Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 80: Xung kích tinh thần (2)


Khi Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào hai chữ này, trong đầu của hắn xuất hiện

bốn đoạn tin tức.

---Ngươi nhận biết được ác ý từ xung quanh, tất muốn báo thù, xúc động Nhai

Tí đao ý, có thể mang theo xung kích tinh thần khi xuất đao.

---Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của ngươi

tăng lên cường độ yếu ớt.

--- Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 300 người, Nhai Tí đao ý của ngươi

tăng lên cường độ hạ đẳng.

--- Người ôm ấp ác ý với ngươi vượt quá 1000 người, Nhai Tí đao ý của ngươi

tăng lên cường độ trung đẳng.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn đảo mắt nhìn qua xung quanh, sau đó lại

nhìn từng phương hướng trong thao trường, liền phát hiện có vô số ánh mắt

đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đám người Đông viện của bọn họ thì khá một chút, cùng lắm là có một ít người

không phục.

Nhưng mà tất cả đám đệ tử nội môn và ngoại môn của Tây viện, Bắc viện và

Nam viện kia, tất cả bọn họ đều trợn mắt lên mà nhìn hắn.

Sở Hi Thanh nhất thời nhướng đôi mày kiếm lên, hắn cũng ý thức được mình đã

chọc giận quần chúng rồi.

Tại trong mắt của tất cả những người này, bản thân mình đã đánh cắp vinh dự

của ngôi vị quán quân thực chiến.

Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi đao ý hay không, mà Sở Hi Thanh cảm

thấy cực kỳ khó chịu, cho nên hắn cũng trợn mắt lên để nhìn đám người này.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Tu vị của hắn yếu hơn mấy người Hà Triều, nhưng lại chiến thắng quang minh

chính đại.

Lẽ nào không thể dùng mưu kế để chiến thắng sao?

Sở Hi Thanh lại nhìn hai chữ “Nhai Tí” trong cột trạng thái với vẻ suy tư.

Cái Nhai Tí đao ý này rất thú vị nha, mình đối mặt với càng nhiều kẻ địch, thì

đao ý của mình cũng càng mạnh hơn?

Cũng đúng lúc này, Lôi Nguyên ở trên đài cũng kết thúc bài phát biểu.

Đám đệ tử ở bên dưới nhất thời như được ân xá, bắt đầu rời khỏi thao trường.

Lúc này đã là gần giữa trưa, đại đa số người đều thấy cực kỳ đói bụng, tất cả

đều chen chúc đi về phía nhà ăn.

Sở Hi Thanh thì lại bung dù ra trước, để ngăn cản ánh mặt trời ác liệt này.

Khi còn trên võ đài, hắn cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho hắn cực kỳ khó

chịu, lại kiêng kỵ trường hợp này, cho nên mới không bung dù.

Mà ngay khi hắn chuẩn bị đi về phía nhà ăn, thì nhìn thấy Lưu Tinh Nhược

đang đi về phía mình.

Người này cản ở trước mặt Sở Hi Thanh, lạnh lùng nhìn hắn: “Thủ đoạn và tâm

cơ của Sở sư đệ, hôm nay Lưu mỗ lĩnh giáo rồi. Nhưng chúng ta là võ tu, thực

lực của bản thân mới là quan trọng nhất. Ngươi có thể dựa vào mưu kế để thắng

một lần, nhưng tuyệt đối không thể thắng lần thứ hai. . .”

Đám người đi đường xung quanh bị hấp dẫn bởi một màn này, bọn họ dồn dập

dừng bước, vẻ mặt đầy tò mò mà nhìn qua.

Sở Hi Thanh thì lại nhíu chặt lông mày, hắn đang thèm đùi gà ở trong nhà ăn,

nếu đi chậm thì sẽ hết mất.

Sáng nay đã không được ăn canh thịt dê và bánh bao nhân thịt rồi, bây giờ

không thể nào bỏ qua đùi gà được.

Hắn một tay đè đao, không kiên nhẫn mà nhướn đôi mày kiếm lên: “Rốt cuộc

ngươi muốn nói cái gì?”

Lưu Tinh Nhược cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một màu đỏ không

bình thường.

Đây là một loại thiên phú kỳ lạ mà hắn nắm giữ, nó có thể ra tay bất ngờ, công

kích tâm thần của người khác.

Nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài kia của Sở Hi Thanh

bỗng nhiên mở ra, trong con ngươi hiện ra một luồng ánh sáng kỳ dị.

Lưu Tinh Nhược chợt cảm thấy tinh thần của mình đau đớn, giống như có một

lưỡi đao vô cùng sắc bén đang chém thẳng vào đó, trực tiếp chém thẳng vào nơi

sâu xa trong tâm thần của hắn. Không chỉ làm cho tâm thần của hắn cực kỳ đau

đớn, mà trong khoảnh khắc đó, mọi hành động và suy nghĩ của hắn đều bị

ngưng trệ.

Sở Hi Thanh cảm thấy rất kỳ quái, hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược đứng ngây

người tại chỗ, mãi mà không có động tác gì, thì cũng lười để ý đến Lưu Tinh

Nhược nữa, mà vội vã đi về phương hướng nhà ăn.

Sở Vân Vân ở phía sau thì lại nhìn Lưu Tinh Nhược với vẻ ánh mắt dị dạng, sau

đó cũng đi theo sau lưng Sở Hi Thanh.

Đám người xung quanh thấy không có trò vui, cho nên cũng tản đi hết.

Chỉ có Hướng Quỳ đứng ở trong đám người cảm thấy không đúng lắm, cho nên

đi qua: “Lưu sư huynh? Ngươi đây là?”

Hắn phát hiện Lưu Tinh Nhược vẫn không nhúc nhích, thế là lấy tay vỗ tay của

Lưu Tinh Nhược một cái: “Lưu sư huynh tỉnh lại đi, ngươi bị làm sao vậy?”

Lúc này, hắn lại phát hiện tay phải của mình có cảm giác như bị kim đâm.

Lưu Tinh Nhược thì run rẩy toàn thân, trong miệng tràn ra một vệt tơ máu,

trong mắt của hắn đồng thời hiện ra một tia sợ hãi: “Đao ý! Tên kia tu thành đao

ý rồi!”

Hơn nữa, còn là một loại đao ý rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức trấn áp tâm

thần của hắn tận mười cái hô hấp!

Hướng Quỳ lại ngẩn ngơ, sau đó liền nhìn bóng lưng Sở Hi Thanh với ánh mắt

phức tạp.

Vị Sở sư đệ này. . . thật sự là một tên âm hiểm xảo trá, thâm tàng bất lộ. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 81: Luận Võ Thần Cơ


Sở Hi Thanh vô cùng ảo não và bầu rầu, bởi vì khi hắn đến nhà ăn thì đùi gà đã

bị người cướp sạch.

May mắn chính là, võ quán cân nhắc đến chuyện đám đệ tử đứng phơi nắng nửa

ngày trời, vì vậy hôm nay nhà ăn có thêm năm chậu thịt kho rất lớn.

Sở Hi Thanh đánh một bát tô thịt kho, lại cầm sáu cái bánh bao nhân thịt to

bằng nắm tay, sau đó ngồi xuống đối diện Sở Vân Vân.

Hắn vừa ăn bánh bao vừa ăn thịt, lại vừa tràn đầy chờ mong mà hỏi: “Hiện giờ

ta đã học được Khinh Vân Tung, khi nào Vân Vân ngươi dạy ta luyện Trục Điện

Chỉ?”

Trục Điện Chỉ là một trong mười nghệ truyền ngoài của Vô Tướng Thần Tông,

là một môn công pháp dùng chỉ. (ngón tay)

Trong mười nghệ truyền ra ngoài, thì môn công pháp này cũng lấy nhanh làm

chủ.

Sở Hi Thanh có Truy Phong Trục Điện Chi Thủ, không chỉ thích hợp tu luyện

Truy Phong đao pháp, mà còn vô cùng thích hợp với Trục Điện Chỉ.

Hắn vẫn luôn rất lo lắng tất cả võ đạo của mình đều nằm trên một thanh đao.

Nếu một ngày hắn quên mang đao, hoặc là đao của hắn có vấn đề, há chẳng

phải là mặc người xâu xé sao?

“Ta sẽ dạy ngươi Trục Điện Chỉ, nhưng phải chờ Dưỡng Nguyên Công của

ngươi lên tầng thứ ba đã.” Sở Vân Vân vừa động đũa vừa liếc mắt nhìn Sở Hi

Thanh một chút: “Muốn tu luyện Trục Điện Chỉ, nhất định phải có đầy đủ chân

nguyên để bảo vệ ngón tay, bằng không thì sẽ để lại ám thương rất lớn. Ngươi

còn chưa học được đi, thì đừng nghĩ đến chuyện học chạy.”

Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật, tiếp tục vùi đầu ăn uống.

Nhưng đúng lúc này, ở biên giới tầm nhìn của hắn lại có một bông pháo hoa nổ

tung, điểm võ đạo của hắn lại tăng lên 1 điểm.

Lúc này, Sở Hi Thanh không để ý lắm, nhưng mà tiếp đó, cái pháo hoa nhỏ này

lại nổ tung không ngừng, để cho điểm võ đạo của hắn tăng lên đến 8 điểm.

Sở Hi Thanh đang không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy Lục Loạn Ly,

nàng một tay bưng bát, một tay cầm một quyển sách rất dày đi qua bên này.

Sau khi thiếu nữ đi đến, nàng nhìn cái miệng dính đầy mỡ của Sở Hi Thanh, lại

nhìn đống thị kho ở trong bát tô, trong mắt nhất thời hiện ra vài phần ghét bỏ.

Nhưng Lục Loạn Ly vẫn ngồi xuống đối diện Sở Hi Thanh, nàng vừa ‘chậc

chậc’ hai tiếng vừa nhìn Sở Hi Thanh một lượt.

Sở Hi Thanh dừng đũa, nghi ngờ nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Nhìn ta như vậy

làm gì?”

Lẽ nào trên mặt hắn có hoa?

“Ta đã xem thường Sở thiếu hiệp rồi!” Lục Loạn Ly nói với vẻ trêu tức, rồi ném

quyển sách trong tay qua chỗ Sở Hi Thanh: “Chúng mừng ngươi, tên của Sở sư

huynh ngươi đã leo lên kỳ Luận Võ Thần Cơ này rồi.”

“Luận Võ Thần Cơ?” Sở Hi Thanh hơi ngẩn người, rồi mới cầm quyển sách lên

xem.

Quyển sách này rất dày, bên ngoài bìa có mấy chữ triện rất lớn “Luận Võ Thần

Cơ – Đông Châu chí”.

Sở Hi Thanh lật trang bìa ra xem, chỉ thấy văn tự và tranh ảnh ở bên trong rất

đẹp.

Luận Võ Thần Cơ là sách báo mà Luận Võ Lâu của triều đình tuyên bố, mỗi hai

tháng có một kỳ, hình thức khá giống với tạp chí và tập san ở hiện đại.

Nội dung của nó nói về các chuyện lớn trên giang hồ, các cao nhân võ đạo, hiệp

khách ma đầu gì gì đó, cũng thành lập các bảng danh sách để xếp hạng cho

những nhân vật này.

Cái gọi là Thiên bảng, Địa bảng và Thanh Vân bảng ở trên thế giới này, đều

được xuất ra từ đây.

Ngoài ra, Luận Võ Thần Cơ còn có ‘địa phương chí’ là dành cho địa phương, và

cả “Thần Châu chí” mang tính chất cả nước.

Quyển sách ở trong tay Sở Hi Thanh chính là Luận Võ Thần Cơ ở địa phương

13 quận tại Đông Châu.

Còn về phần Luận Võ Lâu thuộc Lễ bộ của triều đình, vì sao nó lại tiêu hao một

số lượng lớn nhân lực và vật lực để thành lập các bảng danh sách, phát hành

Luận Võ Thần Cơ, thì Sở Hi Thanh cũng không rõ ràng.

Luận Võ Thần Cơ rất đắt, phải ba lượng bạc một quyển.

Trước đây, khi Sở Hi Thanh còn làm ở tiêu cục thì hắn đã tò mò, cho nên mượn

mấy quyển ở trong tay mấy vị đồng nghiệp để chiêm ngưỡng.

Nhưng mấy quyển Luận Võ Thần Cơ đó đã được phát hành từ vài năm trước, đã

quá hạn từ lâu rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Hi Thanh được nhìn thấy quyển Luận Võ Thần Cơ –

Đông Châu chí mới nhất.

Hắn lật quá một lát, liền nhìn về phía Lục Loạn Ly với ánh mắt nghi ngờ.

Trên này nào có tên của hắn chứ?

Huống hồ hắn chỉ là một tên cửu phẩm hạ, nào có tư cách leo lên Luận Võ Thần

Cơ chứ?

“Ở góc dưới bên trái của trang bảy mươi chín.”

Sau khi Lục Loạn Ly chỉ cho Sở Hi Thanh xong, nàng vừa ăn cơm vừa tò mò

đánh giá Sở Vân Vân ở bên cạnh.

Nàng nghe qua tình hình của Sở Hi Thanh, cũng biết thiếu nữ này là muội muội

của Sở Hi Thanh.

Những mà ngũ quan của hai huynh muội này hoàn toàn không giống nhau gì cả.

Mà dáng người và khí chất của Sở Vân Vân, lại làm cho nàng bỗng nhiên nghĩ

đến cha mình, cái gọi là không giận tự uy. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 82: Luận Võ Thần Cơ (2)


Lục Loạn Ly đột nhiên lắc đầu, lòng thầm nói mình thật sự là nghĩ nhiều rồi.

Đây chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi.

Nàng cười hỏi: “Ngươi là Sở Vân Vân đúng không? Ta là Lục Loạn Ly, là bạn

học của Sở Hi Thanh tại nội môn.”

Sở Vân Vân nhìn Lục Loạn Ly một cái, lại tiếp tục ăn cơm.

Động tác của nàng vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, bình thản ung dung.

Ngay khi Lục Loạn Ly cho rằng cô bé này không thèm để ý đến mình, thì Sở

Vân Vân mới đặt bát đũa xuống, gật đầu với nàng: “Chào Lục sư tỷ, ta từng

nghe huynh trưởng nhắc đến ngươi.”

Lục Loạn Ly thầm nghĩ gia thế của Sở Hi Thanh cũng không hề tầm thường

nha, mọi cử động của Sở Vân Vân đều là lễ nghi và quy củ của các thế gia đại

tộc mới có.

Chỉ là không biết vì sao cái tên Sở Hi Thanh này lại không học được.

Nhưng chuyện này cũng không có gì không tốt, Lục Loạn Ly rất thích tính cách

hào hiệp tùy tiện này của Sở Hi Thanh.

Nàng tò mò hỏi: “Vậy hắn nói ta thế nào? Có nói xấu ta hay không?”

Sở Vân Vân nhìn nàng một chút, lòng thầm nói nữ nhân này muốn nghe thứ gì

từ trong miệng của mình vậy?

Nàng suy nghĩ một lát, mới cẩn thận đáp: “Hắn nói ngươi ngây thơ rực rỡ. . .”

Thật ra thì Sở Hi Thanh nói là ngây thơ dễ lừa.

Sở Vân Vân lại cảm thấy mình không thể nói thẳng như vậy được.

“Hành hiệp trượng nghĩa. . .”

Dễ bị dao động, lúc cần thiết thì có thể nhờ vả.

“Hoạt bát đáng yêu. . .”

Suốt ngày nhảy nhót tưng bừng, quá nhiều sức sống.

“Tính tình kiên nhẫn.”

Thích bám lấy người ta không thả.

Lục Loạn Ly nghe đến đây, nhất thời không tự chủ được mà nở nụ cười, cười

tươi như một đóa hoa.

“Ta nào có tốt như hắn nói chứ? Cái gì mà ngây thơ rực rỡ, hoạt bát đáng yêu

chứ, đây đều là từ hình dung mấy cô bé thôi.”

Lục Loạn Ly lại ra vẻ khiêm tốn mà phất tay, đồng thời còn oán giận mà trừng

mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.

“Nhưng mà nói đến trượng nghĩa, thì Lục Loạn Ly ta rất có nghĩa khí đấy. Nhắc

đến mới nhớ, Vân Vân ngươi cũng là thuật tu, sau này ta có thể dạy cho ngươi.”

Chẳng biết vì sao, nàng càng nhìn lại càng thích Sở Vân Vân, thậm chí còn

muốn lấy lòng.

Sở Vân Vân thì nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lục Loạn Ly: “Cũng là? Lục sư tỷ

là thuật sư? Thuật võ song tu?”

Lục Loạn Ly nhất thời cả kinh, lòng thầm nói đúng nha, bây giờ nàng chỉ là một

đệ tử nội môn bình thường thôi mà.

