Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 380: Đao ý cực hạn


Tuy nhiên, Sở Hi Thanh chưa bao giờ mạo hiểm. Trước khi chiến đấu, hắn

muốn tăng thực lực của mình lên đến mức cao nhất có thể.

Kiếm Tàng Phong từng nói, Nhai Tí đao ý tầng tám, liền có thể một người một

ngựa đánh một ngàn ở trên chiến trường.

Chiến trường ở đây chính là biên quân phía bắc, đối thủ của bọn họ là các loại

sinh linh mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có thực lực lục phẩm thất phẩm, thậm chí là

tứ phẩm ngũ phẩm.

Đương nhiên, hắn bây giờ vẫn chưa tu luyện được Nhai Tí đao ý hoàn chỉnh,

mà vẫn chỉ là “Tàn ý”. Nhưng đối thủ của hắn bây giờ, cũng chỉ là đám quận

quân Tây Sơn có thực lực lót đáy trong đám binh mã của triều đình.

Sở Hi Thanh rất muốn thử một chút, thử xem đao ý tầng thứ tám của mình rốt

cuộc là có uy lực như thế nào?

Sau đó, Sở Hi Thanh bắt đầu làm mới võ đạo bảo khố.

Hắn liên tục quét hơn hai mươi điểm võ đạo, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ

gì có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên.

Sở Hi Thanh mong đợi nhất chính là ‘thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi’, nhưng

vẫn không thể quét ra.

Nếu như có tu vị thất phẩm, thậm chí là lục phẩm của Tần Mộc Ca ở trên người,

thì hơn ba ngàn quận quân này chỉ là gà đất chó sành mà thôi. Sở Hi Thanh cho

rằng khi đó một mình mình cũng có thể đánh tan đám người này rồi.

Mãi cho đến khi cái vật phẩm “Cực chiêu đao pháp: Bát Phong Bất Động” này

xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nữa, thì thần sắc của hắn hơi cứng lại.

Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm giây lát, vẫn lựa chọn dùng chín trăm điểm võ đạo

để đổi lấy.

Sở Hi Thanh không muốn dùng điểm võ đạo vào các phương diện ngoài thiên

phú huyết mạch. Tuy nhiên, khi đối mặt với tình huống như này, đúng là phải có

ngoại lệ.

Bát Phong Bất Động là một thức cực chiêu có thể đánh quần chiến.

Sở Hi Thanh không muốn bất cẩn, lúc này có thêm một phần sức chiến đấu

cũng tốt, thêm một lá bài cũng hay.

Lúc này, một lượng lớn tin tức lập tức tràn vào trong đầu óc của Sở Hi Thanh.

Đó là một đám trí nhớ có liên quan đến việc dùng đao, có hình ảnh, có chân ý,

cũng có cả hàm nghĩa. . .

Sở Hi Thanh có cảm giác giống như đây vốn là trí nhớ thuộc về mình.

Cho đến ngày hôm nay mới nhớ ra.

Cơ bắp của hắn cũng sinh ra một loại bản năng như đã được tập luyện nhiều lần.

Một thức cực chiêu này giống như đã được hắn tập luyện trăm lần ngàn lần, có

thể nói là cực kỳ quen thuộc.

Cùng lúc đó, trong đầu Sở Hi Thanh cũng xuất hiện một đoạn tin tức khác.

---Có dùng 350 điểm võ đạo để hòa Cực Chiêu - Bát Phong Bất Động vào trong

Truy Phong đao pháp hay không?

Tất nhiên là Sở Hi Thanh chọn có.

Lần này không tốn bao nhiêu điểm võ đạo, mà đem cực chiêu hòa vào trong

Truy Phong đao pháp, chính là phương pháp gia tăng uy lực lớn nhất.

Cũng đúng lúc này, hắn đã nhìn thấy một đám giáp sĩ áo đen tràn vào trong khe

núi bên đối diện.

. . .

Thống soái của quận quân Tây Sơn tên là Diêm Quá, quan đến Chỉ huy sứ quận

quân Tây Sơn, hàm Chiêu Vũ đô úy Chính lục phẩm.

Vị này cất bước đi đầu tại tất cả quận quân.

Khi hắn đi vào khe núi thì nhìn thấy hai bóng người đơn độc ở phía trước, còn

có một thiếu nữ phong thái yểu điệu đang đứng ở cửa khe núi đối diện, vẻ mặt

của hắn không khỏi sững sờ.

“Lão Vân, bọn họ muốn làm cái trò gì vậy?”

Hắn hỏi chính là phí tướng của mình, Chấn Uy đô úy tòng lục phẩm Vân Khai

Dương.

Người này cũng đang nhíu chặt lông mày.

Phản ứng đầu tiên của Vân Khai Dương là có mai phục trên khe núi này, trong

lòng cũng hơi thấp thỏm.

Nhưng ngay sau đó hắn đã yên tâm hơn, hắn và Diêm Quá đều xuất thân từ biên

quân, dụng binh cẩn thận, sẽ không xuất hiện so sót lớn như vậy.

Lúc này, mấy thám mã của bọn họ đang ở trên hai vách núi.

Lúc trước, Diêm Quá còn chưa yên tâm, nên đã dùng hai con Nham ưng dị

chủng mà hắn nuôi dưỡng ra, để dò xét tình hình ở hai ngọn núi.

Nếu như Thiết Kỳ Bang có mai phục, thì tuyệt đối không thể giấu được tai mắt

của bọn họ.

“Không rõ lắm, nhưng mà hỏi một chút là biết ngay thôi.”

Vân Khai Dương cất tiếng cười, lại cao giọng hô lên: “Giả đại đường chủ, các

hạ cản ở đây là muốn làm gì? Là muốn ngăn cản quận binh chúng ta thảo phạt

trộm cướp, giết quan tạo phản sao?”

Giả Đại Lực cười gằn không thôi.

Đám quan lại và binh lính này, động một cái là muốn chụp mũ tạo phản lên đầu

của người khác.

Hai tay hắn ôm trọng kiếm, sắc mặt lạnh lùng: “Nói nhảm ít thôi! Cũng đừng

dùng quan phủ để ép người. Thái tổ Đại Ninh có quy củ, muốn điều động 200

người trở lên của quận binh địa phương, thì phải có quân lệnh và hổ phù của

Binh bộ, các ngươi mà là quan binh sao? Hôm nay lão tử liền cản ở đây, các

ngươi muốn đi cứu Anh Ma Cốc, vậy thì phải vượt qua thi thể của hai người

chúng ta.”

Lúc Giả Đại Lực nói chuyện, còn cố tình liếc nhìn Sở Hi Thanh một cái.

Lòng thầm nói, nếu như tình hình không ổn, hắn nhất định phải tùy cơ ứng biến,

không thể đần độn bỏ mệnh tại nơi này được.

Cần về phần tên này, thì hắn cũng không quan tâm lắm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 381: Đao ý cực hạn (2)


Vân Khai Dương nghe vậy thì cười to: “Giả đại đường chủ thật can đảm!”

Đồng thời, hắn lui về sau rồi phất phất tay, ra hiệu cho cung tiễn thủ ở phía sau

chuẩn bị.

“Người khác nói ngươi can đảm gan dạ, ngươi lại thật sự coi mình là hào dũng

vô song à? Ngươi muốn lấy một đánh một ngàn, vậy thì Vân mỗ sẽ chiều

ngươi.”

Hắn và Diêm Quá ở bên cạnh nhìn nhau một chút, trong lòng đều có cảm giác

cực kỳ hoang đường.

Tên Giả Đại Lực này sẽ không ngu đến mức lấy sức một người để đối kháng

với 3500 quận quân bọn họ đấy chứ?

Không! Không phải là một người, còn có một thiếu niên có tu vị bát phẩm hạ

kia nữa.

Đây hình như là Sở Hi Thanh, kẻ xếp thứ 60 trên Đông Châu – Thanh Vân

Bảng?

Còn về phần cô bé đứng ở lối vào khe núi kia, Diêm Quá chỉ liếc mắt nhìn một

cái rồi không thèm để ý.

Một thuật sư bát phẩm thì có năng lực gì?

Khi hai người họ nói chuyện, Sở Hi Thanh liền rút trường đao màu đen ở phía

sau ra, nắm bên tay trái, chuyển thành hai tay hai đao.

