Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 540: Chương 540



Diệp Hoài Viễn quay đầu, có chút bất ngờ: “Mẹ, mẹ ở nhà à.”

Hồ Khiết: “...” Bà lớn như vậy ngồi ở đây, thế mà cậu lại không nhìn thấy, đúng là con trai tốt của bà.

Nhìn cậu không vừa mắt, Hồ Khiết nói: “Đến đây, chúng ta nói chuyện.”

Diệp Hoài Viễn cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh mẹ, xoa bóp vai cho bà: “Mẹ, nói chuyện gì thế?”

Hồ Khiết nheo mắt, nói: “Có chuyện gì vui à, cười tươi thế?”

Vừa nãy lúc vào nhà, khóe miệng vui đến nỗi không khép lại được, cũng không biết có chuyện gì vui, Hồ Khiết có chút tò mò.

Diệp Hoài Viễn hắng giọng, nói: “Mẹ, con có người con gái mình thích rồi.”

“Cái gì?” Hồ Khiết trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sofa, kinh ngạc nhìn con trai.

Con trai bà cuối cùng cũng khai khiếu rồi! Thật hiếm thấy, Hồ Khiết đã nóng lòng muốn biết cô gái đó là người như thế nào.

“Con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa quen nhau thế nào? Bao giờ thì ở bên nhau?” Hồ Khiết liên tiếp đưa ra một loạt câu hỏi.

Diệp Hoài Viễn ngồi sang một bên, khoanh chân: “Mẹ, mẹ đừng vội.”

Hồ Khiết cố nén tâm trạng, vỗ vào người con trai: “Nói nhanh lên!”

Cái gì mà giấu giếm với bà chứ!

“Vẫn chưa ở bên nhau.” Diệp Hoài Viễn nói.

Hồ Khiết nghe xong không khỏi cau mày: “Sao thế, người ta không thích con à?”

Không nên như vậy, con trai bà ưu tú như vậy, mọi người trong đại viện đều khen ngợi, nhiều nhà muốn làm thông gia với bà. Hồ Khiết đều từ chối, không phải bà chê bai, mà là con trai không thích, Hồ Khiết không dám tự ý quyết định.

Dù sao cũng là con trai cưới vợ, sau này cô gái đó sẽ phải sống cả đời với con trai bà, tất nhiên ý nguyện của con trai là quan trọng nhất.

Nếu bà tự ý se duyên, chẳng phải sẽ hại cả hai người sao? Con trai không hạnh phúc, cũng không công bằng với cô gái đó.

“Con thấy Tiểu Vũ hẳn là thích con.” Diệp Hoài Viễn nghĩ đến Tiểu Vũ, không nhịn được cười.

“...”

Hồ Khiết có chút sốt ruột: “Rốt cuộc là con gái nhà ai, con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con đưa ra chủ ý!”

Tiểu Vũ? Đây là con gái nhà ai vậy, hình như đã từng nghe con trai nhắc đến, Hồ Khiết nhất thời không nhớ ra.

Diệp Hoài Viễn có chút ngượng ngùng: “Cái đó, là em gái của chị dâu.”

“Chị dâu?” Hồ Khiết sửng sốt, bà chỉ có một người con trai, bà và chồng cũng không có họ hàng gì.

“Tiểu Vũ con nói, là em gái của vợ A Thiệu, Sương Sương?” Hồ Khiết không chắc chắn hỏi.

Bà nhớ ra trước đây con trai từng nói với bà, vợ A Thiệu, mấy anh em đều thi đỗ đại học.

Trong đó hình như có một người tên là Tiểu Vũ, Hồ Khiết nhớ lúc đó bà còn khen ngợi vài câu.

Một nhà mấy đứa con đều thi đỗ đại học, trường học cũng không tệ, thật sự rất có tiền đồ.

Lúc đó còn có người cho rằng vợ A Thiệu là người ở quê lên, không có học vấn, không xứng với A Thiệu.

Tin tức này vừa ra, những người đó không còn gì để nói.

Họ không có học vấn, trong nhà làm sao có mấy người thi đỗ đại học được?

Diệp Hoài Viễn gật đầu.

Hồ Khiết rất hài lòng.

Sương Sương, Hồ Khiết đã gặp, là một cô gái rất ưu tú. Xinh đẹp, tính cách cũng tốt, có thể thi đỗ đại học, đầu óc cũng không tệ, em gái cô ấy chắc chắn không kém.

TBC

Mặc dù hôn nhân của con trai do chính con trai quyết định nhưng Hồ Khiết cũng lo lắng, sợ con trai lập dị, dẫn về một người mà bà không thích.

Bây giờ thì tốt rồi, Hồ Khiết yên tâm rồi.

Hồ Khiết vui mừng vỗ vào chân con trai, nói: “Thằng nhóc này, ngày nào cũng chạy đến chỗ anh hai con, mẹ còn tưởng con tìm anh hai con! Hóa ra là để ý đến em gái nhà người ta, đúng là con!”

Người ta về quê đón vợ con, cậu cũng đi theo, lúc đó bà không nghĩ nhiều, cho rằng cậu rảnh rỗi buồn chán, muốn đi dạo.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 541: Chương 541



Không ngờ lại là khai khiếu, muốn gặp cô gái đó.

Diệp Hoài Viễn không nhịn được nói: “Lúc đầu con đúng là đi tìm anh hai chơi...”

“Con hành động nhanh lên cho mẹ, sao còn chưa ở bên nhau. Hồi đó mẹ với cha con, gặp nhau ba lần là định rồi, con với người ta quen nhau bao lâu rồi, sao còn chậm chạp thế, đúng là không giống con trai của mẹ và cha con chút nào!” Hồ Khiết nói.

Bà còn muốn sớm gặp Tiểu Vũ, con trai hành động chậm chạp như vậy, không biết đến bao giờ bà mới được gặp người.

Diệp Hoài Viễn: “...” Cậu cũng mới xác định được tâm ý của mình không lâu trước đây, chưa được bao lâu, làm sao mà không chậm chạp được!

“Hoài Viễn, con nghe lời mẹ, nhanh chóng theo đuổi, đừng để người khác theo đuổi mất!” Hồ Khiết chân thành nói.

Trong trường có nhiều thanh niên ưu tú như vậy, mặc dù Hồ Khiết cảm thấy con trai mình tốt nhưng người ta không nhất định phải chọn con trai bà!

Đều gần như vậy rồi, con trai bà còn không nhanh chân, Hồ Khiết thực sự sợ mất đi một cô con dâu tốt.

Bị Hồ Khiết nói như vậy, Diệp Hoài Viễn cũng cảm thấy cấp bách, cậu vội vàng nói: “Mẹ yên tâm, con đã lên kế hoạch rồi, ngày mai con sẽ hẹn hò với Tiểu Vũ!”

Hồ Khiết nghe xong, không nhịn được hỏi: “Hẹn hò ở đâu, có cần mẹ đưa ra chủ ý không?”

Diệp Hoài Viễn nói: “Con nói là muốn mua quà sinh nhật cho mẹ, để cô ấy đi cùng con.”

