Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 260: Quả nhiên người phụ nữ này có động cơ không trong sáng (2)



Anh ta đã biết ngay mà, người phụ nữ này quả nhiên có động cơ không trong sáng!

Thẩm Nghiên cũng thẳng thắn nói: "Đến thăm anh ấy một chút. Dù sao cũng đã làm đám cưới rồi, anh Lục bị thương, em không thể không quan tâm được chứ?"

"Ừm, vậy tay em thế này, chăm sóc người khác có tiện không?"

Thẩm Nghiên gật đầu: "Cái này thì không thành vấn đề, em sẽ chăm sóc anh Lục thật tốt."

"Được rồi, em tự có tính toán là được."

Hai anh em cứ thế thảo luận vấn đề này trước mặt người trong cuộc, khiến Lục Tuân không biết phải nói gì.

Anh đành khẽ ho một tiếng để nhắc nhở hai người về sự tồn tại của mình.

"À đúng rồi, Lục đoàn còn ở đây mà. Vừa nãy hai người đang làm gì vậy?" Thẩm Trường Bá tò mò nhìn Lục Tuân.

Nhìn biểu cảm của anh trai, Thẩm Nghiên biết ngay anh ta đang hả hê trong lòng.

Nói đến thì, mấy anh em nhà họ Thẩm đều có ngoại hình không tệ. Thẩm Trường Bá thuộc kiểu người đàn ông cứng rắn, nhưng lại sở hữu một đôi mắt phượng, thường vô tình liếc mắt một cái cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng ngây thơ.

Nhưng nếu cứ ngây thơ mà cho rằng anh ta dễ bắt nạt thì nhầm to.

Anh trai cô tâm địa đen tối lắm đấy.

Hơn nữa còn rất giỏi châm ngòi thổi gió. Ví dụ như bây giờ, vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, ai ngờ anh ta lại lôi ra nói tiếp.

Lục Tuân vốn đang quay đầu nhìn hai anh em, lúc này lại quay gáy về phía bọn họ.

"Cho anh ấy tập lật người, nếu không dễ bị lở loét."

"Ồ, ra vậy!" Thật ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Bá nhìn thấy Lục Tuân như vậy, trông đáng thương như một chú cún con bị em gái mình bắt nạt, lại còn vẻ mặt dám dám tức giận mà không dám nói.

Xem ra lúc nãy trước khi anh đến, ở đây đã xảy ra không ít chuyện.

Anh ta bắt đầu thấy tò mò rồi đây.

Thẩm Nghiên không biết anh trai mình đang tò mò, mà bắt đầu hỏi Lục Tuân chợ ở đâu, cô muốn đi mua gà về hầm canh cho anh.

Thẩm Trường Bá cũng khá quen thuộc với nơi này, lại nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Nghiên, đương nhiên không yên tâm để em gái ra ngoài một mình.

Thế là anh ta đứng dậy nói: "Đi thôi, anh đi cùng em, em muốn mua gì, anh cũng phụ một tay."

"Tuyệt vời!" Thẩm Nghiên đứng dậy, sau đó vụng về giúp Lục Tuân lật người, vừa dặn dò: "Anh nhớ cử động m.ô.n.g nhiều một chút nhé, tôi đi mua thịt gà về hầm canh cho anh, sẽ về nhanh thôi. Có việc gì thì gọi người khác, đừng cố chịu đựng một mình, được rồi, tôi đi đây."

Nói xong, cô vẫy tay chào rồi kéo Thẩm Trường Bá rời đi.

Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Trường Bá còn quay lại nhìn Lục Tuân với nụ cười đầy ẩn ý.

Sắc mặt Lục Tuân hơi khó coi.

Người này chắc chắn lại đang cười thầm anh rồi.

Ai mà ngờ được, cô gái Thẩm Nghiên nhìn thì mềm mại yếu đuối, vậy mà lại bá đạo như vậy chứ.

Cô nàng chẳng cho anh, một người bệnh, cơ hội để nói chuyện, cứ thế tự ý quyết định mọi việc cho anh.

Không cho anh cơ hội phản kháng.

Anh cũng chỉ có thể bị động chấp nhận, tỏ thái độ lạnh nhạt với Thẩm Nghiên, nhưng cô nàng còn lạnh lùng hơn anh.

Lại còn hung dữ, chẳng có chút nhận thức nào rằng anh mới là người bệnh, cần được quan tâm đến cảm xúc.

Lục Tuân chán nản vô cùng, chỉ mong mình nhanh chóng khỏe lại để tiễn người phụ nữ này về quê.

Thẩm Nghiên đương nhiên cũng biết Lục Tuân chắc chắn đang rất bất mãn với mình, nhưng cô không quan tâm. Lần này đến đây chủ yếu là để xem có cơ hội làm ăn gì không.

Trước đó, cô đã viết thư cho Thẩm Trường Bá, anh trai cô đã gửi cho cô rất nhiều sách về chăn nuôi lợn, rất hữu ích cho cô.

Trên đường đi, Thẩm Nghiên cũng kể cho Thẩm Trường Bá nghe về những thành quả của mình trong thời gian qua.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 261: Bát canh gà bị nhắm đến (1)



"Nhà em còn một đàn lợn đang chờ em về chăm sóc, có một con lợn nái sắp sinh rồi, em phải tranh thủ về đỡ đẻ cho nó. Đây là lứa lợn con đầu tiên của đại đội chúng ta, rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhất định phải để em tự tay đỡ đẻ."

Nghe em gái nói, khóe miệng Thẩm Trường Bá càng lúc càng giật giật.

Tại sao mới mấy tháng không gặp mà em gái anh như biến thành người khác vậy? Tuy nhiên, cũng có chút bóng dáng của cô ngày xưa.

Trước kia, cô kiêu căng, ngạo mạn, tham ăn lười làm, bây giờ dường như lại đi đến cực đoan khác, trở nên siêng năng rồi?

Chẳng lẽ kết hôn thật sự có thể thay đổi một con người nhiều đến vậy sao?

Hiện tại, Thẩm Nghiên lúc nào cũng nhắc đến chuyện trại lợn. Trước đây, anh mua cho cô rất nhiều sách về chăn nuôi lợn, không ngờ cô lại thật sự làm ăn phát đạt.

