Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 95: Chương 95


Câu đối dán lên, bánh chẻo gói xong.

Trên ti vi đang phát chương trình gala năm mới.

Diệp Tuyền đón giao thừa đầu tiên ở Tây Giao.

Ăn cơm xong, Tần Trí Thành dẫn cô và Bồi Bồi xuống lầu đốt pháo hoa.

Cậu nhóc bịt tai, phấn khích dậm chân, la hét om sòm, kích động vô cùng.

Hoàn toàn quên đi những chuyện không vui mấy ngày trước.

Trẻ con là vậy, cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh.

Sau bữa tối, Diệp Tuyền ôm Bồi Bồi đi rửa tay, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của cậu nhóc ngâm trong bồn nước, miệng còn líu lo không ngừng.

“Tuyền—— Bồi Bồi muốn ăn bánh trôi, Bồi Bồi thấy người trên ti vi đều đang ăn bánh trôi rồi, thím đưa Bồi Bồi đi ăn được không.”

Diệp Tuyền đang định nói được.

Bà Chu bên kia đột nhiên phấn khích “A” một tiếng.

“Trí Nguyên, Tiểu An, bên hai đứa có phải vừa mới ăn sáng không?”

Bà Chu tay cầm điện thoại, mở cuộc gọi video.

Đối diện video là bố mẹ của Tần Bồi đang ở Mỹ, tức là anh cả và chị dâu của Tần Trí Thành.

“Còn chưa kịp ăn, mẹ, lát nữa con và Trí Nguyên phải đến xem công trường mới mở ở đó, nên thời gian chắc không có nhiều.”

“Không sao không sao, mẹ nhìn thấy hai đứa khỏe là được rồi.” Bà Chu cười tủm tỉm hướng camera về phía Diệp Tuyền và Bồi Bồi: “Chỉ là muốn cho con xem Tiểu Tuyền Tuyền và Bồi Bồi.”

Diệp Tuyền đối diện với người phụ nữ trong màn hình, Tô Hinh An, thanh lịch phóng khoáng.

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu chào.

Đối phương cũng cười đáp lại cô: “Chào em, Tiểu Tuyền.” Rồi lại nghiêng đầu nhìn Tần Bồi trong lòng cô: “Bảo bối, thấy mẹ sao không nói gì?”

Tần Bồi mân mê bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của mình, không hé răng.

Bà Chu nói: “Bồi Bồi, không phải hôm kia còn nói với bà là nhớ mẹ sao? Còn không nói nữa, mẹ con sắp cúp máy rồi đấy.”

Bồi Bồi cắn môi, có vẻ rất muốn nói nhưng lại không dám.

Đúng lúc này, Tô Hinh An chuyển camera sang phía Tần Trí Nguyên đang bận rộn.

Bồi Bồi lại cắn môi, biểu cảm càng thêm rối rắm.

Cho đến khi Tần Trí Thành đi tới, Tần Trí Nguyên nhìn thấy anh: “Trí Thành, chúc mừng năm mới.”

Tần Trí Thành cũng chúc lại.

“Ở nhà vất vả cho cậu rồi.” Tần Trí Nguyên cười nói: “Về phương diện hiếu kính và chăm sóc trẻ con, làm tốt hơn anh cả này nhiều.”

Tần Trí Thành mặt lạnh từ chối lời nịnh nọt của anh ta: “Nói vài câu dễ nghe không khiến anh trốn tránh được đâu, năm nay nhất định phải về một chuyến.”

Tần Trí Nguyên thở dài: “Biết rồi, kết hôn rồi mà tính khí vẫn không thay đổi chút nào, vừa lạnh vừa cứng đầu. Tiểu Tuyền, tân hôn vui vẻ.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Cảm ơn anh cả.”

Cúp điện thoại, Bồi Bồi vẫn lưu luyến nhìn điện thoại.

Bà Chu nói: “Nếu đã không nỡ như vậy, lúc nãy sao không nói chuyện với bố mẹ?”

Bồi Bồi bĩu môi, quay đầu vùi vào lòng Diệp Tuyền.

Đợi đến tối nghỉ ngơi, Diệp Tuyền hỏi, cậu nhóc mới cuối cùng chịu trả lời: “…Bồi Bồi ghét nói chuyện với họ, giống như xem người trên ti vi vậy, ghét.”

Diệp Tuyền khẽ ngẩn người.

Cuối cùng cũng hiểu tại sao Bồi Bồi luôn muốn ăn những món ăn trên ti vi, có lẽ như vậy mới khiến những thứ nhìn thấy, chạm được trở nên có thật.

Cô xoa đầu cậu bé: “Ngủ sớm đi, tỉnh dậy rồi, sáng mai có lì xì lấy nhé.”

Bồi Bồi ngoan ngoãn nhắm mắt, tự mình đắp chăn nhỏ.

Diệp Tuyền còn khẽ nói: “Còn có bánh trôi nữa nhé.”

Bồi Bồi nhắm mắt, không nhịn được cười toe toét một tiếng.

Niềm vui của trẻ con, quả thật đơn giản và dễ dàng thỏa mãn.

Đợi dỗ Bồi Bồi ngủ xong, Diệp Tuyền lén nhét bao lì xì đã chuẩn bị sẵn dưới gối cậu bé.

Trở lại phòng ngủ của Tần Trí Thành, anh đang bận rộn công việc.

Sếp Tần đêm giao thừa còn đang bận rộn, Diệp Tuyền tỏ ra rất đau lòng nhưng cũng không thể giúp gì được.

Dù sao thì anh đâu trả lương cho cô, cô cũng không làm được chuyện ngốc nghếch thức khuya đến rạng sáng cùng anh nữa.

“Nếu anh thấy em phiền, em có thể ra ngoài trước.”

“Điểm mạnh nhất của anh là có thể làm hai việc cùng lúc.” Tần Trí Thành nói vậy.

Diệp Tuyền không nhịn được cười.

Thế là cô bắt đầu ngắm nghía phòng ngủ của Tần Trí Thành.

“Phòng của anh lớn thật.” Giọng cô vang lên cùng với tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ.

“Bây giờ nó là của em rồi.”

Người đang làm việc vẫn không quên đáp lại.

Không thể phủ nhận, hồi nhỏ quả thật Diệp Tuyền hy vọng có thể sở hữu một căn phòng lớn độc lập như vậy.

Bởi vì từ phòng ở chùa đến ký túc xá tiểu học, trung học, đều là phòng nhiều người.

Lên cấp hai là đáng sợ nhất, vì nơi đó thiếu thốn, ký túc xá chẳng khác gì giường tập thể lớn, ký túc xá năm mươi người, bốn chiếc giường tầng ghép lại với nhau, ngủ còn phải chân đối chân.

Sau này cô kể chuyện này với người khác, phản ứng của đối phương đều là tuyệt đối không thể nào, bởi vì điều này xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư và nhân quyền của học sinh.

Diệp Tuyền bất đắc dĩ bật cười, không biết phải giải thích thế nào.

Khi đói no còn là vấn đề, thì cũng không còn hơi sức đâu mà nói đến quyền riêng tư nữa.

Cô trở lại bên bàn, ngồi xuống dựa vào đó nhìn anh: “Còn phải làm việc bao lâu nữa? Sếp Tần.”

Tần Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Giám đốc Diệp nếu muốn biết, có thể xem, em chắc chắn sẽ thành thạo hơn anh trong việc ước tính thời gian còn lại để xử lý tài liệu.”

“…Không cần đâu.”

Diệp Tuyền cong môi, sợ mình nhìn một cái là không nhịn được muốn giúp đỡ.

Cô buồn chán vô cùng, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua lại có thể dài đằng đẵng như vậy, quay đầu trở lại giường, nằm xuống.

Kết quả, đầu lại đập phải thứ gì đó cứng cứng.

Cô “á” một tiếng, xoa sau đầu, lật gối lên.

Dưới gối của cô, phát hiện ra hai bao lì xì.

Không… chính xác là một xấp tiền mặt dày cộp, hai đầu được kẹp bằng phong bao đỏ, chắc do tiền nhiều quá nên nhét không vừa.

Chưa từng thấy trên giường còn có thể mọc ra tiền.

Diệp Tuyền không muốn làm phiền anh, còn đang thắc mắc thì nghe thấy Tần Trí Thành nói: “Có phải nhét hơi nhiều không?”

Biết ngay là anh!

