Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 220: Mở miệng là đòi việc (1)



Tuy trong lòng cũng thấy lạ, sao trong thời gian ngắn như vậy mà đứa nhỏ này thay đổi nhiều đến thế, nhưng giờ thấy con bé ngoan ngoãn hơn, bác Cả cũng không nghĩ nhiều nữa.

Con bé hiểu chuyện một chút, sau này em gái ông cũng đỡ phải lo lắng.

Triệu Ngọc Phương nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, chỉ là vài bộ quần áo để thay, nếu không có việc gì thì lại mang về, phòng trường hợp phải nằm viện thì cũng có đồ để thay.

Lương Siêu ở ngoài cũng đã mượn được xe lừa, mẹ Thẩm Nghiên chia số đồ bà mang đến thành hai phần, rồi xách sang nhà bác Hai họ Lương trước.

Nhà họ Lương không còn ai lớn tuổi nữa, chỉ còn hai anh em và mẹ Thẩm Nghiên là em gái.

Vừa lúc mẹ Thẩm Nghiên đến thì bác dâu hai Lý Mị cũng từ ngoài đồng về. Nghe người trong thôn nói em chồng xách theo không ít đồ về, bà ta mới vội vàng về xem rốt cuộc là mang gì đến.

Nếu đến tay không thì bà ta cũng chẳng thèm tiếp, sợ họ đến ăn chực.

Nhưng lúc này vừa về đến nhà, thấy mẹ Thẩm Nghiên đang xách đồ sang nhà mình, bà ta vội vàng chạy ra chào hỏi nhiệt tình: "Em chồng, mọi người về rồi đấy à?"

"Ừ, chị dâu Hai, giờ chúng tôi phải đưa anh cả lên bệnh viện huyện khám, đây là đồ cho mọi người, còn có một con thỏ nữa, cũng cho chị luôn."

Vì bên kia đã chuẩn bị xong, nên mẹ Thẩm Nghiên cũng không nói nhiều, đưa đồ cho Lý Mị xong liền quay người lên xe lừa.

"Ơ ơ ơ, chân anh cả không phải nói không sao à? Sao nghiêm trọng đến mức phải lên bệnh viện huyện khám vậy?" Lý Mị thật sự không biết chuyện này, tuy ở ngay cạnh nhà nhưng bà ta rất ít khi quan tâm đến chuyện nhà bên cạnh.

"Phải đấy, em dâu, giờ chúng tôi lên huyện đây, trưa nay em nói với mọi người ở nhà một tiếng nhé, để bọn trẻ tự nấu cơm."

Triệu Ngọc Phương nói xong cũng lên xe, hai đứa Nhị Đản ở lại nhà bác, bên này toàn anh chị em họ, trẻ con ở đâu cũng chơi được.

Thế là cả nhà Thẩm Nghiên rầm rộ lên huyện.

Thấy mọi người đã đi, Lý Mị mới thu hồi tầm mắt. Vừa rồi bà ta thấy Triệu Ngọc Phương còn xách theo ít bánh ngọt lên xe, chắc là do em chồng gửi đến.

Bà ta vội vàng vào nhà xem là đồ gì, nhìn bao bì thì toàn là bánh ngọt, thứ này đắt lắm, cả nhà bà ta cả năm cũng chẳng dám ăn.

Không ngờ lần này em chồng lại hào phóng như vậy.

Nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Thẩm gặp được quý nhân nào rồi?

Nếu không sao có thể mua nhiều đồ như vậy để đem cho người ta.

Vừa nghĩ bà ta vừa cất đồ vào tủ khóa lại.

Thẩm Nghiên vừa rồi chỉ liếc nhìn bác dâu Hai một cái, chào hỏi cho có lệ.

Nhưng theo cô biết, bác dâu Hai này có chút thực dụng, điển hình là kiểu tôi có thể chiếm lợi của người khác, nhưng người khác đừng hòng chiếm lợi của tôi.

Lúc này, cô không biết bác dâu Hai đang lẩm bẩm gì sau lưng, Lương Siêu ở phía trước đánh xe, bỗng nhiên bụng bác Cả kêu ục ục.

Ông ấy có chút ngượng ngùng.

Dạo này vì chữa chân cho ông, cả nhà đều phải ăn uống dè sẻn, sáng nay ông cũng không dám ăn nhiều, nhường cơm cho các con.

