- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,628
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
Ba Lần Gả Cho Cá Muối - Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười
C89 - Ta đang mời huynh đó
C89 - Ta đang mời huynh đó
Một canh giờ sau, Từ Quân Nguyện vào cung.
Y được thái giám dẫn đến Ngự Hoa Viên, không thấy thiên tử đâu, lại gặp được một đôi bích nhân ở đình đài.Từ Quân Nguyện bất giác không ngoài ý muốn chút nào, ngược lại còn trò chuyện vui vẻ cùng hai người: "Từ xưa đến nay mỹ nhân xứng anh hùng.
Ta nhìn hai vị từ xa, còn tưởng rằng vào nhầm một bức mỹ nhân đồ.
Nếu Lâm thái y có thể mặc một thân trắng thuần, giao hòa cùng cảnh tuyết mùa đông chiếu sáng lẫn nhau thì càng tốt."
Nói xong, gật đầu chào hỏi hai người, "Cố tướng quân, Lâm đại phu."
Lâm Thanh Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ta mời Quốc sư tiến cung, là muốn Quốc sư tính cho tướng quân một quẻ."
Từ Quân Nguyện nhướn mày: "Sao lại là Lâm thái y mời ta?
Nội quan tới chùa Trường Sinh rõ ràng nói là Hoàng Thượng muốn gặp ta.
Chuyện này, có phải có hiểu lầm gì hay không."
Cố Phù Châu nói: "Có gì khác nhau đâu.
Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, đương nhiên không thể đích thân làm hết mọi chuyện.
Ta và tiện nội phụng mệnh hành sự, Quốc sư có bất mãn?"
Từ Quân Nguyện ngữ khí nghiền ngẫm: "Không dám.
Xin hỏi Lâm thái y, muốn ta tính gì cho tướng quân?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Năm đó, Quốc sư từng tính cho tiên phu Lục tiểu hầu gia cái gì, thì hôm nay liền tính cho tướng quân cái đó."
Mặt Từ Quân Nguyện lộ vẻ khó xử: "Cái này...... chỉ sợ không ổn."
Lâm Thanh Vũ trong mắt phát run: "Vì sao?"
"Quẻ mà ta tính, là một chuyện một quẻ, quẻ xong là hết.
Ta từng dùng sinh thần bát tự của Giang công tử tính ra hai năm trước mệnh hắn chưa tuyệt, đây là một quẻ."
Khi Từ Quân Nguyện nói ra ba chữ "Giang công tử", sắc mặt như thường, giống như ba người sớm đã cùng chung nhận thức.
"Mà nay Cố tướng quân muốn tính cùng một chuyện, như vậy xin hỏi, Cố tướng quân là dùng sinh thần bát tự của mình, hay là dùng sinh thần bát tự của Giang công tử?
Nếu là người trước, thì hai năm trước Cố tướng quân đã chết trận; nếu là người sau, cùng tên và bát tự, cưỡng ép tính thêm một lần, cũng chỉ như mò trăng đáy nước, uổng phí mà thôi."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: "Quốc sư quả nhiên không gì không biết."
"Lâm thái y quá khen."
Từ Quân Nguyện lại cười nói, "Tại hạ biết, bất quá chỉ nhiều hơn so với người khác một chút."
"Ngươi đã có bản lĩnh thông thiên, sao không thể đoán được hai chuyện cùng một quẻ?"
Từ Quân Nguyện nói: "Thiên Đạo không thể nhìn, ngẫu nhiên được nhìn thấy, đã là phúc phận.
Nếu nhiều lần do thám, sẽ bị phản phệ."
"Nực cười."
Lâm Thanh Vũ lạnh giọng nói, "Hôm nay, ta chính là muốn ngươi không thể không tính."
Từ Quân Nguyện bất đắc dĩ: "Ta đã nói, dù ta cưỡng ép tính thêm một lần, kết quả có được cũng không thuộc về Thiên Đạo."
"Thanh Vũ."
Cố Phù Châu giữ chặt Lâm Thanh Vũ, "Ngươi nói với y cũng vô dụng."
Năm trước ngày giỗ của Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ nửa đêm bừng tỉnh mất khống chế, hắn phí rất nhiều công phu mới dỗ được.
Hơn nữa, hắn còn viết giấy cam đoan.
Nhưng Lâm Thanh Vũ không biết chính là, ngày hôm sau một mình Cố Phù Châu đến chùa Trường Sinh, ép Từ Quân Nguyện tính lại một quẻ cho mình, gần như là kề đao vào cổ Từ Quân Nguyện, nhưng thứ hắn nhận được lại là lý do thoái thác giống hôm nay.Lâm Thanh Vũ lạnh mắt quét tới: "Ngươi đã sớm biết?"
