Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 270: 270: Trải Đời



Chốn công đường là nơi không ai muốn tới làm nhân vật chính, trừ khi bị bắt ép chứ chẳng ai muốn chịu cảnh pháp đình.

Công đường của trấn Hắc Xà hôm nay nhộn nhịp, quan huyện thăng đường xét xử, người dân bu tới trước xem rất nhiều.

Bên trong công đường, hai hàng lính đứng hai bên canh gác.

Ở giữa là một cái bàn lớn đặt trên cao, cũng là nơi quan huyện ngồi để xử án.

Quan huyện đập bàn quát lớn.- " kẻ nào đánh trống kêu oan, hay là có kiện tụng gì, mau trình báo lên đây để bổn quan xét xử"Miệng nhà quan có gang có thép, vừa nói dứt lời thì hai hàng lính đã gỏ cây trượng trên tay mình xuống nền đá tạo nên một tiếng động lớn.

" Uy...!Vũ..." , tiếng bọn nha sai đồng thanh cất lên, vang vọng giữa chốn công đường.

Ở phía dưới, năm người phụ nữ cùng Thiên Phi đứng một bên, ba anh em nhà họ Cổ đứng bên còn lại, đều hướng mắt về phía vị quan trên cao kia.

Cổ Nguyệt bước lên trước, cúi đầu thi lễ nói.- " bẩm Nhơn đại nhân, tại hạ là một người dân ở trấn này, họ Cổ tên Nguyệt, là người tới kiện tụng.

Tại hạ hôm nay tới đây tố giác tên Thiên Phi, là chủ y quán mới mở.

Hắn đã lợi dụng việc hành nghề y mà sàm sỡ dâm ô với các thiếu nữ trong trấn gây ra điều tiếng không tốt, làm vấy bẩn thanh danh của nhiều thiếu nữ.

Đây là tội ác tày trời, cần phải bị trừng phạt để đem lại sự bình yên cho muôn dân trăm họ "Nghe có vẻ chính nghĩa nhỉ? Lời tố cáo vừa nói xong, bên ngoài đám đông đã vỗ tay ríu rít, mà tên quan kia ồ lên một tiếng ngạc nhiên.

Y quán Thiên Phi đã là y quán có tiếng ở trấn này, được rất nhiều phụ nữ vào khám.

Bản thân tên quan huyện cũng đừng nghe vợ và mẹ mình khen ngợi y quán ấy , nay nghe tới việc tố cáo y quán dâm ô khiến ông ta thoáng chút tâm tư, liền hỏi.- " ngươi tố cáo người ta dâm ô, vậy đơn tố cáo đâu?"Vừa dứt lời xong, dường như đã chuẩn bị sẵn, Cổ Nguyệt lấy trong tay ra một tờ đơn gấp lại, hai tay cung kính dâng lên tận bàn quan huyện mà nói.- " bẩm đại nhân, đơn tố cáo tại hạ đã viết sẵn, xin đại nhân xem qua"Tờ đơn vừa đưa tới, quan phủ cầm lấy mở đơn ra xem thì phát hiện một điều thú vị.

Tờ đơn kiện gấp đôi, kẹp ở giữa là một tờ ngân phiếu 100 lượng bạc.

Số tiền này đối với một cái trấn ở vùng ven biên giới là một số tiền cũng không phải nhỏ.

Quan huyện cảm thấy rất hài lòng, nhẹ nhàng kín đáo phất nhẹ một phát, tờ ngân phiếu bay vào trong tay áo một cách gọn gàng không ai hay biết.

Thao tác dứt khoát, hắn cầm tờ đơn mở ra xem trước mặt bàn dân thiên hạ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Có câu "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn".

Khi tờ ngân phiếu đã vào tay thì những lời lẽ vô lý cũng sẽ trở nên vô cùng có lý.

Quan huyện cầm tờ đơn lên đọc, gật đầu nói.- "thật sự là có chuyện như thế này sao? Thật sự bất ngờ, rất bất ngờ"Ở bên dưới, nhóm phụ nữ kia cảm thấy tức giận.

Cố Minh bước lên nói lớn.- " làm gì có chuyện trùng hợp thế này chứ? Rõ ràng bảo là vô tình đi ngang qua bắt gặp, vậy mà lên đây đã có ngay một lá đơn viết sẵn như thế này, vậy không phải là đã chuẩn bị kịch bản sẵn từ trước hay sao? Ba anh em các người rõ ràng là bày mưu tính kế giăng bẫy vu vạ cho người khác"Lời vạch mặt của cố Minh hoàn toàn có lý, nhưng vấn đề là bọn họ chẳng có tiền đút lót.

Cổ Nguyệt bật cười khả ố.- " ha ha ha , những người phụ nữ này đã bị bùa mê thuốc lú cho nên phát ngôn không còn tỉnh táo nữa.

Bọn ta đúng là ba anh em, nhưng chuyện chúng ta đi ngang qua y quán và tình cờ phát hiện là sự thật, không hề giả dối.

Còn lá đơn này đúng là bọn ta viết sẵn, nhưng không phải tố cáo vì vụ việc vừa rồi mà tố cáo chuyện bấy lâu nay hắn sàm sỡ với các thiếu nữ khác.

Chỉ là trời muốn giúp người tốt, đã xắp xếp cho chúng ta vô tình đi ngang qua đúng thời điểm mà thôi"Thật sự vô liêm sỉ, ấy thế mà lời nói nghe vô lý ấy lại nhận được sự đồng tình rất lớn.

Đám đông ở ngoài kia vỗ tay ầm ĩ, mà quan huyện cũng gật đầu.- " không sai.

Có những chuyện nghe trùng hợp nhưng nó thực sự là chuyện có thật, không thể vì trùng hợp mà nói rằng có sắp xếp được"Thái độ này là gì? Rõ ràng là đang bênh vực bọn Cổ khiến nhóm phụ nữ tức muốn hộc máu.

Tại sao lại có chuyện kỳ lạ như thế này chứ ? Thực ra thì cũng đơn giản, đám người ngoài kia đa phần là đàn ông, chúng ghen ghét với Thiên Phi nên lời nói buộc tội Thiên Phi dù có vô lý đến đâu thì vào lỗ tai họ cũng trở thành có lý.

Còn tên quan kia đã nhẹ nhàng đút một tờ ngân phiếu vào trong tay áo, đương nhiên với số tiền ấy hắn cũng phải có trách nhiệm với bọn Cổ, việc bênh vực cũng là điều hiển nhiên.

Công Lý bị bóp nghẹt dưới bàn tay của kẻ cầm quyền, bị che phủ bởi tờ ngân phiếu, bị chà đạp bởi sự ghen ghét của con người.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó, quan phủ lúc này nói lớn.- " đơn tố cáo mặc dù viết rất chi tiết, nói mọi việc thật là có tình có lý.

Nhưng việc gì cũng cần phải có bằng chứng, các người đã đem theo bằng chứng đến đây chưa?"Bằng chứng ư? Phải rồi, đây chính là mấu chốt để giải quyết mọi vấn đề trong mọi vụ án.

Nhóm phụ nữ quay sang lườm bọn Cổ, để xem bọn chúng có thể trưng ra được bằng chứng gì.

Thật ra mà nói, trong chuyện vừa rồi chả thể có cái gì gọi là bằng chứng được.

Vậy nhưng những điều vô lý sẽ trở nên có lý nếu như "biết điều" một chút, Cổ Phương lúc này mới bước lên, hướng quan phủ thi lễ mà nói.- "bẩm đại nhân, vị cô nương này vào trong y quán khám bệnh và đã bị tên đại phu kia giở trò sàm sỡ, suýt chút nữa là bị làm nhục.

Vị cô nương ấy có thể làm chứng chuyện này"Vừa dứt lời, cả đám đông ngoài kia hò reo.

Thế này là thế nào chứ? Cả nhóm phụ nữ nhăn mặt lắc đầu, chán chẳng biết nói sao nữa.

Rõ ràng là ba anh em này hợp sức giăng bẫy hại người, nhưng bây giờ tại sao lại được lòng người khác như thế? Cơ mà vẫn còn chuyện hay nữa, Cổ Phương từ từ bước tới quan huyện , tay đưa lên một tấm bùa chú mà nói.- " bẩm đại nhân, đây là một lá bùa tại hạ tìm thấy trong y quán của hắn ta.

Tại hạ nghi ngờ đây là một loại bùa chú từ tây vực, loại chuyên đi dụ dỗ phụ nữ, xin đại nhân xem qua"Nói xong liền đưa tấm bùa tới, mà quan phủ dường như đã hiểu ý.

Hắn đưa tay đón lấy tấm bùa, cẩn thận trong từng động tác.

Tấm bùa ấy lớn gấp mấy lần bình thường, bị gấp đôi lại, và khi giở ra thì nó kẹp ở giữa thêm một tờ ngân phiếu 100 lượng bạc nữa.

Quan huyện nhếch mép cười rất kín, vẫn thao tác cũ, nhẹ nhàng phẩy tay cho tờ ngân phiếu vào trong áo, nhẹ nhàng không ai biết.

Khi tiền vào túi, tên tham quan đưa lá bùa lên cao mà nói lớn.- " tên đại phu Thiên Phi kia, lá bùa này có phải của ngươi không?"Thiên Phi nhìn lá bùa lạ lẫm ấy mà ngạc nhiên vô cùng, lý do gì cái tên kia lại bảo rằng tìm thấy lá mùa ấy trong y quán của mình chứ? Đây rõ ràng là vu oan giá họa.

Thiên Phi liền hướng quan phủ thi lễ nói.- " bẩm đại nhân, tiểu nhân không hề có lá bùa đó, cũng chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

Kính xin đại nhân minh xét..."Lời nói của nàng chưa dứt, quan phủ đã đập bàn cái "rầm" mà quát .- "thật to gan , xàm ngôn loạn ngữ.

Cái lá bùa này rõ ràng là tìm thấy trong y quán của ngươi, vậy mà ngươi vẫn có thể chối tội được sao? Người đâu, đại hình chờ lệnh..."Một tiếng gầm lên, đám nha binh hai bên gỏ mạnh cây gậy xuống nền đá.

Âm thanh nghe vang động khiến người khác kinh sợ.

Đại hình chờ lệnh ư? Đó chính là tra tấn thời phong kiến.

Thiên Phi run rẩy, mà Cố Minh cũng sợ lắm.

Cố Minh nhìn Thiên Phi mà lo lắng, biết rằng Thiên Phi là nữ tử, liệu thân hình mảnh mai của nữ tử có chịu được đòn roi không? Lại quay sang nhìn cây trượng kia, cây trượng nào trượng nấy của bọn nha sai đều to khủng khiếp.

Cố Minh vội bước lên trên, đứng trước mọi người, hướng quan phủ mà thi lễ nói.- " bẩm đại nhân, xin cho tiểu nữ nói vài lời."Tên quan phủ nhìn Cố Minh, cảm giác như có quen thuộc mà hỏi.- " thì ra là Cố tiểu thư, không biết có chuyện gì muốn nói?"Cố Minh liền lập tức cúi đầu thi lễ một cái, nói một cách từ từ rành mạch.- " bẩm đại nhân.

Vị đại phu tên Thiên Phi kia là người tốt, y đức hơn người.

Đại phu ấy khám chữa bệnh xưa nay chưa bao giờ giở trò dâm ô với bất kỳ ai, được người người yêu mến.

Hôm nay đại nhân chỉ vì một lá bùa vô căn cứ và những lời tố cáo của ba anh em nhà họ Cổ kia đã vội vu oan cho một vị đại phu vô tội, thực sự rất bất công.

Tiểu nữ kính xin đại nhân hãy suy xét lại"Lời cầu xin của Cố Minh và bào chữa cho Thiên Phi, nhưng lại khiến quan phủ tức giận.

Hắn ta đập bàn cái rầm mà quát lớn.- " điêu dân to gan, dám làm loạn chốn công đường.

Dẫu rằng họ Cố nhà ngươi và họ Nhơn nhà ta có chút giao tình, nhưng chốn công đường là nơi tôn nghiêm, không phải để ngươi có thể lộng hành như vậy được.

Nếu như ngươi còn nói những lời vô căn cứ, đừng trách ta tuyệt tình.

lui ra..."Một tiếng gầm lớn của quan phủ khiến Cố Minh giật mình, mà đám nữ tử đều run rẩy.

Ngay lập tức, quan phủ lại đập bàn quát lớn.- " Đại hình chờ lệnh..."" UY...!VŨ ..." một đám nha sai bắt đầu lôi dụng cụ tra tấn ra, đặt giữa công đường khiến Thiên Phi tái mét mặt.

Lần đầu tiên trong đời nàng đã cảm nhận được thế nào là sự hiểm ác của lòng người..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 271: 271: Xử Tội Tương Xứng



"Uy...!Vũ..." Tiếng gầm của đám nha sai vang lên vang vọng chốn công đường.

Bọn Cổ nhìn vào Thiên Phi mà sung sướng lắm, xem ra thân thể nhỏ bé kia tan nát trước đòn roi.

Thiên Phi bị chụp lại, đè nằm xuống trong tiếng cười của đám đàn ông ghen ghét đứng bên ngoài.

Quan phủ đập bàn quát lên.- " 50 trượng , đánh cho ta"50 trượng ư? Cơ thể nhỏ bé của Thiên Phi làm sao có thể chịu được 50 trượng chứ? Cố Minh hoảng hồn, nàng ta bước lên trước, vội cúi đầu mà nói.- " xin quan phủ đại nhân dừng tay.

Tiểu nữ có bằng chứng chứng minh rằng Thiên Phi đại phu không hề dâm ô, có bằng chứng chứng minh rằng Thiên Phi đại phu hoàn toàn vô tội"Lời nói chưa dứt , bọn Cổ đã bật cười khoái chí mà nhảy vào mồm người khác.- "ngươi thì có bằng chứng gì chứ? Tang chứng, vật chứng , và nhân chứng chứng minh hắn dâm ô đã rõ ràng rồi, dù ngươi có đem ra bằng chứng gì cũng không thể thay đổi được đâu"Nói xong lại bật cười khoái chí, xem ra phần thắng đã chắc chắn về tay bọn chúng rồi, mà đám đàn ông đứng xem ở ngoài kia cũng cười theo khoái chí không thua kém.

Cố Minh nhìn Thiên Phi đang bị đè nằm xuống đất, lại nhìn thấy những cây trượng to kia.

Cảm thấy đánh 50 trượng xuống thì còn gì thân người nữa.

Trong lúc hoảng sợ, Cố Minh cúi đầu nói lớn.- " bẩm Nhơn đại nhân.

Thiên Phi đại phu không thể dâm ô với các nữ tử được, bởi Thiên Phi đại phu thực tế là nhi nữ, hoàn toàn không có khả năng làm những chuyện bậy bạ đó.

Kính xin đại nhân minh xét"" hả...cái gì cơ?" đám đông ở ngoài thốt lên ngạc nhiên, mà quan phủ cũng trừng mắt nhìn xuống.

Ngay cả bọn Cổ cũng ngơ ngác ngạc nhiên khi nghe lời nói ấy, không hiểu mình có nghe nhầm hay không.

Thiên Phi là nữ ư? Đại phu kia là nữ ư? Làm gì có chuyện đó chứ ? Bọn Cổ bước lên trước, bật cười sảng khoái mà nói lớn.- " ha ha ha...!Cố Minh tiểu thư quả nhiên là bị tên kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi.

Truyện hoang đường như vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được ư ? Thật không biết xấu hổ, nói câu nào câu nấy làm trò cười cho thiên hạ à?"Lời nói vừa dứt, đám đông cười ồ lên, mà tên quan kia cũng hưởng ứng.

Hắn cũng bật cười nói lớn.- " đại phu là nữ nhi ư? Ha ha ha, làm gì có chuyện này?"Nói đoạn, liền quay sang nhìn tên bổ đầu, hất hàm ra lệnh.

Tên bổ đầu hiểu ý, bước ra chụp lấy Thiên Phi kéo đứng dậy mà quát.- " đại phu là nữ ư? Thật là nực cười, làm gì có chuyện này?"Vừa dứt lời, tay vận chân khí tóm lấy áo Thiên Phi xé mạnh.

" XOẸT ..." một tiếng, chiếc áo bị xé toang ra để lộ cơ thể khởi nguyên xinh đẹp.

Và ngay lập tức, cả đám người nhìn vào.

Bọn chúng nhận ra một cơ thể tuyệt mỹ trắng nõn của nữ nhân.

Thiên Phi xấu hổ vô cùng, hai tay vội che ngực lại, run rẩy trước ánh mắt của những người đàn ông xung quanh.

Đám nha sai cũng nhận ra sự thật, không nói được lời nào.

Bọn Cổ nhìn thấy cũng hoảng hốt, giật lùi rồi đứng im như tượng.

Cố Minh thấy Thiên Phi bị xé áo, run rẩy sợ hãi thì lòng đau xót.

Nàng ta vội vàng cởi tấm áo khoác của mình choàng lên người Thiên Phi , ôm lấy Thiên Phi vào người, mà Thiên Phi cũng gục vào vai Cố Minh để tránh né ánh nhìn soi mói.

Cố Minh ôm Thiên Phi vỗ về, lúc này mới hướng lên quan phủ mà nói .- " bẩm Nhơn đại nhân, người cũng thấy rồi đấy.

Vị đại phu này rõ ràng là một nhi nữ , làm sao có chuyện đi dâm ô với các nữ tử khác được chứ? Rõ ràng cái lá bùa kia là bằng chính ngụy tạo không đáng tin, và ba anh em họ bọn Cổ kia đã bày mưu hãm hại vị đại phu ấy.

