Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
633,413
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400588347-256-k184075.jpg

[Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.
Tác giả: Tieuyhan578558
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nhật Du.

Thể loại: duyên gái, thuần việt, kháng chiến, bắc bộ, HE.

"Một em nhớ đôi ta chung tình
Hai em nhớ yểu điệu
Ba em nhớ tiếng nói
Bốn em nhớ tới người Đồng Tâm
A hời a ư hời ư là i hời ư"
Câu hát quan họ ngân nga phát ra từ đôi môi của người thấp hơn, Đan chẳng để tâm người kia đang làm gì, chị bước từng bước nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn đôi tay đang giữ dây súng của người bên cạnh trong lòng thầm cảm thấy an toàn.

" Chị biết hát quan họ sao?"

Khánh cúi đầu nhìn Đan, trong đáy mắt có gì đó đang dao động, một chút dịu dàng, một chút ngưỡng mộ.

" Cũng biết đôi chút, bạn tôi dạy đó, thấy hay không?".

Đan cho tay vào túi sờ chiếc vòng cườm nhỏ khẽ mỉm cười.

"Hay...Hay lắm!!".

Khánh ngơ ngác nhìn nụ cười ấy, rồi vấp dây leo lúc nào chẳng hay.

Đan bật cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai, không quá gay gắt chỉ là một chút âm áp dịu nhẹ.

Chị chẳng thèm xem người kia có sao không mà tiếp tục quay đầu đi tiếp như thể họ chẳng mấy thân thuộc, môi hồng vẫn ngân nga câu quan họ đang dang dở.

Hì lại là một phút bốc đồng chỉ vì cảm hướng nhất thời của ngày quốc khánh.

Chắc chắn sẽ còn nhiều thiếu sót nên đừng ai chê cười tui nhé.

 
[Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.
Chương 1.


*Rầm

Tiếng nổ lớn từ khẩu pháo 175mm bắn tới bên kia chiến hào nằm trong thành cổ, từng cột khói đen bốc lên nghi ngút bốc lên che đi tầm mắt của những người lính trẻ, tiếng súng, tiếng còi báo vang lên mỗi lúc một dồn dập.

Trong sự hỗn loạn nơi chiến trường tiếng gào khóc thê lương của người thiếu nữ vang lên, làm lòng người chiến sĩ hai bên chiến tuyến lại nặng thêm vài phần:

" Khánh!!!

Tỉnh dậy đi em!

Quân y!

Mang cáng ra đây!!".

Nữ tiểu đội trưởng nằm trong vòng tay chị hơi thở khó khăn do áp lực từ trận sung kích vừa rồi, Khánh có thể cảm nhận dòng máu nóng kia đang ngày một lấp đầy xoang ngực mình hơi thở vì thế mà sâu và dài thêm vài phần.

Em đưa đôi tay đầy máu của mình khẽ lau đi hàng nước mắt trên gò má chị, giọng nói thều thào:

"Đan đừng gọi, em nghĩ... mình không ổn rồi n..nên chị ở lại... nhớ.."

Đan khẽ lắc đầu, tay chị liên tục lấy băng trắng và bông khô trong túi quân y bịt lại miệng vết thương đang chảy ra từ trán và nơi ngực phải của em, hết miếng bằng này lại miếng băng khác dần bị máu từ người em nhuộm đỏ, nhìn người thương đang dần tím tái vì mất máu, nước mắt người chiến sĩ quân y dần làm nhòe đi tầm nhìn của chị:

" Không!

Khánh đừng nói thế, em đã hứa sẽ dẫn chị đi thăm mẹ rồi kia mà!!".

Khánh khẽ cự mình hơi thở nặng nề như có một lực vô hình đang ép chặt lồng ngực, dòng máu từ trán chảy xuống làm tầm mắt em nhuốm một màu đỏ rực, em cố lau đi vệt nước nơi gò má chị gắng gượng nở một nụ cười đầy méo mó:

" Em... em xin lỗi!

Em thất hứa v..với chị rồi!"

Rồi như cảm nhận ý thức của mình đang mất dần, Khánh gắng gượng giữa lại vẻ mặt nghiêm trang của một vị tiểu đội trưởng, nắm chặt tay chị giao chỉ thị cuối cùng của mình cho người đồng chí trước mặt:

" Đồng chí Bùi Thanh Đan!!

Đây là... nhi..nhiệm vụ cu..cuối cùng tôi giao
cho đồng chí...

Hãy thay tôi... nhìn ngắm hòa bình!!!".

Cánh tay em dần vô lực trượt khỏi gương mặt thanh tú mà em từng nâng liu, ánh mắt ần trở lên nặng trĩu từ từ khép lại mặc cho lời gào khóc thê lương từ người con gái em thương vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trong cái tối tăm nơi chiến trường ấy, từng mảnh kí ức vụn vặt tưởng chừng đã bị em lãng quên lại một lần nữa quay về như một thước phim tua chậm.

Phải chăng đây là đặc ân cuối cùng của một người trước khi họ bước vào cửa tử, lần cuối được nhìn lại mình và những người họ yêu thương.

********

*Năm 1955, sau khi hiệp định Genève ký kết Việt Nam chia thành hai miền Nam-Bắc, quân đội giải phóng tập kết ra Bắc tiếp nhân chính quyền.

Miền Bắc trở thành nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, miền Nam trở thành Việt Nam Cộng hòa, hai chính thể đối lập nhau.

" Thầy!!!

Lần này thầy đi thì bao giờ mới về với bọn con và u?".

Tiếng nói non nớt của cô nhóc vừa tròn mười tuổi vang lên trong khoảng sân nhỏ, vài tia nắng sớm xuyên qua dàn mướp nơi đầu ngõ rọi xuống hình bóng nhỏ bé ấy.

Côbé nắm lấy đôi bàn tay thô ráp của thầy mình khẽ lắc lư, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

" Thầy chỉ lên Hà Nội mấy ngày rồi về, cái Khánh ở nhà lo mà học cho đàng hoàng có biết chửa*!!".

Bàn tay thô ráp của người lính cụ Hồ khẽ xoa đầu cô con gái nhỏ của mình, trên môi cậu thấp thoáng nụ cười nhẹ làm cho vết sẹo nơi gò má của cậu bớt đi một phần đáng sợ.

" Thầy lúc nào mà chẳng nói mấy ngày, có lần thầy đi tới cả năm mới chịu về, con không chịu đâu".

Con bé mặt mếu máo nước mắt sụt sùi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần phăng đã bạc màu của thầy mình.

Nó cố tránh đi cái chạm đầu kia, có chút giận dỗi với câu trả lời mình vừa nhận được, thầy nó mới về có vài ngày đã bị xe oto đến đón đi như những ngày trước nó không buồn sao được.

" Thầy hứa!!

Lần này lên Hà Nội tập kết vài hôm rồi thầy về hẳn với ba u con nhà Khánh?

Lên đấy có gì hay thầy lại mua cho con với em Quốc".

Cậu Tú ngồi xuống xoa lấy tấm lưng nhỏ của cô con gái bướng bỉnh, ánh mắt nghiêm nghị thường ngày cũng dịu xuống vài phần.

Cậu cần thận ôm cô con gái nhỏ vào lòng nhỏ giọng khuyên nhủ, không biết giống ai cái tính bướng bỉnh này nữa.

" Con không thèm đồ mới đâu, con chỉ muốn khẩu súng thầy để trong tủ hộp bàn thôi!!".

Con bé phụng phịu lắc đầu, hai má nhỏ phồng lên trông đáng yêu vô cùng, nó vừa nghịch mấy đầu ngón tay thô ráp, vừa ra điều kiện.

Nó biết chắc thầy nó sẽ không đồng ý, thể nào thầy nó chả phải ở lại với u con nhà nó.

Cái đầu của nó tuy nhỏ nhưng lắm mưu đấy.

Cậu Tú ngơ người, cậu đã giấu nó vào sâu trong gầm bàn cũng răn đe hai chị em không được nghịch rồi mà con bé vẫn có thể lục ra, đúng là con trẻ không có gì là giấu nổi chúng.

" Nào!!!

Cái Khánh không có quấn thầy, lại đây trông em Quốc cho u phơi quần áo".

Cô Thơm gọi vọng ra từ trong nhà, đôi bản tay vẫn thoăn thoắt dọn mấycái áo mặc dở của hai chị em Khánh.

Cô đứng nhìn hai thầy con ôm ôm mếu mếu mà thở dài, phải nhanh nhanh cắt cái cảnh chia tay bịn rịn này mới được.

Lần nào cũng thế này cứ quấn lấy nhau cả tiếng mới chịu đi không thúc ép có khi chồng cô lại bị cấp trên tránh phạt vì đi muộn mất.

" Ngoan trông em cho u làm việc, cứ quấn thầy u lại quở cho!!".

Dựa đà có cớ cậu Tú bế cái Khánh vào nhà, đặt con xuống cậu rồi ôm vợ chào tạm biệt như một thủ tục không thể thiếu mỗi khi lên đường

" Thầy nó làm gì vậy, con nhìn kìa".

Cô Thơm hai má đỏ ửng khi nghe tiếngcười khúc khích của hai chị em nhưng vẫn vòng tay ôm lại cậu.

Nghe tiếng xe đang dần chạy tới, cậu mới quyến luyến lới rộng vòng tay rội chạy nhanh về phía cổng, cậu vẫn không quên chào vợ con mình lần cuối.

"Tôi đi nhé mình, cái Khánh phải trông em Quốc phụ u nhớ chưa con!!"

"Thầy!!!

Thầy chưa trả lời con cơ mà".

Khánh đứng trong nhà gương mặt tức giận hét thật lớn ra ngoài cổng, nó chẳng giám chạy ra vì sợ cãi lời, u nó mắng.

" Thầy đi vài ngày rồi mua đồ mới cho ba u con!".

Cậu Tú nói ngược vào rồi nhanh chóng lên xe cùng đồng đội.

" Rõ ràng là không dùng đến mà cũng không cho người ta!!".

Khánh nhìn theo bóng thầy nó khuất dạng, miệng lẩm bẩm trách móc.

Bóng chiếc xe lớn vừa chạy khuất ngoài cổng đã thấy mợ Miên sách làn mây bước vào, ống quần đen vẫn còn lấm lem bùn đất, chiếc nón đội đầu có chút ướt nước, hình như mợ mới từ ngoài đồng về.

" Bác Tú vừa về đã phải đi rồi hở* bác Thơm?".

Mợ Miên từ ngoài cổng bước vào, tiện tay cất chiếc nón mê vào vách nhà.

Mợ ngồi xuống hiên, thấp thoáng đã thấy chị mình đang loay hoay dọn đồ trong nhà ngang.

Cô Thơm vừa phơi xong mấy cái áo vẫn đang ở dưới nhà cất đồ nói vọng lên."

Anh ấy đi lên Hà Nội làm gì đó chị cũng không biết, thế mợ qua đây có việc gì không?".

" Em qua cho mấy đứa nhỏ con cá!!

Hôm qua đi hôi ao nhà ông Mục được con chuối to lắm, sẵn rang* xong nên mang qua cho cái Khánh với thằng Quốc".

Mợ vừa đi xuống trái bếp vừa đưa ra bọc lá khoai gói cẩn thận đặt trong cái làn mây, bên trong là hai ba khúc cá vẫn còn đang nghi ngút khói.