Ban đầu, anh cũng giống như Lục Tuân, cho rằng Thẩm Nghiên sẽ nhân cơ hội này ở lại, theo Lục Tuân về quân khu, nhưng rõ ràng cô không có ý định ở lại.

Tuy nhiên, anh vẫn hỏi thêm một câu: "Em không định ở lại sao? Bên này sắp tới có thể đi thuyền ra đảo rồi, đến lúc đó em có thể theo quân khu."

"Không ạ, em theo quân khu làm gì? Điều kiện ở đây khó khăn như vậy, em vẫn nên về nhà nuôi lợn thôi. Nếu nuôi tốt, em còn định viết một bài báo gửi đến tòa soạn, chia sẻ kinh nghiệm của mình nữa."

Lúc này, Thẩm Trường Bá có thể chắc chắn rằng em gái thật sự không muốn theo quân khu, hơn nữa trong đầu cô bé còn rất nhiều ý tưởng, duy chỉ có việc theo quân khu là không hề nghĩ đến.

Xem ra, Lục Tuân có thể yên tâm rồi.

Nhìn thấy Thẩm Nghiên thay đổi lớn như vậy, nhìn thấy dáng vẻ đôi mắt cô sáng lên khi nói về sự nghiệp của mình, anh thật lòng cảm thấy vui mừng.

Đây mới đúng là dáng vẻ mà một cô gái nên có.

"Rất tốt, đến lúc đó nếu em viết bài, nhớ nói với anh một tiếng, hoặc gửi cho anh một tờ báo nhé."

"Nhất định rồi ạ, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ lồng bài báo của em vào khung rồi treo lên tường." Nghĩ đến mẹ, Thẩm Nghiên cũng đoán được bà sẽ làm gì.

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện, phần lớn thời gian là Thẩm Trường Bá lắng nghe, nghe Thẩm Nghiên kể về những chuyện xảy ra ở nhà sau khi anh rời đi. Tuy rằng rất nhiều chuyện đã được kể trong thư, nhưng cảm giác khi nghe trực tiếp lại khác, bởi vì anh có thể cảm nhận được sự vui vẻ, phấn khích, phiền muộn trong giọng nói của Thẩm Nghiên, có thể theo sự thay đổi trong giọng nói của cô mà tâm trạng cũng lên xuống theo.

Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, mình thường xuyên bị những lời nói của Thẩm Nghiên chọc cười.

Thẩm Nghiên nhân tiện nói luôn về một nhiệm vụ khác của mình trong chuyến đi này: "À đúng rồi, anh, trước đây bác bị thương ở chân, không thể xuống đất kiếm công điểm, em đã nghĩ ra một cách cho bác, để bác ở nhà làm đồ thủ công bằng gỗ. Trước khi em đi, bác đưa cho em một bộ bát đũa, đến lúc đó em phải xem xem ở đây có cửa hàng mậu dịch nào muốn nhập loại hàng này không!"

"Bát gỗ ấy à? Đến lúc đó em đưa anh xem, anh xem bên này có thể giúp gì cho em không!"

Thật ra, Thẩm Trường Bá cũng không quen thuộc lắm với nơi này, người quen biết lại càng ít, nhưng nếu gặp được người quen, biết đâu có thể giúp giới thiệu.

"Vâng, hôm nào em đưa anh xem!"

Hai người cứ thế đi đến cửa hàng mậu dịch, nhưng lúc này đã hết thịt rồi.

Chỉ có thể mua một ít kỷ tử, táo đỏ, sau đó sẽ đi những nơi khác xem sao.

Đến đây, Thẩm Nghiên phát hiện ra thị trường ở đây dường như cởi mở hơn, thỉnh thoảng đi qua một số con hẻm nhỏ, đều có thể nhìn thấy những người bán hàng rong bày bán đồ.

Cô thắc mắc, Thẩm Trường Bá liền giải thích: "Bên này đúng là chính sách đang dần nới lỏng, bây giờ người dân có đồ gì trong nhà cũng sẽ lén lút bán. Nếu em muốn đến những nơi đó mua gà, anh dẫn em đi."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 262: Bát canh gà bị nhắm đến (2)



Những tòa nhà ở đây đều mang kiến trúc cổ điển, hai bên đường phần lớn là nhà hai tầng. Thẩm Trường Bá dẫn cô đi qua một con hẻm, trước mắt hiện ra một con hẻm dài hun hút toàn người là người.

Có người bày biện đồ đạc ngay trước cửa nhà mình, hễ có ai đi qua là lập tức cất đi. Chính vì vậy mà nhà nào trong con hẻm này cũng dựng một cái lều trước cửa, đa số đều dùng vải dầu hoặc vải nhựa chống thấm nước tùy tiện dựng lên.

Màu sắc lều của mỗi nhà mỗi khác, mới bước vào đã thấy cảnh tượng này, quả thực có chút kinh ngạc. Dù sao thì ở quê cô, chính sách vẫn chưa cởi mở như vậy.

Mọi người ở chợ đen cũng không dám ngang nhiên như thế này.

"Đi thôi, đằng kia có bán gà đấy."

Thẩm Trường Bá lên tiếng gọi.

Thẩm Nghiên vẫn còn đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, theo bản năng bước theo Thẩm Trường Bá, len qua đám đông chen chúc, rồi đi đến trước cửa một ngôi nhà. Trước cửa có hai cái lồng gà, bên trong nhốt đầy gà.

Thấy hai anh em đứng trước cửa, bà chủ nhà liền niềm nở chào mời: "Đồng chí muốn mua gà à? Ba đồng một con, không cần phiếu, muốn mua nửa con hay cả con?"

Bà chủ nhà khá thấp, người gầy đen, nhưng gặp ai cũng cười, trông rất nhiệt tình.

"Tôi muốn mua một con, để hầm canh, có thể làm thịt giúp tôi luôn được không?"

"Không thành vấn đề, đảm bảo làm thịt sạch sẽ cho cô."

Giọng nói của bà chủ rất lịch sự, lại còn nhiệt tình. Bà ta đi vào lồng bắt gà, bắt được rồi lại đưa cho Thẩm Nghiên xem, để cô tự chọn. Sau khi chọn xong, bà chủ nhanh nhẹn bắt đầu làm thịt gà, vặt lông. Lúc làm thịt, phải nhúng gà vào nước nóng thì vặt lông mới dễ dàng hơn.

