Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 80



Lam Nhu Tuyết như bị sét đánh ngang tai.

Đầu cô ta như nổ tung, choáng váng đến mức đứng không vững, phải vịn vào mép bàn một lúc lâu mới ổn định lại. Khi ấy, cô ta mới nghe thấy tiếng con gái khóc nức nở.

Cô ta vội vàng chạy tới, bế Lam Nguyệt lên.

“Xấu! Chú Khấu thật xấu xa! Chú ấy đẩy con! Sao chú ấy lại có thể đẩy con chứ…”

Lam Nguyệt khóc òa lên, đau lòng tột cùng.

Kỷ ba ba chưa bao giờ đẩy cô bé như vậy.
Cô bé nhớ Kỷ ba ba rồi.

Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi.

Người tồi tệ… không phải Khấu Hạnh.
Mà là Kỷ Chỉ Uyên.

Cô ta thật sự không thể tin được, người bạn trai đã quen biết nhiều năm, vậy mà lại giăng bẫy cô ta.

Cố ý để cô ta ở lại văn phòng một mình, cố ý không đặt mật khẩu màn hình laptop, cố ý để cô ta trộm đoạn mã lõi của con chip, tất cả chỉ để lợi dụng cô ta tung một đòn chí mạng vào Khấu thị…

Người đàn ông ấy… từ khi nào đã biết về giao dịch giữa cô ta và Khấu Hạnh?

Anh không đối chất trực tiếp.

Mà âm thầm bày ra toàn bộ ván cờ.

Tâm cơ quá sâu.

Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, tại sao cô ta lại không nhận ra Kỷ Chỉ Uyên lại là kẻ ti tiện đến mức này?

Còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo “Ting!” Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.

[Lam Nhu Tuyết, chúng ta chia tay đi.]

Một câu này, như búa tạ giáng mạnh xuống đầu cô ta.

Quả nhiên là Kỷ Chỉ Uyên cố tình thiết kế tất cả, đẩy cô ta vào tình thế tuyệt vọng…

Tàn nhẫn thật.

Giờ đây, duy nhất cô ta có thể bám víu vào, chỉ còn lại Khấu Hạnh.

Cô ta vội mở tin tức, liền thấy Khấu thị đã lên báo rồi.

#Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị bị nhiễm virus trojan, toàn bộ sản phẩm trên dây chuyền sản xuất bị lây nhiễm, Khấu thị sụp đổ toàn diện, thiệt hại vượt mức hai trăm triệu…#

#Kể từ khi niêm yết ở nước ngoài, Khấu thị phát triển bùng nổ trong những năm gần đây, nhưng sự cố virus lần này có thể khiến tập đoàn quay về vạch xuất phát như mười năm trước, là một đòn hủy diệt đối với Khấu thị…#

Kỷ Chỉ Uyên nhìn tin tức trên điện thoại, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt.

Tập đoàn Khấu thị chẳng qua chỉ là một nhánh phụ nhỏ bé trong hệ sinh thái của Tập đoàn Kỷ thị. Anh chưa bao giờ xem Khấu thị là kẻ thù.

Nhưng Khấu Hạnh lại tự mình đưa đầu vào rọ.

Mà Kỷ Chỉ Uyên, xưa nay chưa từng là người nhân từ nương tay.

Chỉ là… bị Lam Nhu Tuyết che mắt quá lâu.

Anh vốn định không ra tay.

Nhưng một khi đã quyết định phản kích thì tuyệt đối không nể tình.

Anh mở WeChat.

Tin nhắn kia không có hồi âm.

Anh còn tưởng, Lam Nhu Tuyết sẽ ít nhất giải thích vì sao lại làm ra lựa chọn đó.

Nhưng cô ta không hề.

Ngần ấy năm tình cảm, cuối cùng lại hóa thành trò cười.

Kỷ Chỉ Uyên ngồi trong đình nhỏ trên bãi cỏ, từng ly rượu dốc xuống như nước.

“Bà cố, anh cả uống thế này không ổn đâu.”

Kỷ Chu Dã thì thào bên tai cô, “Đã xảy ra chuyện gì vậy, đáng để uống nhiều như thế à?”

Anh quay sang vỗ đầu Đoá Đoá một cái:

“Đi xem ba con đang nhắn với ai.”

Đoá Đoá cũng rất lo ba uống nhiều hại sức khoẻ, nghe vậy lập tức lén chạy đến sau đình, trốn vào một góc, nhìn lướt qua màn hình điện thoại chưa khoá.

Sau đó lạch bạch chạy về, tròn mắt nói:

“Ba nhắn WeChat cho dì Lam, nói là muốn chia tay.”

“Thật không?”

Kỷ lão gia mừng rỡ ra mặt, “Chia tay thật à?”

Đoá Đoá lắc đầu:

“Dì Lam chưa trả lời… chắc là chưa chia tay.”

Cô bé không thích Lam Nguyệt, cũng không thích dì Lam, cô bé cũng mong ba chia tay càng sớm càng tốt.

Nhưng mà… nếu ba đau khổ thế này, thì chia tay… cũng chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất.

“Hahahaha! A Uyên cuối cùng cũng nhìn thấu người phụ nữ đó rồi! Quá tốt luôn!”

Kỷ lão gia xoa cằm, vẻ mặt sảng khoái.

“Dù sao thì cũng quen nhau bao năm, tất nhiên sẽ có chút luyến tiếc. Lúc này, nhất định không thể để Lam Nhu Tuyết quay đầu giả vờ đáng thương để cầu xin quay lại…”

Kỷ lão gia quay sang:

“Lão Ngũ, dẫn anh cháu đi bar uống rượu! Ở đó nhiều mỹ nữ lắm! Nhìn mỹ nữ để rửa mắt, không bị Lam Nhu Tuyết mê hoặc nữa!”

Kỷ Chu Dã từ lâu đã muốn đi chơi.

Chỉ là… hơi thiếu tiền tiêu thôi.

Cậu lập tức đập tay lên n.g.ự.c cam đoan:

“Ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ kéo anh cả ra khỏi cái hố bùn này.”

“À đúng rồi, dắt cả bà cố của cháu đi nữa.”

Kỷ lão gia vừa bóp vai cho Dung Ngộ vừa nói:

“Mẹ à, ngày nào mẹ cũng bận bịu, cũng nên đi bar thư giãn một chút, cảm nhận cuộc sống của đám thanh niên thời nay.”

Dung Ngộ rất thích cuộc sống hiện đại mới mẻ.
Đi bar thì cô vẫn chưa từng thử qua.

Kỷ lão gia húng hắng ho một tiếng:

“Thế… con cũng đi chơi tí…”

Dung Ngộ giơ tay đè đầu ông xuống, vuốt mái tóc bạc trắng:

“Muốn sống lâu thêm mấy năm thì ngoan ngoãn đi ngủ cho mẹ.”

Đoá Đoá rất ngoan ngoãn phụ họa:

“Nếu ông cố không chịu ngủ mà lén chơi điện thoại, cháu sẽ gọi cho dì.”

Dù còn nhỏ, nhưng cô bé đã biết rõ dì Dung chính là đỉnh cao chuỗi thức ăn nhà họ Kỷ.

Kỷ lão gia: “……”

Mặt mũi ấm ức.

