôi” của Cố Tiểu Vũ.

Bây giờ, là của cô ấy?

Lâm Ân sắc bén nhìn Cố Tiểu Vũ, giọng điệu điên cuồng: “Là cô! Cô cũng quay về đúng không! Tôi biết, cô cướp Hoài Viễn là để trả thù tôi, đồ đàn bà độc ác!”

Đúng rồi, cô ta có thể quay về, sao lại nói người khác không được.

Không phải Hạ Văn Kiệt đã quay về sao? Không, Lâm Ân đột nhiên bác bỏ suy nghĩ của mình.

Hạ Văn Kiệt chưa chắc đã quay về! Khoảng thời gian đó, cô Tạ và Tam Nha qua lại gần nhau, mà Tam Nha lại kết bạn với Cố Tiểu Vũ!

Cô ta nhớ Nhị Nha rất khinh thường nói với mình, Cố Tiểu Vũ đã cho Tam Nha mượn rất nhiều truyện tranh.

Lúc đó cô ta không để tâm, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tiểu Vũ rồi.

Là Tiểu Vũ đã thay đổi tương lai của Hạ Văn Kiệt và cô Tạ!

Không chỉ vậy, Cố Giang không chết! Cố Sương cũng không chết! Đều là vì Cố Tiểu Vũ, là cô ấy đã ngăn cản tất cả những chuyện này!

Cố Tiểu Vũ chỉ thấy Lâm Ân nói năng lung tung, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Quay về cái gì?

Tiểu Vũ ở bên anh Diệp là để trả thù cô ta sao? Cô ta bị bệnh não à, Tiểu Vũ trả thù cô ta làm gì? Anh Diệp có quan hệ gì với cô ta.

Hơn nữa, cô ta còn nói Tiểu Vũ độc ác! Cố Tiểu Vũ rất không vui.

Diệp Hoài Viễn cũng thấy kỳ lạ nhưng cậu đã trải qua chuyện trước đó, đã có chút quen rồi.

Thấy Lâm Ân như sắp phát điên, vội vàng kéo Tiểu Vũ ra sau lưng mình.

Tránh xa người phụ nữ điên này một chút, lỡ làm Tiểu Vũ bị thương thì không tốt.

Cố Sương ở một bên thì hiểu lời Lâm Ân nói, cô ta đã mất kiểm soát, còn hiểu lầm, tưởng Tiểu Vũ cũng giống cô ta, cũng quay về từ tương lai.

Cố Sương: “...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 552: Chương 552



Cố Sương có chút ngượng ngùng, không ngờ Lâm Ân lại tưởng tượng phong phú như vậy, để Tiểu Vũ phải gánh tội thay cô ta.

“Cố Tiểu Vũ, bây giờ cô rất đắc ý đúng không, cướp đi cuộc đời của tôi!”

Lâm Ân thấy Diệp Hoài Viễn che chở Cố Tiểu Vũ ở sau lưng, mất hết lý trí hét lên: “Tại sao lại để cô ta quay về! Tại sao, rõ ràng Hoài Viễn phải là của tôi!”

Liếc thấy Cố Sương ở một bên, Lâm Ân chỉ vào cô: “Còn cả anh Hứa nữa, anh ấy vốn sẽ đứng về phía tôi! Cố Sương này đáng c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Bị người ta chỉ thẳng mặt nói đáng chết, Cố Sương nhìn Lâm Ân có chút điên cuồng.

“Cô bị bệnh à, đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ nhé!”

Diệp Hoài Viễn thấy Lâm Ân lại nguyền rủa chị dâu mình, thực sự không thể nhịn được nữa.

Cậu vừa định tiến lên thì thấy anh hai xuất hiện trước mặt họ.

Sắc mặt anh rất lạnh, rõ ràng là đã nghe thấy lời Lâm Ân nói.

“Anh hai...” Diệp Hoài Viễn dừng động tác lại.

Lâm Ân cũng nghe thấy lời Diệp Hoài Viễn nói, lý trí đột nhiên trở về, cô ta ngây người quay đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Hứa Thiệu.

Đôi mắt đen sâu hun hút của Hứa Thiệu nhìn cô ta, rõ ràng đang đứng dưới ánh nắng nhưng Lâm Ân lại thấy lạnh run.

Cô ta không khỏi nhớ đến kiếp trước, thủ đoạn của Hứa Thiệu đối với kẻ thù vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng.

Cô ta chưa từng thấy nhưng đã nghe nói. Kẻ buôn người bắt cóc con anh, ở trong tù bị tra tấn đủ kiểu, c.h.ế.t rất thảm.

Chính là do Hứa Thiệu làm, vì anh cho rằng xử b.ắ.n quá nhẹ với tên đó.

Những kẻ đắc tội với Hứa Thiệu, thường không có kết cục tốt đẹp gì.

Lâm Ân nhìn ánh mắt của Hứa Thiệu, cảm thấy mình như đã đắc tội với anh.

Cô ta đột nhiên bình tĩnh lại, lý trí trở về, Lâm Ân hối hận vì những hành động vừa rồi của mình.

Hứa Thiệu nhìn Lâm Ân nhàn nhạt, lạnh giọng nói: “Vừa rồi, cô nói gì?”

“Không, không có, tôi chỉ nói bừa...” Lâm Ân cắn răng, không dám nhìn anh, quay người bỏ đi.

Diệp Hoài Viễn thấy Lâm Ân lại hèn nhát như vậy, không khỏi nhíu mày.

Có ý gì đây?

Với cậu thì phát điên, với anh hai thì lại hèn nhát?

