Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 200



Có quả b.o.m hẹn giờ Lưu Nhị Nha này, Hạ Văn Kiệt không thể không phòng ngừa.

Tạ Ngọc Chi ngẩn người, suy nghĩ một chút, cô ấy cũng không lưu luyến gì ở đội này.

Nếu rời đi, cô ấy không có vấn đề gì.

“Có phiền phức quá không?”

“Không sao, anh sẽ giải quyết. Ở cùng đội với Lưu Nhị Nha, anh không yên tâm.”

Tạ Ngọc Chi cũng khá sợ hãi.

“Được.” Tạ Ngọc Chi đồng ý.

Thời gian tiếp theo, Hạ Văn Kiệt luôn bận rộn với chuyện này.

Lâm Ân biết được Hạ Văn Kiệt và Tạ Ngọc Chi ở bên nhau, hơn nữa còn chuyển đến đội bên cạnh thì ngây người.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng Hạ Văn Kiệt sắp kết hôn với Lưu Nhị Nha mà, sao lại cùng cô Tạ chuyển đi chứ?

Lại là một chuyện khác với kiếp trước...

Lâm Ân cau mày, tâm trạng không tốt, cô ta ghét cảm giác mất kiểm soát này.

“Nhị Nha, cô xem cô kìa, đều tại cô quấn lấy đồng chí Hạ, anh ấy còn không dám ở lại đội của chúng ta nữa!”

“Con gái nhà người ta, vẫn nên biết kiềm chế một chút!”

“Không ngờ đồng chí Hạ và cô Tạ lại là một đôi, nói ra thì hai người họ cũng khá xứng đôi...”

...

Lưu Nhị Nha nghe những lời bàn tán bên tai, vẫn còn hơi không dám tin.

Cô ta không ngờ đồng chí Hạ lại muốn rời đi!

Còn dẫn theo người phụ nữ kia cùng rời đi!

Hơn nữa còn lấy cô ta làm cái cớ, nói là sợ cô ta quấn lấy, khiến mình bị cả đội cười nhạo.

Mẹ Lưu cảm thấy mất mặt muốn chết!

TBC

Người ta là thanh niên trí thức, để tránh Nhị Nha, còn không muốn ở lại đội của họ nữa.

Đồng chí Hạ này vẫn luôn ôn hòa, sao đột nhiên lại trở nên không nể nang như vậy. Lời này truyền ra ngoài, Nhị Nha còn lấy chồng thế nào được!

Bản thân đã khó lấy chồng, lần này càng không gả đi được, mẹ Lưu thật đau đầu.

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, còn không mau về nhà! Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng phải biết mình là ai, mày cứ thích làm mất mặt!”

Lưu Nhị Nha bị đả kích sâu sắc cũng không cãi nhau với mẹ Lưu nữa, đi theo sau về nhà.

“Chị Nhị Nha, chị không sao chứ?” Lâm Ân thấy mẹ Lưu và Nhị Nha, vội vàng dịu dạng chào hỏi.

Lưu Nhị Nha nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Ân, tâm trạng tốt hơn một chút.

Vẫn có người quan tâm đến cô ta, lúc này, Lưu Nhị Nha quên mất chuyện bất hòa trước đây của hai người.

Nghĩ đến chuyện của đồng chí Hạ và người phụ nữ kia, vẫn là Lâm Ân nói cho cô ta biết, nếu không thì cô ta còn không biết đến khi nào mới phát hiện ra.

mẹ Lưu nhìn Lâm Ân một cái, Lâm Ân cười với mẹ Lưu: “Dì ơi, chị Nhị Nha tâm trạng không tốt, cháu ở lại nói chuyện với chị ấy một lát nhé.”

mẹ Lưu không biểu cảm gì rời đi.

Đợi chỉ còn lại hai người, Lâm Ân kéo Lưu Nhị Nha sang một bên, quan tâm hỏi: “Nhị Nha, chuyện gì xảy ra vậy? Sao đồng chí Hạ lại ở bên cô Tạ, còn muốn rời khỏi đội của chúng ta nữa?”

Lâm Ân cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lưu Nhị Nha, muốn làm rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.

Nghe thấy lời quan tâm của Lâm Ân, Lưu Nhị Nha lập tức có h*m m**n trút bầu tâm sự.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Ân, không biết từ lúc nào, Lưu Nhị Nha đã kể hết những chuyện mình làm.

Lâm Ân: “...”

Lâm Ân nhìn Lưu Nhị Nha đang hối hận với vẻ mặt khó tả, đột nhiên nhớ đến kiếp trước hai người gặp lại ở Bắc Kinh, Lưu Nhị Nha vừa khóc vừa kể lể cuộc đời bi thảm của mình, nói Hạ Văn Kiệt đã đối xử tệ với cô ta như thế nào.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 201: Chương 201



Lâm Ân tin là thật, còn giúp cô ta ra mặt.

Kết quả, hóa ra lúc đầu Hạ Văn Kiệt cưới cô ta đều là do cô ta tính toán.

Lâm Ân có chút khâm phục Lưu Nhị Nha, không ngờ cô ta lại có tâm kế như vậy.

Dừng lại một chút, Lâm Ân không khỏi nghĩ đến cái c.h.ế.t của cô Tạ, không phải cũng do Lưu Nhị Nha gây ra chứ?

Vì vậy, Hạ Văn Kiệt mới đối xử với Lưu Nhị Nha như vậy, vì cô ta đã hại c.h.ế.t người trong lòng anh ta nên cố ý trả thù cô ta?

Lâm Ân càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.

Chờ đã...

Lâm Ân bị hành động của Lưu Nhị Nha làm cho kinh ngạc, suýt quên mất, Lâm Ân đến đây là để thăm dò xem tại sao kiếp này lại khác với kiếp trước.

Vì vậy, kiếp này, tại sao Lưu Nhị Nha lại thất bại?

“Lâm Ân, đồng chí Hạ rõ ràng rất dịu dàng, tại sao anh ấy đột nhiên lại vô tình như vậy, bây giờ cả đội đều cười nhạo tôi!”

