Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh

Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh
Chương 30



Cù Cẩm không biết vì sao hắn lại nổi giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của An công công, nàng đành cắn răng nói đỡ cho hắn vài câu.Tiêu Trình phất tay, An công công lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng lui xuống.Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chẳng mấy chốc đã qua.Cù Cẩm ôm Thịt Viên, ngồi trong đình lục giác. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn tay cùng màu, cổ áo và tay áo được thêu hoa văn đơn giản bằng chỉ màu, tóc búi đơn giản, chỉ cài một cây trâm. Tuy ăn mặc giản dị, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục.“Nương nương, hình như Thịt Viên lại béo lên rồi, người xem kìa, nó còn có hai cằm rồi.” Trúc Thanh đứng bên cạnh, cười nói.Cù Cẩm véo nhẹ khuôn mặt béo ú của Thịt Viên, cười nói: “Mặt đầy đặn phúc hậu.”Trúc Thanh nhìn người và mèo, cười nói: “E là sắp mọc thêm cái cằm thứ ba rồi.”Vừa dứt lời, Hứa ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu đã đi đến. Bà hành lễ với Cù Cẩm, cung kính nói: “Nương nương, Thái hậu cho mời người đến Từ Ninh cung.”Cù Cẩm suy nghĩ một chút, hỏi: “Ma ma có biết là chuyện gì không?” Ngày nào Cù Cẩm cũng đến chỗ Thái hậu thỉnh an, Hứa ma ma luôn hòa nhã, dễ gần, thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện vài câu.Hứa ma ma nói: "Lão nô cũng không biết, nhưng Dư cô nương hôm nay nói chuyện riêng với Thái hậu rất lâu."Cù Cẩm gật đầu, bảo Trúc Thanh đưa cho Hứa ma ma một mảnh vàng lá, Hứa ma ma chối từ vài cái, liền thu lại. Sau khi Hứa ma ma rời đi, Trúc Thanh liền nói: "Nương nương, không biết Dư cô nương lại giở trò gì trước mặt Thái hậu?"Cù Cẩm nói: "Kệ nàng ta giở trò gì, đi xem sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.".Từ Ninh điện, Thái hậu ngồi ở thượng vị, Hứa ma ma ở một bên hầu hạ, Dư Thao ngồi ở hạ vị, chậm rãi nhấp vài ngụm trà.Cù Cẩm chậm rãi đi từ ngoài điện vào, Trúc Thanh đi theo phía sau.Dư Thao từ xa nhìn thấy Cù Cẩm bước vào từ cửa điện, dung nhan đẹp tựa ngọc, dáng vẻ yêu kiều như hoa, đôi mắt hơi nheo lại.Cù Cẩm tiến lên, hai tay chắp trước ngực, hành lễ: "Hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an.""Miễn lễ." Thái hậu nói.Cù Cẩm đoan trang ngồi xuống một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ Thái hậu lên tiếng.Thái hậu khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: "Hoàng hậu, lão thân nghe nói, mấy ngày trước Hoàng thượng cho người xây một tòa nhà ở ngoại ô, ngày nào cũng ở đó cùng người, có chuyện này sao?""Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu, thần thiếp có nghe Hoàng thượng nhắc tới, Hoàng thượng quả thật cho người xây một tòa nhà ở ngoại ô, bởi vì nơi đó có suối nước nóng tự nhiên, đến mùa đông, khi nào mệt mỏi Hoàng thượng sẽ đến đó ngâm mình, rất tốt cho sức khỏe. Nếu Hoàng tổ mẫu có thời gian rảnh rỗi, có thể đến đó một chuyến, thật sự rất khó tìm được nơi nào tốt như vậy. Lần trước thần thiếp bị nhiễm phong hàn, vốn cũng muốn đến đó, nhưng mà lại phải trì hoãn." Cù Cẩm chậm rãi nói.Thái hậu nhìn Cù Cẩm, từ lần thọ yến trước, bà đã biết nữ tử trước mắt cực kỳ thông minh, nói năng cẩn thận, chu toàn, lại khiến người nghe thoải mái. Thái hậu dừng một chút, lại nói: "Nghe nói hôm đó người bị rơi xuống nước, thân thể đã bình phục chưa?""Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm, thần thiếp đã không sao rồi ạ."Thái hậu khẽ ừ một tiếng, nói: "Lão thân cho người đi hỏi Ninh thái y, Ninh thái y nói thể chất của người âm hàn, vốn đã khó thụ thai, hiện giờ càng phải dùng thuốc bổ để điều trị. Lão thân nghĩ, Hoàng thất nên lấy việc có Hoàng tự nối dõi làm trọng, hơn nữa thân thể người yếu đuối như vậy, có phải nên khuyên nhủ Hoàng thượng, lấy đại cục làm trọng, đừng vì tư tình mà bỏ bê việc triều chính? Hoàng tự là gốc rễ của quốc gia, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn bị người ta nói là yêu hậu làm loạn triều cương sao?"Lời nói này rất nặng nề, thậm chí còn có cảm giác áp bức. Cù Cẩm thầm giật mình, tuy đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu. Tuy trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt nàng không để lộ nửa phần.Cù Cẩm trầm mặc một lát, nói: "Hoàng tổ mẫu, thần thiếp cũng từng nói như vậy với Hoàng thượng, nhưng mỗi lần thần thiếp khuyên nhủ, Hoàng thượng đều nổi giận với thần thiếp. Dần dần, thần thiếp không dám thường xuyên nhắc đến chuyện này với Hoàng thượng nữa, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở một chút."Nói xong, Cù Cẩm quỳ xuống, cúi đầu nói: "Hoàng tổ mẫu, xin người hãy khuyên nhủ Hoàng thượng, thần thiếp tự biết mình ngu dốt, không hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng. Người không biết đâu, Hoàng thượng đối với thần thiếp lúc nào cũng lạnh nhạt, có khi còn cảm thấy thần thiếp phiền phức. Thần thiếp thật sự không biết phải làm sao." Giọng nói chân thành, khiến người nghe không khỏi tin phục.Thái hậu bán tín bán nghi nhìn Cù Cẩm đang quỳ dưới đất. Nói đến tính tình lạnh lùng của Tiêu Trình, Thái hậu hiểu rõ hơn ai hết. Bình thường rất hiếm khi thấy hắn cười, trong ký ức của Thái hậu, hắn lúc nào cũng lạnh lùng.Tuy Hoàng hậu là do chính Tiêu Trình cầu xin, nhưng Thái hậu thấy, thứ nhất là vì Cù Cẩm có nhan sắc, thứ hai là vì nàng rất chân thành. Nghĩ đến viên Ô Ngọc Thạch mà Cù Cẩm tặng lần trước, ngay cả mùa đông bà cũng không cảm thấy lạnh, đủ thấy tấm lòng của nàng. Lúc này nhìn thấy Cù Cẩm quỳ dưới đất, bộ dạng sắp khóc, Thái hậu không khỏi động lòng, không biết phải làm sao cho phải."Hoàng hậu đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng để bị nhiễm lạnh, nếu không Hoàng thượng lại trách tội lão thân." Giọng nói của Thái hậu dịu dàng hẳn đi, thậm chí còn coi Cù Cẩm như một nạn nhân. Dù sao thì cháu trai lạnh lùng của bà, ngay cả lời của bà còn không nghe, thì ai có thể ép hắn làm gì chứ?Dư Thao siết chặt chén trà trên bàn, ánh mắt sắc bén như muốn nuốt chửng Cù Cẩm. Nàng ta dịu dàng nói: "Cô tổ mẫu, Hoàng hậu nương nương không chỉ xinh đẹp, mà còn rất khéo ăn nói. Thao nhi thật sự muốn học hỏi Hoàng hậu nương nương nhiều hơn, sau này có khi lời nói ra còn hay hơn cả hát.""Bổn cung nói câu nào cũng là sự thật, Hoàng thượng muốn thế nào, bổn cung chỉ có thể thuận theo. Ngược lại là Dư cô nương, lần trước rõ ràng đã ném bức tranh Phượng Hoàng Mẫu Đơn mà bổn cung thêu tặng Hoàng tổ mẫu xuống nước, vậy mà không chịu thừa nhận. Bổn cung đã phải mất cả tháng trời mới thêu xong bức tranh đó. Bổn cung làm việc từ trước đến nay quang minh chính đại, nói một là một, không giống Dư cô nương, lời nói ra khiến người ta không thể tin tưởng. Bổn cung đây không học được tài ăn nói khéo léo của Dư cô nương đâu.""Ngươi..." Dư Thao tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng lại đuối lý, không thể phản bác được.Cù Cẩm tiếp tục nói: "Bổn cung là mẫu nghi thiên hạ, không biết đã đắc tội gì với Dư cô nương, mà nàng dám gọi thẳng bổn cung là "ngươi". Tổ mẫu và mẫu thân từ nhỏ đã dạy bổn cung, dù là ai, cũng phải lấy lễ đối đãi. Dư cô nương gặp bổn cung không hành lễ cũng đành, vậy mà còn dám ăn nói hỗn xược với bổn cung, chẳng phải là bất kính, trái với lễ pháp hay sao?"Tiêu Trình vừa lúc đi đến cửa điện, nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên lạnh băng."Kẻ nào dám bất kính với Hoàng hậu?" Tiêu Trình sải bước vào trong điện, lạnh lùng nhìn Dư Thao.Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trình, Dư Thao giật thót mình, run rẩy sợ hãi."Người đâu, kéo ả tiện tì không biết phép tắc này xuống, đánh hai mươi trượng, từ nay về sau cấm bước chân vào cung." Tiêu Trình lạnh lùng ra lệnh.Dư Thao nghe thấy vậy, sợ hãi quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói: "Hoàng thượng tha mạng, Thao nhi không cố ý, xin Hoàng thượng tha mạng."Nhìn thấy Dư Thao như vậy, Thái hậu chỉ biết thở dài. Tuy bà muốn nâng đỡ Dư Thao làm phi, nhưng nhìn bộ dạng này, bà lắc đầu, nói: "Hoàng thượng, Thao nhi cũng không phải cố ý, nể mặt lão thân, xin Hoàng thượng tha cho nó lần này.""Hoàng tổ mẫu, ả ta không coi Hoàng hậu ra gì, chính là không coi Hoàng thất ra gì. Nếu ai ai cũng như vậy, thì trẫm còn trị quốc thế nào?" Giọng nói của Tiêu Trình uy nghiêm, khiến người ta không dám phản bác.Thái hậu trầm giọng nói: "Hoàng thượng, nếu muốn phạt nó, thì hãy phạt lão thân trước đi." Thái hậu từ trước đến nay luôn yêu thương Dư Thao, nếu Tiêu Trình thật sự đánh Dư Thao, bà thật sự đau lòng chết mất.Tiêu Trình im lặng, phất tay ra hiệu cho người phía sau lui xuống. Dù sao hiếu cũng là hiếu, hắn không thể để Thái hậu mất mặt..Tiêu Lan điện, Tiêu Trình đưa tay véo mũi Cù Cẩm, nàng quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn."Sao vậy?" Tiêu Trình nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Cù Cẩm, hỏi."Ta chỉ nhớ đến một câu mà có người từng nói." Cù Cẩm bĩu môi."Câu gì vậy?" Tiêu Trình thuận theo lời nàng hỏi."Có người nói, sau này ai bắt nạt nàng, nàng cứ việc trả thù, có nhớ không?" Cù Cẩm cố ý kéo dài giọng, liếc xéo Tiêu Trình.Tiêu Trình nhất thời nghẹn họng, hình như hắn đã từng nói như vậy."Ngươi có biết hôm nay Hoàng tổ mẫu đã nói gì với ta không? Bà ấy nói ta thể chất âm hàn, thân thể yếu đuối, nên khuyên nhủ Hoàng thượng, lấy đại cục làm trọng, đừng vì tư tình mà bỏ bê giang sơn, xã tắc. Còn nói Hoàng tự là gốc rễ của quốc gia." Cù Cẩm kể lại những lời Thái hậu nói với Tiêu Trình, sau đó cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi nỗi buồn trong đáy mắt.Tiêu Trình vuốt tóc Cù Cẩm, hắn thật sự không nghe thấy những lời này, chỉ nghe được đoạn sau.Cù Cẩm chớp chớp mắt, nước mắt lưng tròng.Tiêu Trình nâng mặt nàng lên, hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên mi, dịu dàng nói: "Đừng khóc." Trẫm đau lòng."Ta cũng muốn..." Sinh con, sinh thật nhiều con, có phải những thứ càng mong muốn, thì càng khó có được?Cù Cẩm chỉ nhất thời cảm thấy tủi thân, kiếp trước đến lúc chết nàng vẫn bị che giấu, kiếp này lại luôn bị người khác tính kế, nghĩ đến đây, nàng liền òa khóc nức nở trong lòng Tiêu Trình.Tiêu Trình ôm chặt Cù Cẩm vào lòng, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Hắn chỉ muốn nàng sống vui vẻ, nhưng không ngờ lại mang đến cho nàng nhiều phiền não như vậy. Tiêu Trình siết chặt nắm đấm, lúc này chỉ hận không thể gi.ết ch.ết kẻ đã khiến Cù Cẩm đau lòng.Chốc lát sau, Tiêu Trình thở dài một hơi, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa, được không? Là trẫm không tốt, không bảo vệ nàng chu toàn."Cù Cẩm dùng khăn lau nước mắt, hít hít mũi, nói: "Ta chỉ là nhất thời tủi thân thôi, không liên quan đến huynh.""Chuyện của nàng, chính là chuyện của trẫm, đừng bao giờ đẩy trẫm ra xa."Trên đường hồi cung, Tiêu Trình bỗng nhiên nói: "An công công, truyền lệnh xuống, Mặc Trấp mưu hại Hoàng hậu, nhốt ả vào thiên lao, chờ ngày xử trảm."
 
Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh
Chương 31



Ngự thư phòng, Tiêu Trình cầm bút, nhưng lại không có tâm trạng phê duyệt tấu chương. Trên đời này, có lẽ không có gì khiến hắn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ, nhìn thấy nàng đau lòng, hắn mới nhận ra mình cũng chỉ là một người bình thường, có những chuyện hắn không thể nào kiểm soát được.An công công nhìn Tiêu Trình trầm ngâm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hoàng thượng, nô tài nghe nói ở Ninh Đô có một vị thần y, đã chữa khỏi cho rất nhiều nữ tử hiếm muộn."Tiêu Trình quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng: "Thật sao?""Nô tài không dám nói bừa." Là cận vệ bên cạnh Hoàng thượng, nếu không thể chia sẻ nỗi lo cho Hoàng thượng, thì thật sự là vô dụng.Tiêu Trình mừng rỡ, nói: "Vậy ngươi mau phái người đi mời vị thần y đó đến đây, trẫm nhất định sẽ hậu tạ.""Hoàng thượng, vị thần y này tuy y thuật cao minh, nhưng tính tình rất kỳ quái. Nghe nói dù là gia đình giàu có hay quyền quý đến đâu, bà ấy cũng không bao giờ đến tận nơi chữa bệnh, ai muốn chữa bệnh đều phải tự mình đến tìm bà ấy. Hơn nữa, nghe nói đến đó cũng chưa chắc đã được bà ấy chữa trị, còn phải xem tâm trạng của bà ấy nữa. Nhưng ai được bà ấy chữa trị rồi, thì đều có thai. Vì vậy, rất nhiều người lặn lội đường xa đến tìm bà ấy."Tiêu Trình gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi đi sắp xếp đi, trẫm muốn vi hành.""Vâng, thưa Hoàng thượng." An công công cung kính hành lễ..Một chiếc xe ngựa sang trọng chạy chầm chậm trên đường. Xe ngựa rất lớn, có sáu cửa sổ, trên cửa sổ được chạm khắc hình những con thú nhỏ sống động như thật. Cửa xe được trang trí bằng một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Hai bên cửa sổ treo rèm gấm, được buộc lại bằng dây lụa cùng màu. Nóc xe hình vòm được nạm đá quý, hai bên treo hai chiếc đèn lồng bằng thủy tinh. Nhìn từ xa cũng biết người ngồi trong xe không phải người thường.Cù Cẩm ngồi trong xe, chân đắp chăn mỏng, vừa ăn bánh ngọt trên bàn, vừa liếc nhìn Tiêu Trình đang đọc sách. Cách đây hai canh giờ, hắn đột nhiên kéo nàng lên xe ngựa, cũng không nói cho nàng biết là đi đâu. Ban đầu nàng còn tưởng hắn muốn đưa nàng ra ngoài thành giải sầu, nhưng lúc này xe ngựa đã đi ra khỏi thành, nàng đành bỏ ý nghĩ đó, đưa bánh ngọt vào miệng, sau đó mở cửa sổ xe, chống cằm nhìn ra ngoài. Thôi thì mặc kệ hắn, đi đâu cũng được, chỉ cần có thể khiến nàng khuây khỏa là được rồi.Tiêu Trình đặt quyển sách xuống, nhìn Cù Cẩm đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút ngẩn ngơ. Hôm nay nàng trang điểm rất khác ngày thường, chỉ cài một bông hoa mẫu đơn màu hồng phấn trên tóc, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, sống mũi cao thẳng, đôi mắt long lanh. Hắn không biết nàng đang suy nghĩ gì mà lại thất thần như vậy.