Hai chị em Quốc, Khánh nghe được cho đồ ăn mắt sáng lên lon ton dẫn nhau chạy xuống bếp quây quành mợ.

" Mợ không để lại cho mấy đứa ở nhà, anh nhà chị cũng vừa mang ít cá về đây này".

Cô Thơm thấy ba mợ cháu đã quây quần bên chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy khúc cá kho vàng ươm có chút khó xử, thời buổi khó khăn mợ còn mang cá cho tụi nhỏ như này chị sợ nhà mợ cũng chẳng dư giả gì.

" Hiếm khi mới có con chuối to thế này, để chúng nó ăn cho mau lớn".

Mợ cười xòa, tay gắp mấy khúc cá ra cái bát tô mà Khanh lấy cho mợ.

Mợ Miên cười giả lả nhét cái làn vào tay Khánh:" Nào mang cất vào chạn bát tối hai chị em chúng mày ăn với nhau".

"Mợ cái gì cũng cho chúng nó, nhà mợ cũng đâu có thiếu miệng ăn".

Cô Thơm cười hiền bước lại gần mợ ngồi nhìn Khánh đang hí hửng đu lên chạn bát cất cá phía sau Quốc tay ôm con mèo nhỏ tay kia giữ ghế cho chị.

" Bác cũng thế mà, có gì mà bác chả cho mấy đứa nhà em, tiện em mượn bác cái cuốc làm đám cỏ ngoài đồng.

Sắp gặt rồi để cỏ cao quá chuột nó cắn".

Mợ uống hớp nước cho đỡ khát mới quay qua nhìn cô.

"Thế cậu Đức đâu mà để mợ làm cỏ một mình?

Nghe nói sau đợt anh Tú thì cậu Đức cũng về rồi mà!".

"Ôi giời!!

Lão Đức nhà em về được mấy hôm đã vội ra ngoài Hải An* đánh cá với mấy ông đồng ngũ rồi!

Chờ lão ấy về em cho bác mấy con cá biển".

" Mợ cử để đó cho chúng nó ăn, anh Tú về rồi không phải lo thiếu ăn đâu mợ!".

Cô Thơm vừa nói vừa đi lấy cái cuốc gác trên xà bếp đưa cho mợ Miên.

" Ô hay cái bác này, em cho cháu em chứ em có cho bác đâu mà bác nói thế, thôi chào bác em về đây, ra đồng sớm không lại tối!

Mợ về đây chúng mày".

Mợ Miên nhận lấy cây cuốc rồi nhanh chân ra về.

" Con chào mợ!!!"

Hai chị em Khánh và Quốc đang chơi trong nhà cũng ngó đầu ra chào mợ.

***********

" Thầy về!!!

Thầy về có mua quà cho con và chị Khánh không!".

Thằng Quốc đang ngồi ngoài vườn chơi thấy bóng cậu Tú nó liền chạy lại quên luôn cả đôi dép ngoài đó.

"Có!!

Thầy mua áo mới cho Quốc với Khánh đây này".

Cậu Tú bế thằng nhỏ ngồi vào lòng, lấy từ balo ra hai gói giấy bên trong là hai bộ quần áo bằng vải lanh mới tinh.

"Chị Khánh đi đâu rồi Quốc?"

" Nay chị Khánh học sáng để chiều bọn con học!!".

Thằng Quốc cầm bộ đồ mới chạy ngay đến trước gương ngắm nghía hết nhìn gương lại nhìn mình cười đến nỗi lộ cả hai cái răng tẫng còn chưa mọc của nó.

Mặt trời dần đứng bóng, Khánh sách theo chiếc cặp làm từ bao tải của mình bước vào nhà, trên người dính đầy bụi bặm.

Khuôn mặt con bé lấm len bùn đất, trên tay đầy vết sứt sát vừa mới khô.

" Con chào u, con mới về!".

Nó uể oải nói lớn cũng chẳng buồn nhìn ai một mạch đi vào gian buồng* của nó ném cặp phịch xuống bàn rồi leo lên giường nằm.

Cậu Tú ngồi ở dưới nhà nhìn thấy hết mọi chuyện, cậu bỏ cốc nước còn đang uống dở theo nó vào buồng, cậu thấy nó nằm úp mặt xuống gối không nhúc nhích hơi thở đều đặn tựa như đang ngủ.

Cậu Tú ngồi xuống cạnh giường vỗ nhẹ lên tâm lưng nhỏ xíu của nó.

" Sao?

Nay làm sao lại hậm hực thế này?

Thầy về cũng không chào một câu!"

" Thầy?

Thầy về khi nào?".

Nó nghe tiếng cậu liền bật dậy, sau lại như nhớ ra điều gì đó mặt mũi lại ỉu xìu giọng nó nói lí nhí trong miệng như không muốn cậu nghe thấy.

" Con tưởng thầy có vợ mới không về với u và con nữa!".

" Hửm? con nói gì cơ?

Ai nói thầy có vợ mới!!".

Cậu Tú cứng người khi nghe con nhỏ nói thế đôi mày nhíu lại thành hàng, đồn này mà đến tai cô Thơm thì chết cậu.

" Thằng Quân nó bảo thầy có vợ mới nên mới bỏ con và u đi Hà Nội!".

Nghĩ lại mấy lời đó khiến hai mắt Khánh đỏ hoe như sắp khóc đôi môi cũng mếu lại nhìn thương vô cùng.

" Vậy nên con mới hậm hực thế này à?

Thầy làm gì có vợ mới được, u con không lấy thầy thì chả ai thèm lấy thầy đâu!!

Còn mấy vết ở tay với chân con thì sao hửm?".

Cậu cười nói xoa đầu con né, ánh mắt quét qua mấy vết sứt trên tay nó toàn là mấy vết nho nhỏ như bị vào cấu dưới gối còn có vết sứt đỏ ửng.

" Thằng Quân nó nói thể nên con đánh nhau với nó!".

" Thầy!

Thầy không phạt con chứ?".

Ánh mắt nó chẳng còn chút khó chịu nào, nhìn thầy nó chỉ còn lại sự lo lắng, Khánh lén nhìn về chiếc roi mây treo ở cột nhà.

Tuy nó chưa bao giờ bị đánh nhưng từng nhìn mấy đứa bạn của nó bị đánh nên nó vẫn sợ, vẫn rén.

" Thầy không phạt con, nhưng lần sau không có đánh nhau kiểu đó nữa, nhỡ con đánh không lại thì sao hay bạn về xui thầy u để u quở có phải thiệt không?".

Cậu Tú thở dài tay lau đi đống đất cát còn dính lên tay chân Khánh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn con gái.

" Con không sợ, thầy dạy võ cho con thì sao con thua chúng nó được".

Khánh nhanh nhẹn đáp lại, vẻ mặt tự tin như thể nó chẳng thua bao giờ.

" Thầy dạy võ cho con là để con rèn luyện sức khỏe để bảo vệ người khác chứ không phải để con đánh nhau, lần sau mà thầy thấy con dùng võ đánh bạn thì thầy phạt biết chửa?".

" Vâng con biết rồi!".

Nó cúi mặt giọng nhí nhí đáp lại, ánh mắt vô thức lại nhìn về phía chiếc roi mây.

" Rồi giờ ra ăn cơm cho em nó còn đi học!".

Cậu nhìn hành động lén lút của nó khẽ bật cười nắm tay nó bước ra trước hiên nhà, cô Thơm và thằng Quốc đã ngồi chờ hai người từ lâu.

Nhìn mấy vết sứt nơi khuỷu tay và đầu gối con gái, cô khẽ cau mày lo lắng:" Khánh chân tay con sao thế kia?"

" Nó đi đường bị ngã thôi, không sao đâu?".

Cậu lén nháy mắt coi như đây là chuyện riêng của hai thầy con.

" Lần sau đi đứng nhớ chú ý con gái để sẹo xấu lắm !!!"

Cô thở dài xem xét cẩn thận tay con mấy lượt rồi mới yên tâm xới cơm cho cậu.

"Còn mình việc trên Hà Nội sao rồi, có phải lên đó nữa không?".

" Không, thống kê cũng ổn rồi, tôi lên đó để xác nhận lại danh tính của những liệt sĩ do tôi chỉ huy, trận này mất mát nhiều quá, nhưng tạm hòa bình rồi cố xây dựng để không phí công họ nằm xuống".

Cậu Tú thở dài, miếng cơm chẳng hiểu sao đang ăn thì nghẹn lại nơi cổ họng, khó nuốt vô cùng, cô Thơm không nói gì nhưng tâm trạng cũng chẳng khá hơn.

Cô hiểu, mỗi khi nhắc về đồng đội cậu Tú lại không tự chủ được mà cảm thấy có lỗi, có những đêm cậu nằm mơ gọi tên đồng đội đã khuất rồi lại ra trước hiên khóc một mình.

Những lúc như vậy cô cũng chỉ biết nằm đó trằn trọc nghe tiếng khóc khẽ khẽ của chồng mà chẳng tài nào chợp mắt.

Cậu nhìn vợ mình, lại nhìn hai đứa con thơ mà lòng chua chát, cậu may mắn còn sống mà trở về.

Nhưng lại chẳng đủ may mắn để dẫn dắt đồng đội mình trở về, nỗi dằn vặt ấy cứ mãi quấn lấy trong tâm trí cậu chẳng buông.

Nghĩ ngợi một lúc cậu mới tiếp lời giọng pha một tầng mất mát:

" Nay lúc tôi đi ngang qua Thái Bình, thấy dân bên đó họ ra xác nhận thông tin liệt sĩ nhiều quá".

Nói đoạn cậu ngừng lại đôi chút như cố kìm ném lại sự sót sa trong lời nói.

"Nhưng tôi nhớ rõ một cô bé chắc chỉ hơn Khánh nhà mình hai ba tuổi thôi, nhà nó mất cả thầy lẫn u, nhưng nó lại chẳng khóc chỉ lặng lẽ ôm chặt bà nó, có lẽ nó quá đau để có thể khóc rồi!".

Cậu nói xong mới nhìn lên vợ mình, nơi khóe mắt hoe đỏ của cô đã ẩn hiện vài giọt nước mắt lại nhìn hai đứa nhỏ chúng dường như cảm nhận được sự khó chịu của thầy u chỉ biết lặng lẽ ăn hết bát cơm của mình.

" Thôi không nói chuyện này nữa, Quốc với Khánh ăn xong chửa rồi còn đi ngủ".

Cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng lề này.

Hai đứa nhỏ và nốt miếng cơm vào miệng rồi cũng vội vã về giường, có vẻ đây không phải lúc để chúng vòi vĩnh thầy u nó.

Nhìn hai đứa con thơ đã về buồng lúc này cô Thơm cũng chẳng kìm nổi nước mắt, cô may mắn hơn bao giờ hết khi chồng cô vẫn còn đây chỗ dựa của cô và các con vẫn còn đó:" Cũng may mình vẫn còn ở đây không thì chẳng biết u con em sống sao nữa!!".

Đó là câu nói cuối Khánh nghe thấy trước khi nó bước vào trong buồng và đóng cửa.

Nằm trên giường Khánh chẳng thể ngủ được, nó trong cái đầu non nớt của nó chỉ còn đọng lại câu cuối cùng của thầy nó "Quá đau để có thể khóc!".

Là phải đau đến mức nào mới không thể khóc được?