“Đâu chỉ là nhiều.” Diệp Tuyền cười: “Gối nhiều tiền như vậy sao mà ngủ ngon được.”

Tần Trí Thành hình như cũng khá bất đắc dĩ, nhíu mày: “Chỉ là muốn lì xì cho em một bao, cảm thấy con số tám nghìn tám này khá may mắn, nhưng làm thế nào cũng không nhét vào được.”

Diệp Tuyền nhìn chồng tiền đó, im lặng một lúc: “Đây là bao lì xì đầu tiên em nhận được trong đời.”

“Trước đây anh cũng từng tặng rồi mà.”

“Đó không giống.” Diệp Tuyền nói: “Đó là thưởng cuối năm của em.”

Tần Trí Thành còn định nói gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, không nói thêm nữa.

Diệp Tuyền xếp chồng tiền đó ngay ngắn, đặt bên cạnh đầu giường mình, hít một hơi, xắn tay áo đi đến bên cạnh anh.

“Đến đây, sếp Tần, em giúp anh làm việc.”

Tần Trí Thành gập ngón tay lại cọ vào cằm cô: “Nghỉ ngơi đi, bên này không cần em.”

“Vì em không chuẩn bị lì xì cho anh nên chỉ có thể dùng công việc để trả nợ thôi.” Diệp Tuyền không để ý đến lời khuyên của anh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Anh lớn tuổi hơn em, không cần em lì xì cho.” Tần Trí Thành lại lần đầu tiên nhắc đến tuổi của mình.

Diệp Tuyền bật cười: “Anh hình như chỉ lớn hơn em một chút thôi.”

Tần Trí Thành: “Lớn một ngày cũng là lớn.”

“…”

Cũng phải.

Diệp Tuyền không nói nên lời, chỉ đành tự mình cúi đầu giúp anh.

Nhưng vừa mở ra xem mới phát hiện, những thứ này lại toàn là tài liệu cô phải xử lý!

Tần Hòa, công ty hàng đầu trong ngành y tế, ngày giao thừa này cũng vẫn bận rộn.

Diệp Tuyền thật ra có rất nhiều công việc, nhưng đều bị cô đẩy sang sau tết, không ngờ, những công việc này lúc này lại bị Tần Trí Thành nhận lấy.

“…Những thứ này.”

“Giúp em giải quyết trước một ít.” Tần Trí Thành nói.

Một câu nói rất bình thường lại khiến lòng Diệp Tuyền ấm áp lạ thường.

Thế nào là đàn ông ấm áp.

Đến kỳ thì ngâm chân cho bạn? Hay là say rượu dỗ bạn ngủ?

Là cấp trên trực tiếp âm thầm giúp bạn chia sẻ công việc!

Diệp Tuyền, một nhân viên văn phòng, hôm nay đã thành công cảm nhận được ý nghĩa của đàn ông ấm áp, thật sự không nhịn được, lại gần hôn lên má anh một cái: “Tần Trí Thành, sao anh lại tốt như vậy?”

Tần Trí Thành bị cô hôn một cái hình như khẽ khựng lại.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tuyền có hành động thân mật như vậy với anh.

Rất tự nhiên, tự nhiên đến mức cô cũng không nhận ra hành động này có gì cả.

Cảm xúc trong mắt anh không thể đoán được, hình như khẽ nhướng một bên mày: “Chỉ như vậy đã khiến em cảm thấy tốt rồi à?”

“Nếu không thì sao?” Diệp Tuyền cười: “Chẳng lẽ phải tiêu cho em vài trăm triệu mới là tốt à?”

Nói đến đây, Diệp Tuyền hình như đột nhiên hiểu ra tại sao Tần Trí Thành luôn thích tiêu tiền cho cô.

Có lẽ đây chính là cách anh thể hiện sự cưng chiều.

Học theo—— phong cách của bà Chu.

Hai mẹ con đều giống hệt nhau, thích ai thì tiêu tiền điên cuồng cho người đó.

Sau khi cô hiểu ra, không nhịn được cười, lại không nhịn được mà lại gần khẽ hôn lên má anh.

“Em rất nghèo, có lẽ chỉ có thể dùng cái này để trả lại anh thôi.”

Giọng nói bình thản của Tần Trí Thành hơi trầm: “Vậy là đủ rồi.”

Diệp Tuyền vui vẻ xong, liền tự mình ngồi xuống, không biết từ đâu lại có hứng khởi, có lẽ là do không khí năm mới tạo nên, thậm chí còn khẽ hát nghêu ngao, ung dung tự tại làm việc.

Thế là, hai vợ chồng đều có sự nghiệp viên mãn, hoặc nói là buộc phải có sự nghiệp viên mãn, đêm giao thừa này lại cùng nhau vùi đầu vào công việc.

Cho đến khi, chuông báo thức trên điện thoại Diệp Tuyền reo lên.

Kim đồng hồ trên tường chỉ đến số mười hai: “Đinh——”

Chiếc đồng hồ cũ kỹ bắt đầu rung lên, phát ra tiếng động.

Một giây rất bình thường, dường như không có gì khác biệt với giây trước đó.

Nhưng mười hai giờ đúng đã đến, năm mới…cũng đã đến.

Cô ngẩng đầu, đang định nói chuyện thì Tần Trí Thành đã lên tiếng trước.

“Chúc mừng năm mới.” Anh nói: “Lần này, anh chắc là người đầu tiên chúc mừng em.”

Diệp Tuyền khẽ ngẩn người, mỉm cười.

“Chúc mừng năm mới.”

Cô còn định tiếp tục làm việc, nhưng bất ngờ bị người ta kéo ghế lại gần.

Khoảng cách bị rút ngắn, cô chưa kịp phản ứng, vội bám lấy cánh tay anh.

Tần Trí Thành ôm eo cô, bằng một cách hơi ép buộc, bế cô ngồi lên đùi mình.

Khoảng cách mờ ám, không khí tràn ngập hơi ấm.

Diệp Tuyền hiểu anh định làm gì, chính vì cái cảm giác công khai nhưng lại kín đáo ấy khiến cô hơi khô miệng.

“Không làm việc nữa à? Sếp Tần.”

Thân hình anh rất rắn chắc, khoảng cách này đủ để Diệp Tuyền cảm nhận rõ ràng hormone của anh. Phải, loại cảm giác mạnh mẽ nam tính đó.

Bởi vì trong phòng quá im lặng, im lặng đến mức, lúc cô bị hôn vào cổ, có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác từ môi anh.

Một người lạnh lùng cứng rắn như vậy mà môi lại mềm mại đến thế.

Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu có suy nghĩ này rồi, nhưng thật sự… thật sự rất mềm.

Không khí dần nóng lên, nụ hôn của anh lan tràn trên cổ cô, như một ngọn lửa lan rộng, đốt người ta khô nóng, không thể nào chống cự.

Lúc Tần Trí Thành hé mở môi cô, cả hai đều ngừng thở trong giây lát.

Sự va chạm mềm mại như thịt hàu.

Hôn nhau, giao hòa, quấn quýt.

Tần Trí Thành giữ lấy gáy cô, lúc đổi hơi thậm chí còn khẽ thở hổn hển một thoáng.

Tiếng thở đó làm xương sống Diệp Tuyền tê dại, lan dọc theo xương sống lên đến đỉnh đầu, tê rần.

Cô không nhịn được ôm chặt lấy cổ Tần Trí Thành, bị anh bế lên chiếc bàn làm việc lúc nãy.

Xung quanh là những tờ giấy, cây bút họ vừa mới chạm vào.

Bây giờ trên đó…là Diệp Tuyền, còn có cánh tay rắn chắc cơ bắp đang chống hai bên người cô.

Trời đất tối sầm, sự mãnh liệt đến ngạt thở.

Cho đến khi, cô cảm nhận được những ngón tay thô ráp của anh, những đốt ngón tay rộng lớn, Diệp Tuyền cắn môi r*n r*, vùi đầu vào hõm cổ anh, cảm nhận cảm giác mạnh mẽ anh mang đến cho cô.

Cổ áo anh bị cô kéo đến mức không ra gì, đường nét cơ bắp rõ ràng, áo sơ mi nhàu nhĩ, tấm lưng rộng lớn và khuôn mặt lịch lãm lạnh lùng đều ở ngay trước mắt.

Anh cúi đầu, vuốt v.e cổ cô bằng đôi môi của mình.

