Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 250: 250: Dừng Lại Cứu Người



Lá thư được phú hộ nhà họ Tân viết xong trao tận tay cho Thiên Phi.

Sau khi đã thanh toán các khoản tiền như bảng giá đã quy định, Thiên Phi cũng không còn việc gì làm mà quay về phục mệnh với thầy của mình.

Phú hộ cho con trai mình đánh xe ngựa đưa Thiên Phi trở về lại trấn , cả nhà ra đón và cả nhà ra tiển vị lương y, ai nấy vẻ mặt trông vô cùng hạnh phúc.

" đến người ta mến ,đi người ta thương".

Đúng là có đức thì tự tỏa hương thơm khiến người xung quanh cảm thấy yêu quý.

Cả đời phú hộ gặp nhiều đại phu nhưng lần này mới thật sự được gặp một lương y chính hiệu.

Cỗ xe ngựa rời đi , từ từ xa khuất khỏi Tân gia, rời làng Bắc trở về lại trấn.

Người đánh xe ngựa vui vẻ đưa vị đại phu trẻ tuổi này rời khỏi làng.Cỗ xe ngựa rời khỏi ngôi làng, tới vùng ruộng lúa mênh mông ở ngoài.

Bọn họ đi ngang qua cánh đồng lúa, Thiên Phi kéo rèm cửa nhìn ra cảm nhận vẻ đẹp đất trời.

Hướng ánh mắt xinh đẹp, nàng nhìn thấy mọi người đang làm việc dưới đồng khiến cảm giác của Thiên Phi mơ màng.

Nàng nhìn bên đường , có một đứa trẻ đang nô đùa.

Đứa trẻ độ tầm tuổi của nàng ngày xưa, khi hay đi cùng mẫu thân dọc con đường thôn quê , trong tâm cảm lại có sự hoài niệm.

Ở dưới ruộng , những người lớn đang làm việc ,đứa trẻ thì chơi trên bờ, trông cảnh này thật sự cảm thấy bình yên.

Chỉ là bất ngờ "bịch" một tiếng, đứa trẻ kia đạp vào một vật gì đó vấp té ngã xuống đất, đầu đập vào cục đá bất tỉnh.

Thiên Phi nhìn thấy giật mình gọi lớn.- " phu xe, dừng ngựa.

Mau dừng ngựa để ta cứu người"Tiếng của Thiên Phi vừa dứt, ở dưới ruộng lập tức có tiếng hét lên.- " ối con ơi , con có sao không?"Một người phụ nữ hoảng hồn chạy gấp rút lên bờ ,có lẽ là người mẹ.

Bà ta nhìn thấy con mình nằm bất tỉnh ,ở cổ có một vết rách, máu chảy ra mà hoảng hốt la lên thảm thiết.- "ai cứu con tôi với...!ai cứu con tôi không..?"Tiếng la hét thất thanh hoảng loạn.

Đứa trẻ này bị té xuống, có một nhành cây sắc nhọn chĩa lên cứa vào cổ nó tạo thành một vết cắt khiến máu chảy ra.

May mắn thay, gần đó có một vị đại phu đang đi ngang qua lập tức chạy lại nói lớn.- " để đấy cho ta.

Ta là đại phu , ta sẽ cứu nó"Khuôn mặt người mẹ trở nên mừng rỡ, lập tức hướng ánh mắt về phía đại phu mà hi vọng.

Đại phu đến đẩy đứa trẻ nằm ngửa , thấy máu từ cổ tuôn ra.

Ông nhanh chóng lấy một miếng vải bịt vết thương lại để cầm máu, nhìn người mẹ đang hốt hoảng mà ông trấn an.- " Yên tâm đi , chỉ là vết cắt nhẹ không đụng đến động mạch chủ ,cầm máu một chút là không sao.

Đứa trẻ đập đầu vô cục đá, chỉ bị choáng một chút mà thôi, lát nữa sẽ tỉnh"Nhìn con mình nằm yên bất động, người mẹ vô cùng hoảng hốt.

Sau khi được đại phu giải thích và vổ về thì cũng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng đứa trẻ ấy nhìn vẫn nằm yên bất động.

Đại phu kia vẫn hai tay bịt vào vết thương ở cổ ấy của đứa trẻ, lúc này Thiên Phi nhìn thấy , nàng từ từ bước tới chỗ đại phu và đứa trẻ ấy mà khẽ nói .- "ông không làm như vậy được đâu.

Ông làm như vậy là ông đang giết cậu bé ấy"Đại phu nước mắt lên nhìn, thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi thì tức giận.

Chỉ là một tên thư sinh lại có thể nói những lời hàm hồ như vậy sao? Ông trừng mắt tức giận mắng.- " ta là đại phu ở cái làng này.

Ta cứu người còn cần phải đến một cậu thanh niên như ngươi vắt mũi chưa sạch chỉ ta ư ? Ta giết nó hồi nào, ngươi mau nói rõ ra"Thiên Phi bước lại gần, vẫn quan sát đứa bé trẻ một cách cẩn thận mà nói.- " nếu là người trưởng thành thì ông cầm máu như vậy là đúng.

Nhưng đứa trẻ này chỉ là một đứa trẻ , bàn tay to của ông đã đang đè vào đường thở của đứa trẻ khiến nó không thể thở được "Nói xong từ từ quỳ xuống, lấy tay kéo nhẹ tay đại phu lên trên một chút và nói .- "ông phải bịt lên cao thế này , để cho cậu bé còn thở được"Vừa nhấc bàn tay một chút xong, cậu bé lập tức hô hấp , ngực phập phồng như là đã bị nghẹt thở lâu lắm vậy.

Người mẹ nhìn thấy mừng rỡ ,mà vị đại phu này rất ngạc nhiên.

Ông ta nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi kia mà hỏi.- " này cậu trai trẻ , cậu thật sự là ai?"Thiên Phi mỉm cười dịu dàng, đáp lời .- " tại hạ là đại phu Thiên Phi , học trò của đại phu Phi Hùng trên trấn Hắc Xà.

Được thầy ra chỉ thị xuống làng Bắc này chữa bệnh cho phú hộ họ Tân.

Đã xong nhiệm vụ và đang trên đường trở về."Đại phu Phi Hùng ư ? Là vị đại phu danh tiếng lẫy lừng ở trấn Hắc Xà đó sao ? Cả vị đại phu làng và người mẹ đều tròn xoe mắt nhìn vào, quả nhiên là y thuật cao hơn một bậc.

Còn trẻ như thế này đã trở thành đại phu rồi sao, đúng là tuổi trẻ tài cao.

Người mẹ vội hướng đại phu Thiên Phi mà quỳ vái lạy nói .- "đại phu, hài tử không may gặp nạn, mong đại phu cứu giúp."Người mẹ nghe tới đệ tử của đại phu Phi Hùng , lại thấy y thuật cao hơn thì hi vọng lắm, mong muốn được vị đại phu cao minh giải cứu.

" con đau thì cái xót" , thấy con mình bị nạn thì cha mẹ đương nhiên muốn một đại phu tài giỏi nhất chữa trị.

Thế nhưng điều này vô tình lại chạm tự ái của đại phu làng kia.

Thiên Phi nhẹ nhàng xem lại vết thương, thấy cũng không có gì nghiêm trọng quá , nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói .- "xin phu nhân yên tâm, đứa trẻ này bị vết thương không quá nặng, vị đại phu đây cũng hoàn toàn có thể cứu được.

Tay nghề của ông ấy cũng rất tốt, có thể thực hành cầm máu nhanh chóng ,chỉ là ông ấy có chút sơ suất mà thôi.

Mọi chuyện hãy cứ yên tâm giao cho vị đại phu này, mong phu nhân đừng quá lo lắng."Lời nói của thiên phi vừa khen ngợi đại phu làng, cũng là vớt vát cho ông chút thể diện , lại vừa trấn an người mẹ kia để bà ta yên lòng.

Lúc này bất chợt đứa bé mở mắt ra , đôi mắt nhấp nháy khẽ rên lên.- " mẫu thân, con đau quá "Người mẹ thấy con mình tỉnh lại thì mừng rỡ vô cùng, nước mắt ứa ra.

Hai tay nắm chặt lấy bàn tay con mình mà dỗ dành.- "con đừng sợ, không sao đâu.

Có đại phu ở đây rồi , đại phu sẽ cứu con"Nói xong rớt nước mắt , đưa tay con trai mình lên mà hôn nhẹ, nắm giữ như sợ con mình bị người ta cướp mất vậy.

Nỗi lòng của người mẹ nào cũng vậy, cũng đều yêu thương con mình vô điều kiện.

Trong tất cả thứ tình cảm trên thế gian này , thứ tình cảm xếp trên tất cả các loại tình cảm khác, thứ tình cảm duy nhất có thể được gọi là "thiên tình" thì chỉ có thể là tình yêu của một người mẹ.Thiên Phi lúc này lại bước tới cỗ xe ngựa, hướng người đánh xe mà nói.- " Tân thiếu chủ , thiếu chủ có thể cho mượn cỗ xe ngựa này chở đứa trẻ về nhà được không ? Đứa trẻ ấy cần phải được đưa về nhà tịnh dưỡng"Thiên Phi là ân nhân của nhà họ Tân, đương nhiên điều kiện này với Tân An là một điều hết sức bình thường.

Tân An lập tức cười toe toét nói .- "được chứ ,có gì mà không được?"Lập tức xuống xe ngựa, tới nơi bế đứa trẻ lên xe.

Đương nhiên mẹ của nó cũng lên xe , nhưng đại phu kia thì không.

Đại phu làng lúc này cảm thấy không hài lòng, ông ta có vẻ không phải là người bao dung cao thượng cho lắm.

Ông ta hừ một tiếng.- " Nếu đã có đại phu từ trên trấn thì không cần lão phu nữa, lão phu xin cáo từ "Nói xong hừ một tiếng nữa rồi đi mất trước con mắt ngỡ ngàng của Thiên Phi.

Thiên Phi còn khá trẻ, chưa hiểu chuyện đời lắm.

Lại là người luôn hướng thiện, nàng nghĩ rằng cứu người khác là một cơ hội tích đức cho mình ,không nghĩ rằng vị đại phu này lại nổi tự ái như vậy mà đi mất.

Thiên Phi đôi mắt thoáng buồn, quay sang nhìn người phụ nữ kia mà trấn An.- " phu nhân đừng lo , ta sẽ chăm sóc cho hài tử.

Chúng ta cùng nhau về nhà phu nhân thôi"Nói xong tất cả lên xe ngựa , cỗ xe đưa cả gia đình về nhà của đứa trẻ ấy.

Khi về tới nhà, Thiên Phi đã chăm sóc vết thương cho đứa trẻ một cách rất là cẩn thận và tỉ mỉ , còn kê đơn thuốc cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ này cầm đơn thuốc , trong lòng suy tư.

Bà ta nhìn Thiên Phi , hít một hơi thật sâu lấy can đảm mà nói .- "đại phu.

Tiền thuốc , tiền khám này hết bao nhiêu, xin đại phu cứ nói.

Nếu bây giờ tôi không trả được , tôi lập tức sẽ đi vay mượn hàng xóm trả cho"Thiên phi nhìn người phụ nữ ấy, khuôn mặt đang lo lắng.

Nàng lại liếc nhìn xung quanh nhà một lượt, thì nhận ra đây là một căn nhà bình dân không giàu có gì.

Trong suy nghĩ của người ta , một vị đại phu trên trấn xuống khám chữa bệnh hẳn sẽ lấy rất nhiều tiền, bởi đại phu làng đã lấy tiền không rẻ thì đại phu trấn chắc sẽ lấy gấp đôi hoặc gấp ba gì đó.

Thiên Phi hiểu ý, nàng mỉm cười dịu dàng.- " vết thương không quá nặng, thuốc cũng không phải là đắt.

Chỉ một đồng một thang thuốc, tổng cộng ba thang và công khám nữa là hết bốn đồng"Người phụ nữ nghe xong thì tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ lại rẽ đến như vậy, liền ấp úng hỏi .- "đại phu ,người có tính nhầm không ? Chỉ bốn đồng thôi sao?"Thiên Phi lại quay sang nhìn người phụ nữ ấy , nàng nhẹ nhàng gật đầu.- " không sai , chỉ có từng đó , đúng theo bảng giá của y quán.

Ta tuyệt đối không lấy hơn."Người mẹ vui mừng lắm.

Bốn đồng không phải là con số lớn, bà lập tức lấy trả cho vị đại phu trẻ tuổi kia, hết lòng cảm ơn rối rít.

Thiên Phi sau khi xử lý ổn thỏa thì cáo từ rời đi , người mẹ ra tận cổng đưa tiễn.

Cả cuộc đời bà không ngờ rằng một vị đại phu ở trên trấn lại có thể khám rẻ hơn đại phu ở làng.

Một vị đại phu trên trấn có việc đi ngang qua lại sẵn sàng dừng lại và cứu giúp cho đứa con của bà mà không đòi hỏi bất cứ điều gì , thật sự rất khác với những đại phu trong làng.

Trong khoảnh khắc này , bà lại nghĩ đến câu "lương y như từ mẫu".

Liệu có phải chăng đây chính là vị lương y trong truyền thuyết ấy.Khi người ta sống trong bùn đen lâu rồi, và bất ngờ gặp một thứ gì đó sạch sẽ người ta sẽ cảm thấy thứ đó kỳ lạ lắm.

Cứu người tích công đức không phải là chuyện đương nhiên đó sao ? Đại phu chữa bệnh cho người khác lấy đúng giá tiền, giá thuốc không phải là điều hiển nhiên đó sao? Ấy thế mà trong một xã hội bất bình thường, thì những việc bình thường lại trở thành một thứ gì đó đặc biệt.

Những thứ hiển nhiên trong xã hội bình thường, nhưng ở trong xã hội bất bình thường thì lại trở thành một điều gì đó lung linh hiếm có ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 251: 251: Thai Phụ Chuyển Dạ



Sau khi đã cứu chữa cho đứa trẻ kia , ổn định xong mọi chuyện,thanh toán mọi chi phí.

Công việc đã hoàn thành , Thiên Phi lại chuẩn bị trở về trấn Hắc Xà.

Để yên tâm, nàng kiểm tra sức khỏe đứa trẻ một lượt.

Khi xong xuôi hết , Tân An lúc này tới bên cạnh nói.- " Thiên Phi đại phu ,chúng ta đi thôi"Thiên Phi khẽ gật đầu, chào từ biệt người mẹ và đứa trẻ mà lên cỗ xe ngựa rời đi.

Cỗ xe ngựa lại lăn bánh, khởi hành hướng về trấn, lại một lần nữa rời làng.

Với những chuyện đã xảy ra, Tân An cảm thấy mến mộ vị đại phu này lắm.

Hắn suy nghĩ gì đó , khẽ bật cười.- " Thiên Phi đại phu, người đúng thực là lương y nhỉ"Thiên Phi nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn Tân An mà hỏi.- " thì ta là lương y chứ sao ? Chẳng lẽ vị thiếu chủ này nghi ngờ ta là kẻ giả mạo ư?"Tân An lại bật cười , hắn lắc đầu nhưng không nói gì cả.

Thiên Phi còn trẻ , không hiểu sự đời lắm, nhưng Tân An thì khác.

Thời gian tìm cách cứu chữa bệnh cho con trai mình , Tân An đã gặp nhiều đại phu nhưng toàn là loại lấy tiền nhiều mà không chữa được bệnh , toàn thứ quan tâm đến vật chất mà chả có lương tâm gì , sao có thể gọi là lương y được chứ ? Chỉ có vị đại phu trẻ tuổi đang ngồi trong cỗ xe ngựa của hắn này mới thật sự là lương y.

Cỗ xe ngựa lại rời khỏi địa phận của làng, đi lại con đường mà bọn họ đã từng đi.

