Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 90: Nâng giết


Chỉ vì tòa chợ đen lớn nhất Đông Châu này, không chỉ tụ tập tam giáo cửu lưu,

vô số nhân vật trong giang hồ, mà còn là nơi tụ tập rất nhiều tin tức.

Luận Võ Lâu ở đây để thu thập tin tức và lời đồn trong giang hồ, tìm hiểu

hướng đi của thế lực khắp nơi, nơi này thuận tiện hơn thành Tú Thủy nhiều lắm.

Khi Tạ Chân Khanh đeo một tấm khăn che mặt, đi đến bên ngoài Luận Võ Lâu,

thì đã có vài thanh niên đeo binh khí chờ đón ở bên ngoài từ trước.

Sắc mặt bọn họ tái nhợt, quỳ trên mặt đất: “Nô tài tội đáng muốn chết! Nhất

thời lười biếng lại để tiểu thư rơi vào trong nguy hiểm.”

Mấy người này không phải thuộc hạ của Tạ Chân Khanh, mà là gia tướng của

nàng.

Tạ Chân Khanh lại không để ý mà phất phất tay: “Được rồi, là ta bảo các ngươi

đừng đến. Không ngờ ai sẽ có Hà La Ngư làm loạn trong khúc sông của quận

Tú Thủy cả.”

Nàng vừa nói chuyện vừa bước cộc cộc cộc lên lầu ba.

Tầng này dài tầm mười trượng, rộng khoảng tám trượng, bên trong phân bố hơn

ba mươi tấm án thư(bàn), có vài chục vị thư sinh đang dựa bàn mà viết.

Tạ Chân Khanh trực tiếp vẫy vẫy tay về phía một cái án thư ở gần cửa sổ: “Lão

Đổng, ta nhớ ba ngày trước ngươi đã viết một bài văn chương, là giới thiệu

thiếu niên anh kiệt ở quận Tú Thủy?”

Lão Đổng là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, râu tóc xoăn tít.

Hắn tên là Đổng Lâm Sơn, là “Khảo đính điển bộ” của Luận Võ Lâu, quan cấp

cửu phẩm, là một quan văn của triều đình.

Người này nghe Tạ Chân Khanh nói thế thì nhướn mày lên, rút vài tờ giấy tràn

ngập chữ cực nhỏ ở trong đống bản thảo ra, rồi đi đến trước mặt Tạ Chân

Khanh.

“Lâu chủ, đây là bài văn mà ta và mấy vị đồng liêu cùng viết, đã kiểm tra qua,

chuẩn bị gửi về phía châu thành.”

Tạ Chân Khanh tiếp nhận bản thảo kia rồi xem qua một lượt, chẳng mấy chốc

nàng đã tìm thấy nội dung có liên quan đến Sở Hi Thanh.

Thật ra thì kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí ở nửa tháng trước đã đăng

chuyện liên quan đến Sở Hi Thanh rồi.

Mà bài văn chương này, là Đổng Lâm Sơn bổ sung kỹ hơn, còn thêm nội dung

của buổi kiểm tra thực chiến trong võ quán Chính Dương nữa.

Dù sao võ quán Chính Dương cũng là võ quán lớn nhất quận Tú Thủy, vẫn có

rất nhiều người quan tâm buổi kiểm tra thực chiến này.

Tạ Chân Khanh lại trực tiếp đưa bài văn chương trở lại: “Sửa lại bản văn

chương này một chút đi, nội dung liên quan đến Sở Hi Thanh phải tăng thêm,

tăng thêm nhiều! Nhất định phải dùng nhiều từ khuếch đại hơn, phỏng đoán sức

chiến đấu càng cao càng tốt!”

Đổng Lâm Sơn sững sờ, nhìn về phía Tạ Chân Khanh với ánh mắt khó hiểu.

Hắn cho rằng bài văn chương này đã là tâng bốc Sở Hi Thanh lên kinh lắm rồi.

Tất cả lời đồn đại liên quan đến Sở Hi Thanh ở trong võ quán Chính Dương đều

cực kỳ khuếch đại và không chân thực.

Mà bài văn chương này của bọn họ, lại biên soạn dựa theo những lời đồn đại đó.

Đổng Lâm Sơn hơi suy nghĩ một chút, rồi hỏi dò: “Lâu chủ, Sở Hi Thanh này

đã đắc tội với ngài sao? Hay là lâu chủ ngài được người khác nhờ vả?”

Hăn nghi ngờ vị Tạ lâu chủ này đang muốn ‘nâng giết’ Sở Hi Thanh.

Tạ Chân Khanh nhất thời xanh mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Sở Hi Thanh đâu chỉ đắc tội với nàng?

Nàng không tự chủ được mà sờ lên cái khăn che mặt ở trên mặt mình, sau đó

còn chạm vào một ít dấu vết rõ ràng.

Đây là vết chân mà Sở Hi Thanh lưu lại ở trên mặt của nàng.

Mấu chốt là nàng còn hồn nhiên không hay biết, sau khi lên bờ còn mang theo

dấu chân này mà đi dạo mấy con phố, mãi cho đến khi được một cô gái có lòng

tốt nhắc nhở thì mới biết.

Tạ Chân Khanh vừa nghĩ đến những ánh mắt quái dị ở trên đường, thì lại cảm

thấy thà mình chết đi cho rồi.

“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tạ Chân Khanh lạnh lùng trừng mắt với

Đổng Lâm Sơn một cái: “Ngươi chỉ cần làm theo là được! Tối hôm nay ta muốn

nhìn thấy bản thảo mới.”

Đổng Lâm Sơn nghe vậy thì bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh, sẽ đi

sửa bản thảo ngay. Như vậy thì thực lực của Sở Hi Thanh này. . . ta nên viết là

bát phẩm thượng hay là. . . thất phẩm hạ?”

Nếu như đã muốn ‘nâng giết’, vậy thì càng khoa trương càng tốt rồi.

Tạ Chân Khanh lại hơi do dự, nghĩ đến gương mặt tuấn tú kia của Sở Hi Thanh,

còn có sợi dây thừng như cọng cỏ cứu mạng kia.

Nàng chỉ muốn trừng trị Sở Hi Thanh một chút mà thôi, chỉ muốn hả giận một

chút chứ không định lấy mạng hắn.

Mà nếu như miêu tả thực lực của Sở Hi Thanh quá khoa trương, thì cũng ảnh

hưởng đến danh dự của Luận Võ Thần Cơ bọn họ.

“Sức chiến đấu. . . đánh giá là bát phẩm hạ đi!” Tạ Chân Khanh khoanh tay

trước ngực, suy tư giây lát rồi nói: “Có điều, có thể nói hắn là người có thiên

phú cao nhất trong một đời trẻ tuổi tuấn kiệt của võ quán Chính Dương. . .

không. . . của quận Tú Thủy luôn đi. Hai mươi cái danh ngạch đệ tử chân truyền

của võ quán Chính Dương cuối năm nay, không phải hắn thì không phải ai khác.

Cũng là thiếu hiệp thiên tài được người ta chờ mong nhất của quận Tú Thủy.”

Trong mắt nàng hiện lên một tia chờ mong, nàng đã tưởng tượng ra được tình

cảnh nửa tháng sau, khi kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này tuyên bố

rồi.

. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 91: Nâng giết (2)


Sở Hi Thanh đã đi đến con đường ở góc nam Cổ Thị tập.

Nơi này chính là một trong những thị trường binh khí lớn nhất của toàn bộ cảnh

nội Đông Châu.

Hai bên con phố dài chưa đến năm mươi trượng này, lại có hơn 100 tiệm binh

khí và tiệm rèn.

Tại giữa ngã tư đường, cũng có không ít hơn năm trăm gian hàng, phía trên có

các loại đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên, roi giản búa trảo, thang sóc gậy

gộc, muôn màu muôn vẻ, muốn thứ gì có thứ đó.

Triều Đại Ninh võ phong hưng thịnh, hàng rèn và tiệm binh khí là một trong

những mối làm ăn kiếm nhiều tiền nhất trên thế giới này.

Trong truyền thuyết, những năm đầu Đại Ninh, ba đời mình quân thái tổ, Thái

Tông và Trữ Vũ đế của Đại Ninh đã từng thử nghiệm cấm võ, đoạt lại binh khí

trong dân gian.

Kết quả là thiên hạ rung chuyển không yên, khói lửa nổi lên ở khắp nơi, hầu

như lật tung toàn bộ quốc lực hưng thịnh của triều Đại Ninh.

Ngay cả triều đình cũng bị ép thỏa hiệp, lệnh cấm binh khí và lệnh cấm võ như

là vô dụng.

Võ tu ở khắp nơi đều công khai mang theo các loại binh khí khi ra vào các châu

quận thành lớn, chuyện kinh doanh binh khí ở các nơi cũng không bị hạn chế gì.

