Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 250: Lời nhắc nhở đầy thiện ý (2)



Càng không phải né tránh rồi lại đổi giường nằm với họ, giờ còn tốt bụng nhắc nhở họ.

Bao nhiêu năm nay, hai vợ chồng già không biết đã bao lâu rồi không cảm nhận được thiện ý của người khác.

Lúc này, họ đều nghe theo lời đề nghị của Thẩm Nghiên.

Họ thật sự đi tìm nhân viên phục vụ, nhờ cô ấy lấy khẩu trang.

Nhưng nhân viên phục vụ phụ trách toa tàu này hình như biết thân phận của ông cụ, nên lúc tiếp xúc với hai ông bà, thái độ của cô ta rất thiếu kiên nhẫn.

Biết họ muốn lấy khẩu trang, cô ta cau mày.

"Ông bà lấy khẩu trang làm gì?"

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn có chút khinh thường.

Hai ông bà thấy thái độ của cô ta, liền lúng túng.

Chưa đợi họ trả lời, Thẩm Nghiên đã giúp họ trả lời.

"Là thế này, đồng chí, ông cụ này cứ ho mãi, tôi nghĩ để ông ấy đeo khẩu trang, như vậy cũng tránh lây lan vi khuẩn."

Nhân viên phục vụ liếc nhìn Thẩm Nghiên, trong mắt cũng có chút chán ghét, nhưng nghe cô nói vậy, cô ta chỉ liếc xéo một cái, rồi quay người đi lấy khẩu trang.

Đợi cô ta đi khỏi, hai ông bà mới cười với Thẩm Nghiên.

Lúc nãy, Thẩm Nghiên không nói ra suy đoán của mình, nếu cô nói ra, chắc cô nhân viên phục vụ này sẽ đuổi họ xuống tàu ngay lập tức.

May mà, tuy cô ta không kiên nhẫn, nhưng vẫn lấy khẩu trang đến, chỉ là ném cho họ.

Vợ chồng ông cụ họ Kỷ trước đây cũng thường xuyên bị người khác hắt hủi, nên lúc này bị đối xử như vậy, họ cũng không để tâm.

Bà cụ nhặt chiếc khẩu trang rơi dưới đất lên, phủi phủi, thấy sạch sẽ rồi mới đưa cho ông cụ.

Ông cụ lập tức đeo vào, sau khi đeo xong, ông mới ho dữ dội, lúc nãy, ông không dám ho, vì sợ thật sự là bị lao phổi, lây cho cô bé cùng toa.

Thẩm Nghiên rõ ràng không hề ngại, tối hôm đó, trước khi trời tối, cô ăn hết số trứng luộc và mấy chiếc bánh nướng mang theo, ăn xong, cô uống mấy ngụm nước, rồi đi vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, lúc quay lại thì trời cũng sắp tối, cả đêm nay, chắc là cô không phải đi vệ sinh nữa.

Đi vệ sinh một lần đúng là rất phiền phức.

Không chỉ phải bước qua nhiều người, mà còn phải xếp hàng dài.

Mùi ở đó cũng rất khó chịu.

Thẩm Nghiên quay về, cô cũng không ngủ được ngay, hơn nữa, trong toa tàu lúc này chỉ có cô với hai vợ chồng ông bà cụ, nên họ bắt đầu trò chuyện.

Lúc này, Thẩm Nghiên mới biết, hai người họ đúng là giáo sư bị điều động xuống nông thôn, lại còn là bị chính học trò của mình tố cáo, xuống nông thôn rồi, sức khỏe cũng bị tàn phá.

Họ kể chuyện này cho Thẩm Nghiên, là vì ban ngày thấy cô đang đọc sách giáo khoa cấp ba, chính vì vậy nên họ mới mở lời.

Thẩm Nghiên đã đoán trước được chuyện này.

Hai người họ là những người được minh oan sớm, sau này còn có rất nhiều người sẽ được minh oan, quay về vị trí ban đầu.

"Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, chuyện trước kia, qua rồi." Lúc này, Thẩm Nghiên đang ngồi trên giường của bà cụ, đưa tay vỗ nhẹ tay bà.

Bà cụ lau nước mắt.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 251: Chị dâu nặng gần hai trăm cân (1)



Bao nhiêu năm nay, không ai biết họ đã sống như thế nào, nhưng chỉ có bản thân họ mới biết, cuộc sống đúng là rất khổ cực. Họ là những người có học thức, từng trải qua chiến tranh, cũng từng hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, nhưng không ngờ, về già rồi, lại phải chịu đựng những chuyện như vậy, nhất là những chuyện phi nhân tính mà đám học trò, đám hồng vệ binh kia làm với họ.

Thậm chí, bây giờ họ cũng không muốn nhớ lại, chuyện trước kia với họ mà nói, chính là ác mộng.

"Thôi, đừng nghĩ nữa, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau."

Hai người họ chỉ cười gượng gạo, không nói là tin hay không.

Nhưng rõ ràng, họ rất hoang mang về tương lai.

"Bây giờ, chúng tôi cũng không biết, sau khi được minh oan, quay về thành phố thì sẽ thế nào, chúng tôi không biết gì cả."

Thẩm Nghiên biết, sau mười năm vận động, giờ đã bắt đầu có người được minh oan, chứng tỏ chính sách của cấp trên cũng đã nới lỏng.

Sau này sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng sẽ cải cách mở cửa, từng chính sách được ban hành, cuộc sống của mọi người sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Bây giờ vẫn là bóng tối trước bình minh, rồi sẽ qua thôi.

"Hiện giờ, hai bác đã được minh oan, chứng tỏ đất nước vẫn cần những người tài giỏi, có kiến thức như hai bác, sau này còn cần hai bác bồi dưỡng nhân tài cho đất nước, nên cứ yên tâm chờ đợi là được ạ." Thẩm Nghiên nói rất nhỏ, dù sao cũng không biết có ai đang nghe lén hay không.