Đó là một thanh Ma văn đao bát phẩm mà Sở Hi Thanh lấy được từ Anh Ma

Cốc, hắn cầm tổng cộng tám thanh, tất cả đều được đeo ở phía sau lưng. Tuy

chưa đao này chưa được huyết luyện, uy lực không đủ, nhưng cũng đủ để làm

đồ dự bị.

Sở Hi Thanh nhìn về phía bảng nhân vật của mình, lại nhìn hai chữ Nhai Tí bên

trong thanh trạng thái.

---Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến trình độ siêu đẳng!

Còn có Thần Chi Thương.

---Ngươi gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, kích phát trạng thái Thần Chi Thương,

khiến chân nguyên, sức mạnh, tốc độ, linh hoạt, lực bộc phát, lực kháng đả kích

tăng gấp đôi dựa trên trụ cột vốn có. Cũng khiến tất cả võ ý tăng thêm một cấp.

Cũng nắm giữ hiệu quả phá cương ở trình độ trung đẳng, hiệu quả phá pháp

thuật ở trình độ cao đẳng, có thể quấy rầy và phá diệt tất cả lực lượng pháp

thuật trên thế gian!

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên.

Hắn hoành đao trước ngực, nội tâm tràn đầy tự tin: “Giả huynh, ngươi lên đi!

Đối phương nhất định sẽ dùng cung nỏ để tiêu hao thể lực chúng ta trước, trận

cung nỏ này liền giao cho ngươi.”

Giả Đại Lực nghe vậy thì sững sờ, hắn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt khó hiểu:

“Tại sao lại là ta lên?”

Hắn thấy Sở Hi Thanh khí thế hùng hổ, còn tưởng rằng tên này muốn xông lên

trước, trực tiếp giết vào trong đại quân nữa cơ.

“Không phải Giả huynh ngươi, chẳng lẽ lại là ta?” Sở Hi Thanh cũng nhìn Giả

Đại Lực với ánh mắt kỳ quái: “Giả huynh, lẽ nào ngươi cho rằng tu vị của ta

bây giờ có thể chống đỡ được mấy trăm mũi tên và cung nỏ sao? Yên tâm đi,

chỉ cần Giả huynh có thể chống đỡ một lát là được, chỉ năm mươi cái hô hấp

thôi! Huynh muội chúng ta liền có thể phá địch!”

Giả Đại Lực nghe vậy liền cười gằn không thôi, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải

kẻ vô sỉ như vậy.

Rõ ràng là tên này muốn đến đây sóng vai chiến đấu cơ mà.

Giả Đại Lực quay đầu nhìn lại, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở lối vào khe

núi phía sau một chút.

Đây chính là muội muội Sở Vân Vân của Sở Hi Thanh.

Thiếu nữ này cũng đến đây cùng bọn họ, nhưng vẫn đứng ở lối vào khe núi chứ

không đi vào trong.

Tuy rằng cô bé này là thuật sư bát phẩm, thực lực cũng rất tốt. Hỏa Diễm Thần

Chỉ lúc nãy đã có uy lực của thất phẩm, thiêu chết một vị võ tu lục phẩm đang

bị trọng thương.

Giả Đại Lực lại sinh lòng ngờ vực, lòng thầm nói hai tên này có được không

thế?

Nói cái gì mà huynh muội chúng ta liền có thể phá địch?

Với thực lực của hai người này, mà có thể phá được 3500 binh lính?

Mặc dù kỷ luật của quận quân không tốt, tốt mã dẻ cùi mà thôi, nhưng dù sao

cũng là quan quân của triều đình, đủ để đối kháng với tám trăm tinh nhuệ của

Tuyển Phong Đường.

Hơn nữa, Sở Vân Vân cũng đứng quá xa rồi, khoảng cách phải có một dặm.

Nhưng khoảng cách thi triển pháp thuật của thuật sư bát phẩm chỉ có một trăm

trượng là nhiều nhất, đây còn phải là người có thiên phú dị bẩm, tu hành pháp

thuật mạnh mẽ mới làm được.

Tuy nhiên, khoảng cách này đúng là thuận tiện cho việc chạy trốn.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó vẫn tiến lên hai bước.

Cũng không phải là Giả Đại Lực tin tưởng lời nói của Sở Hi Thanh, mà là hắn

đang nhìn tình hình.

Có thể đánh thì đánh, không thể đánh liền chạy. Dù sao thì hắn vẫn gánh nổi

một hai trận mưa tên.

Cũng vào thời điểm này, Chiêu Vũ đô úy Diêm Quá ở phía đối diện hiện lên vẻ

lăng lệ.

“Giết!”

Hắn và Vân Khai Dương đều lăng không bay ngược về sau, nhường cho cung

tiễn thủ ở sau lưng tiến lên.

Khoảnh khắc này, hơn năm trăm mũi tên được b*n r*.

Do độ rộng của khe núi này, nên chỉ có bốn mươi cái trọng nỏ có thể bẳng thẳng

về phía Giả Đại Lực.

Những cái còn lại đều phải dùng phương pháp bắn cao, bọn họ bắn lên không,

bao trùm khoách cách một dặm phía trước. Những trận mưa tên này được thuật

sư hỗ trợ, nên uy thế rất kinh người.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 382: Đao ý cực hạn (3)


Giả Đại Lực không để ý chút nào, đột nhiên vung kiếm lên chém.

Tốc độ xuất kiếm của hắn không nhanh, nhưng lại ngậm lấy một luồng lực hút

và đẩy mạnh mẽ, chỉ vẻn vẹn một gạt một chém, liền có thể ngăn hơn nửa mũi

tên. Hắn cũng lù lù bất động dưới màn mưa tên đen xì này.

Vào lúc này, Sở Hi Thanh ở phía sau cũng ra tay, hắn cầm hai thanh đao, toàn

thân có cuồng phong và sấm sét vờn quanh.

Hai cây trường đao cũng là thế như thuấn ảnh, Sở Hi Thanh hoặc là đẩy hoặc là

gạt, hoặc chém hoặc đánh, hỗ trợ Giả Đại Lực chặn những con cá lọt lưới.

Trong khoảnh khắc, vô số tia lửa lóng lánh xuất hiện, những tiếng ‘leng keng

leng keng’ vang lên không ngớt.

Chỉ trong vòng một cái hô hấp, hai tay của Sở Hi Thanh đã chém không dưới ba

mươi lần. Màn đao dày đặc này không chỉ phong tỏa phía trước của hai người

như gió thổi không lọt, mà còn phản xạ những mũi tên này, vật quy nguyên chủ!

Bên trong trận tên kia phát ra từng tiếng k** r*n, chỉ trong khoảng thời gian

ngắn ngủi này, đã có hơn ba mươi người bị mũi tên bắn ngược trở về mà bị

thương hoặc là chết tại chỗ.

Mũi tên mà Sở Hi Thanh phản xạ lại, không chỉ phản xạ một trăm phần trăm

sức mạnh của bọn họ, mà còn có thể ẩn chưa thêm đao kình của hắn.

Mà trong khe núi chật hẻm này, những cung tiễn thủ có tu vị cửu phẩm kia, vừa

không có sức chống đỡ, lại không có chỗ để né tránh, tất cả đều bị chết ngay tại

chỗ.

“Hả?”

Giả Đại Lực lấy làm kinh hãi, nhìn đám mưa tên bị Sở Hi Thanh phản xạ trở về

kia.

Hắn thầm nghĩ đao pháp của người này cũng có vẻ rất khá.

Không chỉ đao rất nhanh, mà kỹ xảo dùng đao cũng rất mạnh, không hổ danh là

thiên kiêu xếp thứ 60 trên Thanh Vân Bảng!

Chỉ trong một chốc lát này, đã có hơn năm mươi cung tiễn thủ của đối phương

bị ngã xuống bởi mũi tên của mình b*n r*.

Tuy nhiên, Giả Đại Lực vẫn không coi trọng. Quận quân có hơn ba ngàn người,

thay phiên nhau bắn thì cũng có thể bắn mấy trăm lượt.

Sở Hi Thanh múa đao nhanh như vậy, không đến nửa khắc thời gian là sẽ không

nhấc nổi tay.

Nhưng điều khiến Giả Đại Lực kỳ quái chính là, cơn lốc ở quanh người tên này

càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Khiến cho những mũi tên kia đều không thể rơi

xuống đất, tất cả đều xoay vòng vòng ở trên không trung.

Đây là . . . Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ?

Không đúng! Còn có cả pháp thuật của thiếu nữ ở phía sau.