Lời nói của Lưu Nhị Nha nhắc nhở Lâm Ân.

Chẳng lẽ Hạ Văn Kiệt cũng đã trở về?

Lưu Nhị Nha không hiểu nổi anh ta tìm ra chỗ cô ta giấu đồ như thế nào nhưng nếu là Hạ Văn Kiệt kiếp trước cũng được tái sinh thì như vậy là bình thường.

TBC

Dù sao thì trước đây đã từng là vợ chồng, anh ta biết Lưu Nhị Nha thích giấu đồ ở đâu, bình thường thôi.

Lâm Ân đột nhiên nghĩ đến những chuyện mình đã làm cho Lưu Nhị Nha kiếp trước, không khỏi lo lắng, Hạ Văn Kiệt sẽ không ghi hận cả cô ta chứ?

Cô ta chỉ bị Lưu Nhị Nha lừa mà thôi.

Lâm Ân nhanh chóng trở lại bình thường, cho dù anh ta có ghi hận, Lâm Ân cũng không sợ anh ta.

Kiếp trước anh ta không thể làm gì cô ta, kiếp này cũng vậy.

Không chỉ có một mình anh ta trở về.

“Cô giáo Tạ Ngọc Chi kia, thành phần không sạch sẽ chút nào, loại người có vết nhơ như vậy sao có thể làm giáo viên được, Lâm Ân, cô nói xem tôi có thể đi tố cáo cô ta không?”

Ánh mắt Lâm Ân lóe lên, thành phần gì chứ, chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa, sau này phần lớn sẽ trở thành đối tượng mọi người nịnh bợ thì còn vết nhơ gì nữa.

Tiếc là đội của họ không có nhân vật lớn nào bị hạ xuống, nếu không, Lâm Ân kết giao với họ trước, nói không chừng sẽ sống tốt hơn kiếp trước.

Nhìn Lưu Nhị Nha tự hào vì thân phận bần nông của mình, Lâm Ân có chút chế giễu.

“Nhị Nha, tôi thấy thôi bỏ đi. Nếu người ta nhất quyết cắn chặt răng không liên lạc với gia đình, cắt đứt quan hệ thì chúng ta cũng chẳng làm gì được, dù sao cũng không có bằng chứng...”

Tất nhiên, không cho người ta làm giáo viên vẫn được.

Nhưng Lâm Ân không muốn để Lưu Nhị Nha làm như vậy, cũng coi như giúp Hạ Văn Kiệt một chút.

“Thôi...” Nghe Lâm Ân cũng nói như vậy, Lưu Nhị Nha hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Nghĩ đến việc mình suýt nữa thì được như ý, Lưu Nhị Nha vô cùng khó chịu.

Bên kia.

Tam Nha biết tin cô Tạ sắp đi, có chút không nỡ.

Trước khi đi, Tạ Ngọc Chi cũng tặng Tam Nha một quyển sách.

“Tam Nha, em thích đọc sách, quyển sách này là cô thích, tặng cho em.” Tạ Ngọc Chi nói: “Còn nữa, xin lỗi, sau này không thể giúp em và Tiểu Vũ chuyển đồ nữa rồi.”

“Cô Tạ, cảm ơn cô.” Tam Nha nói: “Tiểu Bảo cũng học ở trường tiểu học xã.”

Tạ Ngọc Chi cười: “Cô quên mất...”

Tam Nha dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Cô Tạ, chúc mừng cô và đồng chí Hạ.”

“Cảm ơn em.” Tạ Ngọc Chi mím môi, nói: “Tam Nha, sau này con có việc gì cần cô giúp, cứ nói.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 202: Chương 202



Tạ Ngọc Chi rất biết ơn Tam Nha.

Hạ Văn Kiệt mượn xe cải tiến, chất đồ đạc của mình và Tạ Ngọc Chi lên xe, sau đó kéo đi.

Cuối cùng cũng rời khỏi nơi này, Hạ Văn Kiệt cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.

Trên mặt Tạ Ngọc Chi cũng nở nụ cười.

...

Đội Hồng Khê.

Cố Tiểu Vũ biết tin đội có hai thanh niên trí thức đến nhưng không phải từ thành phố đến mà là chuyển từ đội bên cạnh sang.

Cô bé tò mò nghe ngóng một chút, sau đó phát hiện thanh niên trí thức đến là cô Tạ của mình.

Cố Tiểu Vũ kinh ngạc, không hiểu sao cô Tạ lại đến đội của họ!

Tuy nhiên, Cố Tiểu Vũ vẫn rất hoan nghênh, thậm chí còn có chút phấn khích.

“Cô Tạ!” Biết người đã đến, Cố Tiểu Vũ lập tức chạy đến khu nhà ở thanh niên trí thức.

Tạ Ngọc Chi và Hạ Văn Kiệt đang chào hỏi mọi người trong sân, giới thiệu lẫn nhau.

Dù sao thì sau này sẽ ở chung một sân, không biết đến bao giờ mới được về thành phố, nói không chừng phải ở cùng nhau rất lâu.

“Là Tiểu Vũ à!” Tạ Ngọc Chi cười chào Cố Tiểu Vũ.

Cố Tiểu Vũ tò mò hỏi: “Cô Tạ, sao cô lại đến đội chúng em vậy?”

Tạ Ngọc Chi nghĩ đến thân phận của Cố Tiểu Vũ, chị dâu cô bé cũng là chị gái của Nhị Nha, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Lúc đầu Văn Kiệt lấy Nhị Nha làm cái cớ, nói không chịu nổi sự cô ta, mới muốn chuyển đội.

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những lời nói dối, chủ yếu vẫn là Văn Kiệt anh ta đã đưa tiền.

Hạ Văn Kiệt nhận ra sự ngượng ngùng của Tạ Ngọc Chi, vội vàng tiếp lời: “Tôi và Ngọc Chi là người yêu, tôi muốn chuyển đội, cô ấy mới đi theo tôi.”

“Cô Tạ, cô có người yêu rồi à!”

Cố Tiểu Vũ quay đầu nhìn Hạ Văn Kiệt, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu hài lòng.

Nhìn không tệ, rất xứng với cô Tạ.