Mặc dù cậu biết, anh hai thực sự lợi hại hơn cậu. Nhưng Diệp Hoài Viễn vẫn không vui, rất không vui với người phụ nữ Lâm Ân này.

Hứa Thiệu nhìn bóng lưng Lâm Ân hoảng loạn bỏ đi, nhíu mày, hỏi Diệp Hoài Viễn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Hoài Viễn vội vàng nói: “Anh hai, em cũng vô tội mà! Em đang định đến chỗ anh chị thì người phụ nữ điên này xuất hiện, nói một đống lời vô nghĩa...”

TBC

Cậu nhìn Cố Sương, hỏi: “Chị dâu, chị không bị dọa chứ?”

“Không sao.”

Cố Sương đi đến bên Hứa Thiệu, bị anh nắm lấy tay.

Cố Sương nhìn anh, anh cau mày, rõ ràng là rất không vui.

Diệp Hoài Viễn nói: “Vậy thì tốt, đúng rồi, chị dâu và Tiểu Vũ định đi đâu vậy?”

Cố Tiểu Vũ hoàn hồn, vội vàng nói: “Đúng rồi, chúng em định đến cửa hàng mua gia vị!”

Diệp Hoài Viễn thuận thế nói: “Vậy à, muốn mua gì thì bảo anh, anh và anh hai đi mua, hai người về trước đi.”

Cố Sương nhìn cậu, biết cậu có chuyện muốn nói với Hứa Thiệu, liền cười nói: “Được thôi, Tiểu Vũ, chúng ta về trước đi.”

“Được thôi.” Cố Tiểu Vũ nói cho cậu những thứ cần mua, sau đó cùng Cố Sương về.

Hứa Thiệu tiễn Cố Sương vào ngõ, không thấy bóng dáng cô ta nữa, sau đó mới quay đầu nhìn Diệp Hoài Viễn.

“Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Hoài Viễn nhíu mày, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 553: Chương 553



“Anh hai, anh nói xem Lâm Ân này, rốt cuộc là thật sự điên hay...” Diệp Hoài Viễn mím môi, thực ra cậu không tin lời cô ta nói.

Bởi vì thật sự quá hoang đường nhưng không hiểu sao, Diệp Hoài Viễn lại cảm thấy cô ta không nói dối.

Lần duy nhất nói dối, có lẽ là lúc nãy nói với anh hai rằng mình nói bừa.

Nhưng nếu không phải nói bừa, vậy thì...

Diệp Hoài Viễn hơi đau đầu, toàn là những chuyện lộn xộn gì thế này.

Hứa Thiệu trầm ngâm: “Em nói xem, cô ta biết rất nhiều chuyện của em, thậm chí cả chuyện riêng tư...”

“Khụ khụ, anh hai!” Diệp Hoài Viễn oán trách nhìn Hứa Thiệu: “Đừng nói chuyện này nữa, nghĩ đến là em thấy khó chịu, không biết cô ta biết được bằng cách nào...”

“Người này, đúng là rất kỳ lạ.”

Lần đầu gặp mặt, Hứa Thiệu không có ấn tượng gì sâu sắc với cô ta nhưng mấy lần gặp sau đó, ánh mắt cô ta đã thay đổi.

Nghĩ đến lời Hoài Viễn nói, cô ta nói mình đến từ tương lai?

Mặc dù nghe có vẻ rất hoang đường nhưng...

Ánh mắt Hứa Thiệu sâu thẳm, anh nhàn nhạt nói: “Tra thử xem, chỉ dựa vào việc cô ta biết nhiều như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được.”

Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.

Mua xong gia vị, hai người về nhà.

Đến nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn chào Vương Hương Kiều đang định vào bếp, đưa gia vị vừa mua cho bà.

“Cô Vương, đây ạ, cô xem có thiếu gì không.”

Vương Hương Kiều nhìn một lượt, cười nói: “Là những thứ này, không thiếu gì.”

Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, bước vào nhà, lập tức thấy ông nội mình cười đến nỗi đầy nếp nhăn trên mặt, vui vẻ không thôi.

“Ông nội, ông đến mà không nói với cháu một tiếng!” Diệp Hoài Viễn ngồi phịch xuống bên cạnh ông nội.

Ông nội thấy cháu trai đến: “Sao con cũng đến đây? Ông rảnh rỗi không có việc gì, đến chơi với ông nội Hứa của con, nảy ra ý định đột xuất, có gì mà phải nói.”

Ông nội Hứa: “...” Đồ đạc lỉnh kỉnh, quà cáp đã chuẩn bị đầy đủ, nói là nảy ra ý định đột xuất, đúng là nói dối không chớp mắt.

Thôi, ông nội Hứa lười vạch trần ông ấy.

Diệp Hoài Viễn nghe ông nội nói, không nói gì thêm, thấy ông nội vui vẻ, Diệp Hoài Viễn đã rất mãn nguyện rồi.

Đặc biệt là khi nghe người phụ nữ đó nói ông nội mình năm sau...

Diệp Hoài Viễn không nghĩ tiếp nữa, vội vàng vứt bỏ chuyện xui xẻo này ra sau đầu.

Đều là lời nói bừa của người phụ nữ đó, cậu không thể bị ảnh hưởng.

Nhưng cậu thực sự phải ở bên ông nội nhiều hơn, ông nội đã lớn tuổi rồi, người già đều thích náo nhiệt.

Diệp Hoài Viễn nhìn ông nội mình, sau này nếu không có việc gì, cũng đưa ông nội ra ngoài chơi.

Ông nội Diệp như có linh tính, quay đầu nhìn cháu trai.

