Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 390: Nhân nghĩa song toàn (3)


Lưu Định Đường chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, thiên kiêu xếp thứ 60 trên

Đông Châu - Thanh Vân Bảng lại có thể mạnh như vậy sao?

Tuy nhiên, quận quân Tây Sơn thất bại đã là sự thật.

Điều duy nhất khiến cho Lưu Định Đường vui mừng chính là, hắn không muốn

tổn thất nhân thủ, cho nên đã cố tình kéo dài thời gian xuất binh, chỉ chờ quận

quân Tây Sơn phá địch.

Lúc này, binh mã của hắn vẫn còn cách Anh Ma Cốc một đoạn.

“Lui binh!”

Lưu Định Đường nhìn đám khói lửa ở trong Anh Ma Cốc phía trước với vẻ âm

lãnh.

Lại liếc mắt nhìn tộc lão của Thẩm gia đang có sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, sau

đó dứt khoát quay người nói: “Đằng sau chuyển thành đằng trước, dùng hết tốc

độ để trở về trấn Tây Sơn. Lại bảo mấy thám mã đi thông báo cho đám thợ săn

trên Tây Sơn, để tất cả bọn họ đến trấn Tây Sơn chờ lệnh.”

Lúc này, thậm chí hắn còn có một loại xúc động muốn bỏ đám bang chúng này

lại đây, một mình chạy trở về trấn Tây Sơn.

Tuy nhiên, đây tuyệt đối không phải là thượng sách, nếu như hắn không còn

đám thủ hạ này, thì dù có trở về trấn Tây Sơn, hắn cũng không ép được đám thợ

săn kia, cuối cùng vẫn là kết cục bại vong.

Cũng không phải là Lưu Định Đường không thể bỏ chạy một mình, mà là hắn

tiếc nuối đám sản nghiệp mà mình đã kinh doanh nhiều năm, cũng tiếc nuối

những vinh hoa phú quý của mình ở trấn Tây Sơn.

Lưu Định Đường suy tư một lát, liền cho rằng mình vẫn còn cơ hội.

Thẩm gia nhất định sẽ không muốn nhìn thấy hắn bại vong, không muốn nhìn

thấy trấn Tây Sơn này rơi vào tay Thiết Kỳ Bang.

Tuy nhiên, khi hơn một ngàn người dưới trướng hắn đi đến một đoạn đường núi

quanh co như ruột dê, phía trước của bọn họ bỗng nhiên vang lên những tiếng

ầm ầm.

Bóng người của Thiết Ngưu – Giả Đại Lực rơi từ trên không xuống như sao

băng, nện ra một cái hố sâu ở con đường phía trước bọn họ.

Vị này đứng thẳng lên, mỉm cười về phía Lưu Định Đường, để lộ ra một hàm

răng trắng bóc.

Cuối cùng cũng coi như là không đến muộn, ngăn cản tên này chạy về trấn Tây

Sơn, trận chiến này. . . đại cục đã định!

Sắc mặt Lưu Định Đường thì lại tái mét: “Bắn cung, bắn chết hắn!”

Dưới trướng hắn không những có hai trăm cung tiễn thủ, mà còn có năm trăm

thợ săn đến từ Tây Sơn.

Đám thợ săn này không ai là không tinh thông cung nỏ, có thể kéo cung lớn

mười thạch.

Theo một tiếng ra lệnh của Lưu Định Đường, ròng rã bảy trăm mũi tên dày đặc

bay thẳng về phía Giả Đại Lực.

Giả Đại Lực nhận ra đám thợ săn Tây Sơn kia chỉ qua loa đại khái, không chỉ

không chính xác mà còn không có sức mạnh.

Tuy nhiên, một mảnh mưa tên tối om om bắn đến, vẫn có uy thế cực kỳ kinh

người, so với mưa tên của quận quân Tây Sơn thì còn đáng sợ hơn.

Hắn đạp chân một cái, bóng người liên tục lùi về phía sau, cuối cùng tìm thấy

một khối đá cực lớn để làm công sự. Sau đó vung trọng kiếm lên, lấy lực lượng

nguyên từ để quấy nhiều mưa tên.

Đây cũng là cách hắn chống đỡ mưa tên của quận quân Tây Sơn, tuy rằng tốc

độ múa kiếm không nhanh, nhưng có thể quét sạch tám phần mười mưa tên.

Giả Đại Lực quan tâm nhất chính là những mũi tên lớn có sức sát thương mạnh

mẽ kia.

Còn về đám còn lại. . . Giả Đại Lực cũng lười quan tâm.

Nếu các ngươi có thể bắn xuyên Hỗn Nguyên Thiết Giáp Công, bắn chết ta, vậy

thì coi như các ngươi thắng!

Mà sau khi ba cơn mưa tên qua đi, Lưu Định Đường không thể không bảo đám

thủ hạ dừng lại.

Chỉ vì tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường đã kết thành trận, xuất hiện

ở phía sau hắn. Sau lưng đám Tuyển Phong Đường còn có hơn một trăm thanh

niên trai tráng, tuy rằng quần áo của bọn họ lam lũ, vẻ mặt suy yếu, nhưng lại

tràn đầy hung hãn.

Bọn họ và Giả Đại Lực ở phía trước, hình thành một thế gọng kìm.

Nội tâm của Lưu Định Đường đã chìm vào đáy cốc, trong lồng ngực dâng lên

một trận sợ hãi và lạnh lẽo, hắn cũng đã ý thức được là tử vong đang đến gần.

“Chúng ta lên núi!”

Lưu Định Đường liếc mắt nhìn hai bên, hai đó chuyển mắt nhìn về phía gò núi ở

bên trái.

Nơi này không chỉ có địa hình hiểm trở, không có cây cỏ gì, trên đỉnh núi của

có một con suối.

Hắn có thể thủ ở chỗ này, thủ đến khi viện quân của quận úy Thẩm Chu đến. . .

Bởi vậy, hai khắc thời gian sau, khi huynh muội Sở Hi Thanh đến thì chiến sự ở

gò núi vô danh kia vẫn còn đang tiếp diễn.

Thiết Kỳ Bang chiếm ưu thế rõ ràng, chặn đứng 1400 người của Tây Sơn

Đường ở trên đỉnh núi, nhưng lại không thể nào bắt được bọn họ.

Cuối cùng, Tuyển Phong Đường không muốn thương vong quá nhiều, chỉ có thể

dựa vào Giả Đại Lực và một đám cao thủ thất phẩm mạnh mẽ tấn công về phía

đỉnh núi.

Vấn đề là Lưu Định Đường mang rất nhiều mũi tên, cao thủ thất phẩm dưới

trướng cũng có tận chín người, lại mượn địa hình ở nơi này, để đẩy lui đám

người Giả Đại Lực.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 391: Nhân nghĩa song toàn (4)


Sau khi Sở Hi Thanh đến, đầu tiên là liếc mắt nhìn gò núi kia, sau đó mượn Nã

Phong Ngự Điện Chi Thủ để nhấc lên một cơn lốc ở dưới chân núi.

Đồng thời, hắn đột nhiên đạp chân xuống mặt đất, vô số mũi tên lên bay lên cao

hai mươi trượng trên không.

Giả Đại Lực đã có kinh nghiệm, lập tức dặn dò thuộc hạ ném những mũi tên ở

dưới mặt đất vào trong cơn lốc ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh. Lại ra lệnh cho

mấy thuật sư bát phẩm của Tuyển Phong Đường trợ giúp Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn Giả Đại Lực một cái.

Hắn không có ý định cưỡng ép tấn công lên, sử dụng Nã Phong Ngự Điện Chi

Thủ chỉ là để chấn nhiếp.

Tuy nhiên, dưới pháp lực của mấy vị thuật sư bát phẩm, uy thế của cơn lốc càng

ngày càng kinh người. Mưa tên ngập trời kia không ngừng bay xuống, thế mà

lại có uy thế như hai trăm chiếc trọng nỏ.

Có điều, lực sát thương lớn nhất vẫn là đám lửa của Sở Vân Vân. Lửa của Toan

Nghê làm cho trên gò núi biến thành một mảnh ánh lửa ngút trời. Tuy rằng

không tổn thương được bao nhiêu người, nhưng khiến cho trên đỉnh gò núi

truyền ra vô số tiếng ho khan.

Sở Hi Thanh không nhân cơ hội ra tay, hắn như cười như không mà nhìn đỉnh

gò núi: “Tất cả huynh đệ thợ săn Tây Sơn nghe rõ đây, hôm nay Lưu Định

Đường chắc chắn phải chết, Sở mỗ cũng nhất định sẽ xây dựng một đường ở

Tây Sơn này! Chư vị huynh đệ Tây Sơn đã bị tên này ức h**p, bị tên này hút

máu hút tủy, lẽ nào lúc này còn muốn bán mạng cho hắn, bỏ mạng của mình tại

đây?”