Có như nó bị ngã hay đi đánh nhau không?

Chắc là phải đau hơn rất nhiều lần đúng không nhỉ?

Nhưng nó sẽ không để u nó và em nó phải khóc như lời thầy nó nói.

Từ trong nhận thức non nớt của nó lúc đó chỉ có một điều, nó sẽ dùng cái võ của thầy nó dạy để bảo vệ gia đình nó để u và em Quốc không phải khóc như chị gái trong câu chuyện của thầy.

----------------

Hê lại một truyện nữa, cứ tự đào hố rồi không biết lấp thế này chắc tui nghiệp lắm.

Nhưng mà cái ý tưởng này hay quá tui không kìm được.

Vẫn lời nói cũ truyện tui tự viết tự đọc đừng ai đánh giá hay thúc ép tui ra chap nha.

Deadline ngoài đời là quá đủ rùi
 
[Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.
Chương 2


*Năm 1960 Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam được thành lập để đấu tranh chống Mỹ và chính quyền Sài Gòn.Bên tả dòng sông Hóa*, nơi tụ họp của bọn trẻ trong làng sau những buổi trăn trâu buồn chán và sáng này cũng vậy một khúc sông từ sớm đã bị đám trẻ quậy cho đục ngầu, tiếng la hét của bọn chúng vang dậy cả một khúc sông rộng lớn.

Trong dám trẻ, một cô bé trạc mười bốn mười năm đang đăm chiêu nhìn đám bạn mình dìm nhau dưới bãi.

Một thằng bé có vẻ là đứa cầm đầu trong đám thấy nó có vẻ trầm buồn bèn lên bờ lôi kéo bàn tay nó: " Nào Khánh xuống chơi với bọn tao, đến đây rồi mà ngồi một đống ở đây nhìn ngứa mắt lắm!"."

Tao ra đây để nom thằng Quốc chứ chơi bời gì, mày xuống mà chơi với chúng nó đi".

Khánh cố kéo bàn tay mình ra khỏi cánh tay thằng bạn.

Nó nhìn đám quỷ nhỏ đang kéo nhau dưới sông mà thở dài, là con gái nó được u dạy phải nết na thùy mị không nên nghịch ngợm như lũ trẻ trâu ấy.

Chính vì vậy tuy có rằng nó thích nhưng nó phải nghe lời u vì nó rất sợ u nó buồn."

Thằng Quốc có tao lo rồi, mày xuống chơi với bọn tao cho vui".

Quân vẫn cố cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó một mạch kéo xuống.

Bây giờ nó đã cao to hơn trước, chẳng phải thằng bé bị Khánh đánh chảy máu mũi khi xưa nữa.

Trong đám trẻ có khi nó là đứa to lớn nhất hội."

Tao nói là tao không chơi, mày không buông là tao đánh mày đó!".

Khánh lên giọng có vẻ khó chịu, tuy thằng nhóc cao hơn nó nửa cái đầu nhưng đánh nhau với Quân nó vẫn chắc chắn mình thắng thằng bé kia.

Với vài đường quyền thầy nó dạy Khánh tự tin mình chẳng ngán đứa trẻ nào trong xóm, không phải sợ phụ huynh chúng nó mách lẻo với thầy u thì Khánh chẳng ngại cho thằng Quân vài đường."

Được rồi không chơi thì ngồi gọn vào gốc trứng cá bên kia, ngồi đây nắng vỡ đầu bây giờ!".

Quốc nghe vậy vội buông tay ra khỏi người Khánh, nỗi sợ khi xưa của nó vẫn còn đó.

Nó không giám động vào con quỷ cái này!!."

Biết rồi không phải nhắc!

Tao thích ngồi đây có được không?".

Tuy nói vậy nhưng Khánh cũng đứng dậy theo lời nó bước đến gốc cây trứng cá phía lưng đê.Gió thu thổi từng cơn làm tung bay mái tóc ngắn của nó, Khánh ngồi đó đăm chiêu nhìn lũ trẻ, tiếng hò reo của chúng nó dần bé lại trong mớ suy tư mông lung của nó.Tối qua nó đã nghe thầy u nó nói chuyện, nghe đâu thầy nó lại phải lên đường ra chiến trận, lần này chẳng phải Điện Biên hay Cao Bằng như trước nữa mà là tận miền Nam xa xôi.

Đồng nghĩa với việc thầy nó sẽ đi lâu hơn, ít được ở nhà hơn.

Thầy nó về chưa được bao lâu đã phải rời bỏ u con nó mà đi cứu nước.

Nó cũng muốn như thầy, tự tay cướp súng từ địch, tự tay mình cầm súng bảo vệ tổ quốc, tiếc thay con gái như nó chỉ được đi thanh niên xung phong không thì quân y.Đang trong suy nghĩ miên man, Khánh bị kéo về bởi dáng người quen thuộc, là Phú cậu bạn mới chuyển về thôn nó cách đây hai năm.

Cậu ta không như Quân, không có cái kiểu ngông nghênh bặm trợn như thằng nhóc kia, trái lại cậu trẩm ổn và hòa nhã hơn hẳn với dáng vẻ thư sinh mà ít đứa trẻ vùng quê nào có.

Phải chẳng cái nét đó đã được rèn dũa từ khi còn nhỏ vì cậu đã từng là con nhà địa chủ.

Phải!

Chỉ là đã từng.Phú về thôn Khánh tuy đã được hai năm, nhưng có lẽ Khánh chính là người bạn duy nhất của cậu bởi cậu bị mang cái danh con nhà địa chủ.

Bọn trẻ trong làng học theo cái thói của bố mẹ chúng ghét bỏ đám địa chủ áp bức trước kia mà ghét lây sang cả cậu.

Mà cậu cũng chẳng thiết tha gì với bọn chúng, một đám a dua* không có chính kiến, đặc biệt là thằng Quân vì mẹ nó là cán bộ xã."

Sao nay có tâm trạng ra đây chơi vậy cậu tiểu địa chủ?".

Khánh nhếch môi cười cười, nhìn cậu bạn bên cạnh trêu trọc.

Đây gần như là thói quen mỗi khi nó gặp Phú, một trò đùa dai dẳng đến nỗi Phú đã chai lì với cái danh xưng Khánh đặt cho mình."

Tôi đến nhà tìm Khánh hỏi bài nhưng không thấy Khánh ở nhà, nghe u Khánh bảo Khánh ở đây nên tôi mới ra".

Phú chẳng mấy để tâm đến câu nói đùa quen thuộc kia, cậu biết Khánh chẳng có ý gì đâu.

Tuy mới đầu có hơi khó chịu nhưng dần già thành quen rồi chấp nhận khi nào không hay."

Vậy sao?

Vậy sách đâu?

Đừng nói cậu đến hỏi bài mà không mang theo đó chớ?".

Khánh nheo mắt nhìn Phú đánh từ trên xuống dưới, cho dù muốn ra đây hòa nhập công đồng thì cũng phải chuẩn bị cái cớ nào cho phải chứ."

Nào có!!

Tôi để ở giỏ xe trên đê kia kìa".

Phú xua tay giải thích trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười hiền thường thấy.

" Vậy Khánh ra đây làm gì?

Chỉ ngồi vậy, không thấy buồn à?"."

Tôi ra trông thằng Quốc, u tôi sợ nó tắm sông bị đuối nên bắt tôi ra theo nó".

Nói đoạn Khánh hất cằm về phía khúc sông nơi có thằng nhóc độ mười hai mười ba đang nô nghịch."

Haha!!

Trông em mà cái mặt đăm chiêu thế kia thì em trôi ra cửa biển cũng chẳng biết".

Phú thấy thái độ hời hợt của Khánh không nhịn được cười, ai đời ra trông em mà mặt mày suy tư người ta đến vỗ vai mới chịu bừng tỉnh."

Lài!!!

Đừng có nói nhăng, nhổ bọt ngay cho tôi!".

Khánh bặm môi trừng mắt với người trước mặt.

Miệng ăn mắm ăn muối, đi chung với thằng Quân rồi học luôn được cái kiểu nói nhăng của nó vậy mà bảo làm bạn thì không chịu."

Rồi!

Rồi!

Tôi xin lỗi được chửa!!".

" Thể ra đây chỉ để hỏi bâng quơ thế này thôi sao?".

Khánh chẳng thèm để ý đến cậu ta mà tiếp tục nhìn đám trẻ.

Nó biết Phú chẳng phải kiểu người thích đi lang thang như vậy, phải có chuyện gì quan trọng cậu mới đến còn không cậu sẽ chỉ ở nhà vùi mình trong đống sách vở cả ngày."

Tôi ra đây còn một chuyện nữa, thật ra tôi muốn hỏi Khánh học xong có muốn vào Đại học cùng tôi không, dù gì cũng sắp hết lớp 10* rồi!".

Phú gãi đầu cố che đi vẻ bối rối hiếm có, nếu để ý kĩ có thể thấy vành tai cậu ta đã đỏ ửng từ bao giờ.

Nhưng tiếc là Khánh chẳng phải người tinh ý."

Tôi á?

Tôi sẽ xin thầy cho tôi vào Học viện Quân sự, tôi cũng muốn được như thầy tôi".

Khánh háo hức kể về ước muốn của mình.

Ánh mặt nó sáng lên một khát khao mà chính nó chẳng nhận ra mỗi khi nó nói về mong ước ấy."

Nhưng Khánh là con gái mà!

Người ta có cho chiến đấu trực tiếp đâu?".

Phú cười buồn, vậy là cậu sẽ chỉ đồng hành với Khánh được hết năm nay."

Không sao tôi đủ điều kiện mà, với lại tôi là con em sĩ quan vẫn sẽ được ưu tiên hơn!

Cùng lắm tôi về nhà tham gia du kích không thì thanh niên sung phong miễn là được tham chiến thì chẳng có gì phải ngại".

Rồi như nhận ra điều gì đó Khánh có vẻ thác mắc nhìn cậu bạn bên cạnh."

Mà vừa nãy Phú bảo muốn học Đại học à?

Tôi còn tưởng Phú đi lính như bọn thằng Quân!"."

Không, tôi muốn học chính trị, tôi muốn đổi mới đất nước và nhận thức mọi người.

Biết đâu sau này Khánh về lại thấy tôi làm chủ tịch xã, chủ tịch huyện thì sao?".

Phú cười một nụ cười gượng gạo, cậu chẳng thể nói thẳng rằng cậu không thích đi bộ đội cho Khánh.

Cái suy nghĩ đó âu cũng bởi vì cái quá khứ đau buồn mà Phú đã phải chịu.

Cậu cũng từng mơ đó nhưng giờ thì hết rồi.Thầy Phú từng đi bộ đội, hy sinh hết mình vì bảo vệ quê hương đến nỗi ông bị tật ở chân.

Ấy vậy mà khi giải ngũ ông nhận được gì?.

Một buổi đấu tố* từ chính những người ông từng bảo vệ, cái đám xã viên chỉ học hết lớp vỡ lòng* cậy mình là cán bộ biết con chữ mà đem cả nhà cậu ra lên án.

Với lý do nhà cậu là địa chủ áp bức họ trước kia, để dân chịu đói mà không giúp.

Ấy là họ đâu có nhớ đến khi nhà cậu mở kho phát thóc, để rồi chính miếng ăn nhà cậu còn chẳng đủ.

