Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 370: Tám trăm Tuyển Phong (4)


Thiết Cuồng Nhân nói tiếp: “Không giải quyết được kẻ này, Thiết Kỳ Bang

chúng ta như một con rắn bị đóng đinh bảy tấc, không thể mở rộng, khiến cho ta

đứng ngồi không yên. Hơn nữa, Thiết Kỳ Bang chúng ta đấu với Long gia lâu

như vậy, vẫn không có tiến triển gì, cũng nên phá vỡ cục diện này rồi.”

“Người đâu, treo cờ Chiêu binh đi! Truyền mệnh lệnh của ta, trong vòng nửa

ngày, ta muốn nhìn thấy ba ngàn bang chúng ở thượng hạ du, hai vạn huynh đệ

các nghề nghiệp khác, ít nhất ba trăm chiếc thuyền, 150 cái trọng nỏ, tất cả đều

phải tụ tập ở bến tàu!”

Lâm Thạch nhất thời lấy làm kinh hãi: “Kỳ chủ, xin hỏi ngươi đây là?”

“Tạo uy cho tiểu Sở thôi!” Khóe môi Thiết Cuồng Nhân cong lên: “Ngươi nói

đúng, ô dù lớn nhất của Tây Sơn Đường chính là đám thế gia trong quận Tú

Thủy. ta cũng không thể cho hắn mượn binh rồi ngồi yên mặc kệ được, ít nhất

cũng phải ra vẻ hung hăng dọa người cho đám ngươi kia xem.”

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch không khỏi hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn không chỉ không khuyên được Thiết Cuồng Nhân, trái lại còn làm cho vị

này không tiếc giá nào, được ăn cả ngã về không.

c* li và thuyền công trên thượng hạ du của quận Tú Thủy này đều rất cảm kích

ơn đức của Thiết Cuồng Nhân, kích phục hắn như thần.

Nhưng nếu sử dụng quá nhiều lần, thì khó tránh khỏi có người sinh lời oán hận.

“Đến uống rượu đi!” Lúc này, Thiết Cuồng Nhân lại gắp rau cho Lâm Thạch:

“Tuy rằng ta chỉ mới gặp mặt tiểu Sở này vài lần, quen biết chưa đến nửa năm,

nhưng lại rất hiểu cách làm người của hắn. Tâm tính của hắn cẩn thận hơn

tưởng tượng của ngươi nhiều, cũng không phải là loại kiêu hùng coi mạng của

các huynh đệ như cỏ rác. Hai trận chiến ở Hỏa Cốt Quận và Tri Vị Cư, lại có thể

nhìn thấy hắn có trí tuệ và dũng khí can đảm thế nào, vì thế nên ta tin tưởng

hắn!”

Thiết Cuồng Nhân lại cầm ly rượu lên, cụng chén với Lâm Thạch một cái: “Yên

tâm, ta đã có chuẩn bị ở sau rồi, dù hắn không thể lấy được trấn Tây Sơn, thì

các huynh đệ của Tuyển Phong Đường vẫn có thể rút lui như thường. Bởi vậy,

ngươi và ta chỉ cần yên tâm chờ đợi ở đây là được, cứ chờ tin tốt của Sở Hi

Thanh thôi!”

. . .

Lúc này, tướng sĩ của Tuyển Phong Đường đang mặc khôi giáp xếp thành đội

ngũ chỉnh tề, hành quân trên con đường đi đến trấn Tây Sơn.

Tuy rằng bọn họ xuất thân từ bang phái giang hồ, nhưng có khí thế như quân

ngũ, so với Thiên Bình Quân thì còn tinh nhuệ hơn rất nhiều.

Sở Hi Thanh thì lại đứng ở bên đường, mắt nhìn thiếu niên cao lớn ở trước mắt

với vẻ đầy hàm ý.

Đó chính là Chu Lương Thần!

Hai tháng rồi không gặp mặt, thân hình và khung xương của Chu Lương Thần

đã phát triển kinh người, không chỉ cao hơn trước nửa cái đầu, mà vai cũng rộng

hơn rất nhiều.

Toàn thân hắn như một con gấu ngựa, đã có chút khí thế uy vũ của Chu Hùng

Bá.

Da thịt của Chu Lương Thần cũng biến thành đen, bên môi còn có thêm chút ria

mép, ngũ quan thì càng lạnh lùng hơn, tựa như một bức tượng đá.

“Nhìn qua như biến thành người khác vậy, trước kia ngươi rất thanh tú, bây giờ

lại như một con gấu đen.”

Sở Hi Thanh ‘chậc chậc’ hai tiếng, vẻ mặt hơi khó hiểu: “Sao ngươi lại đến

đây? Là muốn tìm ta đánh nhau sao? Vậy ngươi phải chờ một ngày rồi, chờ ta

xử lý chuyện trong tay xong đã.”

Chu Lương Thần lại khoanh tay trước ngực, trong mắt hàm chứa chờ mong:

“Đúng là ta muốn giao thủ với ngươi một lần nữa, nhìn xem hạng 92 và hạng 60

trên Thanh Vân Bảng chênh lệch nhau thế nào, vì thế nên đã mua tin tức từ chỗ

Ngô Mị Nương.”

Hơn một tháng trước, Chu Lương Thần đã tu luyện được công pháp gia truyền

của gia tộc.

Tu vị của hắn cũng đã lên bát phẩm, đồng thời cũng được leo lên hạng 92 trên

Đông Châu - Thanh Vân Bảng.

“Có điều, ta cũng đang tìm công việc, nghe Ngô Mị Nương nói, Thiết Kỳ Bang

định thành lập một cái hương đường cho ngươi, trực tiếp thăng ngươi lên làm

đường chủ?”

Sở Hi Thanh nghe vậy lại hơi sững sờ: “Tìm công việc? Ý của người là muốn

làm việc cho ta?”

Cũng chính là đến làm thủ hạ của hắn?

Đường đường là con trai trưởng của Chu gia, lại chạy đến làm tiểu đệ của hắn?

“Chu gia chúng ta có quy củ, con cháu đích mạch ở trước lục phẩm thì không

được dựa vào sức mạnh của gia tộc, ngoại trừ bí dược ra. Tất cả pháp khí, chiến

đồ vân vân, đều phải tự kiếm tiền mà xài.”

Chu Lương Thần có hơi bất đắc dĩ mà sờ sờ mũi: “Ta nghĩ rằng, đằng nào cũng

phải tìm một công việc để nuôi bản thân, chẳng bằng đi làm thủ hạ cho ngươi

còn hơi. Dù sao Sở Hi Thanh ngươi cũng là một trong những người Chu mỗ

khâm phục nhất, hiệu lực ở dưới trướng ngươi thì ta cũng tình nguyện.”

Sau đó, cằm hắn khẽ nhếch: “Với thực lực của ta, làm một chức đàn chủ ở dưới

trướng ngươi cũng không quá đáng chứ?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi thấy đau đầu, lòng thầm nói thực lực của

Chu Lương Thần đúng là rất đủ, thậm chí là thừa.

Bang quy của Thiết Kỳ Bang cũng không khác mấy bang phái giang hồ khác là

bao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 371: Tám trăm Tuyển Phong (5)


Từ Thiết Cuồng Nhân và Thiết Tiếu Sinh, bên dưới còn có ba loại đầu mục là

đường chủ, đàn chủ, hương chủ.

Hương chủ rất dễ hiểu, là một tiểu đầu mục bình thường dẫn sáu bảy thuộc hạ

dâng hương cho “Trung Nghĩa Trường Sinh đại đế”, vì thế nên được gọi là

hương chủ, bình thường thì chỉ cần có tu vị cửu phẩm là có thể đảm nhiệm

được.

Nếu như là những đường tinh nhuệ của Thiết Kỳ Bang như Tuyển Phong

Đường, Tú Thủy Đường, Cổ Thị Đường, và Thiết Kỳ Đường trực thuộc Thiết

Cuồng Nhân, thì phải có tu vị bát phẩm mới được.

Đàn chủ thì quản lý nhiều người hơn, khi dâng hương cho “Trung Nghĩa

Trường Sinh đại đế” thì sẽ phải mờ đàn, nên được gọi là đàn chủ.

Tầng cấp này không có thực lực bát phẩm thượng hay thậm chí là thất phẩm hạ,

thì không khống chế được.

Sau đó là đường chủ, phải có một tòa đại sảnh, mới có thể thu nạp mấy trăm

người, vì thế gọi là hương đường chi chủ, hay là đương chủ.

Thiết Kỳ Bang có mười hai đường chủ, còn năm đại đường khẩu trực thuộc

tổng đà, đại đa số người đều có tu vị thất phẩm thượng, chỉ có bốn người đạt

đến lục phẩm hạ.

