Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 100: Chương 100


Đợt kiểm tra đột xuất lần này của Tần Hòa rất bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.

Rất có thể là bị người khác tố cáo.

Kiểm tra ra một lô hàng có vấn đề, Diệp Tuyền với tư cách là người phụ trách chính bị “triệu tập thẩm vấn” cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi Hướng Thần nhận được điện thoại thông báo, mày nhíu chặt lại: “Chó không sủa mới là loại cắn người dữ dội nhất.”

Không hé răng nửa lời mà nhét một lô hàng có vấn đề vào tuyến vận chuyển của Tần Hòa, đến cả Diệp Tuyền cũng không phát hiện ra, Thẩm Bồi Diên này quả thật có bản lĩnh.

Hướng Thần với tư cách là đại diện công ty, làm việc với người của cục giám sát y dược.

Người phụ trách nói với anh: “Kiểm tra định kỳ, hy vọng anh có thể hợp tác.”

Hướng Thần gật đầu: “Anh yên tâm, Tần Hòa nhất định sẽ hợp tác toàn lực, chỗ chúng tôi không có gì không thể kiểm tra cả.”

Ba tiếng đồng hồ, toàn bộ nhân viên đều được huy động, tiến hành kiểm tra từ trên xuống dưới.

Lúc mấy vị phụ trách khu vực đến báo cáo đơn hàng, người phụ trách lại một lần nữa kiểm tra kỹ lưỡng, cho đến khi tất cả đều được kiểm tra lại lần nữa.

“Cảm ơn sự hợp tác của anh.” Người phụ trách sẽ không công bố kết quả điều tra cho anh, vẫn giữ thái độ công bằng chuẩn bị rời đi, kết quả kiểm tra đã được ghi vào biên bản.

Hướng Thần tiễn anh ta ra ngoài, không quên nói thêm: “Lô hàng đó có nguồn gốc rõ ràng, chúng tôi cũng hy vọng bên anh có thể giúp điều tra cho rõ. Nếu chuyện này mà thực sự lan ra ngoài, Tần Hòa và Giám đốc Diệp của chúng tôi coi như bị mang tiếng oan vô cớ rồi.”

Giọng người phụ trách ôn hòa: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho anh một kết quả hài lòng.”

Quay về cục, người phụ trách từ xa đã thấy cục trưởng đang đứng cùng Tần Trí Thành.

Vai rộng lưng thẳng, dáng người cao ráo, ánh mắt từ từ nhìn về phía anh, như chim ưng đang quan sát con mồi.

Người phụ trách khựng lại một chút, bước lên trước báo cáo kết quả điều tra bằng giọng điệu bình thản.

Nghe xong kết quả điều tra, cục trưởng gật đầu: “Tuy sớm đã biết là kết quả như vậy nhưng hình thức cần phải làm thì vẫn phải làm, tôi cũng tiện có lời giải thích với cấp trên, chắc anh cũng hiểu cho tôi.”

Chỉ là mấy lời khách sáo ngoài mặt, toàn bộ quy trình đều được làm đúng quy định, không bỏ sót một kẽ hở.

Tần Trí Thành gật đầu: “Tần Hòa đi đến ngày hôm nay, từng bước đều cẩn thận tỉ mỉ, tất nhiên phải mong muốn sự công bằng chính trực, các anh thi hành công vụ, không cần giải thích gì thêm.”

Diệp Tuyền cũng vào lúc này mới được tự do đi lại, bước ra ngoài thì đụng ngay phải Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành không nhìn cô, tiếp tục nói với cục trưởng: “Lần này là cấp dưới của tôi làm việc không tốt, để người khác lợi dụng sơ hở, làm phiền đến anh rồi.”

Cục trưởng cười nói vui vẻ: “Đâu có đâu, tài năng thông minh của Giám đốc Diệp tôi vẫn biết rõ. Trăm điều cẩn thận cũng có lúc sơ suất, có thể hiểu được. Nguồn gốc lô hàng đó tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng, nhất định không để người của anh chịu thiệt thòi.”

“Cảm ơn nhiều.”

Tần Trí Thành nói.

Hai người định bước ra rời đi, Diệp Tuyền đột nhiên nhớ ra, quay người lại: “Áo khoác của em chưa lấy.”

Tần Trí Thành đi trước cô một bước, vào phòng thẩm vấn lấy chiếc áo khoác cô để quên khoác lên cánh tay mang ra, đưa cho cô.

Diệp Tuyền mặc vào, cảm ơn cục trưởng.

Cục trưởng cười, ánh mắt lướt qua hai người thêm một giây, tiễn họ ra ngoài.

Đừng thấy lúc này đang cười.

Nếu lúc nãy thẩm tra xảy ra chút vấn đề gì, Diệp Tuyền cũng sẽ bị vị cục trưởng trông có vẻ cười rất dịu dàng này giữ lại không chút nể nang.

Trên thương trường chính là đạo lý như vậy, chưa chạm đáy đều là bạn bè.

Chạm đáy rồi, tất nhiên phải phân rõ ranh giới.



Trên đường về Diệp Tuyền hơi mệt mỏi, khẽ ngáp một cái.

Hướng Thần không nhịn được kêu lên: “Giám đốc Diệp, cô đúng là gan lớn, còn buồn ngủ à? Cô có biết nghe tin cô bị bắt, tim tôi suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng không.”

“Không phải bị bắt, chỉ là bị đưa đi điều tra, anh nói cho rõ ràng vào.” Giọng Diệp Tuyền nhàn nhạt: “Hơn nữa, không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa, Tần Hòa trong sạch, sao lại sợ họ kiểm tra?”

“Nói thì nói vậy.” Hướng Thần im lặng: “Nhưng lần này cô thật sự có chút không cẩn thận rồi, lại để người của Trí Hoa chơi một vố.”

Diệp Tuyền im lặng một lúc, không nói gì.

Hướng Thần cảm nhận được không khí phía sau không ổn, thử hỏi: “Hay là… Quản lý Diệp, chẳng lẽ là cô cố tình?”

“Nếu tôi không cho anh ta cơ hội chơi tôi một vố, làm sao anh ta lại dễ dàng nhảy vào cái bẫy của tôi như vậy.” Diệp Tuyền lại không nhịn được ngáp một cái, hơi buồn ngủ: “Tôi muốn ngủ một lát, về nhà rồi hẵng nói, ngủ ngon Hướng Thần.”

Hướng Thần hiểu kế hoạch của Diệp Tuyền, không khỏi trợn tròn mắt, một mặt cảm thấy Giám đốc Diệp tâm tư quả thật kín đáo, một mặt lại cảm thấy Giám đốc Diệp vốn dĩ nên có tâm tư kín đáo như vậy.

Làm ở Tần Hòa bao nhiêu năm nay, thăng trầm trên thương trường, đâu có dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Vốn dĩ là ngủ dựa vào cửa sổ, nhưng hơi lạnh, cô lại nghiêng đầu, dựa vào vai Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành vén những sợi tóc mái trên mặt cô đi, mặc cho cô tìm tư thế ngủ thoải mái hơn trên người mình.

Suốt đường đi im lặng.

Đến biệt thự Duyệt Thịnh, Diệp Tuyền cảm nhận được mình được Tần Trí Thành bế xuống xe.

Xung quanh rất lạnh, toàn là tiếng gió, nhưng vòng tay anh lại ấm áp vô cùng.

Anh bế cô vào phòng ngủ, giúp cô cởi giày, cởi áo khoác.