Kính xin đại nhân minh xét "Lời nói văng vẳng của Cố minh vang vọng khắp nơi khiến mọi người tỉnh ngộ, lúc này đám đàn ông cười nhạo vì ghen ghét Thiên Phi lại chuyển sang thông cảm mà thương hại , và cả đám nha sai cũng nhìn bằng ánh mắt khác.

Những tiếng xì xầm từ đám đông vang lên.- "Ồ, thì ra đây là một phụ nữ giả trai để đi hành nghề đại phu ư? Ta thật sự không ngờ tới"- " đúng vậy, đúng vậy.

Điều này thật sự rất bất ngờ, trước giờ ta cứ thấy lạ tại sao phụ nữ vào trong cái quán đó khám nhiều, thì ra là phụ nữ với nhau nên dễ bề khám chữa bệnh đây mà"- " không sai, chính là như vậy.

Bây giờ thì ta đã hiểu.

Nhưng mà ...nếu nói như vậy thì lại phải nhìn lại ba anh em kia, có gì đó không đúng ở đây thì phải "- " phải rồi, bọn Cổ tố giác người ta dâm ô, nhưng lại tố nhầm một người phụ nữ.

Đây rõ ràng là xằng bậy "Tiếng bàn tán sôi nổi không ngớt, câu nào câu nấy đều đánh vào trọng tâm vấn đề.

Lúc này, một người trong đám đông nêu ý kiến.- " phải rồi rõ ràng là xằng bậy, và cả lá bùa kia cũng là vu oan giá họa.

Thế nhưng tại sao đại nhân của chúng ta lại tin lời bọn chúng chứ? Không phải như vậy quá hồ đồ rồi hay sao? Ta thấy cái thứ nhân chứng với vật chứng của bọn Cổ thật sự rất mơ hồ, chẳng có gì đáng tin cả"- " không sai, ta cũng cảm thấy vậy.

đây quả đúng là trọng điểm của mọi vấn đề, có phải chăng ông ta đã nhận đút lót gì đó "- "có lý, khả năng cao bọn Cổ đã đút lót trước rồi, và quan huyện cũng đã là người cùng phe với chúng".Chuyện nọ xọ chuyện kia, chuyện này lòi ra chuyện khác.

Lời xì xầm bàn tán đã lọt vào tai của quan phủ, khiến hắn ta xấu hổ lắm.

Hắn ta sẽ làm sao đây? Xin lỗi Thiên Phi và xử tội bọn Cổ ư? Không, không có chuyện đó đâu.

Những kẻ nắm trong tay quyền lực lớn thường không mấy khi chịu nhận sai, mặc dù đã sai rành rành nhưng bảo chúng nhận lỗi là điều rất khó.

Thực ra mà nói, biết sai nhận sai và xin lỗi cũng là một dạng can đảm.

Không phải ai cũng có can đảm để nhận sai về mình, và đối với người Hán, một dân tộc mà tự cho rằng dưới gối đàn ông là vàng thì càng không dễ gì nói lời xin lỗi.

Việc Thiên Phi là nữ đã chứng minh nàng vô tội trong truyện dâm ô, và bọn cổ đã giăng bẫy vu oan hãm hại nàng.

Bây giờ quan phủ sẽ phán nàng vô tội, và phạt bọn cổ tội vu khống ư? Không, không có chuyện đó.

Tên quan phủ kia đã nhận tiền hối lộ, lại bị Thiên Phi làm cho bẽ mặt (đó là theo cách nhìn của hắn).

Thay vì xin lỗi Thiên Phi và xử tội bọn Cổ kia, tên quan phủ này sẽ tìm một tội khác tương xứng.

"Mặc dù là bắt oan, biết là bắt oan, nhưng vẫn phải tìm một tội để xử cho tương xứng ".

Đôi khi mọi chuyện nghe thấy thật buồn cười, nhưng đó lại là sự thật tồn tại trước mắt.

Quan huyện dẫu biết Thiên Phi vô tội , hắn lúc này gầm lên.- "yêu nữ to gan, dám giả trai học ngành y.

Ngươi đã phạm vào đại tội của Tây Bắp, bổn phủ xử ngươi án TỬ HÌNH.

Đúng giờ ngọ ngày mai đem ra pháp trường xử trảm, bây giờ tống vào ngục.

BÃI ĐƯỜNG...""UY...!Vũ ..." Tiếng gào của bọn nha sai vang lên vang vọng cả công đường.

Thiên Phi lập tức bị trói tay lôi đi vào trong ngục tối, và tên quan huyện kia nhanh chóng bỏ đi mất, còn đám anh em họ Cổ thì còn lủi nhanh hơn cả tên quan huyện mà biến mất tự lúc nào rồi.

Bọn chúng biến mất chẳng ai hay biết, để lại một đống hỗn loạn sau lưng.

công đường bây giờ chỉ còn năm người phụ nữ cùng những người dân bình thường ở lại, đám đông càng ngày bàn tán tán càng nhiều.- " Thật không ngờ đại phu Thiên Phi lại là nữ nhân, điều này đúng thật là phạm vào luật pháp của Tây Bắp, bị xử tội tử hình.

Trời không thương người tốt, thật đáng thương"- " đúng vậy, đại phu Thiên Phi chữa bệnh cứu người, ta nghe nói đều không lấy giá tiền đắt đỏ, chăm sóc tận tình chu đáo.

Người tốt như vậy mà lại phải chịu kết cục như thế này, đúng là ông trời không có mắt"- "nhưng mà lỗi phải nói bọn Cổ kia, tại sao chúng lại vu oan giá họa cho người tốt chứ?"- " còn phải hỏi nữa sao, chính là muốn tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, giành thị phần đấy.

Bọn Cổ thật sự tán tận lương tâm, độc ác, thủ đoạn thấp hèn"- " úi giời ơi , lương với chả tâm.

Cái bọn Cổ đấy thì chúng làm gì có cái lương tâm đâu? Bọn chúng là thứ không có tính người"Những lời xì xầm của dân chúng cũng chẳng thể thay đổi được chút gì, còn nhóm năm người phụ nữ thì run rẩy nhìn nhau.

Một người phụ nữ nhìn Cố Minh mà hỏi.- "Cố tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Thiên Phi đại phu bị kết án tử rồi, nếu như tiểu thư không tiết lộ thân phận nữ tử của đại phu thì đâu bị thế này chứ ?"Lời nói như oán trách Cố Minh , thế nhưng một phụ nữ khác lại xen vào nói.- " vị cô nương này nói vậy không đúng.

Lúc nãy mang đại hình ra, phạt 50 trượng.

Thế cô nương nghĩ rằng Thiên Phi đại phu có thể chịu đựng được 50 trượng ấy ư? Ta sợ rằng chưa kết tội đã bị đánh đau mà chết rồi "Một phụ nữ khác nghe vậy cũng gật đầu tán thành , bước lên nói vào.- " đúng vậy, ta hoàn toàn đồng ý.

Mà cho dù có không bị chết bởi đòn roi đại hình, thì cái tội dâm ô phụ nữ đó cũng bị dính án tử.

Đằng nào cũng bị đẩy vào đường chết, ông trời quả thật rất bất công"Nói xong, cả bọn thở dài cay đắng.

Một người phụ nữ khác suy nghĩ gì đó, lại bước lên nói.- "Cố Minh tiểu thư, chẳng lẽ không có cách nào cứu được Thiên Phi đại phu sao? Vẫn mong Cố Minh tiểu thư nghĩ cách"Bọn họ đều biết họ Cố và họ Nhơn có giao tình, và Cố Minh cũng đang muốn dựa vào điều này.

Cố Minh lúc này đăm chiêu, đưa ngón tay lên miệng cắn.

Nàng ta suy nghĩ rất kỹ, ngập ngừng nói .- "ta có quen biết với Nhơn phủ , và với Nhơn lão phu nhân cũng có chút giao tình.

Ta thử tới cầu xin Nhơn lão phu nhân thử xem"Đám nữ tử nghe vậy thì mắt sáng lên, trong ánh mắt ánh lên tia hi vọng mà gật đầu đồng ý.- " Vậy...!chúng ta mau nhanh chóng tới Nhơn phủ cầu viện lão phu nhân, hi vọng lão phu nhân có cách giúp đỡ Thiên Phi đại phu thoát khỏi kiếp nạn lần này"Cả bọn lúc này đều hi vọng lắm, liền kéo nhau rời khỏi chốn công đường mà nhắm thẳng Nhơn phủ đi tới..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 272: 272: Phụ Nữ Kiện Tụng



Trấn Hắc Xà buổi sáng hôm ấy có vụ kiện tụng gây chấn động.

Cái sự chấn động ấy không chỉ bởi vấn đề kiện tụng dâm ô, mà cơn chấn động lại là lòi ra sự thật có một nữ đại phu ở trấn này, khiến nhiều người bàn tán.

Vụ kiện kết thúc nhưng dư âm của nó để lại thì lan truyền nhanh chóng.

Đã xế trưa, mọi người chuẩn bị dùng cơm và quan huyện cũng vậy.

Ông ta định về nhà ăn cơm thì có tiếng trống ngoài kia khiến hắn ta phải dừng lại.

Quan huyện cảm thấy ngạc nhiên và tức giận, hầm hầm mặt quát.- " buổi trưa là lúc ăn cơm nghỉ ngơi , vậy mà cũng không được yên nữa.

Không biết đứa nào to gan đánh trống ngay giữa trưa vậy?"Ngay lập tức, bên ngoài một nha sai chạy vô cúi đầu bẩm báo.- " thưa Nhơn đại nhân, bên ngoài kia có một nhóm phụ nữ đánh trống kêu oan ạ"Tên quan huyện hằm hằm khuôn mặt, trừng mắt nói.- " đánh trống kêu oan sao không để đến chiều, lại đánh ngay giữa trưa thế này? Làm gì cũng phải có giờ giấc chứ.

Nhà ngươi ra ngoài đuổi chúng đi hết cho ta "Nói xong định quay mặt bỏ đi, thế nhưng tên nha sai vẫn ngập ngừng đứng đó.

Tên quan huyện ngạc nhiên hỏi.- " tại sao ngươi còn chưa đi, đứng đó làm gì?"Tên nha sai ngập ngừng ấp úng, dường như gặp chuyện khó nói lắm.

Hắn lắp ba lắp bắp.- " bẩm ...quan lớn.

Nhóm phụ nữ ngoài đó rất đông, tới mấy chục người.

Lúc đánh trống kêu oan, họ bảo rằng nếu quan không thăng đường ngay thì họ quyết không về, mà đuổi cũng không chịu đi ạ"Tên quan phủ nghe vậy thì trợn mắt tức giận, làm gì có kẻ nào ngông cuồng như thế? Hắn hừ một tiếng, ra lệnh.- " được rồi, thăng đường"Đám nha sai lập tức chạy ra, công đường nhanh chóng được khai mở lại.

Hai hàng lính uy nghiêm đứng hai bên chờ lệnh, quan phủ đập bàn quát lớn.- " kẻ nào giữa trưa đánh trống kêu oan , có oan khuất gì mau trình báo lên đây"Từ cái đập bàn cho đến phong thái cũng hiểu tên quan này đang rất bực bội.

Hắn vừa nói xong, trong đám phụ nữ ấy có một người trông quen thuộc bước ra, đó chính là Cố Minh tiểu thư.

Cố Minh hai tay dâng tờ đơn lên trước, cúi đầu cung kính nói.- " bẩm quan phủ đại nhân.

Tiểu nữ họ Cố, tên Minh, là người trấn này.

Tiểu nữ sáng nay nhìn thấy đại nhân xử vụ án y quán Thiên Phi dâm ô, cảm thấy không hợp tình hợp lý.

Nghĩ rằng cần phải làm gì đó, vậy nên bây giờ đem đơn kháng cáo tới, mong đại nhân xét xử lại vụ án mà tha cho vị đại phu đáng kính kia một con đường sống"" RẦM..." một tiếng động lớn vang lên, quan phủ không để Cố Minh nói hết lời đã đập bàn mạnh bạo.

Hắn mặt đỏ tía tai, trợn ngược mắt quát.- "hay cho đứa con gái to gan, dám phá hoại tôn nghiêm chốn công đường.

Bản án mà bổn quan xử là đúng theo phép nước, ngươi còn kêu oan cái gì? Định tới đây làm loạn hay sao? Mau cút ra ngoài ngay"Một tiếng hét lên chấn động công đường, xua đuổi thẳng mặt.

Cố Minh giật mình, vô thức bước lùi lại.

Tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, thế nhưng từ trong đám phụ nữ kia lại có tiếng cất lên.- " nếu vị tiểu thư ấy không kiện được, thì để ta kiện thay"Tiếng nói kia có vẻ rất quen thuộc làm tên quan kia ngớ người.

Từ trong đám đông, Nhơn phu nhân bước ra ngoài.

Giữa chốn công đường, bà ta nhìn quan phủ mà cười nhạt.- "Nhơn đại nhân, ta cũng có đơn kiện muốn trình báo"Tên tri phủ thoáng cau mày, khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ khó chịu.

Hắn nhìn người phụ nữ ấy mà nói.- " bà thì có kiện tụng gì? Tại sao không ở nhà nói với ta mà lại lên đánh trống giữa công đường thế này?"Nhơn phu nhân cười nhạt, lấy trong áo ra một tờ đơn.

Bà ta phẩy tờ đơn ra, nhếch mép cười , bước từng bước về phía quan tri phủ mà nói.- "ta tới đây là chính là kiện ông, một kẻ vong ơn bội nghĩa"Lời nói vừa dứt, cả đám sai nha giật mình, mà quan huyện trợn tròn mắt ngơ ngác.

Nhơn phu nhân mỉm cười, một nụ cười khinh bỉ mà nói tiếp.- "đại phu Thiên Phi đã có ơn chăm sóc, giúp đỡ chữa bệnh cho vợ của ông, vậy mà ông không một chút lòng thương tống người ta vào ngục, xử người ta tội chết.

Ông như vậy là quá tàn bạo, quá tàn nhẫn.

Ta kiện ông tội vô nhân..."" RẦM ..." một tiếng đập bàn ầm ĩ vang lên, tưởng chừng như cái bàn ấy cũng muốn sụp đổ trước cái vổ đầy tức giận của quan phủ.

Nhơn tri huyện mặt đỏ tía tai , trợn mắt chỉ mặt vợ mà mắng.- " khốn kiếp.

Bà hôm nay ăn phải cái gì mà dám lên đây kiện ta giữa chốn công đường? Đây là nơi tôn nghiêm, há để cho phụ nữ làm loạn? Bà mau về nhà đi, đừng để ta phải dùng đến biện pháp mạnh "Quan tri phủ đang vô cùng tức giận.

Làm gì có chuyện một quan tri phủ to lớn mà để vợ mình ra kiện mình giữa công đường, làm trò cười cho thiên hạ như thế này ? Điều này với ông ta mà nói là một chuyện rất quê độ.

Ông ta mặt đỏ phừng phừng, xem ra không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Trong lúc nộ khí xung thiên, tưởng chừng sự phẫn nộ ấy sẽ bùng phát, thế nhưng lúc này trong đám phụ nữ kia lại có tiếng nói vang ra.- " nếu như vợ ngươi không kiện ngươi được, thì lão già này kiện ngươi có được không?"Giọng nói ấy cũng rất là quen thuộc, khiến tri huyện giật mình.

Cũng từ trong đám đông, một bà lão bước ra khiến cả công đường im lặng.

Người phụ nữ lớn tuổi ấy không ai xa lạ, chính là Nhơn lão phu nhân.

Lão phu nhân chống gậy bước ra, nhìn mặt quan huyện với ánh mắt không chút hài lòng.

Tên quan giật mình, vội rời bàn chạy xuống, đi tới nhìn mẹ mình mà cung kính thi lễ.- "mẫu thân, sao người không ở nhà mà lên chốn công đường làm gì? Có chuyện gì người ở nhà nói với con cũng được rồi, đâu cần phải mệt nhọc lên đây?"" CÂM MỒM..." tiếng lão phu nhân quát lên khiến quan phủ giật mình, và cả đám nha sai im phăng phắc.

Bà chỉ cây gậy chống vào mặt tri phủ mà quát lớn.- "NGƯƠI ...QUỲ XUỐNG...!mau quỳ xuống ngay cho ta..."Quan phủ giật mình, dù không hiểu chuyện gì nhưng trước ánh mắt giận dữ của mẹ mình, ông ta đành phải quỳ xuống.

Bà đứng bên cạnh, tay cầm cây gậy chống mà mắng.- " lão già này tuổi cao sức yếu , xương khớp không khỏe, tưởng chừng đã không chịu đựng được nữa.

Thế nhưng ơn trên phù hộ, may nhờ có Thiên Phi đại phu tới nơi cứu chữa nên giữ được cái mạng già này.

Thiên Phi đại phu đối với ta mà nói cũng có ơn chăm sóc, vậy mà ngươi không nói tình nói lý, lại bắt người ta vào ngục tối , xử tội tử hình.

Nhà ngươi nói đi, ngươi đáng tội gì?"Quan phủ giật mình, thì ra là vì chuyện này mà tới.

Hắn ta lúc nhận tiền hối lộ cũng không nghĩ được đến chuyện mẹ hắn lại phản ứng dữ dội như vậy.

Hắn im lặng không nói, lão phu nhân lại trừng mắt mắng.- " bọn Cổ kia vu oan giá họa, vu khống cho đại phu vô tội.

Ngươi không những không xử tội bọn chúng, lại đi xử lý vị đại phu y đức vẹn toàn ấy, là nghĩa làm sao? Trước giờ ta dạy ngươi đối nhân xử thế như vậy à?"Mắng xa xả, nói xong lại vung cây gậy bất ngờ đánh xuống.

