Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 40: Huyết mạch (2)


Có lẽ phu xe cũng cảm thấy không đúng, vén rèm xe lên để quan sát một chút,

lại phát hiện không có gì dị thường, hắn liền lạnh lẽo nói: “Đây là nhà xe Phú

Long, ông chủ chính là Trương điển sử Trương đại nhân của quận nha! Các

ngươi đừng gây chuyện, làm hỏng mối làm ăn của nhà chúng ta thì các ngươi

đừng hòng dễ chịu.”

Sau khi cảnh cáo một câu, hắn lại bắt đầu đánh xe ngựa đi ra khỏi cửa thành.

Tầm mắt của Sở Hi Thanh cũng chuyển ra ngoài cửa sổ, trong con ngươi hiện

lên vẻ phức tạp.

Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, có thể nhìn những gian nhà được xây bằng tường

đất và cỏ lau ở hai bên đường. Sau đó là một mảnh ruộng nước mênh mông vô

bờ, từng cái từng cái thôn trang to to nhỏ nhỏ được tô điểm ở giữa đám ruộng

nước này.

Nhìn giống như một bức tranh ở vùng sông nước Giang Nam thời cổ đại vậy.

Sở Hi Thanh đã nhìn thấy vô số lần khi đi áp tiêu, ban đầu hắn còn thấy mới

mẻ, cảm thấy bầu không khí chưa bị ô nhiễm này vô cùng tươi mới và mát mẻ.

Nhưng mà bây giờ, hắn càng ngày càng nhớ đến thế giới kia của mình.

Xe ngựa đi dọc theo con đường về phía đông, sau khi đi được khoảng bảy mươi

dặm, phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi.

Trước đó là vùng sông nước Giang Nam, hiện giờ là hoang mạc ở Tây Bắc.

Không chỉ có nhiệt độ tăng nhiều, càng ngày càng trở nên nóng bức hơn, mà

mặt đất cũng biến thành sa mạc không có một ngọn cỏ.

Đây chính là Hỏa Cốt Quật, năm dặm quanh đây đều là như vậy.

Còn có thể nhìn thấy một thành trấn phồn hoa ở trên đỉnh núi phía xa xa.

Nơi này không chỉ là nơi sản xuất Dương Dương Thảo, mà còn là nơi sản xuất

linh dược nổi tiếng nhất ở phạm vi trăm dặm quanh quận Tú Thủy này.

Rất nhiều người đều đến đây hái thuốc để kiếm sống, cũng hội tụ rất nhiều thế

lực trong quận Tú Thủy.

Xe ngựa đi đến nơi cách thành trấn khoảng một dặm thì bảo tất cả mọi người

xuống xe, Sở Hi Thanh chỉ có thể vác hành lý, đi bộ với Lục Loạn Ly.

Sở Hi Thanh vừa đi vừa dò hỏi: “Lục sư muội muốn tu luyện pháp thuật gì ở

Hỏa Cốt Quật? Cần gì địa phương nào, lại mất bao nhiêu thời gian? Ta phải nói

trước với ngươi, ta phải đi rất nhiều chỗ, thời gian phải từ ba đến năm ngày, sau

khi tìm thấy thuốc thì sẽ đi ngay. Nói đi nói lại, rốt cuộc ngươi muốn tu luyện

loại pháp thuật gì mà phải chạy đến Hỏa Cốt Quật?”

“Ta muốn tu luyện Hỏa Linh Vu Thần Chú, chắc hẳn là ngươi chưa từng nghe

đến.” Lục Loạn Ly đi ở phía sau Sở Hi Thanh, thuận miệng trả lời: “Môn pháp

thật này của ta, chỉ cần vào Hỏa Cốt Quật là có thể tu hành, không cần hoàn

cảnh đặc thù nào. Vì lẽ đó, ngươi đi đâu thì ta sẽ đi đó.”

Sở Hi Thanh nhất thời quay đầu lại, nhìn Lục Loạn Ly với ánh mắt nghi ngờ.

Hắn nghi ngờ cô gái này đang nói ba hoa, mục đích chính là để đi theo mình.

Hắn không khỏi sờ sờ mặt của mình, nghĩ thầm mình lại cuốn hút và quyến rũ

như thế cơ à?

Mặt Lục Loạn Ly đỏ lên, nàng chính là tìm cớ để đi theo Sở Hi Thanh mà thôi,

nhưng mà không thể nói như vậy được.

Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Đây là một loại thần chú thỉnh thần, ngươi có biết lai

lịch của Hỏa Cốt Quật này không?”

“Không biết.” Sở Hi Thanh lắc đầu, hắn không có hứng thú với mấy thứ này.

Hắn chỉ biết trong này có Dương Dương Thảo mà mình cần là được.

“Hỏa Cốt Quật là do hài cốt của một thượng cổ cự thần hóa thành, là đồng tộc

với tổ tiên Bàn Cổ của chúng ta.” Lục Loạn Ly vừa giải thích vừa nhìn về phía

sườn núi với ánh mắt dị dạng: “Vị cự thần này vốn là thuộc hạ của Hỏa Thần –

Diễm Dung, đi theo Diễm Dung phạt thiên, cuối cùng bại vong trên sông Tú

Thủy, sau khi chết thì hài cốt từ từ hóa thành Hỏa Cốt Quật.”

“Vậy bên trong Hỏa Cốt Quật này còn chôn một thưởng cổ cự thần?” Sở Hi

Thanh có chút giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy lai lịch của Hỏa Cốt

Quật.

Thượng cổ cự thần chính là tiên thiên thần linh thời viễn cổ của thế giới này, có

người nói trời sinh đã có sức mạnh của võ tu tam phẩm, bọn họ cũng là tổ tiên

chung của nhân loại, yêu thần, Cự linh và Cự vu trên thế giới này.

“Tất nhiên, bằng không thì vì sao Dương Dương Thảo kia có thể trở thành tài

liệu chính của bí dược tầng thứ hai Dưỡng Nguyên Công? Dương Dương Thảo

được sinh ra từ sức mạnh còn sót lại của thi hài cự thần, nó có thể giúp người ta

giải phóng phong ấn trong huyết mạch.”

“Võ tu nguyên công có cửu phẩm và mười tám cấp, tổng cộng có mười tám tầng

bí dược, nói cho cùng chính là từng bước phá tan gông xiềng trong huyết mạch

của chúng ta, giải trừ phong ấn trong huyết mạch của chúng ta.”

Lục Loạn Ly bắt đầu giải thích giống như thật: “Hỏa Linh Vu Thần Chú mà ta

muốn tu luyện, chính là mời một tia tàn linh của vị cự thần này đến, ngày sau có

thể làm việc cho ta.”

Lúc này, giọng nói của nàng hơi ngưng lại.

Hai người đã đi đến trước tòa thành trấn kia.

Lục Loạn Ly đã thấy lối vào ở trên phố, thình lình có hơn bảy mươi cái cọc gỗ.

Cách sáu bước lại có một cái, trên mỗi một cái cọc gỗ đều có một bộ thi thể. Tất

cả đều chết từ lâu, da thịt trắng xanh, một đám ruồi bọ vờn quanh, trên cọc gỗ

còn có vết máu đã khô màu nâu nhạt.

Sở Hi Thanh nhìn những cọc gỗ này lại kinh ngạc không thôi, nội tâm cũng theo

đó mà trầm xuống.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 41: Xung kích


Sở Hi Thanh đã không phải người run tay khi giết con gà như khi vừa đến thế

giới này nữa.

Hắn đi áp tiêu ở tiêu cục Tứ Thông ba tháng, đã trải qua mấy trận chém giết

máu tanh, người chết dưới đao của hắn cũng đã lên đến con số ba.

Mà khi hắn nhìn thấy thảm trạng của hơn bảy mươi cái thi thể này, hắn vẫn

không nhịn được mà thấy buồn nôn.

Sở Hi Thanh cau mày, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước.

Thế giới này chính là như vậy, võ tu hoành hành, cường giả vi tôn, chỗ nào

cũng có người dựa vào võ lực đến ngông cuồng.

Nếu như hắn không thể chủ động thích ứng với cái thể giới ăn thịt người này,

nắm giữ sức mạnh để sống yên phận, vậy sớm muộn gì cũng bị thế giới này ăn

sạch.

Sở Hi Thanh chịu đựng mùi tanh tưởi nức mũi ở trên đường phố, ánh mắt tìm

kiếm bốn phía chung quanh.

