- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,351
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 60: Cảm Ơn Cậu, Trình Hàm
Chương 60: Cảm Ơn Cậu, Trình Hàm
Trần Tố Oanh vốn được Trình đại thiếu gia giành cho vị trí đại diện, không ngờ quay trước quay sau, chủ tịch Trình lại để nó cho Lý Nghiên Nghiên.
Đó là một cơ hội lớn, tuy chưa mất công sức giành giật nhưng đồ ăn đến miệng rồi lại rơi mất, Trần Tố Oanh không khó chịu sao được.Cô ta nhìn Nghiên Nghiên ăn vận lộng lẫy đứng giữa hội trường, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an.
Trần Tố Oanh siết chặt cánh tay Hạ Thanh Trì, quay đầu nhìn chằm chằm anh.
Phát hiện biểu cảm không thoải mái của anh, cô ta hơi thất vọng."
Chúng ta nhảy một điệu chứ?
Đây là lần đầu tiên chúng ta có dịp nhảy chung đấy." – Hạ Thanh Trì đặt ly rượu xuống bàn, bỗng nhiên lên tiếng.
Nhìn bàn tay đang giơ trước mặt, đôi mày liễu của Trần Tố Oanh cuối cùng cũng giãn ra một chút, cô ta cười cười, nắm lấy tay Hạ Thanh Trì bước vào sàn nhảy.Thấy Nghiên Nghiên điềm tĩnh đáp lại, mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
Bầu không khí hình như có hơi khó xử, một người đàn ông trung niên bất chợt tiến lên, ho khẽ vài tiếng, phá ngang không khí ngột ngạt này.
Vị phu nhân buông lời châm chọc ban nãy bỗng cười gượng, xoay người đi: "Ôi chết, tôi quên mất ông xã đang đứng chờ khiêu vũ, làm phiền rồi."
Nhìn bà thím kia cứng họng phải chạy đi, mọi người cũng không kìm nổi cười thầm.
Chẳng biết lại có một vị tiểu thư ở đâu đó bước ra, cất giọng lanh lảnh: "Nghe nói Lý tiểu thư từ lâu đã giỏi toàn diện mọi thứ, tôi rất tò mò, muốn chứng kiến kỹ thuật nhảy của cô, không phiền chứ?"
"Ha ha ha, tôi thì không phiền, nhưng hiện tại chỉ có một mình, e là nhảy không đẹp." – Nghiên Nghiên nhấp một ngụm rượu vang, điềm tĩnh đáp lời cô gái kia, muốn cả hai nhẹ nhàng cùng lui, không ngờ cô ta cũng là một tay cứng đầu. – "Ôi sao vậy?
Hôm nay Lý tiểu thư đi một mình sao, mọi người tới đây hình như đều có bạn cặp hết.
Bạn nhảy mọi năm của cô đâu rồi."
Nghiên Nghiên không đáp lại, đôi mắt lướt qua sàn nhảy một vòng, nhìn thấy Hạ Thanh Trì và hôn thê mới đang đắm chìm trong vũ điệu, cô bất giác cười nhạt.
Bạn nhảy của cô lần nào cũng là Hạ Thanh Trì, nhưng từ giờ về sau chắc chắn là không thể rồi.Mải nói chuyện mà suýt quên mất, Hạ Thanh Trì vẫn còn ở nơi này.
Cô đắc tội với không ít người trên thương trường, bọn họ có cơ hội, hiển nhiên sẽ không từ bỏ.
Thân ảnh của Hạ Thanh Trì lúc ẩn lúc hiện trên sàn nhảy, khuôn mặt Nghiên Nghiên hơi trầm xuống, trái tim lại một lần nữa bị dây gai thít chặt.
Lạnh lùng nhìn khuôn mặt đắc ý của vị tiểu thư kia, đám người trong giới thượng lưu này thật chướng mắt, miệng nam mô bụng bồ dao găm, tình hình hiện tại tiến hay lùi đều khó.Cô mím môi, tay siết chặt ly rượu vang, tự dặn bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng sự phẫn uất, ấm ức trong lòng vẫn chẳng thể nào đè nén trở lại, cảm giác khó chịu ấy bắt đầu lấn át lý trí của cô.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trình Hàm vừa hay liếc xuống dưới tầng, phát hiện Nghiên Nghiên đang bị cả đám vây lại, bầu không khí có vẻ không bình thường lắm, cậu ta nhìn về phía sàn nhảy, thấy anh họ mình đang khiêu vũ cùng Trần Tố Oanh, Trình Hàm lập tức hiểu ra."
Lý tiểu thư sao vậy?
Lẽ nào cô bắt đầu đau lòng rồi?