Theo lời bác Cả thì, ông không làm việc, không cần tiêu hao thể lực nên không cần ăn nhiều, mấy đứa con trai vì ông không làm việc nên chắc chắn phải làm nhiều hơn, nên ông nhường cơm cho chúng.

Nhưng lúc này bụng không kêu réo cũng khó, Thẩm Nghiên liền đưa bánh ngọt mang theo sáng nay cho bác Cả.

"Bác Cả, bác ăn chút bánh ngọt đi ạ, giờ đến trưa còn mấy tiếng nữa, bác ăn tạm cho đỡ đói."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 221: Mở miệng là đòi việc (2)



Nói xong, cô mở một gói bánh, đưa một cái bánh trung thu cho bác Cả.

Bác cả có chút do dự, không biết có nên nhận hay không: "Không, không cần đâu, bác cũng không đói lắm."

Nhưng vừa dứt lời, bụng ông lại kêu ục ục.

Lúc trước, Triệu Ngọc Phương còn không biết tại sao Thẩm Nghiên lại bảo bà mang theo bánh ngọt, nhưng giờ thì bà đã hiểu. Bà vội vàng nhận lấy bánh trung thu từ tay Thẩm Nghiên, nhét vào tay chồng.

"Đây là cháu gái hiếu kính bác đấy, bác cứ ăn đi, đừng để bụng đói."

Nói xong, bà còn liếc nhìn cái bánh trung thu: "Đây là loại bánh mới à? Trước giờ hình như chưa thấy bao giờ!"

Lúc này, mẹ Thẩm Nghiên mới có dịp lên tiếng, bà cười nói: "Cái này á, nói ra thì là sản phẩm mới của nhà máy thực phẩm số 3, là do thằng Ba mang công thức đến đấy. Anh Cả, anh nếm thử xem mùi vị thế nào?"

"Cái gì? Thằng Ba? Thằng Ba nhà chị á?" Triệu Ngọc Phương mỗi khi gặp chuyện gì kinh ngạc thì đều phản ứng thái quá.

Lúc này nghe mẹ Thẩm Nghiên nói Thẩm Trường An đang làm việc ở nhà máy thực phẩm, bà ta há hốc mồm kinh ngạc.

Dù sao trong mắt họ, Thẩm Trường An chỉ là một đứa trẻ thật thà, ít nói, vậy mà giờ lại lặng lẽ đi làm công nhân rồi?

Bác cả cũng ngạc nhiên: "Sao cơ? Thằng Ba làm công nhân rồi à?"

"Phải đấy." Mẹ Thẩm Nghiên cười đến mức mắt híp lại. "Chuyện này cũng nhờ Tiểu Nghiên cả, là con bé tìm cơ hội cho anh trai nó, chứ chúng tôi là nông dân, lấy đâu ra năng lực đó?"

Thế là mọi người đều nhìn về phía Thẩm Nghiên, khiến cô hơi ngại ngùng.

"Mẹ, mẹ nói quá rồi, chỉ là nhà con bỏ tiền mua việc cho anh con thôi."

Còn số tiền đó từ đâu ra?

Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, nên Thẩm Nghiên không giải thích nhiều.

Còn Triệu Ngọc Phương, lúc này nghe nói Thẩm Trường An đã đi làm công nhân, bà ta buột miệng nói: "Tiểu Nghiên giỏi giang vậy, cháu tìm cho mấy anh họ của cháu một công việc được không?"

Vừa dứt lời, bà ta đã bị bác Cả cắt ngang.

"Em nói linh tinh gì thế? Việc làm không cần tiền à? Mở miệng ra là có à? Giờ trên huyện đầy người cần việc, em có tiền mua không? Mở miệng là đòi việc."

Lúc này, Triệu Ngọc Phương mới kịp phản ứng, có chút xấu hổ, nhưng bị chồng nói như vậy trước mặt con cháu, sắc mặt bà ta cũng hơi khó coi.

"Em chỉ nói vậy thôi mà, có cần phải thế không? Mà Tiểu Nghiên này, giờ cháu giỏi giang thật đấy, khác hẳn trước kia."

Thẩm Nghiên cười gượng gạo.