Người đàn ông kiềm chế lạnh lùng như vậy, vì cô mà động lòng, thì ra lại quyến rũ đến thế.

Cô sắp chết đuối trong biển, không chịu nổi nữa, móng tay c*m v** cánh tay anh, mồ hôi nhễ nhại gọi tên anh: “Tần Trí Thành…”

Tần Trí Thành hôn cô, giọng nói trầm thấp: “Váy mới, màu trắng được không.”

Ý thức cô mơ hồ, không hiểu anh đang nói gì.

Nhưng rất nhanh, cô đã hiểu rõ ràng.

Bởi vì giới hạn mà cô tưởng…chỉ là sự chuẩn bị của Tần Trí Thành.

Anh chỉ cho cô một sự chuẩn bị…để cô có thể tiếp nhận anh tốt hơn.



Lần thứ hai và lần đầu tiên mang đến cho cô cảm giác rất khác biệt.

Nếu nói lần đầu tiên là sự kích th.ích hormone mãnh liệt, thì cả đêm dài lần thứ hai này chính là sự quấn quýt thực sự.

Cô vẫn luôn tưởng lần trước đã đủ rồi, dù sao cũng đã vượt qua phần lớn đàn ông, nhưng lần này cũng khiến cô được chứng kiến cái gì gọi là ông chủ hung dữ như sói ở tuổi 30.

Cái gì mà trông thì độc miệng nhưng lại rất ngây thơ vô hại như thằn lằn…

Tần Trí Thành chính là một con sói.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 96: Chương 96


Năm giờ sáng.

Xung quanh tiếng pháo hoa nổ vang, Diệp Tuyền tỉnh dậy trong không khí náo nhiệt.

Tứ chi cô rã rời, mềm nhũn, nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể gượng dậy nổi.

Nói thật, Tần Trí Thành mang đến cho cô cảm giác rất dễ chịu.

Nhưng thật sự mệt đến cực điểm, cô không hiểu, Tần Trí Thành lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

Những chàng trai trẻ hai mươi tuổi cũng không hăng hái bằng anh đâu nhỉ, mới ngủ được bốn năm tiếng đồng hồ, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, mùng một tết còn chạy bộ buổi sáng à?

Cô nhìn chiếc sofa không xa, trên đó đặt một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi có chút hoa văn đỏ sẫm.

Còn có một đôi giày, một chiếc áo khoác.

Xem ra là đối phương đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi.

Cô thay quần áo xong, chân vẫn còn mềm nhũn, trời mới biết Diệp Tuyền lại trải qua một ngày mùng một tết như thế này.

Cô khẽ hít một hơi, đang định mở cửa thì cửa cũng đồng thời được mở ra từ bên ngoài.

Tần Trí Thành bưng đồ vào: “Tỉnh rồi à?”

Diệp Tuyền gật đầu, rồi lại không nhịn được ngáp một cái: “Dì đâu rồi, em xuống chào hỏi dì một tiếng, chúc mừng năm mới.”

“Còn đang ngủ.”

“Ừm?”

Tần Trí Thành đặt khay bữa sáng lên bàn, ngắm nghía chiếc váy dài anh chọn cho cô: “Nửa tiếng nữa, xe nhà họ Tần sẽ đến đón.”

Tuy bố Tần và bà Chu bây giờ ly thân, nhưng một số dịp cần thiết vẫn phải cùng nhau xuất hiện.

Mùng một tết, sẽ có không ít người đến nhà họ Tần chúc tết nên bà Chu tất nhiên phải qua đó chủ trì.

Mà một khi bận, sẽ bận cả ngày.

Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, mối quan hệ hôn nhân của hai người vẫn chưa công khai: “Vậy thì em ở nhà đợi hai người.”

Tần Trí Thành nói: “Nếu em đồng ý, anh hy vọng em đi cùng anh.”

Diệp Tuyền ngẩn người.

Tần Trí Thành đặt tay sau eo cô, giúp cô thắt lại nút váy: “Tiền đề là, em muốn.”

Ý nghĩa của anh, Diệp Tuyền hiểu rồi.

Nếu cô muốn, anh sẽ trước mặt người nhà họ Tần, công khai sự thật về cuộc hôn nhân của họ.

Diệp Tuyền nói: “Nhưng bên Hứa Nhàn——”

“Cô ta có liên quan gì đến anh?” Tần Trí Thành như có chút không hiểu, nói: “Em chỉ cần hỏi bản thân mình có muốn hay không, cô ta không nằm trong phạm vi cân nhắc của em.”

Diệp Tuyền thật ra vẫn luôn tưởng rằng Tần Trí Thành không công khai chuyện của họ là vì muốn ém một chuyện lớn, đợi đến lúc hoàn toàn đổ vỡ với nhà họ Hứa mới nói ra.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như anh chưa từng có ý nghĩ này.

Nói cách khác, anh đối với cuộc hôn nhân của họ, hình như chưa từng có ý định lợi dụng.

“…Tần Trí Thành.”

“Ừm.”

“Em muốn hỏi anh một câu.” Diệp Tuyền nhìn vào mắt anh: “Cách đây không lâu, em giả vờ què, anh bảo em ở nhà giả bệnh rồi đi tìm nhà họ Hứa. Lúc đó, rốt cuộc anh muốn dùng chuyện này để kiềm chế sự chiếm hữu của nhà họ Hứa đối với Tần Hòa, hay là… đơn thuần chỉ vì em.”

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Trí Thành khẽ nheo lại.

“Em nghĩ sao?”

“Em nghĩ…” Diệp Tuyền xấu hổ nói một cách lý trí: “Một phần có lý do của em, phần lớn hơn là vì Tần Hòa.”

Giống như kiểu người giấu tài bao năm, lợi dụng việc giúp vợ trút giận một cách trẻ con để che mắt thiên hạ, từ đó giành lại quyền kiểm soát nguồn lực của Tần Hòa.

Nhưng rất rõ ràng, vẻ mặt im lặng của Tần Trí Thành lúc này đã nói cho cô biết——

Anh thật sự chỉ đơn thuần là vì bênh vực cô.

Diệp Tuyền mấp máy môi, có chút không tin nổi.

Tần Trí Thành im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Rốt cuộc thì bao giờ em mới hiểu, anh cũng là một người có cảm xúc, không thể lạnh lùng đem mọi thứ ra lợi dụng, huống hồ lại là em.”

Diệp Tuyền nói: “Em thì không để tâm chuyện anh lợi dụng em.”

“Nhưng anh để tâm.” Bàn tay Tần Trí Thành hơi dùng sức, khiến Diệp Tuyền cảm thấy đau: “Anh để tâm đến em hơn em tưởng, vì vậy sẽ không bao giờ tính toán lên người em, em hiểu không?”

Anh vừa nói để tâm đến cô, vừa hung dữ nhéo mặt cô.

Diệp Tuyền bị anh véo đến mức đầu lắc lư qua lại: “Hiểu rồi… hiểu rồi…”

Tần Trí Thành vẫn không buông tha: “Anh thấy rõ là em chẳng hiểu gì cả.”

Diệp Tuyền nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay anh, chủ động dụi má vào đó, như dỗ một đứa trẻ: “Nhưng em có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với em, nên em tin anh.”

Tần Trí Thành bị cô hôn một cái, thân thể hơi cứng lại, sau đó mới thả tay ra khỏi mặt cô: “Hy vọng là vậy.”

Diệp Tuyền nhận ra sự cứng đờ không che giấu được của anh, cười ôm lấy eo anh: “Em thật sự không hiểu anh, sao lúc này lại còn ngây thơ như vậy? Tần Trí Thành, anh đang xấu hổ à? Vì em hôn tay anh một cái.”

Tần Trí Thành không phản bác.

Diệp Tuyền nhón chân, định nhìn mặt anh. Anh quay mặt đi, tránh né.

Diệp Tuyền vẫn cười: “Thôi bỏ đi, không trêu anh nữa.”

Cô đang định buông eo anh ra thì Tần Trí Thành lại cúi người ngậm lấy môi cô.

Sáng sớm tinh mơ, bị hôn khá kịch liệt, Diệp Tuyền đẩy anh.

Kết quả đối phương vừa hé mở môi cô, liền nghiện, hôn không ngừng nghỉ.

Cho đến khi hơi thở gấp gáp, anh cuối cùng mới buông ra.