Diệp Tuyền mắt cũng không mở, mệt mỏi ôm lấy cổ anh: “Anh biết tẩy trang không?”

Tần Trí Thành: “Để anh học xem.”

Diệp Tuyền khẽ “ừm” một tiếng, để mặc anh làm.

Trên mặt là lớp kem tẩy trang ẩm ướt, nhũ hóa, tẩy đi, rồi lại dùng bông tẩy trang ướt từ từ lau đi lớp kem trên mặt.

Tẩy trang xong, thay đồ ngủ xong, cô được ôm vào chiếc chăn ấm áp.

Xung quanh mọi thứ đều rất tốt, cô chui vào lòng người đàn ông, nghe thấy nhịp tim ổn định của đối phương: “Tần Trí Thành, anh không có gì muốn hỏi em à?”

Ví dụ như, những hành động cô làm hôm nay rốt cuộc được lên kế hoạch từ lúc nào.

Lại ví dụ như, để trả thù Thẩm Bồi Diên, cô còn định làm gì nữa.

Ngay cả chuyện cô đột nhiên bị điều tra, bị đưa đến cục giám sát, cũng là Tần Trí Thành bị ép buộc phải biết.

Giữa họ, hình như chưa bao giờ bàn luận về chuyện này.

Tần Trí Thành xoa xoa d** tai mềm mại lại trơn bóng của cô, giọng nói trầm thấp: “Đói không.”

“Hửm?”

“Đói không.” Tần Trí Thành nói.

Diệp Tuyền cuối cùng cũng không nhịn được mở mắt nhìn anh, cười nhẹ: “Đây chính là điều anh muốn hỏi em à?”

“Tối nay bận quá, không kịp nấu cơm cho em.” Tần Trí Thành nhỏ giọng nói: “Nghĩ lại chắc em chưa ăn.”

Lông mi Diệp Tuyền khẽ cụp xuống, lắc đầu: “Không đói, anh còn có gì khác muốn hỏi em không?”

Tần Trí Thành hình như suy nghĩ vài giây: “Không có.”

“Diệp Tuyền.”

“Em có thể đi đến ngày hôm nay là dựa vào chính mình chứ không phải dựa vào bất kỳ ai khác, nên em không cần phải nói hết mọi thứ của mình cho anh biết. Bởi vì em đủ độc lập, cũng đủ có năng lực. Điều anh có thể làm chỉ là tin tưởng và ủng hộ em.”

Như cảnh tượng hôm nay, Tần Trí Thành không làm gì cả, chỉ đến đón cô.

Diệp Tuyền rất rõ ràng mình muốn gì, cũng rất rõ ràng từng bước đi của mình, cô không cần bất kỳ ai giúp cô lo liệu hậu quả, bởi vì cô chính là người có năng lực đó.

Cô cũng chưa bao giờ cần quý nhân nào cả, cô vốn dĩ chính là quý nhân của chính mình.

Tần Trí Thành khẽ hôn lên trán cô: “Tóm lại, em cứ tiếp tục đi con đường của em.”

“Đi không nổi nữa, có anh chống đỡ.”

Diệp Tuyền đột nhiên không còn lời nào để nói, vùi đầu vào lòng anh, đè nén sự chua xót khó hiểu trong mắt.

Cô im lặng hít thở, trong đầu không thể xua tan đi những lời nói lúc nãy của anh.

Một đoạn nói chuyện rất bình tĩnh, rất dịu dàng.

Nhưng rơi vào tai cô, lại vừa nặng nề, vừa sâu lắng.

Nóng bỏng.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 101: Chương 101


Thẩm Bồi Diên bị đình chỉ công tác.

Đây là một tin tức không có gì bất ngờ.

Nhưng khoảnh khắc nhận được thư đình chỉ trong tay, Thẩm Bồi Diên vẫn ngồi trong văn phòng rất lâu mới hoàn hồn.

Tiểu Trần đứng bên cạnh anh, mày nhíu rất sâu: “Kết quả thẩm tra của Tần Hòa lại không có vấn đề gì cả, điều này không thể nào, công ty lớn như vậy sao lại có thể không có vấn đề gì chứ, chắc chắn là đã mua chuộc rồi.”

Đầu ngón tay Thẩm Bồi Diên khẽ v.uốt ve những nếp gấp ở mép tờ giấy, không trả lời.

Tiểu Trần im lặng một lúc, khuyên nhủ: “Anh, anh yên tâm, đình chỉ chỉ là tạm thời thôi, Tổng giám đốc Tông ông ấy hiểu rõ hơn ai hết Trí Hoa không thể không có anh, đợi qua giai đoạn sóng gió này rồi anh vẫn có thể trở lại. Hơn nữa chỉ là đình chỉ chứ không phải giáng chức, sau khi trở lại anh vẫn là trưởng phòng.”

Thẩm Bồi Diên chỉ cười nhạt một tiếng.

“Tôi ở Trí Hoa hơn sáu năm, năm nay là năm thứ bảy rồi.” Thẩm Bồi Diên khẽ nói: “Làm bao nhiêu dự án bị cướp công cũng không sao, cho dù đến bây giờ vẫn chỉ là vị trí trưởng phòng cũng không sao, tôi chỉ là vì chút tình nghĩa, bởi vì tôi có tình cảm với Trí Hoa, nhưng Tông Trí Hoa ông ta đối xử với tôi thế nào? Chưa từng bảo vệ tôi một lần nào.”

Tiểu Trần thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói sao.

Bởi vì những lời Thẩm Bồi Diên nói đều là sự thật.

Gặp được một cấp trên tốt, quả thực rất khó.

Tông Trí Hoa chỉ biết lợi nhuận, thích tham lam những lợi ích nhỏ nhặt. Trí Hoa đến ngày hôm nay ở vị trí nửa vời không lớn không nhỏ như vậy, tất cả đều là nhờ công của Tông Trí Hoa, mà mỗi lần đều là Thẩm Bồi Diên đến lo liệu hậu quả.

Bây giờ Thẩm Bồi Diên xảy ra vấn đề, Tông Trí Hoa lại là người đầu tiên phủi sạch quan hệ, quả thật làm người ta thất vọng.

“Coi như là cho mình nghỉ phép một chút.” Tiểu Trần im lặng một lát, nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, anh.”

Lúc Thẩm Bồi Diên ôm đồ đạc của mình rời khỏi Trí Hoa, không ít nhân viên đều lưu luyến không nỡ, tình cảm của họ đối với vị lãnh đạo này rất sâu sắc.

Thẩm Bồi Diên không nói một lời, khẽ ôm chào tạm biệt mọi người.

Ra khỏi Trí Hoa, Tông Trí Hoa trong văn phòng nhìn bóng lưng anh cười lạnh: “Một trưởng phòng nhỏ mà ra vẻ lớn lối như vậy à? Cậu ta chẳng lẽ không biết cái gì gọi là ‘công cao át chủ’.”

Trợ lý im bặt.



Mẹ Thẩm tất nhiên cũng biết chuyện Thẩm Bồi Diên bị đình chỉ công tác.

Bà lại chẳng mấy bận tâm, vừa gọt táo vừa nói: “Bị đình chức cũng tốt, mẹ vốn chẳng thích con làm ở đây. Nhân cơ hội này nghỉ việc đi theo mẹ về Thượng Hải, bên đó để anh Trịnh Tống con tìm cho chỗ làm, chẳng phải tốt hơn ở đây sao?”