“Ừm, đây là Hạ Văn Kiệt, chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi.” Tạ Ngọc Chi mặt hơi đỏ, nhẹ giọng giới thiệu với Cố Tiểu Vũ.

“Đồng chí Hạ, chào anh chào anh, chúc mừng anh và cô Tạ.” Cố Tiểu Vũ nói với Hạ Văn Kiệt: “Cô Tạ tốt lắm, anh phải đối xử tốt với cô ấy nhé.”

Hạ Văn Kiệt cong môi, biểu cảm ôn hòa đáp lại một tiếng: “Sẽ vậy.”

Cố Tiểu Vũ hài lòng.

Liễu Thanh liếc nhìn họ, cô ta quen Tạ Ngọc Chi. Lúc trước trường tiểu học xã tuyển giáo viên, cô ta cũng đăng ký, kết quả không đỗ.

Tạ Ngọc Chi đỗ.

Không biết bao nhiêu người ghen tị, Liễu Thanh là một trong số đó.

Nhưng cô ta không có gì bất mãn, để đảm bảo công bằng, bài thi của Tạ Ngọc Chi đều được dán ra.

Xem bài thi của Tạ Ngọc Chi, Liễu Thanh tâm phục khẩu phục.

“Đồng chí Tạ, chúng tôi có hai phòng đều có thể ở được, cô xem cô muốn ở phòng nào?” Liễu Thanh nói với Tạ Ngọc Chi.

Còn Hạ Văn Kiệt, ở phòng mà Hứa Thiệu từng ở.

Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Hạ Văn Kiệt ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Tạ Ngọc Chi cũng ra, hai người nhìn nhau cười.

Hai người rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới. Đặc biệt là Hạ Văn Kiệt, cuối cùng cũng không phải chịu đựng sự đeo bám của Lưu Nhị Nha, cả người thoải mái hẳn.

Tạ Ngọc Chi mỗi ngày đi lại giữa trường tiểu học xã và đội, cuộc sống có quy luật và bận rộn.

Lưu Ngọc biết hai thanh niên trí thức chuyển đến đội là từ đội nhà mẹ đẻ của cô ấy nhưng cô ấy không quen.

Ngược lại, qua miệng Cố Tiểu Vũ, Lưu Ngọc biết được nữ thanh niên trí thức là cô giáo của cô bé, nam thanh niên trí thức là người yêu của cô giáo.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 203: Chương 203



Lúc đầu Lưu Ngọc cũng không để ý, sau đó có người nhắc nhở, Lưu Ngọc mới biết thì ra họ chuyển đội là để tránh Nhị Nha.

“Tiểu Ngọc, em gái nhà cô dữ lắm phải không? Anh Hạ ôn hòa như vậy mà cũng chịu không nổi.”

“Nói gì vậy, Tiểu Ngọc giỏi như vậy, tôi không tin em gái nhà cô ấy lại kém cỏi đến mức nào. Tiểu Ngọc, tôi có một đứa cháu trai chưa kết hôn, nếu em gái cô đồng ý thì gặp mặt thử xem?” Một bà thím không nghĩ ngợi gì đã nói.

Lưu Ngọc: “...”

Cái này, nếu là Tam Nha thì đúng là không có vấn đề gì.

Còn Nhị Nha thì...

“Cũng phải, thanh niên trí thức thành phố này, tầm nhìn thường cao, họ không thích em gái cô cũng không nhất định là do em gái cô có vấn đề gì. Lưu Ngọc, cô đừng để bụng, tôi thấy anh Hạ kia không tệ, cũng xứng với cô Tạ.”

“Đúng vậy, họ cố ý chuyển đội, biết đâu cũng là vì em gái cô thì sao, nếu không thì ở cùng một đội, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngại lắm.”

“Tiểu Ngọc, tôi thấy lời người vừa nói thế nào, đứa cháu trai nhà bà ta thật sự rất tốt! Không lừa cô đâu, để hai đứa trẻ gặp nhau trước xem sao.”

Lưu Ngọc đối mặt với sự nhiệt tình của bà thím, có chút bất lực. Cô ấy biết đối phương là thành tâm thành ý.

Nhưng Lưu Ngọc không dám giới thiệu Nhị Nha với cháu trai của bà thím, vẫn để mẹ cô ấy lo lắng đi.

Lưu Ngọc không muốn tự chuốc phiền phức cho mình.

“Thím, chuyện hôn sự của em gái thứ hai của cháu do mẹ cháu quyết định, cháu lâu lắm rồi không về, cũng không biết bà ấy có sắp xếp gì không... Cháu trai của thím là người tốt như vậy, muốn cưới vợ còn không dễ sao, cháu thấy mấy cô gái trong đội chúng ta đều không tệ.”

“Này, con gái nhà họ Lý kia cháu thấy không tệ...”

Lưu Ngọc thấy chủ đề đã chuyển hướng, bắt đầu thảo luận về những cô gái tuổi cập kê trong đội của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

...

“Sương Sương, con mặc thêm quần áo cho con đi, cẩn thận bị lạnh.”

“Biết rồi ạ!” Cố Sương đáp một tiếng, sờ tay đứa nhỏ, nó lập tức nắm lấy.

Một bên há miệng kêu a a a, một bên muốn nhét ngón tay của cô vào miệng.

Cố Sương lấy khăn tay lau nước dãi cho nó, sau đó đổi tư thế để nó nằm sấp trên vai mình, tay cô đỡ lưng nó.

Cơ thể nhỏ bé của nó mềm mại, toàn thân còn tỏa ra mùi sữa, Cố Sương rất thích ngửi.

Sở thích hiện tại của cô đã thay đổi, trước đây thích ôm chồng, bây giờ lại mê ôm con.

“Chị, ngủ rồi.” Cố Tiểu Vũ về đến nhà, chạy ra sau Cố Sương muốn chào hỏi đứa nhỏ thì thấy nó nằm sấp trên vai Cố Sương ngủ ngon lành.

Cố Sương nhẹ nhàng ừ một tiếng, bế đứa nhỏ về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó đắp chăn nhỏ cho nó.

