Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi

Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 20: Chương 20



20.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, tiến vào một quán trọ ở ngoại thành. Nơi đây cách Trương phủ không xa, là chỗ Trương huyện lệnh chẩn bị cho khách đến dự hôn lễ dừng chân. Nhìn quán trọ không xa hoa cũng không tồi tàn, ta nghĩ Trương huyện lệnh đã dùng bổng lộc của mình để chi trả.

Đến quán trọ, trông thấy vài gương mặt quen thuộc, là thủ hạ thường đi theo Phương Tư Viễn. Bọn họ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta, nhưng vẫn cung kính đón ta vào phòng Phương Tư Viễn.

Người hầu nói Phương Tư Viễn cùng Trương huyện lệnh đang bàn chuyện ở Trương phủ, tối muộn mới về.

Một thuộc cấp lanh lợi lúc rót trà cho ta đã chêm thêm một câu: “Thưa, Trịnh tiểu thư cũng ở quán trọ này.”

Dù gì cũng là hôn sự do thánh thượng sắp đặt, chẳng lẽ Trịnh gia không phái người nào tới hay sao? Ta bèn hỏi: “Người của Trịnh gia đâu?”

Thuộc hạ nói: “Dạ, cũng ở đây. Nhưng Trịnh Huyền đại nhân đã đi Lũng Hữu nhận chức rồi. Nghe nói một vị trưởng bối tôn quý nào đó của Trịnh gia dẫn người tới để giữ thể diện.”

Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cho hắn lui ra.

Quán trọ trang trí đơn giản, phòng Phương Tư Viễn cũng không có gì nhiều, chỉ vài bức thư họa mang từ nhà theo, bộ trà và rượu cũng là của hắn, bút, nghiên, giấy, mực, y phục để thay cũng vậy.

Ta chẳng có gì để làm, bèn tùy tiện cầm một quyển sách lên đọc, lặng lẽ chờ đợi chuyện lớn xảy ra.

Giữa trưa, Trịnh Thanh Vân quả nhiên không thể ngồi yên được nữa mà đến mời ta dùng cơm, nhưng bị thuộc hạ chặn lại.

Ta hơi ngạc nhiên, những người này hình như không cần hỏi Phương Tư Viễn trước… Ta chợt ngộ ra, đây đều là thân tín của Phương Tư Viễn, e là hiểu hắn rõ nhất. Bọn họ biết tuy bề ngoài hắn lạnh lùng với ta, nhưng trong lòng lại rất quan tâm ta, nên chắc chắn đã sớm đề phòng Trịnh Thanh Vân.

Sau khi suy tính, ta vẫn đồng ý dùng cơm cùng nàng ta, nhưng phải dùng trong phòng của ta và các món đều phải được nấu ngay tại phòng bếp của quán trọ.

Có thế, những người thủ hạ này mới miễn cưỡng chấp nhận.

Trịnh Thanh Vân một mình bước vào, vẫn là phong thái nho nhã, lễ độ của quý nữ thế gia. Nhưng khi cửa vừa đóng, nàng ta ngạo mạn đến trước mặt ta, ngang nhiên thách thức: “Tạ tiểu thư, may mà có nha hoàn của nàng cứu giúp, ta mới có thể bình an tới huyện Cô Tô. Chỉ là sau đó chúng ta lạc nhau, không biết nàng ấy có ổn không?”

Nàng ta có thể dò ra ta ở đây, hẳn đã phái người theo dõi. Không có khả năng không biết chuyện Lục Chi được Hà Kinh cứu về?

Nàng ta giả vờ rơi lệ: “Lục Chi cô nương vì cứu ta mà bị thương rất nhiều, ta thực sự không có gì báo đáp, nhất định phải nói lời cảm ơn trước mặt nàng ấy.” Lại chẳng cố che giấu vẻ đắc ý trong mắt.

Ta nghĩ, có lẽ nàng ta còn chưa hay tin Lục Chi đã được giải độc.

Ta đánh giá nàng ta một lượt, cảm thấy thật khó tin.

Trịnh Thanh Vân xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã đọc sách, học chữ bên Phương Tư Viễn, có thể cùng hắn nói đủ chuyện trên đời, ắt hẳn tri thức cũng không tệ. Huống hồ, nàng ta còn sở hữu vẻ đẹp phi thường. Một nữ tử tài mạo song toàn nhường ấy, sao lại âm độc đến vậy dù tuổi đời còn quá trẻ… Bảy năm trước, ta mới mười sáu tuổi, nàng ta cũng chỉ hơn ta một, hai tuổi là cùng! Nay còn muốn lợi dụng nha hoàn của ta để báo thù?

Ở đây có một rổ Pandas

Trịnh Thanh Vân làm bộ làm tịch, nhưng ta không phối hợp, càng khiến nàng ta thấy vô vị bèn tùy ý lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Tạ Uyển Vãn, ngươi nhìn ta làm gì? Muốn mắng thì cứ mắng đi.”

Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương và buồn cười: “Trịnh tiểu thư, chúng ta không thân không thích, cùng lắm chỉ gặp mặt vài lần, không biết cô nương vì lẽ gì lại ghét ta? Cho dù là vì Phương Tư Viễn… cô cũng nên tìm hắn tính sổ, tại sao hết lần này tới lần khác làm khó ta và nha hoàn?”

Trịnh Thanh Vân nhìn ta không chớp mắt, như thể muốn nhìn thấu ta, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Qua hồi lâu, nàng ta mới lên tiếng: “Tạ Uyển Vãn, ta không hiểu, ngươi có chỗ nào tốt? Luận thân thế, tướng mạo, tài hoa, ngươi đều không bằng ta, địa vị cũng không bằng. Tại sao Viễn ca lại vì ngươi mà luôn đối đầu với ta?”

Nữ nhân cố chấp thực không nói lý lẽ, ta cũng lười phí lời, lòng dâng lên ý bất thiện, tập trung xoáy vào nỗi đau của nàng ta: “Cái gì ta cũng không bằng cô, nhưng ai bảo các người quen biết quá lâu, hắn nhìn cô tới nỗi phát ngấy. Bất ngờ gặp được ta, cảm thấy mới mẻ thôi.”

Nàng ta tức giận bật dậy: “Ngươi!”

Ta còn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói: “Nhưng hắn cũng chẳng có gì tốt, ta chán rồi, chủ động đưa thư hòa ly. Đây chẳng phải điều cô mong muốn? Cô cùng hắn lại hợp đôi không phải rất tuyệt sao? A… Ta quên mất, cô không thể.”

Ta che miệng, vờ thương tiếc, ý muốn chọc tức nàng ta: “Cô bị ban hôn với Trương huyện lệnh rồi… Than ôi, Trương huyện lệnh là người chính trực, gia thế trong sạch, lấy cô… ngược lại đáng tiếc…”

Trịnh Thanh Vân đập bàn đứng dậy: “Tạ Uyển Vãn! Ngươi là cái thá gì! Dám mở miệng đánh giá ta? Hắn chỉ là một huyện lệnh Cô Tô cỏn con, đến xách giày cho Trịnh gia ta còn không xứng! Nếu không phải được bệ hạ ban hôn, ngay cả cổng của Trịnh phủ hắn cũng đừng mơ chạm đến!”

Ta chợt cười lạnh, mỉa mai: “Trịnh Thanh Vân, tiếc là phòng này không có gương, bằng không, ta sẽ để cô nhìn cho rõ bộ dạng mình lúc này, có chỗ nào giống quý nữ nhà gia thế? Xấu xí lộ rõ, khiến người ta chê cười!”

Hóa ra, việc thoải mái mắng ai đó sảng khoái đến vậy, đặc biệt là khi mắng nàng ta.

