Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 90: Chương 90


Diệp Tuyền như bị sét đánh ngang tai, ngồi dậy.

“Dì cũng đến à?”

“Ừm.”

Diệp Tuyền hoàn toàn không biết phải nói gì nữa, hoảng loạn ngồi thẳng dậy, vỗ vào anh: “Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo.”

“Từ từ thôi, không vội, em biết tính tình của bà Chu mà——”

Diệp Tuyền không cho Tần Trí Thành cơ hội nói hết lời: “Dù có dịu dàng tốt tính đến đâu cũng không thể để dì đợi con cháu dậy được.”

Cô đẩy Tần Trí Thành ra ngoài, hoảng loạn tìm quần áo sửa soạn.

Bảy phút sau, Diệp Tuyền bước ra.

Bà Chu ngồi trên sofa, cười tủm tỉm nhìn cô: “Ối, tỉnh rồi à, Tiểu Tuyền Tuyền?”

Bồi Bồi tay cầm khối xếp hình chơi rất vui vẻ, không quên chào hỏi cô.

“Tuyền——”

Diệp Tuyền đứng thẳng, khẽ hít một hơi: “Xin lỗi dì, con không biết dì đến.”

Bà Chu cười: “Sao lại khách sáo như vậy chứ, là chúng ta đến sớm chứ không phải con dậy muộn, mới hơn bảy giờ, hơn nữa mùa đông ngủ nướng một chút thì có làm sao.”

Vừa nói bà Chu vừa nhìn vào trong phòng, khóe miệng cười không khép lại được.

Dì Vương là người của bà.

Nhưng bà sẽ không để dì Vương báo cáo cuộc sống thường ngày của hai người cho bà, chỉ thỉnh thoảng tò mò hóng hớt một chút.

Hôm nay dì Vương vừa đi làm, nhìn thấy Tần Trí Thành lại từ phòng ngủ chính đi ra, lúc bà vào phòng ngủ phụ, phát hiện đồ đạc của ông chủ đều đã không còn, biết vợ chồng hai người đã ở chung rồi, vui mừng quá liền đi chia sẻ với bà Chu.

Bà Chu vừa nghe cũng vui mừng, dắt cháu trai đến ngay.

Vì thế cả buổi sáng, Diệp Tuyền nhận được một đống nụ cười của các bà dì.

Lúc cùng nhau ngồi ăn sáng, dì Vương chu đáo rán thêm trứng cho cô—— sự chu đáo mộc mạc.

Bà Chu cũng nói: “Ăn nhiều vào, bồi bổ sức khỏe, tối qua mệt lắm phải không.”

“…”

Diệp Tuyền ăn trứng rán, cứng đờ nghẹn lại, ho khan.

Trời đất chứng giám, tuy hai người họ đã có quan hệ, nhưng tối qua lại trong sạch vô cùng, ngủ chung giường mà không làm gì cả.

Bà Chu vội vàng đưa cà phê cho cô: “Mau, uống cho xuôi.”

Tần Trí Thành ngồi xuống bên cạnh Diệp Tuyền, giúp cô vuốt lưng: “Mẹ bớt nhìn cô ấy hai cái, cô ấy cũng sẽ không bị sặc nữa đâu.”

Bà Chu bĩu môi: “Thằng nhóc này, nói gì vậy?”

Bồi Bồi giọng ngọng nghịu: “Bà nội cứ nhìn chằm chằm vào Tuyền, Tuyền mới sợ đấy.”

Bà Chu gõ vào đầu cháu trai: “Cháu chỉ biết học theo chú thôi, cái tốt không học đi học cái xấu”

Nhân lúc bà Chu dạy dỗ cháu trai, Diệp Tuyền khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Tần Trí Thành: “Dì đến sao anh không nói với em, họ ở phòng khách đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.” Tần Trí Thành bình thản nói: “Hai mươi phút.”

Đồng tử Diệp Tuyền hơi mở to: “Vậy dì thật sự ngồi trên sofa đợi em ngủ bù à?”

Tần Trí Thành không tỏ ý kiến.

Tai Diệp Tuyền đỏ bừng, hạ giọng: “Vậy sao anh không nói với em?”

Tần Trí Thành vén tóc ra sau tai cho cô: “Anh nói rồi, em nói muốn ngủ thêm mười phút nữa.”

Diệp Tuyền đột nhiên nhớ lại mấy câu Tần Trí Thành thì thầm bên tai cô nhưng cô không nhớ rõ nội dung, chắc hẳn là mấy câu đó.

Cô bực bội nhắm mắt lại, bất lực.

Nhưng bà Chu hình như không để ý đến việc cô ngủ nướng.

“Dì mà giận vì chuyện này thì thành cái gì chứ.”

Bà Chu vỗ tay cô, bảo cô yên tâm: “Dì đã nói rồi, coi con như con gái, nhà nào mẹ lại còn tức giận vì con gái ngủ nướng mười mấy phút chứ? Tiểu Tuyền Tuyền, bây giờ chúng ta thật sự là một gia đình rồi, con đừng có lúc nào cũng cẩn thận dè dặt như vậy.”

Tần Trí Thành gật đầu, nói: “Sau này xóa khóa vân tay của bà Chu đi, em có thể yên tâm ngủ nướng, bà ấy không làm phiền em được đâu.”

Bồi Bồi là người đầu tiên phản đối: “Không được! Bồi Bồi muốn chơi ở nhà chú!”

“Đúng đúng!” Bà Chu là người thứ hai phản đối: “Mẹ cũng muốn chơi ở nhà hai đứa con cưng của mẹ, con không được xóa!”

Hai bà cháu đúng là trẻ con đáng yêu.

Tần Trí Thành lại khẽ nhướng mày, bất đắc dĩ ra hiệu với cô.

—Xem kìa, hai vị tổ tông trong nhà.

Diệp Tuyền không nhịn được cười.

“Lời của Bồi Bồi và dì nghe thấy chưa? Không được xóa.” Cô cũng giả vờ ra vẻ kiêu ngạo, nhướng mày với Tần Trí Thành.

Giống như một con mèo lông dài vểnh đuôi.

Tần Trí Thành hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, khẽ cong môi.

“Nghe thấy rồi, tổ tông.”

Lúc anh buông tay xuống, Diệp Tuyền tiện thể khoác tay anh, một hành động rất tự nhiên và thân mật.

“Bồi Bồi, thím chơi chạy đua với con được không?”

“Được!” Mắt Tiểu Bồi Bồi sáng lên: “Ba hai một bắt đầu!”

Diệp Tuyền khoác tay Tần Trí Thành, đứng tại chỗ dậm chân, giả vờ như sắp chạy đi để trêu cậu bé.

Tiểu Bồi Bồi cười ngây ngô không ngớt, la hét om sòm, chạy vút về phía trước.

Thì ra bầu không khí gia đình ấm áp thực sự có thể thay đổi tâm trạng con người.

Bà Chu đi phía sau cùng, vừa chụp ảnh cho đôi vợ chồng trẻ này vừa cảm thán, thấy thật là xứng đôi.

Bản thân chiêm ngưỡng chưa đủ, lại chia sẻ cho con trai cả và con dâu ở bên kia đại dương.

Nửa tiếng sau con dâu mới trả lời.

[Đây chính là em dâu à? Thật tốt, biết cách chơi với Bồi Bồi hơn con.]

[Chúc mừng năm mới, mẹ.]

[Cũng giúp con nói với Tần Trí Thành và Tiểu Tuyền một tiếng chúc mừng năm mới. Cả Bồi Bồi nữa.]



Trước đây lúc đón Tết ở nhà họ Tần, năm nào cũng rất ngột ngạt, không có không khí Tết.

Từ sau khi bà Chu và bố Tần ly thân, mấy năm nay đều đón tết ở Tây Giao, đồ đạc đón tết cũng là bà Chu đích thân ra ngoài mua sắm.

Tết năm nay có Tần Trí Thành và Diệp Tuyền ở bên cạnh, bà Chu vui mừng khôn xiết, suốt quá trình đi dạo phố đều tỏ ra rất vui vẻ giống như một đứa trẻ.