Không lâu sau, Sở Hi Thanh nhìn thấy một cái bảng hiệu “Lý Ký thảo dược

hành”, lúc này hai mắt hắn sáng ngời, dẫn Lục Loạn Ly đi về phía đó.

Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh đến Hỏa Cốt Quật.

Hắn không có người quen ở chỗ này, nhưng khi Diệp Tri Thu biết hắn muốn

đến đây tìm thảo dược, thì nàng để đề cử cho hắn cái Lý Ký thảo dược hành

này.

Đây là một tiệm buôn bán hơn năm mươi năm, danh dự vẫn còn tạm được.

Diệp Tri Thu cũng là khách quen của cửa hàng thảo dược này, chỉ cần nhắc đến

tên Diệp Tri Thu, cửa hàng thảo dược này sẽ không dám lừa khách.

Có điều, khi Sở Hi Thanh nói muốn mua Dương Dương Thảo, chưởng quỹ của

cửa hàng lại tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Nếu khách quan đến sớm hơn bốn ngày, thì chỗ này của ta còn Dương Dương

Thảo, thế nhưng bây giờ. . .” Chưởng quỹ cười khổ một tiếng: “Hiện giờ, toàn

bộ chợ này, chỉ có cửa hàng của Long gia là có Dương Dương Thảo, giá cả lại

cao đến quá đáng, phải 220 lượng bạc một cây.”

Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc sau khi nghe thấy thế: “Tại sao lại trở nên

đắt như vậy?”

Hắn đã nghe qua giá cả của Dương Dương Thảo, bình thường đều khoảng trăm

lạng bạc.

Lần phong ba ở Tàng Kinh Lâu này, Sở Hi Thanh đã lấy được hơn 80 lượng bạc

ở chỗ Tào thiên hộ, lại dọa dẫm bắt chẹt được không ít từ chỗ của Lục Loạn Ly,

vừa vặn đủ mua một cây Dương Dương Thảo.

Dương Dương Thảo chỉ sản xuất ở nơi sâu nhất trong Hỏa Cốt Quật, hơn nữa,

dù là người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú nhất, cũng cần phải dựa vào

vận may mới có thể hái được.

Cái này đã vượt qua khỏi năng lực của Sở Hi Thanh rồi.

Vì lẽ đó, hắn dự định bỏ bạc ra mua Dương Dương Thảo, sau đó tự mình đi

kiếm những tài liệu phụ còn lại.

“Là thành tựu của vị đại công tử Long gia kia.” Chưởng quỹ của cửa hàng thảo

dược cười khổ, chỉ chỉ cọc gỗ và thi thể ở bên ngoài: “Thấy chưa? Hơn sáu

mươi vị hảo hán của Thiết Kỳ Bang, cộng thêm hơn mười người hái thuốc, tất

cả đều chết trong tay Long gia.”

“Vị đại công tử kia giết nhiều người như vậy là vì muốn lũng đoạn mấy loại

dược liệu chỉ có trong Hỏa Cốt Quật. Hiện giờ ai dám bán Dương Dương Thảo

cho cửa hàng khác, thì Long gia sẽ treo kẻ đó lên cọc gỗ.”

Hắn khẽ than thở một tiếng, vẻ mặt đầy bi thương và giận dữ: “Bọn họ bán với

giá quá cao thì cũng thôi, quan trọng nhất là còn thu vào với giá bảy phần trước

kia. Lão phu đã làm ăn dược thảo ở Hỏa Cốt Quật hơn hai mươi năm rồi, từng

nhìn thấy vài vị kiêu hùng trong giang hồ quận Tú Thủy, nhưng không có ai bá

đạo và độc ác như vị đại công tử của Long gia này, quả thực là không cho lối

thoát.”

Long gia trong nội thành?

Sở Hi Thanh nhíu mày, lòng thầm nói thật trùng hợp, vậy mà lại gặp phải người

của Long gia?

Lúc này, hắn sinh lòng cảnh giác, nhìn một khách hàng mặc áo xám ngắn tay ở

cách đó không xa một chút.

Từ trang phục của người này, có vẻ như là một người hái thuốc.

Sở Hi Thanh lại nhìn thấy một hình xăm có hình sói hoang ở dưới ống tay áo

của người này, đầu của sói hoang còn có một chữ “Long”.

Người này như đang xem lướt qua các loại dược liệu, nhưng vẫn nhìn trộm và

đánh giá hắn.

Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, sau đó liền kéo tay Lục Loạn Ly đi ra ngoài.

“Ngươi không đủ tiền sao? Lục Loạn Ly đi ra ngoài cửa tiệm, liền khoanh tay

trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn hắn: “Còn thiếu bao nhiêu? Ta có thể cho

ngươi vay, nhưng lãi một ngày là năm trăm đồng.”

Sở Hi Thanh thầm nói, 220 lượng một cây Dương Dương Thảo, mình bị ngu

mới đi mua.

Nếu như hắn có số tiền này, hắn trực tiếp mua bí dược từ võ quán luôn rồi, đơn

giản lại bớt việc.

Hắn quay đầu đánh mắt ra hiệu với Lục Loạn Ly: “Chú ý chung quanh, chúng ta

bị người khác nhìn vào rồi.”

Sắc mặt Lục Loạn Ly hơi ngưng lại, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nàng phát hiện

có vài người đang lén lén lút lút nhìn về phía bên này.

Sở Hi Thanh thì lại quay người đi vào một con hẻm nhỏ không người, hắn lấy

thế sét đánh không kịp bưng tay để khoác một cái áo tơi lên người.

Khi Sở Hi Thanh rời khỏi con hẻm nhỏ từ đầu khác, hình tượng của hắn đã thay

đổi.

Hắn không nổi bật một chút nào khi ở trong đám người, Hỏa Cốt Quật ngư long

hỗn tạp, trên đường phố có rất nhiều hạng người giấu đầu lòi đuôi, ngày nắng to

mà vẫn mặc áo tơi cũng không có gì kỳ lạ.

Lục Loạn Ly thì không mang quần áo để thay đổi, nhưng nàng lấy một tờ phù

lục ra, rồi dán lên người mình, chiếc váy ở trên người nàng liền biến thành một

chiếc váy vàng bằng lụa mỏng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 42: Xung kích (2)


Hai người đi về phía lối ra của thị trấn, mà khi Sở Hi Thanh trông thấy tình hình

ở đầu phố thì không khỏi cau chặt mày lại.

Đầu phố đã có hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng ngăn chặn, người

người đều mang đao kiếm, ánh mắt sắc bén mà quan sát dòng người qua lại.

Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm một chút, liền quay đầu hỏi Lục Loạn Ly: “Bảo tiêu

(vệ sĩ) đại nhân, ngươi đường đường là cao thủ thất phẩm, giải quyết đám người

kia rất đơn giản nhỉ?”

Lục Loạn Ly sửng sốt một lát, mới ý thức được ‘bảo tiêu’ trong miệng Sở Hi

Thanh là bản thân mình.

“Dễ như trở bàn tay.” Nàng lắc đầu, mắt hiện lên ý chống cự: “Có điều, nếu ta

ra tay ở trước mặt mọi người thì sẽ bại lộ thân phận, không có lời.”

Sở Hi Thanh không khỏi chậc một tiếng, thầm nghĩ vị bảo tiêu này quả thực là

có cũng như không.

Hắn không thể không trở lại đường cũ, cố gắng đổi một con đường khác để rời

đi, nhưng những con đường khác cũng đã bị chặn lại rồi.

Sở Hi Thanh không thử nữa, hắn bắt đầu đi về phía nơi sâu xa nhất trong thị

trấn.

Trên đường đi, hắn phát hiện có ba người đang bám đuôi, hiển nhiên là thay đổi

quần áo cũng không có tác dụng, vẫn bị bọn họ nhìn chằm chằm.

Sở Hi Thanh không khỏi sinh lòng tức giận.

Một lần trong Tàng Kinh Lâu còn chưa đủ, giờ còn muốn đến lần thứ hai, Long

gia trong nội thành này nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua?

Nhưng đúng lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, hắn phát hiện

màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt mình có chút dị thường.

Trên cột trạng thái của hắn, phía sau chữ Lục âm Hoàn Hồn Chú, bỗng nhiên có

thêm hai chữ Nhai Tí.

Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào hai chữ này, trong đầu hắn bỗng nhiên có

thêm một đoạn tin tức.

Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có oán tất báo: Ngươi nhận được ác ý của

kẻ địch, tất phải báo thù, xúc động Nhai Tí đao ý, khi xuất đao có thể mang theo

xung kích tinh thần.

Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng! Uy lực của xung kích tinh thần dựa

theo số lượng và cường độ ác ý của kẻ địch. Địch càng nhiều, ác ý càng lớn, đao

ý của ngươi cũng càng mạnh hơn.

Sở Hi Thanh không khỏi nhướn mày, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Lúc này, Lục Loạn Ly cảm thấy hơi khó hiểu: “Ngươi muốn đi đâu? Nơi này đã

gần đến miệng Hỏa Cốt Quật.”

Nơi trung tâm nhất của thị trấn này, chính miệng quật Hỏa Cốt Quật.

Làm cho nàng đau đầu chính là, đã có hai mươi mấy người bám theo phía sau

bọn họ.

Sắc mặt Lục Loạn Ly phiền muộn, đã đến nước này, nàng không muốn ra tay

cũng phải ra tay.

Nàng cũng không thể nhìn Sở Hi Thanh bị đám người Long gia g**t ch*t.

“Chính là muốn tiến vào Hỏa Cốt Quật.” Mặt Sở Hi Thanh thản nhiên như

không: “Cái này gọi là phương pháp trái ngược, bọn họ không cho chúng ta đi

ra ngoài, vậy chúng ta liền đi vào trong. Tiến vào Hỏa Cốt Quật, ngươi không

cần kiêng kị nữa, đúng không?”

Ánh mắt Lục Loạn Ly sáng ngời, lòng thầm nói cái biện pháp này rất tốt.

Hoàn cảnh bên trong Lục Loạn Ly âm u sâu thẳm, rất khó nhìn rõ. Chỉ cần nàng

cẩn thận một chút khi ra tay, thì không ai sẽ biết được.

Mà Hỏa Cốt Quật còn có rất nhiều lối ra.

Người và cự thần là cùng một tộc loại, huyết mạch tương hệ. Ngươi có cửu

khiếu, cự thần cũng có cửu khiếu.

Tổng cộng chín cái cửa ra vào, Long gia phải dùng bao nhiêu người mới có thể

ngăn chặn hết chín lối ra?

“Ngươi đúng là rất thông minh!”

Ngay khi nàng tán dương Sở Hi Thanh, hai người bọn họ đã đi đến trung ương

thị trấn, đó là một cái miệng quật rất lớn.

Sở Hi Thanh lưu ý địa hình nơi này một chút, hắn phát hiện hình dáng của

miệng quật này hơi giống hình miệng người, trên miệng quật còn có hai hàng

cột đá bén nhọn, giống như là hàm răng người.

Có điều, nếu như Hỏa Cốt Quật này thật sự là do thi thể của cự thần hóa thành,

vậy cái thân thể ấy phải khổng lồ đến mức khiến người ta kinh ngạc, nói không

chừng thân thể này có thể dài hơn ba mươi dặm, tương đương với bốn thành

phố ở thời hiện đại.

Đây chính là viễn cổ cự thần, là thủy tổ của nhân loại ở thế giới này.

Ngay khi hai người đi đến nơi sâu xa nhất, Sở Hi Thanh nhìn thấy có năm người

mặc giáp da tiến lên nghênh đón.

Hắn trông thấy đám người này cũng có hình xăm sói hoang ở dưới ống tay áo.

“Đứng lại!” Người cầm đầu có thân hình vừa lùn vừa cơ bắp, mày rậm mắt to,

ánh mắt hung ác: “Không biết mấy ngày nay Hỏa Cốt Quật cấm ra vào sao? Các

ngươi là ai? Mau bỏ áo tơi ra!”

Sở Hi Thanh không những không bỏ áo tơi ra, trái lại còn bước nhanh hơn.

Hắn chỉ dùng hai bước để rút ngắn khoảng cách của song phương xuống còn

sáu thước, Bách luyện Khinh cương đao ở bên hông đồng thời ra khỏi vỏ, ‘sặc’

một tiếng.

“Ngươi muốn chết.”

Hán tử cầm đầu kia cau mày, sắc mặt dữ tợn.

Hắn và Sở Hi Thanh gần như là rút đao cùng một lúc, nhưng mà trong mắt

người này lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.

Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn hắn tưởng tượng quá nhiều, ít nhất cũng nhanh

hơn hắn!

Điều càng làm người ta giật mình chính là, theo ánh đao ở đối diện lóe lên, đầu

óc của hắn giống như đang bị một cây búa nện mạnh, làm cho ý thức của hắn

choáng váng.

Vì thế mà thanh Nhạn Linh Đao trong tay hán tử lùn cầm đầu kia bị chậm một

nhịp.

Một chớp mắt tiếp theo, hắn liền cảm thấy cổ họng mình đau xót, một lượng

máu tươi tuôn ra, cả người hắn cũng không còn sức lực.

Sau khi Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh lướt qua cổ họng của

người kia, lại gọn gàng và đơn giản mà bứt lên phía trước, mượn ưu thế của độ

dài thân đao, hắn dùng một đao xuyên thủng cổ họng của người còn lại.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 43: Cõng nồi (5)


Hán tử lùn cầm đầu kia, đại khái là cửu phẩm hạ, mấy người phía sau hắn thì

yếu hơn nhiều, thực lực chỉ tương đương với đám người ở tiêu cục Tứ Thông.

Sở Hi Thanh dùng đao không hề dây dưa dài dòng, ác liệt quả quyết, lòng dạ

độc ác.

Hai mươi mấy người của Long gia ở phía sau đã vọt tới.

Lúc này, chỉ cần hắn hơi do dự một chút, là sẽ bị đám người này chặn đường ở

miệng quật.

Sau khi Sở Hi Thanh giết hai người, tốc độ của hắn không giảm mà còn tăng

lên.

Sở Hi Thanh nhìn thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt của ba người ở trước mặt, hắn

thản nhiên xông về phía trước, gạt trường kiếm đâm về phía mình ra, đồng thời

múa đao móc nghiêng một cái.

Ngay khi hắn lướt qua thân của người này, người này nhất thời rên lên một

tiếng, máu tươi phun đầy ngực.

Một đao này của Sở Hi Thanh đâm thẳng vào bụng hắn, trực tiếp đánh vào trái

tim của hắn.

Sở Hi Thanh giải quyết người này xong, lại không hề dừng lại chút nào, hắn lấy

tư thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, để tiếp tục xông về phía trước.

Hai người phía trước mặt hắn, vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ càng đậm hơn, vô

thức lùi hai bước về phía sau.

Một cái lùi này, làm cho không gian trước mặt bọn họ bị mở ra, Sở Hi Thanh và

Lục Loạn Ly một trước một sau nhảy vào nơi sâu xa nhất của miệng quật.

Hai người Sở Hi Thanh vội vã chạy trốn ở bên trong quật.

Tuy rằng trong quật âm u sâu thẳm, nhưng không phải là hoàn toàn không nhìn

thấy gì.

Bốn vách tường ở nơi này đều có những hoa văn giống như dung nham, chúng

tỏa ra những ánh sáng lộng lẫy màu đỏ sậm, khiến cho người ta có thể miễn

cưỡng nhìn thấy con đường phía trước.

Có điều, nhiệt độ trong quật cũng rất cao, thị trấn bên ngoài đã rất nóng rồi,

nhưng nhiệt độ trong quật này còn cao hơn nhiều.

Sở Hi Thanh chạy một lúc, bắt đầu thở hồng hộc.

Trên người hắn có Lục âm Hoàn Hồn Chú, trong cơ thể tích trữ một lượng hàn

độc âm sát rất lớn, tổn thương đến phổi.

Chỉ mới chạy được một thời gian, mà hắn đã cảm thấy lồng ngực của mình như

sắp nổ tung.

May mắn là sau khi Lục Loạn Ly phát hiện ra tình hình khác thường của hắn,

nàng trực tiếp vỗ một cái phù lùng lên trên lưng hắn, đây là một tấm Thần Hành

Phù.

Pháp thuật vừa có tác dụng, Sở Hi Thanh liền cảm thấy chân của mình nhẹ hơn

không ít, thể lực cũng từ từ khôi phục.

Hắn cũng có thể vừa chạy vừa quan sát bảng hệ thống của mình.

Lúc nãy, trong tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung tóe.

Điểm võ đang trong bảng hệ thống cũng từ 25 tăng lên 26.

Hắn cũng không phải người chưa từng giết người, khi còn đi áp tiêu thì hắn đã

giết ba người.

Nhưng khi đó hệ thống của hắn không hề có biến hóa gì.

Nếu như muốn nói có gì khác biệt, vậy chính là tên lùn kia có thực lực mạnh

mẽ, đã tiếp cận cửu phẩm hạ đỉnh cao.