" bốp ..." Một cái, bị đánh trước mặt biết bao nhiêu người khiến tham quan vừa xấu hổ mà vừa đau đớn, thế nhưng không dám cãi lão phu nhân.

Dường như chưa hả dạ, bà lại cầm cái gậy chỉ mặt con mà mắng tiếp.- "người ta trị bệnh cho vợ ngươi , người ta trị bệnh cho mẹ ngươi.

VÀ NGƯƠI...!NGƯƠI tống người ta vào tử ngục, ngươi xử người ta tội chết.

Ngươi là kẻ vô ơn bội nghĩa, ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là nỗi nhục của ta.

Ta thật sự xấu hổ vì có người con như ngươi..."Tiếng mắng tựa tiếng gào thét tận đáy lòng, nghe trong từng câu từng chữ nỗi lòng đau xé ruột gan.

" bốp..." Vừa nói vừa vung cây gậy xuống , đánh thêm ba phát nữa xuống dưới người quan huyện.

Tên quan huyện cắn răng đau đớn, mím môi cãi lại.- "bẩm mẫu thân, người không hiểu chuyện, xin hãy bình tĩnh.

Luật pháp Tây Bắp có quy định rõ ràng rằng nữ tử học nghề y sẽ phải chịu án tử hình.

Hài nhi là quan phụ mẫu trấn này, đương nhiên phải làm theo luật lệ, tuyệt đối không có chuyện lấy oán báo ơn, không có chuyện vong ơn bội nghĩa, xin mẫu thân suy nghĩ lại."Lời nói quan phủ nghe cũng rất có lý nhỉ? Nhưng mà xem ra không thuyết phục được mẹ mình.

Lão phu nhân lại trợn mắt gầm lên, vung cây gậy đánh một cái bốp mà gào lên.- " trời ơi là trời, nuôi con lớn bây giờ nó cãi lại tôi...!trời ơi là trời ơi ...sao tôi khổ thế này"Tiếng gào khóc của lão phu nhân giữa chốn công đường, bà ta bắt đầu thút thít, gọi tên người chồng đã mất của mình mà kể lễ.- " ông ơi là ông, tại sao ông mất sớm như vậy.

Ông để tôi một mình tần tảo nuôi con ăn học, vất vả bao nhiêu năm nay.

Thủa cơ hàn cực khổ làm việc, không dám ăn no, có bao nhiêu nhường hết cho con.

Tảo tần sớm hôm nuôi nó học hành thành tài, bây giờ nó trở thành quan rồi, địa vị cao quý rồi...!coi lời nói của tôi không ra gì.

Hu hu hu, tôi còn sống làm gì nữa ...ông ơi là ông ơi ...cho tôi theo ông với...hu hu hu..."Vừa gào khóc, vừa kể lễ, nói xong lao thẳng vô tường toan tự tử khiến cả đám hoảng hồn.

Đám nữ tử xung quanh vội vàng lao vào ôm bà lại, ngăn cản bà ta quyên sinh.

Cả bọn hốt hoảng, tiếng kêu la chí chóe .- "lão phu nhân, xin đừng suy nghĩ nông cạn, xin đừng làm chuyện khờ dại"- " đúng vậy, lão phu nhân hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, từ từ rồi nói tiếp"Nhơn lão phu nhân đương nhiên là không có ý định tự tử thật, bà ta chỉ làm vậy để dọa con mình thôi, và bà ta đã dọa được thật.

Tên quan thấy mẹ mình như vậy thì hoảng loạn vô cùng, hắn lao tới ôm chầm lấy chân mẹ mình mà gào hét , khóc rống lên.- " mẫu thân , xin người đừng làm như vậy.

Con biết con sai rồi, con sai rồi, xin mẫu thân tha tội."Tiếng kêu khóc của quan phủ cùng tiếng của đám phụ nữ náo loạn cả công đường, mà hai hàng nha sai đứng hai bên không đứa nào dám làm gì cả, ai nấy toát mồ hôi hột không dám động đậy gì.Lão phu nhân lúc này vẫn chưa chịu dừng lại, cứ đòi lao đầu vào tường tự vẫn khiến tên quan càng lúc càng hoảng hốt hơn.

Tên quan huyện ôm chân lại, vừa ôm vừa khóc.

Hắn gào trong nước mắt mà nói.- " mẫu thân, người xem thế này có được không? Luật pháp là của bệ hạ đặt ra, con chỉ là một quan huyện thất phẩm, đâu phải to tát gì mà hay đổi được luật lệ.

Thôi thì để con bí mật cho đại phu kia rời khỏi trấn này, trở về lại làng quê sinh sống.

Chỉ cần đại phu ấy không ở trong trấn này, không thuộc quyền cai quản của con thì con xem như không biết.

Con chỉ có thể làm như vậy thôi, chứ luật pháp của thiên tử đưa ra con tuyệt đối không dám lộng hành, xin mẫu thân suy xét"Lão phu nhân nghe vậy thì cảm thấy cũng có lý, lúc này khựng lại.

Bà cũng hiểu con mình chỉ là một quan thất phẩm, ở trấn này thì có thể là đứng đầu nhưng so với cả đất nước thì chẳng là gì cả.

Việc thả Thiên Phi trở về lại quê cũng có thể xem như là một bước lùi của hắn rồi.

Bà quay sang trừng mắt nhìn hắn mà mắng.- " Nói thì hay lắm, còn không mau đi thả người ngay cho ta?"Quan huyện nghe vậy thì mừng rỡ, vội gật đầu liên tục.- " vâng..

vâng...!thưa mẫu thân.

Con lập tức sẽ đi ngay."Nhơn lão phu nhân thoáng nghĩ gì đó, bà hừ một tiếng.- " không được, ta phải đích thân vào ngục thả người, để tránh ngươi giở trò xằng bậy sau lưng ta"Nói xong liền đi thẳng vào trong ngục..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 273: 273: Từ Biệt



Thời thế xoay vần, mọi việc đều có thể biến đổi một cách nhanh chóng.

Không ai biết rằng ngày mai sẽ ra sao.

Cơ mà cần gì tới ngày mai? Mới buổi sáng đã khác mà đến buổi chiều đã khác rồi.

Thiên Phi lúc sáng vừa mới bị tống vào tù chờ ngày hành quyết, đến buổi chiều thì đã ở trong y quán của mình.

Nàng đang chuẩn bị đồ đạc, lên đường về lại làng.

Ở bên ngoài y quán là một cỗ xe ngựa chờ sẵn, cỗ xe được chuẩn bị để đưa nàng về nhà.

Có lẽ phải nói lại chuyện xảy ra lúc trưa, lão phu nhân dẫn đám phụ nữ vào thẳng trong ngục cứu Thiên Phi ra ngoài.

Bọn họ sau đó đưa thẳng Thiên Phi trở về y quán, giúp đỡ Thiên Phi dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi trấn Hắc Xà ngay lập tức.

Khi đồ đạc dọn xong, Nhơn phu nhân cùng lão phu nhân đến bên cạnh nói những lời chia tay bịn rịn.

Lão phu nhân nắm tay Thiên Phi , hai hàng nước mắt ứa ra.

Bà siết chặt bàn tay ấy mà nói.- " con gái, thứ lỗi cho ta.

Ta không thể bảo bọc con ở cái trấn này.

Tuy rằng ở trấn này quan tri phủ là to nhất, nhưng nó cũng chỉ là một viên quan thất phẩm mà thôi.

Trong khi luật lệ là của hoàng đế ban ra, những người thay hoàng đế viết luật đều là dạng nhị phẩm đến nhất phẩm trở lên.

Chúng ta so với họ thật sự quá nhỏ bé, không thể làm khác được"Nói đến đây thì ngậm ngùi sụt sùi khóc.

Thiên Phi cũng hiểu chuyện, nàng đâu dám đòi hỏi gì nhiều.

Khi nàng thấy Nhơn lão phu nhân đối với mình như vậy thì cũng cảm động lắm, sụt sùi nước mắt theo.

Trong một thoáng im lặng, hai người rưng rưng nước mắt, cảm nhận tình cảm chân thành từ đáy lòng.

Lão phu nhân dường như vẫn còn tâm sự, bàn tay vẫn siết chặt tay Thiên Phi mà nói tiếp .- ta thật sự rất muốn bảo vệ để con có thể yên tâm hành nghề ở trấn này, nhưng ta không thể làm được điều ấy.

Lực bất tòng tâm, con hãy tha thứ cho ta"Thiên Phi nghe vậy thì giật mình, nàng lập tức lắc đầu liên tục mà nói.- " xin lão phu nhân đừng nói vậy.

Tiểu nữ chỉ là một đứa con gái quê mùa ở làng quê nhỏ bé, liều mạng lên trấn mưu sinh.

May mắn được được phu nhân yêu mến mà ưu ái như vậy đã là phúc phần lớn của tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng biết ơn, nào dám đòi hỏi gì hơn chứ."Thiên Phi thực sự rất cảm động, người vừa mới bị tống vào tử ngục như nàng tưởng rằng chỉ chờ chết, lại được cứu ra khiến nàng vô cùng cảm kích.

Những người phụ nữ này là những người đã cứu nàng từ cõi chết trở về.

Nhơn phu nhân, cũng cảm động lắm, lúc này cũng bước tới bên cạnh Thiên Phi mà nói vô .- "Thiên Phi đại phu, thật sự không thể giúp gì hơn được.

Nếu chuyện một đại phu nữ trong trấn này mà lan truyền tới tai của Thái thú trên thành, ông ấy trách tội xuống thì sợ rằng gia đình ta không thoát được tội.

Vì vậy, trấn này không thể chứa chấp đại phu được.

Phải để đại phu rời khỏi trấn này, gia đình ta cũng áy náy lắm.

Nhưng thực sự không còn cách nào khác, xin đại phu thông cảm"Lời nói chân tình cảm động, nói ra cái khó của mình mà mong người khác có thể hiểu cho, điều này cho thấy sự tôn trọng rất lớn của gia đình họ Nhơn đối với Thiên Phi.

Thiên Phi cũng nào có ý trách móc gì, lại quay sang Nhơn phu nhân cung kính cúi đầu thi lễ.- "thưa phu nhân, xin đừng nói vậy.

Thiên Phi hiểu mọi chuyện đều là lực bất tòng tâm, không thể thay đổi.

Thiên Phi chỉ là một đứa con gái bé nhỏ, không đủ lực để làm quá nhiều chuyện to tát, chỉ mong bản thân có thể cứu giúp người khác trong khả năng của mình.

Bây giờ chuyện đã bị bại lộ rồi thì cũng không thể nào xoay vần được nữa, đành phải rời đi.

Tiểu nữ cũng hiểu đây là điều không thể thay đổi được, nên sẽ thuận theo mọi chuyện.

Tiểu nữ sẽ rời đi ngay, mong phu nhân cùng lão phu nhân ở lại mạnh khỏe"Nói xong lại cúi đầu một cái nữa, thi lễ cung kính, mà hai mẹ con họ Nhơn cảm động rưng rức nước mắt.

Lúc chia tay, bọn họ thật sự rất không nỡ.

Mỗi người một nỗi niềm riêng, đều muốn nói với vị đại phu này điều gì đó trong lòng.

Cố Minh tiểu Thư lúc này cũng chất chứa tâm sự, bước lên nắm chặt bàn tay vị đại phu ấy mà từ biệt.- " Thiên Phi đại phu, thời thế đã như vậy thì chúng ta đành phải thuận theo thôi.

Nhưng thiết nghĩ lý tưởng của đại phu là giúp đỡ người khác.

Nếu không giúp đỡ ở trấn này thì về làng giúp đỡ những người ở trong làng cũng đâu có khác gì? Nếu đại phu về đó thì đừng mở y quán, cứ lặng lẽ hành nghề y như một đại phu lang thang thì ai mà bắt tội được đại phu chứ? Thiên Phi đại phu nghĩ ta nói có đúng không?"Lời nói của Cố Minh như mở ra một con đường mới vậy, đám nữ tử đều ồ lên, gật đầu tán thành.- " phải đó, phải đó.

Đại phu đừng có mở y quán, cứ âm thầm hành nghề giúp đỡ người khác là được rồi.

Như vậy thì luật pháp đâu có để ý tới mà bắt tội đại phu chứ ,đúng không?"Những lời nói tưởng như chỉ là những lời an ủi lại trở nên có lý vô cùng.

Phải rồi, Thiên Phi theo đuổi nghề y là để giúp đỡ những người phụ nữ khác.

Bây giờ về làng của mình, chỉ cần không mở y quán, chỉ cần không tự xưng mình là đại phu thì việc nàng đi hành nghề y chữa bệnh cứu người cũng có ai bắt tội được đâu ?nghĩ là như vậy, Thiên Phi lại cảm thấy vui trong lòng.

Nàng ôm gói hành lý, cúi đầu chào mọi người một cái rồi bước ra.

Nhơn lão phu nhân cùng đám nữ tử dẫn nàng ra tận xe ngựa, trước khi Thiên Phi lên xe bà còn bịn rịn dặn dò.- " con gái.

Nếu cuộc sống có khó khăn quá thì hãy tới tìm ta, hoặc như ở nơi đó có ai dám bắt nạt con, con hãy tới đây nói với ta một tiếng.

Lão già này nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con"Thiên Phi nghe vậy thì bật khóc, đã lâu rồi nàng không được cảm nhận hơi ấm tình thương từ một người mẹ.

Nàng quay sang cúi đầu cung kính thi lễ với lão phu nhân mà nói.- " vâng, thưa lão phu nhân, con biết rồi"Lão phu nhân cũng bật khóc, mà đám nữ tử cũng rưng rức khóc theo.

Bọn họ nhìn Thiên Phi lên cổ xe ngựa, từ từ rời đi xa dưới ánh chiều hiu hắt.

Khi cổ xe ngựa đi khuất, tưởng như bóng dáng người con gái ấy vẫn còn ở đâu đây.

Cỗ xe ngựa do đích thân bổ đầu hộ tống, đánh xe về lại làng của Thiên Phi.

Bóng dáng nữ đại phu đi khuất, khiến đám nữ nhân kia ai nấy cũng buồn rười rượi.

Họ tiếc vì sau này bọn họ không còn có được tiện ích từ dịch vụ của nữ đại phu ấy nữa.

Không chỉ là đơn giản tiếc cho một dịch vụ tốt, mà còn tiếc vì một vị đại phu đáng kính đã bị đuổi khỏi trấn này.

Trong lúc đang còn cảm động rưng rưng nước mắt, quan tri huyện tới bên cạnh mẹ mình mà cúi đầu thi lễ.- " mẫu thân , mọi chuyện xong rồi, người cũng mau về nhà đi"Lão phu nhân đang muộn phiền trong lúc chia ly, nghe con trai mình nói vậy thì bất chợt phẫn nộ.

Bà quay sang trừng mắt mà mắng.- " xong cái đầu của ngươi ấy! Cái gì mà xong chứ hả? Bộ như thế này là xong sao?"Quan phủ giật mình, vội cúi đầu hỏi .- "thưa mẫu thân, không biết người còn muốn gì và làm gì nữa? xin hãy nói để hài nhi thực hiện"Bà nhìn thằng con mình mà cảm thấy tức giận.

Bà nghĩ đến chuyện đám Cổ kia đã vu oan giá họa cho Thiên Phi.

Nếu không có bọn Cổ thì Thiên Phi vẫn còn đang hành nghề y trong cái trấn này.

mất Thiên Phi là mất đi một lợi ích lớn, trấn Hắc Xà mất đi một vị đại phu y đức vẹn toàn, những người phụ nữ ở trấn này mất đi một nơi khám bệnh tốt.

Tất cả những chuyện này, sự mất mát này, tất cả đều là do bọn Cổ kia mà ra.

Bà phẫn nộ vung cây gậy chống đập xuống đất một cái "cốp..." mà nói.- "cái bọn vu oan giá họa cho con gái ta, cái bọn Cổ khốn kiếp ấy , ngươi chưa xử tội chúng thì làm sao có thể gọi là xong chuyện được?"Lão phu nhân vừa dứt lời , đám phụ nữ ở đằng sau đều gật đầu tán thành lập tức.- " đúng vậy, đúng vậy.

Phải lôi những kẻ gian ác kia ra trừng trị trước pháp luật, như thế mới hả lòng hả dạ"- " không sai, chính là như vậy.

Bọn chúng vu cho đại phu tội dâm ô, lại còn ngụy tạo bằng chứng và nhân chứng khiến đại phu vào hoàn cảnh suýt chết.

Thứ tội ác này phải trừng phạt cho sòng phẳng mới được"Đám nữ tử nhốn nháo cả lên, mà quan phủ cũng hiểu được việc cần làm lúc này.

Hắn cúi đầu trước mẹ mà cung kính nói.- " mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ trừng trị lũ gian ác ấy, tuyệt đối không để mẫu thân phải thất vọng"Lời cam đoan chắc chắn của quan tri phủ với mẹ của mình, lúc này lão phu nhân mới hừ một tiếng.

Bà vẫn còn ra vẻ không hài lòng, nhưng đã quay lưng bỏ đi.

Đám nữ tử đó cũng đi theo lão phu nhân, bọn họ đi mà chẳng thèm nhìn lại khiến cho quan tri phủ cảm thấy rất quê.

Hắn hậm hực nghĩ "tại sao lại như vậy chứ? Tại sao mọi chuyện lại ra thế này? Bọn Cổ kia rốt cuộc thì có thù oán gì với y quán Thiên Phi mà hại người ta như vậy?".

quan tri huyện lúc này mới ngẩng đầu dậy, hít một hơi thật sâu.

Hắn nhớ lại lúc hắn bị mẹ mắng, bị mẹ đánh, vết đánh ấy vẫn còn đang đau.