Bồi Bồi ngồi trên xe đẩy, được Tần Trí Thành đẩy.

Bà Chu thì khoác tay Diệp Tuyền, đi dạo trong trung tâm thương mại.

Nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua cho Diệp Tuyền, còn muốn mang hết về nhà.

“Dì, đủ rồi… thật sự đủ rồi.”

“Ôi chao, không đủ, mới mua được chút xíu.” Bà Chu vẫy tay: “Tiêu tiền keo kiệt như vậy, chuyện gì thế này Tiểu Tuyền Tuyền, Tiểu Bảo có mua đồ cho con chưa?”

Diệp Tuyền khựng lại, nhìn Tần Trí Thành đang ở khu đồ chơi bên kia, thành thật nói: “Mua rồi ạ.”

“Mua gì vậy?”

“…Ừm, trâm cài áo và dây chuyền.”

“Đó là của dì và Bồi Bồi, không tính của nó.”

“…Vậy thì, là nhẫn kim cương rất lớn.”

“Đó là quà cưới.”

“…Còn có miếng dán tủ lạnh, và quần áo.”

Bà Chu nhíu mày: “Làm cái gì thế này, dì dặn nó bao nhiêu lần là phải chi tiền cho con nhiều vào, vậy mà nó tiêu tiền đi đâu cả rồi? Không biết phải nuôi con gái cho đầy đủ à, chuyện này mà cũng cần mẹ dạy sao?”

Diệp Tuyền vội nói: “Không có đâu dì, anh ấy cũng cho con một chiếc thẻ rồi.”

Bà Chu khinh thường: “Một chiếc thẻ thì đủ làm gì, để dì xem nào, là thẻ gì.”

Diệp Tuyền tìm trong chiếc túi xách mang theo người, lấy ra.

Chiếc thẻ này cùng với thẻ tích điểm siêu thị của cô đều để chung một chỗ, là một chiếc thẻ tiết kiệm, thẻ ngân hàng tư nhân.

Bà Chu nhìn rõ mặt thẻ, khựng lại, cười: “Cái này à.”

Diệp Tuyền biết thẻ này hình như có hạn mức rất cao, mấy trăm triệu gì đó. Nhưng đôi khi, tiền trong tay nhiều đến một mức nhất định thì người ta cũng chẳng biết rõ là bao nhiêu, vì chưa từng cầm số tiền lớn thế bao giờ, chẳng hình dung nổi mức độ chấn động.

Nhưng câu nói tiếp theo của bà Chu lại càng vượt quá sức tưởng tượng của cô.

“Tặng cái này thì, cũng tạm cho nó qua ải, đây là thẻ lương của Tiểu Bảo.”

Thẻ lương??

Hả???

Thẻ lương của Tần Trí Thành? Vậy không phải là của Tần Hòa sao…

Diệp Tuyền hoàn toàn sững người, trong sự im lặng, bị bà Chu dùng tay nhét chiếc thẻ ngân hàng trở lại ví: “Nếu đã cho con thì là của con, đừng tiếc không dám tiêu.”

Diệp Tuyền kinh hãi, đặt ví trở lại túi.

Lại đeo túi lên vai, cô đột nhiên cảm thấy một bên vai nặng trĩu.

Đi đến bên cạnh Tần Trí Thành, cô khẽ nói: “Anh đỡ em…”

Tần Trí Thành một tay ôm eo cô: “Sao vậy? Chóng mặt à.”

“Không phải, vai hơi nặng.” Diệp Tuyền mím môi: “Cảm giác mình đột nhiên trở thành đại gia rồi.”

Tần Trí Thành hiểu ý, cười nhạt.

“Tiền là để tiêu, nhiều thì tiêu nhiều một chút, ít thì tiêu ít một chút.” Cằm anh chạm vào trán cô, hành động thân mật: “Đừng cảm thấy áp lực, đây cũng không phải là ý định ban đầu của anh khi giao thẻ lương cho em.”

Diệp Tuyền nói: “Làm mất thẻ thì sao.”

“Làm lại.”

“Em bỏ đi thì sao.”

“Đóng băng.”

“…” Diệp Tuyền khẽ thở phào nhẹ nhõm: “May mà anh vẫn còn lý trí.”

“Đóng băng thẻ rồi, em không có tiền tiêu, tất nhiên sẽ lại trở về bên anh.” Tần Trí Thành thản nhiên như không, xoa xoa d** tai mềm mại của cô, tiện tay lấy hai gói bánh tôm trên kệ hàng bên cạnh đưa cho Bồi Bồi trong xe đẩy, Bồi Bồi ôm lấy, tự mình chơi rất vui vẻ.

Diệp Tuyền bị lối suy nghĩ của anh làm cho bật cười.

Cô lắc đầu cười, khóe miệng má lúm đồng tiền khẽ lõm xuống: “Anh có muốn suy nghĩ lại một lần nữa không, dù sao thì đây cũng là tiền tiết kiệm nửa đời trước của anh đấy.”

Tần Trí Thành không tỏ ý kiến.

“Nửa đời sau cũng sẽ ở trong tay em.”

Tim Diệp Tuyền lỡ một nhịp.

Có lẽ anh cũng không nhận ra rằng mình vừa nói ra một lời tỏ tình. Có lẽ anh cũng không cho rằng đó là lời tỏ tình.

Im lặng vài giây, cô bật cười: “Em đây là kết hôn với một con cóc vàng biết nhả tiền à?”

“Vậy hy vọng em đừng bỏ rơi con cóc này.” Tần Trí Thành nắm lấy tay cô: “Anh sẽ luôn nhả tiền cho em.”

“…”

Đúng là một câu tỏ tình vừa buồn cười vừa ấm áp.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 91: Chương 91


Trung tâm thương mại có sáu tầng.

Tầng hầm một là siêu thị mua sắm lớn, các tầng trên là một số thương hiệu mua sắm.

Thị trấn trẻ em ở tầng ba là nơi Bồi Bồi mỗi lần đều phải đi qua, nên khi đến tầng ba, bốn người chia làm hai ngả.

Bà Chu dắt Diệp Tuyền đi, bảo cô đi dạo phố cùng mình.

Tần Trí Thành đành phải trông trẻ.

“Bà nội, yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho chú.” Bồi Bồi được lợi còn khoe mẽ, ngồi trong xe đẩy nhỏ vẻ mặt ngầu lòi làm điệu với bà nội.

Bà Chu cười: “Cháu chăm sóc chú à? Ôi chao, xem cái thằng nhóc ranh này.”

Nhân viên bên cạnh cũng cười.

“Vậy thì vất vả cho Bồi Bồi chăm sóc cho chú nhé.” Diệp Tuyền xoa đầu cậu bé.

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Trước khi đi, Tần Trí Thành còn nhỏ giọng bên tai cô: “Bà Chu muốn mua gì cho em thì cứ để bà ấy mua, đừng từ chối. Nếu không tối về lại làm loạn.”

Diệp Tuyền bật cười: “Được.”

Bà Chu là một tín đồ mua sắm, mua sắm là không có điểm dừng.

“Phu nhân, hôm nay có lô hàng mới về, bà đợi một chút, chúng tôi mang ra cho phu nhân ngay.”

Diệp Tuyền ngồi trong phòng VIP, nhìn rất nhiều món hàng trên mạng giành giật cũng không mua được, ở đây lại có thể xuất hiện cả đống.

Bà Chu cũng thật sự hào phóng, hỏi: “Thích màu nào, Tuyền Tuyền?”

Diệp Tuyền không rành lắm về túi xách: “Màu tím ạ.”

“Cô thật tinh mắt, màu tím sao băng là màu hot nhất của dòng này, rất được ưa chuộng.”

Bà Chu lướt nhìn mấy chiếc túi cùng kiểu khác màu, gật đầu đồng ý: “Vậy thì lấy hai chiếc màu tím đó, những chiếc còn lại mỗi chiếc một cái.”

Các nhân viên bán hàng cười càng thêm tươi, bắt đầu gói hàng.