Nhưng không dám phản bác.

Kỷ Chu Dã đã đi gọi Kỷ Chỉ Uyên:

“Anh cả, đừng uống nữa, uống rượu giải sầu thì có ích gì, đi, em dẫn anh đến một chỗ hay ho.”

Kỷ Chỉ Uyên vẫn uống tiếp:

“Không đi.”

Dung Ngộ giật lấy ly rượu trong tay anh:

“Đi với bà. Cháu vừa mới nhận lương đúng không? Mời bà cố đi uống rượu nhé, đừng bảo là không nỡ đấy?”

Kỷ Chỉ Uyên cười khổ một tiếng.

Tháng này, ngày nào anh cũng đi làm ban ngày, ban đêm lại làm việc riêng, kiếm được không ít tiền. Ban đầu còn định dẫn Lam Nhu Tuyết đi du lịch một chuyến.

Giờ xem ra… chẳng còn cần thiết nữa.

Anh xoa huyệt thái dương, đứng dậy:

“Được.”

Kỷ Chu Dã lái xe, dừng lại trước một quán bar nhộn nhịp:

“Bar ‘Đạo Mộng’ đấy, đám Hải Trường An với Tư Lâm thường xuyên đến đây chơi…”

Nói được nửa câu, cậu chửi thề một tiếng:

“Đệt! Thế mà cũng đụng trúng à?!”

Dung Ngộ ngẩng đầu nhìn ra phía trước.

Từ chiếc xe sang màu đen đậu ở đó, một người bước xuống từ ghế phụ, chính là Lam Nhu Tuyết.

Lam Nhu Tuyết cũng sững người.

Tối nay cô ta đến đây là để xử lý chuyện bên Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị.

Trước đây khi còn làm thư ký ở tập đoàn Kỷ thị, cô ta từng theo Kỷ Chỉ Uyên gặp một chuyên gia trong lĩnh vực này.

Chỉ cần người đó ra tay giúp đỡ, thì thiệt hại của Khấu thị lần này có thể được giảm đến mức thấp nhất.

Cô ta điều tra được người kia đang tiếp khách trong quán bar “Đạo Mộng”, thế là cô ta và Khấu Hạnh lập tức chạy tới.

Không ngờ lại tình cờ đụng phải nhóm của Kỷ Chỉ Uyên.

Kỷ Chu Dã chỉ muốn chửi thề.

Ban đầu định dẫn anh trai đi giải khuây, ai ngờ đụng ngay Lam Nhu Tuyết và một gã đàn ông khác.

Nhìn cái kiểu thân mật đứng cạnh nhau kia, quan hệ không đơn giản.

Anh trai mình là người trọng tình như vậy, còn chủ động đề nghị chia tay, nhất định là vì Lam Nhu Tuyết đội nón xanh cho anh trai rồi.

“Ồ…”

Lời trào phúng của Kỷ Chu Dã còn chưa dứt, giọng u ám của Khấu Hạnh đã vang lên trước:

“Kỷ tổng quả nhiên thủ đoạn cao tay, tại hạ bái phục.”

Kỷ Chỉ Uyên đã uống ít rượu, lại ngồi xe dọc đường thổi gió, đầu hơi choáng. Đến khi nghe tiếng Khấu Hạnh, anh mới thấy Lam Nhu Tuyết đứng bên cạnh anh ta.

Trong mắt anh lập tức phủ một tầng lạnh lẽo đáng sợ.

Mặc dù đã tra ra từ sớm rằng Khấu Hạnh thường xuyên ra vào nhà của Lam Nhu Tuyết, nhưng khi tận mắt thấy hai người họ đứng thân mật bên nhau như vậy, trong lòng anh vẫn dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Tình cảm đâu phải nói buông là buông được ngay.

Anh trầm giọng nói:

“Khấu tổng lợi dụng phụ nữ để trộm bí mật thương mại, tôi cũng xin bái phục.”

Dung Ngộ nhướng mày.

Cô còn tưởng là mối tình tay ba lằng nhằng gì đó, không ngờ lại dính đến bí mật thương mại.

Xem ra, tên tổng tài ngốc nghếch nhà cô cũng không ngốc đến vậy.

“Đi thôi, vào nào.”

Kỷ Chu Dã trừng mắt nhìn Lam Nhu Tuyết, khoác vai Kỷ Chỉ Uyên, “Anh cả, nghe nói ở đây nhiều mỹ nữ lắm, chúng ta gọi vài cô đến uống rượu cùng nhé…”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 81



Sảnh lớn quán bar vô cùng náo nhiệt.

Kỷ Chu Dã từng đến đây mấy lần, vô cùng quen thuộc, vừa vào đã gọi luôn bảy tám cô gái nóng bỏng đến ngồi cùng uống rượu.

Đám phụ nữ ăn mặc hở hang, vây quanh Kỷ Chu Dã và Kỷ Chỉ Uyên.

Mặt Dung Ngộ lập tức đen lại.

Quán bar không phải là nơi uống rượu sao?
Sao lại có cả hình thức giải trí thế này?

Cô trừng mắt liếc Kỷ Chu Dã một cái sắc như dao.

Kỷ Chu Dã giơ tay đầu hàng tỏ vẻ vô tội:

“Tôi vẫn còn là một cậu trai trong sáng, chưa làm chuyện gì xấu xa đâu.”

Kỷ Chỉ Uyên bị mùi nước hoa nồng nặc làm khó chịu toàn thân, lập tức đứng dậy đi sang một bên.

Đám gái ngồi rượu dày dạn kinh nghiệm, vừa nhìn là biết Kỷ Chu Dã chỉ là thằng nhóc non tơ, không moi được gì, thế là lập tức chuyển sang bao vây Kỷ Chỉ Uyên, bám lấy anh như ruồi.

Không xa, Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi dưới.

Vừa mới chia tay chưa được bao lâu, bạn trai cũ đã đến nơi thế này tìm vui, lại còn gọi cả đám gái ngồi rượu…

Quả nhiên, bản chất đàn ông là trăng hoa.

“Không nỡ à?”

Giọng Khấu Hạnh vang lên lạnh lẽo, “Giờ em quay lại níu kéo, biết đâu anh ta sẽ đồng ý quay về đấy.”

Lam Nhu Tuyết cắn môi chặt hơn.

Lần thứ nhất, là năm đó khi Kỷ Chỉ Uyên vừa về nước, cô ta vội vàng cưới người khác.

Lần thứ hai, là trộm đoạn mã lõi chip của tập đoàn Kỷ thị.

Anh sẽ không thể nào quay lại với cô ta nữa.
Mà cô ta… cũng không thể gả cho một người đàn ông đã bị hủy tư cách thừa kế.

Lam Nhu Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn sang bên phải:

“Vị chuyên gia kia đang ở đằng kia, chúng ta qua đó đi.”

Khấu Hạnh tất nhiên biết người đó là ai, một nhân vật có tiếng trong giới phần mềm kỹ thuật, họ Hứa, là giáo sư Hứa, thường xuyên đi các trường đại học giảng dạy, rất có uy tín.

“Giáo sư Hứa.”

Lam Nhu Tuyết bước đến trước ghế sô pha, mỉm cười nói, “Tôi là Lam Nhu Tuyết, giáo sư còn nhớ tôi không ạ?”