“Chư vị không ngại giúp ta một chút sức lực, nếu như có thể giúp Sở mỗ chém

đầu Lưu Định Đường xuống, Sở mỗ có thể hứa hẹn miễn thuế máu cho các

ngươi. Chính là sau này các ngươi buôn bán da thú thịt thú thì sẽ không cần nộp

tiền thuế nữa! Sở mỗ còn có thể mở thêm một hương đường, chọn hai trăm

bang chúng từ trong thợ săn Tây Sơn các ngươi! Không biết chư vị huynh đệ

Tây Sơn thấy thế nào?”

Sở Hi Thanh vừa mới nói xong, bầu không khí trên gò núi bỗng nhiên trở lên

khác thường. Những mũi tên kia chẳng những thiếu một nửa, mà còn có một

đám thợ săn to gan ló đầu ra.

“Lời các hạ là thật chứ?”

“Không thu thuế máu? Các hạ đừng lừa gạt chúng ta!”

“Tên này là là ai? Một thiếu niên mà thôi! Ngươi để Giả Đại Lực nói chuyện

với chúng ta.”

Lưu Định Đường đứng ở trên đỉnh núi, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.

Hành vi này của Sở Hi Thanh, đơn giản chính là rút củi dưới đáy nồi.

Hai mắt Thiết Ngưu – Giả Đại Lực sáng rực, chiến ý tràn đầy.

Nếu như không có năm trăm tên thợ săn Tây Sơn này, mặc dù sẽ khiến cho Tây

Sơn Đường thiếu một khoản thu nhập lớn, nhưng có thể để cho huynh đệ Tuyển

Phong Đường thương vong ít hơn, tính ra vẫn rất có lời.

Không có năm trăm tên thợ săn này, hắn chỉ cần xung kích một lần là có thể

đánh tan Tây Sơn Đường của Lưu Định Đường.

Lúc này, tay Sở Hi Thanh đè đao, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta là

Sở Hi Thanh! Xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, là đường chủ của Tây Sơn

Đường. Lời hứa của Sở mỗ đáng giá ngàn vàng!”

Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Lưu Định Đường: “Lưu đường chủ! Cuộc chiến

ngày hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ bại, không ngại đánh cược một lần chứ. Bây

giờ, ta và ngươi đánh một trận công bằng, phân thắng bại tại chỗ này.”

“Nếu ngươi thắng, ta sẽ để Giả huynh và Tuyển Phong Đường thả ngươi rời đi,

mặc ngươi cầm tất cả gia tài của mình rời khỏi Tây Sơn, tiêu dao giang hồ. Nếu

ta thắng, các hạ sẽ chết ở chỗ này. Mặc kệ là kết quả nào, đều có thể khiến cho

các huynh đệ vô tội không chết uổng.”

Sở Hi Thanh nói đến đây, tất cả người của Tuyển Phong Đường và một đám

tướng sĩ của Thần Sách Đô ở dưới núi đều thay đổi sắc mặt, dồn dập nhìn về

phía Sở Hi Thanh.

Trong mắt bọn họ ngậm lấy kính phục và kính phục.

Hôm nay, Lưu Định Đường chắc chắn sẽ bại ở chỗ này, Sở Hi Thanh vốn không

cần mạo hiểm như vậy.

Vị này chủ động khiêu chiến, chỉ là để cho các huynh đệ không bị thương vong.

Giả Đại Lực thì yên lặng nhìn đôi tay của Sở Hi Thanh.

Hắn nghĩ thầm họ Sở này đúng là một hảo hán có nhân có nghĩa, nhưng cũng là

một tên ngu xuẩn.

Tay của tên này đã bị thương nặng như vậy rồi, lại còn dám chủ động khiêu

chiến với Lưu Định Đường?

Lưu Định Đường ở trên đỉnh núi thì lại tê cả da đầu.

Hắn phát hiện thuộc hạ của mình cũng đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy

mong đợi. Ngay cả tộc lão của Thẩm gia kia cũng không ngoại lệ.

Hiển nhiên là những người này đều không muốn chết tại đây.

Lưu Định Đường cũng hiểu, chỉ cần hắn dám mở miệng từ chối, trận chiến này

không cần đánh nữa, đám thủ hạ của hắn cũng không muốn đánh nữa.

Tuy nhiên. . . cũng không phải là không có cơ hội.

Dù sao hắn cũng là võ tu thất phẩm, tuy rằng thiên phú và võ ý không ra sao cả,

nhưng chiến đồ và pháp khí của hắn lại rất khá, dù gì hắn cũng có rất nhiều tiền.

Mà thiếu niên ở trước mắt cũng chỉ là bát phẩm, lại còn đang bị thương nữa.

Lưu Định Đường hít sâu một hơi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Được!”

Nếu như người này muốn vì hai chữ ‘nhân nghĩa’ mà làm ra chuyện ngu xuẩn

như vậy, thì hắn sẽ trợ giúp tên ngu xuẩn này một phen!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 392: Không cho phép động vào


Lưu Định Đường không dám xuống núi, cuối cùng song phương quyết định

đánh một trận chiến công bằng ở bên cạnh một tảng đá xanh nơi sườn núi.

Tại chỗ này, bất cứ lúc nào Lưu Định Đường cũng có thể lùi về phía đỉnh núi,

hắn sợ bị Sở Hi Thanh lừa xuống vây giết.

Sở Hi Thanh thì có tảng đá này làm chỗ dựa, không sợ Lưu Định Đường giở thủ

đoạn.

Một khi có chuyện, hắn chỉ cần trốn ra sau tảng đá bên cạnh, thế là đám cung

tiễn thủ trên đỉnh núi không làm gì được.

Hai người bước từng bước lại gần, cuối cùng dừng lại ở nơi cách nhau mười

bước, bắt đầu giằng co.

Chỗ đứng của Lưu Định Đường cao hơn Sở Hi Thanh nửa thước.

Hắn nhìn từ trên cao xuống Sở Hi Thanh ở bên dưới: “Nhãi ranh, vì sao lại

muốn chết? Rõ ràng là người đã thắng, hôm nay có thể dựng cờ mở đường ở

Tây Sơn, ngày sau kiều thê mỹ thiếp, quyền lực tiền bạc đều dễ như trở bàn tay,

vinh hoa quý hóa đã nằm trong lòng bàn tay, vì sao lại muốn mạo hiểm vì hơn

trăm cái nhân mạng?”

“Nếu như hôm nay ngươi thắng thì cũng thôi, nếu như ngươi thua thì kết cục

của người chẳng tốt đẹp đâu, chỉ có thể để kẻ khác được lợi.”

Lưu Định Đường nắm chuôi đao, vẻ mặt cười tủm tỉm: “Theo ta được biết, thực

lực của mấy Thiên hộ thất phẩm quận quân Tây Sơn không tệ. Ngươi có thể

chém giết hai người trong đó, quả thực là có thiên phú và đao pháp trác tuyệt,

nhưng ngươi chỉ có tu vị bát phẩm, há có thể không bị thương?”

“Ta cũng muốn biết, hai tay của ngươi bây giờ còn có thể giơ lên không? Tốc

độ đao của ngươi lại bằng mấy phần lúc mạnh nhất? Lát nữa, chỉ cần đao của

ngươi chậm hơn một chút, thì đầu của ngươi sẽ rơi tại chỗ này. Ngươi phải nghĩ

thật kỹ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, lòng thầm nói chơi tâm lý chiến à, có ai

mà không biết?

Hắn hơi híp mắt, vẻ mặt tự nhiên: “Xem ra Lưu đường chủ rất tự tin! Tuy nhiên,

thất phẩm mà ta đã chém, lại không phải chỉ một người, trong đó còn có Xuyên

Tâm Kiếm – Lý Nha, ngươi xác định ngươi mạnh hơn hắn?”

Lý Nha là kẻ mạnh nhất trong đám thất phẩm mà Sở Hi Thanh từng giết. Kiếm

pháp của kẻ này sắc bén, thân pháp nhanh gọn, không chỉ một kiếm xuyên

thủng Kinh Lôi Đao của hắn, mà còn bắt hắn phải dùng thương đổi thương, lấy

cái giá trọng thương cánh tay, thì mới có thể g**t ch*t hắn.

Lưu Định Đường nghe vậy, trong lòng cũng dâng lên một tia hoảng loạn và sợ

hãi.