Hắn từng tuổi này rồi mà bị đánh trước mặt nhiều người khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.

Từ cái độ quê ấy chuyển thẳng sang tức giận, mà tức giận thì kiếm ai đó để trút giận thôi.

Đối tượng trút giận tốt nhất lúc này chính là bọn Cổ.

Quan phủ trong cơn phẫn nộ, trừng mắt mà lẩm bẩm.- " bọn Cổ khốn kiếp, vì các ngươi mà ta bị mẹ đánh, vì ngươi mà ta bị mẹ mắng.

Cả lũ các ngươi không có việc gì làm lại đi vu oan giá họa cho người khác, tội này há có thể dung tha sao? Bổn quan nhất định phải trừng trị các ngươi để làm gương cho kẻ khác"Trong những lời lẩm bẩm ấy, hắn hậm hực đi thẳng về phía nha môn, chuẩn bị thăng đường buổi chiều để trút bỏ cơn giận của mình.

Bọn Cổ bây giờ đang núp ở y quán của mình, chúng cũng lờ mờ đoán được sẽ có một cơn cuồng phong đổ xuống đầu của bọn chúng, nhưng cơn cuồng phong lớn thế nào thì bọn chúng vẫn chưa được rõ.

Sớm thôi , sẽ có một cơn địa chấn ngay ở cái trấn Hắc Xà này..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 274: 274: Xử Tội



Bên trong y quán Cổ chân nhân, Cổ cha và Cổ con đang bu lại với nhau, chúng bàn tán và tính kế cho những bước tiếp theo.

Đối với bọn chúng mà nói, đây là quãng thời gian không bình yên.

Cổ Bố trừng mắt nhìn hai thằng con bất tài của mình mà hỏi.- " các ngươi có đút lót đúng như kế hoạch của ta không?"Hai thằng Cổ con lập tức cúi đầu thi lễ.- " thưa phụ thân, chúng con đã làm đúng như người căn dặn.

Tờ ngân phiếu đã được kẹp vào giữa và đưa cho tri huyện rồi"Cổ Bố khuôn mặt nhăn nhó, trong lòng vẫn còn ưu tư nhiều lắm.

Tuy rằng tiền hối lộ đã đưa tận tay, nhưng mọi chuyện e rằng không ổn thỏa.

Nếu như tên đại phu kia là nam nhân, thì kế hoạch của Cổ Bố đã hoàn toàn thành công, trọn vẹn tất cả.

Nhưng ai mà ngờ được chứ, tên đại phu kia lại là một người phụ nữ, thì kế hoạch tố dâm ô của hắn tự nhiên trở nên lố bịch vô cùng.

Cổ Bố lúc này tức giận lắm, lại quay sang trừng mắt nhìn hai thằng con mà hỏi.- " thế sao lần trước ta bảo các ngươi đi điều tra, các ngươi điều tra kiểu gì mà về khẳng định với ta là tên đại phu ấy sử dụng bùa dâm ô tây vực hả? Nói ta nghe xem nào?"Một tiếng gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống bọn Cổ con , khiến run rẩy sợ hãi.

Bọn chúng chỉ đơn giản là ngồi ngoài quán nước nhìn vô và bàn tán dăm ba câu, chứ có điều tra gì đâu? Đúng là cấp trên thông minh nhưng cấp dưới ăn hại thì cũng tan nát tất cả, chẳng được tích sự gì.

Nhưng bây giờ có nói nữa thì cũng chẳng được gì, quan trọng là phải tính kế tiếp theo, không biết chuyện gì sẽ ập tới.

Đang lúc không khí căng thẳng, quan binh bất ngờ ập vào khiến cả đám giật mình.

Cổ bố là chủ nhà, bước ra trước cung kính thi lễ hỏi.- " các vị quan sai, không biết tới đây có chuyện gì ?"Tên quan sai bước lên , nhìn Cổ Bố mà hất hàm nói.- " Cổ chân nhân, phiền ông và bọn Cổ con này lên công đường một chuyến.

Quan tri huyện đại nhân có lệnh triệu tập cả nhà các ông, một người cũng không được ở lại"Lời nói của nha sai vừa dứt, đám Cổ con đã run lên núp sau lưng cha của chúng.

Nhưng có núp cũng không được lợi ích gì.

Cổ Bố biết bản thân mình cũng không thể kháng được, đành theo đám nha sai lên trên công đường trình diện.Công đường khai mở, quan huyện thăng đường xét xử.

Cổ cha và Cổ con bị kéo vô trong, không thoát một ai.

Quan huyện ngồi lên trên bàn xử án, vừa nhìn thấy đám Cổ đã đập bàn cái "rầm..." mà quát.- " lũ Cổ thật to gan, dám làm loạn ở trấn này.

Không muốn sống nữa hay sao?"Cái đập bàn nghe như tiếng sấm sét đánh ra vậy, tưởng chừng như cái bàn vỡ vụn, đủ để thấy sự phẫn nộ của quan tri huyện lớn đến thế nào.

Cổ con run lên vì sợ , mà Cổ Bố ráng trấn tĩnh để suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.

Cổ Bố bước lên trước, cung kính thi lễ nói.- " bẩm quan nhân, không biết có chuyện gì mà quan nhân lại cho triệu cha con chúng tôi lên đây? Không biết cha con chúng tôi đã phạm phải tội gì, mong đại nhân nói rõ."" RẦM..." Một tiếng đập bàn hết công suất tạo ra âm thanh chấn động khắp công đường.

Quan tri huyện trợn trừng mắt, mặt đỏ tía tai gầm lên.- "tên khốn kiếp kia, còn ra vẻ ngây thơ vô số tội? Đám các ngươi đã bày mưu tính kế, giăng bẫy hãm hại một đại phu ở y quán gần các ngươi nhất, nhằm tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của mình, độc chiếm thị trường khu vực xung quanh.

Nay chuyện đã rành rành như vậy, ngươi còn có thể giả vờ như không biết sao? Các ngươi đừng hòng giỡn mặt với bổn quan"Đám Cổ con nghe vậy thì run sợ, dựa sát vào nhau.

Bọn chúng vội cúi đầu lạy lục mà nói.- " bẩm quan tri huyện đại nhân, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.

Chúng tiểu nhân tuyệt đối không có ý định hãm hại ai cả, mà chẳng qua chỉ là có chút hiểu nhầm cá nhân với vị đại phu ấy, mong đại nhân tha tội."" RẦM ..." Một tiếng đập bàn nữa vang lên, âm thanh không kém gì cú đập trước đó.

Quan phủ càng lúc càng tức giận, tưởng chừng như thất khiếu bốc khói.

Hắn chỉ vào mặt bọn Cổ con với ánh mắt phẫn nộ.- " hiểu nhầm? Các ngươi nói là hiểu nhầm sao? Các ngươi kiện người ta tội dâm ô "số lượng lớn" như vậy, chính là dồn con người ta vào chỗ chết.

Vậy mà các ngươi bảo chỉ là hiểu nhầm ư ? Bọn Cổ các ngươi chính là muốn giỡn mặt với bổn quan, muốn dùng luật pháp để cố ý giết người.

Các ngươi nói xem , tội này đáng xử như thế nào?"Đám Cổ con run bắn lên, tội lỗi mà quan tri huyện đưa ra như vậy chính là dồn chúng vào chỗ chết đây mà.

Trong cơn hoảng sợ, chúng vội lạy lục van xin.- " bẩm đại nhân, xin đừng tuyệt tình như vậy.

Đại nhân bao dung độ lượng, xin hãy để cho chúng tiểu nhân một con đường sống"Đám Cổ con run sợ cầu xin lạy lục này nọ đủ kiểu, trông cũng thật sự rất tội nghiệp.

Cơ mà quan tri huyện lúc này máu hận nhiều hơn, hắn trừng mắt quát lớn.- " chừa cho các ngươi một con đường sống? Vậy lúc sáng sao các ngươi không chừa cho tên đại phu kia một con đường sống đi.

Các ngươi nên biết rằng chừa cho người khác một con đường sống cũng là chừa cho mình một con đường sống.

Vậy mà các ngươi dồn người ta vào đường chết, thì bây giờ các ngươi phải đền tội cho tội lỗi của các người mà thôi."Gầm thét quát nạt trong phẫn nộ, xem ra thực sự muốn dồn ép bọn Cổ vào chỗ chết.

Trong giây phút tuyệt vọng này, bất ngờ Cổ Nguyệt phản ứng.

Bọn chúng vẫn run rẩy, nhưng tên Cổ Nguyệt lại bước lên trước, phẫn nộ mà nói.- " được lắm, ngươi cạn tàu thì ta ráo máng.

Cái tên tham quan kia, ngươi vừa vừa phải phải thôi.

Lúc sáng khi ta nộp lá đơn kiện cho ngươi , trong đó kẹp một tờ ngân phiếu 100 lượng bạc.

Ngươi nhanh chóng cầm đút túi, bây giờ lại quay sang dồn chúng ta vào chỗ chết.

Tiền thì lấy mà tội thì xử, ngươi chơi như vậy ai chơi với ngươi?"Cổ Nguyệt trong cơn tuyệt vọng mà phẫn nộ, vùng vẫy tìm đường sống cho mình.

Cổ Phương thấy vậy, trong cơn hoảng sợ cũng phản ứng theo.

Hắn cũng bước lên chỉ mặt quan tri huyện mà nói tiếp.- "không sai, tên tham quan khốn kiếp.

Mới lúc sáng, khi ta đưa ngươi lá bùa chú, trong lá bùa cũng kẹp một tờ ngân phiếu 100 lượng.

Tiền ta đút lót ngươi cũng đã nhận rồi , bây giờ lại muốn ép ta vào chỗ chết sao? Ngươi làm như vậy thì có coi được không?"Bọn này tuyệt vọng quay sang trở mặt với nhau rồi.

Một tiếng "Ồ..." lớn vang lên từ những người bên ngoài.

Những người xem quan xử án trợn tròn mắt ngạc nhiên, bắt đầu bàn tán.- "Ồ...!không ngờ nha, không ngờ lúc sáng là đã có đút lót rồi.

Thảo nào quan huyện lại xử thiên vị cho bọn Cổ như vậy"- " đúng vậy , chính là như vậy.

Ta đã nghi ngờ rồi, bây giờ thì đã rõ ra cả, thật sự là tham quan mà "Tiếng xì xào bàn tán của đám đông khiến quan tri huyện xấu hổ, và cả sức chống đối của Cổ Nguyệt , Cổ Phương khiến cho quan huyện tức giận.

Cái cảm giác vừa tức giận vừa quê độ đó , trong giây phút chiết chặt nắm tay lại, tưởng chừng như sẽ bùng nổ cơn thịnh nộ của mình.

Chỉ là có chút bất ngờ, Cổ Bố lúc này quay sang chỉ mặt Cổ con mà mắng lớn.- " hai tên súc sinh kia, sao dám ăn nói hàm hồ.

Quan tri phủ là một vị quan thanh liêm, làm gì có chuyện nhận hối lộ của các ngươi chứ? Lại nói hai tên ăn bám các ngươi thì có được bao nhiêu tiền? Liệu có thể dành dụm nổi 100 lượng bạc để mà đi đút lót cho quan huyện không? Hai tên ngu dốt toàn nói chuyện vô lý nhảm nhí, thật không biết xấu hổ."Cổ Nguyệt và Cổ Phương khựng người lại , ngơ ngác nhìn nhau không hiểu.

Không phải số tiền đó là do Cổ Bố đưa cho bọn chúng, dặn dò bọn chúng đút lót theo thứ tự như vậy à? Tại sao bây giờ Cổ Bố lại buông lời như vậy, thế là có ý gì? Trong khi hai tên Cổ Nguyệt và Cổ Phương còn đang ngơ ngác, quan huyện ở trên đó nghe Cổ Bố nói vậy thì khác nào như đang nóng giận mà được gáo nước làm mát lạnh trở lại, tâm thái cũng vững vàng hơn.

Hắn ta ưỡn ngực đập bàn nói.- " Cổ Bố tiên sinh nói không sai, bổn quan là người liêm khiết, làm gì có chuyện nhận tiền hối lộ của hai đứa con ông chứ? Xem ra ông cũng là người biết nói đạo lý."Thái độ quan huyện đối với Cổ Bố lúc này đã có sự thiện cảm mà bớt đi hận thù.

Cổ Bố nhận ra điều đó, lại hướng quan huyện cúi đầu thi lễ mà nói.- "bẩm tri huyện đại nhân.

Con dại cái mang, đây là lỗi của lão phu không nuôi dạy chúng nó đàng hoàng.

Hai tên súc sinh này ghen ghét gì đó với người ta rồi mày mưu tính kế hãm hại, lão phu hoàn toàn không hay biết, xin đại nhân minh xét "Một câu nói nhẹ nhàng phủi sạch toàn bộ quan hệ.

Cổ Nguyệt và Cổ Phương "hự" lên một tiếng, mắt trợn ngược, mặt đỏ như gấc chỉ tay về phía Cổ Bố mà lắp bắp.- " ông...!ông...!rõ ràng mưu kế này là do ông bày ra, bây giờ lại phủi tay toàn bộ đổ hết lên đầu chúng tôi, muốn chúng tôi gánh nợ thay ông sao?"Cổ Nguyệt và Cổ Phương cả đời này có lẽ không bao giờ ngờ được rằng cha của chúng nó lại có thể phủi tay nhanh đến như vậy, đổ hết tội lỗi lên đầu chúng nó.

Thật sự là bất ngờ, cuộc sống đâu ai lường trước được chữ ngờ phải không nào? Cổ Bố tự xưng là Cổ chân nhân, chứng tỏ hắn cũng có mưu kế rất nhiều mới ngạo mạn như vậy.

Lúc này, đứng trước sự vạch mặt của hai đứa con, hắn lại cười nhạt mà mắng.- " hai tên súc sinh này.

Lúc sáng thì bày mưu tính kế vu oan giá họa cho vị đại phu kia, đến lúc nãy thì vu cáo cho quan phủ ăn tiền hối lộ, bây giờ lại vu cáo cho ta bày mưu tính kế đứng sau thao túng tất cả.

Thật là nực cười , thật sự nực cười.

Chỉ trong một ngày, các ngươi đã vu oan đổ tội tới ba lần cho ba người khác nhau.

Ta tự hỏi trên đời này còn ai mà các ngươi không vu cáo, còn ai mà các ngươi không đổ oan được đây?"Cổ Nguyệt và Cổ Phương lại "hự" lên một tiếng, căm phẫn thấu xương.

Bọn chúng bị chính cha ruột của mình đầy vào thế phải nhận tội rồi.

Tình ngay lý gian, bây giờ thì ai tin chúng nó đây? Quan tri phủ chứng kiến mọi chuyện, hắn cũng biết ẩn tình bên trong rồi , nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hắn và tên Cổ Bố kia cùng hội cùng thuyền, nên bật cười khoái chí.

Nếu bây giờ xử Cổ Bố vô tội, và xử hai đứa Cổ con kia thì cũng đồng nghĩa khẳng định rằng hắn không hề ăn hối lộ.

Nhận định điều đó, hắn đập bàn mà nói lớn.- " hai tên nghiệt súc, không những vu oan cho một đại phu chân chính là dâm ô, còn vu oan cho bổn phủ ăn tiền hối lộ, bây giờ cả cha của mình mà các ngươi cũng vu oan nhằm đổ tội cho ông ấy.

Thử hỏi, các ngươi liệu có phải là người không?"Tiếng quan huyện đập bàn quát xong, bên ngoài đã xì xầm bàn tán.- " phải rồi.

Hai tên súc sinh này thật là khốn nạn, có thể làm những chuyện bỉ ổi như vậy sao?"- " không sai, cha nó mà nó còn vu oan được, thì hỏi trên đời này nó còn làm được những chuyện kinh khủng gì nữa đây?"Định hướng dư luận thành công, tiếng bàn tán bên ngoài đã có lợi cho quan tri huyện.

Hắn ta cảm thấy vui vẻ, liền đập bàn quát lớn.- " bọn Cổ con nghe đây.

Các ngươi làm chuyện ác tày trời, liên tục vu oan giá họa cho ba người, trong đó có cả bổn phủ.

Những tội mà cái ngươi vu oan đều là những tội dồn người ta vào chỗ chết, thật táng tận lương tâm.

Bổn phủ thay trời hành đạo, dựa vào pháp luật xử các ngươi tội tử hình.

Giờ ngọ ngày mai ra pháp trường, CHÉM ĐẦU..."Tiếng phán xử như xét đánh ngang tai, khiến bọn Cổ con chết lặng.

Tử hình ư? Đây là hình phạt nặng nhất rồi.

Bọn Cổ con run rẩy , mà Cổ Bố bất ngờ thay đổi, vội hướng tri phủ mà nói.- " bẩm tri phủ đại nhân, xin cho lão già này được nói vài câu"Ờ thì dù gì cũng là cha con, đâu phải dễ gì buông bỏ được chứ? Tri phủ thấy vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên, nhìn Cổ Bố mà nói.- " ông tính cầu xin cho bọn chúng hay sao?"Câu nói của quan huyện không phải đơn giản chỉ là câu hỏi, mà trong đó còn có tính hù dọa.

Hàm ý nói rằng ông hãy cẩn thận cái mạng của ông, ta xử tử chúng mà tha cho ông là ông may lắm rồi.

Cổ Bố có lẽ cũng hiểu rõ điều đó, hắn thoát được tội chết cũng xem ra đã là một thành công, nhưng hắn sẽ cầu xin điều gì đây?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 275: 275: Bốn Mạng Cứu Hai



Chốn công đường đang xử tội bọn Cổ cùng tội lỗi bọn chúng đã phạm phải.