Chỉ cần không xuất hiện mấy loại binh khí quan trọng trong quân đội như trọng

nỗ, cường cung và Gia Cát nỏ, thì triều đình sẽ không quản thúc.

Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đều đi xem vài nhà, hỏi dò giá cả,

lúc này mới đi tiệm binh khí Thần Binh Đường ở cuối con đường này.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, liền đi thẳng trên trước quầy, rồi đặt bọc hành lý

sau lưng lên trên quầy.

“Chưởng quỹ, chỗ ta có mấy món binh khí muốn bán, ngài cho cái giá đi!” Hắn

nhìn ông lão mặc cẩm bào, sắc mặt khô vàng, tuổi tầm sáu mươi ở phía sau

quầy: “Diệp giáo đầu của võ quán Chính Dương giới thiệu ta đến nơi này, nói là

giá cả nơi này rất vừa phải.”

“Diệp giáo đầu?” Ông lão mặc cẩm bào khẽ biến sắc, ngước mắt lên nhìn Sở Hi

Thanh, tiếp đó lại ngưng thần nhìn ba thanh Bách luyện Khinh cương đao và

một thanh bảo kiếm ở trong bọc hành lý.

Ông lão mặc cẩm bào rút từng thanh binh khí này ra, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Sở Hi Thanh thì đã từng bảo dưỡng mấy thanh binh khí này trước khi đi đến

đây, toàn thân không chỉ bóng loáng mà còn được thoa dầu mỡ. Lúc này, hàn

quang bắn bốn phía, phong mang bức người, vẻ ngoài cực kỳ tốt.

Ông lão mặc cẩm bào lại không bị ảnh hưởng, hắn cẩn thận đánh giá một lúc,

không chỉ dùng tay thử phong nhận, mà còn dùng ngón tay để gõ vào thân kiếm

và sống đao, sau đó lắng nghe tiếng rung của binh khí.

Một lúc sau, hắn mới tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu huynh

đệ, ba thanh đao này đã nhiều năm rồi, may là bảo dưỡng khá tốt, thân đao vẫn

rất kiên cố, có thể bán được chín mươi lượng bạc.”

“Còn thanh kiếm này rất bất phầm, cấp độ thất phẩm hạ, mà còn khắc dấu phú

văn, không chỉ thân kiếm càng rắn rối, mà còn có năng lực ‘ngự phong’ nhất

định, Thần Binh Đường chúng ta có thể định giá bảy trăm lượng bạc cho thanh

kiếm này.”

Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân nhìn nhau một chút, trên mặt đều hiện ra một tia

vui mừng.

Công nhận giá cả của Thần Binh Đường là cao nhất trong tất cả các tiệm binh

khí ở đây.

Có 790 lượng bạc này, không chỉ có thể giải quyết tài nguyên tu luyện pháp

thuật của Sở Vân Vân, mà còn dư ra hơn 400 lượng, để Sở Hi Thanh có thể thu

mua bí dược tầng thứ ba của Dưỡng Nguyên Công.

Lục Loạn Ly ở phía sau lại cười gằn một tiếng: “Ngươi không biết hàng thật à?

Phù văn của kiếm này mới được luyện chưa đến một năm, còn dùng ‘Lãnh

Đoán thanh thiết’, hơn nữa còn chính là bảo kiếm mà Thần Binh Đường các

ngươi chế tạo ra. Mới bảy trăm lượng bạc, ngươi coi chúng ta là heo để thịt à?

Tám trăm lượng còn tạm được!”

“Vậy thì tám trăm lượng!” Ông lão mặc cẩm bào vẫn nở nụ cười như cũ, sau đó

ôm quyền về phía Lục Loạn Ly: “Vị cô nương này thật tinh tường.”

Sở Hi Thanh không ngờ kéo Lục Loạn Ly đi theo, lại còn có thể thu thêm được

một trăm lượng ma ngân.

Hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì từng ghét bỏ Lục Loạn Ly đi theo mình.

Mà sau khi ba người cầm một tệp ngân phiếu rời đi, ông lão mặc cẩm bào liền

tiện tay ném thanh kiếm cho một thanh niên cao to mặc thiết giáp ở bên cạnh.

“Sau ba canh giờ, ngươi phải đem thanh kiếm này cho đại thiếu Long Hành của

Long gia xem. Đây là kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng, nếu như hắn muốn thì

phải lấy 1200 lạng bạc ra.”

Thanh niên cao to cầm thanh kiếm trong tay, sắc mặt hơi động: “Nếu Long đại

thiếu hỏi thân phận của kẻ bán, thì ta phải trả lời như nào?”

“Cứ nói thật thôi!”

Ông lão mặc cẩm bào nhìn ra bên ngoài với ánh mắt nghiền ngẫm: “Diệp Tri

Thu này cũng không dễ chọc, chúng ta vì danh tiếng của nàng mà báo chậm ba

canh giờ, như vậy là đủ rồi.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 92: Cột cờ


Do vận chuyển đường sông rất thuận tiện, nên Cổ Thị tập chẳng những có thị

trường binh khí lớn nhất Đông Châu, mà còn là nơi tất kết hàng dược liệu số

một số hai trên thượng và hạ du sông Thần Tú.

Sở Hi Thanh vừa ra khỏi cửa Thần Bình Đường, liền chuẩn bị đến thị trường

dược liệu ở phố Hoàng Mộc.

Nhưng khi bọn họ mới xuyên qua một con hẻm nhỏ, đi về phía đường Hoàng

Mộc thì Sở Vân Vân đột nhiên dừng bước lại.

Nàng nhìn về phía một cửa hàng ở bên cạnh, vẻ mặt viết đầy nghi ngờ.

“Sao vậy?” Sở Hi Thanh đang đi phía trước quay đầu lại, nhìn qua theo tầm mắt

của Sở Vân Vân.

Đây là một nhà mở hiệu cầm đồ ở trong hẻm nhỏ, thứ cầm cố là rất nhiều loại

binh khí khác nhau.

Sở Hi Thanh phóng mắt nhìn qua, phát hiện cửa sổ của hiệu cầm đồ này đã cũ

kỹ không chịu nổi.

Binh khí ở bên trong tiệm cầm đồ cũng đều là binh khí bình thường, không phải

thứ gì cao cấp cả.

Sở Hi Thanh lại thấy hơi khó hiểu.

Hiệu cầm đồ này không mở ở con đường chính mà mở ở trong hẻm nhỏ, chứng

tỏ thực lực của chủ quán rất có hạn.

Không biết là thứ gì đã hấp dẫn Sở Vân Vân đây.

Sở Vân Vân lại không nói tiếng nào mà đi thẳng vào trong, nàng đi đến trước

một cái thùng gỗ gần cửa lớn, rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

Trong thùng gỗ này có mấy chục thanh đao thương kiếm kích và một số binh

khí có cán dài.

Sau khi Sở Vân Vân nhìn một lát, nàng liền rút một thanh mâu sắt màu đen dài

tầm một trượng tám thước ở bên trong ra xem.

Theo Sở Hi Thanh, đây chính là một cây mâu sắt.

Thân kim loại dài đến một trượng tám thước, phía cuối còn có một đầu mâu sắc

bén.

Sở Hi Thanh cũng cẩn thận đánh giá cái mâu sắt này, nhưng lại không hề phát

hiện ra nó có bất cứ thứ nào thần kỳ cả.

Thân mâu đã biến thành màu đen, trên có hoa văn hình rắn, có thể nhìn thấy

chất liệu là hắc thiết, công nghệ từ rèn lạnh.

Nhưng không biết vì sao, thân mâu quá to và thô, phải lớn hơn mâu bình thường

một vòng.

Bởi vậy, cái mâu này vô cùng nặng nề, tạo thành gánh nặng rất lớn cho người

dùng mâu.

Mặt trên còn có vài vết xước màu bạc, có thể thấy được thân mâu đã không còn

kiên cố nữa.

Nhưng mà người nhìn trúng nó, lại chính là Bá Võ Vương Tần Mộc Ca, người

đã từng là thần tướng nhất phẩm.

Sở Hi Thanh hơi nhướn mày lên: “Ngươi yêu thích cái mâu này? Yêu thích thì

mua lại đi.”

Thời kỳ còn toàn thịnh, Tần Mộc Ca được xưng là ‘thương kích song tuyệt’,

nhưng mà trong tay Sở Vân Vân bây giờ chỉ có một đôi đoản kích cấp độ cửu

phẩm, lại thiếu mất một trường thương thích hợp.

Theo Sở Hi Thanh, thì thương mà mâu cũng không có gì khác biệt cả.

Mâu bình thường là đầu nhọn và có khai nhận ở hai bên, phần sau có xước

mang rô, khá tương tự với đầu mũi tên, lúc rút ra sẽ tạo thành thương tổn lần

thứ hai. Không có mang anh, có lợi cho chém.