Bên tai chỉ có tiếng tàu hỏa "leng keng", trong toa tàu rất yên tĩnh.

Nhưng lúc này, ông cụ họ Kỷ lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Bản thân ông cũng có linh cảm này, nhưng nghe cô bé Thẩm Nghiên này nói vậy, trong lòng ông lại càng thêm tin tưởng.

Có lẽ, suy nghĩ trước đây của ông là đúng, đất nước sẽ bắt đầu coi trọng họ.

Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

"Ừ ừ ừ, rồi sẽ tốt đẹp."

Lúc này, trời cũng đã tối, đèn trong toa cũng sắp tắt, Thẩm Nghiên đành leo lên giường nằm.

Giờ cũng không có việc gì làm, chỉ có thể nằm ngủ.

Những ngày trên tàu cũng không quá nhàm chán, vừa lúc có hai ông bà cụ trò chuyện cùng, sau đó, họ còn trao đổi phương thức liên lạc.

Dù sao họ cũng xuống tàu ở thành phố Dương Thành, cả đoạn đường cũng không gặp phải chuyện gì kỳ lạ, cũng không gặp phải bọn buôn người mà trên tàu thường hay xảy ra, khiến cả hành trình trở nên yên bình.

Nhưng khi sắp đến nơi, Thẩm Nghiên lại thấy bất an.

Lục Tuân với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ, vậy mà giờ cô phải đi chăm sóc anh ta?

Trong lòng cô thấy rất kỳ cục, chắc anh ta cũng không muốn cô chăm sóc đâu.

Thẩm Nghiên còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó mình sẽ đối mặt với Lục Tuân với thái độ như thế nào thì tàu đã đến nơi.

Đến ga, họ không vội xuống tàu, thứ nhất là vì người đông, chen chúc, sức khỏe của hai ông bà cụ không tốt.

Chen lấn cũng không chen lấn lại người khác.

Nên họ cứ ngồi yên trên giường, đợi đến khi nào người xuống gần hết, họ mới xách hành lý xuống tàu.

Mấy ngày nay, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thử thách ba ngày không tắm rửa, lại còn là mùa hè.

Bây giờ, điều cô muốn làm nhất là tìm một chỗ để tắm rửa cho thoải mái.

Ra khỏi ga tàu, Thẩm Nghiên thấy một người cầm tấm biển có ghi tên cô, cô liền chào tạm biệt hai ông bà cụ.

"Vâng ạ, cháu cũng thấy người đến đón cháu rồi. Khi nào có dịp, mời hai bác đến nhà cháu chơi."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 252: Chị dâu nặng gần hai trăm cân (2)



Bà cụ cười nói: "Được, vậy cháu đi thong thả."

Còn người lính đến đón Thẩm Nghiên vẫn luôn ngóng đợi, nhưng tìm mãi không thấy cô gái nào đặc biệt béo xuống tàu.

Người xuống gần hết rồi mà vẫn không thấy ai, anh lính thậm chí còn nghi ngờ, có phải người này chưa đến không?

Hay là anh ta không đón được? Bỏ lỡ rồi?

Đúng lúc anh ta đang sốt ruột thì Thẩm Nghiên đã đứng trước mặt anh.

"Xin chào đồng chí, tôi là Thẩm Nghiên, vợ của... Lục Tuân."

Thẩm Nghiên thấy đối phương cứ trơ trơ ra, cô bèn nói tên Lục Tuân, vừa dứt lời, anh lính trẻ lập tức trợn tròn mắt.

Rồi anh đứng nghiêm chào Thẩm Nghiên: "Chào chị dâu, em là Trần Bình, là do thủ trưởng phái đến đón chị. Bây giờ, chúng ta đến bệnh viện trước hay là về nhà khách trước ạ?"

Làn da anh chàng này rám nắng đen nhẻm, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, lúc nhìn Thẩm Nghiên, trong mắt anh còn có chút kinh ngạc.

"Về nhà khách trước đi, tôi về đó thu xếp xong rồi sẽ đến bệnh viện."

"Vâng ạ!" Lúc này đã là giữa trưa, vì trên đường trì hoãn một lát, nên Thẩm Nghiên vẫn chưa ăn cơm, trên đường đi, Trần Bình hỏi: "Chị dâu, chị chưa ăn cơm đúng không ạ?"

"Ừ, lát nữa dừng lại ở nhà hàng quốc doanh, tôi mua chút đồ ăn là được."

"Em đã chuẩn bị cho chị rồi ạ, đây, mấy cái bánh bao thịt này là của chị."

Thẩm Nghiên nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, thấy có bốn, năm cái bánh bao, cái nào cái nấy đều to tướng, trắng trẻo, mập mạp.

"Nhiều thế này á? Cậu chưa ăn à? Cậu cũng ăn đi, tôi ăn ít lắm."

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, Trần Bình ngượng ngùng gãi đầu.

"Hì hì, thật ra, đây đều là của chị dâu ạ. Trước đây, em nghe anh Thẩm phó đoàn nói, chị dâu hơi béo, ăn cũng nhiều, anh ấy còn dặn dò chúng em, lúc mang đồ cho chị thì phải mang nhiều một chút, sợ chị ăn không no."

Thẩm Nghiên: ???

Thảo nào, lúc nãy anh lính Trần Bình này nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ như vậy, thì ra là anh trai cô nói xấu cô béo.

Nên lúc đợi người, anh ta chỉ tìm những cô gái béo, còn cô bây giờ gầy hơn một chút, nên anh ta tưởng cô là người giả mạo.