Chúng được một thì đòi mười, không có được thì quay ra đổ tội.

Thế rồi nhà cậu bị tịch thu hết tài sản, đến mảnh ruộng để nhà cậu có cái mà sống chúng cũng chẳng bỏ qua, u cậu bán rau ngoài chợ cũng bị gây khó dễ.

Để rồi thầy cậu phẫn uất đến nỗi phải nhảy sông tự vẫn, u cậu vì đau buồn mà sinh bệnh rồi ít lâu sau cũng đi theo thầy.

Cậu vì bị hắt hủi phải qua nhà ngoại sống, ấy vậy mà khi đến đây cậu vẫn chẳng thoát được sự dè bỉu, kinh miệt.

Thầy u cậu và cậu đã làm gì sai để mà chịu cảnh như vậy?"

Gớm!! không biết học được đến đâu mà đòi làm lên tận chủ tịch huyện cơ đấy!!!".

Khánh bĩu môi, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt nó.

Khánh biết Phú học giỏi cũng hãnh diện khi có một người bạn như cậu, dù cho quyết định của Phú có cao đến đâu nó tin cậu bạn này của nó sẽ luôn làm được."

Thì tôi cũng chỉ nói vậy, Khánh không tin thì thôi!".

Phú đỏ mặt gãi đầu, ai cấm người ta mơ ước chứ, với cái học lực giỏi của cậu thì biết đâu lại thành thật.

" Ừa tôi tạm tin, gắng mà học cho tốt vào sắp thi tốt nghiệp rồi đấy!

Có gì không hiểu tôi chỉ cho"."

Cảm ơn Khánh!!".

Phú cúi mặt giọng cũng nhỏ dần, như thể lời cảm ơn đó chỉ như gió thoảng mây trôi.

Khánh nghe nhưng cũng chẳng đáp lại, nó biết, biết hết những suy nghĩ trong lòng cậu ta, biết cả quá khứ đau buồn ấy.

Chính vì vậy nó mới hết lòng kiên nhẫn với Phú.

Nhiều lúc nó biết cậu tự ti về bản thân thế nào khi đứng trước mặt nó, đặc biệt là nghe cái ước mơ cao cả của nó.

Nhưng nó cũng muốn nói rằng ai bảo chỉ có nhập ngũ đánh giặc mới là yêu nước, ở lại quê hương sản xuất cũng là yêu nước, ngay cả tin tưởng vào đảng, giữ gìn truyền thống cũng là yêu nước.

Chỉ cần có lòng yêu nước thì bản thân có làm gì, có ở đâu vẫn là yêu nước. ****************Được một lúc, Quốc từ dưới bãi chạy về phía Khánh, tay cu cậu còn cầm theo cả một rọ trai to chẳng biết lấy từ đâu về.

Nó hí hửng chạy lại chỗ chị nó, khoe thành phẩm: " Chị Khánh, xem em bắt được nhiều chưa này, tối nay mang về cho u nấu cháo ăn đã đời luôn!"."

Kinh nhỉ, bắt được từng* này cơ à?

Bằng chị mày đi mò cả buổi sáng, cũng được việc đấy!".

Khánh nhìn vào chiếc rọ* của thằng cu, miệng tấm tắc khen."

Chuyện, em mà lại!!

À có hai con to này anh Quân cho với anh cho cả cá nữa đấy chị".

Quốc chỉ tay vào hai con trai to nhất, và hai con cá diếc trắng to hơn cả bàn tay người lớn được đặt trên cùng."

Sao lại lấy của nó làm gì?

Mày bắt tưng* đây đủ ăn rồi mà!".

Khánh nhăn mày có vẻ không hài lòng với việc vừa rồi.

Nó rất ngại nhận đồ của người khác đặc biệt là của thằng Quân cũng tại mấy lần đi học chung nó mấy bà cô trong xóm trêu trọc gán ghép nó với thằng nhóc, gì mà thanh mai trúc mã.

Nó nghe mà sởn da ga, thằng Quân nó không đánh là may rồi chứ trúc mã cái nỗi gì."

Tao bắt thừa nên tao cho, mày ý kiến gì?

Với tao cho nó và thằng Đại ở nhà chứ cho mày à mà phải càu nhàu".

Thằng Quân lững thững bước tới khoác vai Quốc, ánh mắt như có như không lướt qua Phú đang ở bên cạnh.

Cái vẻ ghét bỏ ra mặt ấy ai trong đám trẻ cũng chẳng lạ gì nhưng có ghét thì vẫn phải đi với nhau cũng chỉ vì con nhóc đang đứng trước mặt kia.Khánh nhìn cái vẻ ngổ ngáo của Quân thì chẳng thèm nói, nó đánh mắt ra hiệu cho Quốc theo nó về nhà.

Nó đã quá quen với cái tình huống gặp mặt của cả hai một thằng thì ghét ra mặt thằng kia lại làm ngơ dửng dưng như không quen nhìn .

Quân và Phú cũng chẳng nói chẳng rằng đi theo ngay sau nó.

Thế là cả bốn đứa tuy chẳng đứa nào ưa nhau nhưng lại cùng nhau ra về, mà cái cảnh này cũng chả lạ gì khi chỉ cần có Khánh và Phú thì y rằng có Quân lẽo đẽo đi bên cạnh và ngược lại.

Không khí thì chẳng lúc nào bớt căng thẳng nhưng cũng chẳng khó chịu, nhiều thành quen."

Qua Thái Bình chơi không?".

Phú đột nhiên phá vỡ sự yên lặng bằng hỏi một câu không đầu không cuối mà cũng chẳng biết đang hỏi ai.

Đó là một lời gợi ý qua loa, cậu cũng không mong ai kia đồng ý lắm, có Khánh đi là được.

Chỉ là một khi cô bạn kia đồng ý thì cái đuôi kia cũng sẽ có mặt."

Làm gì?

Tầm này đò sang Thái Bình đông lắm!!".

Khánh quay qua thằng bạn, chẳng hiểu sao tự nhiên đòi sang bên kia sông chơi không biết.

Chẳng lẽ học nhiều bị lú."

Hôm nay bên họ tuyển quân đấy, tôi sang đó gặp vài người bạn cũ, định rủ mọi người đi, để người nào đó năm sau chuẩn bị mà nhập ngũ".

Phú chẳng nhìn Quân nhưng cũng đủ biết cậu đang nói về ai."

Tôi tưởng cậu tiểu địa chủ đây làm cao không chơi với bọn bần cùng như bọn tôi?

Hóa ra cậu cũng có bạn à?".

Quân ho nhẹ, ánh mắt kinh kỉnh nhìn người phía bên kia Khánh.

" Thôi!!

Bớt một câu chả chết, nếu Phú rủ thì tôi đi.

Còn mày có định đi không hửm?".

Khánh lườm nhẹ thằng Quân, chơi với nhau hai năm rồi mà lúc nào cũng có cái thói móc mỉa đó."

Đi thì đi, tao cũng chả bận gì!".

"Thế Quốc tự về nhớ, bảo u trưa nay chị về muộn giúp u trông em Đại chiều về chị mua bánh cho!!"."

Ái chà chị Khánh nhà ta giàu gớm nhở!".

Quân thấy thằng Quốc vâng lời chị mà mang đồ chạy về lại ngứa miệng trêu trọc một câu khiến Phú bên kia cũng phải bật cười.

Nghe tiếng người kia bật cười Quân có chút mất tự nhiên, người ta trọc nhau có gì buồn cời mà xen vào."

Tiền tôi tự trồng rau mà bán được đấy, ai như các cậu có tiền tiêu vặt".

Khánh nói lẫy, lườm nguýt hai kẻ đáng ghét bên cạnh rồi nhanh chân bỏ đi một mạch.

Cái tính khó ưa đó có ngày em đánh cho một trận."

Này!!

đợi với, tao trả tiền đò cho!!"

Quân bật cười đuổi theo Khánh, con quỷ này cũng biết giận cơ à.Phú nhìn Khánh bỏ đi mà chỉ biết cười, tuy không ưa gì thằng Quân nhưng mỗi lần thấy nó trêu trọc Khánh cậu lại xuôi theo trò của nó mới tài.Khoảng đê sông Hóa vì cảnh này mà rộn ràng trông thấy.----------------*Sông Hóa: là một khúc của sông Thái Bình ngăn cách giữa Hải Phòng và Thái Bình cụ thể là Vĩnh Bảo và Quỳnh Phụ * Sắp hết lớp 10: Từ năm 1956 đến năm 1976, tại miền Bắc Việt Nam, theo quy định của Bộ Giáo dục hệ thống trường phổ thông 10 năm chia làm 3 cấp học, Cấp 1: 4 năm: từ lớp 1 đến lớp 4, Cấp 2: 3 năm: từ lớp 5 đến lớp 7, và Cấp 3: 3 năm: từ lớp 8 đến lớp 10. (Cái này mình tìm hiểu qua thôi nhé chứ không chuyên sâu nếu có sai sót mọi người đại khái giúp mình)*Đấu tố: một thuật ngữ từng được dùng phổ biến trong bối cảnh chính trị – xã hội Việt Nam, đặc biệt là trong thời kỳ Cải cách Ruộng đất (1953–1956) ở miền Bắc.

Đây là một hình thức tố cáo công khai, trong đó quần chúng (thường là nông dân) được khuyến khích hoặc ép buộc lên án, buộc tội địa chủ, phú nông hay những người bị cho là "bóc lột", "phản động".

Các buổi đấu tố thường diễn ra trước đám đông, với không khí căng thẳng, mục tiêu là làm nhục, trấn áp tinh thần người bị tố và khẳng định "quyền lực nhân dân".

Hệ quả là có nhiều người bị sỉ nhục, hành hạ, thậm chí tử hình oan uổng. (Câu truyện của Phú dựa trên một câu truyện có thật mình được nghe từ người già trong xóm kể lại nên mình đưa vào trong truyện )*Lớp vỡ lòng: Việt Nam thời trước, nhất là giai đoạn sau 1975, lớp vỡ lòng phổ biến ở các địa phương nông thôn và thành thị, như một bước đệm để trẻ "làm quen" với môi trường học tập trước khi vào tiểu học.

Ngày nay, lớp vỡ lòng tương đương với lớp mẫu giáo lớn hoặc lớp dự bị tiểu học ở một số trường.* Từng: Từ ngữ địa phương chỉ ước lượng, sau này khi đọc truyện sẽ có một vài từ như * tưng nao, tưng nấy, từng này* đều dùng để ước lượng.

Riêng từ tưng nao còn dùng để hỏi giá.*Rọ bắt cá: thường hình trụ, có cửa hẹp cho cá chui vào mà không chui ra được.

Dân quê gọi là rọ lú, rọ lươn...
 
[Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.
Chương 3


Làng Tò, Phụ Dực, Thái Bình*.Dưới gốc đa đầu làng, những chiếc xe com- măng- ca* cũ kĩ trên phủ vải dù, dưới treo băng dôn đôi chỗ đã xuất hiện vết róc sơn, chúng được đỗ ngay ngắn từ sớm, từng chiếc từng chiếc nổi đuôi nhau thành hàng dài, tiếng nổi máy ẩm ỷ khiến mùi xăng khét hòa vào mùi rạ mới có phần lạ lẫm và khó chịu.Buổi lễ ra quân đã kết thúc từ lâu, bên mé đường bộ đội nối đuôi nhau chuẩn bị lên xe đến khu huấn luyện.Họ khoác trên mình bộ áo lính, ánh mắt vẫn tràn đầy sự hồn nhiên và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Niềm vui, sự quyến luyến hiện rõ trong những đôi mắt sáng ngời.Vài tiếng cười đùa rôm rả của đám bạn nối khố chào nhau trước khi lên đường, vài câu dặn dò cẩn thận của người cha người mẹ dành cho đứa con trẻ.