Thương thì cũng có đầu nhọn và hai bên khai nhận, thiết kế hình lăng, lợi cho

phá giáp, đầu thương có thêm hồng anh, phòng ngừa sương máu phun ra bắn

vào trong mắt. (hồng anh là chùm dây đỏ ngắn ở trên đầu thương)

“Cái này không phải là mâu?” Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái:

“Đây rõ ràng là một cái cột cờ trong quân, chỉ là thiếu mất lá cờ và hồng anh mà

thôi.”

Nàng cũng tỏ vẻ nghi ngờ và khó hiểu, Sở Vân Vân không phải là thuật sư sao?

Chắc hẳn không dùng đến thứ này mới đúng chứ.

Sở Vân Vân thì lại yên lặng vỗ về cái ‘cột cờ’ này, nàng cũng không hiểu được

là thứ này rốt cuộc có cái gì thần kỳ.

Nhưng vừa rồi, khi nàng đi ngang qua cửa tiệm cầm đồ này thì trái tim đột

nhiên nhảy lên một cái, nàng có một cảm giác rằng, hình như trong cửa tiệm

này có thứ gì đó đang kêu gọi mình.

Tiếc là nàng đã mất hết chân nguyên, bằng không thì có thể truyền một tia chân

nguyên vào để thăm dò vật này, xem rốt cuộc nó là thứ gì.

Lúc này, thần sắc Sở Vân Vân bỗng nhiên hơi động, nàng phát hiện có một văn

tự kỳ dị như ẩn như hiện ở phần sau của cột cờ.

Ngay khi Sở Vân Vân muốn phân biệt cẩn thận, thì một người đàn ông trung

niên trong cửa hàng đi ra, hắn cười híp mắt nói: “Khách quan yêu thích cái mâu

này? Thật là đáng tiếc, cái mâu này là vật cầm cố của người khác, hôm nay vẫn

chưa quá hẹn nên không thể bán. Có điều, nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều

thương và mâu tốt, thất phẩm bát phẩm cũng có, mặc cho ngài chọn lựa!”

Sở Vân Vân cau mày lại, thả cột cờ về chỗ cũ: “Quên đi, chúng ta đi thôi!”

Cái cột cờ này có chút thần dị, nhưng Sở Vân Vân lại không muốn cướp đoạt đồ

của người khác.

Nàng cũng không có hứng thú gì với đám thương và mâu ở bên trong cửa tiệm

này.

Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, hỏi dò người trung niên: “Chưởng quỹ, xin hỏi

cái mâu này sẽ hết hạn vào lúc nào?”

Thật ra thì hắn muốn hỏi chủ của cái cột cờ này ở đâu, rồi trực tiếp mua từ trong

tay chủ của nó, nhưng làm như vậy thì không hợp quy củ.

Chưởng quỹ nghe vậy thì cười khổ một tiếng: “Chủ nhân của cái mâu này cầm

nó từ nửa tháng trước, theo quy củ thì phải chờ nửa năm thì chúng ta mới có thể

bán nó.”

Sở Hi Thanh lắc đầu, quay người tiếp tục đi về phía đường Hoàng Mộc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 93: Cột cờ (2)


Đường Hoàng Mộc là thị trường dược liệu lớn nhất quận Tú Thủy, nơi này

chẳng những có hơn trăm hiệu thuốc kinh doanh nhiều năm, mà còn có rất

nhiều thương nhân dược liệu nhỏ và lẻ.

Sở Vân Vân trắng trợn mua hàng ở đây, tập hợp tất cả những tài liệu thích hợp

để tu luyện pháp thuật.

Bọn họ cùng giá gốc để mua ba mươi bình Dương Hòa Tán, có thể để cho hai

huynh muội bọn họ kéo dài bốn mươi lăm ngày tuổi thọ.

Sở Hi Thanh thì lại bỏ hơn 400 lượng bạc để mua ba mươi viên Bồi Nguyên

Đan và tập hợp tất cả tài liệu phụ của bí dược tầng thứ ba Dưỡng Nguyên Công.

Tài liệu chính của tầng này là một loại thuốc có tên Băng Tằm Hỏa Nhộng, chỉ

sinh ra ở gần núi lửa hồ băng.

Loại dược thảo kỳ lạ này chỉ xuất hiện ở hồ băng trên những ngọn núi lửa đã

ngừng hoạt động, Băng Tằm Hỏa Nhộng này cũng là một đồ vật thần kỳ và kỳ

lạ như đông trùng hạ thảo vậy.

Sở Hi Thanh cũng nhìn mà than thở đối với vật này.

Hắn đi đến các tiệm thuốc lớn đề hỏi dò giá bán của Băng Tằm Hỏa Nhộng,

không một nhà nào định giá thấp hơn bảy trăm lượng bạc.

Mấu chốt là Sở Hi Thanh còn không có nơi để hái thuốc.

Ngọn núi lửa không hoạt động gần đây nhất, cũng cách quận Tú Thủy hơn ba

ngàn sáu trăm dặm.

Mà những hồ băng trên đỉnh ngọn núi lửa đó đã bị đám võ đạo thế gia và các

tông môn chiếm đoạt, lũng đoạn rồi, không chia sẻ cho người khác.

Khi Sở Hi Thanh rời khỏi tiệm thuốc lớn nhất trên đường Hoàng Mộc, trong túi

của hắn còn chưa đến bảy mươi hai lượng bạc.

Còn có một tháng nữa, Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai của hắn sẽ viên mãn,

nhưng hắn biết kiếm số tiền này ở đâu?

Vận tiêu? Làm công? Đi săn thú ở dã ngoại? Hái thuốc? Hoặc là đi trông nhà hộ

viện cho người ta?

Tất cả đều quá chậm. . .

Đánh cướp đúng là nhanh hơn, nhưng mà Sở Hi Thanh không thể vượt qua rào

cản tâm lý của mình, thứ hai là đám người giàu có trên thế giới này cũng không

dễ chơi, trong nhà đều có rất nhiều hộ viện.

Quan phủ không quan tâm đến sống chết của bình dân bá tánh, nhưng ngươi thử

động vào kẻ có tiền thử xem, nhất định sẽ có một đám chó săn, dùng mọi khả

năng để bắt ngươi về quy án.

Hắn không có năng lực như Huyết Phong Đạo, nên không thể làm mấy chuyện

này được.

“Tiền mua Băng Tằm Hỏa Nhộng, chúng ta từ từ kiếm là được!” Sở Vân Vân

nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt chứa ý cảnh cáo: “Không thể làm như thế!”

Lúc nãy, nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh hỏi giá cả của một loại dược liệu khác là

Xích Huyết Băng Đằng.

Đây là một loại dược liệu có thể thay thế Băng Tằm Hỏa Nhộng, giá cả rẻ hơn

rất nhiều, chỉ cần hai trăm lạng bạc.

Vấn đề là tất cả phương pháp phối chế bí dược của Dưỡng Nguyên Công, đều

được Vô Tướng Thần Công cải tạo qua vô số năm tháng mà thành.

Có người nói, cứ mỗi năm năm thì dược liệu phụ trong phương pháp phối chế bí

dược sẽ biến động một lần, mỗi hai trăm năm, sẽ thay đổi vị thuốc chính một

lần, dùng để ứng đối với biến hóa của huyết mạch thân thể và biến hóa của trời

đất.

Trước mắt, hiệu quả của Băng Tằm Hỏa Nhộng là tốt nhất.

Cái phương thuốc này có thể đảm bảo cho người uống không có bất kỳ hậu

hoạn nào sau khi giải phong ấn huyết mạch, là “Huyền môn chính tông’ chân

chính, nhắm thẳng đại đạo vô thượng.

Đại đa số người tập võ đương đại có thành tựu không cao, không phải là vì

thiên phú của bọn họ không đủ, mà là do bí dược khan hiếm và đắt đỏ.

Rất nhiều người vất vả mười hai mươi năm mà cũng chưa chắc có thể góp đủ

bảy trăm lượng để mua Băng Tằm Hỏa Nhộng. Thế cho nên bạn họ thay đàn đổi

dây, lựa chọn loại bí dược rẻ tiền hơn.

Nhưng mà như vậy, con đường võ đạo của bọn họ sẽ bị hạn chế ở thất phẩm,

thậm chí là bát phẩm.

Độc tính và mầm họa của bí dược giá rẻ, đủ để hủy diệt tương lai của bọn họ.

Hiện giờ, nếu Sở Hi Thanh đi nhầm một bước, sẽ ảnh hưởng đến con đường võ

đạo tương lai.

Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì cười khổ, thật ra hắn cũng không muốn làm như

vậy, chỉ là muốn biết giá thị trường mà thôi.