Cố Phù Châu không tỏ ý kiến, nói: "Nếu Quốc sư thật sự có thể biết được sống chết của con người, dứt khoát đổi tên thành Từ Sổ Sinh Tử còn hơn.
Nói đến cùng, thì y cũng chỉ là một phàm nhân, thứ có thể tính được, trước sau vẫn có hạn."
Từ Quân Nguyện cười nói: "Đại tướng quân không hổ là người trải qua sinh tử, quả nhiên nhìn thông thấu sự tình.
Sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, mong rằng Lâm thái y chớ có cưỡng cầu."
Lâm Thanh Vũ thần sắc sắc bén: "Không cho ta cưỡng cầu ta cũng đã cưỡng cầu nhiều thứ, dù có nhiều thêm một chút thì có sao."
Từ Quân Nguyện nói: "Vậy mong Lâm thái y tin tưởng Giang công tử, hắn được Thiên Đạo lựa chọn, đường xa mà đến, tất nhiên là có chỗ hơn người.
Tuy ta không tính được mệnh số Cố Phù Châu ra sao, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Giang công tử được Thiên Đạo chiếu cố, có thể tuyệt lộ phùng sinh*."*Tuyệt lộ phùng sinh: tìm được đường sống trong cõi chết."
Quốc sư vẫn như trước."
Cố Phù Châu mỉm cười nói, "Nghe quân nói chuyện, còn hơn đọc sách mười năm."
Từ Quân Nguyện sang sảng cười nói: "Quá khen, quá khen."
Cố Phù Châu chưa tỏ thái độ với chuyện xuất chinh, nhưng lục tục lại có không ít sớ dâng thỉnh chiến đưa tới tay Lâm Thanh Vũ.
Những người này phần lớn là võ tướng dưới tứ phẩm, những người này có ưu có nhược, có thể làm tiên phong, nhưng làm tướng soái thì khó.
Trong đó có một người, khiến cho Cố Phù Châu chú ý —— Võ Du Viễn, cháu đích tôn của Võ Quốc công, một vị tướng quân thiếu niên mười bảy tuổi, hiện nay đang huấn luyện trong Ngự lâm quân."
Võ Du Viễn?"
Cố Phù Châu nói, "Tôn tử Võ Quốc công?"
"Đúng là người này."
Lâm Thanh Vũ hỏi, "Ngươi biết hắn sao?"
"Gặp qua một hai lần, tiểu ca ca lớn lên còn rất soái, cũng là một trong số người sùng bái Cố đại tướng quân nhất.
Ở trong phiên ngoại《Hoài bất thức quân》, có nhắc tới người này.
Tuy là sơ lược, nhưng Võ Du Viễn là người kế thừa di nguyện của Cố Phù Châu, trong mười năm làm Tây Hạ vong quốc.
Ta đã từng muốn tiến cử hắn đi Tây Bắc, nhưng hắn tuổi quá nhỏ, còn chưa phát dục hết.
Trong nguyên tác, thời còn niên thiếu hắn đánh mấy trận thất bại, mãi qua hai lăm tuổi mới ngày càng trầm ổn, dần dần bộc lộ tài tướng soái."
Lâm Thanh Vũ nói: "Mười bảy tuổi, bằng tuổi ngươi khi mới tới Đại Du."
Cố Phù Châu cười nói: "Đúng vậy.
Lúc ta mười bảy tuổi còn đang ở Hầu phủ khoe chim ném thẻ vào bình rượu, người ta đã muốn lên sa trường lập công."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi muốn cho hắn đi sao?"
Cố Phù Châu nói: "Lấy tư chất trước mắt của hắn, chắc chắn không thể nắm giữ ấn soái, nhưng làm tiên phong hẳn là không thành vấn đề."
Sau khi Lâm Thanh Vũ cân nhắc, nói: "Nếu hắn muốn đi, vậy dẫn hắn cùng đi đi.
Nếu cứ ở lại kinh thành, không trải qua sóng gió, thì hắn cũng không thể tiến đến đỉnh cao như trong nguyên tác được.
Tới Tây Bắc rồi, ngươi coi chừng hắn một chút, đừng làm hắn quay lại đường cũ, vì khí phách nhất thời mà tùy tiện hành sự."
Cố Phù Châu bắt lấy trọng điểm: "Nói vậy là, ngươi đồng ý cho ta xuất chinh?"