“Mỗi màu một chiếc, thay đổi mà đeo, không bị nhàm, không phải con nói màu tím đẹp sao? Vậy thì để một chiếc ở nhà trưng bày, chiếc đang đeo hỏng rồi còn có cái mới để thay.”

Diệp Tuyền không nói gì cả, chỉ ôn tồn đáp lại: “Vâng.”

Có lúc, nhận lấy tấm lòng của bậc trưởng bối có lẽ còn khiến họ vui hơn là đáp lễ bằng những món quà đắt tiền.

Sau khi dạo xong quần áo và túi xách, phía sau có mấy nhân viên trung tâm thương mại đi theo, tay xách đầy đồ.

Nhìn từ xa quả thật rất hoành tráng, rất thu hút ánh nhìn.

Bà Chu lại nhất quyết đòi đưa Diệp Tuyền đi xem vàng, những món chọn đều là vàng thủ công hoa hòe hoa sói lại rất khoa trương, cuối cùng bà Chu lại còn thích chiếc mũ phượng hoàng là báu vật của cửa hàng.

Nghe thấy giá, Diệp Tuyền vẫn không nhịn được mà ngăn lại: “…Dì, cái này thật sự không cần đâu, mua về cũng không có chỗ để.”

“Ôi chao, vậy thì mua thêm một căn nhà nữa để chứa, đẹp như vậy mang về trưng bày cũng đẹp mắt.” Bà Chu trong lòng là một người có chút truyền thống, luôn cảm thấy Diệp Tuyền và Tần Trí Thành kết hôn mà chẳng có gì cả, trong lòng không yên, cũng muốn nhân dịp này tặng thêm năm món vàng để bù đắp cho cô.

Nhưng cái này… đâu phải là năm món vàng, năm mươi món vàng chắc cũng không đủ.

Diệp Tuyền ngăn cản mấy lần cũng không ngăn được.

Bà Chu vẫn mua.

Mũ phượng hoàng giá không hề rẻ, tất cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều nhìn qua.

Lúc ký đơn cũng thu hút không ít người.

Sắp đến tết, trung tâm thương mại đông người, người hóng chuyện cũng nhiều hơn.

Tôn Bội Bội khoác tay dì Hà vừa từ nhà vệ sinh tầng một đi ra, nhìn thấy đám đông bên kia, nhíu mày: “Làm gì vậy chứ, sắp tắc đường rồi.”

Dì Hà liếc nhìn hai lần: “Chắc là bà lớn nhà nào đó đến, mua không ít đồ đâu.”

Tôn Bội Bội cười khẩy: “Chắc là nhà quê mới phất lên thôi, chưa từng thấy đồ tốt, nhìn thấy gì cũng muốn mua.”

Đến gần mới lờ mờ nhìn thấy, là một vị phu nhân và một người phụ nữ.

Vì quay lưng lại, Tôn Bội Bội không nhìn thấy mặt người, chỉ nghe thấy người bên cạnh nói: “Thấy chưa, đây mới là ý nghĩa của việc gả đúng người, mẹ chồng nhà ai mà hào phóng như vậy, vàng bảy con số nói mua là mua.”

“Đâu chỉ vậy, cô không thấy đống đồ xách phía sau à? Chắc cũng bằng cả một khu nhà rồi.”

“Bắc Bình thật sự nhiều người giàu có quá…”

Dì Hà cũng tò mò: “Còn có mẹ chồng con dâu hòa thuận như vậy sao?”

“Nói gì vậy.” Tôn Bội Bội nhíu mày trách móc: “Ai mà không hòa thuận chứ.”

Dì Hà ngẩn người: “Mẹ không có ý nói con đâu, Bội Bội, mẹ chỉ nói mấy người trong làng mình…”

“Những người đó có thể so sánh với con được sao? Vợ chồng nghèo khó trăm bề khổ sở, con lại không nghèo, người con gả cũng không nghèo, liên quan gì đến con.” Tôn Bội Bội bực bội: “Lên lầu tìm Bồi Diên trước đi, tối nay hình như anh ấy còn có cuộc họp, sớm dạo xong rồi về.”

Tôn Bội Bội ôm bụng, đang định chen qua đám đông thì người phụ nữ đó cũng vừa hay mua xong, dẫn con dâu ra ngoài.

Cứ thế mà đụng phải nhau.

Tôn Bội Bội sững người, ánh mắt Diệp Tuyền cũng từ từ dừng lại trên mặt cô ta.

Bà Chu đang thân mật khoác tay Diệp Tuyền nói chuyện, thấy cô dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Bội Bội: “Ai vậy Tiểu Tuyền Tuyền? Con quen à?”

Tôn Bội Bội khựng lại hai giây, phản ứng lại đầu tiên: “Dì, chào dì, cháu là bạn cùng phòng đại học của Diệp Tuyền, Tuyền Tuyền, thật trùng hợp, lại có thể gặp cậu ở đây.”

Cô ta cười tủm tỉm: “Trước đây tớ nhắn tin cho cậu cũng không thấy cậu trả lời, gần đây cậu sống tốt không?”

Diệp Tuyền cười cười: “Khá tốt, còn cậu và Thẩm Bồi Diên thì sao, sống thế nào rồi.”

“…”

Mặt Tôn Bội Bội tối sầm lại.

Cô ta vẫn chưa biết chuyện Diệp Tuyền và Thẩm Bồi Diên đã hoàn toàn nói thẳng với nhau.

Nhưng bây giờ Diệp Tuyền đã vạch trần rồi, cô ta cũng không thể nào giả vờ được nữa.

Tôn Bội Bội nhanh chóng khôi phục lại nụ cười: “Ừm, đều khá tốt, xem ra, cậu cũng khá tốt.”

“Bạn cùng phòng à, thật tốt, tốt nghiệp rồi mà vẫn thân thiết như vậy, Tiểu Tuyền Tuyền có người bạn như cháu dì rất vui.” Bà Chu cũng cười, quan tâm hỏi: “Bầu mấy tháng rồi? Người giúp việc này cháu thuê ở đâu vậy, trông nom đến hết cữ hay là đến lúc nào?”

Dì Hà: “Tôi…”

“Sắp sáu tháng rồi.” Tôn Bội Bội ngắt lời, cười gượng gạo nói: “Đây là người nhà của cháu, yêm tâm hơn, trông nom cháu đến hết cữ. Cháu quên chưa hỏi, dì là ai vậy ạ?”

Bà Chu khoác tay Diệp Tuyền: “Cháu không nhìn ra sao?”

Bà cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Tôn Bội Bội.

Hai bên nhìn nhau, khách sáo nói chuyện ngắn gọn vài câu, cười một cái rồi quay người bỏ đi.

Diệp Tuyền dẫn bà Chu vừa đi ra được hai bước, nghe thấy bà Chu nói: “Con bé này lòng dạ sâu lắm, không nên kết giao thân thiết.”

Diệp Tuyền cười nhẹ: “Dì thật tinh mắt.”

“Dì không phải nhìn mặt mà đánh giá người đâu nhé, dì nhìn tên là biết.” Bà Chu rõ ràng nhớ Thẩm Bồi Diên là bạn trai cũ của Diệp Tuyền. Mới chia tay chưa bao lâu mà người phụ nữ tự xưng là bạn cùng phòng này đã mang thai sáu tháng, tất nhiên có vấn đề.

“Người giúp việc bên cạnh cô ta…”

Diệp Tuyền đáp lại: “Là mẹ của cô ta.”

“Dì biết ngay mà.” Bà Chu lại một lần nữa nhận xét: “Cầm thú cũng không bằng, đến mẹ ruột còn không dám nhận, là cái thứ gì chứ, lòng lang dạ thú.”

Diệp Tuyền bị sự thẳng thắn của bà Chu làm cho bật cười, không nhịn được.

Cười một lúc, cô lại nhớ đến ánh mắt muốn chào hỏi của dì Hà, yên lặng vài giây.

“Đúng vậy.”

Diệp Tuyền khẽ nói: “Có người mẹ tốt như vậy mà không dám nhận, còn coi là người sao?”

