- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
C99 - Đừng để ta chết, y sẽ khóc
C99 - Đừng để ta chết, y sẽ khóc
Khi Cố Phù Châu hành quân đến viên môn, bầu trời đã rơi tuyết nhỏ.
Đây không thể nghi ngờ là lần xuất chinh an tĩnh nhất của hắn, không có chiêng vàng trống trận, không có vung tay hô hào, thậm chí ngay cả tiếng sao cờ phần phật tung bay cũng không có —— tuyết hạ thành sương, những lá cờ đóng băng mà rũ xuống, sớm đã bất động từ lâu.Đoàn người Cố Phù Châu đi khiêm tốn, không ai đưa tiễn.
Sử Phái và Võ Du Viễn suất lĩnh đại quân, người trước công thành, người sau mai phục, chỉ còn một viên đại tướng thủ doanh.Bọn họ đi theo lộ tuyến đã định, cưỡi ngựa chậm rãi về phía Trác Huyện, lưu lại trên nền tuyết một hàng vó ngựa.Một phó tướng nói: "Yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức ta không quen."
Cố Phù Châu thuận miệng nói: "Hoài Thức hẳn là rất quen loại an tĩnh này."
"Đúng, Thẩm huynh đệ sinh ra là ám vệ, nói vậy trước kia đều là ngày ngủ đêm ra."
Thẩm Hoài Thức cười nhạt gật đầu.
Phó tướng lại hỏi: "Vậy ngươi nhìn ban đêm có phải rất xa, rất rõ đúng không?"
"Ừm, nhìn vật trong bóng đêm là kỹ năng ám vệ cần có."
"Đáng tiếc quân địch không có đôi mắt tốt như vậy."
Cố Phù Châu nói, "Kêu mọi người châm đuốc.
Nếu viện quân Tây Hạ tới, thì tốt nhất có thể đưa bọn chúng tới cùng một lúc."
Trong đêm tối, trên đường núi quanh co sáng lên những ngọn "Đèn sáng", như đang chiêu cáo quân địch bọn họ đang ở đâu.
Chỉ cần có chút đầu óc là có thể nhìn ra bọn họ đang cố ý dẫn đường, nhưng quân Tây Hạ bị nhốt ở trong cô thành nhiều ngày biết rõ đây là bẫy rập, cũng không thể không nhảy vào trong.Đơn giản là bẫy rập có Cố Phù Châu, chiến thần Đại Du kẻ chém chết một vị trữ quân của bọn chúng, hơn mười vị đại tướng, vô số chiến thần sĩ tốt của Tây Hạ.
So với đói chết, hoặc sau khi phá thành thì bị bắt, không bằng liều chết một trận, kéo Cố Phù Châu cùng xuống địa ngục.
Triệu Minh Uy đã chết, Cố Phù Châu cũng chết, trong quân Đại Du sẽ không có đại tướng có thể ngăn cản đại nghiệp Tây Hạ chiếm lĩnh Trung Nguyên.Cố Phù Châu lãnh binh tới miệng hồ lô, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.
Mà càng an tĩnh, càng có nghĩa là nguy hiểm đang đến gần.
Tuyết rơi có xu thế lớn hơn, bay lả tả lạc vào cung đao.Không bao lâu sau, một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, đạp lên khiến đại địa rung chuyển, chỉ cần nghe động tĩnh đinh tai nhức óc, là có thể biết đối phương có bao nhiêu người tới.Phó tướng không khỏi cả kinh: "Bọn chúng sao còn nhiều người như vậy.
Chẳng lẽ, bọn chúng không để lại người thủ thành hay sao?"
Cố Phù Châu ngược lại không ngoài ý muốn: "Nếu biết thủ không được, hà tất phải thủ tiếp."
Quỷ Soái không hổ là Quỷ Soái, thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay mà đem số thiết kỵ dẫn ra khỏi Ung Lương như thế.
Tin chắc lúc này, Sử Phái đã thừa dịp lúc quân địch ra khỏi thành, đánh vào bên trong.
Quân địch nơi này càng nhiều, quân địch ở lại thủ Ung Lương sẽ càng ít."