“…Đau chân.” Cô nói.

Tần Trí Thành nhớ lại đêm qua, giúp cô xoa bóp đùi, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

“Nếu tối qua anh không vừa xin lỗi vừa làm mạnh hơn, em có lẽ sẽ nhận lời xin lỗi lúc này của anh.” Diệp Tuyền không chút nể nang vạch trần.

Tần Trí Thành khựng lại, hơi thở ấm áp phả vào hõm cổ cô.

Là anh cười.

“…” Anh lại còn dám cười, Diệp Tuyền tức giận không kìm được: “Phạt anh lát nữa ra ngoài không được quàng khăn choàng cùng màu với em và Bồi Bồi.”

Tần Trí Thành nhìn cô, im lặng vài giây, rồi lại cười.

“Được.”

“…Không được cười nữa!”

“Được.”

“…Còn cười à?”

——

Nửa tiếng sau xe nhà họ Tần đến đúng hẹn.

Trước khi ra ngoài, bà Chu lại lì xì cho Diệp Tuyền một bao lớn.

Diệp Tuyền cầm bao lì xì mỏng manh đó, biết ngay là không ổn.

Nhìn là biết thẻ ngân hàng.

Năm mới, chưa làm gì cả đã kiếm được hai khoản tiền, cô cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng đối diện với ánh mắt cười tủm tỉm của bà Chu cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nửa tiếng sau, Diệp Tuyền ôm Tần Bồi vừa mới tỉnh ngủ lên xe.

Trợ lý ở hàng ghế trước rõ ràng có chút nghi ngờ khi thấy cô xuất hiện ở đây.

Trợ lý của bố Tần, tất nhiên đã từng gặp Diệp Tuyền.

Nhưng đó cũng chỉ là gặp Giám đốc Diệp ở Tần Hòa, chứ không phải là gặp bà Tần – Diệp Tuyền.

Lúc giúp việc ra ngoài liền gọi: “Bà chủ, quên mang mũ nhỏ của Bồi Bồi rồi.”

Diệp Tuyền nhận lấy, khẽ gật đầu.

Bồi Bồi ngoan ngoãn để cô đội cho mình.

Giọng bà Chu ôn hòa: “Hôm nay thời tiết cũng không tệ.”

Tần Trí Thành nhìn cậu nhóc đang nép trong lòng Diệp Tuyền: “Biết nên gọi là gì không?”

Bồi Bồi gật đầu, vẻ mặt như đang nói: Cháu làm việc chú yên tâm.

Suốt đường đi, không khí hòa thuận.

Thật giống như một gia đình ấm cúng.

Trợ lý phía trước suy nghĩ miên man, cũng không dám hỏi nhiều hay nhìn nhiều

Xe dừng ở sân lớn nhà họ Tần, trong bãi đỗ xe chất đầy đủ các loại xe sang hiếm có, tất cả đều là của các chi thứ nhà họ Tần.

Sân nhà này rất lớn, lúc vào cũng phải có đến hai ba mươi người.

Ai cũng là người có máu mặt, cũng đều họ Tần, hoặc là người họ mang theo.

Tần Trí Thành xuống xe trước, mấy người trẻ tuổi trong nhà đều đồng loạt gọi: “Anh hai.”

Tần Trí Thành đứng thứ hai trong số những người trẻ tuổi, người nhà họ Tần đều gọi anh là Hai Tần, hoặc là anh hai, ra khỏi nhà họ Tần thì cách xưng hô này không còn phổ biến nữa.

Tần Phu, người đứng thứ bảy, cười vẫy tay: “Lâu rồi không gặp anh hai.”

Tần Trí Thành đưa tay, che chắn phía trên cửa xe.

Người phụ nữ ôm cậu bé từ từ bước xuống.

Vì trong lòng ôm Tần Bồi, lại mặc áo khoác dạ trắng, khí chất nổi bật, khoảng cách hơi xa nên mọi người đều vô thức hiểu lầm là chị dâu cả.

Tần Phu từng có quan hệ làm ăn với Diệp Tuyền, tất nhiên cũng là người đầu tiên nhận ra cô.

“…Giám đốc Diệp?” Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự ngạc nhiên.

Diệp Tuyền khẽ cười gật đầu với anh ta.

Tất cả mọi người, đều bắt đầu dò xét thân phận của Diệp Tuyền.

Vô số ánh mắt đổ dồn về, có nghi ngờ, có tò mò.

Đúng lúc này, Bồi Bồi ôm cổ cô, giọng nói rất lớn hét lên: “Thím ơi, thả Bồi Bồi xuống đi, Bồi Bồi muốn tự đi!”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 97: Chương 97


Câu nói này, coi như đã tiết lộ thân phận của Diệp Tuyền.

Tần Phu là một người khôn ngoan, lập tức cười nói: “Anh hai không đàng hoàng rồi, có tin vui mà không nói, lại còn trực tiếp mang chị dâu về, làm cho thằng em này thật sự bất ngờ.”

Bà Chu cười đi tới.

“Đừng trách anh cháu, là gần đây nhà họ Tần chuyện nhiều quá, thím định để hai đứa nó lùi lại một chút, không nên làm rắc rối thêm.”

Bà Chu trông có vẻ như đang nói về hai người họ, nhưng thực chất bà Chu đang bảo vệ họ, ngầm tách họ ra khỏi nhà họ Tần.

Con cháu nhà họ Tần nhiều, kẻ ăn chơi cũng nhiều, một hai năm nay xảy ra không ít chuyện tai tiếng.

Tần Trí Thành và Tần Trí Nguyên là hai người xuất sắc nhất trong chi phụ nhưng lại cũng là những người ít qua lại với nhà họ Tần nhất, giống như bị chia gia tài rồi đuổi ra ngoài vậy.

Bà Chu tách biệt mối quan hệ với họ, cũng là để phân biệt rõ ràng mối liên hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Chu.

Sự xuất hiện của Diệp Tuyền đủ để trở thành tâm điểm của mọi người.

Tần Trí Thành tính tình lạnh nhạt, bao nhiêu năm nay bên cạnh không có người phụ nữ nào, người duy nhất chỉ có Hứa Nhàn, mọi người cũng ít nhiều có thể nhìn ra thái độ của anh đối với Hứa Nhàn.

So với thái độ đối với Diệp Tuyền bây giờ, có thể nói là một trời một vực.

Lúc ăn tiệc, Tần Trí Thành chu đáo bóc đầu đuôi tôm cho Diệp Tuyền, đặt vào đĩa cô.

Bà Chu cũng che miệng lại gần, nhỏ giọng nói với Diệp Tuyền: “Vị rất bình thường, có phải không ngon bằng đồ ăn nhà mình làm không?”

Diệp Tuyền như một cô con gái được cưng chiều, ngồi giữa hai người, cười nói vui vẻ.

Tần Thịnh từ trong lòng coi thường Diệp Tuyền, nhưng trước mặt mọi người nhà họ Tần, tất nhiên cũng không muốn mất đi thân phận gia chủ của mình, đối xử với Diệp Tuyền hòa nhã nói vài câu, thể hiện thái độ của một người bố chồng đối với con dâu.

Vợ Tần Phu, Lý Phán, kéo tay áo Tần Phu, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy anh nhìn thấy cô ta sao lại có vẻ mặt đó?”

Tần Phu nhỏ giọng: “Cô ta là nhân viên của Tần Hòa.”

Lý Phán kinh ngạc: “Leo lên bằng quy tắc ngầm à, lại có thể dễ dàng quyến rũ được anh hai như vậy, quả nhiên là gần quan được ban lộc.”

Tần Phu lại nhíu mày: “Em không thấy kỳ lạ à?”

“Gì?”

“Cùng nhau làm việc bao nhiêu năm nay, bây giờ đột nhiên kết hôn, không có tiệc cưới không có thông báo thì thôi đi, hai người họ đến cả nhẫn cưới cũng không có.” Tần Phu cười: “Theo anh thấy, chắc là giả thôi.”

Lý Phán thắc mắc: “Chuyện này làm sao mà giả được?”

“Mấy năm nay Hứa Nhàn cũng không còn trẻ nữa rồi, chắc nhà họ Hứa ép dữ quá, anh hai không muốn cưới nên mới tìm một nhân viên đến diễn kịch cùng mình.” Tần Phu nói: “Diệp Tuyền là cánh tay đắc lực của anh ấy, lại còn xinh đẹp, không lợi dụng thì thiệt à?”