Nhìn Tia Chớp dưới chân, Cố Sương nhẹ giọng nói: “Tia Chớp trông chừng em bé ngủ nhé.”

Tia Chớp khẽ hừ một tiếng, vẫy đuôi nằm dưới chân giường.

Trước khi ra khỏi phòng, Cố Sương lại nhìn lên giường, thấy đứa nhỏ ngủ ngon lành, mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

“Chị, cô Tạ kết hôn rồi, cho em kẹo mừng, em chia chị một nửa, để chị cùng vui!” Cố Tiểu Vũ hào phóng nói.

“Họ kết hôn rồi à...”

Cố Sương nhìn viên kẹo mà Cố Tiểu Vũ đặt vào lòng bàn tay cô, nhét vào túi.

“Được, cảm ơn Tiểu Vũ.”

Cố Sương cười cười.

Cô bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, trong lòng không khỏi suy nghĩ về Hạ Văn Kiệt, trong cốt truyện của nguyên tác, anh ta cũng chiếm một số đất diễn.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 204: Chương 204



Lượt xem: 54

Nhưng là với tư cách là nhân vật phản diện, trong sách là sự tồn tại bị vả mặt.

Cố Sương nhớ trong nguyên tác Hạ Văn Kiệt đã cưới Lưu Nhị Nha, cuối cùng về thành phố còn đưa Lưu Nhị Nha đi cùng.

Chỉ là Hạ Văn Kiệt được miêu tả trong sách là một kẻ giả nhân giả nghĩa, nham hiểm xảo trá.

Lưu Nhị Nha gặp phải kẻ không ra gì, kết cục không tốt, để kiếm sống, cô ta đã tìm được một công việc phục vụ ở Bắc Kinh.

Mãi đến khi gặp Lâm Ân, cuộc đời của Lưu Nhị Nha mới bắt đầu xuất hiện bước ngoặt.

Để báo đáp ân tình thời thơ ấu, Lâm Ân đã giúp Lưu Nhị Nha dạy cho gã đàn ông tồi một bài học, còn giúp Lưu Nhị Nha khởi nghiệp, giúp cô ta thoát khỏi bóng tối của quá khứ.

Sau đó, hai người trở thành bạn tốt cả đời, Lưu Nhị Nha yêu thương Lâm Ân như em gái ruột của mình.

Còn Hạ Văn Kiệt, tiếng xấu đồn xa, bị đám côn đồ đánh gãy tay chân, trở thành người tàn tật, sống trong cảnh nghèo túng.

Nhưng bây giờ, Hạ Văn Kiệt không cưới Lưu Nhị Nha, ngược lại lại cưới cô Tạ.

Cố Sương nghĩ ngợi, trong sách căn bản không hề xuất hiện tên của cô Tạ.

Cố Sương thỉnh thoảng gặp Hạ Văn Kiệt và Tạ Ngọc Chi trong đội, nhìn hai người là biết có tình cảm với nhau.

Mặc dù không biết tại sao, cốt truyện lại thay đổi nhưng Cố Sương rất vui khi thấy tình huống này.

Cô thấy ánh mắt của Hạ Văn Kiệt trong sáng, không giống như mô tả trong sách chút nào!

So với những gì viết trong sách, Cố Sương tin vào cảm nhận của mình hơn.

Cố Sương xoa đầu Cố Tiểu Vũ, hỏi: “Cô Tạ đến đội chúng ta rồi, em và Tam Nha còn liên lạc không?”

“Có ạ!” Cố Tiểu Vũ trả lời: “Em trai chị ấy là Tiểu Bảo học cùng trường với em.”

“Sách truyện tranh thì chia sẻ gần hết rồi, em không biết còn có thể chia sẻ gì nữa.”

Cố Sương cười cười, nói: “Chờ có sách mới thì bảo anh rể em mua. Còn có báo anh rể em đặt, cũng có thể xem mà.”

Cố Tiểu Vũ không mấy hứng thú nhưng cô bé thấy Tam Nha hẳn sẽ thích.

Cô bé thậm chí còn đặc biệt thích sách giáo khoa của mình, rất ham học.

“Vậy em mang cho Tam Nha xem.”

“Được.” Nhà có một đống báo cũ.

...

Khi Hứa Thiệu về, anh mang theo một lá thư.

Cố Sương hỏi: “Ai gửi vậy?”

“Triệu Vân Phi.”

Cố Sương bảo anh đi rửa tay, sau đó đưa đứa nhỏ cho anh bế, rồi mới mở phong thư ra.

Xem Triệu Vân Phi viết gì cho cô.

Trong thư, Triệu Vân Phi kể về một số nỗi khổ mà bạn cô ấy gặp phải, cô ấy không biết phải làm sao nên đến hỏi ý kiến cô.

Ừm, tôi có một người bạn.

TBC

Cố Sương không nhịn được cười, biết Triệu Vân Phi ngại, cố tình tìm một người bạn không có thật để làm cái cớ.

Triệu Vân Phi nói rằng người bạn này của cô ấy thích một người anh hàng xóm từ lâu rồi, gần đây cuối cùng cũng không nhịn được mà tỏ tình.

Người anh hàng xóm ngay lập tức bị sốc, cảm thấy cô ấy còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu tình cảm.

Còn nói rằng anh ấy vẫn luôn coi bạn cô ấy như em gái, không có ý nghĩ gì khác.

Người bạn này của cô ấy rất buồn, nói rằng cô ấy thích anh ấy, cô ấy không muốn từ bỏ nhưng anh ấy bắt đầu trốn tránh cô ấy.

Người hàng xóm đó của cô ấy có nghề nghiệp khá đặc biệt, bình thường rất khó gặp.

Cô ấy hơi không biết phải làm sao.

Cố Sương đọc xong, biểu cảm có chút kỳ lạ. À, phải nói là đúng là anh em ruột không?
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 205: Chương 205



Cố Sương nghĩ đến Hứa Thiệu lúc trước cũng như vậy, trốn tránh cô.

Đợi đến khi cô đi xem mắt, anh bắt đầu sốt ruột.