Con ngươi của nàng đảo một vòng, lại cười rồi đổi giọng: “Ta không có tu luyện

pháp thuật, nhưng nhà ta có một môn truyền thừa của thuật sư, còn có rất nhiều

bí điển và bí pháp tu hành, nếu ngươi muốn thì có thể cho ngươi mượn.”

Thần sắc Sở Vân Vân hơi động: “Vậy thì cảm ơn Lục sư tỷ.”

Giọng điệu của nàng có hơi nhạt.

Trước kia, Sở Vân Vân chuyên tu võ đạo, tuy rằng có xem qua một ít điển tịch

pháp thuật, nhưng số lượng rất ít.

Thật ra thì nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với những bí điển và bí pháp tu

hành ở trong nhà Lục Loạn Ly.

Nhưng chẳng biết vì sao, nàng lại không muốn nhận ân tình của cô bé này.

Lúc này, cuối cùng Sở Hi Thanh cũng xem xong đoạn văn tự mà Lục Loạn Ly

nói đến.

Đây là một phần văn chương giới thiệu những thiếu hiệp tương đối xuất chúng

của thành Tú Thủy trong thời gian gần đây, Sở Hi Thanh chỉ chiếm một đoạn

cực nhỏ ở trong đó.

Trong bài viết, giới thiệu chuyện hắn chém thuật sư của Huyết Phong Đạo, cùng

với trận chiến bên trong Hỏa Cốt Quật, còn nói sức chiến đấu của hắn có thể là

đệ nhất nội môn của võ quán Chính Dương.

Nhưng tác giả của bài viết cũng nói, hắn chỉ nghe lời truyền miệng, chứ chưa

chứng thực.

Sở Hi Thanh khép quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí trong tay lại, suy

tư giây lát rồi mở miệng hỏi: “Kỳ Luận Võ Thần Cơ này phát hành từ bao giờ

vậy?”

“Vừa mới phát hành được vài canh giờ, chẳng lẽ ngươi không biết, Luận Võ

Thần Cơ sẽ phát hành vào giữa trưa ngày 15 của tháng chẵn?”

Khi Lục Loạn Ly nói chuyện thì lại nhìn bát của mình một chút, bởi vì nàng

chạy ra ngoài mua quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí này, cho nên khi

trở về nhà ăn thì chỉ còn một chút đồ linh tinh.

Hai mắt Sở Hi Thanh thì lại sáng lên, hắn nhìn về phía trước mắt của mình.

Ngay lúc vừa rồi, hắn lại nhìn thấy hai bông pháo hoa nhỏ nổ tung, làm cho

điểm võ đạo của hắn đã tăng lên con số 10.

Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm, võ quán Chính Dương lại cho ngừng

mộc như thường lệ.

Sở Hi Thanh ở trong sân sau của mình, hắn nuốt một viên Bồi Nguyên Đan, sau

đó c** tr*n ra, hô hấp thổ nạp dưới ánh mặt trời.

Lần này, Sở Hi Thanh có thể kiên trì hơn nửa canh giờ ở dưới ánh mặt trời cháy

bỏng, mãi cho đến khi toàn thân bắt đầu bốc khói, thì hắn mới dừng lại.

Sở Hi Thanh thu công lại, sau đó lại nhìn về phía Dưỡng Nguyên Công ở trong

bảng hệ thống như một thói quen.

---Có dùng 13 điểm võ đạo để tăng tu vị Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai lên

viên mãn không?

---Có dùng 50 điểm võ đạo để thay thế bí dược tầng thứ ba của Dưỡng Nguyên

Công không?

Sở Hi Thanh tất nhiên là chọn không.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 83: Qua sông


Sở Hi Thanh nhìn vào bảng hệ thống của mình, chủ yếu là để xem tiến độ tu

luyện Dưỡng Nguyên Công của mình thôi.

Hiện giờ, Sở Hi Thanh đã thăm dò được rõ ràng, 1 điểm võ đạo có thể tương

đương với ba viên Bồi Nguyên Đan, hoặc là tu hành ba mươi ngày dưới tình

huống bình thường.

Nhớ đến ngày mùng 4 tháng 8, khi đó Sở Hi Thanh rời khỏi Hỏa Cốt Quật, thì

hắn phải cần 20 điểm võ đạo để tăng Dưỡng Nguyên Công lên tầng thứ hai viên

mãn. Mà ngày hôm nay là ngày 30 tháng 8, hắn chỉ cần 13 điểm võ đạo.

Hiện giờ, Sở Hi Thanh chủ yếu là dựa vào Bồi Nguyên Đan để tu hành, chưa

bao giờ gián đoạn. Từ ngày mùng 4 tháng 8 đến nay, hắn đã dùng liên tục hai

mươi sáu viên Bồi Nguyên Đan.

Một viên Bồi Nguyên Đan, tương đương với mười ngày tu hành bình thường.

Bởi vậy có thể thấy được, không phải không có lý do khi đám con cháu danh

gia vọng tộc lại tu hành nhanh như vậy.

Tần Mộc Ca hai mươi hai tuổi đã tiến vào nhất phẩm, ngoại trừ thiên phú của

bản thân nàng ra, thì chưa chắc đã không có trợ lực của Thiết Sơn Tần thị.

Tiếp đó, Sở Hi Thanh bắt đầu luyện tập Truy Phong đao pháp và Khinh Vân

Tung.

Tuy rằng bây giờ hắn có thể luyện tập ở trong giấc mộng, nhưng ban ngày vẫn

phải tu hành như bình thường.

Mỗi ngày đều phải kiên trì nửa canh giờ.

Mà lúc này, theo trường đao của Sở Hi Thanh vung múa, những hoa văn ở trên

tay phải của hắn nhất thời hiện ra những huyết quang kỳ dị.

Đây chính là đồ đằng Bí Chiêu mà hắn đã khắc.

Sở Hi Thanh nghe theo lời đề nghị của Sở Vân Vân, cuối cùng vẫn không lựa

chọn chiêu thức Không Huyệt Lai Phong này, mà hắn lựa chọn khắc chiêu thức

thứ mười bảy của Truy Phong đao pháp là Phong Lôi Giao Gia.

Đây là do ít nhất một nửa động tác của Phong Lôi Giao Gia gần như nhất trí với

Không Huyệt Lai Phong.

Hắn chỉ cần sửa thêm một chút tư thế xuất đao của Không Huyệt Lai Phong, là

có thể dùng một tấm đồ đằng Bí Chiêu để nhận được hai hiệu quả rồi.

Tương lai hắn chuyển tu Thần Phong Minh Kính Đao, thì tấm đồ đằng Bí Chiêu

này còn có thể đối ứng với thức rút đao của Thần Phong Minh Kính Đao.

Đây chính là lợi ích của việc có một vị đại tông sư võ đạo nhất phẩm ở bên

cạnh, có thể để cho hắn không cần phải đi đường vòng.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Sở Hi Thanh nghĩ muốn thử luyện tập thêm

một quãng thời gian, nhưng mà hắn lập tức cảm thấy tứ chi co giật, trái tim co

rút.

Hắn bất đắc dĩ mà thu đao vào vỏ, sau đó nhìn về phia cột võ đạo ở trong màn

hình huỳnh quang hư ảo kia.

--- Truy Phong đao pháp (tầng hai), Khinh Vân Tung (tầng một).

Nửa tháng nay, tuy rằng Sở Hi Thanh tu luyện Khinh Vân Tung rất nhiều khi ở

trong giấc mộng, nhưng đến giờ vẫn không thể tăng Khinh Vân Tung lên tầng

thứ hai.

May mắn là, tuy văn tự trong cột võ đạo không có biến hóa gì, nhưng Sở Hi

Thanh vẫn có thể cảm nhận được hiệu quả của việc tu luyện mang lại.

Hiện giờ, thân pháp của hắn nhanh nhẹn và nhạy bén hơn nửa tháng trước nhiều

lắm, còn có thể phối hợp hoàn mỹ với Truy Phong đao pháp.

Hai môn võ đạo này đã kết hợp hòa hợp như thường, tuy hai mà một.

Sở Hi Thanh lại hơi do dự, không biết có nên dùng 8 điểm võ đạo để tăng

Khinh Vân Tung lên tầng thứ hai không.

Hắn muốn tu luyện Khinh Vân Tung lên tầng thứ hai nhanh một chút.

Ý nghĩ của Sở Hi Thanh rất đơn giản, nếu mình đã có ưu thế trên phương diện

thân pháp từ Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân, vậy thì càng cần cường hóa cái

ưu thế này lên.

Hiện giờ, Sở Hi Thanh cũng có đủ điểm võ đạo để tiêu xài.