Hắn cau mày, hơi suy tư rồi nói: “Vân Vân, ngươi nói xem có công việc gì vừa

có thể kiếm tiền nhanh mà vừa có thể nổi tiếng không?”

Sở Vân Vân thầm nghĩ, cõi đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?

Không đúng! Đúng là có, ngày xưa nàng cầm quên đi chinh chiến phương bắc,

không chỉ kiếm được rất nhiều tiền, mà còn danh chấn thiên hạ.

Còn có những đại hiệp danh chấn thiên hạ kia nữa, bọn họ coi hai chữ ‘hiệp

nghĩa’ thành một mối làm ăn, ngày thu đấu vàng.

Nhưng mà hiển nhiên là chuyện này không thích hợp với hai người bọn họ.

“Có thì đúng là có!”

Theo tiếng nói như chuông bạc này vang lên, Lục Loạn Ly cõng một cái bọc rất

to đi từ đằng xa đến.

Nàng vừa mới tách khỏi Sở Hi Thanh một quãng thời gian, cũng chọn mua

không ít dược liệu ở đường Hoàng Mộc này.

Nàng vừa cười nhạo vừa chỉ chỉ về phía nam: “Ngay đường Miếu thị ở phía

nam có một lôi đài chợ đen. Người đánh vài trận lôi đài ở đó, chẳng những có

thể kiếm tiền, mà còn có thể nổi danh, nếu như là ‘sinh tử lôi’ thì sẽ kiếm được

càng nhiều hơn, nhưng mà sẽ có nguy hiểm.”

(sinh tử lôi = đánh đến chết)

Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó hai mắt của hắn tràn đầy hứng thú.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 94: Long Hành


Khi ba người Sở Hi Thanh đi đến Miếu thị ở phía nam, chỉ thấy nơi này có

người ra người vào tấp nập.

Không cần nghi ngờ gì, đây chính là nơi phồn hoa và náo nhiệt nhất Cổ Thị tập.

Từ cửa miếu tài thần hướng ra hai bên đường đá ở bên ngoài, một đường bày ra

hơn hai mươi tòa võ đài.

Dưới mỗi một tòa võ đài, đều tụ tập một đám người, còn có một chút người bán

trái cây hoặc đậu rang đang đi qua lại trong đó, vừa đi vừa rao hàng.

“Quy mô lôi đài ở đây, chỉ kém châu thành thôi!” Lục Loạn Ly đi trước dẫn

đường, vừa giới thiệu cho hai người: “Có thể chiếm lôi đài ở đây thì đều không

phải là người bình thường, bọn họ được gọi là đài chủ, tất cả đều có bối cảnh

thâm hậu, thế lực rất lớn, mà võ lực cũng rất mạnh mẽ.”

“Bây giờ, toàn hộ Miếu thị có tổng cộng ba vị đài chủ, mỗi người đều chiếm

một số võ đài. Bọn họ dựa vào đánh cược để kiếm tiền, một ngày thu đấu vàng.

. .”

Sở Hi Thanh vừa lắng nghe vừa đánh giá bốn phía.

Hắn phát hiện những lôi đài này cũng phân chia cấp bậc.

Tổng cộng có bốn cấp bậc là cửu phẩm hạ, cửu phẩm thượng, bát phẩm hạ, bát

phẩm thượng.

“Lôi đài cấp cửu phẩm hạ là lôi đài bình thường, thắng một trận bình thường chỉ

được hai lượng bạc, tương đương với một ngày vận tiêu của ngươi. Thua thì sẽ

không kiếm được xu nào, tiền thuốc sau khi bị thương cũng không cho.”

“Sinh tử lôi thì kiếm nhiều hơn, thắng một trận không chỉ có thể kiếm được hơn

hai mươi lượng, mà còn có thể chiếm được một phần mười kim ngạch cá cược.

Thua thì sẽ bao tiền thuốc men hoặc là tiền đốt chôn. Có điều, trên đài không có

trọng tài, sống chết tự chịu. . .”

Lục Loạn Ly không nói tiếp chỉ vì Sở Hi Thanh đã cất bước đi đến một tòa võ

đài ở phía bên trái.

Nàng không khỏi trợn mắt lên, cái tên này chuẩn bị đi đánh lôi đài thật à?

Sở Hi Thanh đi đến bên dưới lôi đài, rồi đi vào một cái lương đình ở bên cạnh,

tìm một công văn trong đình để báo danh.

Trước khi lên đài, hắn phải ký một bản công văn sinh tử, ước định ‘sống chết

đều không truy cứu’.

Lôi đài bình thường cũng nhất định phải ký cái này, tuy trên võ đài có trọng tài,

lúc nào cũng có thể ra tay can thiệp, đảm bảo tính mạng của song phương,

nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có bất ngờ.

Tiếp theo là kiểm tra cường độ chân nguyên.

Tu vị cửu phẩm thượng thì đừng hòng leo lên lôi đài cửu phẩm hạ, cùng lý đó,

võ tu bát phẩm hạ đừng hòng leo lên lôi đài cửu phẩm thượng để làm mưa làm

gió.

Theo Sở Hi Thanh, cái này giống như thi đấu quyền anh hạng lông, hạng cân

nhẹ, hạng cân nặng như ở thời hiện đại, có thể nói là không khác lắm.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại chờ khoảng một khắc thời gian, lúc này mới được sắp

xếp lên đài.

Để cho Sở Hi Thanh thất vọng chính là, đối thủ chẳng ra sao cả, hắn thắng liên

tục hai trận liền.

Giây phút Sở Hi Thanh rút đao, đối phương đã thua rồi.

Hắn không sử dụng bất kỳ thân pháp nào, cũng không sử dụng bất kỳ chiêu thức

nào, thậm chí còn không rút đao với tốc độ nhanh nhất.

Sở Hi Thanh biết đạo lý ‘sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực’, nhưng hắn càng

muốn mượn cái lôi đài cấp độ thấp này để rèn luyện năng lực chém giết của

mình.

Tuy nhiên, dù Sở Hi Thanh chỉ dùng một nửa tốc độ rút đao, đối thủ của hắn đã

không chống đỡ được.

Vậy là sau khi hai trận kết thúc, có một người trung niên mặc quần áo hộ vệ đi

lên.

Sắc mặt hắn âm trầm, ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Đao pháp của tiểu

huynh đệ rất tuyệt, nơi này không có người là đối thủ của ngươi. Xin mời tiểu

huynh đệ thăng đài, hoặc là đi sinh tử lôi! Ngươi thân là mãnh long, cần gì phải

nhảy vào vũng nước cạn của cá tôm?”

“Thăng đài” có nghĩa là để Sở Hi Thanh đi lên lôi đài cấp cửu phẩm thượng mà

đánh.

Đám người quan sát ở bên dưới đều là người từng trải, vừa nhìn thấy thức rút

đao của Sở Hi Thanh thì đã biết trình độ của hắn ra sao rồi.

Trận chiến vừa rồi, hầu như tất cả mọi người đều đặt Sở Hi Thanh thắng, để bọn

họ thua hơn ba mươi lượng.

Sức chiến đấu của vị này, rõ ràng là đã vượt qua cấp độ cửu phẩm hạ.

Chỉ có cao thủ cửu phẩm thượng, mới có thể trị được Sở Hi Thanh.

Hoặc là đi sinh tử lôi, bên đó có không ít cao thủ có sức chiến đấu vượt qua tu

vị của bản thân.

Sở Hi Thanh cũng biết đám đài chủ này muốn kiếm tiền, mà hắn cũng có ý đó.

Mấu chốt là ở đây không kiếm được bao nhiêu, lại không có hiệu quả rèn luyện,

cũng chẳng thu hoạch được chút danh vọng nào.

Sở Hi Thanh biết nghe lời hay, liền chắp tay đáp lại: “Các hạ quá khen, tại hạ

nguyện thăng đài!”

Khi Sở Hi Thanh thay đổi võ đài, lập tức làm cho đám người xung quanh hứng

thú.

Tại nơi này, võ tu cửu phẩm thượng rất nhiều, nhưng người lấy tu vị cửu phẩm

hạ leo lên lôi đài cửu phẩm thượng thì rất hiếm thấy, ba ngày năm ngày cũng

không có một người.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 95: Long Hành (2)


Đối thủ đầu tiên của Sở Hi Thanh là một tráng hán mang móng hổ.

Người này có thân hình cao lớn, bắp thịt toàn thân rắn chắc như đá hoa cương.

Sở Hi Thanh không dùng Không Huyệt Lai Phong để chế địch, hắn dùng thân

pháp để kéo dài khoảng cách, cẩn thận thăm dò. Sau khi thăm dò được trình độ

của đối phương thì hắn mới yên tâm, bắt đầu giao phong từng chiêu từng thức

với đối phương.

