Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 400: Thẻ khuôn (2)


Sở Hi Thanh nhìn lướt qua bảng nhân vật của mình, lòng thầm nói không có

thay đổi gì mà?

Vẫn giống hệt ngày hôm qua, không có chút thay đổi nào.

Tu vị nguyên công là hắn mới tăng lên ngày hôm trước, tổng cộng dùng hai

phần bí dược đỉnh cấp.

Một phần trong đó là mua theo con đường của Thiết Kỳ Bang, Sở Hi Thanh còn

được giá ưu đãi, bỏ ra 7200 lượng bạc.

Điều này khiến cho tu vị của Sở Hi Thanh và Nhai ti đều tăng lên đến cảnh giới

bát phẩm thượng.

Bởi vậy, danh vọng của Sở Hi Thanh cũng theo đó mà tăng lên, mà lại tăng đến

cấp bậc thất phẩm hạ (siêu), điều này chứng tỏ mọi người rất tán thành thực lực

của hắn.

Còn về phần điểm võ đạo, trận chiến một địch ngàn ở khe núi kia đã bắt đầu lên

men, mỗi ngày đều có thể mang lại cho hắn một lượng lớn điểm võ đạo.

Tuổi thọ thì lại giảm xuống còn 45 ngày.

Sở Hi Thanh phát hiện, mỗi khi mình mở thiên phú Táng Thiên, thì đều sẽ tổn

thất một số tuổi thọ nhất định.

Vì vậy mà ba ngày gần đây, ngày nào hắn cũng dùng một viên Thiếu Dương

Đan.

Đan dược này có giá một trăm lượng một viên, sau khi hắn nuốt vào thì có thể

gia tăng năm ngày tuổi thọ.

Sau trận chiến Tây Sơn, tuổi thọ của Sở Hi Thanh vốn chỉ còn 28 ngày, hiện giờ

đã khôi phục được thêm nửa tháng.

Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại mở võ đạo bảo khố của mình ra, hai mắt hắn lập tức co

lại.

Bảo khố này vốn chỉ có mười bốn vật phẩm, bây giờ đã biến thành mười sáu.

Hai vật phẩm mới xuất hiện kia, một cái là “Ưu đãi dành cho người mời: Thẻ

khuôn nhân vật Tần Mộc Ca (bản 50%)”.

---Sử dụng tấm thẻ này cho thủ hạ, khiến cho thủ hạ vĩnh viễn sở hữu 50% ngộ

tính và thiên phú của Tần Mộc Ca. Đối tượng sử dụng yêu cầu là nữ tính, tuổi

tác không vượt quá mười sáu, sở hữu các loại tính cách đặc thù như trung thành,

cứng cỏi, dũng mãnh, chăm chỉ.

Giá gốc cần 200.000 điểm võ đạo, nhưng bây giờ đã được gạch chéo màu đỏ,

ưu đãi dành cho người mới, chỉ cần 2000 điểm võ đạo.

Đây là giá ưu đãi quá kinh khủng chỉ bằng một phần trăm giá gốc.

Một vật phẩm khác là “Ưu đãi dành cho người mới: Thẻ thiên phú Thần

Thương tam giai (bản thuộc hạ)”.

---Có thể giúp cho thuộc hạ thực tỉnh thiên phú Thần Thương tam giai. Đối

tượng sử dụng yêu cầu tuổi tác không quá mười tám, thiên phú đánh giá 80

điểm, ngộ tính đánh giá 85 điểm trở lên.

Tấm thẻ này có giá gốc là 10000 điểm võ đạo, nhưng bây giờ cũng bị gạch chéo

màu đỏ, ưu đãi dành cho người mới, chỉ cần 100 điểm võ đạo là có thể mua

được.

Sở Hi Thanh sững sờ một lúc, lòng thầm nói hệ thống ba ba này còn có thể

cường hóa cho thuộc hạ của mình?

Rốt cuộc thì hệ thống này có lai lịch gì mà trâu bò như vậy?

Sở Hi Thanh không chậm trễ chút nào, dứt khoát đổi hai tấm thẻ này, rồi gửi

vào hòm chứa đồ của mình.

Chủ yếu là vì rẻ, tổng cộng chỉ có 2100 điểm, cũng không đủ Sở Hi Thanh mua

một cái thiên phú nào, mà mua cũng không sợ thiệt.

Sau đó, Sở Hi Thanh thử làm mới một lần.

Lần này vẫn là mười sáu vật phẩm như trước, hai vật phẩm trong đó có liên

quan đến thuộc hạ của hắn.

Tuy nhiên, lần này không còn ưu đãi dành cho người mới, giá cả cũng rất là

cảm lạnh.

Ví dụ như thẻ khuôn nhân vật Thiết Cuồng Nhân.

Tấm thể này có thể để cho thuộc hạ của hắn nhận được khuôn nhân vật Thiết

Cuồng Nhân, có thể sở hữu 100% thiên phú và ngộ tính của Thiết Cuồng Nhân,

nhưng mà lại cần 140.000 điểm võ đạo để đổi.

Sở Hi Thanh liền lắc đầu không thôi.

Hắn còn không đủ điểm võ đạo để dùng, đuổi theo Tần Mộc Ca đã rất vất vả

rồi, nào có thừa điểm võ đạo để mua thẻ khuôn và thẻ thiên phú cho thủ hạ chứ?

Hắn cũng không mua nổi!

Trừ phi một ngày nào đó, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh nhiều đến mức xài

không hết.

Sở Hi Thanh lại bị mùi rượu trên người mình làm cho không chịu nổi, hắn đứng

dậy tắm rửa sạch sẽ, rửa tay đốt hương, sau đó cung cung kính kính cúi đầu về

phía mặt bắc của bầu trời, trong miệng thì lẩm bẩm cầu xin, khẩn cầu may mắn.

Hắn lạy chính là “Bắc thần cửu tinh”. (chín ngôi sao phương bắc)

Trên thế giới này, Bắc thần cửu tinh có địa vị tương đương với Bắc đẩu. Chín vị

thần ở phía bắc, chín vị thần linh nắm giữ tất cả vận mệnh và quyền bính, vì thế

nên được vô số dân cờ bạc trong thiên hạ tôn thờ.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền bỏ ra 250 điểm võ đạo để làm mới võ đạo bảo khố.

Sở Hi Thanh đã có đủ điểm để đổi Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ ngũ giai, và

Thái Thượng Thông Thần tam giai.

Đáng tiếc là hắn không quét được.

Tuy nhiên, sau lần làm mới thứ bảy mươi chín, hai mắt Sở Hi Thanh lại hơi

sáng lên.

Thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm).

Sở Hi Thanh vừa mới bắt đầu vui mừng, nhưng khi hắn nhìn thấy điểm số ở

đằng sau thì mặt lập tức đen xì.

Tấm thẻ này cần 10.000 điểm võ đạo mới có thể đổi được.

Đổi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi chỉ có 10 điểm, vì sao tấm thẻ nhân vật

Tần Mộc Ca 12 tuổi này lại mất tận một vạn điểm?

Sở Hi Thanh thấy hơi khó hiểu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 401: Thẻ khuôn (3)


Lúc trước, hắn từng cố tình dùng phương pháp nói bóng nói gió để hỏi thăm Sở

Vân Vân.

Lúc Tần Mộc Ca 12 tuổi, tu vị nguyên công trải qua ba giai đoạn: Tháng giêng

năm đó, cảnh giới của nàng vẫn là thất phẩm hạ. Đến tháng hai, nàng tiến vào

thất phẩm thượng. Đến tháng bảy thì là lục phẩm hạ, sau đó không lâu thì bái

vào Vô Tướng Thần Tông.

Hắn không xác định tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi này, là nằm ở giai

đoạn này khi Tần Mộc Ca 12 tuổi.

Nếu như là thất phẩm thượng, vậy thì kiếm lời rồi, nếu lục phẩm hạ thì đúng là

kiếm to, nhưng nếu như là thất phẩm hạ. . . vậy thì vẫn là kiếm!

Sở Hi Thanh tính toán qua, Tần Mộc Ca ở cảnh giới thất phẩm hạ, sức chiến

đấu của nàng cũng phải lên đến cấp bậc lục phẩm hạ.

10.000 điểm đổi lấy sức chiến đấu lục phẩm hạ trong một canh giờ, thơm quá. .

.

Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn đau mà đổi lấy tấm thẻ

nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm) này, sau đó lại tiếp tục làm mới

võ đạo bảo khố.

Đáng tiếc chính là, mấy ngày gần đây Sở Hi Thanh quá đen đủi, lãng phí 250

điểm võ đạo mà không thu hoạch được cái gì cả.

