* Năm 1962.
Mỹ - Ngô Đình Diệm ký "Kế hoạch Staley–Taylor".
Mỹ thành lập Bộ chỉ huy Viện trợ quân sự chính thức coi miền Nam Việt Nam là chiến trường nóng, tăng mạnh số lượng cố vấn quân sự - Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam lớn mạnh.
Cậu Tú ánh mắt chĩu nặng nhìn ba đứa trẻ đang lủi thủi dọn đồ đạc giúp cô thơm, lần này cậu là một trong những người được tổ chức lựa chọn trong nhiệm vụ Nam tiến phối hợp với tổ chức trong đó mở đường cho bộ đội ngoài Bắc vào hỗ trợ nhân dân miền Nam.
Những lần vượt Trường Sơn trước đã có rất nhiều đồng chí phải nằm lại chẳng phải vì bom đạn mà là vì sốt rét, vì tả, vì thiếu chất, thiếu lương, đến khi vào được trong đó thì lại gặp càn quét.Đi thì nhiều mà đến chỉ còn vài người...Cậu chẳng dám kể rõ tình hình vào đó cho cô nghe, chỉ nói là vào trong đó hỗ trợ.
Cậu sợ cậu chẳng đủ may mắn như những lần trước, lần này đi khó khăn và gian khổ rất nhiều, tuyến đường mới, hỗ trợ ít, cải trang và phương tiện cũng khó khăn hơn.Cậu thấy tương lai mịt mù quá.
Họa may mà vào đó được cậu cũng chẳng thể liên lạc về ngay, trong đó địa bàn của địch sống thôi đã khó nói gì đến liên lạc với nhau.
Thôi thì đến đâu hay đến đó biết đâu cậu mạng lớn lại về được với vợ con.Hít một hơi thật dài giấu đi sự bất an trong giọng nói cậu Tú mỉm cười hiền nhìn vợ con mình dặn dò:" Chiến sự miền trong ác liệt quá, đợt này tôi đi chắc lâu lắm mới về thăm mấy u con được, em ở nhà đừng lo quá, nhớ giữ sức khỏe, tôi sẽ viết thư đều đặn gửi ra đây!".Nói đoạn, cậu nghe thấy tiếng đồng chí thúc giục nơi đầu ngõ, khoác vội chiếc ba lô lên lưng, cậu hôn tạm biệt mấy u con nhà Khánh chuẩn bị lên đường.Nhìn chồng mình tất bật chuẩn bị cô Thơm hít một hơi thật sâu cố gắng để mình không khóc trước mặt mấy đứa nhỏ."
Mình đi đường xa cẩn thận, vào trong đó bình an nhớ viết thư gửi về cho em nhớ!!".Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn nước mắt của cô Thơm không khỏi khiến người ta chạnh lòng.
Cậu trước có đi xa mấy cũng chỉ là trong miền Bắc có phép về vài ngày hoặc cô có thể theo xe mà lên thăm cậu.
Đằng nay lại vào tận miền Nam xa xôi biết khi nào mới về cơ chứ.
Càng nghĩ càng tủi, nước mắt cô chẳng thể nào kìm lại mặc cho cậu có lau đến ướt cả lòng bàn tay.
Cậu chẳng dám hứa hẹn gì nhiều với cô vì cậu biết một khi đã đi thì chắc chắn đã bước một chân vào cửa tử chỉ chờ số phận định đoạt mà thôi.
Cậu cố ngăn hàng nước đang trực trào nơi khóe mắt nhìn về đứa con gái lớn của mình.
Cô bé ngày nào còn quấn chân cậu giờ đã cao lớn trường thành, em đứng đó lặng im chẳng nói nổi một lời với thầy mình:" Khánh mai quay lại trường nhớ học cho tốt, thầy vào Nam trước cho quen, khi nào học xong thì vào với thầy cũng chưa muộn".
Cậu Tú cười hiền xoa đầu đứa lớn nhất.
Khánh năm nay đã là học viên sĩ quan năm 2 rồi, đã vào được trường Sĩ quan Lục quân đúng như cái khao khát của mình.Chẳng mấy nữa mà em sẽ là người con của đảng, là người lính cụ hồ, là đồng đội với thầy của em.
Cái niềm ước ao ấy đã và đang dần được hình thành, nhưng sao em lại thấy lạ quá.
Chẳng hạnh phúc gì cả, chiến tranh kéo đến, thầy em ra trận, cái cảm giác sợ hãi vô hình nào đó cứ len lỏi trong em.Khánh vô thức nhớ lại những câu chuyện thầy em kể lúc mới về.