Đừng hoảng," Cố Phù Châu trấn an mọi người, "Kể cả bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng, cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
Bọn chúng tốt nhất là cùng tới, chúng ta đỡ phải tốn thời gian truy đuổi tàn binh."
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, đưa mắt nhìn lại, thấy thiết kỵ màu đen như hồng thủy vọt tới, nhấc lên từng trận tuyết lũ.
Ngay sau đó, tiếng hô nổi lên bốn phía, đao kiếm xoẹt qua ánh sáng bạc dưới ánh trăng lạnh lẽo.Thẩm Hoài Thức nói: "Đại tướng quân chớ nên khinh địch, những người này hiển nhiên đều là tử sĩ.
Một khi chết còn không sợ, thì chuyện gì cũng có thể làm được."
Cố Phù Châu gật đầu, nắm chặt dây cương, nói: "Truyền lệnh xuống, vừa chiến vừa thả, dẫn bọn chúng đến miệng hồ lô."
Gió lạnh rả rích, như khóc như than, trong sơn cốc tràn ngập tiếng binh khí va chạm chói tai, xoang mũi là mùi máu tươi nồng đậm.
Đao sắc hỗn loạn máu tươi bắn ra, máu đỏ cơ hồ che trời, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại một màu này.Khi quân địch bị bọn họ dẫn đến miệng hồ lô, đột nhiên có một trận đất rung núi chuyển, so với động tĩnh vừa nãy còn mãnh liệt hơn gấp mười lần.
Phó tướng vui mừng: "Nhất định là Võ tướng quân dẫn theo phục binh ——"Thẩm Hoài Thức nhìn chằm chằm phương xa, thấp giọng nói: "Không đúng, là ——"Giọng nói đột nhiên im bặt, phó tướng trừng lớn đôi mắt, tươi cười trên mặt bị khiếp sợ thay thế: "Là Tây Hạ, là viện quân Tây Hạ tới rồi!"
Tiếng vó ngựa phát ra tiếng vang lớn ầm ầm ầm, mãnh liệt hơn động tĩnh vừa nãy gấp mấy lần, chấn động đến mức tuyết trên núi lăn xuống, nhấc lên làn sóng tuyết cao mấy trượng."
Đây là chuyện tốt."
Cố Phù Châu ra vẻ nhẹ nhàng, "Viện quân Tây Hạ tới chỗ của chúng ta, chứng minh Ung Lương an toàn.
Viện quân lặn lội đường xa, mà chúng ta dĩ dật đãi lao, không nói có thể lấy một địch năm, một đánh hai vẫn không thành vấn đề."
Nhìn Cố Phù Châu bình tĩnh như thế, tâm những người khác treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Phó tướng hô lớn nói: "Các huynh đệ đi vào trong, Võ tướng quân đang ở trong hồ lô đợi chúng ta!"
Cố Phù Châu sở liệu không sai, viện quân Tây Hạ tới vội vàng, đã bôn ba trăm dặm ở trong băng thiên tuyết địa, thể lực thiệt hại hơn phân nửa.
Biết rõ phần thắng không lớn, nhưng bọn chúng vẫn muốn tới.Bọn chúng không phải muốn đánh thắng trận này, cũng không phải muốn bảo vệ thành Ung Lương.
Bọn chúng chỉ cần mạng của Cố Phù Châu, cho dù dùng mấy vạn tính mạng sĩ tốt Tây Hạ đi đổi lấy đầu của Cố Phù Châu cũng không tiếc.Thẩm Hoài Thức rất nhanh liền ý thức được không đúng: "Tướng quân, trong viện quân có không ít thích khách võ công cao cường, tất nhiên đều hướng về phía ngươi."
Cố Phù Châu bất đắc dĩ thở dài: "Bọn chúng vì muốn lấy mạng của ta cũng quá liều mạng rồi."
"Còn mong tướng quân một tấc cũng không rời ta, ta sẽ không để thích khách Tây Hạ có cơ hội tiếp cận tướng quân."