Ông nhẹ giọng hỏi: “Hoài Viễn, sao vậy?”

Diệp Hoài Viễn cong khóe môi, nói: “Không có gì, các ông cứ nói tiếp đi.”

Ông nội Diệp cười nói: “Mấy ông già này nói chuyện, các cháu không thích nghe đâu. Không cần ở đây với ông nội, con đi chơi với Tiểu Vũ đi.”

Diệp Hoài Viễn quay đầu nhìn, Tiểu Vũ đang chơi với Tuế Tuế.

Cậu đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn Tuế Tuế: “Nào, chú bế.”

Tuế Tuế đưa tay về phía cậu, Diệp Hoài Viễn cười bế cô bé lên, tung lên không trung rồi lại đỡ lấy.

“Bay nào.”

“Này, đừng làm Tuế Tuế sợ.” Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh nói.

Tuế Tuế phát ra tiếng cười phấn khích, mắt sáng lấp lánh, muốn Diệp Hoài Viễn làm lại lần nữa.

Diệp Hoài Viễn cười nói: “Thấy chưa, Tuế Tuế gan dạ lắm.”

Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ vui vẻ của Tuế Tuế, cũng không nhịn được cười. “Được rồi, vậy thì cẩn thận một chút.”

“Yên tâm.” Diệp Hoài Viễn nhướng mày, bế em bay cũng không thành vấn đề.

“...” Cố Tiểu Vũ đỏ mặt: “Em mới không cần anh bế!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 554: Chương 554



Ánh mắt Lâm Ân cảnh giác nhìn hai người đàn ông lạ mặt trước mặt, hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Một trong hai người đàn ông nhìn Lâm Ân, lấy chứng minh thư ra đưa cho Lâm Ân xem, nghiêm mặt nói: “Đồng chí Lâm Ân, có người tố cáo cô có vấn đề, mời cô đi cùng chúng tôi.”

Lâm Ân lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông trước mặt, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Không ngờ Hoài Viễn lại tố cáo mình, làm lớn chuyện lên.

Cô ta sẵn sàng nói cho cậu biết lai lịch của mình, không có nghĩa là cô ta muốn nói cho người khác biết!

Thủ đoạn của họ khó lường, nếu cô ta đi cùng họ, chưa chắc cô ta đã chịu được thẩm vấn.

Nghĩ đến việc mọi chuyện của mình sắp bị bại lộ, Lâm Ân không khỏi hoảng sợ.

Cô ta không nên hành động bốc đồng.

“Tôi có vấn đề gì? Các người dựa vào đâu mà không phân biệt trắng đen bắt tôi!” Lâm Ân ổn định tinh thần, nhìn họ nói.

“Có vấn đề hay không, điều tra rồi sẽ biết. Cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt. Đây cũng không phải bắt cô, chỉ là mời cô đi tìm hiểu một số chuyện mà thôi.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Lâm Ân cắn môi, đây căn bản không phải chuyện tốt hay xấu, đây liên quan đến bí mật lớn nhất của cô ta, cô ta không muốn người khác biết.

“Mời đi, đồng chí Lâm Ân.” Người đàn ông nghiêng người, giọng điệu khách sáo.

Lâm Ân nhìn họ đứng hai bên trước mặt mình, sắc mặt khó coi.

“Đội trưởng, người đã đưa tới.” Người đàn ông giọng điệu cung kính.

Tần Phong nhìn Lâm Ân, nói với hai thuộc hạ: “Tôi sẽ đích thân thẩm vấn, các anh canh ở ngoài cửa.”

“Vâng, đội trưởng.”

Tần Phong mỉm cười, nói với Lâm Ân: “Mời đi, đồng chí Lâm.”

Lâm Ân hít một hơi thật sâu, đi vào căn phòng trước mặt.

Cánh cửa phát ra tiếng “Rầm” dứt khoát, đóng sầm lại.

“Ngồi đi.” Lâm Ân ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng lạnh lẽo, cụp mắt xuống, hỏi: “Các người muốn hỏi gì?”

Tần Phong nhìn Lâm Ân đang cúi đầu trước mặt, không nhìn thẳng vào anh ta, giọng nhẹ nhàng: “Đồng chí Lâm, cô không cần căng thẳng...”

...

Ba ngày sau, Tần Phong và một nhân viên thẩm vấn khác là Cao Dịch bước ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt của hai người có chút khó hiểu.

“Đội trưởng, cô ta khai chưa? Thế nào?” Những người cấp dưới vây lại.

Tần Phong hoàn hồn, nói: “Khai rồi, không phải gián điệp.”

“A, vậy chẳng phải cô ta không có vấn đề gì sao? Ôi, có phải nên thả người ngay không, đã mấy ngày rồi, hình như cô ta là sinh viên mà, trốn học nhiều quá!”

Tần Phong liếc anh ta, người đó lập tức im bặt, Tần Phong nhàn nhạt nói: “Không phải gián điệp không có nghĩa là không có vấn đề. Người tạm thời vẫn chưa thể thả, cứ theo dõi trước, đợi tôi thông báo.”

Nói xong, Tần Phong xoa xoa mi tâm, rồi đi ra ngoài.

“Trên thế giới này, thật sự có người có thể từ tương lai trở về quá khứ sao?” Tần Phong vẫn còn nghi ngờ, không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Xác định cô ta không nói dối chứ?”

Cao Dịch nhìn anh ta, khẳng định: “Cô ta không nói dối, bất kể cô ta có thật sự đến từ tương lai hay không, ít nhất cô ta cũng nghĩ như vậy.”

“Hơn nữa chúng ta cũng đã kiểm tra rồi, cô ta bình thường.”