Cố Sương không nhịn được nghĩ, hay là để Triệu Vân Phi cũng đi xem mắt?

Biết được suy nghĩ của Cố Sương, Hứa Thiệu: “...”

Anh khẽ hừ một tiếng: “Vậy nên, lúc trước em cố ý đi xem mắt đúng không?”

Cố Sương cong môi, nói: “Đúng vậy.”

Hứa Thiệu nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, liếc nhìn cô: “Chiêu này đối với anh trai anh không chắc có tác dụng đâu.”

“Vậy chiêu nào đối với anh trai anh có tác dụng?” Cố Sương lập tức hỏi.

“...” Hứa Thiệu im lặng một lát, thốt ra mấy chữ: “Anh cũng không biết.”

Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: “Anh trai anh không hứng thú với hôn nhân, nếu không thì đã kết hôn từ lâu rồi.”

Cố Sương cũng im lặng, nhớ lại trong nguyên tác, anh trai Hứa Thiệu đã cưới em gái của đồng đội.

Tính thời gian thì cũng là năm nay.

So với người phụ nữ đó, Cố Sương vẫn muốn làm chị em dâu với Triệu Vân Phi hơn.

Hứa Thiệu không có tác dụng, Cố Sương đành tự mình ra tay.

Cô lấy giấy viết ra một đống ý tưởng, cả việc đi xem mắt cũng không bỏ sót, bảo cô ấy thử từng cái một.

...

Triệu Vân Phi nhận được thư, thấy Cố Sương viết đầy hai trang giấy, như được báu vật, cẩn thận xem xét.

Cuối cùng xem xong, cô ấy đỏ mặt, quyết định thử từng cái một.

Dù sao thì cũng đã mở lời rồi, anh A Vi đã biết tâm ý của mình, bước khó khăn nhất đã vượt qua.

Triệu Vân Phi quyết định liều mạng.

Cô ấy không muốn mãi làm em gái của anh ấy nữa!

Bên kia, Hứa Vi rất phiền não, cuối cùng cũng được nghỉ phép về nhà, mẹ anh ta lại có thêm một đứa cháu gái và một đứa cháu trai, cuối cùng không thúc giục anh ta kết hôn nữa.

Nhưng Hứa Vi không thấy nhẹ nhõm chút nào.

Hứa Vi không ngờ người mà anh ta vẫn luôn coi là em gái là Vân Phi lại chạy đến trước mặt anh ta, nói thích anh ta.

Vốn luôn điềm tĩnh, không có gì làm anh ta d.a.o động nhưng chỉ một câu nói của Triệu Vân Phi đã khiến Hứa Vi rối bời, nói chuyện cũng không khỏi lắp bắp.

Hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt chỉ toàn là hình bóng anh ta, Hứa Vi mới phát hiện cô ấy đã lớn rồi.

Nhưng trong mắt anh ta, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé.

Hứa Vi đã từ chối…

Nhưng cô ấy dường như vẫn chưa từ bỏ, Hứa Vi có chút phiền não.

“Sao thế này?” Viên Quỳnh Phương nhìn con trai, thấy anh ta có vẻ như có tâm sự.

Hứa Vi dừng lại một chút, nói: “Không có gì, chỉ đang suy nghĩ một số chuyện.”

“Chuyện gì, nói với mẹ xem, xem mẹ có giúp được gì không?”

Hứa Vi há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ nói: “Chuyện trong quân đội, mẹ không hiểu đâu.”

Viên Quỳnh Phương nói: “Vậy thôi, mẹ cũng lười nghe.”

“Mẹ, ngày mai con về đơn vị.” Hứa Vi thấy, hay là tránh mặt trước đã.

Có lẽ không gặp mặt, tâm tư của Vân Phi sẽ dần nguội lạnh.

Viên Quỳnh Phương cau mày, nói: “Không phải đã nói là có thể ở lại nửa tháng sao? Con đã bao lâu rồi không nghỉ phép, sao lại nhanh chóng về đơn vị như vậy?”

TBC

Nghĩ đến việc anh ta vừa mới nghĩ đến chuyện trong quân đội, đoán là có chuyện gì quan trọng, Viên Quỳnh Phương cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy thì chiều bảo A Anh về ăn cơm, cả nhà tụ tập một chút.”

Hứa Vi gật đầu. “Được ạ.”

Triệu Vân Phi biết Hứa Vi về đơn vị sau khi anh rời đi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 206: Chương 206



Nghe dì Viên nói anh ta có việc trong quân đội nên mới về sớm nhưng Triệu Vân Phi vô cùng nghi ngờ, anh ta đi là để tránh mặt cô.

...

“Anh Hứa! Sao anh lại về rồi?” Trương Thu Nguyệt nhìn Hứa Vi, trên mặt nở nụ cười.

Cô ta nhớ anh Hứa về nhà nghỉ phép, phải mấy ngày nữa mới về.

Hứa Vi thấy Trương Thu Nguyệt, trên mặt cũng nở một nụ cười ôn hòa.

“Có việc nên về trước. Dạo này em thế nào?” Hứa Vi hỏi.

Trương Thu Nguyệt cụp mắt, chậm rãi nói: “Tốt lắm...”

Hứa Vi ừ một tiếng, nói: “Có chuyện gì thì nhớ liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”

Trương Thu Nguyệt gật đầu, nói: “Được.”

“Vậy anh về trước.”

“Anh Hứa, hay là ở lại ăn cơm đi?” Trương Thu Nguyệt không kìm được nói.

“Không cần đâu, anh còn có việc.”

Trương Thu Nguyệt ngây người nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hứa Vi, trong lòng hối hận, tại sao không gặp anh ta sớm hơn.

Như vậy, cô ta đã không phải cùng người đàn ông khác chui vào ruộng ngô...

Trương Thu Nguyệt sờ bụng, cô ta cắn môi, nếu thực sự có rồi, cô ta không thể trì hoãn nữa.

Ngày hôm sau, Trương Thu Nguyệt căng thẳng đến bệnh viện để kiểm tra, khi kết quả có, cả người Trương Thu Nguyệt như mất hồn.

