Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 85: Chương 85


Tần Trí Thành thu lại ánh mắt, dừng lại trên những tập tài liệu đó.

Sau một hồi im lặng kéo dài, anh gật đầu: “Không có vấn đề gì, sau khi trình lên hội đồng quản trị có thể tiến hành bước tiếp theo.”

Diệp Tuyền vẫn cười: “Được.”

Cô đẩy xe lăn định ra ngoài, Hướng Thần đứng ở cửa nhanh tay nhanh mắt đến đón, lại nghe thấy Tần Trí Thành lại lạnh nhạt nói một tiếng.

“Ở lại đã.”

Hướng Thần dừng lại giữa chừng, mạnh mẽ lùi lại, đóng cửa, để lại không gian riêng cho họ.

Diệp Tuyền: “…”

Nhanh quá, lúc nãy có gì đó lướt qua vậy.

Cô ngẩng đầu: “Sếp Tần có việc gì muốn dặn dò sao?”

“Tối nay cùng nhau về.” Tần Trí Thành nói: “Ở công ty đợi anh.”

Thì ra là chuyện này, Diệp Tuyền gật đầu: “Được.”

Tần Trí Thành lại nhàn nhạt bổ sung một câu: “Đừng chạy lung tung.”

Đây là sợ cô lại giống lần trước chạy đi cùng Đỗ Tân sao? Diệp Tuyền bật cười, lắc lắc cái chân bó bột của mình: “Sếp Tần yên tâm, em không chạy được đâu.”

Tần Trí Thành bảo đợi, cô tất nhiên tuân theo.

Buổi chiều vùi đầu trong phòng thí nghiệm, miệt mài làm việc, sản phẩm siêu âm của họ tuy đã được đặt tên nhưng vì là dự án bảo mật cấp cao nhất của công ty nên vẫn chưa công khai ra bên ngoài.

Diệp Tuyền đã dồn rất nhiều tâm huyết vào dự án này, cũng thật lòng hy vọng sản phẩm này có thể thật sự ra đời.

Một lát sau, điện thoại nhận được tin nhắn ẩn danh.

Cô nhìn tin nhắn đó, chắc cũng biết tại sao Thẩm Bồi Diên lại có thể kịp thời bổ sung lô hàng lớn kia.

Có thể đã dùng hàng bên ngoài.

Ngành y tế mỗi ngày đều thay đổi, mỗi năm đều có không ít doanh nghiệp y tế nhỏ tuyên bố phá sản hoặc là bị sáp nhập. Những sản phẩm y tế tồn kho, chưa bị tiêu hủy, chưa qua kiểm tra cuối năm tất nhiên có cách để vận chuyển ra ngoài.

Thẩm Bồi Diên chắc là đã dùng cách đó để có được lô hàng đó.

Điều này không khác gì tự hủy hoại tiền đồ, nhưng lúc đó, nếu không bổ sung hàng, anh ta chắc chắn cũng sẽ gặp rắc rối.

Nói cho cùng, xảy ra vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn.

Diệp Tuyền không vội, kiên nhẫn lựa chọn những linh kiện tinh vi đó.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí trưởng phòng của một doanh nghiệp lớn, đầu óc chắc chắn phải cực kỳ cẩn trọng. Hai lần tấn công bất ngờ đều không hạ gục được, đây chính là thực lực ứng biến của Thẩm Bồi Diên, cũng là điều Diệp Tuyền đã lường trước. Nhưng lần thứ ba… cô không tin, anh ta có thể chống đỡ nổi.

Tin nhắn rung lên, là của Tần Trí Thành.

Diệp Tuyền đặt công việc và suy nghĩ xuống, quay người hòa mình vào cuộc sống ấm áp mà cô vừa mới xây dựng lại.

[Diệp Tuyền: Em về ngay.]



Để thể hiện sự chân thực, đoạn đường từ xe lăn đến khi lên xe, Diệp Tuyền trước ánh mắt của mọi người khập khiễng chân, nhảy lò cò vào trong.

Vừa hay bên cạnh có một con chó hoang nhỏ, nhìn thấy hành động của Diệp Tuyền, cũng từ từ nhấc chân trước của mình lên, giả vờ què, cũng nhảy hai cái.

“…”

Bị sỉ nhục rồi.

Diệp Tuyền im lặng, nghe thấy Hướng Thần phía trước không nhịn được cười liền tung một cú đấm.

Tần Trí Thành ngồi ở bên trái xe, giúp cô đắp chăn mỏng lên chân.

Suốt đường đi không nói lời nào.

Về đến nhà Diệp Tuyền có chút chưa quen, vẫn đi khập khiễng.

Đi được hai bước, Tần Trí Thành nhìn cô hai bước, Diệp Tuyền lúc này mới nhớ ra, từ từ đặt chân kia xuống, tiếp tục đi với miếng bó bột trên chân.

“Còn đau không.” Anh hỏi.

“Không đau nữa rồi.” Chẳng qua chỉ là trẹo một chút, đã mấy ngày trôi qua rồi, làm gì còn chút cảm giác đau nào nữa.

Tần Trí Thành vỗ nhẹ vào sofa bảo cô ngồi, bản thân thì nửa ngồi xổm xuống, giúp cô tháo miếng bó bột đó ra.

Đó thật ra không phải là bó bột mà bệnh nhân thường dùng, chỉ là Hướng Thần nhờ Đỗ Tân làm một cái giả, không bó chặt chân, chỉ như một cái bao tải quấn quanh chân.

Lúc làm Đỗ Tân còn chửi bới om sòm, nói là lãng phí tài nguyên y tế.

Miếng bó bột nặng trịch được tháo ra, Diệp Tuyền thở phào nhẹ nhõm.

“Tối nay muốn ăn gì.” Tần Trí Thành hỏi.

“Gì cũng được.” Diệp Tuyền nhất thời không nghĩ ra muốn ăn gì: “Anh xem món nào tiện thì làm.”

Rất đột ngột, Tần Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô.

“Diệp Tuyền.”

“Hửm?”

“Anh chuẩn bị hôn em.” Anh nói: “Có muốn trốn không.”

Một câu nói rất đột ngột, không hề báo trước, lại ngoài dự đoán.

Diệp Tuyền khẽ ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, gáy mềm mại đã bị người ta giữ lấy.

Nụ hôn mãnh liệt như bão tố, giống như những lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Nhất thời không chịu nổi như vậy, Diệp Tuyền đưa tay khẽ vỗ vào anh hai cái, động tác của Tần Trí Thành chậm lại nhưng không có ý định dừng lại. Anh vẫn là bông hoa trên núi cao không thể xâm phạm, lạnh lùng như cũ, nhưng cảm giác khi răng anh cắn vào môi cô lại không thể làm ngơ.

Đau quá.

Không biết từ lúc nào, miệng hình như đã bị rách.

Vị máu tanh nhàn nhạt lan tỏa, hơi thở Diệp Tuyền không đều, người cũng choáng váng, không biết qua bao lâu, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh bên tai.

“Đau không?”

Diệp Tuyền hơi tức giận, mày khẽ nhíu lại, thở hổn hển nói: “Không phải là hỏi thừa sao?”

Cô nói xong mới cảm thấy lời này của mình có chút xấc xược, nhưng Tần Trí Thành chết tiệt không phải còn xấc xược hơn sao!

Ai lại hôn mà còn cắn người chứ!

Tần Trí Thành nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ngược lại còn cười.

“…”

Nhìn thấy nụ cười của anh, Diệp Tuyền như gặp ma, không hiểu người này bị gì, bị cô mắng mà anh còn cười ngây ngô.

“Tần Trí Thành.”

Diệp Tuyền không chịu nổi nữa, tay chạm vào trán anh: “Có phải anh bị sốt không.”

Giọng anh thản nhiên: “Nếu sốt có thể dùng làm cái cớ, thì coi như là vậy đi.”

Cô hơi không hiểu, nhưng lại như cảm nhận được điều gì đó.

Rồi lại cảm nhận được hơi thở anh càng lúc càng gần, cảm nhận được nụ hôn của anh, sự nồng nhiệt của anh.

Tim Diệp Tuyền đột nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chao đảo.

Anh nói: “Nếu muốn từ chối, có thể nói bất cứ lúc nào.”

Diệp Tuyền không nói gì, vùi đầu vào vai anh.

Im lặng một lúc, rồi lại từ từ quay lại, khẽ thì thầm vào tai anh: “Đừng để lại dấu vết.”

Còn phải đi làm, đừng để lại dấu vết.

Không phải là sự tuân theo bản năng mà là câu trả lời bằng cả trái tim sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Tần Trí Thành cảm nhận được, một tay ôm eo cô, nghe thấy nhịp thở dồn dập không đều của cô.

Không rõ là do xúc động hay vì lý do gì khác, là cảm xúc bị dồn nén chảy tràn từ sâu thẳm. Tần Trí Thành nếm thấy mùi máu nhàn nhạt vẫn còn trong miệng cô, nồng đậm, thơm ngát – hương vị chỉ thuộc về Diệp Tuyền.

