Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 10



Nhưng sớm muộn gì cô bé cũng biết, nghĩ đến cảnh cô bé làm ầm ĩ lúc đó, Trần Quế Lan có chút đau đầu.

Cuối cùng cũng yên tĩnh được mấy ngày.

“Nói đến thì mấy ngày nay em thấy Sương Sương có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều, chiều ăn cơm còn biết quan tâm đến hai người già, chia phần thịt bụng cá mà mẹ cho con bé cho lại hai hai ông bà”.

Cố Kiến Hoa có chút ngoài ý muốn.

Trần Quế Lan lại nói: “Chúng ta và bà mối Triệu cãi nhau rồi, bà ta chắc chắn sẽ không mai mối cho Sương Sương nữa. Chuyện hôn sự của Sương Sương, anh để tâm một chút, trong xưởng anh có nhiều người như vậy, không có thanh niên nào phù hợp sao?”

Cố Kiến Hoa có chút phiền não, trong nhà máy ông có nhiều người nhưng ông không thích giao tiếp, vòng tròn quan hệ không lớn, những người quen biết cơ bản đều là những người thợ già, nhà họ cũng không có thanh niên nào phù hợp.

Ông nói: “Đợi đến lúc đi làm, anh nhờ lão Phạm giúp đỡ dò hỏi một chút, ông ấy quen biết nhiều người, xem có thể giới thiệu được không.”

Nghĩ một lúc, ông lại hỏi: “Em nói Sương Sương có thật sự hiểu chuyện rồi không, hay là nịnh nọt mẹ chúng ta, lại muốn thứ gì đó?”

Lời này vừa nói ra, Trần Quế Lan nghe cũng do dự.

Cố Kiến Hoa có chút lo lắng, tính tình của Sương Sương, người nhà họ có thể bao dung nhưng nhà chồng chưa chắc đã chiều chuộng cô bé.

Đến lúc đó nếu làm cho nhà chồng không yên ổn, Cố Kiến Hoa trong lòng sẽ áy náy.

Trần Quế Lan biết nỗi lo của chồng, im lặng một lúc, bà nói: “Anh nhớ nói với lão Phạm một chút, đến lúc anh nghỉ hưu, công việc sẽ chuyển cho Sương Sương hoặc con của cô bé.”

Người thành phố chưa chắc đã muốn cưới một người có hộ khẩu nông thôn, mặc dù Trần Quế Lan cảm thấy người nông thôn không kém gì người thành phố.

Có công việc thì khác, đây là cầm bát sắt, có công việc như vậy, một người có thể nuôi sống cả một gia đình.

Bà không tin nhà nào lại chê một người con dâu như vậy.

Công việc này sau này để lại cho Sương Sương, chính là chỗ dựa của cô bé.

Thần sắc Cố Kiến Hoa không có gì khác thường, đáp ứng.

Hai người đều rất rõ ràng, công việc này lúc đầu phần lớn là nhờ em trai Minh Hoa mới có được, ông ấy may mắn chiếm được lợi nhưng không thể chiếm lợi mãi được.

Lúc đầu cha mẹ chỉ để ông ấy nộp một nửa tiền lương hàng tháng, nhiều năm trôi qua, cũng tích cóp được một số tiền.

TBC

Đây là chuyện hai người đã bàn bạc từ lâu, sau này công việc này sẽ để lại cho Sương Sương.

Sương Sương kết hôn, đến lúc đó của hồi môn cũng do họ chuẩn bị, đãi ngộ giống như Tiểu Vũ.

“Chúng ta cũng nói rõ yêu cầu, không thể để Sương Sương chịu ấm ức, tính tình của chàng trai phải tốt, phải có thể bao dung tính khí nhỏ nhen của cô bé, tốt nhất là biết dỗ dành người khác...”

Cố Kiến Hoa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một tiếng, tỏ ý đã biết.

“Còn nữa, gia đình bên kia tốt nhất là đơn giản một chút, người đông thì mâu thuẫn cũng nhiều...”

“Ừ, anh biết rồi.” Cố Kiến Hoa trong lòng đã có kế hoạch, thấy thời gian không còn sớm, ông nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ thôi.”

Trần Quế Lan ừ một tiếng.

Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Cố Kiến Hoa đã dậy.

Thấy nước trong bể sắp hết, ông cầm đòn gánh đi đến giếng đầu làng để gánh nước.

“Kiến Hoa, anh về rồi à, tôi còn tưởng là ai, sáng sớm đã đi gánh nước.” Cao Thắng nhà bên đang ngồi xổm ở cửa sân đánh răng, quay đầu nói với Cố Kiến Hoa.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 11



Cố Kiến Hoa nói: “Tối qua về, trưa đến nhà tôi ăn cơm nhé, uống một chén?”

“Được chứ.” Cao Thắng một ngụm đáp ứng.

Cố Kiến Hoa đổ nước vào bể, bà nội Cố đã dậy nhóm lửa nấu bữa sáng.

“Mẹ, trưa nấu nhiều một chút, Cao Thắng đến nhà ăn cơm.”

Bà nội Cố gật đầu. “Được.”

Tối qua khi Cố Kiến Hoa về, thực ra Cố Sương vẫn chưa ngủ.

“Bác cả, chào bác.” Cố Sương nhìn Cố Kiến Hoa, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Ừ, chào, Sương Sương dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát nữa.”

“Ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa ạ.” Cố Sương nói.

Thời buổi này không có hoạt động giải trí gì, buổi tối Cố Sương không có việc gì làm, chỉ có thể đi ngủ.

Ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, nằm trên giường lại không thoải mái, không bằng dậy hoạt động hoạt động, hít thở không khí trong lành.