Lúc này, Sở Vân Vân đã triệu hoán ra con Toan Nghê cực lớn kia, bảo hộ ở bên

người nàng.

Còn làm cho trong cơn lốc của Sở Hi Thanh có những ngọn lửa cháy hừng hực,

lửa và gió tăng uy thế cho nhau, làm cho cơn lốc kia gia tăng mấy lần trong một

thời gian ngắn ngủi, mà lại còn có rất nhiều sấm chớp đang tràn ngập ở bên

trong.

Vấn đề là Sở Hi Thanh cũng không sử dụng đao gió mà mâu lôi để tấn công đối

phương.

Hai tên đô úy là Diêm Quá và Vân Khai Dương ở bên đối diện lại rất thản

nhiên.

Bọn họ đang đứng trên một vách đá bằng phẳng, trong mắt hàm chứa ý lạnh,

nhìn từ trên cao xuống bên dưới.

Trong mắt bọn họ, hành vi một mình chống đỡ mưa tên của Giả Đại Lực là quá

nguy xuẩn.

Tuy nhiên, đao pháp và thiên phú mà thiếu niên kia đang biểu hiện, cũng khiến

cho bọn họ rất kiêng kị.

Người này không thẹn với danh xưng thiên kiêu! Chỉ cần kẻ này không chết

non, tương lai nhất định sẽ tiến vào Địa Bảng.

Nhưng Sở Hi Thanh càng xuất sắc, thì sát ý trong lòng bọn họ càng nhiều hơn.

Giả Đại Lực chống đỡ mưa tên này đầy đủ năm mươi cái hô hấp.

Ngay khi trong lòng Giả Đại Lực bắt đầu thấy chột dạ, chuẩn bị tính toán đường

rút lui, và vẻ châm biếm trong mắt của hai tên đô úy càng đậm hơn. Thì Sở Hi

Thanh chọt cúi đầu, nhìn một đống mũi tên ở chung quanh mình.

Hắn tính toán qua, số lượng mũi tên ở quanh đây phải có 19.000 mũi tên là ít.

Cũng đã đủ rồi.

Ngày xưa có Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên, hôm nay có Sở mỗ hắn

cũng dùng Giả Đại Lực mượn tên.

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên: “Chắc là đủ rồi, mời Giả huynh lùi về phía

sau! Tiếp đó ngươi chỉ cần để ý đến hai tên lục phẩm kia là được. Còn lại đám

thất phẩm trở xuống thì giao cho huynh muội chúng ta đối phó.”

Vẻ mặt Giả Đại Lực tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, hắn nhìn Sở Hi Thanh

một chút, sau đó lùi lại hai bước.

Giả Đại Lực không quá tin tưởng tên này, nhưng cũng không có ý định hoàn

toàn mặc kệ tên này.

Sở Hi Thanh lấy song đao chống đỡ mưa tên, sau đó ánh mắt hắn lăng lệ, con

ngươi chuyển sang màu tím, mái tóc dài cũng thoát khỏi dây buộc tóc, không

gió tự bay!

“Nã Phong Ngự Điện, lên cho ta!”

Chân phải hắn đạp mạnh xuống đất, sức mạnh gia tăng của Thần Lực Đan khiến

cho những mũi tên ở phạm vị ba trượng trên mặt đất đều dồn dập bay lên, lao về

phía không trung.

Chúng nó lại bị cơn lốc kia cuốn sạch, trực tiếp vượt lên cao hơn hai mươi

trượng, sau đó từng mũi từng mũi tên bị lửa bên trong đó thiêu đốt, lại có dòng

điện quấn quanh, lại kết hợp với một đạo đao gió, bắt đầu rơi xuống từ trên

không trung.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 383: Đao ý cực hạn (4)


Uy lực của những mũi tên này chắc chắn không thể so sánh với những mũi tên

được b*n r* từ trọng nõ. Nhưng lại mạnh hơn những mũi tên của đám cung tiễn

thủ kia nhiều.

Chúng nó kết hợp với đao gió, lại có dòng điện quấn quanh, thậm chí có năng

lực phá giáp phá cương ở một trình độ nhất định.

Càng trí mạng hơn là, sau khi những mũi tên này rơi xuống, ngọn lửa kia

thường cháy hừng hực không tắt. Mặc kệ đám cung tiễn thủ có dập như thế nào

thì cũng không tắt, trái lại còn càng cháy càng to.

Mà lúc này, phía mặt đông của khe nói, lại có một cơn gió lạnh lẽo thấu xương

thổi qua.

Sở Hi Thanh cảm nhận được sức gió này, hắn hơi ngẩn ra, sau đó lại cười ha ha:

“Trời cũng giúp ta!”

Thật ra thì điều này cũng nằm trong kế hoạch của hắn, thời tiết cuối tháng mười

hai rồi, chiều gió hoặc là hướng tây hoặc là hướng bắc.

Sở Hi Thanh chỉ là không có bản lĩnh xem thiên tượng, cho nên không biết khi

nào mới có gió đến.

Tuy nhiên, việc này cũng không đáng kể, có thì là dệt hoa trên gấm, khiến cho

uy lực của mũi tên tăng mạnh, nếu như không có thì vẫn có thể phá địch.

Khi những mũi tên kia liên tục trút xuống, đám cung tiễn thủ ở đối diện liên tục

ngã xuống giống như lúa mạch bị gặt hái.

Đám cung tiễn thủ kia chỉ mặc giáp nhẹ, căn bản là không có sức chống cự khi

đối mặt với mưa tên này. Bọn họ dùng đao kiếm để chống đỡ, thường chỉ có thể

ngăn cản năm sáu mũi tên, sau đó sẽ bị một mũi tên bắn trúng, rồi trong thời

gian cực ngắn đã biến thành nhím, sau đó toàn thân đều bốc cháy hừng hực như

một bó đuốc.

Những ngọn lửa này lại lan tràn rất nhanh, dưới sự trợ giúp của ngọn gió tây

kia, nó nhanh chóng lan ra phía đông, mà sương khói bắt đầu nổi lên.

Gió trợ giúp cho lửa, tất cả những người bị dính một chút lửa thôi, đều sẽ bị

ngọn lửa này thiêu đốt ra khắp thân thể.

Điều này khiến cho mấy trăm tên cung tiễn thủ đều kinh hãi.

Trên khe núi chật hẹp này, bọn họ muốn tránh cũng tránh không được, hoặc là

bị mưa tên bắn thành cái sàng, hoặc là bị thiêu đốt thành tro bụi.

Mà lúc này, Sở Hi Thanh lại nhanh chân đi về phía bọn họ, hắn còn mang theo

cơn lốc càng ngày càng mạnh kia, những mũi tên rơi xuống cũng càng ngày

càng trí mạng, càng ngày càng mạnh mẽ hơn!

Giả Đại Lực ở phía sau thì lại ngây người ra, hai mắt nhìn đăm đăm.

Hắn thầm nói, cái tên này thật sự là không nói láo.

Xem tình hình bây giờ, hai huynh muội này có thể phá tên trận của đối phương

thật!

Sau đó, Giả Đại Lực vội vàng đạp chân xuống mặt đất, đem những mũi tên

quanh đó bay lên, rồi dùng cương lực quấn quanh, ném những mũi tên này vào

trong cơn lốc trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.

Thật ra thì ở đây có hơn 19000 mũi tên, Sở Hi Thanh chỉ lợi dụng chưa đến một

phần năm. Mỗi một bước của hắn, chỉ cuốn được hơn ba ngàn mũi tên bay lên,

vẫn còn rất nhiều mũi tên đều đang rơi xuống giữa đường.

Lãng phí. . . lãng phí. . .

Sở Hi Thanh bước được năm mươi bước, thì có ít nhất 150 vị cung tiễn thủ chết

dưới cơn mưa tên.

Chấn Uy đô úy Vân Khai Dương đã phản ứng lại, sắc mặt đen xì: “Thuật sư

đâu? Thuật sư chết ở đâu rồi? Mau dừng cơn gió này lại cho ta!”

Diêm Quá ở đối diện hắn thì lại thầm nghĩ, mười mấy vị thuật sư bát phẩm ở

trong quân của mình nào có năng lực này chứ?

Khoảng cách thi triển pháp thuật của thuật sư bát phẩm, cao nhất là năm mươi

trượng. Huống hồ, mưa tên dày đặc như vậy, nào có không gian để bọn họ thi

triển?

Diêm Quá lắc đầu: “Tất cả cung tiễn thủ lùi về phía sau, giáp sĩ tiến lên! Không

cần dừng gió, mau dập lửa cho ta!”