Nếu như người này có phòng bị với khoái đao của hắn, sử dụng sách lược ổn

thỏa hơn, Sở Hi Thanh đoán rằng phần thắng của mình không cao.

Sở Hi Thanh đoán là tác dụng của Nhai Tí đao ý.

Nếu như tên lùn kia không bị ảnh hưởng bởi xung kích tinh thần, tốc độ đao

chậm một nhịp, thì sẽ có thể lưỡng bại câu thương với hắn.

Sở Hi Thanh vẫn có thể chém chết người này như cũ, nhưng hắn cũng sẽ bị

thương.

Đúng lúc này, đầu óc Sở Hi Thanh hơi choáng váng, một cảm giác mệt mỏi lan

tràn toàn thân hắn.

Sở Hi Thanh đã ý thức được, đây là hậu hoạn khi hắn sử dụng ‘đao ý’.

Hắn lợi dụng xung kích tinh thần để đả kích đối thủ, đông thần tinh thần lực của

hắn cũng bị hao tổn.

Sau khi bỏ rơi đám người ở phía sau một đoạn, Lục Loạn Ly nhìn Sở Hi Thanh

với ánh mắt tán thưởng: “Ba đao vừa rồi rất không tệ, nhanh gọn ác liệt, thế như

lôi đình, hiếm thấy nhất là còn xúc động đao ý. Đây chắc hẳn là Nhai Tí đao ý

mà ngươi lĩnh ngộ được từ Tàng Kinh Lâu? Tiếc là tu vị của ngươi có hạn, còn

không thể khống chế được nó.”

Sau khi nàng khen xong, lại đưa tay về phía Sở Hi Thanh: “Đưa đao của ngươi

cho ta.”

Da mặt Sở Hi Thanh run run, hắn đoán được Lục Loạn Ly muốn làm cái gì.

Hiển nhiên là nữ nhân này lại muốn hắn cõng nồi.

Sở Hi Thanh lại không chút nghĩ ngợi mà đưa thanh Bách luyện Khinh cương

đao của mình qua, sau đó lặng lẽ cầm thanh cương đao dự bị ở phía sau.

Sau khi Lục Loạn Ly tiếp nhận thanh đao, nàng áng chừng một chút, rồi đột

nhiên giẫm lên vách đá ở bên phải, lao nhanh về phía bên kia.

Tại một khúc rẽ khác, có năm tráng hán áo xanh ở đây.

Trong năm người này, có ba người cầm đao, còn có hai người cầm cường nỏ ở

trong tay, nhắm thẳng về phía bọn họ.

Lục Loạn Ly lại giẫm vách đá, cả người nằm ngang ở giữa không trung, lấy một

góc độ bất ngờ mà lao về phía bọn họ.

Người trẻ tuổi cầm đầu ở trong đó bỗng nhiên nhìn thấy thanh Bách luyện

Khinh cương đao kia càng ngày càng lớn ở trước mắt mình.

“Ngươi là ai, lại có biết ta là người Long gia. . .”

Người này còn chưa nói hết lời, ánh đao màu trắng đã phá tan cổ của hắn rồi.

Lục Loạn Ly cũng dùng Truy Phong đao pháp, đao thế lại càng nhanh càng gọn

hơn, dáng người thì thoải mái thong dong, tựa như là đang nhảy múa chứ không

phải là đang chém giết với người khác.

Khi nàng lướt qua năm người đó, trên người của nàng vẫn không dính một giọt

máu nào.

Lúc này, Sở Hi Thanh mới lững thững xuất hiện ở ngã rẽ, hắn nhìn năm thi thể

trên mặt đất, khóe môi không khỏi co quắp lại.

Từ vết thương ở trên năm thi thể này, hắn có thể nhận ra Lục Loạn Ly không chỉ

mô phỏng Truy Phong đao pháp của hắn, mà còn mô phỏng sức mạnh của hắn

nữa.

Sức mạnh này hoàn toàn giống với sức mạnh của Sở Hi Thanh, không nhiều

một tia, cũng không thiếu một phần.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 44: Cõng nồi (6)


Miệng Hỏa Cốt Quật, đại công tử Long gia là Long Hành chắp tay sau lưng,

tràn đầy hứng thú mà nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất.

Mặt hắn như trăng tròn, ngũ quan thanh tú, mắt phượng dài và nhỏ, ăn mặc một

bộ nho sam màu trắng, tay áo dài phiêu phiêu trong gió, mái tóc dài xõa tung ở

bên vai, khí chất giống như đại nho cuống sĩ thời cổ đại.

“Đao của người này rất nhanh, tu vị của Long Tứ cũng coi như là tương đối

đỉnh cấp trong cửu phẩm hạ, lại bị hắn kết thúc bằng một đao. Hiếm thấy nhất

chính là dùng sức vừa đủ, vết thương rất sạch sẽ, không sâu không cạn, vừa hay

có thể g**t ch*t người.”

Long Hành chậc chậc vài tiếng mà đánh giá, giống như là đang nhìn thi thể của

người xa lạ, chứ không phải là thuộc hạ của mình vậy.

Hắn quay đầu ra sau, cười nhìn người thiếu niên ở phía sau: “Một người có

nguyên công chưa nhập phẩm, lại có thể sử dụng khoái đao như vậy, đệ đệ

ngươi thua không oan. Đúng rồi, nghe nói người đã giết thuật sư của Huyết

Phong Đạo trong võ quán Chính Dương, cũng tên là Sở Hi Thanh?”

Thiếu niên kia chính là Long Thằng, trên cổ tay của hắn vẫn còn quấn vải trắng,

lúc này tỏ vẻ e ngại mà giơ tay đáp: “Chính là người này, có người nói hôm đó

có rất nhiều người trong võ quán Chính Dương nhìn thấy.”

Hắn còn chưa nói xong, khuôn mặt liền vang lên một tiếng ‘đùng’.

Đó là do Long Hành tát thẳng vào mặt của Long Thắng.

Đại công tử Long gia dùng rất nhiều sức, làm cho Long Thắng lảo đảo vài cái,

lùi mấy bước về phía sau mới dừng lại, khóe miệng cũng tràn ra một vệt máu

tươi.

Hắn bụm mặt mình, lại nhìn huynh trưởng của mình với vẻ khó tin.

“Biết vì sao ta đánh ngươi không?” Lời nói của Long Hành còn ẩn chứa vẻ cười

gằn, hắn đi về phía đệ đệ: “Ngươi báo thù hắn là không sai, muốn g**t ch*t hắn

cũng không sai, người này làm Long gia mất mặt, nên chết, nhưng cái sai của

ngươi là, gây sự vào đúng lúc này.”

“Ngươi có biết ta đã phải trả bao nhiêu bạc, vận dụng bao nhiêu ân tình, điều

động bao nhiêu nhân lực để vây giết Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ Bang? HIện

giờ đang là thời điểm không có nhân thủ, người lại dám tự ý điều động thuộc hạ

của ta, đi giết một người không quan trọng.”

Long Thắng không ngừng lại lùi, sắc mặt càng trắng bệch.

Ngay khi hắn dựa lưng vào vách đá ở phía sau, đã không thể lùi lại được nữa.

Một thanh niên mặc áo xanh, vác trường kiếm đã ngăn ở trước mặt Long Hành.

“Được rồi, Long sư đệ, tốt xấu gì thì hắn cũng là đệ đệ của ngươi, trừng phạt

nhỏ là được rồi.”

Người này khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi như cú vọ, da thịt hơi trắng.

Hắn lại liếc mắt nhìn Long Thắng, nói với vẻ dạy dỗ: “Ngươi cũng đừng oán

huynh trưởng ngươi lòng dạ độc ác, lần này chúng ta phải ra tay bất ngờ mới có

thể đánh Thiết Tiếu Sinh trọng thương. Nếu như lần này không trừ khử được

người này, để vị phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang này trốn thoát, vậy cơ nghiệp

của Long gia các ngươi trong Hỏa Cốt Quật này sẽ đi tong.”

“Lúc này huynh trưởng ngươi đang thiết lập các trạm kiểm tra, kéo lưới truy tìm

Thiết Tiếu Sinh, bất cứ một nhân thủ nào cũng đều rất quý giá. . .”

Hắn còn chưa nói hết, liền có một người mặc áo ngắn màu xanh chạy từ bên

trong quật ra người.

Người thanh niên đeo kiếm nhận ra đây là một binh lính của Long gia, nên

không khỏi dừng lại.