Tuy rằng tu vị của Chu Lương Thần chỉ có bát phẩm hạ.

Nhưng hắn là nhân vật ở trên Thanh Vân Bảng, thiên phú rất mạnh, pháp khí và

chiến đồ cũng nhiều, sức chiến đấu vượt cấp. Dù gặp phải võ tu thất phẩm hạ thì

cũng có thể chống lại một phen, đủ để đảm nhiệm chức vụ đàn chủ.

Vấn đề ở đây là, tên này chính là con trai trưởng của Chu gia, nếu như bị

thương, hoặc là gặp bất trắc gì đó khi đang tranh đấu giang hồ, thì hắn biết ăn

nói thế nào với Chu gia?

Ánh mắt Sở Hi Thanh hiện lên tia do dự chần chờ: “Ngươi muốn làm việc dưới

trướng ta, tất nhiên là ta cầu còn không được. Nhưng vấn đề là Chu thúc và mẹ

ngươi có biết chuyện này hay không?”

Hắn vừa mới nói lời này xong, liền cảm thấy không thích hợp, có thể sẽ có hiệu

quả trái ngược.

Quả nhiên, Chu Lương Thần nhất thời cau mày: “Ta muốn làm việc ở đâu là

chuyện của ta, hỏi bọn họ làm cái gì?”

Sau đó hắn nhìn một đám bang chúng đằng đằng sát khí, võ trang đầy đủ ở sau

lưng Sở Hi Thanh, hai mắt lập tức sáng ngời: “Đây là nhân mã Tuyển Phong

Đường của Thiết Kỳ Bang? Các ngươi đây là muốn đi đánh nhau ở đâu? Cho ta

đi với.”

Sở Hi Thanh càng đau đầu hơn.

Hắn đang nghĩ nên từ chối như thế nào, Chu Lương Thần ở đối diện bỗng nhiên

vung kiếm chém qua.

Con ngươi của Sở Hi Thanh co rụt lại, tay phải lóe lên như ánh sáng, lại như

chớp giật, để lại một mảnh tàn ảnh.

Coong!

Theo một tiếng vang trầm thấp, thân hình của Sở Hi Thanh bỗng nhiên trượt lùi

về sau đến hơn một trượng, nhưng hai hắn tay của hắn vẫn kẹp chặt lấy thanh

trọng kiếm của Chu Lương Thần, khiến cho nó không để nhúc nhích chút nào.

“Trục Điện Chỉ?”

Chu Lương Thần lấy làm kinh hãi, ánh mắt càng thêm kính phục, càng thêm

cuồng nhiệt.

Chỉ vẻn vẹn hai tháng không gặp mặt, không ngờ thực lực của Sở Hi Thanh đã

tiến bộ đến mức này!

Đối phương chỉ dùng ngón tay mà đã có thể đỡ được kiếm của hắn!

Quả nhiên, không hổ danh là thiếu niên anh kiệt số một Đông Châu!

Ở dưới trướng người như vậy, mới có thể mài giũa kiếm đạo của hắn!

Cũng chỉ có nhân vật như Sở huynh, mới có thể làm cho hắn chịu phục, để cho

hắn đi theo.

“Ta vốn muốn để ngươi nhìn thấy thực lực và kiếm pháp của ta bây giờ, khiến

cho Sở huynh không cần lo lắng cho ta. Nhưng thực lực hiện giờ của Sở huynh

lại càng làm cho ta bất ngờ.”

Mặt Chu Lương Thần không cảm xúc, thu kiếm vào vỏ: “Chu mỗ nhất định

phải làm đàn chủ dưới trướng ngươi. Nếu như ngươi không muốn, vậy ta liền đi

theo ngươi như hình với bóng, mãi cho đến khi ngươi đồng ý mới thôi!”

Hắn ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ ta đã quyết đi theo ngươi rồi: “Sống chết có

số, giàu có nhờ trời! Nếu như có ngày ta chết trong tranh đấu giang hồ, thì đó là

số của Chu mỗ, không quan hệ gì với Sở huynh ngươi! Cha mẹ ta là người hiểu

rõ đạo lý, sẽ không làm khó Sở huynh ngươi.”

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm giật mình, kiếm pháp của Chu Lương Thần đã tiến

bộ rất nhiều.

Theo như hắn biết, kiếm pháp của Chu gia chú trọng vào ý chứ không trọng

thuật.

Công pháp gia truyền mà con cháu đích tôn tu luyện, được gọi là Cuồng Hải Cô

Chu.

Chú ý chỉnh là đi ngược dòng bên trong sóng biển dâng trào, nhìn thấy chân lý

của võ đạo ở bên trong nghịch cảnh và nguy nan.

Mà lúc này, kiếm ý của Chu Lương Thần đúng là đã có vài phần ý vị chống lại

thiên địa như thuyền nhỏ đi giữa sóng biển điên cuồng.

Kiếm pháp và thiên phú của Chu Lương Thần, không chỉ xếp thứ 92 trên Thanh

Vân Bảng!

Sở Hi Thanh lại chắp tay sau lưng, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngươi muốn đi theo ta

cũng được, nhưng sau này ta vẫn phải hỏi ý của Chu thúc. . .”

Hắn nói đến chỗ này, thì một đại hán thân hình cao lớn, to khỏe như trâu cưỡi

chiến mã chạy như bay đến.

Đó là đường chủ Cổ Thị Đường của Thiết Kỳ Bang, Thiết Ngưu - Giả Đại Lực.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 372: Tám trăm Tuyển Phong (6)


“Mười lăm dặm phía trước, chính là trấn Tây Sơn!”

Sắc mặt Giả Đại Lực vừa đen vừa âm trầm, hắn liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một

cái, trong mắt ngậm lây vẻ căm ghét và lạnh lùng.

“Ngươi muốn đánh thế nào? Đừng bảo là chờ nước đến chân mới nhảy, để các

huynh đệ chạy đến đây mà vẫn chưa có chuẩn bị gì nhé?”

Giả Đại Lực vốn cũng không chán ghét người này, thậm chí còn có vài phần

cảm kích.

Trận chiến ở Tri Vị Cư đêm hôm đó, người này đã thể hiện nhiều mặt như dũng

cảm kiên nghị. . . quả thật là làm cho người ta ấn tượng. Hơn nữa lại có ơn cứu

mạng với sư thúc Thiết Tiếu Sinh của hắn.

Vấn đề là người này vừa mới gia nhập Thiết Kỳ Bang, Thiết Cuồng Nhân liền

cho người này ngồi lên vị trí cao như đường chủ, địa vị sánh ngang với hắn!

Thử hỏi một đám đường chủ của Thiết Kỳ Bang, có người nào là không phải

một quyền một cước, một đao một kiếm đánh ra để leo lên chứ? Tất cả mọi

người đều có công huân tại người.

Tuy rằng danh tiếng của Sở Hi Thanh rất lớn, nhưng lại không có công trạng gì!

Sao xứng với địa vị đường chủ?

Chỉ bởi vì Sở Hi Thanh xếp hạng 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng? Chỉ

bởi vì hắn cứu mạng sư thúc Thiết Tiếu Sinh? Thiết Ngưu - Giả Đại Lực hắn

cũng từng leo lên Danh Hiệp Bảng đây! Cũng từng sóng vai chiến đấu với Thiết

Tiếu Sinh đây!

Đặc biệt là những câu nói mà Sở Hi Thanh nói với Thiết Cuồng Nhân ngày hôm

nay, càng làm cho hắn không thích.

Dùng 800 nhân mã mà đã muốn san bằng Tây Sơn Đường, chém đầu Lưu Định

Đường xuống, thực sự là chuyện cười!

người nói nói phét không biết ngượng, vừa nhìn đã biết là không đáng tin cậy.

Hết lần này đến lần khác mà Thiết Cuồng Nhân lại tin tưởng giọng điệu khoe

khoang khoác lác của kẻ này, không chỉ sai tên khốn này chỉ huy tám trăm bang

chúng của Tuyển Phong Đường đi thảo phạt Tây Sơn Đường, mà còn sai hắn đi

theo, bảo hắn nghe lệnh, không được trái lệnh của tên này.

Thật ra thì Giả Đại Lực không muốn đi theo, nhưng đầu tiên là không dám cãi

lời sư thúc. Thứ hai là lo tên này đưa các huynh đệ Tuyển Phong Đường vào

trong hố.

“Tiểu đệ đang có ý đó!’

Sở Hi Thanh nhanh chân đi về phía một khối đá xanh lớn ở bên ven đường.