Cả con gà được nhúng vào nước nóng, hơi nóng bốc lên có chút khó ngửi, nhưng bà chủ dường như đã quen rồi. Sau đó, bà ta nhanh tay moi hết nội tạng của con gà ra, động tác thoăn thoắt khiến Thẩm Nghiên hoa cả mắt.

Xong xuôi, bà ta chặt con gà làm đôi, rồi chặt thành từng miếng nhỏ, ngay cả cổ gà cũng nhét vào túi cho Thẩm Nghiên.

Thẩm Trường Bá trả tiền, tiện tay nhận lấy túi gà. Sau đó, hai người lại thấy có bán hạt dẻ trên đường, liền mua thêm một ít. Mua đủ đồ xong, hai người định quay về.

"Mang đến bệnh viện quân khu làm là được, dưới lầu có nhà bếp, anh khá quen với đầu bếp ở đó, mượn cái bếp để hầm canh là được!"

"Vâng ạ." Trời nóng như thế này, nếu không phải vì mua gà, Thẩm Nghiên cũng chẳng muốn ra ngoài. Thời tiết ở đây nóng hơn ở quê cô nhiều.

Về đến bệnh viện, Thẩm Nghiên bắt đầu chỉ huy Thẩm Trường Bá làm việc, còn cô thì đứng bên cạnh chỉ đạo.

Sau khi ninh canh gà xong, hai người mới ra ngoài, nhờ đầu bếp ở nhà ăn trông lửa giúp.

Bác Vạn cũng rất sảng khoái đồng ý. Nhưng càng ninh lâu, mùi thơm của canh gà càng nồng đậm.

Vì Thẩm Nghiên cho thêm nhân sâm, nên còn thoang thoảng mùi nhân sâm nữa.

Thế là nồi canh gà của Thẩm Nghiên bị người ta nhắm đến.

"Nhà ăn biết có nhiều bệnh nhân nên đặc biệt hầm canh gà sao? Sao tôi còn ngửi thấy mùi nhân sâm nữa?"

"Đúng là có thật, bác Vạn, hôm nay nhà ăn hầm canh gà phải không? Lão Dương nhà tôi lần này bị thương nặng lắm, phải bồi bổ cho tốt. Hầm xong chưa? Cho lão Dương nhà tôi một bát."

Nói xong, bà ta định lấy cái bát to của mình vào bếp múc canh.

Bác Vạn sợ hết hồn, vội vàng chạy ra giải thích: "Các đồng chí, đây không phải canh gà nhà ăn hầm đâu, là người nhà mượn bếp của chúng tôi hầm cho bệnh nhân, chính là vợ của Lục đoàn đấy."

Ông ấy tưởng rằng mình giải thích như vậy thì đối phương sẽ từ bỏ ý định.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 263: Đổ oan (1)



Nào ngờ, sau khi ông ấy nói xong câu này, người đối diện bỗng nhiên cười ha hả.

"Ông nói gì cơ? Vợ của Đoàn trưởng Lục hầm á? Sao tôi nghe nói vợ anh ta tham ăn lười làm, được nuôi đến trắng trẻo mũm mĩm, giống như tiểu thư nhà địa chủ thời xưa vậy? Ông nói là cô ta hầm canh gà, tôi sao mà tin được?"

Xung quanh cũng có không ít người nhà bệnh nhân nghe nói ở đây có canh gà, liền về lấy bát đến để xin, kết quả nghe được cuộc đối thoại này, lập tức hùa theo.

"Đúng đấy, tôi còn chưa gặp người đâu, vậy mà ông lại nói là cô ta hầm?"

"Tôi biết rồi, bác Vạn, chẳng lẽ là ông tự ý hầm canh nên mới cố tình nói như vậy chứ?"

Bác Vạn vốn là người thật thà, bị bao nhiêu người nhà bệnh nhân, lại toàn là phụ nữ, vây quanh, nhất thời có cảm giác trăm miệng một lời.

Ông ấy đã giải thích rồi, nhưng những người này lại không tin, thậm chí còn muốn xông vào múc canh.

Thẩm Nghiên ở trên lầu cũng thấy chán, nên định xuống xem canh gà hầm xong chưa.

Tính ra thời gian thì cũng gần được rồi, cô định cho thêm kỷ tử và táo đỏ vào, hầm thêm một lúc nữa là được.

Nhưng không ngờ, vừa đến nhà ăn đã thấy ồn ào, một đám phụ nữ hình như đang vây quanh một người đàn ông la hét, miệng không biết đang nói gì.

Ban đầu, Thẩm Nghiên cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng những người này lại chặn ngay đường đi của cô, muốn vào bếp thì phải đi qua chỗ mấy người phụ nữ này.

Lúc đầu, Thẩm Nghiên vẫn giữ thái độ việc không liên quan đến mình, dù sao tay cũng đang bị thương, cô không tiện chen lấn, sợ bị người ta đụng trúng.

Nhưng khi nhìn thấy người bên trong là bác Vạn, cô liền lên tiếng: "Bác Vạn, có chuyện gì vậy? Canh gà của cháu xong chưa ạ?"

Lời vừa dứt, khung cảnh ồn ào ban nãy bỗng chốc im bặt, như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng vậy.

Tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt quay đầu nhìn Thẩm Nghiên, vừa vặn nhường cho cô một lối đi, Thẩm Nghiên liền thuận thế đi vào.

Tuy nhiên, đến gần mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Bởi vì nồi canh gà cô hầm lúc nãy đã bị người ta mở ra.

Lúc này, vừa đúng lúc có một người phụ nữ đang múc canh gà, nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại, nhưng lại theo bản năng uống một ngụm canh trong bát.

Thẩm Nghiên tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó uống một ngụm canh trước mặt mình, trong bát còn có một cái đùi gà to, thậm chí còn nhìn thấy mấy người phụ nữ bên cạnh, trong bát cũng có canh gà.

Mọi người nhìn thấy cô đến, khó trách vẻ mặt lại trở nên kỳ quặc như vậy.

Thẩm Nghiên nhướng mày nhìn mọi người, vẻ mặt trở nên khó đoán.

"Có ai giải thích cho tôi biết tại sao mọi người lại uống canh gà của tôi không?"

Tuy cô đang cười, nhưng ánh mắt lại quá sắc bén, cứ thế lướt qua một vòng, rồi dừng lại trên người người phụ nữ đứng trước mặt.