“Vạn nhất nhầm thì sao?”

Cao Dịch nhìn anh ta: “Anh đang nghi ngờ chuyên môn của tôi sao?”

“Không không, chẳng phải chuyện này quá khó tin sao.” Tần Phong lười nghĩ: “Thôi, tôi làm tốt việc của mình là được, còn lại, cứ giao cho người thông minh đi.”

Cao Dịch gật đầu: “Anh nói với A Thiệu đi, anh ta cũng là người trong cuộc.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 555: Chương 555



Hứa Thiệu nghe Tần Phong kể lại những gì Lâm Ân khai, im lặng rất lâu.

“Tiểu Vũ tuyệt đối không có vấn đề gì, chuyện của tôi và Sương Sương là do chúng tôi tự quyết định, cô ấy ở bên Hoài Viễn, cũng là Hoài Viễn chủ động theo đuổi. Cô ấy không làm gì cả.” Hứa Thiệu giải thích.

Tần Phong gật đầu: “Thực ra chúng tôi cũng đã thăm dò rồi, cô ta thực sự không biết gì. Dù sao đó cũng chỉ là lời thoái thác của Lâm Ân mà thôi.”

“Ừm, nếu như cô ta nói đúng, từ lúc cô ta quay lại, mọi chuyện đều khác trước...”

Tần Phong gật đầu: “Tôi biết tôi biết, Cao Dịch cũng nói, là cái hiệu ứng cánh bướm gì đó đúng không?”

Thật sự chỉ là hiệu ứng cánh bướm thôi sao?

Hứa Thiệu đè nén suy nghĩ trong lòng, trở về nhà, nhìn thấy Cố Sương và đứa trẻ, trên mặt Hứa Thiệu không tự chủ được nở nụ cười.

Cố Sương nghiêng đầu, nhìn thấy Hứa Thiệu, cười nói: “Về rồi à?”

“Cha!” Tiểu Bảo cất giọng to.

“Cha~” Tuế Tuế cũng đi theo gọi.

“Ừ, về rồi.” Hứa Thiệu đi về phía bọn trẻ, giữa đường bế bổng Tuế Tuế đang lắc lư lên rồi ôm vào lòng.

Ôm cơ thể mềm mại của con gái, Hứa Thiệu không khỏi nghĩ đến những chuyện Lâm Ân khai.

Một xác hai mạng, đứa trẻ bị bắt cóc... ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại.

TBC

Mặc dù biết chuyện đó không thể xảy ra nữa nhưng khi nghe thấy, Hứa Thiệu cảm thấy m.á.u trong người mình như đông cứng lại, đầu óc trong phút chốc trống rỗng.

Anh không thể chấp nhận, không thể tưởng tượng cuộc sống không có cô và đứa trẻ...

“A Thiệu?”

Hứa Thiệu hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cố Sương.

Cô hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, sao lại ngẩn người thế?”

Hứa Thiệu khựng lại, đặt Tuế Tuế xuống, vỗ đầu Tiểu Bảo, bảo nó dẫn em gái ra ngoài chơi.

Đợi Tiểu Bảo dắt Tuế Tuế ra sân, Hứa Thiệu thu hồi ánh mắt, nhìn cô: “Lâm Ân bị bắt rồi.”

Cố Sương hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô ta làm gì vậy?”

Hứa Thiệu từ từ nói: “Lần trước cô ta nói với Hoài Viễn rất nhiều chuyện mà cô ta không nên biết, bọn anh nghi ngờ cô ta không bình thường nên đã tố cáo cô ta, cô ta bị đưa đi điều tra rồi.”

“...” Được lắm, Cố Sương có chút choáng váng, Lâm Ân bị nghi ngờ là gián điệp sao?

Mặc dù nghe có vẻ hơi vô lý nhưng Cố Sương suy nghĩ kỹ lại thì thấy rất hợp lý. Hôm đó Lâm Ân tự mình chủ động tiết lộ, một khi bí mật đã nói ra thì không còn là bí mật nữa.

Mặc dù nghe có vẻ rất khó tin nhưng dù sao Hứa Thiệu và Diệp Hoài Viễn cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, sự cảnh giác và nhạy bén cần có thì không thiếu, cho dù không tin, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cô ta.

“Vậy, điều tra ra được gì không?” Cố Sương không nhịn được hỏi.

Hứa Thiệu gật đầu, nhìn cô nói: “Cô ta nói, cô ta đến từ tương lai, dùng từ ngữ thời thượng của thời đại cô ta thì gọi là trùng sinh...”

“Á?” Cố Sương phối hợp làm ra vẻ mặt ngơ ngác, như thể không hiểu gì cả.

Cô nhíu mày, như thể nghe thấy chuyện hoang đường gì đó: “Cô ta thật sự không có vấn đề về não sao?”

Hứa Thiệu nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được bật cười một tiếng.

“...” Cố Sương rõ ràng ngẩn người, anh làm sao vậy?

Cô đang cố gắng giả vờ là người bình thường lần đầu tiên nghe thấy chuyện vô lý như vậy, cô đã diễn xuất hết khả năng rồi, vậy mà anh lại cười???

“Anh cười cái gì?” Cố Sương nhăn mặt, nhìn anh hỏi.

Anh mà không đưa ra lời giải thích hợp lý, cô sẽ làm loạn cho xem.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 556: Chương 556



Hứa Thiệu đột nhiên cảm thấy vui vẻ, anh cong môi nói: “Em bị anh làm cho thấy đáng yêu rồi, biểu cảm của em rất thú vị.”