Tôn Bội Bội rót trà cho Thẩm Bồi Diên: “Mẹ nói đúng đấy Bồi Diên, về Thượng Hải bên đó đều là người quen, người quen dễ làm việc.”

Thẩm Bồi Diên vẫn bình thản lạnh lùng.

Bây giờ mẹ Thẩm và Tôn Bội Bội ở Bắc Bình hoàn toàn là vì Thẩm Bồi Diên.

Họ cũng sợ một khi về Thượng Hải, Thẩm Bồi Diên sẽ hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa, nên mới kéo dài đến bây giờ.

Thẩm Bồi Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Bắc Bình nơi mình đã sống chín năm, ánh mắt từ từ mơ hồ.

Ngày mốt là đăng ký kết hôn, đầu tháng sau là kết hôn.

Cuộc đời anh ta hình như sắp bị buộc phải bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.

Một giai đoạn mà trước đây anh ta chưa từng nghĩ đến.

Anh hút một điếu thuốc, bình thản nói: “Đăng ký xong, về tổ chức hôn lễ đi.”

Tôn Bội Bội ngẩn người, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “…Thật sao?”

“Ừm.” Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng bị đình chỉ một tháng, về Thượng Hải đổi gió một chút.”

Ánh mắt Mẹ Thẩm thoáng dịu lại: “Con nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Mẹ Thẩm tuy không ưa Tôn Bội Bội nhưng bà vẫn coi trọng con cháu hơn.

Chuyện sống chết, giành giật đều không tốt.

Tôn Bội Bội đã mang thai con cháu nhà bà, thì nhất định phải bước vào cửa nhà họ.

Bà dù có không tình nguyện đến đâu cũng không muốn làm trái ý tổ tiên, tóm lại là đã cho Tôn Bội Bội một thân phận mới, cũng coi như là tạm chấp nhận được.

Bây giờ xem ra, Thẩm Bồi Diên lại vì bị đình chỉ công tác mà tĩnh tâm lại.

Cuộc hôn nhân này, cũng có thể tạm chấp nhận được.

Mẹ Thẩm giữ vững đạo lý “gia đình hòa thuận thì mọi việc đều tốt đẹp”, thở dài một tiếng: “Chuyện đại sự đời con ổn định rồi, mẹ cũng có thể yên tâm, giờ mẹ chỉ mong cháu nội sớm ra đời, để mẹ được tận hưởng niềm vui tuổi già.”

Tôn Bội Bội cười: “Đến lúc đó tên của cháu để mẹ đặt nhé”

Mẹ Thẩm nghe thấy lời này cũng bật cười.

Thẩm Bồi Diên nhìn gia đình trước mắt hòa thuận vui vẻ, nhưng nét mặt không rõ cảm xúc, chỉ có ánh mắt là lạnh nhạt.

——

Mùng bảy Tết, Diệp Tuyền lên núi, đến chùa Linh Tuyền.

Cô mang theo không ít đồ, nhờ các tình nguyện viên giúp mang vào từ cửa sau.

“Những thứ này là cho Tiểu Thất, lần trước con đến nó nói với con buổi tối ngủ hay bị chuột rút, đeo vào sẽ không bị chuột rút nữa.”

“Cái này, cho Tuệ Linh, con nhớ cô ấy thích ăn.”

Chia xong cuối cùng, Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía không xa: “Sư thầy Tuệ Giác có ở đó không?”

“Có ạ.” Tiểu Thất vừa mới từ dưới núi về, cũng là đứa trẻ được chùa nhận nuôi, tuổi còn nhỏ, hoạt bát hơn các sư huynh khác vài phần: “Để con dẫn chị… à không, dẫn thí chủ qua.”

Tiểu Thất đi nhanh, sắp đến cửa liền vui mừng hét lên: “Sư phụ, thí chủ Diệp đến rồi ạ, còn mang cho chúng con rất nhiều đồ nữa.”

Diệp Tuyền bước vào, lại nhìn thấy sư thầy Tuệ Giác đang ngồi bên giường, tay cầm kim chỉ.

Sư thầy đang tự mình vá quần áo, lại trở nên rất gần gũi.

Diệp Tuyền hạ giọng: “Con giúp thầy xỏ kim.”

Nhưng sư thầy Tuệ Giác rõ ràng không cần sự giúp đỡ của cô, nhẹ nhàng dễ dàng xỏ chỉ qua lỗ kim.

Diệp Tuyền cũng ngồi xuống bên cạnh, dùng ấm trà tự rót trà uống, uống ừng ực hai cốc.

“Uống từ từ.”

Sư thầy đầu cũng không ngẩng, nhắc nhở cô.

Diệp Tuyền khựng lại: “Vâng.”

“Đắng không?”

Đây là câu thứ hai sư thầy Tuệ Giác nói với cô hôm nay, đã lập kỷ lục rồi.

Diệp Tuyền xoa xoa vành ly, không nếm ra được vị gì lắm, liền thành thật trả lời: “Uống nhanh quá, chỉ nếm ra được mùi thơm.”

Tiểu sư phụ ôm quần áo vào cười nói: “Lần trước thí chủ đến, uống một tách trà cũng cảm thấy đắng, mặt mày đầy tâm sự, lần này đến, trông tâm trạng lại tốt hơn không ít.”

Diệp Tuyền lại uống một ngụm trà, gật đầu, cười.

“Chắc là gần đây sống khá thoải mái nên tâm trạng cũng vui vẻ theo.”

Tâm sinh tướng.

Lần trước đến Diệp Tuyền còn rất mơ hồ, bị phản bội, lại bị cấp trên cầu hôn, trong lòng rất rối bời, cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn gì, như đang ở trong sương mù.

Mà bây giờ.

Mọi việc đều đang đi theo hướng tốt đẹp hơn, vén mây thấy trời, tự nhiên thoải mái.

“Nếu có cơ hội, lần sau con sẽ đưa anh ấy đến gặp thầy.” Diệp Tuyền im lặng vài giây, nghiêm túc nói: “Anh ấy đối xử với con tốt lắm, giống như hồi nhỏ thầy đối xử tốt với con vậy.”

Sư thầy Tuệ Giác tự mình vá xong chiếc áo đó rồi mới ngẩng đầu, nhìn cô.

Trong khoảnh khắc này, Diệp Tuyền bỗng thấy trên gương mặt sư thầy thấp thoáng bóng dáng ai đó rất quen thuộc.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ về bóng dáng này thì sư thầy Tuệ Giác đã rót cho cô một tách trà.

“Hôm nay trời xuân đẹp, có thể ở lại điện nghỉ ngơi thêm.”

Diệp Tuyền khẽ mỉm cười: “Vâng.”

Sau khi cô xuống núi, ngồi ở quán cà phê gần công ty đợi Tần Trí Thành.

“Đi đâu vậy?”

Một lúc sau, anh trong đêm tối bước đến.

Diệp Tuyền nói: “Đến chùa, gặp vị sư thầy trước đây đối xử tốt với em.”

Bàn tay Tần Trí Thành v,uốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Lần sau anh đi cùng em.”

“Được.” Diệp Tuyền cười cười, nói: “Có phải em vẫn chưa kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em không?”

“Chắc anh cũng biết cả rồi.” Tần Trí Thành không né tránh, nhìn vẻ mặt không thay đổi của cô, lạnh nhạt hỏi: “Có gì khác muốn nói không?”

“Cũng không có.”