Xuyên Tâm Kiếm – Lý Nha, là sát thủ kim bài thất phẩm của Sát Sinh Lâu.

Lưu Định Đường tự nhủ, nếu mình bị người này áp sát trong vòng mười bước,

vậy chắc chắn phải chết.

Hắn chợt đè nỗi lòng xuống, từ từ bình tĩnh lại.

Tình hình hôm nay khác với đêm ở Tri Vị Cư, hôm nay tên này bị thương rất

nặng. . .

Lúc này, Sở Hi Thanh lại lắc đầu, cười khẽ một tiếng: “Có phải ngươi cho rằng

hôm nay ta bị thương nặng, nên ngươi có thể thắng chắc? Nhưng hình như các

hạ đã quên, ta từng lọt vào mắt xanh của Ma Thần – Táng Thiên, thức tỉnh thiên

phú huyết mạch Táng Thiên.”

Lưu Định Đường nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại nuốt một ngụm nước miếng.

Đúng là hắn đã quên Sở Hi Thanh có thiên phú Táng Thiên.

Có người nói môn thiên phú này, càng bị thương nặng thì càng mạnh mẽ hơn.

Ngày xưa, Tần Mộc Ca huyết chiến ba ngày ba đêm với Cự yêu ở chiến trường

phương bắc, sau đó lại chạy như bay mười ba ngàn dặm trong một ngày một

đêm, để trấn áp nghịch tộc Hắc Lang ở Băng Châu, cuối cùng lại giao thủ với

cao thủ siêu nhất phẩm là Hoàng Cực Liệt.

Hoàng Cực Liệt là nhất phẩm, sức chiến đấu vượt cấp, thậm chí thực lực của

hắn còn có thể sánh vai với một ít thần linh yếu kém.

Trong ‘Dị tộc Thiên Bảng’ của Luận Võ Thần Cơ, Hoàng Cực Liệt đứng hàng

thứ mười hai.

Lúc đó, tất cả mọi người đều không coi trọng Tần Mộc Ca.

Nhưng vị Bá Võ Vương này, dưới tình hình bị trọng thương mà càng đánh càng

hăng, càng đánh càng mạnh, cuối cùng dùng hai tay vặn đầu của Hoàng Cực

Liệt xuống, nhờ đó mà danh tiếng vô địch của nàng được lan xa.

Tuy rằng Luận Võ Thần Cơ xếp Bá Võ Vương - Tần Mộc Ca ở thứ sau, nhưng

lại đoán rằng, nếu như đánh nhau đến chết, năm vị trí đầu trên Thiên Bảng

không giết được Tần Mộc Ca trong thời gian một ngày một đêm, thì cuối cùng

đều sẽ chết trong tay Tần Mộc Ca.

Võ đạo của năm người này đúng là vượt qua Tần Mộc Ca, nhưng Tần Mộc Ca

có thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, Táng Thiên và Thần Thương. Tần

Mộc Ca có thể dây dưa và kéo dài thời gian cho đến khi bọn họ chết.

Dù là hoàng đế Đại Ninh thì cũng không ngoại lệ. . .

Ngay khi trái tim Lưu Định Đường đang run sợ, Sở Hi Thanh lại cười lạnh lùng

nói: “Không cần phí lời, chúng ta bắt đầu đi. Đồng tiền rơi xuống đất thì có thể

ra tay.”

Hắn lấy một viên tiền đồng ra, dùng ngón tay cái bắn lên trên không trung.

Đồng tiền này bay không cao, chỉ lên đến năm trượng, rồi lập tức rơi xuống
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 393: Không cho phép động vào (2)


Lúc này, tay Sở Hi Thanh đã đè đao bên hông, sức thế chờ đợi.

Hai mắt Lưu Định Đường lại chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Vừa rồi, hắn nói vài lời với Sở Hi Thanh, lại làm cho lòng tin của hắn biến mất

sạch.

Lưu Định Đường không muốn làm theo quy củ, hắn muốn rút đao ngay bây giờ,

chém chết tên tạp chủng trước mắt này luôn!

Nhưng Lưu Định Đường lại kiêng dè, hắn biết nếu như mình không tuân theo

quy củ, vậy đám người Giả Đại Lực cũng sẽ không tuân thủ lời hứa.

Dù cho hắn có chém chết Sở Hi Thanh, thì cũng sẽ phải chết ở chỗ này.

Ngay khi Lưu Định Đường đang chần chờ do dự, viên tiền động kia đã rơi vào

mảnh đá vụn ở bên cạnh.

Trong con ngươi của Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một tia màu tím.

Một con cự thú Nhai Tí rất sống động bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, nó

phát ra một tiếng rống chấn động cả trời xanh.

Phản ứng của Lưu Định Đường cũng rất nhanh, khi viên tiền đồng rơi xuống đất

thì hắn cũng đã rút đao ra. Hắn được xưng là Thiết Thủ, nhưng lúc này lại dùng

đao.

Khoảnh khắc này, Lưu Định Đường lại cảm thấy có một thanh binh khí vô hình

lại vô cùng sắc bén đã chém thẳng vào nơi sâu xa trong tâm linh của mình.

Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là võ tu thất phẩm, nguyên thần khá mạnh mẽ. Lúc

trước cũng có đề phòng, đã dùng đan dược củng cố nguyên thần và tăng cường

thần thức.

Tâm thần của Lưu Định Đường chỉ hoảng hốt trong chốc lát, rồi lập tức khôi

phục bình thường.

Hắn âm thầm cười gằn, nếu tên này muốn dùng đao ý để đánh bại hắn, thì quả

thực là nằm mơ!

Tuy nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, Lưu Định Đường lại phát hiện có một

ánh đao lóe lên từ bên tay phải của hắn.

Sau đó, một cơn đau nhức đã truyền đến từ cổ tay.

Tay phải đang cầm đao của hắn bay lên trời, nơi cổ tay lại có máu phun như

suối.

Hai mắt Lưu Định Đường trợn trừng trừng, tràn đầy vẻ khó tin.

Tại sao đao của Sở Hi Thanh lại có thể nhanh đến mức này?

Lưu Định Đường vừa mới rút đao ra, thì đao của đối phương đã chém đứt cổ tay

của hắn rồi!

Sở Hi Thanh chém một đao xong thì cũng không dừng tay, hắn trực tiếp múa

đao, chặt đứt một tay và hai chân còn lại của Lưu Định Đường.

Sau khi Lưu Định Đường ngã xuống đất, hoàn toàn mất năng lực phản kháng,

thì Sở Hi Thanh mới thu đao vào vỏ.

Đồng thời, hắn nhìn về phía màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của

mình.

---Ngươi bị thương ở mức độ trung đẳng, kích phát Táng Thiên Chi Vũ giai

đoạn thứ hai, tố chất thân thể được tăng cường gấp ba, cũng nắm giữ lực lượng

phá cương ở trình độ cao đẳng, lực lượng phá pháp thuật ở trình độ cao đẳng!

Sở Hi Thanh không có lừa gạt Lưu Định Đường, thực lực của hắn bây giờ chỉ

kém lúc mạnh nhất một chút mà thôi!

Chỉ cần lại đâm cho mình một kiếm nữa, thì sức chiến đấu của hắn lại có thể

tăng lên.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh không cần làm như vậy, trạng thái bây giờ cũng đủ để

chém giết Lưu Định Đường rồi.

Mà khi Lưu Định Đường rút đao thì lại bị chậm một nhịp, bởi vì hắn nghĩ quá

nhiều, cũng do dự và chần chờ. . .

Có câu nói rất đúng, do dự liền sẽ bại trận.

Sở Vân Vân nói không thể cứng đối cứng, vậy thì cố gắng giải quyết trong một

đao đi.

Sau đó, hắn cầm cánh tay bị chặt xuống của Lưu Định Đường lên.

Đương nhiên là hắn không dùng được cánh tay này, nhưng đao của Lưu Định

Đường lại khiến cho Sở Hi Thanh khá là vui mừng.

“Lại là Thiền Dực Đao ma văn của Long Tuyền Hội?”

Đây là một thanh bảo đao cấp độ thất phẩm thượng, vừa cứng cỏi, lại nhẹ nhàng

và sắc bén.

Đao này cực kỳ thích hợp với khoái đao của Sở Hi Thanh, khiến cho tốc độ đao

của hắn có thể tăng cường hai đến ba phần mười, khuyết điểm của nó là không

thể ứng phó với binh khí nặng cấp bậc hơi cao.

Nói đến binh khi, Sở Hi Thanh lại nhìn thanh Kinh Lôi ở bên hông mình với

ánh mắt đau lòng.