Tuy rằng hắn và Vân Khai Dương cũng cắt xén một ít tiền, nhưng vẫn bỏ chút

công sức để thao luyện binh lính.

Theo một tiếng ‘oanh’ vang lên, những giáp sĩ ở giữa trận đều dựa vào hai bên

vách núi, để cho đám cung tiễn thủ phía trước có một con đường rút lui về phía

sau.

Cùng lúc đó, bọn họ giơ trọng thuẫn ở trong tay lên, tựa như từng mảnh từng

mảnh vảy giáp bao trùm trên không trung.

Hơn một nghìn tên giáp sĩ này, nhìn qua liền giống như một con rồng dài bằng

sắt thép đang phun trào bên trong khe núi.

Những mưa tên kia đánh lên trên trọng thuẫn, phát ra những tiếng vang ‘thùng

thùng’ dày đặc, nhưng không thể lay động được chúng.

Tuy rằng những mũi tên lửa này đang thiêu đốt, nhưng lại không thể nào đốt sắt

thép. Ngoài ra, rất nhiều thuật sư bát phẩm ở trong trận cũng đang cố gắng dập

lửa.

Đứng đầu con rồng sắt thép kia là mười lăm vị trọng thuẫn thủ.

Bọn họ như một vách tường sắt, ngăn chặn tất cả mọi thứ, lại chỉnh tề đẩy mạnh

về phía trước.

Phía sau bọn họ là mười lăm vị trọng mâu thủ có tu vị cao đến bát phẩm, bọn họ

ăn mặc giáp sắt rất dày, chỉ cái áo giáo này cũng đã có thể phòng ngự đám mưa

tên dày đặc kia rồi.

Bọn họ bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, trọng

mâu trong tay thì lại vững như bàn thạch.

Chỉ cần kẻ này dám đến gần, mười mấy thanh trọng mâu trong tay bọn họ sẽ

đâm người này thành cái sàng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 384: Đao ý cực hạn (5)


Sở Hi Thanh lại không sợ chút nào, nhấc đao tiến lên, dáng người vẫn ung dung

thoải mái.

Ngay khi song phương tiến cận ba mươi trượng, sau lưng Sở Hi Thanh bỗng

nhiên hiện ra một con cự thú đầu rồng thân sài có thần thái dữ tợn.

Nó dài tầm năm trượng, đầu thì to bằng vại nước, lơ lửng giữa không trong.

Hơn nữa, nó còn uy phong lẫm liệt, mặc kệ là sừng hay da lông, nanh vuốt hoặc

lân phiến (vẩy), tất cả đều rất sống động.

Khoảnh khắc này, mấy trăm tên giáp sĩ đi đầu đều nhíu chặt lông mày, trong

mắt hiện ra vẻ đau đớn.

Lúc này, bọn họ cảm giác như có một thanh đao đang chém thẳng vào nơi sâu

trong tâm linh của bọn họ.

“Đao ý?” Hai tên đô úy lục phẩm đứng trên vách đá đều kinh ngạc, vẻ mặt chấn

động không thôi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ hồi hộp ngơ ngác.

Tại sao đao ý của kẻ này lại mạnh mẽ như vậy?

Thậm chí còn có thể để cho hai người lục phẩm như bọn họ cảm thấy một luồng

uy áp nặng trình trịch!

“Nhai Tí đao ý?” Diêm Quá lập tức nhớ lại những miêu tả bên trong Luận Võ

Thần Cơ, gặp mạnh càng mạnh.

Kẻ địch càng nhiều thì đao ý của người này càng mạnh, nhiều nhất có thể làm

cho môn đao ý này tăng lên hai đến ba cấp bậc.

Nhưng mà Diêm Quá vẫn không hiểu.

Bởi vì tình hình trước mắt đã vượt qua thường thức của hắn.

Diêm Quá cũng từng nhìn thấy một ít cao thủ trên Danh Hiệp Bảng tu luyện võ

ý lên tầng thứ mười, nhưng cường độ võ ý của bọn họ chỉ mạnh hơn đao ý của

Sở Hi Thanh lúc này một đường.

Cái tên này có đao ý tầng mười? Đùa gì thế?

Sở Vân Vân đứng ở lối vào khe núi cũng nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ

rung động.

Dường như đao ý của tên này lại tiến bộ rồi?

Hắn còn thích hợp tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao hơn cả nàng tưởng tượng!

Thần sắc Sở Vân Vân hơi phức tạp, nàng lại nghĩ đến vị sư phụ chỉ điểm cho

mình tu luyện Nhai Tí đao ý khi nàng gia nhập Vô Tướng Thần Tông.

Nếu như sư phụ có thể nhìn thấy tình cảnh này, không biết sẽ vui vẻ đến mức

nào. . .

Sở Hi Thanh hai tay nhấc đao, chậm rãi bước đi bên trong khe núi.

“Quỳ xuống cho ta!”

Khoảnh khắc này, con cự thú Nhai Tí kia phát ra một tiếng rít gào chấn động

trời xanh.

Hơn trăm tên giáp sĩ ở phía trước đã không thể chống đỡ nổi. Bọn họ là những

kẻ đứng mũi chịu sào, bị đao ý trùng kích khiến cho miệng mũi chảy máu, trực

tiếp quỳ trên mặt đất.

Sau khi đao ý bạo phát, Sở Hi Thanh cũng cảm thấy não của mình đang sưng

lên.

Trong lòng hắn hiểu ra, đây là do sức mạnh nguyên thần của hắn không đủ.

Tuy rằng Nhai Tí đao ý của hắn rất mạnh, nhưng sức mạnh nguyên thần của hắn

lại không đủ để chống đỡ, thậm chí còn không đủ để phát huy uy lực chân chính

của Nhai Tí đao ý.

Theo lý thuyết, đao ý của hắn bây giờ là tầng thứ tám, cộng thêm địch ý và sát ý

và Thần Chi Thương, đao ý của hắn có thể tăng lên đến tầng thứ mười một.

Nhưng mà bây giờ, hắn chỉ phát huy ra được uy lực của tầng thứ chín. Chỉ vì

sức mạnh nguyên thần của hắn quá yếu, không chống đỡ nổi.

Vì vậy, sau trận chiến này, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là gia tăng sức mạnh

nguyên thần của mình lên.

Tuy nhiên, chuyện này không cản trở Sở Hi Thanh tiếp tục gặt hái sinh mệnh.

Lúc này, những nơi Sở Hi Thanh đi qua đều là máu tươi tung tóe. Đám giáp sĩ

quỳ trên mặt đất đều không thể phản kháng, tất cả đều bị hắn một đao chặt đầu.

Từng vị từng vị giáp sĩ có tu vị bát phẩm cửu phẩm, lại bị hắn chém đầu tựa như

những cái cọc gỗ.

Những giáp sĩ còn đứng thẳng ở phía trước Sở Hi Thanh thì vẻ mặt đã hoàn

toàn là sợ hãi, bọn họ cầm thuẫn ở trong tay, từng bước từng bước lùi về phía

sau.

Tấm thuẫn và giáp sắt ở trên người bọn họ, đều không thể bảo vệ bọn họ an

toàn.

Chỉ cần người tiếp cận Sở Hi Thanh trong phạm vi năm mươi trượng, tất cả đều

miệng mũi chảy máu, quỳ xuống mặt đất.

“Đồ con hoang!”

Đây là một tên giáp sĩ quỳ gối ở nơi không xa Sở Hi Thanh.

Hắn chính là một Tổng kỳ của quận binh, quan hàm chính bát phẩm, khi Sở Hi

Thanh đến gần thì hắn dùng tất cả sức lực, một kiếm đâm thẳng về phía ngực Sở

Hi Thanh.

Có điều, kiếm của hắn vừa mới đâm ra, đầu của hắn đã lăn trên mặt đất.

Đao của Sở Hi Thanh nhanh như chớp như điện, đã vượt qua cực hạn của mắt

thường, vung tay lên là đã chặt đứt đầu của hắn.

Mà lúc này, mỗi một bước của Sở Hi Thanh, đều khiến cho đám giáp sĩ kia lùi

lại phía sau một bước.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời bắt đầu nổi mưa phùn, lại bị cơn lốc trên đầu Sở

Hi Thanh quét sạch, sau đó tụ thành một ít bụi băng rơi xuống, tăng thêm vài

phần uy thế cho hắn.