“Đại công tử!” Thanh niên mặc áo ngắn vội và đi đến trước mặt Long Hành,

quỳ xuống: “Long Chính và tiểu đội dưới trướng hắn đã chết hết, chúng ta tìm

hiểu vết thương, hung thủ đã dùng Truy Phong đao pháp, mà đao pháp lại nhanh

gọn ác liệt, chắc hẳn là Sở Hi Thanh kia ra tay. Một nam một nữ kia đã trốn vào

trong quật, đúng lúc đi qua nơi kiểm tra của Long Chính. . .”

Ngay lúc này, lại có một người trẻ tuổi ăn mặc giống như vậy vội vã chạy ra,

sắc mặt hắn đã trắng bệch: “Đại công tử, tiểu đội thứ năm của Long Ngũ đã bị

chết hết, hung thủ dùng Truy Phong đao pháp, nghi là Sở Hi Thanh!”

Long Hành ngẩn ngơ, sau đó lại cười một tiếng: “Lúc này mới bao lâu? Còn

chưa được nửa khắc, vậy mà đã chém mười hai người của ta. Đúng là khó tin,

đây thật sự là một cửu phẩm hạ? Đao của người này thật độc!”

Hắn trừng mắt nhìn đệ đệ Long Thắng một chút, sau đó nhìn về phía người

thanh niên đeo kiếm kia: “Đô sư huynh, cái phiền phức này không nhỏ, chỉ có

thể làm phiền ngươi. Ngươi có thể chọn ba người trong Hành Môn Thập Bát Kỵ

dưới trướng ta.”

Thanh niên đeo kiếm nghe vậy không khỏi hơi nhướn mày lên, hắn cho rằng

Long Hành quá coi trọng cái ‘phiền phức’ này.

Hành Môn Thập Bát Kỵ là tử sĩ mà Long Hành đích thân bồi dưỡng, tất cả đều

có thực lực cửu phẩm thượng.

Mà người người đều có trọng giáp, phân phối bảo đao, võ trang đến cực hạn,

sức chiến đấu tiếp cận bát phẩm.

Chỉ cần ba người trong Hành Môn Thập Bát Kỵ này liên thủ là có thể giải quyết

Sở Hi Thanh kia rồi.

Nhưng ngoài ba tên tử sĩ trọng giáp kia, Long Hành còn muốn hắn đích thân ra

tay.

Thanh niên đeo kính cũng không từ chối, hẳn chỉ mỉm cười, rồi cất bước đi về

phía nơi sâu xa ở trong quật.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 45: Xâm nhập


Khi Sở Vân Vân chạy đến Hỏa Cốt Quật thì đã là giữa trưa.

Nàng không được may mắn cho lắm, xe ngựa của nàng bị gãy trục xe, cho nên

chậm mất nửa canh giờ.

Sở Vân Vân nóng lòng như lửa đốt khi không biết sinh tử của Sở Hi Thanh ra

sao, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lẽo như cũ, bước chân cũng ung dung không

vội.

Lúc này, nàng đang mực một chiếc áo bào màu xá, trên đầu có một cái đấu bồng

khá rộng, khăn mặt bị che khuất dưới lớp đấu bồng, nhìn qua giống như một

người bình thường trong giang hồ.

Ngay khi Sở Vân Vân đi ngang qua một con hẻm thì nàng đột ngột tung quyền,

vô thanh vô tức đánh vào trên thái dương của tráng hán bên đó, làm cho người

này bất tỉnh nhân sự.

Trên cánh tay của tráng hán này cũng có một hình xăm soi hoang, có thêm một

chữ Long, chính là người của Long gia.

Phía trước hắn còn có bốn tên đồng bạn, nhưng bọn họ lại không nhận ra dị biến

ở phía sau.

Mãi cho đến khi Sở Vân Vân kéo tráng hán kia vào nơi sâu nhất của con hẻm,

bốn người kia vẫn không hay biết gì. Người đi đường chung quanh cũng không

chú ý đến chuyện này.

Sở Vân Vân tìm một nơi hẻo lánh không người, tát một cái cho tráng hán này

tỉnh lại.

“Sở Hi Thanh ở đâu?”

Tráng hán mơ hồ nhìn bốn phía một chút, sau đó ánh mắt mới tập trung trên mặt

Sở Vân Vân, sắc mặt hắn hơi trắng, mờ mịt nói: “Cô nương, ngươi đang nói ai?

Ta không biết Sở Hi Thanh gì cả. . .”

Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy một cơn đau nhức truyền đến từ bàn tay.

Nữ nhân này, thế mà trực tiếp bẻ gãy ngón tay của hắn!

Tráng hán muốn kêu la thảm thiết, nhưng Sở Hi Thanh dùng hai ngón tay để

kẹp cổ họng của hắn, để cho hắn không thể phát ra tiếng động.

Chỉ nửa khắc thời gian, trên người tráng hán đã có rất nhiều vết thương, đầu đầy

mồ hôi mà nói: “Khoan đã, ngươi cái con mụ điên này, ta nói, ta nói! Sở Hi

Thanh kia đã dẫn theo một người phụ nữ chạy vào Hỏa Cốt Quật, đao pháp của

tên kia rất nhanh, đã giết hơn hai mươi người của chúng ta rồi. Đại công tử rất

tức giận, có người nói đại công tử đã phái Ưng Kiếm – Đô Hồng đi bắt hắn rồi.”

Hai mắt Sở Vân Vân không phải lập lòe.

Nữ nhân?

Sở Hi Thanh đi ra ngoài một mình, tại sao lại có nữ nhân ở bên cạnh?

Đây là một tin tức tốt, chứng tỏ Sở Hi Thanh vẫn bình yên vô sự.

Sở Vân Vân cau mày lại, trong lòng lại có một loại cảm giác nói không lên lời.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, tiếp tục dò hỏi: “Ưng Kiếm – Đô Hồng là ai?”

“Đó là sư huynh của đại công tử, là đệ tử nội môn của Tú Thủy kiếm phái, am

hiểu Thần Ưng Kiếm.” Tráng hán cắn răng đáp: “Có người nói tu vị của hắn đã

vào thất phẩm, ngoài ra hắn còn mang theo ba người, gọi là Hành Môn Thập

Bát Kỵ, một thân võ lực cộng thêm chiến giáp, sức chiến đấu tiếp cận bát phẩm.

. .”

Hắn còn chưa nói xong, ngón tay của Sở Vân Vân đã xẹt qua cổ họng của hắn,

cuống họng của hắn liền sụp xuống, rồi không thể phát ra tiếng động gì nữa.

Sở Vân Vân lại khoác áo tơi vào, rồi tìm một con đường khác.

Lúc này, đường phố đã loạn tùng phèo, đám người Long gia kia cũng đã phát

hiện đồng bạn của mình mất tích. Bọn họ cầm đao kiếm mà rít gào trên đường

phố, lại nhìn chằm chằm vào đám người chung quanh như những con sói đói.

Có hai người trong đó đã nhìn thấy Sở Vân Vân, bọn họ liền ngưng thần quan

sát.

Sở Vân Vân nhìn bọn họ một chút, lại thản nhiên như không mà đi về phía một

lối vào Hỏa Cốt Quật ở phía trước.

Hỏa Cốt Quật là thi thể cự thần biến thành, ngọn núi nhỏ này chính là đầu cự

thận, có miệng mũi tai mắt, tất cả bảy lối vào.

Hồi nhỏ, Sở Vân Vân từng tập võ ở quận Tú Thủy, cũng từng vào Hỏa Cốt Quật

để tìm kiếm dược liệu, cho nên nàng rõ ràng những thứ này như lòng bàn tay.

Nàng nhìn về phía miệng quật ở phía trước, đó chính là mắt phải của cự thần.

Thân thể của Sở Vân Vân mạnh mẽ, bước đi tựa như chậm mà lại rất nhanh, chỉ

chớp mắt thôi mà mười mấy tên tráng hán của Long gia đã bị bả xa hơn hai

mươi trượng.

Mà ngay khi nàng tiến vào miệng quật, thì phía trước truyền đến một tiếng gầm.

“Là người nào? Đi ra ngoài! Đại công tử nhà ta có lệnh, trong vòng bảy ngày,

Hỏa Cốt Quật không cho phép ra vào. . .”

Bước chân của Sở Vân Vân vẫn nhanh như cũ, nàng trực tiếp đi đến trước một

đội gia binh của Long gia pử phía trước.

Theo vài tiếng răng rắc vang lên, yết hầu của năm người kia đã nát bấy, xụi lơ

trên mặt đất.

