Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 240: Lục Tuân bị thương (2)



"Vậy, vậy con phải đi chăm sóc nó sao?"

"Vâng ạ, nghe nói giờ anh ấy đang ở bệnh viện quân khu thành phố Dương Thành."

Nói thật thì Lục Tuân là một người rất tốt, cô đã nhận cái mớ hỗn độn này, đương nhiên phải nợ anh một ân tình.

Anh ấy gặp khó khăn, cô cũng phải giúp đỡ.

"Vậy, hay là để mẹ đi cùng con, tay con thế này, chắc cũng không chăm sóc được cho người bệnh đâu?"

Thẩm Nghiên cau mày, cô đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.

Cuối cùng, cô vẫn từ chối.

"Mẹ, thôi ạ, sắp đến mùa thu hoạch rồi, mẹ cứ ở nhà đi. Hơn nữa, trại chăn nuôi lợn cũng cần mẹ trông nom."

Hiện giờ, cô còn chưa biết Lục Tuân bị thương nặng đến mức nào, nếu nặng đến mức không xuống giường được thì mẹ Thẩm Nghiên đi cũng không tiện chăm sóc, chi bằng cô tự mình đi, rồi nhờ y tá giúp đỡ.

Bộ đội cái gì cũng thiếu, chỉ có người là không thiếu.

Thấy mẹ Thẩm Nghiên định nói gì đó, Thẩm Nghiên lại nói tiếp: "Hơn nữa, mẹ, bộ đội còn có anh cả nữa, mẹ cứ yên tâm, con tự lo được."

"Ừ, cũng được. Nhưng tay con có sao không?" Lúc này, mẹ Thẩm Nghiên lại lo lắng cho tay Thẩm Nghiên.

Thẩm Kiến Quốc vừa hút t.h.u.ố.c lá sợi vừa nói: "Phải đấy Tiểu Nghiên, tay con vẫn còn đang bị thương, gãy xương thế này, không phải một, hai tháng là khỏi được đâu."

"Không sao đâu ạ, bố, lúc nãy con hỏi bác sĩ Hứa rồi, bác ấy nói vết thương của con nhẹ, một tuần nữa là có thể tháo bột, sau đó chú ý một chút, không được dùng sức, còn lại thì không có vấn đề gì đâu."

Nghe cô nói vậy, mọi người nhà họ Thẩm cũng yên tâm.

"Vậy, vậy con định khi nào thì đi? Còn đồ đạc chưa thu dọn nữa."

"Lúc nãy con mua vé rồi, sáng ngày kia, kịp mà. Đồ đạc thì không cần mang nhiều, chỉ cần quần áo với đồ dùng hàng ngày là được, đến nơi thiếu gì thì mua."

Nhưng Thẩm Nghiên đoán chắc là ở bộ đội cái gì cũng có.

"Được, vậy mẹ thu dọn quần áo cho con."

Đột nhiên nghe tin này, mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn.

Hôm qua còn vui vẻ nhận quà.

Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Nhị Đản nghe thấy mọi người nói chuyện, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Nghiên, cậu bé sờ sờ mặt cô.

"Cô ơi, cô sắp đi ạ?"

Vừa nói xong, mắt cậu bé đã đỏ hoe.

Mấy tháng nay, được Thẩm Nghiên vỗ béo, hai đứa trẻ béo lên trông thấy, mặt mũi tròn xoe.

Giờ nghe nói Thẩm Nghiên sắp đi, chúng thấy rất buồn, nói một lúc là khóc òa lên.

Thẩm Nghiên vốn đang hơi buồn bực, giờ thấy Nhị Đản đáng yêu như vậy, cô không khỏi bật cười.

"Cô chỉ đi chăm sóc người bệnh thôi, chăm sóc xong cô sẽ về."

Nhị Đản bĩu môi.

Đại Đản cũng buồn thiu, cậu bé nắm tay Thẩm Nghiên, ỉu xìu nói: "Cô tốt như vậy, cháu sợ cô đi chăm sóc người ta rồi, chú ấy sẽ không cho cô về mất."

Trông cậu bé đáng thương vô cùng.

Thẩm Nghiên "phụt" một tiếng bật cười.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 241: Hóng drama đến lượt mình (1)



"Sao lại thế được? Chú con rể không phải người như vậy."

Lời nói ngây thơ của trẻ con đôi khi khiến người ta dở khóc dở cười.

Mẹ Thẩm Nghiên vốn đang buồn bã, vừa rửa rau vừa nghĩ đến chuyện này, kết quả nghe hai đứa cháu nói vậy, bà liền bật cười.

"Nếu cô cháu không về, hai đứa tính sao?"

"Vậy cháu cũng thu dọn đồ đạc, cháu phải đến đầu quân với cô cháu!"

"Đúng vậy, đầu quân với cô!"

Hai đứa làm ra vẻ như sắp thu dọn hành lý, bỏ nhà ra đi nương nhờ Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên véo má hai đứa.

"Thôi nào, cô chỉ đi một thời gian thôi. Hai đứa nghĩ mà xem, cô đi rồi, đồ ăn ngon trong nhà chẳng phải là của hai đứa sao?"

Nhị Đản nghiêng đầu: "Vậy à? Nhưng mà cháu vẫn muốn chia sẻ với cô."

"Đúng vậy, không được ăn một mình!" Đại Đản phụ họa.

Chiều hôm đó, mọi người đều đi làm việc, Thẩm Nghiên nghĩ đến đồ đạc cần mang theo, cô quyết định lên núi một chuyến.

Trước khi đi, cô vẫn hỏi hướng dẫn viên tìm nhân sâm - thỏ béo.

"Mày còn biết chỗ nào có nhân sâm không?"

Thỏ béo kêu "chít chít", nhảy loi choi trên mặt đất, Thẩm Nghiên đeo gùi lên, dẫn theo thỏ lên núi.

Chân thỏ béo đã lành hẳn, lúc này đang nhảy nhót trên đường, Thẩm Nghiên đi theo sau nó.