Quyển sách Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí kia có hiệu quả rất kinh người,

chỉ nửa tháng mà đã mang lại cho hắn 27 điểm võ đạo, làm cho điểm võ đạo của

hắn tăng lên đến 31 điểm.

Nhưng tối hôm nay chính là thời gian võ đạo bảo khố sẽ làm mới, cho nên Sở

Hi Thanh vẫn quyết định chờ một chút.

Mà ngay khi hắn thu nhỏ màn hình huỳnh quang hư ảo lại, cửa phòng của Sở

Vân Vân ‘cọt kẹt’ một tiếng rồi mở ra.

Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, trên mặt còn có một tấm lụa mỏng, đi

từ trong phòng ra nói: “Luyện xong chưa? Mau thu dọn một chút đi, chúng ta

nên ra ngoài, muộn hơn nữa thì sẽ không có đò mất.”

Sở Hi Thanh đáp lại một tiếng, sau đó đi vào trong phòng, cầm bọc hành lý đã

chuẩn bị từ trước ra.

Bọc hành lý này rất cứng rất thẳng, bên trong chủ yếu là các binh khí mà hắn

lấy được từ trong Hỏa Cốt Quật, ngoài ra còn có một ít đồ ăn.

Ngày hôm nay, bọn họ chuẩn bị đi chợ đen Hà Đông một chuyến, đem bán mấy

món binh khí này đi, sau đó lại mua ít đồ ở bên đó.

Sau khi trở về từ Hỏa Cốt Quật, Sở Hi Thanh vẫn luôn la cà và tiềm tu võ đạo ở

trong võ quán, hầu như không bước chân ra khỏi võ quán.

Đây cũng là đoạn thời gian nhàn nhã hiếm có từ khi hắn xuyên qua đến giờ.

Không cần áp tiêu, không cần lo lắng chuyện cơm nước. Ngoại trừ tu luyện ra

thì hắn không cần quan tâm chuyện gì khác.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 84: Qua sông (2)


Nhưng mà bây giờ đã không ổn rồi, bạc trong tay hai người đã không còn bao

nhiêu, cần phải bổ sung.

Sở Vân Vân tu hành pháp thuật, chính là một con thú nuốt vàng.

Lương bổng của cẩm y vệ, tiền bịt miệng của Lục Loạn Ly, cộng thêm số bạc

mà Tào Hiên ban thưởng, tổng cộng hơn 100 lượng bạc, tất cả đều bị Sở Vân

Vân tiêu sạch trong một tháng này.

Sở Hi Thanh buộc chặt hành lý vào lưng mình, lại vô cùng yêu quý mà đeo một

thanh đao có ánh sáng màu xanh lam lên eo của mình.

Đây là Ma luyện Khinh cương đao, cũng là bội đao mới của Sở Hi Thanh.

Nửa tháng trước, Thiết Tiếu Sinh đã sai người đưa cho hắn một phần lễ nặng,

dùng để báo đáp ân cứu mạng.

Vị này hào phóng hơn võ quán và cẩm y vệ nhiều lắm, chỉ riêng Bồi Nguyên

Đan đã lên đến ba mươi viên, còn đưa thanh Ma luyện Khinh cương đao này

cho hắn nữa.

Cây đao này là Bách luyện Khinh cương đao được gia nhập thêm một lượng lớn

ma ngân, khiến cho nó càng nhẹ hơn, càng nhanh hơn, càng sắc bén hơn, cũng

càng kiên cố hơn.

Đây chính là bảo đao cấp bậc cửu phẩm thượng, trên thị trường bán với giá cao

đến hai trăm lạng, mà còn là hàng xài rồi.

Vị Thiết phó kỳ chủ này còn tỏ vẻ vô cùng hổ thẹn, nói là tình hình của Thiết

Kỳ Bang đang khá căng thẳng, hắn tạm thời không thể bứt ra được. Chỉ chuẩn

bị một ít lễ mọn đến trước để bày tỏ lòng cảm ơn, chờ tình hình bên này ổn định

lại, thì sẽ đích thân đến nhà.

Sau khi hai người Sở Hi Thanh đi ra khỏi võ quán, liền đi về phương hướng bến

tàu ở phía đông thành.

Chợ đen mà bọn họ muốn đến, nằm ở bờ đông của sông Thần Tú, nó là một thị

trấn có tên là Cổ Thị tập.

Nơi này nằm ngay chếch bên đối diện của bến tàu phía đông thành, có thể nhìn

thấy thành Tú Thủy qua một mặt sông.

Chỗ này không chỉ là trung tâm vận chuyển đường thủy của phía nam Đông

Châu, mà còn là chợ đen nổi tiếng nhất bên trong Đông Châu.

Tất cả những mặt hàng, hoạt động không thể đem ra ngoài ánh sáng của quận

Tú Thủy đều tập trung trong cái thị trấn này, hơn nữa còn có các loại buôn lậu,

mậu dịch, cùng với đám người giang hồ mà quan phủ không dung được cũng

hội tụ lại đây, sự phồn hoa của nó hoàn toàn không kém hơn thành Tú Thủy.

Sau khi đi đến bến tàu phía đông thành, Sở Hi Thanh còn cố tình liếc mắt nhìn

về phía tổng đà của Thiết Kỳ Bang.

Tổng đà của Thiết Kỳ Bang là một chiếc thuyền lớn vạn thạch, nó nằm ở góc

bắc của bến tàu, cực kỳ dễ thấy. Chung quanh chiếc thuyền này còn có mấy

chiếc thuyền khác của Thiết Kỳ Bang, giống như chúng tinh phủng nguyệt vậy.

(các vì sao vây quanh mặt trăng)

Hơn trăm cái cờ xí của Thiết Kỳ Bang đang bay phất phới trên những chiếc

thuyền, có thể nói là cực kỳ uy phong.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn một cái thì cũng thấy yên tâm.

Gần một tháng qua, trong võ quán có rất nhiều lời đồn đại liên quan đến Thiết

Kỳ Bang.

Có người nói Long gia đã lôi kéo vài đại thế gia trong nội thành để đối phó với

Thiết Kỳ Bang, khiến cho Thiết Kỳ Bang tổn thất nặng nề. Cũng có người nói

trong Thiết Kỳ Bang xuất hiện phản đồ, đã sắp bị Long gia phá tan.

Nhưng hôm nay Sở Hi Thanh chỉ nhìn tình huống ở tổng đà của Thiết Kỳ Bang,

thì đã biết những lời đồn đại kia không đáng tin chút nào.

Mà chỉ cần Thiết Kỳ Bang vẫn ổn, thì Long gia sẽ không có thừa hơi thừa sức

để gây rắc rối cho hắn.

Lúc này, có một chiếc đò ngang chậm rãi cập bến, Sở Hi Thanh thu tầm mắt lại,

hắn và Sở Vân Vân leo lên mạn cầu thang.

Đây là một chiếc sà lan. . . không phải loại sà lan giống như hiện đại, mà là tên

gọi của một loại thuyền buồm có đáy bằng thời cổ đại.

Khi chúng nó đi trên sông, thì dù gặp cát cũng sẽ không bị mắc cạn.

Boong tàu có tổng cộng hai tầng, phía sau thuyền còn có một cái lều gỗ để che

nắng.

Đò ngang làm ăn rất tốt, chốc lát là trên thuyền đã đầy người. Mà ngay khi nhà

đò đưa bánh lái, chuẩn bị xuất phát thì có một giọng nữ như chuông bạc ở phía

xa xa truyền lại.

“Nhà đò, chờ một chút.”

Sở Hi Thanh nhất thời nhướng mày lên, hắn cảm thấy giọng nói này rất quen

thuộc.

Quả nhiên, chỉ một chớp mắt tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Lục Loạn Ly đang vội

vã chạy lên thuyền. Nàng liếc mắt nhìn bốn phía một chút, khi trông thấy Sở Hi

Thanh thì hai mắt nhất thời sáng ngời, mặt hàm chứa vui mừng mà đi qua.

“Thật là trùng hợp, các ngươi cũng một đi Cổ Thị tập ở bên kia sông à?”

Nàng vừa dò hỏi, vừa chen chúc mà ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Vân.

Sở Hi Thanh thì lại rất nghi ngờ tính chân thực của lần ‘trùng hợp’ này, nhưng

mà hắn không có chứng cứ.

Mà ngay khi hắn chuẩn bị trả lời, thì lại có một giọng nữ truyền vào từ bên

ngoài.

“Nhà đò chờ một lát, nơi này vẫn còn hai người!”