Lúc này Cổ Bố đã phủi tay xong rồi, trở thành người vô can.

Đám Cổ con thì không thoát tội, và khi quan tri huyện xử tội Tử hình đám Cổ con, Cổ Bố liền cúi đầu mà nói.- " bẩm tri phủ đại nhân, xin cho lão già này nói vài câu.

Hai tên súc sinh kia ăn no rửng mỡ đi làm chuyện xằng bậy, còn dụ dỗ ép buộc em gái bọn chúng tham gia vào, chứ đứa em gái ấy có biết gì đâu.

Mọi tội lỗi này đều do hai tên súc sinh kia gây ra, đứa con gái của tôi tuổi còn nhỏ dại.

Nó năm nay vừa mới 15 tuổi, cái tuổi còn khờ dại bị hai anh lừa gạt làm chuyện tầm bậy.

Kính xin tri huyện đại nhân khoan dung rộng lượng mà tha cho nó một con đường sống"Lời nói vừa dứt, đám đông đã ồ lên ngạc nhiên, mà bọn Cổ con bắt đầu choáng váng.

Cổ Nguyệt và Cổ Phương tức trợn mắt, chỉ mặt cha mình mà không nói lên lời, còn Cổ Uyên thấy cho mình một con đường sống thì vô thức bước chân rời xa hai anh của nó.

Quan phủ nhìn Cổ Bố mà nheo mắt nói.- " ngươi thật sự muốn cứu đứa con gái ấy ư?"Của bố cúi đầu thi lễ , giọng chắc chắn .- " bẩm quan, tất cả mọi tội lỗi đều là do hai tên súc sinh kia mà ra.

Quan anh minh sáng suốt, nhìn vào cũng hiểu.

Xin đại nhân cứ thẳng tay trị tội chúng, lão phu tuyệt đối không oán trách"Nói xong vái lạy một cái.

Quan huyện khẽ cười nhếch mép, mà đám người bên ngoài cũng xì xào bàn tán.- " có chuyện này sao? Chỉ cầu xin cho con gái mà bỏ mặc con trai chết, lão ta đang nghĩ gì vậy?"- " đúng vậy, thật sự kỳ lạ.

Người ta trong tình huống này chỉ tìm cách giữ lại huyết mạch của mình, chứ đâu có ai giống như lão ta"Lời xì xầm của đám đông thực ra cũng không có gì kỳ lạ.

Vào thời phong kiến trọng nam khinh nữ, người ta coi con trai trọng hơn con gái rất nhiều.

Nhưng cái lão già này lại đi cứu con gái mà bỏ mặc con trai ư? Điều này với những người sống trong thời đại này cảm thấy thật kỳ lạ.

Quan huyện đối với Cổ Nguyệt và Cổ Phương rất căm ghét , bởi chúng chính là kẻ đã tố cáo ông ta hối lộ trước mặt bao nhiêu người.

Nhưng còn Cổ Uyên mà nói thì cũng không có gì phiền hà, có thể tha được.

Quan tri huyện thấy lời cầu xin cũng không quá đáng, khẽ hừ lên một tiếng.- " được rồi, ta tạm tha cho con gái ông.

Ông lo mà dạy dỗ nó cho tử tế, đừng để nó ngu như hai thằng Cổ con kia "Cổ Bố nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà Cổ Uyên thì cảm thấy mừng rỡ trong lòng, xem như thoát được một kiếp nạn.

Quan tri phủ nói xong đập bàn quát lớn.- " bây giờ bổn phủ tuyên án.

Cổ Nguyệt và Cổ Phương, hai tên súc sinh ngu dốt, liên tiếp trong ngày đã vu oan giá họa cho ba người khác nhau.

Những tội chúng vu cáo đều là những tội trạng nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng của người bị vu oan.

Dựa vào mức độ nguy hiểm, việc này khép vào tội cố ý giết người.

Bổn phủ tuyên án tử hình hai tên Cổ con này để làm gương cho kẻ khác "" KHÔNG..." hai tên Cổ con gào lên trong tuyệt vọng, suy sụp ngã quỵ xuống đất.

Mặc kệ chúng chứ, có ai thèm quan tâm chúng đâu? Quan tri huyện thấy thế cười nhếch mép, lại nhìn sang Cổ Uyên mà tiếp tục tuyên án.- "còn Cổ Uyên, trẻ người non dạ bị hai tên kia lừa gạt, có thể dung thứ được.

Tuy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

Nay phạt quản thúc tại gia ba năm , không được ra ngoài.

Án đã tuyên, lập tức thi hành.

BÃI ĐƯỜNG...""Rầm" một tiếng đập bàn vang lên, quan phủ đứng dậy đi ra sau mất dạng, bỏ mặc hai tên Cổ con gào khóc van xin.

Đám nha sai lập tức tới gông cổ hai tên Cổ con lại, lôi thẳng vào ngục tối, mặc cho tiếng gào hét kêu oan nức nở của chúng.

Còn Cổ Bố thì vội nắm tay Cổ Uyên mà bước ra ngoài, đi thẳng về nhà.

Bọn chúng đi ngang qua đám đông, mặc kệ những lời chế giễu mà đi thẳng đến y quán Cổ chân nhân.

Cổ Uyên nhìn thấy hai anh bị lôi vào tử ngục thì xót lắm, nhưng cứu được mạng mình là cũng mừng rồi, nên cũng lặng lẽ theo cha về tới nhà.Khi hai tên trở về y quán Cổ chân nhân, bọn chúng lập tức đóng cửa lại.

Khi đã yên tâm rằng mình đã thoát chết, bọn chúng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cổ Uyên lúc này mới hoàn hồn, suy nghĩ lại chuyện của hai anh, liền nhìn sang Cổ Bố mà hỏi.- " phụ thân, sao ở trên công đường người không nghĩ cách cứu hai anh? Không những không cứu, người lại còn vu thêm tội cho hai anh , để bọn họ vướng vào tội chết như vậy? Người làm như vậy không phải quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình hay sao?"Trong mắt Cổ Uyên mà nói, pha xử lý của Cổ Bố đã đưa hai thằng con trai đi vào lòng đất.

Cổ Bố nhìn Cổ Uyên với đôi mắt không vui, hắn khẽ hỏi.- "con thực sự nghĩ như vậy à, thực sự nghĩ rằng ta dồn hai đứa nó vào chỗ chết sao?"Lời nói của bố khiến Cổ Uyên suy tư, ả ta khẽ lắc đầu.

Cổ Bố lúc này trầm tư, thở dài nói.- "hai tên ngu dốt ấy phạm phải một sai lầm chết người, đó là giữa chốn công đường lại đi vạch mặt tên quan kia là ăn hối lộ, như thế chúng há có thể sống sót được sao?"Cổ Uyên giật mình ngơ ngác, mà Cổ Bố lại cười nhạt nói tiếp.- " ở cái trấn này thì tên tri huyện đó đương nhiên là bá chủ, là kẻ mạnh.

Còn chúng ta đứng trước mặt hắn chỉ là kẻ yếu mà thôi.

Một con mèo đứng trước một con hổ mà vạch mặt chỉ tội hắn, như thế trời cũng không cứu được chứ đừng bảo là ta.

Chúng ngu thì chết , chứ bệnh tật gì?"Cổ Uyên nghe tới đây thì mới vỡ lẽ ra, hiểu ra một chút ít, ngập ngừng hỏi.- " vậy ra lý do hai huynh ấy bị xử tử chính là dại dột vạch mặt quan huyện ngay giữa chốn công đường, khiến hắn vừa quê vừa xấu hổ mà dồn họ vào chỗ chết ư?"Cổ Bố gật đầu, khuôn mặt trầm tư.- " đúng như vậy, ở cái vùng biên giới xa xôi này thì quan chính là bá chủ.

Hai tên kia lại đần độn chửi thẳng mặt bá chủ như vậy, tức là tự đưa mình vào chỗ chết rồi "Nói thì nói vậy, thế nhưng với Cổ Bố cũng có chút gì đó phải suy ngẫm.

Hắn khẽ lắc đầu.- " nói đi thì phải nói lại, con có thấy cái tên quan huyện kia không ? Cái cách hắn vạch tội gia đình ta, rõ ràng hắn muốn dồn cả gia đình chúng ta vào chỗ chết, rõ ràng là muốn giết người bịt miệng.

Cũng may mắn hai cái tên kia mở ra lời ngu dốt , ta mới có thể thuận theo đó mà đổ hết lỗi cho chúng, đặt ta vào thế cùng thuyền với tên quan kia.

Và thay vì cả nhà bốn người chúng ta chịu án tử, thì để hai đứa nó gánh hết tội, chịu chết cho hai cha con ta sống.

Đằng nào cũng chết, thôi thì bốn mạng cứu được hai mạng là tốt rồi, không đòi hỏi gì được."Cố Uyên lúc này càng lúc càng hiểu ra nhiều thâm ý, biết rằng mình mới trải qua một chuyện nguy hiểm thế nào.

Ả ta vẫn không chịu chấp nhận số phận, tới gần Cổ Bố mà hỏi.- " phụ thân, bây giờ chúng ta lên Hắc Quy thành, đút lót cho thái thú, mong ông ta thay đổi quyết định có được không?"Có lẽ trong lòng Cổ Uyên vẫn còn muốn cứu hai người anh của mình.

Cổ Bố liếc nhìn Cổ Uyên, cảm thấy đứa con gái này thật ngu ngốc.

Ông ta nhăn nhó nói.- " ngươi quên rồi sao ? Chúng ta là ở trên thành bị đuổi phải về trấn, đối với Thái thú trên thành mà nói thì chúng ta là một vết đen.

Ông ta thậm chí không muốn gặp chúng ta thì đút lót kiểu gì? Muốn đút lót cũng phải có quen biết, muốn đút lót phải có mối quan hệ, không phải cứ đút là được đâu.

Bây giờ chúng ta lên đó, sợ gặp mặt còn không gặp được chứ đừng nói đút lót"Lời nói của Cổ Bố chấm dứt hoàn toàn hy vọng của Cổ Uyên, ả ta nhăn nhó hỏi.- " vậy là không còn một chút cơ hội nào hay sao?"Cổ Bố gật đầu, khuôn mặt lộ đầy vẻ chán nản.- " đúng vậy, bởi thế ta mới nói ở cái trấn này tên tri huyện kia là bá chủ.

Chúng ta là kẻ yếu, chỉ có nịnh nọt , không được làm mất lòng hắn.

Hai cái tên ngu dốt kia lại chỉ mặt hắn, chửi hắn giữa công đường như vậy.

Đây là một sự đần độn khó có thể sửa chữa được, đây chính là cái giá của sự ngu dốt."Nói đến đây lại quay sang nhìn Cổ Uyên với đôi mắt dịu hơn mà bảo.- " con nghe cho rõ đây.

Phàm làm cái gì cũng phải suy trước tính sau, không thể làm theo cảm tính được.

Chính hai tên kia làm theo cảm tính mà đem về thông tin sai cho ta, chính hai tên kia làm theo cảm tính mà đặt bản thân chúng vào chỗ không thể cứu vãn được.

Ta rất muốn cứu chúng, nhưng lực bất tòng tâm, con có hiểu không?"Cổ Uyên cuối cùng cũng hiểu rằng Cổ Bố hoàn toàn không dồn hai tên kia vào chỗ chết, mà bản thân chúng tự đặt chúng vào chỗ chết mà thôi.

Lúc này Cổ Bố lại trầm ngâm một chút nữa, giọng trầm ổn mà bảo.- "thật ra thì nếu hai tên ngu dốt kia không tố cáo tên quan huyện giữa công đường, thì ta thật sự cũng chưa nghĩ ra cách để cứu mạng hai cha con ta, sợ rằng cả nhà bốn người ta đã bị tên quan huyện ấy xử tử cả rồi.

Xem ra hai tên đó mở mồm ngu dốt tự đưa chúng vào chỗ chết, nhưng lại mở ra cho hai cha con ta một con đường sống.

Như ta đã nói lúc nãy , bốn mạng cứu hai đó cũng là chuyện ta có thể làm, không còn cách nào khác tốt đẹp hơn nữa"Nói xong lại thở dài chán nản.

Cổ Uyên lúc này cũng hiểu được vấn đề, xem như gia đình họ Cổ đã chấp nhận một phát mất hai đứa con trai.

Với Cổ Bố, điều này cũng không phải là điều dễ chịu gì.

Trong lúc chán nản, hắn lại thở dài lẩm bẩm " thôi thì con cái cũng chỉ là x*c th*t tanh hôi, chỉ có vĩnh sinh là chân ái".

Hai thằng đấy chết rồi thì thôi vậy, chứ cũng có làm được gì nữa đâu.Lại nói đến hai tên Cổ con, bị tống vào trong tử ngục.

Căm hận tột cùng , chúng gào thét phẩn nộ.- "Cổ chân nhân cái con khỉ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên khốn nạn, đổ hết tội lên đầu chúng ta để tìm con đường sống cho mình.

Trên đời này có người cha nào giống như vậy không?"Tiếng gào thét của hai tên Cổ con trong những phút cuối cùng của cuộc đời, thảm thiết và thê lương.

Chúng vẫn không hiểu được rằng, không phải Cổ Bố dồn chúng vào chỗ chết, mà là do chúng ngu dốt tự đi vào cửa tử mà thôi.

Nhưng giống đời là vậy, những kẻ ngu dốt đến phút cuối liệu có sáng mắt ra mà hiểu được vấn đề của mình? Bọn Cổ con gào thét cũng chẳng được gì, và rồi gào thét chán thì cũng phải im miệng.

Chúng bắt đầu trầm ngâm, rơi vào trạng thái suy sụp, suy nghĩ lại cuộc đời.

Chúng đi theo Cổ Bố là điều tất nhiên, nghe lời Cổ Bố răm rắp.

Nói gì nghe nấy, cuối cùng thì chúng được gì và mất gì? Chúng chẳng được gì cả, chỉ là một cuộc sống chìm trong ảo tưởng của bản thân mà thôi.

Chúng không được gì, nhưng bây giờ mất tất cả, mất luôn cả tính mạng của mình.

Chung quy lại cũng là vì ngu dốt cả, nếu như chúng không ganh ghét với y quán Thiên Phi thì đâu đến nỗi.

Nếu Cổ Nguyệt không cảm thấy sân si với y quán ấy vì lượng khách ra vào nườm nượp, hắn có lẽ sẽ đánh giá vấn đề một cách thấu đáo hơn.

Nếu Cổ Phương không phải vì ghen tuông chuyện Cố Minh tiểu thư vào y quán ấy khám bệnh, thì đôi mắt của hắn nhìn nhận vấn đề cũng sẽ tốt hơn.

Và khi cả hai tên ấy nhìn nhận vấn đề tốt hơn, chúng sẽ không vu cho y quán ấy những tội lỗi mà đến bây giờ nghĩ lại, chúng cũng cảm thấy nực cười.

Nếu chúng không sân si hận như vậy, thì mọi chuyện đâu có thê thảm như thế này.

Chung quy lại, mọi tội lỗi đều do bọn chúng tự làm ra, và chúng phải chịu hậu quả đó..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 276: 276: Cha Con Đoàn Tụ



Trấn Hắc Xà buổi sáng sớm , khi mà mặt trời vẫn chưa xuất hiện, ánh sáng hừng đông ở cuối chân trời xa kia ló dạng.

Bình minh đỏ rực đã tỏa sáng ở phía đông chân trời, Vạn Vân Phong đứng đó cảm nhận hơi thở trong lành của đất trời buổi ban sớm.

Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành ngấm vào từng tế bào của phổi.

Cơ thể như hòa tan vào thiên nhiên để hưởng thụ vẻ đẹp của đất trời.

Khi mà sương sớm vẫn còn chưa tan, những giọt sương đọng trên cành lá khiến cho những chiếc lá cây xanh tươi trở nên bóng bẩy.

Hắn đứng đó, nhẹ nhàng vươn vai giữa đất trời.

Đêm qua hắn đã nghe kể chuyện về Thiên Phi rất nhiều, và câu chuyện kết thúc khi Thiên Phi rời khỏi trấn mà trở lại làng quê.

Vạn Vân Phong nhắm nhẹ đôi mắt, trạng thái tĩnh lặng.

Mọi chuyện của Thiên Phi ở trấn Hắc Xà hắn đã biết rồi, và hắn không còn lý do gì để ở lại cái trấn này nữa.

Hắn bước đi vài bước chân, thoáng chốc đã ra ngoài trấn, và điểm hắn đang đứng chính là bên ngoài địa phận của trấn Hắc Xà.

Sau lưng là khu dân cư đông đúc, còn trước mặt là vùng đất cây lá mênh mông, hắn bỏ lại trấn sau lưng mà hướng mắt nhìn về phía nam.

Đôi mắt nhìn về phương nam xa xôi, nơi tồn tại hai làng là làng Đông và làng Tây ấy.

Vạn Vân Phong vẫn đứng yên đó, hắn hồi tưởng một chút về quá khứ lúc còn ở làng Tây.

Hắn nhớ người chủ quán nước ấy kể chuyện về một cô gái đã rời làng đi biệt tích, rồi 10 năm sau bất ngờ xuất hiện trở về làng.Làng Tây có một người đàn ông tội nghiệp, mọi chuyện phải kể về nhiều năm trước, ông ta không may bị mất vợ qua một cơn bạo bệnh.

Người vợ không may qua đời để lại ông cùng một đứa con gái.

Ông đau khổ vô cùng, bao nhiêu tình yêu của cuộc đời mình ông dành hết cho đứa con gái thương yêu ấy.

Thế mà sau ba năm chịu tang vợ, ông đang tính mai mối gả chồng cho con gái mình thì bất ngờ đứa con gái ấy đi mất, chỉ để lại một lá thư ngắn gọn mà không nói rằng nó sẽ đi đâu.