Rồi cô đi theo đường quen thuộc đến một nơi, khi đến nơi, nhìn thấy củ nhân sâm mập mạp trên mặt đất, cô có hơi choáng váng.

Củ nhân sâm này có lẽ không lâu năm bằng củ ở nhà, nhưng nhỏ nhắn thế này, mang đi tặng thì quá hợp lý.

Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên bắt đầu đào nhân sâm.

Cô định đào củ nhân sâm này lên rồi mang đến bệnh viện cho Lục Tuân.

Trước đây đã có kinh nghiệm, lúc này tốc độ đào nhân sâm của cô rõ ràng nhanh hơn nhiều, sau khi đào xong, cô mới sực nhớ ra mình không mang theo gùi.

Không còn cách nào khác, lúc này cô chỉ có thể giấu nhân sâm trên người.

Tiện thể bế luôn thỏ béo lên.

Củ nhân sâm này chỉ to bằng bàn tay cô, vừa vặn có thể giấu dưới bộ lông dài của thỏ béo, người khác sẽ không nhìn thấy.

Nhưng Thẩm Nghiên không ngờ, vừa ra khỏi núi, cô đã thấy có người đang nói chuyện dưới gốc cây to trên con dốc.

Ban đầu, Thẩm Nghiên định đi đường vòng, đi sang hướng khác, nhưng cô lại nghe thấy giọng anh Tư.

"Hồng Hạnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm ngày đến cưới em, được không?"

Thẩm Nghiên: ???

Cô lập tức đứng sững lại.

Chuyện gì thế này?

Hình như cô đã biết được chuyện động trời gì rồi, chẳng lẽ anh Tư gấp gáp muốn kiếm tiền là vì cô gái này?

Hơn nữa, Hồng Hạnh, cái tên này sao nghe quen quen?

Lúc này, Thẩm Nghiên cũng không vội đi nữa, cô xoa đầu thỏ béo: "Đợi đã."

Nói xong, cô bứt mấy cọng cỏ ven đường cho nó ăn, còn mình thì ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 242: Hóng drama đến lượt mình (2)



Rồi cô nghe thấy cuộc đối thoại bên kia vẫn tiếp tục.

Cô gái tên Hồng Hạnh kia đang nói với giọng bất mãn: "Rốt cuộc anh có được hay không? Cứ nói là sẽ cưới em, nhưng anh còn chưa nói chuyện chúng ta yêu nhau cho nhà anh biết, có phải anh không muốn chịu trách nhiệm?"

Thẩm Trường Chinh bình thường ăn nói rất lưu loát, vậy mà lúc này lại lắp bắp.

"Không, không phải, không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, anh sợ bố em không đồng ý cho chúng ta yêu nhau, đến lúc đó không cưới em được, làm hỏng danh tiếng của em."

Thẩm Trường Chinh nói với giọng nghiêm túc.

Thẩm Nghiên thầm gật đầu, lời này cũng đúng, dù sao thời đại này, danh tiếng của con gái rất quan trọng.

Nhưng điều khiến Thẩm Nghiên thấy lạ là, trước đây, cô chưa từng phát hiện ra anh Tư đang yêu đương.

"Dù sao em không quan tâm, chẳng phải anh nói anh Ba anh đang làm công nhân trên huyện sao? Anh về nói với nhà anh đi, anh cũng muốn đi, anh cũng mua một công việc đi, như vậy chúng ta có thể rời khỏi đại đội, lên huyện thuê nhà." Giọng cô gái vừa kiêu căng vừa có chút ngây thơ.

Thẩm Nghiên thầm lắc đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ về cái tên quen thuộc này, rốt cuộc cô đã nghe thấy ở đâu rồi...

Cô đang cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên nghe thấy hai người lúc nãy còn đang tình chàng ý thiếp, giờ không biết sao lại cãi nhau.

Cô nghe thấy cô gái kia hét lên giận dữ: "Chẳng phải em gái anh lấy chồng rồi sao? Sao không đi theo chồng? Cô ta không đi, nhà chật chội lắm, đến lúc đó chúng ta kết hôn rồi ở đâu? Anh còn không chịu lên huyện mua một công việc, bố em nói rồi, sau này sẽ tìm con trai nhà lãnh đạo công xã cho em, nếu anh không làm được thì em thấy chúng ta chia tay đi."

Thẩm Nghiên cau mày, lúc này, cô thậm chí còn nghĩ, nếu anh Tư dám nói gì không tốt về cô, sau này cô sẽ không chơi với anh Tư nữa.

May mà, tuy Thẩm Trường Chinh có chút cuồng yêu, nhưng khi động đến em gái, anh sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Ban đầu, anh còn nhẹ nhàng dỗ dành cô gái kia, nhưng khi nghe thấy Vương Hồng Hạnh nói những lời này, anh lập tức không vui.

Còn chưa kết hôn mà đã định đuổi em gái đã kết hôn của anh đi, sau này trong nhà còn có chỗ cho em gái anh nữa không?

Thẩm Trường Chinh tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống không bùng nổ.

Thấy Thẩm Trường Chinh tốt tính như vậy, cô gái kia càng được nước lấn tới, giọng điệu lúc nói chuyện cũng càng thêm kiêu căng, lời lẽ chua ngoa, thậm chí còn đem hết những lời ghen ghét với Thẩm Nghiên ra nói.

"Thẩm Trường Chinh, anh nói gì đi chứ? Anh không nói gì là có ý gì? Em gái anh béo như vậy, ở nhà chắc chắn ăn không ít, đã là con gái lấy chồng rồi, sao còn ở nhà? Có phải chồng sĩ quan của cô ta không cần cô ta nữa, nên mới không đến đón cô ta đi theo chồng? Em đã nói với anh rồi, anh nên đuổi em gái anh đi, còn có thể tiết kiệm được lương thực cho nhà."

Thẩm Nghiên đứng từ xa nhìn thấy tất cả, cô bĩu môi, được rồi, cô chính là cái thùng đựng cơm được chưa?