Ta tức giận, không thèm tranh cãi: “Thật làm mất mặt nhà họ Trịnh của cô.”

Trịnh Thanh Vân đột nhiên cứng đờ, há hốc miệng khó tin.

Ta lặng lẽ đợi nàng ta bình tĩnh, thu hồi bộ mặt hung dữ, chậm rãi ngồi xuống. Sau vài nhịp thở, lại quay về tư thế đoan trang.

Khi thuộc hạ mang cơm tới, hẳn đã nghe chúng ta cãi vã nên ghé mắt sang nàng ta vài lần, rồi lại nhìn qua ta.

Ta ra hiệu cho bọn họ ra ngoài rồi chủ động xếp đũa cho Trịnh Thanh Vân

Ta gắp thức ăn như không có chuyện gì nhưng Trịnh Thanh Vân lại bất động. Xem ra lời nói của ta quả thực là đả kích rất lớn với nàng ta.

Hồi lâu, nàng ta bất ngờ thấp giọng, bắt đầu trút hết nỗi lòng bằng vẻ mặt ngơ ngác: “Từ nhỏ ta luôn nghĩ rằng mình phải gả cho Viễn ca, thậm chí thêu sẵn giá y từ sớm, chỉ đợi ngày huynh ấy đề tên bảng vàng sẽ cưới ta…”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 21: Chương 21



21.

Đúng như lời đồn, Trịnh Huyền gửi gắm Trịnh Thanh Vân cho Phương gia, để rồi nàng ta lớn lên bên Phương Tư Viễn.

Trịnh Thanh Vân nhìn ra người nhà họ Phương rất hài lòng về mình, muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Thời thiếu nữ, vẫn tưởng tưởng bản thân có thể gả cho người thông minh, anh vũ như Viễn ca của nàng ta, đến cả phụ mẫu hắn cũng chăm lo cho nàng ta chu đáo, tặng nàng ta rất nhiều trang sức quý giá, còn bảo rằng họ mong chờ ngày mà nàng ta bước vào Phương phủ.

Tuy Phương Tư Viễn luôn bận rộn chuyện đèn sách và luyện võ, tính tình cũng vì thế mà khá lạnh lùng, nhưng đối xử với nàng ta lại khác biệt, luôn ân cần, dịu dàng.

Phương Tư Viễn có chí lớn, cực nỗ lực học hành, một đường thi cử thuận lợi, khiến trên dưới Phương gia vui mừng khôn tả, nàng ta cũng vì Viễn ca mà tự hào. Năm hắn lên kinh ứng thí, người hầu Phương phủ đều úp úp mở mở chúc mừng nàng ta, nói nàng ta sẽ mau chóng trở thành trạng nguyên phu nhân.

Ai nấy đều ngầm nhận định hôn sự của hai người họ rồi sẽ xuôi chèo mát mái. Dường như Trịnh gia cũng có ý này nên không vội hứa hôn nàng ta cho gia đình khác.

Dẫu vậy, thứ nàng ta chờ đợi được không chỉ có tin Phương Tư Viễn đỗ cao mà còn cả chuyện ban hôn bất ngờ này.

Trịnh Thanh Vân hoàn toàn không hiểu, tại sao Phương phu nhân lại đổi thành kẻ khác…

Bất chấp người nhà họ Phương can ngăn cùng cảnh cáo của phụ thân, Trịnh Thanh Vân đuổi theo đến kinh thành, muốn tìm Viễn ca của nàng ta đòi một lời giải thích.

Phương Tư Viễn cố ý né tránh, rất hiếm khi về phủ. Bao lần nàng ta truy hỏi, Phương Tư Viễn chỉ nói “Mệnh trời khó cãi”, thậm chí hứa giúp nàng ta tìm lang quân khác.

Trịnh Thanh Vân ở lại Phương phủ vài ngày và dần phát hiện Viễn ca của nàng ta đã thay đổi rồi.

Có khi bâng quơ hỏi chuyện bố trí đồ đạc trong phủ hay quan tâm việc ra vào của người hầu.

Nàng ta là người thông minh. Nha hoàn Tiểu Tư mới vào phủ không biết nàng ta cũng như Phương Tư Viễn, trong phủ tất bật người đến, kẻ đi, thường tám chuyện linh tinh, rất dễ vạ miệng.

Trịnh Thanh Vân nghe nói thiên kim Tạ gia không biết xấu hổ, cải trang thành nha hoàn lẻn vào phủ, còn cho rằng người khác không phát hiện.

Nàng ta nghe rằng trạng nguyên lang mấy ngày không thấy hôn thê, tức giận đòi sắp xếp lại thư phòng.

Rồi nghe bảo vị Tạ tiểu thư kia đã trở lại. Quản gia biết hết nhưng vẫn giả hồ đồ, sai Tạ tiểu thư vào thư phòng, cố tình tạo cơ hội cho trạng nguyên lang gặp mặt…

“Hôm đó, ta đi ngang qua thư phòng, đứng bên ngoài nhìn thấy ngươi.” Trịnh Thanh Vân nhìn thẳng vào ta, như thể trở lại ngày hôm ấy, trong mắt là đau thương cùng tuyệt vọng: “Ngươi mặc y phục nha hoàn, không trang điểm, trông cũng ổn, nhưng không phải là một đại mỹ nhân. Giả dọn dẹp thư phòng mà chẳng có chút ý tứ, dọn chốc lát lại giở sách ra đọc, như thể đã xem nơi đây là nhà của mình từ lâu.”

Ta: “…” Có lẽ ta khi ấy không thực sự ý thức được bản thân là nha hoàn.

“Trước khi đến kinh thành, ta dò hỏi được rằng ngươi thích ăn bánh đậu đỏ.” Trịnh Thanh Vân cười thỏa mãn, ánh mắt oán độc: “Ta cố tình mua nó, hạ độc rồi đưa qua cho ngươi. Ta biết, ngươi sẽ ăn.”

Ta không khỏi cười khổ: Nàng ta nói đúng, ta sẽ ăn.

Sau đó, ta suýt mất mạng, bệnh đến c h ế t đi sống lại một phen.

Trịnh Thanh Vân cầm một miếng bánh ngọt từ trong đ ĩa, nhìn chằm chằm vào nó và ôn hòa nói: “Khi ấy ta nghĩ, nếu ngươi c h ế t đi thì Viễn ca sẽ không thể thành thân, cuối cùng vẫn phải lấy ta.”

Ở đây có một rổ Pandas

Nghe tới đây, ta chỉ biết lắc đầu.

Trịnh Thanh Vân ngày ấy cũng ngây ngô như ta. Dù Phương Tư Viễn không thể cưới ta, thì cũng phải lấy nữ nhi nhà quan lại khác, nào tới phiên nàng ta?

“Nhưng ngươi lại không c h ế t!” Trịnh Thanh Vân bóp nát mẩu bánh trong tay, căm phẫn nhìn ta: “Tại sao ngươi không c h ế t quách đi cho rồi!”

Ta buông đũa, lạnh lùng cười: “Ngươi nên thấy biết ơn vì ta chưa c h ế t. Nếu ta c h ế t rồi, ngươi cùng phụ thân ngươi cũng đừng hòng sống sót!”

Dựa vào hiểu biết của ta về phụ thân cùng Phương Tư Viễn, hai người họ đều không phải người thiện lương gì. Ai biết họ sẽ làm ra chuyện gì vì ta. Trịnh Huyền chỉ bị giáng chức đã là nể tình giao hảo giữa hai nhà Phương, Trịnh.

Trịnh Thanh Vân cười giễu: “Ta biết, phụ thân ta bị giáng chức là do phụ thân ngươi công báo tư thù. Nhưng ngươi nhìn xem, chẳng phải bây giờ phụ thân ta vẫn đang sống tốt, còn phụ thân ngươi sớm đã đi đời rồi sao.”