Hồ Khiết lập tức nói: “Con trai, mẹ không cần gì khác, đến lúc đó con dẫn Tiểu Vũ về cho mẹ xem là được.”

“Mẹ đừng vội, sớm muộn gì con cũng sẽ dẫn người về. Đừng làm người ta sợ, Tiểu Vũ rất nhát gan.” Diệp Hoài Viễn không nhịn được nói.

Là một cô gái nhút nhát, Hồ Khiết gật đầu, nói: “Biết rồi biết rồi, con biết là được.”

...

Ngày hôm sau, Diệp Hoài Viễn đến nhà họ Cố, Cố Tiểu Vũ đã chuẩn bị xong, chào bà nội Cố một tiếng, hai người cùng nhau ra ngoài.

Bà nội Cố mỉm cười nhìn họ ra ngoài, trong số mấy đứa cháu của bà, chỉ có chuyện hôn sự của Tiểu Vũ là chưa có kết quả, bây giờ xem ra cũng sắp rồi.

Hoài Viễn là một đứa trẻ tốt, bà nội Cố rất yên tâm, nghĩ đến mấy đứa trẻ đều sống rất tốt, đều có nơi về, bà nội Cố rất vui.

Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ đi không lâu, Cố Sương và Hứa Thiệu cũng dẫn theo hai đứa trẻ ra ngoài.

“Bà, chúng con ra ngoài, bà buồn chán thì xem tivi hoặc ra ngoài đi dạo nha.” Cố Sương nói với bà nội Cố.

TBC

“Được, bà biết rồi, các con không cần lo lắng.” Bà nội Cố nói.

“Ông bà cố, con đi đây, ông bà cố ở nhà ngoan nhé.” Tiểu Bảo nắm tay Cố Sương nói với bà nội Cố và ông ngoại Viên.

Bà nội Cố xoa đầu Tiểu Bảo, giọng nói hiền từ: “Được, ông bà cố ở nhà đợi các con về.”

Nhà họ Lý.

Giáo sư Lý và vợ biết Hứa Thiệu sẽ dẫn theo con đến, đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ sớm, thức ăn cũng đã mua xong.

Quan Nhất Tân cũng đến, thấy sư mẫu muốn rót nước cho mình, anh ta vội vàng nói: “Sư mẫu, không cần để ý đến con, con không khát.”

Quan Tú Cầm cười đặt cốc nước trước mặt anh ta, giọng dịu dàng: “Không sao, khát thì uống.”

Quan Nhất Tân nói lời cảm ơn, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với giáo sư Lý một lúc.

Không đến hai phút, Hứa Thiệu cũng đến.

Giáo sư Lý nghe thấy giọng nói của Hứa Thiệu, vội vàng đứng dậy, Quan Tú Cầm cũng đi theo.

“Thầy.” Hứa Thiệu thấy giáo sư Lý đi ra, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay ông, nhìn về phía sau ông gật đầu: “Sư mẫu, sư huynh.”

Quan Nhất Tân cười chào hỏi Hứa Thiệu, nhìn về phía Cố Sương và đứa trẻ bên cạnh anh.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 542: Chương 542



Oa, sư đệ Hứa đúng là người chiến thắng trong cuộc sống, vợ đẹp con ngoan.

Cố Sương cười tươi theo Hứa Thiệu chào hỏi mọi người.

Quan Tú Cầm nhìn Cố Sương và đứa trẻ bằng ánh mắt đầy yêu thương: “Mau vào ngồi đi!”

Ngồi xuống phòng khách, giáo sư Lý nhìn Tiểu Bảo, cười nói: “A Thiệu, Tiểu Bảo rất giống con.”

Quan Tú Cầm cũng nói: “Đúng là giống, nhìn là biết ngay là cha con.”

“Tuế Tuế giống mẹ, sau này lớn lên chắc chắn cũng là một cô gái xinh đẹp.” Quan Tú Cầm nhìn Tuế Tuế ngoan ngoãn trong lòng Cố Sương, không nhịn được nói.

Bà và chồng vốn cũng có một cô con gái, đáng tiếc là khi sinh con đã xảy ra ngoài ý muốn, đứa trẻ không còn, bà cũng không thể sinh con nữa.

Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng bà.

“Tuế Tuế, bà cho cháu ăn bánh nhé, được không?” Quan Tú Cầm nhẹ nhàng dỗ dành Tuế Tuế.

Tuế Tuế nhìn Quan Tú Cầm, đi đến bên bà, Quan Tú Cầm vui vẻ bế Tuế Tuế vào lòng, lấy cho bé một miếng bánh đậu xanh.

Tuế Tuế rất thích, cầm lấy chậm rãi gặm, Quan Tú Cầm sợ bé làm vụn bánh rơi vào quần áo, liền đặt tay lên cằm bé che chắn.

Giáo sư Lý nhìn vợ mình, trong lòng không khỏi cảm khái.

“Sương Sương, có thời gian thì dẫn các cháu đến nhà chơi nhé.” Quan Tú Cầm cười nói với Cố Sương.

Cố Sương gật đầu: “Được ạ.”

Quan Nhất Tân ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiệu, bắt đầu trêu chọc Tiểu Bảo, nhìn khuôn mặt giống hệt Hứa Thiệu của bé, biểu cảm ngây ngô, anh ta không nhịn được muốn cười.

Hứa Thiệu nhìn ra sở thích xấu xa của anh ta, nhếch mép.

“Sư huynh, lớn thế rồi mà còn bắt nạt trẻ con.” Hứa Thiệu bất lực.

Giáo sư Lý ở một bên lặng lẽ xem náo nhiệt, không lên tiếng.

Quan Nhất Tân mặt không đỏ tim không đập: “Tôi đang chơi với Tiểu Bảo mà.”

Tiểu Bảo như hiểu ra, tặng cho Quan Nhất Tân một cái gáy, rồi chui vào lòng Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu nhếch mép, xoa đầu thằng con ngốc.

Quan Nhất Tân nhìn mà thèm, đầu của Tiểu Bảo trông rất thích v**t v*, anh ta đưa tay ra, Hứa Thiệu liếc anh ta một cái, nói: “Tiểu Bảo không cho người ngoài sờ đầu nó.”

Quan Nhất Tân nghiêm mặt nói: “Thật là xa lạ, tôi là sư huynh của cậu, có phải là người ngoài không?”

Hứa Thiệu không ngẩng đầu lên: “Phải.”

Quan Nhất Tân: “...”

Anh ta tự sinh một đứa, đến lúc đó muốn vuốt đầu con mình bao nhiêu thì vuốt!

“Ê, sư đệ.” Nghĩ đến đây, Quan Nhất Tân lại gần Hứa Thiệu, nhỏ giọng hỏi: “Vợ cậu có chị em gái nào không, giới thiệu cho sư huynh tôi đi!”

Hứa Thiệu gật đầu: “Có một cô em gái.”

Mắt Quan Nhất Tân sáng lên: “Em gái, chưa kết hôn chứ, cậu thấy tôi thế nào?”

