Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 60: Thiết Cuồng Nhân


Cùng lúc đó, Thiết Tiếu Sinh thúc ngựa chạy đến nơi sâu xa ở bến tàu phía đông

thành Tú Thủy.

Tình hình ở nơi này tốt hơn dự liệu của hắn, có thể nói là đâu ra đấy, vô cùng

trật tự. Cờ của Thiết Kỳ Bang vẫn đứng vững ở khắp nơi, lá cờ bay phất phơ

trong gió.

Tất cả bang chúng đều đeo đao đeo kiếm, ngưng thần đề phòng.

Những người này vừa nhìn thấy Thiết Tiếu Sinh thì đều lộ ra vẻ mừng rỡ, rồi

hành lễ về phía hắn.

“Phó kỳ chủ!”

“Quá tốt rồi, phó kỳ chủ bình yên vô sự rồi!”

“Tứ gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”

“Tứ gia, Kỳ chủ cũng đã trở về rồi, ngài ấy đang ở trong tổng đà!”

Thiết Tiếu Sinh xếp thứ tư ở trong tộc, vì thế nên được gọi là tứ gia.

Hắn nghe thấy hai chữ ‘Kỳ chủ’ thì bỗng nhiên cảm thấy rất phấn chấn, lúc này

liền tăng tốc độ, đi đến trước một chiếc thuyền lớn, sau đó thả người nhảy

xuống ngựa, rồi phi thân nhảy lên boong thuyền.

Trên boong thuyền trống rỗng, chỉ có một cái bàn dài ở trung ương.

Trên bàn có mười mấy cái chén đĩa, phần lớn là các loại rượu thịt.

Có một người ngồi ở góc bắc của chiếc bàn dài, người này có ngũ quan tương

tự với Thiết Tiếu Sinh, cũng lưng hùm vai gấu như Thiết Tiếu Sinh, mặt vuông

tai to, mái tóc ngắn vừa thô vừa cứng giống như những chiếc lao thẳng tắp ném

thẳng về phía chân trời.

Tuy nhiên, tướng mạo của hắn càng trẻ trung hơn Thiết Tiếu Sinh, chỉ tầm ba

mươi lăm ba mươi sáu tuổi.

Hắn đang vùi đầu vào ăn một con bồ câu nướng, khí chất hào phóng cuồng

ngạo.

Thiết Tiếu Sinh đi qua, cũng cầm một con bồ câu nướng lên, bắt đầu gặm.

Hắn trốn trong Hỏa Cốt Quật năm ngày trời, miệng đã nhạt như nước lã.

Tuy rằng trong Hỏa Cốt Quật cũng có một ít hung thú, nhưng đại đa số đều

nhiễm uế khí, không thể nào ăn được.

Cũng không thể nhóm lửa trong động quật, bọn họ chỉ có thể chèo chống bằng

thịt khô mà Sở Hi Thanh cướp được.

Thiết Tiếu Sinh ăn như hùm như soi, chẳng mấy chốc một con chim bồ câu

nướng đã xuống dạ dày, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bất mãn

để nhìn vị Kỳ chủ Thiết Kỳ Bang, Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân.

“Ngươi trở về từ bao giờ? Ngươi mặc kệ huynh trưởng của mình phải bỏ trốn

vào trong động quật sao? Lục đệ, có phải ngươi muốn chờ ta chết để kế thừa gia

sản mà ta tích góp không?”

“Gia sản? Trong túi ngươi được mấy đồng tiền?” Thiết Cuồng Nhân cười nhạo

một tiếng, mặt đầy xem thường: “Ngươi dứt khoát nói ta mượn đao giết người,

độc chiếm Thiết Kỳ Bang là được. Con rắn độc của Long gia kia đã rút lui ngay

khi ta vừa lên bờ, ta ngu ngốc mới chạy đến Hỏa Cốt Quật.”

“Huống hồ ba ngày trước ta đã mời vài người hái thuốc đi xuống xem, bọn họ

nói Long gia không tìm được ngươi, ngươi được quý nhân giúp đỡ, gặp dữ hóa

lành, ăn ngon uống đã. Ta suy nghĩ một chút, để ngươi ăn chút đắng cũng tốt,

chỉ có chút công phu mèo cào mà cũng dám bất cẩn sơ sẩy, chỉ mang vài tên

thân tín mà cũng dám đi Hỏa Cốt Quật, lại còn bị người ta chuốc say, trộm thiết

giáp ở bên người. Sau khi ta rời đi, ngươi trông nhà như vậy?”

Thiết Tiếu Sinh nhất thời cứng đờ, cũng không còn gì để nói.

Thiết Cuồng Nhân ném xương trong tay lên bàn, tỏ vẻ tò mò hỏi: “Những người

hái thuốc kia nói có hai người ở bên cạnh ngươi, một nam một nữ, họ là nhân

vật gì? Lại có thể cứu được ngươi từ trong tay của Long gia?”

Thiết Tiếu Sinh trả lời thật: “Nữ chỉ tầm mười lăm tuổi, nguyên công thất phẩm,

thuật võ song tu, rất mạnh mẽ. Nàng không chịu tiết lộ họ tên, nhưng ta nhìn

cách ăn mặc và thói quen của nàng, suy đoán nàng có xuất thân hiển hách, lai

lịch bất phàm. Nam gọi là Sở Hi Thanh, người này. . .”

Hắn nheo mắt lại: “Tuy thể chất của hắn hơi yếu đuối, nhưng lại là thiếu niên

anh hùng, trí dũng song toàn! Chỉ sợ nói ra ngươi cũng không tin, ta tận mắt

nhìn thấy hắn lấy tu vị cửu phẩm hạ chém liên tục mười ba tên tộc binh của

Long Thị, cộng thêm ba tên Hành Môn Thập Bát Kỵ. Nói thật, ta rất muốn

chiêu mộ hắn vào Thiết Kỳ Bang. Với thiên phú của người này, tương lai nhất

định trở thành trụ cột của Thiết Kỳ Bang chúng ta.”

“Ồ?” Thiết Cuồng Nhân không khỏi híp mắt lại.

Hắn rất ít khi nghe thấy huynh trưởng khen một người như vậy, trong lời nói

của Thiết Tiếu Sinh còn mang theo vẻ yêu thích và tán thưởng.

Lúc này, Thiết Tiếu Sinh lại nhìn bốn phía với ánh mắt nghi ngờ, mở miệng nói:

“Ngươi không đi cứu ta thì thôi, vì sao còn án binh bất động? Đường khẩu ở

Hỏa Cốt Quật của chúng ta bị làm thịt, lẽ nào lại bỏ qua mối thù này sao? Cái

này không giống với Thiết Cuồng Nhân ngươi.”

“Tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Thiết Cuồng Nhân mở miệng cười một

tiếng, vẻ mặt lạnh lùng mà uống một chén rượu: “Tuy nhiên, chúng ta phải chờ

một chút, tình hình bên trong quận Tú Thủy không tốt lắm, vì Nghịch Thần Kỳ

và Bảo tàng Liệt Vương không có thật kia mà tình hình giương cung bạt kiếm,

vô cùng quỷ dị, không thể hành động bừa được.”

“Chắc là ngươi không biết, bây giờ còn có người suy đoán Nghịch Thần Kỳ

đang nằm trong tay huynh đệ chúng ta. Bằng không vì sao năm năm trước,

chúng ta lại lấy tên là Thiết Kỳ Bang?”

Thiết Tiếu Sinh nghe đến đây, nhất thời phun tất cả rượu trong miệng ra ngoài.

. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 61: Thiết Cuồng Nhân (2)


Sở Hi Thanh đã trở về Tạp Vật Viện của mình, trong tầm mắt của hắn lại có

pháo hoa nổ tung tóe.

Trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia, điểm võ đạo đã nhảy từ 4 điểm lên đến

23 điểm.

Hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, hắn đoán những điểm võ đạo này có quan hệ

với Thiết Tiếu Sinh, xem như là dư vị của trận chiến trong Hỏa Cốt Quật.

Lúc này, hắn đã có thể đổi Tinh Di Điện Xế Chi Túc.

Có điều, Sở Hi Thanh không có làm như vậy, chỉ vì hắn phát hiện có một thứ

càng tốt hơn ở trong võ đạo bảo khố.

Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân giai đoạn thứ nhất: Có thể làm cho ngươi bước

như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng tốc độ thân pháp lên gấp đôi, tăng năng

lực nhảy lên gấp đôi, tăng linh hoạt và lực hài hòa của thân thể lên gấp đôi, cần

35 điểm võ đạo để đổi.

Cùng là thiên phú loại thân pháp, so với Tinh Di Điện Xế Chi Túc thì Quang âm

Thuấn Ảnh Chi Thân có thêm linh hoạt và sức hài hòa của thân thể, giá cả lại

cao đến 35 điểm, thế mà lại còn đắt hơn cả Thần Dương Lôi Thể.

Dường như thiên phú này không chỉ giới hạn ở thân pháp.

Cái linh hoạt và sức hài hòa của thân thể này, có thể hữu ích với đao pháp của

hắn không?

Sở Hi Thanh rất khát cầu cái thiên phú loại thân pháp này.