Trên sofa, mồ hôi trên người ướt đẫm, giao hòa, không phân biệt được là của ai.

Sóng trào mãnh liệt, đầu ngón tay co quắp đỏ bừng.

Diệp Tuyền không nhịn được mà cào vào lưng anh.

Nóng bỏng, kịch liệt, nhịp tim của họ hòa làm một.

Là lần đầu tiên bất ngờ, là lần đầu tiên không ai lường trước được, lại như thể rất đúng lúc, như thể mọi chuyện nên như thế.

Diệp Tuyền co mình trong lòng Tần Trí Thành, uể oải, mềm nhũn.

Nam nữ trưởng thành, hơn nữa là vợ chồng hợp pháp, đi đến bước này không có gì ngạc nhiên, cũng không cần thêm nhiều lời giải thích.

Cô được bế vào phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, Diệp Tuyền nhìn những vết cào trên bờ vai rộng của Tần Trí Thành, hơi ngẩn người.

“Em cào mạnh như vậy à?” Giọng nói còn hơi khàn khàn yếu ớt, còn mang theo chút gì đó trầm thấp sau cơn mê mà chính cô cũng không lường trước được.

Tần Trí Thành đè nén cảm xúc bùng phát, hôn nhẹ lên trán cô: “Không sao.”

Diệp Tuyền hơi đau đầu.

Tần Trí Thành không để lại dấu vết cho cô, cô lại để lại cho anh không ít.

Quan trọng nhất là Diệp Tuyền căn bản không thể kiểm soát, trong tình huống đó anh quá mạnh mẽ, khiến ý thức cô đều mơ hồ, mọi hành động đều tuân theo bản năng.

“Hay là ngày mai mặc áo cao cổ.”

Lòng bàn tay cô đặt lên yết hầu anh, mô phỏng vị trí mà áo len cao cổ có thể đạt tới.

Tần Trí Thành nắm lấy tay cô, từ từ cẩn thận hôn lên, lòng bàn tay đã ngâm nước trở nên mềm mại, mang theo hương thơm thanh khiết của sữa tắm.

Diệp Tuyền thấy hơi nhột, bị anh bế từ phòng tắm quay lại giường.

Anh trông rất bình thản, rất điềm tĩnh, không giống một người lần đầu trải nghiệm chuyện ấy.

Dĩ nhiên, Diệp Tuyền cũng chưa bao giờ nghĩ anh là lần đầu.

Ba mươi tuổi rồi, lại mạnh mẽ như vậy, không có mới là không bình thường?

Cô còn hơi tò mò, lúc được anh đặt xuống giường, khẽ hỏi anh một câu: “Anh đã từng yêu bao nhiêu người bạn gái?”

Giọng cô rất tự nhiên, chỉ là rất tò mò, dù sao thì cô làm cấp dưới của anh bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào xuất hiện.

Cho nên…thật sự rất rất, rất đơn thuần tò mò.

Nghe vậy, Tần Trí Thành thản nhiên nhìn cô.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 86: Chương 86


Bị nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Tuyền không hiểu sao lại hơi sợ.

“Thôi bỏ đi, đột nhiên không còn tò mò nữa.” Diệp Tuyền khẽ ho một tiếng, vùi đầu vào giường.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng Tần Trí Thành: “Đói không?”

Im lặng vài giây, nửa đầu ló ra khỏi chăn.

“Hơi đói.”

“Muốn ăn gì?”

Lần này, đối phương cuối cùng cũng có câu trả lời chắc chắn: “Mì.”

Tần Trí Thành đứng dậy rời khỏi phòng, Diệp Tuyền dựa vào thành giường, bình tĩnh suy nghĩ.

Sao lại đột nhiên đến bước này rồi?

Sao lại…

Cô là một người phụ nữ trưởng thành bình thường, lúc nãy đối mặt với một thân thể đầy cám dỗ như vậy, thật sự không có chút suy nghĩ nào mới là thật sự có vấn đề.

Nhưng, tiến độ này hình như có chút vượt quá sự cân nhắc của cô.

Tiếp theo nên làm gì, tối mỗi người ngủ một phòng? Hay là anh đến phòng ngủ chính?

Nhưng nếu anh chuyển đến phòng ngủ chính, tối hai người ngủ chung một giường, cô ngủ không quen thì phải làm sao…

Nhưng nếu không chuyển đến ngủ chung, hai người sao lại có chút giống bạn tình.

Cô Diệp Tuyền lúc này rơi vào tình thế vô cùng khó xử.

Không cho bản thân nhiều thời gian suy nghĩ, Diệp Tuyền tiện tay lấy chiếc áo bên cạnh mặc vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Chiếc áo trên người cô vừa hay là chiếc áo sơ mi Tần Trí Thành vừa mới cởi ra.

Mà Tần Trí Thành lúc này vai rộng eo thon, áo trên là một chiếc áo polo, cổ áo không cài cúc nghiêm chỉnh như thường lệ mà mở hai cúc. Anh đang đứng nấu mì, nghiêng người, ánh mắt cụp xuống, trên cổ vẫn còn dấu vết ái muội.

Chết tiệt.

Diệp Tuyền nhìn thấy cảnh này, đầu lại “ong” một tiếng, suýt nữa thì lại bị sắc đẹp làm cho mê muội.

Cô ngồi xuống, nhìn Tần Trí Thành lau những giọt nước trên tay, bưng mì lên: “Thơm quá.”

Tần Trí Thành lại đưa cho cô một cốc nước ấm.

Diệp Tuyền ăn rất ngon lành.

“Ăn xong cứ để bát đó anh rửa.”

Sau khi Tần Trí Thành chu đáo làm xong mọi việc cho cô liền vào phòng sách.

Diệp Tuyền ăn xong mì, tất nhiên vẫn tự mình rửa bát.

Cô hơi do dự, đang nghĩ Tần Trí Thành tối nay ngủ ở đâu, im lặng vài giây, đi đến phòng sách gõ cửa, sau khi nhận được phản hồi thì hé mở——

“À…” Diệp Tuyền khựng lại: “Tối nay…”

Tần Trí Thành ngẩng đầu: “Còn phải bận một lúc nữa, em về nghỉ ngơi trước đi.”

Diệp Tuyền nào biết có nên để cửa cho anh không, lại không tiện hỏi, dứt khoát vào trong: “Có cần em giúp gì không?”

Tần Trí Thành thấy cô không có vẻ buồn ngủ, đưa cho cô một chồng tài liệu nhỏ.

Diệp Tuyền xem tiến độ rồi lại lấy thêm một chồng từ tay anh, giúp anh xử lý.

Thế là hai người vừa mới trải qua đêm tân hôn đúng nghĩa lại cứ thế cùng nhau làm việc.

Làm việc đến hơn ba giờ sáng mới xử lý xong phần lớn tài liệu trong tay.

Diệp Tuyền lúc này mới khẽ ngáp một cái, nghe thấy đối phương hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”

Cô lắc đầu: “Hơi hơi.”

Thật ra rất buồn ngủ rồi.

Thấy Tần Trí Thành vẫn chưa có ý định về nghỉ ngơi, Diệp Tuyền hơi không chịu nổi, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tối nay anh định ngủ ở đâu?”

Tần Trí Thành rời mắt khỏi màn hình, nhìn cô, lúc làm việc anh sẽ đeo kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng tĩnh lặng.

Anh hỏi: “Cái gì.”

“Ý em là, tối nay anh về phòng ngủ chính hay ở phòng khách?”

Tần Trí Thành khẽ mỉm cười.

“Vậy là em vì muốn hỏi chuyện này mà ngồi đến bây giờ à?”

Diệp Tuyền cũng rất bất đắc dĩ: “Cũng có một phần, phần khác là thấy anh bận quá nên thật lòng muốn giúp.”

“Anh còn phải bận một lúc nữa, em về nghỉ ngơi trước đi, không cần để cửa cho anh.” Anh nói vậy.

Diệp Tuyền im lặng gật đầu.

Đang định đứng dậy đi, giọng nói ôn tồn của anh khẽ vang lên, như đang giải thích cho cô: “Sợ về có tiếng động sẽ làm em thức giấc nên tối nay không qua đó nữa, nếu em không ngại, tối mai anh sẽ chuyển về.”

Diệp Tuyền quay đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh, tuấn tú của anh, tim khẽ rung động. Cô nói: “Được.”

Tần Trí Thành nói: “Ngủ ngon, Diệp Tuyền.”

“Ngủ ngon.”

Trở lại phòng, Diệp Tuyền co mình trong chăn, trên người là mùi hương áo sơ mi của anh.

Tĩnh lặng, mùi đàn hương trầm lắng lạnh lẽo.

Nhịp tim cô rất ổn định, rất yên bình.