Hứa Thiệu nhìn anh ta, thành thật nói: “Cũng được, chỉ là hơi lớn tuổi.”

Quan Nhất Tân trợn mắt: “Tôi chỉ hơn cậu có hai tuổi thôi, đâu có lớn tuổi. Đúng không, thầy?”

Giáo sư Lý cười ha ha, nói giúp Quan Nhất Tân: “Đúng vậy, nếu có người phù hợp thì có thể giới thiệu cho sư huynh của con. Người lớn tuổi sẽ biết chăm sóc người khác, sư huynh của con cũng là người tốt.”

Học trò này của ông nếu không phải vì ánh mắt quá cao thì đã không còn độc thân đến tận bây giờ.

A Thiệu đã có hai đứa con rồi, Nhất Tân đúng là cũng phải nhanh lên rồi.

TBC

“...” Không phải vẫn đang nói anh ta lớn tuổi sao nhưng biết chăm sóc người khác thì đúng thật, Quan Nhất Tân gật đầu, nếu anh ta có vợ, chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với cô ấy.

“Nghe thấy chưa, thầy đã nói rồi...”

Hứa Thiệu ừ một tiếng, nói: “Cậu đi hỏi Hoài Viễn xem cậu ấy có đồng ý không.”

Quan Nhất Tân ngẩn ra, anh ta quen Diệp Hoài Viễn. “Có liên quan gì đến Hoài Viễn...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 543: Chương 543



Nói được một nửa, Quan Nhất Tân đột nhiên phản ứng lại, anh ta hỏi: “Hoài Viễn và cô em gái của cậu là một đôi à?”

Hứa Thiệu nói: “Vẫn chưa ở bên nhau, nếu anh có gan thì có thể đi cướp.”

“Thôi thôi...” Quan Nhất Tân nghĩ đến tên nhóc Diệp Hoài Viễn kia, đừng nhìn cậu ấy đối với Hứa Thiệu toàn gọi là anh hai anh hai, cười tươi như hoa, trông có vẻ rất dễ tính.

Thực ra đối với người không quen, Diệp Hoài Viễn không dễ gần chút nào.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, khí chất có vài phần giống Hứa Thiệu.

Quan Nhất Tân không thân với Diệp Hoài Viễn, để anh ta đi cướp người của cậu ấy, thôi thôi...

Anh ta còn không bằng chiều theo ý mẹ mình đi xem mắt.

...

Bên kia, Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại.

Cuối cùng, Diệp Hoài Viễn chọn một sợi dây chuyền ngọc trai, làm quà tặng mẹ mình.

Cố Tiểu Vũ thấy không tệ, mặc dù chưa từng gặp mẹ của anh Diệp nhưng có thể sinh ra một người con trai ưu tú và đẹp trai như anh Diệp, chắc chắn là một người phụ nữ đẹp và có khí chất.

Đeo dây chuyền ngọc trai chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nghe Cố Tiểu Vũ nói vậy, Diệp Hoài Viễn cười rất vui vẻ.

“Mẹ anh biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”

Ôi, Tiểu Vũ đúng là biết nói chuyện, không chỉ khen mẹ cậu mà còn khen cả cậu nữa.

Diệp Hoài Viễn nhìn nhân viên bán hàng, chỉ vào một chiếc vòng tay ngọc trai trên quầy, lấy tiền trong túi ra đặt lên quầy, ra hiệu cho cô gói cả cái này lại.

Nhân viên bán hàng rất giỏi quan sát sắc mặt, lập tức hiểu ra, vị nam đồng chí này hẳn là muốn tạo bất ngờ cho vị nữ đồng chí này.

Cô nhân viên vội vàng nhận tiền, trong lòng cảm thán đây là con trai nhà quyền quý nào mà ra tay thật hào phóng.

“Này, Tiểu Vũ, lát nữa chúng ta đến công viên giải trí chơi nhé.” Diệp Hoài Viễn nhân lúc nhân viên bán hàng viết hóa đơn, nói với Cố Tiểu Vũ, đồng thời cũng để chuyển hướng sự chú ý của cô bé.

Cố Tiểu Vũ nghe Diệp Hoài Viễn nói vậy, ngẩn ra: “Đến công viên giải trí?”

Diệp Hoài Viễn nói: “Là cuối tuần mà, cũng không có việc gì, chúng ta cùng đi chơi đi.”

Diệp Hoài Viễn nhớ trước đây từng dẫn Tiểu Bảo và những đứa trẻ khác đến công viên giải trí chơi.

Lúc đó Tiểu Vũ nhìn Tiểu Bảo ngồi trên vòng đu quay, ánh mắt rất hâm mộ.

“Anh muốn ngồi con ngựa gỗ kia, lớn thế này rồi mà anh vẫn chưa từng ngồi, một mình ngại lắm, em đi cùng anh nhé, được không?” Diệp Hoài Viễn nhìn Tiểu Vũ, ánh mắt mang theo sự cầu xin.

Cố Tiểu Vũ: “...”

Cô ấy hơi do dự, nhìn Diệp Hoài Viễn, cuối cùng vẫn đồng ý.

Thực ra Tiểu Vũ cũng hơi hứng thú, lớn thế này rồi mà chưa từng ngồi.

Không ngờ anh Diệp là người ở Bắc Kinh, lớn thế này rồi mà cũng chưa từng ngồi.

“Được rồi.”

Diệp Hoài Viễn cong môi, lặng lẽ nhét chiếc hộp nhỏ mà nhân viên bán hàng đưa cho cậu vào túi, sau đó cầm quà tặng mẹ mình.

“Đi thôi.”

Cố Tiểu Vũ không để ý Diệp Hoài Viễn mua thêm một món đồ, cùng cậu ra khỏi trung tâm thương mại.

Hai người sóng vai đi trên đường, hướng về phía công viên giải trí.

Cuối tuần, công viên giải trí có khá nhiều người, hầu hết là người lớn dẫn theo con cái.

Còn có một số nam thanh nữ tú, nhìn là biết đang hẹn hò.

Diệp Hoài Viễn mua vé, nhìn đám đông có phần đông đúc, hơi muốn nắm tay Tiểu Vũ nhưng nghĩ lại thôi.

Thôi, quan hệ chưa đến nơi đến chốn, Diệp Hoài Viễn đành phải kìm nén tâm tư của mình.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 544: Chương 544



Cố Tiểu Vũ không biết suy nghĩ của Diệp Hoài Viễn, đi sát bên cậu, liếc nhìn những người xếp hàng ở vòng đu quay, hầu hết đều là dẫn theo con cái.

Cố Tiểu Vũ hơi ngại, lúc này, Diệp Hoài Viễn nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ, tiến lại gần cô ấy nói: “Tiểu Vũ, cảm ơn em đã đi cùng anh.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, hơi ngứa, Cố Tiểu Vũ bặm môi, ngẩng đầu nhìn cậu, cậu đang mỉm cười nhìn cô ấy.

Cố Tiểu Vũ lập tức có chút hoảng loạn, tim đập thình thịch, cô ấy nói: “Không sao, không cần cảm ơn.”