Phải nói rằng, chất lượng không khí thời này thật tốt.

Cố Sương còn đang nghĩ lát nữa ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ hỏi Cố Hải hôm nay có đi bắt cá không.

“Bác mua bánh đậu xanh con thích ăn ở cửa hàng bách hóa, để ở chỗ bà nội con, lúc rảnh thì ăn vặt.”

“Cảm ơn bác.” Cố Sương cong môi.

Thấy Cố Hải ngáp dài đi ra, Cố Sương hỏi cậu: “Tiểu Hải, hôm nay em đi sông nhớ gọi chị nhé, chị cũng đi.”

Cố Hải còn chưa trả lời, Cố Kiến Hoa đã tiếp lời: “Muốn đi bắt cá đúng không? Tiểu Hải chỉ là may mắn thôi, mèo mù vớ cá rán, bắt cá thì bác còn giỏi hơn nó nhiều. Lát nữa bác dẫn con đi.”

Hồi nhỏ Cố Kiến Hoa thường dẫn em trai đi sông bắt cá tôm để cải thiện bữa ăn, nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng Cố Kiến Hoa trở nên nặng nề.

“Con cũng đi con cũng đi!” Cố Tiểu Vũ không nhịn được nói.

“Tiểu Vũ, con còn phải đi học, ăn sáng xong thì đi ngay, đừng để muộn.” Trần Quế Lan nói với con gái.

Cố Tiểu Vũ thất vọng, cô bé không muốn đi học nữa.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của con gái, Cố Kiến Hoa an ủi: “Ngoan, lần sau cha dẫn con đi.”

Cố Tiểu Vũ phải đi học không đi được, Cố Hải thì chạy theo.

Cố Hải không phục khi cha nói mình là mèo mù vớ cá rán, muốn xem cha mình có thật sự có bản lĩnh hay chỉ nói suông.

Cố Hải nghĩ rất hay, nếu cha cậu thật sự có bản lĩnh, vậy cậu có thể học theo. Nếu chỉ nói suông, cậu sẽ chế giễu lại.

Cố Kiến Hoa không cho con trai cơ hội chế giễu mình, rất nhanh đã bắt được hai con cá lớn béo, Cố Hải trợn tròn mắt, không ngừng hỏi kỹ thuật.

Cố Kiến Hoa cười ha ha nói với con trai về kinh nghiệm của mình, Cố Sương cũng nghe rất chăm chú.

Cố Hải cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều, nói với Cố Sương: “Chị, lần sau chúng ta tự đi thử xem, em cảm thấy em đã biết rồi.”

TBC

Hôm nay có hai con cá lớn này là đủ rồi. Lỡ như cậu phát huy tốt, một lần bắt được nhiều con quá, quá nổi bật, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.

Cố Sương rất đồng ý, cô cũng cảm thấy mình đã biết. Trí óc đã biết rồi, còn tay có biết hay không thì phải xem lần sau.

Trưa, Cao Thắng bưng đĩa lạc rang đến nhà họ Cố, cùng Cố Kiến Hoa và ông nội Cố uống rượu, ăn đồ nhắm, nói chuyện rất vui vẻ.

Ăn xong, đàn ông vẫn ngồi ở bàn ăn, đàn bà dọn dẹp.

Cố Hải thích ăn nhưng không thích uống rượu, mẹ cậu cũng không cho cậu uống rượu.

Thấy đĩa cá đã bị ăn sạch, cậu cũng không lưu luyến bàn ăn nữa.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 12



Xoa bụng ngồi xổm trong sân, vẻ mặt thỏa mãn: “No rồi no rồi!”

Ở nhà một ngày, Cố Kiến Hoa cũng không nhàn rỗi, buổi chiều còn ra ruộng làm việc, để Trần Quế Lan nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Kiến Hoa đã dậy sớm.

Trần Quế Lan mò mẫm trong bóng tối đến bếp thắp đèn dầu, tráng cho chồng chiếc bánh, để ông ăn trên đường.

Khi Cố Kiến Hoa chuẩn bị đi, bà nội Cố cũng dậy.

“Mẹ, con đi đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

“Biết rồi.”

Cố Sương dậy vào buổi sáng, nhìn thấy Cố Tiểu Vũ ủ rũ, hỏi bà nội Cố: “Bác cả đi rồi ạ?”

“Trời còn chưa sáng đã đi rồi, lúc đi không chào cha nó, nó không vui.” Bà nội Cố chỉ vào Cố Tiểu Vũ.

“Bánh đậu xanh bác con mua để trong phòng bà, Sương Sương con lấy hai miếng, ăn cùng Tiểu Vũ.”

Cố Sương biết, bà nội Cố đang dỗ cháu gái. Nếu là nguyên thân, chắc chắn sẽ không muốn cho Cố Tiểu Vũ ăn, chỉ muốn một mình độc chiếm.

Cố Sương không bá đạo như vậy, huống hồ đây còn là bánh do cha Cố Tiểu Vũ mua.

Cô ừ một tiếng vào phòng bà nội Cố lấy hai miếng bánh đậu xanh, mỗi người một miếng.

“Này.”

Cố Tiểu Vũ nhìn bánh đậu xanh trước mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Sương, sau đó đưa tay nhận lấy.

TBC

Bà nội Cố thò đầu nhìn, thấy hai đứa cháu gái tuy không nói gì nhưng trông không giống như trước kia, chị chê em, em khinh chị, bà đã rất hài lòng.

Bà nhân nhiệt đánh sắt, lại nói: “Tiểu Vũ à, con chưa viết xong bài tập đúng không, mau lấy ra viết đi. Vừa hay chị con rảnh, không biết thì có thể hỏi chị con.”