Sở Hi Thanh âm thầm thở dài, lòng thầm nói ngày mai hắn phải đổi một vị thần

linh để bái lạy, Bắc thần cửu tinh này không dùng được.

Hoặc là trực tiếp bái lạy ‘hệ thống’ luôn? Hệ thống ba ba này thần ký như vậy,

thần thông và sức mạnh to lớn như vậy, hoàn toàn chính xác là vượt qua đám

thần linh kia.

Sau đó, Sở Hi Thanh đi ra khỏi phòng, đi đến chủ viện trong tòa đại trạch này.

Lúc này, trong viện đang có những tiếng vang ‘rầm rầm’.

Sở Vân Vân đang cầm một thanh thiết thương màu đen, nàng đang diễn luyện

thương pháp ở trong viện.

Có thể nhìn thấy từng luông lôi đình và liệt hỏa màu đỏ thẫm đang quấn quanh

thân thương trong tay Sở Vân Vân, uy thế tràn đầy, hùng vĩ mà cuồng mãnh.

Nếu như nhìn kỹ hơn, lại phát hiện ra cây thiết thương trong tay nàng lại thô và

to hơn thiết thương bình thường, còn dài hơn thương bình thường tầm sáu

thước, đã đến đến độ dài một trượng tám.

Đây chính là cái cột cờ nằm trong hiệu cầm đồ kia, Sở Vân Vân lo lắng đêm dài

lắm mộng, sau trận chiến trấn Tây Sơn một ngày, nàng liền đi chuộc cây cột cờ

này về.

Sở Hi Thanh lặng lẽ nhìn một lúc, rồi mới đi qua: “Sao hôm qua ngươi không

thay áo lót cho ta? Tốt xấu gì cũng phải lau người cho ta chứ. Ta tỉnh lại thì toàn

thân đều là mùi mồ hôi và mùi rượu, cực kỳ khó chịu.”

Sở Vân Vân không phản ứng, mà tiếp tục diễn luyện thương pháp.

Trên mặt nàng lại nhiễm phải một tầng đỏ ủng.

Thật ra thì nàng cũng muốn thay cho Sở Hi Thanh, nhưng tiếc là khi đó nàng

không để ý, liền xé quần áo của Sở Hi Thanh ra thành một đám vải vụn.

Sở Vân Vân ngẫm nghĩ rồi đành bỏ qua, nàng sợ chính mình không khống chế

được thì lại xé nát người Sở Hi Thanh ra mất.

Sở Hi Thanh bĩu môi, sau đó nói với vẻ tò mò: “Sao rồi? Ngươi đã tìm hiểu

được gì từ cái cột cờ này chưa?”

Rốt cuộc Sở Vân Vân cũng dừng động tác lại, nàng nhìn về phía cây cột cờ đen

trong tay, suy tư giây lát: “Không có! Ta đã dùng tất cả các loại phương pháp,

nhưng vẫn không thể k*ch th*ch ra bất kỳ thần thông hay sức mạnh nào của cái

cột cờ này, nhưng điều này lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái hơn.”

Nàng đột nhiên làm cho thân thương chấn động rồi run lên, còn làm cho cái

thân thương bằng kim loại này lóe lên tia lửa.

Sở Vân Vân đã dùng đến tất cả chân nguyên của nàng.

Dù là một võ tu ngũ phẩm bình thường cũng sẽ bị biến thành bột mịn, nhưng

thanh thiết thương màu đen này vẫn không bị hư hao gì như cũ.

Điều khiến cho ánh mắt của Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh ngưng trọng chính là,

hai cái chữ trợn mơ hồ ở phía phần sau của cây cột cờ này đang từ từ rõ ràng

hơn, hai chữ kia rõ ràng là hai chữ Nghịch Thần được viết bằng lối chữ triện.

Sở Vân Vân nhìn hai chữ này: “Ta đoán nó chính là cột cờ của Nghịch Thần

Kỳ, cũng không biết vật này nên dùng thế nào.”

Sở Hi Thanh xoa cằm, lời nói hàm chứa suy đoán: “Chẳng lẽ phải có lá cờ nữa

thì mới có thể phát huy tác dụng? Nhưng không biết lá cờ đang ở nơi nào?”

“Việc này thì tùy duyên đi, có thể tìm thấy thì càng tốt, không thể tìm thấy thì là

do số mệnh, không cần quá để ý.”

Sở Vân Vân dùng tay vuốt nhẹ thanh thiết thương màu đen trong tay: “Mặc dù

thứ này không có bất kỳ công năng đặc thù nào, nhưng vẫn là một cây thương

tốt. Thế gian này không có bao nhiêu cây thương có thể gánh chịu toàn bộ lực

lượng của ta, nhưng mà cây thương này lại có thể.”

Sở Hi Thanh phản đối.

Nếu như đã tìm được cột cờ của Nghịch Thần Kỳ, há có thể không được voi đòi

tiên, không nghĩ biện pháp chiếm nốt lá cờ sao?

Tuy nhiên, bây giờ bọn họ cũng không có manh mối gì cả, không biết bắt tay từ

đâu
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 402: Thẻ khuôn (4)


“Đúng rồi, trước khi Thiết Tiếu Sinh rời đi, hắn đã nhờ ta chuyển cáo cho

ngươi, nói ngươi quá vô dụng, bảo ngươi phải luyện tửu lượng, chờ qua tết hết

bận, hắn sẽ đến tìm ngươi.”

“Thiết Tiếu Sinh nói ngươi không nói câu nào đã gia nhập Thiết Kỳ Bang, còn

mượn Tuyển Phong Đường của hắn để tiêu diệt Lưu Định Đường, làm chuyện

lớn như vậy mà không nói với hắn câu nào, bảo ngươi phải cho hắn một câu trả

lời. Còn nữa, hai người Lý Thần Sơn và Lưu Nhược Hi đều tìm ngươi, ta bảo

bọn họ trưa nay quay lại.”

Sở Vân Vân cau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn Sở Hi Thanh: “Nếu như ta đoán

không sai, bọn họ đến vì chuyện của vị Trí Quả giáo úy đang ngồi trong nhà lao

của Cẩm y vệ, không biết huynh trưởng ngươi có thượng sách gì hay không?”

Vị Trí Quả giáo úy thất phẩm kia chạy ngàn dặm đến Lưu gia, chăm sóc nữ cô

nhi Lưu Nhược Hi mấy thắng, cuối cùng lại bị Cẩm y vệ bắt vào nhà lao, đây là

cũng thuộc hạ cũ của Sở Vân Vân.

Sở Vân Vân đã biết, liền không thể không quản.

Tuy nhiên, việc này cực kỳ vướng tay vướng chân, muốn cứu người từ trong đại

lao của Cẩm y vệ, nói nghe thì dễ?

Trình độ phòng ngự của đại lao Cẩm y vệ chỉ thua Tàng Kinh Lâu của võ quán

Chính Dương một chút. Bên trong còn có hai vị cao thủ lục phẩm thượng đang

tọa trấn.

Không phải là Sở Vân Vân không thể trực tiếp giết vào trong cứu người, nhưng

sẽ có rất nhiều hậu hoạn.

Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười như đã tính trước: “Việc này ta cũng có

chút ý tưởng, nhưng có thể cứu được người hay không thì phải xem Vân Vân

ngươi rồi.”

“Ta?” Sở Vân Vân hơi nghi ngờ và khó hiểu, hỏi ngược lại một câu.

Tuy nhiên, nàng nghe vài câu nói của Sở Hi Thanh, trong con ngươi dần dần

xuất hiện một tia kỳ dị.

Sau đó, Sở Hi Thanh đi đến một góc khác của sân, bắt đầu diễn luyện Truy

Phong đao pháp.

Hắn vừa mới múa đao, trong lòng liền hiện ra ý vui mừng.

Sở Hi Thanh phát hiện tố chất thân thể của mình đã tăng lên không ít.

Hai ngày trước, sau khi hắn dùng bí dược tầng năm Dưỡng Nguyên Công xong,

không chỉ lượng chân nguyên tăng lên gần gấp đôi, mà các loại tố chất thân thể

cũng tăng lên gấp đôi so với lúc trước.

Mà khi hắn tỉnh lại sau một cơn say, sức mạnh, linh hoạt và tốc độ của hắn cũng

được tăng cường một ít.

Chỉ là hai cánh tay vẫn hơi hơi đau nhức.

Thời gian trôi qua bốn ngày, vết rạn nứt trên xương cánh tay của hắn vẫn chưa

khôi phục hoàn toàn.