Diệp Tuyền im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ, hình như thật sự không có: “Bố mẹ là ai đối với em mà nói hình như không phải là một nỗi buồn, bởi vì họ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em, em cũng sẽ không còn cần một vai trò như vậy nữa.”

“Nếu em muốn, anh đưa em đi tìm.”

Diệp Tuyền lắc đầu.

“Nếu họ đã bỏ rơi em, em và họ cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Tìm hay không tìm, thì có ý nghĩa gì?

Tìm người mẹ đã vứt bỏ cô? Hay tìm người bố khi còn sống đã từng nghiện rượu và bạo hành?

Không cần thiết.

Diệp Tuyền sớm đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ cả đời này của cô vốn dĩ đã thiếu vắng sự tồn tại của bố mẹ.

“Tối nay ăn gì?”

“Đến chỗ ông chủ Đàm đi, muốn ăn lẩu đậu phụ.”

“Được.”

Họ nắm tay nhau trong đêm tuyết, đi trên con phố thương mại sầm uất.

Khoảnh khắc tĩnh lặng này, mới là cuộc sống của Diệp Tuyền.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 102: Chương 102


Sau Tết Nguyên Đán, dự án siêu âm của phòng nghiên cứu tiến triển thêm một bước, thiết bị đã có hình dạng ban đầu của chức năng dò tìm, được lần lượt đưa lên bàn thử nghiệm để hoàn thiện.

Tên dự án cuối cùng cũng được công bố—— Côn Lôn RC729.

Năm mới, một lứa thực tập sinh mới được phân công đến các phòng ban.

Trong đó có một nam thực tập sinh theo Đường Hồng tên là Lư Chính lại đặc biệt thân thiết với Diệp Tuyền.

Thân thiết đến mức—— cả công ty trên dưới đều có thể nhìn ra.

“Giám đốc Diệp, nếu chị có thời gian, có thể giúp em xem qua tài liệu này được không? Cảm ơn chị nhiều…”

“Giám đốc Diệp, chị thường ăn gì vào buổi trưa? Chị có quen ăn món cá muối quê em không? Mẹ em gửi lên cho em rất nhiều, để em mang cho chị nếm thử.”

“Giám đốc Diệp, cà phê cẩn thận nóng…”

Văn phòng của Diệp Tuyền đã liên tục được đặt cà phê một tuần liền.

Giám đốc Dương pha cà phê hòa tan ở phòng trà, thấy vậy kêu lên một tiếng, bật cười: “Thằng nhóc này đúng là không định cố gắng gì cả.”

Đường Hồng cũng uống cà phê hòa tan, ánh mắt nhìn về phía cốc Starbucks trong văn phòng Diệp Tuyền, mày khẽ nhướng lên: “Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta vẫn chưa đủ tầm cơ chứ.”

Cô ta là người hướng dẫn của Lư Chính.

Theo lý mà nói, có muốn lấy lòng cũng nên lấy lòng cô ta, ai lại vượt cấp đi lấy lòng Diệp Tuyền.

Trong công ty lời ra tiếng vào, cho đến khi Diệp Tuyền từ chuyến công tác trở về, liếc thấy trên bàn lại là một cốc Starbucks, mắt không thèm nhấc lên mà ôm tài liệu đi thẳng, không thèm nhìn một cái.

Cô ra khỏi văn phòng, Lư Chính lại đi theo sau: “Giám đốc Diệp, báo cáo chị yêu cầu em đã gửi vào email của chị rồi…”

Diệp Tuyền gỡ dây đeo thẻ công tác đeo lên cổ, đường nét cổ trắng nõn ưu việt phối cùng đôi môi đỏ đậm toát lên vẻ khí chất khó tả. Vẻ mặt cô bình thản, đi giày cao gót về phía trước, không dừng lại.

“Phê duyệt cần thời gian, nếu thật sự gấp như vậy thì cứ nói thẳng, không cần quanh co như vậy.”

“… Giám đốc Diệp, chị hiểu lầm rồi.” Lư Chính có vẻ ngoài sáng sủa, cao gầy, nhìn khá sạch sẽ, chỉ là không giỏi nhìn sắc mặt người khác. “Em chỉ muốn nhắc chị sợ chị bỏ sót.”

“Nhận gửi email đều có thông báo, tôi sẽ xem, nếu ai cũng giống như cậu vào giờ làm việc cứ lẽo đẽo theo sau tôi thông báo, thì hệ thống email của công ty có thể bỏ đi rồi.” Thẻ công tác của Diệp Tuyền theo bước chân cô mà khẽ lắc lư.

“Còn nữa, cà phê không cần mang đến nữa đâu, Tiểu Lư. Lịch sự quá mức có thể là gánh nặng với người khác – đây là bài học đầu tiên tôi dạy cậu về nơi công sở.”

Diệp Tuyền dừng lại ở cửa thang máy, bấm nút thang máy: “Bài học thứ hai, tôi không chịu trách nhiệm về kết quả đánh giá của cậu, cho nên một số sự ân cần có thể dùng cho người hướng dẫn của cậu là Đường Hồng, thân thiết với cô ấy có ích hơn là thân thiết với tôi.”

Lư Chính im lặng lắng nghe lời dạy bảo, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cửa thang máy mở, Diệp Tuyền bước vào, Lư Chính cũng định bước theo.

——Diệp Tuyền đưa tay khẽ ngăn lại.

“Cậu cũng đến tìm sếp Tần có việc à?” Giọng cô lạnh lùng.

Lư Chính khựng lại, lắc đầu, lùi ra: “Tạm biệt Giám đốc Diệp.”

Cửa thang máy đóng lại, đi lên đến tầng văn phòng tổng giám đốc thì mở ra.

Cô ôm tài liệu bước vào, liền nhìn thấy Tần Trí Thành đang đứng bên cạnh bàn làm việc của Hướng Thần, mắt cụp xuống.

Diệp Tuyền khẽ bước chân đi tới, mới phát hiện trên màn hình là một đoạn camera giám sát.

“Sếp Tần đang xem gì vậy?” Cô giả vờ giả vịt hắng giọng một tiếng, phát ra tiếng động.

Tần Trí Thành bình thản thu lại ánh mắt: “Phong cảnh.”

“Ừm?” Diệp Tuyền hỏi: “Phong cảnh văn phòng à?”

Nơi đó làm gì có phong cảnh gì, chỉ có những người lao động khổ cực bị công việc vắt kiệt sức lực.

Tần Trí Thành lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Phong cảnh trẻ trung.”

Diệp Tuyền không nhịn được cười: “Trưa nay có phải Hướng Thần ở đây lén ăn bánh bao chiên không, mùi giấm nồng quá.”

Tần Trí Thành không tỏ ý kiến, quay người đi vào văn phòng.

Diệp Tuyền cũng đi theo bước chân anh, đến văn phòng, đặt tài liệu lên bàn anh.

Tần Trí Thành vẫn như thường lệ ngồi xuống, xem xét, ký tên.

Diệp Tuyền: “Nếu tiến triển thuận lợi, cuối tháng sau chắc có thể tiến hành thử nghiệm nội bộ.”

“Nhanh hơn dự kiến.”

“Vâng, nhanh hơn gần một tháng so với dự kiến ban đầu.” Diệp Tuyền nói: “Để đảm bảo tính khả thi, giảm thiểu chi phí phế liệu trong quá trình thử nghiệm nội bộ, quyết định dùng một tháng rảnh rỗi này để trau chuốt thêm.”