Thật ra, có một chuyện mà Thẩm Nghiên không biết, đó là Thẩm Trường Bá nói với mọi người trong bộ đội là em gái anh nặng gần hai trăm cân, chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, nên lúc nãy Trần Bình mới ngạc nhiên như vậy.

Anh ta thậm chí còn nghĩ, mấy cái bánh bao này có đủ cho cô nhét kẽ răng không.

Kết quả, không ngờ người anh ta gặp lại là một cô gái nhỏ nhắn như vậy, tuy có hơi mập, nhưng không đến mức béo phì, trên mặt có chút thịt, nhưng trông rất đáng yêu.

Xem ra, tin tức của anh Thẩm phó đoàn có sai sót, rõ ràng là một cô gái đáng yêu như vậy, sao lại giống với những gì anh ấy miêu tả.

Nhưng dù sao cũng là em gái ruột, Thẩm Trường Bá muốn mọi người chuẩn bị tâm lý, nhưng anh không hề biết, chỉ trong mấy tháng, em gái anh đã giảm mấy chục cân rồi.

Thẩm Nghiên ăn một cái bánh bao, rồi thấy hơi khô, hơn nữa, trời nóng nực, cô cũng không có khẩu vị, thời tiết ở đây còn nóng hơn ở nhà cô mấy phần.

Mới đến đây, cô vẫn chưa quen.

Cô càng muốn đi tắm hơn.

May mà từ ga tàu đến nhà khách không xa, họ đến nhà khách gần bệnh viện quân khu, Thẩm Nghiên đưa giấy giới thiệu, rồi thuê một phòng, bảo Trần Bình đợi cô một lát, cô đi tắm trước.

May mà ở đây có nhà tắm công cộng, tuy tay Thẩm Nghiên không tiện, nhưng không có ai giúp đỡ, cô đành phải tự mình tắm rửa.

Tắm xong, cô thấy thoải mái hơn hẳn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 253: Chị dâu si mê anh Lục (1)



Cô còn gội đầu, tóc cô không dài, nhưng khá dày, không dễ khô, nên Thẩm Nghiên phải ngồi hong quạt, hong tóc đến khi "khô khô", rồi mới ra ngoài.

Lúc đến bệnh viện, cô mang theo cả củ nhân sâm, không biết có tác dụng không, cứ mang theo đã.

Nhưng cô vẫn bảo Trần Bình đưa cô đến bưu điện trước, gửi điện báo về nhà báo bình an, rồi mới đến bệnh viện.

Trên đường đi, Thẩm Nghiên mới nhớ ra hỏi về tình hình vết thương của Lục Tuân.

"Anh Lục đi làm nhiệm vụ, nhưng bị đối phương phục kích, nên trúng đạn ở ngực, nhưng chị dâu yên tâm, không bị thương vào chỗ hiểm, bác sĩ nói anh Lục may mắn, suýt chút nữa thì trúng tim, viên đạn găm vào vị trí phía trên một chút, với cả lúc rút lui, chân anh ấy bị thương do b.o.m nổ, nên giờ vẫn chưa đi lại được."

Thẩm Nghiên gật đầu, xem ra, vết thương khá nghiêm trọng, thảo nào lại bảo người nhà đến chăm sóc.

Vừa nghĩ vậy, cô lại nghe thấy Trần Bình nói tiếp: "Thật ra, ban đầu, anh Lục không muốn chị đến chăm sóc đâu, là anh Tham mưu trưởng gửi điện báo cho chị, không ngờ, tay chị đang bị thương mà vẫn đến."

Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Trần Bình.

Lúc nãy, vì chưa thân quen nên anh ta không tiện hỏi nhiều, giờ có vẻ thân thiết hơn một chút, anh ta mới hỏi về vết thương ở tay Thẩm Nghiên.

"Cái này, không sao đâu, đến bệnh viện, tôi sẽ đi khám tay luôn, chắc cũng sắp được tháo bột rồi."

Sau đó là chờ tay lành lại.

Cô nói với vẻ thản nhiên, nhưng Trần Bình lại không nghĩ vậy.

Trong lòng anh ta nghĩ, chị dâu đúng là yêu anh Lục, tay đang bị thương mà vẫn không quản ngại đường xa đến chăm sóc.

Đúng là yêu đến c.h.ế.t đi sống lại.

Trước đây, trong bộ đội có không ít người nói xấu chị dâu, nhưng sau khi tiếp xúc, Trần Bình thấy hoàn toàn không phải như vậy.

Mọi người hiểu lầm chị dâu quá rồi!

Anh ta quyết định, sau khi quay về, phải nói rõ với mọi người, chị dâu đúng là si mê anh Lục, cũng không phải loại phụ nữ đanh đá, ham hư vinh như mọi người nói.

Thẩm Nghiên không hề biết, danh tiếng của mình đã được Trần Bình xây dựng" xong.

Cô càng không biết, mình còn chưa đến bộ đội, mà trong bộ đội đã có lời đồn về cô.

Người ta nói đủ điều về cô, ngay cả chuyện lần này cô đến chăm sóc Lục Tuân, cũng có không ít người chờ xem kịch vui.

Trong đó có một người tên là Tiết Linh, cô ta làm y tá ở bệnh viện quân khu, vẫn luôn phụ trách chăm sóc những người lính bị thương, vừa lúc dạo này cô ta đang chăm sóc Lục Tuân.

Rồi cô ta không khỏi hỏi han về tình hình của Lục Tuân, biết được anh đã kết hôn, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Vừa đúng hôm nay, nghe các y tá khác nói vợ Lục Tuân sắp đến chăm sóc anh, cô ta liền tò mò, không biết cô gái nông thôn này trông như thế nào.