Một trận chiến trong khe núi vừa rồi, Sở Hi Thanh phải múa đao đến ba ngàn

lần, trong đó có hơn 1900 đao là giao thủ trực tiếp với mấy vị cao thủ thất phẩm

kia.

Không chỉ hai tay của Sở Hi Thanh không chịu được, mà thanh Kinh Lôi Đao

thứ hai của hắn cũng đã đến ranh giới báo hỏng.

Thanh đao này còn có thể tu sửa, nhưng có lẽ chi phí sửa chữa còn vượt qua cả

tiền mua một thanh đao mới.

May mà lần này hắn có thu hoạch kha khá.

Hắn có thể được chia 15.000 đến 20.000 lượng bạc từ bên phía Anh Ma Cốc, Sở

Hi Thanh chém chết mấy vị võ tu thất phẩm, hắn cũng lấy được pháp khí và

binh khí của bọn họ, lúc này còn đang ở trên lưng ngựa. Những thứ này cũng có

thể bán qua tay được tầm 18.000 đến 19.000 lượng bạc.

Ngoài cái đó ra, còn có tài sản của Lưu Định Đường ở Tây Sơn Đường, Sở Hi

Thanh cũng có thể được chia một ít.

Sở Hi Thanh nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, hắn quyết định dứt khoát để ít tiền

rồi mua một thanh binh khí cấp độ lục phẩm là được.

Bằng không thì thanh Thiền Dực Đao ma văn không bền trong tay hắn này,

chẳng mấy chốc cũng bị hủy thôi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 394: Không cho phép động vào (3)


Sở Hi Thanh trực tiếp đeo thanh Thiền Dực Đao ma văn này lên eo, lại cởi mấy

thanh đao dự bị ở trên lưng xuống, rồi ném cho một vị đàn chủ Tuyển Phong

Đường ở một bên.

Sau đó, hắn chỉ chỉ vào Lưu Định Đường đã bị hắn chém thành cột thịt kia.

“Nhìn kỹ tên này, đừng để cho hắn tự sát! Cũng đừng để cho hắn chết vào lúc

này, tìm người biết cách tra tán, để hắn phun địa điểm giấu vàng bạc trong nhà

ra.”

Lưu Định Đường nằm tê liệt trên mặt đất, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Không chỉ là do thương thế bây giờ của hắn, mà còn vì hắn đã dự đoán được

mình sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc đến mức độ nào.

Lưu Định Đường lại không hề muốn chết.

Hắn là em vợ của quận úy Thẩm Chu, làm sao có thể chết ở chỗ này?

Tiến không có thì có thể kiếm, tay chân cũng có thể mời danh y nối lại, không

cần thiết phải chết.

Đối phương muốn tiền, vậy thì cho đối phương là được.

Sở Hi Thanh thì lại bước nhanh đến trước mặt Trí Quả giáo úy Lý Thần Sơn của

Thần Sách Đô, cười chắp tay: “Lý giáo úy, ngươi cũng đã thấy tình hình nơi này

rồi đấy, hôm nay Sở mỗ sẽ mở đường lập hào ở trấn Tây Sơn, đang cần huynh

đệ giúp đỡ! Không biết chư vị huynh đệ của Thần Sách Đô các ngươi có hứng

thú đi theo ta không? Các ngươi là lính ở biên quân, Sở mỗ nguyện lấy lương

cao và đãi ngộ tốt để giữ chân.”

“Huynh đệ có tu vị cửu phẩm, ta có thể cho tám mươi lượng đến một trăm hai

mươi lượng bạc một tháng. Bát phẩm, ta có thể cho ba trăm đến năm trăm. Còn

giáo úy ngươi, Sở mỗ nguyện ý cho một ngàn lượng bạc một tháng. Ngoài ra,

Sở mỗ còn cho mỗi người thêm năm mươi lượng bạc để xây nhà dựng cửa và

chăm lo cho gia đình.”

Sở Hi Thanh nói đến chỗ này, chỉ thấy lòng đau như cắt.

Đối phương có 132 người, mỗi người năm mươi lượng tiền an gia, chính là

6600 lượng bạc.

Tuy nhiên, người xưa có câu, chỉ có trồng cây ngô đồng, thì mới có thể dẫn

phượng hoàng đến.

Nếu như hắn không nỡ lương cao, thì làm sao có thể giữ chân đám người này?

Lúc nãy, Sở Hi Thanh cũng nhìn thấy sức chiến đấu của đám người Thần Sách

Đô này.

Khi những người này xông lên núi, thì trận hình và kết cấu đều vượt qua Tuyển

Phong Đường, toàn bộ quá trình chỉ có vài người bị thương nhẹ, chiến công thì

lại có thể sánh vai với Tuyển Phong Đường.

Mũi tên của bọn họ b*n r*, vừa độc lại vừa tàn nhẫn, sức chiến đấu rõ ràng là

vượt qua bang chúng của Tuyển Phong Đường một đoạn.

Mà Tuyển Phong Đường đã là đám người tinh nhuệ nhất của Thiết Kỳ Bang, có

thể nói là đi nghênh ngang ở địa phương quận Tú Thủy này.

Đặc biệt là vị Lý Thần Sơn này, sức chiến đấu mà hắn vừa thể hiện, đã vượt qua

thất phẩm bình thường. . . Mấu chốt là trên người tên này không có một cái

pháp khí nào.

Sở Hi Thanh bây giờ rất thiếu nhân thủ.

Nếu như có thể mời chào bọn họ, thì đó chính là kiếm lời rồi.

Lý Thần Sơn được yêu mà sợ, ôm quyền nói: “n công nói quá lời, chúng ta đều

nợ ân công một mạng! Theo quy củ giang hồ, ân công có lệnh, dù là nhảy vào

nước sôi lửa bỏng thì chúng ta cũng không thể chối từ. Chỉ là. . .chúng ta đều là

binh lính của Thần Sách Đô, tất cả đều bị triều đình truy nã, chỉ sợ sau này sẽ

mang lại rắc rối cho ân công.”

Hắn biết lương bổng và đãi ngộ của Sở Hi Thanh cho là rất có thành ý, vượt qua

trình độ lương bổng ở phía nam này.

Đương nhiên, đãi ngộ này không thể so sánh với khi bọn họ ở Thần Sách Đô

được.

Tuy nhiên, nơi này là phía nam, hoàn cảnh cực kỳ ôn hòa, cũng không cần bọn

họ phải cầm đao liều mạng. Tài nguyên và linh dược, tài liệu pháp khí ở nơi này

cũng không thể so sánh với phương bắc.

Theo Lý Thần Sơn biết, một tiêu sư có thực lực cửu phẩm hạ ở bên này, mỗi

ngày làm việc mệt gần chết, một tháng cũng chỉ có bảy mươi lượng bạc.

Thành viên bang phái thì nhẹ nhàng hơn, nếu như bang phái không làm việc

trộm gà bắt chó, bắt cóc vơ vét, thì mỗi ngày chỉ cần đi tuần tra các con đường

là được.

Sở Hi Thanh bật cười một tiếng, không để ý chút nào: “Nếu như ta đã mở

miệng, thì sẽ không sợ phiền phức. Chỉ cần các ngươi không nói, thì ai biết các

ngươi là tội phạm bị truy nã? Quan phủ có dán cáo thị của các ngươi sao? Dù

cho có người báo cáo với quan phủ, chúng ta nói không phải, vậy chính là

không phải.”

Triều đình truy nã năm vạn bộ hạ của Thần Sách Đô trong phạm vi cả nước,

nhưng có bao nhiêu người để tâm đến đám binh sĩ ở tầng dưới chót này chứ?

Mấy nhân vật nổi danh như Thủy Thương Lãng, Cung Vô Cấu, mới là thứ triều

đình quan tâm nhất.

“Lời này nói rất đúng!” Giả Đại Lực gánh trọng kiếm đi đến, hắn cười nói:

“Chúng ta đường đường là Thiết Kỳ Bang, còn không đến mức không bảo vệ

được hơn một trăm người. Chư vị, nếu các ngươi cảm thấy lương bổng của họ

Sở này quá thấp, cũng có thể nghĩ đến đường của ta, lương bổng ở bên chỗ ta,

mỗi tháng nhiều hơn họ Sở này mười lượng bạc.”

Hắn cũng cực kỳ thèm đám bộ hạ cũ của Bá Võ Vương này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 395: Không cho phép động vào (4)


Sở Hi Thanh nhất thời liếc mắt nhìn Giả Đại Lực một cái, chỉ cảm thấy cái tên

này rất chướng mắt.