Tuy nhiên, luyện đao vẫn không thành vấn đề, chỉ cần không giao thủ với người

khác, thương thế sẽ không quá đáng ngại.

Sở Hi Thanh bắt đầu luyện đao nửa canh giờ, sau đó lại cố ý luyện thêm.

Hiện giờ là cuối tháng mười hai, vì thế dù mặt trời đã lên cao, nhưng ánh mặt

trời lại không có mấy.

Sở Hi Thanh lại gọi tiểu Tóc Húi Cua trong cơ thể ra, một người một thú bắt

đầu luyện tập phối hợp.

Sở Hi Thanh cũng có thể mô phỏng ra thần thú cộng sinh với mình ở trong giấc

mộng, nhưng con Nhai Tí mô phỏng kia còn lâu mới có linh tính bằng tiểu Tóc

Húi Cua.

Hắn vẫn phải luyện tập kỹ xảo chiến đấu và phối hợp với tiểu Tóc Húi Cua ở

bên ngoài, bồi dưỡng sự ăn ý.

Một trong những lợi ích khi sở hữu một tòa trạch viện cỡ lớn chính là, hắn có

thể thích làm gì thì làm ở trong sân của mình, muốn làm gì cũng không sợ.

Không cần phải cẩn thận từng li từng tí giống như khi còn ở trong võ quán.

Mà tòa trạch viện cướp từ trong tay Lưu Định Đường này, tổng cổng có năm

khu, lại chiếm diện tích rất lớn. Lưu Định Đương còn dùng một khối đất trống

rộng bốn mẫu ở chủ viện để làm sân luyện võ, có thể nói ra rộng rãi hơn Tạp

Vật Viện rất nhiều, đủ để cung cấp cho hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân

dùng chung.

Mấu chốt là trong viện này còn có trận pháp cảnh giới, chung quanh còn có đam

bang chúng của Tây Sơn Đường canh giữ, võ tu cảnh giới lục phẩm hạ bình

thường sẽ không thể đi vào trong vô thanh vô thức.

Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh miễn cưỡng luyện đến buổi trưa một khắc, cũng

chính là tầm mười một giờ. Hai người Lý Thần Sơn và Lưu Nhược Hi đã xuất

hiện.

Sở Vân Vân không đoán sai, quả nhiên là bọn họ đến đây vì vị Trí Quả giáo úy

đang ngồi trong đại lao của Cẩm y vệ.

Sau một ngày ở trận chiến Tây Sơn, Lý Thần Sơn mới biết Lưu Nhược Hi là

con gái của đồng đội xuất ngũ. Cũng biết hắn còn một vị đồng đội khác đang bị

giam giữ trong đại lao của Cẩm y vệ.

Mấu chốt là Lý Thần Sơn còn nhận ra người này.

Đó là một trong số ít người lấy tu vị thất phẩm thượng để đảm nhiệm Trí Quả

giáo úy của Thần Sách Đô. Người này tên là Ngụy Dương, từng uống rượu với

Lý Thần Sơn vài lần.

Một trận chiến ở Lạc Phượng Sơn, huynh đệ trong quân còn tưởng rằng Ngụy

Dương thấy tình thế Thần Sách Đô không ổn nên đã bỏ chạy trước, nhưng

không ngờ là lại bị giam giữ ở chỗ này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 403: Thẻ khuôn (5)


“Thuộc hạ cũng biết chuyện này sẽ làm người khác khó xử.”

Mặt Lý Thần Sơn ẩn chứa vẻ cười khổ, hắn và Lưu Nhược Hi cùng vái Sở Hi

Thanh một cái thật sâu: “Ngụy Dương là bạn tốt trong quân của ta, tình nghĩa

đồng đội ở Thần Sách Đô rất sâu, như thể chân tay. Nếu như Lý mỗ biết hắn bị

giam, vậy thì không thể không cứu.”

“Tuy nhiên, thuộc hạ không quen thuộc hoàn cảnh ở Tú Thủy, Nhược Hi lại là

một cô bé mồ côi, không thể ra sức. Thuộc hạ lại không dám hành động tùy

tiện, để tránh khỏi liên lụy với đường chủ. Vì thế, sau khi ngàn tính vạn tính,

thuộc hạ chỉ có thể đến đây cầu đường chủ nghĩ cách giúp ta.”

Thật ra thì hắn cũng không ôm hi vọng gì.

Chỉ cầu Sở Hi Thanh có thể sử dụng quan hệ của Thiết Kỳ Bang, để cải thiện

tình cảnh giam giữ của Ngụy Dương.

Chỉ cần Ngụy Dương không bị tra tấn, không bị dằn vặt, mỗi ngày không thiếu

đồ ăn, thì cuối cùng bọn họ cũng có biện pháp cứu hắn ra.

Sở Hi Thanh thật ra cũng đã quyết định sẽ cứu người, nhưng trên mặt hắn lại tỏ

vẻ khó xử: “Lão Lý, Nhược Hi, việc này ta nên nói thế nào đây? Hai người các

ngươi mới gia nhập nơi này được ba ngày, liền muốn ta ôm cái chuyện phiền

phức này rồi sao?”

“Cẩm y vệ là nơi nào chứ, lẽ nào ta còn có thể giết vào đó để cứu người sao?

Hơn nữa, hắn đã bị Cẩm y vệ xác định là bộ hạ của của Thần Sách Đô, là trọng

phạm bị triều đình truy nã, bây giờ bị giam giữ ở tầng thứ ba, mà ngục tốt nơi

đó rất khó, các ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải?”

Hai người Lý Thần Sơn và Lưu Nhược Hi nghe thấy Sở Hi Thanh nói vậy, thì

đều lộ ra sắc mặt xấu hổ.

Lý Thần Sơn thì còn đỡ, da mặt hắn dày, chỉ thấy hơi lúng túng. Lưu Nhược Hi

thì lại đỏ bừng cả mặt, đầu cúi xuống, cằm đã sắp chạm phải b* ng*c.

Sở Hi Thanh thì lại thấy đủ thì dừng.

Chỉ vì Sở Vân Vân ở bên cạnh đang trợn mắt lên với hắn rồi.

“Thôi!” Sở Hi Thanh hơi lắc đầu, hít một tiếng: “Việc này. . . ta sẽ nghĩ biện

pháp, xem xem có thể cứu hắn ra ngoài hay không, nhưng bây giờ vẫn chưa

phải lúc, còn phải chờ một đoạn thời gian.”

“Các ngươi cũng phải đáp ứng ta, trong vòng một tháng này tuyệt đối không

được manh động, bằng không mà không chuyện thì đừng có oán ta. Còn nữa,

khoảng thời gian này cố gắng làm việc đi, đừng để ta hối hận khi cứu lầm

người.”

Lý Thần Sơn nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên.

Hắn chỉ tiếp xúc với vị đường chủ trẻ tuổi này vài ngày, nhưng cũng đã biết vị

này trí dũng song toàn, năng lực bất phẩm, nói chuyện là sẽ giữ lời.

Nếu như Sở Hi Thanh không có chút tính toán hoặc nắm chắc nào, thì sẽ không

nói ra những lời như vậy.

Vành mắt Lưu Nhược Hi cũng đỏ ửng, vẻ mặt càng xấu hổ hơn.

Tính cách hào hiệp trượng nghĩa của đường chủ, nàng đã được cảm nhận từ bốn

ngày trước.

Bản thân nàng bây giờ không có một chút năng lực báo đáp nào, bây giờ lại đến

phiền đường chủ một việc khác vướng tay vướng chân hơn, quả thực là quá

không biết xấu hổ.

Tuy nhiên, Ngụy Dương bị bắt vào trong nhà lao là bởi vì nàng.

Hôm đó, Lưu Định Đường dẫn hai đại cao thủ lục phẩm của Cẩm y vệ đến bắt

người, Ngụy Dương lại tử chiến không lùi, tranh thủ thời gian và cơ hội để cho

bỏ chạy. Tình cảnh ngày hôm đó vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt Lưu Nhược

Hi, nàng tuyệt đối không thể mặc kệ Ngụy Dược được.

“Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Lúc này, Lý Thần Sơn lại gãi đầu, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng: “Đường chủ, có

thể cho ta mượn 15.000 lượng bạc không? Ta sẽ trả từ từ trong hai năm? Pháp

khí của ta bị Thẩm gia lấy đi, thực lực bây giờ là mười không còn năm. Vì vậy

muốn vay chút bạc để mua vài món pháp khí.”