Cơn buồn ngủ kéo đến, khi sắp chìm vào giấc ngủ, mơ màng cô nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng cô ngủ một mình ở đây.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Tuyền phát hiện miếng bó bột của mình đã bị người ta vứt đi.

Tần Trí Thành không có ở nhà, cô hỏi dì Vương, đối phương nói: “Buổi sáng ông chủ nhờ tôi vứt đi rồi.”

Vậy có nghĩa là không cần giả bệnh nữa à?

Diệp Tuyền gật đầu, ăn sáng xong rồi ra ngoài.

Đến công ty, mọi người đều không nhịn được mà quan tâm đến chân của cô.

“Tối qua vừa mới tháo bột, đã đỡ nhiều rồi, đi lại bình thường không thành vấn đề.” Cô cười, trong ánh mắt của mọi người giả vờ hơi què mà rời đi.

Ánh mắt mọi người đối với cô đều là sự kính phục.

Một người lãnh đạo kiên trì làm việc không màng bệnh tật, lại còn có năng lực như vậy, sao lại không đáng để người ta ngưỡng mộ.

Ra khỏi tầm mắt của mọi người, Diệp Tuyền không còn giả vờ què nữa, lại nhìn thấy Hướng Thần đến văn phòng cô đặt tài liệu.

Hướng Thần nhìn chân cô, nhếch môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, học theo hành động giả vờ què vụng về của cô, từng bước đi ra ngoài.

“…Cút đi!”

Cô ném một cây bút máy qua, Hướng Thần cười ha hả.

“Sai rồi lãnh đạo!”

Hôm nay là đêm giao thừa nhỏ.

(Giao thừa nhỏ là một dịp lễ truyền thống trong văn hóa Trung Hoa, còn gọi là tiểu niên, thường rơi vào khoảng 23 hoặc 24 tháng chạp âm lịch tùy theo vùng miền. Đây không phải là đêm giao thừa chính thức (tức đêm 30 Tết), mà là một mốc thời gian trước Tết Nguyên Đán khoảng một tuần, mang ý nghĩa mở đầu cho chuỗi nghi thức chuẩn bị Tết.)

Còn hai ngày nữa là nghỉ tết, nội bộ Tần Hòa bận rộn xen lẫn không khí vui vẻ.

Lúc Diệp Tuyền làm việc thì nhận được email Trí Hoa gửi đến.

Đầu thư ghi là Trí Hoa, Diệp Tuyền vừa mở ra lại là một lời chúc mừng năm mới của Thẩm Bồi Diên.

Cô suýt nữa thì quên mất, những năm trước Thẩm Bồi Diên đều dùng cách này gửi email hẹn giờ cho cô, chúc cô năm mới vui vẻ.

Cô mặt không cảm xúc nhìn rồi nhấn xóa.

Buổi chiều họp công ty, một số phòng ban có dự án đi công tác sau tết đều được nghỉ sớm.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, tất cả đều lần lượt chúc nhau năm mới tốt lành, còn nói chuyện xem mình sẽ đi đâu chơi hai ngày.

Đây là cuộc họp lớn nhất trong nội bộ công ty trước kỳ nghỉ, hội đồng quản trị và tổng giám đốc cũng sẽ được mời tham dự, đến lúc Tần Trí Thành xuất hiện, ánh mắt cô vô thức dừng lại trên cổ anh.

Hôm nay ra ngoài Tần Trí Thành đi Bắc Giao nên hai người đi riêng, cô cũng không kịp để ý.

Lúc này mới phát hiện, cổ áo sơ mi Tần Trí Thành chọn không đủ cao, vết hôn trên cổ lộ rõ.

Bản thân Tần Trí Thành không trắng lắm, là kiểu da hơi rắn rỏi một chút, chỉ là vết tích đó quá rõ ràng, gần như khiến người ta nhìn một cái là thấy ngay.

Đường Hồng theo ánh mắt cô nhìn qua, cũng nhìn thấy vết tích đó, mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt càng thêm đầy ẩn ý.

“Giám đốc Diệp.”

Diệp Tuyền thu lại ánh mắt: “Sao vậy.”

“Không có gì, tôi nói tài khoản công việc của cô tối qua sao ba giờ sáng vẫn còn trực tuyến, bận gì mà đến khuya như vậy?”

Diệp Tuyền nói: “Không ngủ được, tìm chút việc để làm.”

Đường Hồng cười khẩy, giọng điệu mang theo vẻ hóng hớt: “Vậy cô không biết à, trùng hợp là, sếp Tần lúc đó cũng trực tuyến, người không biết còn tưởng hai người cùng nhau tìm chút việc để làm đấy.”

Diệp Tuyền ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Vậy ba giờ sáng Giám đốc Đường sao lại đăng nhập tài khoản công ty? Là định làm chuyện gì không ai biết à? Ví dụ như trộm thông tin.”

“…” Đường Hồng bị phản đòn, vội vàng cười gượng: “Đâu có đâu, cô nói quá lời rồi.”

Đường Hồng là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, dù mấy lần thấy hành vi của Diệp Tuyền và Tần Trí Thành như vậy nhưng vẫn không tin hai người có gì với nhau. Không dò được khiến cô ta khó chịu, mà nếu dò ra là thật, chắc còn khó chịu hơn.

Đại hội kết thúc, mọi người xuống thang máy.

Trong Tần Hòa có tám thang máy, cái ngoài cùng bên trái là dành cho hội đồng quản trị và các phòng ban lãnh đạo.

Nhưng mấy năm trước Tần Hòa đã hủy bỏ quy định này, Tần Trí Thành nói không cần thiết lãng phí tài nguyên một chiếc thang máy chỉ để họ sử dụng nên cũng không còn phân biệt nữa.

Bây giờ, hai người vừa hay lại cùng nhau đi vào một thang máy.

Mấy vị trưởng phòng chào hỏi họ.

“Sếp Tần, Giám đốc Diệp, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.” Diệp Tuyền gật đầu cười. Quay đầu lại, đụng phải Tần Trí Thành, nếu ánh mắt cô nhìn thẳng, vừa hay có thể nhìn thấy vết cào trên cổ anh.

Không chỉ vậy, cả thang máy người chắc cũng đều nhìn thấy.

Giống như, Diệp Tuyền bắt gặp có nhân viên phía trước đang qua tấm kính phản chiếu của cửa thang máy lén nhìn trộm ra sau.

Đối mặt với sự chú ý, Tần Trí Thành bình thản như không.

“…”

Diệp Tuyền che đậy một cách vụng về, đứng chắn trước mặt anh, cố gắng dùng đầu mình che đi cổ anh.

Tần Trí Thành nhận ra hành động nhỏ của cô, hình như là cười, lại hình như không cười, hơi thở ngứa ngáy phả ra sau gáy Diệp Tuyền.

Sau khi ra khỏi thang máy, tin nhắn trong “Phòng trà Tần Hòa” lại bùng nổ.

[Các người có thấy không! Cổ của sếp Tần á á á á á á á á á á á á, sếp Tần có phụ nữ rồi!!!]

[Tôi thà tin đó là do chó nhà sếp Tần cào, vào công ty bao nhiêu năm nay, bên cạnh sếp Tần làm gì có người phụ nữ nào chứ? Sao tôi lại cảm thấy anh ấy có thể thích đàn ông.]

[Cô đừng nói vậy, lần trước không phải có một người phụ nữ đến tìm sếp Tần sao?]

[Đó là phó trưởng khoa bệnh viện y học cổ truyền, năm ngoái dự án tôi phụ trách, tôi dám cá cô ta và sếp Tần không có gì cả, nếu không sếp Tần cũng không đến mức một lần cũng không có mặt.]

[Dù sao thì sếp Tần chắc là đang yêu rồi, gần đây anh ấy dịu dàng hơn nhiều, hơn nữa đối với Giám đốc Diệp cũng dịu dàng hơn các người có phát hiện không!]

Diệp Tuyền nhìn thấy đến đây, tim thắt lại.

[Phát hiện rồi phát hiện rồi! Trước đây lúc anh ấy nói chuyện với Giám đốc Diệp đều cúi đầu, bây giờ mấy lần này đều trực tiếp dừng lại lắng nghe, hơn nữa lần trước họp còn rót nước cho Giám đốc Diệp nữa! Chắc chắn là bị bạn gái dạy dỗ rồi, trời ơi chị em nào may mắn đến vậy mà yêu được sếp Tần.]

“…”

Trong nhóm vẫn như mưa đạn bình luận, Diệp Tuyền đã không còn kiên nhẫn để xem nữa, thoát ra.

Thoáng chốc, cô gửi tin nhắn cho Hướng Thần.

Bảo Hướng Thần mang cho Tần Trí Thành một miếng băng cá nhân.

[Hướng Thần: Giám đốc Diệp, cả công ty người ta đều thấy rồi, cô bây giờ bảo sếp Tần dán băng cá nhân cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi thôi.]