Giáo sư Hứa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Ông nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra:

“Cô thư ký Lam từng ở bên cạnh Kỷ tổng?”

“Là tôi.”

Lam Nhu Tuyết gật đầu, rồi quay sang giới thiệu:

“Người bên cạnh tôi là tổng giám đốc Khấu thị, Khấu Hạnh…”

Khấu Hạnh bước tới bắt tay:

“Giáo sư Hứa, hân hạnh được gặp.”

Giáo sư Hứa vừa thấy là hiểu ngay.

Khấu thị đang dính trên tất cả các mặt báo, vì sự cố virus trojan khiến toàn bộ dây chuyền sản xuất tê liệt, tình hình vô cùng khẩn cấp, phải xử lý ngay, nếu không hậu quả khôn lường.

Mà đối với ông, xử lý virus kiểu này không khó.

Ông đang định mở miệng thì chợt thấy trong tầm mắt xuất hiện một người…

Dung Ngộ ngồi thẳng xuống đối diện Giáo sư Hứa.

Lam Nhu Tuyết suýt bật cười vì tức.

Giáo sư Hứa là chuyên gia đầu ngành, có tiếng nói trong cả giới học thuật và kỹ thuật. Đến cả Kỷ Chỉ Uyên cũng phải cung kính khi gặp ông ấy.

Vậy mà một học sinh cấp ba như Dung Ngộ, lại dám ngồi xuống mà không hỏi ý kiến, còn ngồi đối diện giáo sư như thể ngang hàng.

Vô giáo dục thật đấy!

Cô ta thật sự không hiểu, Kỷ lão gia rốt cuộc coi trọng cô gái này ở điểm nào?

Chẳng lẽ Dung Ngộ nghĩ rằng chỉ vì mình được Kỷ lão gia bao nuôi, thì đến đâu cũng có thể vênh mặt lên sao?

Giới thương nghiệp và học thuật là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau!

Giáo sư Hứa không phải loại người dễ tính, lần này Dung Ngộ chắc chắn sẽ bị dạy cho một bài học!

Nhưng không ngờ, “Tiểu Ngộ?”

Giáo sư Hứa mừng rỡ, rồi cau mày:

“Em còn nhỏ thế này, sao lại đến nơi như bar? Để tôi gọi cho sư huynh của em đến đón về!”

Lần trước, vụ tiểu hành tinh, Viện Hàng không Vũ trụ số 4 đã quy tụ các nhân tài ưu tú nhất từ các lĩnh vực.

Giáo sư Hứa là kỹ sư, từng tham gia dự án đó, cũng nhờ vậy quen biết với Dung Ngộ.

Cô bé này mới 18 tuổi, đã thể hiện năng lực toán học đáng kinh ngạc, là môn sinh chính thức của Giáo sư Viện sĩ Vân Tiêu Nguyên.

Đừng nhìn ông và Vân giáo sư đều mang danh “giáo sư”, nhưng Vân giáo sư là viện sĩ, còn ông thì vẫn quanh quẩn trong giới thương nghiệp, tối đến còn phải vác mặt đi tiếp khách…

Mà học trò của Vân giáo sư, tương lai chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao sáng của ngành.

Ai lại không quý trọng một thiên tài như vậy?

Giáo sư Hứa vừa nói, vừa chuẩn bị gọi điện cho Lâm Nhượng đến đón người.

Dung Ngộ chỉ tay về phía bên kia:

“Em đến chơi cùng người nhà, đừng làm phiền sư huynh của em.”

Dường như lúc này cô mới “vô tình” nhìn thấy Lam Nhu Tuyết, mỉm cười hỏi:

“Hai người tìm giáo sư Hứa có việc gì sao?”

Lam Nhu Tuyết đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, như hoá đá.

Cô ta cứ ngỡ giáo sư Hứa sẽ mắng Dung Ngộ vô lễ, sẽ đuổi Dung Ngộ đi không thương tiếc.

Không ngờ, giáo sư lại thân mật gọi một tiếng “Tiểu Ngộ”, thì ra họ đã quen biết từ trước…

Khấu Hạnh thì không quen biết Dung Ngộ, liền mở lời trình bày:

“Là thế này, Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị chúng tôi bị virus trojan xâm nhập, muốn nhờ giáo sư Hứa giúp xử lý. Việc này rất gấp, Khấu thị nguyện trả gấp ba lần giá thị trường để mời giáo sư hỗ trợ.”

Dung Ngộ thong thả nhấp ngụm nước, đáp một cách điềm nhiên:

“Gần đây, giáo sư Hứa chắc là không có thời gian đâu.”

“Cô lấy tư cách gì mà từ chối thay giáo sư?”

Lam Nhu Tuyết gần như bấu rách lòng bàn tay, cố kìm nén cơn giận.

“Một đứa vắt mũi chưa sạch như cô mà dám lên tiếng thay giáo sư, quá vô lễ rồi đó!”

Giáo sư Hứa nhíu mày:

“Tiểu Ngộ nói thay tôi không có gì sai cả. Khấu tổng, Lam tiểu thư, xin lỗi nhé.”

Dung Ngộ mỉm cười, ung dung bổ sung thêm:

“À, xin được đính chính cách xưng hô một chút. Lam tiểu thư đã không còn là thư ký của Tập đoàn Kỷ thị từ lâu rồi. Về sau, cô ấy chỉ đại diện cho bản thân mình, mọi hành vi không liên quan đến Tập đoàn Kỷ thị.”

Sắc mặt Lam Nhu Tuyết tái mét đến cực điểm.

Tuy rằng cô ta sớm đã bị đuổi khỏi Kỷ thị, nhưng không nhiều người biết chuyện này. Bạn bè trước kia khi gặp cô ta vẫn quen gọi một tiếng “thư ký Lam”.

Chỉ riêng danh xưng ấy, đã mang lại cho cô ta không ít đặc quyền và tiện lợi.

Vậy mà hôm nay, lại bị Dung Ngộ vạch trần thẳng thừng trước mặt người ngoài, không chừa cho chút thể diện nào.

Khấu Hạnh còn muốn níu kéo thêm…

Nhưng giáo sư Hứa đã khoát tay:

“Khấu tổng, đừng đứng ở đây nữa, anh đang làm phiền tôi trò chuyện với bạn bè đấy.”

Khấu Hạnh nghẹn đến mức nghẹt thở, suýt bị tức chết.

Chờ hai người rời đi, giáo sư Hứa lập tức kéo Dung Ngộ lại hỏi:

“Tiểu Ngộ, em nói gần đây tôi không có thời gian… có phải cô giáo của em đang có dự án gì cần tôi hỗ trợ không?”

Dung Ngộ mỉm cười gật đầu:

“Đúng vậy ạ, là một dự án tối ưu hoá chương trình máy tính điều khiển tên lửa. Nếu giáo sư thấy hứng thú, em có thể giới thiệu cho cô giáo em.”

Giáo sư Hứa mừng rỡ như bắt được vàng.

Dự án tên lửa là cấp quốc gia, quan trọng hơn hẳn mấy hợp đồng thương mại.

Có kiếm tiền hay không không quan trọng, điều quý giá là được tiếp cận với một thế giới hoàn toàn khác.