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ta đồng ý hay không, không phải ngươi đều muốn đi sao."
Cố Phù Châu cười nhẹ một tiếng: "Nhân sinh vốn đã cực khổ vậy rồi, có một số chuyện, Lâm đại phu không cần phải vạch trần đâu."
Ngày lâm triều hôm sau, Cố Phù Châu quỳ gối trước đại điện, nghiêm mặt nói: "Đây là lúc tồn vong Đại Du hết sức nguy nan, thần nguyện không màng sống chết bản thân, để đảm bảo Tây Bắc được an toàn.
Thần, Cố Phù Châu, thỉnh chiến."
Giọng vừa dứt, trong văn võ bá quan một trận vui mừng hoan thiên hỉ địa.
Ngô Chiến hưng phấn tay nắm tay: "Ta biết mà!
Ta biết mà!
Ta nói gì chứ, dù có chuyện gì xảy ra Cố đại tướng quân nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu!"
"Tây Bắc có Cố đại tướng quân, việc đoạt lại Ung Lương nằm trong tầm tay!"
"Cố đại tướng quân nhất định phải cắt lưỡi bọn đạo tặc Tây Hạ, báo thù cho Triệu tướng quân!"
Võ Quốc công lộ ra tươi cười vui mừng, Hề Dung không tiếng động cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tính toán thầm kín; ngay cả Ôn Thái hậu cũng bày ra biểu tình như trút được gánh nặng.Tất cả mọi người đều cao hứng vì Cố Phù Châu chủ động xin ra trận, chỉ có Lâm Thanh Vũ, đứng ở phía sau long ỷ, nhìn xuống quần thần, mặt mày một mảnh âm lãnh.Long nhan thiên tử cực kỳ vui mừng, lập tức chuẩn Cố Phù Châu thỉnh chiến, cũng phong Võ Du Viễn làm tiên phong Chinh Tây.Cách ngày Tây Hạ nói sẽ tàn sát dân trong thành không còn xa, thiên tử cho Cố Phù Châu thời gian ba ngày để chuẩn bị.
Ba ngày sau, Cố Phù Châu lập tức phải suất lĩnh viện quân kinh sư, chỉ huy Tây Bắc.Trước khi xuất chinh, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu mỗi người đều có chuyện quan trọng phải làm.
Hạ nhân gác đêm đã nhiều ngày chưa đưa nước ấm vào ban đêm cho chủ nhân, có thể thấy tâm tư hai người đã đặt ở nơi nào rồi.Lúc đó, trên dưới tướng quân phủ không nói là tình cảnh bi thảm, nhưng cũng là không khí lành lạnh.
Hoan Đồng và đại bộ phận gia đinh cho rằng đại tướng quân xuất chinh là chuyện lý tưởng hào hùng, sau này nhất định có thể khải hoàn trở về; mà nữ tử giống Hoa Lộ lại lo lắng trên sa trường đao kiếm không có mắt, vết thương trên người Đại tướng quân nhiều như vậy cũng không phải tự nhiên xuất hiện.
Nhưng các nàng không làm được gì nhiều, chỉ có thể khâu vá từng đường kim mũi chỉ chiến bào cho tướng quân.Lâm Thanh Vũ gặp liên tiếp hai người trong phủ, một người trong đó là Hồ Cát.
Hồ Cát từng là thái y chuyên dụng của Thái Tử bị phế và Trần thị, hai người này vừa qua đời cùng tiên đế, thái phi chuyển tới Tấn Dương Viên, trong cung không có hậu phi, cũng không có hoàng tử công chúa, Hồ Cát cũng nhàn rỗi theo, hiện giờ phần lớn thời gian đều giúp cung nữ thái giám xem bệnh.Lâm Thanh Vũ hỏi Hồ Cát có nguyện ý tòng quân khám bệnh hay không, Hồ Cát không nói hai lời mà đồng ý.
Tây Bắc mới vừa đã trải qua mấy trận thất bại lớn, thương vong vô số, đúng là lúc hết sức cần người.
Hồ Cát thân là y giả, muốn hắn đi đâu, hắn đều sẽ thẳng tiến không lùi.Y thuật Hồ Cát so với người cùng thế hệ là thuộc dạng người xuất sắc, lại là bạn tốt nhiều năm của Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ tin tưởng hắn.
Lúc sau, Lâm Thanh Vũ lại viết phong thư, tìm tới Trương Thế Toàn, để ông mang thư đến Từ Châu tìm Chu Vĩnh Tân.
