Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 100: Thuần Dương (2)


“Người đâu!” Tả Thanh Vân uống cạn chén trà trong tay, ánh mắt thì lại giao

phong với Long Hành: “Đưa một thanh Huyết luyện Khinh cương đao lên, cũng

cho vị tiểu huynh đệ kia một tiên Dung Huyết Đan. Lão tử đã nói rồi, sẽ không

để cho hắn chịu thiệt.”

Long Hành chỉ cười một tiếng, rồi chuyển ánh mắt qua võ đài.

Dù Huyết luyện Khinh cương đao tốt nhất thì cũng chỉ là cấp độ bát phẩm, vẫn

còn kém xa ‘phù văn Ưng Kiếm’ của Đô Hồng.

Hơn nữa, hắn cũng đoán được là trong tay Tả Thanh Vân không có Dung Huyết

Đan thượng phẩm.

Mà lúc này, bên dưới lôi đài chính là một mảnh quát mắng.

“Như vậy đã thua? Ta đậu xanh rau muống tổ tiên nhà hắn!”

“Một chiêu, lại là một chiêu! Ta đã đặt cược tận hai mươi hiệp, ba lượng bạc

của ta!”

“Không phải Hành Môn Thập Bát Kỵ của vị đại công tử Long gia kia rất vênh

váo sao? Nghe đồn rằng hai người lợi hại nhất trong đó có thể đứng trong mười

vị trí đầu nội môn của võ quán Chính Dương, tại sao lại yếu như gà vậy?”

“Không phải bọn họ yếu, mà là do tên này quá mạnh, thân như thuấn ảnh, đao

của thể đuổi gió. Một đao vừa rồi, phải có trình độ bát phẩm hạ!”

“Cái tên tiểu tử họ Sở đáng chết này, hắn để ta thua thảm rồi!”

“Trận tiếp theo sẽ thắng chứ? Long đại công tử còn có thể nhịn sao? Còn không

lấy vài tên cao thủ ra?”

Sở Hi Thanh cũng nghe thấy tiếng quát mắng ở bên dưới, hắn chỉ ngoảnh mặt

làm ngơ.

Hắn đang nhìn về phía trước với vẻ vui mừng.

Điểm võ đạo của hắn vốn đã hạ xuống 37 điểm, sau khi một bông pháo hoa nổ

tung, thì lại tăng lên 48 điểm.

Cái sinh tử lôi này thật sự là nơi gia tăng danh vọng tuyệt vời.

Không chỉ có rất nhiều người xem náo nhiệt, mà còn có một lượng lớn nhân vật

giang hồ ẩn giấu ở bên trong.

Trong số đó, cửu phẩm nhiều vô số kể, bát phẩm lại như cá diếc sang sông,

nhân vật thất phẩm và lục phẩm cũng có, có thể nói là vượt xa võ quán Chính

Dương.

Lúc này, hai chữ Nhai Tí bên trong cột trạng thái cũng đã phát sinh biến hóa.

---Hơn 300 võ tu cửu phẩm ôm ấp ác ý với ngươi, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng

lên đến trình độ trung đẳng.

Chắc hẳn vừa rồi có quá nhiều người thua bạc, cho nên đám võ tu ở bên dưới

đài đều ôm địch ý với hắn.

Sở Hi Thanh lại xem võ đạo bảo khố và bảng hệ thống của mình, cố gắng tìm

thứ có thể gia tăng thực lực của mình.

Cuối cùng, hắn hơi do dự một chút, rồi dùng 1 điểm võ đạo để làm mới võ đạo

bảo khố.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, thì Sở Hi Thanh không muốn lãng phí điểm võ

đạo như vậy.

Đặc biệt là giờ tý tối hôm nay, chính là thời gian võ đạo bảo khố sẽ làm mới.

Nhưng bây giờ hắn nóng lòng gia tăng thực lực, nếu như không thể sống sót rời

khỏi võ đài, thì giữ lại điểm võ đạo cũng vô dụng.

Ngay sau đó, một đám vật phẩm mới hiện ra trước mặt Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh trực tiếp tập trung vào cái vật phẩm thứ ba.

Thuần Dương Phong Thể giai đoạn thứ nhất: Vĩnh viễn tăng lên năm phần sức

mạnh nguyên thần, năm phần lực lượng, hai phần tốc độ, hai phần lực phản

ứng, hai phần sức chịu đựng, hai phần kháng lực đả kích, mà trong cơ thể sẽ

sinh sôi lực lượng thần dương và cuồng phong, cần 25 điểm võ đạo để đổi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 101: Phong Lôi Giao Gia


Khi Sở Hi Thanh đang giằng co với Hành Úy ở trên lôi đài, thì có ba người phụ

nữ ở ngoài lôi đài đang nhìn hắn.

Một là Tạ Chân Khanh, lúc này nàng đang đứng ở trên đỉnh chóp của một tòa

nhà cao, cúi người nhìn xuống phía dưới.

Luận Võ Lâu cách Miếu thị không xa, khi chuyện xảy ra thì nàng cũng đã phát

hiện.

Nàng không ngờ sau khi Sở Hi Thanh giết con Hà La Ngư kia xong, thì lại gặp

phải phong ba lớn như vậy ở trong Cổ Thị tập.

Có điều, sau khi nàng xem xong hai trận chiến đấu kia, Tạ Chân Khanh cảm

thấy thiếu niên ốm yếu ở trên đài kia, lại được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Phong thái như vậy, quả thực là đẹp như tranh. . .

Khi nàng nhìn thấy ‘phù văn Ưng Kiếm’ ở trong tay Hành Úy, nhất lời lại nổi

lòng tức giận: “Long Hành này, quả thực là không cần mặt mũi.”

“Từ xưa đến nay, Long đại công tử làm việc đều không chừa thủ đoạn nào, hắn

cũng không để ý người khác nghĩ gì.” Đổng Lâm Sơn cũng theo sau, hắn vuốt

râu dài: “Sở Hi Thanh này thật sự để cho ta bất ngờ. Xem ra những lời đồn đại

kia cũng không phải không có căn cứ. Bài văn chương cũ của chúng ta đúng là

hơi bảo thủ.”

Tạ Chân Khanh gật đầu.

Sau khi nhìn đao của Sở Hi Thanh, nàng đã hơi tin tưởng là con Hà La Ngư kia

chết ở trong tay Sở Hi Thanh.

Hà La Ngư mặc dù là yêu ngư bát phẩm, nhưng nếu như nó không có phòng bị

từ trước, bị Sở Hi Thanh áp sát quá gần, thì vẫn sẽ bị Sở Hi Thanh chém chết

thôi.

Nhưng mà bây giờ, nàng lại lo lắng cho sinh tử của Sở Hi Thanh hơn.

Tạ Chân Khanh chỉ cần nhìn tư thế là đã biết Hành Úy ở trên đài là cao thủ Cửu

Cung Kiếm rồi.

Người như vậy mà cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ trong tay thì càng không phải là

chuyện nhỏ, dù là võ tu mới nhập môn cầm nó, thì cũng có thể nắm giữ sức

chiến đấu của cửu phẩm.

Nhưng đúng lúc này, Đổng Lâm Sơn a một tiếng, thân thể hắn hơi run lên, trong

mắt hiện ra vài phần kinh ngạc: “Trận chiến này. . . thú vị.”

“Thú vị cái gì?” Tạ Chân Khanh quay đầu, tò mò nhìn Đổng Lâm Sơn: “Lão

Đổng, người nhìn ra cái gì rồi?”

Lão Đổng bên cạnh này, tuy rằng tu vị không cao, chỉ có bát phẩm, nhưng là

một biên soạn lâu năm ở trong Luận Võ Lâu, đảm nhiệm ‘khảo đính điển bộ’

hai mươi năm năm rồi, đôi mắt này đã gặp qua vô số võ tu, kiến thức rất rộng

rãi.

Hắn còn có thiên phú Ưng Nhãn, nên sức quan sát rất mạnh.

“Là đao ý, một loại đao ý tên là Nhai Tí! Ngày xưa Đổng mỗ may mắn từng

nhìn thấy Bá Võ Vương thời thiếu nữ dùng qua một lần.”

Đổng Lâm Sơn chậc chậc hai tiếng: “Không ngờ mười sáu năm trôi qua, lại có

người nắm giữ loại đao ý này.”