Nhưng giờ phút này, cô không có chút thiện cảm nào với người phụ nữ có khả năng trở thành chị dâu mình.

Nếu anh Tư nhất quyết muốn cưới người phụ nữ này, Thẩm Nghiên không ngại làm kẻ phá đám!

Chỉ nghe một lúc thôi, cô đã có thể chắc chắn rằng người phụ nữ này mà cưới về nhà thì sẽ là bà cô gây rối.

May mà, vào thời khắc quan trọng, đồng chí Thẩm Trường Chinh không kéo chân sau.

Lúc này, nghe thấy cô gái mình thích lại bôi nhọ em gái mình như vậy, anh lập tức không vui.

"Đủ rồi, Vương Hồng Hạnh, em gái anh rất tốt, từ nhỏ đến lớn, cả nhà anh đều nâng niu em ấy trong lòng bàn tay. Anh đang cố gắng kiếm tiền, đợi anh kiếm đủ tiền sẽ về cưới em, nhưng nếu em muốn những thứ khác, xin lỗi, anh không làm được."

Lúc này, giọng điệu của Thẩm Trường Chinh cũng cứng rắn hơn.

Là một người đàn ông, những việc nên làm, anh đều sẽ làm, ví dụ như kiếm tiền, cho cô ấy những thứ cô ấy muốn, nhưng cô ấy không nên nhòm ngó tài sản của nhà anh, và cũng không được bôi nhọ người nhà anh.

Tính cách Vương Hồng Hạnh rõ ràng không tốt, thấy Thẩm Trường Chinh nói năng gay gắt như vậy, cô ta cũng nổi giận.

Lời nói càng thêm thiếu suy nghĩ, cứ thế buột miệng nói ra.

"Được thôi! Thẩm Trường Chinh, đây là anh nói đấy nhé. Giờ em sẽ về nói với bố em, để ông ấy sắp xếp cho em xem mắt con trai lãnh đạo xã, em muốn xem xem, ngoài em ra, còn ai thèm lấy anh."

Thẩm Trường Chinh thật sự bị câu nói này làm tổn thương, Thẩm Nghiên nhìn từ trong bụi cỏ, cũng có thể thấy ánh mắt đau khổ của anh Tư.

Cô không khỏi thấy xót xa.

Nhưng cô cũng hiểu, Vương Hồng Hạnh hiện tại không phải là người thích hợp, dừng lại đúng lúc là điều quan trọng hơn cả.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 243: Anh tư mới là nam chính (1)



Thậm chí, cô còn nhìn thấy vẻ bất lực trong mắt anh Tư, nhất là khi bị cô gái mình thích nói những lời này trước mặt, thứ mà anh vốn tự hào, lại bị cô ta dìm xuống chẳng còn giá trị gì.

Giờ phút này, Thẩm Nghiên thật sự cảm thấy Vương Hồng Hạnh không xứng với anh Tư.

Người phụ nữ này không có mắt nhìn, anh Tư đã cố gắng thế nào, Thẩm Nghiên đều nhìn thấy.

Hơn nữa, có mấy lần, rõ ràng Thẩm Trường Chinh muốn nói chuyện này với gia đình, nhưng vì tiền trong nhà đã bị anh Ba cuỗm đi mua việc làm, anh không muốn làm phiền gia đình, nên vẫn không nói đến chuyện vay tiền để cưới vợ.

Chính vì Thẩm Trường Chinh luôn nghĩ cho gia đình, lại còn cố gắng kiếm tiền, tất cả đều vì Vương Hồng Hạnh, vậy mà cô ta lại nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.

Bất kể những lời này là thật lòng hay vô tình nói ra, thì một khi đã nói ra, Thẩm Nghiên sẽ đưa cô ta vào danh sách đen.

Cô luôn tin rằng, anh Tư tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người thật lòng yêu thương và trân trọng anh ấy.

Vương Hồng Hạnh, vừa rồi nói nhiều như vậy, trong mắt toàn là toan tính, không hề có chút tình cảm nào, người như vậy, thật sự không đáng để anh Tư đối xử tốt như vậy.

Thẩm Nghiên có linh cảm, sau này Vương Hồng Hạnh nhất định sẽ hối hận.

Bỗng nhiên, cô nhớ ra tại sao lúc nãy nghe thấy cái tên Vương Hồng Hạnh lại thấy quen quen.

Vì cô thật sự quen người này.

Chỉ là quen trong sách thôi...

Thẩm Trường Chinh im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Nếu em đã muốn như vậy, anh chỉ có thể chúc em hạnh phúc. Anh thấy chúng ta đúng là không hợp nhau, em yên tâm, chuyện chúng ta yêu nhau không ai biết cả, sau này em cứ đi tìm người yêu làm lãnh đạo của em, còn anh sẽ tiếp tục làm nông dân."

Nói xong, Thẩm Trường Chinh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Điều này lại khiến Vương Hồng Hạnh không dám tin.

Cô ta không ngờ, chỉ là một câu nói bâng quơ của mình, vậy mà Thẩm Trường Chinh lại coi là thật.

Anh còn nói lời chia tay, trong mắt cô ta, Thẩm Trường Chinh phải hạ mình dỗ dành cô ta mới đúng.

Lúc này, cô ta thật sự bị Thẩm Trường Chinh chọc giận: "Được, được, đây là anh nói đấy nhé. Em sẽ về xem mắt ngay, em không cần anh nữa!"

Nói xong, Vương Hồng Hạnh vừa khóc vừa chạy đi.

Rõ ràng là cô ta nói muốn đi xem mắt con trai lãnh đạo, giờ lại hối hận, rồi vừa khóc vừa chạy đi.

Thật là khó hiểu.

Lúc này, Thẩm Nghiên thật sự thấy thương anh Tư, cô nhìn Thẩm Trường Chinh đưa tay lau mặt, rồi thở dài rời đi, Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng anh, trầm ngâm.