Thẩm Hoài Thức cáo biệt với y đã từng nói, sau này nếu y có việc cần tương trợ, thì Chu Vĩnh Tân biết hắn ở đâu.Thẩm Hoài Thức võ nghệ siêu quần nhưng không giỏi binh pháp, bình sinh sở học đều là công pháp ám sát hộ chủ mà một ám vệ hoàng gia nên có.
Nếu hắn nguyện đến Tây Bắc trợ giúp Cố Phù Châu một tay, Lâm Thanh Vũ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.Lúc Lâm Thanh Vũ dốc hết sức lực, thì chúng võ tướng đang ở thiết kỵ doanh làm tiệc tiễn biệt Cố Phù Châu.
Trong quân doanh không được uống rượu, bọn họ liền nướng một con dê tươi, lấy trà thay rượu, cầu chúc Đại tướng quân đại hoạch toàn thắng, đắc thắng trở về.Nhìn bộ dáng bọn họ, tựa hồ là thật tình cảm thấy, chỉ cần Cố Phù Châu bất bại đến Tây Bắc, tất cả nan đề đều dễ dàng được giải quyết.Võ Quốc công vỗ vỗ vai Cố Phù Châu, nói: "Phù Châu lão đệ, tôn tử không nên thân kia của ta liền giao cho ngươi.
Tiểu tử kia từ nhỏ theo ta học binh pháp, xem như có chút thực học.
Nó lần đầu xuất chinh, ta cũng không mong nó kiến công lập nghiệp, chỉ cần nó không kéo chân sau của ngươi là được."
Cố Phù Châu cười nhạt đồng ý, trong lòng lại nghĩ Võ Du Viễn mau phát dục nhanh lên, để hắn nằm thôi cũng thắng."
Đại tướng quân, ta xin lỗi ngươi, không nên nói ngươi là...... là......"
Ngô Chiến "Ài" một tiếng, hổ thẹn nói, "Mong tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với kẻ thô lỗ như ta."
Cố Phù Châu nói: "Không chấp nhặt với ngươi, nhưng ta muốn ngươi ở lại kinh thành, giúp ta làm một chuyện."
"Chỉ cần đại tướng quân phân phó, mạt tướng muôn lần chết cũng không chối từ!"
Cố Phù Châu đưa mắt ra hiệu, Ngô Chiến ngầm hiểu.
Hai người rời xa đám người, đi vào một nơi yên tĩnh.
Cố Phù Châu nói: "Chuyến này ta đến Tây Bắc, không biết ngày nào về, để tiện nội đơn độc một mình trong kinh, thật sự không yên lòng."
"Tướng quân nói đến là Lâm thái y?"
Ngô Chiến không hiểu, "Lâm thái y là hồng nhân bên người Hoàng Thượng và Thái Hậu, y thì xảy ra chuyện gì được."
Cố Phù Châu chậm rãi nói: "Ta cũng hy vọng là ta suy nghĩ nhiều.
Để ngừa vạn nhất, ta muốn để lại một 'đao' cho y ở kinh thành, bảo hộ y chu toàn."
"'Đao'?"
Ngô Chiến vẻ mặt đau khổ nói, "Đại tướng quân, ngài có chuyện cứ việc nói thẳng đi, đầu óc ta thật sự khó mà hiểu được."
Cố Phù Châu đè thấp giọng nói: "Ta muốn ngươi giúp ta giấu một nhánh binh ở kinh thành."
Một đám hán tử nhiệt huyết uống trà trước sau cảm thấy không đã ghiền, có người đề nghị học bộ dáng văn nhân, bao một gian thuyền hoa trên sông Kim Thủy, kêu mấy hồ rượu ngon, tìm mấy ca cơ xinh đẹp để đoàn người hưởng thụ.
Mọi người sôi nổi phụ họa, lại đi hỏi ý kiến Cố đại tướng quân, nhưng quân doanh nào còn thấy thân ảnh đại tướng quân.Cố Phù Châu bước vào sân, đem áo choàng trên người cởi xuống ném cho hạ nhân: "Thanh Vũ, ta ăn no căng sắp chết, hôm nay một mình ta ăn hơn nửa cái chân dê."
Lâm Thanh Vũ đứng ở trước bàn, mỉm cười: "Đúng lúc, tối nay phòng bếp cũng không chuẩn bị gì, chỉ có một chén mì trường thọ, ngươi chắc vẫn ăn được."
"Mì trường thọ?"
Cố Phù Châu đi lên phía trước, liền thấy trên bàn đặt hai tô mì còn bốc hơi nóng, trên nước mì có hành thái xanh biếc và một trứng lòng đào chín một nửa.