“Cái này gọi là muốn công thành thì tất phải có lợi khí trước. Nếu như có thể

phối hợp với ba năm món pháp khí thích hợp và một thanh đao tốt, thì dù Lý

mỗ có gặp phải một ít võ tu lục phẩm hạ, cũng có thể gắng gượng chống đỡ một

hai canh giờ. Như vậy cũng có thể làm việc tốt hơn.”

Thật ra thì sau trận chiến Tây Sơn, Sở Hi Thanh đã mang tất cả pháp khí mà hắn

lấy được ra, để cho Lý Thần Sơn chọn lựa.

Đáng tiếc là chỉ có hai cái trong đó thích hợp với Lý Thần Sơn.

Mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen như đáy nồi.

Hôm trước, Thiết Kỳ Bang để kết toán tất cả chiến lợi phẩm thu hoạch được từ

trận chiến Tây Sơn.

Sở Hi Thanh nhận được tổng cộng 42.000 lượng bạc, thêm vào số tiền tiết kiệm

của Sở Hi Thanh, hắn có tổng cộng 53.000 lượng bạc.

Hắn bỏ bảy ngàn lượng để mua một phần bí dược tầng năm Dưỡng Nguyên

Công, lại dự chi hai vạn lượng bạc để mời Thiết Cuồng Nhân mua giúp hắn một

thanh bảo đao lục phẩm.

Tuy nhiên, Lý Thần Sơn nói cũng có đạo lý.

15.000 lượng bạc, đổi lấy một cao thủ có thực lực tiếp cận lục phẩm hạ, vẫn là

rất có lời.

Sở Hi Thanh bóp mũi đồng ý, bất đắc dĩ trở về phòng lấy một xấp ngân phiếu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 404: Thẻ khuôn (6)


Lúc này, sắc mặt Lưu Nhược Hi lại ngưng trọng: “Đường chủ, thuộc hạ còn có

một chuyện muốn bẩm báo. Ngày hôm qua, sau đại điển mở đường, có mười

bảy chưởng quỹ của các hiệu buôn đến đây, muốn trả cửa tiệm cho chúng ta,

tổng cộng là bốn mươi hai cửa hiệu.”

“Thuộc hạ cảm thấy khá kỳ lạ, liền nghĩ biện pháp để thăm dò chuyện này một

phen, có người nói là Thượng Quan gia, Thẩm gia và Long gia trong nội thành

đã lên tiếng, mặc kệ là ai dám thuê cửa hàng của Tây Sơn Đường chúng ta, thì

đừng hòng làm ăn với mấy nhà bọn họ nữa.”

Bốn ngày trước, sau khi nàng tự tay róc thịt Lưu Định Đường xong, liền hạ

quyết tâm gia nhập Tây Sơn Đường, cả đời này làm trâu làm ngựa cho Sở Hi

Thanh để báo đáp ơn này.

Sở Hi Thanh lại không coi trọng tu vị của nàng, không muốn thu nạp nàng vào

bang.

Mãi cho đến khi Lưu Nhược Hi nói mình am hiểu số học và tính toán sổ sách,

tất cả sổ sách của Lưu gia trước kia đều do nàng quản lý, khi đó hắn mới giữ

nàng lại, nhận nàng làm tiên sinh phòng thu chi bên trong đường.

Lưu Nhược Hi lo lắng, cực kỳ lo lắng cho hoàn cảnh hiện giờ của Tây Sơn

Đường.

Hai mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, sau đó liền cười lạnh: “Bọn họ muốn trả cửa

tiệm thì trả đi, không cần để ý.”

Bốn mươi hai cái cửa hiệu này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Dù cho những cửa hiệu này vẫn được thuê như cũ, nhưng nếu Sở Hi Thanh

không thể tìm thấy con đường phát tài thích hợp, thì hai tháng sau Tây Sơn

Đường vẫn phá sản, không khác gì cả.

Lúc này, tâm thần của hắn bỗng nhiên hơi động, bình tĩnh nhìn thiếu nữ thanh tú

ở trước mặt.

Hắn nhớ đến tấm thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca (bản 50%) ở trong kho chứa

đồ.

Yêu cầu để sử dụng tấm thẻ này là, nhất định phải là nữ tính, tuổi tác không quá

mười sáu, nắm giữ nhưng tính cách đặc thù như trung thành, cứng cỏi, dũng

mãnh, chăm chỉ.

Không biết Lưu Nhược Hi này có thích hợp hay không?

Lúc này, hắn mở kho chứa đồ của mình ra, thử sử dụng thẻ khuôn nhân vật Tần

Mộc Ca (bản 50%) với Lưu Nhược Hi.

Trong đầu hắn liền hiện lên một đoạn nhắc nhở “Phù hợp yêu cầu, có thể sử

dụng”.

Hai mắt Sở Hi Thanh cũng theo đó mà nhắm lại.

Lưu Nhược Hi không chú ý đến ánh mắt kỳ dị của Sở Hi Thanh, nàng bắt đầu

báo cáo tất cả công việc trong bốn ngày gần đây của mình cho Sở Hi Thanh

biết.

Nàng nói chuyện rất có trật tự: “Tất cả tiền lễ và các loại quà tặng ngày hôm

qua đã được tính toán rõ ràng. Tiền mặt tổng cộng 12.000 lượng bạc, tất cả đều

được đặt trong công quỹ. Quà tặng thì có rất nhiều loại như rượu thịt rau quả,

dầu gạo mì muối, gà vịt dê bò vân vân. Ta đã bảo người mang gà vịt dê bò ra

sau viện để nuôi, còn dầu gạo mì muối tổng cổng có giá trị hơn một ngàn lượng,

đầy đủ hơn ba trăm người dùng một tháng, ta cũng đã nhập kho, rượu thịt rau

quả thì đưa đi nhà bếp.”

“Ngoài ra, tuân theo mệnh lệnh của đường chủ, thuộc hạ đã bảo người đóng cửa

tất cả thanh lâu và sòng bạc, tất cả nữ nhân đều được phát ba mươi lượng bạc

tiền phụ cấp thôi việc. thuộc hạ ‘Đàn chữ Sơn’ của Lý đại ca đang sửa sang lại

những phòng ốc này, dự tính ba ngày sau là có thể cho thuê ra ngoài. . .”

Sở Hi Thanh chia 330 bang chúng dưới trướng hắn ra thành bốn phân đàn.

Mỗi một đàn có khoảng tám mươi người, trong đó Sở Hi Thanh khống chế một

đàn, ba đàn còn lại thì chia cho Sở Vân Vân, Chu Lương Thần và Lý Thần Sơn,

cũng lấy một chữ trong họ tên của bọn họ để làm tên hiệu của phân đàn.

Phân đàn của Lý Thần Sơn được gọi là “Đàn chữ Sơn”.

Lưu Nhược Hi bỗng nhiên hơi biến sắc khi nói đến mấy chữ ‘cho thuê’.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa, đặc biệt là ở trong xương cốt của mình, có

thể nói là ngứa đến tận xương tủy. Cảm giác như có thứ gì đó nóng nóng đang

muốn chui ra từ trong xương tủy của mình.

Sau đó, khí huyết toàn thân của nàng dâng trào cuồn cuộn.

“A. . .”

Lưu Nhược Hi không biết đây là do Sở Hi Thanh sử dụng tấm thẻ khuôn nhân

vật Tần Mộc Ca với mình.

Nàng không nhịn được, không kiềm chế được mà phát ra một tiến r*n r*.

Sau đó, Lưu Nhược Hi lại cảm thấy không thích hợp, khuôn mặt nàng đỏ như

máu dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Sở Hi Thanh.

Ánh mắt Sở Vân Vân lại hơi động, nhìn Lưu Nhược Hi với vẻ suy tư: “Tu vị

của ngươi dường như đã đến cửu phẩm viên mãn?”

Vẻ mặt Lưu Nhược Hi hơi nghi ngờ và khó hiểu, mờ mịt nhìn chung quanh: “Ta

không biết?”

Nàng vốn còn kém một đoạn nữa, nhưng không hiểu vì sao mà chân nguyên của

nàng lại lên đến cảnh giới viên mãn rồi.

Sở Vân Vân rất yêu thích cô bé này.

Nàng nắm tay của Lưu Nhược Hi, ngưng thần cảm ứng: “Đúng là đã đến cảnh

giới cửu phẩm thượng viên mãn, nhất định phải dùng bí dược, nếu không sẽ là

trăng tròn sắp lặn. Nhược Hi, ngươi có bí dược hay chưa?”

Lưu Nhược Hi lắc đầu.

Với gia cảnh vốn có của nhà nàng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho nàng và

huynh trưởng luyện võ.