Lần này có lẽ là sẽ về thẳng, không biết còn gặp chuyện gì dọc đường nữa không.Con đường bọn họ đang đi là con đường độc nhất nối liền từ làng Bắc tới trấn , ai muốn đi giữa hai nơi này đều phải đi con đường ấy.

Ở trên con đường này tồn tại một cỗ xe ngựa khác , có vẻ cũng đang đi từ làng đến trấn.

Bọn họ là một đôi vợ chồng, người chồng đánh xe ngựa chở vợ mình, là một thai phụ sắp đến kỳ sinh nở.

Vợ chồng này vốn làm ăn ở trấn , định cư cũng ở trấn.

Người vợ gốc gác là ở làng Bắc , không hiểu sao khi mang thai 8 tháng thì người vợ lại nhớ cha mẹ mà xin về gặp cha mẹ một chút để thỏa lòng mong nhớ.

Bầu bì lớn như vậy, lẽ ra nên nghỉ ngơi.

Nhưng tính cố chấp của người vợ đã khiến người chồng phải chiều chuộng vợ mình, ông ta đánh xe về làng Bắc thăm cha mẹ vợ năm bảy bữa rồi trở về lại trấn.

Cỗ xe ngựa đi được nửa đường rồi , bất ngờ người vợ trong xe nói lớn.- " phu quân , thiếp đau bụng quá "Người chồng giật mình dừng xe ngựa, kéo rèm nhìn vô thì thấy người vợ đang run rẩy ôm bụng ,anh ta lo lắng hỏi .- "phu nhân, nàng không sao chứ ? Có chuyện gì xảy ra vậy?"Người vợ run rẩy chỉ vô cái bầu của mình mà nói.- " không ổn rồi , hài tử muốn ra ngoài.

Sớm không ra, muộn không ra, sao lại ra đúng lúc này chứ?"Người đàn ông nghe vậy thì tái mét mặt, run rẩy không biết phải làm gì bây giờ.

Anh ta run rẩy nói.- " được, được rồi.

Để ta đi tìm bà mụ"Vừa nói xong , người vợ đã la lên .- "không...!đừng có đi.

Giờ tìm bà mụ ở đâu chứ?"Con đường này nối liền giữa trấn và làng, và ở giữa là nơi hoang vắng thì làm gì có bà mụ nào ở gần đây.

Người vợ chuyển dạ sinh nở cần có người bên cạnh, giờ ông chồng chạy đi tìm bà mụ thì đến khi nào mới trở lại? Đôi bàn tay người vợ run rẩy , người chồng lúc này lại nói .- "vậy...!để ta đánh xe nhanh hơn , nhanh quay về trấn"Lời nói ngu ngơ, người vợ nhìn người chồng ngốc nghếch của mình mà nhăn nhó.- Phu quân ơi hỡi phu Quân , chàng động não một chút đi.

Chàng chạy nhanh về đó, xe ngựa sốc thế này, đến lúc đó e rằng cả thiếp và hài tử cũng không toàn mạng.

Chàng định hại chết mẹ con thiếp sao?"Người chồng giật mình , khuôn mặt đờ đẫn ra.

Thực ra hắn ta cũng không phải kẻ ngu dốt , chỉ là trong hoàn cảnh này con người ta trở nên đờ đẫn đi , không biết phải làm gì.

Người vợ lúc này nhăn nhó nhìn chồng nói .- "mau mau, chuẩn bị cho thiếp sinh nở.

Không có bà mụ thì thôi, thiếp sinh nở một mình cũng được"Người chồng nghe vậy thì lòng đau như cắt , quặn thắt tim đau.

Hắn ta là một người đàn ông, biết phải đỡ đẻ cho phụ nữ như thế nào ? Chưa kể trong thời phong kiến còn cổ hủ lạc hậu, cho rằng chuyện sinh nở là chuyện dơ bẩn.

Người đàn ông chạm tay vào chuyện sinh nở là một điều không sạch sẽ , sẽ dẫn đến xui xẻo lâu dài.

Những điều cổ hủ này thực sự đã tồn tại trong thời phong kiến, mà người vợ cũng không muốn người chồng mình phải ở trong , bà ta phẩy tay.- " đi ra ngoài canh đi , để thiếp trong đây một mình.

Thiếp tự lo được, chàng có ở trong đây cũng không giúp được gì đâu "Người chồng đau nhói trái tim , nhưng cũng đành phải tuân theo lời vợ , bởi trong hoàn cảnh này hắn ta cũng thực sự không biết phải làm gì.

Hắn đành phải ra ngoài cỗ xe ngựa đứng đợi , người vợ bên trong đau bụng quá hét lên một tiếng thất thanh.- "Á...!đau quá ...ai cứu tôi với..."Tiếng la thất thanh của người vợ vô tình lúc ấy làm người chồng hoảng hốt, và lại chạm đến tai của một người đang ở một cỗ xe ngựa khác đi tới.

Tân An đánh ngựa chở vị đại phu về trấn , vừa đi ngang cỗ xe ngựa đang đậu lề đường thì tiếng hét của thai phụ phát ra.

Thiên Phi giật mình mở cửa rèm ngó ra, lập tức nói.- " thiếu chủ ,cho ta xuống xe.

Có người đang gặp nạn, để ta cứu giúp họ "Thiếu chủ nghe vậy thì bật cười , lập tức đánh xe sát vô lề đường.

Cỗ xe ngựa của Tân An đậu trước cỗ xe ngựa của thai phụ kia tầm ba trượng.

Thiên Phi xuống xe, ôm theo hộp dụng cụ chạy lại gần cỗ xe ngựa đấy mà hỏi.- " vị đại hiệp này, không biết trong xe là ai ? Ta nghe thấy có tiếng kêu cứu , có chuyện gì xảy ra? Ta là đại phu , hãy để ta giúp đỡ"Người đàn ông thấy trước mặt mình là một chàng trai trẻ tuổi tự xưng đại phu thì có chút nghi hoặc.

Thứ nhất ,đây là một người đàn ông.

Thứ hai , người này còn quá trẻ , sao có thể là đại phu chứ? Trong lúc còn đang nghi hoặc , Tân An bước tới gần nhìn người đàn ông ấy mà nói.- " ồ, tưởng ai xa lạ.

Thì ra là Hướng Thọ huynh đó à? "Lời nói chào hỏi cất lên, người đàn ông ấy họ Hướng tên Thọ vừa nghe nói liền quay sang nhìn thì phát hiện ra người quen , lập tức đáp lời.- " là Tân An huynh đó sao ? Sao huynh lại ở đây ? Huynh không ở nhà mà đi đâu thế này ?"Thì ra Tân An và Hướng Thọ là bạn bè quen biết , có một chút giao tình.

Tân An liền hướng về chàng trai trẻ bên cạnh mình mà nói.- " không giấu gì Hướng huynh.

Hài tử của ta bệnh nặng, mời các đại phu làng chữa trị đều không hết nên ta phải lên trấn Hắc Xà để thỉnh vị danh y Phi Hùng đại phu về chữa trị.

Thế nhưng đại phu Phi Hùng quá bận rộn , không thể đi được nên đã cho học trò của mình là Thiên Phi đại phu đi thay, chính là vị đại phu này "Nói xong liền hướng về phía Thiên Phi mà giới thiệu.

Và khi giới thiệu xong vị đại phu này , Tân An còn không quên buông vài lời quảng cáo.- " vị đại phu này tuy còn trẻ nhưng y thuật cao minh, so với Phi Hùng đại phu thì cũng có thể gọi là bằng một nửa, thực sự rất tài giỏi.

Bệnh tình của hài tử ta đã được vị đại phu này chữa khỏi, y thuật quả thực rất cao siêu"Lời quảng cáo như rót mật vào tai.

Hướng Thọ nghe nói là đại phu thì vô cùng mừng rỡ , lập tức hướng Thiên Phi thi lễ mà nói.- đại phu, xin cứu hiền thê với.

Hiền thê ta đang ở trong xe, bụng mang dạ chửa đã chuyển dạ sinh con.

Ta là đàn ông, trong tình huống này thật sự không biết phải làm thế nào, xin đại phu cứu giúp"Chuyển dạ sinh con ư? Thiên Phi nghe vậy thì lập tức gật đầu nói.- " được rồi, chuyện đỡ đẻ ta rất có kiến thức về chuyện này, hãy để ta giúp cho"Nói xong toan bước vô xe , chưa kịp bước vào thì trong xe có tiếng hét lên.- " không được, không được vào đây.

Ta không cần đại phu, ta cần bà mụ.

Các người tuyệt đối không được vào đây"Thiên Phi khựng người lại, mà người chồng lúc này lo lắng lắm, hắn hướng vô cổ xe ngựa mà nói.- " Hiền Thê à , nghe ta nói vài câu.

Có đại phu ở đây, mà đại phu thì đương nhiên y thuật phải cao hơn bà mụ rồi.

Đại phu có thể giúp nàng sinh nở ,nàng đừng quá cố chấp , hãy để đại phu giúp nàng "Lời nói của người chồng mong muốn thuyết phục được người vợ.

Tất cả những người ở đó đều hiểu rằng chuyện sinh nở thì phải nhìn vô chỗ nhạy cảm của người phụ nữ.

Thời phong kiến , không người phụ nữ nào muốn người đàn ông khác nhìn vào ch* k*n đáo ấy của mình.

Huống hồ chuyện sinh nở thì không chỉ nhìn mà còn phải chạm vào và phải làm rất nhiều việc, thật sự rất tế nhị.

Người phụ nữ bên trong ấy dường như chính là ái ngại chuyện này , liền lập tức khước từ chồng mình mà nói .- "đại phu thì đại phu , nhưng nam nữ thọ thọ bất thân.

Làm gì có chuyện một người đàn ông đi đỡ đẻ cho phụ nữ chứ? Nếu quý vị có lòng tốt , mau chạy đi kiếm cho ta một bà mụ, ta sẽ đội ơn nhiều lắm."Bây giờ là lúc nào rồi mà đòi bà mụ ? Nơi bọn họ dừng lại chính là ở giữa trấn và làng , cho dù bây giờ có tháo ngựa ra khỏi cỗ xe mà cưỡi ngựa phi thẳng tới làng hoặc tới trấn để kiếm bà mụ , thì lúc quay trở lại cũng đã trễ mất rồi , làm sao có thể đi kiếm được.

Nếu như may mắn có một bà mụ nào đó đi ngang qua đây, vô tình đúng thời điểm này thì còn có thể có được.

Nhưng điều đó thật sự rất hoang đường, sao có thể xảy ra được.

Vậy thì phải làm gì đây?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 252: 252: Bước Đầu Thực Hiện Ý Nguyện



"Á...!đau quá"Tiếng hét thất thanh của thai phụ trong cỗ xe ngựa lại vang lên khiến người chồng hoảng hốt không còn tâm trí , mà Thiên Phi cảm thấy lo lắng, nàng ở ngoài nói vọng vô .- "phu nhân, xin đừng câu lệ tiểu tiết.

Xem tiếng hét của phu nhân có lẽ là rất đau, coi chừng gặp phải ca sinh khó.

Nếu không cẩn thận có lẽ nguy hiểm đến tính mạng hai mẹ con , chi bằng hãy để ta vào giúp đỡ để hai mẹ con có thể được "mẹ tròn con vuông", gia đình nguyên vẹn.

Phu nhân nghĩ xem, như vậy không phải tốt hay sao?"Lời nói của Thiên Phi vừa dứt , bên trong đã có tiếng quát ra mắng.- " cái gì mà giúp đỡ chứ ? Ngươi chẳng qua là muốn kiếm tiền mà thôi , rồi vẽ chuyện sinh khó này nọ để hù dọa ta.

Ngươi còn chưa nhìn thấy ta thế nào, làm sao biết ta sinh khó ? Đây rõ ràng là loại lang băm lừa tiền người khác , cút đi"Lời nói chua cay ác nghiệt của thai phụ thật sự khiến người chồng cảm thấy ái ngại.

Cũng không trách thai phụ ấy được.

Đang trong lúc sinh nở đau đớn, hoàn cảnh ngặt nghèo người ta thường không giữ được bình tĩnh.

Lại thêm cái nho giáo tam tòng tứ đức đè nén lên đầu khiến bà ta có những lời nói không chuẩn mực.

Điều mà người phụ nữ sợ nhất chính là bị chồng lạnh nhạt, điều mà của phụ nữ sợ nhất trong thời phong kiến chính là bị người khác chê cười.

Tuy là hiểu chuyện như vậy , nhưng Tân An nghe thấy người khác mắng vị lương y của mình thì hắn cảm thấy khó chịu , bước lên chỉ vào phía cỗ xe ngựa mà nói.- " Hướng phu nhân ,ta nói cho phu nhân biết.

Vị đại phu này y thuật cao minh , lấy lương tâm đạo đức nghề y đặt lên hàng đầu.

Vừa rồi cứu mạng con trai ta, phụ thân ta đem tặng hẳn một đại nguyên bảo nhưng đại phu này từ chối, chỉ lấy đúng giá thuốc giá tiền.

Đây chính là một vị lương y chính trực thật sự, không phải là lang băm.

Phu nhân từ chối sự giúp đỡ thì thôi, không được xúc phạm vị ân nhân này của nhà họ Tân ta"Lời nói ra đầy tức giận thể hiện trách nhiệm khi có người khác đang xúc phạm ân nhân của mình.

Hướng Thọ nghe vậy thì cảm thấy đây như một lời quảng cáo sống động nhất, thực tế nhất.

Hắn liền lập tức hướng về cỗ xe ngựa mà nói.- " Hiền thê, cứ để cho vị đại phu này giúp nàng sinh nở đi.

Ta tuyệt đối không để bụng những chuyện nhỏ nhặt, vẫn sẽ yêu thương nàng như ngày nào, không một chút thay đổi , xin nàng cứ yên tâm."Lời nói như thể cầu xin , khẳng định cam kết về tình yêu không thay đổi.

Thế nhưng người phụ nữ trong xe thật sự quá cố chấp, không biết từ nhỏ đã được dạy dỗ kiểu gì mà lại đóng khung mình trong xiềng xích của sự cổ hủ.

Từ bên trong cỗ xe ngựa , Hướng phu nhân gào lên .- "không...!ta không cần, ta tự sinh nở được.

Các người không được vào đây."Chấp niệm này thật sự quá lớn, xem ra khó có thể thay đổi.

Người chồng bất lực trong việc thuyết phục, còn Thiên Phi đứng đẫn đờ lo lắng.

Trong tâm trí nàng bắt đầu phán đoán, nghe tiếng hét của thai phụ cảm thấy có vẻ đau đớn lắm.

Nàng đoán chừng đây là một ca sinh khó, khả năng xảy ra chuyện đáng tiếc là rất cao.

Nếu sinh nở mẹ tròn con vuông thì thôi , còn nếu lỡ có chuyện gì cả mẹ cả con sẽ không toàn vẹn, điều này thật sự khủng khiếp.

Để được sự đồng ý của thai phụ, Thiên Phi có lẽ chỉ còn cách công khai thân phận nữ nhi của mình.

Chỉ cần thai phụ biết nàng là nữ nhi như bà ấy, thì thai phụ sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ của nàng.

Thế nhưng có một vấn đề nho nhỏ, làm sao để đuổi khéo người chồng và Tân An đi bây giờ ? Nói Tân An rời đi thì dễ , nhưng người chồng chắc chắn sẽ không chịu đi.

Mà để bọn họ biết được thân phận nhi nữ của mình , nàng sợ rằng sẽ có nhiều chuyện bất ổn.

Nên nhớ luật lệ Tây Bắp sẽ tử hình nếu phụ nữ học nghề y."Á ...đau quá.

Tôi chết mất..."Tiếng hét của thai phụ lại vang lên , cảm nhận đang chịu sự đau đớn khủng khiếp.

Thiên Phi siết chặt nắm tay lại, nàng nhớ lại hình ảnh của mẹ mình ngày xưa.

Thủa sinh thời, bà đã phải chịu cơn đau hành hạ cho đến chết.