Bây giờ lại bắt đầu đọ giá cả như đi chợ mua thức ăn rồi hả!

Có điều, Lý Thần Sơn liếc trộm Sở Vân Vân ở bên cạnh một chút, sau đó sắc

mặt nghiêm nghị: “Lý mỗ nguyện ý gia nhập Tây Sơn Đường, hiệu lực cho ân

công!”

Một đám thanh niên quần áo lam lũ ở sau lưng Lý Thần Sơn cũng là vẻ mặt xúc

động, ôm quyền nói: “Chúng ta đều nguyện ý đi theo ân công đến chết!”

Bọn họ luôn luôn nghe theo Lý Thần Sơn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Nếu như vị này đã gia nhập Tây Sơn Đường, như vậy thì bọn họ cũng không

ngoại lệ.

Tuy rằng khi cái tên này thuê thuyền biển ở U Châu, dự định vụng trộm trốn về

phía nam đã cho tất cả mọi người nhảy vào hố, nhưng ngày xưa Lý Thần Sơn đã

kề vai chiến đấu với bọn họ, cùng chống đỡ dị tộc phương bắc, lại còn luôn làm

gương cho binh sĩ, luôn xông lên đầu tiên, còn làm người rất công bằng và

chính trực, cũng cực kỳ chăm sóc thuộc hạ.

Tất cả mọi người vẫn luôn rất tin tưởng và kính phục vị Trí Quả giáo úy này.

Hơn nữa, Sở Hi Thanh còn là ân nhân cứu mạng của đám người bọn họ nữa.

Mặc kệ là giang hồ hay là trong quân ngũ, thì đều lấy nghĩa khí làm đầu, vì một

chút bạc mà quên ân đức của người khác, sẽ bị người ta đâm sống lưng.

Giả Đại Lực cũng đã dự đoán được từ trước, hắn cũng biết khả năng đám người

này đi theo Sở Hi Thanh là cao hơn.

Hắn chỉ ‘chậc’ một tiếng, rồi tiếc nuối quay người đi.

Giả Đại Lực đi về phía đám bang chúng Tuyển Phong Đường, trợn mắt lên nói:

“Nhìn cái gì? Còn không mau dọn dẹp nơi này đi! Chúng ta phải mau chóng

chạy đến trấn Tây Sơn. Đừng để cho đám thủ hạ của Lưu Định Đường cầm bạc

chạy mất. . .”

Sở Hi Thanh cũng thấy hơi lo lắng, chỉ sợ đám người bên phía trấn Tây Sơn

nhận được tin tức thì sẽ có người ôm tiền của Lưu Định Đường rồi chạy trốn.

Hắn và Giả Đại Lực dẫn bốn trăm bang chúng của Tuyển Phong Đường chạy

đến trấn Tây Sơn trước.

Đám người còn lại thì ở lại đây, xử lý chuyện còn lại ở chỗ này.

Chủ yếu là vì hơn bảy trăm bang chúng còn sót lại của Tây Sơn Đường Hải

Thanh Bang.

Sở Hi Thanh không thể bỏ mặc không quan tâm đến đám tù binh này.

Bọn họ phải giải trừ binh khí của những người này, còn phải phong ấn tu vị của

những người này, rồi dùng dây thừng trói lại.

Khi Sở Hi Thanh chạy đến trấn Tây Sơn, tất cả mọi người trong trấn đều là lòng

người bàng hoàng.

Đám thủ hạ của Lưu Định Đường ở trong trấn đã chạy hết sạch, một đám thê

thiếp và quản gia của Lưu Định Đường cũng có dự định ôm tiền chạy trốn thật.

May mà Thiết Cuồng Nhân đã có đề phòng từ trước, hắn đã phái 150 vị bang

chúng trực thuộc mình đến đây từ trước, chăm sóc gia tài và sản nghiệp của Lưu

Định Đường.

Tuy nhiên, một trăm năm mươi người này chỉ đủ để trong coi gia tài và sản

nghiệp của Lưu Định Đường, chứ không còn hơi sức để quan tâm đến chuyện

trong trấn.

Rất nhiều tên lưu manh vô lại nhân cơ hội này để gây sự ở trong trấn, bọn họ ăn

cắp cướp đoạt ở khắp trấn, thậm chí còn có người giết người phóng hỏa.

Ngoài trấn còn có bốn ngàn tên thợ săn Tây Sơn được Lưu Định Đường gọi

đến, bọn họ tụ tập ở phía bắc trấn Tây Sơn, tất cả đều là vẻ mặt mờ mịt, không

biết phải làm sao.

Có điều, khi Sở Hi Thanh cầm g** th*t Lưu Định Đường xuất hiện ở trước mặt

bọn họ. Đám thợ săn này đều là sắc mặt lạnh lùng, cúi người hành lễ về phía Sở

Hi Thanh, biểu thị bái phục.

Trong lòng bọn họ đúng là khá kinh ngạc, Lưu Định Đường kinh doanh chín

năm ở trấn Tây Sơn, lưng dựa quận úy Thẩm Chu, lại bắt đám thợ săn Tây Sơn

bọn họ làm con tin, thế lực thâm căn cố đế, khó có thể lay động.

Hôm nay lại bị một thiếu niên chưa đến mười sáu tuổi dẫn 800 người tiêu diệt,

thật sự là khó mà tin nổi. . .

Ngoài ra, nỗi lòng của bọn họ cũng không có gợn sóng gì khác.

Ở trong mắt của đám thợ săn này, đơn giản chỉ là thay một tên chủ bóc lột thậm

tệ mà thôi, không có gì khác với trước kia cả.

Sở Hi Thanh cũng không phí tâm tư trên người đám thợ săn này.

Sau khi khuất phục đám người này xong, hắn liền xua đuổi bọn họ trở về.

Đúng là đám thợ săn Tây Sơn này đáng để hắn lôi kéo, nhưng mà không phải

bây giờ.

Sở Hi Thanh có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Hắn nhất định phải nhanh chóng bình định tình hình hỗn loạn ở trong trấn Tây

Sơn, tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Lưu Định Đường và Tây Sơn Đường của

Hải Thanh Bang.

Còn phải phi ngựa vòng, cắm cờ lập đường, uy hiếm các bang phái khác của

quận Tú Thủy, không cho bọn họ ăn mòn phạm vi thế lực của Tây Sơn Đường.

Sở Hi Thanh đã coi Tây Sơn Đường của Lưu Định Đường thành món ăn trên

bàn của mình, là thịt trong miệng mình rồi.

Mặc kệ là ai dám cướp đồ ăn trong miệng hổ, thì Sở Hi Thanh cũng sẽ liều

mạng với bọn họ.

Còn một điều quan trọng nữa, chính là cô bé Lưu Nhược Hi kia. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 396: Không cho phép động vào (5)


Sở Hi Thanh vẫn bận rộn mãi cho đến tận đêm khuya mới xong, lúc này hắn

mới trở lại đại trạch của Lưu Định Đường ở trấn Tây Sơn.

Lúc này, đường chủ Tú Thủy, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thình lình ngồi

đàng hoàng ở bên trong đường, hắn và mấy vị tiên sinh phòng thu chi mà Thiết

Cuồng Nhân phái đến đang gảy bàn tính, tính toán lương thưởng cho bang

chúng của Tuyển Phong Đường.

“Lão phu đã đến Anh Ma Cốc để xem, cũng thu nhận tất cả tiền bạc ở nơi đó.

Tổng cộng có thể đổi thành bốn mươi chín vạn lượng bạc. Thật ra thì thứ đáng

tiền nhất ở đó là lá Anh Ma, nhưng các ngươi cũng biết, Kỳ chủ của chúng ta

ghét nhất chính là mấy thứ hại người này, hắn đã hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ, vì thế

sẽ không tính vào trong này.”

“Còn bốn mươi chín vạn lượng bạc này, dựa theo quy tắc cũ, trong bang sẽ cầm

bốn phần, hai vị Sở đường chủ và Giả đường chủ có công lớn nhất, mỗi người

cầm 0.5 phần, phần còn lại thì sẽ chia theo cấp bậc cho các huynh đệ khác.

Huynh đệ chết trận có thể cầm phần chia của mình, ngoài ra còn có thể cầm tiền

trợ cấp của bang. Vẫn quy củ cũ, cửu phẩm là 1500 đến 2500 lượng bạc, bát

phẩm thì là năm ngàn đến bảy ngàn lượng bạc.”

Sở Hi Thanh nghe đến đây, không khỏi gật đầu, lòng thầm nói Thiết Kỳ Bang

cũng rất công bằng và chính trực.