Người vừa nãy dẫn đầu là vợ của Điền phó đoàn, tên là Lý Quế Hương, khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, tóc ngắn, da vàng vọt, trên mặt còn có nhiều tàn nhang. Vừa nãy chính bà ta là người dẫn đầu đến múc canh, hơn nữa còn coi những lời bác Vạn nói như gió thoảng bên tai.

Những người khác cũng đều là do bà ta gọi đến.

Thậm chí còn rất đắc ý, nào ngờ nồi canh gà này thật sự không phải do bác Vạn hầm...

Bị ánh mắt nửa cười nửa không của Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm, bà ta chỉ ngượng ngùng trong giây lát, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng điệu rất quen thuộc lên tiếng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 264: Đổ oan (2)



"Ôi chao, chị dâu, cô chính là vợ của Đoàn trưởng Lục phải không?"

Thẩm Nghiên: ???

Thật lòng mà nói, một cô gái chưa đến hai mươi tuổi như cô bị một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi gọi là chị dâu, cô thấy hơi ngại, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại chẳng hề tỏ ra ngại ngùng hay xấu hổ, hơn nữa, vừa nãy uống canh gà của cô, bà ta dường như cũng không có ý định giải thích.

Rõ ràng đây là một người mặt dày, khó đối phó rồi.

Đối phương có thể gọi đúng tên cô, nhưng Thẩm Nghiên lại nhìn bà ta với vẻ mặt xa lạ: "Bà là...?"

"Ôi chao, tôi là vợ của Điền phó đoàn, lão Điền nhà tôi với Đoàn trưởng Lục tuy không cùng một đoàn, nhưng cũng là đồng đội. Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, anh ấy cũng bị thương. Haiz... Bộ đội là vậy đấy, thường xuyên phải làm nhiệm vụ, hễ ra ngoài làm nhiệm vụ là bị thương, chúng tôi là người nhà cũng suốt ngày lo lắng."

Nói nói một hồi, Lý Quế Hương bắt đầu lau nước mắt.

Thẩm Nghiên vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, chờ xem bà ta định diễn trò gì tiếp theo.

Quả nhiên, Lý Quế Hương liền tỏ vẻ ngại ngùng nói: "Tôi đây này, cũng muốn hầm canh gà cho chồng tôi uống, nhưng cửa hàng mậu dịch ở đây lại không có gà, chúng tôi cũng có lòng mà lực bất tòng tâm. Vừa hay đến nhà ăn, ngửi thấy mùi canh gà, cứ tưởng là nhà ăn đặc biệt làm cho các chiến sĩ bị thương, nên chúng tôi mới bưng bát đến đây."

Thẩm Nghiên tức đến bật cười.

Bác Vạn đứng bên cạnh sốt ruột đến sắp khóc, bị Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm, mồ hôi trên trán sắp nhỏ xuống, thấy Thẩm Nghiên đang nhìn mình, vội vàng lên tiếng giải thích: "Mấy đồng chí này, vừa nãy mọi người đến đây, tôi đã giải thích rõ ràng rồi, đây là canh gà vợ của Đoàn trưởng Lục hầm cho anh ấy, nhưng mọi người lại không nghe, cứ khăng khăng đòi mở nắp, còn muốn múc canh."

Nói xong, ông ấy lại nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi đồng chí, là tôi không trông chừng nồi canh gà của cô cẩn thận."

Có thể thấy ông ấy thật sự rất áy náy, hơn nữa vừa nãy bị một đám phụ nữ vây quanh, rõ ràng không có khả năng chống đỡ, nên Thẩm Nghiên cũng không trách bác đầu bếp này.

"Không sao đâu bác Vạn, là cháu làm phiền bác, nồi canh gà này vốn dĩ là cháu mượn bếp của bác để hầm, bác không cần xin lỗi đâu ạ."

Nói xong, Thẩm Nghiên lại nhìn Lý Quế Hương, lúc này, Lý Quế Hương và mấy người phụ nữ bên cạnh liền tỏ vẻ ngại ngùng.

Dù sao cũng là lén lút uống đồ của người khác, lại còn bị chính chủ bắt gặp, sao có thể không ngại ngùng cho được?

Vì vậy, những người khác đều không nói gì, nhưng Lý Quế Hương lại trừng mắt nhìn bác Vạn một cách bất mãn.

"Bác Vạn này, bác cũng thật là, sao không nói sớm, bác xem, thế này chẳng phải là hiểu lầm rồi sao?"

Rõ ràng bác Vạn đã nói chuyện này rồi, bà ta lại giả vờ như không nghe thấy, bây giờ phạm lỗi, lại còn quay sang trách người ta.

Thẩm Nghiên tức đến bật cười trước sự trơ trẽn của bà ta.

Bác Vạn tức đến đỏ mặt: "Vừa nãy tôi đã ngăn cản mọi người rồi, cũng đã nói canh gà không phải do nhà ăn làm, mà là do vợ của Đoàn trưởng Lục làm, mọi người có nghe đâu? Thật là một lũ đàn bà chanh chua!"

Đến một người đầu bếp thật thà chất phác cũng bị chọc giận đến mức này, có thể thấy đám người này vô lý đến mức nào.

"Ôi chao, chị dâu, đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả. Hay là, tôi đổ canh gà lại cho chị nhé? Haiz, chỉ tội nghiệp cho lão Điền nhà tôi, vì bộ đội, vì đất nước, bị thương nặng như vậy, đến một ngụm canh gà cũng không được uống."

Nói xong, bà ta còn lau nước mắt, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn Thẩm Nghiên.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 265: Dùng phép thuật đánh bại phép thuật (1)



Nếu theo lẽ thường, lúc này Thẩm Nghiên sẽ vì sĩ diện mà hào phóng chia hết nồi canh gà cho họ.

Xung quanh có người cũng nhận ra điều này, liền phụ họa theo: "Đúng đấy, chị dâu, tôi thấy chị còn cả một nồi to tướng thế này, có thể chia cho chồng tôi một ít không? Chân anh ấy cũng trúng đạn, bác sĩ nói phải bồi bổ nhiều, tôi thấy canh gà nhân sâm này rất tốt."

"Haiz, trước đây Đoàn trưởng Lục vẫn luôn giúp đỡ chúng tôi, tôi tin rằng chị dâu nhà Đoàn trưởng Lục chắc chắn cũng sẽ rất có giác ngộ."