Tạ Chân Khanh hơi cau mày, lòng thầm nói đao ý thì lại làm sao?

Võ tu cửu phẩm lĩnh ngộ đao ý thì dù mạnh nhưng cũng chỉ có giới hạn, căn

bản là không đủ cân bằng ưu thế với thanh ‘phù văn Ưng Kiếm’ kia.

Tiếp đó, Đổng Lâm Sơn lại không giải thích gì hơn, hắn chỉ bình tĩnh nhìn thiếu

niên trên võ đài.

Thiếu niên này có thể sống sót hay không, phải nhìn xem hắn đã lĩnh ngộ đao ý

đến mức độ nào rồi.

Hắn từng nhìn thấy Nhai Tí đao ý ở trên người Tần Mộc Ca, trong trường hợp

kẻ địch càng đông thì sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Mà lúc này, đâu chỉ có ba bốn trăm người ở hiện trường muốn kêu đánh kêu

giết Sở Hi Thanh?

Đổng Lâm Sơn vô cùng xem trọng loại đao ý này, nhưng tiếc là Tần Mộc Ca

không tiếp tục đi con đường này, không tái hiện được huy hoàng của Huyết

Nhai Đao Quân khi xưa.

Tuy nhiên, Tần Mộc Ca chung quy vẫn là Tần Mộc Ca, thế gian này chỉ có một

Tần Mộc Ca mà thôi.

Cái thiếu niên tên là Sở Hi Thanh này, chỉ sợ là không thể nào so sánh với Bà

Võ Vương từng xưng bá Bắc vực mười hai năm kia.

Tại một bên khác của võ đài, Lục Loạn Ly đang che giấu ở trong đám người,

nàng còn hai loại pháp thuật để lên cơ thể mình, bàn tay trái giấu trong tay áo

còn cầm một viên ngọc phù ngũ phẩm.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, nàng sẽ lao

lên đài cứu người, rồi mang Sở Hi Thanh đào tẩu.

Chuyện này có thể sẽ làm cho thân phận của nàng bị bại lộ, nhưng nàng cũng

không thể nhìn cái tên này chết đi.

Dù sao nàng cũng đã từng cam đoan, giúp Sở Hi Thanh đối phó Long gia.

Nhưng đúng lúc này, Lục Loạn Ly cảm giác được tay áo của mình bị người ta

kéo kéo hai cái.

Lục Loạn Ly quay đầu lại nhìn, phát hiện là muội muội Sở Vân Vân của Sở Hi

Thanh.

Lục Loạn Ly nghi ngờ không thôi.

Lòng thầm nói, lẽ nào cô bé này nhận ra nàng?

Không! Không thể nào!

Nàng bây giờ không chỉ che mặt, mà còn dùng phù chú để thay đổi màu sắc

quần áo.

Lục Loạn Ly giả vờ mờ mịt nhìn Sở Vân Vân, đồng thời nói giọng thô lỗ: “Cô

nương, ngươi kéo ống tay áo của ta làm gì?”

Sở Vân Vân thấy thế liền mỉm cười, nàng chỉ chỉ lên đầu Lục Loạn Ly: “Lục sư

tỷ, ngươi quên thay đồ trang sức rồi.”

Sau khi hai người ở chung mười mấy ngày, nàng vẫn rất yêu thích tính cách của

cô bé này.

Công nhận là giống như những gì Sở Hi Thanh nói, vừa trong sáng ngây thơ,

vừa trượng nghĩa, thỉnh thoảng lại mơ mơ hồ hồ.

Lục Loạn Ly sờ sờ đầu mình, quả nhiên phát hiện chiếc trâm hoa hồng kia vẫn

còn đang nằm trên đầu của mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 102: Phong Lôi Giao Gia (2)


Lục Loạn Ly lúng túng mà nở nụ cười, bỏ chiếc trâm hoa hồng vào trong ngực,

sau đó mới nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, Vân Vân, người đi trước đi, chạy về

phía bắc ý. Thật không dám giấu diếm, ta chính là thuật võ song tu, tu vị thất

phẩm, nơi này có ta rồi, ta sẽ đảm bảo huynh trưởng của ngươi bình yên vô sự,

lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đường Bắc. Ngoan! Đi nhanh đi!”

Nàng không ẩn giấu thực lực và che lấp thân phận ở trước mặt Sở Vân Vân nữa.

Hảo cảm của Sở Vân Vân đối với Lục Loạn Ly đang tăng vọt, nhưng sau khi

nàng nghe thấy từ ‘ngoan’ này, thì khóe miệng nhất thời giật giật vài cái.

Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, nói: “Lục sư tỷ trượng nghĩa, nhưng có thể chờ

một chút không? Ngươi nhìn huynh trưởng của ta. . . “

Sở Vân Vân nhìn qua bên kia theo ngón tay của nàng, Sở Hi Thanh đang nhìn

về phía nàng, còn đưa tay ra hiệu với nàng.

Đây là tỏ vẻ bảo nàng bình tĩnh, đừng nóng vội.

Sở Vân Vân lại cau chặt mày lại, chỉ sợ Sở Hi Thanh không biết uy lực của Cửu

Cung Kiếm khi tiếp cận bát phẩm, kết hợp với thanh ‘phù văn Ưng Kiếm’ này

sẽ mạnh đến mức độ nào!

Mà mặt của Hành Úy đang đỏ lên, rõ ràng là hiện tượng của việc dùng Dung

Huyết Đan.

Cái tên này. . . thật là không biết trời cao đất rộng. . .

Sở Vân Vân biết chỉ là Sở Hi Thanh ra hiệu thì vẫn chưa thể thuyết phục được

Lục Loạn Ly.

“Lục sư tỷ, đồ đằng Bí Chiêu mà huynh trưởng ta khắc, không phải là Không

Huyệt Lai Phong mà là Phong Lôi Giao Gia!”

“Hả?”

Lúc này, Lục Loạn Ly ồ một tiếng, lại nhìn qua Sở Hi Thanh ở trên võ đài.

Nàng hơi do dự một chút, mặc dù Sở Hi Thanh có đồ đằng của Phong Lôi Giao

Gia, nhưng vẫn chưa chắc có thể thắng mà?

Nhưng mà đúng là có thể chờ thêm một chút. . .

Sở Hi Thanh ở trên võ đài, thấy Lục Loạn Ly đã thả đao xuống, lúc này mới yên

tâm hơn, hắn nhìn về phía Hành Úy ở trước mặt.

Hắn có lòng tin tất thắng, cho nên không muốn Lục Loạn Ly nhúng tay vào lúc

này, có thể sẽ phát sinh biến cố nào đó, hậu hoạn vô cùng.

“Ngươi đang nhìn ai?” Hành Úy tò mò nhìn theo ánh mắt của Sở Hi Thanh,

theo đó mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: “Đó là em gái ngươi? Rất đẹp,

nhưng đáng tiếc. . .”

Chủ nhân Long Hành của hắn được xưng là kẻ lòng dạ độc ác, nhất định sẽ nhổ

cỏ tận gốc.

Nhị thiếu Long Thắng thì là người có lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo, hơn

nữa còn nhỏ tuổi mà đã có vài cô gái.

Chỉ sợ là Sở Vân Vân này sẽ không chạy thoát khỏi ma chưởng của Long

Thắng.

Sở Hi Thanh thì lại lấy tay đè chuôi đao, sắc mặt thản nhiên: “Ta không ngờ sẽ

gặp được đồng môn sư huynh ở trên sinh tử lôi này. Có điều, nếu đã gặp gỡ, vậy

Sở mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Hành Úy không khỏi cười ha ha: “Trên sinh tử lôi này, nào có cái gì gọi là sư

huynh đệ? Huống hồ ngươi và ta đều không phải là đệ tử chính thức của Vô

Tường Thần Tông, mà chỉ là người của võ quán mà thôi, chẳng lẽ còn muốn nói

cái quy củ đồng môn không được tương tàn gì gì đó sao?”

Lúc này, vừa hay tiếng trống thứ hai đã vang lên, tất cả mọi người ở dưới võ đài

đều lặng lẽ chờ đợi, bốn phía yên lặng như tờ.

“Ta cũng muốn nói mấy lời tương tự đấy!” Ánh mắt của Hành Úy lạnh lùng:

“Hôm nay, ta tất phải lấy đầu của ngươi xuống.”

Sở Hi Thanh không trả lời Hành Úy, hắn chỉ gật nhẹ một cái, rồi tập trung nhìn

Hành Úy.