“...” Mặc dù là khen cô nhưng cô luôn cảm thấy lời anh nói có chút thâm ý, chẳng lẽ cô cũng bị lộ rồi sao? Không nên như vậy chứ.

Cố Sương nhanh chóng tự tin trở lại, ngay cả Lâm Ân cũng không nghi ngờ cô, không thể nào, đừng tự dọa mình, cho dù anh có nghi ngờ, cô không thừa nhận, anh có thể làm gì cô?

Bắt cô lại, đưa cô vào thẩm vấn?

Anh không nên nhẫn tâm như vậy chứ? Hơn nữa cô cũng không làm gì trái pháp luật.

Cố Sương ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến Lâm Ân bị bắt vào.

“Vậy nên mọi người đều tin lời cô ta sao? Không thấy kỳ lạ sao?” Cố Sương mở to đôi mắt trong veo, nhìn anh hỏi.

“Tin một nửa thôi, trên thế giới này thực sự có rất nhiều chuyện không thể giải thích được. Mặc dù kỳ lạ nhưng chưa chắc đã là giả.” Hứa Thiệu cụp mắt, nhàn nhạt nói.

Hơn nữa, có một số chuyện đã được chứng thực, lời Lâm Ân nói có độ tin cậy rất cao.

Nhưng cũng có một số điểm đáng ngờ, tuy nhiên không cần nói cho cô biết.

Cố Sương cũng gật đầu, đúng vậy, trước đây cô cũng không nghĩ mình sẽ xuyên không...

“Vậy anh kể cho em nghe xem, cô ta đã nói gì, tương lai như thế nào?” Cố Sương giả vờ tò mò hỏi.

“Đúng rồi, còn có lời cô ta nói hôm đó nữa, cô ta nói Hoài Viễn là của cô ta, còn nói em...” Cố Sương tiếp tục nói.

Lời còn chưa dứt, đã bị Hứa Thiệu nhẹ nhàng ngắt lời, anh không muốn nghe cô nói chữ “Chết.”

Hứa Thiệu trực tiếp chuyển sang chủ đề khác: “Cô ta kể về tương lai rất thú vị, vật chất phong phú, cuộc sống tiện lợi, ô tô có thể thấy ở khắp mọi nơi, người ta có thể gặp nhau dù cách xa hàng nghìn dặm...”

Anh đơn giản kể lại một số điều mà Lâm Ân mô tả về tương lai, trên thực tế đây cũng là những điều mà cấp trên quan tâm hơn.

Về những chuyện tình cảm rắc rối, yêu đương vụn vặt mà Lâm Ân nói, họ chỉ quan tâm một lúc rồi nhanh chóng bỏ qua.

Tập trung vào sự phát triển của tương lai trong lời kể của Lâm Ân.

Cố Sương biết anh đã biết được kết cục ban đầu của họ từ Lâm Ân.

Đây là cố ý chuyển hướng sự chú ý của cô, không muốn nói cho cô biết.

“Oa, nghe có vẻ không tệ nhỉ, những thứ này sẽ có vào lúc nào vậy...”

Cố Sương lộ ra vẻ mặt mong đợi, cô thực sự mong đợi, nhớ mọi thứ ở kiếp sau.

Hứa Thiệu mím môi, chậm rãi nói: “Sẽ sớm thôi.”

“Vậy Lâm Ân sẽ thế nào?” Cố Sương không nhịn được hỏi.

Hứa Thiệu nhàn nhạt trả lời: “Sẽ không sao, miễn là cô ta không làm gì gây hại đến đất nước.”

Tất nhiên, việc giám sát cô ta là không thể thiếu.

“Sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”

Cố Sương ừ một tiếng, có chút ngẩn người, không ngờ lại giải quyết Lâm Ân theo cách này.

Hứa Thiệu nhìn cô một lúc, cười nói: “Đi thôi, Tiểu Bảo gọi chúng ta rồi.”

Cố Sương ừ một tiếng, cùng Hứa Thiệu ra khỏi nhà.

“Mẹ ơi!” Tiểu Bảo thấy Cố Sương và Hứa Thiệu đi ra, vội vàng nói: “Em gái tè dầm rồi!”

Cố Sương nhìn Tuế Tuế, cô bé mở to đôi mắt long lanh, đôi mày hơi nhíu lại.

“Đun nước rồi, hay là tắm cho Tuế Tuế luôn đi.” Bà nội Cố vẫn cầm gáo nước trên tay.

“Được ạ.” Cố Sương gật đầu, bế con gái lên, tất nhiên là không để quần ướt của con dính vào người mình.

Cô ra hiệu cho Hứa Thiệu đi xách nước, còn mình thì bế Tuế Tuế vào nhà.

Đợi Tuế Tuế tắm xong, lại thành một bé gái thơm phức, Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 557: Chương 557



Hứa Thiệu một tay bế Tuế Tuế, một tay xoa đầu cậu bé.

Tiểu Bảo ngẩng đầu, cười với Hứa Thiệu.

Bên kia, Lâm Ân cuối cùng cũng được thả ra, sắc mặt tái nhợt, không biểu cảm.

Tần Phong ám chỉ: “Đồng chí Lâm, tôi tin là cô biết nên nói gì, không nên nói gì.”

Nghe lời cảnh cáo của anh ta, Lâm Ân không nói gì, bước chân ra ngoài.

Tần Phong cũng không để bụng, cho dù cô ta muốn làm gì, sau này cũng không làm được nữa.

Anh ta có chút cảm khái, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh ta.

Lâm Ân mất hồn mất vía trở về trường, vừa mở cửa ký túc xá, bạn cùng phòng thấy cô ta trở về, quan tâm hỏi: “Lâm Ân, cô về rồi à!”