Đạo đức nghề y , lý tưởng nghề y của Thiên Phi là gì ? Chính là để cứu giúp những người phụ nữ trong hoàn cảnh như thế này, cái hoàn cảnh mà mẹ nàng đã phải trải qua.

Không còn màng đến tính mạng của mình hay gì nữa , Thiên Phi lúc này hướng vào cỗ xe ngựa mà nói.- " Hướng phu nhân.

Không giấu gì phu nhân, ta cũng là nhi nữ như phu nhân mà thôi"Lời nói vừa dứt , cả Hướng Thọ và Tân An trợn tròn mắt quay phắt về phía Thiên Phi mà chằm chằm nhìn.

Thiên Phi không còn sợ hãi nữa, nàng vứt bỏ tất cả cảm giác sợ hãi của mình mà nhẹ nhàng đến bên cạnh cỗ xe ngựa, ngay chỗ rèm cửa sổ mà vén áo mình ra , bình tĩnh nói.- "Nếu phu nhân không tin, hãy nhìn vào ngực ta đây"Khi áo nàng vén lên , thứ gì đó tròn tròn tuyệt phẩm lộ ra ngoài.

Cả Hướng Thọ và Tân An nhìn thấy thì vội quay phắt mặt đi chỗ khác , đây là sự lịch sự của đàn ông, không thể nhìn vào ngực trần người phụ nữ như vậy.

Hướng họ quay mặt đi, nhưng vẫn nói vào trong.- " phu nhân , nàng và kéo rèm cửa sổ ra mà nhìn thử đi"Lúc này thai phụ trong xe liền ráng sức của mình, kéo rèm xe nhìn qua rèm cửa sổ.

Bà ta thấy trước mặt mình là một b* ng*c căng tròn của nữ tử , rõ ràng là nữ nhân.

Trong một thoáng ngơ ngác, thai phụ thái độ thay đổi hoàn toàn mà bật khóc, gào lên trong nước mắt.- " đại phu , xin hãy cứu ta với , cứu con ta với , ta sắp chịu hết nổi rồi.

Xin đại phu cứu lấy mẹ con ta với, ta đau chết mất"Tiếng gào thét ấy cầu xin vị đại phu cứu mình, đó là tiếng gào trong lo lắng hoảng sợ tìm thấy được hy vọng, tìm thấy được người có thể trao trọn niềm tin.

Dù rằng đã bị cự tuyệt, bị xua đuổi, nhưng đại phu luôn phải bao dung vị tha.

Thiên Phi không hề để bụng những chuyện đó, nàng lập tức gật đầu nói.- " được, ta sẽ giúp phu nhân ngay đây"Nói xong lập tức chui vào trong cỗ xe ngựa , tiến hành công việc của mình, giúp người phụ nữ kia mẹ tròn con vuông.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm không có nhiều thời gian để tính toán, Thiên Phi đã vứt đi nỗi sợ bị lộ thân phận nhi nữ của mình mà lao vào trong cỗ xe ngựa đỡ đẻ cho người phụ nữ sinh khó.

Ở bên ngoài, Tân An tới gần Hướng Thọ, khều tay của người đàn ông ấy mà nói.- " chúng ta ra đằng kia nói chuyện"Người đàn ông nghe vậy thì cũng gật đầu, trong lòng hắn ta đang vô cùng vui mừng vì có một vị đại phu nữ giúp đỡ vợ hắn.

Đây là điều trong mơ hắn cũng không nghĩ được, bởi trên đời thật sự có đại phu nữ sao? Cả hai đi tới cỗ xe ngựa của Tân An , họ vẫn hướng mắt về phía cỗ xe ngựa của thai phụ nhưng không còn lo lắng như lúc đầu nữa.

Tân An lườm mắt nhìn Hướng Thọ mà nói.- " sướng nhất là ngươi rồi.

Có đại phu nữ đỡ đẻ cho vợ mình, ở thời đại này làm gì có ai được như vậy ? Ngươi nên nhớ, phụ nữ học nghề y là bị tử hình đấy"Lời nói ấy hàm ý nhắc nhở.

Hướng Thọ lập tức hiểu ý mà quay sang nhìn Tân An gật đầu.- " Tân huynh , ta biết , ta nhất định sẽ giấu kín chuyện này, không một câu mở mồm nói ra với ai.

Ta tuyệt đối giữ bí mật, "sống để bụng, chết chôn theo" , không bao giờ tiết lộ danh tính của vị đại phu ấy dù chỉ một chút "Tân An thấy kẻ này thông minh nhanh trí, đã hiểu ngay ý mình thì khẽ gật đầu.

Hắn cảm thấy yên tâm hơn, lại nhìn về hướng cỗ xe ngựa mà nói tiếp .- "vị đại phu đó y thuật cao minh, đạo đức lại hơn người.

Cả y thuật lẫn y đức đều thuộc hàng xuất chúng , một vị lương y như vậy phải được bảo vệ.

Lần đó cứu hài tử của ta là có ơn với nhà ta, nay cứu vợ con ngươi là có ơn với ngươi, là ân nhân chung của hai chúng ta.

Nếu ngươi dám làm chuyện gì đó bất lợi với ân nhân , thì Tân An ta dù chết cũng không để cho người được yên."Lời nói vừa dứt , Hướng Thọ đã quay sang Tân An mà cúi đầu thi lễ.- " tân huynh, Hướng Thọ ta tuyệt đối không lấy oán báo ơn, tuyệt đối không phải là loại cầm thú đó , xin Tân huynh cứ yên tâm"Tân An lại một lần nữa gật đầu , lúc này không còn đe dọa mà chuyển sang trấn an Hướng Thọ.

Hắn chỉ về phía cỗ xe ngựa mà thai phụ đang ở đó , nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng mà nói.- " vị đại phu đó đã ở trong nhà ta ba ngày, chữa trị cho hài tử của ta.

Y thuật chắc chắn tuyệt vời , sẽ đỡ đẻ thành công.

Vợ con ngươi chắc chắn sẽ được cứu , ngươi cứ yên tâm."Lời trấn An của Tân An khiến Hướng Thọ cảm thấy yên tâm lắm.

Bọn họ đợi một hồi nữa, bất ngờ trong tiếng xe ngựa có tiếng Khóc trẻ em phát ra " oa oa oa...".

Tiếng khóc ấy của một đứa trẻ mới sinh, ai nấy nghe cũng đều hiểu chuyện gì.

Hướng Thọ quay sang nhìn Tân An mà mừng rỡ, như muốn hỏi rằng những gì mình nghe có phải là thật không ? Tân An nhìn Hướng Thọ mà gật đầu , như muốn nói rằng những gì ngươi vừa nghe chính là sự thật.

Trong vô thức , Hướng Thọ chạy lại gần cỗ xe ngựa của mình, đứng bên ngoài hỏi vào.- " phu nhân, thế nào rồi ? Ổn không?"Thai phụ đang rất mệt mỏi, dường như không trả lời , nhưng tiếng của vị đại phu ấy thì cất lên.- " xin hãy yên tâm, mẹ tròn con vuông.

Cả mẹ và con đều ổn cả "Lời nói ấy khiến Hướng Thọ sung sướng lắm.

Bên trong xe , Thiên Phi là người tâm lý, liền nói với sản phụ.- " phu nhân, nói một câu gì đó cho chồng mình yên tâm đi "Sản phụ lúc này vui vẻ , tuy rất mệt nhưng cũng ráng nói ra .- "phu quân, là con trai.

Chàng có con nối dõi tông đường rồi"Là một hài nam sao? Mẹ tròn con vuông với hắn đã là một niềm vui quá lớn rồi, lại là một đứa con trai nối dõi tông đường.

Khỏi phải nói cũng biết Hướng Thọ vui mừng như thế nào.

Thời phong kiến trọng nam khinh nữ , có con trai nối dõi tông đường là điều bắt buộc.

Bởi vậy, tâm trạng Hướng Thọ lúc này như lên mây mà bật khóc.

Hắn vô thức quỳ xuống đất , hướng cỗ xe ngựa mà vái lạy một cái ,giọng nói run run trong nước mắt .- "Đại phu, ơn cứu mạng vợ con, Hướng Thọ này cả đời khắc cốt ghi tâm , tuyệt đối không bao giờ quên."Giọt nước mắt của người chồng, của người cha suýt chút nữa đã mất cả vợ lẫn con mình, đây là một giọt nước mắt hạnh phúc.

Tân An hiểu cảm giác hạnh phúc ấy , con trai hắn cũng vừa được cứu từ cửa tử trở về , cho nên hắn biết cái cảm giác sung sướng mà hướng họ đang cảm nhận được.

Tân An liền bước tới dìu Hướng Thọ đứng dậy, vui vẻ chia vui.

Còn đối với Thiên phi , nàng vui lắm.

Nàng đã cứu được một thai phụ và một đứa trẻ, đây chính là ước mơ của nàng, là hoài bão của nàng, là mục đích mà nàng quyết tâm theo đuổi nghề y.

Xem ra bước đầu đã bắt đầu thực hiện được, tâm trạng thật sự hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, nàng có biết đâu rằng giông tố sắp sửa đổ ập xuống cuộc đời nàng..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 253: 253: Bị Đuổi



Trên con đường nối liền giữa làng Bắc và trấn Hắc Xà, một cỗ xe ngựa chở thai phụ được dùng làm nơi lâm bồn.

May mắn thay, sản phụ được một nữ đại phu giúp đỡ, việc sinh nở tốt đẹp đã mẹ tròn con vuông, gia đình trọn vẹn niềm vui hạnh phúc.

Thiên Phi sau khi đã giúp đỡ mẹ con ấy xong thì cũng từ biệt mà trở về lại trấn phục mệnh với thầy mình.

Tại đại sảnh của y viện trấn, trước nhiều huynh đệ đồng môn, Thiên Phi đang ngồi đối diện với thầy mình.

Hai người ngồi cách nhau một cái bàn , đại phu Phi Hùng tự tay rót một ly trà đưa cho Thiên Phi mà hỏi.- " công việc chữa bệnh cho nhà họ Tân ở làng Bắc thế rồi ? Nào, con mau nói rõ cho thầy nghe"Thiên Phi cúi đầu một cái, rồi bắt đầu trình bày lại mọi việc.

Nàng kể ra chuyện nàng khám bệnh cho đứa trẻ, các triệu chứng như thế nào, cách chữa bệnh ra sao ,đều kể lần lượt tỉ mỉ từng chút một.

Đại phu Phi Hùng nghe vậy thì cảm thấy rất hài lòng , gật đầu vuốt râu khen ngợi .- "con xử lý thật là chính xác , mọi chuyện đúng như quy trình của nó.

Xem ra thật sự rất có năng khiếu, con đã có đủ khả năng để trở thành đại phu độc lập rồi"Thiên Phi nghe thấy thầy mình nói vậy thì trong lòng mừng vui , nàng siết chặt nắm tay , hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nói .- "Phú hộ ấy còn viết một lá thư cảm ơn thầy, xin thầy xem qua"Nói xong thì lấy trong người ra lá thư mà phú hộ họ Tân đã viết sẵn , hai tay cung kính dâng lên cho đại phu Phi Hùng.

Ông ta nhìn thấy lá thư, thoáng một chút ngạc nhiên, ồ lên một tiếng, vươn tay lấy lá thư và bắt đầu mở ra đọc.Đại phu Phi Hùng đọc thư, ban đầu thì vui vẻ vuốt râu mỉm cười gật đầu.

Thế nhưng sau một lát khuôn mặt lại trở nên nhăn nhó, ánh mắt trợn trừng lên khiến ai nấy nhìn thấy đều lo lắng.

"Rầm..." một tiếng, ông ta đập bàn mà quát lớn.- " khốn kiếp, đây là lá thư mà ngươi muốn người ta viết cho ngươi ư ?"Mọi người hoảng hốt, mà Thiên Phi giật mình không hiểu.

Nàng đã làm sai chuyện gì mà thầy mình tức giận như vậy? Nàng vội vàng cúi đầu nói.- " thưa thầy, không biết học trò đã làm sai chuyện gì mà thầy lại phẫn nộ như thế ? Xin thầy nói cho học trò biết rõ"Đại phu Phi Hùng cầm lá thư trong tay đập xuống bàn cái "rầm ".

Chỉ mặt Thiên Phi mà mắng.- " ta đã dạy ngươi làm việc gì cũng vậy.

Đã là đại phu phải đặt y đức lên đầu, tuyệt đối không được vòi vĩnh quà cáp.

Có phải lá thư này của ngươi chính là đã vòi vĩnh người ta viết cho ngươi? Đây rõ ràng là quà cáp mà ngươi đòi hỏi ở bệnh nhân, thật sự đã phạm vào y đức nghề y.

Ngươi coi lời nói của Phi Hùng ta không ra cái gì cả, có phải không?"Thiên Phi nghe vậy thì ngơ ngác không hiểu.

Nàng ngước lên nhìn thầy mình với đôi mắt ngây ngô.

Nàng chỉ nghĩ rằng quà cáp là một thứ gì đó về vật chất, còn lá thư tiến cử này chỉ đơn giản là thể hiện sự hài lòng của khách hàng mà thôi.

Nàng ngơ ngác nhìn thầy hỏi lại.- "thưa thầy , học trò không nghĩ lá thư này là một thứ vật chất gì đó để gọi là quà cáp.

Không phải lá thư này chỉ đơn giản là thể hiện sự hài lòng của người ta thôi sao ? Xin thầy minh xét"Nói xong lại vái một cái.

Đại phu Phi Hùng không những không suy xét, ông ta hầm hầm mặt mắng lớn.- "loạn rồi, thật sự loạn rồi.

Học trò mà dám cả gan cãi thầy như thế này, còn ra thể thống gì nữa chứ ? Thật sự là loạn rồi, có loại học trò nào hỗn láo như ngươi không? Cút khỏi nơi đây ngay cho ta "Thiên Phi ngơ ngác ngước mặt lên nhìn, dường như không tin vào những gì vừa nghe mà lắp bắp hỏi.- " thầy...!vừa nói gì cơ? Thầy...!đuổi con đi thật sao?"Đáp lại sự ngơ ngác ấy, Phi Hùng trừng mắt vươn tay chụp lấy lá thư , bật đứng dậy.

Trước con mắt của bao nhiêu huynh đệ đồng môn xung quanh , ông tóm lấy tay của Thiên Phi mà kéo mạnh .- "ngươi đi ra ngoài này cho ta.

Y viện này không chứa chấp ngươi "Nói xong giật mạnh tay Thiên Phi kéo đi.

Nàng bị thầy kéo tay lôi đi một cách thô bạo, một mạch kéo ra tới ngoài cửa.

Khi vừa ra tới ngoài cổng y viện, đại phu Phi Hùng đã ném mạnh tay khiến Thiên Phi suýt chút nữa đã té xuống đường.

Vừa tống cổ Thiên Phi ra khỏi cửa y viện, đại phu Phi Hùng đã quát lớn.- " thứ người như nhà ngươi, tuyệt đối cấm không được phép quay lại y viện của ta thêm bất cứ lần nào nữa.

Nơi này không có chỗ để chứa chấp ngươi"Một tiếng quát lớn , âm thanh đánh động cả xóm làng.

Những người xung quanh đó nghe vậy thì hiếu kỳ chạy lại xem, không biết có chuyện gì đã xảy ra ? Người ta thấy đại phu Phi Hùng đang mắng liên tục vào người học trò của mình , tiếng xì xầm vang lên .- "có chuyện gì vậy ? Có chuyện gì thế ? Đó không phải là đại phu Phi Hùng sao? Ông ấy nổi tiếng là điềm tĩnh , tại sao hôm nay lại phẫn nộ như vậy?"- " Đúng vậy , đúng vậy.