Nếu muốn sống yên ổn trong cái thế giới nguy cơ bốn phía này, xuất đao nhanh

là rất quan trọng, nhưng chạy nhanh còn quan trọng hơn.

Chỉ có người chạy nhanh, mới có thể sống sót lâu hơn.

Có điều, Sở Hi Thanh do dự một lúc, hắn vẫn quyết định lại chờ một chút.

Trong tay hắn đang có 23 điểm võ đạo, là do tự tay hắn kiếm được, cho nên

không cần lo lắng nó rơi xuống.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền đẩy cửa đi vào.

Trong sân sau đang có những tiếng ‘thùng thùng’, Sở Hi Thanh đi theo âm

thanh, phát hiện Sở Vân Vân đang chặt thứ gì đó ở trên bếp.

Sau khi Sở Hi Thanh đến gần, hắn mới phát hiện đó là mấy cái xương sườn lợn

rừng.

Trong tay Sở Vân Vân không phải là một con dao chuyên chặt xương, mà chỉ là

một con dao thái rau vừa ngắn vừa nhỏ bé, tuy xương lợn rừng rất cứng, nhưng

lại yếu ớt và mềm mại giống như đậu phụ ở dưới dao của nàng vậy, một phát

liền đứt.

Sở Hi Thanh tò mò đi đến: “Ngươi đi vận tiêu nhanh như vậy à? Còn nữa, đây

là xương sườn ở đâu vậy?”

“Ta không đi vận tiêu!” Sở Vân Vân lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn

hắn: “Người của Long gia đã tìm đến tiêu cục Tứ Thông, nói họ không thể cho

chúng ta làm ở tiêu cục nữa. Ta chỉ có thể chạy đến Tây Sơn săn bắn lợn rừng,

bán da thịt và nội tạng được bốn lượng bạc, sau đó còn xót lại xương cốt.”

Sở Hi Thanh không khỏi nhướn mày lên, Tây Sơn ở phía tây thành Tú Thủy, là

một dãy núi liên miên dài mấy trăm dặm.

Bên đó có không ít yêu tộc ẩn nấp, còn có rất nhiều dị thú hoành hành, chỉ có

thợ săn giỏi nhất mới dám đi vào trong đó.

Ban đầu, khi bọn họ mới đến quận Tú Thủy thì chính là dựa vào Sở Vân Vân đi

vào Tây Sơn săn bắn để kiếm tiền.

Có điều, bên đó phải dựa vào vận may để ăn cơm, nếu như không may thì ba

năm ngày cũng không thu hoạch được gì.

không biết vì sao mà thế giới này có uế khí hoành hành, bọn chúng vẫn lưu

chuyển ở trong núi sâu rừng thẳm. Phàm nhân mà ăn thú hoang bị ô nhiễm bởi

uế khí, nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì điên luôn.

Mà bên phía Tây Sơn kia, chỉ vẻn vẹn sạch sẽ hơn Hỏa Cốt Quật một chút mà

thôi.

Nếu như gặp phải yêu tộc, Sở Vân Vân còn có nguy cơ bại lộ thực lực và thân

phận.

Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Ngươi đi đến Hỏa Cốt Quật rồi? Cái

Ưng Kiếm – Đô Hồng kia là do ngươi giết?”

Hắn đã biết được họ tên của thanh niên đeo kiếm kia từ trong miệng Thiết Tiếu

Sinh.

Trước kia hắn vẫn luôn suy đoán xem là ai đã g**t ch*t Ưng Kiếm – Đô Hồng?

Sở Vân Vân chính là đối tượng hắn nghi ngờ.

Nếu như người của Long gia đã đến tiêu cục Tứ Thông, vậy Sở Vân Vân cũng

sẽ nghĩ đến chuyện hắn gặp nguy hiểm ở Hỏa Cốt Quật, cho nên chuyện này là

rất có khả năng.

Sở Vân Vân đánh giá Sở Hi Thanh từ trên xuống dưới.

Tu vị của tên này đã đến cửu phẩm hạ.

Nàng mỉm cười: “Ta đã đi vào trong Hỏa Cốt Quật, nhìn thấy cô bé ở bên cạnh

ngươi, thuật võ song tu, nguyên công thất phẩm, đủ để bảo vệ ngươi an toàn,

cho nên đã trở về. Cô gái kia. . . chắc hẳn là Lục Loạn Ly, Lục cô nương mà

ngươi nhắc đến?”

“Chính là nàng!” Sở Hi Thanh gật đầu, mặt hàm chứa vẻ may mắn: “Lần này

nhờ có nàng, bằng không thì ta thật sự không thể sống sót mà trở về gặp ngươi

rồi.”

Sở Vân Vân vừa chặt xương vừa liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái: “Cô gái

này có thân thế bất phàm, chắc hẳn là xuất thân từ nhà quý tộc, sao nàng lại chịu

đi xuống Hỏa Cốt Quật với ngươi?”

“Ta cũng không hiểu?” Sở Hi Thanh nghĩ đến Lục Loạn Ly, khẽ mỉm cười:

“Tuy nhiên, tính cách cô gái này rất tốt, không kiêu căng giống như những cô

gái trong thế gia vọng tộc kia, còn rất đáng yêu. . .”

Hắn còn chưa dứt lời, liền nghe thấy ‘rầm’ một tiếng.

Lại là Sở Vân Vân dùng quá nhiều sức, đã chặt cái thớt gỗ ra làm đôi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 62: Tuyên truyền


Sở Hi Thanh hoàn toàn không để ý đến cái thớt gỗ bị chặt làm đôi kia.

Nhà bọn họ tổn hại một ít đồ vật, hỏng một chút hoa hoa cỏ cỏ gì đó đều là

chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đặc biệt là Sở Vân Vân đã từng chặt hỏng mấy cái thớt gỗ rồi, tháng trước hắn

còn cố tình tìm một khối gỗ rất dày để làm thớt, nhưng bây giờ phải tìm cái

khác rồi.

“Cũng không biết là thế lực nào để nữ tử này ẩn núp ở võ quán Chính Dương.

Nàng căn bản không phải là người thích hợp nằm vùng, tính tình hoạt bát thì

cũng thôi, lại còn có lòng hiệp nghĩa, cũng rất ham chơi. A đúng, còn có hơi

bám người, lại còn ngây thơ nữa. . .”

Trong mắt Sở Hi Thanh thì tất cả những thứ này đều là ưu điểm, hiệp nghĩa mới

dễ lung lạc, ngây thơ mới dễ lừa gạt.

Có điều, Sở Vân Vân lại chặt một cái nữa, lại dùng quá nhiều sức.

Rầm!

Cái thớt gỗ đã đứt làm đôi, giờ từ hai mảnh biến thành tám mảnh.

Sở Hi Thanh vẫn không để bụng, hỏng thì hỏng đi, hắn vẫn còn đồ dự bị.

Hắn chậc chậc một tiếng, tiếp tục nói: “Có thể ngươi không biết, nàng nấu ăn

rất ngon! Khi còn ở trong động quật, nàng dùng pháp thuật để nấu một nồi thịt

rắn, ta và Thiết Tiếu Sinh ăn đến mức nuốt cả lưỡi, cũng không biết sau này

nam tử nào sẽ có phúc đây. . .”

Rầm!

Cái xương đầu lợn ở dưới đao của Sở Vân Vân đã chia năm xẻ bảy, vụn xương

bắn tung tóe ra bốn phía.

Sở Hi Thanh không khỏi cau mày một chút.

Cái này liền không thể nhịn nữa, quá lãng phí lương thực mà.

Đặc biệt là bây giờ hắn đang bị thương, chính là đang cần uống chút canh

xương đề bồi bổ một chút.

Sở Hi Thanh hít một tiếng, đưa tay cướp dao trong tay Sở Vân Vân: “Được rồi,

vẫn là để ta làm. . .”

Hắn đang định vung dao, lại động đến vết thương bên vai trái, nhất thời hít một

ngụm khí lạnh.

Phù lục trong tay Lục Loạn Ly có hạn, hơn nữa còn rất đắt, ba ngày trước nàng

đã không dán Cam Lộ Đoạn Tục Phù cho Sở Hi Thanh nữa rồi.

Sở Hi Thanh bây giờ chỉ có thể nhịn đau.

Sắc mặt Sở Vân Vân hơi thay đổi, lúc này nàng mới gỡ vạt áo của Sở Hi Thanh

xuống, nhìn vết thương trên vai trái của hắn.

Nàng quan sát một lát, vẻ mặt hơi hòa hoãn xuống, buông tay ra: “Bị thương từ

khi nào?”

Nhìn qua thì thương thế của Sở Hi Thanh đã ổn định rồi, khôi phục cũng không

tệ.

“Trong ngày vừa xuống Hỏa Cốt Quật.” Sở Hi Thanh sửa sang lại quần áo,

khóe môi hơi cong lên: “Ngươi không biết thì thôi, trận chiến đó cực kỳ hung

hiểm, ta lấy một địch mười sáu mà vẫn chiến thắng, chỉ bị thương như này đã là

rất may mắn rồi.”

Sở Vân Vân hoàn toàn không chú ý đến vẻ đắc ý trong lời nói của Sở Hi Thanh.