Cái âm thanh này rất có từ tính, rất dễ nghe, làm cho người ta muốn nhìn thấy

chủ nhân của nó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 85: Hà La Ngư


Người leo lên thuyền là một cô gái tầm hai mươi tuổi.

Nàng mặt trắng như ngọc, môi đỏ như son, sắc mặt lạnh lùng và cao ngạo.

Trước ngực và mông đều vểnh lên, làm cho bộ cung trang màu đỏ rực kia bị đẩy

lên thành một đường cong rất lớn.

Cô gái này vừa lên thuyền, toàn bộ ánh mắt của tất cả nam tính ở trên khoang

thuyền đều bị nàng hấp dẫn. Bọn họ không tự chủ được mà liếc mắt nhìn trộm,

hoặc là nhìn chằm chằm vào nàng.

Sở Hi Thanh là người đàng hoàng, hai mắt hắn nhìn thẳng, trong mắt chứa vẻ

thưởng thức phong cảnh ở phía trước.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy có một tiếng ‘đùng’ vang lên ở bên cạnh thuyền.

Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, liền ghé mắt nhìn qua.

Phát hiện đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo viên ngoại, người

này bị vị phu nhân bên cạnh cho ăn một cái tát.

Phu nhân kia trợn mắt lên nói: “Ngươi vừa nhìn chỗ nào?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên đỏ bừng, vẻ mặt tức giận, nhưng chung quy

vẫn là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thu hồi ánh mắt.

Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu, lòng thầm nói người đàn ông này thật sự là quá to gan

rồi, phu nhân ở ngay bên cạnh mà còn dám nhìn loạn.

Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ở bên cạnh đang nhìn

mình với ánh mắt dị dạng.

Sở Hi Thanh hơi ngẩn người, ý thức được hai cô bé này đã hiểu lầm.

Hắn ho khan một tiếng: “Phong cảnh ở trên sông không tệ!”

Lục Loạn Ly cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn qua cô gái mặc cung trang kia

với vẻ khó chịu.

Lòng thầm nói nữ nhân này có gì mà đẹp?

Treo một đống thịt mỡ ở trên người, mặc kệ là tập võ hay là đánh nhau thì đều

không tiện.

Sở Vân Vân thì yên lặng lấy một cái bánh bao ra, sau đó cắn một miếng to.

Bọn họ vội vã chạy đến đò ngang, cho nên mua bánh bao mà còn chưa kịp ăn.

Cô gái mặc cung trang lên thuyền xong thì quét mắt nhìn qua một chút, sau đó

không khỏi cau mày.

Trên khoang thuyền đã tràn đầy, nơi nào cũng đã có người ngồi.

Đúng là có mấy vị nam tử đẩy mấy người bên cạnh ra rồi xoa xoa, cố gắng chen

một vị trí để cho nàng ngồi.

Cô gái mặc cung trang lại làm như không thấy, nàng đi đến đầu thuyền, chắp tay

sau lưng rồi phóng mắt nhìn cảnh sông phía trước. Một thân quần áo bay phấp

phới, tựa như có thể theo gió mà về.

Đò ngang bắt đầu rời khỏi bờ, bắt đầu thuận gió ngược dòng mà đi.

Con sông Thần Tú này rất rộng lớn, mặt sông phải đến mười dặm.

Khi chiếc thuyền của bọn họ đi đến giữa sông, mới ngờ ngợ nhìn thấy thành

trấn phồn hoa ở bên đối diện.

Lục Loạn Ly dựa vào một bên mép thuyền, mặt mày hớn hả mà nói chuyện với

hai huynh muội Sở Hi Thanh.

Nàng nằm vùng ở võ quán Chính Dương, bình thường không có đối tượng để

tán gẫu và nói chuyện phiếm, vì vậy mỗi lần tóm được Sở Hi Thanh thì nàng

đều nói rất nhiều.

Sở Hi Thanh cũng rất nể tình, hắn nghe Lục Loạn Ly khoác lác, bình luận các

loại võ học của các đại tông phái trong thiên hạ, còn có chuyện cũ của các nhân

vật anh kiệt ở trên Thiên bảng và Địa bảng bây giờ, cũng cảm thấy khá thú vị.

Bình thường Sở Vân Vân không thích nói mấy chuyện này với hắn, thỉnh

thoảng sẽ phổ cập một số kiến thức về đại tông phái và giang hồ, triều đình,

nhưng nói rất khô khan và không thú vị chút nào.

Sở Vân Vân thì lại hoàn toàn không có hứng thú, nàng ăn bánh bao xong, liền

nhìn mặt xong đến thất thần.

Mãi cho đến khi Lục Loạn Ly đề cập đến ba chữ “Tần Mộc Ca”, thì Sở Vân

Vân mới liếc mắt nhìn qua một cái.

“Thật đáng tiếc cho Tần Mộc Ca, nữ tử này là người có hy vọng đánh vỡ ‘giới

hạn thần nhân’ nhất trong vòng ba mươi năm nay, nàng có hy vọng tiến vào siêu

phẩm. Ta nhớ là tháng ba Luận Võ Lâu mới đưa nàng lên vị trí thứ sáu Thiên

bảng, kết quả đến tháng tư thì Tần Mộc Ca xảy ra chuyện. Nguyên nhân cái chết

của bị này cũng rất khó hiểu, về kinh một chuyến liền bệnh nặng mà bỏ mình.”

“Thái y viện của triều đình giải thích rằng, Tần Mộc Ca tu hành tiến triển quá

nhanh, sau khi chấp chưởng quân An Bắc thì trải qua rất nhiều đại chiến, cho

nên có rất nhiều ám thương, sinh nguyên tiêu hao hết. Tuy nhiên, không có

nhiều người tin tưởng cách nói này, giang hồ có lời đồn là Kiến Nguyên đế ngấp

nghé Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương trong tay Tần Mộc Ca, lại kiêng

kị võ lực và quân An Bắc của Tần Mộc Ca, cho nên đã bố trí sát cục tại kinh

thành. . .”

“Không thể nào!” Một giọng nữ tính có hơi khàn khàn đột nhiên truyền đến, cắt

đứt lời nói của Lục Loạn Ly.

Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhướn lên, quay đầu nhìn về phía đầu thuyền,

phát hiện cô gái mặc cung trang kia đang cười gằn mà nhìn về phía bên này.

“Bệ hạ chính là tuyệt thế anh chủ, kế vị ba mươi năm không chỉ khôi phục quốc

thổ của Đại Ninh, còn nam chinh bắc chiến, làm Đại Ninh Khuếch trương mười

bảy ngàn dặm. Bây giờ, bệ hạ vẫn đang tuổi tráng niên, bá nghiệp chưa ổn, sao

có thể làm loại chuyện đó vào lúc này?”

“Hơn nữa, tháng tư năm nay, đúng lúc gặp Giác tộc phản loạn, toàn bộ phương

bắc đều rung chuyển không yên, Kiến Nguyên đế càng không vì mấy thứ hư vô

mờ mịt như Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương mà tự chặt tay mình.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 86: Hà La Ngư (2)


Lục Loạn Ly không khỏi cau mày lại, vẻ mặt không vui: “Ngươi là người

phương nào? Sư huynh muội chúng ta nói chuyện thì liên quan gì đến ngươi?”

“Tại hạ Tạ Chân Khanh!” Cô gái mặc cung trang ngửa mặt lên, nàng đứng ở

đầu thuyền, liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly: “Chỉ là không nhìn nổi một số hạng

người ngu ngốc nghe lời đồn bậy mà làm hỏng thanh danh của bệ hạ thôi!”

Lục Loạn Ly không khỏi ‘a’ một tiếng, lòng háo thắng đã bị đối phương khơi

dậy.

Có điều, ngay khi nàng chuẩn bị mở miệng cãi lại, thì vẻ mặt Sở Vân Vân bỗng

nhiên trở nên nghiêm túc, lôi kéo hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đi

nhanh về phía trung ương của thuyền.

Ngay sau đó, một cái xúc tu to lớn vọt lên từ mặt nước, rồi đập mạnh vào thân

thuyền, vừa hay trúng vào chỗ ba người Sở Hi Thanh vừa ngồi.

Khí thế của cái xúc tu này rất hung mãnh, tất cả ván gỗ bị nó chạm vào đều nát

vụn, mảnh gỗ bay tán loạn.

Tiếp đó lại có mấy cái xúc tu vọt lên từ mặt nước, nện thẳng vào boong thuyền,

gần như nện chiếc sà lan đáy bằng dài tầm tám trượng này thành mấy đoạn.