"À...... sinh nhật ta sắp tới rồi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sinh nhật hai mươi tuổi, ngươi phải trải qua trên đường.
Một khi đã như vậy, làm trước hai ngày cũng không sao."
Cố Phù Châu cúi đầu hôn trán Lâm Thanh Vũ: "Vui lắm, cảm ơn bảo bối.
Ta đi rửa tay trước."
Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu xoay người, ý cười trên khóe miệng phai nhạt dần.
Đợi khi hắn xoay người lại, thì lần nữa mỉm cười.Hai người ngồi xuống cạnh bàn, Lâm Thanh Vũ dặn dò Cố Phù Châu: "Không được cắn đứt."*Mì trường thọ, sợi mì tượng trưng cho tuổi thọ.
Vì thế, khi chế biến mì người ta để nguyên sợi chứ không cắt thành đoạn như những loại mì khác.
Khi ăn, sẽ ăn một hơi hết sợi mì chứ không cắn đứt.
Bởi nếu cắn đứt sẽ bị mất may mắn.Cố Phù Châu bật cười: "Ngươi bắt đầu tin mấy cái này từ khi nào thế."
Lâm Thanh Vũ mờ mịt một trận.
Đúng vậy, trước kia y không bao giờ tin mấy chuyện này.
"Chắc là, từ sau khi Lục Vãn Thừa chết."
Cố Phù Châu dừng một chút, cầm lấy chiếc đũa, cười nói: "Vậy ta sẽ một hơi ăn hết."
Hai người đang ăn mì, Hoan Đồng tiến vào bẩm báo, nói Tiểu thiếu gia trong phủ Võ Quốc công cầu kiến.
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Là Võ Du Viễn?"
"Chắc vậy."
Cố Phù Châu dùng khăn lau miệng, "Mời hắn đến sảnh ngoài, ta lập tức tới."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta cùng đi với ngươi."
Thiếu niên tuấn lãng mười bảy tuổi người mặc khôi giáp Ngự lâm quân, tinh thần phấn chấn bồng bột, như không bao giờ dùng hết tinh lực.
Hắn vừa thấy Cố Phù Châu, không rảnh lo hành lễ, gấp không chờ nổi nói: "Đại tướng quân, ta nghĩ ra một phương pháp, có lẽ có thể phá địa hỏa trận của quân sư Tây Hạ!"
Lời còn chưa dứt, Võ Du Viễn lại thấy nam tử phía sau đại tướng quân, như cắn vào lưỡi, nhất thời nhìn ngây người.Cố Phù Châu nhướng mày, hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Thanh Vũ đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Cố Phù Châu.Võ Du Viễn ngơ ngác gật đầu: "Đẹp."
"Đẹp là được rồi."
Đại mỹ nhân ai cũng thích nhìn, Cố Phù Châu không đến mức ghen vì mấy chuyện này.
Nếu người khác liếc mắt nhìn đối phương một cái là sẽ ghen, vậy hắn và Lâm Thanh Vũ suốt ngày không cần làm chuyện khác, dấm còn ăn không hết.
"Gọi tướng quân phu nhân."
Võ Du Viễn hoàn hồn, vội chắp tay nói: "Võ Du Viễn bái kiến tướng quân phu nhân."
Cố Phù Châu hỏi: "Ngươi tới tìm ta, là vì muốn tham thảo binh pháp?"
Võ Du Viễn lúc này mới nhớ tới mục đích mình đi chuyến này, lòng lại hưng phấn: "Đúng vậy!
Đại tướng quân, địa hỏa trận nhìn như không có cách giải, nhưng có một sơ hở rất khó chú ý tới......"
Lâm Thanh Vũ nói: "Sao tướng quân không dẫn Võ tiểu tướng quân đến thư phòng?"
"Được."
Cố Phù Châu bất đắc dĩ, "Ngươi đi theo ta."
Lâm Thanh Vũ đưa hai người đến thư phòng, kêu Hoa Lộ dâng trà, liền đến dược phòng.Đây là buổi tối cuối cùng Cố Phù Châu trước khi xuất chinh, hắn vốn muốn trải qua đêm đẹp với phu nhân nhà mình, tốt nhất làm chút chuyện, ai ngờ cuối cùng phải nghe Võ Du Viễn nói binh pháp, vừa nghe còn là một canh giờ.
Mắt thấy tới giờ giới nghiêm, Võ Du Viễn mới thỏa mãn cáo từ.Khi Cố Phù Châu trở lại phòng, Lâm Thanh Vũ mới vừa tắm rửa xong, đang dùng khăn mặt lau tóc ướt.