Bình thường Sở Vân Vân cũng sẽ luyện tập với hắn, nhưng trình độ của vị này

quá cao, toàn bộ quá trình đều giống như đang trêu chọc trẻ con vậy.

Trình độ võ đạo của nàng cực kỳ cao siêu, muốn hạ xuống cũng không hạ được.

Song phương giao thủ 130 chiêu, Sở Hi Thanh cảm thấy phổi mình có hơi

không khỏe, đã bắt đầu th* d*c, liền dùng một chiêu Phong Lôi Giao Gia để

giải quyết trận đấu.

Do từng khắc ‘đồ đằng Bí Chiêu’, cho nên Sở Hi Thanh đã luyện thêm chiêu

thức này.

Bây giờ, ngoại trừ thức Không Huyệt Lai Phong ra, thì thức Phong Lôi Giao

Gia này là chiêu thức hắn thành thạo nhất trong mười tám thức của Truy Phong

đao.

Sở Hi Thanh vẫn không dùng toàn lực như cũ, hắn chỉ dùng bảy phần mười tốc

độ đao, liền có thể đưa mũi đao đến cổ họng của đối phương.

Lúc này, dưới lôi đài bắt đầu xôn xao náo nhiệt.

“Hay! Một đao này thật sự là quá đẹp!”

“Thiếu niên này nhìn trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng đao pháp lại tốt như

vậy!”

“Móa, tiên sư nó chứ!”

“Phế vật vô dụng! Một cửu phẩm hạ mà còn không đánh lại!”

Đám ngươi quan sát trận chiến kia, có người vui mừng phấn chấn, có người thì

chửi ầm lên, vứt phiếu cược trong tay xuống đất.

Sở Hi Thanh cũng rất vui mừng, trong tầm mắt hắn đã có một bông pháo hoa

nhỏ nổ tung.

Điểm võ đạo cũng từ 34 tăng lên 35.

Ngoài ra, lôi đài cấp bậc cửu phẩm thượng cũng có nhiều tiền thắng trận hơn, có

thể nói là kiếm nhiều hơn là đi vận tiêu.

Đây thật sự là vừa có tiền lại vừa có tiếng mà.

Nhưng khi Sở Hi Thanh đang chờ mong trận tiếp theo, thần sắc hắn hơi động,

liền nhìn về phía bên trái ở dưới lôi đài.

Nơi đó có hơn ba mươi đại hán cao to lực lưỡng đang đứng.

Có một đám người trong đó mặc trọng giáp, tay đè binh khí, vẻ mặt không lành

mà nhìn về phía hắn.

Người cầm đầu thì là một người mặc một bộ nho sam màu trắng, tay áo khá dài

và rộng, hắn mũi cao mắt dài, tóc tai bù xù, khí chất lãnh ngạo và cuồng ngạo.

Đây chính là đại công tử Long Hành của Long gia.

Sở Hi Thanh nhận ra người này là bởi vì hắn nhìn thấy Long Thắng ở bên cạnh

Long Hành, dung mạo của hai người này khá giống nhau.

Vị nhị công tử Long gia này cũng đang nhìn hắn, trong mắt còn ngậm lấy trêu

tức và căm hận.

Sở Hi Thanh còn thấy Sở Vân Vân ở trong đám người, nàng nắm chặt song

quyền, hơi thở lạnh lẽo, đã trong trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Lục Loạn Ly thì lại chẳng biết đi đâu rồi.

Có điều, ánh mắt Sở Hi Thanh loé lên, hắn phát hiện ra có một nữ hiệp che mặt

đang vội vã chạy từ đầu một con hẻm qua bên này.

Vị Lục nữ hiệp này không kịp đổi đồ trang sức trên đầu, cho nên rất dễ nhận ra.

Sở Hi Thanh hơi yên tâm hơn một chút, nhìn huynh đệ Long gia ở dưới đài mà

không nói gì.

Thật ra thì hắn cũng thấy bất ngờ.

Sở Hi Thanh vốn cho rằng Cổ Thị tập này sẽ an toàn hơn võ quán Chính

Dương, cho nên mới dám ở lại chỗ này.

Nhưng không ngờ rằng, hai huynh đệ Long gia này lại dám đi qua sông Thần

Tú vào thời điểm này.

Bọn họ coi Thiết Kỳ Bang hoành hành trên sông Thần Tú là vật trang trí sao?

Lúc này, đám người đang quan sát ở dưới đài cũng nhận ra bầu không khí

không đúng, bọn họ dồn dập tránh qua hai bên.

Long Hành thì lại chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên cất bước đi qua, từng

bước từng bước đi lên bậc thang.

Đám người phía sau hắn thì tản ra bốn phía, ý định bao vây cái lôi đài này.

Long Hành đi lên võ đài, sau đó cắm thanh kiếm ở trong tay vào phía trước:

“Ngươi nhận ra thanh kiếm này không? Nói đi, là ai giết Đô sư huynh của ta?

Mau nói tên của hắn ra, hoặc là vẽ tướng mạo của hắn cho ta, ta có thể để ngươi

chết bớt đau khổ một chút.”

Sở Hi Thanh quét mắt nhìn thanh kiếm kia một chút, hắn đã nhận ra đây chính

là thanh bảo kiếm mà hắn vừa mới bán cho Thần Binh Đường.

Sở Hi Thanh vẫn không để ý, vẫn dùng tay đè đao, hít thở thật sâu như cũ.

Trận chiến ngày hôm nay, chỉ có thể liều mạng một lần mà thôi.

Dưới tình huống có Lục Loạn Ly yểm trợ, lại cố gắng không để Sở Vân Vân bại

lộ, nhanh chóng rút lui khỏi Cổ Thị tập.

Có điều, ngay khi Long Hành vừa mới nói xong, thì có một chén trà bay thẳng

vào người Long Hành.

Long Hành không thèm chớp mắt, chỉ tiện tay phất áo một cái là đã đập nát

chén trà này.

Lúc này, có một vị công tử mặc cẩm bào, trong tay còn cầm một cái quạt, cũng

mang theo một đám tráng hán cao to vạm vỡ đi ra từ trong đám người.

Vị công tử này khoảng tầm hai mươi tuổi, thân như ngọc thụ, lông mi dài như

liễu, ngũ quan thanh tú văn nhã, vẻ mặt thì lại lười biếng.

“Long Hành, ai cho ngươi lá gan? Sao ngươi dám gây sự ở Miếu thị này?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 96: Sinh tử lôi


“Tả nha nội?” Hai mắt Long Hành ngưng lại, bình tĩnh nhìn thanh niên mặc

cẩm bảo ở bên dưới đài, sau đó lại nở nụ cười tiêu sái: “Không ngờ Tả nha nội

cũng đến Cổ Thị tập, nhưng người này có ân oán cá nhân với Long gia ta, lẽ nào

nha nội không chịu bán cho ta chút mặt mũi này sao?”

“Bán! Sao lại không bán?” Thanh niên mặc cẩm bào cười lên, cười đến rất

ph*ng đ*ng: “Tuy nhiên, không thể làm hỏng quy củ của Miếu thị chúng ta

được, bằng không thì sau này ai dám đến Miếu thị chúng ta đánh lôi đài, tìm thú

vui nữa? Long đại thiếu, ngươi thấy ta nói đúng không?”

Long Hành không tỏ ý kiến, hắn bỗng nhiên cất bước áp sát đến Sở Hi Thanh ở

phía trước, một chưởng bất ngờ đến cực điểm này đã đến trước mặt Sở Hi

Thanh.

Hắn lười dây dưa với vị nha nội nhà Quận thừa này, chỉ cần làm thịt người này,

Tả nha nội cũng chỉ có thể quát mắng vài câu, chứ chẳng thể làm gì hắn cả.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó, một bóng người áo đỏ yểu điệu với mái tóc

màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trước người Sở Hi Thanh như một bóng ma.

Cây đoản kiếm của nàng đúng lúc ngăn cản bàn tay phải của Long Hành.

Rõ ràng là nữ tử này không địch lại Long Hành, sau khi tiếp một chưởng thì

không chỉ trượt lùi ba bước, mà cánh tay cũng kết thành một tầng băng mỏng.

Cái khí lạnh kia tản ra, làm cho Sở Hi Thanh ở phía sau phải rùng mình một cái.

Sắc mặt Long Hành lại cực kỳ lạnh lẽo: “Lục phẩm hạ?”

Vị nha nội nhà Quận thừa này, mời chào một cao thủ như vậy từ bao giờ?

Sắc mặt Tả nha nội âm trầm như nước, xanh lét tái mét: “Thả tên lệnh gọi binh

đến đây!”