Và cái người học trò kia không phải là Thiên Phi đó sao? Đây là một người nổi tiếng siêng năng chăm chỉ trong y viện này, y thuật cũng rất giỏi, được ông ta ưu ái dẫn đi phụ tá suốt 5 năm trời đó sao ? Tại sao hôm nay lại trở mặt mắng chửi ghê gớm như vậy?"Tiếng bàn tán càng lúc càng nhiều , khiến khu vực trở nên náo nhiệt.

Khi mọi người đã bu tới trước cửa y viện đông đúc , Phi Hùng đại phu lúc này hướng một lượt xung quanh nhìn mọi người mà nói .- "thưa các vị hương thân phụ lão.

Trước mặt các vị ở đây ta cũng nói luôn.

Cái tên nghịch đồ kia chưa bao giờ là đồ đệ của ta, ta chưa từng nhận hắn làm học trò.

Hắn tới y viện của ta ăn nhờ ở đậu, làm thuê cho ta 10 năm.

10 năm qua ta chưa từng một lần nhận hắn làm học trò, ta với hắn chỉ là kẻ làm chủ và kẻ làm thuê mà thôi"Mọi người nghe tiếng như vậy thì ngơ ngác, mà thiên phi thì đau khổ hoảng hốt quỳ sụp xuống đất , nhìn mặt thầy với đôi mắt ngơ ngác của mình mà hỏi lớn.- " thưa thầy , không biết học trò đã làm ra tội gì mà thầy lại phẫn nộ như vậy.

Nếu như việc viết lá thư ấy là sai , học trò sẽ không bao giờ tái phạm nữa, xin thầy đừng tuyệt tình như vậy"Nói xong lại vái một cái nữa, lời khẩn cầu thảm thiết nỉ non.

Đại phu Phi Hùng không một chút cảm động, trừng mắt nhìn về hướng Thiên Phi đang quỳ mà cười lớn .- "ha ha ha ...!ngươi cũng biết sửa sai ư?"Nói xong liền lấy lá thư ra , đưa lên trước mặt mọi người mà nói lớn.- "Thưa các vị hương thân phụ lão.

Tên nô tài này vào y viện của ta làm việc tay chân đã học lóm y thuật của ta.

Ta thấy hắn cũng có chút tài năng, liền cho hắn đi tới làng Bắc để thử khám chữa bệnh cho gia đình ở làng ấy.

Không ngờ hắn có lòng dạ khác, lại âm mưu muốn mở y quán riêng mà cầu xin gia đình ấy viết một lá thư tiến cử cho ta, lời lẽ thật sự rất khó nghe.

Lá thư này ta sẽ dám lên tường cho mọi người cùng đọc"Nói xong liền đem lá thư ra tới bảng thông báo của y quán , dán ngay trước bảng.

Mọi người rất là ngạc nhiên, họ lại xầm xì.- " lá thư ấy là gì , tại sao đại phu Phi Hùng lại nóng giận đến như vậy?"- " phải đó ,ta đoán chừng lá thư ấy chắc nhắc đến chuyện gì đó ghê gớm lắm"Lời bàn tán không ngớt, ai nấy cũng hết sức tò mò.

Khi lá thư vừa dán lên xong, đại phu Phi Hùng lại quay sang nhìn Thiên Phi mắng tiếp.- "ngươi tới y quán của ta làm công 10 năm, ta cũng không bắt ngươi phải làm không công.

Bây giờ ta sẽ trả tiền lương 10 năm đó cho ngươi, kể từ nay ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau tuyệt đối ngươi không được nói mình là học trò của Phi Hùng ta.

Nếu ngươi dám nói , ta thề chết cũng không tha thứ cho ngươi"Lời tuyệt giao vô tình ấy như những nhát dao xuyên qua trái tim của người học trò tội nghiệp.

Ông ta không một chút thương cảm, thọc tay vô trong áo lấy ra một hộp gỗ , chọi thẳng tới trước mặt Thiên Phi.

Hộp gỗ rớt xuống lộp bộp lăn lóc, tựa như tình cảm thầy trò bị vứt bỏ vậy.

Thiên Phi lúc này cắn răng nhẫn nhịn, nhưng nước mắt đã ròng ròng.

Nàng không khóc, nhưng lệ chảy vào tim.

Nàng đưa hai tay nâng lấy hộp gỗ, không biết bên trong có gì mà lại dùng để trả tiền công cho nàng.

Thiên Phi ngước lên nhìn người thầy của mình, nhìn thấy đôi mắt tuyệt tình ấy mà đau khổ.

Ông ta không quan tâm, hừ một tiếng , trong phút chốc quay mặt đi vào trong y quán, bước chân một mạch đi mất,không còn nhìn ra nữa.

Bước chân tuyệt tình rời đi, để lại con người mà ông từng gọi là học trò ấy , quỳ đó trong thẫn thờ đau đớn.Thiên Phi ôm hộp gỗ trong tay ,thẫn thờ chết lặng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc này, một người tới bên cạnh khẽ níu tay nàng mà nói.- " Phi đệ, đứng dậy đi rồi nói"Giọng nói này nghe rất quen thuộc, nàng đã nghe rất nhiều lần rồi.

Thiên Phi ngước mặt lên nhìn thì nhận ra đó là Phi Hào, con trai trưởng của Phi Hùng đại phu.

Nàng nhìn Phi Hào với đôi mắt đẫm lệ mà hỏi.- " Phi Hào huynh, đệ đã làm sai chuyện gì mà bị thầy tuyệt tình xua đuổi như vậy? Đệ không hiểu, đệ không hiểu gì hết, huynh nói cho đệ biết đi "Phi Hào nhìn Thiên Phi với đôi mắt dịu dàng, hắn ta khẽ mỉm cười lắc đầu nói.- " chuyện của cha ta , ta nhiều khi cũng không biết được.

Nhưng đệ cứ đứng dậy đi đã , rồi từ từ nói tiếp "Thiên Phi thuận theo đó mà đứng dậy, trong lúc này nàng không biết phải làm gì.

Phi Hào lại mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói.- " được rồi ,đệ đi theo ta đến đây rồi sẽ hiểu"Nói xong quay lưng đi.

Thiên Phi cũng không biết phải làm gì khác, trong hoàn cảnh bây giờ thì tâm trí của nàng thực sự rối bời.

Nàng siết chặt hộp gỗ trong tay, lủi thủi đi theo Phi Hào mà cũng chẳng cần biết là phải đi tới đâu nữa.

Phi Hào dẫn Thiên Phi đi một mạch , chẳng biết là có ý đồ gì.

Họ nhanh chóng rời khỏi y viện mà tới một con đường khác , con đường dẫn đến hy vọng của Thiên Phi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 254: 254: Y Quán Thiên Phi



Trong thẩn thờ đau khổ, ngơ ngác ngáo ngơ.

Thiên Phi tưởng rằng mình mới vừa trải qua một giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng.

Thật sự nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nàng lầm lũi bước theo Phi Hào mà không biết mình đang đi đâu , cứ thế mà bước đi trong vô định ,cho đến lúc có tiếng nói phát ra khiến nàng khựng lại.

Phi Hào dừng lại, quay sang nhìn Thiên Phi mà mỉm cười nói .- " được rồi , Phi đệ , tới nơi rồi.

Đệ nhìn xem cái gì đây "Nói xong liền chỉ về phía bên cạnh.

Thiên Phi theo hướng tay mà nhìn vào , bất chợt nàng ngơ ngác với những gì nhìn thấy.

Trước mặt nàng là một căn nhà mặt tiền, trên có tấm bảng lớn để bốn chữ "y quán Thiên Phi".

Nàng ngơ ngác không hiểu chuyện , tại sao lại có tên nàng ở đây ? Hay chỉ là người khác cùng tên với nàng ? Phi Hào lúc này lại mỉm cười .- " không giấu gì đệ, đây là y quán mới mà cha ta thời gian qua đã cố gắng xây dựng, và là món quà mà ông ấy tặng cho đệ.

Đệ hãy nhìn kỹ đi , xem có vừa ý không?"Nói xong nhẹ nhàng mỉm cười hướng về phía y quán mới mở ấy.

Thiên Phi lại một lần nữa ngơ ngác không hiểu , rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Nếu là giấc mơ, thì giấc mơ này cũng quá hỗn loạn rồi.

Nàng nhìn tấm biển hiệu, rồi vô thức bước lại gần cánh cửa đang khóa kín.

Người sư huynh kia đi theo, lại mỉm cười.

Hắn nhìn khuôn mặt của tiểu đệ như vẫn chưa thiếu chuyện gì xảy ra , vui vẻ nhắc nhở.- " cái hộp mà cha ta cho đệ , đệ hãy mở ra xem thử bên trong có gì đi"Thiên Phi quay sang nhìn Phi Hào với ánh mắt ngơ ngác, trông đã ngáo ngơ sẳn rồi lại càng ngáo ngơ hơn.

Lúc này Phi Hào nói gì thì nàng nghe nấy, không biết suy nghĩ điều gì nữa.

Nàng cầm hộp gỗ , nhẹ tay mở ra , bên trong là một chiếc chìa khóa.

Rất nhanh chóng, nàng hiểu rằng chìa khóa này là để mở khóa trước mặt nàng, là mở cửa "y quán Thiên Phi".

Nàng run run bàn tay , lại nhìn sang Phi Hào như muốn hỏi "đây có phải là sự thật hay không?".

Phi Hào chỉ vô ổ khóa mà mỉm cười giật đầu , như muốn nói "được rồi ,mở cửa đi ".

Thiên Phi theo đó lấy chìa khóa tra vào ổ, rất nhanh chóng ổ khóa mở ra.

Nàng đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa mở rộng, bên trong đúng thật là một y quán với thiết kế của một y quán.

Có đầy đủ dụng cụ như tủ thuốc, bàn tính tiền.

Có mọi dụng cụ của một y quán, đây đích thị là một y quán mới, và y quán này là dành cho nàng.

Nàng thật sự ngơ ngác , đứng thẫn thờ giữa y quán này.

Phi Hào lúc này lại thì thầm vào tai.- " ta không biết cha ta nghĩ gì trong đầu mà đuổi đệ như vậy , nhưng ông ấy thật sự rất yêu quý đệ.

Cái y quán này là món quà của ông ấy tặng cho đệ, xin đệ hãy nhận lấy"Lời nói ấy vừa dứt , hai hàng nước mắt của Thiên Phi lại tuôn ra.

Thiên Phi ngơ ngác ngẩn ngơ một lần nữa, tưởng rằng đây lại là một giấc mơ ,nhưng giấc mơ này không phải là ác mộng mà là một giấc mơ đẹp , và giọt nước mắt của nàng không còn là nước mắt của đau khổ thẫn thờ nữa mà là nước mắt của hạnh phúc.

Trong giây phút đẩn đờ ấy, Phi Hào khẽ vỗ vào vai Thiên Phi mà thở dài nói .- "ta theo lệnh của cha dẫn đệ tới đây để bàn giao y quán cho đệ.

Ta phải lập lại một lần nữa rằng ta không biết cha ta nghĩ gì trong đầu, nhưng ông ấy thực sự rất yêu quý đệ.

Món quà này là ông ấy dành tặng cho đệ, đệ hãy tự khám phá và làm quen y quán của mình.

Còn ta phải lập tức trở về ngay, đó là mệnh lệnh của cha ta, ông ấy không cho ta nán lại lâu hơn "Nói xong lặng lẽ rời đi.

Thiên Phi thẫn thờ quay lại nhìn theo bóng dáng của Phi Hào đi khuất , nàng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang ngơ ngác.Trong một lúc còn đang tập làm quen với hoàn cảnh mới, đang dần nhận định ra những chuyện xung quanh có phải là thật hay không.

Thiên Phi thẫn thờ bước lại bàn ngồi , là cái bàn của đại phu dùng để làm việc với khách hàng.

Nàng ngồi xuống ghế, mở cái hộp dưới bàn ra , trong hộp phát hiện một túi bạc lẻ và một lá thư.

Nhìn dòng chữ trên thư "gửi học trò" , xem ra lá thư này là của thầy Phi Hùng viết cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng mở thư ra và đọc những dòng chữ ấy, những nét chữ quen thuộc của vị Đại phu mà nàng đã theo học suốt bao năm qua......."Thiên Phi, học trò yêu quý của ta.

Ta xin lỗi vì đã đối xử với con như vậy, nhưng ta không thể không làm thế, ta không thể không đoạn tuyệt với con.

Học trò yêu quý của ta, con có nhớ không ? Từ thủa ấy, mười năm về trước, khi con tới y viện của ta ,con chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi xin được vào học ngành y.

Ta là một đại phu hành nghề y bao lâu nay , chỉ nhìn vào ta cũng biết rằng con là một nữ tử , và chuyện một nữ tử xin học y sẽ là bản án tử hình.

Lúc ấy ta thật sự không muốn nhận con một chút nào cả, thế nhưng ánh mắt kiên nghị của con khi ta nhìn vào ấy , ta thấy cả một biển mênh mông những đau khổ và cả ý chí kiên định trong đó khiến ta không thể chối từ.

Ta cho con vào trong y quán với tư cách một người làm công, bắt con làm những công việc dơ bẩn nhất, cực nhọc nhất.

Ta nghĩ rằng con sẽ nản mà rời đi , ấy thế mà suốt 5 năm qua con chưa từng một lần mở mời lời than khổ , con chưa từng một lời mở mồm đòi hỏi bất cứ điều gì khiến ta bất lực.

Không những thế, trong suốt 5 năm ấy con làm việc cực khổ nhưng vẫn dành thời gian rảnh của mình để học những điều mới.

Con luôn để đôi mắt của mình nhìn vào những vấn đề quan trọng trong ngành y mà học tập.

Tiến trình học tập của con dù chỉ là học lõm nhưng còn nhanh hơn cả những người học chính thức, tài năng của con khiến ta động lòng.

Ta không muốn con phải phí công vô ích, trong một phút yếu lòng ta đã nhận con làm học trò.

Suốt 5 năm qua, ta dẫn con đi theo khám bệnh, chỉ dạy cho con cũng không ít , tổng thời gian là 10 năm rồi.

Mười Năm ấy, nói ngắn thì không ngắn , nói dài cũng không dài , nhưng con đã đủ trưởng thành để trở thành một đại phu tài giỏi.

Khi ta biết ý niệm của con là muốn được thành một đại phu độc lập để khám cho những người phụ nữ, ta thực sự rất muốn giúp con.

Thế nên ta mở y quán này cho con, và đây cũng là tất cả những gì ta có thể giúp được.

Trong y quán có đầy đủ các loại thuốc cơ bản nhất, đồng thời tặng cho con thêm một chút tiền để con có thể làm vốn làm ăn , mong con hãy nhận lấy.Còn về lý do tại sao ta lại đoạn tuyệt với con , ta sẽ nói rõ.

Chắc con cũng hiểu , nữ tử học nghề y theo luật sẽ bị tử hình.

Và ta, người dạy cho con cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Học trò yêu quý, thời gian qua ta cũng dần hiểu được lý tưởng của con.

Ta biết con muốn cứu giúp những người phụ nữ bị những căn bệnh tế nhị, cần một nữ đại phu giúp đỡ.

Nhưng con ơi, luật pháp quy định như vậy ta không thể chống lại luật.

Xin lỗi con vì ta đã hèn nhát mà đoạn tuyệt với con, không thể đứng cùng con để thực hiện lý tưởng cao đẹp ấy, bởi ta còn có gia đình.

Con cũng biết rằng ta có con cái , có cháu chắt, thân tộc nhà ta hơn 36 mạng người đều sẽ liên lụy đến ta.

Sinh mạng của một ai đó không chỉ đơn giản là một mình họ, mà còn ảnh hưởng đến cả gia tộc.

Ta không thể , và cũng không dám hy sinh lợi ích gia tộc mình để có thể đứng bên cạnh con, cùng con thực hiện lý tưởng cao đẹp ấy, mong con tha thứ cho người thầy hèn nhát này.