Tất cả người chết trận đều được nhận trợ cấp, số tiền này tương đương với

lương bổng một năm của hai người bọn họ.

Nhờ vậy mà cũng có thể thấy được Thiết Kỳ Bang kinh doanh và phát triển rất

khá.

Bình thường thì loại bang phái giang hồ này làm sao có tiền trợ cấp chứ? Chết

trận thì chết trận thôi, cùng lắm là cho ít tiền để đốt hoặc chôn.

Tiền trợ cấp trong quân đội cũng là khoảng hai năm tiền lương, nhưng đại đa số

đều bị quan trên ăn chặn và tham ô.

Sở Hi Thanh còn chuẩn bị móc mười ngàn lượng bạc tiền riêng ra để trợ cấp

cho các huynh đệ chết trận.

Những người này đã chết vì hắn, hắn không thể không thể hiện chút gì đó.

Nếu như muốn người khác bán mạng cho mình, thì mình phải rộng rãi hào

phóng.

“Ngoài ra, còn lấy được rất nhiều sản nghiệp và vật ưu của Lưu Định Đường và

Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang ở trấn Tây Sơn, tổng cộng 110 cái ‘Tứ tí

trọng nỏ’, hai trăm cây cung mười thạch quân dụng, một số binh khí và áo giáp,

hơn một trăm bình đan dược dùng để tu hành, hai nhà thanh lâu, năm sòng bạc,

một nhà xe ngựa chở hàng, bảy mươi ba cửa hiệu, 150 khoảnh ruộng, hai tòa

dinh thự, phân bố ở ba nơi là trấn Tây Sơn, thành Tú Thủy, và bến tàu phía đông

thành.”

“Ngoài ra, còn có bốn vạn lượng bạc, ngân phiếu ký tên và không ký tên trị giá

mười bảy vạn lượng bạc. Kỳ chủ và ta sẽ nghĩ biện pháp đổi số ngân phiếu này

ra thành bạc, tuy nhiên ta đoán là nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi với giá tám

phần mười. Kỳ chủ có ý là vẫn chia số bạc này theo quy củ cũ.”

“Tất cả binh khí, đan dược, cửa hiệu, thanh lâu. . . vân vân đều không chia,

ngày sau sẽ là sản nghiệp của Tây Sơn Đường. 150 khoảnh ruộng kia và tòa

dinh thự này của Lưu Định Đường, sẽ được chia vào tài sản riêng của Sở huynh

đệ.”

“Ngoài ra, Tây Sơn Đường mở đường lập hào, lập nghiệp ở chỗ này, lấy núi mở

rừng, thì không thể không có tiền bạc, trong bang sẽ lấy sáu vạn lượng bạc ra,

đặt ở trong phòng thu chi ở Tây Sơn Đường. Không biết chư vị nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Sở Hi Thanh buông lỏng, lòng thầm nói 6600 lượng tiền trợ cấp gia

đình kia, không cần hắn tự bỏ ra rồi, mà có thể lấy từ phòng thi chi của đường.

Thiết Cuồng Nhân làm người mạnh mẽ hào phóng, khiến mọi người kính phục.

Thật ra thì vị kỳ chủ này còn phải gánh chịu chi phí sang tên các loại nữa.

Thiết Cuồng Nhân muốn sang tên những sản nghiệp này, chuyển qua Tây Sơn

Đường của Thiết Kỳ Bang một cách hợp pháp ở dưới mí mắt của quận úy Thẩm

Chu, chắc chắn sẽ phải lấy ra một khoản tiền lớn.

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch tính sổ sách xong, lại ôm quyền về phía Sở Hi

Thanh: “Sở huynh đệ, kỳ chủ để ta chuyển cho ngươi một lời, ba ngày sau hắn

sẽ đến trấn Tây Sơn, sẽ mở hương đường, thụ chức lập hào, uống máu ăn thề

cho Sở huynh đệ ngươi. Xin ngươi mau chóng chuẩn bị ở bên này, ý của kỳ chủ

là, lần đại điển này nhất định phải làm long trọng, như vậy mới có thể trấn phục

nhân tâm.”

Lúc này, Sở Hi Thanh đáp lễ: “Xin mời chuyển cáo cho kỳ chủ là Sở mỗ đã

hiểu, đảm bảo ngày mở đường sẽ được an bài ổn thỏa.”

Ý của Thiết Cuồng Nhân chính là để cho hắn nhanh chóng bình định trấn Tây

Sơn, lại chiêu mộ đủ bang chúng trong Tây Sơn Đường.

Nếu không đủ người, vậy thì đại điển mở đường còn có thể có thanh thế to lớn

sao?

“Sở huynh đệ hiểu rõ thì tốt rồi.” Lâm Thạch hơi gật đầu, sau đó lại quét mắt

nhìn Sở Hi Thanh một chút: “Còn nữa, tốt nhất là Sở huynh đệ tăng tu vị lên

một chút. Tuy rằng Sở huynh đệ là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, có thể đối đầu

với ngàn quân, chiến tích siêu phàm, nhưng một đường chủ tu vị bát phẩm hạ,

nói ra ngoài cũng không hay cho lắm. Nếu như đường chủ thiếu tiền xài, ta có

thể cho Sở đường chủ mượn một ít.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 397: Không cho phép động vào (6)


Sở Hi Thanh nghe vậy thì giả vờ hờ hững: “Ý tốt của Lâm đại ca, tiểu đệ xin

ghi nhớ, nhưng tiền trong tay Sở mỗ đã đủ dùng.”

Thật ra thì hắn thật sự có xúc động muốn vay tiền.

Sở Hi Thanh tự nhủ, mình muốn đẩy tòa Tây Sơn Đường này lên, thì áp lực vẫn

rất lớn.

Chỉ là 132 thành viên như bây giờ thôi, mỗi tháng ít nhất phải mất 15.000 lượng

bạc tiền lương bổng rồi.

Ngoài ra, Sở Hi Thanh còn hứa hẹn sẽ mời chào hai trăm tên thợ săn Tây Sơn.

Lương bổng của đám thợ săn này có thể ít hơn một chút, nhưng cũng phải

13.000 lượng bạc một tháng.

Nói cách khách, sáu vạn lượng bạc mà Thiết Cuồng Nhân cho hắn, cũng chỉ đủ

Tây Sơn Đường chi tiêu hai tháng.

Bọn họ còn có bảy mươi ba cửa hiệu, nhưng cửa hiệu này nhìn thì như rất

nhiều, nhưng mặt tiền tốt đẹp nhất ở quận Tủ Thủy này, thuê một tháng nhiều

lắm cũng chỉ là 100 lượng bạc, kém một chút thì chỉ có ba mươi, năm mươi

lượng bạc.

Trong thời gian ngắn, chẳng những hắn không thể kiếm được xu nào từ Tây Sơn

Đường, nói không chừng còn phải bỏ tiền riêng của mình vào.

Tuy nhiên, vay tiền ở trước mặt mọi người là một hành vi rất ngu xuẩn và cũng

rất mất mặt.

Lâm Thạch cũng chỉ ở chỗ này một lúc, sau khi tính toán sổ sách xong xuôi,

hắn liền cáo từ rời đi.

Sở Hi Thanh thì lại nhấc g** th*t Lưu Định Đường đi vào sân sau.

Thần thái Lưu Định Đường uể oải, miệng thì lại nói luôn mồm: “Sở huynh đệ,

bây giờ ta thật sự không còn một xu nào, tất cả sản nghiệp và tiền tài của ta đều

giao ra rồi. Tay nghề tra tấn của đám con hoang kia quá lợi hại, ta không giấu

nổi một đồng nào.”

“Có điều, Sở huynh đệ, nếu như người chịu giao ta cho Thẩm gia, thì có thể đổi

được ba vạn lượng bạc. Trong tay muội muội ta cũng có không ít tiền tiết kiệm,

nàng sẽ đưa tiền chuộc ta. Dùng cái mạng tiện của ta để đổi ba vạn lượng bạc,

há không phải là rất có lời sao? Ngài yên tâm, Lưu mỗ đã ngã một lần rồi, cả

đời này cũng không dám đối đầu với ngươi. . .”

Sở Hi Thanh không để ý đến, hắn trực tiếp đi đến một gian sương phòng ở bên

trái.

Lúc này, Chu Lương Thần và Sở Vân Vân đều ở trong gian phòng này.

Trên giường thì lại có một thiếu nữ ngũ quan thanh tú đang ngồi, nàng tầm

mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc xõa tung, sắc mặt khô vàng trắng bệch.