Cố Phù Châu đi đến phía sau, tự nhiên cầm khăn trên tay y, cảm thán nói: "'Nhiệt huyết thiếu niên và bài thơ tuổi thanh xuân vừa mới bắt đầu'."
Lâm Thanh Vũ tùy ý để Cố Phù Châu giúp mình lau tóc, hỏi: "Ngươi đang nói ai."
"Đương nhiên là Võ Du Viễn."
"Vậy còn ngươi."
Lâm Thanh Vũ nói, "Ngươi không phải thiếu niên?"
"Không phải."
Cố Phù Châu rất là thương cảm, "Nhìn Võ Du Viễn mười bảy tuổi, ta mới phát hiện ta đã già rồi."
Lâm Thanh Vũ nhắc nhở hắn: "Luận theo tuổi thực tế, ngươi vừa mới hai mươi."
Cố Phù Châu thở dài: "Còn không phải bởi vì thân thể này một chút cảm giác thiếu niên cũng không có à, nội tâm ta cũng già theo."
"Không đâu."
"Ừ?"
"Mặc dù ngươi dùng thân thể nam nhân ba mươi ba tuổi, ta cũng có thể cảm giác được cái gọi là 'cảm giác thiếu niên' trên người ngươi."
Cố Phù Châu không đáp lời, nhìn Lâm Thanh Vũ, một mặt cười nhạt.Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Ngươi nhìn ta làm gì."
"Ngươi đúng là biết nói lời âu yếm," Cố Phù Châu bốn mắt nhìn nhau với Lâm Thanh Vũ trong gương đồng, "Cùng là lần đầu tiên yêu đương, sao ngươi lại biết nói như vậy?"
"Ta chỉ nói thật, sao vào tai ngươi lại biến thành lời âu yếm."
Cố Phù Châu kinh ngạc cảm thán nói: "Quá hay quá hay.
Nói nhiều thêm chút, ta thích nghe."
Lâm Thanh Vũ: "......"
Chờ tóc Lâm Thanh Vũ gần khô, Cố Phù Châu nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, cây thương Thanh Vân Cửu Châu của ta đâu?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Chắc vẫn ở trong góc bám bụi."
Người bình thường cầm không nổi cây thương Thanh Vân Cửu Châu, Cố Phù Châu một tay là có thể cầm lấy.
"Cũng được, cũng khá nhẹ."
Cố Phù Châu nói, "Không uổng công mỗi ngày ta cử tạ một canh giờ."
Lâm Thanh Vũ nhăn mày: "Không phải ngươi nói ngươi chỉ ở trong trướng bày mưu lập kế sao."
"Thỉnh thoảng vẫn phải khiêng cây Thanh Vân Cửu Châu trước mặt các tướng sĩ giả ngầu chút, nếu ta rút kiếm trước mặt bọn họ rồi mờ mịt nhìn xung quanh, thể diện đại tướng quân để đâu được."
Cố Phù Châu lau thương dưới đèn, Lâm Thanh Vũ bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói: "Ta cùng đi Tây Bắc với ngươi."
Lâm Thanh Vũ nói xong liền bắt đầu hối hận.
Tình thế hiện giờ, nếu y và Cố Phù Châu cùng rời kinh thành, lấy thủ đoạn của Hề Dung, chỉ sợ chờ lúc bọn họ trở về, trong kinh đã không còn chỗ dung thân cho bọn họ.
Cố Phù Châu chinh chiến Tây Bắc, y tọa trấn kinh sư, như thế mới có thể duy trì sự cân bằng vi diệu trước mắt.Cũng may Cố Phù Châu căn bản không coi y nói là thật: "Ngươi sẽ không đi."
"Ngươi biết?"
Cố Phù Châu gật đầu: "Ta biết, bởi vì từ trước đến nay Lâm đại phu của chúng ta không phải chỉ biết mỗi yêu đương."
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt nói: "Ta ngược lại hy vọng mình chỉ biết mỗi yêu đương thôi."
Tựa như Tĩnh Thuần và Bắc Cảnh Vương, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không màng, chỉ mong có thể cùng đối phương bên nhau lâu dài, vĩnh viễn không chia lìa."
Ta lại không hy vọng."