Những trận chiến ác liệt, những lần hành quân xuyên ngày trước kia thầy kể cuốn hút thế nào giờ lại chở thành những lo lắng vô hình trong Khánh.
Bây giờ khi đã trưởng thành, Khánh cũng đã dần nhận ra sự khắc nghiệt và đau thương của chiến tranh.
Nó không phải cái gì hãnh diện khi được ra chiến trường hay những câu chuyện hào hùng qua lời kể bởi khuất sau những câu chuyện anh hùng ấy là xương máu, là nước mắt, là mạng sống của bao người, của bao thế hệ.Ánh mắt long lanh hãnh diện của em mỗi khi kể về thầy giờ đây lại ẩn chứa một nỗi lo sợ vô hình, một sự mất mát đến khó tả.Chẳng ai lại muốn bỏ gia đình để chiến đấu cả và cũng chẳng có ai là không sợ chết cả nhưng cũng vì gia đình, vì lý tưởng họ vẫn luôn sẵn sàng hi sinh tất cả để đem lại bình yên cho những người họ yêu.Chiến tranh là tàn khóc như thế đó.Cậu Tú thấy Khánh im lặng chỉ biết thở dài, cậu đưa tay vào ba lô lấy ra một khẩu súng MAB* đã cũ.
Đây là khẩu súng cậu tự tay cướp từ tên tiểu đội trưởng Pháp khi dân quân địa phương nổi dậy phá bốt địch trên đê sông Hóa.
Và cậu cũng dùng chính khẩu súng này bắn chết một tên chỉ huy Pháp và một tên Việt gian bán nước trả thù cho những bà con vô tội đã hi sinh trước họng súng đó.
Cậu luôn cất nó cẩn thận trong ngăn bàn, thỉnh thoảng lại mang ra nhìn như nhắc nhở về tội ác tày trời mà đám ngoại quốc kia gây ra.
Khi còn nhỏ Khánh lúc nào háo hức nhìn ngắm nó mỗi lần cậu mang ra lau chùi, em cũng nhiều lần xin sỏ được cầm được mang đi khoe với lũ bạn nhưng cậu đều không đồng ý.
Nhưng hôm nay, nhìn Khánh đã trưởng thành cậu biết đã đến lúc trao cái này em:" Thầy nghĩ... giờ thầy nên đưa cho con cái này, có khẩu súng bên cạnh sẽ nhắc con nhớ về lý tưởng con luôn theo đuổi, cũng như thay thầy bảo vệ con.
Hứa với thầy về trường học cho giỏi đừng lo lắng quá.
Đến máy bay thầy còn bắn được thì mấy thằng mũi lõ kia đã là gì!"
Cậu Tú cười hiền xoa đầu em.
Khánh nhận khẩu súng từ tay cậu Tú đôi mắt đỏ hoe, cổ họng em nghẹn cứng chẳng thể nói được lời nào.
Cậu Tú lùi một bước nhìn lại gia đình nhỏ của mình, nơi có cô Thơm, Khánh, Quốc và Đại.
Cậu chỉ đứng đó mỉm cười rồi nhanh chân bước lên xe theo đồng đội lên đường.
Cậu cứ thế mà lên xe chẳng dám trần trừ như thể chậm một chút thôi sự cửng cỏi của người lính ấy sẽ sụp đổ mất.
Cậu không muốn sự yếu đuối của mình ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của mình.Khánh đứng lặng người nhìn theo bóng thầy em khuất dần sau hàng tre đầu làng.
Đôi bàn tay vô thức nắm chặt khẩu súng trong tay.Cái lành lạnh lan tỏa nơi lòng bàn tay khiến em tỉnh táo đôi phần.
Khánh lặng lẽ dẫn u và các em vào nhà, căn nhà vẫn vậy, chỉ thiếu mất một bóng người nhưng khiến lòng người lặng thêm một phần.
Khánh lén lại cái hụt hẫng nơi đáy lòng, em lẳng lặng đi gấp quần áo để sáng mai về trường.
Con đường em chọn còn nhiều khó khăn, em không thể chỉ vì một cuộc chia ly mà suy sụp.
Thầy em cũng đã hứa sẽ luôn gửi thư về cho mấy u con, em thân là chị lớn cần phải vững vàng hơn để là chỗ dựa cho u và hai đứa em nhỏ.