[Diệp Tuyền: Vậy cứ để mọi người tiếp tục nói chuyện như vậy à?]

[Hướng Thần: Sợ gì chứ, họ cũng đâu có phân biệt được là người cào hay chó cào, không thừa nhận là được rồi.]

“…” Diệp Tuyền, [Anh muốn chết hả?]

Nhưng rõ ràng, họ đều đã đánh giá thấp sức mạnh của dư luận.

Lúc này, tâm điểm trò chuyện của “Phòng trà Tần Hòa” đã chuyển sang một người khác——

[Chiếc dây chuyền đá quý trên cổ Giám đốc Diệp là sản phẩm đấu giá của Bảo Lợi năm ngoái, một cặp đá ruby, giá không hề rẻ đâu…]

[Đúng đúng đúng! Tôi cũng phát hiện ra rồi, hơn nữa tôi còn phát hiện Giám đốc Diệp và sếp Tần ngày nào cũng đi chung một xe, quá thường xuyên rồi phải không.]

[Nói đến chuyện này, cô quên sếp Tần còn tặng cả Birkin trắng à?! Đó là tiền thật bạc thật đấy, sếp Tần sao lại có thể vô cớ tặng cái đó, chắc chắn là…]

[Xem ra chúng ta đều nghĩ giống nhau…]

[Các người cũng nghĩ như vậy à? Tôi cũng vậy…]

Hướng Thần nhìn dư luận ngày càng nguy hiểm, nhíu mày, định ra mặt ngăn cản một chút.

Nhưng giây tiếp theo.

[Đối tượng yêu đương của sếp Tần không phải là do Giám đốc Diệp giới thiệu chứ?]

[Tôi cũng thấy vậy!!!]

[Bác sĩ Đỗ có quan hệ rất tốt với sếp Tần đó!!]

[Chắc chắn là vậy!!]

Hướng Thần: “…”

Nhìn trong nhóm lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.

Anh đột nhiên im lặng, cảm thấy sau này lúc Tần Hòa tuyển dụng nên kiểm tra thêm chỉ số IQ.

Trùng hợp làm sao, chiều hôm đó Đỗ Tân quả thật đã đến.

Cô đại diện cho bố mình đến tìm Tần Trí Thành, nhưng nếu đã đến Tần Hòa, tất nhiên cũng muốn tiện thể ghé thăm Diệp Tuyền.

Cô xách một đống đồ ăn thức uống, trước tiên mang đến văn phòng Diệp Tuyền.

Hỏi một câu, Diệp Tuyền vẫn còn bận.

Cô không muốn làm phiền chị em mình, đi thẳng vào văn phòng Tần Trí Thành, không ngờ vị này cũng không có ở đó.

Đỗ Tân nhíu mày: “Tần Trí Thành chết ở đâu rồi.”

Trong mắt những nhân viên không biết sự thật, trông rất ra dáng chính thất lắm.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 87: Chương 87


Tần Trí Thành đang trên đường từ khu công nghiệp y tế trở về.

Đến dưới lầu công ty nghe thấy lễ tân báo cáo, Đỗ Tân đang tìm anh.

Hướng Thần hỏi: “Sếp Tần, chúng ta họp trước hay là tìm cô Đỗ trước.”

Tần Trí Thành cụp mắt, liếc nhìn đồng hồ.

“Đi tìm cô ấy trước đi.” Anh một tay đút túi quần, nói: “Cũng đến giờ ăn cơm rồi.”

“Vâng.”

Hướng Thần lập tức hiểu ý, đặt cơm, còn nhắn tin trên WeChat cho Diệp Tuyền, bảo cô đến văn phòng tổng giám đốc ăn cơm.

Hai người lên thang máy, ánh mắt nhân viên vẫn chưa thu lại.

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi, sếp Tần chắc chắn đang yêu cô Đỗ, nếu không tôi không nghĩ ra được có chuyện gì khác có thể khiến sếp Tần cảm thấy quan trọng hơn công việc.”

Một nhân viên khác nhíu mày: “Nhưng cô Đỗ và sếp Tần đều quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới yêu nhau à?”

“Mấy năm trước sếp Tần bận rộn lắm, không phải vẫn luôn bận rộn sự nghiệp sao, ổn định rồi mới đi tìm kiếm tình yêu chứ.”

“Cũng phải…”

Những người không biết sự thật đã khẳng định chắc nịch chuyện tình cảm của Đỗ Tân và Tần Trí Thành.

Yêu hay không Đỗ Tân không biết, vừa nhìn thấy Tần Trí Thành chỉ muốn đánh chết anh ta thì có.

“Chưa từng có một người đàn ông tứ chi lành lặn nào đáng để tôi đích thân chạy đến một chuyến, anh là người đầu tiên.” Đỗ Tân ngồi trên sofa không có chút nghiêm túc nào: “Lần trước để tôi chưa ăn cơm mà phải mang đồ đến chính là giấy báo tử đấy.”

Hướng Thần thầm cảm thán: …Đúng là địa ngục.

Tần Trí Thành lại đã quen rồi: “Đồ.”

Đỗ Tân chỉ vào mặt bàn, rồi lại cầm điện thoại chụp ảnh anh: “Nào, cười lên, tôi chụp cho lão Đỗ một tấm chứng tỏ anh đã nhận rồi.”

Tần Trí Thành bình thản như không, mặc cho cô “tách” một tấm ảnh.

“Ở lại ăn cơm, Diệp Tuyền cũng sẽ đến.”

“Yên tâm, tôi vốn dĩ cũng không định đi.” Lúc Đỗ Tân nói chuyện, vừa gửi ảnh cho bố mình xong, đột nhiên liếc thấy có điều không ổn, rồi lại ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn cổ Tần Trí Thành, nheo mắt, huýt sáo một tiếng lưu manh.

“Ối, lão Tần, khai trương hồng phát à, có phải là điều tôi đang nghĩ không?”

Tần Trí Thành lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, Đỗ Tân vẫn cười tủm tỉm.

“Ôi chao, xem ra chính là điều tôi đang nghĩ rồi, không đúng, Diệp Tuyền đâu có nói với tôi.”

Mày mắt Tần Trí Thành lộ vẻ hơi nghi ngờ: “Chuyện này cũng phải nói với cô à?”

“Dĩ nhiên rồi, hai chị em chúng tôi đâu có bí mật gì đâu.” Đỗ Tân rất tự hào: “Trước đây anh chê bai phương án của cô ấy thế nào, rồi cô ấy mang tài liệu cho anh gặp tai nạn xe ra sao, ngay cả chuyện cô ấy yêu Thẩm Bồi Diên trước đây, tôi cũng đều biết cả.”

Nói đến đây, Đỗ Tân dừng lại, cười: “Anh có muốn nghe không?”

Mí mắt Tần Trí Thành khẽ nhấc lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần, tôi không có khuynh hướng tự ngược đãi.”

Đỗ Tân “chậc” một tiếng: “Chuyện gì vậy chứ, dù sao cũng đã qua rồi, anh đừng có nhỏ mọn như vậy, đàn ông hay ghen không được phụ nữ thích đâu, rộng lượng một chút đi.”

“Rộng lượng đến mức nhìn cô dẫn cô ấy đi tìm đàn ông.” Tần Trí Thành lạnh nhạt đáp lại.

“…”

Đỗ Tân: “Tông Diêm không phải đàn ông.”

“Ôi chao không phải, Tông Diêm không thể gọi là đàn ông được.”

“Cũng không phải! Tông Diêm là bạn thân của chúng tôi, anh em tốt, không nằm trong phạm vi ghen tuông của anh đâu.”

Tần Trí Thành không chút cảm xúc một tay cởi cúc áo vest: “Có lẽ chỉ các cô mới nghĩ như vậy.”

Đỗ Tân nhíu mày: “Ý gì?”

Chưa kịp hỏi xong thì Diệp Tuyền đã vào.

Hai chị em gặp nhau, Đỗ Tân ôm chầm lấy, hôn lên má trái phải của cô hai cái.

Diệp Tuyền ôm eo cô, bật cười: “Làm gì vậy?”

“Tuyên thệ chủ quyền của tớ.” Đỗ Tân nhướng mày khiêu khích Tần Trí Thành.

Diệp Tuyền vỗ đầu cô, đang định bảo cô xuống, đột nhiên nghe thấy Đỗ Tân hung hăng nói: “Cậu ngủ với Tần Trí Thành mà không nói cho tớ biết, sau này tớ sẽ tính sổ với cậu.”

“…”

Diệp Tuyền bình tĩnh kéo cô ấy xuống.

Đỗ Tân vừa ăn cơm chưa được bao lâu liền nhận điện thoại phải đi làm phẫu thuật, chuẩn bị đi.

Diệp Tuyền giúp cô lấy áo khoác: “Mang theo bát cháo, trên đường ăn.”