Cố Tiểu Vũ nhíu mày, có chút không nói nên lời. Liếc nhìn Cố Sương, cô bé không khách khí nói: “Thành tích lúc đi học của chị ấy còn không bằng con, chị ấy có thể dạy con sao?”

Cố Sương: “...”

Không nói đến chuyện cô là sinh viên đại học tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm, về nguyên thân dù sao cũng đã tốt nghiệp cấp hai, còn không thể dạy một học sinh tiểu học sao?

Khinh thường ai vậy?

Nghĩ lại thì trước đây cô còn từng làm gia sư bán thời gian, học sinh cấp ba đều có thể dạy, còn không dạy được một học sinh tiểu học sao?

“Bài tập của học sinh tiểu học như em, chị còn không biết làm sao? Lấy bài tập ra đây, chị sẽ chỉ cho những bài em không biết.” Giọng điệu của Cố Sương bình thản, tư thế vô cùng tự tin.

Cố Tiểu Vũ cảm thấy giọng điệu của cô chị có chút kỳ lạ, hơi giống với kiểu người cô bé ghét trước đây nhưng lại có vẻ hơi khác.

“...”

Đã nói đến mức này, Cố Tiểu Vũ muốn xem xem, cô có phải chỉ nói suông không.

Vừa hay có hai bài toán cô bé không biết làm, Cố Tiểu Vũ về phòng lấy cặp sách, lấy bài tập ra.

“Vậy chị nói xem, hai bài này làm thế nào?”

Cố Sương cầm lấy vở nhỏ của cô bé, nhìn thấy đề bài liền không nhịn được cười.

Còn dám chê nguyên thân, trình độ của Cố Tiểu Vũ cũng chẳng khá hơn là bao.

Cố Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô, Cố Sương liếc nhìn cô bé, cũng không nói gì trêu chọc, sợ cô bé xấu hổ tức giận, vì vậy nghiêm túc giảng cho cô bé cách giải bài toán.

Cố Tiểu Vũ dựng tai lắng nghe, ngay sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Cô bé hiểu rồi, hóa ra đơn giản như vậy!

“Em biết rồi!”

“Thực ra hiểu được phương pháp, cũng không khó đúng không?” Cố Sương cười nói.

“Vâng vâng.” Cố Tiểu Vũ liên tục gật đầu, phản ứng lại thì có chút ngượng ngùng, tiếp tục căng khuôn mặt nhỏ.

Cố Sương không để ý, tiếp tục giảng cho cô bé bài khác.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 13



Giảng xong bài toán, Cố Sương bảo Cố Tiểu Vũ tiếp tục làm bài tập.

Cố Tiểu Vũ đã có kiến thức mới, hứng thú học tập dâng cao, cũng không còn phản kháng việc làm bài tập nữa, chỉ lo giải quyết bài tập.

Bài nào không biết thì hỏi Cố Sương, lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, thấy thái độ của Cố Sương bình thường, cũng không chế giễu cô bé, Cố Tiểu Vũ dần dần thả lỏng.

Làm xong bài tập, Cố Tiểu Vũ cất sách vở. Cô bé cầm lấy cái thúng trong nhà chuẩn bị đi cắt cỏ lợn.

“Em đi đâu vậy?”

“Cắt cỏ lợn.” Cố Tiểu Vũ trả lời, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Chị đi không?”

“Được.” Cố Sương đồng ý.

Hai người đến sau núi, nơi đó cỏ cây um tùm, rau dại cũng nhiều.

“Chị Sương Sương!”

Ai gọi cô vậy? Cố Sương quay đầu lại, là một cô gái thanh tú buộc tóc đuôi sam.

Người đến là Triệu Tiểu Liên, em gái của tên hôn phu cũ của nguyên thân, trước đây nguyên thân và cô ta rất thân.

Cố Sương còn chưa kịp phản ứng, Cố Tiểu Vũ đã mất kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm một câu: “Thật đáng ghét!”

Cố Sương quay đầu lại nói: “Đi thôi, không cần để ý đến cô ta.”

Cố Tiểu Vũ có chút bất ngờ.

Mối quan hệ giữa chị cô và Triệu Tiểu Liên gần đây đúng là không tốt như trước nhưng thái độ này vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng Cố Tiểu Vũ lại rất vui, cô bé rất ghét Triệu Tiểu Liên.

Chỉ mong chị cô không để ý đến Triệu Tiểu Liên.

Triệu Tiểu Liên gọi một tiếng, chờ Cố Sương dừng lại đợi cô ta. Không ngờ cô chỉ quay đầu lại một cái, sau đó quay người tiếp tục đi.

“?” Triệu Tiểu Liên có chút tức giận, không ngờ cô lại không để ý đến mình, dậm chân đuổi theo: “Chị Sương Sương, chị đợi em với!”

Vừa thở hổn hển đuổi theo, Triệu Tiểu Liên vừa đè nén sự bất mãn trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân.

“Chị Sương Sương, sao chị không để ý đến em, có phải chị đang không vui không? Những lời bà mối Triệu nói chị đừng để trong lòng, em tin chị không phải loại người như vậy...”

TBC

Loại người nào? Cố Sương có chút buồn cười, nói: “Tôi không để trong lòng.”

Cố Sương biết, nguyên thân đã đắc tội với bà mối Triệu, chắc chắn bà mối Triệu đã nói xấu cô ở bên ngoài.

Nếu nguyên thân biết bà mối Triệu không chỉ mắng cô trước mặt, còn mắng đến bên ngoài, khiến cả đội sản xuất đều biết thì không thể không náo loạn.

Triệu Tiểu Liên đã nắm bắt được tính cách của cô, cố ý nói những lời này, chính là muốn xem trò cười.