Đứa con gái chỉ mới 13 tuổi, bỏ đi một cách lặng lẽ không ai biết.

Bao nhiêu ngày ông ngóng trông nhưng nó đi biệt tăm không thấy trở về, một chút manh mối cũng không có khiến cho người đàn ông đau khổ tan nát.

Ông quá đau khổ không chịu nổi, tâm trạng bấn loạn trở thành thẩn thơ thơ thẩn suốt bao năm qua.

Ông lang thang đi lại như người mất hồn, miệng lẩm bẩm gọi tên con gái.

Hàng xóm láng giềng thấy thế thì nghẹn lòng, người ta thương ông lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào để giúp đỡ cho ông.

Ông cứ như người điên kẻ dại, thẩn thờ sống qua ngày.

Hôm nay cũng vậy, ông lại đi lẫn tha lẫn thẫn dọc con đường làng.

Vào một buổi chiều đầy gió, trên những cánh đồng lúa, người dân gặt lúa nhìn thấy ông lẫn thẫn đi trên đường, họ lại xì xầm.- " đấy, cái ông họ Vũ kia lại đi lẫn thẫn kìa.

Trông thật tội nghiệp, thật đáng thương "Một người khác lại thở dài.- " vợ mất rồi, con lại bỏ đi.

Nhìn cuộc sống thân tàn ma dại ấy mà chạnh lòng, thật tội nghiệp"Ông ta đi tìm khắp nơi cũng không biết con gái mình đi đâu.

Ông cứ sợ, ông sợ con gái mình bị người khác lừa mà bắt làm hầu gái, hoặc bị bán vào kỹ viện chẳng hạn.

Cứ nghĩ đến chuyện ấy, ông lại hốt hoảng gọi tên "Thiên Phi" , tên con gái của ông.

Đã bao nhiêu năm rồi, nỗi sợ ấy vẫn chưa bao giờ ngừng ám ảnh ông.

Làng này ai cũng biết đây là một người chồng tốt, một người cha tốt.

Khi con người ta yêu thương nhiều bao nhiêu thì khi mất mát chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu.

Hàng xóm láng giềng, những người trong làng đang làm việc dưới ruộng lúa đều nhìn vào mà đem lòng đồng cảm với người đàn ông ấy, tự nhiên cũng cảm thấy buồn theo.Đang tự sự, bất ngờ từ phía xa xuất hiện một cỗ xe ngựa thu hút sự chú ý của họ.

Ở trên cỗ xe ngựa có huy hiệu của quan phủ , xem ra là một cỗ xe do quan phủ phái tới.

Mọi người thoáng ồ lên ngạc nhiên, xì xầm với nhau.- " chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại có cỗ xe ngựa của quan phủ trên trấn xuống? Có chuyện gì xảy ra vậy?"- " đúng vậy, thật kỳ lạ.

Tại sao lại xuất hiện xe ngựa của quan phủ? Vẫn chưa tới thời kỳ đó mà?"Thông thường, sẽ có một thời gian nhất định, quan phủ cho người xuống làng để điều tra về những số vấn đề gì đó, mà một năm cũng chỉ có vài lần xuống làng mà thôi.

Cỗ xe ngựa của quan phủ hôm nay xuất hiện không theo thời gian định sẵn, mà theo một cách đặc biệt không ai ngờ tới.

Cỗ xe ngựa đi ngang qua người đàn ông thơ thẩn ấy một đoạn, bất chợt dừng lại khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cỗ xe.

Từ trên cỗ xe, một người phụ nữ bước xuống hướng mắt nhìn về người đàn ông ấy mà nhìn một cách say đắm ( hoặc có thể là do người khác tưởng tượng ra như vậy).

Người đàn ông bất chợt cũng nhìn về người phụ nữ ấy mà thẫn thờ.

Trong mắt ông, bóng dáng của người phụ nữ ấy, hình dáng của người phụ nữ ấy có vẻ rất quen thuộc.

Ông ta lững thững đi tới, đưa tay ra phía trước, đôi mắt ứa lệ mà lẩm bẩm.- " hiền thê , là hiền thê của ta, có phải nàng không?"Người phụ nữ ấy là vợ của ông ư? Không, không phải.

Người vợ của ông đã mất từ rất lâu rồi, đó chỉ là một người phụ nữ có nhiều nét rất giống vợ ông mà thôi.

Người phụ nữ ấy cũng lẳng lặng đi lại, tay đặt nhẹ lên ngực , đôi mắt cũng ứa lệ , nhìn ông mà nghẹn lòng.

Bất chợt như một cảm xúc bùng nổ, người phụ nữ ấy la lên.- " cha ơi ...!Có phải cha đó không?"Một tiếng thét lên não lòng, người phụ nữ ấy chạy về phía ông.

Trong phút chốc đã tới gần, hai tay đặt lên vai ông mà nức nở hỏi.- " cha...!tại sao cha lại ra nông nổi như thế này?"Người đàn ông vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn người phụ nữ mà nói.- " cô nương, chắc cô nhận nhầm rồi.

Ta đâu có quen biết gì với cô."Người đàn ông ấy tuy thẫn thờ đau khổ, nhưng vẫn không phải là mất hết ý thức.

Ông vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt ông rất giống vợ ông, nhưng chắc chắn không phải.

Và ông cũng không nghĩ đó là con gái mình, thế nhưng người phụ nữ ấy lại gạt nước mắt mà nức nở.- " cha...!cha không nhận ra con sao? Con là Thiên Phi đây, con gái của cha đây ""Thiên Phi ư? " Người đàn ông thốt lên ngơ ngác, khuôn mặt ngỡ ngàng mà lắc đầu.- " không...!con gái Thiên Phi của ta mới chỉ 13 tuổi , đâu có lớn như thế này"Lời nói ngây ngô của ông khiến Thiên Phi đang khóc cũng phải bật cười.

Nàng gạt nước mắt, siết chặt tay ông, dịu dàng nói.- " cha à! Thiên Phi 13 tuổi là chuyện của 10 năm trước rồi.

Năm nay con đã 23 tuổi , đâu thể cứ mãi là con gái 13 tuổi của cha được chứ?"Phải rồi, thời gian trôi qua, lúc con gái bỏ ông đi là năm 13 tuổi.

Ông cứ nhớ đến hình ảnh người con gái 13 tuổi ấy của ông mà nhung nhớ, ông đã quên mất rằng con ông cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành.

Lúc này mới sực tỉnh, ông siết chặt tay Thiên Phi mà rưng rức hỏi.- " Thiên Phi, thật sự là con đấy sao ? Thật sự là con đã trở về đó sao?"Thiên Phi nhìn cha mình, cũng siết chặt bàn tay.

Nàng rưng rức nước mắt mà gật đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, hai cha con không nói không rằng, bất ngờ ôm chầm lấy nhau khóc nức nở, chìm đắm trong hạnh phúc đoàn tụ.

Hàng xóm xung quanh làm ruộng ở gần đó cũng tới gần quan sát họ, ra hiệu cho nhau hãy lặng im, để cho cha con ấy được đoàn tụ trong hạnh phúc.

Giây phút đoàn tụ này, giây phút hạnh phúc này, không ai muốn làm phiền hai cha con họ.Ở trên cỗ xe ngựa ấy, tên bổ đầu đang đánh xe, nhìn thấy cha con đã đoàn tụ thì cũng không nói gì.

Có lẽ ông ta cũng không muốn ngăn cản giây phút đoàn tụ này, liền lẳng lặng đánh xe ngựa rời đi.

Việc của ông ta được căn dặn là phải tới nhà của trưởng làng để thông báo chuyện gì đó, căn dặn chuyện gì đó từ chính ý muốn của quan tri huyện.

Bổ đầu đánh xe, cỗ xe ngựa lộc cộc rời đi trong lặng lẽ.

Khi hai cha con đang ôm nhau được một lúc , những người hàng xóm xung quanh cũng lại gần, mọi người bắt đầu nói.- " Vũ gia chủ , hôm nay ông gặp lại con gái mình rồi đấy nhé!"- " gớm , mừng chưa? Trông ông thật sự rất vui sướng, chúng tôi chúc mừng ông "- "Phải rồi , phải rồi.

Bao nhiêu năm tìm kiếm không được, bây giờ con gái trở về, lại lớn như thế này rồi, chắc hẳn ông vui lắm."Vũ gia chủ gạt nước mắt, buông con gái mình ra , gật đầu nói.- "phải rồi, con gái tôi trở về rồi.

Bà con ơi, con gái tôi thật sự đã trở về rồi"Nói xong lại bật khóc, khóc nức nở.Những người hàng xóm thấy Vũ gia chủ khóc nức nở như vậy, nhưng lại là giọt nước mắt trong hạnh phúc, nên chẳng ai dỗ dành cả.

Họ im lặng, cứ để ông khóc như thế.

Bọn họ lại quay sang nhìn Thiên Phi mà trách .- "con gái có chuyện gì mà lại bỏ cha mình đi như vậy? Có biết rằng suốt 10 năm qua, cha con phải đau khổ quằn quại như thế nào không? Suốt 10 năm qua ông thẫn thờ đi khắp nơi để tìm con gái, đến nỗi thân tàn ma dại thế này, đau đớn không kẻ xiết.

Con có nghĩ đến những điều đó hay không?"Những lời trách móc của hàng xóm láng giềng không sai.

Thiên Phi mím môi không nói , nàng nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của cha mình mà khóc theo.

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nàng bỏ đi rồi cha mình sẽ tàn tạ đến như vậy.

Năm đó , nàng rời đi để thực hiện ước nguyện trở thành đại phu nữ, nàng đâu đoán biết được tình cảm của cha nàng sẽ khiến ông tàn tạ như vậy.

Lúc đó nàng chỉ nghĩ ông sẽ sớm lấy vợ mới, rồi có con mới, xây dựng một gia đình mới mà không có nàng ở đó.

Ai ngờ rằng ông cứ lẫn thẩn đi kiếm nàng suốt 10 năm qua, cũng là thời gian nhớ nhung đau khổ.

Nàng lại khóc, giọt nước mắt ân hận.

Lẽ ra phải có một cách nào đó tốt hơn mới đúng.

Nhưng ở cái tuổi 13 nhỏ bé ấy, nàng chưa đủ trí tuệ để tìm ra một cách nào đó vẹn toàn cho cả hai cha con..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 277: 277: Hạnh Phúc Giản Dị Bình Yên



Hai cha con họ Vũ dắt díu nhau trở về nhà trong niềm vui hạnh phúc đoàn tụ.

Vẫn con đường ấy, vẫn những hàng cây ven đường ấy, nhưng sau 10 năm mọi thứ cũng đã đổi khác đi phần nào, nhưng không đủ khác để Thiên Phi không còn nhận ra đường về nhà nữa.

Thiên Phi cảm thấy mọi thứ vẫn rất quen thuộc, như chưa từng có chuyện đổi thay.

Nàng dìu cha mình đến ngôi nhà của mình, ngôi nhà mà nàng đã sinh ra và lớn lên ở đó.

Đã 10 năm rồi, 10 năm không trở về, ngôi nhà vẫn không thay đổi gì nhiều.

Sự thay đổi có chăng là nét cũ kỹ của ngôi nhà và sự lụp sụp khi mà ngôi nhà không được bàn tay chăm sóc trong 10 năm qua.

Con gái bỏ đi, Vũ gia chủ lang thang đi tìm mà không ngó ngàng đến nhà cửa.

Hai cha con đứng trước căn nhà ấy, trong lòng có những dòng cảm xúc rất riêng.

Thiên Phi cảm thấy thật hoài niệm khi trở về mái ấm gia đình, nơi mà nàng đã rời đi suốt 10 năm qua.

Còn cha nàng, Vũ gia chủ thì lại cảm thấy căn nhà này bất chợt trở nên ấm cúng một cách lạ thường.

10 năm trước , khi con gái bỏ ông đi , ông đã trở nên cô đơn lạc lõng ngay trong chín căn nhà này.

Và suốt 10 năm qua, căn nhà này tự nhiên trở nên giá lạnh khác thường khiến ông không mấy khi muốn ở bên trong đó.

Bây giờ ông dắt tay con gái về thì ngôi nhà dường như có ý thức mà trở nên ấm áp, hay tự tâm trạng của ông khiến cảm giác của ông đã khác đi.

Hai cha con không nói câu nào, cùng bước vào nhà trong niềm vui hạnh phúc.

Thiên Phi quan sát mọi thứ, nơi đâu cũng đem đến cho nàng những hoài niệm về quá khứ của những kỷ niệm đã trôi qua rất lâu.

Bên trong nhà, mọi thứ đều như cũ, nhưng mọi vật có vẻ hơi bừa bộn, riêng chỉ có bàn thờ của mẫu thân là được chăm sóc rất kỹ.

Thiên Phi dìu cha mình ngồi vào ghế, nàng vỗ về nhẹ bàn tay của ông mà nói.- " cha ngồi đây nghỉ ngơi đi nhé, để con đi nấu nước pha trà cho cha"Vũ gia chủ gật đầu, cũng vỗ về bàn tay Thiên Phi mà dịu dàng đáp.- " được rồi , nhưng trước tiên, con hãy thắp cho mẹ con một nén nhang đi đã"Thiên Phi cung kính cúi đầu, đó cũng là ý định của nàng.

Sau khi nàng thắp nhang thì mới đi nấu nước, rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa.

Vũ gia chủ ngồi đó, bên bình trà nóng mà con gái mới pha.

Đã lâu rồi ông mới thư thái ngồi uống trà như vậy, cuộc sống đã bắt đầu trở lại bình thường.

Ông nhớ lại, khi ông mất đi vợ, ông cảm giác như chết nửa con người.

Sau ba năm đau khổ nhung nhớ hiền thê vắn số, thì đến lượt con gái bỏ nhà đi khiến ông lại càng đau đớn hơn , như chết đi phần còn lại.

10 năm qua, với ông tựa như là một giấc mộng , nhưng là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Ông thở dài, bây giờ có lẽ ông đã tỉnh mộng rồi , có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Ông cảm thấy như mình đang bắt đầu một cuộc đời mới, một niềm vui mới.

Căn nhà này không còn một mình ông lạc lõng nữa, bởi con gái yêu của ông đã trở về.Thiên Phi sau khi dọn dẹp sơ qua nhà cửa, bưng trà rót nước cho cha mình, nàng ngồi bên cạnh cha mà nói.- "phụ thân, để mừng ngày chúng ta đoàn tụ, con gái muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ.

Con định làm vài món ngon, mời vài người hàng xóm sang ăn cơm với gia đình mình cho vui.

Phụ thân thấy thế nào?"Ý định của thiên phi thật sự rất đơn giản.

Nàng nghĩ rằng trong 10 năm qua, cha mình thẫn thờ như vậy, có lẽ cũng được rất nhiều người hàng xóm xung quanh giúp đỡ phần nào đó.

Và suy nghĩ như vậy, nàng muốn nói lời cảm ơn.

Vũ gia chủ nghe con gái nói vậy thì gật đầu, nhưng trong đôi mắt còn chút suy tư mà bảo.- " chuyện này thì cũng nên làm thôi, nhưng mà vấn đề ta không có nhiều tiền.

Con làm bàn tiệc nho nhỏ là được rồi"Vũ gia chủ khuôn mặt thoáng buồn.

Suốt 10 năm qua ông không còn tâm trí làm việc, thế nên số tiền ông kiếm được trong những năm qua cũng chỉ đủ cho ông duy trì sự sống và đi lang thang đây đó để hỏi thăm tung tích con gái mình.

Bây giờ mà nói , ông chỉ có căn nhà và đứa con gái , trong túi chẳng có lấy một xu.

Thiên Phi có thể hiểu rõ điều này, nàng mỉm cười dịu dàng.- " cha cứ yên tâm, con đi làm việc cũng kiếm được chút tiền, đủ để cha con ta sống thoải mái một thời gian."Đối với Thiên Phi mà nói, ở trên trấn Hắc Xà nàng chỉ xếp hạng trung bình khá về thu nhập.

Tuy thời gian làm việc chỉ chưa tới một năm, nhưng cũng có một chút vốn để dành.

Bây giờ về làng quê sinh sống thì mọi thứ nó sẽ nhẹ nhàng hơn, số tiền ấy cũng xem là dư dả.

Vũ gia chủ nghe vậy thì có một chút thắc mắc, mà ông ngập ngừng không dám hỏi.

Thắc mắc đó chính là về chuyện 10 năm qua Thiên Phi đã đi đâu và làm gì? Ông cứ sợ Thiên Phi bị ai đó lừa bắt đi phải sống cuộc đời tủi nhục và đau khổ, nên tâm trạng ông suốt 10 năm lo lắng.

Và bây giờ, gặp lại thấy con gái mình có vẻ hoạt bát vui vẻ nên ông cũng có can đảm hơn mà hỏi.- " Phi nhi, suốt 10 năm qua, rốt cuộc con đã đi đâu và làm gì? Trong khoảng thời gian đó con đã sống như thế nào, có ai bắt nạt con không?"Ông hỏi với đôi mắt trầm tư đầy lo lắng của một người cha dành cho con gái mình.

Thiên Phi trước câu hỏi đó, nàng thoáng suy nghĩ đôi chút.

Suốt 10 năm qua đúng là nàng chịu không ít cơ cực, thế nhưng chuyện đó là điều cần thiết để theo học nghề y.

Còn việc bị bắt nạt thì đúng là nàng mới bị bọn Cổ bắt nạt, nhưng mà cũng đã thoát khỏi kiếp nạn ấy rồi.