Nàng nhớ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy ở bên suối nước nóng ngày đó,

hai mắt nàng liền bừng tỉnh.

Cho nên khi đó là Lục Loạn Ly đang chữa thương cho Sở Hi Thanh? Là do

mình nghĩ quá nhiều?

Không biết vì sao mà tâm trạng của Sở Vân Vân lại tốt hơn một chút, cơn tức

ngực cũng giảm bớt rất nhiều.

Sau đó, vẫn là do Sở Vân Vân tiếp nhận chuyện băm xương, còn Sở Hi Thanh

thì tiếp nhận việc nấu canh.

Hắn còn thuận tiện lọc chút thịt ở trên xương để làm một món ăn, để làm bữa

sáng cho hai người.

Sở Hi Thanh kể lại chuyện xảy ra trong Hỏa Cốt Quật, còn Sở Vân Vân thì im

lặng lắng nghe.

Khi nghe thấy Sở Hi Thanh dùng chiến thuật để giết mười sáu người, thì hai

mắt Sở Vân Vân sáng lên, khóe môi cũng hơi cong lên.

Sau đó, nàng có cố ý đi gánh vài thùng nước cho Sở Hi Thanh rửa mặt.

Có điều, trong khi nàng thu dọn hành lý cho Sở Hi Thanh, nàng lại nhìn thấy

thanh kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng trong hành lý của Sở Hi Thanh, còn có

ba thanh Bách luyện Khinh cương đao nữa.

Sở Vân Vân nhất thời cau mày, nàng không lấy mà bỏ kiếm của Ưng Kiếm –

Đô Hồng ở hiện trường là vì nàng lo lắng có phiền phức về sau.

Nếu bán những đồ vật đặc thù như vậy ra thị trường, thì sẽ có nguy hiểm rất

lớn.

Tình hình của bọn họ bây giờ rất nguy hiểm, chỉ hơi không cẩn thận một chút là

sẽ thua cả bàn.

Nhất là tình hình của nàng, nàng hoàn toàn không có chân nguyên, chỉ dựa vào

sức mạnh thân thể, đặc trưng này hết sức rõ ràng.

Sở Hi Thanh chú ý đến ánh mắt của nàng, không khỏi bật cười: “Yên tâm đi, ta

lấy thanh kiếm này từ trong tay người khác, mọi người chỉ có thể liên tưởng đến

Thiết Tiếu Sinh, bằng không thì cũng có Lục Loạn Ly cõng nồi cho ta, huống hồ

thi thể của Ưng Kiếm – Đô Hồng đã bị Lục Loạn Ly dùng Hóa Thi Thủy hủy

diệt rồi.”

“Những ngày này, ngươi cũng đừng chạy đến Tây Sơn nữa, quay đầu chúng ta

cùng đi chợ đen Hà Đông, bán mấy thanh đao kiếm này đi cũng có thể kiếm

được sáu bảy trăm lượng bạc, giúp người tăng lên cửu phẩm thượng.”

Sở Vân Vân do dự giây lát, rồi vẫn cất kiếm đi.

Thật ra thì bây giờ nàng rất thiếu tiền.

Đừng thấy thuật sư thăng cấp không cần bí dược mà lầm, tài nguyên mà bọn họ

tiêu hao còn nhiều hơn cả võ tu.

Mỗi một loại pháp thuật mà bọn họ tu luyện, đều cần một số lượng bạc khá lớn
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 63: Tuyên truyền (2)


Thuật sư cần mượn lực lượng ẩn chứa bên trong ma ngân(bạc), khắc họa các

loại đan phù ngọc lục ở bên trong Linh Chủng, làm hạt nhân cho pháp thuật này.

Thuật sư cửu phẩm hạ muốn thăng cấp cửu phẩm thượng, là cần phải nắm giữ

ba loại pháp thuật khác nhau.

Nhưng mà, pháp thuật càng mạnh mẽ thì cũng cần càng nhiều ma ngân (bạc).

“Đúng rồi.” Sở Hi Thanh lại nghĩ đến một chuyện: “Ngươi có biết ai là ngươi

có tin tức linh thông, giao thiệp rộng rãi, lắm mồm lắm miệng nhất ở trong võ

quán chúng ta không? Ừm, tốt nhất là có chút uy vọng trong đám đệ tử nội môn,

nói ra là mọi người sẽ tin.”

Bình thường hắn không đi vận tiêu thì là tập trung luyện võ, không chú ý đến

các sư huynh đệ đồng môn trong võ quán.

Sở Vân Vân hơi nghiêng đầu, mắt hiện lên vẻ bối rối.

Vừa muốn lắm mồm lắm miệng, lại muốn uy vọng? Há không phải xung đột

sao?

Có điều, đúng là có người như vậy ở võ quán Chính Dương.

“Có thì đúng là có, đó là hai huynh đệ. Một người tên là Hồ Khản, một người

tên là Hồ Lai, cũng là đệ tử Đông viện chúng ta, chắc ngươi đã gặp qua bọn họ.

Hai người đều mập mạp, một người lông mày chữ bát, một người râu cá trê, rất

dễ nhận ra.”

Hai mắt Sở Hi Thanh sáng lên, hắn đã nhớ ra hai người này.

Sau đó, hắn dùng sức lau toàn thân từ trên xuống dưới một lần, tẩy rửa tất cả

mùi chua thối ở trên người, sau đó lại cầm hai mươi lượng bạc đi ra ngoài.

Hiện giờ hắn cần rất nhiều điểm võ đạo để đổi Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân.

Đúng lúc hắn đã hơi hiểu về cơ chế hoạt động của hệ thống, hắn cũng có chút ý

tưởng, muốn thử nghiệm một hai ở trong võ quán.

Cho đến bây giờ, điểm võ đạo và danh vọng của hắn đều tăng lên một cách bị

động.

Nếu như hắn chủ động tuyên dương thanh danh của mình, kết quả sẽ như thế

nào đây?

. . .

Sau khi Lục Loạn Ly trở lại võ quán, nàng liền trở về nơi ở của đệ tử để ngủ cả

một buổi sáng.

Nàng ở trong một căn phòng nhỏ một người, căn phòng này khoảng tầm năm

trượng, chỉ có một mình nàng ở.

Căn phòng này rất đắt, mỗi tháng phải nộp thêm mười lượng bạc, đây là gian

phòng mà võ quán Chính Dương chuyên cung cấp cho đệ tử có tiền.

Lục Loạn Ly lại tình nguyện mất thêm một chút tiền, chứ không muốn chen

chúc cùng người khác trong một phòng.

Nàng ngủ đến quên cả trời đất, mãi đến trưa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi

ngất ngất ngây ngây.

Lúc này, đã đến giờ ăn cơm trưa, Lục Loạn Ly liền cầm hộp cơm đi đến nhà ăn.

Khi nàng đang xếp hàng lấy cơm ở trong nhà ăn, thì nàng nghe thấy tiếng bàn

luận ở phía sau.

Lục Loạn Ly vốn không để ý lắm, nhưng khi nàng nghe thấy ba chữ Sở Hi

Thanh thì lập tức dựng tai lên nghe.

“. . .Chính là Sở Hi Thanh, Sở sư đệ đã từng cứu chúng ta ở trong Tàng Kinh

Lâu kia?”

“Không phải hắn thì là ai? Cái tên này đã đắc tội với Long gia trong nội thành.

Nhưng mà cái tên này cũng rất lợi hại, sau khi trốn vào Hỏa Cốt Quật thì liên

tục chém hơn ba mươi người của Long gia trong nội thành, nghe nói là chém

như cắt rau gọt dưa vậy.”

Lục Loạn Ly thầm nói, chuyện trong Hỏa Cốt Quật đã truyền về võ quán nhanh

như vậy sao?

Nàng quay đầu, nhìn thấy một tên mập mạp có lông mày hình chữ bát ở cách đó

năm bước, tên này đang chậc chậc hai tiếng: “Ngươi biết Hành Môn Thập Bát

Kỵ rồi đúng không? Lần này có ba người xong đời trong tay Sở Hi Thanh, mà

Sở sư đệ chỉ bị thương nhẹ.”

Lục Loạn Ly nhận ra người này là Hồ Khản, cùng với đệ đệ Hồ Lai của hắn, hai

người này nổi tiếng là tin tức linh thông ở trong võ quán.

Lúc này còn có một đám người đang vây quanh Hồ Khản.

Có người còn mở miệng nói với giọng nghi ngờ: “Không thể nào, tộc binh của

Long gia đều có thực lực ngang với đệ tử ngoại môn của võ quán chúng ta.

Hành Môn Thập Bát Kỵ kia còn mặc trọng giáp, lại am hiểu chiến pháp đánh

trận, dù là võ tu bát phẩm gặp phải cũng sẽ vương tay vướng chân.”