Diệp Tuyền thật ra rất ghen tị với Tôn Bội Bội.

Bởi vì cô ta có một người mẹ tốt, đối xử rất rất tốt với cô ta.

Lúc đi học sẽ mang dưa muối, làm cá kho mắm, đan cho cô ta những chiếc khăn quàng cổ rất ấm áp.

Trong ký ức, dì Hà vẫn luôn là một người rất tốt, rất ấm áp.

Người mẹ tốt như vậy, Tôn Bội Bội lại không muốn nhận, thì còn là người sao?



Bên này, Tôn Bội Bội vừa đi ra cũng ngay lập tức cười lạnh.

“Thứ gì.”

Tôn Bội Bội nói: “Cô ta giả vờ cái gì? Bỏ Thẩm Bồi Diên rồi không phải cũng cặp kè với đại gia sao? Con còn thật sự tưởng cô ta yêu Thẩm Bồi Diên nhiều đến mức nào, xem ra cũng chỉ có vậy thôi, mới chia tay bao lâu đã khoác tay người khác gọi là mẹ, nó thiếu tình thương của mẹ đến mức nào vậy?”

Dì Hà nhíu mày: “Bội Bội, mẹ thấy con nói Tiểu Tuyền như vậy không hay…”

“Sao mà không hay? Cô ta vốn dĩ không bố không mẹ, con nói sai à? Lúc đại học không phải còn luôn thân mật gọi mẹ là dì sao, con đoán cũng là muốn nhận mẹ làm mẹ đấy.” Tôn Bội Bội cười: “Nhưng vậy thì sao chứ, bây giờ mẹ qua đó xem, xem cô ta còn nhận mẹ không, người ta bây giờ có người mẹ giàu có hơn rồi, đâu còn thèm để ý đến mẹ nữa.”

Dì Hà thở dài, không nói gì thêm.

Đến tầng ba, Tôn Bội Bội kéo Thẩm Bồi Diên.

“Anh đi dạo với em thêm chút nữa được không…”

“Lát nữa có việc, để hôm khác đi.” Giọng Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt: “Em cũng đừng đi dạo nữa, mẹ ở nhà một mình, em tranh thủ về sớm ở bên bà ấy nhiều hơn.”

Nhắc đến mẹ Thẩm, hứng thú của Tôn Bội Bội giảm đi một chút.

“Biết rồi.”

“Không tình nguyện à?”

“Đâu có, hầu hạ mẹ em dĩ nhiên là đồng ý rồi, cũng là việc em nên làm.” Tôn Bội Bội nhếch môi: “Bồi Diên, anh đoán xem lúc nãy ở dưới lầu em nhìn thấy ai?”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 92: Chương 92


Thẩm Bồi Diên theo lời cô ta, nghe vậy nhìn xuống lầu.

Nhìn thấy Diệp Tuyền đang cùng bà Chu lên thang máy.

Trên khuôn mặt vô cảm của anh ta, trán hình như hơi động đậy, rõ ràng đang giả vờ thờ ơ.

“Em muốn nói gì.”

“…Không có gì.” Tôn Bội Bội khẽ nói: “Chỉ là hơi tò mò thôi, hai người mới chia tay bao lâu mà Diệp Tuyền đã khoác tay mẹ người ta gọi là mẹ chồng rồi, anh không biết thân mật đến mức nào đâu, bà mẹ chồng đó còn chi cho Diệp Tuyền mấy triệu nữa đấy.”

Nói những lời này, một là muốn làm anh khó chịu.

Hai, cũng là muốn nói cho anh biết, mẹ chồng người khác đối xử với con dâu người khác như thế nào.

Mẹ Thẩm lại đối xử với mình ra sao?

Cũng là kết hôn, cô ta đến cả năm món vàng và tiền thách cưới cũng không có, bởi vì mẹ Thẩm đã nói, dù sao gả và cưới đều là một nơi đi một nơi đến, những thứ hình thức này cũng nên bỏ đi.

Còn giả vờ rất chu đáo nói với dì Hà, cô không cần chuẩn bị của hồi môn đâu, tôi cũng là lo cho hai người, số tiền này hai người không gánh nổi.

Tôn Bội Bội cũng là phụ nữ, cũng muốn có một đám cưới lộng lẫy và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Nhưng Thẩm Bồi Diên lại chỉ gạt tay cô ta ra: “Vậy thì bảo bà mẹ chồng đó cũng chi cho cô mấy triệu đi.”

“…Anh.” Tôn Bội Bội cắn môi: “Sao anh lại nói chuyện như vậy, Bồi Diên. Em chỉ là bênh vực cho anh thôi, hai người mới chia tay bao lâu cô ta đã có người mới rồi, không chừng trước khi chia tay với anh đã có mờ ám với sếp của cô ta rồi.”

Thẩm Bồi Diên cười nhẹ: “Vậy thì sao? Bên cạnh tôi không phải cũng sớm đã có một tiểu tam chưa cưới mà có thai sao? Có tư cách gì mà đi nói cô ấy.”

Một câu nói làm Tôn Bội Bội mặt mày đỏ bừng.

Ai cũng có thể sỉ nhục cô ta, nhưng lần nào cũng là Thẩm Bồi Diên sỉ nhục cô ta tàn nhẫn nhất.

Tôn Bội Bội không nói gì thêm, khoác tay Thẩm Bồi Diên xuống lầu.

Ánh mắt Thẩm Bồi Diên nhìn thấy Diệp Tuyền đi đến tầng ba, vào thị trấn trẻ em.

Một người đàn ông đi ra, rất tự nhiên nửa ôm lấy cô, nhận lấy chiếc áo khoác trên tay cô.

Khoảnh khắc thang máy từ từ đi xuống, Thẩm Bồi Diên và người đàn ông đó đối diện nhau.

Là Tần Trí Thành.

Anh ta bất giác nắm chặt tay lại, còn Tần Trí Thành thì như không nhìn thấy, tự nhiên cụp mắt, nhỏ giọng hỏi Diệp Tuyền đã mua những gì.

Diệp Tuyền bất đắc dĩ: “Nhiều đồ lắm, nhà chắc sắp chật cứng rồi.”

“Vậy thì mua thêm một căn nữa cho em chứa.” Tần Trí Thành nhỏ giọng ôn hòa nói, lời nói ra thật giống hệt như bà Chu.

“Vậy lại chật cứng nữa thì sao?”

“Lại mua.”

“…Không sợ em tiêu hết tài sản của anh thành số âm à?”

“Cứ thử xem.”

Diệp Tuyền mím môi cười nhẹ, nói một câu: “Sếp Tần hào phóng.”

Tần Trí Thành xoa đầu cô: “Bà Tần khách sáo.”

——

Cả nhà thu hoạch đầy ắp.

Bồi Bồi cầm những câu đối mua ở ven đường, được Diệp Tuyền ôm trong lòng dạy chữ.

“Khí lành đầy cửa phúc tự đến.”

“…Phúc tự đến.”

Bồi Bồi vừa đọc, bàn tay đeo găng tay hổ nhỏ vừa xoa xoa những chữ mạ vàng trên câu đối, xoa đến mức dính đầy bột vàng.

Móng vuốt hổ nhỏ vàng óng, cậu bé ngơ ngác “Hửm?” một tiếng.

“Sao lại vàng rồi?”

Diệp Tuyền bị câu hỏi của cậu bé làm cho bật cười, không nhịn được xoa xoa xoáy tóc nhỏ trên đầu cậu bé: “Vì Bồi Bồi biến thành hổ con rồi.”

Bồi Bồi toe toét cười ngây ngô.

“Lúc nãy cháu thấy chú cũng xoa đầu Tuyền như vậy rồi.”

Diệp Tuyền nhìn Tần Trí Thành ở hàng ghế trước, cười nhẹ, lại đột nhiên nhớ lại cách đây không lâu, họ ở dưới gốc cây ngoài biệt viện, Bồi Bồi cũng nói một câu tương tự như vậy.

Lúc đó cô chỉ tưởng là nói đùa.