Học trò yêu quý, dẫu ta biết con sẽ không nghe lời khuyên của ta , nhưng ta vẫn muốn khuyên con một điều.

Hãy cầm túi bạc ấy mà trở về quê lấy chồng , sinh con.

Đừng nghịch thiên cãi mệnh rước họa vào thân.

Cái kim trong bọc rồi có ngày lòi ra, đến lúc thân phận nhi nữ của con bị phát hiện , con chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.

Ta lúc ấy dù có đau khổ lắm cũng không thể cứu được con, mong con hãy trân trọng sinh mạng của mình.Thiên Phi , học trò yêu quý của ta.

Xin hãy tha thứ cho việc ta đoạn tuyệt mọi quan hệ với con.

Xin hãy tha thứ cho việc ta đã hèn nhát.

Nhưng con ơi, sống trên đời cần phải có gia đình.

Sinh mạng của mình đều ảnh hưởng đến những người mà mình yêu quý nhất.

Vì vậy, đoạn đường còn lại con phải tự bước đi một mình.Đại phu Phi Hùng kết bút.".....Đọc đến dòng cuối cùng này , hai hàng nước mắt của Thiên Phi lại ròng ròng chảy trên khuôn mặt của nàng.

Thì ra là thầy đã biết được thân phận nữ nhi của nàng từ lâu rồi.

Nàng nhớ lại thủa mới vào y quán, khi ấy Phi Hùng đại phu nói rằng nàng chỉ là một kẻ đi làm thuê trong y viện này, không được phép ngủ chung với những học trò khác mà phải ngủ ở căn phòng tồi tàn dành cho kẻ đầy tớ.

Thế là đại phu Phi Hùng đã sắp đặt cho nàng một căn phòng rất nhỏ và tồi tàn.

Nhưng với một nữ nhi như nàng , thì căn phòng này lại thuận lợi để nàng sinh hoạt.

Vậy Ra đây là chủ ý thật sự của Đại phu sao?Thiên Phi khẽ gạt dòng nước mắt , nàng thút thít khóc, đưa lá thư lên ngọn nến bên cạnh mà đốt bỏ, tránh mang phiền phức cho thầy mình.

Khi lá thư đã đốt cháy hoàn toàn chỉ còn lại tro bụi, nàng nhìn quanh một lượt một lần nữa.

Y quán Thiên Phi sao? Đây là y quán của nàng , do nàng làm chủ.

Một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong tâm trí của vị Đại phu trẻ tuổi, vị nữ đại phu đầu tiên ở võ giới..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 255: 255: Bước Chân Bé Nhỏ



Thiên Phi khẽ mím môi , nàng bột miệng tự hỏi một mình.- "nghịch Thiên cải mệnh ư? Không phải đâu, thầy hiểu nhầm con rồi.

Con nào dám nghịch thiên cải mệnh chứ ? Cái thứ gông cùm xiềng xích này không phải là luật của trời, mà là luật của người.

Con không nghịch thiên cải mệnh, con chỉ chống lại đạo luật bất công của Tây Bắp mà thôi.

Luật pháp này quá bất công với người phụ nữ, con chỉ muốn làm những điều gì đó tốt cho những người xứng đáng được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, con chỉ muốn đòi lại một chút công bằng cho người phụ nữ mà thôi"Đôi môi Thiên Phi khẽ mấp máy, nước mắt lại chảy ra.

Nàng hiểu rằng thầy nàng đoạn tuyệt với nàng như vậy là để thực hiện ước mơ cho nàng , tạo ra con đường để trở thành đại phu độc lập của nàng.

Nàng cảm ơn người thầy vì đã giúp đỡ nàng, việc mượn lá thư của phú hộ để đuổi nàng ra khỏi y viện chỉ là một cái cớ mà thôi.Ở bên ngoài y viện của Phi Hùng đại phu, lá thư của phú hộ được dán lên cho dân chúng đọc.

Mọi người tới chăm chú nhìn vào lá thư ,một người đọc lớn cho mọi người cùng nghe .....Thưa Phi Hùng đại phu , vị đại phu danh tiếng lẫy lừng ở trấn Hắc Xà.

Xin được tự giới thiệu, lão phu là Tân Trưởng , là một người làm ăn ở làng Bắc.

Lão phu là một người cha, cũng là một người ông với đứa cháu nội đích tôn tội nghiệp.

Chắc đại phu cũng biết, hài tôn của lão phu bị bệnh nặng.

Lão phu đã mời tất cả những đại phu trong làng tới chữa nhưng không ai chữa được.

Những người ấy lấy công đã cao, giá thuốc lại mắc , toàn kê những loại thuốc đắt tiền mà bệnh tình của hài tôn đều không có một chút gì đó suy giảm.

Lão phu tưởng chừng mình đã phải rơi vào cảnh đau khổ "người đầu bạc tiễn người đầu xanh".

Trong hy vọng mong manh, lão phu cố gắng lên trấn mời ngài xuống khám cho hài tôn với niềm tin vị đại phu tài giỏi sẽ chữa được bệnh hiểm nghèo.

Lão phu biết ngài bận trăm công nghìn việc, không dám hy vọng sẽ mời được ngài.

Thế nhưng ông trời có đức hiếu sinh, ngài đã cho người đệ tử của mình đi thay và hết lòng khen ngợi vị học trò đó khiến gia đình lão phu cũng tin tưởng.

Quả nhiên không ngoài định liệu của ngài , vị học trò của ngài thực sự y thuật cao minh và còn đức độ hơn người.

Ngoài việc có thể khám và chữa bệnh cho hài tôn một cách nhanh chóng tốt đẹp, giúp hài tôn hồi phục, chữa trị hết bệnh khiến lão phu vô cùng hạnh phúc.

Những tưởng sẽ tốn kém nhiều tiền, thế nhưng vị đại phu này không lấy giá thuốc với giá cắt cổ mà lấy đúng với bảng giá y quán đề ra, không hơn một xu , khiến lão phu rất ngạc nhiên.

Vị đại phu Thiên Phi này không hề tham lam tiền bạc vật chất, lão phu cảm kích vì đã chữa khỏi bệnh cho hài tôn , liền đem một đại nguyên bảo ra tặng để thể hiện tấm lòng biết ơn của mình.

Nhưng vị đại phu ấy lại khước từ một đại nguyên bảo của lão phu, còn cho lão phu biết thế nào là y đức của ngành y, còn cho biết rằng "lương y như từ mẫu" thực sự có tồn tại.

Lão phu vô cùng yêu mến và khâm phục , quả là Danh sư xuất cao đồ.

Thiên Phi đại phu không chỉ y thuật cao minh mà còn y đức xuất chúng, thật sự là học trò sáng giá của ngài.

Đại phu Phi Hùng , ngài thật sự đã có một học trò rất là tài giỏi.

Tại hạ tặng một đại nguyên bảo nhưng đại phu không lấy ,chỉ xin tại hạ viết một lá thư tiến cử với ngài.

Tâm nguyện của Đại phu Thiên Phi là muốn mở một y quán riêng, trở thành đại phu độc lập.

Điều này thật sự rất nên làm , những đại phu tốt, y đức cao siêu như vậy cần phải được tạo điều kiện để phát huy tài năng, để họ có điều kiện giúp đỡ được nhiều người hơn.

Nay lão phu viết thư này, cầu xin ngài hãy thực hiện tâm nguyện của đại phu Thiên Phi.

Nếu như cần tiền bạc vật chất, lão phu có thể sẽ cố gắng giúp đỡ một phần nào đó ,xin đại phu Phi Hùng hãy suy xét .Tân trưởng kết bút......Bức thư vừa được đọc xong , mọi người xung quanh liền ồ lên ngạc nhiên, họ bắt đầu bàn tán.- " bức thư này rõ ràng là hết lời khen ngợi, tại sao đại phu Phi Hùng lại nổi giận với học trò của mình ? Còn đoạn tuyệt người ta, tôi thật sự không hiểu nổi"- " phải đó, trong bức thư này nói rõ rằng Thiên Phi đại phu vừa có y thuật cao lại vừa có y đức.

Không đòi hỏi giá tiền cao, không nhận quà tặng , một lòng một dạ giúp đỡ bệnh nhân.

Đây là một điều vô cùng đáng quý, lẽ ra phái tự hào.

Tại sao lại chửi bới xua đuổi như vậy?"- " không sai, lời này quả thật không sai.

Lẽ ra đại phu Phi Hùng phải thấy tự hào về người học trò của mình mới đúng, đằng này ông ấy lại đuổi học trò, đoạn tuyệt với người đại phu đáng kính ấy.

Không phải là quá kỳ lạ hay sao?"Những tiếng bàn tán xôn xao, nhưng chung quy lại đều là hết lời khen ngợi Thiên Phi đại phu và cảm thấy kỳ lạ trước hành động của Phi Hùng khi xua đuổi người học trò ấy.

Thực ra đây là một chiêu trò của Phi Hùng đại phu, ông ta chỉ muốn quảng cáo cho người học trò của mình một cách gián tiếp mà thôi.

Ông đã đoạn tuyệt với người học trò thì càng không thể nào quảng cáo cho Thiên Phi được, nên giả vờ lấy lời chê bai mà đem ra khen ngợi .Thiên Phi lúc này đang ở trong y viện của mình, nàng đã hiểu được điều đó , cái bức thư ấy rõ ràng là để quảng cáo cho nàng.

Thiên Phi ngước mắt lên trời, nhìn cái trần nhà y quán ấy mà trầm ngâm.

Đôi môi nhỏ xinh khẽ nói- "cảm ơn thầy, học trò sẽ ghi nhớ công ơn này.

Dù sau này chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, học trò quyết cũng không làm liên lụy đến thầy.

Con đường trước mắt học trò đi sẽ là đi một mình, bước chân học trò sẽ là bước chân cô độc, tuyệt đối không liên lụy tới bất kỳ ai ,xin thầy hãy cứ yên tâm."Cảm xúc khó tả trong tâm trạng của Thiên Phi lúc này khiến nàng chưa thể làm được gì , nàng suy nghĩ về ngày khai trương y quán, về những chuyện sẽ làm sắp tới, nhưng không phải bây giờ.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài đường nhìn vô bảng hiệu "Thiên Phi y quán" của mình.

Một lần nữa, khẽ mỉm cười vô thức, nàng lại bước vô trong đóng cửa y quán lại , ngồi một góc mà hoài niệm về những chuyện đã qua.

Thời gian trôi nhanh quá , mới đó đã 10 năm trôi qua rồi.

Nàng từ một đứa trẻ 13 tuổi với ước mơ trở thành đại phu nữ đầu tiên, bây giờ đã hoàn thành ước nguyện, nàng thực sự đã là một đại phu rồi.

Nhớ lại người phụ nữ trên đường mà nàng gặp, người phụ nữ sinh khó ấy.

Nàng biết đó là một ca sinh khó ,và nếu như không có nàng ở đó...!à không phải.

Phải nói chính xác là nếu như nàng không phải là một nữ đại phu thì người phụ nữ ấy chắc chắn sẽ không toàn mạng, hai mẹ con người ấy sẽ không qua khỏi.

Chính vì nàng là đại phu nữ cho nên người phụ nữ và đứa trẻ trong bụng ấy đã an toàn , mẹ tròn con vuông.

Đây chính là hoài bão của nàng , là mơ ước của nàng , là lý lẽ sống của cuộc đời này.

Nàng đã thực hiện được ước mơ từ thủa nhỏ, khát khao cháy bỏng.

Bây giờ, nàng đang ngồi nơi đây, cái y quán của riêng mình.

Nàng được thầy mình tặng cho một y quán riêng để trở thành đại phu độc lập.

Nàng sẽ chữa bệnh cho rất nhiều những người phụ nữ khác, những người phụ nữ quanh đây cần sự giúp đỡ của nàng , sự giúp đỡ của một vị đại phu nữ.

Những ngày tháng xây dựng ước mơ, những ngày tháng phấn đấu học hỏi, cuối cùng cũng thu được quả ngọt, cuối cùng cũng đã đạt được ước mơ.

Nàng lại khóc , một lần nữa nước mắt nàng lại rơi.

Nàng nhớ lại mẹ mình , nhớ đến những giây phút cuối cùng trước khi bà lâm chung.

Lúc ấy, bà vẫn còn dặn dò "cơ thể nữ nhi là ngọc, tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác chồng mình chạm vào".

Nàng oà khóc , bật khóc nức nở.

Cái gì mà thân thể nữ nhi là ngọc chứ ? Nếu như lúc ấy cho đại phu chữa trị thì mọi chuyện đã tốt đẹp cả rồi.

Nàng khóc nức nở , trong tiếc nuối đau khổ , và cả trong uất hận.

Tam tòng tứ đức , và luật lệ thời phong kiến đã giết đi biết bao nhiêu người phụ nữ.

Nàng thương xót cho thân phận người phụ nữ trong thời kỳ bất công ấy, và đó cũng chính là động lực để nàng phấn đấu trở thành đại phu cho ngày hôm nay.

Nàng lại ngước lên nhìn trời , đôi mắt nhắm lại lẩm bẩm " mẹ ơi, con làm được rồi.

Con đã trở thành đại độc lập, con đã trở thành nữ đại phu đầu tiên rồi.

Con đã cứu được một người phụ nữ sinh khó , đã cứu được hai mẹ con họ.

Bọn họ hiện giờ đang khỏe mạnh và sống tốt, con đã làm được rồi mẹ ơi"Giọng nói đầy cảm xúc của một đứa con gọi mẹ mình.

Trong lặng lẽ cô đơn , trong một y viện đang đóng cửa , có một linh hồn cao quý đang lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngày khai trương y quán mới.

Thiên Phi thực sự rất cô đơn và lạc lõng, nàng đã chọn đi một con đường đầy chông gai và đau khổ.

Nàng vẫn sẽ cứ bước đi con đường mình đã chọn , dẫu biết rằng tương lai bị phát hiện sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật cho những công đức mà nàng đang gầy dựng.

Dù biết trước là thế, nhưng nàng không còn sợ hãi nữa.

Nàng vẫn bước tiếp con đường đầy chông gai này mà không một chút đắn đo hối hận.Trong cuộc sống , đôi khi chúng ta muốn làm chuyện tốt , chúng ta cũng phải trả giá cho những chuyện tốt ấy.

Nghe thì thật trớ trêu, thật nực cười , nhưng đấy lại là sự thật.

Sẽ nhanh thôi , Thiên Phi sẽ phải "đền đức" cho những công đức của mình.

Nàng sẽ phải đứng trước pháp luật và chịu sự trừng phạt của pháp luật cho những việc tốt mà mình đã gầy dựng ra, thật sự trớ trêu..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 256: 256: Vị Khách Đầu Tiên



Thiên Phi biết hoàn cảnh của mình hơi đặc biệt , thế nhưng nàng vẫn muốn làm một bữa tiệc khai trương y quán của mình.

Đến ngày khai trương, Phi Hào dẫn theo huynh đệ tới chúc mừng nàng, nhưng đại phu Phi Hùng lại không đến.

Thiên Phi hiểu rằng ông ấy không thể ra mặt mà chỉ có thể ngầm giúp đỡ.

Dù vậy, việc ông ấy cho các huynh đệ tới dự cũng là một niềm vui rồi.

Sau buổi khai trương, y quán của Thiên Phi vắng hoe, chẳng có ma nào tới khám cả.

Ba ngày đầu tiên không một người khách nào ghé vào y quán, không một ai.

Trong cái y quán ấy, chỉ có một đại phu đang ngồi thẫn thờ bên trong.

Dân chúng đi ngang qua thì nhiều nhưng đều không vào chữa bệnh , điều này là một điều thú vị cho những kẻ buôn chuyện.

Thế là những lời bàn tán xầm xì gần đó sinh ra , một người đang đi ngang mở miệng nói.- " y quán này mở ra đã 3 ngày rồi, ta thật chưa thấy có một ai vào trong cả, xem ra khởi đầu không hề thuận lợi"- " Đúng vậy, đúng vậy.