Hắn đem bản đồ trải xuống mặt hòn đá: “Tất cả đàn chủ trở lên của Tuyển

Phong Đường đến đây nghị sự!”

Giọng nói của hắn rất lớn, truyền khắp trước và sau đội ngũ.

Tuyển Phong Đường của Thiết Tiếu Sinh có tổng cộng mười vị đàn chủ, ba vị

phó đường chủ.

Trong đó có một vị đường chủ đi theo Thiết Tiếu Sinh đến châu thành, còn

mười hai người còn lại đang giục ngựa đi đến bên cạnh hòn đá xanh.

Sở Hi Thanh âm thầm thán phục, Tuyển Phong Đường này không hổ danh là

một chi binh mã mạnh mẽ nhất của Thiết Kỳ Bang.

Mười vị đàn chủ này, tất cả đều có thực lực thất phẩm hạ. Hai vị phó đường chủ

lại có thu vị thất phẩm thượng.

“Nói đi, ngươi chuẩn bị đánh như thế nào?” Thiết Ngưu - Giả Đại Lực khoanh

tay trước ngực, cười gằn nhìn Sở Hi Thanh: “Ta có thể đảm bảo, hơn 800 người

chúng ta còn chưa tiến lại gần trấn Tây Sơn, thì đã có một phần ba người bị Lục

phiến môn bắt đi rồi, nói không chừng ngay cả ta cũng bị bắt vào lao ngục ngồi

vài ngày.”

Hắn cũng có án cũ ở trong nha môn.

Tuy rằng quan phủ không có chứng cứ để định tội hắn, nhưng nếu như đám

người kia muốn bắt hắn vào ngồi lao một hai ngày thì vẫn có cớ.

Cũng không thể trực tiếp giết quan tạo phản, đúng không?

“Lục phiến môn đúng là một rắc rối.” Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Tuy nhiên, đặc

sứ Bạch Hổ Đường của Lục phiến môn vẫn còn đang ở trong nha môn. Đây là

một cơ hội hiếm có, trước khi ta đến thì đã bàn bạc với Cuồng thúc rồi, bọn họ

sẽ không rảnh để quan tâm đến chúng ta.”

Giả Đại Lực nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó vẫn cười gằn như cũ: “Như vậy

ngươi muốn tấn công trấn Tây Sơn thế nào? Lưu Định Đường nhất định đã nhận

được tin tức rồi, hắn đã bày trận ở trong trấn để đón địch rồi. hắn không chỉ có

người đông thế mạnh, mà còn có hơn chín mươi cái Tứ tí trọng nỏ ở trong trấn,

lần trước chúng ta đã bị thiệt lớn.”

Sở Hi Thanh thầm nói, uy lực của Tứ tí trọng nỏ này đúng là rất lớn, ngoại trừ

Giả Đại Lực có tu vị lục phẩm hạ ra, thì tất cả mọi người ở nơi này đều không

chống đỡ được.

Tuy nhiên. . .

“Ai nói ta muốn tấn công trấn Tây Sơn?” Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên:

“Lưu Định Đường có căn cơ thâm hậu, mạnh mẽ tấn công là tuyệt đối không

thể! Lần này, chúng ta không ngại sử dụng mưu kế, vây thành đánh viện binh.”

Sở Vân Vân ở bên cạnh, vẻ mặt vẫn yên lặng như cũ.

Nhưng khi nàng nghe thấy mấy lời này, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh

một cái. Lòng thầm nói cái tên này lại còn biết binh pháp? Là vì tổ phụ của hắn

sao?

Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Giả Đại Lực phản đối, ý trào phúng trong mắt càng đậm hơn: “Vây thành đánh

viện binh? Lưu Định Đường còn có thể mặc kệ sào huyệt của mình mà đi cứu

nơi khác sao? Nực cười!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 373: Tám trăm Tuyển Phong (7)


“Nhưng nếu như chúng ta tấn công nơi này thì sao?”

Sở Hi Thanh chỉ chỉ vào một nơi ở trên bản đồ, đó là hai mảnh khe lõm ở phía

tây nam của Tây Sơn.

“Tám trăm khoảnh ruộng ‘Anh Ma’ của quận úy Thẩm Chu! Nơi này là một

trong những nơi quan trọng của Thẩm gia, chúng ta phóng hỏa đốt ruộng này,

ngươi nói Lưu Định Đường có đi cứu hay không? Còn nữa, Thẩm gia còn buôn

bán nhân khẩu, kinh doanh và buôn lậu hàng cấm, nơi này có mười mấy kho

hàng của bọn họ, giá trị không thể đo lường.”

Giả Đại Lực ngây người một trận, hai mắt từ từ sáng rực lên: “Đúng là có thể

thử một lần! Thẩm Chu để Lưu Định Đường trấn giữ ở đây, chính là để Lưu

Định Đường chăm sóc tài sản và gia nghiệp của hắn!”

Hắn phát hiện Sở Hi Thanh cũng không phải kẻ chỉ biết nói mồm.

Anh Ma là một loại linh thảo cấp thấp, có người chế biến thành thuốc lá, là một

loại chất gây nghiện.

Khi nghiện thứ này, nước mắt nước mũi tùm lum, tay chân yếu ớt uể oải không

sức lực. Giống như đao sắc kề phía trước, báo hổ ở phía sau, chỉ có thể cúi đầu

nhận lấy cái chết.

Bởi vậy, khi thái tổ Đại Ninh khai quốc, đã ban bố sắc lệnh nghiêm cấm các nơi

trong thiên hạ trồng trọt Anh Ma, mà hút thuốc lá Anh Ma.

Đến ngày hôm nay, lệnh cấm này đã được nới lỏng hơn nhiều. Tuy nhiên, Thẩm

Chu vẫn không dám trồng trọt Anh Ma một cách quang minh chính đại, vì thế

hắn chọn nơi hoang toàn vắng vẻ và yêu thú hoành hành như Tây Sơn.

Giả Đại Lực lập tức cau mày: “Nhưng nếu như vậy, chỉ sợ quận binh ở dưới

trướng Thẩm Chu cũng sẽ liều mạng với chúng ta.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Nếu như chúng ta trực tiếp tấn công trấn Tây

Sơn, chẳng lẽ bọn họ không đánh chúng ta? Hơn nữa, ta biết địa hình chung

quanh đây, nếu như quận binh muốn cứu ruộng Anh Ma của Thẩm Chu, tất phải

đi qua khe núi này.”

Hắn bỗng nhiên rút đao, cắm xuống bản đồ ở bên dưới: “Địa hình ở nơi này,

một người giữ ải vạn người không thể đi qua! Nếu như bọn họ dám đến, Sở mỗ

và Giả huynh sóng vai chiến đấu, đủ để giết cho bọn họ sợ hãi!”

Hai tay hắn siết chặt, cảm ứng Linh sát Nhai Tí trong cơ thể, vô cùng tự tin và

tràn đầy chiến ý.

Giả Đại Lực thì lại choáng váng, quận binh cũng có vài ngàn ngươi mà!

Hai người bọn họ đánh kiểu gì? Tuy rằng hắn có tu vị lục phẩm hạ, nhưng dù có

đánh đến khi chết vì mệt, thì cũng không thể giết được nhiều người như vậy.

Hơn nữa, không phải là đối phương không có cao thủ.

. . .

Giả Đại Lực không đoán sai, khi Sở Hi Thanh suất lĩnh 800 tinh nhuệ của

Tuyển Phong Đường đi đến gần ba mươi dặm quanh trấn Tây Sơn, thì Lưu Định

Đường đã nhận được tin tức.

Lúc này, vị đường chủ Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang này đang ở trong

Tú Phương Lầu, thần thái nhàn nhã uống trà nghe ca múa.

Phía trên của bọn họ còn đang treo một người.

Đó là một thiếu nữ gần như tr*n tr**ng, nàng chỉ mặc mỗi cái yếm, trên người

còn có vài chục vết roi đẫm máu.

Nàng bị trói tay treo ở trên xà nhà, không ngừng đong đưa.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, chẳng quan

tâm đến bên ngoài, chỉ là lông mi thỉnh thoảng hơi run lên.

“Thiết Kỳ Bang, Tuyển Phong Đường?”

Lưu Định Đường cầm chén trà lên, cười nhạo một tiếng: “Ngươi nói là thật hay

giả, bọn họ chỉ có 800 người? Một chút nhân mã như vậy, chạy đến đây để chịu

chết sao? Thậm chí ngay cả Thiết Tiếu Sinh cũng không đến?”

Hắn vừa nói xong lời này, đám bang chúng của Hải Thanh Bang ở đây đều cười

ầm lên.

“Một ít người như vậy, còn không đủ để lão tử chém!”