Nàng ta cười sảng khoái, còn làm động tác vỗ tay đắc ý.

“Cô!”

Nàng ta đứng dậy, vòng qua bên cạnh ta rồi đặt hai tay lên vai ta, ấn ta ngồi xuống, cười nói: “Ông ta cho rằng giao phó ngươi cho Phương Tư Viễn thì có thể an tâm hay sao? Ha ha, ngây thơ thật.”

Nàng ta nâng cằm ta lên, nhìn khinh thường: “Tạ Uyển Vãn, ta không thể gả cho Viễn ca thì ngươi cũng đừng hòng làm Phương phu nhân.”

“Bảy năm trước không gi ế t được ngươi, bây giờ, ta sẽ không buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy.”

Ta âm thầm nắm chặt d a o găm trong tay áo. Nếu nàng ta manh động, ta sẽ phản kháng.

Nhìn thẳng vào mắt nàng ta, ta cố nhắc nhở: “Trịnh Thanh Vân, cô điên rồi sao? Ngày mai cô xuất giá mà lúc này còn muốn gi ế t ta? Cô không sợ tay mình vấy m á u, đến mạng cũng chẳng còn sao?”

Rõ ràng là một giai nhân tuyệt thế, lại mù quáng bởi thù hận để rồi trở nên xấu xí thế này.

Trịnh Thanh Vân nhướn mày: “Không phải đích thân ta gi ế t ngươi, sao có thể nói là tay ta dính m á u?” Nàng ta quay mặt ta qua một bên, có bóng người đứng trước cửa sổ từ bao giờ.

Đến khi nhìn rõ diện mạo đối phương, ta không khỏi kinh ngạc: “Hà Kinh?!”

Hắn thực sự là…

Hà Kinh không tiến tới mà vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng lên tiếng: “Trịnh tiểu thư, mục tiêu của ta là nàng, không phải nàng ấy.”

“Ta biết, ngươi đã nói rồi. Thật nhàm chán. Lần trước, ngươi đưa nàng ta đi khỏi xe ngựa, ta còn tưởng ngươi sẽ ra tay. Nhưng hiện tại, nàng ta vẫn còn sống sờ sờ ra đó.” Trịnh Thanh Vân không thèm để ý, chỉ vuốt v3 má ta, cúi đầu nhìn ta bằng cặp mắt lạnh lẽo rồi thốt ra một câu khiến người ta rùng mình: “Chỉ cần ngươi giúp ta gi ế t c h ế t nàng ta, thì không cần ngươi động thủ, ta sẽ tự mình kết liễu.”

Người phụ nữ này đến c h ế t cũng muốn lôi ta theo bồi táng.

Hà Kinh lắc đầu: “Không cần rườm rà như vậy. Nàng c h ế t, ta coi như hoàn thành nhiệm vụ.”

Trịnh Thanh Vân rốt cuộc dừng chạm vào ta bằng bàn tay độc ác. Nàng ta đứng phía sau ta, hết sức tự tin nói: “Ta là người được bệ hạ tứ hôn, nếu ngươi gi ế t ta tại đây, là ngang nhiên khiêu khích thiên uy. Ngươi cùng kẻ sau lưng ngươi có thể toàn mạng rút lui à? Còn nếu ta tự s á t, đều là do ta nguyện c h ế t vì tình, tự làm tự chịu. Giống nhau sao?”

Hà Kinh mím chặt môi, hiển nhiên đã d.a.o động.

Nhìn bọn họ đối đầu không khoan nhượng, ta lên tiếng: “Hà Kinh, ngươi là thích khách Trịnh Huyền phái tới phải không?”

Cả hai nhất loạt nhìn về phía ta, lộ vẻ kinh hãi.

Ta đoán đúng rồi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 22: Chương 22



22.

Ta vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc ai là người muốn gi ế t Trịnh Thanh Vân?

Nàng ta chỉ là một nữ nhân. Cái c h ế t của nàng ta sẽ có lợi cho ai?

Đầu tiên, không phải huyện lệnh Cô Tô. Hắn được hoàng đế ban hôn, nương vào nhà họ Trịnh, quan lộ thăng tiến là chuyện trong tầm tay, e là càng phải kính Trịnh Thanh Vân.

Kế đến, không phải Phương Tư Viễn. Bảy năm trước, hắn tình nguyện từ bỏ nàng ta, nay còn vì nàng ta mà cầu xin hoàng đế, một lòng hộ tống, hẳn sẽ hy vọng nàng ta được bình an.

Vậy liên quan đến nàng ta, chỉ còn lại ý nghĩa chân chính của cuộc hôn nhân này.

Huyện lệnh Cô Tô là người hoàng đế coi trọng. Trịnh gia gả con gái cho hắn, trong mắt người ngoài đồng nghĩa với việc đứng về phía hoàng đế.

Tuy ta không quan tâm chuyện triều chính, nhưng phụ thân ta là lại bộ thị lang, trượng phu còn làm quan nhiều năm. Ở một mức độ nào đó, ta biết các thế lực đang nổi lên trong triều, những gia tộc nào đang tranh đấu, cũng như rất để t@m đến động tĩnh các đại tộc này.

Có người không muốn cuộc hôn nhân này được diễn ra thuận lợi.

Trước hôn lễ, hoặc là Trịnh Thanh Vân c h ế t. Một khi nàng ta c h ế t, Trịnh gia còn chưa thành thông gia với huyệnh lệnh Cô Tô, ngày sau càng là nước sông không phạm nước giếng.

Hoặc là…

Ta nhìn về phía Hà Kinh, lần nữa hỏi: “Hà Kinh, trước đó ngươi tới Lũng Hữu, rốt cuộc là để làm gì?”

Hà Kinh không đáp.

Ta thay hắn nói: “Là để… gi ế t Trịnh Huyền, phải không?”

Hà Kinh lần nữa ngẩn người, không ngờ ta sẽ nói ra những lời này.

Ngay cả Trịnh Thanh Vân cũng siết chặt vai ta, không dám tin: “Làm sao ngươi biết?”

Cơn đau ở vai bắt đầu lan ra, ta bèn gạt tay này ta, đứng dậy đi lại rồi mạch lạc nói: “Đầu tiên, thời gian Hà Kinh đi Lũng Hữu trùng hợp lúc Trịnh đại nhân đến đó nhận chức. Theo lộ trình đường bộ, có lẽ bọn họ đã gặp nhau khi Trịnh đại nhân vừa đến Lũng Hữu. Hà Kinh võ nghệ cao cường, người trong giang hồ thông thường không thể đả thương hắn, nhưng cận vệ của Trịnh đại nhân là cao thủ hiếm có, đã khiến hắn thụ thương. Thứ hai, ngày thích khách tới hành thích cô, vừa nhìn liền biết là tử sĩ do đại gia tộc nuôi dưỡng. Gia môn có bối cảnh như thế lại không nhiều. Thứ ba, muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này là lo sợ Trịnh gia phản bội. Cô chẳng qua chỉ là một quý nữ, không phải quan cũng chẳng có tài sản. Điểm trọng yếu chính là phụ thân cô.”

Ta đứng giữa hai người bọn họ, cách nhau một cái bàn, chúng ta thành thế ba bên đối lập. Trước Trịnh Thanh Vân đang hỗn loạn, ta cũng không chút lưu tình: “Người bị gi ế t trước tiên lẽ ra phải là phụ thân Trịnh Huyền của cô. Nếu ông ta c h ế t, một cô nương cô độc xuất giá như cô thử hỏi có ai còn dám đứng ra bảo vệ? Nhà họ Trịnh không quan tâm cô, nên tự nhiên không có xung đột lợi ích. Chuyện này có thể chấm dứt tại đây.”