Lúc nãy, cô thấy cái tên Vương Hồng Hạnh quen thuộc, là vì Vương Hồng Hạnh này chính là nữ chính trong một cuốn sách mà cô từng đọc.

Còn nam chính chính là anh Tư.

Nữ chính Vương Hồng Hạnh là người trọng sinh, kiếp trước, Vương Hồng Hạnh cũng từng yêu Thẩm Trường Chinh, nhưng vì điều kiện nhà họ Thẩm không tốt, nên vẫn luôn không công khai chuyện hai người yêu nhau, hai người cũng giống như lần này, cãi nhau xong, Vương Hồng Hạnh liền kết hôn với con trai nhà lãnh đạo xã.

Nhưng cuộc sống sau khi kết hôn không được như ý muốn.

Còn anh Tư Thẩm Trường Chinh, trong thời kỳ cải cách mở cửa, đã nắm bắt được cơ hội, rồi trở thành đại gia giàu có.

Sau đó, hình như anh cũng có một gia đình hạnh phúc, Vương Hồng Hạnh biết được tin này trên báo.

Lúc đó, cô ta bị ung thư, con cái lại bất hiếu, cuối cùng bị con cái chọc tức đến chết, trước khi chết, người cô ta nghĩ đến vẫn là Thẩm Trường Chinh.

Sau khi trọng sinh, cô ta liền quay đầu, muốn cùng Thẩm Trường Chinh sống thật tốt.

Nhưng nhìn tình hình vừa rồi, chắc là Vương Hồng Hạnh vẫn chưa trọng sinh.

Chỉ là không biết cô ta sẽ trọng sinh vào lúc nào, nghĩ đến chuyện sau khi cô ta trọng sinh, biết anh Tư là đại gia rồi sẽ bám riết lấy anh, Thẩm Nghiên thấy hơi ghê tởm.

Trước đây, đọc truyện thì không thấy gì, nhưng khi chuyện này xảy ra ngay bên cạnh mình, cô mới thấy phản cảm, dựa vào đâu cô trọng sinh xong, muốn quay lại là quay lại?

Hơn nữa, lại còn là vì đối phương giàu có, mới hồi tâm chuyển ý, tình cảm như vậy thật sự hạnh phúc sao? Thẩm Nghiên cũng không chắc.

Trong mắt Vương Hồng Hạnh, cô chỉ thấy toàn là toan tính, người như vậy, có giống người muốn sống yên ổn không?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 244: Anh tư mới là nam chính (2)



Đương nhiên, kiếp trước sau khi Vương Hồng Hạnh trọng sinh, cô ta đúng là luôn bám theo Thẩm Trường Chinh, rồi dùng hành động để cảm hóa anh, sau đó, hai người dây dưa vài năm mới kết hôn.

Nhưng cuộc sống sau khi kết hôn, trong sách thì được tô hồng, cả nhà sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng theo những gì cô thấy lúc nãy, nếu họ thật sự kết hôn, chắc chắn cuộc sống sẽ gà bay chó sủa.

Nhưng Thẩm Nghiên cũng phát hiện ra một điểm bất thường.

Hình như trong sách, không có sự tồn tại của cô?

Nghĩ đến đây, tim Thẩm Nghiên đập thình thịch.

Cô không biết có phải vì cô đã xuyên sách, hay là do có chuyện gì xảy ra mà trong sách không hề nhắc đến.

Lúc này, thỏ béo bị Thẩm Nghiên ôm chặt cứng, suýt nữa thì ngỏm củ tỏi, nó kêu lên "chít chít", kéo Thẩm Nghiên về thực tại.

Thẩm Nghiên lúc này mới phát hiện ra mình đã ngồi đây rất lâu, cô vội vàng đứng dậy, chân hơi tê, rồi cũng không nghĩ ngợi gì nữa, ôm thỏ béo, cầm củ nhân sâm chạy về nhà.

Về đến nhà, cô thấy Thẩm Trường Chinh đang bổ củi ngoài sân.

Thấy Thẩm Nghiên về, anh quay đầu nhìn cô.

"Em gái, em đi đâu đấy?"

Nhìn anh Tư thản nhiên như không có chuyện gì, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc cô đã bị anh lừa rồi.

Nhưng vì Thẩm Trường Chinh không nói, Thẩm Nghiên cũng ngầm hiểu, không hỏi nhiều, cô thả thỏ béo xuống, rồi xòe tay ra, cho anh xem củ nhân sâm.

"Em lên núi sau nhà đào nhân sâm, củ này em sẽ mang cho anh Lục!"

Thẩm Trường Chinh ngạc nhiên.

"Lại đào được một củ nữa à?"

Thật là kỳ lạ.

Rồi anh nhìn con thỏ béo đã chạy đi từ bao giờ: "Thỏ dẫn em đi à?"

Thẩm Nghiên gật đầu.

"Phải đấy ạ, giờ em trông cậy cả vào nó."

Con thỏ này đã giúp nhà họ tìm được bao nhiêu củ nhân sâm rồi.

Giờ cả nhà chỉ thiếu nước thờ nó như thờ tổ tông.

Thậm chí, mẹ Thẩm Nghiên còn lẩm bẩm, nói thỏ béo là thỏ ngọc trên trời, đặc biệt xuống nhà họ phát tiền.

Nghe mẹ nói vậy, Thẩm Nghiên suýt thì cười lăn.

Mấy chuyện này là sao?

Thỏ ngọc cũng làm thần tài, lại còn hỗ trợ từng hộ gia đình?

Sau đó, cô cất củ nhân sâm đi, rồi đến chuồng lợn một chuyến, hiện giờ đã có thể chắc chắn là lợn mẹ đã mang thai.

Tiếp theo là phải chú ý chăm sóc, chắc khoảng ba, bốn tháng nữa là sinh, Thẩm Nghiên đã tính toán rồi, cô đi chăm sóc Lục Tuân nhiều nhất là một tháng, rồi phải quay về.

Trại chăn nuôi lợn mới là sự nghiệp của cô, còn chăm sóc đàn ông gì đó, nếu không phải vì anh ta là chồng sắp cưới của cô, Thẩm Nghiên thật sự không muốn lặn lội đường xa như vậy.