“Chúng ta mới mua hai mươi cái trọng nỏ, có thể để chúng phát huy tác dụng

rồi. Lần này, bọn họ sẽ không vào được cửa thành luôn.”

“Vẫn là để bọn họ đi vào đi, rồi một lưới bắt sạch bọn họ.”

Nụ cười của Lưu Nhược Hi lại trở nên lạnh lùng: ‘Vì thế ta mới nói, ngươi xác

định tin tức này là thật? Đừng để đến lát nữa lại có một đám nhân mã khác của

Thiết Kỳ Bang, khiến cho chúng ta trở tay không kịp. Minh tu sạn đạo,ám độ

trần thương.” (chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai ngờ được)

Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương phát sinh ở Thục Châu vào mười bảy ngàn

năm trước, nhờ đó Vệ thái tổ đoạt được thiên hạ, khai sáng triều Đại Vệ truyền

thế ba ngàn năm.

Trước mặt Lưu Định Đường là một nam tử mặt đen khoảng tầm bốn mươi tuổi.

Thần sắc hắn bĩnh tĩnh, một mực cung kính: “Sao thuộc hạ dám lấy tin tức chưa

được chứng thực, làm bẩn lỗ tai của đường chủ chứ? Thuộc hạ đã sắp xếp người

nhìn chằm chằm vào năm đại đường khẩu trực thuộc tổng đà và hai mười hai

đường khẩu khác kia, chỉ còn có chút gió thổi cỏ lay là sẽ không giấu được

thuộc hạ.”

“Thuộc hạ có thể xác định mấy ngày gần đây mười bảy đường khẩu của Thiết

Kỳ Bang đều không có hành động khác thường nào, không có dấu hiệu điều

động nhân mã, mà việc này cũng được bạn tốt của thuộc hạ ở trong Cẩm y vệ

xác định. Ngoài ra, thuộc hạ còn điều tra được, người chỉ huy Tuyển Phong

Đường lần này tên là Sở Hi Thanh.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 374: Một địch ngàn


“Sở Hi Thanh?” Trong mắt Lưu Định Đường hiện lên một tia kinh ngạc: “Là

người xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, làm thịt hơn trăm người của Bạch

Vân Trại ở Tri Vị Cư, chính là Sở Hi Thanh đó sao? Hắn đã gia nhập Thiết Kỳ

Bang rồi?”

Nam tử mặt đen thầm nghĩ, người này không gia nhập Thiết Kỳ Bang mới là kỳ

quái, đúng không?

“Đường chủ, dù sao Thiết Cuồng Nhân cũng có ơn cứu mạng với hắn. Hơn nữa,

ta còn nghe nói hai huynh đệ Thiết thị cực kỳ coi trọng hắn, có ý định xây dựng

lại Hỏa Cốt Đường để cho hắn làm đường chủ.”

“Đường chủ?” Lưu Định Đường mỉm cười, vẻ mặt lại tràn đầy xem thường:

“Chỉ là một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch có tu vi bát phẩm hạ mà thôi, vậy

mà cũng xứng ngang hàng với ta? Như vậy thì vì sao vị đường chủ mới nhậm

chứng của Thiết Kỳ Bang này lại muốn tấn công Tây Sơn Đường của ta?”

“Thiết Cuồng Nhân vẫn đang tráng niên, còn chưa đến lúc hồ đồ, hắn không

ngu đến mức phái một tên nhãi chưa dứt sữa đến đây chịu chết chứ.”

Đây cũng là điều khiến cho nam tử mặt đen cảm thấy kỳ quái.

Dù Thiết Cuồng Nhân muốn đánh Tây Sơn Đường, thì Thiết Tiếu Sinh sẽ là lựa

chọn hàng đầu, hoặc là Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch nhiều kinh nghiệm kia,

sao lại để Sở Hi Thanh chủ trì việc này?

“Việc này thì thuộc hạ không biết, có thể là do đám hàng hóa mà đường chủ

mới lấy được ở bến tàu phía đông thành những ngày gần đây? Hoặc là vì đám

người Bạch Vân Trại ở trận chiến Tri Vị Cư. Thiết Cuồng Nhân muốn khai đao

với chúng ta là để mua chuộc lòng trung thành và làm cho thiếu niên thiên kiêu

Thanh Vân Bảng kia hả giận?”

Thật ra thì còn có một loại khả năng.

Cách đây không lâu, hắn đã nhận được một tin tức, Bảo trưởng của con hẻm

giếng đã sai người đến bao tin. Nói là hai huynh muội Sở Hi Thanh, thiên kiêu

Thanh Vân Bảng đã từng xuất hiện ở con hẻm giếng, còn tìm đến nhà của Lưu

Phổ.

Người này đến đây vì cha con Lưu gia?

Nam tử mặt đen lại cảm thấy rất hoang đường.

Trước kia, hắn đã điều tra bối cảnh của cha con Lưu gia, không nghe nói người

này có quan hệ gì với Sở Hi Thanh cả.

Vậy tại sao vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng này lại làm như vậy? Thật sự là khó

hiểu.

Đúng là Tây Sơn Đường bọn họ như thể chân tay với Bạch Vân Trại.

Tuy một nhà là bang phái hắc đạo, một nhà là trộm cướp, nhưng lại là đồng

minh rất thân thiết, cùng nhau khống chế toàn bộ Tây Sơn.

Rất có thể là vì Bạch Vân Trại nên Sở Hi Thanh mới muốn đánh Tây Sơn

Đường.

Nhưng Lưu Định Đường cũng không có ý định tìm hiểu chuyện này.

Hắn cười đắc ý, lại hắt chén nước trà lên trên người thiếu nữ đang bị treo trên

xà nhà.

Nước trà này cũng không nóng, nhưng lại bị bỏ thêm muối.

Thiếu nữ kia rên lên một tiếng, lúc này nàng nghiến chặt răng bạc, thân thể

mềm mại vặn vẹo kịch liệt.

Lưu Định Đường nhìn cảnh này, lại tựa như nhìn một phong cảnh tuyệt vời nào

đó.

“Tuy dung mạo chỉ ở mức trung thượng, nhưng xương lại rất cứng, xem ra vẫn

còn chơi được một thời gian. Tú bà, ngươi phải nhìn kỹ cho ta, lâu lắm rồi ta

không gặp được kẻ nào có như vậy. Ngươi đừng để nàng cắn lưỡi tự tử, chờ ta

giết địch trở về, thì sẽ chơi với nàng tiếp.”

Lưu Định Đường cười to một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy: “Truyền lệnh xuống,

tất cả huynh đệ lên tường thành, chuẩn bị tên và giáp! Còn nữa, giúp ta mời

mấy vị cung phụng của Thẩm gia và Thượng Quan gia đến đây! Mặc kệ bọn họ

đang làm gì, dù là đang ở trên bụng nữ nhân thì cũng phải cút xuống cho ta, ăn

của lão tử, uống của lão tử, giờ thì phải làm việc cho lão tử.”

“Lại cho vài người đi thông báo cho đám thợ sơn ở Tây Sơn, bảo bọn họ mau

cút xuống Tây Sơn cho ta. Tốc độ nhanh một chút! Nếu như không đến trong

vòng một canh giờ, sang năm lão tử sẽ đánh thuế nhiều hơn. . .”

Hắn long hành hổ bộ, khí thế bức người mà đi ra khỏi Tú Phương Lầu, đi về

phía tường thành.

Trấn Tây Sơn vốn không có tường thành gì, chỉ có một tầng tường đất.

Nửa năm trước, vì đề phòng Thiết Kỳ Bang nên Lưu Định Đường đã cải tạo

tường đất này thành tường thành cao ba trượng.

Lúc này, đã có nô bộc của Lưu Định Đường đi lên mặc áo giáo cho hắn.

Khi Lưu Định Đường đi đến đầu tường thành, đã có một đám bang chúng của

Hải Thanh Bang đứng ở trên này. Bọn họ cũng là võ trang đầy đủ, còn có người

đang vận chuyển cung tên và trọng nỏ.

Tuy nhiên, điều khiến Lưu Định Đường nghi ngờ và khó hiểu chính là, hắn

đứng chờ ở tường thành đã lâu, mà mãi vẫn không thấy hình bóng của đám

người Thiết Kỳ Bang đâu.

Địa thế ở ba phương hướng của trấn Tây Sơn đều bằng phẳng, với thị lực của

Lưu Định Đường, đủ để nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài mươi, hai mươi dặm.

Tám trăm Tuyển Phong của Thiết Kỳ Bang lại chậm chạp chưa xuất hiện ở

trong tầm mắt của hắn.