Trịnh Thanh Vân lại ngồi xuống, uất hận xen lẫn bi thương: “Không sai, người hắn phải gi ế t trước tiên, chính là phụ thân ta. Nhưng phụ thân ta, vậy mà…”

Có lẽ sự thật quá tàn nhẫn, Hà Kinh không để nàng ta nói tiếp mà xen vào: “Trịnh Huyền không muốn c h ế t, bèn đề nghị gi ế t Trịnh Thanh Vân trước ngày thành thân.”

Ta nhắm mắt, cảm thấy đau lòng thay cho Trịnh Thanh Vân.

Nàng ta sao có thể không hận việc bị chính người phụ thân mình yêu quý vứt bỏ?

“Những thích khách đó…” Ta lẩm bẩm.

“Do Trịnh gia phái tới.” Trịnh Thanh Vân nghiêng đầu cười khẽ, giọng vô cùng vui sướng nhưng lại mỉa mai đến tận cùng, có lẽ đã hận đến xương tủy: “Bọn họ cho rằng đó là chủ ý cực tốt, còn rất chủ động nữa là.”

Nhìn người phụ nữ bị chính phụ thân mình và gia tộc vứt bỏ không thương tiếc, ta nhất thời không nói nên lời.

Nàng ta nhìn ta, đột nhiên giận như điên: “Tạ Uyển Vãn, có phải ngươi đắc ý lắm không? Đều là con một trong nhà, ngươi có phụ mẫu khổ tâm mưu tính chu toàn, có phu quân nhẫn nhịn, che chở, có nha hoàn sống c h ế t bên mình, còn ta lại biến thành sâu bọ chẳng ai cần đến. Ngươi thấy ta nực cười lắm phải không?”

Nàng ta điên cuồng gạt đổ một bàn đồ ăn đầy ắp rồi thét lớn: “Ta muốn gả cho tên thư sinh nghèo khổ kia sao? Có ai từng hỏi qua ý ta chưa?! Các ngươi không đi gi ế t tên cẩu hoàng đế dùng miệng lưỡi hủy diệt người khác kia, mà lại đến gi ế t ta? Ta vô tội mà?!

Hà Kinh quát: “Trịnh Thanh Vân, hỗn xược!”

Động tĩnh trong phòng quá lớn, thủ vệ bên ngoài đạp cửa xông vào: “Người nào đó!”

Ta nhân cơ hội chạy ra cửa, vội vã thoát khỏi phòng.

Những người này điên cả rồi, ta không muốn chôn cùng bọn họ.

Thuộc hạ của Phương Tư Viễn tương đối đáng tin. Một người tóm Trịnh Thanh Vân, một người đuổi theo Hà Kinh vừa nhảy ra từ cửa sổ.

Ta chạy xuống cầu thang mà không dừng lại, muốn thoát khỏi chốn thị phi này càng sớm càng tốt.

Vừa xuống lầu, ta đã đụng phải Phương Tư Viễn. Hắn bị thuộc hạ gọi trở lại, trông thấy ta liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ta dứt khoát nắm lấy cánh tay hắn, trốn ra sau lưng rồi thì thầm bên tai hắn: “Trịnh Thanh Vân muốn gi ế t ta.”

Phương Tư Viễn kinh ngạc, trở tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lo lắng hỏi: “Nàng ta có làm nàng bị thương không?”

Ta lắc đầu, rồi chợt vỗ vào đầu mình, nói: “Hỏng rồi! Trong quán trọ đều là người nhà họ Trịnh! Có người muốn gi ế t…”

Phương Tư Viễn đột nhiên che miệng ta, ngăn ta nói bừa rồi đánh mắt ra hiệu sang bên cạnh, trừng mắt cảnh báo ta: “Cẩn thận lời nói!”

Ta quét mắt qua liền trống thấy một nam nhân mặc quan phục theo tới, lập tức nhận ra thân phận hắn ta.

Đúng vậy, chuyện người nhà họ Trịnh muốn xuống tay với Trịnh Thanh Vân tuyệt đối không thể lộ ra ngoài!

Nới đây là Cô Tô! Tân lang còn ở ngay trước mắt!

Ở đây có một rổ Pandas

Có thuộc hạ từ quán trọ bước ra báo cáo: “Phương đại nhân, Trương đại nhân, Trịnh tiểu thư…”

Trương huyện lệnh tiến lên trước một bước, căng thẳng hỏi: “Trịnh tiểu thư làm sao?”

“Trịnh tiểu thư bị cường đạo bắt đi… Thuộc hạ không bảo vệ chu toàn, xin đại nhân trách phạt.”

Phương Tư Viễn đứng cạnh Trương huyện lệnh, vội nói: “Xin Trương đại nhân chớ lo lắng, ta nhất định sẽ cứu Trịnh tiểu thư. Ngài cứ an tâm chuẩn bị hôn sự, những việc khác để ta xử lý.”

“Phương đại nhân, hôn lễ ngay trước mắt, Trịnh tiểu thư lại gặp phải chuyện lớn thế này…” Trương huyện lệnh có chút hoảng loạn: “Hôn lễ còn có thể thuận lợi tiến hành không?”

Phương Tư Viễn ôm quyền, trịnh trọng nói: “Trương đại nhân, tin tưởng ta.”

Ta bình tĩnh lại, cũng tiến lên một bước: “Ta biết nàng ta bị đưa đi đâu rồi.”

Hai người nhất loạt nhìn về phía ta. Trương huyện lệnh còn muốn hỏi nhưng Phương Tư Viễn đã ngắt lời: “Trương đại nhân, chuyện này đã có ta cùng phu nhân trợ giúp, hôn sự chắc chắn sẽ thuận lợi diễn ra. Ngài an tâm trở về đi.”

Sau khi thuyết phục đối phương không cần lo lắng, Trương huyện lệnh do dự rời đi.

Phương Tư Viễn quay đầu nhìn ta chốc lát rồi nói: “Uyển Uyển, chuyến này có thể gặp nguy hiểm, nàng…”

Ta cắt lời hắn: “Phương Tư Viễn, không phải ngươi lại muốn tự ý hành động đấy chứ? Ta cũng là người bị hại, ta không thể tự mình giải quyết hay sao?”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 23: Chương 23



23.

Ta chưa bao giờ bình tĩnh đi cùng Phương Tư Viễn như thế.

Từ quán trọ đến tiểu viện ta tạm trú mất nửa canh giờ. Như thể có thần giao cách cảm, hai người chúng ta đều không chọn cưỡi ngựa hay ngồi xe mà chỉ chậm rãi sóng vai bộ hành. Chuyện náo loạn trong quán trọ đã có thuộc hạ giải quyết. Chúng ta như đang thong thả đi dạo quanh thành Cô Tô. Cả hai đều cho rằng Trịnh Thanh Vân tạm thời không gặp nguy hiểm.

Lúc đầu, không ai trong chúng ta lên tiếng.

Trong bảy năm qua, dường như bọn ta hiếm khi trò chuyện tử tế, đến tỏ vẻ chiếu lệ cũng lười làm. Người trong phủ truyền tai nhau rằng hắn vì bạch nguyệt quang mà lạnh nhạt với ta, còn ta càng không có chỗ đứng vì gia tộc sụp đổ.

Đối với việc ta đưa thư hòa ly, trên dưới phủ đều cho đó là điều hiển nhiên.

Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy.

Ở đây có một rổ Pandas

Đến khi biết được chân tướng, ta lại cảm thấy hoang đường.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Trước kia, đều là ta nhiệt tình chủ động tìm hắn nói chuyện, tặng quà. Nhưng hắn chưa từng đáp lại một câu.