Đâu đó cũng có cả những giọt nước mắt lưu luyến và cả những ánh mắt âm trầm chứa đựng những tâm tư sâu xa.Phú đưa đám bạn mình hòa vào dòng người cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của người anh mình.Đảo mắt qua những bộ quân phục màu xanh lá mạ, những chiếc ba lô con cóc, cuối cùng cậu cũng thấy được người cần tìm.

Thăng người bạn hàng xóm cũ của cậu.Thăng đứng đó, một mình dưới gốc đa cao lớn.

Một bóng dáng nhỏ bé đầy cô độc giữa tiếng nói cười ồn ào.

Anh gầy gò, nhỏ con hơn so với những người bạn cùng tuổi nhưng trong dáng hình đó lại toát lên một vẻ kiên cường đến lạ.

Vẻ chững chạc trước tuổi hiện rõ trong đôi mắt u bồn của cậu thanh niên vừa tròn hai mươi.Phú cố lách người qua đám đông bước nhanh về phía anh trong đáy mắt không giữ nổi niềm vui:" Anh Thăng, anh chờ em có lâu không?"

" Anh còn tưởng cậu không đến tiễn anh chứ?".

Thăng cười hiền, sốc lại chiếc ba lô nặng chĩu anh bước nhanh đến trước mặt đám nhỏ.Phú lại gần ôm lấy người bạn, người anh của mình có chút lưu luyến đôi mắt cậu đỏ hoe, từ khi sang ở với ông bà ngoại cậu cũng hiếm khi được gặp anh một phần vì học, một phần anh còn bận đi làm công.

Lần này gặp anh không biết bao giờ hai anh em với gặp được nhau:" Em không tiễn anh thì còn ai tiễn anh nữa!".Thăng thoáng chững lại, có cái gì đó nghẹn nghẹn nơi cổ họng.

Ừ nhỉ nếu không có Phú thì ai đến tiễn anh đây?Anh không biết, thầy u anh không có, bạn bè lại càng không.

Một đứa trẻ lớn lên nhờ cơm gạo hàng xóm thì làm gì có người thân.

Cậu mợ người cưu mang cũng đã bỏ anh đi rồi, xuốt những năm tháng đó anh chỉ biết lủi thủi một mình ra vào trong căn vách nhỏ.

Cô đơn đến nỗi không biết ngày tháng, chỉ lặp lại công việc ra đồng ra hợp tác xa rồi về nhà.

Anh gượng cười cố để không mất hình tượng với ba đứa nhỏ trước mặt, Thăng nhìn đến hai đứa trẻ đi sau Phú, cố tình lảng sang chuyện khác."

Còn đây là ai, bạn em hở?"."

Đúng rồi ạ, em đưa mấy đứa nó qua đây cho trải nghiệm trước, để năm sau có người nhập ngũ chuẩn bị tinh thần đến lúc đi đỡ phải khóc lóc".

Phú cười cười không quên trọc ngoáy cái đuôi theo sau kia.Thăng cười xoa đầu cậu em nhỏ của mình, thấy Phú có bạn mới, anh cũng yên tâm phần nào, nỗi bận tâm duy nhất của anh chính là cậu em này.

Từ nhỏ đến lớn Phú luôn quấn quýt bên anh, lớn lên đi học cậu cũng chỉ có một mình rồi biến cố tìm đến Phú lại càng trầm tính hơn, Thăng đã từng nếu anh đi xa thì Phú sẽ cô đơn lắm.

Nhưng bây giờ nhìn nó trưởng thành, bạo dạn kết thêm bạn mới như vậy anh chẳng còn lo lắng nữa.

" Đâu? cậu này năm sau nhập ngũ đấy hửm?

Trông cao to như vậy chả mấy mà thành lính chuyên nghiệp!".

Anh tiến đến nhìn Quân một lượt thằng nhỏ đen nhèm rắn rỏi, cao lớn, những bắp tay to tướng do gánh nước cắt cỏ lộ rõ sau lớp áo lanh đã sỉn màu.

Anh từng được nghe kể về nó qua mấy câu nói bực bội của Phú, lúc đó anh đã nghĩ Quân là một thằng đầu gấu suốt ngày gây sự bắt nạt cơ đấy.

Bây giờ nhìn tận mắt Thăng mới biết cái cậu bạn khó ưa kia cũng ngoan ngoãn đó chứ."

Vâng, em đang cố học cho xong để năm nữa đi nhập ngũ, ngồi ghế học nhiều đau đầu lắm ạ!".

Quân gãi đầu."

Học nhanh lên anh chờ, biết đâu cậu và anh lại gặp nhau trên khu huấn luyện thì sao"."

Còn bạn này chắc là Khánh đúng không?

Thằng Phú kể anh nghe về em nhiều lắm đấy!!".

Thăng cười cười nhìn cô bé đang ngó nghiêng từ đầu đến giờ, dáng người cũng cao ráo, tóc ngắn, mũi cao, ánh mắt sắc sảo.

Đánh giá một hồi Thăng nháy mắt với cậu em như khen thằng bé có mặt nhìn không tệ.

Thấy cái nháy mắt ấy đầu Phú như muốn bốc khói, người gì nói mấy lời dễ hiểu lầm vậy chứ.

Đôi tai cậu đã sớm ửng đỏ từ khi nào.

Phú hắng giống cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể nhìn cô bạn sau mình cũng đang khó xử không kém."

Anh Thăng!!

Em kể với anh hồi nào?

Khánh đừng nghe ông ấy nói linh tinh".

"Dạ?

À vâng em là Khánh bạn Phú ạ".

Khánh đang dáo giác nhìn xung quanh ánh mắt đầy thích thứ thì bị câu nói đó làm cho im lặng.

Khánh chẳng nghĩ gì đâu nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Phú thì có chút mất tự nhiên.

Nó đảo mắt lảng tránh ánh nhìn khó hiểu của anh Thăng cùng biểu cảm kì cục của Phú, tiếp tục nhìn ngắm xung quanh hiếm mới có dịp đi chơi xa như này không nên làm mất hứng."

Anh đi nhớ giữ sức khỏe, khi nào có phép thì về thăm em, thầy u mất hết rồi em còn mỗi anh là người thân thôi đấy!!".

Phú lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi.

Cậu bịn rin nước mắt sụt sùi nắm lấy bàn tay anh, nhắc nhở như thể anh sẽ đi mãi không về."

Cậu nói quá, thế ông bà ngoại của cậu thì để đi đâu?

Nhưng anh hứa bao giờ huấn luyện xong có phép anh về thăm cậu với ông bà được chửa?"."

À có cái này em muốn đưa cho anh".

Phú lấy trong túi một lá bùa nho nhỏ màu vàng bên trên là vài chứ ngữ được viết bằng mực đỏ được gói kĩ trong cái túi vải nhỏ màu nâu được khâu cẩn thận.

Bên cạnh để cùng một chiếc bút kim tinh mới cứng vỏ bút đen nhánh nhìn qua là biết không hề rẻ mấy đứa nhỏ đi học cũng chỉ được viết bút chấm mực đây là lần đầu anh thấy chiếc bút đẹp như vậy.

Phú gói gọn mọi thứ rồi đặt vào tay cho Thăng miệng căn dặn cẩn thận như sợ anh sẽ quên."

Đây là bùa bình an, hôm nọ em với bà đi Đền Đồng Bằng xin được, anh giữ nó bên người anh nhớ!

Còn cái bút này là ông mua cho anh, bao giờ anh tìm được thầy u của anh thì nhớ viết thư báo cho em và ông bà yên tâm".Phú biết rằng, Thăng nhập ngũ không chỉ muốn ra trận, mà còn muốn tìm lại gia đình mình.Anh lạc thầy u trong nạn đói Giáp Thân* năm 1945, lúc đó Phú còn chưa sinh ra.

Một đứa trẻ 5 tuổi chỉ còn da bọc xương, tóc tai sơ sác, ánh mắt tối tắm nhìn dòng người qua lại, hơi thở nó yếu ớt chẳng còn đủ sức mà khóc lóc như những đứa trẻ cùng tuổi.

Nó nằm lăn lóc nơi góc chợ, ruồi nhặng bu lấy như thể trực chờ sinh mạng ấy kết thúc để biến thành bữa ăn của chúng.

Cánh tưởng ấy khiến người ta không khỏi trạnh lòng những cái thở dài những ánh mắt thương sót mỗi khi đi qua lại chẳng thể cứu vớt lấy một sinh mạng sắp tắt rụi.

Sót sa là vậy nhưng trong cái tình cảnh ăn còn không có thì lấy đâu ra tình người để mà cưu mang thêm một miệng ăn.Ấy vậy mà Thăng lại được hưởng cái phúc ấy cơ chứ, anh được thầy u Phú đem về nuôi âu cũng vì họ mong mãi mà chẳng có nổi mụn con, rồi từ đó họ coi anh như con ruột cho ăn cho mặc đàng hoàng.

Nhưng chưa trả được ân nghĩa này thì gia đình Phú lại gặp chuyện, bây giờ cũng chỉ còn cậu là gia đình của anh.

Anh trân trọng Phú biết bao nhiêu.----------------Tránh đi ánh mắt thăm dò mà Thăng dành cho mình, Khánh ngại ngùng đảo mắt nhìn xung quanh.Nó chăm chú nhìn ngắm những bộ quân phục mới tinh, những chiếc mũ tai bèo được đeo gọn sau lưng và cả nhưng chiếc ba lô con cóc nặng trĩu tư trang.

Nó nhìn mà đầy ngưỡng mộ.Khánh đã tưởng tượng tới viễn cảnh nó mặc trên mình bộ quân phục như thế đứng nghiêm trang trong hàng ngũ của đảng.

Chắc lúc đó thầy u nó sẽ tự hào về nó biết bao nhiêu.Trong cái nháo nhiệt ấy, nó bắt gặp bóng dáng một người con gái.

Chị ấy nổi bật hơn tất thảy những người còn lại có thể vì chị ấy là người nữ duy nhất.Chị ấy đẹp, đẹp đến mức nó phải thất thần đứng nhìn.

Chẳng phải nét đẹp diễm lệ chim sa cá lặn gì, chỉ là một nét đẹp đơn thuần mộc mạc vốn có của những người con gái miền Bắc.

Chị giống hệt cô gái Khánh từng miêu tả trong bài làm văn mặt trái xoan, má đồng tiền, mày lá liễu, mũi dọc dừa.

Nhưng nét đẹp của chị ấy chắc nằm trong chính đôi mắt hạnh màu nâu đen ấy, một đôi mắt sâu thẳm khiến người khác phải chú ý mỗi khi đối diện mà quên đi một nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt, một nốt ruồi lệ nhỏ xinh.Bộ quân phục dành cho nữ và mái tóc búi gọn đầy nghiêm trang cũng không thể che đi sự thanh tú vốn có của chị, ngược lại nó còn làm chị có phần cương nghị và cứng cỏi hơn cả.Chị đứng cách nó không xa, bên cạnh chiếc xe đang nổ máy.