Tối hôm đó, mọi người về nhà, nhà họ Thẩm làm thịt mấy con thỏ rồi hun khói, nhưng Thẩm Nghiên lại làm thành thịt khô.

Giờ trời nóng, ngồi trên tàu hỏa phải mất ba, bốn ngày, cô không muốn mang nhiều đồ, dù sao cũng chỉ có một mình, lại còn đang bị thương, đi lại không tiện, chủ yếu là đi gọn nhẹ.

Người nhà cũng biết, nên không chuẩn bị nhiều đồ, nhưng tiền bạc, tem phiếu và nhân sâm thì nhất định phải mang theo.

"Tiểu Nghiên, mẹ may thêm một cái túi trong quần con của con, rồi dưới đế giày cũng có một cái túi, con chia tiền ra mà cất, như vậy sẽ không sợ bị mất trộm."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 245: Khởi hành (1)



Mẹ Thẩm Nghiên cứ thế mà bận rộn, bà xin nghỉ làm việc ngoài đồng.

Cả nhà biết Thẩm Nghiên sắp đi, ai cũng chuẩn bị.

"Mẹ, con biết rồi ạ."

Thẩm Nghiên vốn định nói không cần, nhưng nghĩ đến tình hình trên tàu hỏa, cô cũng không từ chối nữa.

Bây giờ, tình hình bên ngoài rất loạn, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Hôm sau, Thẩm Nghiên đến trại chăn nuôi lợn để bàn giao công việc, cô đưa cuốn sổ ghi chép của mình cho Ôn Thành Lan.

"Tiểu Lan, cậu cầm lấy, những vấn đề mà lợn có thể gặp phải, tớ đều ghi trong này hết rồi. Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì gửi điện báo cho tớ, tớ thấy sẽ trả lời."

Ôn Thành Lan biết Thẩm Nghiên phải đi chăm sóc người chồng mới cưới.

Nhưng không ngờ, trước khi đi, cô ấy vẫn không yên tâm, Ôn Thành Lan liền cười nói.

"Được rồi được rồi, tớ biết rồi, dù sao tớ cũng đi theo cậu lâu như vậy, tớ sẽ xem xét tình hình mà xử lý. Nếu không được thì chỉ có thể nhờ cậu về sớm thôi."

"Yên tâm, cứ theo cách chúng ta đang làm, lợn sẽ lớn lên khỏe mạnh."

"Mong là vậy. À, đến lúc lợn mẹ sinh con, cậu nhất định phải về đấy nhé!" Ôn Thành Lan cau mày. "Một mình tớ không lo được đâu."

"Yên tâm, tớ sẽ về sớm thôi."

Dặn dò xong mọi việc, chắc những người không nỡ xa Thẩm Nghiên nhất là mấy bà, mấy thím ở trại chăn nuôi lợn.

Mấy tháng nay, mọi người thường xuyên ngồi tám chuyện với nhau, giờ thiếu Thẩm Nghiên, ai cũng thấy buồn.

Bà Vương nhìn Thẩm Nghiên, không khỏi hỏi: "Tiểu Nghiên, cháu đi chăm sóc chồng xong là không về nữa à? Ở bên đó luôn sao?"

"Sao lại thế được ạ? Bà Vương, cháu còn một đàn lợn con đang chờ cháu, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng ạ!"

"Tốt tốt tốt, cháu có thể về là tốt rồi, bọn ta cứ sợ cháu đi rồi sẽ không về nữa."

Lúc này, bà Tiền cũng nói: "Đảo xa xôi có gì tốt? Cuộc sống khổ cực lắm, vẫn là ở đây tốt, là nơi mình lớn lên, tốt hơn mấy chỗ đó nhiều."

Thẩm Nghiên chỉ cười: "Cháu đi rồi, trại chăn nuôi lợn phải nhờ các bà, các thím rồi. Đợi cháu về, cháu sẽ mua đồ ăn ngon cho mọi người."

"Không vấn đề gì, không cần cháu dặn, bọn ta cũng sẽ nuôi mấy con lợn này cho béo tốt."

Mọi người đều quý Thẩm Nghiên, nên ai cũng vui vẻ nhận lời.

Bàn giao xong công việc ở trại chăn nuôi lợn, Thẩm Nghiên đến chỗ đại đội trưởng báo cáo, biết cô phải đi chăm sóc chồng bị thương, Lưu Trường Căn cũng không phản đối, hơn nữa, Thẩm Nghiên đã bàn giao xong công việc ở trại chăn nuôi lợn, vậy thì không còn gì để nói nữa.

Chuyện này cứ như vậy mà chốt hạ.

Nhưng không ngờ, Thẩm Nghiên về đến nhà, lại thấy anh họ Cả đang ở trong sân.

Trong tay anh còn cầm theo thành phẩm.

"Tiểu Nghiên!"

"Anh họ Cả, bác Cả làm xong rồi ạ?" Thẩm Nghiên nhìn những thứ trong tay anh, không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao cũng chỉ mới có hai ngày.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 246: Khởi hành (2)



Tốc độ của bác Cả có vẻ hơi nhanh!

Lương Siêu cười ngượng ngùng: "Ừ, cũng nhờ có bác Hai giúp đỡ bố anh, không ngờ lại trùng hợp như vậy, mai em đi rồi, vừa kịp lúc!"

Thẩm Nghiên nhìn bát đũa, đều được làm bằng gỗ, tròn tròn trịa trịa, được mài giũa rất nhẵn, trên bề mặt còn có vân gỗ, nói thật, nhìn bằng con mắt của người hiện đại như Thẩm Nghiên, cô cũng thấy rất đẹp.

Nhưng chắc là do thời gian gấp rút, nên bác Cả chỉ làm một bộ, mỗi loại bát một cái, một đôi đũa và một chiếc thìa gỗ.