Thẩm Hoài Thức vừa nói dứt lời, mày đột nhiên nhăn chặt hơn, hắn cúi đầu nhìn nơi mình bị thương lúc trước, rất nhanh lại ngẩng đầu, tập trung tinh lực đối phó với quân địch.Quân Đại Du vừa đánh vừa lui, thật vất vả đưa bọn chúng dẫn vào miệng hồ lô, lại chậm chạp không đợi được phục binh ra tay."
Sao lại thế này?"
Phó tướng giết xong một vòng trở lại trước mặt Cố Phù Châu, "Võ tướng quân và những người khác đâu rồi?!"
Cố Phù Châu sắc mặt ngưng trọng, nhìn núi tuyết hai bên trái phải, rốt cuộc nhịn không được chửi tục: "Đệt."
"Là tuyết lở."
Thẩm Hoài Thức thấp giọng nói, "Võ tướng quân bị tuyết lở chặn đường."
Không chỉ có bọn họ, những người khác cũng đang lo âu phục binh sao không ở đây.
Nhưng đao kiếm không có mắt, phân tâm một lát là có thể lấy đi tính mạng của bọn họ."
Có hơi xui thôi các huynh đệ.
Nhưng không sao, Võ Du Viễn nhất định sẽ nghĩ ra cách, chúng ta chờ hắn tới là được."
Cố Phù Châu bỗng nhiên cười, cười đến tùy ý lại trương dương, "Giang sơn như họa, mỹ nhân yêu kiều —— nếu chết ở chỗ này, không khỏi quá đáng tiếc."
Dứt lời, Cố Phù Châu một phen đoạt lấy cung tiễn của phó tướng, hướng về phía một viên đại tướng của quân định, kéo cung cài tên liền mạch lưu loát.Mũi tên như sao băng vụt ra, bọn họ không nhìn thấy điểm cuối của mũi tên.
Nhưng mũi tên này phảng phất như một tín hiệu, các tướng sĩ ứng theo tiếng dựng lên, không hề rối rắm phục binh đang ở đâu, ra sức chém giết, có thể giết nhiều thêm kẻ nào thì giết bấy nhiêu.Vì để quân địch cho rằng chúng có thể đánh một trận, nên Cố Phù Châu mang chỉ có ba ngàn thiết kỵ, đã không có phục binh của Võ Du Viễn, nhân số bọn họ quả thật kém xa, nhưng không ai bởi vậy mà lùi bước.
Bọn họ tin phục binh sẽ tới, chuyện bọn họ duy nhất phải làm, chính là —— chống đỡ.Cố Phù Châu luôn bày mưu lập kế ở hậu phương, lần đầu tiên chân chính đứng trên chiến trường.
Cây thương Thanh Vân Cửu Châu yên lặng sau ba năm hiện lên sự sắc bén, không phải chỉ là giết người thôi sao, hắn cũng học được.Trận chém giết này kéo dài từ trời tối đến bình minh, từ tuyết rơi đến khi ngừng, từ mênh mông cuồn cuộn đến xác chết khắp nơi.
Thiết kỵ binh chắn trước mặt Cố Phù Châu lần lượt ngã xuống, ba ngàn thiết kỵ, cuối cùng còn lại ba mươi.Tiểu Bạch của Cố Phù Châu đã chết trong mưa tên, hắn giống với những bộ binh còn lại, một thân áo giáp, một cây trường thương, đánh mấy trăm người còn lại của quân địch.
Nhưng không sao, rất nhanh —— Võ Du Viễn sẽ tới.Chờ một chút, chỉ một chút nữa thôi.Đột nhiên, Thẩm Hoài Thức liếc thấy một thân ảnh quỷ mị vô thanh vô tức đến gần, hắn quyết đoán đạp ra ngoài, dùng chủy thủ kề trước hầu kết đối phương.Hắn khinh công quá nhanh, ảnh hưởng tới vết thương cũ, ngắn ngủi ngừng lại.
Ngay tại đây trong nháy mắt, một mũi tên bắn lén từ phía sau hắn bay ra, chĩa thẳng vào Cố Phù Châu.Thẩm Hoài Thức hô to: "Tướng quân!"
Cố Phù Châu nghe được tiếng hét của Thẩm Hoài Thức, cũng không dừng lại động tác lấy thương đỡ đao nhọn cho một tiểu binh.Một trận đau nhức đánh úp lại, Cố Phù Châu còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, liền thấy sắc mặt Thẩm Hoài Thức trắng bệch chạy về phía mình.