Hắn nhìn chằm chằm vào Long Hành với ánh mắt lạnh lẽo: “Long Hành! Người

ta đều nói ngươi rất cuồng ngạo, quả nhiên là cuồng đến không bến bờ. Ngươi

có thể xem thường Tả Thanh Vân ta, nhưng lại không thể xem thường quy củ

mấy trăm năm của Miếu thị này!”

Sở Hi Thanh biết cái gì gọi là ‘tên lệnh’, nó cũng được gọi là ‘tên kêu’. Bình

thường sẽ trói một cái tiêu trúc vào mũi tên, khi tên lệnh được b*n r* thì nó sẽ

phát ra âm thanh bén nhọn, tiếng vang vài dặm.

Quả nhiên, sau khi tên lệnh được b*n r*, nó liền phát ra những tiếng kêu bén

nhọn, toàn bộ Miếu thị đều náo loạn hết cả lên. Chưa đến một khắc thời gian,

sáu bảy trăm tên tráng hán cầm bình khí mặc áo đỏ lao ra như sóng triều, vây

chặt tòa lôi đài này đến mức nước chảy không lọt.

Long Hành đảo mắt nhìn bốn phía một chút, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi,

ánh mắt hắn lại tràn ngập trào phúng.

Hắn hơi phất tay áo, thanh kiếm băng lam ở bên người đột nhiên ra khỏi vỏ,

c*m v** mặt đất. Đồng thời, một luồng hơi lạnh mạnh mẽ lan tràn ra từ trên

thân kiếm, bắt đầu tràn ngập toàn bộ võ đài: “Nói điều kiện gì, ngươi muốn thế

nào mới có thể giao hắn cho ta. Tính mạng của người này, ta muốn rồi. Bằng

không thì Long mỗ cũng không ngại tàn sát Miếu thị một phen.”

Sở Hi Thanh phát hiện mặt giày dưới chân mình đã bị đông cứng trong tầng

băng.

Tả nha nội lại cười gằn một tiếng, ý lạnh trong con ngươi càng nồng đậm hơn:

“Ngươi hù dọa ai đó? Hôm nay người thử ra tay ở Miếu thị xem, Lão tử cũng

muốn nhìn xem ‘con rồng qua sông’ như ngươi có thể sống sót trở về bờ tây hay

không?”

Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Này! Vị tiểu huynh đệ kia,

ngươi không ngại đánh mấy trận sinh tử lôi chứ? Tả mỗ đảm bảo, nhất định sẽ

không để ngươi chịu thiệt.”

Sở Hi Thanh nhướn đôi mày kiếm, không hàm hồ chút nào mà chắp tay đáp lại:

“Sở mỗ không ngại, cảm ơn nha nội che chở!”

Hắn thấy tình hình ngày hôm nay, tu vị của Lục Loạn Ly đã không chống đỡ

được nữa rồi.

Vị Tả nha nội này chịu ra mặt thay cho hắn, thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Sở Hi Thanh sẽ không làm mất mặt mũi của đối phương rồi.

Không phải là bất đắc dĩ, thì hắn tuyệt đối không muốn Sở Vân Vân ra tay mà

bại lộ thân phận.

“Tốt lắm!” Tả nha nội cười ha ha, sau đó lại nhìn về phía Long Hành: “Muốn

giết người ở Miếu thị chúng ta, thì chỉ có thể leo lên sinh tử lôi! Vị tiểu huynh

đệ này có tu vị cửu phẩm hạ, nhưng nếu hắn đã đứng trên lôi đài cửu phẩm

thượng, vậy thì tính toán theo tu vị cửu phẩm thượng đi.”

“Tuy nhiên, ta thấy hắn có bệnh trong người, thể lực hơi yếu, cho nên lấy một

canh giờ làm tiêu chuẩn. Trong vòng một canh giờ, chỉ cần anh kiệt dưới trướng

ngươi có tu vị không quá cửu phẩm thì đều có thể lên đài để đánh.”

“Các ngươi có thể lấy tính mạng của hắn ở trên sinh tử lôi, ta không còn gì để

nói cả, nhưng nếu như các ngươi thật sự không làm được, vậy thì tất cả xí xóa,

có ân oán gì cũng phải bỏ qua, Long gia các ngươi không được gây sự với hắn

nữa. Thế nào? Long đại công tử, ta đã hạ thang rồi, ngươi có dám nhận hay

không?”

Long Hành nghe vậy thì quay đầu nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó mỉm cười

nói: “Vậy thì nghe theo lời nói của nha nội đi!”

Hắn phất ống tay áo một cái, một luồng chân nguyên bay ra, rút hai thanh

trường kiếm ở trên võ đài lên, sau đó mới cất bước đi xuống lôi đài, lại nhìn một

đám thuộc hạ và nhị đệ Long Thắng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 97: Sinh tử lôi (2)


“Ngươi lên đi!” Long Hành chắp tay sau lưng, nhìn thẳng vào nhị đệ Long

Thắng: “Võ đạo nguyên công của ngươi đã đến cửu phẩm thượng, đao pháp

cũng tăng mạnh, giết hắn không khó.”

Sắc mặt Long Thắng lại trắng bệch, rồi lắc đầu như trống.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ kỹ một đao kia của Sở Hi Thanh.

Hôm nay, Long Thắng đi theo đến đây là để nhìn xem Sở Hi Thanh chết như thế

nào, chứ không phải là nhảy lên sinh tử lôi để biểu diễn cho người ta xem.

Mà hắn còn nghe được vài lời đòn địa, Sở Hi Thanh đã là thủ tịch nội môn của

võ quán Chính Dương, nửa tháng trước đã leo lên ngôi quán quân trong cuộc

kiểm tra thực chiến của nội môn.

Tuy rằng lời đồn đại này quá hoang đường, Sở Hi Thanh có thể thắng là do mưu

lợi.

Nhưng nếu như bản thân Sở Hi Thanh không có chút năng lực, thì sao có thể có

lời đồn đại hoang đường như vậy được?

“Phế vật!” Trong mắt Long Hành hiện ra vẻ thất vọng, hắn hừ một tiếng, quay

đầu nhìn về phía một nam tử mặc trọng giáp ở bên trái mình: “Hành Thập Ngũ,

nghe đồn đao pháp của người này rất nhanh, thân pháp cũng khá nhanh nhẹn.

Lát nữa ngươi bỏ giáp đi, lại đổi một thanh Ma luyện Khinh cương đao. Giết

người này xong, ta cho ngươi một phần bí dược của bát phẩm hạ.”

Hành Thập Ngũ nghe vậy thì không do dự chút nào, hắn cởi trọng giáp trên

người rồi bước lên võ đài.

Đám người chung quanh không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bí dược của nguyên công bát phẩm hạ, dù là loại thấp nhất cũng phải ngàn

lượng bạc.

Nhưng mà bọn họ cũng không hâm mộ chuyện này.

Hành Thập Ngũ là thủ lĩnh của Hành Môn Thập Bát Kỵ ở dưới trướng Long

Hành, là người có thực lực mạnh nhất trong mười tám người này, mà trình độ

thân pháp và đao pháp cũng rất không tầm thường.

Nhưng đúng lúc này, một trung niên mặc áo đỏ ở phía xa xa bỗng nhiên rít gào

lên: “Có người đánh sinh tử lôi! Quy củ cũ, núi đao!”

“Rống!”

Trong khoảnh khắc này, hơn 200 vị đại hán mặc áo đỏ đồng thời rống lên, tiếng

vang chấn động trời xanh.

Bọn họ đem hơn 200 thanh trường đao cắm ở bên cạnh lôi đài, ngay sau đó, hàn

quang lập lòe chói mắt.

Sau khi núi đao xuất hiện, chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót rời khỏi

võ đài này.

. . .

Long Hành cũng không để ý đến tình hình ở trên võ đài.

Hắn biết sức chiến đấu của Hành Thập Ngũ, ít nhất cũng có thể leo lên mười vị

trí đầu của võ quán Chính Dương.

Giờ phút người này leo lên đài, Sở Hi Thanh đã cách cái chết không xa.

Hắn đi đến một tòa tửu lâu ở bên cạnh, rồi ngồi xuống bên cửa sổ ở tầng ba.

Tầm nhìn nơi này rất trống trải, có thể nhìn thấy toàn bộ võ đài ở bên dưới.

Chưởng quỹ của tửu lâu rất biết điều mà dâng trà lên cho Long Hành.

Mà lúc này, Tả nha nội Tả Thanh Vân lắc quạt giấy đi đến, thần sắc hắn thản

nhiên như không mà ngồi xuống đối diện: “Ta rất tò mò, vị tiểu huynh đệ kia đã

trêu chọc Long đại công tử ngươi như thế nào? Chỉ là một cửu phẩm hạ mà

cũng không tha?”