Từng cái từng cái sóng nước màu trắng phóng lên trời.

Một ít người ngồi ở méo thuyền không đứng vững được, trực tiếp rơi vào trong

nước.

Tất cả người trên thuyền cũng theo đó mà kinh hãi.

“Đây là Hà La Ngư?”

“Đáng chết, tại sao sông Thần Tú lại có Hà La Ngư?”

“Xong, xong đời! Nơi này cách bờ ít nhất năm dặm, yêu ngư làm loạn, chúng ta

đều phải chết.”

Sở Hi Thanh cau mày lại, cái gọi là Hà La Ngư, là một trong những loại yêu

ngư hoành hành thế giới này.

Sơn Hải Kinh của Đại Ninh nói loại cá này ‘một đầu mà mười thân, âm như phệ

cẩu, ăn chi đã ung’.

Đây là một loại yêu ngư có hình dạng tương tự với bạch tuộc, mọc một cái đầu

nhưng có mười thân thể, âm thanh như chó sủa, người ăn thịt nó có thể trị hết

bệnh ung sưng.

“Yêu nghiệt!”

Lúc này, vị chủ thuyền kia quát to một tiếng, hắn rút bội đao ra, cố gắng chém

một cái xúc tu đang hoành hành của con Hà La Ngư xuống.

Nhưng mà một giây tiếp theo, vị chủ thuyền này đã bị xúc tu đánh bay, ngã

xuống mặt sông ở cách đó ba trượng.

Sở Hi Thanh híp mắt lại, tâm thần đã bình tĩnh hơn.

Từ sức mạnh của con Hà La Ngư này, có thể thấy nó chỉ có yêu lực bát phẩm.

Mà trên chiếc thuyền này, mặc kệ là Sở Vân Vân hay là Lục Loạn Ly, thì đều có

thể dễ dàng giải quyết.

Nhưng mà một giây tiếp theo, hắn lại trợn mắt há hốc mồm.

Sở Vân Vân cau mày liễu, hai tay nắm chặt, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn chằm

chằm vào dưới mặt sông. Lục Loạn Ly thì tỏ vẻ sợ sệt, còn trốn ở phía sau lưng

Sở Hi Thanh, nàng cầm ống tay áo của Sở Hi Thanh, giọng nói mang theo vẻ sợ

hãi: “Làm sao bây giờ? Sư huynh, thật là đáng sợ. . .”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, xong đời, hai người này đều không muốn bại lộ thực

lực ở trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, chiếc sà lan ‘oanh’ một tiếng rồi nát bấy. Trên thân thuyền vỡ vụn

kia còn hơn 100 vị hành khách, tất cả đều bị rơi vào trong sông.

Chỉ có Sở Hi Thanh nhạy bén nên nhảy một cái, đạp lên một miếng gỗ lớn đang

trôi nổi.

Khi hắn đứng vững ở trên tấm ván gỗ kia, lại phát hiện không thấy Sở Vân Vân

và Lục Loạn Ly ở đâu cả. Còn Ma luyện Khinh cương đao ở trên người hắn

cũng không cánh mà bay.

Mà lúc này, ở bên dưới mặt sông, Sở Vân Vân nhìn thẳng về phía trước với ánh

mắt kinh dị.

Tại năm trượng phía trước mặt nàng, Lục Loạn Ly đang cầm thanh Ma luyện

Khinh cương đao của Sở Hi Thanh, nhanh chóng bơi về phía của con Hà La

Ngư kia.

Lục Loạn Ly không nhận ra ánh mắt của Sở Vân Vân ở phía sau, nàng cấp tốc

bơi về phía trước, dáng người nhanh nhẹn giống như một con cá. Chỉ vài hơi

thở là đã đến phía trước con Hà La Ngư kia.

Hà La Ngư đã nhận ra được nguy hiểm, mười cái xúc tu đánh thẳng về phía Lục

Loạn Ly.

Pháp thuật kị kim, Lục Loạn Ly cầm Ma luyện Khinh cương đao trong tay, theo

lẽ thường thì không thể sử dụng pháp thuật.

Nhưng lúc này, trong con ngươi của nàng lại hiện lên một vệt hào quang màu

bạc.

“Ngự Thủy!”

Chớp mắt này, Hà La Ngư thiện nước thì lại bị nước khống chế.

Mười cái xúc tu của nó bị dòng nước mạnh mẽ kéo lại, động tác trở nên cực kỳ

chậm chạp.

Hai chân Lục Loạn Ly đạp về phía sau một cái, bơi về phía trước Hà La Ngư,

một đao đâm thẳng vào đầu của Hà La Ngư.

Mười cái xúc tu của Hà La Ngư vô cùng khó chơi, rất nhiều võ tu bát phẩm đều

không phải đối thủ của nó khi ở dưới nước. Nhưng chỉ cần tiếp cận chủ thể của

nó, vậy thì con Hà La Ngư này sẽ mặc người xâu xé.

Sau khi Lục Loạn Ly dùng Ma luyện Khinh cương đao chặt đứt phần đầu của và

tứ chi của nó, liền cấp tốc nổi lên.

Vừa rồi, nàng đã mượn thiên phú của bản thân, đồng thời vận dụng cả pháp

thuật và chân nguyên, nhưng tiêu hao cũng gấp mười lần bình thường.

Mấu chốt là khí ở trong phổi của nàng đã không nhiều, nhất định phải mau

chóng ngoi lên mặt nước để hít thở.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 87: Bàn đạp


Lúc này, Lục Loạn Ly vẫn không chú ý ở phía sâu hơn dưới làn nước, còn có

một con thủy thú cực lớn đang tấn công về phía của nàng.

Dáng vẻ của nó không khác gì con Hà La Ngư kia cả, nhưng hình thể lại lớn

gấp ba.

Con Hà La Ngư cỡ lớn này, đang lạnh lùng nhìn vào bóng lưng của Lục Loạn

Ly bằng tám con mắt của mình, mười cái xúc tu đều có những lớp răng nhọn,

nhiều không đếm xuể.

Nhưng đúng lúc này, hai cánh tay nhỏ trắng nõn duỗi qua, nắm lấy hai cái xúc

tu của nó, lại mạnh mẽ kéo con yêu ngư có cái đầu to hơn một trượng này lại

gần.

Hà La Ngư to lớn không khỏi ngây người một trận, nhìn qua chủ nhân của hai

bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia.

Nó nhìn thấy ở cách đó không xa, có một thiếu nữ nhân loại khác đang lạnh

lùng nhìn nó.

Một chớp mắt sau đó, con Hà La Ngư cỡ lớn có tu vị thất phẩm này đã mấy đi ý

thức.

Theo Sở Vân Vân phát lực kéo một cái, con Hà La Ngư cỡ lớn này đã bị kéo

thành hai nửa.

Sau đó, Sở Vân Vân vẩy tay một cái, một luồng sức mạnh kỳ dị xuất hiện, làm

cho thi thể còn lại của con Hà La Ngư này bị nát bấy ra thành mấy trăm khối,

mùi máu tanh tản ra nồng nặc, cũng làm cho vô số cá lớn ở chung quanh lao

đến, chúng nó dồn dập cắn xé thi thể của con Hà La Ngư cỡ lớn kia.

Lục Loạn Ly thì lại không hề biết gì về những chuyện vừa xảy ra dưới nước,

sau khi nàng ngoi lên bờ, liền ném thanh Ma luyện Khinh cương đao trong tay

cho Sở Hi Thanh, đồng thời mở miệng nói với vẻ kính phục: “Sở sư huynh thật

là lợi hại, con Hà La Ngư ít nhất cũng là bát phẩm này, lại chết ở trong tay

ngươi.”

Mặt Sở Hi Thanh đen xì, hắn biết Lục Loạn Ly lại bắt đầu quăng nồi lên đầu

mình rồi.

Có điều, bây giờ hắn cũng không rảnh quan tâm chuyện này.

Sở Hi Thanh đang cố gắng cứu người, hắn đạp ở trên các khối gỗ nổi, không

ngừng ném những người rơi xuống nước lên những tấm ván gỗ trôi nổi ở chung

quanh, lại lấy dây thừng ở trên thuyền, để kéo những người không biết bơi ở

bên dưới lên, rồi quấn vào gỗ nổi.

Sức lực một mình Sở Hi Thanh cực kỳ kỳ có hạn, bận rộn một phen mà chỉ cứu

được hơn hai mươi người.

May mắn là chủ thuyền và mấy người chèo thuyền cũng nổi lên mặt nước, rồi ra

sức cứu người. Trên thuyền còn có một ít hành khách có võ lực hoặc là tinh

thông thủy tính, một đám người hợp lực lại, cứu những người bị rơi xuống sông

kia.