Lần này, ta không chịu mở miệng. Nói ta cáu bẳn cũng được, chiều chuộng sinh kiêu kỳ cũng chẳng sao, ta không muốn tiếp tục lãng phí tâm tư thêm nữa.

Nào ngờ, Phương Tư Viễn lại chủ động lên tiếng: “Uyển Uyển, nàng thích nơi đây không? Ý ta là… thích Giang Nam ấy?”

Ta gật đầu.

Không thích sao được? Giang Nam là quê hương mẫu thân ta. Nơi phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, nhân tài, địa linh hội tụ, còn có vô số mỹ thực cùng rượu ngon.

Nếu ta sinh ở Giang Nam,ta đã không gặp hắn.

Nếu ta sinh ở Giang Nam, quen biết nhiều thế gia công tử xuất thân trong sạch, tài mạo song toàn, ta đã không vừa mắt hắn.

Nếu ta sinh ở Giang Nam, trong mắt lấp đầy hoa đỏ liễu xanh, ngói xanh nước biếc, chèo thuyền hái sen, thưởng rượu bên sông, đã không sa vào lưới tình để rồi không thấy thế giới bao la, rộng lớn.

Nếu được sinh ra ở Giang Nam, ngay cả khi gặp hắn, ta cũng không…

Không, ta vẫn sẽ thích hắn.

Hắn của khi ấy kinh tài tuyệt diễm, văn võ song toàn, thành công kiêu ngạo biết bao, cô nương nhà nào mà không thích hắn?

Mắt nhìn của ta không sai, chỉ trách… mệnh số trêu người.

Chúng ta là bèo dạt giữa chốn nhân gian, nào tự mình làm chủ được sự chìm nổi.

Phương Tư Viễn bước vào quan trường với hoài bão lớn lao, nhưng lại bị lớp lớp gông cùm vây khốn. Hắn tự cho mình là đúng, hèn nhát và ích kỷ. Đã không dám đường đường chính chính yêu ta, lại không đành dứt khoát để ta đi. Bây giờ năm lần bảy lượt tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ta, âu yếm quấn lấy ta. Không phải đang lợi dụng ta mềm lòng sao?

Người có tâm tư âm trầm như hắn, dù thật sự yêu ta nhưng cũng đầy toan tính và không có lòng vị tha.

Chúng ta phải tiếp tục thế nào đây?

Khi ta quay về tiểu viện, mọi thứ vẫn như trước.

Đại thẩm đang sắc thuốc cho Lục Chi trong bếp, trông thấy ta về còn hỏi ta buổi tối có muốn ăn cháo cá không.

“Có khách à.” Đại thẩm chào hỏi: “Ta phải chuẩn bị thật lâu đây.”

Hỏi han vài câu xong, ta cùng Phương Tư Viễn cùng đi vào.

Chúng ta còn chưa đến gần, đã nghe Lục Chi lớn tiếng cãi vã trong phòng: “Ngươi cản ta làm gì? Ta phải đ á n h c h ế t ả điên này! Ả dám hạ độc ta! Ta phải x é n át miệng ả!”

Trịnh Thanh Vân lại thêm dầu vào lửa: “Ngươi cứ việc ra tay gi ế t ta đi, ngược lại bớt việc cho bọn họ. Tiểu thư nhà ngươi quý ngươi như vậy, ngươi có bị quan phủ tống vào ngục, bị kết án, nàng ta vì ngươi mà đau thương quá độ rồi đi theo ngươi. Được vậy ta càng mừng.”

Ta và Phương Tư Viễn nhíu chặt mày, nhận ra rằng nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ bản thân, một lòng tìm c h ế t.

Ta không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, trông thấy Trịnh Thanh Vân bị trói vào cột, còn Lục Chi phóng từ giường xuống, đôi chân tr@n trụi muốn lao tới đ á n h người nhưng bị Hà Kinh nửa ôm lại ngăn cản.

“Tiểu thư!” Lục Chi nhìn thấy ta liền nức nở làm nũng, kể lể: “Tiểu thư, Hà thiếu hiệp đem ả điên này về. Người mau trút giận giúp ta!”

Ta tiến tới nắm tay muội ấy vỗ về và bảo muội ấy ngoan ngoãn về giường nằm.

Trịnh Thanh Vân thấy Phương Tư Viễn đến cùng ta, lập tức im lặng, không tỏ ra kiêu ngạo nữa.

Trước mặt Phương Tư Viễn, nàng ta luôn vô thức ra vẻ dịu dàng như tiên nữ không vướng bụi trần.

Dù biết Phương Tư Viễn không yêu mình, nàng ta vẫn không muốn phơi bày mặt xấu xí của bản thân.

Chỉ lúc này, nàng ta mới trông giống một quý nữ thế gia.

Phương Tư Viễn đi tới cởi trói cho nàng ta. Hà Kinh liếc nhìn nhưng không ngăn cản.

Lục Chi thấy vậy, tức giận kéo tay áo ta: “Tiểu thư! Người xem cô gia kìa! Cô gia cùng nữ nhân kia lôi lôi kéo kéo! Người mau làm gì đó đi!”

Ta trợn mắt với muội ấy, không đáp lời.

Suy nghĩ một lát, ta nhìn sang Hà Kinh: “Hay là chúng ta để họ ở đây, ta và ngươi ra ngoài giải quyết chuyện của chúng ta đi.”

Hà Kinh thở dài, có lẽ đã đoán ra được kết quả này, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Chi: “Lục Chi cô nương, cô nghỉ ngơi cho tốt, ta có lời muốn nói với tiểu thư của cô.”

Lục Chi nhìn bốn người bọn ta với biểu cảm khác nhau, vẻ mặt hoang mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ta chỉ đành ghé tai muội ấy, viện một cái cớ: “Muội giúp ta trông chừng bọn họ, nếu có gì vượt quá giới hạn thì trút giận thay ta.”

Lục Chi gật đầu như gà m ổ thóc, xắn tay áo lên, bắt đầu vào việc và đảm bảo mình sẽ dán chặt mắt lên hai người bọn họ.

Ta bất lực nở nụ cười rồi cùng Hà Kinh ra ngoài.

Trước khi đi, ta quét mắt qua bọn họ. Phương Tư Viễn lặng lẽ nhìn theo ta và làm khẩu hình miệng “yên tâm”.

Trịnh Thanh Vân nhìn Phương Tư Viễn không chớp mắt, vẻ si mê.

Đây là yêu hận tình thù giữa hai người họ, vậy thì để cho hai người họ giải quyết thôi.

Tiểu viện này rất thanh tĩnh. Đại thẩm quét dọn nơi này sạch sẽ, gọn gàng, còn trồng một số loại hoa, cỏ.

Trời chiều đổ bóng, tiểu viện chìm trong vẻ đẹp rực rỡ, ngồi xuống hóng gió cũng vô cùng mãn nguyện.

Hà Kinh mời ta đến ngồi ở tiểu đình rồi chủ động hỏi: “Dường như nàng đã nghi ngờ ta từ rất lâu rồi?”

Ta khẽ lắc đầu: “Không sớm lắm. Lúc trước, ta thực sự nghĩ ngươi chỉ là hiệp khách ta tình cờ đồng hành.”

Hà Kinh im lặng đợi ta nói tiếp.

“Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp Trịnh Thanh Vân không?” Ta cười: “Ngươi gạt ta uống rượu, ta đã say.”

Hắn gật đầu.

“Tại hang ổ sơn tặc, ngươi kinh ngạc thấy ta xõa tóc, cho thấy ngươi không phải không thích cái đẹp.” Ta chậm rãi nói: “Trịnh Thanh Vân là một tuyệt sắc giai nhân, bất kể ai nhìn thấy cũng phải ghé mắt đôi lần. Nhưng ngày đó, lần đầu tiên trông thấy nàng ta, ngươi lại chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.”