Ông càng nhìn Dung Ngộ, lại càng cảm thấy yêu quý cô bé này.

Dung Ngộ nghiêng mắt nhìn về phía cánh cửa, nơi Lam Nhu Tuyết và Khấu Hạnh vừa rời khỏi quán bar.

Cô thật sự không thích làm khó ai.

Nhưng những gì Khấu Hạnh và Lam Nhu Tuyết đã làm, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.

Không làm gì đáp trả, thì người ngoài sẽ tưởng người nhà họ Kỷ dễ bị bắt nạt.

Sau đó, cô cùng giáo sư Hứa nói chuyện vui vẻ về sự phát triển phần mềm trong nước.

Từ sau khi xuyên đến thời đại này, Dung Ngộ đã tự học lập trình phần mềm, cảm thấy lĩnh vực này vô cùng thú vị.

Hai người trò chuyện say sưa hơn nửa tiếng, mãi mới kết thúc.

Lúc này đã hơn 11 giờ đêm.

Kỷ Chỉ Uyên đã say mềm.

Kỷ Chu Dã thì đang quẩy banh nóc.

Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã vật vã kéo Kỷ Chỉ Uyên ra xe, vừa ra đến cửa thì đúng lúc đụng phải nhóm Hải Trường An và Tư Lâm, những người vừa mới bắt đầu cuộc vui đêm.

Tư Lâm vừa thấy Dung Ngộ, đôi mắt liền sáng rực:

“Biết sớm rằng Dung tiểu thư đến bar, tôi đã đến đây từ lâu rồi!”

Hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Chu Dã, hắn đã gặp Dung Ngộ, bị nhan sắc của cô làm cho sững sờ.

Một mỹ nhân như vậy, nếu không theo đuổi được, có khi sẽ hối tiếc cả đời.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 82



Tư Lâm chắn ngay trước mặt Dung Ngộ.

“Dung tiểu thư, uống thêm một ly nữa đi, tôi mời.”

“Mời cái đầu cha cậu ấy.”

Kỷ Chu Dã không chút khách khí đẩy hắn ra,
“Tôi đã cảnh cáo rồi, Dung Ngộ không phải loại người mà cậu có thể mơ tưởng, nếu không thì…”

Tư Lâm nghiến răng.

Lần trước sinh nhật của Kỷ Chu Dã, hắn mới bắt chuyện một câu với Dung Ngộ, ai ngờ thằng khốn Kỷ Chu Dã lại mách lẻo với ông nội Kỷ, khiến ông nội Kỷ gọi điện thẳng cho ông nội hắn, kết quả hắn bị đuổi đánh khắp nhà.

Chút chuyện nhỏ như thế mà còn đi mách người lớn, buồn cười thật sự!

“Tôi muốn theo đuổi Dung tiểu thư thì sao?”

Tư Lâm cười lạnh, “Liên quan gì đến cậu? Dựa vào đâu mà cậu có quyền cấm tôi?”

Hải Trường An cau mày:

“Ai cũng là anh em lớn lên cùng nhau, cãi nhau vì một cô gái thì không đáng. Chu Dã, nếu Dung tiểu thư không phải bạn gái cậu, để Tư Lâm theo đuổi thì có sao đâu?”

Tư Lâm vênh mặt:

“Nghe thấy chưa? Cả Trường An cũng thấy tôi không sai.”

Dung Ngộ ném Kỷ Chỉ Uyên say khướt vào ghế sau xe, sau đó xoay người, cười nhạt:

“Hải Trường An, ông nội cậu là Hải Đại Đôn đúng không?”

Hải Trường An sững người.

Hải Đại Đôn là cái tên ông nội hắn dùng từ rất lâu trước đây, chưa từng công khai ra ngoài, cô gái này biết được từ đâu chứ?!

Dung Ngộ lại quay sang nhìn Tư Lâm:

“Ông nội cậu tên là Tư Mã Cương?”

Tư Lâm cau mày:

“Cô không được gọi thẳng tên ông tôi như vậy!”

Dung Ngộ khẽ cười.

Hải Đại Đôn và Tư Mã Cương, hai người đó là anh em họ, lúc nhỏ còn là bạn chơi cùng Anh bảo.

Thường xuyên hùa nhau bắt nạt Anh bảo, đánh cho Anh bảo khóc ré lên.

“Để hôm nào tôi qua nhà thăm mấy ông già nhà các cậu một chuyến.”

Dung Ngộ vỗ vai Tư Lâm, “Lâu lắm rồi chưa gặp Tư Mã Cương, cũng hơi nhớ đấy.”

Dứt lời, cô cúi đầu bước lên xe.

Chờ đến khi Kỷ Chu Dã lái xe đi mất, Tư Lâm mới sực tỉnh:

“Cô, cô ta… cô ta là ai vậy? Tại sao liên tục gọi tên ông tôi như thế?!”

Hải Trường An nhíu mày.

Hắn có cảm giác, khí chất của Dung Ngộ hoàn toàn không giống một cô gái trẻ.

Ngược lại, giống hệt một bậc trưởng bối vậy.

Gọi thẳng tên ông nội, không chút khác thường.

Đúng là quỷ quái thật.

Sáng sớm hôm sau, là Chủ nhật, Dung Ngộ theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy lúc sáu giờ, đưa ông Kỷ lão gia đi vận động rèn luyện buổi sáng.

Tập luyện hơn nửa tiếng, đến khi ngồi xuống ăn sáng, Kỷ Chu Dã mới lò dò dậy, vừa ngáp vừa mách lẻo:

“Ông nội, ông không biết đâu, cái tên Tư Lâm đó láo xược lắm! Dám tán tỉnh bà cố, nó không soi lại bản thân mình xem có xứng không!”

Ông Kỷ lão gia hừ lạnh một tiếng:

“Chờ đấy, để ông đích thân qua nhà dạy dỗ cái thằng nhãi đó một trận!”

Dung Ngộ cắn một miếng bánh mì, ngẩng đầu hỏi:

“Năm xưa mẹ rời đi rồi, Hải Đại Đôn và Tư Mã Cương có bắt nạt con không?”

“Có chứ!”

Kỷ lão gia lập tức gào lên đầy tủi thân, “Hai thằng đó suốt ngày chê con là mồ côi không cha không mẹ, cười nhạo con, bắt nạt con. May mà có chú Đường ra mặt dọa chúng nó, nếu không con đã bị ăn h.i.ế.p đến c.h.ế.t rồi!”

Dung Ngộ hơi khựng lại, ngón tay run nhẹ:

“Chú Đường… là Đường Triệt ?”

Một cảm xúc phức tạp khó tả lập tức tràn ngập trong lòng cô.

Cô và Đường Triệt lớn lên cùng nhau, hai nhà là chỗ thân tình, thường xuyên qua lại.

Từ nhỏ người lớn đã trêu chọc:

“Lớn lên cho hai đứa lấy nhau.”

Nhưng cả cô lẫn Đường Triệt đều rất phản cảm với chuyện hôn nhân sắp đặt.

Sau này, cô kết hôn với người khác.

Còn Đường Triệt vẫn độc thân.