Ánh mắt Tiêu Trình tối sầm lại, hắn bước đến ôm nàng vào lòng, cúi đầu hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy?""Cùng ta đang đi đâu vậy?" Cù Cẩm hỏi."Trong cung ngột ngạt quá, ta đưa nàng ra ngoài giải sầu." Tiêu Trình tùy ý đáp."Ra ngoài giải sầu thì tốt, nhưng còn tấu chương thì sao? Các vị đại thần sẽ không trách huynh lơ là chính sự sao?" Còn có Thái hậu nữa, hai người cứ thế mà bỏ đi, Cù Cẩm nghĩ, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị Thái hậu mắng."Bọn họ chỉ mong ta cho bọn họ nghỉ phép dài hạn thôi, trước đó còn kêu ca ta quá nghiêm khắc với bọn họ."Cù Cẩm mỉm cười, không nói gì.Gió ấm thổi lâu cũng khiến nàng cảm thấy hơi lạnh, nàng khẽ rụt người lại.Tiêu Trình cởi áo choàng ra choàng lên người Cù Cẩm, hai người yên lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài."Vừa rồi huynh đọc sách gì vậy?" Cù Cẩm phá vỡ sự im lặng."Quân thư." Tiêu Trình ghé đầu lên vai nàng, nói."Nhà ta có rất nhiều quân thư, đó là thứ mà huynh ấy thích nhất." Còn nàng thích nhất là thoại bản."Thuở nhỏ, ta không thích nhất là chiến tranh, cứ mỗi lần có chiến sự, phụ thân lại phải ra sa trường, mẫu thân lo lắng cho người lại len lén rơi lệ, bởi vậy ta rất ghét quân thư.""Nhạc phụ thân Nam chinh Bắc chiến, từng lập nhiều chiến công hiển hách, giờ đây được bá tánh kính yêu, lòng dũng cảm thiện chiến của người sẽ là tấm gương cho đời sau, khiến các nước chư hầu không dám khinh suất xâm phạm."Lời này khiến Cù Cẩm nhớ tới kiếp trước, kiếp trước nàng đến chết cũng không thể cứu được cha huynh, cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, chỉ vì một lời vu cáo mà bị tống giam oan uổng, nghĩ đến đã thấy run sợ, bọn họ không chỉ trải qua cuộc sống liế.m máu trên lưỡi đao, mà còn rất dễ bị người khác nghi kỵ."Ta chỉ mong phụ huynh làm một tiểu quan văn nào đó thôi là được rồi." Loại chuyện tốn công vô ích này cứ để người khác làm đi, Cù Cẩm liếc mắt nhìn hắn.Tiêu Trình sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng Cù Minh quả thật là một tướng tài hiếm có, không chỉ hắn cần, quốc gia cũng cần người như vậy, thế nên nhất thời im lặng, chỉ nhìn nàng thật sâu.Cù Cẩm lại nói: "Huynh trưởng vì quanh năm chinh chiến bên ngoài, nên đến giờ vẫn chưa tìm được một mối hôn sự tốt, có lẽ những cô nương kia đều không muốn cả ngày sống trong lo sợ."Tiêu Trình khẽ cười: "Chuyện này đơn giản, đợi khi hồi kinh, ta sẽ ban hôn cho hắn."Ừm—cũng tốt, ca ca nàng là một kẻ võ si, cả ngày chỉ biết luyện võ, có thánh chỉ, chắc hắn không dám cãi lời. Nàng lại tùy ý liếc nhìn hắn, bỗng thấy d** tai hắn có một nốt ruồi nhỏ.Nàng theo bản năng đưa tay sờ lên d** tai hắn.Hắn lập tức cứng đờ, Cù Cẩm phát hiện d** tai hắn đỏ lên một cách rõ ràng, nàng vội vàng rụt tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Hai người nhất thời im lặng, một lát sau, Tiêu Trình như trêu chọc mà hỏi: "Sao nhạc phụ đại nhân lại cao lớn cường tráng như vậy, mà nàng lại nhỏ nhắn thế này?"Cù Cẩm: "..." Nàng cũng hy vọng mình cường tráng một chút, như vậy cũng sẽ không mang thân thể yếu đuối thế này.Khoảng một chén trà sau, xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng Nhất Thác: "Chủ tử, khoảng một canh giờ nữa là trời tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở trấn trên này, ngày mai lại lên đường."Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, hai người bước xuống xe ngựa, hai bên đường là tửu quán, trà lâu, quán trọ, người đi đường nhìn thấy xe ngựa sang trọng như vậy, liền không nhịn được mà nhìn theo đánh giá.Nhìn thấy hai người bước xuống từ trên xe ngựa, lại càng kinh diễm hơn, Tiêu Trình nắm tay Cù Cẩm bước vào một quán trọ trông có vẻ khang trang.Trong quán trọ đã có rất nhiều khách, hai người vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã nhanh nhảu chạy tới, tiểu nhị có gương mặt dài như mặt ngựa, chân dài người cao, hắn hơi khom lưng, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp: "Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ?""Lên vài món đặc trưng của quán các ngươi là được." Tiêu Trình thản nhiên nói."Vâng! Khách quan, xin chờ một lát." Nói xong, tiểu nhị liền đi xuống.Cách đó không xa, một công tử đầu đội kim quan, từ lúc Cù Cẩm bước vào quán trọ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào nàng, công tử này có nước da trắng trẻo nho nhã, bộ cẩm y trên người cho thấy thân phận bất phàm của hắn.Một công tử mặc lam y khác huých khuỷu tay vào người công tử mặc cẩm y, nói: "Chậc chậc, nhìn ngươi kìa, chảy cả nước miếng rồi."Công tử mặc cẩm y chẳng thèm để ý mà nói: "Từ khi nào mà trấn trên của chúng ta lại có mỹ nhân thế này?"Công tử mặc lam y sờ cằm, nói: "Không biết nữa, có lẽ chỉ là khách qua đường thôi!""Bản công tử chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, thật tiện nghi cho tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu đối diện nàng ta." Nói xong liền lắc đầu.Công tử mặc lam y nheo mắt nhìn sang: "Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc của bọn họ là biết không phải người giàu có gì, chỉ là nam nhân này có khuôn mặt trắng trẻo, chắc là vì vậy nên nữ tử kia mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn."Hai người nhìn nhau, trong lòng nảy ra ý đồ xấu.Cù Cẩm nhìn xung quanh một lượt, rồi im lặng ngồi yên, mùi thức ăn thơm phức liên tục bay tới, khiến nàng không nhịn được mà nhắm mắt, hít hà."