Người ta làm cái gì cũng tính trước mấy tháng đầu là lỗ, là khó khăn, là gây dựng danh tiếng.

Nhưng đến độ không có một người khách nào như thế này thì cũng hơi thê thảm"- " đương nhiên là không có khách rồi.

Ngươi nghĩ thử xem, cái trấn này đã có quá nhiều y quán , chưa kể y quán nổi tiếng nhất là y quán của đại phu Phi Hùng.

Người ta giờ có khám chữa bệnh thì cũng vào y quán của đại sư Phi Hùng trước, sau đó mới vào những quán gần nhà sau.

Cái y quán này mới mở ra chưa có uy tín thương hiệu, chưa thể tạo ra được mối khách quen, thì làm sao mà không ế ẩm được "- "phải rồi ,chính là như vậy.

Thêm một điều nữa là đại phu này còn quá trẻ, kinh nghiệm không nhiều, điều này khiến người khác e dè."Mọi người bàn tán xôn xao, có lẽ vẫn phải chờ, xem ra mọi chuyện đều không dễ dàng.

Nhóm người đang nghe nói chuyện vui vẻ , bỗng có một tiếng hỏi bên cạnh nói lên .- "vậy là cả ba ngày trôi qua y quán này vẫn chưa có người à? Xem ra đúng thật vạn sự khởi đầu nan rồi"Nhóm người đang bàn tán, nghe tiếng nói lạ thì quay sang nhìn.

Họ thấy một nam một nữ, có vẻ là đôi vợ chồng đang bắt chuyện với họ.

Người nữ nhìn y quán mỉm cười nói.- " Nếu chưa có ai vào đó, vậy để ta vào làm người đầu tiên thử xem "Người chồng nghe vậy thì cũng gật đầu nói.- " vậy chúng ta hãy vào đó để xem chất lượng khám chữa bệnh thế nào"Nói xong ,đôi vợ chồng đó liền dắt nhau vào trong y quán.Bên trong y quán Thiên Phi vẫn đang ngồi ngáp ruồi ở bàn của mình.

Đã ba ngày rồi chưa có một người nào vào đây khám chữa bệnh cả, bước đường trở thành đại phu độc lập của nàng đang gặp khó khăn.

Trong lúc đang ngáp ruồi, có một đôi vợ chồng bước vào khiến nàng vui mừng khôn xiết.

Nàng bật dậy chào hỏi.- " xin chào quý vị , quý vị vào đây có chuyện gì ? Muốn khám chữa bệnh hay là mua thuốc?"Thiên Phi đón tiếp bệnh nhân với sự niềm nở , lúc này đôi vợ chồng kia liền quay sang hướng Thiên Phi mà cúi đầu thi lễ nói.- " Thiên Phi đại phu, đã mấy ngày rồi không gặp, không biết đại phu có khỏe không?"Lời nói cứ như là đã quen biết nhau rồi vậy , khiến Thiên Phi có chút tò mò.

Nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đôi vợ chồng đó chính là đôi vợ chồng nàng gặp trên đường từ làng Bắc về trấn.

Người phụ nữ đó là sản phụ ở trên cỗ xe ngựa dọc đường, là người mà nàng đã đỡ đẻ cho.

Thiên Phi thoáng ồ lên ngạc nhiên, vui vẻ nói.- " là Hướng Thọ đại hiệp và Hướng phu nhân đó sao ? Không ngờ nha, lại gặp ở đây, thật vinh hạnh."Gặp lại người quen cũ khiến Thiên Phi vui vẻ , liền bước ra bàn trà mà mời khách.- "mời quý vị ngồi vào đây , chúng ta uống ly trà rồi nói tiếp"Đôi vợ chồng kia vui vẻ lắm , lập tức bước tới ngồi vào bàn.

Thiên khi rót trà mời, rồi hỏi .- "hai vị hôm nay đi đâu mà ghé vào đây? Đứa trẻ ở nhà có khỏe không ? Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?"Hai vợ chồng thoáng nhìn nhau, mỉm cười gật đầu , liền hướng Thiên Phi mà tươi cười nói.- " nhờ ơn của đại phu, cả nhà ba người chúng ta đều khỏe mạnh hạnh phúc , mà phụ mẫu ở nhà có cháu nối dõi tông đường cũng vui mừng khôn xiết.

Những ngày qua chúng ta đang sống trong niềm vui hạnh phúc, cái mà nếu không có đại phu đây chúng ta sẽ không thể có được hạnh phúc ấy.

Gia đình thật sự rất biết ơn đại phu"Nói xong lại cúi đầu thi lễ một cách cung kính.

Thiên Phi bật cười xua tay, ánh mắt vui tươi mà đáp .- "y đức của người đại phu chính là giúp đỡ người khác, đây cũng là lý lẽ sống của những người theo đuổi nghề y.

Chuyện này là lẽ hiển nhiên, không có gì quá to tát ,xin hai vị đừng quá bận lòng"Nói xong nâng ly trà lên uống, mà hai phu phụ kia cũng nâng ly uống theo.

Người vợ lúc này nhìn quanh một lượt, thấy y quán đúng là chẳng có ai cả.

Lúc này hướng đại phu mà hỏi.- " Thiên Phi đại phu, nghe nói rằng ba ngày qua chưa có một người nào vào khám chữa bệnh, không biết có phải thật hay không ? Mà tại sao lại ế ẩm đến vậy?"Thiên Phi đang vui vẻ , nghe vậy thì thoáng thở dài.

Nàng nhìn quanh một lượt rồi cảm thán.- "Thực ra thì việc ế ẩm không chỉ đơn giản là những ngày đầu tiên chưa gầy dựng được thương hiệu , mà còn do cái trấn này quá nhiều y quán rồi.

Số lượng y quán nhiều quá đã bão hòa, bệnh nhân thường vào những y quán quen thuộc với những đại phu quen thuộc, cho nên giờ khó để khởi đầu quá"Nói xong lại thở dài cái nữa.

Đôi vợ chồng kia lại thoáng nhìn nhau, suy nghĩ điều gì đó, người vợ mỉm cười nói.- " Thực ra cũng chưa đến nỗi gọi là bão hòa.

Trấn này y quán thì nhiều , nhưng những y quán khám chữa bệnh cho phụ nữ thì không có bao nhiêu.

Những người đại phu kia thường không quá lắng nghe những lời của bệnh nhân nữ , mà bệnh nhân nữ khi nói những triệu chứng bệnh của mình thì cũng ngại ngùng không dám nói thẳng với đại phu.

Đâm ra về cái việc khám chữa bệnh cho phụ nữ thì có lẽ Thiên Phi đại phu là một người thích hợp để tiến vào khai thác mảng này"Nói xong thì cười tủm tỉm, mà Thiên Phi thì cũng cười qua loa.

Một chút im lặng, người phụ nữ ấy lại nói tiếp.- " thôi thì hãy để chúng ta làm khách hàng đầu tiên của đại phu vậy.

Đại phu có thể khám tổng quát cho ta được không?"Lời nói vừa xong, thì người chồng cũng gật đầu nói tiếp.- " phải đấy.

Hiền thê mới sinh nở , thân thể còn yếu.

Xin đại phu khám xem, sau đó có thể kê một loại thuốc gì đó phù hợp để bồi bổ cho nàng.

Tại hạ hoàn toàn ủng hộ chuyện này, xin đại phu yên tâm "Thiên Phi bật cười ,xem ra đôi vợ chồng này tới đây để ủng hộ.

Mặc dù không thấy có bệnh gì, nhưng vẫn muốn khám qua, nàng đương nhiên đón nhận tấm chân tình này.

Thiên Phi liền gật đầu đồng ý.- "được rồi.

Vậy thì vào trong để ta bắt mạch nào."Cả ba người đều mỉm cười , và thế là Thiên Phi dẫn người phụ nữ vô hành sự.

Nàng đặt bàn tay của mình bắt mạch của người phụ nữ, xem xét suy ngẫm cẩn thận.

Nàng cảm thấy rất ổn, khẽ giật đầu nói.- " mạch ổn định, tất cả đều ổn cả.

Không có gì đáng ngại ,xem ra sức khỏe của phu nhân rất tốt, xin phu nhân cứ yên tâm"Nói xong lại nhìn bệnh nhân của mình mà mỉm cười gật đầu một cái, tâm trạng vui vẻ.- " không cần phải uống thuốc đâu.

Cơ thể như vậy là tốt rồi, chỉ cần về ăn uống đầy đủ là được "Vợ chồng nghe xong nhìn nhau mỉm cười.

Vị đại phu này không kê thuốc bổ, cũng không vẽ bệnh để lấy tiền, đúng là một vị đại phu tốt.

Thông thường , bất cứ ai khám cái gì đại phu cũng sẽ vẽ ra một chút gì đó.

Không thuốc bổ thì cũng thuốc này kia, mục đích kiếm được chút ít.

Nhưng Thiên Phi đại phu bắt mạch xong thì khen sức khỏe tốt, lại không hề có ý kê thuốc hay thu tiền gì cả.

Người vợ suy nghĩ gì đó , liền nói .- "đại phu.

Không giấu gì , ta thấy ngực ta có chút gì đó hơi đau cứng , phần bụng dưới lại có vẻ gì đó hơi khó chịu, xin đại phu khám qua cho."Khám ngực và khám bụng dưới ư ? Nếu là một đại phu nam này thì người chồng có lẽ sẽ không đồng ý ,nhưng người chồng này biết rõ Thiên Phi là một người phụ nữ, cho nên khi nghe vợ mình nói muốn khám ngực và khám bụng dưới thì hoàn toàn không một chút gì đó phản đối.

Người chồng suy nghĩ gì đó,lại hướng đại phu mà nói .- "vậy ...!để ta ra ngoài bàn trà ngồi uống trà cũng được "Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, để cho vợ mình cùng đại phu làm việc.

Hướng Thọ bước ra một cách vui vẻ mà không tâm tư bất cứ điều gì..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 257: 257: Ước Nguyện Đạt Được



Thiên Phi nghe vậy thì gật đầu, nhẹ nhàng nói .- "vậy thì vào phòng đi , để ta khám cho"Nàng dẫn người phụ nữ ấy vào trong.

Người chồng ở bên ngoài uống trà, bên trong phòng khám có tiếng Thiên Phi nói lên.- " được rồi, cởi áo ra nào"Tiếng nói ấy, người chồng bên ngoài nghe rõ mồn một.

Giả nếu như là một đại phu nam, thì thời phong kiến điều này rất khó để người chồng chấp nhận.

Và cả người phụ nữ cũng vậy, sẽ rất khó để người phụ nữ c** đ* trước người đàn ông khác chồng mình, dù đó là đại phu.

Nhưng phải lập lại một lần nữa, người chồng biết rõ vị đại phu kia là nữ nên không hề có một chút tâm tư nào, chỉ khẽ mỉm cười rót trà và uống.

Ở bên trong , người phụ nữ cởi áo ra để lộ hai bầu sữa to tròn của người mẹ mới sinh nở.

Thiên Phi nhìn thấy trên núm bầu sữa còn rỉ ra một chút sữa, khi mà b** ng*c căng tròn chứa đầy những dòng sinh mệnh không thể ôm trọn để rỉ ra.

Thiên Phi đưa tay chạm nhẹ vào bầu sinh mệnh ấy, mân mê nghiên cứu tỉ mỉ lắm, liền hỏi.- " có phải phu nhân cảm thấy đau chỗ này , đúng không?"Nàng vừa nói vừa nhấn nhẹ vô b** ng*c.

Người phụ nữ ấy gật đầu .- "không sai, chính là vậy, chỗ đó có hơi chút đau nhức "Thiên Phi ngắm nghía suy tư một chút, rồi nói.- " chỉ là ăn uống bồi bổ quá nhiều , sinh ra dư thừa sữa.

Chuyện này không có gì đáng ngại , xin phu nhân đừng lo"Người phụ nữ ấy nghe vậy thì tin tưởng, trong lòng yên tâm rất nhiều.

Một đại phu nhìn trực tiếp, chạm vào để đoán bệnh thì tất nhiên sẽ chính xác hơn rất nhiều một đại phu chỉ nghe kể triệu chứng mà đoán bệnh.Thiên Phi cảm thấy ngực ổn, giờ phải khám phần dưới bụng.

Nàng lúc này lại nhẹ nhàng nói.- " được rồi , c** q**n ra đi "Khám phần dưới, Thiên Phi sẽ xem trực tiếp và dĩ nhiên cũng sẽ chạm nắn vào chỗ đó.

Người phụ nữ đương nhiên không có một chút ngại ngùng gì, cũng không có một chút xấu hổ gì bởi vì cùng là nữ giới với nhau cả.

Bà ta nhẹ nhàng c** q**n và d*ng ch*n ra, đưa chỗ cần khám cho đại phu xem xét.

Thiên Phi săm soi , chạm vào chỗ đó , nghiên cứu tỉ mỉ rồi đoán bệnh.

Người phụ nữ cảm thấy vô cùng thoải mái , không hề có chút ngại ngùng xấu hổ.

Trong thoáng chốc, bà ta nghĩ rằng nếu người phụ nữ đang khám bệnh cho mình không phải là một người phụ nữ mà là một người đàn ông, thì chỉ riêng việc nói các triệu chứng khó chịu của mình thôi là đã thấy xấu hổ rồi chứ đừng nói đến chuyện có thể cởi hết ra để khám bệnh một cách tỉ mỉ chính xác như vậy.

đây là điều không thể nếu người khám là đại phu nam.Thiên Phi lấy các dụng cụ khám chữa bệnh của mình, chăm sóc vệ sinh một cách cẩn thận chu đáo ,khiến cho người phụ nữ cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi khám chữa bệnh xong , kê đơn thuốc , nàng mỉm cười nói .- "được rồi.

Bệnh tình của phu nhân không có gì nghiêm trọng, cũng không có gì phải lo cả.

Chỉ là sau khi sinh nở , vị trí sinh môn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, cần thời gian để ổn định lại sức khỏe.

Nói chung sức khỏe là rất tốt ,xin chúc mừng phu nhân."Những lời này của đại phu thật sự rất là dễ nghe, khiến cho người phụ nữ cảm thấy rất thoải mái.

Họ biết vị đại phu này là người có y đức hơn người, cho nên những lời nói chắc chắn là thật lòng , càng khiến người phụ nữ thêm tin tưởng.

Bà ta mặc quần áo và đi ra ngoài với chồng mình.

Khi chồng vừa thấy vợ mình đi ra , quần áo còn đang mặc lại chưa chỉnh tề thì chỉ khẽ mỉm cười hỏi.- " phu nhân, thế nào rồi ?"Người vợ nhìn chồng mình mà cười tươi rói , gật đầu khen ngợi.- "dịch vụ khám chữa bệnh rất tốt ,thật sự rất là chu đáo."Người chồng vui vẻ cười toe toét, không một chút gì đó lấn cấn trong lòng ,hoàn toàn vui vẻ sảng khoái hướng đại phu thi lễ .- "đại khu , không biết tiền khám tiền thuốc hết bao nhiêu ? Xin để phu phụ chúng ta thanh toán "Thiên Phi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói .- "phu nhân không có bệnh gì cả, cơ thể khỏe mạnh.

Chỉ là triệu chứng sau khi sinh nở vẫn còn để lại chút di chứng, cần thời gian phục hồi.

Bây giờ về ăn uống đầy đủ ,giữ gìn sức khỏe , vệ sinh cẩn thận là được.

Công khám bệnh chỉ lấy hai đồng, đúng như theo bảng giá của y quán mà thôi"Người chồng khẽ ồ lên một tiếng.

Chăm sóc chu đáo thế này mà chỉ lấy có hai đồng thôi sao? Liền lấy ra một nén bạc, hai tay đưa tới mà nói .- "đại phu , xin hãy cầm lấy.