Lâm Ân liếc nhìn họ: “Ừ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, cô ta trực tiếp cởi giày nằm lên giường.

Mọi người nhìn nhau, vốn định hỏi cô ta thời gian này đi đâu.

Lúc đó họ phát hiện Lâm Ân mất tích, báo cho nhà trường, chủ nhiệm lớp chỉ nói Lâm Ân không sao, bảo họ đừng hỏi nhiều, đến lúc sẽ tự về.

Bề ngoài họ nghĩ rất tốt nhưng trong lòng lại rất tò mò, nghĩ đến lúc cô ấy về sẽ hỏi cô ấy.

Không ngờ đợi cả một tuần, Lâm Ân vẫn còn vẻ mặt như bị tra tấn và hành hạ.

“Thôi, để cô ấy nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt là biết không ổn rồi, mấy ngày nay chắc chắn không nghỉ ngơi tốt.” Có người nhỏ giọng nói.

Vài người khác gật đầu, đều ân cần nhẹ nhàng động tác.

Lâm Ân tuy rất mệt, tinh thần mệt mỏi, mấy ngày nay cô ta liên tục khai báo tất cả những chuyện mình biết, thậm chí còn không ngủ được.

Họ đã cho cô ta thời gian nghỉ ngơi nhưng Lâm Ân làm sao ngủ được.

Lâm Ân nghiến răng, vẻ mặt có chút méo mó, cô ta không hiểu tại sao mình lại đi đến bước này.

Để cô ta trở về làm gì, trơ mắt nhìn mọi thứ mình từng có biến mất, mãi mãi bị giám sát, làm gì cũng nằm trong tầm mắt của người khác, còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi.

Lâm Ân không thể chấp nhận.

*

Diệp Hoài Viễn: “...”

Sau khi biết được những chuyện Lâm Ân khai báo, Diệp Hoài Viễn đã im lặng rất lâu, cậu cũng không thể chấp nhận được.

“Anh Hai, đây là tương lai gì thế, thật là quá đáng sợ...”

Sao cậu lại có thể ở bên Lâm Ân, nghĩ đến những lời Lâm Ân quấn lấy cậu trước đây, Diệp Hoài Viễn mặt mày tái mét, vẻ mặt khó có thể chấp nhận.

Cậu thích Lâm Ân, ghét Tiểu Vũ?

Không thể nào, cho dù cậu không ở bên Tiểu Vũ, cậu cũng sẽ không ghét cô ấy.

Tiểu Vũ là em gái của chị dâu cậu, làm sao cậu có thể ghét Tiểu Vũ được.

Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Viễn đột nhiên nhớ ra, theo như tương lai Lâm Ân nói, anh hai của cậu trực tiếp trở thành kẻ cô độc.

Luôn âm thầm bảo vệ Lâm Ân, còn đưa hết gia sản cho cậu...

Diệp Hoài Viễn dừng lại một chút, không không không, không liên quan đến cậu, là con của Lâm Ân và Diệp Hoài Viễn kia.

Cậu lén liếc nhìn anh hai, trên mặt anh không có biểu cảm gì.

Á, Diệp Hoài Viễn gãi đầu, không biết nói gì cho phải.

“Anh Hai, những gì Lâm Ân nói, có chắc là thật không?” Cậu thực sự không hiểu nổi.

Hứa Thiệu nhàn nhạt nói: “Dù sao thì cũng không phải tương lai của chúng ta.”

Diệp Hoài Viễn gật đầu đồng tình, những người cô ta nói, chưa chắc đã là họ, mặc dù có cùng tên.

Hơn nữa, người ta có thể thực sự quay về quá khứ không?

Thế giới mà Lâm Ân nói có chắc chắn là thế giới của họ không?

Diệp Hoài Viễn không biết, cậu chỉ biết rằng mình tuyệt đối không thể ở bên Lâm Ân.

“Đúng rồi, anh Hai, Tiểu Vũ không biết chuyện này chứ?!” Diệp Hoài Viễn vội vàng hỏi.

Hứa Thiệu liếc cậu một cái, nói: “Không biết.”

Diệp Hoài Viễn lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà Tiểu Vũ không biết.

Cho dù biết sẽ không thực sự xảy ra nhưng nghe thấy chuyện này, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Diệp Hoài Viễn cảm thấy rất khó chịu.

Cố Tiểu Vũ hoàn toàn không biết gì, hôm đó gặp Lâm Ân, mặc dù bị cô ta phát điên làm cho sợ, nhưng Cố Tiểu Vũ nhanh chóng quên mất, đặc biệt là sau này không còn gặp lại Lâm Ân, Cố Tiểu Vũ đã sớm quên cô ta từ lâu.

...

“Chị, chào buổi sáng!” Cố Hải ngáp một cái, đi ra khỏi phòng.

“Chào buổi sáng.” Cố Sương liếc cậu ta một cái, hỏi:

“Tối qua em ngủ lúc mấy giờ? Bà bảo nửa đêm bà dậy đi vệ sinh còn thấy phòng em sáng đèn.”

Cố Hải cười ngại ngùng: “Xem tiểu thuyết không cẩn thận nên xem say mê...”

TBC

“Em mang về trường mà từ từ xem, đừng thức khuya, quầng thâm mắt đã xuất hiện rồi.” Cố Sương nói với cậu ta: “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi.”

“Được.”

Cố Hải rửa mặt xong, bưng bữa sáng mà nhà bếp để lại cho cậu ta ra, ngồi xổm dưới mái hiên vừa ăn sáng vừa nói chuyện với Cố Sương.