“Ngươi biết cái gì? Đây chính là tin tức từ Long gia truyền ra đấy.” Hồ Khản

cười gằn một tiếng, vẻ mặt đầy xem thường: “Sở sư đệ là nhân vật cỡ nào? Đây

là nhân vật được chính miệng quán chủ khen ngợi, nói là có thiên phú dùng đao

sánh ngang với thủ tịch chân truyền Lệ Phượng Lai. Đao của hắn vốn rất nhanh,

bây giờ tu vị tăng nhanh, một thân nguyên công đã vào cửu phẩm hạ, giết mấy

Hành Môn Thập Bát Kỵ thì có gì đáng nói? Đao pháp của hắn cũng đã đứng

đầu trong cấp độ cửu phẩm rồi. . .”

Khóe môi Lục Loạn Ly hơi xong lên, lòng thầm nói đây không phải là khoác lác

sao?

Công nhận là đao của Sở Hi Thanh rất nhanh, thiên phú cũng rất mạnh, nhưng

đao pháp của hắn bây giờ, cũng lắm là nằm ở cấp bậc cửu phẩm thượng, khoảng

cách với ‘đứng đầu’ còn xa lắm.

Nàng cũng không để ý nữa, sau khi lấy cơm xong, liền đi đến một bàn cơm rồi

bắt đầu ăn.

Kết quả là đệ tử ở mấy bàn bên cạnh cũng đang bàn luận về Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly càng nghe càng cảm thấy sai sai.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 64: Tuyên truyền (3)


Lục Loạn Ly nghiêng đầu, nhìn bốn người ở bàn bên cạnh.

Đó là bốn đệ tử nội môn của Bắc Viện, một thiếu niên trong đó nói với vẻ

không thể tin nổi: “Lời này là thật chứ? Sở sư huynh giết hơn bốn mươi ngươi

của Long gia ở trong Hỏa Cốt Quật, ngay cả ba tên Hành Môn Thập Bát Kỵ

cũng không đỡ nổi một hiệp của hắn, đều bị hắn chém chết bằng một đao?”

Người còn lại thì mặt mày hớn hở mà nói: “Ta nghe từ chính miệng Hồ Lai, tin

tức này còn có thể sai sao? Tuy rằng Hồ Lai hơi lắm mồm lắm miệng, nhưng từ

xưa đến nay hắn đều nói rất chính xác.”

“Huống hồ, Diệp giáo đầu và quán chủ cũng đã khen thiên phú của Sở sư đệ.

Hơn nữa, người có thể chém giết thuật tu bát phẩm trong Tàng Kinh Lâu, lại có

thể toàn thân trở ra, người này có thể tầm thường sao?”

Lục Loạn Ly cũng biết Hồ Lai này là em trai của Hồ Khản, hai kẻ này đều

giống nhau.

Lúc này, lại có thiếu niên vô cùng kính phục mà nói: “Nói như vậy, chỉ sợ đao

pháp của Sở sư đệ đã có thể địch được võ tu bát phẩm rồi chứ? Hắn mới vào nội

môn được bao lâu?”

“Có thể chém chết Hành Môn Thập Bát Kỵ bằng một đao, dù không đến bát

phẩm thì cũng không kém bao nhiêu. Dù là võ tu bát phẩm chân chính đối mặt

với đám trọng giáp kia, thì chưa chắc đã làm được như vậy đâu.”

Lục Loạn Ly nghe đến đây thì không khỏi lắc đầu.

Hồ Khản chỉ nói Sở Hi Thanh đứng đầu cấp độ cửu phẩm.

Đến miệng của người mấy người này, lại trở thành có thể địch võ tu bát phẩm

rồi.

Nàng tập trung ăn cơm, sau đó cầm bát đi ra ao bên cạnh để rửa.

Nơi này cũng có người đang bàn luận chuyện của Sở Hi Thanh và chuyện trong

Hỏa Cốt Quật, nhưng phiên bản này thì lại khác.

“. . .Sở sư huynh đi vào Hỏa Cốt Quật, một đường không ai địch nổi, g**t ch*t

hơn sáu mươi người của Long gia, Hành Môn Thập Bát Kỵ cũng có sáu người

chết dưới đao của hắn. Long gia tìm tòi vài ngày mà vẫn không làm gì được

hắn!”

“Các ngươi không biết thì thôi, đao của Sở sư huynh nhanh như gió, tựa như sét

đánh chớp giật, đám Hành Môn Thập Bát Kỵ kia vừa đối mặt đã không còn

mạng.”

Lục Loạn Ly không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đám người này càng truyền càng khoa trương hơn, Hành Môn Thập Bát Kỵ từ

ba biến thành sáu, người chết cũng tăng lên hai ba lần.

Nàng rửa bát xong liền đi lấy một bình trà nóng, để đi ra khỏi phòng ăn rồi

uống.

Kết quả là hôm nay khắp nơi trong võ quán đều là ba chữ Sở Hi Thanh. Bên này

cũng có người đang bàn luận, phiên bản cũng khác biệt.

“. . . Khi đó, người của Long gia đang truy sát Thiết Tiếu Sinh ở trong Hỏa Cốt

Quật, kết quả bị Sở sư đệ mạnh mẽ ép lui.”

“Sở sư đệ lợi hại như vậy sao? Chỉ sợ đao pháp này đã có một không hai trong

võ quán Chính Dương của chúng ta rồi chứ?”

“Chứ sao, chắc chắn là đệ nhất nhân trong đệ tử nội môn của võ quán chúng ta

rồi! Quá lợi hại, hắn mới vào nội môn được mấy ngày? Đây là người quật khởi

nhanh nhất trong những năm gần đây của võ quán chúng ta.”

Cuối cùng, Lục Loạn Ly không nhịn được nữa, ngụm trà vừa uống vào đã phun

ra ngoài.

Sở Hi Thanh, đệ nhất nhân trong đệ tử nội môn?

Nếu như là đệ nhân nhân trong đệ tử nội môn của võ quán Chính Dương, ít nhất

phải có sức chiến đấu bát phẩm hạ.

Đám người này mà cứ tuyên truyền như vậy, thì bò cái cũng có thể bay lên trời!

Nàng quay đầu nhìn đoàn người ở phía sau, lại phát hiện quanh đây có rất nhiều

đệ tử nội môn, đại đa số người đều tỏ vẻ kính phục, bọn họ đều tin tưởng những

lời đồn đại không có rễ này.

Có điều, cũng có không ít người bán tin bán nghi, thậm chí là phản đối.

Những người phản đối này đều là đệ tử nội môn đeo lệnh bài có hai lá và ba lá.

Trong đó có vài người thực lực mạnh mẽ, khuôn mặt của bọn họ lạnh lùng, sắc

mặt không ngừng biến ảo.

Lục Loạn Ly không khỏi chậc một tiếng, tên Sở Hi Thanh này gặp phiền phức

lớn rồi.

Tự cầu phúc đi thôi. . .

. . .

Vào một buổi chiều ở mười ngày sau, Diệp Tri Thu đang mời sư huynh Kiếm

Tàng Phong của nàng ăn cơm ở Túy Long Cư, lại nghe thấy cái phiên bản bò

cái có thể bay lên trời kia.

Cũng rất trùng hợp, phòng bên cạnh bọn họ có năm tên đệ tử nội môn của võ

quán Chính Dương đang uống rượu và thảo luận.

“Đã nghe nói chưa? Thời gian gần đây, Đông viện của võ quán đã xuất hiện một

nhân vật ghê gớm.”

“Nhân vật ghê gớm mà ngươi nói là Sở Hi Thanh đúng không? Nghe nói trận

chiến trong Hỏa Cốt Quật, tên này đã chém hơn trăm tộc binh của Long gia,

lưỡi đao chỉ đến đâu thì người tan tác đến đó, Hành Môn Thập Bát Kỵ không

còn một nửa. Việc này đã truyền khắp nửa thành Tú Thủy rồi, thật sự là dương

danh võ quán Chính Dương chúng ta.”

“Đúng, chính là Sở Hi Thanh. Hắn cũng chính là người chém giết thuật sư bát

phẩm trong Tàng Kinh Lâu. Có người nói người này không chỉ là đệ nhất nhân

trong nội môn, mà cũng khóa chặt danh ngạch chân truyền ở ba tháng sau.”

“Ta cũng nghe nói đến người này, có người nói, tuy người này ốm yếu nhưng

thiên phú cực cao. Khoái đao của hắn, có thể nói là có một không hai trong nội

môn. . .”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 65: Tuyên truyền (4)


Diệp Tri Thu nghe thấy mấy câu này, sắc mặt không khỏi khác thường.

Nàng phát hiện Kiếm Tàng Phong cũng đang suy ngẫm lắng nghe, lập tức cười

chúc rượu: “Sư huynh uống rượu! Ta không ngờ Tuần Sát Sứ mà Vô Tướng

Thần Tông phái đến lại là Kiếm sư huynh ngươi.”

Kiếm Tàng Phong khoảng ba mươi tuổi, tuy rằng tên hắn có Kiếm, cũng có

Phong, nhưng lại không có chút nhuệ khí nào, càng không giống như là một

nhân vật thâm tàng bất lộ gì.

Dáng người hắn tầm trung, khuôn mặt tròn vo, mặt trắng nõn nà, đôi mắt nhỏ,

cái mũi nhỏ, nhìn qua giống như một vắt mì.

Quả nhiên, lực chú ý của Kiếm Tàng Phong đã bị Diệp Tri Thu kéo về.