Giả Đại Lực đi theo sau Sở Hi Thanh ở khoảng cách ba bước, hắn không khỏi

nuốt một ngụm nước bọt.

Thiếu niên trước mắt hắn này, tựa như có thể lấy một địch ngàn thật! Lại còn

không cần hắn nữa
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 385: Đao ý cực hạn (6)


Vân Khai Dương ở trên vách đá cũng nhíu chặt lông mày.

Lúc này, khí thế của một đội quân mấy ngàn người, lại không bằng một mình

Sở Hi Thanh!

Lúc này, Vân Khai Dương chỉ có một ý nghĩ, vị thiên kiêu xếp hạng 60 trên

Thanh Vân Bảng này, quả thực là danh bất hư truyền.

Đổng Lâm Sơn vẫn còn đánh giá thấp tên này.

“Không thể tiếp tục như vậy, đao ý của người này quá mạnh. Nhân số không hề

có tác dụng gì đối với hắn. Binh sĩ tu luyện bí pháp Hoàng Đạo trong quận quân

quá ít, không đủ để chống lại hắn.”

Diêm Quá híp mắt lại: ‘Chỉ có thể để cao thủ xông lên! Tất cả thất phẩm ở trong

quân, đều sóng vai tiến lên cho ta!”

Quận quân Tây Sơn có tổng cộng bốn vị Thiên hộ, tám vị phó thiên hộ, tất cả

đều là cao thủ thất phẩm.

Tuy nhiên, hôm nay xuất phát khá vội vàng, nên chí có bảy vị đến.

Đám người còn lại hoặc là về quê ăn tết, hoặc là đang chơi đùa ở trong thanh

lâu bên trong thành.

Sau khi bảy người này nghe thấy mệnh lệnh, tất cả đều cau mày. Bọn họ không

dám cãi lệnh, tất cả đều lăng không mà đến, xông lên trước toàn quân.

Lúc này, Diêm Quá cũng đè đao bên hông: “Lão Vân!”

Vân Khai Dương cũng là vẻ mặt lẫm liệt, gật đầu một cái.

Uy thế của Sở Hi Thanh quá đáng sợ, khiến cho hai người bọn họ không có bao

nhiêu lòng tin với đám thất phẩm bên dưới.

Tuy rằng đám Thiên hộ thất phẩm bên trong quận quân này đều có sức chiến

đấu thất phẩm.

Nhưng một nửa trong đó đều cạp váy Thẩm gia, một nửa còn lại cũng bị rượu

thịt và sắc đẹp làm cho thân thể yếu đuối, thực lực không còn bao nhiêu.

Nếu như bảy vị Thiên hộ này còn không bắt được Sở Hi Thanh, vậy thì chỉ có

thể dựa vào hai người bọn họ.

Vấn đề là phía sau Sở Hi Thanh còn có một Giả Đại Lực.

Sức chiến đấu của kẻ này cực cao, gần như có thể sánh vai với lục phẩm

thượng. Hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Giả Đại

Lực.

Hiện giờ, Vân Khai Dương chỉ hy vọng bảy người này liên thủ, có thể làm cho

Sở Hi Thanh lộ sơ hở.

Chỉ cần có một sơ hở nhỏ nhoi, bọn họ có niềm tin kiềm chế được Giả Đại Lực,

rồi g**t ch*t thằng nhãi ranh này.

Khi hai vị đô úy thất phẩm này đang tập trung tinh thần, thì Giả Đại Lực cũng

nhấc trọng kiếm lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Hi Thanh.

Hắn đang nghĩ, cái tên này có thể chống đỡ được sao?

Hai mắt Giả Đại Lực lóe sáng.

Chỉ cần Sở Hi Thanh có thể chống đỡ mấy tên thất phẩm này. . .

Không! Chỉ cần Sở Hi Thanh có thể chống đỡ được một thời gian ngắn, hắn

nhất định có thể giết cho đám người này phải lùi khỏi khe núi này!

Sở Hi Thanh thì lại híp mắt lại.

Trong khoảnh khắc này, hắn tiến vào một trạng thái kỳ lạ, nỗi lòng bằng phẳng

như mặt nước trong giếng cổ, chiếu rọi thế giới xung quanh, cũng cảm nhận

được tất cả biến hóa nhỏ nhất trong phạm vi mười trượng chung quanh, thậm

chí còn cảm nhận được cả cây cỏ ở xung quanh đây lay động.

Tâm không sóng lớn như giếng cổ, yên lặng nhìn sự tồn tại của vạn vật!

Lúc này, trong màn hình huỳnh quang hư ảo được Sở Hi Thanh thu nhỏ lại,

thiên phú Thái Thượng Thông Thần (nhất giai) của hắn, bỗng nhiên biến thành

hai chữ (nhị giai).

Sở Hi Thanh lại không chú ý, trong mắt của hắn chỉ có bảy tên thất phẩm đang

xông lên kia.

Người xông lên đầu tiên là một đại hán cầm trường mâu.

Hắn lao đến năm trượng phía trước Sở Hi Thanh, sau đó lăng không nhảy lên

một cái, rồi từ trên trời lao xuống tựa như thiên binh thiên tướng, trường mâu

trong tay lại rơi xuống tựa như trời phạt.

Mặt Sở Hi Thanh không đổi sắc, mãi cho đến khi trường mâu của người này

xuất hiện ở ba thước trước người hắn, thì hắn mới nghiêng người né tránh.

Thanh trường mâu kia sượt qua người của hắn, thương kình sắc bén khiến cho

tay trái của Sở Hi Thanh hiện lên một vết máu chói mắt.

Lúc này, đao trên tay phải của Sở Hi Thanh lại di động nhanh như ảo như mộng.

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Theo một mảnh ánh đao màu trắng bạc xuất hiện, đầu của người này trực tiếp

bay lên trên không trung.

Hai mắt hắn trợn trừng, chết không nhắm mắt!

Đao của Sở Hi Thanh lại còn nhanh hơn lúc trước đến ba bốn phần!

Thế mà người này vẫn còn ẩn giấu thực lực!

Sở Hi Thanh lại cười khinh thường, trong lòng thầm mắng một tiếng ‘ngu

xuẩn’.

Vũ khí của người này chính là trường mâu!

Cái gọi là dài một tấc thì mạnh một tấc, trường mâu lại là binh khí nặng.

Khi bị đám người kia vây công, thì kẻ này là kẻ địch nguy hiểm nhất.

Bởi vậy, Sở Hi Thanh tình nguyện cánh tay của mình bị thương, cũng muốn diệt

trừ người này trước.

Tuy nhiên, sau khi bị thương thì trạng thái Táng Thiên Chi Vũ cũng xuất hiện.

---Ngươi bị thương nhẹ, kích phát trạng thái Táng Thiên Chi Vũ, tố chất thân

thể tăng cương bảy phần mười, cũng nắm giữ lực lượng phá pháp thuật ở cường

độ trung đẳng!

---Ngươi càng bị thương thì càng mạnh mẽ!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 386: Đao ý cực hạn (7)


Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu, tuy rằng thực lực tăng lên là chuyện tốt, nhưng tiền đề

là phải bị thương, đúng là làm người ta đau đầu.

Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua cũng chui ra từ cơ thể của hắn, nó ẩn nấp ở bên trong

vạt áo của Sở Hi Thanh, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, còn bất mãn mà kêu lên một

tiếng.

Chủ nhân của nó lại cố ý bị thương.

Vừa rồi, nó chuẩn bị hóa thành cương giáp, trợ giúp Sở Hi Thanh chống đỡ một

mâu kia!

Hơn nữa, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, Sở Hi Thanh chỉ sự dụng Nhai Tí

đao ý của cả hai, chứ không hề dùng đến nó, điều này khiến cho tiểu Tóc Húi

Cua rất là bất mãn.

Cùng lúc đó, sáu người còn lại cũng đã đi đến trước người Sở Hi Thanh.

Bọn họ đều nhận được một bài học từ cái chết của đồng liêu, tất cả đều nhất trí

hành động, cùng tiến cùng lùi.

Sáu thanh binh khí của bọn họ đồng thời xuất hiện ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Nếu như là trước kia, Sở Hi Thanh cũng chỉ có thể lùi lại.

Hắn nhất định phải dụ dỗ đối phương truy kích, để cho bọn họ tách khỏi nhau,

rồi dùng không gian và khoảng cách để đổi lấy cơ hội ra tay.

Nhưng bây giờ thì. . .