Đỗ Tân làm một hơi hết bát cháo đó, lau miệng: “Thôi thôi, thật sự không kịp nữa rồi, thời gian là sinh mệnh.”

Rồi vội vàng rời đi.

Sau khi hai người ăn xong, Diệp Tuyền ở lại văn phòng giúp anh in tài liệu.

Điện thoại cô đột nhiên hiện lên tin nhắn, vẫn còn đặt trên bàn.

Nghĩ có lẽ là tin nhắn của khách hàng, khá quan trọng.

“Sếp Tần.” Cô gọi: “Có thể phiền anh mang điện thoại qua giúp em được không.”

Nếu là sếp Tần ngày xưa, cô đâu dám gọi, nhưng dù sao cũng đã có thân phận rồi, lưng cũng cứng hơn rồi, đến cả sếp cũng vô thức sai bảo được rồi.

Tần Trí Thành đặt điện thoại bên cạnh cô, Diệp Tuyền mở màn hình, phát hiện là Tông Diêm.

Tông Diêm gửi cho cô một bức ảnh, một cửa hàng đang được trang trí.

Tông Diêm thường sẽ không nói chuyện phiếm với cô, đa số là có việc tìm cô, cô hỏi lại, [Sao vậy?]

[Tông Diêm: Cửa hàng mới mở, ngày mốt khai trương, có thời gian thì đến một chuyến.]

Cô trả lời một câu, [Được.]

[Tông Diêm: Để dành rượu rồi, sau này đến báo tên chị.]

Trước đây Diệp Tuyền chưa bao giờ cảm thấy có gì cả. Nhưng lúc này nhìn thấy tin nhắn của Tông Diêm, lại nhớ đến sự khác thường ngấm ngầm của Tần Trí Thành mấy ngày nay, bao gồm cả cuộc điện thoại anh nhận đêm đó, một ý nghĩ nảy sinh.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ở gần mình: “…Anh, có phải đang nghi ngờ em và Tông Diêm có gì đó không?”

Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Không có.”

“Thật sự không có hay giả vờ không có?” Diệp Tuyền lại cố gắng hỏi.

“Diệp Tuyền.” Tần Trí Thành nói: “Anh không phải kiểu người hay ghen tuông. Anh tôn trọng các mối quan hệ của em, nên không nghi ngờ, cũng sẽ không nghi ngờ. Nhưng đồng thời, anh cũng nên nói với em một câu: tình cảm của Tông Diêm dành cho em, có lẽ không đơn thuần như em nghĩ.”

Trọng tâm của Diệp Tuyền thật ra không nằm ở đây, mà là ở anh.

Cô lặng lẽ nhìn anh: “Vậy em có thể hỏi anh, mấy ngày nay rốt cuộc là sao vậy?”

Tần Trí Thành im lặng một lát: “Em có muốn nghe không.”

“Ừm.”

“Anh đang nghĩ, có lẽ cách em đối xử với anh vẫn chỉ dừng lại ở mức độ sếp và cấp dưới.”

Diệp Tuyền không nhịn được cười: “Cấp dưới có ngủ với sếp không?”

Tần Trí Thành im lặng vài giây, lắc đầu: “Cho nên tối qua anh đã dẹp bỏ những suy nghĩ không thực tế đó của mình rồi.”

Diệp Tuyền vẫn cười: “Thật sự đã dẹp bỏ rồi sao?”

Tần Trí Thành gật đầu nhẹ.

Cảm giác mềm mại đột nhiên phủ lên, là điều anh không hề lường trước.

Thứ đến trước, là mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, rồi đến đôi môi mềm mại của cô. Diệp Tuyền kéo cà vạt của anh, hôn lên cằm anh một cái.

Sắc mặt Tần Trí Thành tối sầm lại.

Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với anh.

“Tần Trí Thành.”

Cô không còn gọi là sếp Tần nữa.

“Em vừa mới thoát khỏi một mối tình tồi tệ, nên có thể chưa thể lập tức yêu anh nhiều được. Hơn nữa, anh biết đấy, em là người chậm nhiệt, kể cả với anh – người đã quen sáu năm – em cũng không giỏi nói những lời yêu đương lãng mạn, bởi vì bản thân em vốn không phải người lãng mạn.”

“Nhưng mà…”

Cô khẽ hít thở, nói từng chữ rất rõ ràng: “Em đang cố gắng thích anh nhiều thêm một chút.”

“Mỗi ngày…đều có.”

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, thân thể cô bị ép vào máy in bên cạnh, cánh tay rắn chắc của người đàn ông đặt hai bên eo cô, bờ vai rộng lớn bao bọc lấy cô. Hơi thở mãnh liệt chỉ thuộc về anh ập đến.

Diệp Tuyền cảm nhận được răng mình bị hé mở, là sự dịu dàng và mạnh mẽ của anh.

Đây là nơi làm việc, là văn phòng của anh, phía sau cô thậm chí còn có một đống tài liệu chưa in xong.

Nhưng mà…

Diệp Tuyền từ từ ôm chặt lấy anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Váy công sở của cô bị bàn tay người đàn ông ôm lấy, lòng bàn tay thô ráp cọ xát trên da thịt, Diệp Tuyền vô tình liếc thấy hình ảnh hai người phản chiếu.

Bàn tay to lớn có những đốt ngón tay rõ ràng hơi thô ráp đó đặt trên chân cô, màu da hơi ngăm, đốt ngón tay rất rộng, chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay phản chiếu ánh sáng, đặt bên cạnh váy cô, không có một chút hành động bốc đồng nào, nhưng lại khiến người ta nhìn mà máu huyết sôi trào.

Trong khoảng trống, cô khẽ thở hổn hển bổ sung: “Đừng cắn rách nữa, lần trước đau lắm.”

Tần Trí Thành hôn cô, tránh đi đầu mũi, hơi thở mờ ám giao hòa.

Giọng anh trầm khàn: “Cắn lại đi.”

“Cái gì?”

“Cho em quyền cắn lại, cắn anh đi.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 88: Chương 88


Diệp Tuyền thật sự cắn môi anh.

Trong văn phòng này.

Miệng Tần Trí Thành bị rách. Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn dính chút máu có chút khiến người ta có ý định bốc đồng.

Diệp Tuyền có đánh chết cũng không ngờ được, họ thật sự ở trong văn phòng này, ở nơi cô lúc mới vào công ty cảm thấy thiêng liêng nhất, hôn nhau kịch liệt một lúc lâu.

Hôn đến không biết bao lâu, trời đất quay cuồng, không ai chịu nhường ai, như đang đối đầu.

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang.

Họ lập tức tách ra, trở về vị trí của mình, giọng Tần Trí Thành hơi khàn: “Vào đi.”

Trưởng phòng Vương vào nộp báo cáo, nhìn thấy Diệp Tuyền cũng ở đây, ngẩn người một lúc: “Giám đốc Diệp.”

Diệp Tuyền gật đầu, thu dọn tài liệu trong tay: “Ừm”.

Mọi thứ trong văn phòng đều rất bình thường, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy.

Tài liệu ký xong, Trưởng phòng Vương rời đi.

Sau khi rời đi, Diệp Tuyền vẫn đang sắp xếp tài liệu, Tần Trí Thành cũng vẫn ngồi ở bàn làm việc.

Im lặng vài giây, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, đối diện nhau.

Tần Trí Thành lau đi chút vết máu ở khóe miệng.

Diệp Tuyền cười, là nụ cười không thể nào kìm nén được, cô hắng giọng, nói: “Em ra ngoài đây.”

Tần Trí Thành nắm lấy cổ tay cô: “Tối nay muốn ăn gì.”

“Gì cũng được.” Diệp Tuyền suy nghĩ một chút: “Nếu dì và Bồi Bồi không có việc gì, em có thể qua đó thăm hỏi, hôm nay không phải là đêm giao thừa nhỏ sao?”

Tần Trí Thành xoa xoa tay cô: “Được.”

Lúc Diệp Tuyền ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng Tần Trí Thành có vết rách rất rõ ràng.

Nhưng, kệ anh.

Hôn cũng đã hôn rồi, người cần che giấu là anh chứ không phải mình, kệ anh.

——

Đêm giao thừa nhỏ này, Diệp Tuyền cùng Tần Trí Thành ăn cơm ở nhà bà Chu.

Bà Chu vui mừng đến mức không thể tả, chỉ muốn bày ra cả một bữa tiệc Mãn Hán.

Quan trọng nhất là, lại còn chuẩn bị bao lì xì cho Diệp Tuyền.

“…Dì.” Diệp Tuyền khẽ ngẩn người.

Bà Chu không vội bắt cô gọi là mẹ, vẫn cười: “Theo quy tắc mà nói, đáng lẽ lần đầu gặp mặt đã nên cho con rồi, nhưng lần trước đông người, lại xảy ra chút chuyện, cái này coi như là bù đắp.”

Diệp Tuyền cũng không từ chối nữa, cười nhận lấy.