Cô ấy cũng được chơi cùng, nói ra thì cô ấy còn được lợi hơn, Cố Tiểu Vũ thầm nghĩ.

Mãi đến khi ngồi trên vòng đu quay, Cố Tiểu Vũ vịn vào thanh chắn trước mặt, mặt đỏ bừng không dám nhìn sang bên cạnh.

Diệp Hoài Viễn ngồi bên cạnh, nhìn Cố Tiểu Vũ, cậu gọi một tiếng: “Tiểu Vũ!”

Cố Tiểu Vũ nghe thấy giọng cậu, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc.

Cảnh vật xung quanh đang chuyển động, tiếng người ồn ào, Diệp Hoài Viễn như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cậu nhìn đôi mắt sáng ngời, đôi má ửng hồng của Tiểu Vũ, cuối cùng không nhịn được nữa.

“Tiểu Vũ!” Cậu lại gọi tên cô ấy một lần nữa.

Cố Tiểu Vũ nghi hoặc: “Sao vậy?”

Diệp Hoài Viễn đột nhiên bật cười, giọng cậu trong trẻo: “Tiểu Vũ, làm bạn gái anh nhé!”

Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, mở to mắt, cô ấy không còn nghe thấy âm thanh nào khác.

Mặc dù xung quanh hơi ồn ào nhưng giọng nói của cậu đặc biệt, lời nói của cậu truyền trọn vẹn đến tai cô ấy, Cố Tiểu Vũ muốn nói mình không nghe rõ nhưng lại không thể tự lừa mình.

Thực ra dạo này cô ấy đã nhận ra tình cảm của cậu, chỉ là không dám tin lắm.

Sao anh Diệp lại thích mình được chứ?

“Anh thích em, Tiểu Vũ.” Diệp Hoài Viễn hơi bất lực nhìn Cố Tiểu Vũ vẫn luôn im lặng, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Ban đầu cậu thấy Tiểu Vũ cũng có vẻ có cảm tình với mình nhưng cô ấy cứ im lặng, Diệp Hoài Viễn đột nhiên mất tự tin.

Không biết rốt cuộc Tiểu Vũ nghĩ gì.

Lời đã nói ra, Diệp Hoài Viễn cũng không phải là người lùi bước, cậu nắm tay Cố Tiểu Vũ, đi đến nơi ít người và yên tĩnh hơn.

“Tiểu Vũ, câu trả lời của em là gì?” Diệp Hoài Viễn nhìn Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi.

Cố Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, trong mắt cậu, cô ấy thấy bóng dáng của mình.

Cô ấy chớp mắt, ừ một tiếng.

Diệp Hoài Viễn ngẩn người, Tiểu Vũ vừa ừ một tiếng phải không?

Diệp Hoài Viễn hơi không chắc chắn, hỏi lại: “Tiểu Vũ, em đồng ý rồi phải không?”

Nhìn vẻ căng thẳng của cậu, Cố Tiểu Vũ không nhịn được cười: “Ừ, em đồng ý.”

Diệp Hoài Viễn nhận được câu trả lời khẳng định, tâm trạng vô cùng thoải mái, cậu cảm thấy mình chưa bao giờ phấn khích và vui vẻ đến thế, chỉ muốn ôm Tiểu Vũ xoay mấy vòng.

Nhưng đang ở nơi đông người, không xa còn có người, Diệp Hoài Viễn đành phải kiềm chế lại nhưng khóe miệng vẫn không thể hạ xuống.

Nghĩ đến điều gì đó, cậu lấy một chiếc hộp trong túi ra, Cố Tiểu Vũ tò mò nhìn anh Diệp mở hộp.

Thấy chiếc vòng ngọc trai bên trong, cô ấy ngẩn người, cô ấy nhớ là vừa rồi ở trung tâm thương mại đã nhìn thấy chiếc này, anh Diệp mua lúc nào mà cô ấy không hề hay biết.

Thấy anh Diệp nắm tay mình, muốn đeo cho mình, Cố Tiểu Vũ không nhịn được rụt tay lại.

“Anh Diệp, cái này quá đắt!” Tay Cố Tiểu Vũ không rụt lại được, nhìn anh Diệp nắm tay mình, không nói một lời đã đeo vòng tay cho cô ấy, cuối cùng còn xoa tay cô ấy, Cố Tiểu Vũ đỏ mặt.

Diệp Hoài Viễn cũng là hành động theo bản năng, sau khi phản ứng lại thì mặt cũng hơi đỏ.

Cậu khẽ ho một tiếng, có chút không nỡ buông tay cô ấy ra.

Cậu thấy mặt cô ấy cũng đỏ, không khỏi thả lỏng, nhìn tay cô ấy, hài lòng gật đầu: “Đẹp lắm, đeo vòng tay này là người của anh rồi, em đã đồng ý rồi, không được hối hận.”

“Em không hối hận.” Cố Tiểu Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà...”

“Vậy thì tốt, không được tháo xuống.” Diệp Hoài Viễn nói: “Của anh là của em, cả người anh đều là của em, một chiếc vòng tay thì là cái gì?”

Cố Tiểu Vũ càng đỏ mặt hơn, cái gì chứ!

Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Tiểu Vũ, Diệp Hoài Viễn không nhịn được cười vui vẻ.

Cố Tiểu Vũ thấy anh Diệp còn chế giễu mình, trừng mắt nhìn, đi trước: “Đi thôi, về nhà!”

“Ê, không đi dạo thêm một lát nữa à?” Diệp Hoài Viễn đi theo sau cô, chậm rãi hỏi.

“Không đi nữa.” Cố Tiểu Vũ nói, bây giờ đầu óc cô ấy đã rối như tơ vò, còn tâm trạng nào đi dạo nữa.

Diệp Hoài Viễn không để ý, về nhà thì về nhà, dù sao ở bên cô ấy là được.

Vừa về đến nhà, Diệp Hoài Viễn đã há hốc mồm thông báo với mọi người rằng cậu và Tiểu Vũ đã ở bên nhau.

Bà nội Cố ôi một tiếng, vui mừng nói: “Nói ra rồi à, tốt tốt tốt!”

Vương Hương Kiều cũng chúc mừng Cố Tiểu Vũ và Diệp Hoài Viễn.

Cố Tiểu Vũ đỏ mặt, người không biết còn tưởng họ đã kết hôn rồi.

Sau khi Cố Sương và Hứa Thiệu đưa con về, Diệp Hoài Viễn vẫn chưa đi.

Vừa nhìn thấy Cố Sương liền nói: “Chị dâu, em và Tiểu Vũ ở bên nhau rồi!”

“Anh hai, sau này em là em rể của anh!”

Hứa Thiệu: “...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 545: Chương 545



Liếc nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Diệp Hoài Viễn, Hứa Thiệu lặng lẽ dời mắt đi, không muốn nhìn lắm.

Cố Tiểu Vũ vì lời nói của Diệp Hoài Viễn mà đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu, bế Tuế Tuế khỏi vòng tay Cố Sương, trốn vào trong nhà.