Rồi đến khi chồng cô hy sinh, Đường Triệt bất ngờ tỏ tình, cô đã dứt khoát từ chối.

Đường Triệt tỏ ra không để tâm, vẫn giữ mối quan hệ bạn bè như trước.

Cô tưởng rằng anh đã buông bỏ.

Nhưng về sau, cô nhận ra:

Anh ấy chưa từng buông.

Và cô bắt đầu tránh xa anh, mấy năm liền không liên lạc gì nữa.

Cô mất năm ấy, anh ba mươi tuổi, nghe nói vẫn sống một mình.

Hóa ra, sau khi cô chết, anh vẫn chăm sóc Anh Bảo.

Bảy mươi năm trôi qua rồi…

Anh ấy vẫn còn sống sao?

“Nói đến chú Đường mới nhớ.”

Kỷ lão gia vỗ trán, “Chú ấy sắp tròn 100 tuổi rồi, bọn trẻ nhà họ Đường chuẩn bị tổ chức lễ mừng thọ lớn lắm. Mẹ, mẹ có muốn cùng đi không?”

Dung Ngộ khẽ thở phào, ánh mắt dịu lại:

“Chú Đường của con… Vẫn còn sống… Vậy thì tốt rồi.”

Đang trò chuyện thì điện thoại của Dung Ngộ rung lên, cô liếc nhìn, là mợ Vạn Tĩnh gọi đến.

“Tiểu Ngộ à, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai anh họ cháu, tổ chức ở khách sạn Shangrila, có cần mợ bảo anh họ cháu lái xe tới đón cháu không?”

Dung Ngộ bận rộn suốt ngày, suýt nữa quên mất chuyện này.

Dù sao cô cũng đang “mượn dùng” cơ thể của nguyên chủ, những mối quan hệ họ hàng kiểu này, vẫn phải thay nguyên chủ duy trì cho tròn vai.

“Không cần đâu mợ, cháu tự đến cũng được.”

Kỷ lão gia chà xát tay, hớn hở:

“Con đi cùng được không, tiện làm quen một chút?”

Dung Ngộ dặn dò:

“Con ở nhà đi, chuẩn bị lễ mừng thọ cho chú Đường con, lát nữa mẹ sẽ cùng con đến nhà họ Đường chúc thọ.”

Sau đó, cô bảo tài xế lái xe đưa đến cửa hàng vàng, chọn một bộ trang sức vàng – ngọc cho trẻ em, rồi mới đến khách sạn Shangrila.

Ở cổng có nhân viên hướng dẫn, cô đi theo chỉ dẫn đến trước sảnh tiệc.

Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy một giọng phụ nữ the thé chói tai:

“Thông gia à, đây là đứa cháu đích tôn đầu tiên của nhà họ Dư đấy! Con gái tôi liều mạng sinh con cho nhà họ Dư, mà các người chỉ tặng có mỗi một cái vòng tay, chẳng phải quá keo kiệt rồi sao?!”

Bên cạnh Vạn Tĩnh là chồng bà — Dư Thuận, cũng là cậu ruột của Dung Ngộ.

Nghe vậy, Dư Thuận lập tức muốn nổi đóa.

Nhưng Vạn Tĩnh đã kịp giữ lại, cười gượng gạo nói:

“Cái vòng tay này không rẻ đâu, hơn một vạn đó. Em bé đeo chiếc vòng này là vừa đẹp rồi…”

“Keo kiệt thì nói là keo kiệt đi, đừng có bẻ lái.”
Người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi cười nhạo, “Con gái tôi số khổ mới cưới phải con các người. Lấy chồng chẳng được hưởng phúc gì, sinh con rồi mà nhà các người cũng chẳng coi trọng là bao!”

Dư Thuận là người nóng tính. Năm đó khi chị ông bị ức h.i.ế.p ở nhà họ Dung, chính ông đã lật tung cả nhà họ Dung lên. Tính cách đó bây giờ vẫn không đổi.

Ông đập bàn đứng phắt dậy:

“Nhà họ Dư chúng tôi làm đúng lễ, đưa sính lễ, mua nhà, mua xe, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ.
Vậy mà các người ăn trộm sổ hộ khẩu, ép con tôi ở rể, cháu nội còn không mang họ Dư, tặng cái vòng hơn một vạn là đã quá rộng rãi rồi, các người còn muốn gì nữa?!”

“Nếu không phải con ông đến ở rể, ông tưởng nhà họ Hồng chúng tôi để ý đến cái nhà quê nhà ông bà chắc?”

Bà thông gia vênh mặt, giọng the thé:

“Dư Thanh Bách! Ba mẹ cậu đến đây không phải để mừng đầy tháng, mà là để gây sự! Cậu là con trai mà cũng không lên tiếng à?”

Dư Thanh Bách, con trai của Dư Thuận, mặt mày tối sầm.

Anh hít sâu một hơi, quay sang nói với mẹ vợ:

“Ba mẹ con mỗi tháng cộng lại chỉ kiếm được năm – sáu ngàn, bỏ ra hơn một vạn mua vòng vàng là rất đáng quý rồi. Mẹ không nên chỉ trích lễ nghĩa của ba mẹ con như vậy.”

“Dư Thanh Bách! Ý anh là gì đấy?!”

Vợ anh lập tức không chịu được:

“Trước mặt bao nhiêu người mà anh lại đi chỉ trích mẹ tôi à?! Ai cho anh cái gan đó?!
Nếu không nhờ ba mẹ tôi, giờ anh đã thất nghiệp rồi!
Ăn của nhà tôi, ở nhà tôi, còn dám bày sắc mặt ra với người nhà tôi?! Tôi đúng là mù mắt mới lấy loại đàn ông như anh!”

Dư Thanh Bách siết chặt nắm tay.

Lúc đầu, anh hoàn toàn không biết tình hình gia đình vợ, tưởng chỉ là yêu đương bình thường.

Cho đến khi vợ mang thai, lén lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, anh mới hiểu ra, nhà vợ đã nhắm trúng anh từ lâu, mưu tính để anh ở rể.

Có lẽ vì anh cao ráo, ưa nhìn, học vấn tốt…

Từ đó, anh như rơi vào vũng lầy không thể thoát thân.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 83



Dung Ngộ hơi nhướng mày.

Cô tháo bộ quà đầy tháng trong tay ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng và ngọc đủ kiểu: vòng tay, khóa vàng, vòng cổ, thỏi vàng nhỏ…

Cô lấy từng món ra, bỏ hết vào túi xách.

Bộ quà này trị giá đến 38 vạn, đưa cho cái nhà này chẳng khác nào ném xuống sông nghe cho vui tai.

Cô thản nhiên bước vào sảnh tiệc.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, nói qua nói lại mới thành ra như thế, ai cũng là người một nhà cả, đừng để trong lòng. Hôm nay là đầy tháng cháu trai mà, chuyện vui lớn đấy…”

Vạn Tĩnh đang gượng gạo hòa giải, vừa ngẩng đầu đã thấy Dung Ngộ đi vào, vội gọi:

“Tiểu Ngộ tới rồi, mau qua đây!”

Dung Ngộ bước đến, lần lượt chào hỏi:

“Mợ, cậu, anh họ.”

Ánh mắt cô quét qua người phụ nữ đang đứng cạnh Dư Thanh Bách chính là Hồng Hà, chị dâu cô.