Lý Phán như có điều suy nghĩ: “Nhưng sao em lại cảm thấy anh hai đối xử với cô ta khá dịu dàng.”

“Diễn thôi mà.” Tần Phu cười khẩy: “Đàn ông nhà họ Tần ai mà không phải là người đứng đầu gia đình, bóc tôm cho vợ à? Đó là việc của giúp việc.”

Lý Phán nhìn anh ta hai giây: “Anh nói sao thì là vậy đi.”

Bữa tiệc đó kết thúc, không ít con dâu nhà họ Tần đều chạy đến nói chuyện với Diệp Tuyền.

Lý Phán không hứng thú, ngồi ở góc bóc quýt ăn, Tần Phu không chịu nổi, vai chạm vào cô ta: “Vợ người khác đang làm gì? Em không thể cũng quan tâm đến chồng mình một chút sao.”

Lý Phán không tình nguyện: “Không phải anh nói hai người họ là vợ chồng giả à.”

“Dù giả cũng phải phối hợp, em kết thân với cô ta, người ngoài nhìn vào chính là anh kết thân với anh hai, không có hại gì cho anh cả.” Tần Phu thật sự không chịu nổi người vợ này của mình, đẩy cô ta qua.

Đám chị em dâu kia cũng chẳng phải dạng dễ đối phó, câu nào cũng nhằm dò hỏi xuất thân của Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền chỉ cười, không tiết lộ cho họ quá nhiều.

Lý Phán cũng không biết chen vào thế nào, cười hỏi: “Chị dâu, chị có ăn quýt không?”

Diệp Tuyền khựng lại một thoáng, nhìn cô ta, cười: “Cảm ơn.”

Cô ta khá hòa đồng, ít nhất là dễ gần hơn Lý Phán tưởng.

Diệp Tuyền bị đám phụ nữ vây quanh quá lâu, đang định tìm cách trốn đi, Tần Trí Thành đứng ở không xa gọi cô: “Diệp Tuyền, Bồi Bồi tìm em.”

“Đến đây.”

Cô gật đầu mỉm cười với mọi người rồi đi đến bên cạnh Tần Trí Thành.

Hai người trông quả thật là một cặp xứng đôi.

Lý Phán không có lý do gì để ở lại đây, lại không muốn nói chuyện với đám chị em dâu này, lấy thêm hai quả quýt, định ra sân sau tìm chút yên tĩnh.

Kết quả vừa đi ra được vài bước, trùng hợp lại nhìn thấy hai người họ ở khúc cua hành lang.

“May mà anh cứu em ra, họ mỗi người một miệng hỏi làm em đau đầu quá.” Diệp Tuyền khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy eo Tần Trí Thành, ôm chặt anh, còn thân mật hôn lên cằm anh.

Trước đây Diệp Tuyền không hiểu, yêu đương sao lại phải cứ bám dính như vậy.

Nhưng bây giờ, cô luôn hy vọng được đến gần Tần Trí Thành hơn một chút.

Mùi hương trên người Tần Trí Thành luôn rất dễ chịu, mùi đàn hương thanh khiết, khiến cô quyến luyến.

Vòng tay anh cũng vô cùng ấm áp.

Tần Trí Thành ôm eo cô, ôn tồn hỏi: “Lúc nãy không phải còn tự tin nói với anh là em có thể giải quyết được sao?”

Diệp Tuyền mệt mỏi: “Em rút lại lời nói của mình, chuyện này còn mệt hơn cả bàn chuyện làm ăn nữa.”

Tần Trí Thành cười: “Nếu mệt thì anh đưa em đi.”

“Thôi bỏ đi, ở đây dù sao cũng đều là người nhà của anh.” Diệp Tuyền dù có mệt đến đâu, cũng vẫn nên lịch sự giữ thể diện, đi sớm quá không lịch sự.

“Người nhà của anh không nhiều như vậy đâu.” Đường nét khuôn mặt Tần Trí Thành dưới ánh nắng mặt trời vô cùng rắn rỏi, lại vô cùng ôn hòa: “Tính cả em, ở đây cũng chỉ có ba người.”

Lý Phán chợt cảm thấy mình như kẻ đang lén nhìn hạnh phúc của người khác, liền quay lại, vẫn còn nghe thấy tiếng Diệp Tuyền khẽ hỏi: “Chiếc váy này sao lại vừa người thế? Có hỏi bà thợ may kia số đo của em không?”

Câu trả lời của Tần Trí Thành cô không nghe thấy.

Nhưng cũng đã hiểu rõ ràng, cặp đôi này là thật.

Thật không thể giả được, còn thật hơn cả vàng thật.

Lý Phán trở lại, nhìn thấy Tần Phu đang chơi mạt chược với mấy người em, đối phương ngẩng đầu nhìn cô: “Đi đâu vậy em, không phải bảo em đi nói chuyện với Diệp Tuyền sao, nói đến đâu rồi?”

Lý Phán nói: “Em hơi mệt, đưa em về nhà được không.”

Tần Phu nhíu mày, đứng dậy, kéo tay áo cô đi sang một bên: “Đừng có không hiểu chuyện, lúc này em về nhà làm gì? Anh hai và mấy vị chú bác đều ở đây, không chừng sau tết dự án đó của anh sẽ có người đầu tư rồi, em không giúp thì thôi lại còn ở đây gây chuyện cho anh, muốn về thì tự mình về đi. Thần kinh không bình thường, năm hết tết đến lại cứ thích gây chuyện không vui cho anh.”

Lý Phán im lặng một lúc, không hiểu sao lại hỏi: “Tần Phu, chúng ta có phải là vợ chồng thật không?”

Tần Phu đến cả hạt dưa cũng không cắn nữa, nhíu mày: “Em bị kích động à?”

“Sao em lại cảm thấy, chúng ta mới giống như vợ chồng giả.” Lý Phán cười cười.



Mấy ngày tết này rất bận.

Diệp Tuyền gặp rất nhiều họ hàng nhà họ Tần, đi giày cao gót đến mức chân đau.

Mỗi khi có người hỏi đến gia thế của cô, nếu có bà Chu ở đó, chắc chắn sẽ giúp cô lái sang chuyện khác.

Diệp Tuyền biết rõ, bà Chu cũng đã biết thân thế của cô.

Gia đình giàu có như vậy muốn kết hôn, điều tra lý lịch trước hôn nhân không có gì lạ, Diệp Tuyền cũng hiểu.

Hơn nữa, bản thân cô thật ra không mấy để ý đến chuyện này.

Hồi nhỏ có bạn học dùng lời lẽ đó để công kích cô, nói cô là đứa trẻ hoang, không bố không mẹ, thầy cô sợ cô buồn, nhưng cô lại không khóc không làm loạn.

Bởi vì chưa từng có được những thứ đó nên cũng không biết không cảm nhận được.

Cô lờ mờ có chút ấn tượng, ký ức trước khi vào chùa.

Bố cô hình như đã chết, mẹ cô bỏ cô ở chùa đó.

Nhưng cụ thể có phải như vậy không Diệp Tuyền cũng không rõ, bởi vì cô không quan tâm.

Điều cô quan tâm…

Cô thu lại suy nghĩ, nhìn bà Chu đang đứng bên cạnh mình, để lộ tai, khoe với mọi người đôi bông tai ngọc trai Diệp Tuyền tặng sinh nhật năm ngoái.

Một đôi bông tai ngọc trai.

Thực ra không phải hàng cao cấp nhất, nhưng cũng là món tốt nhất cô có thể mua được lúc đó.

Lúc đó cô mua hai đôi, một đôi tặng mẹ Thẩm Bồi Diên, một đôi tặng bà Chu.

Cô tuy biết mẹ Thẩm Bồi Diên không thích mình nhưng cô vẫn sẽ lịch sự làm tốt mọi việc mình nên làm. Không phải để báo đáp, cũng không phải để mẹ Thẩm thích mình, chỉ là đang làm những việc mình nên làm.

Nhưng vì bà Chu đối xử tốt với cô, nên Diệp Tuyền vẫn cóc chút thiên vị, tặng đôi tốt hơn này cho bà Chu.

Lúc này bà Chu khoe khoang, mặt mày rạng rỡ, cười tủm tỉm.