Nàng suy nghĩ, cảm thấy không cần phải nói ra để cho cha mình thêm lo lắng.

Nàng mỉm cười dịu dàng với ông mà trả lời .- "thưa cha, mười năm qua con đi làm việc trên trấn , cuộc sống cũng là rất tốt.

Không có gì cơ cực cả, cũng chẳng ai bắt nạt con.

Bây giờ con trở về làng rồi , trở về nhà với cha rồi.

Cha đừng lo lắng nữa, hãy yên tâm sống cuộc sống vui vẻ của mình nhé"Nói xong lại siết chặt bàn tay của ông, khẽ hôn nhẹ lên bàn tay ấy.

Vũ gia chủ nhìn khuôn mặt với nụ cười tươi của con gái mình, cùng với cái xiết tay rất chặt ấy thì trong lòng cũng tin tưởng.

Ông thở phào nhẹ nhõm, có lẽ con gái mình vẫn bình an không gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm.

Ông nhẹ giật đầu.- " Được rồi , nếu mọi chuyện đều đã qua thì hãy cho nó qua đi.

Chúng ta sẽ làm chuyện hiện tại và hướng về tương lai.

Vậy bây giờ con cứ đi làm việc cần làm của mình đi"Thiên Phi nghe vậy thì mỉm cười, nàng lại cúi đầu một cái nữa.

Nàng vô trong nhà lấy một ít tiền, ôm một cái giỏ nhỏ , bắt đầu đi chợ chiều.

Chợ buổi chiều chắc cũng không có gì nhiều, nhưng nàng thật sự muốn mua gì đó nấu cho cha mình ăn.

Nàng cũng muốn ghé thăm hàng xóm láng giềng, nàng muốn cảm ơn những người xung quanh và mời họ tới dịu buổi tiệc ngày mai ở nhà của nàng.Vì đã vào chiều tối, không còn bao nhiêu thứ để mua, Thiên Phi nhanh chóng trở về nhà nấu nướng.

Vũ gia chủ ở trong nhà, ngồi bên bàn uống trà mà nhìn ra phía sau bếp.

Ông ngắm nhìn bóng hình đứa con gái của mình đang nấu nướng, trong thoáng chốc tưởng như đấy là vợ của mình từ thuở đôi lứa yêu nhau.

Ông thoáng nở nụ cười hạnh phúc.

Ông thắp một nén nhang cắm lên bàn thờ của vợ mình, đôi mắt ứa lệ mà tâm sự.- " hiền thê ơi ! Mười năm trước khi Phi nhi bỏ nhà đi , ta tưởng rằng ta đã không thể sống nổi được nữa.

Ta lo lắng biết bao nhiêu , đau khổ biết bao nhiêu.

Thời gian qua ta không ngừng đi kiếm, nhưng mọi thứ đều vô vọng.

Cứ tưởng như hy vọng đã tắt thì con gái chúng ta đã trở về rồi, trở về bình an và khỏe mạnh.

Ta mừng rỡ vô cùng, không cảm thấy có lỗi với nàng nữa, cũng bớt đi một phần áy náy.

Cuộc sống của gia đình ta từ hôm nay sẽ khác đi , khác theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Cảm ơn nàng đã phù hộ cho hai cha con ta được bình yên thế này"Nói xong vái lạy, trong lòng cảm thấy bình yên.

Ở dưới bếp, Thiên Phi đã nấu nướng xong, dọn cơm lên.

Nàng mỉm cười nhìn cha mà nói.- "Phụ thân, tới ăn cơm đi cho nóng."Vũ gia chủ nhìn mâm cơm ấy thì lại mỉm cười hạnh phúc.

Có lẽ cái hạnh phúc này là một điều quá đổi bình thường ở bất cứ gia đình nào, nhưng đối với ông thì lại là một niềm hạnh phúc quá lớn lao.

Chỉ khi con người ta rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, thì họ mới thấy những thứ bình dị nhất lại là những thứ hạnh phúc nhất.

Ông đã tuyệt vọng tìm kiếm con gái 10 năm rồi, bây giờ con gái yêu trở về và dọn cơm lên cho ông ăn.

Nhìn mâm cơm và đứa con gái của mình, ông mới thực sự cảm giác được những giây phút bình dị này thực sự là những giây phút vô cùng hạnh phúc, là những giây phút quý giá của cuộc đời con người.

Ông lại gần, ngồi xuống mâm cơm, không kìm chế được cảm xúc mà tự dưng rớt nước mắt.- " Phi nhi! Vậy là con thực sự đã trở về rồi nhỉ? Vậy đây không phải ta đang nằm mơ, đúng không?"Thiên Phi nghe vậy lại bật cười, tuy rằng trong trái tim nàng đã nghẹn ngào nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng.

Nàng hiểu rằng nàng đã khiến cha nàng đau khổ biết bao nhiêu.

Nàng cười, nụ cười dịu dàng ấy cùng với khóe nước mắt ứa ra, nàng dịu dàng cúi đầu.- "vâng, thưa phụ thân.

Tất cả đều là sự thật, không có gì là nằm mơ cả"Nói xong liền bới chén cơm đặt trước mặt cha mình mà mỉm cười.- "nếu phụ thân muốn nằm mơ, ăn cơm xong đi ngủ là sẽ mơ được.

Đến lúc ấy, con tin là người sẽ mơ thấy những giấc mơ đẹp"Vũ gia chủ hai tay bưng bát cơm đầy mà con gái xới cho, cảm nhận từng giây phút hạnh phúc của mình mà gật đầu.

Ông nhẹ gạt nước mắt, thút thít.- "nếu như đây là mơ, ta thật sự cũng không muốn tỉnh lại."Thiên Phi nghe vậy lại bật cười, nàng lại gắp một miếng thịt ngon đặt lên bát của cha mà nói.- "là thật, tất cả là thật, không phải là mơ.

Phụ thân đừng huyễn hoặc mình nữa.

Người ăn cơm đi cho nóng, để lâu cơm nguội mất ngon"Vũ gia chủ gật đầu, ông lại sụt sùi nước mắt.

Ông và một đũa cơm, sao hôm nay cơm ngon đến lạ thường.

Từng hạt cơm lại trở nên dẻo thơm hơn bao giờ hết, mà miếng thịt cũng ngọt tựa như ai mới tẩm mật ong vậy.

Vị ngọt này là vị ngọt hạnh phúc, hương thơm này là hương thơm hạnh phúc, là niềm vui hạnh phúc đoàn tụ gia đình.

Trong một căn nhà nhỏ ở làng Tây, trong ngôi nhà của một gia đình họ Vũ, ánh đèn le lói giữa màn đêm của vùng nông thôn tĩnh lặng.

Bên trong căn nhà ấy có hai cha con ngồi ăn cơm với nhau, trò chuyện vô cùng hạnh phúc.

Những tiếng cười vui của hai cha con làm căn nhà ngập chìm trong cảm xúc dịu êm.

Côn trùng trong đêm, hoa lá bên ngoài dường như cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy mà rung động.

Dế kêu du dương như tấu lên bản nhạc chúc mừng, mà cỏ cây đung đưa như muốn chia sẻ niềm hạnh phúc ấy..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 278: 278: Bữa Tiệc Nhỏ Trong Nhà



Đêm hôm đó, cha con Thiên Phi đã có một giấc ngủ thật bình yên.

Bọn họ ngủ trong căn nhà ấm áp, nơi mà người ta gọi là tổ ấm.

Trong suốt 10 năm qua, chưa bao giờ Vũ gia chủ được ngủ một giấc ngủ bình yên.

Có nhiều đêm ông giật mình bật dậy khi nằm mơ thấy con gái mình bị người ta bán vào kỹ viện, chịu tra tấn hành hạ.

Mỗi lần như vậy , nước mắt ông chảy ròng ròng.

Nhưng đêm nay ông sẽ không còn lo lắng nữa, ông sẽ ngủ một giấc ngủ thật bình yên, vì con gái ông đã trở về rồi, đã trở về bên cạnh ông.

Còn Thiên Phi, suốt 10 năm cực khổ, nàng thức khuya dậy sớm để làm tròn chức trách của mình.

Hôm nay, nàng cũng sẽ có một giấc ngủ bình yên.

Một giấc ngủ mà không phải lo lắng suy nghĩ về bất cứ điều gì cả.

Nàng không phải trốn trong thân phận một nam nhân như 10 năm qua, mà đã quay về với bản chất thật sự của mình, thân phận của một cô gái.Buổi sáng sớm, sau giấc ngủ say , tiếng gà gáy ngoài kia báo hiệu một ngày mới đến.

Vũ gia chủ vươn mình thức dậy, thấy bên ngoài ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu xuống.

Tiếng chổi quét sột soạt ngoài kia thu hút sự chú ý của ông.

Ngước ra ngoài, ông nhìn thấy con gái của mình đã dậy từ lúc nào rồi , và đang quét sân.

Nhìn dáng người ấy, đôi môi ông lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Phải rồi, hôm nay gia đình ông sẽ làm một bữa tiệc nho nhỏ , mời hàng xóm tới tham dự để chia vui ngày đoàn tụ của hai cha con.

Ông xuống giường, làm "thủ tục buổi sáng".

Khi thủ tục xong xuôi, vào trong nhà đã thấy một chén cháo nấu sẵn để đó, là buổi sáng của ông mà con gái đã chuẩn bị riêng cho ông.

Tâm trạng ông lại vô cùng hạnh phúc, nhìn chén cháo ấy mà khẽ nở một nụ cười.

Khoảnh khắc bình yên đến lạ thường.

Khi ông đang chuẩn bị thưởng thức bữa sáng, Thiên Phi đã bước vào trong , nhẹ nhàng nói.- " Phụ thân, con bây giờ ra chợ mua ít đồ để chuẩn bị mọi việc.

Người ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi , mọi chuyện con đều làm xong hết rồi"Nói xong thì cúi đầu một cái rồi đi vào trong lấy tiền, chuẩn bị đi chợ sớm.

Vũ gia chủ mỉm cười nhìn con gái mình đi ra ngoài , trong vô thức lại nhớ đến ký ức xưa kia.

Lúc ấy, khi người vợ hiền còn sống, nàng cũng thường đi chợ tầm này.

Ông lúc này lại cảm thấy hối hận, suy nghĩ những sai lầm của bản thân mình ngày xưa.

Giả như ngày đó ông đừng nho giáo cổ hũ, mà ép buộc vợ mình phải để cho đại phu xem bệnh thật kỹ, thì bây giờ gia đình vẫn còn đang yên ấm hạnh phúc.

Khi trải qua đau khổ rồi, con người ta mới bỏ bớt được cái tôi của mình, bỏ bớt được những sự cổ hủ và chấp niệm của bản thân.

Ông thắp cho vợ mình một nén nhang, sau đó bước ra ngoài sân, vươn vai hít thở không khí trong lành.

Buổi sáng bình an và dịu êm, tiếng chim kêu ríu rít trên nhành cây như bản hòa ca buổi sáng khiến lòng người trở nên thư thái.

Những đôi chim đi thành đôi, thành cặp ríu rít kêu trên những cành cây kia thật náo nhiệt.

Ông lại ngó xung quanh một lượt, mọi chuyện trong nhà con gái đã làm xong rồi, bản thân ông bây giờ cũng không có việc gì phải làm.

Ông suy nghĩ trong đôi chút, bước vô nhà lục lại những giấy bút cũ đã lâu rồi ông chưa dùng đến.

Nhìn lại công cụ hành nghề của mình, nghĩ rằng "có lẽ cũng phải đi làm lại công việc cũ mà kiếm tiền thôi".

Nghĩ như vậy, ông lại vô thức mỉm cười, cuộc sống sẽ bắt đầu lại từ đầu.Sáng hôm đó, Thiên Phi mua rất nhiều đồ ăn ngon về để nấu nướng.

Còn Vũ gia chủ lại đi mời khách tới nhà mình, là những người hàng xóm láng giềng đã từng giúp đỡ ông ,và mời cả những người có chức sắc trong làng, trưởng làng đương nhiên là có tới.

Đến trưa, Thiên Phi đã nấu nướng xong tất cả, mọi việc chuẩn bị chu đáo.

Bữa tiệc nho nhỏ được dọn ra, hơn 10 người khác tới tham dự.

Mọi người tới đều nói những lời tốt đẹp, chúc mừng sự đoàn tụ của hai cha con.

Trong những vị khách ấy, bản thân họ ai ấy cũng đều nghĩ đến một vấn đề nho nhỏ, đó là 10 năm qua Thiên Phi đã đi đâu và làm gì.

Bọn họ cũng rất thắc mắc, chỉ có một người không thắc mắc đó là trưởng làng.

Trưởng làng lúc này lại hồi tưởng lại chuyện bổ đầu trên trấn tới tận nhà mình để chuyển lời của quan tri phủ, những lời căn dặn vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng suy tư lắm, không biết phải mở đầu câu chuyện thế nào.

Trong lúc bữa tiệc đang vào giai đoạn hứng khởi nhất, bất ngờ có một người hàng xóm cất tiếng hỏi.- "Thiên Phi cô nương, cho ta hỏi một câu nhé.

Vậy thì rốt cuộc 10 năm qua cháu đã đi đâu và làm điều gì, cháu có thể nói cho mọi người biết không?"Người hỏi câu này có lẽ là người vô ý tứ, bởi Thiên Phi vẫn chưa bao giờ nói đến chuyện này.

Bọn họ đa phần đều nghĩ nếu như là có chuyện gì đó muốn quên, hoặc những chuyện không muốn nói thì sao? Thế nên dù ai cũng tò mò, nhưng không ai mở miệng hỏi, cho đến người vừa rồi.

Người này nhắc ra như vậy, không phải là rất vô duyên đó sao? Câu hỏi vừa hỏi xong thì những người hàng xóm khác đã quay sang nhìn người ấy mà trừng mắt, ra hiệu "hãy im lặng đi".

Thiên Phi thực sự cũng không muốn nói ra, bởi ở đây có một vị trưởng làng, cũng có thể gọi là người triều đình.

Trong tâm ý, nàng muốn che giấu , thế nhưng trưởng làng lúc này lại có động thái lạ.

Ông ta suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu nói.- " được rồi, mọi người...!tất cả chúng ta ở đây ai cũng muốn biết Thiên Phi cô nương đã đi đâu và làm gì, đúng không? Được rồi, ta sẽ kể cho các người biết một chuyện"Tiếng nói đều đều, rõ ràng rành mạch của trưởng làng thu hút mọi sự chú ý.

Mọi người nghe vậy thì đều tròn mắt, quay sang nhìn trưởng làng mà chờ đợi.

Trưởng làng lúc này quay sang nhìn Thiên Phi mà nói.- " Thiên Phi à.

Việc cháu làm là một việc tốt đẹp, không có gì xấu cả.

Ngày hôm qua, bổ đầu đưa cháu về thì cũng có tới nhà của ta, căn dặn một vài điều.

Những điều này rất quan trọng, cho nên ta nghĩ vẫn cần phải nói ra cho mọi người biết chuyện"Lời nói của trưởng làng khiến cho tất cả mọi người đã tò mò lại càng tò mò hơn, cảm giác câu chuyện sẽ rất hấp dẫn.

Mà Vũ gia chủ cũng rất muốn biết 10 năm qua con gái mình đã đi đâu và làm những gì.

Ông cũng chăm chú lắng nghe, tưởng chừng như nín thở để có thể không gây ra tiếng động.

Trưởng làng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.- "10 năm qua, cháu giả nam nhân lên trấn để theo học nghề y của đại phu danh tiếng Phi Hùng.

Và cả chuyện Phi Hùng Đại phu đã giúp cháu mở một y quán độc lập, cháu trở thành một đại phu nữ đầu tiên ở xứ này.

Những chuyện này đều rất đáng tự hào "Lời nói vừa dứt, tất cả đều ồ lên ngạc nhiên, mà Vũ gia chủ thì há hốc mồm.

Không ngờ con ông lại nuôi chí lớn làm những chuyện như vậy.

Biết rằng đây là chuyện đáng tự hào, nhưng gia đình ông là gia đình có học, ông hiểu chuyện phụ nữ làm nghề y sẽ chịu hình phạt thế nào.

Nghĩ đến đó, ông run rẩy há hốc mồm như chết lặng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vào lúc này, trưởng làng nhìn thấy Vũ gia chủ như vậy thì hiểu được lo lắng đấy mà mở miệng trấn an.- " Vũ gia chủ , xin ông đừng lo lắng.

Mọi chuyện qua rồi , con gái ông tuy rằng đã bị bại lộ thân phận, bị giam vào tử ngục.

Nhưng ông trời thương xót, ái nữ lại được lão phu nhân, mẹ của tri phủ yêu mến.

Bà ấy đã liều mạng đứng ra can ngăn, cứu ái nữ từ tử ngục trở về.

Không những thế, còn cho người đưa về tận làng"Lời nói vừa dứt, mọi người lại há hốc mồm ngạc nhiên.

Vậy ra Thiên Phi đã bị xử án tử hình, và được cứu ra ư? Chuyện này thật sự rất lớn, liệu có liên lụy gì đến làng này hay không? Mọi người bắt đầu lo lắng , trưởng làng lúc này để mọi người xì xào một chút, rồi mới quay hướng về Thiên Phi , ông nói với phong thái vừa cầu xin vừa ép buộc.- " cháu gái à.

Hôm qua, bổ đầu tới nhà của ta và đã mang theo lời căn dặn của tri phủ đại nhân.

Bổ đầu nói với ta rất rõ, căn dặn cháu về nơi đây được phép hành nghề y, nhưng là là hành nghề y một cách âm thầm.

Cháu không được mở y quán, cũng không được xưng mình là đại phu, và chỉ được chữa trị cho những người phụ nữ mà thôi.