Tuế Tuế tựa đầu vào vai cô họ, liếc nhìn mọi người trong sân.

Diệp Hoài Viễn chú ý thấy, vẫy tay với Tuế Tuế, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo, xoa xoa cằm: “Tiểu Bảo, hay là con đổi cách gọi sớm, gọi anh là dượng đi.”

Diệp Hoài Viễn âm thầm xúi giục, dù sao thì sớm muộn gì cũng vậy.

Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Diệp Hoài Viễn, Cố Sương cười nói: “Được rồi, đừng đắc ý nữa, cẩn thận Tiểu Vũ giận đấy.”

Mặc dù Tiểu Vũ bình thường có phần hậu đậu nhưng về mặt tình cảm lại rất kín đáo và hay xấu hổ.

Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn vội thu liễm lại, gật đầu: “Được rồi chị dâu, em không nói nữa.”

Buổi chiều, ăn tối xong ở nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn luyến tiếc: “Tiểu Vũ, anh đi đây.”

Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, gật đầu. “Được.”

Diệp Hoài Viễn có chút tủi thân nhìn Cố Tiểu Vũ, bọn họ mới vừa mới bắt đầu hẹn hò, Tiểu Vũ đã chán cậu rồi sao? Cậu còn chẳng nỡ đi, thái độ của cô ấy lại lạnh nhạt như vậy...

Cố Tiểu Vũ: “...”

Trước đây sao không biết anh Diệp lại dính người như vậy chứ, không còn cách nào khác, Cố Tiểu Vũ đứng dậy: “Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài nhé.”

Diệp Hoài Viễn vui vẻ: “Được!”

Hai người đi ra ngoài, Diệp Hoài Viễn liếc nhìn Tiểu Vũ, tay cô ấy buông thõng bên hông, cậu khẽ động đậy, Diệp Hoài Viễn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ móc ngón tay cô ấy, sau đó nắm chặt không buông.

Cố Tiểu Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy bàn tay trái của mình bị chạm nhẹ, sau đó bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Viễn, Diệp Hoài Viễn nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước nhưng vành tai hơi đỏ của cậu đã bán đứng trái tim không bình tĩnh của bản thân.

Cố Tiểu Vũ không nhịn được cong môi, hai người chậm rãi đi trong ngõ hẻm.

Diệp Hoài Viễn thấy Tiểu Vũ không từ chối, từ từ thở phào, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng bà Dư ở đầu ngõ xuất hiện, Cố Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cậu buông ra.

Diệp Hoài Viễn đã quen rồi, cậu không buông ra, ngược lại còn cười, vui vẻ chào bà Dư.

“Bà Dư, bà ăn cơm chưa?”

Bà Dư liếc nhìn Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của họ, cười đáp: “Ăn rồi, hai đứa đi dạo à?”

Diệp Hoài Viễn nói: “Vâng ạ, vừa ăn no, đi dạo cho tiêu cơm.”

Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, Diệp Hoài Viễn chớp chớp mắt, nói: “Anh là đàn ông con trai, cần gì em tiễn, chúng ta đi dạo một chút, rồi anh đưa em về.”

Cố Tiểu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Bà Dư mỉm cười nhìn bóng lưng của họ, rồi quay về sân.

“Bà ơi, bà nói chuyện với ai thế ạ?” Thần Thần hỏi.

“Bà vừa nói chuyện với cô của Tiểu Bảo và chú Diệp.”

Thần Thần ồ một tiếng, nhìn trời rồi hỏi: “Bà ơi, cháu sang chơi với Tiểu Bảo một lát nhé.”

“Được, trời tối thì về.” Bà dư dặn dò.

Thần Thần vâng một tiếng, chạy ra khỏi sân, rẽ trái đi về hướng nhà họ Cố.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 546: Chương 546



Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ chậm rãi đi đến đầu ngõ, trên phố đông người hơn, họ buông tay nhau, rồi lại tiếp tục đi một đoạn.

Diệp Hoài Viễn thỏa mãn, nhìn đồng hồ, dừng bước: “Được rồi, đến đây thôi, anh đưa em về.”

Cố Tiểu Vũ do dự một chút, nói: “Không cần tiễn đâu, em tự về được.”

“Không được, phải tiễn.” Diệp Hoài Viễn nắm tay Tiểu Vũ quay về: “Chủ yếu là anh muốn ở bên em thêm một lúc.”

“Đúng rồi.” Diệp Hoài Viễn nhìn cô, nói: “Cho anh một bản thời khóa biểu của em, lúc rảnh anh sẽ đến trường tìm em.”

Cố Tiểu Vũ chớp mắt, ừ một tiếng.

Diệp Hoài Viễn đưa Cố Tiểu Vũ đến cổng nhà: “Vào đi, anh không vào nữa.”

“Được.” Cố Tiểu Vũ nhìn anh, nói: “Tạm biệt, anh Diệp.”

Diệp Hoài Viễn cười.

Đợi Cố Tiểu Vũ vào nhà, cậu chậm rãi quay người rời đi, đến đầu ngõ lại gặp học trò của ông Viên là Phùng Hiểu Lương.

“Anh Phùng, tan làm rồi à.”

Phùng Hiểu Lương thấy Diệp Hoài Viễn, cười đáp một tiếng.

“Chưa ăn chứ, em để cơm cho anh đấy, anh về ăn nhanh đi, em cũng về đây.” Diệp Hoài Viễn nói.

“Được.” Phùng Hiểu Lương về nhà, vừa ăn cơm vừa nói với ông Viên: “Vừa gặp Hoài Viễn ở đầu ngõ, cậu ấy có vẻ vui lắm, không biết có chuyện gì tốt không.”

Ông Viên biết chuyện, cười ha hả nói: “Hoài Viễn ấy à, hôm nay nó với Tiểu Vũ ở bên nhau rồi, không phải chuyện tốt sao.”

Phùng Hiểu Lương hơi bất ngờ, nghĩ lại thì thấy cũng bình thường.

Hai người trẻ tuổi đúng là rất hợp nhau.

“Hiểu Lương này, cậu cũng đừng chỉ lo công việc, chuyện cá nhân cũng phải để tâm vào.” Ông Viên dặn dò.

Ông vẫn rất muốn thấy Hiểu Lương có gia đình riêng, cứ ở với ông già này mãi, cuộc sống thật vô vị.

Hơn nữa, ông đã lớn tuổi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến lúc ông mất đi, lại chỉ còn lại một mình Hiểu Lương. Ông có chút lo lắng.

Có vợ con, Hiểu Lương sẽ có gia đình, lúc đó cũng có thêm người an ủi, ông cũng yên tâm hơn.

“Cậu xem nhà A Thiệu bên cạnh kìa, đông vui thế, tôi thấy cậu cũng rất thích trẻ con mà?”

TBC

“Chuyện nhà cửa cậu không cần lo, cái nhà này của chúng ta rộng lắm, thêm mấy người nữa ở cũng chẳng sao.”

Ông Viên nói: “Nếu cậu không chê, đến lúc kết hôn thì về ở với ông già này, hoặc đợi đơn vị phân nhà...”