Thấy cô nhận, mắt bà Chu cũng hơi đỏ hoe: “Thật tốt quá, thật tốt.”

Bồi Bồi cũng nói: “Thật tốt!”

Bà Chu nói: “Nếu Trí Nguyên cùng Tiểu An năm nay có thể về, nhà chúng ta mới thật sự là đoàn viên.”

Diệp Tuyền khẽ dỗ dành: “Gia đình, luôn sẽ đoàn viên.”

Ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ vang, trong nhà là những chiếc bánh chẻo nóng hổi, trên ti vi đang phát chương trình gala đêm giao thừa nhỏ. Xung quanh đều tràn ngập không khí ấm áp.

Diệp Tuyền nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn chiếc chuông gió vẫn còn đang lay động trong gió.

Cô nghĩ, đây có lẽ là cái tết đoàn viên nhất mà cô từng trải qua trong đời.

Có người nhà đúng nghĩa, cũng có trưởng bối thật lòng chấp nhận cô, còn có một bát bánh chẻo nóng hổi.

Cô lang thang hai mươi mấy năm, chưa từng có một khoảnh khắc nào cảm nhận được sự ấm áp đến vậy, sự ấm áp thuần khiết, không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, cho đến khi Tần Trí Thành nắm lấy tay cô.

Anh nói: “Sau khi về, sẽ cùng em chơi những gì em muốn.”

Diệp Tuyền nhìn lại, nhìn anh, dịu dàng cười.

“Được.”

Cô đặt cả bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.



Bên kia, nhà họ Thẩm cũng đang đón giao thừa nhỏ.

Tôn Bội Bội hai ngày nay nghén càng lúc càng nặng, có lúc chân còn bị chuột rút, cô ta uể oải dựa vào sofa.

Giọng mẹ Thẩm rất lạnh: “Lúc tôi mang thai Bồi Diên còn không yếu đuối như cô, sao, đến cả xuống đất cũng không được à? Cả ngày không làm gì cả, bây giờ bảo cô ra ăn bữa cơm, như thể sắp chết đến nơi vậy.”

Dì Hà thương con gái, khuyên: “Bà đừng giận thưa bà… chỉ là mấy ngày nay Bội Bội nó không khỏe, qua hai ngày nữa là khỏe lại thôi. Đến lúc đó để nó hầu hạ bà.”

Thẩm Bồi Diên giờ này chưa về.

Cơm nước trong nhà cũng vẫn chưa động đến.

Mẹ Thẩm thật sự tức giận không chịu nổi, hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng vào phòng.

Bà vừa đi, Tôn Bội Bội liền bắt đầu lau nước mắt.

“Đừng khóc, Bội Bội… đừng khóc nữa, con trong bụng sẽ bị ảnh hưởng đấy.” Dì Hà dỗ dành.

Mấy ngày nay tâm trạng Tôn Bội Bội cũng trở nên rất tệ, thường xuyên muốn rơi lệ.

“Bà ấy làm thế nào cũng không ưa con! Bây giờ lại còn thường xuyên so sánh con với Diệp Tuyền, bà ấy làm gì vậy?! Diệp Tuyền kia bây giờ leo lên cành cao rồi đâu còn thèm để ý đến Thẩm Bồi Diên nữa! Mẹ không thấy lần trước Diệp Tuyền đối xử với bà ấy thế nào sao, bà ấy đến cả một tiếng cũng không dám hó hé!”

Dì Hà hoảng hốt bịt miệng cô ta: “Đừng nói nữa Bội Bội! Coi chừng bà chủ nghe thấy!”

Tôn Bội Bội vẫn luôn lau nước mắt.

Cho đến khi khóa cửa vân tay phát ra tiếng mở cửa, dì Hà vội nói: “Thấy chưa, Bồi Diên về rồi, đừng khóc nữa.”

Thẩm Bồi Diên vừa từ Trí Hoa trở về, cánh tay khoác một chiếc áo vest, nhìn thấy Tôn Bội Bội mắt đỏ hoe trên sofa: “Sao vậy?”

Tôn Bội Bội tủi thân rơi lệ, quay đầu đi: “Không có gì…”

Dì Hà thở dài: “Làm bà chủ tức giận, nói vài câu không vui thôi.”

Hai người quen đường quen lối, một người đóng vai hiền, một người đóng vai dữ.

Thẩm Bồi Diên khẽ nhíu mày đi đến bên cạnh Tôn Bội Bội, đưa tay cho cô ta.

“Vào trong với anh.”

Tôn Bội Bội bây giờ đã khôn hơn, biết khóc nhiều sẽ làm người ta phiền nên chỉ im lặng gật đầu, ngoan ngoãn lau đi những giọt nước mắt trên mi.

Đàn ông chắc đều không thể từ chối dáng vẻ yếu đuối dịu dàng này của con gái.

Thẩm Bồi Diên đưa vào phòng dỗ dành một lúc.

Tuy dỗ dành khá qua loa nhưng Tôn Bội Bội cũng cam tâm tình nguyện.

“Không phải tại em, là mẹ nói chuyện khó nghe quá, bà ấy cứ luôn so sánh em với Diệp Tuyền…”

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Thẩm Bồi Diên khá bình tĩnh: “Tính khí của bà ấy em còn không biết sao, nói vài câu rồi cũng qua thôi, nhịn đi.”

Tôn Bội Bội sụt sịt mũi: “Nếu là Diệp Tuyền, anh cũng sẽ bảo cô ấy nhịn à?”

Thẩm Bồi Diên im lặng vài giây.

“Không giống nhau.”

“Cái gì không giống nhau?”

“Cô ấy sẽ không để mình chưa cưới mà có thai.”

“…” Tôn Bội Bội cắn môi: “Anh đang nói em không biết giữ mình.”

“Anh không nói vậy.” Thẩm Bồi Diên mặt không cảm xúc, không có chút tình cảm nào.

Anh ta quả thật không có ý đó. Anh ta chỉ thấy Diệp Tuyền thông minh, luôn lý trí, sẽ không để chuyện thiếu suy nghĩ như thế xảy ra với bản thân.

Nhưng Tôn Bội Bội nói như vậy, Thẩm Bồi Diên thật ra cũng cảm thấy, trong lòng anh ta quả thật có chút ghét bỏ việc Tôn Bội Bội mang thai.

Dù mang thai con của anh ta, dù ngủ cùng với anh ta, anh ta vẫn vô thức coi thường.

Đây có lẽ chính là bản tính xấu xa trong lòng con người.

Thẩm Bồi Diên đi ra ngoài, mẹ Thẩm ở ngoài trừng mắt nhìn anh ta.

“Sao, về là chỉ biết dỗ dành con bé đó, đến cả mẹ ruột cũng không quan tâm nữa à?”

Thẩm Bồi Diên khẽ hít một hơi, thật sự cảm thấy hơi ngột ngạt.

Anh ta chán ngấy việc phải qua lại giữa đám phụ nữ này, chuyện nhà cửa, chuyện vặt vãnh, ngoài khóc lóc thì cũng chỉ có làm loạn.

Phiền, thật sự phiền chết đi được.

Bữa tối giao thừa nhỏ cũng không ăn, anh ta ra ngoài châm một điếu thuốc.

Từ từ nhìn vầng trăng tròn, cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Ngược lại lại mở hòm thư, xem email đã gửi.

—Bức thư anh ta gửi cho Diệp Tuyền.

Thật ra không phải là hẹn giờ, là do chính anh ta soạn rồi gửi đi.

Những năm trước mỗi lần Diệp Tuyền nhận được đều sẽ trả lời.

Ví dụ như năm đầu tiên, [Nhận được rồi, cũng chúc anh năm mới vui vẻ.]

Ví dụ như năm thứ hai, [Nhận được rồi, tối nay em muốn ăn lẩu.]

Năm thứ ba, [Nhận được rồi, ngày mai không phải mới là giao thừa nhỏ sao? Bức thư này của anh gửi sớm rồi.]

Năm thứ tư, [Nhận được rồi, đêm giao thừa có về đón tết được không? Mùng ba tết em phải đi công tác, trước khi đi gặp nhau một lần.]



Mỗi bức thư, lúc đó đọc đều là những cuộc đối thoại vô cùng bình thường đáng yêu.

Nhưng bây giờ đọc lại, lại thấy toàn là hồi ức và tiếc nuối.

Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biết rõ họ không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Tại buổi gặp mặt ở quỹ từ thiện đó, họ đã phơi bày tất cả của nhau, sự phản bội của anh, sự trả thù của cô.

Bây giờ, họ đứng ở hai phía đối lập.

Diệp Tuyền muốn trả thù anh ta, muốn ra tay với anh ta, không thể lường trước được.

Để có thể giữ vững vị trí hiện tại và tất cả những gì đang có…

Anh ta chỉ có thể…đi trước một bước ra tay với cô.

Thẩm Bồi Diên nhìn nụ cười của Diệp Tuyền trong tuyết trên màn hình điện thoại, im lặng hai giây, khẽ xoa xoa.