Giờ trong bệnh viện đã có người đồn đại, nói vợ của đoàn trưởng Lục béo như con lợn, lại còn lười biếng, tham ăn. Tuy không biết tin đồn này từ đâu mà ra, nhưng mọi người đều tin sái cổ, và quả quyết cho rằng, Thẩm Nghiên chính là loại phụ nữ vừa mặt dày, vừa đen đúa, lực lưỡng, ăn nhiều, lại còn quê mùa.

Mọi người vừa nói vừa thương cảm cho Lục Tuân đang nằm trên giường bệnh.

Một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai như vậy, tuổi trẻ tài cao đã làm đến chức đoàn trưởng, tương lai xán lạn, vậy mà lại cưới phải một cô vợ quê mùa không ra gì.

Với điều kiện của Lục Tuân, muốn tìm người phụ nữ nào mà chẳng được?

Cho dù anh muốn tìm con gái nhà lãnh đạo, cũng có khối người giới thiệu.

Vậy mà...

Mọi người vừa nói vừa lắc đầu thở dài, tiếc thay cho Lục Tuân.

Thẩm Nghiên đến bệnh viện, đi lên tầng hai khu nội trú, vô tình nghe thấy mấy người kia đang bàn tán về mình.

Lúc đầu, cô không nhận ra, vừa lúc nghe thấy tên Lục Tuân, cô mới dám chắc, nhân vật chính vừa rồi chính là mình.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 254: Chị dâu si mê anh Lục (2)



Ngay cả Trần Bình cũng thấy ngại ngùng, anh phải đứng ra, ho khan một tiếng để ngăn cản mấy người kia, đúng là quá đáng.

"Mấy người nói gì đấy? Giờ làm việc không chịu làm việc, cẩn thận tôi báo cáo với lãnh đạo đấy!"

Dạo này, vì có không ít chiến sĩ nằm viện, nên mấy cô y tá này càng ngày càng thích buôn chuyện.

Tiết Linh đang tán gẫu với mấy người kia, nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trần Bình và Thẩm Nghiên đang đứng bên cạnh.

Lúc đầu, họ không biết Thẩm Nghiên chính là vợ của Lục Tuân, mãi đến khi Trần Bình lên tiếng, họ mới biết, lập tức sắc mặt ai nấy đều cứng đờ.

Vô cùng ngại ngùng.

Nói xấu người ta, lại còn bị người ta nghe thấy.

Quan trọng là, vợ của đoàn trưởng Lục hình như cũng không béo như trong tưởng tượng của họ!

Hơn nữa, cô còn rất trắng trẻo, nổi bật giữa đám con gái đen nhẻm này.

Tuy có hơi mập, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.

Họ có thể tưởng tượng ra, sau khi Thẩm Nghiên giảm cân, gương mặt này sẽ xinh đẹp đến nhường nào.

Nghĩ đến đây, Tiết Linh vốn định hóng drama, nhưng giờ cũng chẳng còn hứng thú nữa.

Mấy người giải tán, ai về chỗ nấy làm việc.

Nhưng lúc đi, họ đều cười gượng gạo với Thẩm Nghiên.

"Chị dâu, chị đừng để ý, họ chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, chị yên tâm, lát nữa em sẽ nói chuyện với lãnh đạo của họ." Trần Bình cũng ngượng ngùng giải thích.

Thẩm Nghiên không để tâm, cô nhún vai, bảo Trần Bình dẫn đường.

Trần Bình dẫn cô đến một phòng bệnh ở cuối hành lang, rồi dừng lại.

"Vì đoàn trưởng Lục thích yên tĩnh, nên anh ấy chọn phòng bệnh này. Chị dâu, giờ chúng ta vào trong nhé."

Thẩm Nghiên gật đầu, thấy Trần Bình mở cửa, đây là phòng bệnh đơn, trang trí đơn giản, thật ra thì cũng khá sơ sài.

Lúc này, trên giường bệnh có một người đàn ông đang nằm, hình như anh ta đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, anh ta mới mở mắt ra, rồi bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Nghiên đang đứng ở cửa.

Trần Bình cứ như không nhận ra bầu không khí gượng gạo giữa hai người, anh ta tự động giới thiệu với Lục Tuân đang nằm trên giường.

"Đoàn trưởng, em đưa chị dâu đến bệnh viện rồi đây ạ."

Nói xong, anh ta nhìn Lục Tuân, thấy trên mặt anh ta có vẻ ngạc nhiên, kiểu ngạc nhiên không thể giấu nổi, anh ta liền ngờ vực hỏi: "Đoàn trưởng, anh không nhận ra vợ mình đấy chứ?"

Lục Tuân im lặng hồi lâu, nói thật thì anh đúng là không nhận ra.

Người vợ mà anh chỉ chung sống mấy ngày này, trong ấn tượng của anh, chỉ có mỗi béo và vô lý, tóm lại, không để lại ấn tượng tốt đẹp gì.

Sau khi về bộ đội, anh cũng không muốn nhớ đến cô.

Nhưng giờ nhìn người đang đứng trước mặt, đúng là xa lạ, không chỉ là sự xa lạ do ngoại hình thay đổi, mà còn là đôi mắt này, hoàn toàn không giống trong ấn tượng của anh.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai né tránh, Thẩm Nghiên còn nhướng mày.

Người đàn ông này, đúng là trùng khớp với người trong ký ức của cô.

Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, cho dù là nằm cũng đẹp trai ngời ngời, ngũ quan sắc nét, nhất là đôi mắt kia, vô cùng sắc bén, khiến Thẩm Nghiên có cảm giác, cô đứng trước mặt anh không phải là vợ anh, mà là kẻ thù của anh.

Cũng thú vị đấy chứ!
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 255: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (1)



Lúc này, Thẩm Nghiên không còn bài xích việc đến chăm sóc người đàn ông này nữa.

Cứ coi như cô đến chăm sóc anh đẹp trai vậy.