Cất gọn khẩu súng vào ngăn nhỏ trong cặp, Khánh tự hứa với lòng sẽ cùng thầy bảo vệ gia đình, bảo vệ quê hương và tổ quốc này.----------------*Trường Sĩ quan Quân yĐan đặt lá đơn đã viết cẩn thận lên bàn ánh mắt hiện rõ sự cương quyết.
Chị chẳng muốn cứ ngồi đó nhìn hết đoàn sinh viên này đi rồi đến đoàn khác trong khi mình thì vẫn mãi ngồi lại nơi này.
Bạn bè cùng trang lứa của chị đã được điều động đi các đơn vị khác ấy mà chị vẫn ngồi đây chờ chỉ thì mà chẳng thấy thông tin gì."
Thưa thầy, em nộp đơn tình nguyện, mong thầy chấp nhận cho em vào miền trong cùng các đồng chí khác ạ!"."
Đồng chí Đan!
Tôi đã nói lần này là lần thứ ba rồi sao đồng chí không hiểu cho tôi, đồng chí là là hạt giống tốt không thể tùy tiện nói đi là đi như vậy được!!".
Người đàn ông chỉ vừa ngoài tứ tuần đẩy cao gọng kính nhìn nữ thanh niên trước mặt.
Nàng chỉ vừa qua tuổi hai mươi, cái tuổi thanh xuân còn dài huống hồ nàng lại là học viên tốp đầu có khả năng được chọn sang Liên Xô du học, ông không muốn phí đi một nhân tài như vậy được."
Nhưng thưa, em cũng tốt nghiệp được một năm rồi.
Nhiệm vụ của em là bảo vệ, chữa trị cho bộ đội chứ không phải là ở mãi tại ghế học viện như vậy ạ!
Đằng này điện tín báo về bộ đội vào Nam mắc bệnh thì nhiều mà quân y thì ít.
Lương tâm em không cho phép mình làm ngơ"."
Đan chú nói với con điều này không phải tư cách là cấp trên mà là tư cách của một người đi trước."
Ông thở dài nhìn Đan như cái cách ông nhìn đứa con gái mà ông luôn yêu thương."
Con bằng tuổi con của chú nên chú hiểu, tuổi này con còn nhiệt huyết muốn cống hiến hết mình cho tổ quốc nhưng con phải hiểu con là một viên ngọc quý, chính vì thế con càng phải được mài dũa nhiều hơn những viên ngọc khác có như vậy mới có ích cho tổ quốc về sau.
Con không chỉ phải nghĩ cho hiện tại cũng phải nghĩ cho tương lai.
Con không cần phải chứng minh gì cả lúc cần tự khắc tổ quốc sẽ chọn con."
Đến đây ông chỉ hy vọng những gì mình nói có thể giúp chị suy nghĩ lại nếu không ông cũng chẳng thể từ chối."
Bà con mới gửi thư lên, chú nghĩ con lên về quê một vài ngày để thăm bà, cũng đã nửa năm rồi còn gì".
Đan nhìn ông ánh mắt đã bớt đi phần nào cương quyết, nhưng chị vẫn muốn nói gì đó mà chẳng thành lời chỉ đành ngậm ngùi như bao lần khác.Đan chẳng thể nói nổi lời nào, nhưng cái bức rức trong lòng chị lại chẳng nguôi ngoai.
Chị đã chờ, chờ hơn một năm trời nhưng chẳng có tin gì.
Chị sợ nếu cứ chờ như này chị sẽ chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đống lửa có lớn đến mấy mà không thêm củi thì cũng có ngày lụi tắt."
Dạ con biết rồi cuối tuần con sẽ xin phép về thăm bà, còn chuyện vừa này con sẽ suy nghĩ thêm!"."
Ừ, suy nghĩ cho kĩ đừng để nuối tiếc với quyết định của mình!"
" Dạ cảm ơn chú, con xin phép về trước!!".
Đan vẫn để lại tờ đơn tình nguyện trên bàn, chị cúi chào người thầy của mình rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.----------------Một mùa hè nữa đã qua đi, nhưng cái nắng nóng của nó thì vẫn còn, vài cơn gió thổi qua cũng không thể nào xua tan sự khó chịu trong lòng.
Đan đứng lặng người trong lán trực, ánh mắt đăm chiêu nhìn tán lá xanh trước mặt, vài tia nắng nho nhỏ cố xuyên qua tán lá dày đặc làm đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ chớp vài cái vì chói mắt.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang đặt trên trang giấy viết dở nhưng tâm trí đã ở nơi nào, Đan ngồi đó lặng im một mình mặc cho tiếng ồn của vài sinh viên ngoài sân vang vọng đến.