Bây giờ, lại thật sự ứng nghiệm rồi.

Đến ngoài biệt viện, Diệp Tuyền dắt Bồi Bồi xuống xe.

Tần Trí Thành đi tới, quàng khăn choàng cổ cho Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền bất đắc dĩ cong môi: “Chỉ có hai bước chân thôi mà.”

“Chẳng lẽ gió lạnh lại tha cho em chỉ vì vài bước chân à?” Tần Trí Thành bình thản nói, kiên nhẫn giúp cô quàng khăn choàng. Nói xong lại cúi đầu nhìn cậu nhóc.

Bồi Bồi xoa xoa chiếc khăn choàng cổ trên cổ mình: “Của Bồi Bồi đang đeo trên cổ rồi!”

Tần Trí Thành nhận một cuộc điện thoại công việc, đi sang một bên, họ liền vào trước.

Bà Chu đi ở phía trước: “Hôm nay ăn lẩu đi Tiểu Tuyền Tuyền, nghe nói tối nay sẽ có tuyết, ra sân sau hái vài cây rau, thái tại chỗ ăn tại chỗ, rồi lại ngắm tuyết, mùi vị đó không còn gì tuyệt vời hơn.”

Bồi Bồi đáp lại trước: “Được! Bồi Bồi đồng ý!”

Diệp Tuyền cười: “Thím cũng đồng ý.”

“Vậy thì mẹ thay Tiểu Bảo trả lời, nó đồng ý vô điều kiện.”

Bà Chu cười tủm tỉm, là một người lạc quan vô cùng.

Trong ấn tượng của Diệp Tuyền chưa từng thấy bà Chu có tâm trạng buồn bã.

Bà luôn chỉ trân trọng hiện tại, luôn chỉ sống cho chính mình.

Nhưng chính một bà Chu như vậy, lúc bước vào sân, nhìn thấy vị khách không mời đang ngồi bên trong, mặt hơi trầm xuống.

“Sao bà lại đến đây?”

Bồi Bồi cũng vô thức co đầu lại trốn sau lưng Diệp Tuyền.

Nụ cười trên mặt Diệp Tuyền từ từ tắt đi, hơi đứng thẳng người, gọi một tiếng: “Ông Tần.”

Bố Tần không đáp lại, chỉ nhìn Diệp Tuyền.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu nâu sẫm ôm sát eo, đi bốt da cao cổ, một bộ đồ rất năng động lại thanh lịch, giá cả không hề rẻ.

Người giúp việc phía sau lần lượt đi vào, cũng mang theo không ít đồ.

Thậm chí còn có cả một chiếc mũ phượng hoàng bằng vàng, có thể thấy, họ đều rất hài lòng với cô.

Chu Y Lan hài lòng, Tần Trí Thành hài lòng, Tần Bồi thì càng không cần phải nói, dính lấy cô, chỉ muốn coi như mẹ ruột.

Bố Tần nhìn thấy cảnh này, cười nhạt.

Lần đầu tiên ông gặp Diệp Tuyền ở công ty, cô vừa mới được chính thức nhận vào, là một cô gái trông giản dị. Trong đám đó, cô không phải người xuất sắc nhất nhưng là người chịu khó nhất, lại xinh đẹp nhất.

Lúc đó, một người bạn cũ của bố Tần đã để ý, muốn nhận cô làm “thư ký riêng”.

Diệp Tuyền khiêm tốn nói rằng bốn năm đại học cô học ngành dược chứ không phải học cách cười làm vui lòng người khác, liền từ chối khéo.

Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là người, bố Tần cũng không còn để ý đến cô nữa, không cảm thấy cô có khí phách, chỉ cảm thấy cô không biết điều.

Sau này gặp lại đã là bốn năm sau, cô đứng bên cạnh Tần Trí Thành, giúp anh đỡ rượu.

Lúc đó ánh mắt Tần Trí Thành đã có chút khác lạ.

Nhưng bố Tần sai lầm chính là đã xem nhẹ cô gái này, đến mức để Tần Trí Thành, đến mức để Chu Y Lan, hai kẻ điên này, gây ra đại họa.

“Cô ra ngoài với tôi.”

Bố Tần nói với Diệp Tuyền rồi đi thẳng ra ngoài.

Diệp Tuyền khựng lại một giây, đang định động đậy thì bị bà Chu nắm lấy cổ tay.

“Cút đi! Ông đang nói chuyện với nó với tư cách gì?!” Bà Chu che chở cho Diệp Tuyền.

“Với tư cách là bố của Tần Trí Thành, đủ tư cách chưa?”

“Tần Thịnh ông điên cái gì! Ông có gì thì cứ nhằm vào tôi, ông nhằm vào Diệp Tuyền làm gì?” Chu Y Lan tức giận đùng đùng, chỉ vào mũi bố Tần chửi mắng: “Năm hết ết đến ông lại đến gây chuyện với tôi, ban đầu đã nói thế nào, đây là địa bàn của tôi, ông không có tư cách vào, ông bị lừa đá vào đầu rồi à?!”

Giọng bố Tần mang theo vẻ uy h**p: “Nó và Diệp Tuyền kết hôn, bà biết không?”

“Phải, vậy thì sao, con trai tôi kết hôn với ai thì liên quan gì đến ông! Sinh ra là do tôi sinh, nuôi nấng cũng là do tôi nuôi, ông có mặt mũi nào mà hỏi?!”

“Chỉ cần nó còn mang họ Tần một ngày thì vẫn là người nhà họ Tần, vẫn thuộc quyền quản lý của tôi!” Bố Tần quát lớn: “Bà có biết Hứa Nhàn đã đợi nó bao lâu không! Thằng khốn nạn này sao lại dám lén lút kết hôn sau lưng nhà họ Hứa? Tin tức này thậm chí là do Hứa Nhàn nói cho tôi biết, bà bảo tôi còn mặt mũi nào mà ra ngoài làm người nữa!”

“Cái gì mà lén lút nhà họ Hứa! Tần Trí Thành nợ nhà họ Hứa cái gì ông nói cho tôi biết! Chuyện năm đó không ai muốn xảy ra cả, đó là tai nạn, là sự cố, cả đời Trí Nguyên đã đền bù cho nhà họ Hứa rồi, một cánh tay của Trí Thành cũng đã cho nhà họ Hứa rồi, ông còn muốn nó phải làm thế nào nữa?! Chẳng lẽ muốn bán thân làm nô lệ cho nhà họ Hứa sao…”

Nói đến đây, Tần Trí Thành mặc áo khoác dạ, mang theo hơi lạnh bước vào.

Ánh mắt anh dừng lại giữa hai người đang tranh cãi, cất điện thoại vào túi, đi đến bên cạnh Diệp Tuyền.

“Đưa Bồi Bồi lên lầu trước, lát nữa anh tìm em.” Giọng anh mang theo sự bình tĩnh và vững vàng, rồi lại thì thầm bên tai cô: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng quay đầu lại.”

Diệp Tuyền ôm Bồi Bồi – đã sớm sợ hãi không biết phải làm sao – lên lầu.

Vừa mới đi được vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng tranh cãi dữ dội.

Chắc là bố Tần không cho cô đi.

Ngay sau đó, tiếng thứ gì đó vỡ tan.

“Choang——!”

Trong khoảng sân rộng lớn vắng vẻ này, âm thanh vang vọng đặc biệt rõ ràng, chói tai.

Bồi Bồi trong lòng khẽ run lên, Diệp Tuyền ôm cậu bé chặt hơn, má áp vào tai nóng bừng của cậu bé, đi thẳng lên lầu, không quay đầu lại.

Dưới lầu truyền đến tiếng khóc của bà Chu.

“Những năm đó tôi không ở nhà, ông liền đánh mắng Trí Thành, trên người nó bầm tím hết chỗ này đến chỗ khác mà chưa từng nói với ai một lời—— Ông nói đi, rốt cuộc nó đã phạm phải lỗi gì?!”

“Nó không có lỗi gì cả, lỗi của nó chính là mang họ Tần, trở thành con trai của ông!”