Khoảng tầm mười cái hô hấp sau, một tráng hán áo đỏ ở trước cái trống đã làm

ra động tác đánh trống.

Lúc này, Hành Úy rút kiếm ra trước, phát ra một tiếng ‘sặc’.

Hắn lo lắng dù mình cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ trong tay, nhưng cũng không thể

nào ngăn cản thức rút đao Không Huyệt Lai Phong của Sở Hi Thanh.

Vì lẽ đó, trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, Hành Úy đã rút kiếm của mình

ra trước!

Từ đầu đến cuối, hắn nhớ mục đích của mình là giết người chứ không phải là

luận võ so tài với người ta.

Ngay khi kiếm của Hành Úy được rút ra một nửa, thì tiếng trống thứ ba cũng

vang lên.

Đao của Sở Hi Thanh cũng đã ra khỏi vỏ vào giờ phút đó.

Tay của hắn nhanh như gió chớp, mang theo một ánh đao hình cung khó có thể

nhận được ở trên không trung.

Tuy nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, có một tiếng ‘cheng’ vang lên ở giữa hai

người bọn họ.

Kiếm của Hành Úy đã chặn được đao của Sở Hi Thanh, khi đao kiếm va chạm

còn có những tia lửa màu vàng b*n r*.

Khóe môi của hắn nhất thời cong lên, hiện ra ý cười trào phúng.

Sở Hi Thanh không thể mượn đồ đằng Bí Chiêu để chặt đầu hắn, như vậy thì

tiếp theo sẽ đến lượt hắn.

Nhưng mà một giây tiếp theo, Hành Úy cảm giác được đầu óc của mình như bị

một cây búa tạ nện vào, nện cho mắt hắn nổ đom đóm, thần trí hoảng hốt, mất ý

thức trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Là đao ý!

Hành Úy lập tức nghĩ đến cái từ này, một ý niệm sợ hãi bắt đầu sinh sôi ở trong

lòng hắn.

Nhưng mà Sở Hi Thanh không phải là một võ tu cửu phẩm hạ thôi sao? Vì sao

hắn lại có đao ý mạnh mẽ đến mức này?

Hành Úy cố gắng giãy dụa, muốn để cho bản thân mình cử động, nhưng thủy

chung vẫn không thể làm được.

Tinh thần và thân thể của hắn đã tách rời trong một khoảng thời gian ngắn ngủi,

tứ chi hoàn toàn không nghe sai khiến.

Lúc này, đao của Sở Hi Thanh đang từ phía sau của Hành Úy, lại bắt đầu bao

phủ lần nữa.

Hắn cất bước đến phía sau Hành Úy, múa đao lên chém!

Chiêu thức này, chính là chiêu thức thứ mười bảy của Truy Phong đao pháp:

Phong Lôi Giao Gia!

Sở Hi Thanh toàn lực ứng phó, không dám giữ lại một chút nào.

Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Hành Úy đã bay lên trên không trung, một

lượng lớn máu tươi phun lên trời cao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 103: Lật bàn


Khi đầu của Hành Úy rơi xuống đất, hai mắt của hắn vẫn đang trợn lên, trong

mắt viết đầy hồi hộp và vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đại đa số người ở dưới đài đều có ánh mắt mờ mịt, bao hàm cả kinh ngạc mà

nhìn một màn này.

Một chớp mắt tiếp theo, phiếu cá cược bay đầy trời, tán loạn và tràn ngập trong

và ngoài võ đài, vô số tiếng quát mắng vang lên ở bốn phía.

“Móa! Đây là phế vật gì vậy, cầm một thanh kiếm thất phẩm mà chỉ có thể đỡ

được hai chiêu?”

“Cái tên này nên chết ở trên võ đài, rõ ràng là không có bản lĩnh gì, mà còn dám

đi đánh sinh tử lôi.”

“Tiểu tử này là ai nha, ta thật sự muốn đánh phế tên này. Ngày hôm nay, ta đã

thua mười lăm lượng bạc ở trên người hắn rồi, một tháng tiền công đã không

còn.”

“Lẽ nào có lý đó, lẽ nào đây là Long gia và họ Tả kia hợp sức lừa gạt tiền của

chúng ta?”

Quá nửa người dưới đài đều mua Sở Hi Thanh thua.

Khi Hành Úy lấy thanh bảo kiếm thất phẩm ra, không ai sẽ cho rằng Sở Hi

Thanh có thể sống sót trong trận chiến sinh tử lôi này.

Nhưng cũng có một ít người to gan lớn mật, đặt cược lên người Sở Hi Thanh,

trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ mừng rỡ.

Đầu tiên, Sở Hi Thanh vươn tay chộp vào thanh kiếm phù văn thất phẩm kia.

Sở Hi Thanh cũng không muốn Long Hành lại sử dụng thanh kiếm này để đối

phó mình nữa.

Lúc này, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa cỡ lớn nổ

tung tóe.

Cột danh vọng của hắn đã biến thành cửu phẩm thượng (siêu).

Số lượng điểm võ đạo cũng tăng lên 13 điểm, đạt đến 25 điểm.

Hai mắt của Sở Hi Thanh lập tức rơi vào mấy chữ Truy Phong đao pháp (tầng

hai) kia.

---Có dùng 13 điểm võ đạo để tăng Truy Phong đao pháp lên tầng thứ ba

không?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 104: Quy củ


Tả Thanh Vân thì được hai vị thị vệ bảo vệ chạy ra khỏi tòa tửu lâu này, hắn

mặt mày xám xịt, trong miệng còn có tro bụi.

“Thiết Tiếu Sinh, tiên sư nhà ngươi! Đánh chỗ nào thì không đánh, tại sao phải

đánh ở Miếu thị này?”

Ngay khi Tả Thanh Vân vừa mới mắng chửi xong, tửu lâu phía sau hắn đã ầm

ầm sụp xuống.

Tuy nhiên, những tấm ván gỗ kia còn đang rơi xuống thì đã bị đông thành băng

rồi, bóng người Long Hành cũng bay ra khỏi tửu lâu.

Hắn tay áo phấp phới, trường kiếm chỉ xuống, sắc mặt nặng nề. Mà trong một

chớp mắt tiếp theo, Thiết Tiếu Sinh mặc một thân thiết giáp cũng bay ra khỏi

tửu lâu.

Hai người lại bắt đầu giao thủ ở trên không trung, bóng kiếm của Long Hành

dày đặc, thủ đến kín kẽ không một chỗ hổng, thỉnh thoảng lại có kiếm quang

bạo phát, quỷ quyệt khó dò giống như một con rắn độc chợt nhảy lên.

Thiết Tiếu Sinh thì lại vung trọng kiếm, khí thế trầm trọng, cực kỳ cương mãnh,

kiếm pháp của hắn như như thô cuồng, mạnh mẽ thoải mái, nhưng lại nghiêm

ngặt, vững như bàn thạch, mà mỗi khi trọng kiếm của hắn vung lên, liền nện

cho kiếm của Long Hành rung động không ngớt.

Sở Hi Thanh không thể tiếp tục chờ đợi ở trên võ đài nữa, bởi vì khí lạnh trên

kiếm của Long Hành đang không ngừng mở rộng. Mặt đất đã bị kết thành một

tầng băng mỏng, kéo dài đến phạm vi hai mươi trượng, bao quát cả một phần

mười con phố này.

Khí cương của Thiết Tiếu Sinh cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần chạm vào một

cái thì sẽ phải bay ra hơn mấy chục trượng, gân cốt gãy lìa.

Đám người đông đảo ở dưới lôi đài cũng đã bỏ chạy tán loạn từ lâu rồi, cả đám

đều chạy trốn ra bốn phía.

Sở Hi Thanh nhảy xuống từ trên đài, liền nhìn thấy Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân

đang núp ở phía sau một bia đá kiên cố, hai cô bé đang vẫy tay với hắn.

Mày kiếm của Sở Hi Thanh nhướng lên, nhanh chân đi qua bên đó.

“Không ngờ cái tên nhà ngươi lại lợi hại như vậy.” Lục Loạn Ly nhìn Sở Hi

Thanh với ánh mặt kinh ngạc: “Nếu biết trước thì ta đã đặt ít bạc, tốt xấu gì

cũng kiếm được chút bạc lẻ.”