Lúc này, thần sắc hắn hơi động, Ưng Nhãn của hắn nhìn thấy một cô gái mặc

cung trang đang ở dưới mặt nước cách đó không xa.

Tuy rằng chân tay nàng đang giãy dụa, nhưng thân thể mềm mại vẫn từ từ chìm

xuống.

Là nữ nhân tên Tạ Chân Khanh kia?

Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhướn lên, lúc này mới cầm một đầu dây thừng,

buộc vào một khối gỗ nặng, rồi ném về phía bên kia.

Có điều, do sức trôi của sông, nên khối gỗ này vẫn cách Tạ Chân Khanh một

đoạn.

May mà cô gái này cũng biết nắm lấy cơ hội, nàng ưỡn người một cái, miễn

cưỡng tóm được phần thòi ra của dây thừng.

Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, bắt đầu dùng sức kéo cô gái mặc cung trang lên

mặt nước.

Tạ Chân Khanh ở dưới nước thì lại cảm thấy cả người bủn rủn tê dại, cảm giác

may mắn, sợ hãi và vui mừng khi được cứu đang tràn ngập toàn thân.

Tay phải của nàng nắm chặt dây thừng, không dám thả lỏng một chút nào.

Thật ra thì tu vị của Tạ Chân Khanh không yếu, cũng có cảnh giới bát phẩm

thượng. Nhưng do tu luyện một môn nguyên công hệ Hỏa, giai đoạn này cứ gặp

nước thì lại chìm.

Mà không riêng gì nàng, tất cả võ tu hệ Hỏa khắp thiên hạ đều như vậy, trước

thất phẩm thì không thể vào nước, bằng không thì chân nguyên trong người sẽ

loạn.

Đối với nàng mà nói, thì sợi dây thừng Sở Hi Thanh quăng ra chính là cọng cỏ

cứu mạng của nàng.

Khi Tạ Chân Khanh nổi lên mặt nước, thì đúng lúc nghe thấy Lục Loạn Ly đang

‘chậc chậc’ vài tiếng, rồi tuyên truyền cho Sở Hi Thanh: “Sở sư huynh, một đao

Không Huyệt Lai Phong ở dưới nước của ngươi thật sự là quá đẹp. Con Hà La

Ngư kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở sư huynh một đao gọt đầu rồi. . .”

Nàng rất sợ người khác không biết, con Hà La Ngư kia là chết trong tay Sở Hi

Thanh.

Vì đề phòng thân phận bị bại lộ, nên nàng nhất định phải ném cái nồi này lên

đầu Sở Hi Thanh.

Tạ Chân Khanh nổi lên mặt nước thì không ngừng ho sặc sụa, màng tai thì hơi

chấn động ra nước vào, nhưng mà nàng vẫn nghe thấy những lời nói của Lục

Loạn Ly.

Nàng không ngừng ho, mãi cho đến khi ho hết nước ở trong phổi ra mới thôi,

sau đó liền nhìn qua bên kia.

Tạ Chân Khanh hơi sững sờ, trong mắt hiện lên một vệt kinh ngạc.

Đó là một thiếu niên đứng ở trên một khối gỗ nổi, hắn tầm mười bốn mười lăm

tuổi, dáng người cao to, ngũ quan tuấn dật, một đôi mắt phượng hẹp dài đang

nhìn về phía mặt nước, tựa như đang tìm kiếm người bị chìm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 88: Bàn đạp (2)


Tại trong mắt Tạ Chân Khanh, dường như toàn thân vị thiếu niên mặc quần áo

bằng vải thô này đang phát sáng.

Có điều, vì sao hắn không kéo mình lên trên ván gỗ?

Trên cái xác thuyền kia vẫn còn một không gian không nhỏ, hẳn là vẫn có thể

chứa thêm một người.

Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt thiếu niên bỗng nhiên hơi động, thân hình bỗng

nhiên lấp lóe, nhào về phía Tạ Chân Khanh.

Ngay khi Tạ Chân Khanh cho rằng thiếu niên này đang muốn cứu nàng ra khỏi

mặt nước, thì lại phát hiện một bàn chân của thiếu niên, càng ngày càng to lớn ở

trong mắt mình.

Tạ Chân Khanh hoàn toàn không kịp tránh né, trong mắt nàng hiện lên vẻ

không thể tưởng tượng nổi, cũng không cách nào tin tưởng.

Người thiếu niên này. . . lẽ nào chuẩn bị dùng mặt của nàng để làm bàn đạp?

Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Tạ Chân Khanh bị Sở Hi Thanh giẫm vào

trong nước. Bóng người hắn lấp lóe, đi đến một mảnh gỗ nổi khác, rồi kéo Sở

Vân Vân lên khỏi mặt sông.

Hắn ôm cô muội muội thuật sư có vẻ như ốm yếu này vào trong lòng, sau đó

thân như phi yến mà nhảy lên.

Mặt của Tạ Chân Khanh lại trở thành bàn đạp lần nữa, may mà nàng ôm chặt

khối gỗ kia nên mới nổi lên mặt nữa, bây giờ lại bị Sở Hi Thanh giẫm vào trong

nước lần nữa.

Mà khi nàng nổi lên mặt nước lần thứ ba, liền nhìn thấy Sở Hi Thanh đang ôm

một thiếu nữ ốm yếu có sắc mặt trắng bệch, bọn họ đang ngồi ở trên tấm ván gỗ

trước mặt.

Lúc này, tâm trạng Tạ Chân Khanh cực kỳ phức tạp, tuy rằng cũng cảm kích ơn

cứu mạng của thiếu niên này.

Nhưng mà bây giờ. . . quả thực là nàng đã tức đến phát nổ!

Lẽ nào có lý đó! Tạ Chân Khanh nàng đường đường là lâu chủ của Luận Võ

Lâu quận Tú Thủy, mà lại bị người đối xử như vậy!

Sau khi Sở Hi Thanh ôm Sở Vân Vân trở về tấm ván gỗ to lớn kia, hắn liền quét

mắt nhìn mặt sông, lại cảm thấy buồn rầu.

Trên sà lan còn hơn trăm vị hành khách, ngoại trừ mấy người ngã xuống từ đầu

vẫn không thấy tăm hơi ra, thì còn lại đã được cứu.

Bọn họ đang nằm nhoài trên những mảnh ván gỗ, có người thì ôm chặt một khối

gỗ nổi, còn có người ôm vài miếng gỗ vụn, tạm thời không có nguy hiểm đến

tính mạng.

Vấn đề là vị trí của bọn họ nằm ở giữa song, khoảng cách hai bên bờ sông ít

nhất phải bốn dặm.

May mắn là dòng chảy ở nơi này tương đối chậm, nên tạm thời bọn họ không

có nguy hiểm bị trôi xuống hạ du.

Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ biện pháp để lên bờ, hắn liền nghe thấy

tiếng hoan hô ở phía sau.

“Nhìn kìa, đó là thuyền của Thiết Kỳ Bang!”

“A A A, thuyền của Thiết Kỳ Bang đang đi về phía chúng.”

“Ông trời phù hộ! Chúng ta sống rồi, người của Thiết Kỳ Bang quả nhiên đều là

hảo hán, bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Lúc này, Sở Hi Thanh quay đầu lại, nhìn về phía mặt sông ở phía sau. Quả

nhiên,hắn nhìn thấy một chiếc thuyền cỡ lớn đang đi về phía bên này, trên

thuyền còn có một chiếc cờ đen ba mặt, giữa cờ có một chữ ‘Thiết’ cứng cáp và

mạnh mẽ.

Chiếc thuyền này đi xuôi dòng, khi đến gần bọn họ thì hạ buồm để giảm tốc độ,

rồi thả bốn cái thang dây xuống nước.

Còn có hơn mười vị thủy thủ nhảy từ trên thuyền xuống, trợ giúp đám hành

khách leo lên thuyền.

Sở Hi Thanh cũng kéo một cái thang dây, rồi ôm Sở Vân Vân đang ‘suy yếu’

lên thuyền.

Điều đáng tiếc là, cô muội muội tiện nghi này leo lên boong thuyền xong thì

không cho hắn ôm nữa.

Sở Hi Thanh lo lắng Sở Vân Vân vừa căng thẳng một cái liền vặn gãy cổ của

hắn, cho nên cũng thuận thế mà thả nàng ra, để nàng ngồi ở một góc ở mép

thuyền.