Nhưng vẻ mặt chua ngoa cay nghiệt của người này khiến cô thật sự không thể mở miệng gọi hai tiếng “chị dâu”.

Hồng Hà nhận ra Dung Ngộ.

Đứa con của gia đình ly hôn, mẹ ruột đã chết, sống nhờ nhà họ Dư nuôi… chẳng khác gì kẻ ăn bám.

Không cha không mẹ, cũng chẳng có tí giáo dưỡng nào.

Mẹ Hồng đảo mắt khinh thường:

“Kìa, lại thêm một đứa đến ăn chực uống chùa…”

Dư Thuận lập tức nổi giận.

Vạn Tĩnh vội giữ ông lại:

“Ngày vui mà, đừng gây chuyện, làm lớn lên thì con mình bị kẹt ở giữa cũng khổ…”

Dư Thuận tức đến mức tu một ngụm nước cho hạ hỏa, sau đó nhìn sang Dung Ngộ, giọng mềm mỏng:

“Chuyện học hành dạo này thế nào rồi? Có khó khăn gì thì nhờ anh họ cháu kèm cho, cố gắng đậu đại học tốt, để an ủi linh hồn mẹ cháu nơi chín suối.”

Dư Thanh Bách đang định mở miệng thì Hồng Hà đã lên tiếng trước, môi cong lên đầy khinh khỉnh:

“Công việc còn chưa lo xong, còn rảnh đi dạy học cho đồ ăn bám? Thà ở nhà trông con còn hơn.”

Dung Ngộ lạnh nhạt hỏi:

“Anh họ làm công việc gì vậy?”

Ánh sáng trong mắt Dư Thanh Bách vụt tắt.

Anh từng thi đỗ một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước, học chuyên ngành kinh tế.
Ban đầu được một công ty lớn nhận vào làm sau khi tốt nghiệp.

Nhưng Hồng Hà cố tình kéo dài thời gian làm thủ tục, cuối cùng để anh về làm quản lý trong siêu thị do nhà họ Hồng mở.

Chỉ cần anh hơi có ý phản đối, Hồng Hà liền ăn vạ, dọa tự tử, làm rùm beng lên.

“Siêu thị Hồng Vận, biết không?”

Hồng Hà bế con, cong môi đáp, “Anh họ cô giờ là quản lý ở Hồng Vận đấy, không phải làm trâu làm ngựa ở công ty người ta nữa rồi, có sướng hơn không?”

Cô ta vỗ n.g.ự.c chồng:

“Những gì anh đang có đều là nhà họ Hồng cho, đừng quên ơn!”

Vừa dứt lời, ba mẹ Hồng Hà đột nhiên đứng bật dậy, mặt mày hớn hở:

“Giám đốc Trịnh tới rồi!”

Hồng Hà vội hỏi:

“Giám đốc Trịnh nào vậy ạ?”

“Là Giám đốc Trịnh bên bộ phận thu mua của Tập đoàn Giải trí Kỷ thị!”

Mẹ Hồng Hà giọng, “Ba con mất bao công mới nhờ được mối quan hệ để mời được người này tới.

Chỉ cần giám đốc Trịnh gật đầu, Hồng Vận sẽ trở thành nhà cung cấp của Kỷ thị, lúc đó giá trị siêu thị chúng ta sẽ tăng vọt!”

Hồng Hà mừng rỡ, khinh khỉnh nhìn chồng:

“Không phải anh luôn khinh thường siêu thị nhà em sao? Thấy chưa, bây giờ sắp được hợp tác với Kỷ thị rồi đấy! Em nhớ không lầm thì ngày xưa Kỷ thị cũng nhận anh đúng không? Vậy thử hỏi, làm trâu ngựa cho Kỷ thị và trở thành đối tác làm ăn với Kỷ thị, cái nào oai hơn? Có cần em nói rõ hơn không?”

Dư Thanh Bách cúi đầu im lặng.

Sau khi tốt nghiệp, anh từng được Tập đoàn Kỷ thị nhận vào, nơi đó chính là giấc mơ của bao sinh viên, bạn bè cùng lớp đều ngưỡng mộ anh biết bao…

“Chờ ký hợp đồng với Kỷ thị xong, Hồng Vận sẽ không còn là siêu thị hạng xoàng nữa. Biết đâu còn mở rộng quy mô.”

Mẹ Hồng cười nhạo một tiếng, “Dư Thanh Bách, được gả vào nhà họ Hồng là phúc ba đời của nhà cậu đấy. Nhà họ Dư các cậu phải biết ơn mới đúng! Đứa bé này theo họ Hồng chúng tôi là hợp lý. Theo họ Dư nhà cậu thì chỉ được thừa kế mấy mẫu ruộng ở quê,cả đời cũng chả nên thân!”

Nói xong, bà ta quay người, theo chồng ra đón khách quý.

Giám đốc Trịnh khoảng hơn ba mươi tuổi, bước xuống xe với vẻ mỏi mệt vì đường xa.

Ông khẽ gật đầu chào cha Hồng, xem như đã xã giao.

Cha Hồng cúi rạp người cung kính:

“Giám đốc Trịnh bận rộn mà vẫn đến dự tiệc đầy tháng cháu trai tôi, thật là vinh hạnh cho nhà họ Hồng chúng tôi!
Xin mời, xin mời vào trong!”

Giám đốc Trịnh được mời ngồi ở bàn chính.

Cả nhà họ Hồng hớn hở ra mặt, người rót nước, người chu đáo mời trà.

Lúc này, Hồng Hà liếc thấy chồng ngồi cạnh Dung Ngộ, còn nhỏ giọng trò chuyện, sắc mặt lập tức sầm lại:

“Thanh Bách! Qua đây! Qua uống vài ly với giám đốc Trịnh đi!”

Vạn Tĩnh vội vàng cười xòa:

“Thanh Bách bị đau dạ dày, không uống được rượu đâu. Để ba chồng con uống vài ly thay được không?”

“Một thằng nhà quê chân lấm tay bùn như ông ta mà cũng đòi uống rượu với Giám đốc Trịnh? Không biết xấu hổ à?”

Hồng Hà cong môi khinh miệt, “Dư Thanh Bách, tôi nói lần cuối,lại đây, uống rượu!”

Dư Thanh Bách cố gắng đè nén cảm xúc.

Bệnh dạ dày của anh khá nặng, chỉ cần uống một chút rượu là nôn ra máu, phải nhập viện nằm hai tuần mới hồi phục được.

Nhưng từ khi cưới vợ, cha mẹ vợ liên tục ép anh đi xã giao…

Những việc đó anh hoàn toàn không giỏi, chỉ muốn tránh xa.

“Anh có ý gì?!”

Hồng Hà hạ thấp giọng, tức giận đến đỏ mặt,
“Giám đốc Trịnh là người phụ trách bên Kỷ thị, anh mà làm mất lòng người ta, khiến việc hợp tác trục trặc, anh gánh nổi hậu quả không?!”

Dư Thanh Bách vẫn ngồi im không nhúc nhích.

“Sao, anh muốn ly hôn à?!”