Bây giờ nàng đã cửa nát nhà tan, nào có tiền mà mua bí dược?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 405: Bí pháp Hoàng Đạo


Sở Vân Vân vừa nhìn đã hiểu rõ ràng, nàng không chút do dự: “Tu vị của ngươi

đã tràn cả ra ngoài rồi, không thể chờ được nữa. Tiền bí dược. . . để huynh

trưởng lấy ra cho ngươi đi!”

Khóe môi Sở Hi Thanh lập tức co giật vài cái, hắn nhìn nhau với Sở Vân Vân

một chút.

Chỉ chốc lát mà hắn đã chịu thua.

Đầu tiên, đúng là tu vị của Lưu Nhược Hi đã đến mức không thể chờ được nữa,

mà thứ hai là, chuyện này là do hắn gây nên.

“Vân Vân nói rất có lý, chuyện tu hành là không thể chậm trễ. Ta có thể dự chi

cho ngươi bốn ngàn lượng bạc, đủ để ngươi mua một phần bí dược đỉnh cấp.”

Sở Hi Thanh đồng ý rất thoải mái, trong lòng thì lại nghĩ đến những chiến lợi

phẩm mà mình nhờ Thiết Kỳ Bang bán hộ.

Thiết Kỳ Bang chia cho hắn hơn bốn vạn lượng bạc, đó chỉ là phần hắn nhận

được từ Anh Ma Cốc và đại trạch của Lưu Định Đường.

Những chiến lợi phẩm mà hắn chiếm được từ mấy vị võ tu thất phẩm kia, thì

vẫn chưa kịp bán ra.

Sở Hi Thanh hi vọng có thể nhanh chóng thu được một khoản, bằng không thì

đưa tiền cho Lưu Nhược Hi xong, tài sản trên người của hắn cũng chỉ còn lại

không đến sáu ngàn.

Hắn bỗng nhiên lại cảm thấy làm đường chủ Tây Sơn Đường là một cuộc làm

ăn lỗ vốn.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn thấy hi vọng có thể kiếm được tiền thu

hành, mà đã ném vào trong này không ít tiền.

Tuy nhiên, trong lòng Sở Hi Thanh vẫn còn thấy hơi chờ mong.

Hắn chờ mong tấm thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca 50% này, cũng chờ mong

Lưu Nhược Hi có thể làm cho mình vui mừng.

Dù chỉ là một nửa thiên phú và một nửa ngộ tính của Tần Mộc Ca, nhưng đó

cũng là thiên tư tu hành rất mạnh rồi.

Trong võ đạo bảo khố của hắn, thẻ khuôn nhân vật Thiết Cuồng Nhân bản

100%, cũng chỉ cần 140.000 điểm võ đạo mà thôi.

Thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca bản 50%, lại cần 200.000 điểm.

Phải biết vị kỳ chủ Thiết Kỳ Bang này mới có 34 tuổi thôi, là người đang ngồi

vị trí thứ ba trên Đông Châu – Danh Hiệp Bảng.

Một thân thiên phú trác tuyệt, chỉ tiếc là bị hạn chế bởi truyền thừa Thiết Giáp

Hỗn Nguyên Công của Thiết Giáp Môn không hoàn chính, không bằng huyền

môn chính tông như Vô Tướng Thần Tông.

Tuy nhiên, Luận Võ Thần Cơ vẫn cho rằng khi Thiết Cuồng Nhân khoảng sáu

mươi tuổi, hắn có hi vọng bù đắp lại thiếu hụt của Thiết Giáp Hỗn Nguyên

Công, tiến vào nhị phẩm, bước lên Thiên Bảng!

Sở Hi Thanh lại đi trở về phòng của mình, đẩy ngăn bí mật ở bên dưới đáy cửa,

lấy một xấp ngấp phiếu trị giá bốn ngàn lượng ở trong đó ra.

Lưu Nhược Hi lại cảm thấy số tiền này rất phỏng tay, không dám cầm.

Sở Hi Thanh cứu mạng của nàng, lại giao Lưu Định Đường cho nàng, đó chính

là ân đức lớn bằng trời rồi.

Lưu Nhược Hi còn mặt dày, cầu xin Sở Hi Thanh cứu Ngụy thúc của nàng.

Cuối cùng, nàng còn cầm tiền của Sở Hi Thanh để tăng tu vị, đây còn là người

sao?

Mình không thể không cần mặt mũi như thế.

“Cầm đi! Tu luyện cho tốt, tu vi càng cao hơn thì kiếm tiền trả nợ mới dễ hơn.

Nếu như cảm thấy nợ ta quá nhiều, vậy thì làm việc cho tốt là được.”

Sở Hi Thanh trực tiếp nhét tiền vào trong tay Lưu Nhược Hi.

Hắn nhìn thấy nữ trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ yêu thích, lại như nhìn một

con trâu nghé mà mình vừa mua được.

Không biết khi những ông chủ thời hiện đại nhìn công nhân của mình, có phải

là cũng có loại cảm giác này hay không?

Dù sao thì ý nghĩ bây giờ của hắn là, nghé con mau lớn lên đi, rồi kiếm tiền cho

hắn. . .

Sau đó, hắn đứng dậy từ trên ghế: “Nhắc đến sản nghiệp, ta cũng muốn đi vào

trấn xem sao, để xem sản nghiệp của Tây Sơn Đường chúng ta thế nào. Nói ra

cũng thật xấu hổ, ta làm đường chủ Tây Sơn Đường, nhưng lại hoàn toàn không

biết gì về trấn Tây Sơn này. Các ngươi đi cùng ta đi, à đúng rồi, Chu Lương

Thần đâu?”

“Đang huấn luyện thuộc hạ ở bên ngoài viện.” Lý Thần Sơn nghĩ đến đứa con

trai trưởng của Chu gia kia, sắc mặt liền trở nên quái lạ: “Khả năng bắn tên của

đám thợ săn Tây Sơn rất tốt, sức chiến đấu cá nhân cũng không có gì đáng lo,

nhưng không biết chiến trận. Ngoài ra, không biết hắn kiếm được một đống

dược liệu từ nơi nào, bảo là muốn trong vòng một tháng, sẽ làm cho tất cả thuộc

hạ của hắn nắm giữ bí pháp Hoàng Đạo.”

Hắn ước tính giá trị của đống dược liệu kia, phải cao đến hơn hai vạn lượng bạc.

Lý Thần Sơn cảm thấy vị đường chủ này của mình có chút thần kỳ, ngay cả

nhân vật như con trai trưởng của Chu gia mà cũng có thể chiêu mộ làm thủ hạ.

“Bí pháp Hoàng Đạo?”

Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại, loại bí pháp này cũng được gọi là ‘bí

pháp ngự quân’, ban đầu được bắt nguồn từ trong quân ngũ.

Nó có thể để cho một người tướng lĩnh hội tụ khí huyết và chân nguyên, tinh

thần ý chí của tướng sĩ dưới trướng, nhờ đó mà nhận được sức chiến đấu mạnh

hơn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 406: Bí pháp Hoàng Đạo (2)


Tuy nhiên, ngưỡng cửa để sử dụng bí pháp Hoàng Đạo này rất cao, nêu tướng

lĩnh muốn hội tụ sức mạnh của tướng sĩ dưới trướng, thì phải tu luyện bí pháp

Hoàng Đạo đến cấp độ cao hơn. Ngoài ra, thuộc hạ của hắn cũng phải nắm giữ

bí pháp đến một mức độ nhất định.

Mấu chốt là ngưỡng cửa tu hành cũng rất cao, trong quá trình này còn cần tiêu

hao một lượng lớn dược liệu để phụ trợ.

Có người nói chỉ là nhập môn, mà đã phải mất hơn một ngàn lượng bạc rồi, cái

giá khá là đắt.

Ngoài ra, còn phải phối hợp với phù khí hoặc ấn tín chuyên dụng nữa, cái này là

mấu chốt để liên kết thần ý và chân nguyên lại với nhau. Cho nên trong quân

đội mới xuất hiện các loại lệnh bài, ấn tín và hổ phù.

Bởi vậy, dù là biên quân ở phương bắc, thì bí pháp Hoàng Đạo cũng không phổ

cập.

Ở phía nam này thì lại càng hiếm hơn, trong Thiết Kỳ Bang thì chỉ có Thiết Kỳ

Đường trực thuộc Thiết Cuồng Nhân, và Tuyển Phong Đường trực thuộc Thiết

Tiếu Sinh mới có thể nắm giữ bí pháp Hoàng Đạo.

Ngày đó, Thiết Tiếu Sinh không ở đây, bằng không thì hắn có thể mượn tám

trăm bang chúng Tuyển Phong Đường để tăng thực lực lên nửa cấp.