Cực chiêu – Bát Phong Bất Động!

Song đao của Sở Hi Thanh vung lên, đao trấn bát phương.

Một thức cực chiêu này được xưng là, chỉ cần kẻ địch không quá tám người,

liền có thể bất động như núi.

Thật ra thì đây là một môn đao pháp có kỹ xảo mượn lực đả lực, mượn lực hóa

lực cao thâm.

Lấy sức của một người, đánh lại nhiều người, lại có thể kết hợp với Nhai Tí đao

ý của hắn.

Binh khí của bảy người va chạm với nhau, nhất thời nhấc lên một mảnh ánh

sáng trắng, những tiếng leng keng vang lên liên tục, đồng thời còn có một lượng

lớn tia lửa.

Nơi đó bị đao cương bao phủ, vách đá bốn phía đã xuất hiện vô số những vết

cắt nhỏ bé.

Sau tên Thiên hộ đều hiện lên vẻ âm lãnh, nội tâm lại cực kỳ uất ức.

Đao của Sở Hi Thanh quá nhanh, nhanh hơn bất cứ ai trong số họ.

Nhưng nếu chỉ có nhanh, thì vẫn không thể nào chống lại sáu người bọn họ liên

thủ.

Mỗi một đao của tên này đều có thể chuyển dời sức lực của một người khác lên

những người còn lại.

Chẳng khác gì bọn họ đang phải đối mặt với sức mạnh của hai người, khi nhiều

nhất thì còn phải đối mặt với sức mạnh của ba người trên một đao.

Điều này khiến cho sáu người không ngừng lảo đảo lùi về sau, bị đao của Sở Hi

Thanh đánh cho bay ngược ra mấy trượng, cũng không thể nào vây công cả

trước lẫn sau được.

Mà lúc này, còn có vô số mưa tên mang theo ngọn lửa rơi xuống từ trên không

trung.

Đó là thiếu nữ ở lối vào khe núi, nàng đang thao túng những mũi tên này từ xa.

Bởi vậy, nhìn qua thì như sáu người bọn họ liên thủ, nhưng thật ra thì người ra

tay với Sở Hi Thanh trong cùng một lúc, tuyệt đối không vượt quá hai người!

Lúc này, điều duy nhất khiến cho sáu tên Thiên hộ vui mừng chính là, Sở Hi

Thanh không có một thanh đao tốt.

Thanh Kinh Lôi Đao thất phẩm hạ kia của hắn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ

được tần suất chém giết cường độ cao này, nhưng thanh Ma văn đao bên tay trái

của Sở Hi Thanh thì lại chỉ chống đỡ được ba mươi hiệp là cùng, thân đao sẽ

phải nứt toác, nhất định phải đổi đao!

Mà theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Diêm Quá và Vân Khai Dương đã càng

ngày càng âm trầm.

Khóe môi Giả Đại Lực lại cong lên, ánh mắt càng ngày càng sáng rực.

Ba người bọn họ đều nhìn ra, mặc dù Sở Hi Thanh vẫn đang nằm ở thế hạ

phong, nhưng thế tiến công của sáu người kia đang bị hắn dẫn dắt, từ từ tách

rời!

Trình độ văn chương của Đổng Lâm Sơn cực cao, không cố tình khoe khoang

khoác lác.

Người này. . .công nhận là hắn có thể lấy một địch ngàn!

Tuy nhiên, đó là tương lai chứ không phải hiện tại!

“Đáng chết!”

Diêm Quá đã không thể đứng nhìn nữa, hắn nhảy từ trên vách đá cao hai mươi

trượng xuống, trực tiếp bay về phía Sở Hi Thanh.

“Lão Vân!”

Chấn Uy đô úy Vân Khai Dương cũng phản ứng, hắn biết nếu tiếp tục như vậy,

chỉ sợ mấy tên Thiên hộ bên dưới sẽ ngã trong tay Sở Hi Thanh.

Giả Đại Lực lại cười ha ha: “Các ngươi muốn cứu người? Vọng tưởng!”

Sở Hi Thanh đã chặn đứng tất cả quận quân, thậm chí còn giết một tên thất

phẩm rồi. Giả Đại Lực hắn lại không ngăn cản nổi hai tên lục phẩm hạ hay sao?

Cả người hắn bỗng nhiên bay nhào lên, tựa như một con gấu xông thẳng về phía

Diêm Quá.

Theo một tiếng nổ ầm ầm, bóng người của Diêm Quá bị hắn đẩy lùi về đến tận

mười trượng.

Giả Đại Lực thì lại không lùi một bước, trái lại còn tiến lên, một kiếm khóa lại

trường kích của Vân Khai Dương. Binh khí của hai người mang theo lực trùng

kích to lớn, làm cho cương lực vung tung tóe bên trong khe núi, đá vụn bay tán

loạn.

“Giả mỗ chưa nói sao? Nếu các ngươi muốn đi qua, thì phải bước qua thi thể

của ta. . .”

Ánh mắt Giả Đại Lực tràn đầy hưng phấn, khí thế dũng mãnh.

Cái khe núi chật hẹp này, rất thích hợp làm chiến trường của đệ tử Thiết Giáp

Môn như hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 387: Đao ý cực hạn (8)


Mà ngay khi Giả Đại Lực phóng lên trời, đao bên tay phải của Sở Hi Thanh hơi

rủ xuống.

Hắn đang tìm một cơ hội trong trận ác chiến kéo dài này.

Truy Phong đao pháp – Không Huyệt Lai Phong!

Đây là rút đao thức của Truy Phong đao pháp, một đạo ánh đao lóng lánh mà

mắt thường khó có thể nhìn thấy, tên cầm kiếm bên tay trái của Sở Hi Thanh

liền bị chém đứt toàn bộ tay phải.

Gió vô hình, cũng không có tướng!

Sau một đao, Sở Hi Thanh không ham chiến nữa, bước chân của hắn lùi lại phía

sau, thân như thuấn ảnh, tách ra khỏi mấy người kia chặn đánh.

Mà khi hắn lui về sau khoảng hai mươi bước, cũng là lúc đòn đánh của mấy

người kia hết lực.

Sở Hi Thanh lại bỗng nhiên tiến lên.

Truy Phong đao pháp – Phong Lôi Giao Gia!

Chiêu thức này luyện đến cực hạn, có thể chém liên tục năm đao trong nháy

mắt.

Sở Hi Thanh bây giờ chỉ có thể chém ba đao, lại chém đầu của một vị Thiên hộ

cầm kiếm thành hai nửa.

Bốn người còn lại nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cùng dồn dập lùi nhanh về phía sau.

Chỉ trong vòng một chớp mặt ngắn ngủi, kẻ này lợi dụng nhịp điệu để chém

chết một người, lại trọng thương một người.

Nếu tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ mấy người bọn họ sẽ chết hết ở nơi này.

Mọi người cũng chỉ là cầm chút lương bổng của triều đình, mà đây cũng không

phải là việc của triều định, không đáng liều mạng vì Anh Ma Cốc của Thẩm gia.

Mắc dù sau này quận úy Thẩm Chu có tức giận, thì cũng chỉ treo ấn từ chức là

được. Với tu vị thất phẩm của bọn họ, đi nơi nào mà chẳng kiếm được miếng

cơm ăn?

Lúc này, tình hình ở trên không trung cũng đã phát sinh biến hóa.

Giả Đại Lực lấy một địch hai, lại đuổi theo hai người Vân Khai Dương và Diêm

Quá, rồi điên cuồng tấn công.

Địa hình nơi này chật hẹp, hai tên đô úy lục phẩm tuy có thân pháp cao cường,

nhưng lại hoàn toàn không thể thi triển.

Sức mạnh của Giả Đại Lực lại hơn xa hai người bọn họ, hơn nữa một kiếm lại

mạnh hơn một kiếm, thế tấn công như một làn sóng, sóng sau mạnh hơn sóng

trước.

Biến hóa liền phát sinh vào giờ phút này, một bóng người màu đen bỗng nhiên

rơi rụng từ giữa không trung.

Nàng đến vô thanh vô tức, lại nhanh như thuấn ảnh, chỉ trong khoảnh khắc đã

đến sau lưng Vân Khai Dương. Một thanh trường đao được quấn quanh bởi ba

vòng ánh sáng, tựa như ảo lại tựa như mộng, một đao phân thây Vân Khai

Dương thành hai nửa.