Đói bụng rồi à?" Tiêu Trình nhìn nàng, mỉm cười hỏi.Cù Cẩm nghe vậy, đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn hắn, nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng hắn, nàng bĩu môi.Khi hai vị công tử kia đi tới, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Cù Cẩm, trong lòng không khỏi thán phục, nhìn gần, nàng càng thêm xinh đẹp, thoát tục, đôi môi đỏ mọng như muốn mời gọi kia, khiến người ta muốn cúi xuống hôn một cái.Hai người cứ nhìn nàng chằm chằm, nhất thời ngây người ra, Tiêu Trình bỗng đập mạnh tay xuống bàn, hai người lập tức hoàn hồn, công tử mặc cẩm y chắp tay nói: "Xin hỏi vị cô nương này, hai vị là người mới tới trấn trên chúng ta phải không?"Cù Cẩm lạnh lùng, nhíu mày, ánh mắt dò xét của hai người bọn họ khiến nàng rất khó chịu, nàng quay đầu đi, không thèm để ý tới bọn họ."Cút." Tiêu Trình lạnh lùng nói.Công tử mặc cẩm y ném mạnh một túi gấm lên bàn, dùng giọng điệu bố thí mà nói: "Trong này là năm trăm lượng bạc, bản công tử thấy ngươi thế này, chắc cả đời chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, chỉ cần cô nương này chịu dùng bữa với bản công tử, năm trăm lượng bạc này sẽ là của các ngươi, thế nào?"Tiêu Trình bỗng cười lạnh một tiếng, sau đó đứng bật dậy, giáng cho hắn ta một cái bạt tai, rồi ném hắn ta ra xa.Mọi người đều kinh ngạc, Tiêu Trình phủi phủi tay áo, ung dung ngồi xuống."Ta không muốn ăn ở đây nữa, chúng ta đi nơi khác được không?" Cù Cẩm nói.Tiêu Trình gật đầu, đúng là ruồi muỗi quá nhiều, ảnh hưởng đến khẩu vị, hai người đứng dậy định rời đi.Tên công tử mặc cẩm y kia tức giận đến mức khuôn mặt trắng trẻo nho nhã kia trở nên độc ác: "Các ngươi biết bản công tử là ai không? Hôm nay dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi huyện Vô Sơn này."Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên gia nô cường tráng đã chặn đường hai người, rất nhiều người xung quanh xì xào bàn tán."Chậc chậc, người ở đâu tới mà to gan thế, dám gây chuyện với tiểu bá vương này, cha hắn ta là tri huyện, chỉ cần một câu nói là có thể lấy mạng bọn họ.""Nữ tử kia xinh đẹp như vậy, quả nhiên là hồng nhan họa thủy."Nghe những lời bàn tán xung quanh, lúc này, Nhất Thác dẫn theo vài người đi vào.Không cần Tiêu Trình phân phó, mấy người phía sau Nhất Thác dễ dàng đánh cho đám gia nô kia không kịp trở tay.Mọi người thấy đánh nhau thật, liền nhốn nháo chạy ra ngoài, chưởng quầy nhìn thấy cảnh tượng này, vừa sợ hãi vừa chui tọt xuống gầm bàn, sau đó lắc đầu, quán trọ của hắn coi như xong rồi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh
Chương 32



Trên sàn nhà là một mảnh hỗn độn, mấy tên gia nô bị dẫm dưới chân, không thể động đậy, công tử mặc cẩm y kinh hoàng đứng dậy, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tiêu Trình: "Ở huyện Vô Sơn này, chưa có ai dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây.""Ồ, thật sao?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Trình lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, hàn khí trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí.Công tử mặc cẩm y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết tên tiểu tử này là người phương nào, tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất toát ra lại khiến người khác không khỏi sợ hãi, còn có mấy tên thuộc hạ của hắn ta, thân thủ bất phàm, nhất là tên có vết sẹo trên mặt kia, lúc này mà còn cứng đầu, e là sẽ chịu thiệt."Thả người của ta ra, hôm nay, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Giọng điệu rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều.Tiêu Trình cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới phất tay, mấy tên gia nô vội vàng bò dậy, lăn lộn chạy ra khỏi quán trọ.Nhất Thác chắp tay nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử trách phạt."Tiêu Trình nói: "Dọn dẹp nơi này đi, thuê vài gian phòng, bảo người mang thức ăn lên phòng.""Vâng, chủ tử." Nhất Thác lấy ra một túi bạc, đặt lên quầy: "Chưởng quầy, làm phiền ngươi dọn cho chúng ta mấy gian phòng thượng hạng."Chưởng quầy run rẩy đứng dậy, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Nhất Thác, trong lòng run lên bần bật, lắp bắp nói: "Xin hỏi công tử muốn mấy gian phòng ạ?"Nhất Thác giơ năm ngón tay, sau đó ném túi tiền lên quầy.Chưởng quầy sờ túi tiền, số bạc này còn nhiều hơn cả giá của năm gian phòng thượng hạng, hắn ta nhìn bàn ghế trong đại sảnh bị đập nát, sau đó nhìn sang Tiêu Trình và Cù Cẩm ăn mặc giản dị kia, hóa ra những người này mới là người thực sự giàu có."Được, xin khách quan chờ một lát." Chưởng quầy cung kính nói xong, vội vàng đi chuẩn bị..Món ăn của quán trọ này rất ngon, Cù Cẩm ăn hết một bát cơm lớn mới chịu đặt đũa xuống.Tiêu Trình hỏi: "Nàng muốn ăn thêm bát nữa không?"Cù Cẩm lắc đầu: "Không cần đâu, ta no rồi."Tiêu Trình đặt chén trà trong tay xuống, nhìn nàng chăm chú, nàng không trang điểm, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, khó trách tên công tử kia lại như vậy, e rằng không một nam nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng.Cù Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, theo bản năng cúi đầu, tuy rằng hai người đã có da thịt h**n **, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên."Lại đây." Tiêu Trình trầm giọng nói.Cù Cẩm khó hiểu, bước tới, hắn kéo nhẹ một cái, nàng đã ngồi gọn trên đùi hắn."Tiểu yêu tinh." Tiêu Trình khàn giọng nói bên tai nàng.Cù Cẩm vốn là người không biết cách "thả thính" người khác, nàng bỗng nhớ tới lời của hai nha hoàn ở kiếp trước, bọn họ nói nam nhân đều thích nữ tử chủ động, nàng nghĩ ngợi một lúc, ngập ngừng nói: "Ta...""Nàng nói đi." Tiêu Trình nhìn đôi gò má ửng đỏ của nàng, ghé sát tai nàng, dụ dỗ.Cù Cẩm liền nói nhỏ bên tai hắn một câu, Tiêu Trình nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói một câu.Cù Cẩm lập tức cúi đầu, gò má ửng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng. Tiêu Trình nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay cái miết nhẹ, sau đó cúi xuống hôn lên môi nàng.Cốc cốc cốc! Bỗng nhiên có người gõ cửa, hai người đều giật mình."Chuyện gì?" Giọng điệu mang theo chút không vui, sau đó lại tiếp tục hôn nàng, Cù Cẩm đẩy hắn ra, mềm nhũn dựa vào người hắn."Chủ tử, Trần tri huyện cầu kiến." Giọng nói trầm ổn của Nhất Thác vang lên bên ngoài.Tiêu Trình đặt nàng xuống ghế, nói: "Ta đi một lát sẽ quay lại, nàng ngoan ngoãn đợi ta ở đây." Giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều.Cù Cẩm gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Tiêu Trình dùng ngón tay miết nhẹ lên làn da mềm mại của nàng, đáy mắt tối sầm lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.Nhất Thác nhìn bóng lưng Tiêu Trình, dường như cảm nhận được sát khí, hắn suy nghĩ một chút, rồi vội vàng đuổi theo.Tiêu Trình bỗng dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Đã bố trí người xung quanh đây chưa?""Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không ai có thể đến gần nương nương." Nhất Thác đáp.Nghe vậy, Tiêu Trình mới tiếp tục bước ra ngoài, bên ngoài quán trọ, Trần tri huyện mặc một bộ thường phục màu tím sẫm, đang đứng ngồi không yên.Nửa canh giờ trước, một nam tử có vết sẹo trên mặt đến tìm hắn, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, hắn ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, đó là lệnh bài của đương kim thánh thượng. Hắn nằm mơ cũng không ngờ hoàng thượng lại ghé thăm nơi hẻo lánh này.Điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là nghịch tử kia, không ngờ lại đụng phải hoàng thượng, hoàng thượng không ra lệnh đánh chết hắn ta, đã là vô cùng nhân từ rồi, nghe nói trước kia hoàng thượng từng ra lệnh đánh chết một vị tiến sĩ, nghĩ đến đây, hắn ta lại toát mồ hôi lạnh.Tiêu Trình dừng lại trước cửa, sau đó mới chậm rãi bước vào.Trần tri huyện nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống.Nhất Thác đứng bên cạnh, nói: "Trần đại nhân không cần đa lễ, lần này chủ thượng vi hành, không cần câu nệ tiểu tiết."Trần tri huyện ngây người, sau đó đứng dậy, khom người nói: "Hoàng thượng, xin mời người vào trong."Trong phủ nha, Tiêu Trình ngồi ở vị trí chủ vị, Trần tri huyện quỳ gối phía dưới, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trong lòng thấp thỏm bất an."Đứng lên đi." Giọng điệu Tiêu Trình bình thản, không nghe ra vui giận.Nhưng Trần tri huyện lại cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta run rẩy đứng dậy, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mới nói: "Hoàng thượng, đều do hạ thần dạy con không nghiêm, sau này hạ thần nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, nhốt nghịch tử kia trong nhà, không cho nó ra ngoài gây chuyện nữa."Kiếp trước, Tiêu Trình cũng có chút ấn tượng với vị Trần tri huyện này, là một vị quan tốt, luôn vì dân, thế nên hắn không định truy cứu, muốn cho hắn ta một cơ hội sửa sai, bèn thản nhiên nói: "Trần tri huyện, lần này ta sẽ nương tay, nhưng hy vọng ngươi biết tự xử lý cho tốt, đừng quá nuông chiều con cái."Trần tri huyện lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống, nói: "Đa tạ hoàng thượng khai ân, hạ thần nhất định ghi nhớ.""Được rồi, đứng dậy đi." Tiêu Trình dứt lời, hỏi han một chút về tình hình hiện tại của huyện Vô Sơn, rồi định quay về lữ đ**m.Lúc này, một nha dịch hớt hải chạy vào cửa, chỉ thấy tên nha dịch kia mồ hôi nhễ nhại, hắn thở hổn hển bẩm báo: "Bẩm đại nhân, lữ đ**m Viễn Lai... Cháy rồi!"Tiêu Trình nghe vậy, lập tức đứng bật dậy. Lữ đ**m Viễn Lai chẳng phải là nơi bọn họ đang ở sao?Trần tri huyện nhìn Tiêu Trình lo lắng chạy ra khỏi phòng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Hắn trầm ngâm giây phút rồi hỏi: "Có biết là ai phóng hỏa không? Người trong lữ đ**m đã ra hết chưa?"Tên nha dịch tuần tra bẩm báo: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không rõ, nhưng ngọn lửa rất lớn, thỉnh đại nhân mau chóng phái người đi dập lửa!"Trần tri huyện đè nén nỗi bất an trong lòng, hạ lệnh: "Ngươi, mau tập hợp tất cả nha dịch trong nha môn, gọi cả Tiềm Hỏa binh đến lữ đ**m Viễn Lai dập lửa cứu người!" Dứt lời, Trần tri huyện hai chân run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.Nhất Thác nhận lệnh, nhanh chóng đánh xe ngựa lao như bay trên đường phố. Tiêu Trình nắm chặt tay, cắn chặt môi, đến bật cả máu cũng không hay biết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Nàng không có ở trong đó, đúng không? Nàng đã ra ngoài rồi, đúng không? Chắc chắn nàng đã được đám ám vệ ta sắp xếp đưa đi rồi!Hắn tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không ngừng lo lắng. Nếu nàng chưa ra ngoài thì sao? Nếu đám người kia nhắm vào bọn họ thì sao? Không, không thể nghĩ như vậy được! Hắn không nên bỏ nàng lại một mình! Tiêu Trình đấm mạnh vào thành xe, nỗi tự trách và lo lắng dâng trào trong lòng.Cú đấm mạnh đến mức khiến Nhất Thác đang đánh xe cũng cảm nhận được sự rung chuyển. Hắn vung roi, quất mạnh vào con ngựa, thúc ngựa lao nhanh về phía trước như tên bắn.Lữ đ**m Viễn Lai đã chìm trong biển lửa. Ngọn lửa hung tàn nhuộm đỏ cả một góc trời, nuốt chửng lữ đ**m trong bóng tối. Bên ngoài, người người chen chúc, kẻ khóc lóc thảm thiết, người thì thốt tim lo lắng, kẻ thì may mắn thoát nạn.Tiêu Trình vừa đến nơi đã choáng ngợp bởi biển lửa đang cháy dữ dội. Hắn luồn lách trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, nhưng trong biển người mênh mông ấy lại không thấy bóng dáng người con gái hắn ngày đêm thương nhớ.Trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khôn tả. Nhất Thác vội vàng chạy theo sau. Tiêu Trình quay đầu lại, giọng nói run rẩy: "Người đâu? Đi đâu rồi? Mau tìm nàng ấy cho ta!"Dứt lời, Tiêu Trình định xông thẳng vào biển lửa. Nhất Thác vội vàng kéo hắn lại: "Chủ tử, người bình tĩnh lại! Có lẽ nương nương không có ở đây! Hơn nữa, ngọn lửa lớn như vậy, cho dù có người bên trong cũng...""Câm miệng!" Tiêu Trình gầm lên giận dữ, chân bủn rủn, khuỵu xuống. Nhất Thác vội vàng đỡ lấy hắn.Lúc này, trong lòng Tiêu Trình rối bời. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực và sợ hãi như lúc này.Tiềm Hỏa binh, nha dịch, người dân,... tất cả đều hối hả chạy tới cứu hỏa. Tiềm Hỏa binh và nha dịch mặc trang phục chuyên dụng, tay cầm xô, xã, móc câu,... lao vào dập lửa. Mỏ neo sắt lớn được móc vào xà nhà, đám người bên này dùng sức kéo mạnh, tòa nhà bên kia ầm ầm đổ sập.Nhìn tòa nhà sụp đổ, trái tim Tiêu Trình như tan vỡ. Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Hắn tự trách bản thân, tại sao lại đưa nàng đến nơi này? Tại sao lại đưa nàng đi xa như vậy? Sinh con hay không đâu phải là chuyện hệ trọng, chỉ cần nàng bình an ở bên hắn là đủ rồi.Hắn không thể mất nàng! Cơn đau đớn và dằn vặt khiến hắn muốn phát điên. Một dòng máu tanh nồng xộc lên cổ họng, hắn không kìm được mà ho ra một ngụm máu tươi.Nhất Thác lo lắng đỡ lấy Tiêu Trình, trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng. Hắn chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy. Từ khi quen biết, Nhất Thác luôn thấy chủ tử lạnh lùng, xa cách, dường như không quan tâm đến tình cảm. Nhưng từ khi gặp nương nương, chủ tử như biến thành một con người khác, nồng nhiệt và chân thành hơn. Hắn sẽ ghen tuông vì nương nương, sẽ đau lòng vì nương nương, sẽ vì nương nương mà nở nụ cười. Và giờ đây, hắn thậm chí còn ho ra máu vì lo lắng cho nương nương.Nhất Thác thở dài. Hắn không dám tưởng tượng nếu nương nương xảy ra chuyện gì, chủ tử sẽ như thế nào nữa.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh
Chương 33