Tuần trước Đan đã về thăm bà, sức khỏe của bà đã chẳng còn tốt nữa, dăm bữa nửa tháng lại bệnh một lần, khiến lòng chị chẳng thể yên.
Lần này về tình trạng sức khỏe của bà lại yếu đi trông thấy, dù biết bà đã ngoài tám mươi cái tuổi mà người đời gọi là 'thất thập cổ lai hy' đáng lẽ con cháu lên vui cho bà.
Thế nhưng lòng chị chẳng đành, ai lại không muốn bà mình sống đời cùng con cháu cơ chứ.
Đang trong mớ suy nghĩ hỗn loạn Đan bị kéo về bới mấy học viên năm 3 đang thực tập."
Chị Đan, nhanh nhanh có người bị thương chảy máu nhiều lắm ạ!"..
" Ừ chị biết rồi chờ chị lấy hộp sơ cứu!!".
Đan với vội hộp sơ cứu trên bàn, chạy theo đám nhỏ trước mặt, nay đến bệnh xá doanh trại để hướng dẫn sinh viên lại gặp tình cảnh này thật không biết nói sao nữa.
'Có phải vía mình xấu hay không mà mỗi lần đi hướng dẫn cũng có người bị thương' Đan chẳng dám nghĩ nhiều mà chuyên tâm chạy theo đám nhỏ.Chạy vội ra bãi sau của trại huấn luyện, nơi đây là một khoảng đất rộng được dọn sạch cỏ cây từ khi đoàn mới đến, bãi đất không rộng vừa đủ để tập trung một đại đội nhỏ, xung quanh bảo bỏ bởi những cây đại thụ to lớn râm mát thích hợp cho huấn luyện buổi sáng.Chân vừa chạy tới, Đan đã thấy vài học viên cao lớn đang đỡ một người khác vào trong bóng cây gần đó.
Hình như tình trạng khá nghiêm trọng.
Nhanh chóng vào xem tình hình, Đan tuy đã đi hướng dẫn nhiều cũng không khỏi cau mày trước vết thương này.Một vết rách khá sâu ngay vùng bụng, miệng vết thương nham nhở dính đầy bùn đất, máu từ vết rách vẫn không ngừng chảy, có thể do lúc tập trườn bò bị vật nhọn cứa phải.
Xem qua cũng thấy nghiêm trọng huống hồ học viên này lại là... nữ.
Nhờ một học viên bế người bị thương vào một lán tạm gần đó, Đan nhanh chóng lấy nước muối sinh lý rửa sạch miệng vết thương.
Chậm rãi dùng bông trắng loại bỏ đi lớp bụi bẩn phía ngoài, sau đó lại dùng cồn y tế khử trùng lại miệng vết thương.Từng hành động của chị đều rất cẩn thận như sợ người kia đau đớn, cũng phải nếu là nam thì cũng chẳng thể chịu nổi một vết thương như vậy trong khi đây lại là một cô gái cơ chứ.
Miệng viết thương được rửa sạch bằng cồn y tế, cái mát lạnh đột ngột xuất hiện khiến người kia khẽ rùng mình lông tơ theo đó cũng dựng lên.
Trong lúc sơ cứu Đan vẫn thấy người kia run nhẹ nhưng tuyệt nhiên chẳng có một lời kêu ca gì.
Xem ra quân đội tinh thần cũng cứng thật.
" Nếu đau quá thì nói với tôi, không cần chịu đựng đâu"."
Không sao, mấy cái này có nhằm nhò gì chứ".
Người đó bật cười khẽ, tuy không nhìn mặt Đan cũng biết lời này chỉ là cứng miệng mà thôi.
Cứ nhìn bàn tay nắm đến trắng bệch kia là đủ hiểu, có ngày cái miệng hại cái thân cũng nên."
Áaaa!
Chị nhẹ tay một chút!!".
Tiếng rên khẽ khiến Đan giật mình nhận ra mình hơi quá tay, lúc này Đan mới ngước lên nhìn người ngồi trên võng kia mà không khỏi bật cười.
Người kia khuôn mặt nhăn nhó, đôi mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau, hốc mắt đã đỏ lên dưới hàng mi dày còn ẩn hiện vài ánh nước, rõ ràng là rất đau mà vẫn cố chịu."
Đau thì nói là đau, còn mạnh miệng!"."
Ai bảo tôi đau?
Tại chị lau mạnh quá đấy thôi!".
Khánh nghe vậy chối bay, hồi nhỏ đánh nhau nhiều em còn chẳng nề hà, mấy cái này có là gì.