Đường nét trên gương mặt anh ta đều đúng gu thẩm mỹ của cô, đã đến rồi, người cô chăm sóc là anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.

Trần Bình cứ tưởng là vì có anh ta ở đây nên hai vợ chồng mới không tiện nói chuyện, nên thấy họ không nói gì, anh ta liền tự nói, rồi định chuồn êm.

"Vậy em để chị dâu ở đây chăm sóc anh ấy, có việc gì thì cứ gọi em, em đi trước nhé."

Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.

Lúc đóng cửa phòng bệnh, anh ta còn lẩm bẩm, đúng là vợ của đoàn trưởng Lục, lúc nãy, trong phòng bệnh căng thẳng như vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh, anh ta thì không chịu nổi bầu không khí kỳ quái đó rồi.

Nên vẫn là chuồn cho nhanh.

Đợi Trần Bình đi rồi, một lúc lâu sau, Lục Tuân mới nhìn sang cánh tay Thẩm Nghiên.

"Tay bị sao vậy?" Giọng anh hơi khàn, cứ như chỉ là hỏi bâng quơ.

Thẩm Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là hỏi tay cô.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột, thản nhiên nói: "Bị lợn giẫm phải."

Rồi cô thấy trên mặt Lục Tuân có vẻ kinh ngạc, anh hơi trợn mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô giải thích.

Nhưng Thẩm Nghiên không nói thêm gì nữa.

Chắc là thấy nằm không thoải mái, Lục Tuân cố gắng chống tay ngồi dậy.

Đúng lúc Thẩm Nghiên có chút cải thiện ấn tượng về anh, tưởng anh sẽ nói gì đó để quan tâm cô, thì lại nghe thấy anh đ.â.m chọt.

"Em định dùng một tay để chăm sóc tôi?"

Thẩm Nghiên: "..."

Cô lập tức rút lại những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi.

Đẹp trai thì có ích gì?

Lại còn đ.â.m chọt người khác.

"Thế không thì sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc anh kiểu gì?" Thẩm Nghiên khoanh tay, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc này, đến lượt Lục Tuân không biết trả lời thế nào, dù sao anh vốn không định để Thẩm Nghiên đến chăm sóc mình.

Việc cô đến đây đã khiến anh rất bất ngờ rồi.

Càng bất ngờ hơn là, Thẩm Nghiên trước đây vừa nhìn thấy anh là mê trai đầu thai, ánh mắt nhìn anh mang đầy mục đích.

Nên cho dù biết cô có đôi mắt rất đẹp, nhưng Lục Tuân không thích nhìn, vì ánh mắt cô nhìn người khác khiến anh thấy rất khó chịu.

Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt cô, anh không còn cảm giác đó nữa, đôi mắt sáng ngời, còn có chút tò mò và thích thú, nhưng lại không có vẻ chán ghét như trước.

Cứ như thể, trước đây có thứ gì đó che phủ đôi mắt này, nhưng giờ lớp vải đen đó đã biến mất, đôi mắt này cũng trở nên đẹp hơn.

Anh không khỏi tò mò, mấy tháng nay, cô đã trải qua những chuyện gì?

Còn chuyện cô nói bị lợn giẫm gãy tay, theo anh biết, cô không phải là người thích nuôi lợn, vậy có phải là cô đi trêu chọc lợn, rồi bị lợn giẫm phải không?

Thẩm Nghiên bây giờ cũng lanh lợi hơn trước rất nhiều.

Lục Tuân nhận ra mình đang nghĩ gì, anh ho khan một tiếng, rồi nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi không cần chăm sóc gì nhiều đâu, đợi tôi xuống giường được là em có thể về rồi."

Thẩm Nghiên lại nhướng mày, có phải anh sợ cô bám dính không chịu đi không?

Nên cô không khách khí đáp: "Anh yên tâm, anh khỏi bệnh là tôi về ngay."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 256: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (2)



Thẩm Nghiên cũng không hề có ý định ở lại đây, hay là đi theo chồng, điều này khiến Lục Tuân vừa ngạc nhiên vừa khó chịu.

Anh chỉ cho rằng mình không quen với người phụ nữ trước mặt, nên cũng không nói ra sự khó chịu trong lòng.

Nhưng giờ cô đã đến rồi, chỉ cần chăm sóc anh đến khi nào anh có thể tự đi lại được là nhiệm vụ của cô hoàn thành, đến lúc đó, dù Thẩm Nghiên có về hay không, anh cũng sẽ đưa cô về.

"Thôi, anh ngủ đi, tôi không làm phiền anh nữa." Nói xong, Thẩm Nghiên quay người định ra ngoài.

"Em định đi đâu?" Lục Tuân hơi căng thẳng hỏi, cứ như sợ Thẩm Nghiên đi làm chuyện xấu vậy.

Thẩm Nghiên hình như nghe ra ý trong lời nói của anh, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Tôi đi hỏi bác sĩ xem khi nào anh khỏi bệnh, được chưa?"

Nói xong, cô quay người rời đi, Lục Tuân nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại.

Theo bản năng, anh không tin Thẩm Nghiên là người như vậy, cô ta luôn lười biếng, tham ăn, ở nhà còn bắt nạt hai đứa trẻ, sao có thể tốt bụng như vậy được?

Nhưng Thẩm Nghiên đúng là đi tìm bác sĩ, ra ngoài, cô hỏi Trần Bình, rồi tìm đến phòng làm việc của bác sĩ, hỏi về tình hình sức khỏe của Lục Tuân, sau đó, cô lấy củ nhân sâm ra.

"Đây là nhân sâm cháu đào được ở quê, cháu muốn hỏi, có thể cho người bệnh ăn được không ạ?"