Mọi người đều cho rằng Thẩm Nghiên chỉ là một cô bé, nhìn khuôn mặt tròn tròn, hồng hào, lại còn có vẻ rất hiền lành và hay giữ sĩ diện.

Hơn nữa tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện không thể làm ngơ, bọn họ nói vài câu như vậy, vừa nịnh nọt vừa dùng đạo đức để trói buộc, chắc chắn Thẩm Nghiên sẽ ngoan ngoãn nhường canh gà ra.

Nhưng không ngờ, mọi người nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Nghiên vẫn nhìn bọn họ với vẻ mặt nửa cười nửa không, như thể đang nhìn một đám trẻ con làm ầm ĩ vậy.

Ánh mắt bao dung, dáng vẻ rất dễ nói chuyện.

Rồi mọi người nghe thấy Thẩm Nghiên chậm rãi lên tiếng: "Các chị muốn uống canh gà ạ? Sao không nói sớm, đều là đồng đội của Lục Tuân nhà chúng tôi, sao có thể thiếu phần của mọi người được."

Lý Quế Hương và mấy người kia mừng rỡ, họ cảm thấy mình đã đoán đúng.

Cô bé quả nhiên sĩ diện mỏng, chỉ cần khen vài câu, lại thêm chút kh*ng b* tinh thần là lập tức ngoan ngoãn dâng canh gà lên ngay.

Hình như chỉ có bác Vạn là tức giận.

Ông ấy nhìn đám phụ nữ này ức h.i.ế.p Thẩm Nghiên, một cô gái mới cưới, vừa sốt ruột, lại vừa thấy Thẩm Nghiên ngốc nghếch bị người ta lừa.

Nhưng ông ấy cũng không làm gì được, đang định có nên đi tìm Thẩm phó đoàn trưởng nhờ giúp đỡ hay không, thì nghe thấy Thẩm Nghiên lại tiếp tục nói.

"Nhưng các chị cũng biết đấy, chúng tôi mới cưới, trong nhà cũng không có nhiều tiền, con gà này cũng là tôi phải tìm mua mãi mới được, một con gà đã ba đồng rồi. Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là thứ đắt nhất, thứ đắt nhất là mấy củ nhân sâm núi này, đây là tôi tự tay đào trên núi sau nhà, vượt ngàn dặm xa xôi mang đến đây. Một củ nhân sâm núi này có giá mấy trăm đồng đấy, chỉ hai củ này thôi cũng phải hơn một trăm đồng rồi. Các chị định mấy người chia nhau bát canh gà này? Để tôi tính cho, mỗi người một bát canh gà, phải đưa tôi bao nhiêu tiền đây?"

Nói xong, Thẩm Nghiên hình như vẫn chưa thấy đủ, lại nói tiếp: "Nhưng nể tình mọi người đều là người nhà của quân nhân, tôi sẽ không tính công hầm canh gà cho mọi người, chút giác ngộ này tôi vẫn có, các chị thấy thế nào?"

Vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, Thẩm Nghiên dùng hành động thực tế nói cho họ biết, cô không phải là quả hồng mềm mà họ có thể tùy ý nhào nặn.

Mấy người nhà bệnh nhân có mặt bắt đầu chột dạ.

Cô gái này tuy nhìn trẻ tuổi, nhưng lại không dễ bị lừa gạt chút nào.

Hơn nữa, lời nói ra đều ám chỉ thứ này rất đắt, ra vẻ muốn đòi tiền bọn họ, đã có người định đổ canh trong bát mình lại vào nồi.

Nhưng bị Thẩm Nghiên ngăn lại.

"Ơ kìa, tôi vừa thấy chị này uống rồi mà, mọi người định đổ thứ mình đã uống vào nồi của tôi sao? Mọi người không chê tôi còn chê đấy. À đúng rồi, chị này, bát của chị nhiều nhất, bát này ít nhất cũng phải năm đồng, chị vừa đến đã tự gắp cho mình một cái đùi gà to, thật là không khách sáo chút nào!"

Nói xong, Thẩm Nghiên nhìn Lý Quế Hương, khiến bà ta chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống.

Phía sau có một người nhà bệnh nhân lên tiếng, trông bà ta có vẻ thật thà, lúc này biết được đầu đuôi câu chuyện, cũng thật lòng đứng ra xin lỗi Thẩm Nghiên.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 266: Dùng phép thuật đánh bại phép thuật (2)



"Cái đó... chị dâu, thật sự xin lỗi, lúc đầu chúng tôi tưởng là nhà ăn làm, nên mới bưng bát đến múc. Bây giờ cũng múc được nửa bát rồi, đổ lại cho chị cũng không tiện, hay là tôi trả chị một ít tiền được không? Nửa bát canh này tôi sẽ mang cho chồng tôi uống."

Thẩm Nghiên nhìn người phụ nữ này, chắc cũng tầm hai ba mươi tuổi, trên mặt rõ ràng đã có dấu vết của thời gian, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khi xin lỗi thì rất chân thành.

Hơn nữa, bà ta cũng không khai ra Lý Quế Hương, chỉ nói là ban đầu mình không biết sự thật nên mới vô tình múc canh.

Sau đó, bà ta còn muốn mang bát canh gà này cho chồng mình ăn. Thêm vào đó, mấy người kia, trừ Lý Quế Hương có một cái đùi gà trong bát, còn lại đều chỉ có canh. Ban đầu, cô chỉ muốn dạy cho họ một bài học, cũng không định bắt họ phải trả tiền, nên cũng chấp nhận lời xin lỗi này.

"Chị dâu, đã nói vậy rồi thì không cần tiền đâu ạ. Nhưng lần sau vẫn nên hỏi rõ ràng rồi hãy lấy, nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, cũng không tốt cho thanh danh của chồng mình, chị thấy đúng không?"

Vương Đan Cúc, người vừa lên tiếng xin lỗi, cười ngại ngùng, biết Thẩm Nghiên nói không sai. Sau đó, bà ta thấy Thẩm Nghiên mở nắp nồi, cho kỷ tử và táo đỏ vào, rồi còn múc thêm một muỗng canh vào bát của bà.

"Chị dâu, uống nóng đi ạ." Thẩm Nghiên nhắc nhở, Vương Đan Cúc càng thêm kinh ngạc.