Sở Vân Vân thì lại không liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể này một cái nào, mà tiếp

tục cất bước, đi vào nơi sâu xa nhất trong Hỏa Cốt Quật.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 46: Xâm nhập (2)


Sở Hi Thanh không biết Sở Vân Vân đã tiến vào Hỏa Cốt Quật, hắn đang chạy

từng bước theo dấu chân của Lục Loạn Ly.

Lúc này, trong tầm nhìn của hắn, pháo hoa lại nổ tung tóe.

Khi Lục Loạn Ly giết người thì không tăng, chờ đến khi bọn ho chạy được một

đoạn thì cột điểm võ đạo đột nhiên tăng lên.

Tình hình này đã phát sinh liên tục năm lần rồi, Lục Loạn Ly đã giết năm tên

đầu mục của Long gia, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh cũng vì thế mà tăng đến

31.

Nhưng mà hắn tạm thời không đi truy cứu nguyên do của chuyện này.

Sở Hi Thanh phát hiện tình hình trong quật này không đúng cho lắm, tất cả

những con đường và tất cả những ngã rẽ bọn họ chạy qua, hầu như đều có người

trông coi, gần như là trăm bước một đội, hai trăm bước một trạm gác.

Đây chắc chắn là không phải là vì bắt hắn được.

Sở Hi Thanh tự hiểu lấy mình, dù người Long gia có hận hắn đến đâu, cũng

không thể điều động nhiều người như vậy vì một mình hắn được.

Lục Loạn Ly vẫn rất nhẹ nhàng, tất cả tộc binh của Long gia ở trên đường, đều

không đỡ được một đao của nàng.

Có điều, sau khi hai người chạy qua năm cái ngã rẽ, Bách luyện Khinh cương

đao trong tay Lục Loạn Ly cũng đã có vết cong.

Trước sau và trái phải của bọn họ, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng bước

chân dày đặc.

Lục Loạn Ly tiện tay nhắn một thanh đao ở trên mặt đất, rồi ném thanh Bách

luyện Khinh cương đao đã cong về cho Sở Hi Thanh.

Tuy thanh đao này không nhẹ bằng Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi

Thanh, nhưng phẩm chất vẫn còn tạm được.

Nàng quơ quơ đao để thích ứng, sau đó lại đau đầu mà nhìn mấy ngã rẽ ở trước

mặt: “Làm sao bây giờ? Có vẻ như bọn họ đang lùng bắt người nào đó, chúng ta

tự đâm đầu vào hang sói rồi.”

Vì lẽ đó, Long gia có thể dễ dàng triệu tập nhân thủ để truy bắt và chặn đường

bọn họ.

Không phải Lục Loạn Ly không thể giết ra ngoài, nhưng nàng không thể đảm

bảo an toàn cho Sở Hi Thanh ở trong chiến trường có từ ba mươi đến năm mươi

người đó.

Sở Hi Thanh cũng cau mày, hắn hơi suy ngẫm giây lát, liền quay người đi về

phía góc bên trái.

Con đường này khá dốc, bên trong càng âm u và không có ánh sáng.

Thần sắc Lục Loạn Ly hơi động, nàng đứng tại chỗ, mở miệng phản đối:

“Ngươi muốn trốn vào trong nơi sâu của Hỏa Cốt Quật? Ngươi không lo Long

gia sẽ điều động càng nhiều người hơn sao? Như vậy thì chúng ta sẽ bị vây chết

ở chỗ này.”

Sở Hi Thanh lại thản nhiên quơ quơ mấy cái túi ở trong tay lên cho Lục Loạn

Ly nhìn.

Dọc theo con đường này, Lục Loạn Ly chỉ lo giết người, hắn lại thu thập đồ ăn

và nước uống trên người đám tộc binh của Long gia.

Bên trong mấy cái túi này, có một lượng lớn thịt khô và mì xào.

“Những thứ này có thể để chúng ta sinh tồn ít nhất là mười ngày. Ta muốn đánh

cược một phen, đánh cược người Thiết Kỳ Bang sẽ không giảng hòa. Bọn họ bị

Long gia giết nhiêu như vậy, không thể nào không có phản ứng gì.”

“Còn cả những người hái thuốc kia nữa, bây giờ Long gia không cho phép ra

vào, nhưng chung quy đám người hái thuốc này vẫn phải kiếm sống, nếu Long

gia tiếp tục phong tỏa, sớm muộn gì cũng làm tất cả mọi người tức giận.”

Thiết Kỳ Bang là một bang hội mới quật khởi ở thành Tú Thủy, thế lực chủ yếu

tập trung ở khu bến tàu phía đông thành, được xưng là ba đến năm ngàn bang

chúng, còn có rất nhiều cao thủ trong bang, thực lực không hề tầm thường.

Nhưng thật ra viện binh mà Sở Hi Thanh đang trông chờ, chính là Sở Vân Vân.

Chỉ cần hắn ở trong động quật này bốn ngày, Sở Vân Vân nhất định sẽ phát hiện

dị thường, nàng nhất định sẽ chạy đến cứu viện.

Nhưng mà Sở Hi Thanh chỉ có thể chôn lý do này xuống đáy lòng.

“Thiết Kỳ Bang?”

Lục Loạn Ly cảm thấy biện pháp của Sở Hi Thanh không tệ, nàng lại hơi do dự.

Bọn họ có ăn có uống, nhưng rửa mặt đánh răng thì làm sao?

Bên dưới Hỏa Cốt Quật có mười mấy cái ao nước nóng, nhưng nàng không có

quần áo để thay, toàn thân nàng sẽ hôi thối.

Nếu biết trước thế này, mình nên học Thanh Thân Chú trước.

Nàng do dự một lát, mãi cho đến khi có tiếng bước chân vang lên ở phía sau,

lúc này nàng mới cắn răng một cái, cất bước đi theo Sở Hi Thanh.

Ngay khi Lục Loạn Ly bước vào con đường đó, có một tấm phù lục trượt ra

khỏi tay áo của nàng.

Tấm phù lúc này lóe sáng, rồi hóa thành hình dạng một con hạc giấy, phiêu

đãng bay về phía xa xa
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 47: Thiết Tiếu Sinh


Khi hai người Sở Hi Thanh đi xuống phía dưới, ven đường đã thoải mái hơn

nhiều.

Bọn họ chỉ gặp một đội tộc binh của Long gia.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, đầu mục của đội tộc binh này mạnh hơn mấy người trước

kia nhiều, đã có tu vị cửu phẩm thượng.

Nhưng mà sau khi Lục Loạn Ly giết người, bảng hệ thống của Sở Hi Thanh lại

không có bất kỳ động tĩnh nào.

Nếu như muốn nói nó có gì khác biệt, vậy đó chính là hiện trường chiến đấu lần

này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, phải mất thêm một thời gian nữa thì người của

Long gia mới có thể phát hiện thi thể của đội tộc binh này.

Sở Hi Thanh hồi tưởng lại từ khi mình xâm nhập Hỏa Cốt Quật đến giờ, lục tục

có pháo hoa nổ tung trong tầm mắt, lại cộng thêm chuyện ở Tàng Kinh Lâu kia,

trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia dị sắc.

Như vậy, hắn muốn đạt được điểm võ đạo, thì chỉ chiến thắng người có thực lực

mạnh hơn mình là không đủ, mà nhất định phải để cho người khác biết được?

Còn trong ngày khảo sát đệ tử nội môn kia, Diệp Tri Thu đã nói một câu trước

công chúng, làm cho hệ thống của hắn thức tỉnh, danh vọng cũng tăng lên “cửu

phẩm hạ (giả)”.

Chứng tỏ là không nhất định phải giết người hoặc chiến thắng người khác thì

mới có thể nhận được điểm võ đạo, mà chỉ cần nhận được sự tán thành của

những nhân vật như Diệp Tri Thu là danh vọng của hắn có thể tăng lên.

Đây là do Diệp Tri Thu rất có uy vọng, cho nên mọi người sẽ tin tưởng lời nói

của nàng!

Vì lẽ đó, hạt nhân của cái hệ thống này, chính là một chữ “Tin”, đúng không?

Chỉ cần mọi người tin tưởng hắn có thực lực mạnh mẽ, vậy hắn có thể nhận

được nhiều điểm võ đạo, sau đó gia tăng thực lực và thiên phú võ đạo của

mình?

Sở Hi Thanh nghĩ đến nơi này, khóe môi không khỏi cong lên.