"Cũng được, nhân sâm có tác dụng bồi bổ, nhưng giai đoạn đầu cũng không nên bồi bổ quá nhiều, bình thường cắt mấy lát pha trà uống là được."

"Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì." Bác sĩ Uông là người quen cũ của chính ủy Cao và tham mưu trưởng, dạo này, ông thường xuyên nghe thấy y tá bàn tán về vợ của đoàn trưởng Lục, nói cô ta lười biếng, tham ăn,... tóm lại là tai tiếng không tốt.

Nhưng hôm nay gặp Thẩm Nghiên, ông lại thấy cô không hề giống với những gì người ta nói.

Vợ của đoàn trưởng Lục rất lễ phép, lại còn quan tâm đến anh ta, không chỉ mang củ nhân sâm từ quê đến, mà vừa xuống tàu đã vội vàng đến bệnh viện thăm, còn hỏi han về bệnh tình của anh ta, người vợ như vậy đã rất tốt rồi.

Xem ra, chắc là do mấy cô y tá kia ghen tị, nên mới bôi nhọ vợ của đoàn trưởng Lục.

Thẩm Nghiên không ngờ, danh tiếng của cô đang dần được cải thiện.

Nhất là sau này, Trần Bình còn tuyên truyền trong bộ đội là chị dâu yêu đoàn trưởng Lục tha thiết.

Đương nhiên, lúc này, hai nhân vật chính vẫn chưa biết chuyện này.

Thẩm Nghiên vào phòng bệnh, rồi lấy chậu đi lấy nước.

Lấy nước xong, cô lại cầm phích nước nóng đi lấy thêm nước sôi.

Lục Tuân ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Thẩm Nghiên bận rộn, không biết cô đang làm gì.

Thẩm Nghiên còn đến phòng thuốc nhờ người ta cắt nhân sâm thành lát.

Người đó vừa nhìn thấy củ nhân sâm đã tấm tắc khen.

"Đồng chí, đây là đồ tốt đấy. Chuẩn bị cho người bệnh à?"

"Vâng ạ, đây là nhân sâm cháu tự đào được ở núi sau nhà, vừa lúc có người nhà bị ốm, cháu mang đến cho anh ấy pha trà uống bồi bổ."

"Tốt đấy, tốt đấy. Nhưng cô là người nhà của bệnh nhân nào vậy? Trước giờ hình như tôi chưa gặp cô?" Bác sĩ Dương cười hỏi.

Thẩm Nghiên cũng không giấu giếm: "Cháu là vợ của Lục Tuân, hôm nay cháu mới đến."

"Hóa ra là vợ của đoàn trưởng Lục à, đoàn trưởng Lục đúng là có phúc. Mà nhân sâm này, nếu cô tiện thì có thể dùng để hầm canh, hầm canh gà cũng rất bổ dưỡng."

"Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì."

Sau đó, Thẩm Nghiên cầm nhân sâm đã được cắt lát lên tầng, rồi pha nước ấm cho Lục Tuân uống, Lục Tuân thấy nhân sâm trong cốc, anh có hơi bất ngờ.

"Đây là nhân sâm em đến phòng thuốc lấy à?"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 257: Xoa bóp (1)



"Không phải đi xin ở phòng thuốc, bác sĩ nói pha nước cho anh uống là vừa." Thẩm Nghiên lắc lắc chiếc lọ trong tay.

Giọng cô có phần lạnh nhạt, điều này khiến Lục Tuân ngạc nhiên, không ngờ cô thật sự đi tìm bác sĩ, anh nhớ đến chuyện vừa rồi mình hiểu lầm cô, định nói gì đó, nhưng Thẩm Nghiên không thèm để ý đến anh, cứ như đang làm nhiệm vụ, khiến anh cũng chùn bước.

Lưng anh hơi ngứa, anh khó khăn xoay người trên giường.

Thẩm Nghiên nhìn anh, rồi đổ nước vào chậu, lúc nãy trong chậu đã có nước lạnh, giờ cô đổ thêm nước nóng vào, điều chỉnh nhiệt độ đến khi vừa phải, rồi bảo Lục Tuân nằm nghiêng.

"Làm gì?" Lục Tuân cảnh giác nhìn cô.

"Lau người cho anh!" Thẩm Nghiên trợn trắng mắt với anh.

Thái độ vừa rồi của Lục Tuân, cô biết ngay là anh ta lại tưởng cô mê trai rồi.

Cô là người như vậy sao?

Nhưng thấy Thẩm Nghiên định lau người cho mình, Lục Tuân có chút xấu hổ, nói thật thì, bị thương bao nhiêu ngày nay, anh cứ nằm nguyên một tư thế, lưng đúng là hơi ngứa.

Mấy ngày đầu, anh hôn mê, Trần Bình cứ tưởng y tá sẽ lau người cho anh, còn y tá thì nghĩ, mấy anh lính nhiệt tình này chắc chắn sẽ giúp lãnh đạo lau người, ai cũng nghĩ người kia sẽ làm, kết quả là không ai làm.

Chuyện này đúng là hành hạ Lục Tuân.

Nhưng anh ta lại miệng cứng, trước đây, anh từng gọi Trần Bình đến lau người cho mình một lần, nhưng lau xong, bản thân Trần Bình cũng ướt đẫm mồ hôi, lại còn luống cuống tay chân.

Anh thậm chí còn cảm thấy mình như một phế nhân, chỉ có thể nằm trên giường mặc người ta xử lý.

Cuối cùng, anh cũng không gọi ai đến lau người cho mình nữa.

Nhưng lúc này trời nóng, anh lại nằm nguyên một tư thế, rất dễ bị lở loét, nên Thẩm Nghiên mới phải giúp anh dọn dẹp trong khi tay còn đang bị thương.

Thậm chí, một mình cô không làm được, cô còn gọi Trần Bình đến.