Sở Hi Thanh cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao thì người dưới trướng hắn

cũng là bộ hạ cũ của Thần Sách Đô, có thể đều từng tu luyện bí pháp Hoàng

Đạo.

Tuy nhiên, sau khi hắn nghĩ lại thì vẫn bỏ cuộc.

Sở Hi Thanh không có tiền.

Đầu tiên, nếu hắn muốn xây dựng một hệ thống như vậy ở trong Tây Sơn

Đường, chỉ là các loại lệnh bài ấn tín cũng phải mất đến năm vạn lượng bạc rồi,

mà còn phải bỏ tiền mua một lượng lớn dược liệu, để cho đám thuộc hạ tu luyện

đến nhập môn nữa.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng phải tu luyện bí pháp Hoàng Đạo, mà còn phải tu

đến trình độ có thể hội tụ khí huyết, chân nguyên và tinh thần ý chí của hơn ba

trăm người, kiểu gì cũng phải mất ba vạn lượng bạc là ít.

Lưu Định Đường còn không nỡ làm, Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang có

hơn tám trăm người, còn cần nhiều tài nguyên hơn.

Cũng chỉ có các nơi biên quân ở phương bắc, bọn họ nắm giữ nhiều nơi sản

xuất linh dược, giá cả linh dược cũng rẻ hơn gần một nửa so với phía nam, như

vậy thì bọn họ mới có thể phổ cập.

“Mặc kệ hắn đi, kiếm pháp của Chu gia trọng ý không trọng thế, hắn có bí pháp

Hoàng Đạo phụ trợ, sức chiến đấu sẽ càng mạnh hơn.”

Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại âm thầm cảm thán, đại gia chính là đại gia.

Còn nữa, hắn lấy nhiều tiền như vậy ở đâu? Không phải nói trước lục phẩm thì

không được lấy tiền của gia tộc sao?

Sở Hi Thanh lắc đầu, dẫn mấy người đi ra khỏi đại trạch.

Vừa mới ra khỏi cửa, lông mày của Sở Hi Thanh liền nhếch lên.

Hắn nhìn thấy một thiếu nữ quen thuộc, nàng đang đứng ở trước cửa nha môn

Tuần kiểm ty ở đối diện đại trạch Sở gia, vẻ mặt tập trình nhìn bố cáo trên đó.

Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày kiếm: “Loạn Ly?”

Thiếu nữ đứng trước bố cáo, chính là Lục Loạn Ly.

Lục Loạn Ly quay đầu nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh, sắc mặt tỏ vẻ bất

ngờ, còn có hơi lúng túng.

Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh vẫy tay, thì vẫn tự nhiên hào phóng

mà đi qua: “Sở đại đường chủ, đã lâu không gặp nha!”

Tuy rằng hôm qua nàng cũng tham gia đại điển mở đường ở đây, còn bỏ một

trăm lượng bạc tiền lì xì, nhưng toàn bộ quá trình đó, nàng không thể nói với Sở

Hi Thanh một câu nào.

“Sao lại khách khí như vậy? Gọi sư huynh là được rồi!”

Sở Hi Thanh nở nụ cười.

Hắn là người đứng đầu cuộc thi chân truyền, có thể trực tiếp nhận được thân

phận đệ tử chân truyền hai lá, vì thế Lục Loạn Ly bây giờ phải gọi hắn là sư

huynh.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại cảm thấy hơi tò mò, mở miệng hỏi: “Loạn Ly, ngươi

đến đây tìm ta sao? Đã đến cửa rồi vì sao còn không vào? Còn thẹn thùng à?”

Sắc mặt Lục Loạn Ly ửng đỏ: “Ai bảo ta đến tìm ngươi? Ta là đến tìm công

việc. Lần này, Lục phiến môn quận Tú Thủy đã bị thương nặng, mấy tên bộ đầu

của Tây Sơn cũng có dính líu, ta muốn đến làm một bộ đầu bát phẩm.”

Sở Hi Thanh lại dùng ánh mắt cổ quái để nhìn thiếu nữ.

Hắn đoán Lục Loạn Ly hẳn là thích mình, bằng không thì vì sao nàng luôn thích

đi theo mình, luôn thích đi tìm mình?

Trên mặt Lục Loạn Ly cũng nổi lên một vệt đỏ ửng.

Bản thân nàng cũng đang tự oán trách mình, tự nhiên lại chạy đến đây làm gì?

Tuy nhiên, sau khi bọn họ rời khỏi Thần Binh Viện, đầu tiên thì bị giam giữ sau

ngày, vất vả lắm mới được thả ra, Sở Hi Thanh lại đi mượn binh để tấn công

trấn Tây Sơn, tổng cộng phải mười ngày không thấy tăm hơi.

Mấu chốt là võ quán Chính Dương đã vào kỳ nghỉ, vậy vị sư tỷ sư muội mà

nàng quen biết cũng đã trở về nhà, Lục Loạn Ly càng cảm thấy tẻ nhạt chán

ngấy.

Mỗi ngày chỉ biết ăn no rồi lại nằm kềnh, không có việc gì để làm
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 407: Bí pháp Hoàng Đạo (3)


Nhìn cái gì vậy?” Lục Loạn Ly nói với vẻ khó chịu: “Bây giờ ta cũng đã bước

vào hàng ngũ chân truyền, kiểu gì cũng phải tìm một công việc ở bên ngoài võ

quán để nuôi sống mình chứ.”

Nàng nói cũng là sự thật.

Sau khi tiến vào chân truyền, Lục Loạn Ly đúng là nên tìm một công việc.

Bằng không thì một cô bé xuất thân không tốt, lại cả ngày ở trong võ quán mà

không đi làm gì, thế nào cũng khiến cho người ta nghi ngờ.

“Thì ra là như vậy.”

Tâm thần Sở Hi Thanh khẽ động, mắt hiện lên tia kỳ dị: “Vậy thì đi nha môn

làm gì? Ngươi đi làm bộ đầu Tuần kiểm ty, đi làm người hầu Lục phiến môn, thì

thà đi đến làm ở chỗ ta còn hơn! Đảm bảo có đãi ngộ tốt hơn.”

“Ngươi bây giờ có tu vị bát phẩm hạ, ta cho ngươi bốn trăm lượng bạc một

tháng. Còn có thể miễn tiền ‘bịt miệng’ mà ngươi nợ ta nữa. Mà ở chỗ của ta

còn tự do tự tại, không cần bị quản lý như ở trong nha môn.”

Võ tu bát phẩm thượng có đủ chiến đồ và pháp khí, cũng chỉ khoảng bốn trăm

lượng một tháng, khoản tiền lương này đúng là rất cao.

Nhưng thiếu nữ ở trước mặt này, bề ngoài thì là bát phẩm, thật ra lại có thể sử

dụng như lục phẩm, nói không chừng còn có thể là nửa cái ngũ phẩm.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, nếu như có thể mời Lục Loạn Ly vào Tây Sơn Đường

của mình, như vậy thì Tây Sơn Đường của mình sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Quả thực là ngọa hổ tàng long. . .

“Cũng. . .” Hai mắt Lục Loạn Ly sáng rực lên, suýt nữa thì buột miệng nói ra

mấy chữ ‘cũng được’, nhưng lời còn chưa kịp ra thì nàng lại nghĩ đến mình

không thể đáp ứng dứt khoát như vậy, nàng lập tức đổi giọng: “Cũng có thể cân

nhắc, nhưng ta nghi ngờ là ngươi bây giờ có tiền thuê ta hay không?”

“Nghe nói ngươi đóng cửa hết thanh lâu và sòng bạc trong tay, còn nữa, lúc nãy

ta đi đến đây, nhìn thấy các cửa hiệu của ngươi có hơn ba mươi nhà đóng cửa.

Hiện giờ, tất cả người ở nơi này, đều đang đoán xem các ngươi sẽ làm cái nghề

nghiệp gì để kiếm sống?”

Trong mắt Lục Loạn Ly lại ngậm lấy vẻ tán thưởng.

Tuy rằng tương lai của Tây Sơn Đường rất đáng lo, nhưng Sở Hi Thanh tình

nguyện không kiếm tiền, cũng không muốn gây họa cho nữ nhân và bách tính,

điều này khiến cho nàng rất vui mừng.

Không hổ là người mình thích. . . Phi! Là người mình thưởng thức!

“Sao lại không nuôi nổi rồi? Ngươi không ngại thì có thể qua bên ta trước đi, ta

ít nhất có thể dự chi cho ngươi hai tháng lương bổng. Nếu thật sự không được,

ta còn có thể mở miệng đòi tiền Thiết kỳ chủ, cũng sẽ không thể để cho các

huynh đệ đói bụng.”