Không cần phải trả lại tiền thừa đâu "Trước tấm lòng của hai vị khách đầu tiên này, Thiên Phi rất vui vẻ, nhưng nàng cũng là người tuân theo quy củ của đại phu Phi Hùng.

Nàng không muốn phá vỡ quy tắc của thầy mình, khẽ lắc đầu nói.- " không được.

Việc này là vi phạm y đức ngành y , ta không thể lấy được.

Ta chỉ lấy đúng công khám mà thôi, không nhận thêm dù chỉ một xu "Nói xong liền lấy ra 8 đồng mà trả lại cho vợ chồng kia.

Hai vợ chồng lúc này lại nhìn nhau mỉm cười , có lẽ họ đã hiểu rõ về vị đại phu này rồi nên không quá bất ngờ về chuyện này nữa.

Họ mỉm cười cúi đầu nói.- " vậy...!cảm ơn sự chăm sóc chu đáo của đại phu.

Vợ chồng ta sau này sẽ thường xuyên tới chơi.

Còn bây giờ xin cáo từ"Thiên Phi nghe vậy thì cũng cúi đầu thi lễ trả.

Đôi vợ chồng vui vẻ hạnh phúc dìu nhau rời khỏi y quán , trông tình tứ lắm.

Khi tâm trạng thoải mái, người vợ lúc này bước chân cũng thanh thoát hơn , cơ thể như tràn trề sức sống.

Hướng Thọ thấy vợ mình vui như vậy , trong lòng cũng vui theo, liền nhìn vợ với ánh mắt âu yếm mà hỏi.- " cảm giác thế nào ? Được đại phu khám cho tận tình như vậy, chắc hẳn là thoải mái lắm nhỉ"Lời của người chồng nói trong lúc vui, mà người vợ cũng vui vẻ gật đầu.- " không sai.

Vì là đại phu Thiên Phi cho nên những triệu chứng thầm kín , những cảm giác tế nhị mà không dám nói ra với đại phu khác, thiếp đã có thể thoải mái nói mà không cảm thấy xấu hổ.

Điều này thật sự rất tuyệt vời"Người chồng gật đầu hiểu ý.

Trong thời phong kiến , chấp niệm người ta còn rất lớn.

Nếu như đại phu vừa rồi là một đại phu nam , tuyệt đối người chồng sẽ không chấp nhận cho việc người đại phu ấy soi mói cơ thể vợ mình quá nhiều như vậy.

Hết cởi áo rồi lại c** q**n, hết xoa ngực rồi lại nghiên cứu ở chỗ g*** h** ch*n như thế, thì thật sự là một điều khó chấp nhận trong thời phong kiến.

Thời thế như vậy, cho nên mới nói đại phụ nữ trong thời phong kiến thật sự rất cần thiết.

Vậy mà giai cấp thống trị lại ra một luật lệ cấm phụ nữ theo nghề y , thật sự khá buồn cười.

Tư tưởng cái thời phong kiến tam tòng tứ đức , "nam nữ nữ thụ thụ bất tương thân", chạm tay nhau đã là một điều cấm kỵ.

Vậy thì đi khám bệnh, người phụ nữ ấy có dám nói với đại phu nam rằng "đ** ng*c tôi bị đau, bị sưng".

Hay "*m đ** tôi bị ngứa" ? Đương nhiên là không, người phụ nữ thời phong kiến sẽ không dám nói với một đại phu nam như vậy.

Mà bản thân đại phu nam cũng sẽ rất cảm thấy bất tiện trong những chuyện như thế này.

Thành ra việc khám chữa bệnh cho phụ nữ không bao giờ được chu đáo hoàn hảo cả.

Bây giờ có một đại phu nữ ở đó, người phụ nữ kia có thể thoải mái vô khám bệnh mà không sợ chồng mình ghen tuông, lại càng có thể nói chuyện một cách thoải mái rằng "ngực tôi bị đau chỗ này , *m đ** tôi bị ngứa chỗ kia" mà không một chút xấu hổ.

Điều tương tự cũng ở phía đối diện.

Thiên Phi cũng là nữ nhi, đương nhiên nàng sẽ lắng nghe các triệu chứng bệnh tình của người phụ nữ một cách thấu đáo nhất, một cách cẩn thận nhất.

Nàng cũng có thể sờ nắn b* ng*c của người phụ nữ ấy một cách tỉ mỉ, một cách trực tiếp mà không sợ người chồng ghen tuông.

Nàng cũng có thể trực tiếp xem và chạm vào *m đ** của một người phụ nữ ấy một cách cẩn thận , để tìm ra triệu chứng bệnh tật hay hoặc chỉ đơn giản là khám xem có bệnh tình gì không.

Nàng có thể chạm vào, vạch ra mà không khiến người phụ nữ kia cảm thấy xấu hổ hay sượng sùng gì cả.

Những điều này chỉ có đại phu nữ mới làm được, còn đại phu nam rất khó để thực hiện điều này.

Trong cái xã hội phong kiến kia , thực sự mà nói thì dường như là không thể.Thế mới nói , người phụ nữ thời đó thật khổ.

Có bệnh cũng không dám nói ra những căn bệnh thầm kín tế nhị , không dám biểu lộ cũng không dám kể chi tiết, lại càng không dám cho đại phu chạm vào xem bệnh.

Người phụ nữ thời ấy chỉ có thể truyền miệng cho nhau cách chữa trị một cách mù quáng, đành phải âm thầm chịu đựng.

Quả thật trăm cái đau cái khổ đều đổ lên đầu người phụ nữ thời phong kiến cả.Còn nói về chuyện Thiên Phi.

Khi đôi vợ chồng ấy đi rồi , nàng cầm hai đồng tiền công của mình trên tay cảm thấy vui mừng lắm.

Nàng cảm thấy hạnh phúc, không chỉ vì hai đồng này là hai đồng thu nhập đầu tiên khi nàng trở thành đại phu độc lập, mà hai đồng này còn hai đồng tiền công cho nàng khám chữa bệnh một người phụ nữ.

Nàng khám và chữa bệnh, những ca bệnh tế nhị nhất của người phụ nữ mà một đại phu nam không thể làm được.

Đây chính là mục đích của nàng, đây chính là lý lẽ sống của nàng.

Đây chính là lý tưởng mà nàng dùng cả cuộc đời , cả tính mạng của mình để theo đuổi.

Nàng thật sự rất hạnh phúc , cuối cùng thì nàng cũng đã làm được rồi, cũng đã đạt được lý tưởng và mục đích của mình rồi.

Nàng siết chặt hai đồng trong nắm tay, đưa lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập thình thịch.

Thiên Phi nhắm khẽ đôi mắt và lẩm bẩm .- " mẹ ơi, cuối cùng thì con cũng hoàn thành ước nguyện rồi.

Mẹ trên trời cao hãy phù hộ cho con nhé.

Dẫu rằng con biết tương lai của con vẫn mờ mịt lắm, nhưng con hạnh phúc với những gì con đã làm được, và con hạnh phúc với những gì con sẽ tiếp tục làm được, mẹ ơi!.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 258: 258: Giới Thiệu Khách Hàng



Vợ chồng họ Hướng trở về nhà , cuộc sống gia đình cũng gọi là yên ấm và thoải mái.

Gia đình của Hướng Thọ có cha mẹ già và một đứa em gái chưa xuất giá.

Nghe đâu gia đình đã tìm được mai mối vừa ý, định rằng sang năm chọn ngày lành tháng tốt gả chồng, hiện giờ vẫn còn ở với cha mẹ.

Hôm nay Hướng phu nhân đang ở trong phòng riêng cho con bú , Hướng tiểu thư lúc này bước vào trong , ngồi cạnh trò chuyện.

Tiểu thư nhìn đứa trẻ đang bú dòng sữa của mẹ một cách say mê, khiến Hướng tiểu thư cảm thấy yêu mến lắm.

Cô ta vui vẻ khen ngợi đứa cháu đích tôn của nhà họ Hướng, lúc này thấy chị dâu của mình khỏe khoắn tươi tỉnh, vui vẻ hơn những ngày trước, liền có chút cảm nhận mà nói .- "tẩu tẩu, trông tẩu thật sự rất vui vẻ hạnh phúc và khỏe mạnh.

Tẩu có bí kíp gì không? Truyền cho muội với"Hướng phu nhân nhìn em chồng một chút , mỉm cười trả lời.- "ta chả có bí kíp gì, chỉ là sinh hoạt điều độ mà thôi.

Vừa rồi đi khám đại phu , đại phu còn khen sức khỏe ta tốt đấy"Nói xong thì lại cười khúc khích.

Hướng tiểu thư nghe vậy thì cũng vui theo, nhưng bản thân có một chút gì đó bất ổn, lúc này ngập ngừng một chút.- " tẩu tẩu, muội vừa rồi đi đứng không cẩn thận, bị té chỗ này, đau quá.

Nhưng lại không dám mời đại phu, phải âm thầm chịu đựng"Vừa nói vừa chỉ vô ngực của mình.

Hướng phu nhân nghe vậy thì khẽ ồ lên ngạc nhiên , đôi mắt lo lắng mà hỏi.- " muội đi đứng kiểu gì mà bị té đập vào chỗ đó chứ ? Sao rồi , có đau lắm không?"Hướng tiểu thư gương mặt thoáng nhăn nhó, tay chạm vào vết đau của mình mà nói .- "vẫn còn đau lắm.

Muội bị hôm qua, vết đau này sưng lên nhưng lại không dám nói với ai , ngại chết đi được"Hướng phu nhân nghe vậy suy nghĩ điều gì đó, liền hướng em chồng của mình mà dò ý.- " hay là muộn đi khám đại phu thử xem?"Hướng tiểu thư vừa nghe nói đi khám đại phu đã cười ngượng, khuôn mặt khó xử mà trả lời.- "tẩu tẩu à , tẩu đừng có đùa nữa mà.

Muội bị vết thương chỗ ngực thế này, làm sao mà cho đại phu xem được.

Đi khám đại phu rồi để ông ta chạm vào à? Mất giá sao cưới chồng được nữa, ngại chết đi được"Lời nói ra với sắc thái thoáng buồn , kèm theo đó là sự khó xử.

Hướng phu nhân hiểu vấn đề của em chồng mình, nhẹ nhàng mỉm cười , dịu dàng nói khẽ.- " để ta kể cho muội nghe một chuyện bí mật mà chỉ có ta và huynh trưởng của muội biết thôi.

Muội có muốn nghe không?"Cái gì không nói, chứ bí mật là thứ mà phụ nữ rất thích tìm hiểu.

Dù không biết bí mật ấy là gì, nhưng chỉ nghe hai từ bí mật thôi cũng có thể thu hút bất cứ người phụ nữ nào.

Hướng tiểu thư nghe nói bí mật thì hứng thú lắm , liền ngồi sát tới tẩu tẩu của mình mà hỏi .- " bí mật gì vậy, tẩu nói đi, muội muốn biết lắm"Hướng phu nhân nghe vậy thì cười nhẹ , ghé tai em chồng mình mà thì thầm.- "mọi chuyện là như thế này, thế này..."Thế là bà ta kể lại toàn bộ chuyện của đại phu Thiên Phi , và lần đi khám phụ khoa hồi đó, kể tất cả.

Sau khi đã kể xong hết , Hướng tiểu thư nghe vậy thì tròn xoe mắt ngạc nhiên thốt lên .- "thật sự có chuyện như vậy sao ? Thật sự có một đại phu là nữ sao?"Lời nói vừa dứt lời , Hướng phu nhân đã đưa tay lên miệng "suỵt" một cái, ra hiệu im lặng.

Bà ta thì thầm mà căn dặn.- " bí mật này không được tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến vị đại phu đáng kính ấy.

Muội phải biết giữ mồm giữ miệng đấy"Lời nói vừa xong , Hướng tiểu thư lập tức hiểu ra ,đưa tay bịt miệng của mình , đôi mắt vẫn tròn xoe nhưng đã gật đầu đồng ý.

Lúc này , Hướng phu nhân lại nói tiếp.- " nếu muội ngại chuyện đại phu nam, vậy thì có thể tới chỗ đại phu Thiên Phi để khám ngực.

Đại phu ấy y thuật cao minh , nhất định sẽ làm cho bệnh tình của muội thuyên giảm nhanh chóng, muội cứ yên tâm "Với lời quảng cáo của chị dâu mình, Hướng tiểu thư cảm thấy rất hứng thú.

Nàng ta rất muốn tới y quán ấy để xem thử vị đại phu nữ ấy thế nào.

Suy nghĩ tâm tư một chút , cảm thấy rất muốn đi nhưng lại ngại ngùng , liền khẽ níu tay chị dâu mà đề nghị .- " tẩu tẩu, hay là tẩu dẫn muội đi đi.

Muội cũng muốn được đi khám thử , vết thương của muội đau quá, có lẽ cần vẫn cần phải có đại phu chữa trị "Hướng phu nhân hiểu ý, mỉm cười gật đầu.

Lại nhìn đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa thì nhẹ nhàng trả lời .- "đợi ta một chút.

Để hài tử bú no ngủ say , lúc đó tỷ muội chúng ta sẽ cùng đi"Hướng tiểu thư nghe vậy thì vui lắm , cảm thấy rất thích thú , liền lập tức gật đầu đồng ý.

Nàng ta chăm chú nhìn cháu mình đang nhắm mắt thưởng thức những dòng sữa sinh mệnh từ người mẹ, và đến khi đứa trẻ đã no sữa ngủ say, người mẹ bế con mình nằm vào nôi rồi bắt đầu rón rén rời đi.

Hai chị em dắt nhau ra ngoài ,hướng tới y quán Thiên Phi mà đến.Y quán Thiên Phi lúc này vẫn đang ế khách, vẫn rất vắng vẻ.

Đại phu Thiên Phi đang ngáp ruồi thì phát hiện hai người phụ nữ bước vào.

Thiên Phi vui vẻ bật dậy chào hỏi.- " xin chào quý khách , y quán có thể phục vụ gì cho quý khách?"Vừa nói xong, lập tức có tiếng trả lời .- "đại phu Thiên Phi , ta lại quay lại đây"Thiên Phi nhìn lại , thì ra đó là sản phụ hôm qua mới khám ở đây xong.

Bây giờ trở lại còn dẫn theo một cô gái khác.

Thiên Phi cười tươi hỏi.- " thì ra là Hướng phu nhân đó sao ? Phu nhân cảm thấy có điều gì không ổn cần phải tái khám à ? Vào đây để ta xem cho"Lời nói vui vẻ chào mời.

Hướng phu nhân nghe vậy thì xua tay .- " không, không.

Ta không có chuyện gì cả , chỉ muốn tới đây chơi mà thôi"Thì ra là tới chơi sao ? Thiên Phi đang lúc vắng khách cũng vui vẻ gật đầu , nhìn về bàn trà mà mời.- " vậy ngồi vào bàn đi, chúng ta vừa uống trà vừa đàm đạo"Thế là kéo nhau ra bàn trà uống cả.

Khi cả ba người ngồi vào bàn , Hướng phu nhân lúc này nhìn vị đại phu ấy mà mỉm cười .- " Thực ra cũng không giấu gì đại phu, hôm nay ta dẫn em chồng tới đây là mong đại phu khám bệnh cho muội ấy "Nói xong lại chỉ sang cô gái bên cạnh.

Thiên Phi nhìn sang cúi đầu thi lễ, mà nữ tử đó cũng thi lễ trả.

Sau khi chào hỏi, Hướng phu nhân lại tiếp tục nói.- " không giấu gì đại phu, em gái ta đi đứng không cẩn thận bị té chấn thương ở vùng khó nói.

Đi khám đại phu khác thì lại rất ngại , cho nên vẫn phải nhờ đến Thiên Phi đại phu đây chữa trị giúp cho"Nói xong thì mỉm cười ý tứ.

Bị đau ở chỗ khó nói à? Không ngực thì cũng là ở bụng dưới.