"Cậu giúp anh ấy lật người, tôi lau lưng cho anh ấy."

"Hả?" Trần Bình bị gọi vào phòng, vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng anh ta vẫn làm theo lời Thẩm Nghiên, giúp Lục Tuân nằm nghiêng.

Rõ ràng là sắc mặt Lục Tuân đã đen như đ.í.t nồi, nhưng Thẩm Nghiên cứ như không nhìn thấy.

Cô đứng bên cạnh chỉ huy, Lục Tuân cứ như một con búp bê vải, nằm trên giường mặc cho họ xử lý, còn cô thì như mụ phù thủy, chậm rãi lau lưng cho anh.

Quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi, khô rồi lại ướt, giờ đã ngả vàng.

"Cởi áo anh ấy ra!" Thẩm Nghiên nói với giọng điệu bá đạo.

Trần Bình thấy khó xử.

Chẳng lẽ chị dâu không thấy, tay đoàn trưởng Lục đang nắm chặt, như thể muốn đ.ấ.m người sao?

Bây giờ, đoàn trưởng Lục đang bị thương, chắc sẽ không làm gì, nhưng khi anh ấy khỏi bệnh, chắc chắn Trần Bình sẽ ăn no đòn.

Thẩm Nghiên biết rõ Lục Tuân, giờ phút này, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt hầm hầm, như thể cô thiếu nợ anh ta mấy triệu vậy, cô coi như không thấy, cơn giận của Lục Tuân chỉ có thể biểu diễn cho người mù xem.

Nhưng cô cũng sợ anh ta tức chết, nên không để anh cứng đầu nữa, Thẩm Nghiên giải thích: "Lưng anh phải thường xuyên lật người, nếu không sẽ bị lở loét, đau lắm đấy, da sẽ bị hoại tử. Anh xem, anh mấy ngày rồi không lau người, có phải lưng vừa ngứa vừa đau không?"

Lục Tuân vốn định nói gì đó, nhưng nghe Thẩm Nghiên nói vậy, anh cũng im bặt.

Dù sao cô nói cũng đúng.

Lưng anh đúng là vừa ngứa vừa đau, dạo này, bệnh viện quân khu tiếp nhận không ít bệnh nhân, nhân lực thiếu hụt, nên mọi người khi chăm sóc bệnh nhân, khó tránh khỏi có sơ sót, Lục Tuân lại miệng cứng, mỗi lần nói chuyện cũng không chịu nói tử tế, nên đành tự làm tự chịu.

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, anh cũng không phản kháng nữa.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 258: Xoa bóp (2)



Lúc này, anh ta làm ra vẻ nằm im chịu trận, Thẩm Nghiên không có nhiều thời gian để đoán tâm tư của anh ta, thấy anh ta phối hợp, Trần Bình cũng giúp cởi áo anh ta ra, có mấy chỗ trên lưng đúng là bị sưng đỏ, cộng thêm việc không chịu lật người, cảm giác chỗ này m.á.u không lưu thông được.

Tay phải lành lặn của Thẩm Nghiên rất khỏe, sau khi bảo Trần Bình vắt khô khăn mặt, cô bắt đầu lau lưng cho Lục Tuân.

Cô lau mạnh đến mức Lục Tuân phải cau mày, lúc đầu thì đau, nhưng sau khi đau lại có cảm giác dễ chịu, cảm giác này rất khó diễn tả.

Nhất là khi Thẩm Nghiên còn lấy quạt ra quạt, anh bỗng thấy mát mẻ, cũng không còn khó chịu nữa.

Không biết có phải anh ta tưởng bở không.

Nhưng khi tay Thẩm Nghiên sắp lướt đến m.ô.n.g anh, Lục Tuân đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

Rồi anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Để Trần Bình làm."

"Ồ!" Thẩm Nghiên cũng không định tự mình làm.

Nên nhiệm vụ sau đó được giao cho Trần Bình, có cô làm mẫu, Trần Bình cũng lau rất mạnh tay.

Thẩm Nghiên cố nhịn cười, đúng là, Trần Bình trông không giống như đang lau người, mà giống như đang tắm kỳ hơn.

Kỳ cọ đến mức Lục Tuân phải kêu lên.

Thẩm Nghiên thấy mắt cá chân của anh cũng có mấy chỗ sưng đỏ, cô bảo Trần Bình lau giúp, rồi đi ra ngoài.

Cô đi tìm bác sĩ kê thuốc, sau khi lau sạch sẽ thì bôi thuốc, can thiệp kịp thời, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Thẩm Nghiên vừa ra khỏi phòng bệnh, Lục Tuân đã nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Bình.

"Trần Bình! Cậu có thể nhẹ tay một chút không?"

"Hả? Đoàn trưởng, sao được ạ? Lúc nãy, chị dâu cũng lau cho anh như vậy, anh cũng không kêu đau, sao em vừa lau là anh đã chê?"

Không biết Trần Bình là đang giả ngu hay là thật sự ngu ngốc.

Lục Tuân bó tay với cậu lính này.

"Cô ấy cũng không mạnh tay như cậu, tóm lại là cậu nhẹ tay một chút!"

Lục Tuân có lý do để nghi ngờ Trần Bình đang trả thù cá nhân, nhưng anh không có chứng cứ.

Trần Bình cũng nhẹ tay hơn, nhưng đợi đến khi Thẩm Nghiên cầm thuốc mỡ vào, Trần Bình liền mách lẻo.

"Chị dâu, hay là chị lau cho anh ấy đi, lúc nãy, đoàn trưởng Lục chê em lau mạnh tay." Giọng Trần Bình vô cùng ấm ức.

Lúc này, Lục Tuân đang quay lưng về phía Thẩm Nghiên, nhưng không cần quay đầu lại, anh cũng biết cô đang cười thầm anh.