“Năm ngoái Tiểu Tuyền Tuyền nhà tôi chọn cho tôi đấy, vừa mới cầm trên tay, mấy người bên cạnh đã khen, cảm giác như thể làm riêng cho tôi vậy, đẹp phải không… Không phải nói chứ người trẻ tuổi mắt nhìn thật tốt, chọn thế nào cũng đẹp…”

Diệp Tuyền cười nhẹ, cảm thấy cách xưng hô này rất đáng yêu.

Tiểu Tuyền Tuyền.

Tiểu Bảo Tần.

Đúng là thành một cặp đôi rồi.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 98: Chương 98


Tần Hòa bắt đầu làm việc khá sớm.

Tết chưa qua được mấy ngày, Diệp Tuyền đã nhận ra sắp phải đi làm rồi.

Sống ở Bắc Bình chín năm, lần đầu tiên Diệp Tuyền cảm nhận được nhịp sống nhanh và áp lực của thành phố.

“Giờ em cứ có cảm giác, ăn sáng xong vẫn có thể quay về phòng ngủ thêm một giấc nữa.” Diệp Tuyền cắn bánh mì lát, giọng nói lười biếng: “Đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh lại được.”

Tần Trí Thành vừa chạy bộ buổi sáng về vặn một chai nước uống, tay không nhịn được mà đặt l*n đ*nh đầu cô: “Chỉ cần cô muốn nghỉ ngơi, lúc nào cũng được.”

Diệp Tuyền không hiểu sao anh lại luôn thích xoa đầu mình.

Nhưng nghĩ lại, bản thân hình như cũng rất thích xoa đầu Bồi Bồi, liền lại hiểu ra.

Tần Trí Thành quả thật cảm thấy đỉnh đầu cô rất đáng yêu, đặc biệt là lúc mới tỉnh ngủ, tóc tai rối bù, giống như một con mèo bông mềm mại, mang theo vẻ lanh lợi không tự biết.

“Thôi bỏ đi.” Diệp Tuyền nói: “Công tư phân minh, sếp Tần, anh không thể vì em là người nhà của anh mà ưu ái cho em được, thủ tục xin nghỉ phép của giám đốc công ty rất phiền phức. Chẳng lẽ em phải ghi lý do xin nghỉ là ngủ nướng à?”

Tần Trí Thành đột nhiên cúi người, rất trẻ con ăn hết miếng bánh mì cuối cùng trên tay cô rồi lại hôn nhẹ lên má cô một cái, sau đó đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Em cũng có thể điền là không dậy nổi, dù sao người phê duyệt cũng là anh.”

Diệp Tuyền thở dài, khoanh tay: “Trước đây em tưởng anh là người cực kỳ ưa sạch sẽ.”

Anh quả thật cũng ưa sạch sẽ, cực kỳ luôn.

Nhưng riêng với cô thì lại…

Mày Tần Trí Thành khẽ nhướng lên, tiếp tục nghiêm túc nói: “Nếu ngay cả với em mà anh cũng phải giữ sạch sẽ, thì chắc phải chuẩn bị sẵn nước súc miệng để súc miệng thường xuyên rồi.”

Dì Vương nghe hai vợ chồng trẻ trêu chọc nhau, ở trong bếp lén cười.

Diệp Tuyền không thèm để ý đến anh, lại lấy một lát bánh mì nữa gặm, kết quả Tần Trí Thành lại trẻ con ăn tiếp phần còn lại của cô, như thể để chứng minh mình không hề có chứng sạch sẽ với cô.

Lúc anh lần thứ ba cúi đầu lại gần, Diệp Tuyền hung hăng cắn vào tai anh.

“Bánh mì dính nước miếng của em chẳng lẽ sẽ ngon hơn à?”

“Ừm” Tần Trí Thành nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Cùng với dáng vẻ nổi giận của em, thì càng ngon hơn nữa.”

“…”

Diệp Tuyền cầm bánh mì lát nhét vào miệng anh: “Ăn nhiều vào, sếp Tần, ăn cho no căng.”

Hướng Thần vẫn đứng ngoài đợi họ.

Còn rất hợp không khí mà thắt một chiếc cà vạt đỏ: “Chúc mừng năm mới nhé, sếp, bà chủ.”

Diệp Tuyền nhắc nhở: “Đừng gọi quen miệng, đến công ty không sửa lại được đâu.”

Hướng Thần há miệng: “Sao vậy, sếp Tần của chúng ta không thể công khai à?”

Nếu là người khác, nếu có chút gì đó với sếp, sớm đã chủ động công khai cho cả thiên hạ biết rồi, đâu có ai như Diệp Tuyền, giấu kỹ còn hơn cả bí mật.

Diệp Tuyền nhún vai: “Chỉ cảm thấy không cần thiết.”

Tình trạng hiện tại rất tốt, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.

Nếu lẫn lộn, nếu người trong công ty biết cô và Tần Trí Thành kết hôn… chỉ càng thêm phiền phức.

Tần Trí Thành không nói gì về chuyện này, anh không đưa ra ý kiến, hoàn toàn tùy theo ý của Diệp Tuyền. Nếu Diệp Tuyền muốn công khai thì công khai, không muốn công khai, anh cũng sẵn lòng chiều theo.

Chỉ là lúc sắp đến công ty, trong đầu Diệp Tuyền đột nhiên lóe lên ý nghĩ về đêm anh cầu hôn cô.

Lúc đó, cô đã nghĩ thế nào nhỉ?

Kết hôn với Tần Trí Thành, có thể có được nhiều lợi ích và cơ hội hơn.

Nhưng sự thật cho cô biết, cô hình như chưa từng nghĩ đến việc thông qua mối quan hệ của Tần Trí Thành để có được điều gì.

Vậy cô đồng ý cuộc hôn nhân này là vì…

Diệp Tuyền ngẩn người, trong đầu lại lượn lờ những suy nghĩ đến chính cô cũng chưa rõ ràng.

Trở lại công ty, công việc diễn ra như thường.

Một vị kỹ sư có con trai kết hôn, phát kẹo cưới cho mọi người.

“Ăn kẹo cưới, mọi người cũng sẽ có tin vui.”

Diệp Tuyền vốn không định ăn, nhưng nghe thấy lời này cũng bóc một viên ăn. Kẹo trái cây vị nho, mùi thơm thanh ngọt.

Cô mang theo sự ngọt ngào này, tiếp tục bận rộn.

Buổi chiều, điện thoại gọi đến: “Giám đốc Diệp, hàng đến rồi, Tiểu Triệu đã kiểm tra xong, cô có muốn xuống kiểm tra lại một lần nữa không?”

Diệp Tuyền im lặng vài giây: “Đợi tôi ba phút.”

Nói ba phút, cô xuống đúng ba phút không lệch một giây.

Người phụ trách lô hàng này là Vương Hà, Diệp Tuyền làm việc với anh ta, xem chữ ký rồi lại đi xem lô hàng đó, xác nhận không có sai sót mới gật đầu.

Lúc định đi, Vương Hà cười nói: “Anh trai tôi nói lâu rồi không gặp cô, nếu có thời gian, hôm nay sau khi tan làm muốn mời cô ăn một bữa cơm, cơm nhà bình thường thôi, chị dâu nấu, nếu cô rảnh thì đến một chuyến, vẫn chỗ cũ.”

Diệp Tuyền cười: “Được, tôi sẽ đến.”

Cô trở lại tiếp tục công việc như thường.

Tần Trí Thành tối nay phải đi Hoàn Nam họp, buổi chiều người đã không có ở công ty, bận rộn không ngừng.

Đợi sau khi tan làm, Diệp Tuyền bắt một chiếc taxi, đến nơi Vương Hà nói.

Không phải nhà Vương Giang.

Là một nhà kho.

Vương Giang và Vương Hà là anh em sinh đôi, Vương Giang là anh, Vương Hà là em. Trước đây đều làm ở Tần Hòa, bây giờ một người đã đến Trí Hoa, lô đầu dò có vấn đề của Trí Hoa mấy ngày trước chính là do Vương Giang vận chuyển.

“Giám đốc Diệp.” Găng tay của Vương Giang dính đầy dầu mỡ, anh ta đặt tay lên thùng hàng: “Đây là một lô hàng mẫu được chuyển ra, số lượng không nhiều, nhưng tôi và Vương Hà cũng chỉ có thể lấy ra được bấy nhiêu thôi.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Đủ rồi.”