Diêm Quá nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, khí lạnh từ bàn

chân đánh thẳng vào trái tim. Không dứt khoát quay người chạy nhanh, bóng

người như một con chim ưng bay lượn, lao ra khỏi hẻm núi.

Vị Chỉ huy sứ của quận quân Tây Sơn, Chiêu Vũ đô úy Chính lục phẩm này

vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, hắn còn không rảnh quan tâm đến đám binh lính ở

bên dưới, chỉ kinh hoàng kêu lên một tiếng “Lui”, sau đó liền biến mất không

thấy hình bóng.

Đám quận binh kia cũng cực kỳ sợ hãi Sở Hi Thanh, bọn họ nghe thấy thế liền

không do dự, dứt khoát vứt binh khí trong tay, mấy ngàn người đồng thời chạy

về phía lối vào khe núi ở phía sau.

Sở Hi Thanh thì lại ngửa đầu lên, nhìn về phía người mặc áo đen g**t ch*t Vân

Khai Dương kia.

Ngay sau đó, hắn liền nhận ra đó là Lục Loạn Ly.

Thiếu nữ đang che mặt, nàng nháy mắt với hắn một cái, sau đó liền bay lên,

biến mất trong rừng cây ở trên vách đá cheo leo.

Sở Hi Thanh thì lại hơi lắc đầu, thu thanh Kinh Lôi Đao vào trong vỏ, đồng thời

dùng một viên đan dược khôi phục thần thức.

Hắn không có tiếp tục truy kích, chỉ vì não của hắn cũng đã đau đớn đến sắp nổ

tung.

Trận chiến này đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh nguyên thần.

Ngoài ra, Sở Hi Thanh cũng cảm thấy đôi tay của mình đau nhức, đặc biệt là

xương cốt, tựa như sắp đứt rời.

Dù sao hắn cũng chỉ là một bát phẩm hạ, không nói đến sức mạnh mạnh mẽ,

thân pháp nhanh nhẹn, tốc độ xuất thủ lại nhanh bao nhiêu. Nhưng xương cốt và

máu thịt của hắn vẫn không thể so sánh được với đám thất phẩm này.

Nhưng tại thời điểm này, số lượng điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư

ảo của hắn đã tăng vọt lên 1600 điểm.

Giả Đại Lực có trọng giáp trên người, nên không đuổi kịp Diêm Quá đã dùng

toàn lực để bỏ chạy.

Mắt thấy đám quận binh lao ra khỏi khe núi như một đàn kiến, hắn cũng không

có hứng thú tiến lên giết chóc, mà trực tiếp nhảy từ trên không xuống, rơi xuống

bên người Sở Hi Thanh.

“Nữ nhân vừa rồi là ai? Ngươi biết không?”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, sau đó lắc đầu: “Ta không nhận ra.”

Giả Đại Lực liền hừ một tiếng.

Hắn nghĩ đến trận chiến ở Tri Vị Cư, thân hình của người đã chém chết nhị

đương gia Bạch Vân Trại kia, giống hệt nữ nhân vừa rồi.

Lòng thầm nghĩ hai người này không quen nhau mới là lạ.

Hiển nhiên là vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng xuất thân bình dân này, không phải

là không có nền tảng.

Tuy nhiên, mỗi người đều có bí mật riêng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 388: Nhân nghĩa song toàn


Sở Hi Thanh không muốn nói, Giả Đại Lực cũng không có ý định tìm hiểu.

Hắn khoanh tay trước ngực, đánh giá Sở Hi Thanh một lát: “Tuy rằng tu vị hơi

yếu kém, nhưng cũng miễn cưỡng có thể đảm nhận chức vị đường chủ Tây Sơn

Đường, ít nhất thì cũng không làm mất mặt Thiết Kỳ Bang ta.”

Sở Hi Thanh nghe vậy chỉ ‘a’ một tiếng, vừa cười vừa đi về phía lối vào khe núi

ở sau lưng: “Ta có thể làm đường chủ của Tây Sơn Đường này hay không, còn

phải xem chúng ta có lấy được trấn Tây Sơn hay không. Sua khi quận binh rút

lui, nhiều nhất nửa khắc là Lưu Định Đường sẽ nhận được tin tức, đừng để cho

hắn chạy về trấn Tây Sơn.”

Thật ra thì đánh đến nước này rồi, dù cho Lưu Định Đường có chạy về trấn Tây

Sơn, thì Sở Hi Thanh vẫn có thể chiến thắng.

Chỉ là thương vong sẽ rất lớn.

Khi tấn công Anh Ma Cốc, đã có hơn ba mươi huynh đệ của Tuyển Phong

Đường chết trận.

Giả Đại Lực lại cười lạnh: “Đến nước này rồi mà ta còn để cho bọn họ chạy về

trấn Tây Sơn, thì tên ta sẽ viết ngược lại.”

Ngay khi Sở Hi Thanh đi về phía con chiến mã ở lối vào khe núi, thì Giả Đại

Lực đã bay lên trời, chạy như bay về phía bắc.

Hắn mặc trọng giáp, nhưng chạy nhảy ở trên rừng núi lại như đang giẫm trên

đất bằng.

Từ nơi này đến chiến trường phía bắc, nếu như đi thẳng tắp thì cũng chỉ có

mười lăm dặm, đi đường vòng lại cần hơn sáu mươi dặm.

Giả Đại Lực cho rằng cưỡi ngựa còn không nhanh bằng đôi chân của mình,

dùng chân chạy sẽ nhanh hơn một chút.

Sở Hi Thanh tràn đầy hâm mộ mà nhìn bóng lưng của hắn.

Hắn bây giờ có thể nhảy lên bảy trượng là cao nhất, nhưng không thể nào làm

được giống như Giả Đại Lực, trượt dài mấy chục trượng ở trên không trung mà

không rơi xuống.

Sở Hi Thanh cất tiếng nói to: “Giả huynh, làm phiền ngươi để lại cái đầu của

Lưu Định Đường cho ta!’

Giả Đại Lực không để ý đến hắn, chỉ phất phất tay áo, biểu thị đã biết.

Quy củ giang hồ, nếu Sở Hi Thanh muốn cắm cờ lập trại tại trấn Tây Sơn, vậy

thì phải dùng đầu của Lưu Định Đường để tế cờ.

Đương nhiên không có cũng không sao, chỉ là khi mở hương đường sẽ thiếu

một chút mùi vị thôi.

Lúc này, Sở Hi Thanh quay đầu trừng mắt nhìn Sở Vân Vân ở bên cạnh.

“Sao thế? Ngươi cũng muốn bay à? Thành thật cưỡi ngựa đi. Quanh đây có rất

nhiều thám mã đang nhìn chằm chằm, ngươi không sợ lòi đuôi? Yên tâm, Thiết

Thủ - Lưu Định Đường không chạy được. Lúc nãy ta đã bảo Chu Lương Thần

đi chăm sóc cô bé tên Lưu Nhược Hi kia rồi.”

Sở Vân Vân vốn đang nhìn về phương xa với vẻ vô cảm.

Nàng nghe vậy liền nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó không tự chủ được mà

nặn nặn nắm đấm.

Thời gian gần đây, nàng luôn cảm thấy tên này rất gợi đòn. . .

Tuy nhiên, sau đó Sở Vân Vân lại thả lỏng tay ra.

Nể tình tên này làm việc tốt, Sở Vân Vân quyết định tạm thời tha cho tên này

một lần.

Nàng đi về phía Sở Hi Thanh, kéo hai ống tay áo của Sở Hi Thanh lên.

Lúc này, có thể nhìn thấy hai cánh tay của Sở Hi Thanh đều là màu đỏ tươi,

thậm chí là một phần da thịt và lỗ chân lông đang có máu tươi thấm ra ngoài.

Sở Vân Vân lấy ra một hộp thuốc, bắt đầu bôi lên cánh tay của Sở Hi Thanh.

“Bây giờ cách trận chiến Tri Vị Cư được mấy ngày?”

Sở Vân Vân vừa nói vừa xé một mảnh vải trắng từ trên người xuống, bắt đầu

băng bó cho hai cánh tay của Sở Hi Thanh.

“Lát nữa ngươi phải giao thủ với Lưu Định Đường, tuyệt đối không được cứng

đối cứng với hắn, có nghe hay không? Xương cánh tay của ngươi đã sắp đến

cực hạn, tiếp tục cứng đối cứng thì nhất định sẽ gãy xương.”

Nàng biết, thật ra tên này đang liều mạng vì nàng. . .

Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ cúi đầu, để lộ cái cổ nhỏ thon dài trắng muốt như

thiên nga, cực kỳ cẩn thận băng bó cho hắn. Khóe môi của hắn hơi cong lên:

“Nghe thấy rồi! Lẽ nào ta không quan tâm mạng của mình sao!”

Hắn ngửi trộm một cái, chỉ cảm thấy mùi thơm tràn ngập khoang mũi.

. . .

Sau khi quận quận bỏ chạy được nửa khắc thời gian, quận úy Thẩm Chu đứng ở

trên cửa thành phía tây, nhìn về phía Tây Sơn ở xa xa.

Một thành lớn như quận thành Tú Thủy, cửa thành đều có các loại phù trận, bên

trên cũng có một trận pháp chuyên môn dành cho nhìn xa, nó có thể để người

nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài năm mươi sáu mươi dặm.

Tuy nhiên, do có dãy núi ngăn cản, Thẩm Chu chỉ có thể nhìn thấy khói lửa

hừng hực ở phía Anh Ma Cốc.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía nam tử to cao

đang ngồi uống rượu trong một cái lương đình ở phía quan đạo xa xa.

Đó là chính là Thiết Cuồng Nhân, một khắc thời gian trước hắn vẫn còn uống

rượu ở trên boong thuyền.

Hắn đã chuyển tiệc rượu đến tòa lương đình này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 389: Nhân nghĩa song toàn (2)


Cùng lúc đó, số lượng cây đuốc ở trên bến tàu phía đông thành đã tăng lên đến

bảy ngàn, khiến cho bốn trăm chiếc thuyền trên sông đều được chiếu sáng

choang.

Nhân số mà Thiết Kỳ Bang động viên đã lên đến ba vạn người.

Thiết Cuồng Nhân biết Sở Hi Thanh đã đánh tan quận quân Tây Sơn.

Lúc này, trấn Tây Sơn như một trái đào mật, hái dễ như trở bàn tay.

Thiết Cuồng Nhân lại càng cảnh giác hơn.

Hắn nhất định phải đề phòng đám thế gia vọng tộc ở trong thành đang có ý định

nhúng tay vào.

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch không có tâm tư ăn uống, hắn đứng ở phái

đông của lương đình, nói với vẻ suy tư: “Ta không ngờ tiểu Sở sẽ chuyển đường

đến Anh Ma Cốc, đây quả thật là diệu, dựa theo kế hoạch của tiểu Sở, Lưu Định

Đường nhất định phải chết. Tuy nhiên, hành vi này của tiểu Sở đã đạp trúng

‘trứng’ của vị Thẩm quận úy kia. Điều ta lo lắng bây giờ là Thẩm gia cá chết

lưới rách.”

“Vậy thì phải xem bọn họ có can đảm để ngọc đá cùng vỡ hay không.” Thiết

Cuồng Nhân gắp một cái móng heo, vừa gặm vừa mở miệng cười nói: “Nếu

Thẩm Chu thật sự để binh lính ra khỏi thành, vậy đơn giản chính là một trận dân

biến, ta chưa chắc đã chết, nhưng Thẩm gia thì chết chắc.”

Lâm Thạch nghe vậy thì cũng bừng tỉnh.

Thời gian Thẩm gia quật khởi ở quận Tú Thủy này, chỉ sớm hơn Long gia có

hai trăm năm.

Thế lực gia tộc của quận úy Thẩm Chu còn kém xa Thượng Quan gia.

Vì cái chức quận úy quận Tú Thủy này, Thẩm gia phải bỏ trên trăm lượng bạc

mỗi năm để hối hộ thượng quan, đảm bảo địa vị.

Một khi quận Tú Thủy có ‘dân biến’, thì bản thân Thẩm Chu, thậm chí là toàn

bộ quan trường quận Tú Thủy đều sẽ bị triều đình khiển trách.

Đây là cái giá mà Thẩm gia không chịu nổi.

Tất nhiên, Thiết Cuồng Nhân và Thiết Kỳ Bang cũng không chiếm được lợi lộc

gì.

Có điều, một nhân vật giang hồ như hắn, có ai mà không cõng mấy cái tội nặng

trên người chứ? Lại cõng thêm một tội kích động dân biến nữa thì cũng không

quan hệ gì.

Nếu như làm Thiết Cuồng Nhân tức giận thật, vậy hắn trực tiếp giết quan tạo

phản.

Chỉ cần sống sót vài năm mà không có chuyện gì, thì triều đình sẽ chiêu an, lắc

mình biến hóa thành tướng quân của triều đình.

“Bởi vậy, ta đang lo là hắn sẽ nhìn cơn giận này xuống.”

Lâm Thạch hít một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Chức quận úy, chưởng

khống tất cả quân sự và binh lính trong quận, trong quận có 34.000 binh sĩ, còn

có ba ngàn thủy sư, tất cả đều nằm dưới quyền của hắn.”

“Nếu như hắn quyết tâm gây sự với Thiết Kỳ Bang thì rất phiền phức. Còn cả

đám thế gia vọng tộc ở trong quận nữa, bọn họ sẽ càng cảnh giác với Thiết Kỳ

Bang chúng ta hơn. . .”

Thiết Cuồng Nhân mỉm cười, hắn cầm một cái khăn lông lên lau miệng, sau đó

đi đến góc nam ở lương đình, nhìn về phía tường thành ở xa xa.

“Lão Lâm, ngươi không cần buồn lo vô cớ.” Thiết Cuồng Nhân hơi mỉm cười,

phản đối: “Trong hai năm nay, Thẩm gia vẫn luôn âm thầm làm khó dễ Thiết Kỳ

Bang chúng ta, nhiều lần hỗ trợ Hải Thanh Bang và Long gia, tưởng Thiết mỗ

không biết tức giận sao?”

“Như bây giờ rất tốt, không cần nể mặt mũi, ta lại có thể ra tay với Thẩm gia.

Loại người như vậy, nếu như không thể giải quyết sớm, bỏ mặc bọn họ âm thầm

chọc đao thì mới là phiền phức.”

“Kỳ chủ!” Lâm Thách hơi cau mày: “Ta biết ngươi không sợ Thẩm gia, nhưng

nếu mà như vậy, chỉ sợ Thiết Kỳ Bang chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của cả

quận.”

“Là cả địch của cả quận thì thế nào?” Thiết Cuồng Nhân chắp tay sau lưng, thân

thể lù lù như núi, trong lời nói còn ngậm lấy vô cùng tự tin: “Thiết mỗ vẫn luôn

không để bọn họ vào mắt, nếu như ngay cả đám chó giữ nhà ở quận Tú Thủy

này mà ta còn không đánh phục, thì tương lai làm sao bao phủ cả thượng hạ du,

làm sao trở thành chủ của cả một con sông? Lão Lâm, huynh đệ chúng ta sớm

muộn gì cũng phải đấu với bọn họ.”

Hắn hơi ngửa đầu, nhìn về phía Thẩm Chu ở trên đầu tường, trong mắt tràn đầy

khinh bỉ.

Vị như vị Thẩm quận úy này dám đi ra khỏi thành, như vậy thì hắn sẽ rất bội

phục lòng can đảm của người này.

Sau đó, trong vòng một canh giờ, hắn chắc chắn sẽ đánh chết Thẩm Chu!

. . .

Cùng thời gian đó, Lưu Định Đường đang ở cách Anh Ma Cốc ba mươi bảy

dặm, hắn đã hoàn toàn kinh hãi.

Hắn đã nhận được tin tức 3500 quận quân Tây Sơn bị ba người của Thiết Kỳ

Bang đánh bại.

Điều này khiến cho Lưu Định Đường cảm thấy rất khó tin, rồi lại tức giận đến

mức không nhịn được mà chửi ầm lên.

Quận quân Tây Sơn tốt xấu gì cũng là binh lính của triều đình ở địa phương,

làm sao lại vô dụng và phế vật đến trình độ này?

Tận 3500 người, lại bị một tên Thiết Ngưu – Giả Đại Lực, và hai thiếu nam

thiếu nữ miệng còn mùi sữa đánh bại?

Có người nói chủ yếu là dựa vào vị thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh xếp thứ

60 trên Thanh Vân Bảng kia.

Một mình thiếu niên này có thể chống đỡ ngàn quân, áp đảo hơn ngàn giáp sĩ,

chém giết hai vị thất phẩm, lại đánh một người trọng thương. . .
 
Back
Top Bottom