TBC

Chiếc khăn trên mặt tuột xuống, Trương Thu Nguyệt vội vàng kéo lên che miệng mũi, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà, gặp bà Hoàng hàng xóm đi ra, bà cười nói: “Là Thu Nguyệt à, ta đang định tìm con đây. Ta làm bánh rán nhân hẹ, cho con nếm thử.”

“Cảm ơn bà, con hơi khó chịu, không ăn được.” Trương Thu Nguyệt miễn cưỡng cười, đáp lại một câu.

Đang định bước vào nhà, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta dừng bước.

Lúc này, bà Hoàng cũng vội vàng lên tiếng: “Thu Nguyệt, con khó chịu chỗ nào, để bà xem nào.”

Bà Hoàng trước đây từng làm bác sĩ chân đất, biết một chút y thuật.

Trương Thu Nguyệt quay người, nói: “Được, bà, bà vào nhà con nói chuyện.”

Bà Hoàng ừ một tiếng, đi theo sau Trương Thu Nguyệt vào nhà.

Trương Thu Nguyệt rót cho bà Hoàng một cốc nước, bà Hoàng không khát, quan tâm hỏi: “Thu Nguyệt, con khó chịu chỗ nào?”

Bà nhìn xem, sắc mặt cô thực sự không được tốt lắm.

Trương Thu Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói: “Bà, con có thai rồi...”

“Cái gì?” Bà Hoàng tuổi đã cao, tai không tốt lắm, không nghe rõ Trương Thu Nguyệt nói gì.

Bà tiến lại gần Trương Thu Nguyệt, nói: “Con nói lại đi, Thu Nguyệt, con nói nhỏ quá, bà vừa rồi không nghe thấy.”

Trương Thu Nguyệt đành phải tiến lại gần tai bà Hoàng nói lại một lần nữa.

Lần này bà Hoàng nghe rõ rồi.

Bà mở to đôi mắt đục ngầu, nhíu chặt mày.

Trương Thu Nguyệt có chút căng thẳng.

Cô ta nói với bà Hoàng là biết bà Hoàng mềm lòng, lại tốt với cô ta, sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Ngoài ra, cô ta muốn xin bà Hoàng một thang thuốc phá thai.

Cô ta không thể sinh đứa bé này.

Bà Hoàng không dám tin, nhìn bụng Trương Thu Nguyệt, run rẩy vỗ đùi.

“Thu Nguyệt, sao con lại ngốc thế!” Bà Hoàng thở dài, nói xong nghĩ đến cô và anh trai cô từ nhỏ nương tựa vào nhau, lớn lên cũng không dễ dàng.

Anh trai cô ta lại không còn nữa...

“Bà Hoàng, con cũng hối hận rồi...” Trương Thu Nguyệt nhìn bà, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, cô nói: “Bà có thể giúp con không, con không thể sinh đứa bé này.”

Bà Hoàng thở dài, bắt mạch cho cô ta, rồi không kìm được cau mày: “Đứa trẻ đã mấy tháng rồi, phá thai rủi ro quá lớn, hơn nữa sức khỏe của con vốn không tốt, nếu không giữ đứa bé này, nói không chừng sau này không sinh được nữa!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 207: Chương 207



Trương Thu Nguyệt sờ bụng hơi nhô lên, cô ta vốn tưởng mình béo lên nhưng dạo trước không hiểu sao lại nôn ọe, cô ta mới bắt đầu hoảng sợ.

“Cha đứa bé là ai? Chuyện khác bà không hỏi nhiều nhưng mà, Thu Nguyệt, hai đứa đã có con rồi thì cưới nhau sớm đi.” Bà Hoàng khuyên.

Trương Thu Nguyệt lắc đầu: “Không được.”

Nếu là trước đây, có lẽ cô ta sẽ đồng ý.

Bây giờ, cô ta đã thấy người tốt hơn, không còn coi trọng người đàn ông đó nữa.

“Bà, bà nghĩ cách giúp con đi!” Trương Thu Nguyệt nhìn bà cầu xin.

Bà Hoàng khó xử: “Thu Nguyệt, thật sự không phải ta không giúp con... ta đã nói với con rồi, sức khỏe của con không được. Không nói đến chuyện sau này có sinh được nữa không, nói nặng hơn thì có khi còn mất mạng. Con đừng làm bậy...”

Trương Thu Nguyệt không kìm được cau mày, chẳng lẽ cô ta chỉ có thể sinh đứa bé này sao?

Bà Hoàng thở dài, nói: “Thu Nguyệt, sinh đứa bé này đi. Bà còn sống được mấy năm nữa, có thể giúp con chăm sóc nó mấy năm. Ta không còn nữa, còn có đồng chí Hứa, cậu ấy không phải vẫn luôn chăm sóc con sao?”

Ánh mắt Trương Thu Nguyệt động đậy, đúng rồi, anh Hứa đã hứa với anh trai cô ta, nói sẽ chăm sóc cô ta.

Cô ta chậm rãi nói: “Cảm ơn bà, con sẽ suy nghĩ thêm.”

Bà Hoàng không yên tâm, nói: “Thu Nguyệt, con đừng làm chuyện dại dột. Nếu con có chủ ý gì thì nói với bà một tiếng.”

“Vâng, bà.”

Vài ngày sau.

Triệu Vân Phi đến ký túc xá mới, dọn dẹp đồ đạc xong, liền đi chặn Hứa Vi.

Hứa Vi thấy Triệu Vân Phi thì ngẩn người, anh ta thở dài nói: “Sao em lại ở đây?”

Triệu Vân Phi hừ một tiếng, nói: “Em chuyển đến quân khu của anh rồi!”

Hứa Thiệu hơi đau đầu: “Vân Phi, anh đã nói rồi, anh chỉ coi em như em gái, em còn nhỏ...”

“Em nhỏ chỗ nào? Anh hơn hai mươi tuổi, em cũng hơn hai mươi tuổi, anh dựa vào đâu mà nói em nhỏ.”

Anh ta chỉ có thể nói: “Không tính như vậy.”

“Em muốn tính như vậy!”