Thần sắc Sở Vân Vân hơi động, lòng sinh tiếc nuối.

Khi đó, nàng hết sức tập trung quan sát trong và ngoài võ đài, để đảm bảo an

toàn cho Sở Hi Thanh, cho nên quên mất chuyện này.

Lúc này, nàng có trăm câu ngàn lời muốn nói với Sở Hi Thanh.

Biểu hiện của Sở Hi Thanh ở trên võ đài. . . quả thực là quá khó coi.

Mặc kệ là hai thức đồ đằng Bí Chiêu là Không Huyệt Lai Phong hay là Phong

Lôi Giao Gia, hoặc là thiên phú Thuần Dương của hắn, thì tất cả đều dùng rất

khó coi, thân pháp càng cứng ngắc khô khan, không thể sử dụng linh hoạt.

Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần Sở Hi Thanh nắm giữ những thứ này, thì hắn đã

có thể đối chiến thẳng mặt với một cao thủ cấp độ bát phẩm hạ rồi, thậm chí còn

không hơi vào thế yếu.

Có điều, Lục Loạn Ly đang đứng ở bên cạnh, cho nên Sở Vân Vân chỉ có thể

chờ về nhà rồi nói.

Nàng yên lặng kéo một miếng vải trên người mình xuống, cuốn lên tay phải của

Sở Hi Thanh.

Lúc nãy, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Sở Hi Thanh dùng hai chiêu chém chết

Hành Úy, nhưng không ai biết tay của Sở Hi Thanh cũng bị lực phản chấn của

thanh kiếm phù văn kia làm cho bị thương.

Sở Vân Vân cuốn vô cùng chặt, làm cho Sở Hi Thanh đau đến nhe răng trợn

mắt.

Nhưng sau khi cuốn băng vải lên, Sở Hi Thanh không còn cảm thấy cơn đau âm

ỉ ở trong cánh tay nữa.

Cánh tay phải vốn đang đau đớn không thể phát lực, giờ lại có thể phát lực.

“Cánh tay này của ngươi có ám thương, xương cánh tay cũng đã gãy.” Sở Vân

Vân liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái: “Trở về phải tu dưỡng vài ngày, không

thể động thủ với người khác.”

Chuyện này đều là do tu vị của Sở Hi Thanh còn yếu.

Hắn đã thức tỉnh vài loại thiên phú huyết mạch mạnh mẽ, nhưng mà Dưỡng

Nguyên Công chỉ mới tu luyện đến tầng hai, thân thể lại quá yếu ớt.

Sở Hi Thanh thì không để ý lắm, sau khi trốn vào sau bia đá, hắn vẫn đang dòm

ngó tình hình chiến đấu của Thiết Tiếu Sinh và Long Hành.

Long Hành nhìn như đang rơi vào thế yếu, nhưng Thiết Tiếu Sinh mặc trọng

giáp ở trên người, mỗi một chiêu thức đều mạnh mẽ và nặng nề, thể lực và chân

nguyên đều tiêu hao nhiều hơn Long Hành.

Điều này làm cho Sở Hi Thanh thấy hơi lo lắng.

Lục Loạn Ly ngó cái đầu nhỏ của nàng ra dưới mặt của Sở Hi Thanh: “Chậc

chậc, Thiết Tiếu Sinh quả nhiên tu luyện Nguyên Thiết Giáp Công của Trọng

Giáp Môn, nghe nói môn công pháp này rất thần kỳ, thiết giáp trên người càng

dày càng nặng thì sức mạnh của hắn cũng càng lớn hơn, thân hình cũng càng

nhanh nhẹn hơn, mà sức chịu đựng thì không cần bàn.”

“Còn nữa, lúc nãy ta thấy thiết giáp của hắn có khắc đan phù ngọc lục ‘khinh

thân’ và ‘phi hành’, Long Hành muốn dụ hắn lên không trung để tiêu hao thể

lực của hắn, nhưng chỉ sợ là tính sai rồi.”

Lục Loạn Ly nói đến đây, thì lại cảm khái một tiếng: “Hai người này đều rất lợi

hại, tuy rằng chân nguyên và tu vị của bọn họ chỉ có lục phẩm thượng, nhưng

sức chiến đấu đã vào ngũ phẩm.”

Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút.

Cô bé này cũng có ánh mắt phết!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 105: Quy củ (2)


“Chỉ là. . . ta thấy hơi kỳ lạ!” Lúc này, Lục Loạn Ly lại mở miệng tiếp, giọng

nói của nàng còn ẩn chứa vẻ khó hiểu: “Một tháng trước, mặc dù Long Hành có

thể đánh Thiết Tiếu Sinh trọng thương, nhưng đó là do Thiết Kỳ Bang có ‘nội

quỷ’ (nội gian), đã trộm thiết giáp của Thiết Tiếu Sinh trước trận chiến. Chứ

thật ra thì thực lực của Long Hành vẫn kém Thiết Tiếu Sinh nửa bậc.”

“Long Hành biết rõ mình không phải đối thủ của Thiết Tiếu Sinh, vì sao còn

dám qua sông, chạy đến Cổ Thị tập này để gây sự với ngươi? Đây há không

phải là tự tìm đường chết sao? Ta dám đánh cược là, bây giờ người của Thiết

Kỳ Bang đang vây quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài của Cổ Thị tập rồi.”

Sở Hi Thanh hơi cau mày lại.

Đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho hắn lo lắng.

Nghe đồn rằng, Long đại công tử độc ác giả dối, trí kế đa đoan, há lại làm ra

loại chuyện ngu xuẩn như này?

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Kiến giải của cô nương

thật tốt.”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy vị Tả nha nội kia cầm quạt giấy

đi qua.

Không biết hắn đã thay một bộ quần áo khác từ lúc nào, tóc tai cũng được thanh

lý, đã khôi phục dáng vẻ thong dong tiêu sái lúc trước.

“Ta cũng đang thấy kỳ lạ, vì sao con ‘băng xà’ này lại dám chạy đến Miếu thị

vào lúc này. Có thể là do tên này đang bị ép đến cuống lên rồi, Thiết Huyết Phù

Đồ - Thiết Cuồng Nhân bất động như núi, chặt đứt toàn bộ con đường vận

chuyển hàng trên sông của Long gia, kho hàng của Long gia đã chồng chất một

đống hàng, mỗi ngày đều tổn thất ít nhất là một ngàn lạng bạc.”

Lúc này, đúng lúc có một đạo khí cương tán loạn bắn qua bên này.

Tả Thanh Vân vẫn nhàn nhã và thản nhiên như không. Cô gái mặc áo tơi ở bên

cạnh thì lại rút kiếm chém một cái, chém nát bấy đạo khí cương kia.

Mí mắt Sở Hi Thanh giật một cái, lời nói hàm chứa cảm kích, chắp tay thi lễ:

“Sở mỗ cảm ơn Tả nha nội đã che chở.”

“Không có gì!” Tả Thanh Vân cười ha ha, đi qua nâng Sở Hi Thanh dậy: “Cũng

không phải ta cố ý muốn cứu ngươi, mà chỉ là không chịu nổi họ Long kia càn

rỡ ở trong Miếu thị này thôi.”

Hắn liếc mắt nhìn hai bóng người đang giao chiến trên không trung, khóe mắt

hơi giật giật, sau đó lại làm như không thấy mà cầm quạt giấy chỉ về phía lương

đình: “Huống hồ hôm nay tiểu huynh đệ đã kiếm cho ta một số tiền lớn, kim

ngạch đặt cược đã lên đến 17,000 lượng bạc.”

“Trừ đi số tiền khách thắng, cộng thêm những thứ bị hai tên khốn nạn kia làm

hỏng, thì hôm nay bản nha nội kiếm được 7,300 lượng bạc.”

Vì lẽ đó, dù hai người kia có đánh hỏng võ đài thì hắn cũng không đau lòng, võ

đài bằng đá thì đáng mấy đồng tiền?

Còn về phần tửu lâu và mấy cửa hàng ở bên cạnh thì không phải sản nghiệp của

nhà hắn, tất nhiên không cần để ý đến.

Lúc này, có một vị trung niên áo đỏ ở bên cạnh Tả nha nội lấy một xấp ngân

phiếu ra, đưa tay tay đến trước mặt Sở Hi Thanh: “Ba trận sinh tử lôi, tổng cộng

120 lượng bạc, người thắng có thể rút một phần mười từ tiền đặt cược, tổng

cộng là 850 lượng, xin mời Sở công tử vui lòng nhận cho.”