Hắn giơ chén rượu lên, cười hô hố: “Lần này ta cũng rất bất ngờ, không hiểu

sao chuyện này lại đến phiên ta nữa? Nói thật, sau khi nhận được lệnh của

trưởng lão thì ta còn rất mờ mịt. Đến giờ vẫn nơm nớp lo sợ như nhảy trên băng

mỏng, rất sợ phải gánh trách nhiệm nặng nề này.”

“Kiếm sư huynh nói đùa rồi!” Thật ra thì Diệp Tri Thu cũng không hiểu được,

rõ ràng là có rất nhiều nhân vật anh kiệt trong đệ tử chân truyền của môn phái,

tại sao hết lần này đến lần khác, các trưởng lão lại chọn một người có tu vị, võ

lực, thậm chí là công lao không tốt như Kiếm Tàng Phong chứ?

Bọn họ không biết tình hình bây giờ của võ quán Chính Dương sao?

Mấy lão già này đều già đến hồ đồ rồi!

Trong lòng nàng oán thầm, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ: “Người khác

không biết Kiếm sư huynh ngươi, ta còn không rõ ràng sao? Dưới cái nhìn của

ta, bất kể là mưu kế, nhân phâm hay võ lực thì Kiếm sư huynh đều có thể xếp

trong top 10 của đệ tử chân truyền Vô Tướng Thần Tông chúng ta. Chỉ là Kiếm

sư huynh luôn luôn giấu dốt, không muốn lộ ra trước mặt người đời mà thôi.

Với năng lực của Kiếm sư huynh, lật tay là có thể đè phong ba của võ quán

Chính Dương bên này xuống.”

Kiếm Tàng Phong nghe thấy từ top 10 kia thì nhất thời hiện ra vẻ đắc ý.

Nhưng sau đó hắn vẫn đặt chén rượu xuống, sắc mặt nghiêm túc mà lắc đầu:

“Không dễ dàng như vậy đâu, chuyện lần này khá là phiền phức, Nghịch Thần

Kỳ liên quan rất nhiều, bảo tàng Liệt Vương cũng bị rất nhiều người mơ ước,

thậm chí còn liên lụy đến hoàng thất, tình hình rất rắc rối.”

“Chúng ta đến đây, một mặt là đè phong ba này xuống, một mắn là bảo vệ uy

danh của Vô Tướng Thần Tông ta, cố gắng không làm ảnh hưởng đến đám đệ tử

của võ quán! Lại còn phải truy tra đầu nguồn, tìm xem kẻ nào đã khuấy gió nổi

mưa. Chuyện này phải nhớ mấy vị bên trong võ quán giúp đỡ rồi.”

“Đây là việc nằm trong phận sự của sư muội mà!” Diệp Tri Thu cũng nghiêm

túc hơn, sau đó nàng lại hỏi dò: “Sư huynh, không biết tông môn định xử lý

Diệp sư thúc ra sao?”

Diệp sư thúc mà nàng nói, chính là lâu chủ Diệp Kinh Nguyên của Tàng Kinh

Lâu.

Kiếm Tàng Phong cười nói: “Lỗi lầm của Diệp sư thúc không lớn, tông môn đã

điều tra rõ ràng, khi đó có thuật sư tam phẩm thi pháp quấy rầy ngũ giác của

Diệp sư thúc, cho nên hắn không thể phát hiện ra biến cố ở bên trong Tàng Kinh

Lâu. Nhưng mà vẫn phải có trừng phạt, trưởng lão đã miễn vị trí lâu chủ của

hắn, để hắn tự giam giữ trên tầng cao nhất của Tàng Kinh Lâu năm năm, không

có lệnh thì không được ra ngoài.”

Nội tâm của Diệp Tri Thu cũng thả lỏng xuống, cái trừng phạt này chẳng khác

gì không trừng phạt với Diệp Kinh Nguyên cả.

Nếu tông môn đã xử trí Diệp Kinh Nguyên như vậy, thì đám người bọn họ cũng

không có vấn đề gì rồi.

Kiếm Tàng Phong lại uống chén rượu, đồng thời đổi giọng: “Có điều, sau

phong ba của Tàng Kinh Lâu, tông môn vẫn có chút phê bình các ngươi. Nhất là

quán chủ Lôi Nguyên, rất nhiều sư huynh đệ đều nghi ngờ Lôi Nguyên có ngồi

được ở vị trí quán chủ này không?”

“Bởi vậy, lần này ta đến đây, ngoại trừ chủ trì tất cả chuyện có liên quan đến

Tần Mộc Ca ra, thì còn có chức trách giám sát. Ngày mai, sau khi ta gặp mặt

Lôi Nguyên, thì ta sẽ triệu tập tất cả đệ tử và võ sư trong võ quán, để kiểm tra tu

vị võ học của đệ tử, tìm hiểu bầu không khí học tập trong võ quán, kiểm tra ưu

khuyết của giáo viên, kiểm tra xem đệ tử có lười biếng hay không.”

Diệp Tri Thu nghe thấy thế, không khỏi nhướn mày lên, còn kiểm tra võ học

của đệ tử?

Đến cùng thì tông môn đã không yên tâm với võ quán của bọn họ đến mức này

sao?

“Sư muội yên tâm, lần trách phạt này của tông môn không liên quan gì đến sư

muội ngươi đâu.”

Kiếm Tàng Phong vừa nói chuyện, vừa nghe mấy người bên phòng bên cạnh

nghị luận.

Thủ tịch nội môn Sở Hi Thanh trong miệng bọn họ, hình như cũng là đệ tử của

Đông Viện?

Không ngờ còn có một người như vậy ở Đông Viện của Diệp sư muội.

Không biết người này có quan hệ thế nào với Diệp sư muội đây? Ngày mai

kiểm tra thực chiến, nhất định phải trông nom một hai.

Sau đó, Kiếm Tàng Phong hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhìn trộm khuôn mặt rực

rỡ kia của Diệp Tri Thu: “Đúng rồi, ta nghe nói Diệp sư muội vẫn chưa kết

hôn?”

Mặt Diệp Tri Thu nhất thời đen xì!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 66: Bay lên trời


Tối hôm đó, Diệp Tri Thu vừa trở về võ quán đã đi tìm nguyên do trong đó,

nàng đi tìm Hồ Lai và Hồ Khản.

Dựa theo kết quả điều tra của nàng, tất cả lời đồn đại liên quan đến Sở Hi Thanh

ở trong võ quán, đều bắt nguồn từ hai huynh đệ nhà này.

Nàng gọi hai người vào phòng trực của mình, sau đó khoanh tay trước ngực, vẻ

mặt không lành mà nhìn hai người bọn họ.

“Nói đi! Là ai bảo các ngươi tuyên truyền những thứ kia?”

Trên gương mặt mập mạp của Hồ Khản đã tràn đầy mồ hôi, đôi lông mày hình

chữ bát đã nhíu chặt lại, hắn vô cùng thấp thỏm mà hỏi dò: “Giáp đầu, không

biết ‘mấy thứ kia’ mà ngài nói là cái gì?”

“Ta nói chính là chuyện của Sở Hi Thanh!” Diệp Tri Thu dùng ngón tay gõ gõ

bàn, tăng thêm âm lượng: “Là ai bảo các ngươi tung tin đồn về Sở Hi Thanh?”

Lúc này, Hồ Khản và Hồ Lai liếc mắt nhìn nhau một chút, sắc mặt lại trở nên

quái lạ.

Hồ Lai có râu cá trê lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Bẩm giáo đầu, nếu như ngài

đang nói về những tin đồn có liên quan đến Sở sư đệ trong thời gian gần đây, thì

đó chính là Sở sư đệ đã nhờ chúng ta tuyên truyền, giúp hắn dương danh ở trong

võ quán.”

Hai huynh đệ bọn họ thu hai mươi lượng bạc của Sở Hi Thanh.

Có điều, có đánh chết thì bọn họ cũng không dám nói chuyện bạc này ra.

“Sở sư đệ? Là Sở Hi Thanh tự mình làm?” Diệp Tri Thu lấy làm kinh hãi.

Trước đó, nàng từng nghi ngờ hai người này không có ý tốt, nghe mệnh lệnh

của người nào đó để nâng giết Sở Hi Thanh, cho nên mới muốn hỏi cho ra nhẽ.

Kết quả lại tra được đến Sở Hi Thanh.

Diệp Tri Thu trợn tròn mắt, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, không thể

tưởng tượng nổi: “Sở Hi Thanh muốn các ngươi làm cho hắn dương danh, nói

hắn là đệ nhất nhân trong nội môn?”

Đầu óc tên kia bị chó gặp rồi à?

“Cái này thì không phải!” Lông mày chữ bát của Hồ Khản đã khôi phục hình

dáng ban đầu, hắn lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ tuyên truyền theo nguyên mẫu của

Sở sư đệ, nói Sở sư đệ khổ chiến một phen, cuối cùng g**t ch*t hơn ba mươi

người, và ba vị Hành Môn Thập Bát Kỵ, đao pháp đã đến cảnh giới cửu phẩm

thượng. Mà ta cũng nghe ngóng qua, chuyện này là thật!”