Thiên Phi khẽ mỉm cười gật đầu , chỉ tay vào phòng khám mà nói .- "vậy thì vào trong phòng đi, để ta xem bệnh cho"Nói xong đứng dậy vào phòng trong.

Hướng tiểu thư lúc này cảm thấy ngại ngùng , níu tay tẩu tẩu với ánh mắt nghi ngại.

Hướng phu nhân thấy thế thì mỉm cười gật đầu, khẽ vỗ về bàn tay của tiểu thư mà nói .- "được rồi , ta dẫn muội vào trong"Thế là tự tay dắt lấy tay em chồng mình bước đi vào bên trong phòng khám.

Vào bên trong, Hướng tiểu thư nằm lên giường.

Hướng phu nhân lại quay về phía Thiên Phi mà đề nghị.- "em chồng ta còn nhỏ, chưa lấy chồng, tâm trạng còn hơi bối rối hồi hộp.

Để cho muội ấy có thể yên tâm khám chữa bệnh, xin đại phu hãy làm một chút gì đó để muội ấy tin tưởng , như đã làm với ta vậy"Thiên Phi nghe vậy thì cảm thấy có chút hứng thú, hoài niệm.

Nàng nhớ lại cái lần ở trên đường về từ làng Bắc, gặp cỗ xe ngựa ấy.

Thai phụ trên xe cự tuyệt nàng , và nàng đã phải làm gì để phai thụ tin tưởng ? Nàng hiểu ý , lúc này nhẹ nhàng vén áo mình ra để lộ một b* ng*c tròn đầy xinh đẹp , nhìn về hướng tiểu thư mà nói.- " được rồi , tiểu thư xem đây "Hướng tiểu thư quay sang thấy rõ một b* ng*c tròn đều tuyệt phẩm thì há hốc mồm ngạc nhiên mà thốt lên.- " ối, là thật nè"Nói xong chưa dừng lại ở đó, lại vươn người tới đưa hai tay mà nắn nhẹ b* ng*c của Thiên Phi , nghiên cứu tỉ mỉ.

Trong lòng cảm thán mà than thở.- "thật là to tròn, còn to gấp đôi của muội"Thiên Phi nhẹ nhàng mỉm cười , kéo áo mình lại , nhìn tiểu nữ tử kia mà bảo.- " muội còn đang trẻ , sẽ còn tiếp tục phát triển nữa , nên đừng quá tự ti về cơ thể của mình.

Ta đoán chừng tầm hai hay ba năm nữa , muội sẽ là tuyệt thế mỹ nữ với b* ng*c tuyệt vời "Lời nói ngọt ngào này khiến thiếu nữ tử kia vui sướng lắm, cười tủm tỉm hạnh phúc.

Thiên Phi lúc này chỉnh sửa y phục chỉnh tề, nhìn thiếu nữ kia mà nói tiếp .- "được rồi ,đau chỗ nào thì cởi chỗ ấy ra, để ta xem cho"Hướng tiểu Thư khi biết chắc chắn rằng đại phu trước mặt mình là một người phụ nữ, lúc này cô ta không còn một chút gì e thẹn hay ngại ngùng gì cả.

Bàn tay nhanh nhẹn cởi áo mình ra để lộ b* ng*c trần cho đại phu xem bệnh.

Thiên Phi xích lại gần, đưa tay nắm bóp nhẹ nhàng phần ngực bị thương ấy, nghiên cứu cẩn thận vết thương mà không một chút ngại ngùng gì.

Hướng tiểu thư để mặc đại phu nắn sờ ngực của mình, nhìn tẩu tẩu mỉm cười , mà Hướng phu nhân cũng nhìn em chồng cười khúc khích.

Chẳng có gì phải lo lắng cả , thực sự vô cùng tiện lợi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 259: 259: Thêm Khách Hàng Mới



Thiên Phi nhanh chóng khám cơ thể cho Hướng tiểu thư, thể hiện trách nhiệm lương y mà chăm sóc chu đáo tỉ mỉ khiến cho tiểu thư kia cảm thấy hết sức hài lòng.

Sau vài ngày khám chữa bệnh, vết đau của nàng ta đã hồi phục hoàn toàn khiến tâm trạng vô cùng thoải mái.

Hướng tiểu thư bước đi trên đường, đôi chân thoải mái tự tin, vui vẻ sảng khoái "là con gái thật tuyệt".

Sự thoải mái vui sướng không chỉ đơn giản là đã được khám chữa hết bệnh, mà ở đây còn là vấn đề về sự xuất hiện của một đại phụ nữ, khiến cho bọn họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nếu sau này có bệnh tình khó nói gì thì đã có một người đại phu để mình tin tưởng trao cơ thể cho đại phu ấy chữa trị , đây mới chính là điều khiến những người phụ nữ này cảm thấy vui sướng.

Tiểu thư và Hướng phu nhân cũng vì điều này mà cảm thấy cuộc đời mình có thêm một cái gì đó để tin tưởng, thêm yêu đời.Lại nói đến Hướng phu nhân, bà ta có quen biết với một vị phu nhân khác là Nhơn phu nhân.

Trấn Hắc Xà này được cai quản bởi một vị quan trấn họ Nhơn tên Thạnh.

Phu nhân của vị quan trấn trước đây là bạn bè với Hướng phu nhân, sau khi gả vào nhà quan thì vẫn giữ mối quan hệ bạn bè ấy , không hề thay đổi.

Hôm nay quan trấn phu nhân tới nhà Hướng phu nhân chơi , thăm bạn và cũng thăm đứa cháu mới sinh xem nó kháu khỉnh thế nào.Hai người ngồi bên trong phòng riêng trò chuyện.

Nhơn phu nhân ngắm nhìn đứa cháu, con của bạn thân mình mà cười tủm tỉm.- " Ôi ...!hài tử dễ thương quá.

Sinh được cháu ra là mẹ cháu phải khổ cực lắm đấy, có biết không?"Âu yếm dịu dàng nói với đứa trẻ, lời nói chỉ đơn giản là âu yếm đứa trẻ kia.

Người mẹ nghe vậy thì cũng hưởng ứng, nhìn hài tử mình mỉm cười nói .- "khiếp thật , không thương mẹ chút nào.

Chui ra lúc nào không ra , lại đè ngay lúc ta đang đi từ làng về mà ra giữa đường, khiến ta vô cùng khổ cực.

Cũng may lúc đó có một đại phu đi ngang qua cứu giúp, nếu không chắc hai mẹ con cũng không còn toàn vẹn nhìn nhau"Lời nói trong lúc vui vẻ nói ra , bất chợt lại khiến cho Nhơn phu nhân cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nhơn phu nhân quay sang nhìn Hướng phu nhân với đôi mắt ngạc nhiên mà hỏi.- " đại phu đỡ đẻ ư ? Không phải là bà mụ à?"Bốn mắt nhìn nhau ngạc nhiên, mỗi người ngạc nhiên một kiểu.

Nhơn phu nhân thốt lên.- Ôi bạn ơi, bạn có thể để cho một đại phu đỡ đẻ cho mình sao ? Rồi phu quân của bạn không nói gì à?"Sự tò mò đến trong tâm trí của Nhơn phu nhân.

Hướng phu nhân nghe xong thì thoáng khựng người, biết mừng vừa mới nói một điều không nên nói.

Tuy nhiên, đôi bạn này khá thân với nhau , lại cùng là phụ nữ nên không có quá nhiều ái ngại.

Hướng phu nhân cũng không hề đề phòng chút nào, thoáng suy tư một chút rồi nói.- " à...!thực ra thì chuyện này có chút huyền cơ , cũng không cần phải nói ra"Hai chữ "huyền cơ" càng khiến người nghe cảm thấy tò mò.

Cái gì càng bí mật càng thu hút người khác , Nhơn phu nhân cũng không ngoại lệ.

Bà ta dựa sát gần Hướng phu nhân, khuôn mặt háo hức, nở một nụ cười đầy tinh nghịch mà hỏi.- " Huyền cơ gì ? Chẳng lẽ chúng ta là bạn thân với nhau mà bạn cũng không thể nói cho tôi biết được sao?"Hướng phu nhân nhìn thấy thái độ háo hức của bạn mình thì thoáng khựng người thêm một lần nữa.

Có lẽ chơi với nhau lâu nên hiểu rõ tính nhau , biết tính bạn mình rất hay tò mò , Hướng phu nhân khẽ ho một tiếng nói.- " thôi được rồi bạn ơi.

Có những chuyện nói được thì nên nói , có những chuyện không nói được thì mình sẽ không nói đâu.

Bạn đừng có ép vô ích "Nhơn phu nhân không được như ý, khuôn mặt tiu nghỉu, xem ra không moi được thông tin gì.

Cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh chóng đôi bạn đã trò chuyện sang một câu chuyện khác.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, lúc này Nhơn phu nhân nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt tự nhiên thoáng buồn mà nói.- " bạn thân à.

Có thể phu quân bạn dễ dãi , và cách nhìn của bạn có lẽ cũng thoáng hơn cho nên để đại phu đỡ đẻ cho.

Chứ người như ta thì lại khác, không thể tùy tiện được.

Ta được gả vào nhà quan lớn, danh phận là phu nhân của quan trấn nên tự phải biết giữ mình trước người khác.

Đi đứng không được đi nhanh , nói không được nói lớn, lúc nào cũng phải ý tứ tránh để người khác nhìn vào đánh giá, mà thậm chí bệnh cũng không thể mời đại phu chữa trị được"Lời nói tâm tư với vẻ mặt buồn bã ấy, Hướng phu nhân nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, ồ lên một tiếng mà hỏi.- "này bạn ơi , bạn bị bệnh gì mà không thể cho đại phu khám được? Có thể nói cho ta biết không, biết đâu ta có cách nào đó giúp bạn ?"Nhơn phu nhân nghe vậy thì thở dài , quay sang nhìn bạn mình với đôi mắt không mấy hi vọng.

Bà ta vỗ nhẹ xuống phần bụng dưới, ngập ngừng nói.- " ở chỗ này của ta có vấn đề.

Dạo này thường thấy đau rát khi quan hệ, đi vệ sinh cũng không được nhẹ nhàng.

Ta thực sự rất khó chịu , không hiểu nguyên do gì, nhưng không dám nói ra "Hướng phu nhân ồ lên một tiếng ngạc nhiên.

Hóa ra bạn mình lâu nay bị vấn đề về đường bài tiết và về đường sinh dục, rõ ràng đây là một căn bệnh khó nói.

Lập tức trong đầu Hướng phu nhân liền nghĩ đến Thiên Phi đại phu , trầm tư một chút rồi nói .- "bạn ơi, hay là đi khám đại phu đi.

Ta biết có một đại phu rất có y đức , và rất có tài năng.

Ta tin chắc rằng đại phu sẽ chữa hết bệnh cho bạn."Nhơn phu nhân nghe vậy thì bật cười, nhìn bạn mình với đôi mắt kỳ quặc .- "này bạn ạ , sao có thể được chứ ? Bạn thì là dân thường , chứ ta giờ đã là phu nhân của quan tri phủ, làm sao có thể để cho đại phu khám vào chỗ này được?"Nói xong, khuôn mặt lại cảm thấy buồn phiền.

Hồi tưởng một chút mà trầm ngâm .- "Thực ra...!ta cũng có mời đại phu tới khám rồi.

Thế nhưng chỉ bắt mạch sơ qua thì không thể nói được gì , mà khi đại phu hỏi các triệu chứng bệnh ta cũng không dám nói thẳng rõ ràng mà chỉ nói hàm ý.

Không biết đại phu có hiểu được hay không , thế rồi ông ta cũng kê thuốc.

Thuốc đó ta uống mà hoàn toàn không suy giảm chút bệnh tình gì, cảm thấy rất là khó khăn và ngượng ngùng "Nói đến đây thì ngập ngừng đôi chút, ánh mắt hướng lên cao.

Khẽ ngẩng đầu lên, tuy đang ở trong phòng nhưng cảm giác tựa như đang muốn nhìn vào trời cao mà than thở một tiếng.- " ta ước gì trên thế gian này có đại phu nữ.

Nếu có đại phu nữ, ta có thể dễ dàng nói hết những triệu chứng của mình mà không chút ngại ngùng hay lo lắng đến việc giữ thể diện.

Nếu có đại phu nữ, thì như vậy thật sự là quá tốt với phụ nữ chúng ta "Lời than vãn ấy cũng chỉ là than vãn với trời cao mà thôi.

Bởi làm gì có đại phu nữ chứ ? Luật pháp Tây Bắp cấm phụ nữ học nghề y , điều này với một vị phu nhân của quan tri huyện thì đương nhiên phải hiểu rõ.

Nói ra cũng chỉ là than vãn mà thôi , thế nhưng Hướng phu nhân thì lại khác.

Bà ta biết rõ ràng giấc mơ ấy của bạn mình là có thật, lúc này tủm tỉm cười mà nói .- "không giấu gì bạn, cái giấc mơ của bạn ấy, cũng không phải là không có thật"Lời nói với nụ cười mỉm đầy ẩn ý ấy khiến Nhơn phu nhân thoáng ngạc nhiên, nhìn bạn mà hỏi .- " bạn nói vậy là sao ? Tôi thật sự không hiểu"Hướng phu nhân mỉm cười, bắt đầu ghé tai thì thầm với Nhơn phu nhân.

Hướng phu nhân kể về chuyện của Thiên Phi, kể về cách Thiên Phi đở đẻ cho mình, kể về thân phận thật sự là nhi nữ của Thiên Phi , và kể về cả chuyện mà Thiên Phi chữa bệnh khó nói cho người khác.

Tất cả đều kể lại cho Nhơn phu nhân nghe, không sót điều gì.

Nhơn phu nhân nghe xong thì há hốc mồm ngạc nhiên, thốt lên.- " thực sự là có chuyện đó sao ? Thực sự có một đại phu nữ sao?"Lời thốt lên văng vẳng khiến Hướng phu nhân giật mình , vội vã đưa tay bịt miệng bạn mình lại , ánh mắt nghiêm túc mà nói .- " úi bạn ơi , chuyện này chỉ có thể truyền tai nhau, không được thốt lên như vậy.

Bạn nói to như thế, chuyện này lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến vị đại phu đáng kính đó"Nhơn phu nhân nghe vậy thì nhanh chóng hiểu vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý.

Hướng phu Nhân liền thả tay mình ra, đôi bạn lại nhìn nhau.

Ánh mắt Nhơn phu nhân như vẫn chưa tin được những gì mình nghe , mà nhìn thẳng vào bạn mình để như muốn hỏi có thật hay không.

Và ánh mắt của Hướng phu nhân lại như cam kết rằng những lời mừng nói là thật, cùng với cái giật đầu rất nhẹ.

Nhơn phu nhân lúc này mới tin tưởng hoàn toàn, tâm trạng vẫn còn đang lơ lửng.

Hướng phu nhân suy nghĩ gì đó, lại ghé tai thì thầm đề nghị.- "hay là bây giờ tôi đưa bạn đi tới chỗ đại khu ấy khám bệnh, có thể đại phu ấy sẽ chữa được cho bạn đấy "Nhơn phu nhân quay sang nhìn Hướng phu nhân, cảm giác tin tưởng mà gật đầu lập tức.- " được , vậy thì chúng ta đi thử một lần xem sao"Đôi bạn đều chung một ý tưởng, lập tức lên đường.

Hướng phu nhân dẫn Nhơn phu nhân tới y quán Thiên Phi để khám chữa bệnh, mở ra một cứu cánh cho bạn mình.

Nhơn phu nhân thì khỏi nói cũng biết, trong lòng vui mừng lắm.

Căn bệnh này đã hành hạ bà ta khá lâu, nay có một đại phu nữ thì đương nhiên sẽ khám một cách cẩn thận và dễ dàng tìm ra nguyên nhân bệnh, giúp bà ta có lại cuộc sống vui vẻ bình thường.

Thực sự rất mong chờ..
 
Back
Top Bottom