“Không chê!” Phùng Hiểu Lương siết chặt đôi đũa trong tay, lập tức nói.

Anh ta hơi cay mũi: “Làm sao học trò lại chê được, chỉ mong được ở cùng thầy mãi mãi...”

Trong lòng anh ta, thầy đã sớm trở thành người thân, là ông ruột của anh ta.

Không muốn lấy vợ, vì anh ta thấy như thế này cũng tốt, sợ lập gia đình rồi sẽ phải rời xa thầy.

Tần Nhân trước đây cũng vậy, ở đây cùng thầy, sau khi lập gia đình thì chuyển đi.

Phùng Hiểu Lương không muốn rời xa thầy.

Nhưng thầy muốn thấy anh ta lập gia đình, còn muốn nuôi anh ta, Phùng Hiểu Lương cũng không bài xích chuyện kết hôn nữa.

“Em sẽ để tâm, thầy yên tâm.” Chủ nhiệm khoa nhiều lần muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta, Phùng Hiểu Lương đều từ chối.

“Được, được, không vội, chủ yếu là cậu thích.”

Phùng Hiểu Lương cười, nói: “Cũng phải được thầy thích nữa, lúc đó để thầy xem mắt.”

...

Diệp Hoài Viễn về đến nhà, thấy cha mẹ và ông nội đều ngồi trong phòng khách, cậu vừa vào cửa, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cậu.

Diệp Hoài Viễn: “...”

Hồ Khiết thấy con trai về, giọng nhẹ nhàng: “Con trai, lại đây ngồi một lát, chúng ta nói chuyện.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 547: Chương 547



Cha Diệp im lặng ngồi một bên, rót cho cha già một cốc nước, ông nội Diệp nhận lấy, hai cha con ăn ý dựng tai nghe cuộc nói chuyện giữa Hồ Khiết và Diệp Hoài Viễn.

“Mẹ, sao vậy?” Diệp Hoài Viễn ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.

Hồ Khiết: “Con nói sao vậy, về nhà muộn thế này, ban ngày đi đâu?”

“Mẹ, con không nói với mẹ rồi sao, con đi hẹn hò với Tiểu Vũ.” Nói xong, Diệp Hoài Viễn không nhịn được cười.

“...” Hồ Khiết liếc nhìn con trai, xem ra hôm nay hai người ở bên nhau rất vui vẻ.

“Mẹ biết, con kể chi tiết xem nào!” Hồ Khiết bực bội nói, bà muốn nghe chi tiết, chi tiết!

“Ồ, chúng con ở bên nhau rồi.” Diệp Hoài Viễn tiếp tục nói.

Hồ Khiết hơi bất ngờ, cha Diệp và ông nội Diệp lập tức tỉnh táo, ánh mắt kích động.

Hoài Viễn có đối tượng rồi!!! Đối tượng đã có rồi, vậy thì kết hôn còn xa sao?

TBC

Ông nội Diệp nhìn chằm chằm vào cháu trai, Diệp Hoài Viễn không nhịn được cười.

“Ông ơi, ông làm gì vậy!” Diệp Hoài Viễn thấy hơi buồn cười, ánh mắt của ông nội như muốn nhìn xuyên thấu cậu vậy.

Có cần thế không? Cậu chỉ yêu đương thôi mà? Sao mọi người còn kích động hơn cả cậu vậy.

Ông nội Diệp còn làm gì được nữa, không phải là quá kích động sao! Hai năm nay sức khỏe của ông ngày càng kém, còn lo không được nhìn thấy cháu trai kết hôn sinh con.

Dù sao Hoài Viễn còn chưa có đối tượng, nhìn là biết chưa khai khiếu. Ông nội Diệp tuy mong cháu trai sớm lập gia đình nhưng cũng không biểu hiện ra.

Sợ Hoài Viễn có áp lực, đến lúc đó để thỏa mãn nguyện vọng của ông, tùy tiện tìm một người thì đó không phải là điều ông muốn thấy.

tuỳ duyên đi, Hoài Viễn sống vui vẻ là được.

Bây giờ thì tốt rồi, ông nội Diệp cảm thấy hy vọng đã ở ngay trước mắt, cả người đều phấn chấn, đương nhiên không cảm thấy đau ốm gì nữa.

Đầy đầu ông đều nghĩ đến việc mình phải sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là được nhìn Hoài Viễn và Tiểu Vũ kết hôn sinh con.

Ôi, nhà họ Hứa đúng là tốt, A Thiệu không những thúc đẩy Hoài Viễn nhà ông tiến bộ, mà còn đưa cả đối tượng đến tận trước mặt Hoài Viễn nhà ông.

Tiểu Vũ à, ôi, hình như cuối tuần sẽ ở nhà chị gái.

Ông già họ Hứa nói cuối tuần sẽ đi thăm chắt trai và chắt gái, ông không có việc gì, lúc đó tốt bụng đi cùng ông ấy một chuyến.

Ông nội Diệp đã quyết định, trong lòng thầm tính toán, phải chuẩn bị những món quà gì.

...

Lại một ngày cuối tuần.

Ông nội Hứa nhìn ông nội Diệp đi dạo từ sáng sớm, còn có cảnh vệ đi sau xách hai tay quà.

Ông nội Hứa đầy vẻ nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài đây, không phải đã nói với ông rồi sao, hôm nay tôi đến nhà cháu dâu, ông nhớ gì mà còn mang nhiều đồ thế, làm gì vậy?”

Ông nội Diệp gật đầu, vô cùng tự nhiên nói: “Tôi nhớ chứ, tôi đi cùng ông.”

Ông nội Hứa: “... Ông đi làm gì?”

“Tôi đi cùng ông, tiện thể xem bọn trẻ.” Ông nội Diệp nói.

Ông nội Hứa đắc ý: “Thèm chứ gì, muốn xem Tiểu Bảo và Tuế Tuế đúng không, được thôi, đi nào.”

Ông nội Diệp không phản bác, Tiểu Bảo và Tuế Tuế đúng là rất đáng yêu nhưng chủ yếu ông vẫn muốn xem cô cháu dâu tương lai.

Ông nội Hứa vẫn chưa biết Diệp Hoài Viễn và Tiểu Vũ đã ở bên nhau.

Nhìn đống đồ mà cảnh vệ sau lưng ông xách: “Ông khách sáo thế làm gì?”

Ông nội Diệp nói: “Không khách sáo, đều là đồ nhà có, nhà tôi chỉ có mấy người, để lại cũng ăn không hết. Cho Sương Sương đi, nhà con bé đông người, người già trẻ con đều ăn được.”

Ông nội Hứa gật đầu, rất hài lòng.

“Hoài Viễn nhà ông cũng lớn rồi, có thể tìm đối tượng rồi, biết đâu chưa đầy hai năm nữa đã dẫn cháu dâu về nhà cho ông.” Ông nội Hứa không nhịn được an ủi người bạn già vài câu.

Khóe miệng ông nội Diệp hơi cong lên: “Ừ, tôi chờ đây, không vội.”