“Hắn cứu Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ Bang từ trong tay ta.” Long Hành cầm

chén trà lên, tựa như cười như không mà nhìn Tả Thanh Vân đang kinh ngạc:

“Cảm ơn Tả huynh, cuối cùng cũng coi như là chịu bán mặt mũi cho ta.”

Tả Thanh Vân híp mắt lại, sau đó khóe môi cong lên: “Đừng có nói sớm như

vậy, ta thấy vị tiểu huynh đệ này không phải người tầm thường đâu.”

Long Hành lại thấy nực cười, liền cúi đầu uống trà.

“Có phải người tầm thường hay không. . . nhìn là biết thôi!”

Ngay sau đó, có một tiếng rống to truyền ra từ góc bắc của võ đài: “Chú ý, trống

sẽ vang ba tiếng! Hai người có thể ra tay khi tiếng trống thứ ba vang lên.”

Sở Hi Thanh ở trên đài thì lại tay đè chuôi đao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tráng hán

ở đối diện.

Hai người bọn họ đã ký giấy sinh tử rồi, Sở Hi Thanh biết tên họ của người này,

gọi là Hành Thập Ngũ.

Người này cũng mặt không cảm xúc, toàn thân cứng rắn và lạnh lẽo giống như

một khối nham thạch.

Chỉ có thể dòm ngó nội tâm của người này từ bắp thịt căng thẳng nơi cánh tay

phải của hắn, người này cũng không bình tĩnh như những gì hắn đang biểu hiện.

Khi tiếng trống đầu tiên vang lên thì toàn bộ trên và dưới võ đài đều yên tĩnh,

chỉ có một ít người đang tụ tập ở lương đình để đặt cược, âm thanh bên đó đã

phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.

Vào giờ phút này, Sở Hi Thanh đã nuốt một viên Thần Lực Đan rồi.

Hắn không dùng Thần Lực Đan khi luận võ ở võ quán Chính Dương, vì có cảm

giác như đang dùng nó để bắt nạt đồng môn, quá mất mặt.

Nhưng hôm nay lại là sống mái với nhau, không còn cơ hội nào để quay đầu.

Tiếng trống thứ hai, bắp thịt trên tay hai người đều phồng lên. Hô hấp của bọn

họ cũng trở nên cực kỳ trầm trọng.

Mà ngay khi tiếng trống thứ ba vừa vang lên, con người của Sở Hi Thanh hơi

híp lại.

“Sặc!”

Một đạo ánh sáng như điện như chớp lại giống như lôi đình đã ra khỏi vỏ, đảo

qua nơi nửa trượng trước người.

Mà đầu của Hành Thập Ngũ thì lập tức bay lên không trung, một lượng lớn máu

tươi bắn tung tóe ra bốn phía.

Bên trên tửu lâu, chén trà trong tay Long Hành đang dừng lại giữa không trung,

sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn về phía thiên niên đứng giữa lôi đài kia.

Sở Vân Vân ở dưới đài thì lại khóe môi cong lên, nàng đã thấy yên tâm.

Cái tên này. . . lại tiến bộ rồi!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 98: Tầng hai


Đầu của Hành Thập Ngũ rơi xuống đất được ba cái hô hấp, đám người ở phía

dưới lôi đài mới phát ra những âm thanh như sét đánh sấm rền.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao đầu của tên Hành Môn Thập Bát Kỵ lại rơi

xuống đất rồi?”

“Móa! Ta còn chưa kịp đặt cược, mà cũng may là không đặt.”

“Đao thật là nhanh, ta còn không thể nhìn rõ ràng, tên này là ai?”

“Sở Hi Thanh! Hắn là Sở Hi Thanh, nghe đồn là thủ tịch nội môn khóa này của

võ quán Chính Dương.”

“Đáng ghét! Nếu biết trước thì đã đặt người này rồi, tu vị chân nguyên của hắn

thật sự chỉ là cửu phẩm hạ?”

Trong khi mọi người ở bên dưới đài đang nghị luận sôi nổi, trong tầm nhìn của

Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa to nổ tung tóe.

Lúc này, bảng hệ thống của hắn lại phát sinh biến hóa.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: cửu phẩm thượng (thật).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng hai), Khinh Vân Tung (tầng một)

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng một).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng hai).

Điểm võ đạo: 45.

Thiên phú: Ưng Nhãn, Truy Phong Trục Điện Chi Thủ (nhất giai), Thuần

Dương Lôi Thể (nhất giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (nhất giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, Nhai Tí.

Tuổi thọ: 25 ngày.

Số lượng điểm võ đạo của hắn lại tăng lên 10 điểm, đạt đến 45 điểm.

Ngoài ra, trên cột trạng thái của hắn, lại có thêm một cái Nhai Tí lần nữa.

---Ngươi nhận biết được ác ý ở xung quanh, tất muốn báo thù, xúc động Nhai Tí

đao ý, có thể mang theo xung kích tinh thần khi xuất đao.

---Có hơn ba mươi vị võ tu cửu phẩm trở lên ôm ác ý với ngươi, Nhai Tí đao ý

của ngươi tăng lên đến trình độ yếu ớt!

---Có một vị võ tu trên lục phẩm mang sát ý với ngươi, Nhai Tí đao ý của ngươi

tăng lên đến trình độ hạ đẳng!

Sở Hi Thanh thầm nói, bảo sao mình chém một đao kia xong thì cảm thấy tinh

thần hơi uể oải.

Nói cách khác, hắn có thể chém chết Hành Thập Ngũ trong nháy mắt, không chỉ

bởi vì do đao nhanh, mà còn có nhân tố Nhai Tí đao ý nữa?

Sở Hi Thanh rơi vào trầm tư, đồng thời dùng ý niệm để nhìn chằm chằm vào

mấy chữ Khinh Vân Tung (tầng một) kia.

---Có dùng 8 điểm võ đạo để tăng Khinh Vân Tung lên tầng hai không?

Sở Hi Thanh lựa chọn có.

Dưới trướng Long Hành có rất nhiều cao thủ, võ tu cấp độ cửu phẩm thượng có

hơn hai ba mươi người, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Hắn không thể chờ đến khi chiến đấu mới tăng đẳng cấp của Khinh Vân Tung

lên được.

Điều đáng tiếc nhất là, Tinh Di Điện Xế Chi Túc ở trong võ đạo bảo khố không

thể chồng chất với Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân, cho nên không thể đổi.

Bằng không thì hắn nhất định sẽ đổi nó.

Mà trong khi Sở Hi Thanh đang đau đầu khi có một lượng lớn tin tức tràn vào

trong não, thì đại thiếu Long Hành lại nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh từ cửa

sổ tầng thứ ba của tửu lâu.

“Hành Vũ, ngươi có thể nhìn thấy rõ đao của hắn không?”

Hành Vũ chính là thị vệ bên cạnh hắn, là một võ tu cấp độ bát phẩm thượng.

Vị này hơi đỏ mặt lên vì xấu hổ: “Công tử thứ tội, vừa rồi cách quá xa, mà

chuyện lại quá đột ngột, cho nên không thể thấy rõ. Có điều, khi đó Hành Thập

Ngũ chỉ rút đao ra được hai tấc rưỡi.”

Từ đó có thể suy luận được tốc độ rút đao của Sở Hi Thanh.

Long Hành hơi cau mày, sao đó nhìn về phía đám người còn lại: “Hành Thập

Cửu! Ngươi cởi trọng giáp, cầm khiên lên chiến đấu đi, cẩn thận thức rút đao

của hắn. Ta không cầu ngươi thắng, chỉ cần có thể làm cho người này dùng tốc

độ đao nhanh nhất là được, ta cũng cho ngươi một phần bí dược bát phẩm hạ.

Nếu như ngươi có thể hao tổn một nửa thể lực và chân nguyên của hắn, thì ta sẽ

có ban thưởng khác.”

Hành Thập Cửu là phó thủ lĩnh của Hành Môn Thập Bát Kỵ, thực lực của hắn

chỉ kém Hành Thập Ngũ một đường, hầu như là không khác nhau là mấy.

Người này có một ưu thế so với Hành Thập Ngũ, chính là hắn giỏi dùng thuẫn

tròn và đường đao, một tay cầm khiên có thể làm cho nước giội không lọt, càng

có lợi hơn khi đối phó với khoái đao.

Lúc này, Hành Thập Cửu đã tuân mệnh, hắn cởi áo giáp, cầm một cái thuẫn tròn

và một thanh Ma luyện Khinh cương đao đi về phía võ đài.

Mà lúc này, Tả Thanh Vân ở đối diện Long Hành lại cười khẽ một tiếng:

“Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy một trò hay.”

Hắn rót cho mình một chén trà bằng động tác của hắn ung dung thong thả: “Có

điều, Long đại thiếu ngươi không tuân quy củ nha, nếu như đã lên sinh tử lôi,

vậy thì đừng hòng sống sót đi xuống. Hắn có thể đi thử thực lực của vị tiểu

huynh đệ kia, nhưng nhất định phải để mạng lại trên đài.”