"Chủ tử, người không tin tưởng ám vệ của mình sao?" Ám vệ đều là do bản thân huấn luyện, mỗi năm đều trải qua ba tháng khổ luyện, không thể nào bất lực như vậy! Người ngoài cuộc thường nhìn rõ hơn.Tiêu Trình cũng muốn trấn tĩnh lại, nhưng trái tim không chịu nghe theo lý trí.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng: "Bẩm chủ thượng, thuộc hạ vừa đưa nương nương đến chỗ an toàn. Nương nương hít phải khói nên ngực hơi khó chịu, thuộc hạ đã mời đại phu đến khám. Sợ chủ thượng không tìm thấy nên vội vàng quay lại báo cáo."Nghe được những lời này, Tiêu Trình như người chết đuối vớ được cọc mây. Hắn đưa tay lau vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ám vệ, hỏi: "Phu nhân sao lại đau ngực?"Tên ám vệ cung kính đáp: "Bẩm chủ thượng, đại phu nói nương nương hít phải khói độc, nghỉ ngơi một chút là khỏi ạ.""Nhất Thác, điều tra rõ ràng chuyện này cho ta! Xem ai là kẻ dám giở trò phóng hỏa!" Tiêu Trình lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhìn về phía ám vệ: "Dẫn đường!"Tiêu Trình lên xe ngựa, đưa tay ôm lấy ngực. Vừa rồi, hắn đã rất sợ hãi!Trong phòng, Cù Cẩm nằm trên giường êm, nhắm nghiền hai mắt. Cơn đau tức ngực khiến nàng khó chìm vào giấc ngủ.Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương thoang thoảng bay vào phòng. Cù Cẩm mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Trình đang đứng ở cửa, nàng liền ngồi dậy, khẽ mỉm cười: "Huynh đã về rồi."Nhìn thấy nàng an toàn, Tiêu Trình cảm thấy ấm áp lạ thường. Hắn bước tới, ôm nàng vào lòng, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn lo lắng hỏi: "Nàng có sợ không?"Cù Cẩm lắc đầu: "Ta không sao, chỉ hơi khó thở vì hít phải khói."Tiêu Trình đặt cằm lên vai nàng, khẽ thở dài. Nàng có biết ta đã lo lắng đến mức nào không? Hắn im lặng giây phút, sau đó nói: "Lần này ta đưa nàng ra ngoài là để đến Ninh Đô.""Ninh Đô? Đến đó làm gì sao?" Cù Cẩm tò mò hỏi."An công công nói ở đó có một vị thần y, chuyên chữa trị hiếm muộn."Thì ra, lý do hắn đưa nàng đến nơi xa xôi như vậy là vì nàng. Trong lòng Cù Cẩm dâng lên một cảm giác ấm áp, pha lẫn một chút mong chờ: "Ninh Đô còn cách đây bao xa?""A Cẩm, ta nhận ra rằng, dù nàng có sinh con hay không cũng không thay đổi vị trí của nàng trong lòng ta." Tiêu Trình nhìn nàng, chân thành nói.Nghe vậy, Cù Cẩm bỗng nhớ lại kiếp trước, hắn cũng từng lạnh lùng nói với nàng: "Con của nàng quá mức cao quý, vi phu không dám nhận."Trái tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khôn tả. Một người đàn ông nói với người con gái của mình những lời như vậy, chứng tỏ hắn không hề coi trọng nàng, chỉ xem nàng như một món đồ trang trí. Nàng luôn nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho nàng chỉ là sự biết ơn, chứ không phải tình yêu. Giờ đây, khi nghe hắn nói những lời này, nàng cảm thấy tổn thương và giận dữ. Nàng đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn."Nếu vậy, huynh đưa ta đến đây làm gì?" Cù Cẩm nhìn hắn, muốn tìm kiếm một lời giải thích.Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, Tiêu Trình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn kéo tay nàng, dịu dàng nói: "Ta chỉ muốn nói cho nàng biết suy nghĩ trong lòng ta, không muốn nàng phải chịu áp lực.""Thật sao?" Cù Cẩm thản nhiên đáp, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực. Nàng muốn hỏi hắn rất nhiều điều, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.Tiêu Trình im lặng giây lát, nói: "Nàng đang nghĩ gì? Nói cho ta biết đi.""Ta đang tự hỏi, liệu chúng ta có tương lai hay không.""Sao nàng lại nói như vậy?" Tiêu Trình nhíu mày, lo lắng hỏi."Có phải huynh không hề quan tâm, không hề bận tâm, nên mới có thể thốt ra những lời như vậy hay không?" Cù Cẩm nói, giọng nói xen lẫn nỗi ấm ức.Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tiêu Trình kéo nàng vào lòng, đặt tay nàng lên ngực mình."Nàng cảm nhận được chứ? Trái tim ta sẽ không bao giờ lừa dối nàng." Tiêu Trình thì thầm bên tai nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm trầm nhìn sâu vào mắt nàng.Theo nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, Cù Cẩm cảm thấy mặt mình nóng ran. Nàng vội vàng rút tay lại.Tiêu Trình nắm chặt tay nàng, nhìn nàng, hỏi: "Sau này nàng còn nghi ngờ ta nữa không?"Cù Cẩm lắc đầu. Thấy vậy, Tiêu Trình mới buông tay nàng ra, đưa tay lên, nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt nàng, hít hà mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng..Sáng hôm sau, trong phòng, Tiêu Trình ngồi bên bàn, lắng nghe Nhất Thác báo cáo: "Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, kẻ phóng hỏa là Trần Phong - con trai của Trần tri huyện và một đám công tử ca ăn chơi trác táng. Vụ hỏa hoạn đã khiến bảy người chết, hơn mười người bị thương. May mà lửa được dập tắt kịp thời, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được."Tiêu Trình gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng ra lệnh: "Xử tử toàn bộ đám người phóng hỏa, bãi chức Trần tri huyện, vĩnh viễn không được làm quan. Ngươi đi lo liệu việc này đi, xong việc thì chuẩn bị khởi hành đến đích tiếp theo.""Vâng!" Nhất Thác lĩnh mệnh rút lui."À đúng rồi, quần áo ta bảo ngươi mua đã mua chưa?" Tiêu Trình hỏi."Bẩm chủ tử, đã mua rồi ạ." Nhất Thác dâng bao quần áo lên. Tiêu Trình nhận lấy, rồi bước ra ngoài.Cù Cẩm vẫn đang say ngủ. Tiêu Trình khẽ mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt nàng.Cù Cẩm cựa mình, dụi dụi mắt, liếc nhìn Tiêu Trình, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô rát, toàn thân rã rời, không muốn dậy chút nào.Tiêu Trình đưa tay sờ trán nàng, thấy nóng hừng hực, không khỏi nhíu mày. Tiểu gia hỏa này thật là yếu đuối!Cù Cẩm mơ màng uống thuốc, rồi lại tiếp tục ngủ thếp đi. Mãi đến sáng hôm sau, nàng mới tỉnh lại.Nàng nhìn thấy Tiêu Trình đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Hắn mặc một bộ trường sam trắng muốt, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, tô điểm thêm vẻ đẹp tuấn tú, phong nhã của hắn."Khụ khụ..." Cù Cẩm ho khan nhẹ.Nghe thấy tiếng ho của nàng, Tiêu Trình đặt quyển sách xuống, quay lại nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Nàng thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?" Nói rồi, hắn đưa tay sờ trán nàng.Cù Cẩm gật đầu, cảm thấy may mắn vì mình đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nàng thật sự rất sợ mình sẽ như vậy mà ngủ mãi không dậy.Tiêu Trình đặt ngón tay lên môi nàng, ngăn nàng nói tiếp: "Nàng đói không?"Cù Cẩm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta thấy hơi choáng váng.""