Đến cổng nhà họ Cố, ông nội Hứa liền lớn tiếng gọi: “Sương Sương, ông đến rồi!”

Cố Sương đang ngồi cùng Tiểu Bảo làm bài tập, nghe thấy giọng của ông nội Hứa, cô và Tiểu Bảo nhìn nhau.

Tiểu Bảo cũng nghe ra giọng của ông nội Hứa, buông bút trong tay, vui vẻ nói: “Mẹ, ông cố đến rồi.”

“Đúng rồi, con đi đi.” Cố Sương nhẹ giọng nói, có thể nghỉ ngơi một lát rồi.

Tiểu Bảo vui vẻ ra ngoài đón ông nội Hứa, vốn dĩ Thần Thần và Tiểu Bảo ngồi cạnh nhau làm bài tập, thấy Tiểu Bảo ra ngoài, cậu bé nhìn về phía Cố Sương.

Cố Sương cười nói với cậu bé: “Thần Thần cũng nghỉ một lát đi.”

TBC

Thần Thần vâng một tiếng.

“Đi, chúng ta ra ngoài xem nào.” Cố Sương nói với Thần Thần.

Bà nội Cố đang nhiệt tình trò chuyện với hai ông già trong sân.

Ra ngoài, Cố Sương thấy ông nội Diệp hơi ngạc nhiên. “Ông nội Diệp, ông cũng đến ạ?”

Ông nội Diệp nhìn Tiểu Bảo đầy trìu mến, nhẹ giọng chào Cố Sương: “Ở nhà không có việc gì, cùng ông nội con ra ngoài dạo chơi, Sương Sương, không làm phiền con chứ?”

“Không làm phiền không làm phiền, nhanh vào nhà ngồi đi.” Cố Sương cười nói.

Cô quay đầu hét vào trong nhà: “Tiểu Vũ, rót ấm trà!”

Cố Tiểu Vũ vừa nghe thấy động tĩnh, liền bế Tuế Tuế ra ngoài.

“Đến rồi!”

Cố Tiểu Vũ đặt Tuế Tuế xuống đất, Tuế Tuế nhìn ông nội Hứa, bước những bước chân ngắn về phía ông nội Hứa, miệng lẩm bẩm gọi: “Ông cố!”

“Vâng!” Ông nội Hứa vội vàng đáp lại, giọng nói trìu mến.

Ánh mắt Cố Tiểu Vũ chạm vào ánh mắt ông nội Diệp, vô thức mỉm cười với ông.

“Chào ông, ông nội Diệp.” Cố Tiểu Vũ vừa nghe chị mình gọi như vậy, cũng theo gọi một tiếng.

Ông nội Diệp vui vẻ: “Ồ, cháu là Tiểu Vũ à?”

“Vâng, cháu là Tiểu Vũ.”

Cố Tiểu Vũ thấy ông biết mình, có chút tò mò, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp ông.

Cố Sương phản ứng lại, nụ cười sâu hơn một chút, nói với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đây là ông nội của Hoài Viễn.”

Nghe chị mình nói, Cố Tiểu Vũ ngẩn người ra, sau khi phản ứng lại thì đột nhiên có chút luống cuống.

Thì ra là ông nội của anh Diệp!

Cô ấy không nhịn được lại gọi một tiếng: “Ông nội Diệp chào ông!”

Cúi đầu chào, sau đó có chút hoảng loạn nói: “Cháu, cháu đi rót trà cho các ông!”

Ông nội Hứa có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng của Tiểu Vũ, hỏi: “Tiểu Vũ sao thế, căng thẳng gì vậy.”

Ông nội Diệp cũng có chút căng thẳng: “Sương Sương, có phải ông làm Tiểu Vũ sợ không?”

Cố Sương cười nói: “Không sao, Tiểu Vũ chỉ là hơi không phản ứng kịp, ngại ngùng thôi.”

“Ngại ngùng gì?” Ông nội Hứa không nhịn được hỏi.

Cố Sương cười nói với ông nội Hứa: “Tiểu Vũ và Hoài Viễn ở bên nhau rồi.”

Ông nội Hứa ồ một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn người bạn già: “Được lắm ông già, hôm nay cố ý đến xem cháu dâu tương lai đúng không!”

Ông nội Diệp vội nhìn vào trong nhà, nói: “Ông nhỏ tiếng thôi, đừng để Tiểu Vũ nghe thấy, con bé da mặt mỏng, tôi chỉ đi cùng ông dạo chơi thôi, không có ý gì khác!”

Ông nội Hứa: “...” Phỉ, ông tự tin lời mình nói không? Còn đi cùng tôi dạo chơi!
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 548: Chương 548



Bà nội Cố cười nói: “Đi nào, vào nhà ngồi nói chuyện.”

Vừa vào phòng khách, vừa ngồi xuống, Cố Tiểu Vũ đã đi vào.

Cô ấy rót nước cho hai ông cụ, chú ý đến ánh mắt của ông nội Diệp đang nhìn mình, mặt Cố Tiểu Vũ hơi đỏ.

“Cảm ơn Tiểu Vũ.” Ông nội Diệp ôn tồn nói.

Tâm trạng căng thẳng của Cố Tiểu Vũ bình tĩnh lại một chút, nhìn khuôn mặt hiền từ của ông nội Diệp, cô ấy cũng nhẹ nhàng cười một cái.

“Không có gì đâu, ông nội Diệp.”

Ông nội Hứa nhìn cô ấy với ánh mắt đầy ý cười thì thầm với người bạn già: “Tiểu Vũ là một cô gái tốt, nhà ông có phúc rồi.”

Ông nội Diệp không phủ nhận, cười nói: “Ai bảo hai đứa trẻ có duyên, Hoài Viễn may mắn.”

“Đúng là có duyên.” Ông nội Hứa đồng tình.

Diệp Hoài Viễn thức dậy thì không thấy ông nội đâu, cậu ngáp dài đi xuống lầu.

“Bà Tôn, ông nội cháu đâu ạ.”

Bà Tôn bưng bữa sáng đến cho Diệp Hoài Viễn, nói: “Sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, đến nhà ông nội Hứa.”

“Ồ, đi tìm ông nội Hứa à.” Diệp Hoài Viễn không để ý, cúi đầu uống cháo.

Bà Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay ông nội Hứa đến nhà cháu dâu, ông nội con cũng đi theo, nói trưa không về ăn cơm. Hoài Viễn, trưa nay cháu muốn ăn gì?”

“Khụ khụ!” Diệp Hoài Viễn sặc một cái.

Cháu dâu của ông nội Hứa, không phải là chị dâu của cậu sao!

Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Vũ cũng ở đó, ông nội cậu cố ý đến thăm Tiểu Vũ đúng không? Thật là, cũng không nói với cậu một tiếng, cậu còn chưa nói với Tiểu Vũ nữa!

Diệp Hoài Viễn không ngồi yên được nữa, nhanh chóng uống hết bát cháo, nói: “Bà Tôn, trưa nay cháu cũng không về ăn cơm.”

Nói xong, cậu đặt bát xuống, về phòng thay quần áo.

“Được, biết rồi.”