“Lô hàng riêng Trưởng phòng Thẩm đi lần trước chắc là được vận chuyển từ phía nam đến, bên đó nơi có thể chứa được lô hàng lớn như vậy chỉ có ba nhà máy, tôi có thể chắc chắn là không ở khu một, nhưng ở khu hai hay khu ba thì không chắc.”

Vương Giang quản lý vận chuyển.

Ở Trí Hoa coi như là người đứng đầu.

Lần trước Thẩm Bồi Diên mang hàng riêng đi giao, anh ta với tư cách là một mắt xích trong tuyến vận chuyển, đã giúp Trí Hoa vận chuyển lô hàng riêng này.

Lúc đó, Vương Giang đã lén giữ lại lô hàng này trong kho.

Khoảng thời gian tết người đông mắt nhiều, bây giờ mới dám báo cho Diệp Tuyền đến xem lô hàng này.

“Giúp được đến đây, đã đủ rồi.” Diệp Tuyền khẽ nói: “Lô hàng riêng này nguồn gốc không trong sạch, chỉ cần tố cáo, bên cục giám sát cũng sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Cho nên dù ở khu hai hay khu ba cũng chỉ là bắt rùa trong chum, Thẩm Bồi Diên đều không thoát được.

Vương Giang nói: “Cô giao cho tôi, cứ yên tâm.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Cảm ơn nhiều.”

Vương Giang lắc đầu, cười: “Là tôi nên cảm ơn cô mới phải, dù sao thì ngày xưa là cô đã cứu hai anh em tôi.”

Sau khi Diệp Tuyền đi, Vương Giang ngồi trên thùng container hút một điếu thuốc.

Vương Hà lặng lẽ nhìn đồng hồ.

Đợi đến gần đúng giờ, mới quay đầu nhìn anh cả: “Nên khởi hành rồi.”

Vương Giang gật đầu.

Tối nay Trí Hoa có một lô hàng lớn phải giao đến một công ty thiết bị y tế nào đó, Vương Hà lái xe tải lên đường, đến cổng sau Trí Hoa.

Trong đêm tối, đèn pha xe chiếu sáng rực rỡ.

“Lão Giang, sao anh lại bật đèn pha xa, chói đến mức tôi không mở mắt ra được!” Người phụ trách giao hàng nhíu mày, đưa tay che mắt, nhìn thấy anh ta ngồi ở ghế lái, quay đầu ra hiệu cho những người phía sau: “Đặt lên đi.”

Tổng cộng hai mươi chiếc xe tải, chiếc Vương Hà lái là chiếc đầu tiên.

Người phụ trách hút thuốc rồi lại đưa cho Vương Hà một điếu: “Hôm nay lô hàng này cẩn thận một chút nhé lão Giang, vừa mới ký hợp đồng, không thể có sai sót gì đâu.”

Vương Hà không hút thuốc nhưng lúc này vẫn nhận lấy, hút mà không rít vào phổi.

Anh ta đáp một tiếng: “Biết rồi.”

Hàng hóa lần lượt được kiểm tra rồi đưa lên thùng xe sau.

Người phụ trách đang định ký tên, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói.

“Trưởng phòng Thẩm.”

Vương Hà đang nhìn chằm chằm vào tài liệu anh ta định ký, nghe thấy cái tên này, trán khẽ giật nhẹ.

Thẩm Bồi Diên ôm áo vest đi tới, khẽ gật đầu, ánh mắt tùy tiện lướt qua lô hàng này: “Lô hàng tôi ký tên buổi sáng à?”

Người phụ trách gật đầu: “Đúng.”

Thẩm Bồi Diên nhận lấy quyển sổ trong tay anh ta, xem vài giây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Hà.

“Vương Giang? Phải không.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 99: Chương 99


Vương Hà im lặng hai giây, gật đầu.

Thẩm Bồi Diên không nhìn anh ta nữa, đi ra hàng ghế sau kiểm tra từng xe hàng.

Sau khi kiểm tra xong, anh lại quay về, như vô tình liếc nhìn Vương Hà thêm một lần.

“Người ở đâu?”

Vương Hà ngẩn người: “Cái gì.”

Người phụ trách nhíu mày, va vào cánh tay anh ta: “Hỏi thì trả lời đi, vị này là Trưởng phòng Thẩm của Trí Hoa chúng ta.”

Vương Hà nói: “Người Vị Hà.”

Thẩm Bồi Diên lơ đãng hỏi tiếp: “Đến Trí Hoa làm mấy năm rồi?”

Người phụ trách cười rộ lên: “Trưởng phòng Thẩm, anh yên tâm, Vương Giang anh ta đã đến Trí Hoa làm nhiều năm rồi, biết rõ gốc gác, chắc chắn đáng tin cậy.”

Thẩm Bồi Diên: “Tôi đang hỏi anh ta.”

Vương Hà: “Ba năm.”

“Trước đây ở Tần Hòa à?”

“Phải.”

“Tại sao lại bị sa thải.”

Vương Hà im lặng một lúc: “Lý do cá nhân.”

Thẩm Bồi Diên nheo mắt, nhìn anh ta: “Lý do cá nhân gì?”

Thời gian vận chuyển rất gấp gáp, không thể trì hoãn, người phụ trách muốn lên tiếng nhắc nhở lại không dám, gắng gượng kìm nén, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói.

Vương Hà nói: “Đánh nhau nên bị sa thải.”

Thẩm Bồi Diên bình thản nhìn anh ta một lúc, không nói gì cả, gật đầu cho đi.

“Đi đi, trên đường cẩn thận.”

Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay: “Mau đi mau đi, lát nữa muộn không kịp đâu.”

Vương Hà nhận phiếu giao hàng, bước lên xe tải.

Xe khởi động, rời đi nhanh chóng.

Phía sau là một đoàn xe dài chạy trên đường cao tốc.

Đường đi hơi gập ghềnh, xe đi ngang qua một khu rừng, tối đen không thấy rõ gì.

Tài xế phía sau gửi tin nhắn thoại qua bộ đàm: “Anh Vương, chạy chậm chút, phía sau theo không kịp.”

Nhưng tin nhắn gửi đi, xe phía trước vẫn không giảm tốc độ.

Tuyết ở khu vực này chưa tan hết, mặt đường đầy bùn lầy, tài xế buộc phải chạy chậm lại. Không biết thế nào, một lúc sau, không còn thấy xe phía trước đâu nữa.

Tài xế bắt đầu hoảng, định gửi tin nhắn bảo các xe sau dừng lại.

Thì xe đầu lại hiện ra trước mắt.

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi rừng, tiếp tục chạy ổn định theo sau.

Xe từ từ tiến vào một khu vực nào đó.

Thiết bị định vị trên xe bắt đầu lệch khỏi lộ trình ban đầu, dẫn cả đoàn xe rẽ sang hướng khác.

Người phụ trách lẽ ra phải xem camera giám sát, nhưng lại đang ngồi đối chiếu các hạng mục khác.

Xe càng lúc càng xa.

Cho đến khi tiến vào một trạm kiểm soát, bị chặn lại.

Ban đầu chỉ là kiểm tra định kỳ, nhưng sau khi tài xế đầu tiên – anh Vương Giang – xuống xe, thì không quay lại nữa.

Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa xe của họ – là người từ ủy ban kỷ luật.

Các tài xế không hiểu chuyện gì, từng người một xuống xe.

Và phát hiện trong xe của Vương Giang chở không phải là lô hàng ban đầu!

Nơi họ đang đứng cũng không phải là địa điểm dự kiến.



Lúc Thẩm Bồi Diên nhận điện thoại, còn đang cùng mẹ Thẩm bàn bạc xem khi nào thì cùng Tôn Bội Bội đi đăng ký kết hôn.

Ba ngày sau là ngày tốt.

Tôn Bội Bội nghe, thỉnh thoảng gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng của một cô gái sắp cưới.

Thẩm Bồi Diên không biểu cảm gì, nghe cũng không tập trung.

Cho đến khi điện thoại reo lên, anh ta nhận máy, hỏi đầu dây bên kia: “Chuyện xong chưa?”

Người trả lời là Tiểu Trần, giọng cực kỳ nghiêm trọng: “Anh, bây giờ anh thế nào rồi?”

“Thế nào là thế nào?”

Anh ta còn chưa nhận được câu trả lời thì cửa phòng khách bị gõ.