Triệu Tiểu Liên sững người, rõ ràng là phản ứng của Cố Sương nằm ngoài dự đoán của cô ta.

“Chị Sương Sương, em biết chị nhất định rất buồn, chị không cần cố tỏ ra mạnh mẽ đâu. Thực ra mấy ngày nay em vẫn luôn lo lắng cho chị, nếu không phải sợ bà nội Cố thấy em không vui, em đã đến nhà họ Cố thăm chị từ lâu rồi. Chị biết đấy, trong lòng em vẫn luôn coi chị là chị dâu của em...”

Gọi là Triệu Tiểu Liên cũng đúng, cái mùi bạch liên này, khiến cô buồn nôn.

Cố Sương thầm lật một cái bạch nhãn, cũng bắt đầu diễn: “Cô bị làm sao vậy! Tôi đã nói là tôi không để trong lòng rồi, cô còn ở đây lải nhải cái gì! Sao, nhất định phải bắt tôi nói là tôi buồn sao? Cô muốn xem tôi làm trò cười à! Được thôi, uổng công tôi trước đây đối xử tốt với cô như vậy, không ngờ cô lại là loại vong ơn bạc nghĩa, ai thèm làm chị dâu cô, cô nên giữ lời này để nói trước mặt chị dâu ruột của cô đi, xui xẻo!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 14



Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Triệu Tiểu Liên, Cố Sương tiếp tục nói: “Cô và cái tên anh trai tham hư vinh của cô đều không phải là thứ tốt lành gì. À, không chỉ vậy, bà nội tôi nói, cả nhà họ Triệu các người đều không phải là thứ tốt lành gì.”

Bà nội Cố đúng là đã nói như vậy, chỉ là nguyên thân không nghe, cô ấy cho rằng Triệu Tiểu Liên vẫn hướng về mình, không giống những người khác trong nhà họ Triệu.

Mặc dù nhà họ Triệu là đội trưởng nhưng nhà họ Cố cũng không sợ họ chơi xấu. Nhà họ Cố là gia đình liệt sĩ, xã đội đều rất quan tâm đến nhà họ Cố, nhà họ Triệu căn bản không dám động tay động chân.

Vì nhà họ Triệu đuối lý, ngược lại còn phải mặt dày nịnh nọt nhà họ Cố.

Tất nhiên, người nhà họ Cố thấy nhà họ Triệu giả tạo, không thèm để ý.

Triệu Tiểu Liên phản ứng lại, biểu cảm đã méo mó, đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta nói là không phải thứ tốt lành gì.

Cô ta biết Cố Sương tính tình không tốt nhưng trước giờ cô ta chỉ đối xử như vậy với người khác, đối với cô ta thì đây là lần đầu tiên.

“Phụt!” Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt xanh mét của Triệu Tiểu Liên, không nhịn được nữa. “Ha ha ha...”

Triệu Tiểu Liên tức muốn chết, lửa giận trực tiếp hướng về Cố Tiểu Vũ.

“Em cười cái gì, em còn cười nổi à! Đều là cháu gái nhà họ Cố, em nhìn chị Cố Sương xem, sống còn sướng hơn cả người thành phố, rồi nhìn lại em...”

Nói xong, Triệu Tiểu Liên liền lộ ra vẻ khinh thường.

Cố Sương cau mày.

Cố Tiểu Vũ lập tức hung dữ nói: “Em muốn cười thì cười, liên quan gì đến chị! Chị em sống tốt là vì chú em là liệt sĩ, có trợ cấp và phụ cấp, đó là chú em dùng mạng đổi lấy! Chị ghen tị cũng vô dụng, chị em đẹp hơn chị, mặc bao tải cũng đẹp hơn chị! Không giống chị, chị vừa xấu vừa thâm độc!”

Cố Sương có chút bất ngờ, cô biết Triệu Tiểu Liên cố ý gây chia rẽ, Cố Tiểu Vũ và nguyên thân vốn đã không hòa thuận, nghe những lời này chắc chắn sẽ càng tệ hơn.

TBC

Nhưng không ngờ Cố Tiểu Vũ lại bênh vực cô.

Triệu Tiểu Liên càng tức giận hơn, không ngờ ngay cả một đứa nhóc như Cố Tiểu Vũ cũng dám chỉ mũi vào cô ta mắng, còn nói cô ta xấu!

Cố Sương vốn không muốn gây chuyện nhưng có người cứ muốn chọc vào cô.

Đã như vậy, cô cũng không khách sáo nữa.

Cố Sương nhìn về phía dây buộc tóc và kẹp tóc trên đầu cô ta, đó là nguyên thân tặng cho cô ta.

Mặc dù Triệu Tiểu Liên là con gái của đội trưởng nhưng ở nhà cô ta không được cưng chiều. Vì chơi thân với nguyên thân, đôi khi Triệu Tiểu Liên hơi ghen tị khen dây buộc tóc, kẹp tóc đẹp, nguyên thân sẽ tặng cho cô ta.

Kem dưỡng da mặt cũng chia cho cô ta một nửa, nguyên thân đối xử với Triệu Tiểu Liên thực sự rất hào phóng.

Tính ra, Triệu Tiểu Liên đã chiếm không ít lợi từ nguyên thân.

Cố Sương tiến lên vài bước, giật lấy dây buộc tóc và kẹp tóc trên đầu cô ta, khiến Triệu Tiểu Liên ôm đầu hét lên không ngừng.

“Á á á, chị làm gì vậy!”

Cố Sương cầm đồ trên tay, có chút ghét bỏ ném mấy sợi tóc vô tình bị giật xuống xuống đất.

Cũng không biết cô ta đã bao lâu không gội đầu rồi.