Lưu Định Đường thầm nói không đúng, Tuyển Phong Đường chính là tinh nhuệ

do huynh đệ Thiết Cuồng Nhân chế tạo, huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị cực

tốt, tất cả phương diện đều không kém hơn biên quân ở Bắc vực.

Một đạo nhân mã như vậy, xuất phát từ bến tàu thành đông, nhiều nhất là hai

khắc thời gian là có thể đi đến đầu tường trấn Tây Sơn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 375: Một địch ngàn (2)


“Chuyện gì thế này?” Lưu Định Đường nhìn về phía nam tử mặt đen với ánh

mắt nghi ngờ: “Không phải ngươi nói bọn họ chỉ cách trấn Tây Sơn không đến

ba mươi dặm sao? Còn nữa, vì sao không thấy người của Lục phiến môn có

động tĩnh gì, kỳ quái thật.”

Trung niên mặt đen cũng không hiểu lắm.

Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy một tên ‘thám mã’ ở dưới trướng mình đang

quất ngựa chạy vội đến đây.

Người này đi đến dưới đầu tường thành, liền xuống ngựa cúi đầu, quỳ một

chân: “Khởi bẩm đường chủ, người của Thiết Kỳ Bang đã quay đầu, đi về phía

tây. Ta đi theo một đoạn thời gian, phát hiện bọn họ đang về phía phía Anh Ma

Cốc của Thẩm gia.”

“Anh Ma Cốc?”

Sắc mặt Lưu Định Đường liền thay đổi, hắn bỗng nhiên vỗ lên tường thành một

cái, trong con ngươi hiện lên một tia lăng lệ: “Bọn họ đang tìm đường chết!”

Trung niên mặt đen cũng ý thức được phiền phức.

Quận úy Thẩm Chu rất coi trọng Anh Ma Cốc, mấy trăm vạn lượng bạc thu

nhập hàng năm của Thẩm gia, có hơn một nửa đến từ Anh Ma Cốc này.

Nếu như bên đó xảy ra chuyện, Thẩm gia há có thể không giận đường chủ nhà

mình?

Nhưng đúng lúc này, có một viên tin phù bay từ phía quận thành đến, rơi vào

trong tay trung niên mặt đen.

Sau khi hắn xem nội dung xong, vẻ mặt liền ngẩn ra.

Lần này, Thiết Kỳ Bang thật sự là có chuẩn bị mà đến, bọn họ còn có cả kế

hoạch để ứng phó với Lục phiến môn.

“Chuyện gì vậy?” Lưu Định Đường vừa nói vừa đeo đôi Thiết Thủ vào: “Lại là

tin xấu gì? Nói cho ta nghe một chút!”

“Là Lục phiến môn!” Sắc mặt của trung niên mặt đen đã tái nhợt: “Có người tố

cáo cho đặc sứ của Bạch Hổ Đường, kiện cáo Lý tổng bộ và hai mươi bảy người

khác, xem mạng người như cỏ rác, bắt nạt hành hung vơ vét của bách tính, cấu

kết với tội phạm vân vân, tổng cộng mười bảy tội danh.”

Lưu Định Đường hơi nhướng mày lên, trong lòng cũng biết là lần này không

thể trông chờ vào Lục phiến môn nữa rồi.

Nhưng hắn lập tức cười gằn, hành động này của Thiết Kỳ Bang chỉ có hiệu quả

nhất thời mà thôi. Thật ra chính là uống rượu độc giải khát, tự tìm diệt vong.

Những tội danh này có thể lật đổ Lý tổng bộ hay sao?

Chờ Lục phiến môn sống qua lần này, nhất định sẽ cố hết sức để báo thù Thiết

Kỳ Bang.

Trung niên mặt đen lại nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cuống họng khô

nóng: “Còn có huyện thừa của huyện Tiểu Phổ tố cáo Lý tổng bộ cấu kết với

Cửu Đao Ổ ở Tây Sơn, bọn họ từng hại cả nhà già trẻ của hắn ở trên sông Thần

Tú vào nửa năm trước.”

Tây Sơn có rất nhiều trộm cướp, chứ không chỉ có một nhà Bạch Vân Trại.

Cửu Đao Ổ cũng là một trong số đó, bọn họ có mấy trăm người, thủ lĩnh là Cửu

Bả Đao, ngang dọc hai đường núi và sông.

Lưu Định Đường hơi ngẩn ngơ, sau đó không chút biểu tình mà đi xuống tường

thành.

Hắn thầm nói cái tên huyện thừa kia nhất định là bị Thiết Kỳ Bang sai khiến,

không cần nghi ngờ.

Thiết Cuồng Nhân dám làm như vậy, chứng tỏ là đã có bằng chứng cụ thể.

Vị Thiết Huyết Phù Đồ kia sai người tố cáo đám bộ đầu của Lục phiến môn, tất

nhiên là đang phá hoại quy củ. Nhưng Lý tổng bộ đầu cấu kết trộm cướp, ám

hại quan lại, cũng sẽ khiến cho đám người trong quan trường tức giận.

Vị này rõ ràng là không làm thì thôi, mà làm thì sẽ làm đến cùng!

Người này cũng rất ẩn nhẫn! Rõ ràng đã cầm được chứng cứ, nhưng vẫn chờ

đến tận ngày hôm nay mới tung ra.

Ngay khi Lưu Định Đường đang suy nghĩ phương pháp ứng khó, hắn liền nhìn

thấy một ông lão mặc cẩm bào, trên người đeo đầy vàng và ngọc đang vội vã

chạy về phía hắn.

Sắc mặt người này kinh hoàng, bước chân lảo đảo.

Sau khi đi đến trước mặt Lưu Định Đường, ông lão này lại hiện lên vẻ giận dữ,

khí thế hùng hổ, chỉ thẳng vào mũi Lưu Định Đường mà mắng to: “Ngươi còn

ngây ra đây làm gì! Còn không bảo người của người đi Anh Ma Cốc cứu người?

Nếu như Anh Ma Cốc có chuyện gì, lão phu sẽ hỏi tội ngươi!”

Lưu Định Đường không dám lên tiếng, chỉ vì ông lão trước mắt này là đại

chưởng của của Thẩm gia ở trấn Tây Sơn, cũng là thúc phụ của quận úy Thẩm

Chu.

Trong lòng hắn cũng đang giận không nhịn nổi.

Lần này, Thiết Kỳ Bang và Sở Hi Thanh chỉ huy tám trăm tinh nhuệ Tuyển

Phong Đường kia, đã khiến cho hắn lửa giận ngập trời.

Tên kia. . . là muốn nện bãi của hắn!

. . .

Bên trong Anh Ma Cốc, từng đám từng đám lửa cao ngút trời.

Phòng vệ của Thẩm gia ở Anh Ma Cốc cũng coi như là nghiêm ngặt, không chỉ

có hai vị gia tướng lục phẩm hạ trong giữ ở bên trong cốc, mà còn có đến tận

một ngàn tộc binh đóng quân ở nơi này.

Ngoài ra, còn có một lượng lớn cung nổ quân dụng, thậm chí bọn họ còn có hai

cái máy bắn đá loại nhỏ.

Tuy nhiên, hiển nhiên là đám tộc binh này không thể nào chống đỡ lại tinh nhuệ

Tuyển Phong Đường được Sở Hi Thanh thống lĩnh.

Địa hình của tòa sơn cốc này cũng không thích hợp để phòng ngự.

Tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường đến rất nhanh, rất bất ngờ.

Bọn họ chỉ dùng vẻn vẹn mười mấy hơi thở là đã đánh vỡ hai tòa pháo đài ở lối

vào, rồi giết vào bên trong cốc.

Sau đó trắng trợn tàn sát, trắng trợn phóng hỏa, đốt cháy hết đám ruộng Anh Ma

kia.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 376: Một địch ngàn (3)


Lúc này, trong cốc vẫn còn rất nhiều kẻ địch ngoan cố, bọn họ phòng thủ trong

những tạp viện và các gian phòng ốc ở trong cốc.

Sở Hi Thanh không có ý định giết sạch đám người này.

Hắn đến đây là để vây thành đánh viện binh, nhất định phải giữ thực lực mạnh

mẽ nhất, để ứng phó với quận binh và Tây Sơn Đường.

Mà cưỡng ép tấn công những kiến trúc này, thì Tuyển Phong Đường sẽ có

thương vong.

Chỉ cần những người này không ảnh hưởng đến trận chiến tiếp theo, Sở Hi

Thanh cũng lười quản bọn họ.

Chỉ có nhà kho ở phía bắc Anh Ma Cốc là Sở Hi Thanh không thể buông tha.

Lúc này, trong kho hàng này còn có gần hai trăm tàn quân đang chống đỡ.