Hắn đã bắt đầu thăm dò được cơ chế hoạt động của hệ thống này, tiếp đó chính

là kiểm chứng suy nghĩ này.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, hắn phát hiện Lục Loạn Ly đang lén

lén lút lút mà xé quần áo.

Nàng không chỉ kéo cái váy ở bên ngoài, mà còn kéo cả quần áo ở bên trong,

chỉ để lại một cái áo lót lụa màu tím ở bên trong, sau đó nàng dán một tấm phù

lục màu xanh vào áo lót.

Khi Sở Hi Thanh nhìn qua, Lục Loạn Ly nhất thời đỏ mặt, nàng kéo vạt áo

trước ngực: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta đang dán Thanh Lương Phù (mát mẻ

phù), dưới này quá nóng.”

Thật ra thì với tu vị của nàng sẽ không nóng đến mức này, chủ yếu là vì nàng

liên tục chém giết, vận động dữ dội, trên người đã có mồ hôi.

Mày kiếm của Sở Hi Thanh giương lên.

Ánh sáng ở trong này vốn không đủ để nhìn rõ, nhưng hắn có Ưng Nhãn, dù là

ban đêm thì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sự vật trong phạm vị ba mươi trượng.

Lúc này, Sở Hi Thanh chỉ thấy sắc mặt Lục Loạn Ly đỏ ửng, thái dương lấm

tấm mồ hôi, bộ quần áo tím cũng bị dính vào da thịt do mồ hôi, toàn thân đều lộ

ra một loại sức sống và mùi vị thanh xuân.

Mùi thơm cơ thể và mùi mồ hôi của thiếu nữ trộn lẫn vào nhau, tạo thành một

mùi thơm nức mũi mà mê người, khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.

Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại, vô thức hít hà một hơi.

Mặt Lục Loạn Ly càng đỏ hơn, trong mặt lộ ra một tia ảo não: “Người lại ngửi

lung tung cái gì?”

Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn nàng một cái, sau đó hắn đi đến phía sau Lục Loạn

Ly, rút một đóa cỏ màu xanh đen từ một khe hở không đáng chú ý ở trên vách

đá.

Lục Loạn Ly nhận ra thứ này, đây là Đoạn Tâm Thảo, một tài liệu phụ trợ trong

bí dược của Dưỡng Nguyên Công, nó có thể trung hòa dược tính của Dương

Dương Thảo.

Sắc mặt của nàng nhất thời cứng đờ, lại cảm thấy hơi lúng túng.

“Đi thôi!” Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí mà cất cây cỏ nhỏ này vào cái

túi chuyên dụng ở sau lưng, sau đó vỗ tay một cái: “Đã đến rồi thì nên ở lại, tiếp

theo chúng ta phải ở chỗ này vài ngày, vừa hay có thể tìm dược liệu cần thiết

của Dưỡng Nguyên Công.”

Hắn liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly, trong mắt chứa vẻ chờ mong: “Ngươi ẩn núp ở

võ quán Chính Dương ba tháng, chắc hẳn cũng biết phương pháp phối chế bí

dược của Dưỡng Nguyên Công? Ngươi là thuật sư thất phẩm, hãy nghĩ biện

pháp giúp ta tìm đi.”

Tâm trạng của Lục Loạn Ly rất phức tạp, nàng đi theo Sở Hi Thanh chỉ vì muốn

giám sát hắn, thuận tiên giải sầu mà thôi.

Kết quả lại lăn lộn thành bảo tiêu và tay chân của Sở Hi Thanh, hiện giờ còn

phải là chuyện c* li nữa.

Thân thể của Sở Hi Thanh không tốt, bất tri bất giác mà mấy cái túi ở trên người

hắn đã chuyển qua người Lục Loạn Ly.

Có điều, đúng là nàng có biện pháp trợ giúp Sở Hi Thanh.

Pháp thuật kị kim, Lục Loạn Ly ném đao ở trong tay cho Sở Hi Thanh, sau đó

giơ hai tay lên, bóp thành một cái Linh quyết, miệng thì lẩm bẩm vài câu chú

ngữ.

Ngay sau đó, một đoàn linh lực màu trắng thuần đã hội tụ lại, nó hóa thành một

con chim trắng thuần, khéo léo mà linh lung.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 48: Thiết Tiếu Sinh (2)


Sau khi con chim trắng này ngưng tụ thân thể xong, đầu tiên là liếc mắt nhìn

bốn phía, sau đó nó vừa đi tiến lên vừa ngửi ngửi về phía mặt đất.

Lục Loạn Ly một tay nắm quyết, duy trì pháp thuật, không nhanh không chậm

mà đi theo sau con chim trắng.

“Đây là Linh Điêu Tầm Dược thuật, một pháp thuật bí truyền của nhà ta, nó có

thể tìm thấy thảo dược ở trong vòng năm mươi trượng, khuyết điểm là không

thể phân biệt được chủng loại, vì thế chúng ta phải xem vận may của ngươi rồi.”

Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, đi theo Lục Loạn Ly về phía

trước.

Thật ra thì nơi bọn họ đang đứng vẫn chưa phải là nơi sâu, cho nên nơi này đã

bị đám người hái thuốc càn quét sạch sẽ rồi.

Con chim trắng được gọi từ pháp thuật của Lục Loạn Ly lại cực kỳ thông linh,

hầu như cứ cách năm sáu mươi bước là nó có thể tìm thấy một ít dược liệu ở

trong các ngóc ngách bí mật nào đó.

Sở Hi Thanh đi theo nó một canh giờ, túi thuốc ở phía sau đã phình to.

Tất cả thuốc đã đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Dương Dương Thảo.

Lục Loạn Ly hơi chần chờ một chút, sau đó liền dẫn Sở Hi Thanh vào nơi sâu

hơn trong Hỏa Cốt Quật.

Trong đó mới là khu vực sản xuất linh dược chân chính của Hỏa Cốt Quật, cũng

là khu vực nguy hiểm nhất.

Nơi sâu xa trong lòng đất, ẩn giấu hàng ngàn hàng vạn tà vật.

Đại đa số chúng nó đều là tàn linh hoặc tinh khí còn sót lại của cự thần, kết hợp

với âm sát uế khí dưới nền đất này mà sinh ra, cũng có một số dị thú sinh sôi

nảy nở từ hoàn cảnh đặc thù này.

Rất nhiều người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú và thực lực cao đều bỏ

mình ở khu vực này.

Mặc dù nàng là thuật võ song tu thất phẩm, những vẫn phải cẩn thận từng li

từng tí một.

Đây cũng là lý do vì sao một cây Dương Dương Thảo lại có giá cả một trăm

lạng bạc.

Nhưng đúng lúc này, con chim trắng kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nó

lao thẳng về một phía giống như một đoàn ánh sáng trắng.

Hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đều nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc,

sau đó đều bước nhanh hơn, đuổi theo sát con chim trắng kia.

Hai người một trước một sau, chạy theo con chim trắng khoảng 200 trượng.

Hai mắt Lục Loạn Ly bỗng nhiên ngưng lại, nàng nhìn thấy một bóng đen ở

phía trước đang lao thẳng về phía này.

Đó là một con rắn đen có vòng vàng to bằng cánh tay người lớn, nó lao thẳng ra

từ trong bóng tối giống như một chiếc lò xo. Miệng của nó to gần bằng cái bát

tô, để lộ hai cái răng độc trắng ởn ở bên trong.

Lục Loạn Ly không khỏi hơi cau mày.

Nàng muốn giải quyết con rắn đen này thì quá dễ dàng rồi, vấn đề là nàng còn

phải duy trì pháp thuật, không thể phân tâm.

Ngay khi Lục Loạn Ly chuẩn bị hủy bỏ Linh Điêu Tâm Dược thuật, thì một ánh

đao lóe lên ở bên người nàng, ánh đao chém thẳng vào cái răng độc kia, sau đó

thuận thế mà xoắn một cái, đầu con rắn đen vòng vàng này đã rơi xuống đất.

Lục Loạn Ly nhất thời yên tâm, cái tên phía sau này không chỉ có đao pháp

không tệ, mà thị lực cũng rất mạnh, phản ứng mau lệ, vẫn rất đáng tin cậy.

Sở Hi Thanh thì lại thuận thế cầm thi thể của con rắn này lên, rồi nhét vào trong

gói hàng.

Bọn họ khá may mắn, con rắn này không bị ô nhiễm bởi uế khí ở dưới nền đất,

nên vẫn có thể bán được hơn một lượng bạc.

Túi độc và mật rắn của nó, đều là dược liệu.