Tôi vô ý quá..." – Vị tiểu thư kia đắc ý, che miệng cười cười, nhưng chưa kịp nói xong, một bóng người cao ráo bỗng chen vào, giọng điệu phóng khoáng chặn ngay họng cô ta. – "Đúng là vô ý thật!
Chẳng biết mọi người sao lại tụ tập ở đây nhiều quá, ếch kêu vui tai chăng?"
Trình Hàm sải bước xuống lầu, chen vào đám đông, vừa tới gần đã mở miệng khiến vị tiểu thư kia đỏ bừng mặt.
Cậu ta bước đến gần Nghiên Nghiên, nghiêng đầu khẽ hỏi: "Tôi mời Lý tiểu thư một điệu được chứ?"
Nghiên Nghiên ngẩng đầu, ngước đôi mắt đã hơi đỏ ngạc nhiên nhìn người bạn thơ ấu của mình.
Trình Hàm hơi cúi xuống trước mặt cô, thân hình cao ráo gần như che mất ánh đèn chùm trên đỉnh, đôi mắt cậu ta trợn lên rồi liếc ngang dọc hai lần.
Nghiên Nghiên ban đầu có hơi mơ hồ, nhưng nhận ra tín hiệu ngầm của bạn thân, lập tức bừng tỉnh.
Cô một tay nâng tà váy dạ hội nặng nề, dốc cạn ly rượu, mạnh mẽ nuốt ực xuống họng rồi giơ chiếc ly rỗng không, ánh mắt thách thức đáp trả cô gái nọ: "Không phải chỉ nhảy một điệu sao, Lý Nghiên Nghiên tôi nhất định không phụ lòng cô."
Thực ra không phải lần nào cũng phải cố định nhảy cùng với một người, nhưng khoảnh khắc vị tiểu thư đó đem cô ra để chế giễu, chẳng có người đàn ông nào tiến lên đỡ lời cô cả.
Trước mặt nhiều người, phái nữ sẽ chẳng mấy khi tự đề nghị nhảy, bị từ chối còn mất mặt hơn nữa.
Nghiên Nghiên cười nhạt, không ngờ trò vặt cô từng đối phó với Lâm tiểu thư, hôm nay bản thân lại được trải nghiệm.Những người vây quanh lần lượt lùi lại nhường đường cho Nghiên Nghiên, cả hai bước thẳng ra khỏi đám đông ấy, khuôn mặt trưng ra biểu cảm có phần gượng ép.
Cô và Trình Hàm lúc nhỏ đã luyện tập rất nhiều, nhưng chưa có lần nào chính thức hợp tác trong bữa tiệc cả, mấy năm cũng đã trôi qua, cô không chắc bản thân có phối hợp xuất sắc được như với Hạ Thanh Trì."
Cậu vừa nãy lại đi ba hoa cái gì rồi phải không?" – Trình Hàm nắm lấy tay cô, tiến vào giữa sân nhảy.
Nghiên Nghiên nghe tiết tấu, lập tức bắt vào nhịp nhạc, vừa nhảy vừa cười gượng giải thích. – "Thể diện quan trọng, thời gian cấp bách, phiền đại thần một chút!"
Cô nắm chặt cánh tay Trình Hàm, đôi mắt không kìm được mà liếc Hạ Thanh Trì, trong lòng chua chát khó tả.
Trình Hàm nhìn con mắt càng lúc càng đỏ của cô, khuôn mặt bỗng trầm xuống, cậu ta không nói gì, im lặng hoàn thành điệu nhảy.
Kỹ thuật của Trình Hàm rất tốt, nhiều lần cô lơ đễnh suýt nữa để lỡ nhịp, nếu không phải cậu ta nhanh nhẹn e là điệu nhảy hỏng bét rồi.Buổi tiệc dần dần trôi đi, cuối cùng cũng kết thúc, Nghiên Nghiên đứng trên bậc thang cao ngất của Trình gia, lặng lẽ đưa mắt nhìn từng đám khách khứa rời khỏi biệt thự, lên xe trở về.
Hạ Thanh Trì vô cùng bình thản, vui vẻ dẫn Trần Tố Oanh ra ngoài.Anh thay đổi nhanh thật, đêm hôm đó trôi qua chưa đầy nửa tháng cơ mà.
Biểu cảm hiện giờ bên Trần Tố Oanh cứ như người khổ sở cầu xin cô hôm ấy là người khác vậy.
Buồn cười thật, cứ nghĩ cả hai sẽ mất một thời gian dài, hóa ra chỉ có mình Lý Nghiên Nghiên cô cất công đau lòng rồi tự mình ảo tưởng thôi.Nghiên Nghiên bỗng ngồi thụp xuống, chiếc váy dạ hội phát ra âm thanh loạt soạt.