Bà ta liền nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt cảm động, rồi mỉm cười gật đầu rời đi.

Những người xung quanh đều cho rằng Thẩm Nghiên thật sự dễ nói chuyện, liền đến xin lỗi cô. Sau khi xin lỗi xong, thấy Thẩm Nghiên không đòi tiền nữa, bọn họ lại nhìn cô chằm chằm, muốn đợi Thẩm Nghiên cũng múc cho họ một ít canh, nhưng rất tiếc, lần này Thẩm Nghiên không làm gì cả.

Còn Lý Quế Hương thì xấu hổ muốn độn thổ.

Những người vừa nãy còn đứng cùng chiến tuyến với bà ta, giờ đều đã xin lỗi, khiến bà ta càng thêm lạc lõng.

Cảm giác như bị tất cả mọi người phản bội, lúc này thấy Thẩm Nghiên không để ý đến mình, Lý Quế Hương càng thêm đắc ý.

"Các người xem, dù có xin lỗi thì người ta cũng chẳng múc canh gà cho các người đâu."

"Chị dâu, bát của chị tính năm đồng là được rồi ạ!" Thẩm Nghiên nhìn Lý Quế Hương, mỉm cười nói.

Bà ta lập tức nhảy dựng lên, chắc cũng không ngờ Thẩm Nghiên lại làm thật!

"Năm đồng? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"

Thẩm Nghiên không nói gì, cứ giữ nguyên thái độ không đưa tiền thì không được đi.

"Tôi thấy cô học được cách làm ăn của bọn tư bản rồi đấy nhỉ? Lúc nào cũng năm đồng, canh gà của cô làm bằng vàng chắc? Hơn nữa, tôi chỉ uống thử một ngụm thôi, vị cũng bình thường, cô còn đòi năm đồng?"

"Hừ, tôi không nói nhảm với bà, lý lịch của tôi trong sạch thế nào, lúc thẩm tra chính trị cấp trên cũng đã điều tra rồi, không cần bà ở đây nghi ngờ. Nhân sâm núi của tôi đúng là rất đắt, giá thị trường đều từ vài trăm đồng trở lên.

Đương nhiên, bà không đưa tiền thì tôi cũng không làm gì được, nhưng tôi sẽ nói chuyện này với lãnh đạo cấp trên, người nhà trong khu tập thể này đều như vậy sao? Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm mất mặt các đồng chí quân nhân chúng ta sao?"

"Cô!! Chỉ uống mấy ngụm canh gà thôi mà? Cô làm quá lên đấy à? Tôi khổ quá mà, sao lão Điền nhà tôi lại có đồng đội xấu xa như vậy chứ?"

Thấy nói không lại Thẩm Nghiên, Lý Quế Hương bắt đầu ăn vạ.

Nhưng Thẩm Nghiên sẽ cho bà ta cơ hội sao?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 267: Thẩm Nghiên mách lẻo (1)



"Chị dâu, chị cứ khóc to lên đi, tôi sẽ gọi người đi mời lãnh đạo đến, để lãnh đạo cũng nghe xem chị bôi nhọ thanh danh của đồng chí quân nhân như thế nào!"

Đối phó với loại người này, Thẩm Nghiên không hề sợ hãi.

Vừa rồi, cô đã phân tích tình hình một chút. Lý Quế Hương này nhìn cũng đã ngoài ba mươi tuổi, chồng là phó đoàn, tuổi chắc cũng không nhỏ, tuổi này mà không tiếp tục leo lên thì rất có thể sẽ phải chuyển ngành.

Đến lúc đó, một khi chuyển ngành, đồng nghĩa với việc phải rời khỏi nơi này, đãi ngộ chắc chắn sẽ không bằng ở trong quân đội.

Cô đoán Lý Quế Hương chắc chắn cũng rất để tâm đến chuyện này.

Quả nhiên, nghe Thẩm Nghiên nói sẽ đi tìm lãnh đạo, lại còn bị chụp mũ bôi nhọ hình tượng quân nhân, bà ta lập tức không khóc lóc om sòm nữa.

Bà ta móc trong túi quần ra mấy tờ tiền nhàu nát, ném cho Thẩm Nghiên, rồi trừng mắt nhìn cô một cách hung dữ.

"Phì! Đồ lòng dạ độc ác! Mấy bát canh này khó uống c.h.ế.t đi được, uống c.h.ế.t cô luôn đi thì tốt!" Nói xong, bà ta tức giận bỏ đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, đã nghe thấy Thẩm Nghiên chậm rãi nói vọng lại từ phía sau: "Ôi chao, vậy thì bát canh gà kia nhất định đừng uống nhé, không thì tự đầu độc c.h.ế.t mình đấy!"

Lý Quế Hương suýt nữa thì vấp ngã vì câu nói này, cuối cùng chỉ biết lắc m.ô.n.g bỏ đi trong tức tối.

Thẩm Nghiên cong môi cười.

Đồ của cô mà dễ lấy như vậy sao?

Cô nhìn những người khác, không nói sẽ cho đồ, nhưng cũng ra hiệu cho mọi người có thể rời đi.

Mấy người này thật là mặt dày!

Cứ tưởng xin lỗi một câu là cô thật sự bỏ qua hết sao?

Sau khi mọi người đã đi hết, Thẩm Nghiên nhìn bác Vạn, nói với vẻ áy náy: "Thật sự xin lỗi bác Vạn, đã làm phiền bác rồi. Đây là tiền cháu mượn bếp của bác, bác cầm lấy ạ."

Bác Vạn là người thật thà.

Nghe thấy Thẩm Nghiên còn đưa tiền cho mình, ông ấy liên tục xua tay nói: "Phải là tôi xin lỗi cháu mới đúng, tôi thật không ngờ mấy người kia lại ngang ngược như vậy, tôi không bảo vệ được canh gà của cháu, là tôi phải xin lỗi mới đúng."

"Bác đã nói rồi, là do mấy người kia không nói lý lẽ, một chuyện là một chuyện, chúng ta không cần phải gánh chịu hậu quả do lỗi lầm của người khác gây ra. Cháu mượn bếp của bác, tiền công chắc chắn phải trả, nếu không, nhỡ có người báo cáo lên trên, lại tưởng chúng ta lợi dụng của công."

Nghe thấy có người báo cáo, bác Vạn cũng không dám chần chừ nữa.