“Không làm gì cả, chỉ lấy lại đồ của mình thôi. Cô sẽ không quên những thứ này đều là tôi tặng cô chứ?”

Ý là gì, đây là muốn cô ta trả lại đồ sao?
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 15



Triệu Tiểu Liên không nhịn được nói: “Cô có biết xấu hổ không, đồ đã tặng đi rồi còn muốn đòi lại!”

“Trước đây thấy cô là em gái của Triệu Trường Vũ nên tôi mới đối xử tốt với cô. Bây giờ Triệu Trường Vũ trong mắt tôi chẳng là cái thá gì, huống chi là cô. Đồ của tôi cô đã dùng thì mau trả lại, mấy năm nay tôi tặng cô không ít đồ, dây buộc tóc, kẹp tóc, váy, còn có đồ ăn...”

Cố Sương tính toán một chút, nói: “Cô đưa tôi hai mươi đồng là được, trả xong thì chúng ta xóa nợ.”

“Hai mươi đồng, sao cô không đi cướp luôn đi?! Tôi không có, váy thì tôi có thể trả lại cho cô, dây buộc tóc và kẹp tóc cô cũng đã lấy lại rồi...”

Triệu Tiểu Liên có chút sụp đổ, cô ta chỉ muốn đến xem trò cười của Cố Sương, không ngờ không thấy được trò cười, ngược lại còn tự rước họa vào thân.

“Đồ đã bị cô dùng rồi, tôi không cần. Đồ tôi tặng cô cơ bản không khác gì đồ mới, cô dùng lâu như vậy rồi, còn dám nói trả lại, cô tưởng tôi ngốc à?” Cố Sương hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Triệu Tiểu Liên nghẹn họng, trong lòng thầm nghĩ trước đây cô vốn đã ngốc!

Còn không phải là dựa vào việc gia đình có điều kiện, bản thân xinh đẹp nên mắt cao hơn đầu, thực ra chẳng có chút đầu óc nào, cô ta chỉ nói vài câu ngon ngọt là cô ngoan ngoãn đưa đồ tốt cho cô ta.

Không ngờ bây giờ Cố Sương lại thay đổi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?!

Còn chưa kịp nghĩ ra thì nghe Cố Sương tiếp tục nói: “Cho cô ba ngày, đến lúc đó mà không nhận được tiền, tôi sẽ đến nhà họ Triệu đòi.”

Nghe vậy, Triệu Tiểu Liên tái mặt, nếu để Cố Sương đến nhà họ Triệu đòi tiền, mẹ cô ta sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất.

Nhưng, cô ta đi đâu kiếm hai mươi đồng bây giờ? Đành nhẹ giọng…

“Chị Sương, em không có ý muốn xem chị làm trò cười, em thực sự chỉ quan tâm đến chị thôi...” Triệu Tiểu Liên lấy lòng nhìn Cố Sương, cố gắng để cô thu hồi lại ý định.

Cố Sương nhướng mắt nhìn cô: “Vừa nãy cô còn mắng tôi không biết xấu hổ, tôi không quên đâu. Đừng giả vờ nữa, cô vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền đi.”

Hai mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, cô không phải là đứa ngốc dễ bị lừa như nguyên thân.

Triệu Tiểu Liên sắc mặt rất khó coi, bây giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã đến trêu chọc Cố Sương, sớm biết cô đã thay đổi, cô ta nhất định sẽ tránh xa.

TBC

“Đi thôi.” Cố Sương gọi Cố Tiểu Vũ, hai người tiếp tục cắt cỏ cho lợn.

Cố Tiểu Vũ cúi đầu, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Cố Sương nhận ra tâm trạng của Cố Tiểu Vũ không ổn, nói: “Tiểu Vũ, cảm ơn em vừa nãy đã bênh vực chị.”

Cố Tiểu Vũ cúi đầu không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước. Cố Sương cảm thấy có chút không ổn, cúi đầu nhìn mặt cô bé.

Cố Tiểu Vũ dùng mu bàn tay lau mắt, hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Cố Sương: “...” Biểu cảm có chút phức tạp, cô bé không phải là muốn khóc chứ?

“Em không có gì muốn nói sao?” Thấy cô bé không nói gì, chắc là Cố Tiểu Vũ càng không vui.

Cô bé biết chị gái họ mình đối xử tốt với Triệu Tiểu Liên nhưng không ngờ lại tốt đến vậy, hai mươi đồng, đó là hai tờ đại đoàn kết! Cả đời này cô bé chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 16



Không đợi Cố Sương trả lời, Cố Tiểu Vũ không nhịn được tiếp tục nói: “Rõ ràng em mới là em gái của chị, vậy mà chị lại đối xử tốt với Triệu Tiểu Liên như vậy! Em biết chị không thích em, em cũng không thích chị lắm. Nếu không sợ người nhà tức giận, em mới không muốn bênh vực chị.”

Nói đến sau, giọng nói của Cố Tiểu Vũ đã mang theo tiếng khóc, rõ ràng là tủi thân.

Cố Sương tâm trạng phức tạp, nói một câu: “Chị xin lỗi.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Chị không ghét em, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Rõ ràng là chuyện do nguyên thân làm, cô áy náy cái gì chứ! Thôi vậy nên nhận lỗi thì nhận lỗi.

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Vũ khẽ hừ một tiếng, vậy là qua rồi sao?

Cố Sương cầm lấy cái thúng trên lưng cô bé, thử dò hỏi: “Hay là để chị cắt?”

Để một đứa trẻ làm việc, cô đứng nhìn, có chút không đành lòng.

“Chị vụng về lắm, lỡ cắt vào tay thì phiền phức lắm, đừng có làm loạn!”