Thấy người kia mím môi bờ vai nhỏ cũng khẽ rung như nhịn cười khiến vành tai em đỏ lên trông thấy.
Em khẽ liếc nhìn vài sinh viên đang đứng ngoài chăm chú từng thao tác của chị mà ngại ngùng."
Ừ tại tôi được chửa!!".
Đan bật cười người gì mà trẻ con vậy không biết.Khánh bị chị chặn lời chỉ biết câm nín nhìn Đan đang xử lí vết thương cho mình, vài tiếng cười khẽ của sinh viên khiến em không biết cúi mặt vào đâu để trốn nữa.Thật là mất mặt mà!!!Sau khi sát khuẩn xong xuôi, Đan lục lọi tìm thuốc tê và kim chỉ trong hộp.
Chị nhìn
người trước mặt khẽ dặn dò, tay cầm phanh gắp bông cồn xử lí chỗ cần tiêm."
Hơi đau đấy cố chịu một chút sẽ hết".Nhìn thấy cái gật đầu chắc chắn của người kia, Đan tiêm một liều Procain bên cạnh vết rách rồi tiến hành khâu lại miệng vết thương.
Khánh thấy cơn đau tạm mất chỉ còn sự tê dại mất cảm giác, lúc này mới nhìn Đan hơi do dự:.
" Chị...!!!"
" Hửm?
Tôi sao?".
" Chị người Vĩnh Bảo hở?".
Đan ngước mắt nhìn người phía trên đang cúi xuống nhìn mình, có chút quen mắt nhưng không nhớ.
Có thể là ấn tượng thoáng qua.
Cái liếc mắt chỉ thoáng qua nhưng đủ để thấy được sự chờ đợi của người kia lớn đến mức nào, nhưng tiếc là chị không nhớ thật.Tiếp tục tập trung vào vết khâu hiện tại Đan thẳng thừng đưa ra đáp án vốn đã hiện rõ trong đầu mình từ lâu."
Không!!
Tôi quê Thái Bình!"."
Phì!!!".Chẳng biết sinh viên nào không nhịn được cười trước câu trả lời phũ phàng của chị khiến không gian có chút ngượng ngùng.Đan tiếp tục tập trung còn Khánh thì nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác.
" Có cần phũ như vậy không giời!!
Chắc kiếm cái lỗ mà chui xuống quá!!".
Khánh hé đôi mi cong nhìn người vẫn đang cặm cụi khâu buộc bên cạnh có chút hờn.Đang khi không hỏi mấy câu chẳng đâu vào đâu, học viên trường sĩ quan là vậy đó hả?.
Không khí bỗng nhiên im lặng đến kì lạ sau câu nói của Đan, tuy không trực tiếp nhưng Đan vẫn cảm nhận người kia đang nhìn mình chằm chằm.Có điều gì đó khó tả giữa hai người, ngại hả?
Chắc không phải đâu nhỉ?
Người nên ngại là người nằm kia chứ không phải chị, chị chỉ nói đúng với suy nghĩ thôi."
Sao tự nhiên lại hỏi tôi câu đó?".
Đan lại một lần nữa phá tan sự im lặng, mắt chẳng rời khỏi vết thương trên bụng kia."
Không có gì, chỉ là thấy chị hơi quen".
Không phải hơi mà là rất, cái ánh mắt đó sao Khánh có thể quên được, một đôi mắt buồn đã theo em suốt hai năm qua.
Nói không quá chứ thỉnh thoảng Khánh vẫn vô thức nhớ về đôi mắt ấy."
Ừ tôi cũng thế!".
Đan vô thức đáp lại câu trả lời kia, như một bản năng có sẵn.
Chợt thấy có gì đó không đúng chị lập tức chữa lại."
Có khi là gặp đâu đó hoặc người giống người!".
" Chắc vậy!!
Chỉ là...".Chưa nói hết câu, Khánh đã bị Đan cắt lời.
" Xong rồi, nằm nghỉ một chút tôi về lấy thuốc cho uống, tránh nước thay băng thường xuyên, nếu nhiễm trùng thì báo cái để đi bệnh xá ngay có biết chửa?
Để lâu nó lên sẹo thì không tốt!".
Đan cắt sợi chỉ cuối cùng, tay cẩn thận bằng lại miệng vết thương, dặn dò một hồi, rồi nhanh chóng rời đi.
Ra ngoài nghĩ ra cái gì đó chị gọi cho mấy sinh viên thực tập vào trông chừng người kia.
Vết thương sâu như vậy sợ là đêm về lại sốt cho xem