Hồng Hà gào lên, “Đừng quên, tất cả những gì anh có bây giờ là do nhà họ Hồng cho! Một khi ly hôn, anh chẳng còn gì hết!”

Bên này vừa mới cãi nhau ầm ĩ, bên kia bàn Giám đốc Trịnh đã tò mò quay sang nhìn.

Ánh mắt ông ta lướt qua mọi người, rồi dừng lại đột ngột khi thấy gương mặt của Dung Ngộ.

Ông là giám đốc thu mua của Tập đoàn Giải trí Kỷ thị, người phụ trách tất cả vật tư cho chương trình “Kế hoạch Ngôi sao” và đương nhiên, đã xem qua chương trình này.

Dung Ngộ là thí sinh có tốc độ tăng độ nổi tiếng nhanh nhất, làm sao ông ta không nhận ra cô được?

Không những thế, sau khi chương trình kết thúc, ông còn tận mắt thấy thư ký Khương bên cạnh chủ tịch cung kính cúi đầu trước Dung Ngộ.

Thân phận của cô, chắc chắn không đơn giản.

Giám đốc Trịnh lập tức đứng dậy, đi thẳng sang bàn bên cạnh, dừng lại trước mặt Dung Ngộ:

“Dung tiểu thư cũng ở đây sao, thật là trùng hợp!”

Cả nhà họ Hồng c.h.ế.t lặng.

Dung tiểu thư?!

Giám đốc thu mua của Kỷ thị, vậy mà lại gọi một con bé ăn bám là “Dung tiểu thư”?!

Chuyện này…

Tai họ nghe lầm rồi chăng?!

“Không phải trùng hợp.”

Dung Ngộ bình thản đứng dậy, “Người nhà họ Hồng không hoan nghênh tôi, bảo tôi đến ăn chực uống chùa, nên tôi đang định rời đi.”

“Cô đi luôn đi cho nhanh!”

Hồng Hà lạnh lùng, “Giám đốc Trịnh là khách quý nhà họ Hồng chúng tôi mời, cô không nên ở đây cản trở.”

Giám đốc Trịnh nhìn lướt qua những người xung quanh.

Dù không rõ đầu đuôi là gì, nhưng rõ ràng Dung tiểu thư và nhà họ Hồng không hòa hợp.

Siêu thị trong thành phố thì nhiều vô số, Hồng Vận chỉ là một cái tên vô danh, không hợp tác với họ cũng chẳng sao.

Nhưng nếu đắc tội với Dung tiểu thư, để cô lỡ nói mấy câu không hay với thư ký Khương, mà khiến chủ tịch nổi giận… thì ông ta mất chức là chuyện chắc chắn.

Giám đốc Trịnh lập tức tính toán lợi hại xong, lập tức mỉm cười với Dung Ngộ:

“Vừa hay tôi có chút việc muốn bàn với Dung tiểu thư, chúng ta cùng đi nhé?”

Dung Ngộ khoác tay Vạn Tĩnh, dịu dàng nói:

“Mợ, cậu, ăn đồ nhà họ Hồng dễ đau dạ dày lắm, mình đi ăn chỗ khác nhé?”

Dư Thuận sớm đã tức nghẹn, nghe vậy lập tức đứng dậy đi theo.

Vạn Tĩnh nhìn bên này, lại nhìn bên kia, thở dài, rồi cũng gật đầu đi cùng Dung Ngộ ra ngoài.

Cả nhà họ Hồng như bị sét đánh trúng.

Giám đốc Trịnh mà họ mất công nhờ bao nhiêu mối quan hệ mới mời được, lại cứ như thế bị một con bé quê mùa không cha không mẹ, dắt đi mất?!

Con nhỏ đó đúng là có chút nhan sắc, nhưng chỉ dựa vào cái mặt mà khiến Giám đốc Trịnh ngoan ngoãn đi theo, chẳng phải quá mức khó tin rồi sao?!
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 84



“Chuyện quái gì thế này?!” cha Hồng trừng mắt không tin nổi, “Giám đốc Trịnh đã đồng ý hợp tác rồi, sao lại không nói lời nào mà bỏ đi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Hồng Hà quay sang trừng mắt nhìn Dư Thanh Bách:

“Cái đứa em họ của anh đúng là ghê tởm! Trước bao nhiêu người mà còn v* v*n Giám đốc Trịnh, phá hỏng chuyện hợp tác giữa nhà họ Hồng và Kỷ thị! Cô ta đúng là không biết xấu hổ! Cả cái nhà họ Dư các người đều một dạng như nhau, mặt dày vô liêm sỉ!”

“Im miệng!”

Dư Thanh Bách siết chặt nắm đấm, “Cha của Tiểu Ngộ là tổng giám đốc Tập đoàn Dung thị. Bây giờ em ấy đã quay về sống với nhà họ Dung, quen biết Giám đốc Trịnh là điều hoàn toàn bình thường. Làm ơn đừng lấy đầu óc bẩn thỉu của cô bôi nhọ người khác!”

“Cô ấy là tiểu thư nhà họ Dung á?! Không thể nào!”

Hồng Hà trợn tròn mắt, “Tập đoàn Dung thị cũng là doanh nghiệp có danh tiếng ở Hải Thành, cô ấy là con nhà giàu mà sao anh không nói sớm?!”

Cha Hồng tức đến run tay:

“Nếu cậu nói sớm, nhà họ Hồng chúng tôi có đến mức phải đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Dung không?!
Đúng là đồ ăn hại, chỉ biết phá chuyện!”

“Gọi ngay cho em họ cậu!”

Mẹ Hồng sốt ruột thúc giục:

“Bảo con bé dẫn Giám đốc Trịnh quay lại dùng tiệc, chỉ cần ký được hợp đồng, nhà họ Hồng chắc chắn không bạc đãi nó!”

Dư Thanh Bách nhìn ba người trước mặt.

Ba khuôn mặt ấy…

Chỉ khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Anh mím môi:

“Ly hôn đi.”

Ngoài cổng lớn, Giám đốc Trịnh vẫn đang trò chuyện cùng Dung Ngộ:

“… Mấy loại bánh ngọt và trái cây phục vụ trong chương trình ấy, Dung tiểu thư thấy ổn không? Nếu có gì chưa hợp lý, bộ phận thu mua của chúng tôi có thể điều chỉnh.”

Dung Ngộ mỉm cười:

“Tôi thấy đều ổn cả.”

Giám đốc Trịnh biết cô còn phải dùng bữa, nên không quấy rầy thêm, chào hỏi vài câu rồi rời đi.

Ngay bên cạnh khách sạn này chính là nhà hàng cao cấp thuộc sở hữu của Tập đoàn Kỷ thị, Dung Ngộ dẫn theo mợ Vạn Tĩnh và cậu Dư Thuận đi sang đó:

“Hôm nay để cháu mời cậu mợ một bữa cơm.”

“Không không được đâu!”

Vạn Tĩnh xua tay liên tục, “Cháu có được ít tiền tiêu vặt cũng không dễ dàng gì, phải dành dụm mà dùng, sau này lên đại học còn tốn đủ thứ đấy…”

“Cháu có tiền, chút này không sao đâu.”

Dung Ngộ đã gọi vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu chuyện gia đình.

Thật ra, cô rất muốn khuyên anh họ ly hôn.