Ba chữ rồng bay phượng múa được ký ở cuối tài liệu.

Lúc Diệp Tuyền ôm tài liệu định đi thì bị đối phương giữ lấy cổ tay.

Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Trí Thành kéo vào lòng, anh cúi người, hôn lên môi cô.

Hơi thở quen thuộc như một tấm lưới bao bọc lấy cô, Diệp Tuyền muốn giữ lý trí, nhưng lý trí còn chưa kịp hình thành đã bị nuốt chửng trước, cô lại một lần nữa phạm tội, ngầm đồng ý sự điên cuồng của anh, đón nhận sự chiếm đoạt của anh.

Là một nụ hôn mãnh liệt, nồng nàn, không thể nào trốn tránh.

Tiếng thở hổn hển bị anh nuốt chửng, hơi thở giao hòa.

Tóc không biết từ lúc nào đã bung ra, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa, phủ lên thẻ công tác, bị bàn tay có màu sắc tương phản của anh giữ lấy, nụ hôn nồng nhiệt.

Không biết hôn bao lâu, hơi thở cũng có chút mệt mỏi, Diệp Tuyền cuối cùng cũng thoát khỏi nụ hôn của anh.

“Cà phê ngon không.”

Nghe thấy câu hỏi của anh, Diệp Tuyền hơi thở không ổn định nói: “…Ngon hơn giấm của anh một chút.”

Nói xong, cô cắn nhẹ vào cằm anh.

Tần Trí Thành không có vẻ gì là bị cắn đau, chỉ dùng tay lau đi giọt nước long lanh trên khóe môi cô: “Lần sau cắn chỗ khác, chỗ này cứng.”

Diệp Tuyền bị anh làm cho bật cười: “Cả người anh chỗ nào mà mềm chứ.”

Tần Trí Thành nói: “Miệng.”

“Chỗ đó ai dám cắn?” Diệp Tuyền nghĩ cũng không dám nghĩ: “Em vừa mới ra khỏi cửa, miệng anh sau đó liền bị rách, tối nay tin đồn quy tắc ngầm trong công ty sẽ bị tung ra ngoài.”

Tần Trí Thành không nói gì thêm, ôm eo cô, vùi đầu vào hõm cổ cô.

Diệp Tuyền mỗi lần bị anh ôm như vậy đều cảm thấy mình như đang nuôi một con chó cưng.

Lại còn là loại rất lớn.

“Đừng ghen nữa, được không sếp Tần?” Cô đại nghịch bất đạo xoa đầu sếp Tần của mình, dỗ dành như dỗ chó: “Sau này em sẽ tránh xa cậu ta một chút.”

“Không cần thiết.” Tần Trí Thành ôm eo cô: “Em có cuộc sống của em.”

Im lặng vài giây, anh khẽ nhướng mí mắt: “Anh cũng có cuộc sống của anh.”

Ý ngầm là—— em cứ tiếp tục việc của em, anh ghen thì vẫn ghen, hôn thì vẫn hôn.

Diệp Tuyền không nhịn được cười, ôm lấy mặt anh: “Trước khi kết hôn sao em lại không biết anh là một vua ghen chứ.”

“Chuyện này không là gì cả, Diệp Tuyền.” Giọng Tần Trí Thành rất trầm, môi anh nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, gọi tên cô.

Thật sự không là gì cả.

Tần Trí Thành nghĩ.

h*m m**n của anh đối với Diệp Tuyền, mọi thứ của Diệp Tuyền, sâu sắc hơn, nặng nề hơn cô tưởng rất nhiều.

Anh chỉ là không muốn để cô nhìn thấy.

Hơi thở của Tần Trí Thành thấm đẫm hương thơm nhẹ nhàng từ lòng bàn tay cô, anh từ từ hôn lên, đến cánh tay, đến cổ, đến má, rồi lại hôn lên môi cô.

Lại một nụ hôn hoang đường.

Lúc Diệp Tuyền ra khỏi văn phòng, như thể vừa thoát ra khỏi động bàn tơ, tinh thần cũng yếu đi một chút.

Hướng Thần vừa đi công chuyện về, ngồi xuống chỗ làm, nhìn cô, muốn nói lại thôi, trong đầu toàn là ý nghĩ bậy bạ mà không dám nói ra.

Cuối cùng, chỉ đành rất chu đáo nói: “Giám đốc Diệp đợi một chút, tôi xuống lầu lấy túi xách cho cô.”

Diệp Tuyền mở túi xách, sửa lại son môi, thản nhiên như không nói đùa: “Có phải nên chuẩn bị sẵn son môi ở chỗ anh không?”

Hướng Thần nghe những lời lẽ táo bạo như vậy, mắt không chớp mà gật đầu đồng ý: “Tôi thấy cũng được.”

Sau khi Diệp Tuyền đi, Hướng Thần nhận được thông báo của sếp Tần.

Bảo anh mua son môi.

“…” Hướng Thần im lặng hai giây: “Tính vào công quỹ… hay là, tiền riêng?”

Tần Trí Thành ngẩng mắt nhìn như có điều suy nghĩ.

Cuối cùng, tất cả nhân viên nữ trên dưới Tần Hòa đều nhận được quà khai trương năm mới của Tần Hòa—— bộ son môi.

Lúc Diệp Tuyền nhận được bộ son môi, vừa hay có chút thời gian rảnh.

Cô lướt xem trang cá nhân, nhìn thấy một dòng trạng thái mười phút trước.

Của Tôn Bội Bội.

[Dùng chín bức ảnh để kỷ niệm sự kiện quan trọng nhất trong đời tôi——]

Trong đó, đều là những ghi chép thực tế về việc chuẩn bị hôn lễ.

Bức ảnh ở chính giữa là ảnh Tôn Bội Bội thử váy cưới ở cửa hàng áo cưới. Chiếc váy dài bồng bềnh của cô ta che đi rất tốt bụng bầu đã lộ rõ.

Người đàn ông bên cạnh cúi đầu, đang xem điện thoại nên không chụp được mặt chính diện.

Nhưng nhìn cách bài trí và trang trí chuẩn bị, cũng có thể thấy tài lực không hề tầm thường.

Phần bình luận có một số bạn học chung đại học đều bình luận chúc mừng.

Còn có những người bạn cùng phòng chung của hai người ở dưới bài viết nói muốn uống rượu mừng.

Đúng lúc này, Diệp Tuyền nhận được một tin nhắn.

Từ nhóm chat bạn cùng phòng đại học ngày xưa——

[Tôn Bội Bội: Chuyện phù dâu vẫn còn tính chứ? @Diệp Tuyền]
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 103: Chương 103


Hồi đại học họ ở phòng sáu người.

Chỉ có Tôn Bội Bội và Diệp Tuyền là cùng một chuyên ngành, bốn người còn lại đều học những chuyên ngành khác nhau.

Cho nên trước đây trong ký túc xá, mấy người họ cũng ít khi nói chuyện với nhau.

Chủ đề lần này là do Tôn Bội Bội khơi mào, nói mình sắp kết hôn, mời mọi người đến dự tiệc cưới.

Mọi người đều xem trang cá nhân của cô ta, sớm đã đồn Tôn Bội Bội gả cho một người bản xứ Thượng Hải, thuộc kiểu gia đình trí thức nề nếp.

Thêm một người bạn là thêm một con đường, ai nấy đều nhiệt tình bắt chuyện lại trong nhóm.

Cho đến khi Tôn Bội Bội tag Diệp Tuyền.