“Chị, những người khác trong nhà đâu rồi?”

“Bà dẫn bọn trẻ đi chơi rồi, Tiểu Vũ đi hẹn hò với Hoài Viễn rồi.” Cố Sương lười biếng nói.

“Chị, hôm nay chị không có việc gì chứ?” Cố Hải ồ một tiếng, hỏi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 558: Chương 558



“Không sao mà, sao thế?” Cố Sương nhìn cậu ta, hỏi.

Cố Hải nuốt miếng cơm trong miệng, cười nói với Cố Sương: “Sinh nhật chị Nghiên sắp đến rồi, em muốn mua quà tặng em ấy, chị đi chọn cùng em nhé?”

Cố Sương vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

“Cảm ơn chị, em ăn xong ngay đây.” Cố Hải ăn nhanh hơn.

“Không cần vội, em cứ từ từ ăn, chị về phòng dọn dẹp một chút.” Cố Sương nói.

Về phòng thay quần áo, buộc tóc lên, lúc ra ngoài thì Cố Hải cũng đã chuẩn bị xong.

“Đi thôi.” Cô nói.

Đi ngang qua sân bà Cố, Cố Sương vào nói với bà nội một tiếng là cô và Cố Hải ra ngoài một chuyến, sẽ sớm về thôi.

Bà nội Cố nói: “Được, hai đứa đi đi.”

Cố Sương và Cố Hải sóng vai đi trên phố, vừa đi vừa nói chuyện.

“Tiểu Vũ và Hoài Viễn đi chơi đâu rồi nhỉ, lát nữa chúng ta sẽ không gặp phải chứ?” Cố Hải cười nói.

Cố Sương liếc cậu ta, cười nói: “Sao thế, người ta hẹn hò, em cũng muốn tham gia à?”

TBC

Cố Hải cười ha ha, nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không phải không được.”

Cố Sương cũng cười: “Em chịu được ánh mắt oán trách của Hoài Viễn thì cứ thử xem.”

Cố Hải hừ một tiếng: “Cậu ấy cướp mất Tiểu Vũ, em còn chưa nói gì đây.”

Ôi, chớp mắt mà Tiểu Vũ đã có người yêu rồi, trong lòng Cố Hải, cô bé vẫn luôn là cô nhóc răng sắc nhọn, thích cãi nhau với cậu ta.

Nghe thấy tiếng thở dài của Cố Hải, Cố Sương nhìn Cố Hải, có lẽ hiểu được cảm khái của cậu ta, cô cười nói sang chuyện khác: “Em định mua quà gì?”

Câu hỏi này đúng trọng tâm, mấy năm nay Cố Hải đã mua không ít quà cho Cát Nghiên, thực sự không biết nên mua gì nữa.

Cậu ta hơi bối rối: “Em cũng chưa nghĩ ra, xem trong trung tâm thương mại có gì mới lạ không.”

Cố Sương gật đầu: “Được, chị định mua ít len, đan cho anh rể em một chiếc khăn quàng cổ.”

Cô thấy gần đây Thư Bình đang đan khăn quàng cổ, cũng muốn học theo, tặng Hứa Thiệu một chiếc.

Cố Hải hơi bất ngờ: “Chị còn biết đan khăn quàng cổ sao?” Hình như Cố Hải chưa từng thấy chị mình đan khăn quàng cổ.

“Không biết.”

Cố Sương nói rất bình thường: “Nhưng chị có thể học mà, chị thông minh như vậy, chắc chắn sẽ học được rất nhanh, lúc đó cũng tặng em một chiếc!”

Cố Sương mỉm cười, đợi cô luyện tay trên quà tặng Cố Hải trước, thành thạo rồi mới đan cho Hứa Thiệu.

Cố Hải hơi vui, lập tức nói: “Cảm ơn chị, vậy em chờ nhé!”

Đến trung tâm thương mại, Cố Hải nói: “Chị, hay là chúng ta đi xem len trước nhé.”

“Được thôi.” Cố Sương gật đầu.

Đến quầy bán len, Cố Sương liếc mắt đã thấy một cuộn len màu xám, cô thấy màu này rất hợp với Hứa Thiệu.

Không nghĩ ngợi gì, cô hỏi nhân viên bán hàng một chiếc khăn quàng cổ cần bao nhiêu len, bảo nhân viên bán hàng lấy giúp mình.

“Em xem xem, em thích màu nào?” Cố Sương quay đầu hỏi Cố Hải.

Cố Hải liếc nhìn, nói: “Cái kia, màu xanh đậm.”

Cố Sương gật đầu, trả tiền, Cố Hải vội vàng lấy túi giấy từ tay nhân viên bán hàng.

“Tiểu Hải, chúng ta sang bên kia xem nào.” Cố Sương chỉ vào cửa hàng bán quần áo may sẵn đối diện.

Cô nhìn thấy một chiếc áo khoác màu đỏ nổi bật, cảm thấy không tệ.

“Chiếc áo khoác kia, em thấy thế nào?”

Cố Hải nhìn sang bên đó, gật đầu: “Được, đẹp đấy.”

Hai người nhanh chóng đi tới.

“Đồng chí, chiếc áo khoác kẻ đỏ này bao nhiêu tiền?” Có người đang hỏi giá, vừa vặn cũng nhìn trúng chiếc áo khoác đó.

“Năm mươi đồng.” Nhân viên bán hàng nhàn nhạt nói.

“Đắt thế!” Người phụ nữ không nhịn được kêu lên.