Đây là lần đầu tiên Hứa Vi thấy Vân Phi nói chuyện với anh ta như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Triệu Vân Phi không dây dưa với anh ta về những chuyện này nữa, đột nhiên đổi chủ đề. “Anh Vi, anh định đi đâu vậy?”

Hứa Vi khựng lại một chút, mới nói: “Đi gặp một người.”

TBC

“Nam hay nữ?” Triệu Vân Phi được đà lấn tới.

“Nữ...” Hứa Vi vừa nói vừa thấy cuộc đối thoại này có vẻ không ổn lắm.

Triệu Vân Phi thấy anh Vi ngoan ngoãn trả lời cô ấy, không kìm được mà rung động.

Biết sớm anh ta thích kiểu này, cô ấy đã không giả vờ ngoan ngoãn rồi.

Nhưng vừa nghe anh ta nói đi gặp con gái, Triệu Vân Phi lập tức dựng đứng lên.

“Cô gái nào vậy? Anh Vi, em đi cùng anh nhé! Đều là con gái, biết đâu em có thể giúp anh được gì đó?”

Hứa Vi do dự một chút, rồi đồng ý.

Trương Thu Nguyệt liên lạc với anh ta, nói tìm anh ta có chuyện, trong điện thoại nói lắp bắp, có vẻ hơi khó xử.

Hứa Vi thấy cô ta như vậy, liền nói sẽ đến tìm cô ta.

Mặc dù đã nói sẽ giữ khoảng cách với Vân Phi nhưng cô ấy nói cũng không phải không có lý.

Hứa Vi và Trương Thu Nguyệt thực sự không dễ giao tiếp, dù sao anh ta cũng là đàn ông, cô gái có chuyện gì, muốn nói với anh ta chắc không dễ mở lời.

Vân Phi thực sự phù hợp hơn.

Trên đường đi, Hứa Vi kể cho cô ấy nghe tình hình cơ bản của Trương Thu Nguyệt.

Triệu Vân Phi nghe xong, có chút thương cảm cho cô ta nhưng trong lòng cũng lập tức cảnh giác.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 208: Chương 208



Đến khi gặp mặt, Trương Thu Nguyệt thấy Triệu Vân Phi thì rõ ràng ngẩn người.

Hai người nhìn nhau, Triệu Vân Phi xác định, là tình địch.

Cô ấy nở nụ cười vui vẻ trên mặt, giọng nói thân thiết: “Em là Thu Nguyệt đúng không, rất vui được gặp em.”

Trương Thu Nguyệt nhìn Hứa Vi, giọng điệu có chút gượng gạo: “Anh Hứa, cô ấy là?”

Chưa đợi Hứa Vi trả lời, Triệu Vân Phi đã tự giới thiệu: “À, chị là Triệu Vân Phi, lớn lên cùng anh Vi từ nhỏ. Nghe nói Thu Nguyệt có vẻ có chuyện gì đó, chị đến xem có cần giúp gì không.”

“Dù sao chúng ta đều là con gái, sẽ tiện hơn một chút. Anh Vi thật là vô tâm, không hiểu gì về tâm lý con gái cả. Thu Nguyệt, sau này em có chuyện gì cũng có thể nói với chị.” Triệu Vân Phi vô cùng nhiệt tình.

Sắc mặt Trương Thu Nguyệt cứng đờ.

Hứa Vi: “...” Người lớn lên cùng…hình như là A Thiệu thì phải?

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân Phi, Hứa Vi nói: “Thu Nguyệt hơi hướng nội, ít nói, em đừng dọa cô ấy.”

Nói như thể nói mình rất dữ vậy, Triệu Vân Phi thầm liếc anh ta một cái.

TBC

Hứa Vi im lặng.

Trước đây anh ta cứ tưởng Triệu Vân Phi cũng có tính cách như vậy nhưng bây giờ phát hiện, hình như không phải vậy?

“À, Thu Nguyệt, em tìm anh có chuyện gì vậy?”

Trương Thu Nguyệt im lặng một lát, nhìn Triệu Vân Phi, mới nói: “Em chỉ muốn mời anh Hứa ăn một bữa cơm, thời gian này anh vẫn luôn chăm sóc em, lo lắng cho em, em rất biết ơn.”

Hứa Vi nói: “Thực ra anh cũng không làm gì cả, em không cần để trong lòng.”

“Có chứ.” Trương Thu Nguyệt nhìn Triệu Vân Phi, nhẹ giọng nói: “Chị Vân Phi cũng ở lại ăn cùng nhé.”

Triệu Vân Phi nở một nụ cười ngại ngùng: “Ban đầu là muốn giúp đỡ, không ngờ lại được ăn ké một bữa. Thu Nguyệt, lần sau chị mời em.”

Trương Thu Nguyệt cong môi.

Ăn một bữa cơm không ngon miệng, Trương Thu Nguyệt nhìn bóng lưng Hứa Vi và Triệu Vân Phi rời đi.

……

Bà Hoàng đến chỗ Trương Thu Nguyệt, hỏi cô ta đã nói với Hứa Vi chưa.

Trương Thu Nguyệt nói: “Lần sau vậy bà ạ, lần này có một cô gái đi cùng anh Hứa, cháu không mở lời.”

“Con gái à?” Hoàng bà hơi bất ngờ: “Đoàn trưởng Hứa có đối tượng rồi sao?”

Trương Thu Nguyệt nói: “Không phải, không phải đối tượng của anh Hứa.”

Trương Thu Nguyệt không phải ngốc, đương nhiên biết Triệu Vân Phi cũng thích anh Hứa.

Hai người tuy không phải đối tượng nhưng anh Hứa rất chiều cô ấy, rõ ràng là khác biệt.

Trương Thu Nguyệt có cảm giác khủng hoảng.

Không thể trì hoãn nữa.

Vài ngày sau, Trương Thu Nguyệt lại hẹn Hứa Vi và đặc biệt nói rõ, muốn gặp riêng anh ta.

Hứa Vi thấy hơi lạ nhưng vẫn làm theo lời cô ta.

Thật trùng hợp, khi anh ta định đi gặp Trương Thu Nguyệt thì lại bị Triệu Vân Phi chặn lại.