Ông ấy nhận lấy một đồng, nhưng miệng vẫn nói không cần nhiều tiền như vậy.

"Bác Vạn, bác cứ cầm lấy đi ạ, Lục Tuân nhà cháu còn phải nằm viện ở đây một thời gian nữa, chắc chắn sẽ còn mượn bếp của bác nhiều lần."

"Được rồi, vậy tôi nhận vậy. Sau này nếu cháu muốn mượn bếp, cứ việc đến nhé."

"Vâng ạ, vậy cháu không khách sáo nữa."

Thẩm Nghiên nói xong, liếc nhìn nồi canh, canh gà cũng hầm xong rồi, cô cho thêm chút muối vào, khuấy đều rồi lấy phích đựng canh ra, đổ đầy một phích, sau đó lên lầu.

Lúc này trong phòng bệnh, Thẩm Trường Bá đang ngồi nói chuyện với Lục Tuân, vừa đúng lúc nói đến chuyện Thẩm Nghiên không có ý định theo quân khu.

Nếu là trước đây, Lục Tuân chắc chắn sẽ rất vui, nhưng lúc này không hiểu sao lại thấy buồn bực, không vui nổi.

Anh còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã được mở ra từ bên ngoài.

Thẩm Nghiên xách một phích canh gà đi vào.

Thẩm Trường Bá thấy em gái đi lâu như vậy, liền hỏi: "Sao đi lâu thế?"

"Không có gì, chỉ là gặp phải mấy người nhà bệnh nhân gây chuyện thôi."

Vẻ mặt Thẩm Nghiên hơi buồn bực, cô đặt phích canh lên bàn, tiện tay ném năm đồng Lý Quế Hương đưa lên bàn.

Rồi bắt đầu mách lẻo.

"Đồng chí Lục Tuân, vừa nãy có người nhà bệnh nhân không xin phép tôi đã tự ý uống canh gà, còn rủ thêm nhiều người khác đến chia nhau nữa. Tôi rất tức giận, nên đã bắt họ phải trả tiền, đây! Năm đồng đây, còn thiếu một cái đùi gà và mấy bát canh nữa, anh phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!"

Nói xong, vành mắt cô đã đỏ hoe.

Hai người đàn ông trong phòng đều hoảng sợ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 268: Thẩm Nghiên mách lẻo (2)



Trước giờ Thẩm Nghiên vẫn luôn là một cô gái kiêu ngạo, ngang ngược.

Lúc này, đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, vẻ mặt tủi thân đáng thương, lập tức khơi dậy bản năng che chở của những người đàn ông.

Ngay cả Lục Tuân cũng hoảng hốt trong giây lát.

"Em đừng khóc nữa, chuyện này tôi biết rồi, nếu có ai đến đây, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."

Anh cũng không biết lúc này giọng mình đã trở nên dịu dàng hơn mấy phần.

Thẩm Nghiên không để ý đến điều này, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào câu nói của anh.

Cô lập tức đưa tay lau nước mắt vốn không tồn tại ở khóe mắt, rồi cười nói: "Tôi biết anh là tốt nhất mà, vậy sau này anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi đấy! Danh tiếng của tôi trong khu tập thể vốn đã không tốt rồi!"

Thẩm Nghiên giả vờ đáng thương thật sự rất đạt, ngay cả Thẩm Trường Bá cũng tức giận, còn hỏi Thẩm Nghiên người dẫn đầu là ai.

Thẩm Nghiên lập tức nói ra tên của Lý Quế Hương.

Hì hì!

Cô cũng là người có chỗ dựa đấy nhé.

Trên đường về, cô đã nghĩ, mình lấy của Lý Quế Hương năm đồng, chắc chắn bà ta sẽ về nhà mách lẻo trước, vậy thì cô cũng về mách lẻo.

Chồng cô là đoàn trưởng đấy nhé, Thẩm Nghiên không sợ chút nào.

Vì vậy mới có màn này...

Rõ ràng là kế hoạch của cô đã thành công.

Lúc này, Thẩm Trường Bá chỉ muốn lập tức đứng dậy đi đòi lại công bằng cho em gái.

Và anh cũng làm như vậy.

Anh ta cầm năm đồng đó đi thẳng đến phòng bệnh của Điền phó đoàn, chồng của Lý Quế Hương.

Sau khi mách lẻo xong, Thẩm Nghiên không hề ngại ngùng, tự mình đứng dậy múc canh cho Lục Tuân.

"Vẫn còn hơi nóng, anh để đó đã."

Bát canh gà tỏa ra mùi hương hấp dẫn, nước canh trong veo, bề mặt có màu vàng óng, trông vô cùng ngon mắt.

Chỉ cần ngửi mùi thôi, Lục Tuân cũng biết canh này chắc chắn rất ngon.

Lúc này, ánh mắt anh nhìn Thẩm Nghiên đã trở nên khác lạ.

Nếu như trước đây anh không ôm hy vọng gì về người vợ kết hôn bất ngờ này, thì giờ đây, anh cảm thấy có thể hy vọng rồi.

Cô luôn mang đến cho anh những bất ngờ khác nhau...

Tính cách của một người thật sự có thể thay đổi lớn như vậy trong thời gian ngắn như vậy sao?

Lục Tuân không biết, nhưng anh càng ngày càng chú ý đến Thẩm Nghiên.

Vừa nghĩ đến đó, anh định đưa tay ra nhận bát canh thì bị Thẩm Nghiên vỗ một cái vào tay.

"Nóng! Ăn sau!" Giọng điệu hung dữ, Lục Tuân thầm thở dài trong lòng.

Chắc chắn là anh đã cưới một bà chằn về nhà rồi.

Nhưng bà chằn này vừa mới khóc xong, vành mắt vẫn còn hơi đỏ, trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Còn Thẩm Trường Bá bên này, thật sự đã đi đòi lại công bằng cho em gái.

Vết thương của Điền phó đoàn thật ra cũng không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, anh ta ở chung phòng bệnh với mấy chiến sĩ khác.

Lý Quế Hương vừa về đến phòng bệnh đã bắt đầu mách lẻo với chồng, nói vợ của Đoàn trưởng Lục rất tham lam, một bát canh gà đòi năm đồng gì đó.

Rồi còn đưa bát canh gà của mình cho mọi người xem.