“Ông chỉ quan tâm đến sĩ diện của mình, chỉ quan tâm đến mọi thứ của mình, ông có bao giờ nghĩ cho Trí Thành một lần nào không… Năm đó nhát dao đó suýt nữa thì đâm vào tim nó… Nó suýt nữa thì chết rồi… Vậy mà ông lại nói một đền một, đây rốt cuộc là đền cái gì?!”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 93: Chương 93


Bồi Bồi thật sự bị dọa sợ rồi.

Mặt nhỏ đỏ bừng, co mình trong lòng Diệp Tuyền không hé răng nửa lời, không động đậy một chút nào.

“Ôm Bồi Bồi lên giường ngủ được không?” Cô ngồi trên sofa cách giường chỉ vài mét, khẽ hỏi.

Bồi Bồi không động đậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ áo cô, lông mi run rẩy.

Cho đến khi ngủ thiếp đi vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Diệp Tuyền nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, vén những sợi tóc mái rối bù cho cậu bé, đắp lại chăn cho cậu bé.

Hơi thở của cậu nhóc đều đặn, thỉnh thoảng lại khẽ rên một tiếng.

Ở đây cách âm rất tốt, không nghe thấy tiếng động dưới lầu.

Diệp Tuyền đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh đêm tĩnh lặng, trong đầu hiện lên những lời chất vấn nghẹn ngào đó của bà Chu.

Tần Trí Thành nhỏ bé, lặng lẽ gánh chịu tất cả.

Cô im lặng một lúc lâu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, Diệp Tuyền chậm rãi bước ra, đối diện với ánh đèn trần ngẩng đầu nhìn Tần Trí Thành.

“Dì đâu rồi?”

“Phòng ngủ dưới lầu.”

Diệp Tuyền nói: “Em đi xem dì ấy.”

Tần Trí Thành nắm lấy cổ tay cô: “Để bà ấy tự nghỉ ngơi một lát, có giúp việc ở bên cạnh rồi.”

Diệp Tuyền gật đầu, hiểu rằng ông Tần đã đi rồi, cuộc tranh cãi lúc nãy cũng đã kết thúc.

Lúc này cô mới chú ý thấy vết thương trên mặt Tần Trí Thành.

Cô khựng lại, đưa tay khẽ chạm vào.

“Chảy máu rồi.”

Tần Trí Thành không tránh, chỉ cụp mắt nhìn cô, khoảnh khắc nhiệt độ cơ thể cô chạm vào má mình, lông mi khẽ động: “Ừm.”

“Hộp thuốc ở đâu, em giúp anh xử lý một chút.”

Tần Trí Thành dẫn cô đến phòng ngủ phụ, anh ngồi trên sofa, mặc cho Diệp Tuyền giúp anh bôi cồn khử trùng.

Vết thương là do mảnh vỡ đồ sứ vô tình làm rách, không nghiêm trọng, nhưng cũng rách một lớp da, lộ ra chút vết máu.

“Xin lỗi.” Anh trầm giọng lên tiếng.

Hơi đột ngột, Diệp Tuyền không lường trước được, quay đầu đối diện với đôi mắt anh: “Hửm?”

“Từ lúc kết hôn với anh tới giờ, em đã phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Diệp Tuyền im lặng một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được.

“Ngốc không chứ.” Cô nói: “Tần Trí Thành, anh sao lại như vậy, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu mình, anh là thánh nhân à?”

Tần Trí Thành rõ ràng không hiểu ý nghĩa của từ thánh nhân.

“Sao anh không nói kết hôn với anh, con còn được rất nhiều.” Diệp Tuyền khoa trương nhướng mày: “Mẹ chồng mua quà mấy chục triệu, thẻ lương của chồng còn giao hết, nếu như vậy mà còn gọi là thiệt thòi thì em thà thiệt thòi cả đời.”

“…”

Tần Trí Thành mím môi cười nhẹ, đến cả vết thương cũng bị động đến, lại rịn ra chút máu, nhưng anh lại như không cảm thấy đau.

Mày Diệp Tuyền nhíu lại, vội vàng lại giúp anh lau máu, giọng điệu hoảng hốt: “…Đừng cười nữa.”

Tần Trí Thành cúi người, ôm cô vào lòng.

Diệp Tuyền khựng lại, khẽ vỗ lưng anh như đang dỗ trẻ con.

“Nếu anh đã làm thánh nhân rồi thì em cũng không thể kém cạnh – muốn làm thánh mẫu một lần.”

“Cái gì?”

Diệp Tuyền cụp mắt xuống, khẽ nói: “Thật ra em cũng cảm thấy rất có lỗi, có lỗi vì bản thân không giúp được gì cho anh.”

Trong hoàn cảnh lúc nãy cô không thể làm gì cả, bởi vì cô không nên xen vào chuyện nhà của người khác.

Nhưng chính vì vậy lại khiến cô cảm thấy có lỗi với Tần Trí Thành.

Cũng chính vào khoảnh khắc này, Diệp Tuyền phát hiện, tình cảm của cô đối với Tần Trí Thành hình như sâu sắc hơn cô tưởng rất nhiều.

Sâu sắc hơn rất nhiều.

“Tần Trí Thành.”

“Ừm.”

“Sau này, cùng nhau đi tiếp nhé.” Diệp Tuyền nói: “Em bảo vệ anh, anh cũng bảo vệ em.”

Tần Trí Thành im lặng ôm cô: “Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao?”

Diệp Tuyền im lặng vài giây, không nhịn được cười.

“Hình như cũng phải.”



Đây chắc chắn là một ngày không mấy vui vẻ.

Nhưng vậy thì sao chứ, đời người ba vạn ngày, không phải lúc nào cũng không vui.

Mấy ngày gần tết, Diệp Tuyền hoàn thành công việc cuối năm.

Cũng ôm chào tạm biệt các kỹ sư trong nhóm dự án.

Lúc ôm Đường Hồng, Đường Hồng cũng vỗ lưng cô, cười: “Chúc mừng năm mới, Giám đốc Diệp, hẹn gặp lại năm sau.”

Diệp Tuyền cười: “Cũng thay tôi nói với con gái cô một tiếng chúc mừng năm mới.”

Dù thế nào đi nữa, trong việc chúc mừng năm mới, họ đều chân thành.

Có tiền hay không có tiền, luôn phải về nhà đón tết.

Ngày giao thừa, Tần Trí Thành và Hướng Thần đến Nam Quan một chuyến.

Diệp Tuyền cùng Đỗ Tân cũng chạy đến quán bar mới mở của Tông Diêm——Whistle.

Biển hiệu rất nổi bật, logo hình ngọn núi vẽ phác thảo, bạn của Tông Diêm làm.

Cách trang trí bên trong, bao gồm cả những bức tranh graffiti trên tường, cũng đều do bạn của Tông Diêm thực hiện.

Mối quan hệ cũng là thực lực trên thương trường, Diệp Tuyền vẫn luôn rất đồng tình với câu nói này, biết cách kết giao bạn bè, há chẳng phải cũng là một biểu hiện của năng lực sao.

“Chị Tuyền, chị Tân.”

Hai ngày khai trương bận rộn, nhân viên pha chế của hội sở cũng đến giúp đỡ.

“Đưa tay ra, phát lì xì.”

Diệp Tuyền với tư cách là người lớn tuổi nhất ở đây, vẫn như thường lệ tặng cho mỗi người một bao lì xì.

Đỗ Tân vui vẻ nhận lấy: “Tuy cậu chỉ lớn hơn tớ một tháng, nhưng tớ vẫn vui vẻ nhận nhé, chị Diệp Tuyền. Không đúng—— chị dâu Diệp Tuyền.”

Diệp Tuyền khẽ gõ đầu cô, môi đỏ khẽ hé: “Nói nhiều.”

Bây giờ là sáng sớm, không khí lạnh lẽo, nói chuyện cũng mang theo hơi thở.

Mấy chiếc xe tải dừng ở cửa chuẩn bị bổ sung hàng hóa cho buổi tối khai trương.