Mặt nàng không có biểu cảm gì, ánh mắt dại ra, chỉ quấn chăn trên người, đờ

đẫn ngồi tại chỗ.

Mãi cho đến khi Sở Hi Thanh đi vào, trong đôi mắt ngây dại như ‘chết’ của

thiếu nữ mới có một chút tia sáng.

Sau khi Sở Hi Thanh đi vào, hắn nhìn về phía Chu Lương Thần và Sở Vân Vân

với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu: “Cô bé này chính là Lưu Nhược Hi? Tại sao

lại có dáng vẻ này?”

Chu Lương Thần hai tay ôm kiếm, hơi lắc đầu nói: “Ta nghe mệnh lệnh của

ngươi, khi ta chạy đến Tú Phương Lầu để cứu nàng thì nàng đã như vậy rồi. Có

điều, ta có thể hiểu được, bất kể là ai phải chịu nhục nhã như vậy, bị người ta

làm cho tan cửa nát nhà, thì cũng không tốt được. . .”

Sở Hi Thanh thì lại nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vân Vân, khi hắn đang định

mở miệng hỏi.

Thiếu nữ tên Lưu Nhược Hi kia chợt mở miệng nói: “Sở sư huynh, các ngươi

muốn thứ mà nhà ta cầm cố ở hiệu cầm đồ Hà thị đúng không?”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi gọi ta là sư huynh,

ngươi cũng xuất thân từ võ quán Chính Dương?”

“Đúng vậy!” Mặt Lưu Nhược Hi không hề có cảm xúc, gật đầu nói: “Khi ta

mười ba tuổi đã vào võ quán Chính Dương học nghệ, không sánh được với Sở

sư huynh, hiện giờ vẫn chỉ là đệ tử nội môn ba lá vô dụng. Khi còn ở võ quán,

tiểu muội cũng được chiêm ngưỡng phong thái của sư huynh từ xa, cũng rất

kích phục, nhưng không có duyên quen biết với sư huynh.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, cô bé này học nghệ từ năm mười ba tuổi, mươi lăm

tuổi trở thành nội môn ba lá, có tu vị cửu phẩm thượng, chứng tỏ thiên phú vẫn

rất khá.

“Thì ra là đồng môn.” Hắn cười ôm quyền: “Không gạt sư muội, hôm nay Sở

mỗ định mở đường lập hào ở trấn Tây Sơn này, kiếm lấy tiền tu hành. Vì thế đã

khuyến khích kỳ chủ nhà ta xuất binh Tây Sơn, mở rộng thế lực, xây dựng thêm

một đường khẩu, cũng nhân tiện muốn thứ kia của nhà ngươi luôn.”

Thật ra thì không phải như vậy.

Lần này, cứu người mới là nhiệm vụ hàng đầu, tiện thể giúp Sở Vân Vân hả

giận.

Tuy nhiên, đương nhiên là Sở Hi Thanh không thể nói cho Lưu Nhược Hi

những lời thật lòng này rồi.

“Ta có thể lấy thứ kia cho các ngươi! Nhưng các ngươi phải giao hắn cho ta!”

Lưu Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Lưu Định Đường, hai mắt đã hơi đỏ lên.

Sau đó, nàng phát hiện ba người Sở Hi Thanh đều hiện lên vẻ khác thường.

Sắc mặt Lưu Nhược Hi hơi đỏ lên, nàng biết cái yêu cầu này là hơi quá đáng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 398: Không cho phép động vào (7)


Sau đó, nàng vẫn cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói: “Nếu như đường chủ

có thể giao hắn cho ta, Nhược Hi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài suốt

quãng đời còn lại, mặc ngài sai khiến.”

Trong lòng Lưu Nhược Hi lại không có bất cứ hi vọng nào.

Nàng thầm tự nhủ, bản thân mình có cái gì chứ? Sao có thể để cho Sở Hi Thanh

giao Lưu Định Đường cho mình chứ?

Bản thân Lưu Định Đường cũng cảm thấy là không thể, bởi vì hắn có giá trị ba

vạn lượng bạc đấy.

Sở Hi Thanh lại khẽ mỉm cười: “Được!”

Hắn tiện tay ném Lưu Định Đường tựa như g** th*t đến trước mặt thiếu nữ.

Lúc này, toàn thân Lưu Định Đường như bị sét đánh, hắn hoàn toàn mờ mịt và

không dám tin.

Lưu Nhược Hi thì lại vui mừng không thôi, nàng không chút do dự nào mà xốc

chăn ở trên người lên.

Lúc này, nàng đã thay một bộ quần áo, nhưng vẫn có một số vết roi thô bạo bị

lộ ra ngoài.

Lưu Nhược Hi lại không dám chậm trễ, nàng tiến lên nhấc Lưu Định Đường đi

ra ngoài. Đi được nửa đường, nàng còn quay lại cầm một cái kéo ở trên bàn.

Không lâu sau, ngoài phòng truyền vào tiếng kêu gào thảm thiết và tan nát cõi

lòng của Lưu Định Đường.

Chu Lương Thần nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết này, lại ôm quyền với Sở

Hi Thanh với vẻ vô cùng kính phục: “Cách làm người của Sở huynh, thật sự

khiến cho tiểu đệ bội phục.”

Dưới cái nhìn của hắn, Sở Hi Thanh có thể vì một cái gọi là ‘công đạo’ mà bỏ

qua một con tin đáng giá như Lưu Định Đường, có thể nói là trượng nghĩa đến

cực điểm.

Trong lòng Chu Lương Thần càng kiên định hơn.

Lòng thầm nói, chỉ có nhân vật như vậy mới đáng để Chu Lương Thần hắn đi

theo và hiệu lực.

Khóe môi Sở Vân Vân cũng hơi cong lên, nàng còn gật nhẹ một cái.

Tuy nhiên, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói: “Huynh

trưởng, đời này ta hận nhất là cờ bạc và thanh lâu. Thanh lâu ức h**p phụ nữ, cờ

bạc làm hại bách tính, ngươi muốn thành lập Tây Sơn Đường cũng được, nhưng

không cho phép ngươi động vào hai loại làm ăn này.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười bất đắc dĩ.

Từ trước đến giờ, hắn cũng không có ý định làm ăn mấy thứ này, vì vậy nên

muốn để cho Tây Sơn Đường có thể cân bằng thu chi, thậm chí là tiến thêm một

bước để kiếm tiền, thì vẫn còn rất phiền phức. . .

. . .

Ba ngày sau, vào lúc giữa trưa.

Bên ngoài dinh thự đã được treo lên biển hiệu ‘Sở trạch’, 330 tên bang chúng

của Tây Sơn Đường đều mặc áo bào ngắn màu xanh, xếp thành đội ngũ chỉnh tề

đứng ở trước cửa đại sảnh.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, cung cung kính kính hành lễ về bên trong đại sảnh.

Bên trong đại sảnh, Thiết Cuồng Nhân đứng ở vị trí cao nhất.

Bên trái hắn là Thiết Tiếu Sinh và Lâm Thạch cầm đầu mười tám vị đường chủ,

ngoài ra còn có một số đàn chủ có địa vị hơi cao cũng đứng ở trong đó.

Hai người Chu Lương Thần và Lý Thần Sơn cũng đứng ở trong đó.

Phía bên phải Thiết Cuồng Nhân là một đám khách khứa đến xem lễ.

Xuất thân của bọn họ rất đa dạng, có nhân vật hàng đầu của các hiệu buôn, cũng

có gia chủ của các gia tộc gần trấn Tây Sơn, cũng có một số khách khứa ở trên

quan trường.

Thân phận không đủ thì chỉ có thể đứng ở ngoài đại sảnh để xem.

Không biết vì sao mà Lục Loạn Ly cũng chen vào trong đại sảnh, dùng ánh mắt

tò mò để nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Đám khách khứa đến xem lễ cũng có không ít oán hận.

Đã là cuối năm rồi, còn vài ngày nữa là giao thừa, Thiết Kỳ Bang lại nhất định

phải làm đại điển mở đường vào lúc này.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không dám lộ ra, trên mặt bọn họ đều là nụ

cười rạng rỡ, nhiệt tình cung kính.

Thiết Kỳ Bang nắm giữ quá nửa con đường vận chuyển đường sông của quận

Tú Thủy, làm cho vô số hiệu buôn ở thượng hạ du phải ngưỡng vọng. Hiện giờ,

lại mở thêm Tây Sơn Đường, không chỉ quét dọn uy h**p, mà còn ảnh hưởng

đến mọi lĩnh vực ở Tây Sơn.

Vì vậy, bọn họ không dám không đến, cũng không thể không mang khuôn mặt

tươi cười ấm áp đến.