“...” Cô không đến nỗi ngốc như vậy chứ?

Cắt đầy một thúng cỏ lợn, Cố Sương và Cố Tiểu Vũ chuẩn bị về, trên đường gặp người trong đội, Cố Tiểu Vũ lễ phép chào hỏi, Cố Sương cũng chào theo.

Khiến đối phương nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, con nhóc Cố Sương này từ khi nào lại lễ phép như vậy, còn chào hỏi ông ta nữa.

Mặt trời cũng không mọc ở đằng tây mà.

Nhưng phải nói, con nhóc này lớn lên đúng là không tệ. Cười lên ngọt ngào, nhìn vào thấy vui vẻ.

TBC

Trên đường đi, Cố Sương gặp ai cũng cười tươi chào hỏi.

Cố Tiểu Vũ thỉnh thoảng lại nhìn Cố Sương, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Cố Sương phát hiện ra, hỏi: “Sao vậy?”

Cố Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây chị không chào hỏi mọi người.”

Cố Sương nhìn về phía bầu trời xanh mây trắng xa xa, cười nói: “Hôm nay tâm trạng tốt.”

Sắp có hai mươi đồng vào tài khoản, nghĩ đến cũng thấy vui vẻ. Nhưng chủ yếu Cố Sương vẫn muốn thay đổi hình tượng của nguyên thân trong mắt mọi người.

Cố Tiểu Vũ ồ một tiếng, bây giờ tâm trạng của cô bé cũng rất tốt. Thấy một bà lão đi tới, Cố Tiểu Vũ chủ động chào hỏi.

“Bà Lý!”

Bà Lý là một bà lão cô đơn trong đội, sống ở đầu làng, mỗi lần tan học về nhà Cố Tiểu Vũ đều chào bà.

Bà Lý đối xử với cô bé rất tốt, có đồ ăn ngon còn đặc biệt để dành cho cô bé nếm thử, Cố Tiểu Vũ rất thích bà.

Cố Sương cũng chào theo một tiếng.

Bà Lý nghe ra giọng nói của Cố Tiểu Vũ: “Ừ.” một tiếng.

Giọng nói sau đó có chút xa lạ, người già mắt không tốt, bà nheo mắt nhìn Cố Sương, đây là chị họ của Tiểu Vũ nhỉ.

“Là Sương Sương à...” Nhìn giống cha nó thật.

“Là cháu, bà Lý, bà từ ruộng đất nhà mình về à.”

“Ừ.”

Bà Lý vội vàng lấy hai quả dưa chuột từ trong cái giỏ đeo trên tay, bảo hai đứa mang về nhà nếm thử.

“Vừa mới hái ở ngoài ruộng, tươi lắm!”

Cố Tiểu Vũ nhìn hai quả dưa chuột nhét vào tay mình, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bà Lý, bà đi chậm thôi, chúng cháu cũng về đây!”

“Được.” Bà Lý từ từ đi xa.

Cố Sương vô tình liếc mắt về phía trước, hai người đàn ông trên con đường nhỏ không xa thu hút sự chú ý của cô.

Không nhìn rõ mặt, nhìn bóng lưng thì có vẻ là hai chàng trai trẻ.

Đặc biệt là người cao hơn, Cố Sương ước chừng phải cao hơn một mét tám, cao hơn người bên cạnh nửa cái đầu.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 17



Dáng người thẳng tắp, mặc dù mặc áo blouse trắng và quần đen bình thường nhưng khí chất vẫn rất nổi bật.

Tiếc là chỉ nhìn thấy bóng lưng, không biết mặt mũi thế nào.

Cố Tiểu Vũ cũng nhìn thấy, liếc mắt là nhận ra hai người đó là ai.

“Chị, chị cứ nhìn chằm chằm vào hai anh thanh niên tri thức kia làm gì.”

Thanh niên tri thức?

Cố Sương lục lại trong đầu một chút, biết là ai rồi.

Hai người là thanh niên trí thức năm ngoái về nông thôn ở đây, ngoài hai người ra còn có mấy người khác, cộng thêm những thanh niên trí thức cũ, đều ở trong hội thanh niên trí thức.

Lúc những thanh niên trí thức đó đến, trong đội cũng náo nhiệt một thời gian.

Đặc biệt là thanh niên Hứa Thiệu, còn trẻ tuổi, dáng người lại cao lớn, không biết bao nhiêu phụ nữ thích, đàn ông hâm mộ.

Nguyên thân cũng tò mò đi xem, thấy mặt người ta trắng quá, giống con gái. Cao quá, trông như một cây sào gầy nhẳng.

Cô không thích, không có chút khí khái nam nhi nào như Triệu Trường Vũ.

Cố Sương: “...”

Khuôn mặt của Triệu Trường Vũ lúc này không tự chủ được hiện lên trong đầu, Cố Sương vội nhét vào sâu trong ký ức.

Quên đi quên đi! Khuôn mặt chữ điền không hợp với thẩm mỹ của cô chút nào.

Cố Sương cảm thấy mình lại nhìn về phía thanh niên đó, nhìn khí chất này, chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ đánh bại hầu hết đàn ông rồi.

Tiết Trác Thanh vừa nói chuyện với Hứa Thiệu vừa liếc nhìn về phía sau, sau đó phát hiện ra điều gì đó, mắt sáng lên, vội vàng đẩy cánh tay của Hứa Thiệu.

“Này, không phải là đồng chí Cố Sương sao, hình như cô ta đang nhìn anh đấy, không lẽ là có ý với anh à?”

Tiết Trác Thanh trêu chọc.

Anh ta có ấn tượng khá sâu sắc về đồng chí Cố Sương này.