Bên cạnh chị là một bà lão đã quá tuổi xế chiều và một cậu thanh niên cao ráo.

Bà đưa đôi bàn tay gầy gò thận trọng vuốt lại vài sợi tóc đã rũ xuống trên gương mặt chị, thình thoảng lại như luyến tiếc mà nắm tay cả hai thở dài.Nơi khóe mắt đã sớm đỏ ửng, chị cố không khóc trước mặt bà.

Khẽ cúi xuống thì thầm một điều gì đó với bà mình, đôi tay bận rộn chỉnh lại bộ áo nâu trên dáng người gầy yếu đó.Chị khẽ mỉm cười, một nụ cười bình thản, nhưng đôi mắt lại chẳng phải vậy.Mắt chị buồn, buồn lắm.

Nó sâu thẳm và đầy tâm sự, nhưng lại có gì đó ngăn cách mà chẳng ai có thể chạm tới.Khánh đứng đó ngây người nhìn chị, nó như bị hút vào đôi mắt ấy, một đôi mắt đẹp đầy u sầu.

Chẳng hiểu sao nó lại thấy đau lòng vì đối mắt ấy, bởi mẹ nó từng nói người có đôi mắt buồn cuộc đời sau này thường rất khổ.Nhưng nó lại không nghĩ vậy, nếu chị ấy gặp được người thương chị ấy thật lòng, thì cho dù đôi mắt ấy có buồn đến mấy thì cũng sẽ có một ngày nó tươi sáng chở lại và cuộc đời chị ấy sẽ không giống những đôi mắt buồn khác.

Có lẽ là vậy....----------------Phú dặn dò anh Thăng đôi chút rồi cũng quay ra nhìn đám bạn mình.Quân chẳng biết từ khi nào đã hí hửng chạy đến bên cạnh mấy anh lính trẻ nói chuyện, cậu chàng hoạt bát nên bắt chuyện khá nhanh, nó tò mò đủ đường về quân ngũ về khám sức khỏe như thể ngày mai chính nó phải lên đường không bằng.Còn Khánh thì vẫn đứng đó ngây người nhìn về một hướng, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà Phú gọi mãi không thưa.

Mãi cho đến khi cậu tiến lại đặt tay lên vai nó Khánh mới hoàn hồn.Thăng nhìn theo ánh mắt đăm chiêu của Khánh mới biết nó đang nhìn Đan nghe nói là nữ quân y về đây khám vì đợt tuyển quân lần này."

Cô gái đó tên Đan, ở làng bên cạnh là quân y về đây khám sức khỏe cho bộ đội ấy mà!".

Thăng vừa nhìn Đan vừa kể về vị nữ quân y duy nhất trong đoàn cho Khánh nghe."

Chị ấy đẹp và giỏi thật anh nhỉ!".

Phú bên cạnh nhìn theo hai người cũng không khỏi cảm thán."

Ừ!

Cô ấy có đôi mắt rất đẹp..."

" Nhưng cũng thật buồn".Khánh vô thức đáp lại lời đánh giá của Thăng.Ánh mắt đó chẳng hiểu sao lại len lõi mãi trong tâm trí của Khánh, để đến tận sau này khi gặp lại nó vẫn luôn vô thức nhìn sâu vào đôi mắt ấy như thể nó muốn là người đầu tiên mở khóa nỗi buồn cất trong đó.Mặt trời dần đứng bóng, tiếng hô hào của cán bộ xã và thông báo trên loa phát thanh nhắc nhở bộ đội đã đến giờ lên đường.Khánh cũng theo chân Phú cùng tiễn anh Thăng ra xe.

Đứng dưới gốc cây đa già đầu làng, nó nhìn từng chiếc xe nối đuôi nhau đi về phía tây cố gắng tìm kiếm đôi mắt nó chỉ vô tình gặp cách đây chưa đầy nửa tiếng.Nó cũng chẳng biết sao phải làm thế nhưng trong tâm trí nó lại có một nỗi khát khao, thôi thúc nó tìm kiếm đôi mắt ấy cho bằng được.Tìm mãi, tìm mãi nhưng nó chẳng thể thấy đôi mắt nó cần tìm cho đến chiếc xe cuối cùng đôi mắt ấy vẫn chẳng xuất hiện.

Có chút gì đó hụt hẫng, tiếc nuối dấy lên trong lòng của một đứa trẻ mới 16 tuổi như nó.Có lẽ vì một chút buồn man mác trong đôi mắt ấy đã cuốn nó vào một thứ gì đó mà nó chẳng thể gọi tên.

Chỉ biết nó muốn và rất muốn nhìn đôi mắt ấy thêm nhiều lần nữa.Duyên cũng hết nó chỉ còn tiếc nuối trong lòng.----------------" Đan!!!

Nghĩ gì mà đờ người ra vậy em?".

Anh Chiến cán bộ xã trẻ mới được chuyển công tác về xã Đan, anh đứng trước cửa phòng công đoàn mỉm cưới với chị trên tay cầm một cốc nước nhỏ.

Dáng người cao ráo có chút nho nhã của một người học cao, chẳng để Đan phải đứng dậy anh đã bước đến trước bàn đặt cốc nước trước mặt chị.

" Dạ không có gì đâu anh!".

Đan ngước nhìn người trước mặt có chút ngại ngùng.

Buổi tập kết hôm nay khá suôn sẻ công việc của chị không nhiều nhưng nghĩ đến việc mình sắp phải xa bà nội khiến chị có hơi phân tâm.

Đan đưa hai tay nhận lấy cốc nước, vô thức nhìn ra ngoài sân ủy ban, ngoài đó nắng đã bắt đầu gay gắt, dưới gốc bàng xanh nơi góc sân đám trẻ nhỏ đang bận bắt dế chúng đào đi đào lại dưới những chiếc rễ to.

Tiếng hò reo của đám trẻ tiếng trách mắng của chú bảo vệ xã khiến không gian láo động hơn cả."

Vậy chừng nào em quay về trường?".

Chiến dừng tay, nhìn người thiếu nữ lại đang lơ đãng phía đối diện khẽ bật cười.

Anh lên tiếng kéo lại ý thức về với chủ nhân của nó."

Cũng sắp rồi ạ!!!

Lần này đi thực tập cũng nhờ có giảng viên hỗ trợ cùng với anh chị ở xã nên em mới được sắp xếp về đây.

Sáng ngày mai em phải về lại trường rồi!"."

Em năm nay 19 rồi nhỉ?

Cũng sắp ra trường rồi đúng không?"."

Dạ?".

Đan ngơ ngác nhìn anh cán bộ trước mắt có chút khó hiểu khi anh hỏi một câu chẳng đâu với đâu.

Đôi mày khẽ nhíu chẳng dễ nhận ra, có vẻ khi đối diện với anh Đan chẳng có mấy phần tự nhiên, đặc biệt với những câu hỏi bất ngờ như này.Căn phòng lại một lần nữa rơi vào yến lặng, khiến không khí trên bàn có chút ngột ngạt.

Tiếng quạt trần rì rì quay từng vòng lại càng khiến thời gian kéo dài hơn.Cảm giác không khí có vẻ không đúng, anh Chiến vội lên tiếng tránh để người kia hiểu lầm."

Quê mình nghèo, hiếm lắm mới có sinh viên, đặc biệt lại là quân y, nếu có gì khó khăn cứ đánh điện* về xã anh giúp gì được thì anh giúp!".

Anh Chiến nhìn Đan ánh mắt đầy trân thành."

Em cảm ơn!!

Nhà trường và thầy cô cũng tạo điều kiện cho em nhiều!!

Nếu có khó khăn em sẽ liên lạc với mọi người ạ".

Đan xoa tay lên thành cốc, cảm nhận cái mát lạnh lan tỏa lòng bàn tay."

Anh cũng chỉ nhắc thế, khi nào cần anh và mọi người luôn sẵn sàng giúp em!"."

Em biết rồi!!

Vậy em về trước anh nhé!!".

Nói đoạn Đan đứng dậy lịch sự chào anh rồi bước ra cửa.Cái nắng đầu hè gay gắt đến độ Đan phải nheo mắt để nhìn cho rõ, vài cơn gió thôi từ ngoài đồng vào cũng chẳng thể giúp xua đi cái gắt của con nắng độ chiều về.

Thời tiết đầu hè đúng là thất thường, sáng còn râm mát ấy thế mà chiều về lại oi bức đến lạ.Rảo bước về trạm xá, hôm nay Đan không có ca trực nhưng mai quay về trường sớm nên chị quyết định ghé qua chào mọi người một tiếng.

Dù gì các cô ở trạm đã rất nhiệt tình giúp đỡ chị trong một tháng vừa qua.Đến cây đa đầu làng, Đan thoáng chững lại ánh mắt không tự chủ mà nhìn người phía xa.

Một đám nhóc chỉ ba đứa nhưng cũng đủ làm ồn cả một góc trời nhỏ, cái nắng kia chẳng lề hà đến sự ồn áo của chúng.

Trong đó chị lại để ý đến cô bé với mái tóc cắt ngắn và đôi mắt sắc sảo.Là cô bé hồi sáng, lúc chị đưa bà ra đầu làng để tiễn cậu em họ đi bộ đội, một trong những người thân của chị.Khi đó chị chẳng mấy để tâm, chỉ thấy ánh mắt ấy thật đặc biệt, cũng thật lạ lẫm.

Một ánh mắt kiên định và đầy ngang tàn lại xuất hiện trong đôi mắt một đứa trẻ còn đi học.

Nó khiến chị có chút tò mò nhưng cũng chỉ là thoáng qua.Bởi chẳng có ai lại có tâm trí mà quan tâm người dưng bao giờ.Đan tự cười suy nghĩ của mình rồi nhanh chân bước về phía hướng trạm xá gần đó."

Không về tao đấm mỗi đứa một cái bây giờ.

Về muộn đò không chở tao cho bơi sông hết!!".Tiếng ríu rít của đám trẻ phía xa vô tình lọt vào tai Đan.

À thì ra là gái Hải Phòng!!

Bảo sao lại có chút ngông như vậy.

Đan cười cười rồi chân cũng vô thức bước nhanh hơn.

Chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy bóng hình ấy tâm trang chị lại phấn chấn hơn nhiều, chắc vì cái năng lượng hiếm có từ đám trẻ ấy tỏa ra.Duyên chỉ vừa bắt đầu.----------------*Phụ Dực: Huyện cũ của Thái Bình sau sát nhập cùng Quỳnh Côi tạo thành huyện Quỳnh Phụ.* Com-măng-ca: xe bán tải chở lính. * Nạn đói năm Giáp Thân: Nạn đói năm Ất Dậu thực chất bắt đầu từ năm Giáp Thân (1944), khi nhiều nguyên nhân đồng thời xảy đến: phát xít Nhật tăng cường chở gạo về nước trong khi thực dân Pháp đẩy mạnh tích trữ lúa gạo; việc giao thương giữa các miền bị cấm đoán, giao thông bị ảnh hưởng do đường sá bị hư hỏng vì bão lũ.*Đánh điện: hay "đánh dây thép" là cách gọi ngày xưa ở Việt Nam chỉ việc gửi điện tín.