Phía trước Thiết Cuồng Nhân là một ông lão có chòm râu hoa râm, hắn là người

chủ trì, đang đọc thuộc lòng ba mươi sáu lời thề của Thiết Kỳ Bang.

“Bắt đầu từ khi gia nhập Thiết Kỳ Bang, cần phải tuân thủ ba mươi sáu lời thề.

Lời thề thứ nhất, cha mẹ ngươi tức phụ mẫu của ta, huynh đệ tỷ muội của ngươi

tức là huynh đệ tỷ muội của ta, vợ ngươi chính là chị ta, con của ngươi chính là

cháu của ta, nếu có vi phạm, ngũ lôi tru diệt.”

“Lời thề thứ hai, nếu như có cha mẹ huynh đệ trăm năm quy thọ, không có tiền

mai táng, liền lụa trắng bay đến để cầu người giúp đỡ. Lúc này có tiền ra tiền,

không có tiền thì ra sức, như có giở trò lừa bịp hoặc làm như không biết, ngũ lôi

tru diệt.”

“. . . Lời thề thứ chín, huynh đệ không đứng đắn, mưu hại kỳ chủ, ám sát người

giết người, chết ở dưới vạn đao.”

“. . .Lời thề thứ mười bốn, nếu như hỗ trợ người ngoài, hoặc là cướp đoạt tài vật

của huynh đệ, ngũ lôi tru diệt.”

“. . . Lời thề thứ mười tám, nếu như bị quan phủ bắt giữ, tự làm tự chịu, không

được lấy thù riêng để hãm hại huynh đệ, nếu có vi phạm, ngũ lôi tru diệt.”

“. . .Lời thề thứ ba mươi sáu, mặc kệ là sĩ nông công thương hoặc là các loại

nghề nghiệp khác, chỉ cần gia nhập Thiết Kỳ Bang, tất phải lấy trung thành và

nghĩa khí làm đầu, kết giao huynh đệ khắp nơi, nếu như gặp chuyện lại ba tâm

hai ý, tránh không ra lực, sẽ chết ở dưới vạn đao.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 399: Thẻ khuôn


Người này đọc làu làu ba mươi sáu lời thề, sau đó quay người nhìn về phía

ngoài cửa.

“Trảm phượng hoàng, nhắm rượu!”

Lúc này, có người bắt lấy mấy con gà rừng, chém đầu gà xuống, nhỏ máu gà

vào trong bat.

Đầu tiên, Thiết Cuồng Nhân cầm hai bát rượu lên, ra hiệu Sở Hi Thanh tiến lên.

Thiết Cuồng Nhân cắt mạch, máu tươi nhỏ vào trong chén: “Tiểu Sở, từ bây giờ

ngươi và ta là huynh đệ uống máu ăn thề.”

Sở Hi Thanh cũng không do dự mà cắt mạch, hùng hồn đáp lại: “Tất đồng tâm

hiệp lực với kỳ chủ, tình còn bền hơn vàng.”

Hai người đồng thời uống chén rượu này, sau đó lại ném bát xuống đất rồi cười

ha ha.

Thiết Tiếu Sinh cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy tình cảnh này.

Hắn đã muốn kéo Sở Hi Thanh vào Thiết Kỳ Bang từ mấy tháng trước rồi, cho

đến hôm nay mới được như ý nguyện.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền cảm thấy đau đầu.

Hắn còn phải uống ba mươi ba bát rượu với máu của 330 người nữa.

Quy củ của bang phái giang hồ chính là như vậy, ngươi mới gia nhập bang, thì

phải uống máu ăn thề.

Hơn nữa còn không thể thiếu một ai, bằng không thì huynh đệ mới gia nhập sẽ

có ý kiến, cảm thấy người đường chủ như hắn không có nghĩa khí, không để họ

vào mắt, đối xử không công bằng . . . vân vân.

Thế giới của người xưa chính là trong sáng và đơn giản như vậy đấy, mặc kệ là

cái gì thì cũng không quan trọng bằng mặt mũi.

Tiền hoa hồng và lương bổng có thể ít, nhưng lễ nghi và mặt mũi thì phải đầy

đủ.

Tuy nhiên, cũng có rất ít người giống như Sở Hi Thanh, vừa mới gia nhập bang

liền lên làm đường chủ, còn một lần chiêu mộ 330 huynh đệ gia nhập bang.

Đương nhiên là Sở Hi Thanh không thể uống với từng người một.

Hắn biên chế thủ hạ thành mỗi mười người thành một hương, chia thành ba

mươi ba hương.

Mỗi một hương thay nhau tiến lên uống rượu với hắn.

Dù vậy, Sở Hi Thanh vẫn phải uống tận ba mươi ba bát rượu cắt máu ăn thề.

Sở Hi Thanh nhỏ máu rất thành khẩn, sau đó cũng uống rượu rất dứt khoát và

phóng khoáng.

Nhìn trông thì giống như hắn đang đổ rượu vào miệng, nhưng một nửa số rượu

đã bị chảy ra hai bên rồi.

Cũng không lâu sau, trước ngực của Sở Hi Thanh đã ướt sũng.

May mà hắn đã tu luyện Dưỡng Nguyên Công có chút thành tựu, lại có Thuần

Dương tứ giai, không ngừng hóa rượu trên quần áo thành hơi nước, mới có thể

tránh thoát kiếp bị ướt sũng, khiến cho người ngoài chê cười.

Mặc dù Sở Hi Thanh dùng chút mánh lới như vậy, nhưng vẫn có mười cân Nữ

Nhi Hồng tốt nhất đi vào dạ dày của hắn.

Sau khi Sở Hi Thanh uống xong, toàn thân đã mơ mơ màng màng, trong lòng

âm thầm mắng to, đây là tên nhãi ranh nào chọn rượu vậy?

Rượu ngon như vậy không cần tiền sao? Mua loại rượu nhẹ và rẻ rẻ một chút thì

chết à? Mà tại sao còn phải dùng cái bát to như vậy? Nhỏ hơn một chút không

được à?

Hắn lại quên là vì chính mình tiếc tiền, quyết định không mua rượu ở bên ngoài,

mà trực tiếp lấy rượu trong hầm rượu của Lưu Định Đường ra.

Như vậy vừa có mặt mũi lại vừa có sĩ diện.

Sau đó, người chủ trì lại hét lên: “Lễ thành, nã pháo, mở tiệc!”

Sở Hi Thanh lại phải đến các bàn để chúc rượu, vất vả lắm mới sống qua một

vòng, hắn liền không chịu nổi mà ‘ầm’ một tiếng, ngã chổng vó trên mặt đất.

Hắn chỉ thấy chóng mặt đau đầu, còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười ha ha của

Thiết Tiếu Sinh và Thiết Cuồng Nhân. Cùng với tiếng cười trên sự đau khổ của

Giả Đại Lực, và tiếng cười nhạo của người khác.

Còn có lời thì thầm của Lục Loạn Ly: “Không biết uống thì đứng uống, còn cố

làm cái gì?”

Chờ đến khí Sở Hi Thanh tỉnh lại, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ở phòng chủ nhân

trong đại trạch Sở gia.

Quần áo trên người của Sở Hi Thanh cũng được thay đổi, giờ hắn đang mặc một

bộ áo lót sạch sẽ.

Chắc hẳn là Sở Vân Vân thay cho hắn. . .

Bởi vì, áo lót trong cùng thì không được thay, còn có thể ngửi thấy mùi rất ghê

người.

Có điều, trong phòng đã được chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn, bên cạnh còn có

khăn mặt và quần áo tắm rửa được bày chỉnh tề.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại hơi sững sờ.

Chỉ vì trong đầu của hắn xuất hiện một đoạn tin tức.

---Đo lường đến ký chủ mở đường lập hào, thành lập thế lực cá nhân, gia tăng

thêm mô hình kinh doanh thuộc hạ.

Mô hình kinh doanh thuộc hạ?

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi nghi ngờ và khó hiểu, liền phóng to màn hình huỳnh

quang hư ảo lên.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Thất phẩm hạ (siêu).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng năm), Khinh Vân Tung (tầng năm), Trục

Điện Chỉ (tầng năm).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng tám), Phong Lôi võ ý (tầng bốn).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng năm / bát phẩm thượng).

Điểm võ đạo: 25123.

Thiên phú: Thần Thương (tứ giai), Táng Thiên (nhị giai), Thuần Dương (tứ

giai), Thái Thượng Thông Thần (nhị giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (tứ

giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tứ giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).

Tuổi thọ: 45 ngày
 
Back
Top Bottom