“Cái này. . .”

Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, hắn nhìn xấp ngân phiếu kia, lại liếc nhìn Tả nha

nội một cái, vẻ mặt hơi chần chờ.

“Cầm đi!” Tả Thanh Vân thu quạt giấy lại, giọng nói hơi xúc động: “Tả mỗ

luôn luôn cho rằng, không có quy củ thì sẽ không thành tròn méo. Quy củ của

Miếu thị, bất cứ ai cũng không thể phá, tiểu huynh đệ ngươi cũng vậy.”

Sở Hi Thanh lại càng bội phục người này hơn, hắn tiếp nhận xấp ngân phiếu rồi

lại chắp tay: “Nha nội phóng khoáng!”

Tả Thanh Vân nghe vậy lại mỉm cười: “Chỉ là bảo vệ hai chữ ‘công đạo’ mà

thôi, bản nha nội không tập văn cũng chẳng luyện võ, nếu ngay cả hai chữ công

đạo cũng không có, thì làm sao có thể khiến cho nhiều anh kiệt ở dưới chướng

cam tâm hiệu lực cho mình được.”

Tiếp đó, hắn lại đổi giọng, ánh mắt hàm chứa vẻ gì đó mà nhìn Sở Hi Thanh:

“Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có hứng thú đánh mấy trận sinh tử chiến vì ta

không? Bây giờ trong tay ta đang thiếu một hảo hán vô địch cửu phẩm như

ngươi.”

Sở Hi Thanh hơi sững sờ, lòng thầm nói vị này thật là thẳng thắn, vừa cho lợi

ích xong thì mời chào luôn.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi liền đáp lại: “Sở mỗ cũng có ý đó!”

Hắn ăn tủy mới biết vị, cái sinh tử lôi này, một là có thể kiếm tiền, hay là có thể

kiếm danh, quả thực là quá tuyệt vời.

Dù Tả Thanh Vân không lên tiếng mời chào, thì hắn cũng sẽ chạy đến đánh vài

trận sinh tử lôi, kiếm lấy danh vọng và tiền tài, vì vậy sao phải do dự?

Ngay khi Sở Hi Thanh nói xong, thì Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ở bên cạnh

đều hơi thay đổi sắc mặt.

Lục Loạn Ly thầm nghĩ cái tên này thật là ngốc, ‘sinh tử lôi’ chính là một nghề

nghiệp l**m máu trên lưỡi đao.

Công nhận là Sở Hi Thanh rất mạnh ở trong hàng ngũ cửu phẩm, nhưng thế

gian này có rất nhiều thiên tài mạnh hơn hắn, có thể nói là nhiều như sao trên

trời.

Chỉ cần hắn gặp phải một người, thì sẽ mất mạng ở trên lôi đài ngay.

Tu luyện bình thường không được hay sao?

Hắn rõ ràng là có tiền đồ vô lượng, lại muốn đưa cổ đến dưới đao của người

khác làm gì.

Sở Vân Vân thì hơi cau mày liễu, sau đó lại khôi phục bình thường.

Sở Hi Thanh là nam nhân, cũng không phải là một đứa trẻ con.

Hơn nữa, võ tu bọn họ muốn leo l*n đ*nh phong, thì phải mài giũa tâm cảnh

giữa sống và chết như vậy.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 106: Quy củ (3)


Hai mắt Tả Thanh Vân hơi sáng lên, vỗ vỗ vai của Sở Hi Thanh: “Sảng khoái!

Sở tiểu đệ yên tâm, Tả mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ân oán của ngươi

và Long gia, Tả mỗ chống đỡ cho ngươi.”

Cũng ngay lúc này, có vài tiếng nổ truyền đến từ phía xa xa.

Đó là bóng người Long Hành bị một kiếm của Thiết Tiếu Sinh nện rơi xuống

mặt đất.

Hắn quỳ một chân ở trên đất, đem sức mạnh từ kiếm của Thiết Tiếu Sinh hóa

giải vào trong đất, mặt đất dưới chân nhất thời sụp đổ, xuất hiện một cái hố sâu

có chu vi nửa trượng.

Thiết Tiếu Sinh thì lại không buông tha, hắn vung trọng kiếm lên, nện thẳng vào

phía trên Long Hành giống như một ngôi sao băng.

Long Hành không thể không lùi lại lần nữa, còn va nát mấy tòa nhà ngói xanh ở

phía sau, khóe miệng của hắn cũng có tia máu tràn ra.

“Có phải ngươi đang cảm thấy kỳ lạ đúng không, vì sao quân Thiên Bình đóng

giữ bên bờ tây, còn cả vị Du Kích tướng quân của quân Thiên Bình lại không

xuất hiện?” Thiết Tiếu Sinh đuổi theo như hình với bóng, lời nói còn hàm chứa

ý cười: “Long Hành ngươi biết âm mưu quỷ kế, nhưng trí kế của đệ đệ ta cũng

không kém ngươi. . .”

Trọng kiếm của hắn tùy ý vung múa, mỗi lần chém xuống đều khiến cho vết

máu trên khóe miệng Long Hành tươi đẹp hơn.

Nhưng đúng lúc này, Thiết Tiếu Sinh hơi cau mày, quay đầu nhìn qua một bên.

Tại góc phía nam của bọn họ, có hơn ba mươi tráng hán mặc áo đỏ đang cầm

cung nỏ khổng lồ, tất cả đều chĩa thẳng vào hai người bọn họ.

Đây là ba mươi thanh trọng nỗ phù văn chuyên dụng trung quân đội!

Hai người Thiết Tiếu Sinh và Long Hành đều thay đổi sắc mặt, dồn dập tìm

kiếm công sự để né tránh.

“Tả Thanh Vân, trong đầu ngươi đều là cứt!”

Ngay khi Thiết Tiếu Sinh chửi bới, ba mươi thanh trọng nỗ phù văn kia đồng

thời b*n r*, ba mươi mũi tên sắt nanh sói thế như chẻ tre, xuyên thủng tất cả bức

tường bằng gỗ ở phía trước, nhắm thẳng đến hai người Thiết Tiếu Sinh và Long

Hành.

Phía xa xa, khóe môi Tả Thanh Vân lại hơi cong lên.

Ai cũng đừng hòng làm hỏng quy củ của hắn, mặc kệ là ai!

. . .

Trùng hợp chính là, ngay tại phía nam của Cổ Thị tập, trong một khu rừng rập

cách tòa thị trấn phồn hoa kia không đúng ba dặm, nơi đó cũng đang có những

mũi tên sắt bay dày đặc như mưa.

Đó là mưa tên từ hai chiếc chiến hạm vạn thạch ở trên mặt sông.

Mấy trăm cái nỏ quân dụng bắn phá không dứt, làm cho bên trong rừng rậm

truyền ra những tiếng kêu la thảm thiết.

Thậm chí còn có vài mũi lên lửa, làm cho khu rằng bắt đầu nhen lửa.

Khi vừa mới bắt đầu, đám người ở trong rừng còn có thể nhẫn nại mà bất động.

Nhưng khi lửa bắt đầu to hơn, trong rừng tràn ngập khói trắng, thì một đám

người mặc khôi giáp đã chen nhau chạy ra khỏi khu rừng.

Nhưng thứ nghênh đón họ là một mảnh trọng tiễn nanh sói dày đặc hơn. Làm

cho đám người mặc chiến giáp của quân nhân Đại Ninh này ngã xuống đất, máu

tươi giàn giụa.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng tức giận truyền ra từ trong khu rừng: “Thiết

Cuồng Nhân! Ngươi quá to gan, lại dám sử dụng chiến thuyền và quân nỏ để

bắn giết tướng sĩ quân Thiên Bình ta, ta thấy ngươi muốn tạo phản rồi.”

Thiết Cuồng Nhân thì đang chắp tay sau lưng, đứng trên đầu một chiếc chiến

hạm, bên cạnh còn có một chiếc thiết thương màu đỏ thẫm dài khoảng hai

trượng.

Hắn nghe thấy vậy lại bật cười: “Ngụy tướng quân nói đùa rồi, nơi này nào có

quân Thiên Bình gì chứ? Tướng sĩ quân Thiên Bình các ngươi phải chờ ở trấn

Hàm Sa cách đây bảy mươi dặm cơ mà? Hay là . . . Ngụy tướng quân không có

quân lệnh nhưng vẫn điều binh doanh? Ngươi là không đặt triều đình vào mắt,

hay là có ý như nào. . .”