Mới đến đây, anh ta vô tình nghe thấy Cố Sương nói chuyện với Triệu Tiểu Liên nhà đội trưởng Triệu, chê Hứa Thiệu là một tên yếu đuối, mặt trắng, không có khí khái nam nhi.

Lúc đó Tiết Trác Thanh suýt cười thành tiếng, quay đầu nhìn Hứa Thiệu bên cạnh, quả nhiên sắc mặt anh ta rất khó coi.

Nếu Cố Sương không phải là phụ nữ, Tiết Trác Thanh cho rằng Hứa Thiệu có thể xông lên đánh nhau với người ta, để cho người ta thấy anh có phải là mặt trắng hay không.

Bây giờ Tiết Trác Thanh nghĩ lại vẫn không nhịn được muốn cười.

Ngoài ra, Cố Sương cũng khá nổi tiếng trong toàn đội sản xuất.

Không nói đến chuyện hủy hôn với nhà họ Triệu vào đầu năm, dạo trước vì chuyện xem mắt lại xảy ra mâu thuẫn với bà mối Triệu.

Bà mối Triệu đã chế giễu Cố Sương không ít, kết quả bị con dâu nhà họ Cố tìm đến tận nhà, hai người lại gây gổ một trận.

Lúc đó Tiết Trác Thanh cũng có mặt, xem náo nhiệt một hồi. Quay về kể lại cho Hứa Thiệu nghe rất hào hứng, kết quả anh chẳng hứng thú gì, còn nói anh ta quá ồn ào!

Tiết Trác Thanh lập tức ánh mắt u oán, nơi quái quỷ này chẳng có trò tiêu khiển nào, còn không cho anh ta nói chuyện, chẳng phải là muốn bức c.h.ế.t anh ta sao.

TBC

Nghe Tiết Trác Thanh nói, Hứa Thiệu không có phản ứng gì lớn.

Chỉ hơi nghiêng đầu liếc anh ta một cái, nhếch khóe môi: “Anh thấy người ta nhìn anh một cái là có ý với anh à?”

“...”

Cảm nhận được sự khinh thường trong giọng nói của anh, Tiết Trác Thanh sờ mũi, vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, kết quả bị anh nói như vậy, Tiết Trác Thanh không hiểu sao lại cảm thấy mình hơi bỉ ổi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 18



Thấy Hứa Thiệu sải bước dài đi về phía trước, anh ta vội vàng đuổi theo.

Biết anh không hứng thú với chuyện con gái, thuận thế chuyển chủ đề.

“Mong là vụ gieo trồng mùa xuân này nhanh chóng trôi qua, mệt quá.” Tiết Trác Thanh vừa đi vừa hoạt động cánh tay, lại đ.ấ.m đấm vai.

Hứa Thiệu nhướng mày: “Mới thế đã mệt rồi? Mùa thu gặt hái thì anh tính sao?”

Tiết Trác Thanh lập tức nghĩ đến năm ngoái mới đến không lâu đã phải gặt lúa, cái cảm giác đó, anh ta không muốn trải nghiệm lần thứ hai. Nghĩ đến thôi là đã thấy chán nản, lại một trận thở dài than vãn.

Vị đồng chí Cố Sương kia nhìn nhầm người rồi, mặc dù anh ta hơi đen, tướng mạo bình thường nhưng so với Hứa Thiệu thì anh ta mới là tên yếu đuối, mặt trắng, vai không thể vác, tay không thể xách.

Đừng thấy Hứa Thiệu trông giống mặt trắng, thực ra thể chất không phải người thường có thể so sánh được.

Người ta là mặc quần áo thì trông gầy, nhưng c** q**n áo thì có cơ, còn có múi bụng nữa, Tiết Trác Thanh không biết hâm mộ đến mức nào.

Ôi, người so với người tức c.h.ế.t người.

Hai người nhanh chóng biến mất trên cánh đồng, đi thẳng về viện thanh niên trí thức.

Bên kia, Cố Sương ngắm nhìn hai lần, cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

“Đi thôi, về nhà.”

--

Bên kia, Triệu Tiểu Liên cũng đã về nhà, trong lòng giấu chuyện, làm việc gì cũng có chút mất tập trung, bị mẹ cô ta là Điền Xuân Nga mắng cho một trận.

“Sai con làm việc gì cũng chậm chạp, không biết giống ai, giờ này rồi, còn chưa đi nấu cơm!”

Triệu Tiểu Liên đã quen bị mắng, biết mẹ cô ta đang tức giận trút giận lên cô ta.

Mặc dù không biết lại vì chuyện gì, Triệu Tiểu Liên vẫn im lặng đặt miếng giẻ lau xuống, ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm.

Nấu xong cơm, đội trưởng Triệu cũng về, lúc ăn cơm, đội trưởng Triệu nhìn một vòng biểu cảm của mọi người trên bàn, mở miệng nói: “Sáng nay Trường Vũ gửi thư về, nói là sắp kết hôn rồi, ngày cũng đã định rồi.”

Trong ba anh em nhà họ Triệu, Triệu Trường Vũ là út. Anh cả và anh hai nhà họ Triệu đã kết hôn từ lâu, con cái cũng đã có mấy đứa.

Chị dâu cả nhà họ Triệu nghe vậy, vội vàng nói: “Thế thì đúng là chuyện vui, ngày định vào lúc nào?”

“Hai tháng nữa.”

Chị dâu hai nhà họ Triệu cũng hỏi: “Họ kết hôn ở trong quân đội à?”

“Ừ, cuối năm Trường Vũ sẽ đưa cô dâu mới về thăm nhà.” Giọng Điền Xuân Nga không lạnh không nhạt.