Dì Hà ra mở cửa, không biết đã nói gì với người bên ngoài, gọi anh: “Bồi Diên, họ đến tìm cậu, hình như là chuyện công việc.”

Thẩm Bồi Diên đặt điện thoại xuống, đi tới, lúc nhìn thấy trang phục của nhân viên kiểm tra, sắc mặt hơi cứng lại.

Người đứng đầu đã từng làm việc với anh: “Trưởng phòng Thẩm, lại gặp nhau rồi.”

Thẩm Bồi Diên im lặng một thoáng, khẽ nở một nụ cười.

“Đợi tôi mặc áo khoác.”

——

“Chúng tôi ở đường Hồng Thông, đã chặn được một lô hàng riêng không có giấy phép.”

Trong phòng họp, ba nhân viên kiểm tra ngồi đối diện anh, một chiếc camera đang quay: “Sau đó, chúng tôi lại ở nhà kho khu hai cách đó chưa đầy năm trăm mét, phát hiện ra một lô hàng lớn chất đống, qua kiểm tra, lô hàng này không ghi rõ nguồn gốc. Trưởng phòng Thẩm có thể giải đáp giúp chúng tôi nguồn gốc của lô hàng này không?”

Thẩm Bồi Diên không nói một lời, im lặng đến tận cùng.

Người đứng đầu khẽ nói: “Trưởng phòng Thẩm, anh nên biết, im lặng không phải là lựa chọn tốt nhất của anh bây giờ.”

Thẩm Bồi Diên cười một cái: “Các anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn đợi Tổng Giám đốc Tông đến rồi mới trả lời.”

“Tổng giám đốc Tông?” Người đứng đầu nói: “Nửa tiếng trước chúng tôi đã gọi điện thoại, ông ấy đang ở Thượng Hải, nói rõ mình không biết chuyện này. Chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra, thời điểm xuất hiện của lô hàng này không nên liên quan đến Tổng giám đốc Tông.”

Thẩm Bồi Diên như đã sớm lường trước được điều này, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Đợi thêm chút nữa.”

“Anh rốt cuộc đang đợi gì?”

“Đợi thêm chút nữa.” Anh chỉ nói vậy.

Anh ta kiên nhẫn hơn bất kỳ ai, kiên nhẫn đến mức suốt hai tiếng đồng hồ cũng không hé răng nửa lời.

Thẩm Bồi Diên cứ thế ngồi ở đó, chờ đợi.

Một lúc sau, ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng giày cao gót rõ ràng.

Cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại.

Thẩm Bồi Diên lúc này mới nhàn nhạt ngẩng mắt: “Có thể cho tôi hút một điếu thuốc không?”

Ba phút sau, anh ta đứng ở ban công, phía sau vài mét là hai nhân viên công tác.

Trên người Thẩm Bồi Diên đến cả điện thoại cũng không có, cứ thế châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Lúc thuốc hút được một nửa, Diệp Tuyền xuất hiện.

“Thấy không?” Anh nói, “Chúng ta đều tự cho mình là thông minh, nhưng lại rơi vào bẫy của nhau, thậm chí còn dùng cùng một chiêu.”

Thẩm Bồi Diên cười, gạt tàn thuốc: “Em nói xem, chúng ta có phải là trời sinh một cặp không?”

Giọng Diệp Tuyền bình thản: “Chỉ là phối hợp điều tra bình thường, Trưởng phòng Thẩm nói đùa rồi.”

Phối hợp điều tra bình thường?

Thẩm Bồi Diên không cho là vậy.

Nói ra, họ quả thật ăn ý.

Cùng trong hôm nay, anh ta cũng dùng thủ đoạn tương tự khiến dự án của Diệp Tuyền bị điều tra.

Cho nên, họ cùng ngày, cùng một thời điểm, đều vì những lý do tương tự mà bị giữ lại ở đây để tra hỏi.

Họ không đội trời chung, họ đối đầu gay gắt, họ đều đồng thời ra tay tàn độc với đối phương.

Cho nên mới có thể gặp nhau ở đây.

Khác biệt là, lô hàng có vấn đề đó của Diệp Tuyền là do Thẩm Bồi Diên làm ra.

Nhưng vậy thì sao chứ, Tần Hòa làm đến bước này, tuyệt đối không thể nào trong sạch được.

Những dòng nước ngầm phía sau Tần Hòa sẽ không nông hơn Trí Hoa, có lẽ còn sâu hơn nữa.

Chỉ cần bị điều tra ra, Diệp Tuyền cũng sẽ bị giáng chức giống như anh.

Họ đều đã lùi một bước.

Nếu đã đều lùi thì không sao cả, tâm trạng Thẩm Bồi Diên cũng cân bằng lại.

Diệp Tuyền lặng lẽ nhìn anh: “Anh tự tin đến vậy à?”

Thẩm Bồi Diên hút thuốc: “Không phải là tự tin.” Giọng anh khẽ lẩm bẩm, như thể vẫn đang đối xử với người yêu ngày xưa, ôn tồn nói: “Tuyền Tuyền, trên đời này, lợi ích còn lâu dài hơn tình cảm, anh nắm giữ quá nhiều điểm yếu của Tông Trí Hoa, ông ta sẽ không bỏ mặc anh.”

Im lặng vài giây, anh nói: “Còn về sếp Tần của em——”

“Nếu Tần Hòa thẩm tra ra vấn đề lớn, em nói anh ta sẽ tự mình gánh chịu cái nồi lớn này hay là sẽ tìm một người thích hợp để đổ tội?”

Diệp Tuyền nhếch môi cười cười: “Tôi tin, nếu anh là Tần Trí Thành, anh chắc sẽ chọn vế sau.”

Thẩm Bồi Diên bị tàn thuốc trên tay làm bỏng, anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Điếu thuốc đã cháy hết.

Thẩm Bồi Diên một tay đút túi quần, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, im lặng một lúc: “Năm ngoái vào thời điểm này, hình như chúng ta đang cùng nhau xem phim.”

Diệp Tuyền không có tâm trạng hồi tưởng cùng anh, lạnh nhạt nói: “Hy vọng sau này anh vẫn còn tâm trạng để xem phim.”

Thẩm Bồi Diên không đáp lời, vẫn tự mình nói: “…’Coco’, anh nhớ em rất thích bộ phim đó, dù xem bao nhiêu lần em cũng sẽ khóc, trước đây anh luôn cười em ngốc, bộ phim trẻ con như vậy mà cũng khóc. Nhưng cách đây không lâu lúc một mình xem lại, hình như đã hiểu ra lý do em khóc.”

Đợi anh ta quay đầu lại, Diệp Tuyền đã đi trước anh ta một bước.

Biến mất khỏi tầm mắt anh ta.

Thẩm Bồi Diên cũng quay người trở lại phòng thẩm vấn.

Chiếc máy quay phim đó hướng về phía anh ta, anh ta im lặng nhìn chằm chằm, trong một môi trường vô cùng im lặng lên tiếng: “Tôi nhận.”

Nhân viên kiểm tra: “Anh có thừa nhận, lô thiết bị y tế không rõ nguồn gốc chưa được đăng ký hợp pháp ở khu hai là do anh cất giữ không?”

“Phải.”

“Anh có thừa nhận, số tiền nộp phạt lên nửa tháng trước hoàn toàn xuất phát từ lô thiết bị y tế không rõ nguồn gốc đó không?”

“Phải.”

“Anh có thừa nhận, lô thiết bị y tế không rõ nguồn gốc đó là do anh và Công ty TNHH Y tế Bái Văn trước đây giao dịch riêng không?”

“Phải.”

Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói: “Những điều trên đều là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì đến công ty.”

Thẩm Bồi Diên bao nhiêu năm nay đều đi trên lưỡi dao, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, điều anh ta sẽ phải đối mặt là gì.

Thu hồi lợi nhuận bất hợp pháp, thu hồi thiết bị y tế không có giấy phép, phạt tiền.

Và, đình chỉ công tác hoặc giáng chức.

Nhưng tất cả những điều này chỉ là tạm thời, trong tay anh ta vẫn còn nắm giữ điểm yếu của Tông Trí Hoa, không sợ ông ta sẽ hoàn toàn bỏ rơi mình.

Chỉ là, bên Diệp Tuyền…

Thẩm Bồi Diên cụp mắt suy nghĩ, chờ đợi kết quả thẩm tra của Tần Hòa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back