Hứa Vi: “...”

“Anh Vi, anh có thể đi cùng em đến trung tâm thành phố không? Em có vài thứ cần mua.”

Hứa Vi thở dài: “Anh còn có việc, chỉ có thể đưa em đến đó thôi, không thể đi cùng em được.”

Triệu Vân Phi cười nói: “Không sao, lúc đó anh cứ đi làm việc của anh là được.”

Hứa Vi đưa Triệu Vân Phi đến cửa hàng bách hóa, sau đó đến chỗ Trương Thu Nguyệt.

“Thu Nguyệt, em nói đi, đừng căng thẳng, anh sẽ giúp em.”

Trương Thu Nguyệt không kìm được hỏi: “Chuyện gì anh cũng giúp em sao?”

“Tất nhiên, miễn là không phải chuyện phạm pháp, miễn là anh có thể làm được.” Hứa Vi không chút do dự.

Trương Thu Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, từ từ mở lời: “Anh Hứa, em có thai rồi...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 209: Chương 209



Đến khi gặp mặt, Trương Thu Nguyệt thấy Triệu Vân Phi thì rõ ràng ngẩn người.

Hai người nhìn nhau, Triệu Vân Phi xác định, là tình địch.

Cô ấy nở nụ cười vui vẻ trên mặt, giọng nói thân thiết: “Em là Thu Nguyệt đúng không, rất vui được gặp em.”

Trương Thu Nguyệt nhìn Hứa Vi, giọng điệu có chút gượng gạo: “Anh Hứa, cô ấy là?”

Chưa đợi Hứa Vi trả lời, Triệu Vân Phi đã tự giới thiệu: “À, chị là Triệu Vân Phi, lớn lên cùng anh Vi từ nhỏ. Nghe nói Thu Nguyệt có vẻ có chuyện gì đó, chị đến xem có cần giúp gì không.”

“Dù sao chúng ta đều là con gái, sẽ tiện hơn một chút. Anh Vi thật là vô tâm, không hiểu gì về tâm lý con gái cả. Thu Nguyệt, sau này em có chuyện gì cũng có thể nói với chị.” Triệu Vân Phi vô cùng nhiệt tình.

Sắc mặt Trương Thu Nguyệt cứng đờ.

Hứa Vi: “...” Người lớn lên cùng…hình như là A Thiệu thì phải?

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân Phi, Hứa Vi nói: “Thu Nguyệt hơi hướng nội, ít nói, em đừng dọa cô ấy.”

Nói như thể nói mình rất dữ vậy, Triệu Vân Phi thầm liếc anh ta một cái.

TBC

Hứa Vi im lặng.

Trước đây anh ta cứ tưởng Triệu Vân Phi cũng có tính cách như vậy nhưng bây giờ phát hiện, hình như không phải vậy?

“À, Thu Nguyệt, em tìm anh có chuyện gì vậy?”

Trương Thu Nguyệt im lặng một lát, nhìn Triệu Vân Phi, mới nói: “Em chỉ muốn mời anh Hứa ăn một bữa cơm, thời gian này anh vẫn luôn chăm sóc em, lo lắng cho em, em rất biết ơn.”

Hứa Vi nói: “Thực ra anh cũng không làm gì cả, em không cần để trong lòng.”

“Có chứ.” Trương Thu Nguyệt nhìn Triệu Vân Phi, nhẹ giọng nói: “Chị Vân Phi cũng ở lại ăn cùng nhé.”

Triệu Vân Phi nở một nụ cười ngại ngùng: “Ban đầu là muốn giúp đỡ, không ngờ lại được ăn ké một bữa. Thu Nguyệt, lần sau chị mời em.”

Trương Thu Nguyệt cong môi.

Ăn một bữa cơm không ngon miệng, Trương Thu Nguyệt nhìn bóng lưng Hứa Vi và Triệu Vân Phi rời đi.

……

Bà Hoàng đến chỗ Trương Thu Nguyệt, hỏi cô ta đã nói với Hứa Vi chưa.

Trương Thu Nguyệt nói: “Lần sau vậy bà ạ, lần này có một cô gái đi cùng anh Hứa, cháu không mở lời.”

“Con gái à?” Hoàng bà hơi bất ngờ: “Đoàn trưởng Hứa có đối tượng rồi sao?”

Trương Thu Nguyệt nói: “Không phải, không phải đối tượng của anh Hứa.”

Trương Thu Nguyệt không phải ngốc, đương nhiên biết Triệu Vân Phi cũng thích anh Hứa.

Hai người tuy không phải đối tượng nhưng anh Hứa rất chiều cô ấy, rõ ràng là khác biệt.

Trương Thu Nguyệt có cảm giác khủng hoảng.

Không thể trì hoãn nữa.

Vài ngày sau, Trương Thu Nguyệt lại hẹn Hứa Vi và đặc biệt nói rõ, muốn gặp riêng anh ta.

Hứa Vi thấy hơi lạ nhưng vẫn làm theo lời cô ta.

Thật trùng hợp, khi anh ta định đi gặp Trương Thu Nguyệt thì lại bị Triệu Vân Phi chặn lại.

Hứa Vi: “...”

“Anh Vi, anh có thể đi cùng em đến trung tâm thành phố không? Em có vài thứ cần mua.”

Hứa Vi thở dài: “Anh còn có việc, chỉ có thể đưa em đến đó thôi, không thể đi cùng em được.”

Triệu Vân Phi cười nói: “Không sao, lúc đó anh cứ đi làm việc của anh là được.”

Hứa Vi đưa Triệu Vân Phi đến cửa hàng bách hóa, sau đó đến chỗ Trương Thu Nguyệt.

“Thu Nguyệt, em nói đi, đừng căng thẳng, anh sẽ giúp em.”

Trương Thu Nguyệt không kìm được hỏi: “Chuyện gì anh cũng giúp em sao?”

“Tất nhiên, miễn là không phải chuyện phạm pháp, miễn là anh có thể làm được.” Hứa Vi không chút do dự.

Trương Thu Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, từ từ mở lời: “Anh Hứa, em có thai rồi...”
 
Back
Top Bottom