Điện tín (telegram) là hình thức liên lạc từ xa bằng cách gửi tin nhắn qua đường dây điện, người nhận sẽ nhận được bản mã hoá hoặc được phiên dịch thành chữ.

Ngày trước, người ta truyền tín hiệu bằng điện báo Morse qua dây thép căng giữa các trạm bưu điện.
 
[Bách Hợp]_Hẹn Ngày Hòa Bình_Nhật Du.
Chương 4.


* Năm 1962.

Mỹ - Ngô Đình Diệm ký "Kế hoạch Staley–Taylor".

Mỹ thành lập Bộ chỉ huy Viện trợ quân sự chính thức coi miền Nam Việt Nam là chiến trường nóng, tăng mạnh số lượng cố vấn quân sự - Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam lớn mạnh.

Cậu Tú ánh mắt chĩu nặng nhìn ba đứa trẻ đang lủi thủi dọn đồ đạc giúp cô thơm, lần này cậu là một trong những người được tổ chức lựa chọn trong nhiệm vụ Nam tiến phối hợp với tổ chức trong đó mở đường cho bộ đội ngoài Bắc vào hỗ trợ nhân dân miền Nam.

Những lần vượt Trường Sơn trước đã có rất nhiều đồng chí phải nằm lại chẳng phải vì bom đạn mà là vì sốt rét, vì tả, vì thiếu chất, thiếu lương, đến khi vào được trong đó thì lại gặp càn quét.Đi thì nhiều mà đến chỉ còn vài người...Cậu chẳng dám kể rõ tình hình vào đó cho cô nghe, chỉ nói là vào trong đó hỗ trợ.

Cậu sợ cậu chẳng đủ may mắn như những lần trước, lần này đi khó khăn và gian khổ rất nhiều, tuyến đường mới, hỗ trợ ít, cải trang và phương tiện cũng khó khăn hơn.Cậu thấy tương lai mịt mù quá.

Họa may mà vào đó được cậu cũng chẳng thể liên lạc về ngay, trong đó địa bàn của địch sống thôi đã khó nói gì đến liên lạc với nhau.

Thôi thì đến đâu hay đến đó biết đâu cậu mạng lớn lại về được với vợ con.Hít một hơi thật dài giấu đi sự bất an trong giọng nói cậu Tú mỉm cười hiền nhìn vợ con mình dặn dò:" Chiến sự miền trong ác liệt quá, đợt này tôi đi chắc lâu lắm mới về thăm mấy u con được, em ở nhà đừng lo quá, nhớ giữ sức khỏe, tôi sẽ viết thư đều đặn gửi ra đây!".Nói đoạn, cậu nghe thấy tiếng đồng chí thúc giục nơi đầu ngõ, khoác vội chiếc ba lô lên lưng, cậu hôn tạm biệt mấy u con nhà Khánh chuẩn bị lên đường.Nhìn chồng mình tất bật chuẩn bị cô Thơm hít một hơi thật sâu cố gắng để mình không khóc trước mặt mấy đứa nhỏ."

Mình đi đường xa cẩn thận, vào trong đó bình an nhớ viết thư gửi về cho em nhớ!!".Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn nước mắt của cô Thơm không khỏi khiến người ta chạnh lòng.

Cậu trước có đi xa mấy cũng chỉ là trong miền Bắc có phép về vài ngày hoặc cô có thể theo xe mà lên thăm cậu.

Đằng nay lại vào tận miền Nam xa xôi biết khi nào mới về cơ chứ.

Càng nghĩ càng tủi, nước mắt cô chẳng thể nào kìm lại mặc cho cậu có lau đến ướt cả lòng bàn tay.

Cậu chẳng dám hứa hẹn gì nhiều với cô vì cậu biết một khi đã đi thì chắc chắn đã bước một chân vào cửa tử chỉ chờ số phận định đoạt mà thôi.

Cậu cố ngăn hàng nước đang trực trào nơi khóe mắt nhìn về đứa con gái lớn của mình.

Cô bé ngày nào còn quấn chân cậu giờ đã cao lớn trường thành, em đứng đó lặng im chẳng nói nổi một lời với thầy mình:" Khánh mai quay lại trường nhớ học cho tốt, thầy vào Nam trước cho quen, khi nào học xong thì vào với thầy cũng chưa muộn".

Cậu Tú cười hiền xoa đầu đứa lớn nhất.

Khánh năm nay đã là học viên sĩ quan năm 2 rồi, đã vào được trường Sĩ quan Lục quân đúng như cái khao khát của mình.Chẳng mấy nữa mà em sẽ là người con của đảng, là người lính cụ hồ, là đồng đội với thầy của em.

Cái niềm ước ao ấy đã và đang dần được hình thành, nhưng sao em lại thấy lạ quá.

Chẳng hạnh phúc gì cả, chiến tranh kéo đến, thầy em ra trận, cái cảm giác sợ hãi vô hình nào đó cứ len lỏi trong em.Khánh vô thức nhớ lại những câu chuyện thầy em kể lúc mới về.

Những trận chiến ác liệt, những lần hành quân xuyên ngày trước kia thầy kể cuốn hút thế nào giờ lại chở thành những lo lắng vô hình trong Khánh.

Bây giờ khi đã trưởng thành, Khánh cũng đã dần nhận ra sự khắc nghiệt và đau thương của chiến tranh.

Nó không phải cái gì hãnh diện khi được ra chiến trường hay những câu chuyện hào hùng qua lời kể bởi khuất sau những câu chuyện anh hùng ấy là xương máu, là nước mắt, là mạng sống của bao người, của bao thế hệ.Ánh mắt long lanh hãnh diện của em mỗi khi kể về thầy giờ đây lại ẩn chứa một nỗi lo sợ vô hình, một sự mất mát đến khó tả.Chẳng ai lại muốn bỏ gia đình để chiến đấu cả và cũng chẳng có ai là không sợ chết cả nhưng cũng vì gia đình, vì lý tưởng họ vẫn luôn sẵn sàng hi sinh tất cả để đem lại bình yên cho những người họ yêu.Chiến tranh là tàn khóc như thế đó.Cậu Tú thấy Khánh im lặng chỉ biết thở dài, cậu đưa tay vào ba lô lấy ra một khẩu súng MAB* đã cũ.

Đây là khẩu súng cậu tự tay cướp từ tên tiểu đội trưởng Pháp khi dân quân địa phương nổi dậy phá bốt địch trên đê sông Hóa.

Và cậu cũng dùng chính khẩu súng này bắn chết một tên chỉ huy Pháp và một tên Việt gian bán nước trả thù cho những bà con vô tội đã hi sinh trước họng súng đó.

Cậu luôn cất nó cẩn thận trong ngăn bàn, thỉnh thoảng lại mang ra nhìn như nhắc nhở về tội ác tày trời mà đám ngoại quốc kia gây ra.

Khi còn nhỏ Khánh lúc nào háo hức nhìn ngắm nó mỗi lần cậu mang ra lau chùi, em cũng nhiều lần xin sỏ được cầm được mang đi khoe với lũ bạn nhưng cậu đều không đồng ý.

Nhưng hôm nay, nhìn Khánh đã trưởng thành cậu biết đã đến lúc trao cái này em:" Thầy nghĩ... giờ thầy nên đưa cho con cái này, có khẩu súng bên cạnh sẽ nhắc con nhớ về lý tưởng con luôn theo đuổi, cũng như thay thầy bảo vệ con.

Hứa với thầy về trường học cho giỏi đừng lo lắng quá.

Đến máy bay thầy còn bắn được thì mấy thằng mũi lõ kia đã là gì!"

Cậu Tú cười hiền xoa đầu em.

Khánh nhận khẩu súng từ tay cậu Tú đôi mắt đỏ hoe, cổ họng em nghẹn cứng chẳng thể nói được lời nào.

Cậu Tú lùi một bước nhìn lại gia đình nhỏ của mình, nơi có cô Thơm, Khánh, Quốc và Đại.

Cậu chỉ đứng đó mỉm cười rồi nhanh chân bước lên xe theo đồng đội lên đường.

Cậu cứ thế mà lên xe chẳng dám trần trừ như thể chậm một chút thôi sự cửng cỏi của người lính ấy sẽ sụp đổ mất.

Cậu không muốn sự yếu đuối của mình ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của mình.Khánh đứng lặng người nhìn theo bóng thầy em khuất dần sau hàng tre đầu làng.

Đôi bàn tay vô thức nắm chặt khẩu súng trong tay.Cái lành lạnh lan tỏa nơi lòng bàn tay khiến em tỉnh táo đôi phần.

Khánh lặng lẽ dẫn u và các em vào nhà, căn nhà vẫn vậy, chỉ thiếu mất một bóng người nhưng khiến lòng người lặng thêm một phần.

Khánh lén lại cái hụt hẫng nơi đáy lòng, em lẳng lặng đi gấp quần áo để sáng mai về trường.

Con đường em chọn còn nhiều khó khăn, em không thể chỉ vì một cuộc chia ly mà suy sụp.

Thầy em cũng đã hứa sẽ luôn gửi thư về cho mấy u con, em thân là chị lớn cần phải vững vàng hơn để là chỗ dựa cho u và hai đứa em nhỏ.

Cất gọn khẩu súng vào ngăn nhỏ trong cặp, Khánh tự hứa với lòng sẽ cùng thầy bảo vệ gia đình, bảo vệ quê hương và tổ quốc này.----------------*Trường Sĩ quan Quân yĐan đặt lá đơn đã viết cẩn thận lên bàn ánh mắt hiện rõ sự cương quyết.

Chị chẳng muốn cứ ngồi đó nhìn hết đoàn sinh viên này đi rồi đến đoàn khác trong khi mình thì vẫn mãi ngồi lại nơi này.

Bạn bè cùng trang lứa của chị đã được điều động đi các đơn vị khác ấy mà chị vẫn ngồi đây chờ chỉ thì mà chẳng thấy thông tin gì."

Thưa thầy, em nộp đơn tình nguyện, mong thầy chấp nhận cho em vào miền trong cùng các đồng chí khác ạ!"."

Đồng chí Đan!

Tôi đã nói lần này là lần thứ ba rồi sao đồng chí không hiểu cho tôi, đồng chí là là hạt giống tốt không thể tùy tiện nói đi là đi như vậy được!!".

Người đàn ông chỉ vừa ngoài tứ tuần đẩy cao gọng kính nhìn nữ thanh niên trước mặt.

Nàng chỉ vừa qua tuổi hai mươi, cái tuổi thanh xuân còn dài huống hồ nàng lại là học viên tốp đầu có khả năng được chọn sang Liên Xô du học, ông không muốn phí đi một nhân tài như vậy được."

Nhưng thưa, em cũng tốt nghiệp được một năm rồi.

Nhiệm vụ của em là bảo vệ, chữa trị cho bộ đội chứ không phải là ở mãi tại ghế học viện như vậy ạ!

Đằng này điện tín báo về bộ đội vào Nam mắc bệnh thì nhiều mà quân y thì ít.

Lương tâm em không cho phép mình làm ngơ"."

Đan chú nói với con điều này không phải tư cách là cấp trên mà là tư cách của một người đi trước."

Ông thở dài nhìn Đan như cái cách ông nhìn đứa con gái mà ông luôn yêu thương."