[Tôn Bội Bội: Chuyện phù dâu vẫn còn tính chứ? @Diệp Tuyền]

[Nghe nói Diệp Tuyền bây giờ là giám đốc của Tần Hòa phải không? Ôi chao giỏi quá, em gái tôi năm ngoái thực tập nộp đơn vào Tần Hòa mấy lần đều không được, nó còn học trường Hoa Đại nữa đấy.]

[Giám đốc Tần Hòa?? Có phải là Tần Hòa mà tôi đang nghĩ không? Trời ơi, không hổ là Diệp Tuyền, vẫn luôn giỏi như vậy.]

[Lâu rồi không gặp Diệp Tuyền, mấy lần họp lớp cũng không đến, chắc bận lắm, hồi đi học Bội Bội đã thân với Diệp Tuyền rồi, bây giờ vẫn là cậu mới mời được cậu ấy, tình cảm hai chị em cậu thật tốt.]

[Tôn Bội Bội: Tôi không có nhiều bạn bè chân thành đâu, Diệp Tuyền là người đối xử tốt nhất với tôi.]

Cô ta nói xong, Diệp Tuyền vẫn không trả lời.

Trong nhóm bao trùm một bầu không khí hơi khó xử.

Một lúc lâu sau, Diệp Tuyền cuối cùng cũng trả lời.

[Diệp Tuyền: Phù dâu chắc không được rồi, nhưng đám cưới của cậu tôi sẽ đến.]

Tôn Bội Bội nhìn thấy câu trả lời của cô, không nhịn được cười một tiếng.

Không phải cô thích giả vờ bình thản sao? Không phải luôn thích tỏ ra hơn người khác một bậc sao?

Tôi còn thật sự tưởng cô là người có thể nhẫn nhịn được, dám đến làm phù dâu cho đám cưới của tôi và Bồi Diên, xem ra cũng chỉ có vậy thôi.

[Tôn Bội Bội: Không sao đâu, cậu bận, tớ hiểu mà.]

Sự xuất hiện của Diệp Tuyền khiến bốn người còn lại đều đổ dồn sự chú ý vào cô.

[Diệp Tuyền gần đây sống tốt không? Với anh chàng hot boy trường chúng ta thế nào rồi, năm ngoái tớ còn thấy hai người đi du lịch ở Phong Thành đấy, tình cảm ngọt ngào vô cùng nhé.]

[Hả? Vẫn là anh chàng hot boy đó à, cũng tám chín năm rồi phải không, ghen tị quá.]

Diệp Tuyền đều không trả lời nữa, mọi người lúc này mới lại tập trung vào Tôn Bội Bội.

[Toàn nói Diệp Tuyền thôi, còn cậu thì sao Bội Bội? Chồng cậu đâu?]

[Tôn Bội Bội: Bí mật.]

Tôn Bội Bội đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của đám người này lúc nhìn thấy Thẩm Bồi Diên ở đám cưới của cô rồi.

Vừa nghĩ đến, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy hả hê.

Những người trước đây từng coi thường cô ta đều phải nhìn cô ta bước vào lễ đường hôn nhân hạnh phúc.



Người ta nói: “Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái”.

“Bạn trai cũ” sắp kết hôn, vậy mà Diệp Huyền lại thấy tinh thần phơi phới.

Mấy ngày liền làm việc đều có khí thế, động tác nhanh nhẹn.

Hướng Thần còn trêu chọc: “Chuyện gì vậy Giám đốc Diệp, nhà có thêm thành viên mới à?”

Diệp Tuyền thật sự muốn đánh anh ta, gắng gượng kìm nén.

Buổi chiều bận rộn, Lư Chính lại như cái đuôi bám theo sau cô.

Nhưng có lẽ hơi sợ nên khoảng cách với cô cũng xa hơn một chút, luôn giữ ở khoảng cách hơn mười mét.

Cô nói hết lời hay lẽ phải rồi, gặp phải loại người không hiểu chuyện này, cũng đành coi như kẻ ngốc cho xong.

Duy chỉ có…

Bên Tần Trí Thành không dễ giải thích.

Lúc họp, trên người luôn có hai ánh mắt, ồ không, còn có ánh mắt xem kịch của Hướng Thần nữa.

Tổng cộng có ba ánh mắt đang nhìn mình, Diệp Tuyền khẽ ho khan một tiếng, thật sự không nhịn được, ra khỏi phòng họp.

Không ngờ Lư Chính lại theo ra: “Giám đốc Diệp…”

Mày Diệp Tuyền nhíu lại, còn chưa kịp lên tiếng, giọng Tần Trí Thành phía sau lạnh nhạt vang lên: “Diệp Tuyền.”

Lư Chính nghe thấy giọng này còn căng thẳng hơn cả cô, hoảng hốt quay người lại, gọi một tiếng sếp Tần.

Tần Trí Thành không thèm nhìn cậu ta một cái: “Đi cùng tôi đến khu công nghiệp.”

“Vâng.” Diệp Tuyền khẽ cong môi, thành thạo đi theo sau Tần Trí Thành vào thang máy.

Không ngờ cậu nhóc Lư Chính này cũng đi lên.

Trong thang máy bao trùm một bầu không khí kỳ quái lạnh nhạt.

Diệp Tuyền nảy ra ý nghĩ xấu xa, đột nhiên lén nắm lấy tay Tần Trí Thành, trêu chọc anh.

Tần Trí Thành mặt không lộ vẻ gì, mặc cho cô nghịch ngợm lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay Tần Trí Thành rất rộng, hơn nữa thường xuyên khô ráo ấm áp, có những vết chai mỏng giống như một cái lò sưởi ấm áp.

Diệp Tuyền nhớ đến việc tối qua anh đã dùng bàn tay này để chải tóc cho cô, cảm giác thật yên tâm.

Cũng cảm thấy, Tần Trí Thành đối với cô, cứ như đang chiều chuộng con gái vậy.

Thang máy không biết từ lúc nào đã đến tầng một, Lư Chính xuống thang máy trước, quay người lại nhường đường cho hai vị lãnh đạo.

Không ngờ, hai vị lãnh đạo không ai xuống cả.

Lư Chính ngẩn người: “Giám đốc Diệp, chị không xuống à?”

Tay Diệp Tuyền bị nắm chặt không động đậy được chút nào, thản nhiên như không, cười: “Chúng tôi xuống tầng hầm ba.”

Lư Chính đành phải tiếc nuối gật đầu: “…Ồ.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tần Trí Thành nắm tay cô vẫn không buông ra.

Đến bãi đỗ xe, Diệp Tuyền nói: “Buông ra được chưa?”

“Em nắm trước mà.” Một người nào đó mặt dày mày dạn nắm tay cô, sải bước ra khỏi tầng hầm ba, ung dung như đang ở biệt thự nhà mình vậy.

Diệp Tuyền phát hiện Tần Trí Thành gần đây càng lúc càng táo bạo.

Diệp Tuyền dứt khoát cùng anh mười ngón tay đan vào nhau: “Nắm thì cứ nắm đi, dù sao ra khỏi bãi đỗ xe cũng phải buông ra thôi.”

Tần Trí Thành như không nghe thấy, đến lúc vào xe mới buông tay cô ra.

Diệp Tuyền cài dây an toàn, chớp mắt: “Sếp Tần, xuất phát à? Hay là nắm tay một lúc rồi hẵng xuất phát?”

Giọng cô mang theo chút trêu chọc tinh nghịch.