Đó là do nàng nằm quá lâu, không ăn uống gì. Nào, dậy đi, ta dẫn nàng xuống dưới ăn một chút gì đó." Tiêu Trình nói rồi lấy một bộ nam trang ra, nói với Cù Cẩm: "Nàng mặc bộ này đi."Cù Cẩm nhận lấy bộ quần áo, nghi ngờ hỏi: "Nam trang?"Tiêu Trình gật đầu, giải thích: "Mặc nam trang thuận tiện hơn."Cù Cẩm gật đầu. Dưới sự giúp đỡ của Tiêu Trình, nàng mặc bộ nam trang vào.Hai người chỉ đem theo Nhất Thác và vài ám vệ, còn cung nữ, thái giám đều để lại lữ đ**m. Hai ngày nay, Tiêu Trình lợi dụng thời gian rảnh rỗi học cách búi tóc cho nữ tử.Giờ đây, hắn đã có thể thuần thục búi cho Cù Cẩm một búi tóc đơn giản, sau đó cài thêm một chiếc trâm bằng gỗ. Hắn nhìn nàng, gật gù khen ngợi: "Không tệ!"Cù Cẩm mặc một bộ trường bào màu tím nhạt, làn da trắng nõn, khí chất thanh tao, thoát tục, nhìn không khác gì một vị công tử khuê các. Chỉ là do ốm mới khỏi nên sắc mặt còn hơi tái nhợt.Tiêu Trình rất hài lòng với "kiệt tác" của mình, nói với Cù Cẩm: "Đi thôi, công tử, ta dẫn ngươi đi ăn trưa."Cù Cẩm cười khẽ, nâng tay áo lên, cảm thấy hơi kỳ quái. Đây là lần đầu tiên nàng mặc nam trang, nên cảm thấy hơi không quen.Tiêu Trình làm tư thế mời. Hai người bước ra ngoài. Đường phố rất nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập.Cù Cẩm học theo dáng đi của Tiêu Trình, sải bước đi trên đường. Tiêu Trình nhìn nàng, không nhịn được cười lắc đầu.Hai nam tử tuấn tú, lịch lãm đi cùng nhau, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không dám nhìn thẳng vào Tiêu Trình, bởi vì vẻ ngoài lạnh lùng cùng khí chất uy nghiêm, lạnh lẽo toát ra từ người hắn khiến người ta e dè.Nhưng Cù Cẩm lại khác. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến người ta muốn che chở. Rất nhiều ánh mắt đều dán vào người nàng.Tiêu Trình không ngờ đến việc Cù Cẩm mặc nam trang cũng gây ra nhiều rắc rối như vậy. Sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh lùng.Hai người bước vào một quán ăn. Chưởng quầy là một người phụ nữ trẻ đẹp, khoảng hai mươi tuổi. Nàng ta nhiệt tình tiếp đón hai người, dẫn họ vào một gian phòng riêng.Cù Cẩm bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, sau đó quay lại bàn ngồi xuống. Nàng rót trà cho Tiêu Trình và mình, vừa nhấp một ngụm trà vừa hỏi: "Ninh Đô còn cách đây bao xa nữa?""Cũng phải mấy trăm dặm nữa, nhưng nếu chúng ta chạy nhanh một chút thì sẽ đến nơi rất nhanh thôi." Tiêu Trình đáp."Có làm trễ nãi chuyện quan trọng của huynh không?" Cù Cẩm lo lắng hỏi."Chuyện của nàng là quan trọng nhất, không có gì phải lo lắng cả." Tiêu Trình đáp, vươn tay vuốt tóc nàng.Cửa phòng bỗng có tiếng bước chân, nữ chưởng quỹ bưng khay đi vào, nàng đặt mấy món ăn lên bàn, cuối cùng đặt một món ăn tinh xảo trước mặt Cù Cẩm, mỉm cười nói: "Công tử, món này là ta tự tay làm, không cần công tử trả thêm bạc, là chút tâm ý của ta, mong công tử vui lòng nhận cho.""Ách, chưởng quỹ, vô công bất thụ lộc, cái này tuyệt đối không được." Cù Cẩm đè thấp giọng, cố gắng cho thanh âm nghe giống nam tử.Tiêu Trình lập tức trầm mặt, đôi mắt sắc bén quét về phía nữ chưởng quỹ.Nữ chưởng quỹ làm như không thấy, chỉ hướng về phía Cù Cẩm, cười vũ mị: "Công tử chê đồ của ta sao?""A, không phải, chỉ là, chỉ là..." Cù Cẩm nhất thời không biết nói sao cho phải."Vậy công tử hãy nhận chút tâm ý của ta, số ta không tốt, phu quân mất sớm, để lại quán ăn này. Ta một mình vất vả chống đỡ mới có ngày hôm nay. Ta thấy công tử rất giống phu quân của ta, nên mới nhịn không được làm món này cho công tử, đây là món phu quân ta thích ăn nhất lúc còn sống."Cù Cẩm nhìn mỹ phụ có chút đáng thương, trong lòng mềm nhũn: "Vậy đa tạ chưởng quỹ."Nữ chưởng quỹ nghe vậy, vui mừng nhướng mày, nàng dịu dàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."Nói xong tay lơ đãng lướt qua mu bàn tay Cù Cẩm.Cù Cẩm lập tức nổi da gà khắp người.Tiêu Trình đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài cho ta."Nữ chưởng quỹ giật mình, nhìn nam nhân mặt lạnh trước mặt, trong lòng hơi sợ hãi, bèn vừa đi vừa ngoái đầu bước ra ngoài.Tiêu Trình lúc này tâm tình rất xấu, hắn nhìn sang người vô tội kia: "Nàng thật không hiểu?"Cù Cẩm lúc này có ngốc cũng hiểu ý của nữ chưởng quỹ.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh
Chương 34



Thì ra nam trang cũng có phiền não của nam trang, thì ra nữ tử gặp nam tử mình thích cũng có thể trực tiếp và sảng khoái như vậy, nàng có chút lúng túng liếc hắn.Tiêu Trình đứng dậy, ôm nàng vào lòng đầy chiếm hữu, hắn nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Sao lại bất cẩn như vậy."Cù Cẩm xoa xoa mũi, oán giận nói: "Chuyện này sao trách ta được? Là huynh bắt ta mặc nam trang mà.""Vậy là lỗi của ta sao!" Tiêu Trình nhìn nàng, khóe môi mang theo nụ cười."Ta..." Haizz! Nàng cũng không biết nam trang cũng rước lấy phiền toái như vậy.Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng hai nam tử nói chuyện: "Ngươi nghe nói chưa? Công tử Trần Phong nhà Trần tri huyện bị xử tử rồi, nghe nói là chọc giận người làm quan lớn.""Sao lại chưa nghe nói, Trần tri huyện kia cũng vì đứa con trai này mà bị cách chức, nhưng mà nghe nói trong này còn có ẩn tình.""Ồ! Ngươi nói thử xem.""Tên Trần Phong kia chó mắt xem người thấp, dám trêu ghẹo phu nhân của vị quan lớn kia, nhưng mà nghe nói những người có mặt ngày hôm đó nói, vị phu nhân kia quốc sắc thiên hương, e là nương nương trong cung cũng không sánh bằng.""Haizz! Từ xưa hồng nhan quả là họa thủy, tuy rằng tên Trần Phong kia đáng chết, chuyện xấu làm không ít. Nhưng mà lữ quán xa xôi này coi như gặp nạn rồi, còn có những người vô tội chết thảm."Cù Cẩm nghe mà tâm tình ảm đạm, đáy mắt không khỏi tối đi, không còn vẻ thả lỏng như vừa rồi.Tiêu Trình cảm nhận được nàng sa sút, nhỏ giọng an ủi: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, người phóng hỏa không phải nàng, nàng không làm gì sai cả, đừng vì những chuyện này mà phiền lòng."Cù Cẩm gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.Lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, nữ chưởng quỹ vẫn chưa từ bỏ ý định đứng trước cửa, đôi mắt hạnh mở to, như không dám tin vào mắt mình, hai đại nam nhân ôm nhau, cái này, cái này... Nữ chưởng quỹ vội đóng cửa lại, thì ra hai nam nhân này là... Nàng lắc đầu, trong lòng tiếc hận, thật là uổng phí hai khuôn mặt kia.Cù Cẩm lắc đầu, rốt cuộc cũng cảm thấy thanh tịnh..Năm ngày sau, Ninh Đô, Cù Cẩm thay nữ trang, nàng mặc một thân váy ngắn hoa văn màu đỏ, trên đầu cài trâm hoa bạch thược, vừa thanh tân vừa quyến rũ, mặt mày tinh xảo không trang điểm phấn son, lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt."Nghe nói vị thần y này rất cổ quái, cho dù có người từ nơi xa đến cầu y, y cũng có thể từ chối, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng của y, liệu y có từ chối chúng ta không?" Cù Cẩm nói."Sẽ không, trên đời này chưa có ai dám từ chối ta." Đã đến đây rồi thì không thể tay không mà về, đôi mắt Tiêu Trình lóe lên tia sắc bén.Cù Cẩm nghĩ cũng đúng, trên đời này người không sợ hoàng quyền e là rất ít, nhưng chỉ sợ vị thần y này không màng danh lợi, vậy bọn họ cũng không thể làm gì y, nghĩ vậy, trong lòng nàng vẫn hơi lo lắng.Tiêu Trình xoa tóc nàng, nói: "Đừng lo lắng.""