Để chứng minh Thẩm Nghiên xấu xa thế nào, lại còn đầu cơ trục lợi.

Những người xung quanh đều từng tiếp xúc với Lục Tuân, vừa nghe thấy vậy, theo bản năng đều cảm thấy không thể nào?

Lục Tuân là một đoàn trưởng tốt như vậy, vợ của anh ta chắc chắn cũng không phải loại người đó.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 269: Bảo vệ người nhà (1)



Nhưng Lý Quế Hương lại kể rất sinh động như thật, hoàn toàn không nhắc đến việc mình lén uống canh gà của người khác, mà lại phóng đại sự xấu xa của Thẩm Nghiên lên vô hạn. Nhất thời, mọi người bắt đầu có chút tin vào những lời đồn đại bên ngoài.

Xem ra, Đoàn trưởng Lục này thật sự đã cưới một cô vợ nhà quê, lại còn là một người đàn bà chanh chua, còn chưa đến bệnh viện mà danh tiếng đã tệ hại như vậy rồi?

Thẩm Trường Bá nghe thấy từ bên ngoài, lông mày nhíu chặt.

May mà anh đã đến đây, nếu không thì em gái anh không biết sẽ bị ức h.i.ế.p đến mức nào.

Thế là anh gõ cửa đi vào.

Vừa đúng lúc người mở cửa là vợ của một quân nhân nằm giường cạnh cửa, Thẩm Trường Bá mặt mày sa sầm, chỉ khẽ gật đầu với bà ta một cái rồi đi thẳng vào phòng bệnh.

Lý Quế Hương vừa nãy còn hùng hồn nói xấu Thẩm Nghiên, bỗng chốc như bị bóp cổ, tất cả những lời định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Mọi người có mặt đều có chút ngại ngùng.

Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác cũng là hành vi không quang minh chính đại cho lắm.

Mấu chốt là hình như còn bị người nhà của người trong cuộc nghe thấy, thế này càng thêm ngại ngùng.

Chồng của Lý Quế Hương tên là Điền Chinh, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền, nhìn có vẻ thật thà chất phác.

Chức vụ của anh ta giống với Thẩm Trường Bá, nhưng Thẩm Trường Bá trẻ hơn anh ta vài tuổi.

Anh ta chỉ ngại ngùng trong giây lát, rồi hỏi mục đích đến đây của Thẩm Trường Bá: "Sao hôm nay Thẩm phó đoàn lại rảnh rỗi đến đây vậy? Nghe nói em gái cậu đến chăm sóc Đoàn trưởng Lục à?"

Thẩm Trường Bá gật đầu đáp: "Đúng vậy, em gái tôi hôm nay mới đến."

Điền Chinh là người rất yêu thương vợ, vừa nãy thấy Thẩm Trường Bá mặt mày sa sầm đi tới.

Anh ta cũng không để tâm, dù sao trước giờ Thẩm Trường Bá vẫn luôn như vậy.

Lúc này, anh ta lại muốn đứng ra đòi lại công bằng cho vợ mình.

Mượn cớ mình lớn tuổi hơn Thẩm Trường Bá vài tuổi, anh ta lên tiếng dạy dỗ: "Nghe nói cô em gái này của cậu ở nhà là một đứa cứng đầu cứng cổ à? Đến bệnh viện quân khu rồi, dù sao cũng là đến chăm sóc bệnh nhân, cậu phải nói chuyện với em gái mình cho rõ ràng, đều là đồng đội, không phải tiền nào cũng có thể kiếm bừa bãi được."

Nghe thấy anh ta trực tiếp nói bóng gió em gái mình, Thẩm Trường Bá tức đến bật cười.

Còn Lý Quế Hương thì trong lòng không khỏi "lộp bộp" một tiếng.

Lại nhìn Thẩm Trường Bá bên cạnh, mặt anh ta hình như càng đen hơn.

Không biết Thẩm Trường Bá có biết chuyện gì đã xảy ra không?

Nhưng sau khi Thẩm Trường Bá "bốp" một tiếng, ném một xấp tiền lên bàn, chút may mắn cuối cùng trong lòng bà ta cũng tan biến.

Rõ ràng là lần này Thẩm Trường Bá đến đây là để đòi lại công bằng cho em gái.

Vì vậy, không đợi Điền Chinh lên tiếng, Lý Quế Hương đã lên tiếng trước: "Cái đó... cái đó, Thẩm phó đoàn à, có lẽ cậu hiểu lầm rồi, số tiền này là tôi chủ động đưa, chúng tôi cũng đã múc một bát canh rồi mà, phải không? Cậu cứ cầm lại số tiền này đi, coi như là tôi xin lỗi."

Mọi người đều khó hiểu, rồi nghe thấy Thẩm Trường Bá nói với vẻ mặt nửa cười nửa không: "Vừa nãy trước khi tôi vào cửa, sao lại nghe thấy chị dâu nói em gái tôi há miệng sư tử đòi tiền? Số tiền này thật sự là do em gái tôi đòi sao? Chẳng phải là chị bồi thường cho em gái tôi sao?"

Lúc này, Điền Chinh và mấy người kia cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Bọn họ liền nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Thẩm Trường Bá nhìn mọi người trong phòng bệnh một lượt, rồi lạnh lùng nói: "Điền phó đoàn, thật ra chuyện này tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng tôi không thể chấp nhận việc em gái mình bị người ta nói xấu sau lưng như vậy.

Mọi người không phải muốn biết năm đồng này rốt cuộc là chuyện gì sao? Vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho mọi người biết, số tiền này là do chị dâu nhà Điền phó đoàn tự ý múc canh gà em gái tôi hầm cho Lục Tuân. Trong khi bác Vạn ở nhà ăn đã nói rõ ràng nồi canh gà này đã có chủ, chị dâu vẫn đi múc một bát đầy, còn có cả một cái đùi gà. Mà nồi canh gà này là do em gái tôi lên núi đào được mấy củ nhân sâm mấy chục năm tuổi hầm đấy.

Năm đồng này cũng là do chị dâu bồi thường, sao đến miệng anh lại biến thành em gái tôi tống tiền anh rồi?"

Anh ta nhìn chằm chằm Lý Quế Hương với vẻ mặt nửa cười nửa không, khiến bà ta chỉ muốn độn thổ.

Ngay cả Điền Chinh cũng cảm thấy mất mặt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back