Sở Hi Thanh gãi gãi đầu: “Ta đang chuẩn bị đi quan sát Tây Sơn này, nhìn xem

có thể tìm được nghề nào kiếm tiền không, Loạn Ly ngươi kiến thức rộng rãi, có

thể nghĩ kế giúp ta.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, có thể tìm thấy biện pháp kiếm tiền là tốt nhất, nếu

như thật sự không được thì chỉ có thể dựa vào tổng đà.

Trấn Tây Sơn có thể uy h**p đến bến tàu phía đông thành, Thiết Cuồng Nhân

không thể để Tây Sơn Đường sụp đổ được.

Tuy nhiên, nếu làm như vậy thì Sở Hi Thanh hắn có vẻ quá vô năng rồi. . .

. . .

Đầu tiên, Sở Hi Thanh đi xem mấy chục cửa hiệu của mình, còn có năm tòa lầu

gỗ ba tầng trống không.

Thật ra thì cũng không có gì để xem cả, Lưu Định Đường làm người bá đạo lại

tham lam.

Tất cả cửa hiệu và tòa nhà mà hắn chiếm cứ, đều nằm ở vị trí hoàng kim của

trấn.

Tuy nhiên, trấn Tây Sơn chung quy vẫn chỉ là một tòa thị trấn, đường phố là lưu

lượng dòng người ở đây cũng chỉ có hạn.

Mặt đông của Tây Sơn là thành Tú Thủy, phía đông bắc là bến tàu, cách sông lại

là Cổ Thi tập, tất cả đều là nơi cực kỳ phồn hoa và náo nhiệt. Ngươi của trấn

Tây Sơn muốn mua thứ gì, đều sẽ đi về ba nơi này.

Bởi vậy, những cửa hiệu này chỉ có thể kiếm về cho Tây Sơn Đường hơn bảy

ngàn lượng bạc một tháng.

Lưu Định Đường vẫn luôn dựa vào mấy nhà thanh lâu và sòng bạc, Anh Ma của

Thẩm gia, còn cả thu thuế trong thành, thuế bình an. . . cái này cũng chính là cái

gọi ‘thuế máu’. Tổng cộng tất cả thứ này, mỗi tháng hắn góp được tám chín vạn

lượng bạc để nuôi hơn 800 người dưới trướng.

Mà bây giờ, chó cắn áo rách chính là, những hiệu buôn kia tình nguyện bỏ các

cửa hiệu ở vị trí hoàng kim này, cũng không muốn quan hệ với Tây Sơn Đường

ở phương diện làm ăn.

Lục Loạn Ly đi với Sở Hi Thanh, càng đi lại càng cảm thấy tiền đồ của Tây Sơn

Đường rất ảm đạm.

Nàng không nghĩ ra ý tưởng nào tốt cả, chỉ có thể lắc đầu: “Hay là ngươi đi

tổng đà, mượn Thiết kỳ chủ mấy chiếc thuyền, lại mượn vài tên thủy thủ có

kinh nghiệm. Thiết Kỳ Bang có mười hai phân đường, cơ bản đều dựa vào vận

chuyển hàng hóa để ăn cơm, tháng ngày trôi qua cũng rất thoải mái.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 408: Bí pháp Hoàng Đạo (4)


Sở Hi Thanh lại cau mày, hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Tốt xấu gì thì trấn Tây Sơn cũng nằm cạnh Tây Sơn, là nơi tập kết hàng của các

loại món ăn dân dã, da thú, xương thú, gân thú. . . mà nơi này còn là nơi sản

xuất các loại linh dược.

Chỉ tính lượng linh dược thôi, nó cũng đủ để sánh vai với Hỏa Cốt Quật rồi.

Nhưng vì sao bên này lại kém hơn Hỏa Cốt Quật nhiều như vậy?

Bên này còn gần thành Tú Thủy hơn Hỏa Cốt Quật mười lăm dặm, mà trong

phạm vị hai mươi dặm quanh Tây Sơn nay, còn có hơn 20 vạn bách tính.

Chung quanh Hỏa Cốt Quật cực kỳ khô nóng, phạm vi hai mươi dặm quanh đó

không có một cọng lông cọng cỏ nào cả.

Diện tích của trấn Tây Sơn vẫn rất khá, dù sao cũng có đến tận bảy con đường,

nhân khẩu cũng có khoảng hai vạn người.

Với quy mô của tòa thị trấn này, nếu như đặt ở thế giới của Sở Hi Thanh trước

kia, thì đã có thể trở thành một huyện thành rồi, nhưng ở thế giới này lại chỉ là

một thị trấn.

Sở Hi Thanh quay một vòng, sau đó hắn liền đứng ở cửa thành phía đông, nhìn

mười mấy bang chúng của Tây Sơn Đường đang thu thuế vào thành, rồi rơi vào

trầm tư.

Bọn họ không chỉ thu thuế của những hàng hóa kia, mà ngay cả các loại như củi

gạo dầu muối, gà vịt thịt cá cũng sẽ thu thuế.

Lưu Nhược Hi nhìn sắc mặt của Sở Hi Thanh, chủ động giải thích: “Ta đã nghe

ngóng qua, khi Lưu Định Đường chấp chưởng trấn Tây Sơn, một tháng có thể

kiếm được 15.000 lượng bạc tiền thuế vào thành, một nửa trong đó được chia

cho nha môn Tuần kiểm ty.”

“Còn cả thuế bình an nữa, tất cả cửa hiệu trong thành và cả thợ săn Tây Sơn,

đều phải giao thuế bình an cho Tây Sơn Đường, cũng chính là thuế máu. Số tiền

này khoảng 20 ngàn lượng bạc, cũng phải chia cho nha môn Tuần kiểm ty một

nửa.”

“Tuy nhiên, huynh đệ của chúng ta vẫn còn chưa quá quen thuộc, hai ngày nay

không thu nhập được quá nhiều. Nhắc đến chuyện này thì ta đang muốn xin chỉ

thị từ đường chủ, trước kia Lưu Định Đường có hai mươi mấy tiên sinh phòng

thu chi, chúng ta có nên mời mấy người trở về không?”

Bang chúng Tây Sơn Đường bọn họ đều là đại hán thô bỉ, đếm số còn không

biết đếm. Để cho bọn họ đi thu thuế vào thành, thu thuế bình an, thực sự là làm

khó bọn họ.

“Có thể mời mấy người thật thà đáng tin cậy về phòng thu chi, nhưng có thể

ngừng thu thuế vào thành.”

Sở Hi Thanh chỉ chỉ cửa thành: “Sau này chỉ cần để lại vài người đứng gác ở

các cửa thành là được rồi.”

Sau khi Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nghe xong lời này thì lấy làm kinh hãi,

không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Lý Thần Sơn cũng rất kinh ngạc: “Đường chủ, không thu thuế vào thành sao?”

Hắn rất lo lắng, cũng rất nghi ngờ là mấy tháng nữa đám người bọn họ phải

uống gió tây bắc rồi.

“Phải thu!” Sở Hi Thanh hơi lắc đầu: “Nhưng thu thuế không phải thu như vậy.

Sau này, bất kỳ hàng hóa nào muốn vào thành cũng được, chúng ta không thu

tiền. Chúng ta chỉ thu thuế giao dịch, mời một ít tiên sinh phòng thu chi trở về,

đăng ký số lượng những hàng hóa này, nếu thương nhân muốn bán hàng hóa đi,

thì phải giao tiền cho chúng ta. Đặc biệt là những thợ săn kia, cho phép bọn họ

ra vào tự do.”

Sở Vân Vân hơi cau mày, nàng không nghĩ ra suy nghĩ của Sở Hi Thanh.

Lưu Nhược Hi nghe vậy thì hơi suy tư, hai mắt hàng lập lòe: “Nhưng mà làm

như vậy thì Tuần kiểm ty sẽ có ý kiến.”

Sở Hi Thanh mở miệng cười một tiếng: “Ta mới là hương chính của trấn Tây

Sơn, là chủ của trấn này, ta muốn thu thuế vào thành thế nào thì thu thế đó. Nếu

Tuần kiểm ty không muốn, ngươi có thể thương lượng với bọn họ, trước kia

mỗi tháng bọn họ cầm 17.000 lượng bạc của Lưu Định Đường đúng không? Sau

này chúng ta sẽ giao số tiền này cho bọn họ là được.”

Cái gọi là hoàng quyền không xuống hương, tất cả hương trấn của Đại Ninh đều

không thiết lập quan lại, toàn bộ do thân sĩ địa phương tự trị.