"Vâng ạ, vậy em sẽ mang theo, nếu có cơ hội, em sẽ về giúp bác xem có ai mua không."

Thẩm Nghiên cười nói.

Lương Siêu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy được, vậy thì làm phiền em rồi. Bố anh nói, nếu không được cũng không sao, đừng tạo áp lực cho bản thân."

Thẩm Nghiên chỉ cười, không nói là cô không hề thấy áp lực.

Nhưng Lương Siêu vội vàng đến đưa đồ, rồi lại vội vàng rời đi.

Thẩm Nghiên cất bộ bát đũa này vào hành lý.

Buổi tối, mẹ Thẩm Nghiên lại dặn dò cô đủ điều.

Thẩm Nghiên mang theo số tiền trợ cấp mà Lục Tuân gửi cho, tổng cộng là hai trăm tệ, rồi bắt xe lừa của đại đội đi lên huyện từ sớm.

Đến huyện rồi, cô phải đến thành phố để bắt tàu hỏa, trên huyện có xe khách đi xuống thành phố.

Lần này là Thẩm Kiến Quốc đưa Thẩm Nghiên đi, đến huyện, Thẩm Trường An đã đợi sẵn ở bến xe, trên tay còn xách theo ít bánh ngọt, được gói thành một bọc.

Thấy Thẩm Nghiên, anh đưa bọc bánh cho cô.

"Đây là bánh ngọt của nhà máy, trên đường em đói thì ăn nhé. Nghe nói trên tàu cũng có đồ ăn, đừng tiết kiệm, cứ mua cơm mà ăn."

"Em biết rồi, cảm ơn anh Ba. Anh mau đi làm đi!" Thẩm Nghiên cứ tưởng Thẩm Trường An xin nghỉ phép để ra đây, không ngờ anh lại xua tay.

"Không sao, anh xin nghỉ nửa ngày, anh với bố đưa em đi. Đi thôi, xe sắp đến rồi."

Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, người đợi xe không nhiều, nhưng Thẩm Trường An vẫn luôn bảo vệ Thẩm Nghiên bên cạnh, sợ người khác va vào tay cô.

Cả đoạn đường, anh đều cẩn thận từng li từng tí.

Đi khoảng một tiếng thì đến thành phố, mấy người xuống xe ở ga tàu hỏa, Thẩm Nghiên đi tay không, Thẩm Trường An với Thẩm Kiến Quốc đi theo sau, cùng cô vào ga.

Hôm đó, lúc mua vé tàu, vì là người nhà của quân nhân, đi thăm người thân ở bộ đội, nên cô được sắp xếp giường nằm.

Thời buổi này, vé giường nằm không dễ mua, thường chỉ có cán bộ hoặc lãnh đạo nhà máy mới được nằm.

Lúc này, người trên tàu không nhiều lắm, Thẩm Trường An dìu Thẩm Nghiên lên tàu, tìm được giường nằm, rồi anh mới ra cửa sổ nhận hành lý, Thẩm Kiến Quốc ở dưới đưa hành lý lên.

"Xong rồi, anh Ba, em không sao rồi, anh với bố về đi!"

Thẩm Trường An nhìn Thẩm Nghiên, thấy tay cô như vậy, anh thở dài.

"Tiểu Nghiên, trên đường chỉ có một mình em, em phải cẩn thận. Lát nữa, anh sẽ nói với nhân viên phục vụ, nhờ họ giúp đỡ em, có chuyện gì thì cứ tìm nhân viên phục vụ, cố gắng đừng nói chuyện với người lạ, nếu có người xin đồ ăn thì em cứ giả vờ như không nghe thấy, em thoải mái là được.

Rồi lúc xuống tàu, đợi mọi người xuống hết rồi mình hẵng xuống, đừng chen chúc với người ta. Còn đây là tiền lương của anh, anh ứng trước ở nhà máy, em cứ cầm lấy, nếu không đủ thì gọi điện về nhà, đến lúc về thì gửi điện báo cho anh, anh sẽ đến thành phố đón em."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 247: Gặp gỡ trên tàu hỏa (1)



Thẩm Trường An dặn dò đủ điều, vừa nói vừa giúp Thẩm Nghiên trải giường, vì sợ chăn ga trên tàu không sạch sẽ, nên mẹ Thẩm Nghiên đã chuẩn bị sẵn một bộ ga trải giường.

Tay Thẩm Nghiên không tiện, nên những việc này đều là Thẩm Trường An làm, cô chỉ đứng bên cạnh.

Nhưng anh vừa làm vừa nói, miệng không ngừng dặn dò Thẩm Nghiên đủ điều.

Nói đến mức Thẩm Nghiên suýt thì tưởng mình là trẻ con.

"Được rồi, em biết rồi, anh Ba. Tiền em nhận rồi, đợi em về, em sẽ mua đồ ăn ngon cho anh, anh đừng lo. Em đến nơi sẽ gửi điện báo về báo bình an."

"Ừ ừ ừ, được, em biết là tốt rồi. Vậy anh đi đây, tối đi ngủ nhớ để đồ bên cạnh, nếu gặp cướp thì mình cứ đưa tiền cho họ, đừng giằng co, an toàn là quan trọng nhất, biết chưa?"

"Em biết rồi, anh Ba, anh yên tâm. Em đến nơi, chắc sẽ có người đến đón em."

"Ừ, lát nữa anh về sẽ gửi điện báo cho bên đó, nói là em đã lên đường rồi, bên đó sẽ tính thời gian để đến đón em."

Nói xong, anh xoa đầu Thẩm Nghiên, Thẩm Kiến Quốc cũng ghé vào cửa sổ dặn dò cô.

Nhân viên phục vụ cũng đang giục xuống tàu.

Thẩm Kiến Quốc dặn dò xong, liền bảo Thẩm Trường An xuống tàu: "Được rồi, thượng lộ bình an. Còn nữa, anh Ba sẽ báo thù cho em."

"Hả?"

Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn anh.

Nhưng Thẩm Trường An không giải thích gì, cứ thế quay người rời đi.