Trong khoảnh khắc này, một bóng người mặc giáp đen bỗng nhiên lao từ trong

rừng ra ngoài.

Cương lực của hắn b*n r* như sóng triều, quét sạch toàn bộ những mũi tên ở

chung quanh, chỉ chớp mắt một cái đã lao đến trước người Thiết Cuồng Nhân.

Người này vung cây giản lên, mặt nước quanh chiến thuyền lập tức nổi sóng,

mặt sông chung quanh cũng miễn cưỡng bị ép xuống một đoạn.

Phía sau người này thì lại xuất hiện một tòa núi đá khổng lồ hư ảo.

“Hay cho một thức Thương Sơn giản!”

Thiết Cuồng Nhân đứng trên mũi thuyền không nhúc nhích, hắn vung tay lên,

nắm chiếc thiết thương màu đỏ thẫm ở bên cạnh, sau đó móc đầu thương lên.

Một tiếng ‘cheng’ vang lên, thương và giản giao nhau, thiết thương bị nện cho

cong xuống.

Độ cong của thiết thương càng ngày càng lớn, ngay khi tất cả mọi người cho

rằng cây thương này sắp gãy, thì Thiết Cuồng Nhân tiện tay rung lên một cái,

thân thương lập tức đàn hồi trở lại, tránh khỏi cái giản rồi đập thẳng vào mặt đối

phương giống như độc long.

Vị tướng quân mặc thiết giáp kia lạnh lùng vung giản sắt lên, đón đỡ thiết

thương kia. Nhưng mà toàn thân cũng bị nện cho bay trở lại trên bờ, còn trượt

lùi về phía sau mười mấy trượng.

Mà thương kình của Thiết Cuồng Nhân vẫn còn tràn đầy, thế vẫn còn chưa hết,

không chỉ nện mặt sông chia ra làm hai, mà còn làm nổ một cái khe dài hơn hai

mươi trượng ở trên đê.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 107: Hùng tâm


Sau khi tướng quân mặc thiết giáp lên bờ thì không ra tay nữa, hắn lạnh lẽo nhìn

Thiết Cuồng Nhân: “Bảo người của ngươi dừng tay lại! Hôm nay bản tướng

quân nhận thua. Ngươi thả tướng sĩ dưới trướng ta về doanh, bản tướng đảm

bảo sau ngày hôm nay, quân Thiên Bình sẽ không nhúng tay vào phân tranh của

quận Tú Thủy các ngươi nữa. Thiết Cuồng Nhân, ngươi không gánh được tội

danh tàn sát binh mã triều đình đâu!”

“Nơi này chỉ có một đám trộm cướp, lấy đâu ra binh mã của triều đình?” Giọng

nói của Thiết Cuồng Nhân tràn đầy bỡn cợt, nhưng vẫn phất tay ra hiệu ra thuộc

hạ không bắn tên nữa: “Tuy nhiên, Ngụy Lai ngươi cũng là người đáng tin,

Thiết mỗ có thể tin ngươi một lần.”

Tướng quân mặc giáp thấy mưa tên đã dừng lại thì vẻ mặt mới hòa hoãn xuống

một chút.

“Bản tướng nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được!” Hắn liếc mắt nhìn

Thiết Cuồng Nhân một cái: “Có điều, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, dã

tâm của Thiết Kỳ chủ ngươi quá to lớn! Một tên giang hồ mà cũng dám lũng

đoạn con đường vận chuyển của sông Tú Thủy, thật sự là to gan lớn mật đến

không có bến bờ.”

“Hiện giờ, tất cả trên dưới của quận Tú Thủy này, có không biết bao nhiêu

người muốn diệt trừ huynh đệ các ngươi. Nếu như Thiết Kỳ chủ còn không thu

tay lại, Ngụy mỗ sẽ chờ tin tức bại vong của hai huynh đệ các ngươi tại trấn

Hàm Sa.”

Sau khi nói xong câu này, tướng quân mặc giáp không có ý định ở lại. Hắn quay

người bước nhanh vào rừng rậm ở phía sau, nơi hắn đi qua, những ngọn lửa

đang cháy hừng hực đều bị dập tắt.

Lúc trước, hắn kiêng kỵ Phù Đồ thương của Thiết Cuồng Nhân, cho nên không

dám tán chân nguyên ra ngoài, nhưng bây giờ thì không còn lo lắng này nữa.

Thiết Cuồng Nhân thì lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của tướng quân mặc

giáp, hắn quay người nhìn về phía thị trấn phồn hoa kia.

“Đi Cổ Thị tập! Ta đi trước một bước, các ngươi đuổi theo sau là được! Đúng

rồi, phó kỳ chủ có cứu được người không?”

Hắn hỏi dò một vị thuật sư thất phẩm mặc áo bào xanh ở bên cạnh.

Người này vẫn đang mượn pháp thuật để quan sát tình hình trong Cổ Thị tập.

“Vị thiếu niên họ Sở kia vẫn bình yên vô sự!” Trong mắt thuật sư thất phẩm

hiện lên vẻ kinh dị: “Vừa rồi, Hành Úy cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’ của Đô Hồng,

để đánh sinh tử lôi với vị tiểu huynh đệ kia, nhưng lại bị hắn chém chết bằng hai

đao.”

Sau chiến dịch Hỏa Cốt Quật, Thiết Kỳ Bang đã điều tra về tất cả các nhân vật

trong Long gia.

Vì thế hắn biết Hành Úy chính là người Long Hành đang bồi dưỡng.

Không biết vị đại thiếu của Long gia kia mưu đồ thứ gì, mà vẫn mong muốn

đưa Hành Úy vào danh sách đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương.

“Hắn có thể giết Hành Úy đang cầm ‘phù văn Ưng Kiếm’?” Thiết Cuồng Nhân

lấy làm kinh hãi, kinh ngạc mà trợn mắt lên, sau đó lại nở nụ cười: “Đây đúng

thật là một vị thiếu niên anh hùng mà.”

Khi hắn nói xong lời này, bóng người đã trượt từ đầu thuyền ra đến ngoài mười

trượng ở bên ngoài.

Thiết Cuồng Nhân cũng nắm thiết thương, giẫm lên mặt sông, chạy như bay về

phía Cổ Thị tập.

Hôm nay là cơ hội tốt để g**t ch*t con ‘băng xà’ của Long gia kia, hắn lo mình

đến chậm thì con rắn kia sẽ chạy mất.

. . .

Thiết Cuồng Nhân vẫn đến chậm một bước, khi hắn chạy đến Cổ Thị tập thì

Long Hành đã chạy mất tăm rồi.

Thiết Cuồng Nhân cau chặt lông mày, dùng ánh mắt cổ quái để nhìn huynh

trưởng Thiết Tiếu Sinh của mình.

Hắn bày thiên la địa võng ở Cổ Thị tập.

Ngoại từ Thiết Tiếu Sinh ra, còn sắp xếp tám trăm bang chúng, tám vị cao thủ

nguyên công thất phẩm.

Thế mà vẫn còn để cho Long Hành chạy thoát?

Mặc dù Long Hành cũng dẫn mấy vị cao thủ đến Cổ Thị tập, như mấy người

trưởng lão Long Thị Phi của Long gia, vậy mà không giữ được một ai.

“Nhìn ta như thế làm gì?” Thiết Tiếu Sinh cũng tỏ vẻ xấu hổ: “Tên kia chạy rất

nhanh, trực tiếp dẫn người trốn vào nha môn Thị bạc ty, ta cũng không thể xông

vào Thị bạc ty để giết người mà.”

Khoảng tầm hai mươi bảy năm về trước, thiên tử đương thời Kiến Nguyên đế vì

tăng cường giám sát thuế má, nên đã xây dựng 129 tòa Thị bạc ty dọc theo các

bến cảng dùng duyên hải lớn và chợ.

Thị bạc ty của Cổ Thị tập chính là một cái trong số đó.

Tuy là do hào cường và thân sĩ Đông Châu cực lực chống nộp thuế, cho nên tòa

Thị bạc ty ở Cổ Thị tập này vẫn không thể phát huy tác dụng. Nhưng dù sao thì

cái nha môn này cũng tượng trưng cho quyền uy của thiên tử.