Nhân viên bán hàng cau mày, không vui nói: “Không mua nổi thì đừng mua, đây là áo khoác len lông cừu nguyên chất thủ công, đáng giá! Cả tòa nhà bách hóa của chúng tôi chỉ có một chiếc này!”

Cố Sương và Cố Hải nhìn nhau.

“Mua không?” Cố Sương hỏi.

Cố Hải nghiến răng: “Mua! Chỉ là không đủ tiền...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 559: Chương 559



Cố Sương nói: “Thiếu bao nhiêu? Chị có mang theo.”

Cố Hải lập tức cười, có chị thật tốt.

Cậu ta thành thật nói: “Còn thiếu hai mươi.”

Cố Sương ừ một tiếng, lấy ra hai tờ tiền đoàn kết đưa cho cậu ta.

Cố Hải vội vàng nói: “Đồng chí, tôi mua!”

Nhân viên bán hàng nhìn cậu ta, nhanh chóng lấy áo khoác xuống.

TBC

Người phụ nữ vừa hỏi giá lập tức quay đầu lại, tức giận nói: “Tôi đến trước, tôi còn chưa nói không mua cơ mà! Sao lại bán cho người khác!”

Nhìn thấy Cố Hải, khí thế của cô ta đột nhiên giảm xuống.

“Cố Hải?”

Cố Hải nhìn thấy mặt người phụ nữ, có chút ngượng ngùng: “Bạn học Phương, chào cô, cô muốn mua chiếc áo khoác này sao?”

Phương Nghiên không ngờ lại gặp Cố Hải ở đây, cô ấy và Cố Hải là bạn học, vừa nhập học cô ấy đã chú ý đến cậu ta.

Quan sát một thời gian, cô ấy thấy cậu ta không tệ, liền tỏ tình với cậu ta, muốn hẹn hò với cậu ta.

Không ngờ cậu ta từ chối mình, lý do là đã kết hôn.

Phương Nghiên hơi ngây người, tuy có chút thất vọng nhưng cũng lịch sự xin lỗi.

Sau đó Phương Nghiên cố gắng không để ý đến Cố Hải, dù sao thì cậu ta cũng đã có vợ.

Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?

Ánh mắt Phương Nghiên không nhịn được nhìn sang Cố Sương bên cạnh, rồi lại nhìn Cố Hải đang bối rối.

“Bạn học, cô có biết Cố Hải đã kết hôn không?”

Phương Nghiên tức giận chất vấn, cô ấy không ngờ mình lại nhìn nhầm người.

Rõ ràng lúc cậu ta từ chối mình rất dứt khoát, khiến cô ấy tưởng cậu ta là người có trách nhiệm, còn cảm thấy mình không thích nhầm người.

Kết quả! Hóa ra cậu ta từ chối mình chỉ vì mình không đủ xinh đẹp sao? Cô ấy nhớ Cố Hải từng nói với mình rằng vợ cậu ta ở quê.

Vậy thì người phụ nữ bên cạnh cậu ta bây giờ là sao? Nhìn hai người là biết quan hệ không bình thường.

Quan hệ giữa nam nữ không bình thường, còn có thể là chuyện gì nữa!

Phương Nghiên nghĩ đến là tức giận, vì sự mù quáng của mình, cũng vì người vợ ở quê của Cố Hải.

“Biết chứ.” Cố Sương cười nói.

Nhìn thái độ của cô, Phương Nghiên càng tức giận hơn, ban đầu còn nghĩ có thể cô bị Cố Hải lừa, không ngờ cô biết rõ người ta đã có gia đình rồi mà vẫn thế này!

Xinh đẹp như vậy, muốn đàn ông nào chẳng được, sao phải giành đàn ông của người khác? Phương Nghiên không biết nói gì hơn.

“Cô đã biết, vậy mà còn với anh ta...”

Cố Hải vốn hơi ngơ ngác, không hiểu ý Phương Nghiên, nghe đến đây thì đột nhiên hiểu ra.

Cố Hải vội vàng ngắt lời cô ấy: “Bạn học Phương, đây là chị gái tôi!”

“Anh... cô ấy, cô ấy là chị gái anh?”

Cố Hải thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì mất mặt trước đám đông.

Cậu ta mất mặt không sao, liên lụy đến chị gái thì không tốt.

Nghĩ đến đây, Cố Hải có chút oán trách nhìn Cố Sương.

Chị gái cậu ta thông minh như vậy, vừa rồi hẳn là đã hiểu ra rồi, cố ý không nói, có phải muốn xem cậu ta làm trò cười không.

Cố Sương không nhìn Cố Hải, cười nói với Phương Nghiên: “Bạn học Phương, chào cô, tôi tên Cố Sương, là chị gái của Cố Hải.”

Phương Nghiên nhìn nụ cười của Cố Sương, có chút ngượng ngùng, nhìn kỹ thì thấy cô ấy đúng là có chút giống Cố Hải.

Phương Nghiên trong lòng phát điên, trời ơi, cô ấy đã làm những gì thế này.

“Chào chị chào chị, em là Phương Nghiên, bạn học cùng lớp với Cố Hải.”

Nhân viên bán hàng vốn dĩ tâm trạng không tốt, nhìn cảnh này, tâm trạng kỳ lạ thay lại tốt lên.

Chỉ có điều hơi tiếc, lúc này mà có một nắm hạt dưa thì tốt biết mấy.

“Chiếc áo khoác này, ai trong hai người muốn lấy?” Nhân viên bán hàng thấy đến lượt mình ra sân rồi.

Còn phải đi làm chứ.

Phương Nghiên nhìn Cố Sương, nói: “Cho họ đi.”
 
Back
Top Bottom