Bà Tôn cười nhìn Diệp Hoài Viễn vội vã, dọn bát đũa trên bàn, quay về bếp.

Diệp Hoài Viễn thay một bộ quần áo, chào bà Tôn một tiếng rồi đi ra ngoài.

Đi thẳng đến nhà họ Cố.

Vừa xuống xe điện, chưa đi được bao xa, Diệp Hoài Viễn đã bị người ta gọi lại.

Nhìn thấy Lâm Ân, sắc mặt Diệp Hoài Viễn lập tức trở nên khó coi, sao lại là người phụ nữ này nữa.

Lâm Ân chú ý đến sắc mặt của Diệp Hoài Viễn, trong lòng khựng lại một nhịp.

“Cô theo dõi tôi?” Diệp Hoài Viễn nhíu mày chất vấn.

Lâm Ân mím môi, có chút tủi thân: “Không có, tình cờ gặp thôi.”

Diệp Hoài Viễn nghĩ cũng không thể, thu hồi tầm mắt quay người định đi.

Đây là gần nhà chị dâu cậu rồi, trước đó cậu đã hứa với chị dâu, tránh xa những người phụ nữ khác ngoài Tiểu Vũ.

Đừng nói người Lâm Ân này nhìn là biết có ý đồ với cậu, cậu càng phải tránh xa hơn.

“Đợi đã, Hoài... Diệp Hoài Viễn, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Lâm Ân thấy cậu định đi, vội vàng gọi cậu lại.

Diệp Hoài Viễn dừng bước, quay lại nhìn cô ta, cau mày: “Lâm Ân đúng không, tôi nghĩ tôi và cô căn bản không quen biết, không biết cô ba lần bốn lượt đến trước mặt tôi là muốn làm gì, tôi cho cô hai phút, có chuyện gì xin cô nói một lần cho xong, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Tiểu Vũ nữa.”

Nghe Diệp Hoài Viễn nói, Lâm Ân nắm chặt tay, móng tay trực tiếp c*m v** lòng bàn tay, mấy ngày nay cô ta đã nghĩ rất nhiều.

Cô ta cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm nữa, Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ càng ngày càng gần nhau, nếu cô ta còn bị động nữa, có lẽ ngay cả Hoài Viễn cũng không thuộc về cô ta!

“Diệp Hoài Viễn, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thích anh thôi.” Lâm Ân nói.

Kiếp trước là Hoài Viễn tỏ tình trước, kiếp này cô ta chủ động một chút, theo đuổi cậu ấy đi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 549: Chương 549



Trước tiên hãy để cậu ấy hiểu được tâm ý của mình, thay đổi cách nhìn nhận về mình.

Nghĩ đến việc hai người quen biết nhau không tốt đẹp, Lâm Ân cảm thấy phiền muộn, lúc đó cô ta quá bất ngờ, không kiềm chế được cảm xúc, Hoài Viễn chắc chắn cho rằng mình là một người phụ nữ kỳ lạ.

Còn có sự ngăn cản của nhà họ Cố, Lâm Ân hít một hơi thật sâu, không nghĩ nhiều nữa.

“Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi...”

Lời còn chưa nói hết, Diệp Hoài Viễn đã ngắt lời, cậu nhìn trái nhìn phải, không thấy người quen nào, thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi đã có người yêu rồi, không thể chấp nhận cô! Sau này cô tránh xa tôi ra!” Diệp Hoài Viễn vội vàng nói.

Lâm Ân nghe lời cậu nói, như sét đánh ngang tai, Hoài Viễn có người yêu rồi sao?

Cô ta sắc mặt khó coi, truy hỏi: “Anh và Cố Tiểu Vũ ở bên nhau rồi sao?”

Diệp Hoài Viễn nhận ra sự ghét bỏ thoáng qua khi cô ta nhắc đến tên Tiểu Vũ, không khỏi cau mày, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, cho nên sau này xin cô đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”

“Không thể nào, không nên như vậy, sao anh có thể ở bên Cố Tiểu Vũ...”

Lâm Ân lẩm bẩm: “Sai rồi, đều sai rồi!”

Cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu, giọng điệu có chút tuyệt vọng: “Diệp Hoài Viễn, em mới là vợ anh, sao anh có thể phụ em, sao anh có thể ở bên Cố Tiểu Vũ!”

Giọng cô ta hơi lớn, người đi đường không khỏi liếc nhìn họ.

Diệp Hoài Viễn nhận ra ánh mắt của người đi đường nhìn cậu như nhìn kẻ phụ tình, không khỏi nghiến răng: “Bệnh thần kinh à! Cô bị bệnh thì đi chữa đi, tôi không có quan hệ gì với cô cả! Đừng tưởng nói bậy bạ là có tác dụng, tôi không thể chấp nhận cô!”

Người đi đường nghe Diệp Hoài Viễn nói, không khỏi liếc nhìn Lâm Ân, thấy cô ta mặt mày dữ tợn, đúng là có vẻ như trạng thái tinh thần không được tốt lắm.

Ngay lập tức lại có chút thương cảm cho người đàn ông bị quấn lấy trước mặt, lặng lẽ tránh xa một chút, trạng thái tinh thần không tốt, vẫn nên tránh xa một chút, chuyện náo nhiệt như vậy không xem cũng được.

Diệp Hoài Viễn nói xong quay người bỏ đi, không muốn ở lại đó nữa.

Thật là, tâm trạng tốt cũng không còn, Lâm Ân này đúng là một kẻ điên.

Lâm Ân thấy cậu định đi, có chút sốt ruột, đã nói ra rồi, Lâm Ân cũng không nghĩ nhiều nữa, nói hết một mạch những gì cô ta biết.

“Em biết anh không tin lời em nói nhưng tôi nói thật, em biết mọi thứ về anh, anh là con một trong gia đình, mẹ tên là Hồ Khiết...”

Lâm Ân bám sát theo sau cậu, tốc độ nói cực nhanh, nói ra hoàn cảnh gia đình, sở thích, những món ăn thích và ghét của cậu, còn có một số chuyện mà người ngoài tuyệt đối không thể biết được.

Diệp Hoài Viễn sắc mặt thay đổi, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm cô ta: “Tại sao cô lại biết những điều này?”

Cô ta thậm chí còn biết trên người cậu có nốt ruồi ở đâu...

TBC

Nghĩ đến bên cạnh có một kẻ b**n th** thích rình mò, Diệp Hoài Viễn vô cùng khó chịu, như nuốt phải ruồi vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lâm Ân suýt nữa đ.â.m vào lòng cậu, đáng tiếc cậu phản ứng cực nhanh, lập tức lùi lại hai bước, không để Lâm Ân chạm vào cậu dù chỉ một chút.

Lâm Ân loạng choạng một chút, đứng vững, cô ta nhìn chằm chằm vào cậu, từng chữ một vô cùng nghiêm túc nói:

“Em đã nói rồi, em là vợ tương lai của anh, anh rất yêu em, sau này chúng ta sẽ sinh hai đứa con, sống rất hạnh phúc...”
 
Back
Top Bottom