Hai vị gia tướng lục phẩm của Thẩm gia cũng lui lại nơi này.

Nhưng tất cả mọi người của Tuyển Phong Đường đều có sĩ khí cao ngất.

Thiết Ngưu - Giả Đại Lực mặc trọng giáp trên ngươi, luôn làm gương cho binh

sĩ mà dẫn đầu giết vào trong kho hàng.

Hắn cũng từng là nhân vật leo lên Danh Hiệp Bảng, sức chiến đấu cực mạnh.

Hai vị võ tu lục phẩm của Thẩm gia phải liên thủ mới có thể miễn cưỡng ép hắn

một bậc.

Tuy nhiên, đám người Tuyển Phong Đường bọn họ cũng sẽ không nói quy củ

giang hồ gì cả.

Đám người Tuyển Phong Đường lập tức lấy mấy trăm cái cung nỏ quân dụng

ra, rồi bắn thẳng về phía ba người bọn họ.

Giả Đại Lực mặc trọng giáp, tuy rằng hắn cũng bị bắn thành con nhím, nhưng

lại không bị thương chút nào cả.

Hai vị gia tướng lục phẩm của Thẩm gia thì lại không dễ chịu, tuy rằng cương

khí của bọn họ mạnh mẽ, nhưng cũng không thể phòng ngực được nhiều tên nỏ

như vậy.

Trong này còn có ‘phá cương tiễn’ phù văn, chuyên dùng để phá cương khí, nó

có thể dễ dàng phá tan cương khí của võ tu.

Chờ đến khi hai ngàn thanh ‘phá cương tiễn’ của bọn họ hết sạch, thì hai võ tu

lục phẩm kia cũng bị thương nặng.

Sau đó, là mười vị đàn chủ và hai vị phó đường chủ đều xông lên, mười hai vị

thất phẩm này thay phiên nhau vây công hai người họ.

Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần, thỉnh thoảng cũng đánh một hai chiêu.

Tuy nhiên, người giải quyết chiến đấu lại chính là Sở Vân Vân.

Đầu tiên, nàng sử dụng ‘Hàng Thần Thuật’(nhưng thật ra là nghĩ vật hóa hình),

‘triệu hoán’ ra một con thần thú hộ vệ. Sau đó lại lấy pháp thuật ‘Hỏa Diễm

Thần Chỉ’ để đánh về phía một vị võ tu lục phẩm trong đó, toàn thân kẻ này lập

tức biến thành một bó được, bị thiêu chết tươi.

Sau khi Sở Hi Thanh giải quyết chiến sự xong, liền lạnh lùng trừng mắt với Sở

Vân Vân.

Cô bé này hơi vượt giới hạn rồi.

Uy lực của pháp thuật vừa rồi, đã gần như là vượt qua thất phẩm!

Tuy nhiên, mọi người ở chung quanh lại không nghi ngờ chút nào!

Một mặt là vị võ tu lục phẩm vừa rồi đã bị thương rất nặng, hai là “Hàng Thần

Thuật” của Sở Vân Vân rất ra dáng, uy thế khiếp người.

Mọi người chỉ âm thầm cảm thán, hai huynh muội Sở gia này đều có thiên phú

trác tuyệt.

Sở Hi Thanh là thiếu niên thiên kiêu xếp hạng 60 trên Đông Châu - Thanh Vân

Bảng thì không cần nhắc đến. Không ngờ Sở Vân Vân này cũng có trình độ cao

như vậy ở trên phương diện “Hàng Thần Thuật”, có thể câu thông thần linh,

triệu hoán ra cả hình và thần, sức chiến đấu đã đạt đến Toan Nghê thất phẩm.

Sau đó, mọi người bắt đầu đẩy bước về phía trước, chỉ nửa khắc thời gian sau,

bọn họ đã cướp sạch toàn bộ mười mấy tòa nhà kho này.

Tất cả người còn dám cầm đao trong tay, thì đều chém chết.

Sở Hi Thanh nhìn thấy một lượng lớn lá Anh Ma ở bên trong, còn có các loại

linh dược ở trên Tây Sơn, ngoài ra còn có da thú, gân thú, răng thú vân vân, có

thể dùng để chế tạo vật tư và quân giới, tất cả đều là hàng cấm.

Tuy nhiên, đáng tiền nhất vẫn là vàng bạc được giấu ở trong này.

Khi Sở Hi Thanh đi vào tòa nhà kho kiên cố nhất, quy mô nhỏ nhất ở nơi này,

thì trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.

Trong này có chỉnh chỉnh tề tề hơn bảy ngàn thỏi bạc ròng là ít nhất, nhìn trông

như một bức tường bạc.

Một thỏi bạc rộng là năm mươi lượng, nơi này tổng cộng là ba mươi lăm vạn

lượng bạc. Ngoài ra, còn có khoảng tầm ba ngàn lượng vàng.

Lúc này, tất cả huynh đệ Tuyển Phong Đường, không ai là không hoan hô như

sấm rền, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Sở Hi Thanh cũng đã khác với nửa

ngày trước.

Ban đầu, bọn họ chỉ cảm thấy kính phục và ngưỡng mộ với Sở Hi Thanh mà

thôi.

Cho đến hôm nay, khi Sở Hi Thanh đến mượn binh, thì rất nhiều người đều có

cảm giác thiếu niên này không đáng tin, chỉ sợ là muốn mang đám huynh đệ

bọn họ xuống hố.

Cho đến giờ phút này, khi bọn họ lấy được Anh Ma Cốc, thì cảm quan của mọi

người đối với Sở Hi Thanh lại trở nên khác biệt.

Vị này thiên phú trác tuyệt, dũng cảm kiên nghị thì cũng thôi, giờ lại còn thông

minh như vậy nữa.

Bảo sao kỳ chủ lại cam lòng lấy vị trí ‘đường chủ’ ra để mời chào vị này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 377: : Một địch ngàn (4)


Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất vui mừng, tuy rằng những chiến lợi phẩm này

còn phải chia sẻ cho tám trăm tướng sĩ của Tuyển Phong Đường. Thiết Cuồng

Nhân và Giả Đại Lực cũng sẽ lấy một phần từ trong số này.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh dự tính mình cũng có thể được chia khoảng 15.000

lượng là ít nhất.

Phần bí dược tầng năm Dưỡng Nguyên Công thứ hai đã có chỗ dựa rồi. . .

Ngay khi Sở Hi Thanh đánh giá đám vàng bạc này, Chu Lương Thần đã đi đến

bên cạnh: “Bên kia có chút chuyện, muội muội ngươi gọi ngươi qua xem một

chút!”

Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, lúc này đi theo Chu Lương Thần về phía kho

hàng ở phía đông.

Sở Hi Thanh phát hiện nơi này thình lình có mười cái hố to. Hố sâu chín trượng,

bốn vách tường bên trong đều là đá tảng, phía trên là song sắt cực lớn.

Làm người ta giật mình chính là, những song sắt và dây xích này phải to bằng

cẳng chân người lớn. Dù là võ tu thất phẩm hạ thì cũng khó có thể bẻ gãy.

Bên trong hố to thì lại phân biệt giam giữ hơn một trăm nam nữ, tổng số tiếp

cận hai ngàn người.

Đã có huynh đệ của Tuyển Phong Đường mở song sắt, thả những người này ra

ngoài.

Trên thân mấy người này đều dơ bẩn ô uế, tanh tưởi nức mũi, thân thể bọn họ

cũng rất suy yếu.

Huynh đệ Tuyển Phong Đường cũng phải che mũi, cố nén cơn buồn nôn, dùng

sọt để đưa bọn họ từ trong hầm ra ngoài.

“Chuyện gì thế?”

Sở Hi Thanh đi đến bên cạnh Sở Vân Vân.

Hắn phát hiện sắc mặt của cô bé này đã âm trầm như nước.

Hai tay của nàng nắm chặt, trong mắt hiện lên một vệt đỏ thẫm.

Sở Hi Thanh nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó hơi cau mày, đi về phía một

người trong số đó.

Đó là một địa hán ngang tàng, râu tóc của hắn không được quản lý, rất dơ bẩn

lại rối tung, bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn. Toàn thân cũng bẩn thỉu không

chịu nổi, quần áo lam lũ.

Không chỉ hai tay hai chân bị xiềng xích gông cùm, mà xương tỳ bà cũng bị

một chiếc đinh lớn xuyên qua, khắp toàn thân phải có hai mươi chiếc Trấn

Nguyên Đinh.

Lúc này, hắn đang dùng một đôi con ngươi đen nhanh đế nhìn Sở Vân Vân,

trong mắt tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ, lại tựa như không thể tin nổi.