Mày Tần Trí Thành khẽ nhướng lên.

“Sau này ra ngoài mang theo keo dán, dính vào nhau rồi hẵng xuất phát.”

Đây không giống như lời nói đùa Tần Trí Thành sẽ nói, từ miệng anh nói ra, thật sự vừa không hợp lại vừa đáng yêu.

Diệp Tuyền thật sự không nhịn được, cười suốt cả đường đi.

Luôn cảm thấy Tần Trí Thành sau khi kết hôn càng ngày càng trở nên đáng yêu.

Nhưng tối hôm đó Diệp Tuyền lại không nghĩ như vậy nữa.

Trước đây đều là kiểu phục vụ, tối nay lại tương phản lớn như vậy, cô hơi không chịu nổi, cơm cũng không ăn, trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng Tần Trí Thành.

Ngày hôm sau dậy eo đau lưng mỏi, cảm giác tứ chi như mới mọc lại, không thể cử động linh hoạt.

Cô hận lắm, trong lòng chửi đi chửi lại.

Tần Trí Thành hé cằm cô ra, đút sữa đậu nành cho cô uống.

Diệp Tuyền: “Hôm nay em chiến tranh lạnh với anh một ngày.”

Tần Trí Thành tiếp tục đút.

“Em không uống nữa.” Diệp Tuyền đẩy tay anh.

“Không ăn sẽ đói.” Tần Trí Thành cảm xúc vô cùng ổn định, thực ra bây giờ anh mới là người nên kêu đau, bởi vì lưng đã bị Diệp Tuyền cào rách rồi.

Cũng tại anh chuốc lấy, nếu không hung dữ thì sao cô lại cào.

Diệp Tuyền không thèm để ý đến anh, bữa sáng vẫn không ăn.

Tần Trí Thành có vẻ như bó tay với dáng vẻ này của cô, tin nhắn gửi đi cũng không trả lời, nói chuyện cũng không thèm để ý.

Ở công ty lại càng xa lạ như cấp trên cấp dưới.

Tần Trí Thành bắt đầu chìm vào suy tư, tìm Hướng Thần giải tỏa phiền muộn.

“Giám đốc Diệp còn không dễ dỗ à? Giám đốc Diệp là người dễ dỗ nhất rồi, dùng tiền để dỗ, cô ấy mê tiền lắm.”

Đàm Tự cũng đưa ra câu trả lời tương tự: “Hỏi han ân cần không bằng chuyển khoản một khoản lớn, không gì bằng mua đồ cho vợ.”

Tần Trí Thành quả thật đã học theo.

Tối hôm đó, lúc Diệp Tuyền cùng anh về nhà, liền nhìn thấy hàng ghế sau đặt rất nhiều thùng hàng.

Cô cũng không để ý, cúi đầu bận rộn công việc.

Không ngờ về đến nhà, Diệp Tuyền tắm xong đang định đi ngủ.

Ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, cô biết Tần Trí Thành đến nhận lỗi, lạnh mặt mở cửa, không ngờ không có người, chỉ có mười chồng tiền mặt.

“…”

Một lát sau, lại dùng cách tương tự, gõ cửa, lại là một khoản tiền lớn.

“…”

Diệp Tuyền quả thật đã đối đầu với anh, hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi mà mở cửa, mang tiền vào, xem thử vị cóc vàng này còn có thể nhả ra bao nhiêu nữa.

Sau không biết bao nhiêu lần mở cửa, cuối cùng cũng không còn tiền mặt nữa, thay vào đó là Tần Trí Thành xuất hiện trước mặt cô.

Anh mím môi: “Hết tiền mặt rồi, dùng thẻ được không?”

Nói xong, đưa ra một chiếc thẻ.

Diệp Tuyền ngơ ngác, khó hiểu, thấy vô lý nhưng lại không nhịn được bật cười.

Rốt cuộc cô đã kết hôn với kiểu người gì thế này?

Tần Trí Thành kỳ lạ.

Kỳ lạ đáng yêu.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 104: Chương 104


Đám cưới của Thẩm Bồi Diên và Tôn Bội Bội được ấn định vào ngày 21 tháng 2.

Ngày lành tháng tốt, thích hợp cho việc cưới hỏi.

Sau khi nghe nói tiệc cưới chỉ có năm bàn, Tôn Bội Bội lập tức sụp đổ.

“Năm bàn… Con gái của chú ở quê lấy chồng lần hai còn bày hai mươi bàn! Năm bàn thì đủ làm gì chứ?!”

Dì Hà giữ lấy tay cô ta dỗ dành: “Đừng nổi giận Bội Bội, đứa nhỏ không chịu nổi con dọa thế đâu…”

Ở đây không phải Bắc Bình, đây là biệt thự nhà họ Thẩm ở Thượng Hải, xung quanh đều là tai mắt.

Nói nhiều sai nhiều.

Nhưng Tôn Bội Bội bây giờ đâu còn nghe lọt tai nữa, nước mắt lưng tròng, không hiểu mình cố gắng bao nhiêu năm nay, đánh đổi cả thân thể và lòng tự trọng cuối cùng đổi lại được gì.

“Mau đừng khóc nữa, lát nữa bà chủ về nghe thấy con khóc như vậy, lại tức giận nữa đấy…”

“Bố mẹ cũng không phải là bố mẹ ruột của con, đến cả những người họ hàng ở quê cũng bị bà ta cấm không cho đến, bà ta coi thường con đến vậy sao?!” Tôn Bội Bội nức nở, gần đây tháng thai đã lớn, tính tình cũng theo đó mà thất thường, không kiểm soát được.

Cô ta ném vỡ rất nhiều đồ để trút giận nhưng vẫn không kìm được nỗi tủi thân trong lòng, đi ra bờ sông ngoài khu biệt thự.

Dì Hà sợ cô ta một mình xảy ra chuyện, ôm áo khoác cũng đuổi theo.

“Bội Bội…”

Tôn Bội Bội nhìn thấy bà, nước mắt lại không kìm được mà tuôn trào: “Tại sao mẹ nghèo như vậy mà còn sinh con! Nếu mẹ không sinh con, con làm sao có ngày hôm nay?…”

Dì Hà nghe mà đau lòng, tim thắt lại, ôm cô ta vào lòng.

Mẹ Thẩm ngồi trong chiếc xe chuyên dụng bên cạnh, cùng Thẩm Bồi Diên song song.

Nhìn cặp mẹ con đáng thương đó ở bên cầu, bóng lưng cô đơn thê thảm.

Mẹ Thẩm không xuống xe, cứ thế lặng lẽ nhìn, vẻ mặt lạnh lùng: “Đúng là toàn thân toát ra vẻ nghèo hèn, nó tưởng cưới nó là chuyện gì tốt đẹp lắm mà phải thông báo cho cả thiên hạ biết à? Đến cả chuyện nhỏ nhặt này cũng khóc lóc om sòm, thật chịu hết nổi rồi.”

Thẩm Bồi Diên mặt không cảm xúc, như thể người đang khóc ở đó không phải là vợ mình, đến cả đầu cũng không ngẩng lên.

Mẹ Thẩm tức giận không chịu nổi vì anh không lên tiếng: “Nói đi.”

“Mẹ muốn con nói gì.” Thẩm Bồi Diên khá bình thản: “Không phải là mẹ bắt con kết hôn với cô ta sao.”

Mẹ Thẩm nghe vậy cười lạnh một tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất trên đời.