Nếu cháu làm đúng như vậy, lỡ như mọi chuyện mà có đến tai của Thái thú đại nhân , quan tri huyện cũng biết đường mà cầu xin cho cháu.

Cháu có hiểu những lời ta nói chứ?"Lời của trưởng làng, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.

Mọi người nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên nữa.

Không ngờ lại lắm chuyện rắc rối đến vậy.

Thiên Phi lúc này hướng trưởng làng cúi đầu thi lễ.- " vâng, thưa trưởng làng, cháu biết rồi.

Cháu sẽ chỉ chữa trị cho những người phụ nữ, và tuyệt đối không mở y quán.

Cháu sẽ trở thành một người khám chữa bệnh ẩn giật, không gây hại đến cho làng hay cho bất cứ ai cả"Trưởng làng nghe vậy thì nhẹ gật đầu.- " đúng vậy, đó chính là ý mà tri phủ đại nhân muốn.

Nếu cháu thực hiện đúng như vậy, cháu có thể sống vui sống khỏe ở mảnh đất này mà không phải lo lắng gì cả."Trưởng làng nói tới đây thì Vũ gia chủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vậy ra con gái ông đã từng trải qua những chuyện nguy hiểm đến như vậy ư? Ông nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay Thiên Phi mà siết chặt, nước mắt ứa ra.

Ông hiểu rằng ước nguyện của con gái ông vì đâu mà có, rằng ý chí của con gái ông vì sao mà lớn đến như vậy.

Không chỉ có ông , những người hàng xóm tới dự tiệc cũng cảm thấy nghẹn ngào lắm.

Họ đều nhìn lên bàn thờ trong nhà, nơi có bài vị của mẫu thân Thiên Phi mà nghẹn lòng.

Không ai bảo ai, tất cả đều hiểu rằng lý do Thiên Phi giả trai đi theo học nghề y suốt 10 năm qua, bất chấp án tử hình của luật pháp Tây Bắp, vẫn liều mạng mà làm việc, chính là vì ước nguyện đi cứu giúp cho những người phụ nữ để không ai giống như mẹ của nàng.

Tấm lòng cao quý đó đã chạm đến trái tim của những người hàng xóm, khiến họ nghẹn ngào.

Mà cha của nàng , Vũ gia chủ một lần nữa cảm thấy hối hận.

Giá như ngày ấy...!phải , chính là ngày ấy.

Nếu như ngày ấy ông bắt vợ mình phải để cho đại phu xem bệnh kỹ, thì gia đình ba người vẫn đang vô cùng hạnh phúc, con gái ông đã không làm chuyện nguy hiểm để phải rơi vào cảnh thập tử nhất sinh như vừa rồi.

Tâm tư ông đã thay đổi rất nhiều sau biến cố ấy.

Khi con người ta trải qua những chuyện đau khổ , con người ta sẽ trưởng thành hơn rất nhiều , và ông chính là người như thế..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 279: 279: Câu Chuyện Mai Mối



Cuộc sống của Thiên Phi sau khi trở lại ngôi làng của mình thì tương đối bình yên.

Nàng sống trong tình yêu thương của cha và những người hàng xóm láng giềng.

Ở cái làng Tây ấy, những người phụ nữ có bệnh đều tìm đến nàng chữa trị, và đều rất hài lòng với tay nghề của nàng.

Nàng cũng vì thế mà có một cuộc sống ổn định với thu nhập cũng tương đối ổn định.

Nhưng cuộc sống đâu chỉ có thế, con người ai cũng hướng tới một mục đích chung là thành lập gia đình, rồi sinh con và nuôi dạy con trưởng thành, đó là hạnh phúc gia đình kiểu mẫu.

Thiên Phi trở về làng đã là năm 23 tuổi , với cái tuổi này bị xem là đã già.

trong thời phong kiến người ta gả chồng từ năm 13, 14 tuổi là chuyện bình thường.

Có một vài lần Vũ gia chủ tới gần Thiên Phi mà hỏi "con ơi, con có tính chuyện chồng con gì không?".

Và mỗi lần như vậy, Thiên Phi đều trả lời "con đã quen với cuộc sống tự do, hành nghề y cứu giúp người khác.

Con không nghĩ tới việc lấy chồng nữa, xin cha đừng nhắc đến vấn đề này". Mỗi lần Thiên Phi nói vậy , Vũ gia chủ chỉ khẽ gật đầu mà không phản ứng gì.

Nếu như là như trước kia, ông sẽ rất là khó chịu.

Nhưng sau khi mất đi con gái suốt 10 năm trời , bây giờ con gái trở về rồi, với ông mà nói ông không đòi hỏi gì nữa.

Ông sợ con gái giận rồi lại sẽ bỏ mình mà đi, nên không muốn áp đặt con gái mình phải làm chuyện gì mà nó không muốn.

Ông đã để cho con gái mình cái quyền tự quyết định cuộc đời của nó.

Với ông bây giờ , chỉ cần con mình vui, như thế là đủ.

Ông không đòi hỏi gì nhiều , nhưng lại có một vấn đề nho nhỏ.Khác với thời hiện đại, nam nữ tự do yêu đương, tự do tìm hiểu và tự do quyết định đến với nhau, thì thời phong kiến trai gái không có nhiều cái thời gian yêu đương như vậy.

Khi tới tuổi thì thường được cha mẹ sắp đặt, dựng vợ gả chồng cho, gọi là "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó". Cũng vì thời thế đó mà sinh ra một cái nghề rất là thịnh hành, đó là nghề làm mai, làm mối.

Trong làng đương nhiên cũng có bà làm mai.

Bà ta chú ý đến gia đình của Thiên Phi , không chỉ chuyện Thiên Phi lớn tuổi cần phải gả chồng mà chính cha của nàng, ông ấy cũng nên đi bước nữa , bởi ông ấy vẫn chưa có con trai nối dõi tông đường.

Thời phong kiến, nếu như không có con trai nối dõi bị xem là đại bất hiếu, là điều không chấp nhận được.

Hôm nay Thiên Phi đi khám bệnh cho một người trong làng, bà mai nhà gần đó cũng mon men sang chơi.

Sau khi khám bệnh xong, bà mai đến bên cạnh Thiên Phi với mưu đồ riêng.

Bề ngoài cũng chỉ là hàng xóm láng giềng gặp nhau trò chuyện, bà Mai lúc này mới hỏi.- "Thiên Phi cô nương, cô nương thật sự không định gả chồng hay sao? Định chết già trong cái nhà ấy à?"Lời nói của bà ta đã khiến Thiên Phi khó chịu , nàng nhăn nhó khó chịu nhưng vẫn giữ lễ lịch sự mà nói.- " bà Mai , cảm ơn bà đã quan tâm.

Nhưng đây là lựa chọn của tôi , không có gì xấu hết , mong bà đừng can dự vô quá nhiều"Thái độ không vui của Thiên Phi thì thấy rõ, nhưng bà Mai có vẻ chưa chịu thua.

Bà liền nói tiếp.- " Thiên Phi cô nương, có lẽ cô đã hiểu nhầm ý ta rồi.

Ta không chỉ nói đến chuyện của cô, mà nói đến chuyện của phụ thân cô.

Ông ấy còn chưa có con trai nối dõi tông đường, vợ thì mất đã lâu.

Ta nghĩ ông ấy cũng nên đi bước nữa để hoàn thành trách nhiệm với gia tộc, lo chuyện hương hỏa sau này"Thiên Phi nghe vậy thì thoáng khựng người lại, khuôn mặt trở nên tâm tư.

Có lẽ cái điều bà mai nói ấy, nó quá đơn giản với những người thời phong kiến, nhưng Thiên Phi lại không để ý tới.

Bà mai thấy được sự thay đổi thái độ ấy, liền lại gần mà bảo.- " chuyện nam tử có con nối dõi tông đường để lo hương hỏa sau này của nhà họ Vũ là điều tất nhiên phải làm.

Không phải cô nương muốn cản cha mình đi bước nữa đấy chứ?"Thiên Phi nghe vậy thoáng giật mình, nàng quay sang bà Mai mà lắc đầu nói.- " không , tuyệt đối không có chuyện đó.

Nếu như bà có thể tìm thấy được một đám nào đó phù hợp với phụ thân, thì xin bà cứ làm chuyện cần làm.

Tôi hứa trả công xứng đáng, tuyệt đối không ngăn cản"Bà mai nghe vậy thì vui trong lòng , xem ra đã thuyết phục được đối tượng.

Bà vui vẻ gật đầu, nhưng vẫn có chút suy tư mà hỏi.- "này Thiên Phi cô nương.

Nếu bây giờ ta tìm được một mối tốt , một nữ tử xinh đẹp còn nhỏ tuổi hơn cả cô nương nữa để làm mai cho phụ thân cô nương, cô nương cảm thấy thế nào?"Thiên Phi nghe thấy thì vui mừng gật đầu, mỉm cười nói.- " đương nhiên là ta hài lòng rồi.

Sao bà mai lại hỏi vậy?"Thiên Phi cũng là một người bình thường như bao người khác, muốn cưới vợ cho cha mình thì nàng vẫn thích cưới vợ trẻ đẹp, đây là điều hiển nhiên.

Bà mai ngập ngừng đôi chút, lúc này mới vào trọng tâm vấn đề mà nói luôn.- " được rồi, Thiên Phi cô nương, ta cũng nói thật.

Phụ thân của cô nương năm nay 40 tuổi , tuy là tuổi hơi lớn nhưng nam tử đại trượng phu ,cưới vợ trẻ không là vấn đề quá khó.

Nhưng vấn đề của cô nương thì khác, năm nay đã 23 tuổi rồi, việc kiếm chồng sẽ càng lúc càng khó khăn.

Vấn đề ở chỗ nếu như cô nương không chịu lấy chồng trước, thì liệu Phụ thân của cô có chịu cưới vợ hay không? Rồi ông ấy cưới vợ về , cô sẽ sống chung với một người mẹ kế còn nhỏ tuổi hơn mình sao? Sẽ có rất nhiều phiền phức xảy ra, cần phải suy tính "Đây đúng là trọng điểm của vấn đề mà Thiên Phi chưa từng nghĩ tới.

Nếu bây giờ cha nàng cưới vợ mới, thì cuộc sống của gia đình với người mẹ kế trẻ tuổi ấy sẽ thế nào? Thiên Phi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói .- hay là thế này.

Ta ra ngoài mua nhà riêng , ở riêng có được không...?"Lời nói chưa dứt , bà mai đã bật cười.- " Thiên Phi cô nương nghĩ sao vậy? Cha cô yêu cô như thế, làm sao có thể để cô ra ở riêng mà cưới vợ mới được chứ? Đừng nói cô ra ở riêng, chỉ cần cô chưa cưới chồng thì ta e là ông ấy chẳng màng đến chuyện cưới vợ mới đâu.

Vẫn mong cô suy nghĩ cho kỹ." Thiên Phi khuôn mặt trầm tư, ngẫm nghĩ lời bà mai nói không phải là không có lý.

Tất nhiên, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Có những gia đình khác thì hoàn cảnh khác , con người cũng khác.

Nhưng gia đình mình thì Thiên Phi hiểu rất rõ, hiểu người cha của mình yêu vợ yêu con rất nhiều.

Chuyện ông ấy không đi bước nữa có lẽ cũng là vì đợi nàng xuất giá mà thôi.

Thiên Phi trầm ngâm một hồi lâu, suy tính rất nhiều điều, lúc này ngập ngừng quay sang nhìn bà mai mà hỏi lại.- " bà Mai , bà nói có một mai đám mai mối tốt cho cha ta , vị cô nương ấy còn trẻ tuổi hơn ta.

Xin hỏi là đám nào vậy, bà có thể nói rõ không?"Bà mai nghe vậy thì bật cười , phẩy cái tay mà nói.- " Thiên Phi cô nương thật kỹ tính, vậy ta cũng không giấu diếm gì.

Tìm thấy một đám tốt ở ngay trong chính làng này, là gia đình họ Lâm ở đầu làng.

Vị cô nương ấy năm nay mới tròn 20 tuổi , vẫn chưa xuất giá, có thể phù hợp với phụ thân của cô nương.

Cô nương cảm thấy đám này thế nào?" 20 tuổi ư? Nếu ở thời phong kiến cũng bị xem là già, nhưng cha Thiên Phi cũng đã là người góa vợ, không đòi hỏi được nhiều.

Huống hồ gia cảnh nhà ấy bình thường , với một người đàn ông 40 tuổi goá vợ thì rõ ràng là một mối không tệ.

Tuy không phải là cao quý gì, nhưng cũng thuộc hàng bình dân.

Thiên Phi ngập ngừng suy tư nhiều điều, bởi hôn nhân là chuyện đại sự.

Bà mai thấy vậy, lúc này lại hối gấp.- " Thiên Phi cô nương, gia đình nhà gái đó rất ưng ý phụ thân cô nương.

Họ nhìn nhận ông ấy là một người thương vợ thương con, nên bỏ qua chuyện góa vợ và hơi lớn tuổi của ông ấy.

Nhưng cô cũng biết vị cô nương đó đã 20 tuổi, không còn trẻ nữa.

Nếu không quyết định sớm, người ta sẽ đi kiếm mối khác mà xuất giá, lúc đó phụ thân cô nương sẽ không còn cơ hội nữa đâu." Thiên Phi càng lúc càng trầm tư, nàng đứng dậy hướng và mai thi lễ một cái.- " bà mai, để ta trở về nhà bàn lại với phụ thân, hôm sau sẽ trả lời bà "Nói rồi đứng dậy, ôm đồ khám chữa bệnh của mình rời đi.

Nàng đi một mạch về nhà, trên đường không ngừng suy nghĩ về những gì bà mai nói.

Lúc nàng về nhà, nàng nhìn lên bàn thờ dòng tộc, suy tư rất nhiều điều.

Nàng là nhi nữ , không thể là người gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường được.

Chuyện lo hương hỏa của nhà họ Vũ sau này , và chuyện chăm non phần mộ của gia đình họ Vũ nhất định phải là nhờ đứa con trai.

Thế hệ kế thừa luôn là một việc phải có trong thời phong kiến , ăn sâu trong tâm trí và tiềm thức của con người.

Nàng mím môi, đúng lúc cha nàng đã đi làm việc về.

Ông bước vào thấy nàng thì mỉm cười nói.- " con đã về rồi sao Phi nhi.

Hôm nay công việc tốt không?"Nàng quay sang nhìn cha, cung kính cúi đầu.- " vâng , thưa phụ thân, mọi việc vẫn tốt đẹp"Nghe con gái nói như vậy, ông mỉm cười gật đầu.

Ông toan đi vô trong, lúc này Thiên Phi lại bước vội lại, níu tay cha mà hỏi.- "phụ thân, người có muốn đi bước nữa không ? Người có muốn có hài tử nối dõi tông đường không?"Vũ gia chủ tròn xoe mắt, quay sang nhìn con gái mình với đôi mắt ngạc nhiên.

Đây không phải đây là điều bắt buộc đối với những người đàn ông thời phong kiến đó sao? Sao tự nhiên con gái ông lại hỏi ông những điều kỳ lạ như vậy.

Ông ngập ngừng hỏi.- " Phi nhi, tại sao hôm nay con lại hỏi ta những câu như vậy? Hôm nay có chuyện gì đó xảy ra sao?"Thiên Phi ngập ngừng, nhìn đôi mắt của cha cũng hiểu được tình yêu và sự lo lắng của ông cho mình.

Nàng ngập ngừng nói.- " con đồng ý cưới chồng xuất giá, vậy cha cũng sẽ cưới vợ đi nhé"Lời nói vừa dứt, Vũ gia chủ đứng đơ người ngơ ngác.

Trong thoáng chốc , ông chuyển sang khuôn mặt vui vẻ vô cùng, nắm tay con gái mà hỏi.- " thật chứ? Con thật sự muốn cưới chồng chứ? Không phải đang nói đùa với phụ thân phải không?"Nhìn khuôn mặt vui mừng của cha khi biết nàng quyết định lấy chồng, Thiên Phi nhìn cha mình mà mỉm cười gật đầu.- " không, con không đùa.

Con cũng muốn xuất giá , và muốn cha cưới vợ nữa "Thiên Phi xuất giá là điều mà ông ta luôn mong muốn, ông muốn con mình yên bề gia thất , hưởng cuộc sống hạnh phúc gia đình như bao nhiêu người phụ nữ khác.

Đó là tâm nguyện cháy bỏng của ông.

Vũ gia chủ khi nghe con mình nói đồng ý xuất giá thì mừng rỡ , gật đầu lập tức.- " được...!được rồi.

Để ta đi tìm mai mối, kiếm một đám xứng đáng cho con "Nói xong, không vô nhà nữa mà chạy ra ngoài, hướng thẳng nhà bà Mai mà tới.

Thiên Phi bước nhẹ đôi chân ra cửa, đứng nhìn theo bóng dáng cha mình.

Nàng tựa lưng vào thành cửa , nhìn theo người cha đang dần xa khuất , đôi mắt chìm vào nỗi buồn mênh mông.

Thủa phong kiến còn nhiều áp đặt , chuyện cưới vợ gả chồng là điều phải làm.

Không giống như thời hiện đại , nhiều người có thể sống cuộc sống độc thân một cách thoải mái, thì cái thời phong kiến sống độc thân có thể bị xem là tội bất hiếu với gia tộc. Xem ra Thiên Phi vẫn không thể thoát được xiềng xích của phong kiến , dù nàng có vùng vẫy bao nhiêu thì những sợi xích ấy vẫn cứ quấn chặt lấy nàng, cũng như quấn chặt lấy tất cả những người trong thời đại ấy vậy ..
 
Back
Top Bottom