Chị dâu cả và chị dâu hai nhìn nhau, phản ứng này không đúng lắm.

Mẹ chồng không phải vẫn rất thích người đó sao, cảm thấy người ta hơn Cố Sương nhiều, sao bây giờ sắp kết hôn rồi, ngược lại lại có vẻ không vui?

Đội trưởng Triệu lúc này trầm giọng nói: “Kết hôn là chuyện lớn, đơn vị sẽ tổ chức đám cưới cho họ, chúng ta cũng không thể không bày tỏ, đừng để thông gia cảm thấy chúng ta không hiểu lễ nghĩa. Để bày tỏ sự coi trọng đối với Khả Khả, về mặt sính lễ, ta định cho hậu hĩnh một chút, các con làm anh chị dâu, cũng góp sức vào.”

TBC

Lời này vừa nói ra, không khí bổng chốc im lặng.

Đội trưởng Triệu có chút thất vọng.

Mặc dù ông cũng không hài lòng lắm với yêu cầu của thông gia nhưng không bỏ ra tiền thì không bắt được sói, vì tương lai của Trường Vũ, dù thế nào cũng không thể kéo chân con trai lại được.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 19



Thấy không ai nói gì, Điền Xuân Nga trực tiếp nói: “Trường Vũ đã nói, sau này sẽ trả lại cho các anh chị của nó. Thằng cả, thằng hai, mỗi người các con bỏ ra năm mươi đồng.”

Sắc mặt con dâu cả và con dâu hai nhà họ Triệu lập tức thay đổi.

Lấy năm mươi đồng, hai ông bà già chắc chắn cũng phải bỏ tiền ra, như vậy chẳng phải phải tiêu mất mấy trăm đồng sao?

Cô dâu quý giá gì mà phải tiêu nhiều tiền như vậy?!! Con dâu cả và con dâu hai thấy thật không công bằng. Lúc họ lấy chồng, cũng chỉ được sáu mươi sáu đồng sính lễ.

Đội trưởng Triệu nói:

“Ta biết các con có ý kiến nhưng người ta không giống với nhà nông chúng ta. Người ta là người thành phố, chú trọng cái gì mà ba vòng một tiếng, đó là thể diện. Thông gia là lãnh đạo của Trường Vũ, nguyện ý gả con gái cho nó, đó là coi trọng Trường Vũ, chúng ta không thể kéo chân Trường Vũ lại được. Các con là anh chị của Trường Vũ, sau này Trường Vũ sẽ không quên ơn của anh chị nó.”

Con trai cả và con trai hai nhà họ Triệu vội vàng nói: “cha, chúng con biết rồi!”

“Được, ta không nói nhiều nữa, hai vợ chồng các con tính toán đi.”

Ăn xong cơm, mọi người đều không có tâm trạng gì, mỗi người về phòng mình.

Điền Xuân Nga cũng lấy ra số tiền tiết kiệm nhiều năm của mình, cẩn thận đếm, nghĩ đến việc phải đưa ra ngoài gần hết, trong lòng bà ta như nhỏ máu.

“Kết thông gia này, còn không bằng cô gái nhà họ Cố.” Điền Xuân Nga vốn rất đắc ý, con trai có thể mang về cho bà ta một cô con dâu thành phố, nói ra ngoài có biết bao nhiêu thể diện.

TBC

Nhưng bây giờ lại có chút hối hận, yêu cầu của nhà họ Diêu quá cao, nhìn là biết không phải người dễ chung sống!

“Nói bậy gì thế.” Đội trưởng Triệu trừng mắt: “Bà biết cái gì! Cô gái nhà họ Cố kia sao có thể so sánh được với Khả Khả. Nhà họ Diêu có thể giúp ích cho sự nghiệp của Trường Vũ, có thể giúp Trường Vũ bớt đi bao nhiêu đường vòng. Nhà họ Cố có thể cho Trường Vũ cái gì? Cô gái nhà họ Cố kia còn muốn Trường Vũ dỗ dành, cưới về bà nhìn mà không thấy phiền lòng sao? Bà xem những chuyện cô ta gây ra trước đây, còn muốn gả cho người thành phố, không biết có bao nhiêu người trong đội xem nhà họ Cố như trò cười.”

Nói đến sau, đội trưởng Triệu lắc đầu.

Nói thật, nếu không phải nhà họ Cố cũng không tệ, ông ta thực sự không coi trọng cô gái nhà họ Cố kia. Quá kiêu ngạo, lại lười biếng, tuy không có tâm kế gì nhưng cũng không có đầu óc.

May mà con trai út giống ông ta, biết có cơ hội thì phải nắm bắt, phụ nữ vẫn không quan trọng bằng tiền đồ.

Nghĩ đến tương lai sau này của Trường Vũ, tâm trạng đội trưởng Triệu cũng tốt lên.

“Con người ta, vẫn phải nhìn xa trông rộng. Đừng đếm nữa, nhanh chóng lấy ra, ngày mai gửi cho Trường Vũ, để nó chuẩn bị đồ dùng cho đám cưới.”

Điền Xuân Nga đậy hộp tiền lại, nói: “Nếu nhà thằng cả, thằng hai không muốn đưa tiền này thì sao?”

Đội trưởng Triệu nói: “Sẽ không đâu, đây là vay, chứ không phải không trả. Thằng cả, thằng hai tuy không có tiền đồ gì nhưng không phải kẻ ngốc.”

Ông là cha mà đã mở lời, họ còn ngại không đưa sao?

Huống hồ, lúc này Trường Vũ gặp khó khăn mà không giúp, sau này muốn Trường Vũ giúp gì, họ còn ngại sao?
 
Back
Top Bottom