“Mẹ bắt con? Nếu không phải con không quản được chính mình, làm bụng nó to ra, mẹ việc gì phải bắt con cưới một con nhà nghèo như vậy về nhà!”

Quy tắc tổ tiên nhà họ Thẩm là không được giết người, mẹ Thẩm lại theo đạo Phật, ban đầu đồng ý cho Tôn Bội Bội vào cửa cũng là vì nể mặt đứa bé, bây giờ nhìn thấy con trai cũng đổ trách nhiệm lên đầu mình, càng thêm tức giận không chịu nổi.

“Mẹ nói cho con biết Thẩm Bồi Diên! Ai cũng có thể trách mẹ nhưng chỉ có con là không được, con tự mình sung sướng, bây giờ một đống rắc rối để mẹ giúp con dọn dẹp, con còn có tư cách gì mà cãi lại mẹ?”

Thẩm Bồi Diên không nói gì, châm một điếu thuốc hút.

“Đúng rồi.” Mẹ Thẩm nhớ ra: “Chuyện con bị đình chỉ công tác…”

Thẩm Bồi Diên ngắt lời: “Chỉ là tạm thời thôi, không cần mẹ phải lo lắng.”

——

Điều kỳ lạ là, ngày hôm đó về nhà Tôn Bội Bội không hề làm loạn với anh ta, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Trải qua vài ngày yên ổn ngắn ngủi.

Cuối cùng cũng đến ngày cưới.

Thẩm Bồi Diên không có ý định mời những người bạn thân thiết của mình, nên những người đến dự tiệc cưới cũng chỉ là những người trong danh sách của mẹ Thẩm.

Nhưng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, một ngày trước đám cưới của Thẩm Bồi Diên.

Ở Bắc Bình, đám cấp dưới rất thân thiết với anh ở công ty, tất cả đều đến Thượng Hải.

“Anh Bồi Diên, chúng em đến rồi, anh ra đón một chút.”

Lúc Thẩm Bồi Diên nhận điện thoại còn hơi ngỡ ngàng, cho đến khi nhìn thấy họ, dằn xuống vẻ ngạc nhiên đó, sắp xếp cho họ ở khách sạn gần đó.

“Sao các cậu lại đến vào lúc này?” Anh khéo léo dò hỏi.

“Hả? Sớm à?” Cấp dưới cười: “Anh Tiểu Trần nói là giờ này mà, chúng em còn sợ muộn nữa đấy.”

Tiểu Trần.

Ánh mắt Thẩm Bồi Diên khẽ nheo lại, sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi rời đi, gọi điện thoại cho Tiểu Trần không được.

Anh lại nhắn tin.

[Chuyện gì vậy?]

Chuyện Thẩm Bồi Diên kết hôn, suy đi nghĩ lại, chỉ nói cho Tiểu Trần biết.

Bởi vì ở công ty, người duy nhất anh ta có thể tin tưởng cũng chỉ có Tiểu Trần, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời, anh ta vẫn gọi Tiểu Trần đến.

Nhưng bây giờ, cậu ta lại gây rắc rối cho mình.

Tiểu Trần buổi tối mới gọi lại cho anh: “Xin lỗi anh, em cũng không còn cách nào khác, lúc em xin nghỉ phép Tổng giám đốc Tông cứ ép hỏi mãi, em thật sự không còn cách nào khác nên đành phải nói là đi dự đám cưới của anh, không ngờ họ vừa nghe đều muốn đi cùng…”

Im lặng vài giây, cẩn thận hỏi: “Có phải em đã gây rắc rối cho anh rồi không?”

Thẩm Bồi Diên khẽ thở ra một hơi: “Không có.”

Dù sao thì chuyện này cũng không thể giấu cả đời được, Thẩm Bồi Diên chấp nhận.

Rạng sáng hôm đó, anh ta đón nhận khoảnh khắc quan trọng trong đời mình.

Mặc vest lịch sự, đứng trước gương soi mình từ trên xuống dưới, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của người đó.

“Đồng ý.”

“Rất đồng ý.”

“Đặc biệt đồng ý…”

Cô gái trong tuyết cười rạng rỡ như hoa, tự mình tỏa hương, đầu mũi đỏ vì lạnh, nhưng lại cười tươi như ánh mặt trời.

Đó là một khung hình không thể xóa nhòa trong ký ức của Thẩm Bồi Diên, là điểm ký ức sâu sắc nhất đời anh ta.

Một nơi nào đó trong lòng đã im lặng rất lâu đột nhiên có chút đau đớn, yết hầu Thẩm Bồi Diên khẽ động, cụp mắt xuống, lặng lẽ cười một cái.

Ngay cả bản thân cũng không biết mình đang cười gì.

Có lẽ là đang cười bản thân đã phụ bạc cô, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này.

Trời tờ mờ sáng, sắp năm giờ rồi.

Nghi lễ cưới bắt đầu, anh ta phải đi đón dâu rồi.

Cả buổi sáng đó rất đông đúc, lại rất bận rộn, Thẩm Bồi Diên mơ mơ màng màng.

Cho đến khi hôn lễ chính thức bắt đầu, Tôn Bội Bội mặc váy cưới xuất hiện.

Dù tà váy cưới rất lớn, vẫn không thể che đi được bụng bầu của Tôn Bội Bội, cô ta đã bảy tháng rồi.

Đám nhân viên Trí Hoa đó nhận ra cô ta là người phụ nữ mang thai hôm đó đến công ty tìm Thẩm Bồi Diên, tất cả đều hơi trợn tròn mắt.

Hôm nay Tiểu Trần là phù rể, náo nhiệt tham dự đám cưới của Thẩm Bồi Diên, thậm chí còn chu đáo giúp Tôn Bội Bội sửa lại tà váy.

“Chị dâu đang xem gì vậy?”

Tôn Bội Bội nghe thấy cách xưng hô của cậu ta, mặt đỏ bừng, lắc đầu.

Cô ta không nhìn thấy Diệp Tuyền ở hiện trường, ngược lại lại ở bàn tiệc duy nhất của nhà gái nhìn thấy bốn người bạn cùng phòng của cô ta có mặt.

Họ tất nhiên cũng đều nhận ra Thẩm Bồi Diên trước đây là bạn trai của ai, cũng đều lộ vẻ kinh ngạc ở các mức độ khác nhau.

Đám cưới này giống như một nghi lễ vạch trần bí mật giữa các cặp đôi.

Tôn Bội Bội trong lòng mang theo chút ý nghĩ trả thù và cảm giác hả hê, khoác tay Thẩm Bồi Diên.

Cô ta nghĩ, Diệp Tuyền không đến thì thôi.

Không sao cả.

Mục đích của cô ta dù sao cũng đã đạt được rồi.

Cô ta đã gả cho người mà cô ta thèm muốn từ nhỏ, mang thai con của anh ta, trước mặt mọi người mặc váy cưới cùng anh ta đi qua hành lang dài.

Họ sẽ cứ thế này cả đời, hạnh phúc mãi mãi.

Nghi lễ kết thúc, tiệc cưới bắt đầu.

Đúng lúc Tôn Bội Bội thay váy mời rượu, đi đến bên cạnh Thẩm Bồi Diên chuẩn bị cùng anh đi mời rượu, Tiểu Trần lại một lần nữa xuất hiện sau lưng hai người.

“Anh.” Anh ta nói: “Thật ra, chị Diệp Tuyền có một món quà muốn tặng hai người.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back