Hắn nhìn thấy vẻ nghi ngờ ở trong mắt của Diệp Tri Thu, thế là lại hừ hừ một

tiếng: “Là thật! Chúng ta chỉ nói lại những thứ người kia nói thôi, cùng làm là

thêm chút muối và mắm vào sự thật này thôi. Lời đồn ở trên phố đều như vậy,

chỉ có nói khuếch đại hơn một chút, làm người nghe kinh ngạc và sợ hãi thì mới

có người nghe. Thật sự chỉ là một chút như thế này. . .”

Hồ Khản còn cố tình duỗi ngón tay cái và ngón tay ít ra, tạo thành một khe hở

bé tí.

Đệ đệ Hồ Lai thì lại lúng túng mà vuốt râu cá trê của hắn: “Kết quả là mọi

người càng truyền thì càng quỷ quái, càng ngày càng khuếch đại. Không biết vì

sao mà bò cái cũng bay lên trời rồi.”

Diệp Tri Thu hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.

Sau đó, nàng lại nhíu chặt lông mày, lòng thầm nói cái tên Sở Hi Thanh này rốt

cuộc muốn làm cái quỷ gì đây?

. . .

Khi Diệp Tri Thu nhắc đến Sở Hi Thanh, thì hắn đang tập võ ở trong giấc mơ.

Trên quảng trường được bao phủ bởi sương mù này, Sở Hi Thanh đang kiên

nhẫn luyện tập Truy Phong Đao Pháp.

Một lần rồi lại một lần, giống như hoàn toàn không biết mệt mỏi, không thấy

khô khan, cũng không biết uể oải.

Chỉ là đao pháp của hắn đã khác xa so với mười ngày trước rồi.

Sở Hi Thanh đã mượn huấn luyện giả lập để luyện tất cả mười tám thức đao

trong Truy Phong Đao Pháp.

Hắn vừa luyện đao, đồng thời còn hòa Khinh Vân Tung vào trong chiêu thức.

Đây là một loại Khinh thân Đề túng thuật, nó có thể đưa chân nguyên xuống hai

đùi, có thể tăng tốc độ của võ tu lên rất nhiều.

Sau khi Khinh Vân Tung và Truy Phong Đao Pháp hợp lại, bộ đao pháp này đã

có biến hóa cực lớn.

Nói ví dụ như tốc độ bứt lên càng nhanh hơn, không gian di chuyển càng lớn

hơn. . .

Nếu như dựa vào ngộ tính của bản thân Sở Hi Thanh, thì có lẽ hai ba tháng sau

hắn cũng chưa chắc có thể nắm giữ yếu quyết của hai môn võ quyết này.

Nhưng bên cạnh hắn còn có một vị đại tông sư nhất phẩm.

Bởi vì hiện giờ tài chính dư dả, cho nên Sở Vân Vân tạm thời ở nhà.

Nàng cố ý dùng khoảng thời gian nhàn nhã này để giảng giải yếu điểm của hai

môn võ quyết Truy Phong Đao Pháp và Khinh Vân Tung cho Sở Hi Thanh.

Nàng gần như là tay cầm tay chỉ bảo Sở Hi Thanh học môn Khinh Vân Tung

này.

Có điều, thời gian tập luyện của Sở Hi Thanh vẫn còn ít, vẫn còn chưa quen

thuộc với Khinh Vân Tung, cho nên không thể dùng trong chiến đấu.

Thời gian vô tình trôi qua, chớp mắt một cái đã qua bốn canh giờ.

Sáng sớm, Sở Hi Thanh tỉnh lại liền cảm nhận được đau đớn, sau đó hắn nhìn

về phía bảng hệ thống ở trước mặt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 67: Bay lên trời (2)


Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Cửu phẩm thượng (giả).

Võ đạo: Truy Phong Đao Pháp (tầng hai), Khinh Vân Tung (mới nhập môn).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng một).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng hai).

Điểm võ đạo: 32.

Thiên phú: Ưng Nhãn, Truy Phong Trục Điện Chi Thủ (nhất giai), Thuần

Dương Lôi Thể (nhất giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú.

Tuổi thọ: 29 ngày.

Sở Hi Thanh nhìn cột võ đạo của mình, lại nhìn điểm võ đạo đã cao đến 32

điểm, liền cảm thán một hơi.

Thí nghiệm của hắn thành công rồi, đây là tác dụng tuyên truyền của hai huynh

đệ Hồ Khản và Hồ Lai.

Ba ngày trước, điểm võ đạo của hắn từ 23 tăng lên đến 32.

Nhưng Sở Hi Thanh cũng thất bại, sau khi điểm võ đạo lên đến 32 điểm thì

không còn tăng lên nữa.

Tuy rằng thanh danh của hắn bây giờ đã lan xa, những lời đồn kia cũng càng

ngày càng khuếch đại, thậm chí là đã truyền ra ngoài võ quán, nhưng điểm võ

đạo của hắn lại không tăng chút nào.

Sở Hi Thanh tính toán một chút, hắn nghĩ là bởi vì lời đồi này quá khuếch đại,

khiến cho người ta chỉ coi nó là chuyện người, đáy lòng căn bản là không tin.

Danh vọng cũng là cửu phẩm thượng (giả), không hề nhúc nhích.

Sở Hi Thanh vẫn không hiểu cái cơ chế tăng lên của danh vọng.

Hắn hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua, danh vọng tăng lên hình như

không liên quan đến chuyện số lượng người tin thực lực của hắn nhiều hay ít.

Dường như điểm mấu chốt là sự tán thành của đám cao thủ kia, chỉ có võ tu

mạnh mẽ tán thành thực lực của hắn, thì danh vọng của hắn mới tăng lên.

Tuy nhiên, thật ra thì danh vọng có tăng lên hay không cũng không quan trọng,

quan trọng nhất chính là điểm võ đạo.

Tình hình bây giờ là, hắn còn không thu được đủ điểm võ đạo, thì những lời đồn

khuếch đại kia đã phản phệ lại rồi.

Sở Hi Thanh có cảm giác đám đồng môn sư huynh đệ chung quanh luôn nhìn

mình bằng ánh mắt quái dị.

Đám sư huynh hai lá ba lá trong nội môn kia đã rục rà rục rịch, chuẩn bị thử hắn

một phen.

Sở Hi Thanh hơi hối hận, hình như hắn tự đào một cái hố cho mình rồi.

Sở Hi Thanh hít một tiếng, thu màn hình huỳnh quang hư ảo vào trong góc.

Khi hắn đi ra khỏi phòng để rửa mặt, Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn hắn:

“Sao lại than thở rồi? Ngươi là người tập võ, lấy chút tinh thần ra xem nào.”

“Ta đang lo là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” Sở Hi Thanh nhìn cây

dương liễu đung đưa trong gió ở trước mặt, sau đó quay qua hỏi với vẻ chờ

mong: “Vân Vân, ngươi có biện pháp nào để ta nhanh chóng gia tăng thực lực

trong một hai ngày không?”

Lúc này Sở Vân Vân lắc đầu: “Tập võ là con đường phải đi từng bước một, nếu

muốn đạt đến cảnh giới đỉnh phong, thì phải vượt qua muôn vàn sóng gió, làm

căn cơ vững mạnh. Dù đám tà tu ma đạo kia cũng không thể một bước lên trời

được.”

“Hiện giờ, tốc độ tăng cấp của ngươi đã rất nhanh, chờ đến khi ngươi tu luyện

Khinh Vân Tung thành công, thì thực lực của ngươi đã tăng thêm một bước,

ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Thật ra thì nàng thấy rất kinh ngạc, mười mấy ngày gần đây Sở Hi Thanh giống

như là đột nhiên khai khiếu vậy.

Mặc dù nàng dạy Sở Hi Thanh cái gì, chỉ đến ngày hôm sau là tên này có thể

luyện không kém chút nào.

Mà chiêu nào cũng vô cùng thành thạo, giống như là đã được rèn luyện rất

nhiều lần vậy.

Nhưng rõ ràng là mỗi ngày tên này chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ.

“Nhưng ta vẫn cảm thấy quá chậm.” Sở Hi Thanh lại thở dài lần nữa, đồng thời

cầm một cành liễu lên đánh răng: “Cây cao nhất rừng, tất sẽ bị gió thổi gãy.”

Sở Vân Vân bật cười thành tiếng: “Đây đều là do ngươi tự chuốc lấy, không sao

đâu, bị người ta đánh một trận là được rồi.”

Dưới cái nhìn của nàng, Sở Hi Thanh hoàn toàn là tự làm tự chịu.

Cái tên này rõ ràng là đang phiêu, đang đắc ý cho nên mới chủ động đi tìm hai

huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai, còn bỏ tiền ra để bọn họ tuyên truyền cho mình.

Theo Sở Vân Vân, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, sư huynh đệ so

tài luận bàn, tu luyện võ kỹ mà thôi, rất bình thường.

Võ tu có thể tôi luyện kỹ năng và võ kỹ của bản thân qua những trận so tài và tỷ

thí như này.

Sở Hi Thanh thua một trận, đơn giản là bị đánh về nguyên hình mà thôi.