Thẩm Nghiên đúng là đang cười.

Cô không ngờ Lục Tuân lại dễ thương như vậy.

Lúc nãy, cô còn tưởng anh ta không thấy đau.

Thì ra là miệng cứng, không chịu nói trước mặt cô, kết quả, cô vừa đi là anh ta đã không chịu nổi.

Hừ! Cho anh ta miệng cứng, phải cho anh ta nếm mùi đau khổ mới được.

Nhưng cô không hề biểu hiện ra ngoài mặt, vì Thẩm Nghiên thấy trên lưng anh ta chi chít vết thương, cô vẫn nể mặt anh ta.

"Vậy để tôi làm cho, tay tôi không mạnh lắm đâu."

Nói xong, cô nhận lấy khăn mặt từ tay Trần Bình, nhẹ nhàng lau, đây là lần thứ hai lau người rồi, cũng không cần lau mạnh tay nữa, lau sạch sẽ là có thể bôi thuốc.

Lúc Thẩm Nghiên đi ra ngoài, Trần Bình đã thay quần cho Lục Tuân xong.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 259: Quả nhiên người phụ nữ này có động cơ không trong sáng (1)



"Anh bế anh ấy, tôi trải lại giường."

Thế là Lục Tuân được bế công chúa.

Rồi Thẩm Nghiên trải lại giường cho anh, đặt anh nằm xuống, bôi thuốc cho anh.

Thuốc bôi lên vết thương, mát lạnh, khiến Lục Tuân rùng mình.

Nhưng ngay sau đó là cảm giác dễ chịu, anh thấy thoải mái hơn hẳn.

Cảm giác nhớp nháp trước đó cũng biến mất.

Lần này cũng không đổ mồ hôi nữa, những chỗ sưng đỏ đều được bôi thuốc, giờ thì không còn khó chịu nữa.

Nhìn Thẩm Nghiên bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại, Lục Tuân lại thấy lúng túng.

Người phụ nữ này, từ lúc xuất hiện đến giờ, dường như luôn khiến anh thay đổi cách nhìn, thậm chí anh suýt thì quên mất trước đây cô là người thế nào.

Buổi chiều, Thẩm Trường Bá đến.

Hôm nay, anh bận việc bên ngoài, rồi nghĩ đến chuyện em gái chắc cũng sắp đến, anh cứ thấp thỏm không yên, sợ Thẩm Nghiên đến đây rồi sẽ gây sự, đến lúc đó không phải đến chăm sóc người bệnh, mà là đến chọc tức người bệnh.

Nên anh cứ lo lắng mãi.

Làm xong việc, anh lập tức đến bệnh viện quân khu, đến bệnh viện, anh thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Không biết họ đang bàn tán gì, Thẩm Trường Bá giật thót tim.

Chẳng lẽ em gái anh vừa đến đã gây chuyện rồi?

Anh bước nhanh hơn.

Đến phòng bệnh của Lục Tuân, anh đứng trước cửa, gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời, anh đã đẩy cửa bước vào.

Rồi anh choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, Thẩm Nghiên đang đỡ Lục Tuân xoay người, cơ thể hai người khó tránh khỏi gần gũi, Thẩm Nghiên đang bó bột một tay, quan trọng là, tay còn lại cầm quạt, vừa rồi nếu như Thẩm Trường Bá không nhìn nhầm, em gái anh ấy, vừa rồi đang... đánh... vào m.ô.n.g Lục Tuân?

Không phải chứ? Không phải chứ?

Mới mấy tháng không gặp mà...

Em gái anh đã hổ báo thế này rồi sao?

Thực ra, lúc nãy, Thẩm Nghiên đang giúp Lục Tuân tập lật người, đồng thời hướng dẫn anh cách phối hợp tay chân khi xoay người. Bởi vì vết thương ở ngực, Lục Tuân cử động khá khó khăn nên cần có người hỗ trợ bên cạnh.

Chỉ là lúc nãy Lục Tuân không chịu hợp tác, Thẩm Nghiên mới vỗ vào m.ô.n.g anh thôi.

Lục Tuân lúc này xấu hổ đến mức chỉ muốn mình có thể đứng dậy ngay lập tức để đuổi cô gái phiền phức này về nhà.

Mông anh vẫn còn hơi sưng đỏ, mặc dù đã bôi thuốc và đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn hơi đau rát.

Kết quả là Thẩm Nghiên lại vỗ mạnh như vậy...

"Ặc... hình như anh đến không đúng lúc?"

Lục Tuân ngượng ngùng, còn Thẩm Nghiên thì chẳng ngại ngùng gì cả.

Cô nàng còn thản nhiên nhìn Thẩm Trường Bá:

"Anh, anh đến rồi ạ?"

"Ừ, em đến đây khi nào vậy?" Thẩm Trường Bá đưa tay lên mũi, cố gắng chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.

"Em đến từ trưa rồi ạ."

"Đã gửi điện báo về nhà báo bình an chưa?" Thẩm Trường Bá nhìn cô em gái thay đổi nhiều đến vậy, ánh mắt cứ dán chặt vào cô không rời.

Thẩm Nghiên gật đầu: "Em đã gửi lúc trên đường đến đây rồi ạ."

Thẩm Trường Bá cũng nhìn thấy tay cô: "Tay em làm sao vậy? Bị thương rồi sao còn đến đây?"

Với tính cách tiểu thư của cô em gái này, nếu tay bị bó bột thế này, chắc chắn cô nàng đã viện cớ để không phải đến chăm sóc người khác rồi.

Lục Tuân lúc này cũng đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Nghiên. Anh nghĩ chắc chắn cô nàng đang muốn nhân cơ hội này để xin đi theo bộ đội cùng anh.
 
Back
Top Bottom