Hà Kinh chợt hiểu ra, không khỏi cười nhẹ: “Thì ra là nguyên do này.”

Ta lại nói thêm: “Có hiệp khách giang hồ nào như ngươi, cả ngày vận áo gấm, tính lại không phô trương.”

Hà Kinh lắc đầu liên tục, tặc lưỡi nói: “Là ta không đủ nghèo.”

Ta bị hắn chọc phì cười.

Phương Tư Viễn nói Hà Kinh thích ta. Ta nghĩ, có lẽ vậy, hắn thực sự luôn muốn làm ta vui và đối xử tốt với ta.

Cười một lúc, ta vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi: “Tại sao luôn đi theo ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn gi ế t ta?”

Hà Kinh đưa ngón tay lên, lắc qua lắc lại, lẩm bẩm “không” nhưng không chịu giải thích.

Ta lại hỏi: “Không phải ngươi muốn gi ế t Trịnh Thanh Vân ư? Sao trói nàng ta về đây rồi lại không ra tay?”

Hắn nhún vai: “Trói về rồi mới phát hiện, kế hoạch có thay đổi.”

“Có thay đổi?” Ta tỉ mỉ suy ngẫm rồi đoán: “Là… vị danh y kia…?”

Hà Kinh gật đầu.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Ta kiên quyết không tha: “Hắn muốn thứ gì từ Lục Chi?”

Hà Kinh trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười: “Chuyện này ta khó mà trả lời nàng được. Chi bằng nàng tự mình hỏi?"
 
Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 24: Chương 24



24.

Hắn dẫn ta đến một gian phòng khác trong tiểu viện.

Cửa phòng đóng chặt nhưng cửa sổ lại mở.

Ta chầm rãi bước vào trong khi Hà Kinh lui ra ngoài.

Căn phòng này trang nhã hơn nhiều so với phòng ta. Trên tường treo thư họa có tiếng, phía trước là bộ bàn ghế làm từ gỗ hoa lê, trái phải ngăn cách bằng bình phong, một bên là phòng sách, bên kia là giường ngủ.

Ta ngửi được mùi hương xông ở cánh trái và mơ hồ thấy bóng người sau bức bình phong, bèn khẽ gọi: “Đại phu?”

Người sau phiến che lười biếng lên tiếng: “Ngươi đã biết ta không phải đại phu thì không cần làm bộ làm tịch nữa.”

“Nhưng ta không biết danh tính các hạ.”

“Ngươi muốn biết không?”

Ta suy nghĩ rồi lắc đầu, có lẽ hắn cũng không thấy được nên mới nói: “Gọi đại phu cũng tốt lắm.”

Dường như hắn mỉm cười, nói: “Ngươi quả thực cái gì cũng hợp ý ta.”

Nói kiểu mập mờ gì thế này?

Nghe mà khó chịu, ta bèn đáp lại một câu: “Dù ta đã thực sự hòa ly với Phương Tư Viễn thì cũng chưa chắc sẽ ở bên các hạ.”

Hắn lại ngông cuồng: “Nếu ngươi hòa ly với hắn thì chỉ có thể là người của ta. Đương nhiên, khi ngươi không hòa ly thì trở thành người của ta cũng không hề gì.”

Ta siết chặt nắm tay, thực sự muốn đ.ấ.m cho hắn một cái. So với Phương Tư Viễn, hắn còn bá đạo, vô lý hơn.

Hắn chậm rãi từ sau bình phong đi ra, ăn mặc sang trọng như cũ nhưng gương mặt đã thay đổi. Tuy đôi mắt vẫn vậy nhưng lông mày, mũi, miệng đều khác.

Hắn lớn hơn Phương Tư Viễn vài tuổi, mặt rộng, mày cao, trông khá giàu có. Hắn cười nhẹ với ta ra chiều thân thiện, nhưng khi đến trước mặt, nụ cười kia lại tắt ngấm, vẻ mặt thâm sâu khó lường, cùng khí thế bức người lộ ra.

Ta không kìm được mà lùi nửa bước, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn nhướn mày nhìn ta: “Ngươi tránh ta làm gì?”

Ta giữ im lặng.

Hắn thích thú dò xét: “Ngươi có biết là phụ thân ngươi năm đó đã nương theo sở thích của ta mà nuôi dạy ngươi?”

Tim ta hẫng một nhịp, không kịp phản ứng.

Hắn cũng không gấp, ung dung ngồi xuống ghế, rót cho mình chung trà rồi đợi ta nghĩ cho thông.

Ban đầu, nếu ta không được tứ hôn, phụ thân vốn muốn gả ta cho…

Ta lùi về sau vài bước, khụy xuống, cúi đầu, không dám mở miệng nói ra thân phận đối phương.

“Tạ thị lang nói đúng, ngươi đó…” Hắn nhấp một ngụm trà: “Thông minh có thừa nhưng kinh nghiệm chưa đủ.”

Hóa ra nỗi sợ khi đối diện hắn trước đây không phải là ảo giác.

Trước mặt hắn, còn ai có thể điềm nhiên như không?

Nhưng ta chỉ có thể nghiến chặt răng, dằn mọi thứ xuống đáy.

Hắn bắt đầu hứng thú trở lại, cùng ta buôn chuyện: “Ngươi nói xem, chuyện này thật kỳ lạ. Phu nhân nhỏ được nuôi dạy bao năm vì ta, cái gì cũng khiến ta vừa ý lại biến thành thê tử của kẻ khác. Một tên tiểu tử nghèo không thân không thế từ đâu xuất hiện lại có tiền đồ vô lượng… Ta ấy mà, mất cả chì lẫn chài. Ngươi xem ta có oan ức không chứ?”

Ta nào dám nói thêm tiếng nào? Mở miệng thôi đã là sai rồi.

Nghĩ đến việc Phương Tư Viễn làm quan bao năm, vậy mà phải đối phó với loại sài lang hổ báo này, đã phải cẩn trọng và mạo hiểm ra sao? Chẳng trách tính cách trở nên méo mó.

“Phương Tư Viễn là kẻ thông minh.” Hắn cười nhẹ: “Những năm qua nếu hắn thực sự dám để ngươi đi… thì ngươi đã sớm là người của ta rồi.”

Lời nói hàm chứa sự đe dọa hung tàn.

Lẽ nào trước lúc lâm chung, phụ thân cầu xin Phương Tư Viễn giữ ta trong phủ là vì…

Trong mắt những con người này, ta chỉ là chiến lợi phẩm để tranh đoạt thôi sao?

Ta không biết mình lấy đâu ra can đảm, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có những chuyện đã xảy ra rồi thì không cách nào thay đổi. Ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Những năm qua cũng không phải hắn giam cầm ta, mà là ta tự cầm tù chính mình. Nếu ta muốn đi, hắn cản không nổi.”

Hắn gật đầu, một tay chống cằm, tay kia cầm chung trà, mắt lộ vẻ tán thưởng: “Đúng thế. Lần này ngươi đi đúng lắm.”

“Dám hỏi… đại phu.” Ta vẫn chọn cách xưng hô này. Trong tình huống hiện tại, ta bảo trì thái độ thận trọng ngầm: “Ngươi phái Hà Kinh theo ta, là vì ta, Lục Chi hay là thứ gì khác?”

Khuôn mặt hắn lại ra vẻ như đã kiểm soát được mọi thứ trong tầm tay: “Ngươi, ta muốn. Những thứ khác, ta cũng muốn.”