Ừm." Cù Cẩm gật đầu..Thần y là một phụ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ kiên nghị, nhìn qua liền biết là nữ tử kiên cường quả cảm.Thần y nhìn Cù Cẩm, rồi lại nhìn Tiêu Trình, trong lòng không khỏi tán thưởng, bất luận dung mạo, chỉ riêng khí chất tôn quý của hai người bọn họ, quả thật không phải người thường có thể có được, bà đã gặp qua không ít cặp phu thê, đôi này thật sự rất xứng đôi."Ngưỡng mộ đại danh của thần y đã lâu, xin hỏi thần y họ gì?" Cù Cẩm mỉm cười hỏi."Miễn cho quý, họ Nghiêm." Nghiêm thần y cũng mỉm cười đáp."Nghiêm thần y y thuật cao siêu, cứu người giúp đời, thật khiến người khác hâm mộ." Trong lời nói của Cù Cẩm không hề có ý tâng bốc, mà là lời nói thật lòng.Nghiêm thần y cười nói: "Tiểu nương tử quá khen, ta chỉ là tận chút sức mọn, hơn nữa, tiểu nương tử cũng đã nghe nói, ta không phải ai cũng chữa.""Thần y đã có y thuật cao siêu như vậy, vì sao không chữa trị cho tất cả mọi người, để không ai phải hối tiếc?" Cù Cẩm nhìn bà, trong mắt mang theo nghi hoặc.Ánh mắt sắc bén của Tiêu Trình cũng nhìn sang, khí thế vương giả trời sinh khiến người khác phải cúi đầu.Nghiêm thần y biết vị trước mặt tôn quý bất phàm, chỉ cười nhạt không nói, dường như không vì những điều này mà thay đổi.Cù Cẩm nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, Tiêu Trình nhận ra sự thay đổi của nàng, nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu mu bàn tay nàng.Một lát sau, Nghiêm thần y nói: "Tiểu nương tử, mời ngồi đây, để ta bắt mạch cho."Cù Cẩm mừng rỡ, liếc nhìn Tiêu Trình, sau đó đi tới, Tiêu Trình nhìn nàng, trong lòng cũng hơi thả lỏng.Nghiêm thần y duỗi ba ngón tay đặt lên cổ tay trắng nõn của Cù Cẩm, bà cụp mắt, cẩn thận bắt mạch cho nàng.Cù Cẩm có chút căng thẳng, tim đập thình thịch, nàng nín thở, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.Khoảng một chén trà sau, Nghiêm thần y buông tay, sau đó nói với Cù Cẩm: "Tiểu nương tử, phiền ra ngoài chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với phu quân."Cù Cẩm nhìn Nghiêm thần y, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Tiêu Trình xoa tóc nàng, dịu dàng cười với nàng như an ủi.Cù Cẩm ra khỏi phòng, Nghiêm thần y mới nói: "Mời ngồi."Tiêu Trình ngồi xuống, nhìn Nghiêm thần y: "Vừa rồi thần y bắt mạch, có phải nguyện ý chữa trị cho nàng?"Nghiêm thần y không đáp mà hỏi ngược lại: "Nương tử là bị nhiễm hàn khí nặng mới không thể sinh con?"Tiêu Trình gật đầu, xem ra vị thần y này quả nhiên danh bất hư truyền."Nương tử trời sinh thể nhược, nhiễm hàn khí nặng, trách sao..." Nghiêm thần y nói.Tiêu Trình siết chặt nắm tay, trong lòng có chút căng thẳng: "Vậy có thể chữa khỏi không?""Tiểu nương tử có phải rất dễ bị nhiễm phong hàn?" Nghiêm thần y lại hỏi.Tiêu Trình gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước nàng bỗng nhiên bị bệnh, trong lòng càng thêm nặng nề."Không phải là ta có thể chữa khỏi hay không, cho dù ta có thể khiến cho tiểu nương tử mang thai, nhưng thể chất nàng yếu ớt, sẽ liên lụy đến bản thân và cả đứa bé, đến lúc đó nàng vì thể yếu mà khó sinh, một xác hai mạng, đó mới là tình huống xấu nhất."Dừng một chút, Nghiêm thần y lại nói: "Ngươi có thể suy nghĩ kỹ, nếu hai người nhất định muốn ta chữa trị, ta cũng có thể thử, nhưng còn phải xem tạo hóa của nương tử."Tiêu Trình nhớ đến mẫu hậu khó sinh mà chết, nữ nhân sinh con chính là bước một chân vào quỷ môn quan, thử hỏi, nàng và hài tử ai quan trọng hơn, mấy ngày trước, trong lòng hắn đã có đáp án, trên đời này, ai có thể so sánh với nàng, hắn không có dũng khí để nàng mạo hiểm.Lúc Tiêu Trình đi ra, Cù Cẩm đang chống cằm, có chút ngẩn ngơ, Tiêu Trình đi tới, nắm tay nàng, nói: "Cùng ta về thôi!"Cù Cẩm vốn đang tràn đầy hy vọng, bỗng chốc sụp đổ, nàng hỏi: "Thần y nói thế nào?""Về rồi nói." Tiêu Trình đỡ nàng dậy.Cù Cẩm đi theo sau hắn, trong lòng luôn cảm thấy bất an.Trên xe ngựa, Cù Cẩm ngồi nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng không thu hoạch được gì."Có phải thần y không muốn chữa trị cho ta?" Giọng Cù Cẩm có chút do dự.Tiêu Trình nắm tay nàng: "Ta đã nói rồi, ta không quan tâm nàng có sinh con hay không, ta chỉ quan tâm nàng sống tốt hay không."Cù Cẩm trong lòng lạnh lẽo, nàng không cam tâm, người ta một khi đã có hy vọng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, nàng hỏi: "Vì sao thần y không chữa trị cho ta, y đã nói gì với huynh? Huynh nói cho ta biết đi.""A Cẩm, mọi chuyện đều là duyên phận! Được không? Cùng ta đừng cưỡng cầu, có một số việc không thể cưỡng cầu, duyên phận đến tự nhiên sẽ có." Tiêu Trình dùng đầu ngón tay lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi nàng.Cù Cẩm nói: "Nhưng mà, y là thần y, chẳng phải huynh đã nói chỉ cần y nguyện ý chữa trị thì sẽ có hy vọng sao? Chẳng phải huynh đã nói trên đời này không ai dám từ chối huynh sao? Vậy vì sao không tranh thủ?"Tiêu Trình im lặng, thì ra trên đời này có rất nhiều chuyện không thể làm, cũng không dám làm."Có nàng là đủ rồi, A Cẩm, nàng hiểu không?" Tiêu Trình hôn nhẹ lên trán nàng.Nàng không hiểu, ông trời có phải đang trừng phạt nàng, trừng phạt nàng đã từng đánh mất một đứa con, nên khiến nàng không thể sinh con nữa.Nàng không hỏi nữa, chỉ là không còn chút sức lực, Tiêu Trình ôm nàng lên đùi, nhỏ giọng nói: "A Cẩm, ngày mai chúng ta khởi hành về kinh thôi! Cùng ta đến Mai Viên ở một thời gian, dạo này nàng gầy đi nhiều, lại dễ bị nhiễm phong hàn, đến đó điều dưỡng một thời gian." Chờ thân thể khỏe hơn rồi tính tiếp!Cù Cẩm không nói gì, nhắm mắt dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, trời đã tối đen, có lẽ vì mấy ngày liền vội vàng lên đường, thân thể mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.Trong phòng có một ngọn đèn, ánh đèn yếu ớt chiếu rõ khuôn mặt đang ngủ say của hắn.Thực ra nàng rất cảm động vì hắn có thể nói ra những lời đó, nàng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, hắn dường như ngủ rất say, có lẽ cũng vì mấy ngày liền vội vàng đi đường mệt mỏi.Nàng xuống giường, rót chén trà, ngồi bên bàn trầm tư, rốt cuộc Nghiêm thần y đã nói gì với hắn mà khiến hắn dễ dàng bỏ cuộc như vậy, trong này nhất định có chuyện nàng không biết, hay là nói đời này nàng thật sự không có cơ hội có con của riêng mình nữa?Không được, đã đến đây rồi, nàng không thể dễ dàng từ bỏ, nàng quyết định ngày mai sẽ lặng lẽ đến tìm Nghiêm thần y hỏi cho rõ ràng. Nhưng ngày mai phải khởi hành về kinh, làm sao để hắn ở lại thêm một ngày? Từ sau vụ hỏa hoạn kia, hắn hầu như không rời nàng nửa bước, nàng phải làm sao để thoát khỏi hắn, một mình đi hỏi cho rõ ràng đây?Nghĩ đến đây, trong lòng nàng rối bời, nàng khẽ thở dài, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, nàng khoanh tay, mặc cho gió lạnh phả vào mặt. Vì sao con người ta không thể có được thứ mình muốn, luôn cẩn thận chờ mong, nhưng chờ mong thì có thể có được sao?
 
Back
Top Bottom