Hai người lại đi theo con chim trắng kia hơn 100 trượng nữa thì mới dừng lại.

Lúc này, bọn họ đã chạy đến một bãi đã dày đặc, hai bên mặt đất đều là những

măng đá cao vót, phía trên cũng có một lượng lớn thạch nhũ sắc bén, xen kẽ lẫn

nhau như răng lược, chỉ có một ít khe hở chật hẹp là có thể trở thành lối đi.

Hai người cố gắng chen vào nơi sâu bên trong bãi đá này, sau đó liền nhìn thấy

con chim trắng kia đang dừng ở một góc trong bãi đá, nó đang bay vài vòng

quanh một bóng đen.

Sở Hi Thanh thấy thế thì hơi ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Lục Loạn Ly với

ánh mắt khó hiểu: “Con linh điêu này chạy đi tìm thuốc cơ mà?”

Bóng đen trước mắt hắn, thế mà lại là một người.

Đây là một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, thân thể cao

lớn giống như gấu, tóc thô cứng như sắt, mặt vuông vai to, cằm yến râu hùm,

sắc mặt lại hơi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, quần áo trên

người dính đầy máu.

“Tất nhiên là tìm thuốc, linh điêu chạy đến nơi này, chứng tỏ trên người kẻ này

có thuốc.”

Lục Loạn Ly mở bọc hành lý ở bên cạnh người đàn ông trung niên kia ra, quả

nhiên là bên trong có mấy bình sứ và rất nhiều dược liệu.

Hai mắt của Sở Hi Thanh không khỏi co rụt vào, hắn nhìn thấy hai cây Dương

Dương Thảo ở trong bọc hành lý này.

Lục Loạn Ly thì lại nhìn người đàn ông trung niên trên đất với ánh mắt suy tư:

“Còn nữa, ta biết người này, hắn là phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, Thiết Tiếu

Sinh.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 49: Thăng cấp


Bên trong bãi đá, Sở Hi Thanh đã rửa vết thương và thay thuốc cho Thiết Tiếu

Sinh.

Lục Loạn Ly cũng cho Thiết Tiếu Sinh uống chút nước pha với một tấm phù.

Nếu như là ở xã hội hiện đại, Sở Hi Thanh nhất định cho rằng nữ nhân này là

bọn giang hồ bịp bợm.

Nhưng ở thế giới này, các loại lực lượng thần kỳ như vậy đều tồn tại.

Sau khi uống một bát nước có phù của Lục Loạn Ly, tình hình của Thiết Tiếu

Sinh đã khá hơn nhiều, hắn không còn sốt cao như trước nữa.

Sở Hi Thanh lại chém một măng đá xuống, dùng cương đao điêu khắc, chế tác

thành một cái bát đá, sau đó bắt đầu mày mò đám dược liệu.

Hắn nghiền nát tất cả các loại tài liệu phụ, sau đó thả từng cái vào trong bát đá.

Sở Hi Thanh lại không chút do dự nào mà lấy Dương Dương Thảo của Thiết

Tiếu Sinh ra.

Tuy rằng không nói mà lấy là không đúng, nhưng chuyện gấp phải tòng quyền.

Chỉ có tu vị của Sở Hi Thanh tăng lên, hắn mới có thể có càng nhiều lực lượng,

cũng có thể đảm bảo tính mạng của người này.

Chờ đến khi Thiết Tiếu Sinh tỉnh táo lại, Sở Hi Thanh lại trả bạc cho đối

phương cũng không muộn.

Khi Dương Dương Thảo bị hắn mài thành mảnh vụn, rồi ném vào trong bát đá,

nhất thời có một đám lửa bùng lên.

Dương Dương Thảo có dược tính chí dương, sau khi kết hợp với các loại tài liệu

phụ, nhất thời tỏa ra nhiệt độ kinh người.

Ngay khi Sở Hi Thanh lo lắng thuốc này sẽ bị đốt sạch, ngọn lửa này lại từ từ

tản đi, để lộ một chút nước thuốc màu hồng ngọc ở bên dưới, nó óng ánh long

lanh, còn có mùi thơm ngát của thảo dược.

Sở Hi Thanh vừa nhìn về phía bảng hệ thống của mình, lại nhìn chằm chằm vào

ba chữ Dưỡng Nguyên Công.

Một đoạn tin tức hoàn toàn mới xuất hiện ở trong đầu của hắn: Ngươi nắm giữ

bí dược tầng thứ hai của Dưỡng Nguyên Công, nguyên công lại chưa viên mãn,

có dùng hai điểm võ đạo để tăng nguyên công lên viên mãn không?

Hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, không chút do dự nào mà chọn ‘có’.

Ngay sau đó, một luồng nguyên lực ấm áp đã sinh sôi ở trong cơ thể hắn, sau đó

lại tản ra toàn thân.

Dưỡng Nguyên Công tầng thứ nhất phải bốn ngày nữa mới viên mãn, chỉ trong

chớp mắt này, nó đã hoàn toàn viên mãn rồi.

Trong đầu Sở Hi Thanh lại xuất hiện một đoạn tin tức: Xin mời dùng bí dược.

Lúc này, hắn cầm bát đá lên, uống một hơi cạn sạch.

Chỉ một lát sau, nguyên lực đang từ từ bình lặng ở trong cơ thể Sở Hi Thanh, lại

bắt đầu dâng trào một lần nữa.

Trái tim của hắn thì đang đập ‘ầm ầm’ như muốn nổ tung, máu tươi toàn thân

như sắp phun trào, toàn thân đều nóng như thiêu.

Sở Hi Thanh còn cảm thấy tất cả xương cốt trong cơ thể mình đều ngứa ngáy,

hình như có thứ gì đó ở trong xương của hắn đang muốn phá phong ấn ra ngoài,

rồi trộn lẫn với chân nguyên của hắn.

“Hả?” Lục Loạn Ly vốn đang tĩnh tọa để tu dưỡng, khôi phục nguyên lực.

Lúc này, nàng vô cùng kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Sở Hi

Thanh.

Đây là dấu hiệu khi huyết mạch thức tỉnh, rõ ràng là nguyên công của tên này

vẫn kém một đường cơ mà, tại sao lại có thể đột phá vào lúc này.

Nhưng đối với hai người mà nói, thì đây đúng là một chuyện tốt.

Đao của Sở Hi Thanh vốn rất nhanh, một khi Dưỡng Nguyên Công đột phá lên

tầng hai, không chỉ lực lượng tăng nhiều, mà tốc độ đao và lực phản ứng cũng

tăng vọt thêm mấy phần.

Lúc này, nàng lắc mình một cái, đi đến bên người Sở Hi Thanh để hộ pháp cho

hắn.

“Huyết mạch của ngươi đang mở phong ấn, tốt nhất là duy trì vận công, tĩnh

tâm tâm khí, nhẫn nại một lúc là sẽ qua.”

Sở Hi Thanh lại cảm thấy như bị dày vò, loại ngứa ngáy và đau đớn từ trong

xương kia khiến cho hắn khó có thể nhẫn nại, có thể nói là sống một ngày như

một năm.

Sau khi hắn nhẫn nại, còn phải phân tâm đi vận chuyển Dưỡng Nguyên Công.

Cũng may loại cảm giác vừa đau vừa ngứa kia chỉ kéo dài một thời gian ngắn,

khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh liền từ từ khôi phục lại.

Lúc này, trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia, đã phát sinh biến hóa.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Cửu phẩm hạ (siêu)

Võ đạo: Truy phong đao pháp tàn thức (tầng hai).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng một).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng hai).

Điểm võ đạo: 30.

Thiên phú: Ưng Nhãn, Truy Phong Trục Điên Chi Thủ (nhất giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, Nhai Tí.

Tuổi thọ: 29 ngày.

Ngoại trừ Dưỡng Nguyên Công ra, Truy phong đao pháp tàn thức của Sở Hi

Thanh cũng lên tầng thứ hai, tuổi thọ thì lại đạt được 29 ngày.

Thật ra thì lý giải và độ thuần thục của Sở Hi Thanh với Truy phong đao pháp

đã đến giới hạn.

Theo Dưỡng Nguyên Công tăng lên, tự nhiên Truy phong đao pháp cũng tăng

lên tầng thứ hai.

Còn về phần tuổi thọ, Sở Hi Thanh cho rằng là vì sức mạnh thuần dương trong

cơ thể mình đã tăng lên.

Đáng tiếc là không tăng được bao nhiêu, tuổi thọ vẫn không đủ một tháng.
 
Back
Top Bottom