Thẩm Nghiên chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh, trầm tư suy nghĩ.

Cô còn thò đầu ra ngoài hành lang nhìn Thẩm Trường An, câu nói vu vơ lúc nãy của anh Ba là có ý gì?

Nhưng rất nhanh, Thẩm Nghiên không còn tâm trí để nghĩ nữa.

Thẩm Kiến Quốc đang vẫy tay chào cô, Thẩm Nghiên ngồi vào cửa sổ, nói với Thẩm Kiến Quốc mấy câu.

"Bố, bố về đi, đừng lo cho con, con sẽ về sớm thôi."

"Ừ ừ, bố biết, con gái bố giỏi giang nhất. Đến nơi nhớ báo bình an nhé!"

"Con biết rồi ạ."

Lúc này, Thẩm Trường An đã xuống tàu, anh đứng cùng Thẩm Kiến Quốc, tàu nhanh chóng lăn bánh, Thẩm Nghiên không ngừng vẫy tay chào ngoài cửa sổ, theo chuyển động của tàu, hình như bóng dáng phía sau cũng dần nhỏ lại, Thẩm Nghiên thò đầu ra, thấy Thẩm Kiến Quốc còn đuổi theo tàu mấy bước.

Không hiểu sao, nhìn thấy cảnh này, Thẩm Nghiên bỗng thấy hơi chua xót.

Cứ như thể, trước đây cô từng trải qua cảnh chia ly, cảnh tượng này khiến người ta khó chịu.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng phía sau nữa, Thẩm Nghiên mới rụt đầu lại, ánh mắt đượm buồn.

Chắc đây chính là chia ly!

Cho dù chỉ là chia ly trong thời gian ngắn, cũng khiến người ta không quen...

Cô cứ ngồi thẫn thờ trên giường, hồi lâu sau, cô mới uể oải nằm xuống.

Đến ga sau, có một cặp vợ chồng già lên tàu, quần áo trên người họ đều đã bạc màu.

Sức khỏe của họ có vẻ không tốt, cứ ho liên tục, nhưng lại toát lên vẻ nho nhã, lịch sự.

Thẩm Nghiên tò mò nhìn họ, bà cụ thấy Thẩm Nghiên đang nhìn vợ chồng mình, bà liền cười với cô, còn xin lỗi.

"Cô gái, thật ngại quá, mấy hôm nay, ông nhà tôi bị cảm lạnh, chỉ là ho thôi, không lây đâu."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 248: Gặp gỡ trên tàu hỏa (2)



Có phải bà cụ sợ Thẩm Nghiên chê bai không?

Thẩm Nghiên mỉm cười, lắc đầu.

"Không sao ạ, cháu không ngại đâu."

Lúc này, cô đang ngồi đọc sách, thấy hành lý của hai người đối diện không nhiều, ông cụ vừa lên tàu đã được dìu nằm xuống.

Rồi bà cụ cứ ở giường dưới chăm sóc ông.

Ban đầu, Thẩm Nghiên cứ tưởng mình sẽ gặp phải người già vô lý, vừa lên tàu đã đòi đổi giường nằm với mình, nhưng bà cụ không hề mở lời, chỉ lặng lẽ làm việc, sau đó, bà tự mình leo lên giường trên.

Giường trên không cao, nhưng nhìn vẫn khiến Thẩm Nghiên thấy thót tim.

Dù sao hai ông bà cụ này trông rất gầy yếu, bà cụ càng gầy hơn, lại nhỏ người, lúc nắm lấy tay vịn cầu thang, có thể thấy rõ gân xanh trên tay bà, run run rẩy rẩy, Thẩm Nghiên thấy bà cụ leo lên khó khăn.

Cô tiến lên đỡ một tay, rồi nói với bà cụ: "Bà ơi, hay là cháu đổi chỗ với bà nhé, cháu ngủ giường trên, giường dưới cho bà."

"Hả? Cô bé, cháu thật sự muốn đổi với bà sao? Bà thấy tay cháu hình như cũng bị thương, leo lên giường trên chắc không tiện đâu?"

Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn tay mình, đúng là hơi bất tiện, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, cô dùng một tay cũng có thể leo lên leo xuống.

Cũng không phải cô thánh mẫu, chỉ là nhìn thấy cảnh này, là người bình thường thì không ai có thể làm ngơ được.

Hơn nữa, bà cụ này từ lúc lên tàu, luôn rất cẩn thận, cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ gia giáo, cũng không hề có thái độ ỷ già làm càn, bắt Thẩm Nghiên đổi chỗ.

So bó đũa, chọn cột cờ, chút chuyện nhỏ này cô vẫn có thể giúp được.

"Vâng ạ, không sao đâu, nhưng mà phiền bà giúp cháu trải giường nhé, cháu dùng một tay hơi bất tiện."

"Được, được, cảm ơn cháu nhé." Bà cụ họ Kỷ bỗng nhiên đỏ hoe mắt.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà gặp được người tốt bụng, cô gái này tuy hơi mập, nhưng lại rất dễ gần.

Bà Kỷ giúp Thẩm Nghiên trải giường xong, rồi nằm xuống giường dưới, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho ông cụ.

Còn Thẩm Nghiên, lúc này đang ngồi ở lối đi, ở lối đi có một cửa sổ nhỏ, còn có bàn, cô liền ngồi đó đọc sách.

Nhưng trời nóng, trong toa tàu khó tránh khỏi có mùi khó chịu, may mà tàu bây giờ chạy chậm, cửa sổ cũng có thể mở, cô liền mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành, vừa đọc sách, cũng khá thoải mái.

Bà cụ định đi lấy nước, cầm theo chiếc cốc sứ, bà còn hỏi Thẩm Nghiên có cần lấy nước giúp không.

Thẩm Nghiên nghĩ một lát, rồi đưa bình nước của mình cho bà cụ.

Đọc sách một lúc, bà cụ quay lại, vừa lúc ông cụ trên giường cũng tỉnh dậy.