Vẻ mặt Sở Hi Thanh yên lặng, nhìn vào b* ng*c của hắn.

Vạt áo của người này mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình xăm như sói đen ở

trước ngực của hắn.

Chu Lương Thần đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, nhìn qua bên kia một chút, sau

đó kinh ngạc nói: “Đây hình như là đồ đằng Bí Chiêu độc nhất của Thần Sách

Đô, thân quân của Bá Võ Vương thì phải? Là đồ đằng do Bá Võ Vương chém

giết tộc chủ tộc Hắc Lang ở phương bắc, cao thủ siêu nhất phẩm Hoàng Cực

Liệt, sau đó dùng máu của hắn để chế tạo đồ đằng này.”

“Chí có người chém giết trên trăm tên địch mới được ban tặng đồ đằng này. Có

người nói đồ đằng Bí Chiêu này rất mạnh mẽ, có thể phối hợp với cực chiêu mà

Bá Võ Vương sáng tạo ra, có thể dễ dàng g**t ch*t kẻ địch có tu vị vượt qua bản

thân mình một cấp.”

Sở Hi Thanh cũng từng nhìn thấy cái đồ đằng này.

Một kỳ Luận Võ Thần Cơ năm ngoái, có một bài văn chương bình xét đồ đằng

Bí Chiêu đứng đầu thiên hạ, đồ đằng này cũng xuất hiện trong bài văn chương

đó.

Hắn liếc mắt nhìn đám nam nữ được cứu lên ở chung quanh.

Phát hiện ra có hơn trăm người bị đóng đinh vào xương tỳ bà giống như vị đại

hán râu quai nón này.

Tuy nhiên, không phải ai cũng đóng Trấn Nguyên Đinh vào toàn thân như vị đại

hán này.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên xuất đao, chặt đứt xiềng xích ở trên người người này,

lại gỡ bỏ đinh trên người đối phương xuống: “Ngươi là người của Thần Sách

Đô? Xin hỏi danh tính của các hạ?”

Đại hán râu quai nón cuối cùng cũng chuyển ánh mắt ra khỏi người Sở Vân

Vân, nhìn nhau với Sở Hi Thanh.

“Trí Quả giáo úy Lý Thần Sơn của Thần Sách Đô!”

Đại hán râu quai nón nửa nằm trên đất, hắn híp mắt, chắp tay với Sở Hi Thanh:

“Lý mỗ thay đồng bào của ta cảm tạ ơn cứu giúp của các hạ, chúng ta sẽ suốt

đời không quên ơn này.”

Trí Quả giáo úy là chức quan thất phẩm thượng.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, Trí Quả giáo úy của Thần Sách Đô, cơ bản đều có

tu vị lục phẩm hạ.

Nhưng với linh cơ và chân nguyên đang tràn ra của người này, cùng lắm thì là

thất phẩm thượng.

Tuy nhiên, Thần Sách Đô dưới trướng Tần Mộc Ca chỉ coi trọng quân công và

sức chiến đấu, người này có thể đảm nhiệm Trí Quả giáo úy ở Thần Sách Đô,

tất phải có lý do.

Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhếch lên, cười hỏi dò: “Nghe nói Thần Sách

Đô các ngươi dính dáng đến mưu phản, toàn quân đều bị An Bắc đại tướng

quân tru diệt?”

Ánh mắt Sở Vân Vân hơi động.

Sở Hi Thanh hỏi câu này, chính là câu mà nàng đang muốn hỏi nhất.

Đại hán râu quai nón lại chửi ầm lên, vẻ mặt uất hận: “Mưu phản cái rắm Chúng

ta nghi ngờ Bá Võ Vương bị tên hoàng đế chó má kia mưu hại. Cũng k phục lão

già Tần Thắng kia, hắn là cái thá gì? Nhưng mà tên này cũng thật là độc ác, sau

khi tiếp nhận An Viễn đạo tướng quân không lâu, liền điều chúng ta tấn công

Thiên Mục quốc ở biển bắc, sau đó hắn triệu tập binh mã để đâm sau lưng

chúng ta.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 378: Một địch ngàn (5)


Đại hán râu quai nón cười gằn: “Tuy nhiên, hai vị phó tướng đại nhân đã đề

phòng hắn từ trước, Thần Sách Tả tướng quân Thủy Thương Lãng dùng phương

pháp thủy công, đánh trọng thương Thiết Sơn Đô của Tần Thắng, sau đó Thần

Sách Hữu tướng quân Cung Vô Cấu suất hai vạn đại quân thủ vững Lạc Phượng

Sơn bảy ngày.”

“Cũng may mà chư quân ở Bắc vực đều âm thầm nương tay, khiến cho hơn nửa

đồng bào của Thần Sách Đô chúng ta có thể an toàn rời đi. Bây giờ xé chắn ra

lẻ, tản ra khắp nơi. Tuy nhiên, đại đa số hai vạn đồng bảo thủ ở Lạc Phương Sơn

đều đã chết trong chiến đấu, Cung tướng quân cũng bị trọng thương, không rõ

tung tích. Chuyện này là sao? Hai vạn thanh niên không chết trên sa trường, lại

chết trong tay người của mình.”

Đại hán râu quai nón nói đến đây, vẻ mặt chuyển sang sa sút, trong mắt hàm

chứa ánh lệ.

Sở Vân Vân cũng cắn chặt răng bạc, cổ họng của nàng không ngừng có màu

tươi dâng lên cuồn cuộn, rồi lại bị Sở Vân Vân cưỡng ép nuốt xuống.

Trong lòng ngực của nàng đã tràn đầy uất hận, sát ý ngập trời mà không có chỗ

phát tiết, lại không muốn bị người chung quanh phát hiện điều dị thường, chỉ có

thể ngửa đầu nhìn trời.

Không biết có phải là do ông trời cũng xúc động thay cho nàng hay không, lúc

này lại có những hạt mưa tí tách rơi từ trên không xuống.

Chỉ trong chốc lát, mưa càng ngày càng to, làm cho toàn bộ khuôn mặt của Sở

Vân Vân đều là nước mưa.

Sở Hi Thanh thì lại vẻ mặt buông lỏng, những gì đại hán râu quai nón vừa nói,

lại tốt hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Hai tay hắn ôm đao, ánh mắt hơi khó hiểu: “Ta không hiểu, các ngươi đã trốn ra

ngoài, vì sao lại còn trở thành tù nhân của người khác?”

“Bị hải tặc trên biển làm hại.”

Mặt đại hán râu quai nón Lý Thần Sơn đỏ lên, nhưng do có bộ râu quai nón mà

mái tóc rậm che chắn, nên không có ai nhìn thấy.

Thần sắc hắn do dự chần chờ, không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Tuy nhiên, sau khi đại hán râu quai nón liếc mắt nhìn Sở Vân Vân với vẻ kỳ dị,

liền mở miệng nói: “Sau khi chúng ta trốn được, Thủy tướng quân liền bảo

chúng ta xé chẵn ra lẻ, từng người về nhà của mình. Hắn nhất định sẽ báo thù

cho các huynh đệ và Bá Võ Vương. Tuy nhiên, tạm thời không nuôi nổi nhiều

người như vậy.”

“Thủy tướng quân bảo chúng ta chia ra khắc nơi, tự tìm công việc, tương lai khi

hắn khởi sự, nếu mọi người còn nhớ tình cảm của Bá Võ Vương thì hãy chạy

đến hỗ trợ. Còn như nhớ người nhà và trẻ nhỏ, muốn an ổn sống qua ngày, vậy

thì cứ mai danh ẩn tích, an tâm sống cuộc đời của mình là được.”

Hắn nghĩ những chuyện này cũng không phải là chuyện bí ẩn gì, nói ra cũng

không sao.

Tuy nhiên, Lý Thần Sơn vẫn dùng cương nguyên để kiềm chế, và hạ giọng

xuống.

“Thuộc hạ của ta đều xuất thân từ phía nam, ta muốn đưa tất cả bọn họ về nhà.

Đúng lúc gặp Tần Thắng hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Bắc vực, niêm phong tất cả

con đường xuôi nam, cho nên đành phải đi đường thủy. Ta tìm một nhà buôn lậu

ở trên biển, lên thiên ở quận gần biển tại U Châu, kết quả hơn một trăm người. .

. đều bị hắn bán. . . “

Sắc mặt Lý Thần Sơn đã tái xanh, dáng vẻ xấu hổ không thôi.

Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười.

Lúc này, hắn đã nhìn thấy Thiết Ngưu - Giả Đại Lực đang đi về phía mình.

Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người? Bị

giam giữ lâu như vậy, còn có cầm đao được không?”