Thiết Tiếu Sinh lại nhìn về phía nam của Miếu thị với vẻ u oán: “Còn cả cái tên

khốn khiếp Tả Thanh Vân kia nữa!”

Nếu như không có người này nhúng tay vào, thì Long Hành đừng hòng trốn vào

nha môn Thị bạc ty.

Kiểu gì cũng phải để lại một tay hoặc một chân dưới kiếm của hắn.

“Thị bạc ty?”

Lúc này, Thiết Cuồng Nhân nhìn về phía nha môn Thị bạc ty đang được canh

phòng nghiêm ngặt ở cách đó ba con phố.

Linh giác của hắn nhận biết được bên trong tòa nha môn này, đang có hơn trăm

vị giáp sĩ cầm binh khí ẩn náu ở phía sau tường.

Thậm chí ngay cả Thị bạc ty cũng bắt tay với Long gia rồi sao. . .

Tiếp đó, hắn lại nở nụ cười tiêu sái: “Cũng được! Để cho hắn ở chỗ này đi, con

rắn này muốn qua sông thì dễ, nhưng muốn trở về bờ tây thì rất khó đấy.”

Thiết Tiếu Sinh thì lại sắc mặt lạnh lẽo mà đi về trước người một thiếu niên ở

cách đó không xa.

Người này tầm 13 14 tuổi, mũi cao mắt dài, quần áo tàn tạ, toàn thân nhuốm

máu, đang bị hai bang chúng của Thiết Kỳ Bang khóa tay, ấn quỳ xuống mặt

đất.

Đây chính là nhị thiếu Long Thắng của Long gia!

Người của Long gia đi vào Cổ Thị tập, chỉ có mấy vị võ tu thất phẩm mới may

mắn chạy theo Long Hành vào Thị bạc ty.

Còn những người dưới thất phẩm, thì tất cả đều bị Thiết Tiếu Sinh dẫn người

bắt hoặc là giết, trong đó cũng bao quát cả vị nhị thiếu của Long gia này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 108: Khéo léo từ chối


“Ngươi muốn làm gì?” Long Thắng thấy Thiết Tiếu Sinh đã rút trọng kiếm ra,

nhất thời hiện lên vẻ sợ hãi: “Ta là đích mạch của Long gia, là Tổng kỳ quan thế

tập của cẩm y vệ, ngươi dám giết ta?”

Trong lòng hắn đang vô cùng hối hận.

Hắn chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh tử vong mà thôi.

Long Thắng cho rằng có quân Thiên Bình trợ giúp, thì trận chiến này đã không

còn lo lắng gì rồi, Long gia bọn họ tuyệt đối không thể thua được, cho nên mới

dám đi theo huynh trưởng qua bờ sông bên này.

Nếu như hắn biết kết quả sẽ là như vậy, thì chắc chắn hắn sẽ không vượt qua

sông Thần Tú.

Thiết Tiếu Sinh lại cười gằn một tiếng, một kiếm chặt đầu của Long Thắng

xuống.

Trận chiến này không thể chém chết Long Hành, vậy chém con rắn con này để

xả giận cũng được.

Sau trận chiến, nơi này đã là một mảnh hỗn loạn bừa bộn, phòng ốc bên cạnh

Miếu thị đã sụp đổ hơn phân nửa.

Đám chủ nhà và người thuê đều khóc không ra nước mắt, dồn dập đi lên đầu

đường, chửi bới Long gia trong nội thành và Thiết Kỳ Bang.

Những nơi còn lại cũng không yên ổn, Thiết Kỳ Bang càn quét và vây bắt binh

mã của Long gia, làm cho hơn một trăm tòa phòng ốc sụp đỏ, để lại hơn trăm

thi thể trên đường phố, còn có hơn hai mươi tòa phòng ốc đang bốc cháy, còn

đang lan tràn ra bốn phía.

Sau khi Thiết Kỳ Bang càn quét xong, một ít giang hồ và võ tu có lai lịch không

rõ đã thừa cơ làm loạn, cướp đoạt, ăn cắp, giết người cướp của chỗ nào cũng có.

Toàn bộ Cổ Thị tập đã trở thành một mảnh hỗn loạn.

Ba người Sở Hi Thanh lo lắng cho chuyện bất ngờ gì đó, cho nên sau khi cáo từ

Tả Thanh Vân thì đã leo lên đò ngang để trở về rồi.

Thật ra thì hắn cũng muốn ở lại thêm một chút để gặp mặt Thiết Tiếu Sinh.

Nhưng mà lúc đó có rất nhiều ánh mắt tham lam và không lành nhìn về phía

bọn họ.

Sở Hi Thanh không thể không đề phòng.

Trên người bọn họ chẳng những có dược liệu quý già, mà còn có ngân phiếu

cao đến 920 lượng bạc, cùng với một thanh kiếm phù văn thất phẩm.

Còn nữa, ba trận chiến ngày hôm nay, hắn làm rất nhiều người thua tiền, trận

sóng gió của Cổ Thị tập này cũng là do hắn mà ra.

Cho nên có vô số người nhìn hắn với ánh mắt khó chịu.

Bởi vậy, vì đề phòng chuyện chẳng may, ba người bọn họ vẫn là trở về bờ tây

thì tốt hơn.

Nhưng sau khi đò ngang xuất phát được nửa khắc, một bóng người cao lớn đáp

sóng mà đến.

Người này chính là Thiết Tiếu Sinh, hắn mặc trọng giáp, tay cầm vò rượu, lướt

qua trên mặt sông rồi nhảy lên trên đò ngang.

Khi hắn lên thuyền, liền mở miệng nói với vẻ oán giận: “Tiểu Sở ngươi thật là,

uổng công ta còn muốn xong chuyện thì sẽ uống với ngươi một chén, kết quả

ngươi lại lên thuyền từ trước rồi, uổng công ta tìm kiếm một trận.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, mặt hiện lên ý cười: “Thiết thúc, cái này thúc

trách oan tiểu chất rồi, tiểu chất cũng muốn ở lại gặp mặt với Thiết thúc, nhưng

lại lo lắng đám hảo hán kia.”

Hắn vỗ vỗ bọc hành lý phía sau lưng: “Bên kia có rất nhiều người đang nhìn

chằm chằm vào tiểu chất, nên không dám ở lâu.”

Thiết Tiếu Sinh liếc mắt nhìn về cái bọc hành lý phình to kia, liền bừng tỉnh:

“Thì ra là như vậy, là do ta sơ suất, nên sắp xếp người bảo vệ hai người các

ngươi trước. Bây giờ ngươi giàu có rồi, đúng là nên cẩn thận. Đám côn đồ và

giang hồ kia đều tiên rồi, đỏ mắt lên thì người của Thiết Kỳ Bang còn cướp chứ

đừng nói là ngươi.”

Hắn lại mỉm cười nói: “Thanh kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng lại đi một vòng,

kết quả vẫn trở lại tay ngươi. Có điều, ta đoán là bây giờ không ai dám thu

thanh kiếm này nữa đâu, ngươi đưa nó cho ta, lát nữa ta bảo người đưa qua cho

ngươi một ngàn lượng bạc.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói vậy thì tốt quá rồi, Thiết Tiếu Sinh có ý muốn chiếu

cố hắn, cho nên định giá còn cao hơn Thần Binh Đường.

Hắn không do dự chút nào, liền rút thanh kiếm ở sau lưng ra rồi đưa qua.

Lần này, tuy rằng hắn đánh sinh tử lôi được hơn 850 lượng bạc, nhưng vẫn còn

thiếu tiền.

Băng Tằm Hỏa Nhộng cũng phân chia cấp bậc, có người nói Băng Tằm Hỏa

Nhộng tốt nhất sẽ cực kỳ tinh khiết, toàn thân tựa như ngọc.

Giá cả của nó cực kỳ đắt, cao đến 1500 1600 lượng.

Có người nói tài liệu chính của bí dược càng tốt thì dược lực càng thuần khiết

hơn, có thể kích phát nhiều lực lượng trong huyết mạch hơn.

Cái hiệu quả này, sẽ không nhìn thấy ở trên người võ tu cấp thấp, nhưng khi lên

đến cấp cao, thì đám người dùng linh dược thượng đẳng có thể tăng giới hạn

thiên phú của mình lên mức cao nhất, trên phương diện tu hành cũng làm ít mà

được nhiều.