Vừa hay có thể để cho Sở Hi Thanh hiểu rõ bản thân mình, từ đó mà làm đến

nơi đến chốn.

Sở Hi Thanh thì vẫn mặt mày ủ rũ, hắn không thể nói tất cả chuyện mình làm

đều là vì muốn kiếm điểm võ đạo được.

Trước đó, hắn cũng không ngờ đến chuyện bò cái sẽ bay lên trời như thế này

mà. . .

Cũng đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng chuông vang điếc tai ở bên ngoài

truyền vào.

Ban đầu họ vẫn không để ý, cho rằng đó là chuông thúc giục đệ tự võ quán đi

tập thể dụng buổi sáng. Mà sau khi tiếng chuông vang liên tục ba tiếng, thì hai

người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Đây không phải tiếng chuông tập thể dục buổi sáng, mà là tiếng chuông triệu

tập tất cả đệ tử và giáo viên trong võ quán.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 68: Đắc ý


Sở Hi Thanh rửa mặt qua loa một chút, rồi đi ra khỏi cửa với Sở Vân Vân.

Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, những con đường bên trong võ quán vẫn đen thui.

Lại có rất nhiều đệ tử chạy ra từ phía Đệ Tử Cư, cả đám vội vã đi về phía thao

trường.

Khi hai người Sở Hi Thanh hòa vào trong dòng người, tất cả đám đệ tử nội môn

xung quanh đều dồn dập liếc mắt nhìn về phía hắn.

Vẻ mặt của bọn họ khác nhau, có người kính ngưỡng, có người hâm mộ, có

người lạnh lùng, cũng có người tràn đầy chiến ý.

Dường như Sở Hi Thanh không để ý đến ánh mắt của mọi người lắm.

Sắc mặt hắn vẫn hờ hững như cũ, bước đi thong dong, khí thế cao thâm khó dò.

Nhưng trong lòng Sở Hi Thanh lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Hết cách rồi, nếu như hắn không muốn 32 điểm võ đạo kia giảm xuống, vậy thì

phải làm ra vẻ cao thủ thôi.

Vì lẽ đó, bây giờ hắn không thua nổi, thua một trận, hai mươi lượng bạc kia liền

trôi theo dòng nước.

Khi hai người đi đến thao trường rộng lớn, nơi này đã có rất nhiều người, toàn

bộ bốn ngàn người trong võ quán đều lục tục chạy đến nơi này.

Các giáo viên trong võ quán đang gào thét quát mắng, sắp xếp đám đệ tử thành

trận thành hàng ngay ngắn.

Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ nghiêm túc, lưng eo thẳng tắp, nhìn qua có vẻ như rất

phấn chấn.

Quán chủ võ quán và mấy vị giáo đầu thì đang ngồi trên một đài cao ở phía bắc.

Có điều, người ngồi chính giữa đài cao ngày hôm nay lại không phải là quán

chủ Lôi Nguyên, mà là một người nam tử mặt tròn có dáng người tầm trung.

Người này da thịt trắng nõn, cái mũi và mặt nhỏ, cười híp mắt nhìn xuống dưới

đài.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Vừa hay nhìn thấy huynh đệ Hồ Khàn và Hồ Lai ở bên cạnh, hắn nhỏ giọng dò

hỏi: “Hồ Đại, người trên đài kia là ai vậy? Hôm nay võ quán có chuyện gì mà

lại triệu tập mọi người thế?”

“Đó là Tuần sát sứ của Vô Tướng Thần Tông phái đến, tên là Kiếm Tàng

Phong.” Quả nhiên, tin tức của Hồ Khản vẫn rất linh thông, sắc mặt hắn nghiêm

nghị: “Có người nói vị này là đệ tử chân truyền của Vô Tướng Thần Tông,

phụng mệnh của mấy vị trưởng lão đến xem bầu không khí học tập trong võ

quán, đồng thời kiểm tra ưu khuyết của giáo viên, còn có khả năng sẽ kiểm tra

võ nghệ của chúng ta nữa.”

Lúc này, lông mày của Sở Hi Thanh hơi nhướng lên.

Đệ tử chân truyền của Vô Tướng Thần Tông hoàn toàn khác với đệ tử chân

truyền của võ quán Chính Dương, ít nhất cũng là tứ phẩm cất bước.

Hắn thở nỗi lo lắng trong lòng xuống, loại chuyện kiểm tra võ nghệ này, không

đến phiên một đệ tử nội môn một lá như hắn.

Hơn nữa, làm một đệ tử nội môn một lá, thì hắn vẫn rất hợp lệ.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại phát hiện hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đang nhìn

mình với ánh mắt quái dị.

Hắn không khỏi hơi nghi ngờ hỏi: “Các ngươi nhìn ta như thế làm gì?”

Lúc này, Hồ Khản ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lóe: “Đêm gia Diệp giáo đầu

đã tìm chúng ta để hỏi chuyện về những lời đồn liên quan đến ngươi.”

Hồ Lai lại thấy hơi xấu hổ mà dùng tay vê râu cá trê của mình: “Chúng ta cũng

là bất đắc dĩ, chỉ có thể khai ngươi ra, có thể lát nữa Diệp giáo đầu sẽ tìm người

để hỏi chuyện.”

Sau khi Sở Hi Thanh nghe xong, hắn chợt cảm thấy nhức đầu không thôi.

Sở Vân Vân ở bên cạnh thì lại phì cười, tất cả những thứ này đều là do Sở Hi

Thanh tự tìm.

Ngay khi mấy người đang nghị luận, thì trên đài cao ở phía Bắc, Lôi Nguyên

lạnh lùng thi lễ về phía của Kiếm Tàng Phong.”

“Kiếm sư huynh, tất cả đệ tử ngoại môn, nội môn và chân truyền của võ quán

Chính Dương đã đến, giáo viên của võ quán là 376 người, có 353 người đến.”

Trong tông phái chỉ luận nhập môn trước hoặc sau, vì thế, tuy rằng hắn lớn hơn

Kiếm Tàng Phong năm tuổi, nhưng vẫn phải gọi Kiếm Tàng Phong là sư huynh.

“Vậy thì bắt đầu thể dục buổi sáng đi!” Kiếm Tàng Phong nhìn bốn phía một

chút, trên mặt vẫn là nụ cười đó: “Chư vị trưởng lão trong môn phái rất chờ

mong với năng lực dạy dỗ đệ tử của Lôi sư đệ. Sư đệ đã chấp chưởng võ quán

Chính Dương ba năm rồi, ta cũng muốn xem đám đệ tử võ quán có trình độ như

thế nào.”

Lôi Nguyên vẫn ung dung bình thản, nở một nụ cười nói: “Võ quán Chính

Dương chúng ta có trình độ thế nào, xin mời sư huynh mỏi mắt mong chờ.”

Kiếm Tàng Phong không khỏi nhướn mày lên.

Mỏi mắt mong chờ? Đây là đang cảnh giác mình sao?

Trong lời nói của vị Lôi sư đệ này có giấu gai nha, hiển nhiên là trong lòng

đang bực tức.

Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, nếu hắn là Lôi Nguyên thì cũng sẽ

không vui vẻ nổi.

Theo Lôi Nguyên phất tay áo ra hiệu với một giáo viên ở phía sau, cái chuông

trong nhà để chuông ở bên phải lại vang lên lần nữa.

Lúc này, đám đệ tử đều ngồi xếp bằng theo các giáo viên, đón ánh mặt trời vừa

mới lộ ra để hô hấp thổ nạp.

Mấy ngàn người trên thao trường đồng thời hấp thu lực lượng Đại Nhật Nguyên

Dương, uẩn nhưỡng chân nguyên, tình cảnh này khá đồ sộ.

Nhìn từ trên đài cao xuống, còn có thể nhìn thấy một cầu vồng màu đỏ son mơ

hồ ở phía trên đám đệ tử.

Kiếm Tàng Phong ngưng thần quan sát một lát, trong mắt lại hiện ra vài phần

kinh ngạc.

Bản thân hắn cũng xuất thân từ võ quán Chính Dương, còn từng đảm nhiệm

giáo đầu ở võ quán Chính Dương, nên cũng khá hiểu trình độ của võ quán

Chính Dương.

Lúc này, khí tượng của đám đệ tử trong võ quán, đã mạnh mẽ hơn mấy năm

trước nhiều.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 69: Đắc ý (2)


Sau nửa canh giờ, Kiếm Tàng Phong khen ngợi một tiếng: “Ngưng khí hóa

hồng! Tốt lắm, không ngờ đám đệ tử trong võ quán lại có hơn ba trăm người tu

thành Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba.”

Hai mắt Lôi Nguyên nhất thời lóe sáng, hiện ra một chút đắc ý.

Sau đó, chính là diễn luyện mười nghệ truyền ra ngoài của Vô Tướng Thần

Tông.

Hơn bốn ngàn người ở dưới đài được đám giáo viên dẫn dắt đi, hoặc là múa đao

hoặc là vung kiếm, hoặc là dùng thương, hoặc là dùng kích.

Khí thế cũng rất hùng vĩ bao la, tiếng quát chấn động trời xanh.

Kiếm Tàng Phong gật đầu, trình độ võ kỹ của đám đệ tử này yêu hơn nguyên

công một chút.