Đại hán râu quai nón Lý Thần Sơn nhướng mày lên: “Tổng cộng có 132 người,

huynh đệ Thần Sách Đô chúng ta đói bụng mấy ngày mấy đêm ở Bắc vực. Chỉ

cần các ngươi có thể cho ít đồ ăn rượu thịt, đảm bảo trong vòng một canh giờ là

có thể ra trận chém giết!”

Sở Hi Thanh hơi gật đầu, quay sang dặn dò một vị đàn chủ ở bên cạnh: “Đem

đao kiếm thu được cho bọn họ, lại chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn họ.”

Rượu thịt thì coi như xong, đám người này đói bụng lâu như vậy rồi, ăn rượu

thịt vào thì không sợ hỏng bụng sao?

Vị đàn chủ kia lập tức đáp ứng, Thần Sách Đô của Bá Võ Vương danh chấn

thiên hạ, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Để những người này ăn uống no đủ, cầm đao kiếm lên, cũng là một sự giúp đỡ

không nhỏ.

Mà lúc này, Giả Đại Lực đã đi đến trước người hắn.

Tên trên người hắn đã được nhổ xuống, lúc này một tay đè kiếm, vẻ mặt lạnh

lùng nghiêm nghị: “Thám mã của chúng ta ở mười bảy dặm phía nam đã bắn ba

mươi lăm mũi tên lệnh. Dựa theo ước định, một mũi tên lệnh là 100 người, quận

quân đã chuẩn bị rất đầy đủ.”

Quận quân ở Tú Thủy được biên chế bốn ngàn người ở Tây Sơn, tuy nhiên quận

úy Thẩm Chu và thuộc hạ của hắn đã ăn không một ít tiền.

3500 người này, đã là toàn bộ binh mã của quận quân rồi.

Sở Hi Thanh đã tính được từ trước, sắc mặt hờ hững: “Vậy thì Lưu Định Đường

đang ở đâu?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 379: Một địch ngàn (6)


“Cũng đã lên đường, tổng cộng chín trăm bang chúng, còn có năm trăm tên thợ

sơn chạy theo sau. Tuy nhiên bọn họ lên đường tương đối mượn, vẫn còn cách

nơi này năm mươi hai dặm.”

Giả Đại Lực cau mày: “Dựa theo tình hình bây giờ, trước khi Lưu Định Đường

đến đây, chúng ta đã lưỡng bại câu thương với quận quân rồi.”

Hắn cũng không để quận quân vào mắt, nhưng đối phương lại rất nhiều người,

còn là binh mã của triều đình. Có đầy đủ các loại khí giới quân dụng mạnh mẽ.

3500 binh lính này, đủ để chống lại tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong

Đường.

Huống hồ, bên trong cốc này còn có mấy trăm tàn quân còn sót lại.

“Lưỡng bại câu thương sao?” Sở Hi Thanh cười một tiếng, hắn cười lên con

chiến mã mà Sở Vân Vân dắt đến: “Ta đã nói rồi còn gì, 3500 người này, sẽ cho

ta và ngươi sóng vai chặn lại!”

Sắc mặt Giả Đại Lực nhất thời đen xì, lòng thầm nói tên này nói thật sao? Hai

người bọn họ đi chống lại 3500 binh lính của quận quân?

“Sở huynh đệ, có phải là quá bất cẩn rồi không?” Giả Đại Lực không quá tình

nguyện: “Ta thấy địa hình của khe núi kia đúng là rất hẹp, sóng vai đứng thì chỉ

đi được năm người. Nếu như chúng ta phái bốn trăm người đóng giữ ở đó, thì

có thể ngăn cản bọn họ.”

“Vấn đề là, sau khi chia binh xong, chúng ta làm thế nào để bắt Lưu Định

Đường?”

Sở Hi Thanh quay đầu lại, dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn Giả Đại Lực: “Vẫn

luôn nghe nói Thiết Ngưu - Giả Đại Lực dũng mãnh vô song, là một đại tướng

của Thiết Kỳ Bang. Sở mỗ vẫn kính ngưỡng đã lâu, không ngờ các hạ lại là loại

người hèn nhát như vậy, thật sự là làm cho Sở mỗ thất vọng.”

Giả Đại Lực chợt cảm thấy đầu óc nổ tung, một cơn lửa giận xông thẳng lên

đỉnh đầu, để cho tóc của hắn suýt nữa thì dựng thẳng lên.

“Cũng được!” Giả Đại Lực cười gằn một tiếng: “Sóng vai chiến đấu thì sóng vai

chiến đấu, lão tử sợ ngươi sao!”

Dù sao thì kẻ chết trước. . . tuyệt đối không phải là người có tu vị lục phẩm hạ

như mình!

Hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc thì tên này sẽ chết như thế nào.

. . .

Cách Anh Ma Cốc tầm hai mươi lăm dặm, có một khe núi hẹp và dài.

Hai bên đều là vách núi cao ngàn trượng, nơi rộng rất có thể để hơn hai mươi

người đi song song, nơi chật hẹp nhất thì chỉ có thể để cho năm sáu người đi

qua.

Nơi này không phải là lối đi duy nhất để vào Anh Ma Cốc, nhưng lại gần như là

con đường duy nhất để quận quân đi qua.

Nếu như đi con đường khác, thì phải đi vòng hơn một trăm dặm về phía bắc.

Với tốc độ hành quân của binh lính quận này, thì phải mất thêm hai canh giờ.

Mà lúc này, có hai người đang đứng giữa khe núi kia.

Một người dáng vẻ khôi ngô cao to như núi, trên người mặc trọng giáp. Một

người còn lại thì thon gầy, nhìn hơi ốm yếu bệnh tật.

Hai người này chính là Sở Hi Thanh và Thiết Ngưu - Giả Đại Lực.

Giả Đại Lực híp mắt, khoanh tay trước ngực: “Ta nói trước nhé, đây là chính

ngươi muốn đến! Dù ngươi có chết thì ta cũng không quan tâm đâu, là do ngươi

không biết tự lượng sức mình, đáng đời! Tuy nhiên, nếu như bây giờ ngươi nghĩ

rõ ràng, muốn quay trở về thì vẫn còn kịp đấy.”

Thị lực của hắn đã có thể nhìn thấy một đám giáo sĩ áo đen đang đi ở bên ngoài

cốc.

3500 giáp sĩ của quận quân Tây Sơn đã đến bên ngoài thung lũng.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi nhướng mày, vẻ mặt kỳ dị: “Lời vừa rồi của Giả

huynh tựa như là ngoài mạnh mẽ mà trong yếu đuối? Chẳng lẽ ngươi vẫn thấy

sợ hãi?”

Sắc mặt Giả Đại Lực nhất thời tái mét, hắn chỉ hận không thể tát cho tên này

một cái.

Ngươi mới là bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối! Cả nhà ngươi mới là bên

ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối! Lão tử là không muốn cái mạng nhỏ của

ngươi nằm lại tại nơi này!

“Nực cười! Giả mỗ xông xáo giang hồ hơn mười năm, còn chưa bao biết sợ hãi

là cái gì.”

Giả Đại Lực cười lạnh lùng: “Không bằng chúng ta đánh cược, để xem lát nữa

ai là kẻ rút lui trước, kẻ nào thua thì chính là ‘chó chết’!”

“Cũng được!” Khi Sở Hi Thanh nói chuyện thì hắn nhìn vào cột võ ý ở bên

trong bảng nhân vật của mình.

---Có dùng 3143 điểm võ đạo để tăng Nhai Tí tàn ý của ngươi lên tầng thứ sáu

hay không?

Mấy chữ Nhai Tí tàn ý ở bên trong cột võ ý của Sở Hi Thanh, rõ ràng là đang có

mấy chữ tầng thứ bảy.

Tuy nhiên, hai tầng trong đó là tiểu Tóc Húi Cua tăng cường cho hắn.

Tiểu Tóc Húi Cua chính là cái tên mà Sở Hi Thanh đặt cho Linh sát Nhai Tí.

Bởi vậy, Nhai Tí tàn ý của hắn vẫn chỉ là tầng thứ năm.

Sở Hi Thanh dứt khoát lựa chọn ‘có’.

7362 điểm võ đạo ở bên trong hệ thống lập tức giảm xuống còn 4219 điểm.

Mấy chữ Nhai Tí tàn ý tầng thứ bảy kia, đã biến thành tầng thứ tám.

Thật ra thì tự tin rằng, với thực lực của mình bây giờ cũng có thể ứng phó rồi.

Hoàn cảnh trước mắt này, rất thích hợp với Nhai Tí đao ý của hắn
 
Back
Top Bottom