Chúc mừng năm mới.

Anh không muốn đặt em vào chỗ chết.

Nhưng anh cũng phải sống.

Xin lỗi.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 89: Chương 89


Đêm giao thừa nhỏ, ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ.

Diệp Tuyền co mình trên ghế trong phòng chơi game, cùng Tần Trí Thành chơi trò chơi hai người đơn giản không phù hợp với trí thông minh của anh.

Là loại trò chơi người băng người lửa, một người là băng, một người là lửa, cùng nhau vượt qua các màn.

Nhân vật nhỏ trong game phối hợp rất ăn ý, Diệp Tuyền ngoài game đột nhiên nhớ lại tối nay hai người sẽ ở chung một phòng.

Tần Trí Thành có điện thoại công việc, không muốn làm phiền hứng thú của cô nên đi ra ban công nhận.

Diệp Tuyền lơ đãng suy nghĩ, có phải ít nhất cô cũng nên chủ động một chút không?

Tần Trí Thành vì mối quan hệ này đã bước đi 99 bước.

Có phải cô cũng nên chính thức bước đi bước đầu tiên của mình.

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tuyền ra khỏi phòng chơi game, dưới ánh nhìn của Tần Trí Thành, thoắt cái đã chui vào phòng anh.

Tần Trí Thành đang đứng ở ban công, ánh mắt xuyên qua cửa kính dõi theo cô. Một lúc sau thấy cô vác chăn trên vai, trong lòng không biết ôm một đống gì đó, giống như ốc sên dọn nhà vậy, lại ôm hết vào phòng ngủ chính của mình.

“…”

Vài giây sau Diệp Tuyền lại ra, chạy đến phòng của anh, bắt đầu chuyển quần áo.

Tần Trí Thành khẽ bật cười, gần như không nghe được.

Kế toán đang báo cáo khẽ khựng lại: “Sếp Tần?”

“Không sao, tiếp tục.”

Diệp Tuyền cứ thế qua lại chuyển đồ sáu bảy chuyến, cuối cùng cũng chuyển gần hết đồ của anh rồi bắt đầu sắp xếp, phân loại trong phòng ngủ chính.

Duy chỉ có cái chăn này, lại gặp khó khăn.

Phòng ngủ của cô vốn đã có một cái, cộng thêm cái của anh, bây giờ có hai cái chăn.

Đặt thế nào đây?

Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Tuyền nhớ lại khi còn nhỏ sống trong chùa, chăn thường được trải đều, mỗi bên một chiếc, như kiểu giường dài ở Đông Bắc, trải thành một hàng trên giường.

Cứ thế, Diệp Tuyền vô cùng hài lòng.

“Chúng ta là bạn cùng phòng sống chung qua ngày à, bà Tần?”

Phía sau bất ngờ vang lên giọng nói nhàn nhạt.

Diệp Tuyền quay đầu nhìn anh, cười: “Mỗi người một chiếc chăn, ngủ không ai giành của ai.”

Mày Tần Trí Thành khẽ nhướng lên.

“Anh ngủ rất ngoan, chắc sẽ không giành của em đâu.”

“… Em thì không được như vậy.” Diệp Tuyền nói: “Nhưng nếu anh không ngại thì chúng ta ngủ chung một chiếc chăn.”

“Không ngại.” Tần Trí Thành bình thản nói: “Dù sao cũng phải quen thôi.”

Là phải quen.

Sau này, những ngày sống cùng nhau còn nhiều lắm, mọi việc đều phải bắt đầu từ thói quen.

Tối đó, khi đi ngủ, Tần Trí Thành cũng chẳng né tránh gì, quay lưng thay áo ngủ.

Áo cởi ra, cơ bắp rắn chắc cứng rắn không quá vạm vỡ nhưng lại vừa đủ. Quả thật là người mặc áo thì gầy, cởi áo lại có da có thịt chính là như vậy.

Diệp Tuyền còn có thể nhớ rõ cảm giác chạm vào, cứng rắn, chạm thêm vài cái, còn cứng hơn nữa.

Lúc Tần Trí Thành định thay đồ ngủ, Diệp Tuyền chú ý thấy một vết sẹo ở gần vai anh.

Chính xác hơn, là trước đây đã từng chú ý, nhưng cô chưa bao giờ nhắc đến, chỉ ngấm ngầm giả vờ không nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn trần, vết sẹo đó trông thật hung dữ, chắc cũng dài bằng ngón tay, rất rõ ràng, không thể bỏ qua.

Đèn chính được tắt.

Anh đi tới, nằm xuống bên kia giường.

Mùi hương đàn hương quen thuộc đó ập đến.

Trong phòng im lặng, chỉ còn lại hai chiếc đèn đầu giường, không khí mờ ảo và ấm áp.

Phòng ngủ chính có một cửa sổ rất lớn, nửa là cửa sổ lồi, ngoài cửa sổ là sự sầm uất của Bắc Bình và những đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời, âm thanh bị lớp kính dày ngăn lại nhưng vẫn có tiếng động yếu ớt lọt vào, giống như tiếng ồn trắng tĩnh lặng.

Diệp Tuyền im lặng vài giây: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”

“Ừm.” Người bên cạnh khẽ đáp lại.

“Vết sẹo trên người anh là do đâu mà có.”

Tần Trí Thành dường như im lặng trong bóng tối một lúc rồi mới nhàn nhạt nói: “Bị dao rạch.”

Rạch?

Vết khâu lớn như vậy, là rạch à?

Diệp Tuyền trở mình, chăn theo động tác của cô mà phát ra tiếng sột soạt, cô nghiêng đầu, anh cũng nghiêng đầu, bốn mắt họ nhìn nhau.

Diệp Tuyền khẽ hỏi: “Là rạch sao?”

“Nếu phải dùng một từ chính xác hơn để nói, là đâm.” Anh nói với vẻ mặt vô cảm như vậy.

Mày Diệp Tuyền khẽ nhíu lại.

“Không đau, sớm đã không còn cảm giác nữa rồi. Chuyện mười mấy năm trước, đến cả đau là thế nào cũng đã quên rồi.” Tần Trí Thành vẫn thản nhiên như không, bình thản nói.

Thế giới của anh, dường như chưa từng có cảm xúc dao động.

Diệp Tuyền nói: “Có thể kể cho em nghe lý do được không?”

“Vào một đêm như thế này à?”

“Em muốn nghe.”

“Có thể sẽ rất dài.”

“Nhưng chúng ta có cả một đêm.”

Thế là, Tần Trí Thành lặng lẽ nhìn cô, từ từ lên tiếng.

“Khoảng lúc anh hơn mười tuổi, anh cả đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên trong đời. Bố và chú Hứa rất coi trọng anh ấy, hy vọng để anh ấy làm người kế nhiệm Tần Hòa, tiếp quản Tần Hòa, họ đã dạy anh cả rất nhiều, cũng để anh cả làm rất nhiều.”

“Nhưng chỉ có lần đó, đơn hàng đó xảy ra vấn đề, anh cả và chú Hứa bị chặn lại lúc vận chuyển ở nước ngoài, chú Hứa và anh cả liền chia làm hai ngả, chia hàng hóa thành hai lô vận chuyển đi. Bọn người ở biên giới đó đều là những kẻ liều mạng, bị bắt được sẽ không để lại đường sống, anh cả vào phút cuối cùng được cảnh sát địa phương giải cứu, sống sót, nhưng chú Hứa thì không.”

Lời nói của anh đến đây là hết, không tiếp tục nữa, nhưng Diệp Tuyền lại hiểu ra.

Bố của Hứa Nhàn đã qua đời trong tai nạn đó, đến cả tro cốt cũng không còn để vận chuyển về nước.

Cả nhà họ Tần đều đến viếng.

Năm đó Hứa Bạc còn quá nhỏ, Tần Trí Nguyên thay nhà họ Hứa lo liệu công việc, Tần Trí Thành liền trở thành người lo liệu tang lễ cho chú Hứa.

Anh quỳ trên đất, dập đầu.

Mới mười hai tuổi, đối mặt với những người khách đến viếng, cúi đầu.

Đêm đó, Hứa Nhàn khóc nức nở, quỳ trước mộ của bố không chịu đi.

Tần Trí Thành đến đỡ cô ta dậy, bị đánh, bị cắn, bị đâm một nhát dao, Hứa Nhàn khóc lóc nói muốn trả thù cho bố mình.

Lúc người lớn tách họ ra, Tần Trí Thành đã toàn thân bê bết máu.

Nhưng anh vẫn nói: “Phiền bác chăm sóc Hứa Nhàn, vất vả rồi.”

Cúi đầu thật sâu, quay người rời đi.

Càng đi, càng mất sức, chưa đi được mấy bước đã ngất xỉu xuống đất.