Không phải vì Lục Chi, vậy thì hắn muốn moi thông tin gì từ muội ấy? Hà Kinh nói hắn đã đổi ý, ắt hẳn hắn đã có được thông tin mình cần. Lục Chi ở trước mặt ta không có biểu hiện gì bất thường. Có lẽ hắn chỉ nói những lời sáo ngữ để có được tin tức, mà những tin tức ấy không quan trọng trong mắt Lục Chi.

Ta tỉ mỉ đánh giá hắn. Hắn vẫn thản nhiên, nhưng không cho ta cơ hội nhìn ra được gì.

Đầu óc ta quay cuồng, nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện xảy ra vài tháng qua. Có một ý nghĩ không chắc chắn hiện lên trong đầu…

Ta nhìn thẳng vào hắn, nói chắc nịch: “Ta không thuộc về bất kỳ ai, cũng không phải ai muốn có là được. Thứ khác… ngài vẫn chưa thực sự nắm trong tay, phải không?”

Hắn đặt chung trà xuống, không phủ nhận: “Ồ? Ngươi biết ta muốn gì?”

Ta tự tin nói: “Không biết, nhưng thứ này nhất định là thứ phụ thân để lại cho ta và rất quan trọng đối với ngài. Chỉ có điều, nó ở trong tay ta lại chẳng có tác dụng gì. Cho nên, ta chưa bao giờ để ý tới.”

Lần này, hắn không tiếp lời mà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Cộc, cộc cộc, tựa như tiếng trống đòi mạng, khiến nhịp tim ta cũng theo đó đập liên hồi, mỗi lúc một nhanh, cả hơi thở cũng trở nên bất thường.

Trong thời khắc đối đầu căng thẳng, ta nghe thấy tiếng gõ cửa đều đặn và cảm nhận rõ ràng mồ hôi lạnh đang thấm đẫm sau lưng.

Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có thể gượng điềm tĩnh, quyết đánh cược một phen.

Hắn bằng lòng buông tha Trịnh Thanh Vân thì chắc chắn đó là vì việc kia quan trọng hơn hôn sự nhà họ Trịnh. Một mối hôn sự từ dòng nhánh Trịnh gia nếu đem ra so sánh thì không đáng kể.

Lúc phụ thân còn sống, người quản lý việc bổ nhiệm, bãi nhiệm, thi cử, thăng tước, gia phong, điều động,… Nhất định nắm trong tay lý lịch cũng như quan hệ cá nhân của nhiều người. Đối với việc lớn, nhỏ trong triều hẳn là vô cùng tường tận…

Có lẽ, nó là một bản danh sách, một thông tin mật…

Đột nhiên, giọng Phương Tư Viễn từ rất xa vang lên ngoài cửa: “Uyển Uyển, trời tối rồi, chúng ta nên về thôi.”

Ở đây có một rổ Pandas

Ta quay đầu nhìn nhưng không cách chi nhìn rõ thân ảnh hắn.

Ta nghĩ, với cơ trí của hắn, e là đã đoán ra được người ngồi trong này là ai. Nhưng hắn khôn ngoan lựa chọn đứng ngoài, vờ như không biết.

Ta không lên tiếng, người đang ngồi kia cũng im lặng.

Phương Tư Viễn lại nói: “Điều kiện đã thỏa thuận xong rồi. Hà Kinh xin ta vẽ một bức tranh cho hắn. Trịnh Thanh Vân sẽ cùng chúng ta trở về.” Không có nửa chữ nhắc đến người ngồi trên ghế. Giống như đã quyết định coi như người này không tồn tại.

Tranh? Bức tranh gì?

Ta liếc mắt nhìn người ngồi, đối phương đã ngưng nhịp ngón tay.

Hắn cúi đầu nhìn ra rồi mỉm cười: “Hắn quả là kẻ thông minh hiếm có.”

Ta chỉ cảm thấy nụ cười này quá khó đoán, lòng không khỏi hãi hùng.

Hắn giơ tay lên, lười biếng vẫy: “Ngươi đi đi.”

Ta vội vàng đứng dậy, cung kính cúi chào rồi bước về phía cửa.

Lúc đến gờ cửa, hắn bất ngờ nhấn mạnh: “Lời ta nói, ngươi phải biết đó là thật.”

Ta khựng lại, không tài nào hiểu thấu thâm ý bên trong.

Là câu nào chứ?

Ngẩng đầu nhìn đằng xa, Phương Tư Viễn đang đứng gần cửa tiểu viện, phía sau là Trịnh Thanh Vân với vẻ mặt ngơ ngác cùng Lục Chi đang cầm thuốc uống một cách đầy gượng ép.

Dưới ánh trăng vừa phủ xuống vạn vật, gương mặt hắn căng thẳng, môi mím chặt, tay trái siết vỏ kiếm, tay phải nắm thành đấm, bước chân hơi loạng choạng, sống lưng thẳng tắp. Rõ ràng đang trong tư thế cảnh giác, còn đâu dáng vẻ chậm rãi gọi ta vừa rồi?

Mùa thu ở Cô Tô không lạnh. Cây hoa quế trong viện vẫn còn điểm xuyến sắc vàng, hương thơm thoang thoảng lan trong không trung. Bộ gấm y xanh ngọc của hắn rất giống với lần đầu tiên ta gặp, cứ kiên định nhìn ta như thế, vững vàng, cao lớn như thể đánh cược tất cả.

Ta chợt nở nụ cười, sải bước lớn về phía hắn.

Dưới trăng tỏ, hắn chạy nhanh về phía ta, ôm lấy ta vào lòng, thật chặt, thật chặt.

Ta vỗ lưng hắn, trấn an: “Không sao rồi, chúng ta về thôi.”

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”

Trịnh Thanh Vân đứng đó nhìn chúng ta ôm nhau, một dòng nước mắt đột ngột chảy xuống, khép mắt lại, tâm như tro tàn.

Lục Chi chạy đến đưa chén thuốc cho đại thẩm, lè lưỡi nói cảm ơn rồi lại vẫy tay từ biệt Hà Kinh.

Nha đầu này trải qua đại nạn vẫn lém lỉnh như vậy thật không dễ dàng gì.

Phương Tư Viễn nắm lấy tay ta, chào hai người rồi đi ra ngoài.

Có hai cỗ xe ngựa đang đợi ngoài cửa. Trịnh Thanh Vân lên một cỗ, lần này được người của quan phủ hộ tống đi trước, không ngoái nhìn bọn ta lấy một lần.

Ba người chúng ta ngồi một cỗ. Lục Chi vốn muốn tránh đi nhưng do bệnh chưa khỏi hẳn, chỉ đành nép mình vào một góc không lên tiếng.

Ta cùng Phương Tư Viễn cũng không nói chuyện, nhưng tay nắm c.h.ặ.t t.a.y một tấc không rời.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Chương 25: Chương 25 (Hoàn)



25.

Trở về quán trọ, Lục Chi đi nghỉ trước.

Phương Tư Viễn đưa ta về phòng, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

Hắn kéo tay ta về phía bàn sách, nơi thư họa hắn mang theo đang nằm rải rác bên trên.

Lòng ta rung động, có điều gì đó sắp được hé lộ.

Hắn lấy một bức tranh trông khá quen mắt từ ống đựng rồi mở ra trước mặt ta.

“Đây không phải là…” Ta thấp giọng kêu lên.

Không phải bức tranh ta vẽ tặng hắn đây sao?

Trăng sáng trên cao, công tử tuấn tú tựa lan can đón gió, thưởng rượu. Nơi hành lang, thiếu nữ kiễng chân, lén trộm nhìn.

Chính là cảnh tượng lần đầu tiên ta gặp hắn.