Có điều, một mạch truyền thừa của Lôi Nguyên chính là mạch coi trọng tu vị

nguyên công nhất, cho nên có thể hiểu được.

“Võ nghệ của chư vị rất tốt, trình độ nằm ở mức trung thượng, có thể thấy bầu

không khí học tập của võ quán Chính Dương rất tốt, tất cả giáo viên cũng rất tận

tâm.”

Kiếm Tàng Phong cười khanh khách nhìn về phía mọi người ở dưới đài: “Cũng

chứng tỏ Lôi sư đệ và chư vị giáo đầu rất cần cù chăm chỉ. Chư vị yên tâm, ta sẽ

báo cáo đúng sự thật cho mấy vị trưởng lão biết.”

Kiếm Tàng Phong vừa mới nói xong, giáo đầu của bốn viện bao quát cả Diệp

Tri Thu đều lộ ra vẻ vui mừng.

Ngay cả Lôi Nguyên cũng hiện ra vẻ vui sướng.

“Tiếp đó là kiểm tra năng lực thực chiến của đệ tử nội môn! Người đâu, cầm

danh sách tất cả đệ tử nội môn nội môn đến đây.”

Lôi Nguyên nhìn về phía Kiếm Tàng Phong, ôm quyền nói: “Kính mời Kiếm sư

huynh gọi người lên kiểm tra.”

Giờ phút này, thái độ của hắn đã khách khí hơn nhiều, hoàn toàn khác với lúc

trước.

Kiếm Tàng Phong thấy buồn cười: “Không cần phải điểm danh, lần này ta có

mang theo một món pháp bảo từ môn phái qua đây, nó có thể kiểm tra các đệ tử.

Tử Tĩnh sư đệ, mời hỗ trợ một hai.”

Hắn nói xong thì lấy một cái mâm ngọc có hình cái đĩa, toàn thân màu xanh từ

trong tay áo ra, sau đó giơ tay ném đi.

Cái mâm ngọc màu xanh kia nhất thời xoay tròn rồi bay lên, treo ở trăm trượng

phía trên thao trường.

Trung ương của mâm ngọc đang phun linh quang bảy màu, chiếu thẳng xuống

mặt đất.

Những linh quang này đen xen rồi lại hội tụ, cuối cùng từ không sinh có, tạo

thành tám tòa đài cao màu xanh ở trong thao trường.

“Tứ Tượng Quyết Phong Bàn?” Giáo đầu Tử Tĩnh đạo nhân của Thuật sư viện

nhìn cái mâm ngọc trên không trung, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc: “Kiếm sư

huynh lại mang theo thứ này đến đây?”

Trong lúc hắn nói chuyện, tay phải bắt linh quyết, đem linh lực truyền qua đó.

Kiếm Tàng Phong không phải thuật sư, tu vị cũng chưa đến tam phẩm, hắn

đành phải dùng linh lực để duy trì pháp bảo này.

“Chính là Tứ Tượng Quyết Phong Bàn của Tượng Như trưởng lão, vật này có

thể phân biệt tu vị của các đệ tử, sau đó chọn lựa ngẫu nhiên ba mươi sáu người

lên đài cao, kiểm tra võ nghệ của bọn họ.”

Kiếm Tàng Phong cầm chén trà ở bên cạnh, nhàn nhạt uống một hớp: “Nếu là

tứ tượng, tất nhiên phải có bốn phương, đúng lúc các ngươi có bốn viên đông

tây nam bắc. Lần này, ta sẽ ghi chiến tích thắng bại của bốn viện vào danh sách

để báo lên cho chư vị trưởng lão.”

Bốn người Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn đồng thời rùng mình một cái, bọn

họ cũng ý thức được, hôm nay Kiếm Tàng Phong không chỉ khảo sát Lôi

Nguyên mà còn khảo sát cả bọn họ nữa.

“Mấy vị cứ yên tâm, Tứ Tượng Quyết Phong Bàn rất công bằng công chính,

Tuy rằng chọn lựa ngẫu nhiên, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chọn đệ tử cho tu vị

tương đương nhau.” Sau khi Kiếm Tàng Phong giải thích một câu, lại nở nụ

cười lần nữa: “Tử Tĩnh sư đệ, xin mời thi thuật!”

Trong nháy mắt này, cái Tứ Tượng Quyết Phong Bàn kia bỗng nhiên b*n r* 36

đạo ánh sáng màu xanh, quét qua đám đệ tử nội môn ở bên dưới.

Phàm là đệ tử bị ánh sáng màu xanh kia bao phủ, tất cả đều bị dịch chuyển lên

trên cái đài cao màu xanh kia.

Sở Hi Thanh đứng ở trong đám người, trong lòng không ngừng oán thầm.

Xem tình hình này là không cho mọi người đi ăn sáng rồi.

Tại bảy ngày trước, võ quán đã thương lượng xong chuyện khen thưởng cho

hắn vì đã chém giết thuật sư trong Tàng Kinh Lâu.

Võ quán cho phép hắn tiến vào Tàng Kinh Lâu sáu ngày, tùy ý xem qua tất cả

võ quyết từ tầng sáu trở xuống, đồng thời còn cho hắn năm viên Bồi Nguyên

Đan và một khối mộc bài.

Sở Hi Thanh có thể dựa vào khối mộc bài này để tu hành trong Tụ Nguyên Trận

mười ngày, còn có thể ăn miễn phí ba tháng trong nhà ăn.

Cái này quả thật là còn ki bo hơn cả cẩm y vệ! Tốt xấu gì thì cẩm y vệ cũng đưa

tiền thật thóc thật, võ quán thì lại không cho bạc.

Sở Hi Thanh cũng bởi vậy mà ghi nhớ mỳ thịt bò, canh thịt dê và bánh bao nhân

thịt trong nhà ăn, hiện giờ hắn không tự nấu cơm nữa, mà ngày ngày chạy đến

nhà ăn ăn cơm.

Sở Vân Vân bây giờ cũng đi ăn chực với hắn.

Nếu như Sở Hi Thanh ăn bao nhiêu cũng là miễn phí, vậy tất nhiên Sở Vân Vân

không cần phải tiêu tiền rồi.

Có điều, hôm nay hiển nhiên là mất một bữa cơm rồi.

Sở Hi Thanh không biết là, trong khi hắn đang than thở, thì Tuần sát sứ Kiếm

Tàng Phong ở trên đài đang nhìn vào hắn.

Trong mắt vị này còn hiện lên vài phần do dự.

Người này chắc hẳn là Sở Hi Thanh trong lời đồn kia, nhưng tu vị hơi yếu một

chút, chỉ có Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai.

Có điều, Kiếm Tàng Phong lại nhớ đến những lời đồn đại có liên quan đến Sở

Hi Thanh kia.

Sở Hi Thanh được công nhận là đệ nhất nhân trong đệ tử nội môn của võ quán

Chính Dương, chắc chắn không phải không có lý do.

Thế gian này có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, thiên tài nguyên công tầng

hai có thể nắm giữ sức chiến đấu cao cũng nhiều vô số kể.

Sở Hi Thanh cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Thế là tay trong tay áo của hắn hơi rung lên, vụng trộm thao túng một luồng ánh

sáng màu xanh của Tứ Tượng Quyết Phong Bàn, nó bắt đầu di chuyển qua

phương hướng của Sở Hi Thanh.

Tử Tĩnh đạo nhân ở bên cạnh đang dùng linh lực duy trì cho Tứ Tượng Quyết

Phong Bàn, nhất thời cũng có cảm ứng, lại quay sang nhìn Kiếm Tàng Phong

với vẻ kinh ngạc.

Vị sư huynh chân truyền này, miệng thì nói “công bằng”, nhưng đây rõ ràng là

đang gian lận mà?

Có lời đồn là vị này thầm mến Diệp Tri Thu, Diệp giáo đầu đúng không? Lẽ

nào là sau khi bị Diệp giáo đầu từ chối, vị này vì yêu sinh hận? Vì thế mà muốn

một đệ tử nguyên công tầng hai của Đông Viện lên đài?

Kiếm Tàng Phong thì lại cười đắc ý, còn nhìn về phía Diệp Tri Thu với ánh mắt

lấy lòng.

Hắn đã đưa người mạnh nhất của Đông Viện lên đài rồi, lần này Đông Viện sẽ

dễ dàng nhận được ngôi đầu thôi.

Tương lai, khi Diệp Tri Thu muốn thăng cấp nội môn, muốn đổi bí dược từ Vô

Tướng Thần Tông, thì cuộc tỷ thí ngày hôm nay sẽ thêm điểm cho nàng.

Nhưng mà một giây sau đó, Kiếm Tàng Phong lại hơi sững sờ, bởi vì hắn nhìn

thấy Diệp Tri Thu trợn trừng mắt lên, giận dữ mà nhìn hắn.

Lúc này, Diệp Tri Thu đã có kích động muốn xé xác vị Kiếm sư huynh này rồi.

Dựa vào cái gì mà ba viện kia đều là đệ tử hai lá và ba lá, mà Đông viện của

nàng lại có một đệ tử một lá?
 
Back
Top Bottom