Đúng lúc này, một nam tử toàn thân ướt sũng đi đến, hắn cảm động đến rơi

nước mắt mà cúi đầu hành lễ với Sở Hi Thanh: “Ngài chính là Sở Hi Thanh Sở

công tử đã chém chết con Hà La Ngư kia? ân cứu mạng của Sở công ty, bỉ nhân

không có gì báo đáp, chỉ nguyện Sở công tử sống lâu trăm tuổi.”

Ngay sau đó, đám người trên boong thuyền cũng phản ứng lại, tất cả đều quỳ

gối về phía Sở Hi Thanh.

“Sở công tử! Một nhà già trẻ bốn người chúng ta, cảm ơn ân cứu mạng của

ngài.”

“n công ở trên, xin nhận cúi đầu của chúng ta!”

“Nửa tháng trước may mắn nghe thấy tên của Sở ân công, nghe đồn là đệ nhất

nhân nội môn của võ quán Chính Dương, không ngờ hôm nay Sở ân công ra

tay, cứu già trẻ nhà chúng ta một mạng.”

Lúc này, Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía Lục Loạn Ly một cái.

Lục Loạn Ly lại trợn mắt lên, hùng hùng hổ hổ mà lườn một cái, trong mắt còn

hàm chứa ý nhắc nhở.

Cái tên nhà ngươi dám nói lung tung một chữ xem?

Sở Hi Thanh cũng không có ý định vạch trần Lục Loạn Ly.

Hắn cũng đã quen cõng nồi trên lưng rồi, huống hồ là còn có chỗ tốt.

Trong tầm mắt của hắn đã có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung, điểm võ đạo đã

tăng lên 33.

Số lượng không nhiều, nhưng thịt muỗi cũng là thịt
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 89: Giả bộ


Sở Hi Thanh âm thầm ‘chậc’ một tiếng, thu hồi tầm mắt lại.

Hắn nâng từng người ở xung quanh dậy, giọng nói ôn hòa: “Mời các vị đứng

lên, Sở mỗ không dám nhận. Thật ra thì ta và Lục sư muội đã hợp sức với nhau

để chém giết con Hà La Ngư kia. Mà chúng ta chém con yêu này cũng là vì tự

cứu, nên không dám nhận đại lễ của các vị.”

Da mặt hắn vẫn quá mỏng, ngại ngùng không dám nhận, cho nên liền giải thích

qua loa một phen.

Sở Hi Thanh thầm nghĩ, đúng là mình đã góp công góp sức, hôm nay hắn cứu

hơn hai mươi người, lại còn phải cõng nồi.

Đúng lúc này, một tráng hán mặt đỏ mặc áo xanh bằng vải bố đi đến, hắn bình

tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, sau đó sắc mặt kích động lên mà ôm quyền: “Công tử

chính là Sở Hi Thanh Sở ân công của võ quán Chính Dương?”

Hắn không chờ Sở Hi Thanh nói chuyện, trực tiếp quỳ một chân xuống: “Tại hạ

là Lý Đức Hậu, Hương chủ của Thiết Kỳ Bang, bái tạ Sở công tử! Công tử liều

chết cứu viện phó kỳ chủ của chúng ta, trên dưới Thiết Kỳ Bang suốt đời đều

không dám quên ân này!”

Hắn nói câu này xong, toàn bộ bang chúng của Thiết Kỳ Bang đều dồn dập thay

đổi sắc mặt, rồi đều quỳ một chân ôm quyền giống như Lý Đức Hậu.

Đám hành khác vừa được cứu lên cũng theo đó mà xôn xao.

Trong số họ cũng có người nghe nói qua cái tên Sở Hi Thanh, nhưng lại có rất ít

người biết Sở Hi Thanh còn cứu mạng phò kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang.

Tuy nhiên, như vậy cũng có thể xác nhận, người chém giết con Hà La Ngư kia

chính là Sở Hi Thanh.

Ngay cả Tạ Chân Khanh ở trong đám người cũng thay đổi sắc mặt.

Nàng nhìn thấy quần áo trên người Sở Hi Thanh khô ráo, hiển nhiên là chưa

từng xuống nước, cho nên vẫn nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Lục

Loạn Ly.

Nhưng mà bây giờ xem ra, quần áo Sở Hi Thanh không ướt, là có nguyên do

khác.

Tạ Chân Khanh suy đoán, hoặc là có pháp thuật hoặc là có phù lục tránh nước.

Mấu chốt nhất là, trên thuyền này ngoại trừ Sở Hi Thanh ra thì không có người

nào có thể chém giết con Hà La Ngư kia.

Mà lúc này, trong tầm nhìn của Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa nhỏ nổ

tung.

Số lượng điểm võ đạo của hắn cũng đã tăng lên 34.

. . .

Hương chủ Lý Đức Hậu của Thiết Kỳ Bang cực kỳ nhiệt tình với Sở Hi Thanh,

hắn không những sắp xếp một bàn đồ nhắm rượu ở trên thuyền để mời ba người

Sở Hi Thanh, mà còn mời Sở Hi Thanh đến tổng đà Thiết Kỳ Bang một chuyến.

Còn nói phó kỳ chủ của bọn họ rất nhớ vị ân nhân cứu mạng này.

Sở Hi Thanh lại khéo léo từ chối, hôm nay hắn có chuyện quan trọng cần làm,

cho nên không tiện đi.

Lý Đức Hậu chỉ có thể vô cùng tiếc nuối mà đưa bọn họ đến bến tàu ở bờ đông

Cổ Thị tập, sau đó căng buồm rời đi.

Chiếc thuyền này của hắn vốn là đi vận chuyển hàng hóa, phải đi xuống mấy

quận gần biển ở hạ du sông Thần Tú. Chỉ là giữa đường phát hiện người gặp

nạn, cho nên mới chạy đến cứu.

Trước khi đi, Cổ Thị tập còn cố ý nói với Sở Hi Thanh là, Thiết Tiếu Sinh đã

thông báo tên của hắn cho toàn bộ trên dưới Thiết Kỳ Bang.

Ngày sau hắn chỉ cần báo tên họ ở các bến tàu trong quận Thủy Tú, thì tất cả

đều miễn phí.

Còn có Cổ Thị tập, Thiết Kỳ Bang cũng có một đường khẩu ở bên này. Nếu như

Sở Hi Thanh gặp chuyện không thể giải quyết được ở Cổ Thị tập, thì có thể

chạy đến đường khẩu của Thiết Kỳ Bang để cầu viện.

Sau khi Sở Hi Thanh lên bờ, hắn liền cười tủm tỉm hỏi dò Lục Loạn Ly: “Lục sư

muội đến Cổ Thị tập là có chuyện gì quan trọng sao?”

Ý của lời nói này là, có việc thì mau đi đi, đừng đi theo ta.

Lục Loạn Ly lại liếc mắt nhìn bao hành lý vừa cứng vừa dài ở phía sau lưng Sở

Hi Thanh, nàng hơi suy nghĩ một chút, liền đoán ra Sở Hi Thanh đến bán mấy

thanh đao kiếm lấy được từ trong Hỏa Cốt Quật.

Khóe môi nàng cong lên, móc một cây chủy thủ(dao găm) ở trong tay áo ra: “Ta

đến bên này là để bán thứ này, cáo từ!”

Lục Loạn Ly nói xong câu đó, liền rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Sau đó, Lục Loạn Ly chưa đi được mấy bước liền quay đầu lại, nhìn về phía Sở

Hi Thanh với ánh mắt ‘vô cùng kinh ngạc’: “A? Sở sư huynh, còn Vân Vân sư

muội nữa, các ngươi đi theo ta làm gì?”

Sở Hi Thanh không còn gì để nói, thị trường binh khí lớn nhất của Cổ Thị tập

nằm ở phía nam, hắn chỉ có thể đi theo sau Lục Loạn Ly.

Sở Vân Vân ở phía sau nghe thấy thế lại buồn cười.

Nhưng có Lục Loạn Ly ở đây, nàng chỉ có thể tiếp tục giả bộ ‘suy yếu’.

Dù sao nàng cũng bị rơi xuống nước, còn ở trong nước một thời gian rất dài.

Dù là một thuật sư bình thường cũng không chịu được, huống hồ là một thiếu

nữ ốm yếu như nàng?

Khi ba người Sở Hi Thanh đi đến thị trường binh khí, thì Tạ Chân Khanh đã trở

lại Luận Võ Lâu.

Luận Võ Lâu của quận Tú Thủy không thiết lập ở trong quận thành, mà là ở bên

trong Cổ Thị tập
 
Back
Top Bottom