Hắn lúc này mới chậm rãi cúi đầu, nhìn mũi tên cắm vào ngực, hậu tri hậu giác mà kéo kéo khóe miệng.Không ai có thể bách chiến bách thắng, hắn dựa vận khí thắng nhiều trận như vậy, chung quy vẫn phải bại bởi vận khí.Ngay sau đó, mũi thứ hai, mũi thứ ba......
Mũi tên không rõ ai bắn từ bốn phương tám hướng bay về phía Cố Phù Châu.Cây thương Thanh Vân Cửu Châu nặng nề cắm trên mặt tuyết, chống cho chủ nhân không quỳ xuống, cho đến khi Thẩm Hoài Thức tới, đỡ Cố Phù Châu lung lay sắp ngã.Cố Phù Châu trên mặt thành thạo điêu luyện, rốt cuộc toát ra một tia sợ hãi.Hắn sợ hãi không phải cái chết.
Hắn đã chết hai lần rồi, hắn có kinh nghiệm.
Chết với hắn mà nói, không có gì đáng sợ.Hắn sợ chính là, Lâm Thanh Vũ đối mặt với cái chết của hắn.Phần sợ hãi này thậm chí lấn át cả nỗi đau thể xác.
Xin lỗi, hắn dù sao cũng không phải là hộ quốc đại tướng quân chân chính, cũng không phải đại anh hùng cái gì, sống chết trước mắt, hắn chỉ nghĩ đến một mình Lâm Thanh Vũ.Lúc này, hắn loáng thoáng nghe thấy có người đang hét: "Ung Lương đại thắng —— Ung Lương đại thắng!"
"Võ tướng quân tới rồi!"
Thẩm Hoài Thức tắm máu chiến đấu hăng hái một đêm cuối cùng có thể buông trường kiếm.
Hắn nắm chặt tay Cố Phù Châu, hắn nhìn thấy Cố Phù Châu cười nói: "Đau quá."
So với hai lần trước kia, còn đau hơn.Thẩm Hoài Thức một thân võ công, hàng năm bồi hồi bên cạnh sinh tử, trước nay lại chưa từng bất lực như vậy.
Hắn hận miệng mình kém cỏi, ngay cả câu an ủi cũng nói không nên lời.Cố Phù Châu khóe miệng tràn ra máu tươi, hỏi: "Ta hình như nghe thấy...... thắng?"
"Đúng vậy."
Thẩm Hoài Thức ý muốn bài trừ một cái tươi cười, "Thắng rồi, chúng ta thắng rồi."
"Vậy, có phải có thể cứu ta không?
Ta......
Ta không thể chết được."
Cố Phù Châu dựa vào người Thẩm Hoài Thức, đôi mắt cố gắng mở lớn, gần như chật vật cầu xin, "Y còn đang đợi ta, ta viết giấy cam đoan cho y rồi, ta không thể lừa y......
Đừng để ta chết, y sẽ khóc mất."
Thẩm Hoài Thức đã khóc không thành tiếng: "Ta sẽ cứu ngươi, tướng quân.
Ngươi chống đỡ, Hồ đại phu nhất định có cách, ta mang ngươi đi tìm hắn."
Mơ hồ nghe được hai chữ "Đại phu", khóe miệng Cố Phù Châu hơi hơi giơ lên.
Hắn còn muốn nói cái gì, đột nhiên "Khụ" một tiếng, nôn ra một ngụm lớn máu tươi, cho dù có Thẩm Hoài Thức nâng, hắn cũng không chống đỡ được, thân thể chậm rãi trượt xuống."
Tướng quân!"
Thẩm Hoài Thức cũng quỳ gối trên mặt tuyết, đem Cố Phù Châu ôm vào trong ngực.