Bức tranh này chính tay ta phác thảo nên từng nét một, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng, trước sau chỉnh sửa mấy bận, còn xin phụ thân tìm người làm thành bức tranh hoàn chỉnh. Sau khi bị hắn đối xử lạnh nhạt, vì muốn làm hắn vui ta đã tặng nó cho hắn. Nhưng hắn không cần, ném trả cho ta mà không nhìn lấy một lần.

Ta đau lòng, không muốn nhìn thấy nó nữa, bèn ném cho Lộ Chi bảo muội ấy vứt đi.

Sao nó lại ở đây?

Phương Tư Viễn trải bức tranh trên bàn, giải thích: “Lục Chi bỏ nó ở thư phòng, nhét trong ống đựng tranh của ta, ta vẫn luôn cất giữ nó như báu vật.”

Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta, trong mắt là nhu tình vô hạn: “Nếu không có bức tranh này, ta còn không biết nàng đã gặp ta sớm như vậy.”

Mặt ta đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Thực không biết năm xưa sao lại không biết xấu hổ đến thế, còn dám vẽ lại cảnh đi nhìn trộm người ta.

Ta vươn tay muốn giành lại: “Trả lại cho ta!”

Phương Tư Viễn ngăn ta, lắc đầu nói: “Tặng cho ta thì nó là của ta.”

Hắn cầm d a o, muốn rạch bức tranh.

Ta sửng sốt: “Ngươi muốn làm gì?!”

“Uyển Uyển, bức tranh này phải tặng cho kẻ khác.”

Ta chợt nhớ lại lời hắn nói trong tiểu viện rồi cẩn thận suy nghĩ một lượt. Tranh này do phụ thân giúp đi đường diềm. Chẳng lẽ…

Quả nhiên, khi Phương Tư Viễn tách lớp giấy tuyên trên vải lụa lên, ở giữa có vài tầng giấy, đây là một công đoạn trong tiến trình làm khung diềm. Bức tranh này dày hơn một chút so với những bức khác, dùng lụa và giấy thượng hạng. Trước kia ta chỉ cho rằng phụ thân muốn làm phần viền tinh xảo, nào ngờ ở giữa còn chứa thiên cơ. Ta mơ hồ nhìn thấy chi chít chữ.

Ta kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết…”

Phương Tư Viễn khựng lại, thấp giọng nói: “Ta thường mở ra xem, tự nhiên… phát hiện được.” Giọng ngày càng nhỏ, ta đưa mắt nhìn qua thì thấy vành tai hắn ửng đỏ.

Ở đây có một rổ Pandas

Lẽ nào… hắn đang xấu hổ?

Không hiểu sao ta cũng lắp bắp theo: “Ngươi thường… thường xem lắm à?”

Hắn khẽ “Ừm”, ánh mắt hơi lảng tránh, chóp tai vẫn đỏ hồng, cúi đầu tiếp tục tháo tranh.

Trong khoảnh khắc, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Cuộn giấy phải tặng cho kẻ khác, nhưng Phương Tư Viễn lại không muốn tặng luôn cả bức họa này, chỉ đành cẩn thận từng li từng tí tách ra.

Hắn cố tình tránh né, không để ta đọc nội dung bên trong. Ta hiểu, những con chữ này rất quan trọng, không phải là thứ ta nên xem, vì vậy, ta tránh xa bàn giấy.

Dùng cơm tối xong, ta nghỉ ngơi trước, còn hắn vẫn dong đèn, dùng d a o nhỏ, kim nhỏ, chải lông mềm tách từng chút một. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta chỉ cảm thấy yên bình, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hôm sau tỉnh lại, Phương Tư Viễn đã sửa soạn đâu vào đấy. Trên bàn chỉ còn lại một lớp giấy tuyên mỏng, phía trên là bức họa ta vẽ, không chút tổn hại nào, về cuộn giấy kia thì đã biến mất.

Không biết hắn mất bao lâu để hoàn thành.

Ta rời giường, bước tới hỏi: “Đã mang đi rồi sao?”

Hắn gật đầu: “Hà Kinh đến lấy.”

Rồi lại chỉ sang y phục mới cạnh bên: “Phu nhân, chúng ta nên đi dự lễ thôi.”

Ta không hỏi xem rốt cuộc hắn và Trịnh Thanh Vân đã nói những gì. Nhưng nhìn vẻ mặt như tro tàn của nàng ta, hẳn đã triệt để buông bỏ hắn rồi.

Lục Chi giúp ta trông chừng bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ an ủi ta: “Tiểu thư yên tâm, ả đi ê n kia sẽ không làm phiền người và cô gia nữa đâu.”

Hôn lễ giữa huyện lệnh Cô Tô và Trịnh Thanh Vân rất long trọng. Dù gì cũng do hoàng đế tứ hôn, nên cả Trịnh gia và Trương đại nhân đều hết lòng chuẩn bị, tương đối phô trương.

Ta đi theo Phương Tư Viễn, cũng giống như những quan khách khác, tặng quà, nhập tiệc, xem cử hành hôn lễ.

Trịnh Thanh Vân cũng không gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn thành hôn cùng Trương đại nhân.

Hẳn đã chấp nhận số mệnh rồi.

Sau hôn lễ, chúng ta đứng dậy từ biệt.

Phương Tư Viễn phải đi Tiền Đường nhận chức, không thể chậm trễ được.

Thay vì ngồi xe ngựa, ta cùng hắn sóng vai, cưỡi ngựa tiến về phía cổng thành.

Phương Tư Viễn không ép ta ngồi xe ngựa, vẻ mặt lo lắng không thôi.

Hắn hỏi ta: “Uyển Uyển, thư hòa ly… không ký nữa nhé?”

Ta khịt mũi cười, vừa bất lực, vừa khoan nhượng: “Ký hay không, có gì khác biệt à?”

Hắn thề son sắt: “Đúng, không có gì khác biệt. Ký hay không thì nàng vẫn là Phương phu nhân của ta.”

Ta quay đầu nhìn hắn. Hắn không nói lời đường mật mà nhìn lại ta, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, chỉ có làm Phương phu nhân của ta, nàng mới có thể sống sót.”

Lại là lời này.

Trước kia ta không hiểu, nhưng hiện tại đã rõ rồi.

Nếu ta không là Phương phu nhân, người đó sẽ không dễ dàng buông tha. Trong mắt hắn, ta vốn phải là người của hắn.

Ta không khỏi lắc đầu: “Phương Tư Viễn, đã là lúc nào rồi, ngươi còn không nói nổi với mấy lời tử tế với ta.”

Hắn cười khổ nhưng thẳng thừng nói: “Uyển Uyển, ta đã nói rồi, ta không phải hạng người tốt đẹp gì. Giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện… bị hoàn cảnh đẩy đưa, không cách nào tự quyết. Ta biết nàng sẽ không bao giờ toàn tâm toàn ý yêu ta nữa. Rồi nói không chừng ngày nào đó sẽ dứt áo ra đi. Ta chỉ có thể dùng sự nguy hiểm trước mắt này để giữ chặt nàng. Nếu nàng cảm thấy ta đê tiện, ta cũng chẳng có gì bao biện.”

Đúng vậy, giữa chúng ta, đặc biệt là hai chữ ái tình, làm sao nói rõ ràng cho được?

Ra khỏi cổng thành, ta nhìn về con đường phía trước và nói với hắn: “Tiền đường là nơi mới, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.”

Dứt lời, ta thúc ngựa, phi nước đại phóng đi.

Phương Tư Viễn lúc đầu sững sờ, sau đó nhanh chóng đuổi theo, sảng khoái cười lớn, niềm vui sướng không cách nào che giấu, có đôi chút giống với chàng thiếu niên kiêu ngạo, đắc ý năm xưa.

Giang Nam như họa, chặng đường mới của chúng ta cũng bắt đầu.

(Toàn văn hoàn.)
 
Back
Top Bottom