Ngày hôm đó Tần Trí Thành được đưa vào phòng cấp cứu, giữ lại được một mạng, nhưng cánh tay đó cũng bị tàn phế. Điều trị nhiều năm, bây giờ cánh tay này mới cuối cùng có thể trở lại bình thường như người khác, chỉ có vết sẹo này lại mãi mãi không thể xóa đi.

Đó là một tai nạn, cũng là một sự cố không ai có thể lường trước được.

Nhưng nhà họ Tần cũng đã hứa, từ đó về sau sẽ thay chú Hứa bảo vệ cả nhà họ Hứa.

Tần Trí Thành mãi mãi nhớ ơn chú Hứa đã đối xử tốt với mình.

Nhớ hồi nhỏ lúc bị bố ngược đãi, chú Hứa luôn bôi thuốc cho anh.

Còn nói với anh, hôm nay chú mua cho Tiểu Nhàn rất nhiều kẹo, Trí Thành con đến tìm Tiểu Nhàn chơi, bảo nó cho con kẹo ăn.

Ông sẽ dạy anh biết đúng sai, phân biệt trắng đen.

Chú Hứa, hình như càng giống như vai trò người bố trong cuộc đời anh hơn.

Cho nên, anh vẫn luôn tuân thủ lời hứa đó, thay chú Hứa đã qua đời chăm sóc cả nhà họ Hứa.

Những năm qua, Tần Trí Thành quả thật cũng đã làm được.

Dù Hứa Nhàn có quá đáng đến đâu, dù Hứa Nhàn có điên cuồng đến đâu, anh cũng đều nhớ đến sự tốt đẹp của chú Hứa năm đó đối với mình, lo liệu hậu quả cho cô ta.

Nhưng chỉ có lần này, Hứa Nhàn động đến Diệp Tuyền.

Anh không muốn nhịn nữa.



Diệp Tuyền nghe những chuyện cũ này, mắt cụp xuống, im lặng một lúc lâu.

Lòng cô trăm mối ngổn ngang, như bị thứ gì đó siết chặt. Cô không hiểu, tại sao những nỗi đau này lại để một đứa trẻ mười mấy tuổi phải gánh chịu. Mười mấy năm qua, cô không thể tưởng tượng được Tần Trí Thành đã sống như thế nào.

Cô tưởng rằng anh là con nhà giàu quyền quý, lại không biết anh cũng từng từ vũng bùn từ từ bò dậy.

Mỗi lần muốn bò dậy đều sẽ có người dùng roi quất vào anh, nói với anh rằng anh không xứng đáng sống một cách đàng hoàng.

Nhưng tất cả những điều này rõ ràng không liên quan gì đến Tần Trí Thành.

“Em muốn xem, được không?”

Tần Trí Thành cụp mắt, nhìn cô lại gần, từng nút áo một cởi ra, không động đậy.

Vết sẹo đó lại lộ ra, Diệp Tuyền đưa tay khẽ chạm vào, lồi lõm không đều, cảm giác chạm vào không mấy dễ chịu.

“Rất xấu.”

Diệp Tuyền nói thật: “Không xấu.”

Thật sự không xấu.

Sẹo thì có gì xấu chứ? Sẹo cũng là một phần của cơ thể con người.

Để chứng minh với anh, Diệp Tuyền nói: “Thật sự không xấu, trên đùi em cũng có một vết bớt rất lớn, bình thường nhìn có thể không rõ ràng, nhưng thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả nắm tay nữa, trên người ai cũng sẽ có chút dấu hiệu độc nhất vô nhị của riêng mình phải không? Giống như nốt ruồi trên mặt, vết bớt sau tai…”

Tần Trí Thành khẽ nói: “Đang an ủi anh à?”

Diệp Tuyền lắc đầu: “Chỉ là đang nói lời thật lòng của em.”

Tần Trí Thành khẽ ôm lấy cô, ôm cô vào lòng.

“Cảm ơn em, Diệp Tuyền.”

Đầu Diệp Tuyền áp vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim của anh, hơi thở cũng theo đó mà dịu lại.

Cô từ từ ôm lấy eo anh, đầu tóc mềm mại cọ vào.

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mình lại có hành động như vậy.

“Em sẽ bảo vệ anh.” Cô nói: “Có em ở đây, sau này không ai có thể dùng đạo đức trói buộc anh nữa.”

Tần Trí Thành cười một thoáng, nhỏ giọng hỏi: “Em là anh hùng của anh à?”

“Cũng là vợ của anh.”

Diệp Tuyền khẽ cong môi, mắt nhìn anh, mang theo chút trêu chọc bất đắc dĩ: “Ai bảo em nhất thời bị mê hoặc, không hiểu sao lại ký hợp đồng rồi kết hôn với cấp trên của mình, không còn cách nào khác, đã kết hôn rồi, luôn phải chịu trách nhiệm.”

Vợ.

Từ này, như thể có thể làm tan chảy băng tuyết.

Tần Trí Thành trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, trong cuộc đời mình sẽ có một nhân vật như vậy tồn tại.

Giống như lời Hứa Nhàn nói, anh đáng phải đau khổ cả đời, chuộc tội cả đời, bị cô ta hành hạ cả đời. Bởi vì đây mới là số phận của người nhà họ Tần, là báo ứng vì họ đã hại cô ta mất bố.

Anh không xứng đáng có được tình yêu, không xứng đáng có được gia đình, không xứng đáng có được hạnh phúc.

Ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là anh đã dùng thủ đoạn hạ lưu cướp cô về.

Anh từ từ tính kế, anh không từ thủ đoạn.

Anh chưa bao giờ là người quang minh chính đại.

Thậm chí trong những năm đó anh đứng ở góc tối nhìn Diệp Tuyền và một người đàn ông khác hạnh phúc.

Nhưng bây giờ.

Sự ấm áp này đã đến bên cạnh anh.

Nói, cô là vợ của anh.

Tần Trí Thành không cười nữa, thậm chí cũng không nói gì nữa, anh chỉ ôm chặt Diệp Tuyền trong lòng, ôm cô thật sâu.

Vùi đầu vào hõm cổ cô, im lặng hít thở.

Giống như một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

Diệp Tuyền tưởng rằng đêm đầu tiên họ ngủ chung, cô chắc sẽ không quen đến mức mất ngủ.

Nhưng cô lại ngủ rất say…trong vòng tay Tần Trí Thành, suốt cả đêm không tỉnh giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra, gương mặt nghiêng tuấn tú của Tần Trí Thành ở bên cạnh cô.

Trong cơn mơ màng, có chút cảm giác không thật.

Cô từ từ đưa tay chạm vào mặt Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành vẫn còn nhắm mắt, lại nắm lấy bàn tay cô đang áp vào má mình.

Diệp Tuyền ngẩn người, lúc này mới biết anh đã tỉnh: “Tỉnh từ lúc nào vậy?”

“Rất sớm.” Tần Trí Thành nhắm mắt: “Chạy bộ buổi sáng xong, thấy em vẫn ngủ, không nỡ đánh thức nên quay lại ngủ cùng em thêm lúc nữa.”

Diệp Tuyền ngáp một cái: “Mấy giờ rồi.”

“Bảy giờ.”

Nên dậy rồi.

Nhưng Diệp Tuyền hơi không muốn dậy, trong chăn ấm áp lại thoải mái, người bên cạnh tuy đã thay quần áo thường ngày nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn nóng, giống như một cái lò sưởi, căn bản không nỡ động đậy một chút nào.

Thế là cô lí nhí khẽ nói: “Vậy cho em thêm mười phút nữa, em ngủ một lát.”

Một tiếng cười rất khẽ, Tần Trí Thành hình như nói gì đó nhưng Diệp Tuyền không nghe kỹ. Qua một lúc, cảm thấy người lại bị lay động, mí mắt cô căn bản không nhấc lên nổi, năn nỉ: “Cho em thêm năm phút nữa… thật sự rất buồn ngủ.”

Hơi thở bên môi rất nhẹ, rôi anh hôn lên.

Hai tay Tần Trí Thành luồn qua eo thon của cô, ôm cô vào lòng.

Diệp Tuyền khựng lại, đẩy anh: “…Em còn chưa rửa mặt.”

Tần Trí Thành như không nghe thấy, tiếp tục hôn cô. Bị hôn đến mức không còn cách nào khác, Diệp Tuyền đành phải mở mắt ra, vô cùng bất đắc dĩ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi… Em tỉnh rồi.”

“Nếu buồn ngủ thì lát nữa lên xe dựa vào người anh ngủ bù.” Tần Trí Thành lại khẽ hôn lên khóe môi cô: “Em mà không dậy nữa, tên nhóc Bồi Bồi kia sắp vào rồi đấy.”

Mơ hồ nghe xong cả câu này, Diệp Tuyền sững người, đầu óc lập tức tỉnh táo.

“…Bồi Bồi đến rồi à?”

“Ừm, thằng bé và bà Chu đang ở phòng khách đợi em.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back