Hắn dùng tay che miệng vết thương của Cố Phù Châu, máu tươi tràn ra từ khe hở giữa ngón tay hắn, cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào trong tuyết, nở rộ thành một mảng rừng đào mùa đông, sai thời điểm, nhưng lại ấm áp như xuân.Cho dù hắn có nỗ lực thế nào, máu Cố Phù Châu vẫn chảy ngày càng nhiều.Che không được, ngăn không được, ngưng không được.Tầm mắt Cố Phù Châu dần dần trở nên mơ hồ, ngực bị đè nặng không thở nổi, mỗi một lần hô hấp đều đau tê tâm liệt phế.
Máu chảy ra phảng phất mang đi nhiệt độ cơ thể của hắn, thân thể càng ngày càng lạnh, lạnh đến thấu xương.Hắn...... lại sắp chết sao.Hắn nói dối Lâm Thanh Vũ, hắn sắp chết rồi, hắn không trở về được.Sớm biết rằng sẽ chỉ có một kết cục, hắn không nên tỏ tình với Lâm Thanh Vũ, không nên hôn y, không nên vấy bẩn y.
Hắn hại Lâm Thanh Vũ thương tâm một lần, còn hại y lần hai, hắn quá tồi.Hắn hiểu Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ không quên được hắn, Lâm Thanh Vũ cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như tuẫn tình.
Y sẽ sống, băng thanh lạnh lùng, mất đi tri giác mà sống.Nếu......
Nếu Lâm Thanh Vũ có thể mất trí nhớ thì tốt rồi, sẽ quên mấy năm nay, sẽ quên hắn, có lẽ có thể sống vui vẻ một chút.
Thuốc giả chết còn có, thuốc mất trí nhớ có phải cũng có thể có hay không.Dù sao điều hắn hy vọng luôn là Lâm Thanh Vũ vĩnh viễn vui vẻ.Từ năm mười bảy tuổi đến bây giờ, vẫn luôn là vậy.Ha......
Mắt nặng quá, loại choáng váng đen nhánh này giống với lần trước.
Hắn nhớ rõ lúc ấy, Lâm Thanh Vũ cũng không ngăn cản hắn nhắm mắt lại.
Vậy lúc này đây, hắn có phải cũng có thể ——"Tướng quân!"
Thẩm Hoài Thức nghẹn ngào mà hô, "Tướng quân xin cố gắng chống đỡ, Hồ đại phu sắp tới rồi.
Đừng nhắm mắt, Lâm thái y —— Lâm Thanh Vũ còn đang đợi ngươi!"
Cố Phù Châu bỗng dưng mở to hai mắt, tay bắt lấy Thẩm Hoài Thức cũng có sức lực.Không thể nhắm mắt, hắn nhất định còn có thể cứu được.
Chờ đại phu tới là ổn rồi, bọn họ sẽ chữa khỏi cho hắn.Quên đi thì Lâm Thanh Vũ của hắn cũng sẽ không vui vẻ.
Chỉ khi hắn còn sống, Lâm Thanh Vũ mới vui vẻ được.Cho nên hắn không thể chết......
Hắn nhất định phải sống.Dưới nỗ lực cửa hắn, tầm nhìn một lần nữa trở nên rõ ràng.
Hắn nhìn thấy một tia sáng, tia sáng xuyên thấu tầng mây.
Hắn nhẹ lẩm bẩm nói: "Trời sáng rồi?"
Thẩm Hoài Thức lệ rơi đầy mặt gật đầu: "Đúng vậy, trời sáng rồi."
"Thật tốt."
Chuyện xấu hình như đều xảy ra vào buổi tối, bình minh luôn tượng trưng cho hy vọng.
Hắn có lẽ vẫn có thể cứu, chỉ cần không nhắm mắt, hắn có thể sống.Cố Phù Châu cứ như vậy nhìn chùm tia sáng phía chân trời, mang theo không cam lòng cùng quyến luyến, con ngươi ánh nguồn sáng, không nhúc nhích."
Tướng quân......
Tướng quân!"
Sau đó, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Cố Phù Châu cũng biến mất.
Ngày xưa ánh mắt ấy lấp lánh như sao, luôn ngậm đầy ý cười giờ chỉ còn lại sự an tĩnh vô tận.Nhưng hắn vẫn cứ mở mắt.—— Sơ Hi năm thứ ba, Cố Phù Châu không đợi được viện binh đến, ở ngoài thành Ung Lương, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.