Sở Hi Thanh không biết thật giả ra sao, Sở Vân Vân cũng không nói chuyện này

cho hắn biết.

Năm xưa nàng là chủ của Thiết Sơn Tần thị, tất cả các loại bí dược nàng dùng

đều là đỉnh cấp nhất, cho nên không cảm thấy có gì khác nhau.

Nhưng dưới tình hình có tiền, Sở Hi Thanh thà tin là có chứ không dám tin là

không có.

Huống hồ, tiếp đó bọn họ còn phải chuẩn bị thăng cấp bát phẩm.

Nếu như hai người bọn họ muốn tu luyện pháp thuật tốt nhất, bí dược cao cấp

nhất, vậy thì kiểu gì cũng phải chuẩn bị 3000 hoặc 5000 lượng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 109: Khéo léo từ chối (2)


Thiết Tiếu Sinh tiện tay để thanh kiếm qua bên cạnh, sau đó mở miệng nói:

“Thật ra thì ta đã đến Miếu thị từ khi ngươi và Hành Thập Cửu giao thủ, nhưng

thấy ngươi không có chuyện gì, nên ta ở bên cạnh xem một trận, nhân tiện điều

động càng nhiều nhân thủ qua đây hơn, ngươi đừng thấy lạ.”

Lúc đó, hắn nhìn thấy Lục Loạn Ly ở đó, cho nên cũng không lo lắng cho an

toàn của Sở Hi Thanh.

Nhưng không ngờ đến cuối cùng mà Lục Loạn Ly vẫn không ra tay, Sở Hi

Thanh đã có thể giết ba người rồi, ngay cả Hành Úy cầm thanh kiếm phù văn

thất phẩm cũng bị Sở Hi Thanh làm thịt bằng hai đao.

Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười, vị Thiết phó kỳ chủ này thật sự là quang minh

lỗi lạc, đúng là người đáng để kết giao.

“Sao tiểu chất dám? Thiết thúc có thể đến cứu, tiểu chất đã vô cùng cảm kích

rồi. Hơn nữa, rõ ràng là Long Hành có chuẩn bị mà đến, Thiết thúc tùy tiện ra

tay, chỉ sợ sẽ trúng kế của hắn.”

“Đúng là chỉ sợ trúng bẫy của con độc xà kia.” Thiết Tiếu Sinh cười ha ha, rồi

vỗ vỗ vò rượu: “Qua đây uống rượu, đây là Thiên Nam Xuân mười năm! Tiếc là

hôm nay có rượu lại không có thịt.”

Hắn lấy mấy cái bát ở trong tay áo ra, rót rượu cho huynh muội Sở Hi Thanh và

Lục Loạn Ly, trong miệng thì lại hỏi giống như lơ đãng: “Tiểu Sở, có hứng thú

đến Thiết Kỳ Bang hay không? Ngươi cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy, Long

Hành kia lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, một khi bị hắn xoay người, nhất

định sẽ tìm ngươi báo thù.”

“Ngươi có thể phòng được nhất thời chứ không phòng được cả đời, chẳng bằng

gia nhập Thiết Kỳ Bang ta, cùng đấu với đám Long gia bọn họ. Hơn nữa, đám

người giang hồ chúng ta muốn nổi bật hơn người, thì phải có công pháp, thiên

phú và tiền bạc, cuối cùng vẫn cần người giúp đỡ, đây chính là cái gọi ‘tài pháp

lữ địa’, thiếu một thứ cũng không được. Ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang sẽ có

rất nhiều lợi ích!”

Hắn thấy thân thủ của Sở Hi Thanh ở trên võ đài, nên càng thêm yêu thương và

coi trọng người này.

Sở Hi Thanh và hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, sao đó khéo léo từ chối: “Cảm ơn

ý tốt của Thiết thúc! Nhưng mà tiểu chất chỉ là một cửu phẩm, chỉ sợ không

giúp được gì cho Thiết thúc.”

“Hơn nữa, tiểu chất bây giờ một lòng hướng học, chỉ muốn tập trung vào luyện

võ, không muốn phân tâm vì chuyện khác. Đợi đến tương lai, tiểu chất thăng

cấp đệ tử chân truyền của võ quán, thì dù Thiết thúc không đề cập đến, tiểu chất

cũng muốn xin dựa dẫm vào Thiết Kỳ Bang.”

Đây là lời nói thật lòng của hắn, có sẵn bắp đùi rồi mà còn không ôm, chẳng lẽ

còn muốn dốc sức tự làm?

Võ quán Chính Dương chính là võ quán, bọn họ không cấm đệ tử kiếm sống ở

bên ngoài, bằng không thì đám để tử lấy tài nguyên đâu mà tu hành?

Chỉ cần không phải đi làm giặc là cướp, thì Vô Tướng Thần Tông sẽ không để

ý.

Thiết Tiếu Sinh nghe vậy thì chậc một tiếng, lòng thấy hơi không vui.

Nhưng hắn chợt nghĩ như vậy cũng tốt, bây giờ tu vị của Sở Hi Thanh vẫn còn

yếu, sau khi gia nhập Thiết Kỳ Bang, thì cho cái chức Hương chủ cũng sẽ bị

người ta nói ra nói vào.

Để hắn an tâm học võ trong võ quán cũng tốt, căn cơ võ đạo vững chắc thì mới

đi xa được.

Tu hành cần tiền tài, vậy mình giúp đỡ nhiều hơn là được.

. . .

Khi Sở Hi Thanh uống rượu với Thiết Tiếu Sinh ở trên đò ngang, Tạ Chân

Khanh tràn đầy phấn khởi mà trở về Luận Võ Lâu.

Tình cảnh ngày hôm nay, để cho nàng có cái để viết rồi.

Tạ Chân Khanh quyết định tự mình cầm bút, viết lại tất cả những chuyện xảy ra

trong trận sóng gió ngày hôm nay.

Kỳ Luận Võ Thần Cơ tiếp theo, bài văn của nàng nhất định sẽ tạo thành quan

tâm rất lớn, trở thành chiến tích để sau này nàng thăng chức.

Đổng Lâm Sơn ở phía sau thì lại mở miệng: “Lâu chủ đại nhân, có phải là nên

sửa lại bài văn chương liên quan đến Sở Hi Thanh không? Chúng ta lại nâng

cao lên một chút?”

Trước kia, ý của Tạ Chân Khanh chính là viết trình độ võ đạo của Sở Hi Thanh

lên đến cấp bậc ‘bát phẩm hạ’.

Đây là chuyện đã được chứng thực.

Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh chỉ kém bát phẩm hạ một chút.

Chờ Sở Hi Thanh lắng đọng một thời gian, nắm giữ đao pháp và thân pháp sâu

hơn, thì hắn có thể đứng vững ở cấp độ bát phẩm hạ.

Nhưng ý của Tạ Chân Khanh chính là muốn ‘nâng giết’, như vậy thì bọn họ

phải đánh giá trình độ võ đạo của người này cao hơn một bậc.

“Chuyện này. . .” Tạ Chân Khanh hơi do dự, nàng nghĩ đến thiếu niên tỏa sáng

ở trên đài kia.

Trong lòng nàng bắt đầu suy tư, lại sờ sờ dấu chân ở trên mặt, lòng thầm nói:

“Thôi! Coi như là tha thứ cho ngươi một lần!”

Tạ Chân Khanh phất tay áo: “Quên đi, cứ dựa theo lần trước là được, Lão Đổng

ngươi phụ trách bài viết đó đi, không cần đưa ta xem.”

Đổng Lâm Sơn không khỏi cau mày, Sở Hi Thanh là một tư liệu rất đáng giá

đào móc, lẽ nào lại buông tha như vậy?

Hôm nay, người này không chỉ thắng ba trận liên tiếp, làm người ta kinh ngạc.

Mà cái Nhai Tí đao ý kia cũng có thể viết rất nhiều, đây chính là truyền thừa

của Huyết Nhai Đao Quân, cũng là đao ý từng xuất hiện trên người Tần Mộc

Ca.

Nếu như viết bài văn này tốt, thì sẽ có thể làm cả võ lâm quận Tú Thủy náo

động.

Đổng Lâm Sơn lại giãn mày ra, nếu như Tạ Chân Khanh đã giao việc này cho

hắn, vậy thì viết bài này như thế nào là chuyện của hắn rồi.
 
Back
Top Bottom