Cố Phù Châu cười nhìn y, mang theo quyến luyến, và thưởng thức, "Dữ thiên địa hề tỷ thọ, Dữ nhật nguyệt hề tề quang*, đây mới là Lâm đại phu của ta."*Dữ thiên địa hề tỷ thọ, Dữ nhật nguyệt hề tề quang: Trích từ bài Thiệp Giang (Qua Sông) trong bộ Cửu Chương của Khuất nguyên.
Dịch là Cùng trường thọ với thiên địa, rực rỡ sánh ngang với nhật nguyệtLâm Thanh Vũ khẽ cười một tiếng, nói: "《Cửu Chương》đọc thuộc như vậy, sao《Kinh Thi》lại không thuộc."
Cố Phù Châu biết ý Lâm Thanh Vũ chỉ đoạn tỏ tình thất bại hôm Tết Thượng Nguyên kia, cười nói: "Không giống nhau.
Lúc ấy, ngươi khiến ta khẩn trương."
Hồi tưởng lại tất cả chuyện ngày đó, tựa như vừa mới hôm qua.
Hoa đăng lộng lẫy khắp thành, đám đông nhộn nhịp, tiếng cười nói vui vẻ......
Còn có câu kia của Lâm Thanh Vũ "Ta cũng vừa ý ngươi".Cố Phù Châu nhìn chằm chằm mũi thương sắc bén, lẩm bẩm nói: "Thanh Vũ, ta thật sự...... có hơi sợ."
Lâm Thanh Vũ đứng lên, ra lệnh cho hắn: "Buông cây Thanh Vân Cửu Châu ra."
Cố Phù Châu theo lời làm theo.
Lâm Thanh Vũ chậm rãi đến gần, ánh nến lay động ánh lên mỹ nhân như ở trong sương mù.
Y giơ tay cởi bỏ đai lưng, y phục rơi xuống đến mắt cá chân, thân thể mảnh khảnh trắng nõn không hề che giấu mà hiện ra trước mắt Cố Phù Châu.Da như lãnh ngọc, điểm đỏ như anh đào, tóc dài rũ xuống tấm lưng xinh đẹp, dung mạo bất phàm, dung hoa tuyệt đại."
Đưa tay cho ta."
Lâm Thanh Vũ nói.Cố Phù Châu ánh mắt thâm trầm, hô hấp cũng dồn dập lên, ngoài miệng lại cười nói: "Ngươi đang làm gì vậy bảo bối, dụ hoặc ta?"
"Không phải."
Lâm Thanh Vũ mở tay Cố Phù Châu ra, đem thuốc cao đích thân điều chế đặt trong lòng bàn tay hắn, "Ta đang —— mời ngươi."
Con ngươi Cố Phù Châu mở to, cả người như đóng đinh trên ghế, không hề nhúc nhích.
Hắn cưỡng bách chính mình cúi đầu, lại bị Lâm Thanh Vũ nắm cằm, cưỡng bách đối diện.
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn vào mỹ nhân không manh áo che thân."
Nếu ngươi ngại mệt, vậy để ta tự mình đến."
Cố Phù Châu gian nan nói: "Nếu không thì, chờ ta trở về, ngươi lại mời ta đi."
"Vì sao phải chờ ngươi trở về?"
Vành mắt Lâm Thanh Vũ không hề dự trước mà đỏ lên, "Giống với lý do năm đó ở trong mộng..... ngươi không chịu nói cho ta tên của ngươi hay sao?"
Cố Phù Châu lấy áo lông chồn treo một bên, khoác trên người Lâm Thanh Vũ: "Đương nhiên không phải.
Ngươi biết đó, ta vừa đi nhanh thì nửa năm, nhiều thì ba bốn năm.
Ngươi khai trai cho ta, thực tủy biết vị, lại ném ta đến Tây Bắc ăn chay, ai mà nhịn được?
Nếu như thế, còn không bằng ta cứ nhẫn thêm một lần.
Giống như ngươi nói, có được rồi lại mất đi còn khó chịu hơn chưa từng có được."
Nếu không có một câu cuối cùng, lời này của Cố Phù Châu còn tính là hài hước.
Lâm Thanh Vũ hơi cong môi, nhưng trong biểu tình, lại có vài phần buồn bã.
Cố Phù Châu nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ không tin lời hắn nói, y chỉ là, giả vờ tin.Hai người ai cũng không nói toạc ra.
Cố Phù Châu sợ Lâm Thanh Vũ cảm lạnh, đem người ôm lên giường, dùng chăn chặt chẽ bao lấy y.
Lâm Thanh Vũ cũng không phản kháng, cụp mi rũ mắt, một bộ dáng mặc người bài bố.