Nha môn Tuần kiểm ty ở trấn Tây Sơn, cũng chỉ phụ trách chuyện trị an và bắt

trộm, không liên quan đến việc khác.

Lưu Định Đường vẫn luôn là hương chính của trấn Tây Sơn, là chủ của trấn

này.

Lưu Định Đường chết rồi, chức vị này cũng rơi vào đầu Sở Hi Thanh.

Quận úy Thẩm Chu và đám quan lại trong nha môn quận Tú Thủy nhất định là

sẽ không tình nguyện.

Nhưng trong quận không cho Sở Hi Thanh ngồi lên chức hương chính, bọn họ

liền không thu được tiền thuế ruộng và thuế đầu người ở địa phương. Trước kia,

nha môn quận Tú Thủy đều dựa vào Lưu Định Đường và tám trăm bang chúng

sử dụng bạo lực để thu.

Thiết Cuồng Nhân đã dùng cái này để áp chế và bóp mũi đám quan lại kia, bắt

bọn họ phải chuyển tất cả sản nghiệp của Lưu Định Đường sang tên Sở Hi

Thanh.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại bắt đầu đi ra ngoài thành.

Hắn phát hiện thổ địa quanh trấn Tây Sơn thiếu thốn rất nghiêm trọng. Tại nơi

này, hào tộc mọc như rừng, địa chủ thành đàn, thế lực dòng họ cũng rất mạnh.

Đám cường hào nông thôn này đều nuôi dưỡng võ lực không tầm thường, vì thế

Tây Sơn Đường không thể thu tiền bình an ở trên người bọn họ.

Chính bản thân bọn họ có thể đảm bảo bình an, nên vì sao phải giao thuế bình

an cho người khác?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 409: Đặc sứ Huyết Nhai


Sở Hi Thanh lại đi đến Đông Lộc ở Tây Sơn.

Thật ra thì hắn rất quen thuộc với nơi này, khi hai người bọn họ mới đến quận

Tú Thủy, hắn và Sở Vân Vân đã săn thú ở Tây Sơn để sống.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn nhìn ngắm mười mấy đỉnh núi kia.

Chủ yếu là hắn nhìn nguồn suối ở trên các đỉnh núi.

Tây Sơn có rất nhiều nguồn nước, nhưng đều không ra gì, đại đa số đều chảy về

phía bắc, rồi hội tụ vào sông Thần Tú.

Sở Hi Thanh nhìn một vòng, trên mặt lại hiện lên ý cười: “Chỗ này vẫn có thể

kiếm tiền, Tây Sơn là một bảo địa, các ngươi nhìn này, khắp núi đều là thuốc,

gỗ, nuôi sống mấy trăm người Tây Sơn Đường chúng ta là không có vấn đề.”

Lục Loạn Ly thì lại bĩu môi một cái, vẻ mặt phản đối.

Đúng là bên này có rất nhiều đại thụ che trời, nhưng không phải là loại gỗ quý

báu gì.

Những đại thụ kia là nguyên liệu tạo thuyền tốt, nhưng không vận chuyển được

chúng nó xuống núi thì cũng không bán được tiền.

Về phần dược liệu thì cũng không khác gì mấy.

Quanh Tây Sơn đều là các loại dược liệu cấp thấp và giá rẻ, chỉ có giao dịch đủ

nhiều thì mới có tiền lời.

Mà những thứ này không chỉ vận chuyển khó, mà còn có yêu thú trên núi canh

chừng, muốn nuôi sống vài trăm người, nói nghe thì dễ?

Sở Hi Thanh cũng đã có ý tưởng, hắn bắt đầu giục ngựa đi xuống dưới.

Nếu như ý tưởng của hắn có thể thực hiện, không chỉ nuôi sống vài trăm người

Tây Sơn Đường, mà sau này ngồi chơi cũng có thể kiếm được mấy vạn lượng

bạc một tháng.

. . .

Ba ngày sau, sân sau đại trạch Thượng Quan gia.

Trên giáo trường rộng lớn, Thượng Quan Thần Hạo đứng chắp tay.

Phía trước hắn là một con trâu rừng đen xì, to đến một trượng, nó đang xung

kích về phía hắn.

Con trâu rừng này không chỉ có hình thể cực lớn, mà bắp thịt trên người nó còn

rất cuồn cuộn, trước ngực còn có lân phiến bao trùm. Mỗi một bước của nó đều

làm cho mặt đất run rẩy.

Nó cúi đầu thấp, để hai cái sừng trâu bén nhọn chĩa về phía trước, hai mắt đỏ

ngầu, toàn thân tràn ngập khói đen.

Thượng Quan Thần Hạo không động đậy, mãi cho đến khi con trâu rừng này

xung kích đến vị trí năm thước trước mặt hắn, thì hắn mới vung tay trái lên,

bỗng nhiên oanh kích lên đầu của con trâu.

Theo một tiếng ‘oanh’ cực lớn xuất hiện.

Con trâu rừng kia lập tức bay lên cao, phần đuôi nó ở trên, phần trán cắm xuống

đất.

Chờ đến khi thân thể của con trâu rừng này rơi xuống, thì nó đã không còn bất

kỳ tiếng động nào.

Lúc này, một chàng trai tuấn tú mặc trang phục văn sĩ đứng ở rìa thao trường vỗ

tay nói: “Thượng Quan gia chủ, tu vị thật là mạnh! Con ma ngưu lục phẩm này,

nếu nó xông lên thì ngũ phẩm cũng không dám chống đỡ chính diện, nhưng lại

không đỡ được một đòn của Thượng Quan gia chủ.”

Thượng Quan Thần Hạo không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn ‘tay trái’ của mình.

Đây là một cánh tay được rèn đúc từ kim thiết, mặt ngoài có những ánh sáng

lạnh lẽo của kim loại, còn có từng cái từng cái hoa văn kỳ dị màu vàng nhạt.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo vẫn thản nhiên như không, nhưng nơi sâu

trong đáy mắt lại hiện lên một tia thống hận.

Tay trái của hắn. . .mãi mãi cũng không trở về như xưa.

Nửa khắc thời gian sau, chàng trai tuấn tú kia có hơi mất kiên nhẫn, cười hỏi:

“Không biết Thượng Quan gia chủ có thỏa mãn với cánh tay này không? Nói

thật, đây là một trong những tác phẩm tốt nhất của Thần Cơ Môn ta vài năm gần

đây, nó không chỉ có thể sử dụng như cánh tay bình thường, mà uy lực của nó

còn tương đương với pháp khí ngũ phẩm, vẻ ngoài cũng không tầm thường.”

“Thượng Quan gia chủ có thứ này trợ giúp, sức chiến đấu không những không

giảm, thậm chí còn tăng lên. Cái giá ta cho ngài cũng rất tốt, không hề dối trên

lừa dưới.”

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng, nhìn chàng trai tuấn tú kia một

chút, sau đó dặn dò quản gia đang đứng hầu ở bên cạnh: “Dẫn hắn đến phòng

thu chi lấy tiền đi!”

Chàng trai tuấn tú nghe vậy liền nở nụ cười, đi theo quản gia rời khỏi chỗ này.

Ngay khi hai người đi ra cửa viện, chàng trai tuấn tú liền nhìn thấy một người

trẻ tuổi có mặt như trăng tròn đi đến.

Chàng trai tuấn tú nhận ra người này, đây là đại thiếu Long Hành của Long gia.

Hắn vô thức liếc mắt nhìn tay trái của người này, sau đó lại thở dài một tiếng.

Đáng tiếc!

Cánh tay này đã được chữa trị, bằng không thì lại kiếm được một mối làm ăn.

Long Hành đi vào trong viện, cũng ngưng thần nhìn vào cánh tay trái của

Thượng Quan Thần Hạo.

Thượng Quan Thần Hạo lại thu cánh tay kim loại này vào trong tay áo của

mình: “Chuyện Tây Sơn Đường đã ổn thỏa chưa?”

Long Hành khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt lại, cười nói: “Đã xử lý gần xong rồi,

sau năm mới, hai mươi hiệu buôn còn lại cũng sẽ trả cửa hiệu lại cho Tây Sơn

Đường. Bọn họ cũng đã hứa hẹn, cố gắng không làm bất cứ giao dịch lớn nào ở

trong trấn Tây Sơn nữa.”

“Ta có thể đảm bảo sau năm mới, đám người Sở Hi Thanh sẽ không thu được

bất cứ đồng thuế nào ở trấn Tây Sơn, cũng không thu được bất cứ tiền thuế vào

thành nào quá một lượng bạc.”
 
Back
Top Bottom