Diệp Tuyền và Đỗ Tân cũng đến giúp.

Lúc ôm một thùng rượu vào trong quán bar, Diệp Tuyền đi ngang qua một ô cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó.

Áo phao dài màu đen tuyền, cổ quấn chiếc khăn len đỏ dày cộm, mặt mộc chưa trang điểm, chỉ tô son đỏ để thêm khí sắc, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng sau gáy, xinh đẹp như nước.

Nhiều người đều nói cô có chút khí chất của tiếp viên hàng không, Diệp Tuyền cảm thấy điều này phần lớn là nhờ vào kiểu tóc búi của cô.

Cô nhìn mình trong gương, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh mình trong cửa sổ kính.

Mỉm cười, tách.

——Gửi cho Tần Diêm Vương.

[Tần Diêm Vương: Tai có lạnh không?]

[Diệp Tuyền: Đây là điểm chính sao?]

[Tần Diêm Vương: Nên chuẩn bị thêm cho em một chiếc bịt tai nữa.]

[Diệp Tuyền: …Đây cũng không phải là điểm chính.]

[Tần Diêm Vương: Còn có găng tay nữa.]

[Diệp Tuyền: …]

Đúng là bạn trai hệ bố.

Lo trời lo đất, ngày nào cũng lo lắng.

Cô vô cùng im lặng, đang định gõ thêm chữ, đối phương lại gửi đến một tin nhắn nữa.

[Tần Diêm Vương: Rất đáng yêu.]

“…”

Diệp Tuyền nhìn tin nhắn này hai giây, không nhịn được cười, cong môi.

Đỗ Tân ôm rượu qua, va vào eo cô: “Ôi chao, thật không chịu nổi, không khí toàn mùi chua lòm của tình yêu.”

Diệp Tuyền cười khẩy: “Hết chuyện rồi phải không.”

“Rốt cuộc là ai hết chuyện, khó khăn lắm mới cùng tớ ra ngoài một chuyến, nhìn điện thoại mấy lần rồi tự mình khai báo đi!”

Hai chị em cười đùa với nhau.

Thùng rượu theo đó mà kêu loảng xoảng, được Tông Diêm đỡ lấy, nhận lấy những thứ trong tay hai người, giọng nói thanh đạm mang theo chút trêu chọc, cười: “Hai vị tổ tông, quán nhỏ của tôi không chịu nổi đâu, hai vị làm ơn làm phước, đừng dọa tôi.”

“Thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy? Một chút tiếng động cũng không có.” Đỗ Tân khoác tay Diệp Tuyền đi vào trong.

Giọng Tông Diêm thong thả: “Lúc nãy ở phòng riêng bàn chuyện làm ăn, có một vị khách lớn đến chị ạ, tất nhiên phải tiếp đãi cho tốt.”

Lúc Diệp Tuyền đi theo, ánh mắt vô tình liếc thấy người phụ nữ đang ngồi trong phòng riêng đó.

Mái tóc ngắn cắt ngang vai, lông mi cong dài, ngoại hình nổi bật, lại không mất đi vẻ quyến rũ, chỉ riêng việc ngồi ở đó cũng có thể nhìn ra khí chất khác biệt.

Đỗ Tân cũng nhìn thấy, nhíu mày: “Người này là ai? Sao lại quen mắt vậy.”

Tông Diêm nói: “Họ Bạch, vừa mới từ Pháp về.”

Diệp Tuyền cũng cảm thấy quen mắt. Hơn nữa không hiểu sao, chỉ trong một giây ngắn ngủi đó, người đó nhìn cô, trong mắt hình như mang theo một sự dò xét khác lạ.

Đối phương hình như quen biết cô.

Bận rộn ở quán bar đến chiều, nhìn đồng hồ, Đỗ Tân và Diệp Tuyền cũng phải về nhà riêng của mình.

Người phụ nữ đó vẫn chưa đi.

Đỗ Tân lén hỏi Tông Diêm: “Hai người bàn chuyện làm ăn gì vậy?”

Tông Diêm nhếch môi: “Làm ăn đứng đắn, đến đầu tư.”

“Cô ta có ý với cậu không?” Đỗ Tân hỏi.

Tông Diêm cười khẩy, nhún vai: “Không chắc lắm.”

“Tại sao?”

“Cô ta vừa mới ly hôn, đang rất hận đàn ông.”

Đỗ Tân kinh ngạc che miệng: “Vậy cô ta… không phải là thích tôi với Diệp Tuyền chứ? Chẳng trách cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.”

“…” Tông Diêm: “Cái này tôi không rõ, cô ta chắc là thẳng, nhưng nếu chị không yên tâm, tôi đi hỏi thử nhé?”

“Thôi bỏ đi.” Đỗ Tân cũng chỉ nói đùa: “Hai chúng tôi về đây Tông ơi, về nhà đón tết, chị Diệp Tuyền của cậu bây giờ là người có gia đình rồi, phải về sớm đoàn tụ.”

Diệp Tuyền giúp Đỗ Tân sửa sang lại quần áo: “Đợi thêm chút nữa đi, vừa hay lát nữa anh ấy phải đi ngang qua đây, đến đón chúng ta.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 94: Chương 94


Hướng Thần vốn dĩ nói với bố mẹ là 2 giờ sẽ về đến nhà.

Bây giờ thì hay rồi, sếp lại rẽ ngang đi đón bà chủ, còn phải hộ tống sếp và bà chủ về nhà rồi anh ta mới có thể về.

Suốt đường đi, Hướng Thần lơ đãng lắng nghe lời dặn dò của Tần Trí Thành, uể oải đáp lại.

“Cậu rất không tình nguyện à?”

Anh hỏi.

“Không có, đâu có, không thể nào, sếp Tần anh yên tâm, mọi việc của Tần Hòa chính là mọi việc của tôi, mọi thứ của sếp… vẫn là mọi thứ của sếp.” Hướng Thần nở một nụ cười trăm phần trăm với anh, cúi đầu, rồi lại mất hết sức lực để mỉm cười.

Quả thật không dám không tình nguyện, dù sao thì hôm nay cũng là lương gấp mười.

Lương gấp mười!! Đảo ngược tên anh ta lại, sau này gọi anh là Thần Hướng anh ta cũng đồng ý.

Xe từ từ lái đến cổng quán bar, Hướng Thần không nhịn được cảm thán một tiếng: “Woa, ngầu quá.”

Tần Trí Thành lạnh nhạt liếc nhìn một cái, không bình luận.

Là Đỗ Tân phát hiện ra xe của anh trước: “Lão Tần! Chúc mừng năm mới, lì xì đâu————”

Cô kéo dài giọng, chạy về phía chiếc xe.

Diệp Tuyền đi theo sau cô ấy, cười không ngớt: “Cậu chạy chậm thôi, tuyết còn chưa tan hết đâu, đường trơn lắm.”

Bên cạnh Diệp Tuyền còn có một người đàn ông đi cùng.

Trời lạnh như vậy, người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu đi dạo bên ngoài, một tay đút túi quần, tóc mái trên trán khẽ bay theo gió, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ phong lưu đa tình.

Hướng Thần còn không sợ chết mà ở phía trước xoa cằm: “Giám đốc Diệp có phải chỉ thích kiểu này không, Trưởng phòng Thẩm cũng kiểu này à? Nhìn là biết rất được lòng các cô gái trẻ.”

Tài xế đã căng thẳng đến mức nín thở, không dám hé răng.

Tần Trí Thành mặt không cảm xúc, không nói gì.

Cứng rắn đến mức Hướng Thần định trêu chọc cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không dám nói bậy nữa.

Đúng lúc này, Đỗ Tân “bịch” một tiếng, ngã chỏng vó.

“Ối chao! Đau chết mất… Xương cụt của tôi, xương cánh tay xương quay xương thang của tôi…”

Diệp Tuyền vừa cười vừa bất đắc dĩ, vội vàng tiến lên đỡ cô ấy.

Kết quả chỗ đó thật sự rất trơn, Diệp Tuyền không để ý, chân cũng suýt nữa thì trượt ngã.