Bỗng nhiên, y như là nghĩ tới cái gì, bắt lấy vạt áo trước ngực Cố Phù Châu, vội vàng nói: "Ngươi viết giấy cam đoan cho ta."
"Được được, ta viết giấy cam đoan cho ngươi."
Cố Phù Châu chui vào trong ổ chăn, đem đại mỹ nhân yếu ớt ôm vào trong ngực, "Nếu ta lừa ngươi, ngươi có thể đến chỗ Diêm Vương cáo trạng ta."
Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng nói: "Ta muốn đem ngươi giấu đi, nhốt lại, khiến ngươi không đi đâu được, chỉ có thể ở bên cạnh ta, chỉ có thể nhìn ta."
Cố Phù Châu nâng mặt Lâm Thanh Vũ lên, nhìn kỹ thần sắc y.
Chỉ thấy đại mỹ nhân tàn nhẫn độc ác dung sắc mờ mịt, đôi mắt ướt át, như đang nỗ lực khắc chế gì đó.
Cố Phù Châu liền ôm y chặt hơn, cười nói: "Cầu mà không được.
Ngươi tốt nhất là tìm xích sắt khóa ta lại, để ta ngoại trừ ăn ngủ, chính là bồi ngươi làm việc."
Lâm Thanh Vũ miễn cưỡng cười, vùi sâu vào lòng Cố Phù Châu: "Ý kiến hay."
Sau một lúc lâu, y rốt cuộc hạ quyết tâm, "Ngươi đi đi, nhưng ngươi nhất định phải trở về —— nhất định phải trở về."
Cố Phù Châu lúc này ngược lại không nói nhiều lắm, hắn nhẹ vỗ về tóc Lâm Thanh Vũ, chỉ lên tiếng: "Được."
Sơ Hi năm thứ nhất tuyết rơi, Cố Phù Châu nắm giữ ấn soái xuất chinh.
Thiên tử dẫn theo văn võ bá quan, đến cửa thành đưa tiễn.Cố Phù Châu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trên cửa thành, Lâm Thanh Vũ đứng ở phía sau Tiêu Giới, nhưng cơ hồ gần cao ngang nhau.
Y mặc triều phục màu thiên thanh, khoác áo khoác tuyết, quấn giữa cổ là một chiếc khăn lông chồn trắng tinh, chỉ nhìn một cách đơn thuần, khí chất có thể nói là thanh lãnh như nguyệt, nhưng ánh mặt trời hạ trên người y một màu hồng ấm quang mang, khiến khuôn mặt y giống như nhiễm hồng, đôi mắt sáng xinh đẹp, giấu đi lưu quang.Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thanh Vũ môi đỏ hé mở, nói năm chữ.Cố Phù Châu bên tai chỉ có tiếng gió rền vang, nhưng hắn có thể nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ nói chính là: Ta chờ ngươi trở về.Nói sau những lời này, Lâm Thanh Vũ lại nói hai chữ, nhìn khẩu hình không giống "Tướng quân", cũng không giống "Phu quân", càng không phải là "Phù Châu".Cố Phù Châu hơi suy tư, khóe miệng hơi hơi cong lên, kéo dây cương quay đầu ngựa lại, nói với người bên cạnh là Võ Du Viễn: "Đi thôi."
Cố Phù Châu xoay người, một đội Ngự lâm quân tinh nhuệ đi theo phía sau hắn, mênh mông cuồn cuộn rời khỏi kinh thành.Từ nay về sau, hắn chưa từng quay đầu lại.
Bất luận là có bị ép bất đắc dĩ hay không, bất luận phần thắng là bao nhiêu, thời điểm chân chính rời đi, hắn vẫn có thể tiêu sái như thế, cùng với thiếu niên đêm qua nói "Có hơi sợ" trước mặt Lâm Thanh Vũ như hai người khác nhau, giống như...... giống như năm đó hắn và y cáo biệt trong mộng.Một lần cũng không quay đầu lại nhìn y.Tiếng kèn rền vang, bi ca gõ trúc, tráng sĩ kỵ binh, tinh kỳ nửa cuốn.
Một thân liên tục chiến đấu ba ngàn dặm nơi chiến trường, thắng được thiên cổ muôn đời danh.Lúc này, cười vì thiếu niên anh hùng, chớ vì nhiều năm ly biệt mà khổ đau.
Ngày sau quan ải cách trở, núi cao đường xa, duy nguyện bách chiến nơi cát vàng, chớ quên trốn cũ thượng kinh, đêm dài đằng đẵng, có người mỏi mắt chờ mong, lặng lẽ đợi quân về.