Con bằng tuổi con của chú nên chú hiểu, tuổi này con còn nhiệt huyết muốn cống hiến hết mình cho tổ quốc nhưng con phải hiểu con là một viên ngọc quý, chính vì thế con càng phải được mài dũa nhiều hơn những viên ngọc khác có như vậy mới có ích cho tổ quốc về sau.

Con không chỉ phải nghĩ cho hiện tại cũng phải nghĩ cho tương lai.

Con không cần phải chứng minh gì cả lúc cần tự khắc tổ quốc sẽ chọn con."

Đến đây ông chỉ hy vọng những gì mình nói có thể giúp chị suy nghĩ lại nếu không ông cũng chẳng thể từ chối."

Bà con mới gửi thư lên, chú nghĩ con lên về quê một vài ngày để thăm bà, cũng đã nửa năm rồi còn gì".

Đan nhìn ông ánh mắt đã bớt đi phần nào cương quyết, nhưng chị vẫn muốn nói gì đó mà chẳng thành lời chỉ đành ngậm ngùi như bao lần khác.Đan chẳng thể nói nổi lời nào, nhưng cái bức rức trong lòng chị lại chẳng nguôi ngoai.

Chị đã chờ, chờ hơn một năm trời nhưng chẳng có tin gì.

Chị sợ nếu cứ chờ như này chị sẽ chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đống lửa có lớn đến mấy mà không thêm củi thì cũng có ngày lụi tắt."

Dạ con biết rồi cuối tuần con sẽ xin phép về thăm bà, còn chuyện vừa này con sẽ suy nghĩ thêm!"."

Ừ, suy nghĩ cho kĩ đừng để nuối tiếc với quyết định của mình!"

" Dạ cảm ơn chú, con xin phép về trước!!".

Đan vẫn để lại tờ đơn tình nguyện trên bàn, chị cúi chào người thầy của mình rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.----------------Một mùa hè nữa đã qua đi, nhưng cái nắng nóng của nó thì vẫn còn, vài cơn gió thổi qua cũng không thể nào xua tan sự khó chịu trong lòng.

Đan đứng lặng người trong lán trực, ánh mắt đăm chiêu nhìn tán lá xanh trước mặt, vài tia nắng nho nhỏ cố xuyên qua tán lá dày đặc làm đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ chớp vài cái vì chói mắt.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang đặt trên trang giấy viết dở nhưng tâm trí đã ở nơi nào, Đan ngồi đó lặng im một mình mặc cho tiếng ồn của vài sinh viên ngoài sân vang vọng đến.

Tuần trước Đan đã về thăm bà, sức khỏe của bà đã chẳng còn tốt nữa, dăm bữa nửa tháng lại bệnh một lần, khiến lòng chị chẳng thể yên.

Lần này về tình trạng sức khỏe của bà lại yếu đi trông thấy, dù biết bà đã ngoài tám mươi cái tuổi mà người đời gọi là 'thất thập cổ lai hy' đáng lẽ con cháu lên vui cho bà.

Thế nhưng lòng chị chẳng đành, ai lại không muốn bà mình sống đời cùng con cháu cơ chứ.

Đang trong mớ suy nghĩ hỗn loạn Đan bị kéo về bới mấy học viên năm 3 đang thực tập."

Chị Đan, nhanh nhanh có người bị thương chảy máu nhiều lắm ạ!"..

" Ừ chị biết rồi chờ chị lấy hộp sơ cứu!!".

Đan với vội hộp sơ cứu trên bàn, chạy theo đám nhỏ trước mặt, nay đến bệnh xá doanh trại để hướng dẫn sinh viên lại gặp tình cảnh này thật không biết nói sao nữa.

'Có phải vía mình xấu hay không mà mỗi lần đi hướng dẫn cũng có người bị thương' Đan chẳng dám nghĩ nhiều mà chuyên tâm chạy theo đám nhỏ.Chạy vội ra bãi sau của trại huấn luyện, nơi đây là một khoảng đất rộng được dọn sạch cỏ cây từ khi đoàn mới đến, bãi đất không rộng vừa đủ để tập trung một đại đội nhỏ, xung quanh bảo bỏ bởi những cây đại thụ to lớn râm mát thích hợp cho huấn luyện buổi sáng.Chân vừa chạy tới, Đan đã thấy vài học viên cao lớn đang đỡ một người khác vào trong bóng cây gần đó.

Hình như tình trạng khá nghiêm trọng.

Nhanh chóng vào xem tình hình, Đan tuy đã đi hướng dẫn nhiều cũng không khỏi cau mày trước vết thương này.Một vết rách khá sâu ngay vùng bụng, miệng vết thương nham nhở dính đầy bùn đất, máu từ vết rách vẫn không ngừng chảy, có thể do lúc tập trườn bò bị vật nhọn cứa phải.

Xem qua cũng thấy nghiêm trọng huống hồ học viên này lại là... nữ.

Nhờ một học viên bế người bị thương vào một lán tạm gần đó, Đan nhanh chóng lấy nước muối sinh lý rửa sạch miệng vết thương.

Chậm rãi dùng bông trắng loại bỏ đi lớp bụi bẩn phía ngoài, sau đó lại dùng cồn y tế khử trùng lại miệng vết thương.Từng hành động của chị đều rất cẩn thận như sợ người kia đau đớn, cũng phải nếu là nam thì cũng chẳng thể chịu nổi một vết thương như vậy trong khi đây lại là một cô gái cơ chứ.

Miệng viết thương được rửa sạch bằng cồn y tế, cái mát lạnh đột ngột xuất hiện khiến người kia khẽ rùng mình lông tơ theo đó cũng dựng lên.

Trong lúc sơ cứu Đan vẫn thấy người kia run nhẹ nhưng tuyệt nhiên chẳng có một lời kêu ca gì.

Xem ra quân đội tinh thần cũng cứng thật.

" Nếu đau quá thì nói với tôi, không cần chịu đựng đâu"."

Không sao, mấy cái này có nhằm nhò gì chứ".

Người đó bật cười khẽ, tuy không nhìn mặt Đan cũng biết lời này chỉ là cứng miệng mà thôi.

Cứ nhìn bàn tay nắm đến trắng bệch kia là đủ hiểu, có ngày cái miệng hại cái thân cũng nên."

Áaaa!

Chị nhẹ tay một chút!!".

Tiếng rên khẽ khiến Đan giật mình nhận ra mình hơi quá tay, lúc này Đan mới ngước lên nhìn người ngồi trên võng kia mà không khỏi bật cười.

Người kia khuôn mặt nhăn nhó, đôi mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau, hốc mắt đã đỏ lên dưới hàng mi dày còn ẩn hiện vài ánh nước, rõ ràng là rất đau mà vẫn cố chịu."

Đau thì nói là đau, còn mạnh miệng!"."

Ai bảo tôi đau?

Tại chị lau mạnh quá đấy thôi!".

Khánh nghe vậy chối bay, hồi nhỏ đánh nhau nhiều em còn chẳng nề hà, mấy cái này có là gì.

Thấy người kia mím môi bờ vai nhỏ cũng khẽ rung như nhịn cười khiến vành tai em đỏ lên trông thấy.

Em khẽ liếc nhìn vài sinh viên đang đứng ngoài chăm chú từng thao tác của chị mà ngại ngùng."

Ừ tại tôi được chửa!!".

Đan bật cười người gì mà trẻ con vậy không biết.Khánh bị chị chặn lời chỉ biết câm nín nhìn Đan đang xử lí vết thương cho mình, vài tiếng cười khẽ của sinh viên khiến em không biết cúi mặt vào đâu để trốn nữa.Thật là mất mặt mà!!!Sau khi sát khuẩn xong xuôi, Đan lục lọi tìm thuốc tê và kim chỉ trong hộp.

Chị nhìn
người trước mặt khẽ dặn dò, tay cầm phanh gắp bông cồn xử lí chỗ cần tiêm."

Hơi đau đấy cố chịu một chút sẽ hết".Nhìn thấy cái gật đầu chắc chắn của người kia, Đan tiêm một liều Procain bên cạnh vết rách rồi tiến hành khâu lại miệng vết thương.

Khánh thấy cơn đau tạm mất chỉ còn sự tê dại mất cảm giác, lúc này mới nhìn Đan hơi do dự:.

" Chị...!!!"

" Hửm?

Tôi sao?".

" Chị người Vĩnh Bảo hở?".

Đan ngước mắt nhìn người phía trên đang cúi xuống nhìn mình, có chút quen mắt nhưng không nhớ.

Có thể là ấn tượng thoáng qua.

Cái liếc mắt chỉ thoáng qua nhưng đủ để thấy được sự chờ đợi của người kia lớn đến mức nào, nhưng tiếc là chị không nhớ thật.Tiếp tục tập trung vào vết khâu hiện tại Đan thẳng thừng đưa ra đáp án vốn đã hiện rõ trong đầu mình từ lâu."

Không!!

Tôi quê Thái Bình!"."

Phì!!!".Chẳng biết sinh viên nào không nhịn được cười trước câu trả lời phũ phàng của chị khiến không gian có chút ngượng ngùng.Đan tiếp tục tập trung còn Khánh thì nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác.

" Có cần phũ như vậy không giời!!

Chắc kiếm cái lỗ mà chui xuống quá!!".

Khánh hé đôi mi cong nhìn người vẫn đang cặm cụi khâu buộc bên cạnh có chút hờn.Đang khi không hỏi mấy câu chẳng đâu vào đâu, học viên trường sĩ quan là vậy đó hả?.

Không khí bỗng nhiên im lặng đến kì lạ sau câu nói của Đan, tuy không trực tiếp nhưng Đan vẫn cảm nhận người kia đang nhìn mình chằm chằm.Có điều gì đó khó tả giữa hai người, ngại hả?

Chắc không phải đâu nhỉ?

Người nên ngại là người nằm kia chứ không phải chị, chị chỉ nói đúng với suy nghĩ thôi."

Sao tự nhiên lại hỏi tôi câu đó?".

Đan lại một lần nữa phá tan sự im lặng, mắt chẳng rời khỏi vết thương trên bụng kia."

Không có gì, chỉ là thấy chị hơi quen".

Không phải hơi mà là rất, cái ánh mắt đó sao Khánh có thể quên được, một đôi mắt buồn đã theo em suốt hai năm qua.

Nói không quá chứ thỉnh thoảng Khánh vẫn vô thức nhớ về đôi mắt ấy."

Ừ tôi cũng thế!".

Đan vô thức đáp lại câu trả lời kia, như một bản năng có sẵn.

Chợt thấy có gì đó không đúng chị lập tức chữa lại."

Có khi là gặp đâu đó hoặc người giống người!".

" Chắc vậy!!

Chỉ là...".Chưa nói hết câu, Khánh đã bị Đan cắt lời.

" Xong rồi, nằm nghỉ một chút tôi về lấy thuốc cho uống, tránh nước thay băng thường xuyên, nếu nhiễm trùng thì báo cái để đi bệnh xá ngay có biết chửa?

Để lâu nó lên sẹo thì không tốt!".

Đan cắt sợi chỉ cuối cùng, tay cẩn thận bằng lại miệng vết thương, dặn dò một hồi, rồi nhanh chóng rời đi.

Ra ngoài nghĩ ra cái gì đó chị gọi cho mấy sinh viên thực tập vào trông chừng người kia.

Vết thương sâu như vậy sợ là đêm về lại sốt cho xem
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back