Cả người cô run lên bần bật, một giọt lệ chầm chậm từ khóe mắt lăn dài trên gò má, trước mắt cô chợt trở nên mờ mịt.
Trình Hàm có hơi hoảng hốt, vỗ nhẹ vào vai Nghiên Nghiên: "Sao vậy?"
"Không có gì, có lẽ trời khuya...
Nên hơi lạnh." – Nghiên Nghiên quệt vội khóe mắt, hai tay siết chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Cô cười chua xót, chậm rãi đáp lại. – "Cảm ơn cậu, Trình Hàm!
Cảm ơn vì tất cả."
Nghiên Nghiên cố bật cười, nhưng giọt lệ thứ hai lại chảy xuống.
Những người bên cạnh Nghiên Nghiên hình như dần dần đi mất rồi, trước là mẹ cô, sau là người cha xa mặt cách lòng, giờ là Hạ Thanh Trì.
Cô gục xuống, cổ họng phát ra những âm thanh nức nở, bàn tay nhỏ siết chặt lấy cổ tay đang đặt trên vai của Trình Hàm.
Khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên thấy sợ, sợ một ngày nào đó chính Lăng Tuyết và Trình Hàm cũng bỏ rơi cô...Sau mấy năm tốt nghiệp, Nghiên Nghiên cuối cùng cũng có một buổi họp lớp, tuy mấy ngày nay tâm trạng không tốt, nhưng bạn bè cấp ba tốt nghiệp rồi rất ít có cơ hội gặp lại, ít nhiều gì cũng phải đi lấy một buổi.
Cuộc họp lớp hôm ấy, mọi người đều quyết định gặp lại ở nhà hàng truyền thống cách thủ đô Vân Viễn không xa.
Nghiên Nghiên đi xe một tiếng rưỡi là đến.Cô mặc chiếc váy xếp ly dài sáng màu, bên ngoài khoác một chiếc áo kẻ sọc, đầu đội chiếc mũ nồi nhỏ, mái tóc dài vẫn uốn xoăn như mọi khi.
Nghiên Nghiên đẩy cánh cửa kính bước vào, mùi đồ ăn lập tức xộc lên mũi.
Đám bạn bè đã tụ tập ở đó từ sớm, thấy Nghiên Nghiên bước vào, cả đám kích động reo lên: "Lớp phó!
Lớp phó!
Ở bên này!"
Nhìn mọi người vẫn nhí nhố y như ngày nào, khuôn mặt u sầu của cô không nhịn được mà giãn ra, khe khẽ mỉm cười.
Nghiên Nghiên đặt chiếc túi sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cô bạn cùng bàn năm lớp mười hai, chậm rãi cất giọng: "Đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?"
"Tất nhiên là khỏe rồi!"
"Lớp phó càng ngày càng xinh!
Lúc nãy bước vào, tôi nhìn thế nào cũng không ra luôn!"
"Nghiên Nghiên, công việc của cậu thế nào rồi?
Về công ty của cha làm rồi sao?"
"Lớp phó mấy năm nay sống thế nào, đã kết hôn hay chưa?"
"Ôi trời, Nghiên Nghiên tới rồi à?
Dạo này khỏe không?"
Một đống câu hỏi dồn dập khiến đầu Nghiên Nghiên quay mòng mòng, cô nhận lấy ly nước từ bạn học bên cạnh, cười nhẹ một tiếng rồi điềm đạm đáp lại: "Tớ sống rất tốt, công việc cũng ổn định, chưa có kết hôn."
Chưa kết hôn?
Nghe đến đây, mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Nghiên Nghiên năm ấy là hoa khôi ở trường, biết bao người theo đuổi, cứ nghĩ cô sẽ là người đầu tiên trong lớp kết hôn.
Không ngờ hiện tại đã một phần ba lớp công việc an ổn, lấy vợ lấy chồng rồi, mà nữ thần năm đó vẫn chưa có động thái.
Cả lớp vô cùng ngạc nhiên, chỉ trừ vài bạn nữ ở ghế trong, bọn họ ho nhẹ một tiếng, nhưng không dám nói gì.Lớp của Nghiên Nghiên tuy là lớp chọn, học sinh cũng toàn là người ưu tú, nhưng mỗi người một ngành nghề.
Ngoại trừ những người trong giới kinh doanh và chăm xem tin tức ra, chẳng một ai hay biết vụ hủy hôn mất mặt đó của Nghiên Nghiên.
Có người định hỏi thêm nhưng phát hiện ánh mắt kỳ quái của mấy người họ liền nhận ra có điều tế nhị, đành im lặng dùng cơm.