Nhưng ông cứ ho liên tục, trông như thể sắp ho cả phổi ra ngoài, Thẩm Nghiên nhìn mà thấy khó chịu thay.

Bà cụ vội vàng đỡ ông dậy uống nước, rồi nhỏ giọng nói gì đó bên tai ông, có thể thấy tình cảm của hai người rất tốt, cả đoạn đường đều là bà cụ chăm sóc ông cụ.

Buổi trưa, Thẩm Nghiên ăn một cái bánh trung thu, uống một bình nước, cũng no căng bụng.

Không có việc gì làm, cô chỉ có thể đứng dậy đi lại ở lối đi cho tiêu cơm.

Đi một vòng, cơm cũng tiêu gần hết, Thẩm Nghiên mới quay lại giường nằm nghỉ ngơi.

May mà trước đó, cô vẫn luôn tập thể dục, nên sức tay của cô khá tốt, ít nhất lúc leo lên giường nằm cũng không mất nhiều sức, xoay người mấy cái là lên đến nơi.

Nhưng mà chỗ nằm hơi chật chội, Thẩm Nghiên nằm trên giường rồi cũng không muốn động đậy, tay phải phe phẩy chiếc quạt.

Rồi cô mơ màng ngủ thiếp đi.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 249: Lời nhắc nhở đầy thiện ý (1)



Buổi chiều, cô thức dậy, muốn đi vệ sinh, nhưng đoạn đường đi có khá nhiều người, còn có không ít người không có vé, đang trốn ở khắp nơi.

Điều này khiến cho việc đi lại của Thẩm Nghiên càng thêm khó khăn.

Bà cụ họ Kỷ đối diện hình như cũng nhận ra cô muốn đi vệ sinh, bà liền hỏi: "Cô gái, có cần bà đi vệ sinh cùng cháu không?"

"Vậy được ạ?"

"Được chứ, vừa lúc bà cũng muốn đi rửa tay. Đi thôi, bà đi bên trái cháu nhé." Bà cụ rất thẳng thắn, đứng dậy, rồi dẫn Thẩm Nghiên đi.

May mà có thêm một người hộ tống, giúp Thẩm Nghiên giảm thiểu nguy cơ bị người khác va phải.

Đi vệ sinh xong, Thẩm Nghiên không dám uống nhiều nước nữa.

Nếu uống nước, buổi tối lại phải dậy đi vệ sinh, phiền phức lắm.

Nhưng lúc quay về, ông cụ họ Kỷ cũng đã dậy, thấy Thẩm Nghiên, ông chào hỏi cô, rồi còn cảm ơn cô.

"Bà nhà tôi chân tay không được nhanh nhẹn, cảm ơn cô bé đã nhường giường cho bà ấy."

"Không có gì ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Thẩm Nghiên lắc đầu, nói không có gì, ông cụ nhìn tay Thẩm Nghiên, rồi hỏi: "Tôi thấy tay cô bị thương nặng như vậy, khụ khụ... leo lên leo xuống có tiện không?"

"Tiện ạ, cháu ở nông thôn, thường xuyên làm việc nặng, có sức lắm. Còn ông, ông cứ ho như vậy ạ?"

Thật ra, lúc nãy cô đã muốn nói rồi, dáng vẻ ho của ông cụ rất giống bị lao phổi.

Vì cô để ý thấy, mỗi lần ho, ông cụ đều ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, nhìn cứ như là bị đau ngực.

Hơn nữa, những triệu chứng của lao phổi, ông cụ đều có, thiếu máu, ho, mệt mỏi, ho có đờm,... sáng nay, hình như cô còn nghe bà cụ nói là ông cụ bị sốt.

"À, mấy năm nay, tôi ở nông thôn, thường xuyên bị ho, nhưng chắc mấy hôm nay bị cảm lạnh nên nặng hơn." Thấy Thẩm Nghiên quan tâm mình, ông cụ cũng kể qua tình trạng của mình cho cô nghe.

Trong lòng ông còn nghĩ, cô bé này thật tốt bụng.

Còn Thẩm Nghiên thì nhỏ giọng nói: "Trước đây, cháu từng gặp người bị lao phổi, triệu chứng giống ông lắm. Nếu ông về thành phố thì nên đi khám, bây giờ bệnh viện có thuốc đặc trị, nếu là giai đoạn đầu thì thuốc Isoniazid rất hiệu quả."

Thấy ông cụ ho dữ dội vì những lời cô nói, Thẩm Nghiên vội vàng an ủi.

Cô nói đều là thật, loại thuốc này đã được nghiên cứu từ hơn hai mươi năm trước rồi, ít nhất là nếu triệu chứng nhẹ, thì dùng thuốc vẫn có thể chữa khỏi.

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, ông cụ vội vàng lấy tay che miệng, rồi bảo bà cụ và Thẩm Nghiên tránh xa mình một chút.

"Khụ khụ... tình trạng của tôi, mọi người vẫn nên, khụ khụ... vẫn nên tránh xa tôi một chút."

Dù sao trước đây cũng từng nghe nói đến lao phổi, là bệnh truyền nhiễm, ai cũng sợ.

Thẩm Nghiên biết bệnh này lây qua đường hô hấp, tình huống này đúng là phải cách ly.

Nhất là những người xung quanh, có vẻ sức đề kháng cũng không tốt lắm.

"Như vậy đi, để chắc chắn, chúng ta nhờ nhân viên phục vụ tìm khẩu trang, chúng ta đeo vào, rồi xuống tàu thì đến bệnh viện khám, tốt nhất là không sao, nếu thật sự có vấn đề thì chúng ta cũng phòng ngừa trước."

"Phải phải phải, cô bé này thật chu đáo." Ông cụ không hề tức giận vì Thẩm Nghiên nói vậy.

Dù sao lúc nãy, cô nói những lời này cũng là đang nhắc nhở, có thể thấy cô thật lòng muốn giúp đỡ ông.

Nếu là người sợ lây, chắc ngay từ đầu đã né ông rồi.
 
Back
Top Bottom