“Người phía dưới nghe kỹ cho ta, nếu như tên kia dám chơi trò mèo nhảy xuống

đài hoặc là đầu hàng, thì các ngươi hãy đưa hắn lên đường!”

Đại công tử Long Hành nghe thấy lời này thì cũng không thèm để ý, đệ đệ Long

Thắng của hắn thì lại lườm Tả Thanh Vân một chút.

Nếu như đại ca muốn Hành Thập Cửu an toàn rời khỏi võ đài, vậy thì đừng nói

là Tả Thanh Vân, mà thần tiên cũng không cản được.

Vị con ông cháu cha nhà Quận thừa này, chẳng lẽ còn dám trở mặt với Long gia

nhà bọn họ thật sao?

Tuy nhiên, không ngờ đao của tên Sở Hi Thanh này đã nhanh đến mức độ này. .

.

Long Thắng siết chặt nắm đấm, trong lòng lại không khỏi sinh ra ý nghĩ may

mắn.

Hơn một tháng qua, hắn biết sỉ nhục sau đó dũng mãnh tiến lên, đao pháp tiến

bộ không ít, nhưng mà Sở Hi Thanh thì tiến bộ còn nhanh hơn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 99: Thuần Dương


Lúc này, đã có người kéo thi thể của Hành Thập Ngũ ở trên võ đài xuống, còn

rửa vết máu ở trên đó.

Sở Hi Thanh trông thấy người còn lại ký giấy sinh tử ở dưới võ đài, sau đó nhảy

lên một cái, trực tiếp vượt qua bức tường đao ở bên cạnh lôi đài.

“Hành Thập Cửu!” Khí chất của Hành Thập Cửu cũng tương tự Hành Thập

Ngũ, hắn cầm thuẫn trong tay, lạnh lùng ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Đến

lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!”

Sở Hi Thanh còn chưa lĩnh ngộ hết Khinh Vân Tung tầng hai, một lượng lớn trí

nhớ tràn vào trong đầu óc của hắn, cho nên hắn không thể đáp lại.

Hành Thập Cửu híp mắt lại, lặng lẽ nắm chặt chuôi đao của trong tay.

Lúc này, bên dưới đài lại có một tiếng gầm thét: “Hai vị chú ý, sẽ có ba tiếng

trống! Sau khi tiếng trống thứ ba vang lên thì hai vị mới được ra tay!”

Tiếng trống thứ nhất vang lên, bên phía lương đình lại có một đám người chen

chúc nhau đặt cược.

Bọn họ suy đoán Hành Thập Cửu cũng không phải đối thủ của Sở Hi Thanh,

cho nên trong lương đình cũng không có tỷ lệ cược thắng hay bại.

Mà chỉ có thể đặt cược Hành Thập Cửu sẽ bại trong tay Sở Hi Thanh sau bao

nhiêu hiệp.

Tiếng trống thứ hai vang lên, đám người dưới đài đều tập trung lại. Bọn họ chen

chúc nhau ở bên dưới đài, tập trung tinh thần nhìn lên trên võ đài.

Sở Hi Thanh điều chỉnh hô hấp, hắn vẫn nắm chặt đao như cũ, đứng thẳng tại

chỗ.

Hành Thập Cửu ở đối diện thì đặt thuẫn ở trước ngực, thân thể hơi co lại, bảo vệ

mấy chỗ yếu hại ở ngực và bụng mình.

Khi tiếng trống thứ ba vang lên, hai người đồng thời hành động.

Hành Thập Cửu thủ, còn Sở Hi Thanh thì công.

Hành Thập Cửu lùi lại một bước, trường đao bên tay phải sẵn sàng ứng phó với

thế công của đối phương.

Lúc này, Sở Hi Thanh bỗng nhiên lại đạp nhanh về phía bên trái.

Hắn bước như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian!

Khinh Vân Tung tầng thứ hai để cho hắn trực tiếp bước ra ba trượng, lao đến

phía sau Hành Thập Cửu.

Sau đó là thức rút đao của Truy Phong đao pháp: Không Huyệt Lai Phong!

Theo đồ đằng Bí Chiêu bên cánh tay trái của Sở Hi Thanh sáng lên, một đạo

ánh đao hình vòng cung màu đen cũng đồng thời chém về phía sau gáy của

Hành Thập Cửu.

Ánh đao kia nhanh như gió chớp!

Đầu của Hành Thập Cửu cũng bay lên trên không trung, một luồng máu tươi đỏ

thẫm phun lên trời như là suối máu.

Mà trong khoảnh khắc đó, trong và ngoài võ đài, trên và dưới tửu lâu, tất cả đều

lặng ngắt như tờ!

Trên tầng ba tửu lâu, chẳng biết từ bao giờ mà chén trà trong tay Long Hành đã

đóng băng.

“Đao thật là nhanh, thân pháp cũng rất nhanh, giết người trong chớp mắt, nên

uống cạn một chén!” Tả Thanh Vân ở đối diện lại nở nụ cười, ánh mắt hiện lên

vẻ trêu tức: “Lúc này há có thể không uống rượu? Chưởng quỹ, ngươi mù sao?

Còn không mau dâng rượu và đồ ăn lên cho ta và vị Long đại công tử này!”

Long Hành lạnh lùng nhìn Tả Thanh Vân một chút, sau đó liền đứng dậy, nhìn

xuống phía dưới.

“Hành Úy, ngươi nhìn thấy rõ đao của vị sư đệ kia không?”

Hành Úy là thuộc hạ hắn mới mời chào thời gian gần đây, tên cũ là Hàn Úy, là

đệ tử nội môn khóa này của võ quán Chính Dương.

Sau khi gia nhập vào hắn thì đã đổi họ thành Hành.

Tuy rằng người này không quá nổi tiếng trong võ quán Chính Dương, nhưng

thực lực lại nằm trong ba vị trí đầu, thậm chí còn mạnh hơn cả Lưu Tinh Nhược

ở Tây viện.

Đây là người mà Long Hành dốc sức bồi dưỡng, hắn vẫn đang mưu cầu đẩy

người này vào cánh cửa chân truyền của võ quán Chính Dương.

“Thấy rõ!” Hành Úy quỳ một chân, ôm quyền về phía Long Hành: “Đại công

tử, thức rút đao của hắn được gia trì bởi đồ đằng Bí Chiêu, đao rất là nhanh,

thân pháp cũng rất nhanh nhẹn, Cửu Cung Kiếm của ta chưa chắc đã phòng

được.”

Long Hành gật đầu, mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Hành Úy nói là thật, nếu như người này nói vài câu như xung phong liều mạng

gì gì đó, thì trái lại còn làm hắn không vui.

Hắn giờ tay ném thanh kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng qua: “Bây giờ thì sao?”

Sau khi Hành Úy nhận kiếm, hai mắt liền sáng ngời: “Có kiếm này trợ giúp,

giết hắn dễ như trở bàn tay! Có điều, để đề phòng chuyện bất ngờ, vẫn xin công

tử ban cho một viên Dung Huyết Đan thượng phẩm!”

Dung Huyết Đan là đan dược được sử dụng trong nội bộ cẩm y vệ, nó có thể

kích phát tiềm lực trong một thời gian ngắn, để cho sức mạnh và chân nguyên

tăng lên.

Dung Huyết Đan thượng phẩm, không chỉ không có hậu hoạn, mà còn cường

hóa thể chất của võ tu ở một mức độ nhất định.

Mặc dù đây là đồ vật của nội bộ cẩm y vệ, nhưng mấy trăm năm qua, vẫn luôn

có một ít Dung Huyết Đan truyền ra ngoài.

“Hành Vũ, đưa Dung Huyết Đan cho hắn!” Long Hành vung ống tay áo lên, chỉ

chỉ bình rượu mà chưởng quỹ đưa lên: “Đi làm thịt tên tạp chủng kia đi, ta sẽ tự

mình rót rượu cho ngươi!”

Mí mắt Hành Úy nhảy lên một cái, sau đó lại cười đắc ý: “Thuộc hạ lĩnh mệnh,

xin mời công tử chờ một lát!”

Hắn đứng lên, bước nhanh về phía võ đài.

Tả Thanh Vân nhìn đến đây không khỏi hơi cau mày lại.

Tên Long Hành này, không chỉ dùng đến bảo kiếm cấp độ thất phẩm, mà còn

dùng cả Dung Huyết Đan thượng phẩm!

Có điều, lúc trước hắn không nói cấm dùng, cho nên lúc này cũng không tiện

nói gì.

Quy củ của sinh tử lôi chính là như vậy, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào
 
Back
Top Bottom