Nhưng với từng ấy năm sống trên đời, cô hiểu một điều rõ ràng: Đừng bao giờ can thiệp vào việc nhà người khác.

Cô chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác:

“Bây giờ Tập đoàn Kỷ thị đang thiếu nhân sự, anh họ có thể thử gửi lại hồ sơ ứng tuyển. Làm ở Kỷ thị, tiền đồ không tệ chút nào.”

Cô không tham gia phỏng vấn, cũng không xin xỏ thư ký Khương để kéo người vào.

Nhưng cô tin, người từng được Kỷ thị tuyển chọn, chắc chắn không phải kém cỏi.

Dư Thuận lập tức mở lời:

“Ngày đó Kỷ thị trả lương cho anh họ cháu đến một vạn hai mỗi tháng, là sinh viên mới tốt nghiệp mà được mức đó thì đủ biết nó giỏi thế nào…
Vậy mà bị nhà họ Hồng bắt ép về làm không công cho siêu thị gia đình.
Bọn họ còn đi khắp nơi bôi nhọ nó là kẻ ăn bám vợ, tức c.h.ế.t đi được!”

Sau bữa trưa, Dung Ngộ ra quầy tính tiền.

Nhưng nhân viên thu ngân lại nhìn về phía Dư Thuận:

“Vị tiên sinh này đã thanh toán rồi ạ.”

Dư Thuận lên tiếng:

“Cậu tuy nghèo thật, nhưng cũng không đến mức để cháu gái còn đang học cấp ba phải mời cơm. Tiền của cháu phải giữ lại mà dùng, đừng có tiêu bừa bãi.”

Vạn Tĩnh gật đầu tán thành:

“Bên nhà ba cháu còn mấy đứa em, cháu cũng cực khổ, phải cố gắng học hành thật tốt…”

Dung Ngộ thở dài.

Ăn một bữa ở nhà hàng Kỷ thị không rẻ, vài món như vậy cũng mất đến ba bốn nghìn tệ.

Không dám tưởng tượng cậu cô trả tiền mà trong lòng phải xót đến cỡ nào.

Nhưng ông ấy vẫn lặng lẽ trả tiền không một lời oán than.

“Cậu ơi, cho cháu mượn điện thoại một chút.”

Dư Thuận không hề đề phòng, mở khóa màn hình rồi đưa cho cô.

Dung Ngộ trực tiếp mở ví điện tử, chuyển khoản 50.000 (5 vạn), nhấn “nhận tiền”, rồi mới đưa điện thoại lại.

“Cậu mợ, cháu về trước nhé.”

Trên đường về, Dư Thuận tiện tay mua món đồ, lúc thanh toán thì mở ví điện tử ra và sững sờ:

“Mẹ nó, mau nhìn hộ anh xem trong ví là bao nhiêu tiền?!”

“Năm… năm vạn hơn?!?!”

Vạn Tĩnh vỗ ngay một cái vào gáy chồng:
“Anh giấu được từng đó tiền riêng từ khi nào hả?!”

“Tiền trong ví anh cả đời chưa từng vượt quá hai trăm, em biết rõ mà… Khoan đã, đúng rồi, lúc nãy Tiểu Ngộ có cầm điện thoại của anh! Để anh xem… Quả nhiên! Tiểu Ngộ chuyển cho anh 5 vạn! Con bé… trời ơi… nó có tiền mà không giữ lại tiêu, lại đưa cho anh làm gì chứ…”

Viền mắt Dư Thuận đỏ hoe, nước mắt suýt nữa trào ra.

Tiểu Ngộ đứa nhỏ này, nuôi nó thật không uổng công…

Chắc con bé phải tiết kiệm từng đồng từng cắc, giấu nhà họ Dung để dành được 5 vạn tiền tiêu vặt, chẳng dễ dàng gì…

“Đừng chuyển trả lại.” Vạn Tĩnh nói, “Thay Tiểu Ngộ giữ lại số tiền đó, sau này con bé cần mua nhà, mua xe, làm việc lớn, thì đưa lại cho nó.”

Khi Dung Ngộ về đến nhà, Kỷ Chỉ Uyên vừa mới tỉnh rượu.

Sau một trận say, anh như được tỉnh táo lại hoàn toàn, không còn chìm đắm trong quá khứ tình cảm nữa.

Đoá Đoá đang ngồi dưới đất chơi xếp hình một mình.

Anh ngồi nhìn con một lúc, rồi cúi xuống ngồi cùng, lặng lẽ chơi xếp hình với cô bé.

Đoá Đoá vui sướng tột độ.

Đây là lần đầu tiên ba chủ động chơi với cô bé.

Quả nhiên… sau khi chia tay với dì Lam, ba đã có thể nhìn thấy cô bé rồi.

Trên đời này, không có chuyện gì tuyệt vời hơn thế.

Dung Ngộ nằm dài trên ghế sô pha, cắn một miếng táo rồi hỏi:

“A Uyên, bà nhớ là Tập đoàn Kỷ thị đang định phát triển khu Thôn Sơn Khê, đúng không?”

Kỷ Chỉ Uyên lập tức vào trạng thái công việc:

“Thôn Sơn Khê nằm cách Hải Thành hơn 40km, quan hệ tộc họ phức tạp, người dân thì đoàn kết, mức giá đền bù họ yêu cầu quá cao, kéo dài suốt nửa năm đàm phán mà chưa đi đến đâu. Bà cố có ý kiến gì sao?”

Dung Ngộ từng xem qua dự án này.

Bởi vì người dân hét giá trên trời, vượt quá ngân sách dự trù, nên dự án bị tạm dừng.

Nếu đã như vậy, sao không thay địa điểm khác?

“Thôn Sơn Lê tuy còn hẻo lánh hơn thôn Sơn Khê, nhưng phong cảnh đẹp hơn rất nhiều, lại có một vườn lê rộng lớn, hoàn toàn có thể xây dựng thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.”

Dung Ngộ dứt khoát chốt:

“Cháu sắp xếp người đi đàm phán đền bù với thôn Sơn Lê đi.”

Kỷ Chỉ Uyên khẽ ngạc nhiên.

Hồi đầu khi mở dự án, thôn Sơn Khê và thôn Sơn Lê đều từng được đem ra bàn bạc.

Cuối cùng, ban lãnh đạo biểu quyết chọn thôn Sơn Khê.

Hai ngôi làng này về cơ bản là tương đương nhau.

Bà cố chưa từng đặt chân đến hai nơi ấy, sao có thể kết luận chính xác đến vậy?

Thôi bỏ đi.

So sánh với bà cố làm gì.

Bà cố là thiên tài, có trí nhớ siêu việt, tầm nhìn xuất chúng…

So với bà chẳng khác nào tự làm nhục mình.

Anh gật đầu:

“Vâng, bà cố, cháu sẽ lập tức sắp xếp.”

Dung Ngộ khẽ gật đầu.

Thôn Sơn Lê chính là ngôi làng nơi nhà họ Dư sinh sống, cũng là nơi nguyên chủ lớn lên từ nhỏ.

Trong khả năng của mình, giúp đỡ nhà họ Dư một tay, cũng xem như thay nguyên chủ báo đáp ân tình hơn mười năm nuôi nấng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back