Tông Diêm đưa tay định đỡ cô, nhưng Diệp Tuyền đã vào vòng tay của một người khác.

Tông Diêm ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông.

Anh ta cười như gió xuân ấm áp: “Xin hỏi anh là?”

Tần Trí Thành nói: “Tôi nghĩ rằng anh đã biết tôi là ai.”

Tông Diêm: “Hửm?”

“Dù sao thì đêm đó cậu gọi điện thoại hỏi vợ tôi đã về nhà chưa, chúng ta đã trao đổi tên họ rồi.” Giọng Tần Trí Thành bình thản, không chút gợn sóng.

“Thì ra là anh Tần, xin lỗi.” Tông Diêm im lặng một thoáng, cười: “Vậy là thật sự kết hôn rồi, hôm đó Đỗ Tân và Diệp Tuyền tiện miệng nói với tôi một câu, tôi còn tưởng là nói đùa, không coi là thật.”

Tần Trí Thành nói: “Vậy xem ra mối quan hệ của cậu với họ không đủ thân thiết.”

Tông Diêm lập tức phản bác: “Sao lại nói vậy?”

“Diệp Huyên và Đỗ Thân không phải kiểu người lấy chuyện như thế ra làm trò đùa. Nếu cậu hiểu họ một chút, sẽ không nghĩ là nói đùa.”

Diệp Tuyền nhìn sự đối đầu giữa họ: “…Hai người, hay là để tôi đỡ Đỗ Tân dậy trước đã.”

Đỗ Tân vẫn còn nằm trên đất, hai tay chống cằm, vui vẻ nhìn cảnh đàn ông tranh giành.

“Đừng quan tâm đến tôi, hai người cứ cãi nhau, không cần quan tâm đến tôi.”

“…”

Tông Diêm đỡ cô ấy dậy: “Hôm nay bận việc, không giữ anh Tần ở lại lâu, hôm khác có cơ hội cùng nhau uống một ly rượu, tôi thật sự rất muốn kết bạn với anh Tần.”

“Vô cùng vinh hạnh.” Tần Trí Thành lạnh nhạt gật đầu, lịch sự hết mức.

Diệp Tuyền đứng giữa hai người: “Uống rượu tôi thấy không cần thiết đâu, Tông Diêm, cậu đến đây, tôi nói với cậu vài câu.”

Tông Diêm khẽ nhướng mày, đối diện với ánh mắt Tần Trí Thành, cười nói: “Được.”

“Tôi không biết đêm đó hai người đã nói gì, nhưng nếu anh ấy nói lời quá đáng, tôi xin lỗi cậu.” Diệp Tuyền đi cùng anh ta ra ngoài, nói riêng.

Tông Diêm khựng lại: “Không có.”

“Là thế này, anh ấy cực kỳ hay ghen, kiểu như tinh chất giấm chua đầu thai ấy, không thể chọc vào được, nên cậu cũng cố gắng đừng nói những lời khiến anh ấy hiểu lầm, nếu không về nhà người gặp rắc rối là tôi rồi.” Diệp Tuyền bất đắc dĩ cười cười.

Tông Diêm nhíu mày: “Anh ta bắt nạt chị à?”

Diệp Tuyền ngẩn người, biết cậu ta hiểu lầm: “Không có.”

Tông Diêm lại nhìn Tần Trí Thành hai lần: “Anh ta thật sự đáng tin không? Hai người quen nhau bao lâu rồi, nếu chị gặp phải rắc rối gì có thể nói với tôi…”

“Tính cả năm nay, chắc là năm thứ bảy rồi.”

Diệp Tuyền khẽ ngắt lời: “Về việc anh ấy có đáng tin hay không, lần trước tôi đã trả lời cậu rồi, nên sẽ không nói lại lần thứ hai nữa. Tông Diêm, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng Tần Trí Thành quả thật đối xử tốt với tôi, tôi cũng không thể nói dối lòng mình mà nói anh ấy đối xử không tốt với tôi.”

“Bởi vì anh ấy đối xử tốt với tôi quá nên tôi cũng không muốn để anh ấy vướng vào những hiểu lầm không đâu. Chúng ta vẫn luôn là bạn bè tốt, nếu tình bạn này biến chất, hoặc tình bạn này bị rạn nứt… Tóm lại, đây chắc chắn không phải là kết quả chúng ta mong muốn phải không?”

Tông Diêm đến lúc này cuối cùng cũng hiểu, ý nghĩa thực sự của câu nói “về nhà gặp rắc rối” của Diệp Tuyền.

Là một sự ràng buộc ngọt ngào chứ không phải là bị bắt nạt.

Tông Diêm im lặng vài giây: “Phải, hai người về sớm đi, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, lì xì tôi để ở quầy lễ tân rồi.” Diệp Tuyền vỗ vai anh ta, quay người bỏ đi.

Tông Diêm trở lại quán bar, quả nhiên nhìn thấy bao lì xì đặt trên quầy lễ tân.

Trên đó còn có nét chữ chu đáo của Diệp Tuyền, lời chúc cho mỗi người, đến lượt anh ta, năm nay là “Khai trương hồng phát, vạn sự hanh thông.”

Diệp Tuyền rất cẩn thận, cẩn thận đến mức có thể chăm sóc được từng người một.

Cho nên trong tình huống lúc nãy, cũng giữ lại cho mình một chút thể diện, không làm ầm ĩ trước mặt mọi người.

Cô lý trí, cô dịu dàng.

Cũng vô tình.

Không cho người khác bất kỳ ảo tưởng nào.

Xe lao đi vun vút, Tông Diêm thầm nhẩm cái tên đó.

Tần Trí Thành…

Luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Sau khi anh ta hoàn toàn nhớ ra là ai, mở điện thoại tìm kiếm, lúc nhìn thấy bức ảnh người đàn ông đó trên mục từ điển, trán khẽ giật.



Đưa Đỗ Tân về xong, trong xe rất im lặng.

Diệp Tuyền quay đầu, liếc nhìn Tần Trí Thành, khẽ kéo tay áo anh.

Tần Trí Thành chỉ nhìn cô, không nói gì.

“Không tò mò lúc nãy em và Tông Diêm nói gì sao?” Cô chủ động hỏi.

Tần Trí Thành nói: “Nói gì.”

Diệp Tuyền nhướng mày: “Em nói, anh là một người hay ghen, nếu bị anh hiểu lầm mối quan hệ của em và cậu ta, em sẽ gặp rắc rối.”

Tần Trí Thành gật đầu: “Cũng không nói sai.”

Hướng Thần ở hàng ghế trước cũng vô cùng đồng tình mà âm thầm gật đầu lia lịa, chỉ muốn gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy anh có ghen không?”

“Không có.”

“Thật sự không có à?”

Tần Trí Thành im lặng vài giây: “Trước đây thì có, nhưng lúc nãy thì không.”

“Tại sao?”

Tần Trí Thành như có điều suy nghĩ: “Cậu ta rất gầy.”

“Hả?” Diệp Tuyền ngơ ngác.

“Em từng nói, em rất thích anh.” Tần Trí Thành mặt không đổi sắc nói câu này.

Hai kẻ tò mò ở hàng ghế trước lén liếc nhìn qua, Diệp Tuyền có chút bức xức, cô nói lời thẳng thắn như vậy lúc nào chứ?

Sau khi đối diện với Tần Trí Thành một lúc, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một hình ảnh.

Lần đầu tiên mê đắm.

Vì trải nghiệm quá tốt, đầu óc đều hỗn loạn, trán áp vào cơ bắp rắn chắc của người này lẩm bẩm nói một câu: “…Rất thích.”

Tần Trí Thành hôn lên mái tóc ướt sũng trên trán cô, hơi thở cũng trầm xuống.



Diệp Tuyền nhớ lại, mặt đỏ bừng.

Người này mẹ nó có phải là người không?!

Sao lại có thể với vẻ mặt vô cảm, với sự bình thản như vậy mà lôi chuyện đó ra làm bằng chứng chứ!!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back