Câu này cô thật sự không biết đáp lại thế nào, dù sao trước kia cô đúng là bị người ta ghét bỏ, giờ thay đổi lớn như vậy cũng đúng là hơi đột ngột.

Nhưng Triệu Ngọc Phương rõ ràng không muốn nói nhiều về vấn đề này, bà ta nhanh chóng kéo mẹ Thẩm Nghiên sang một bên, hỏi han chuyện Thẩm Trường An làm công nhân.

Phải biết rằng, lúc này ở nông thôn, mọi người đều lấy việc làm công nhân làm vinh dự, cháu trai nhà mình làm công nhân, nói ra ngoài cũng đủ khiến người ta ghen tị rồi.

Huống hồ, công nhân này còn làm ở nhà máy thực phẩm nữa chứ.

Đó là nhà máy thực phẩm đấy, mấy thị trấn lân cận, cả trên thành phố nữa, không ít cửa hàng mậu dịch đều lấy hàng từ đó.

Trong mắt người dân, nhà máy thực phẩm đồng nghĩa với việc có rất nhiều bánh kẹo để ăn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 222: Báo án cung cấp manh mối (1)



"Em chồng này, làm việc ở nhà máy thực phẩm chắc là được ăn bánh kẹo suốt nhỉ?"

"Làm gì có chuyện đó chị dâu Hai, người ta đi làm chứ có phải đi ăn đâu. Anh cả, anh thử cái bánh trung thu này xem, trước đây Tiểu Nghiên cũng làm ở nhà một ít, nhưng lúc đó mọi người bận quá nên không mang sang. Anh thử xem, bánh nhà máy làm chắc là ngon hơn đấy."

"Được được được!" Bác cả liên tục nói được, lúc này cũng không khách sáo nữa, há miệng cắn một miếng.

Thẩm Nghiên lại lấy ra một cái bánh, đưa cho anh họ.

"Anh họ, anh cũng thử xem."

"Ừm!" Lương Siêu vốn định từ chối, nhưng nghe nói là do em họ mình làm trong nhà máy, lại còn là công thức của em gái mình đưa cho, anh liền muốn thử.

Đến khi đưa cho Triệu Ngọc Phương, bà ta còn từ chối.

"Sao lại ăn thế này? Cứ để dành, rồi mang về cho bọn trẻ ăn."

"Bác dâu yên tâm, cháu mang theo nhiều lắm."

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, Triệu Ngọc Phương mới vui vẻ nhận lấy, rồi ăn thử.

Cắn một miếng, lớp vỏ bánh giòn tan, còn hơi rớt vụn, mọi người đều đưa tay hứng lấy, sợ lãng phí một chút nào.

Nhân bánh mềm dẻo, gói này là nhân đậu đỏ, đậu đỏ được xay nhuyễn mịn, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

"Ngon, ngon quá." Triệu Ngọc Phương liên tục khen.

Bánh này còn có không ít đường, hương vị rất phong phú, cảm giác như miệng mình sắp bị dính lại.

Ngon quá đi mất!

Mẹ Thẩm Nghiên chỉ mỉm cười, có thể thấy mọi người đều rất thích.

Sau đó mọi người ăn rất chậm, vừa ăn vừa trò chuyện, vì đi xuống huyện nên có nhiều đoạn đường dốc, tốc độ nhanh hơn lúc đến nhiều.

Cả nhà đi thẳng đến bệnh viện, đến ngay cửa khoa, lúc này cũng không cần đăng ký gì cả, cứ thế vào khám luôn.

Bác sĩ thấy chân bác Cả sưng vù, xương đã lòi ra ngoài.

Ông ấy cau mày hỏi: "Sao giờ mới đưa đến?"

"Bác sĩ, chân này nghiêm trọng lắm ạ?" Triệu Ngọc Phương lo lắng hỏi.

Bà ta không có học thức, trước đây chồng nói không sao thì bà ta cứ nghĩ không sao thật, chỉ là hôm nay ngủ dậy, thấy chân sưng to hơn, cũng định lên huyện khám, nhưng nghĩ nhà không có nhiều tiền nên lại thôi.

Lúc này nghe bác sĩ nói vậy, bà ta mới thấy sợ hãi.

"Nghiêm trọng, sao lại không nghiêm trọng? Nếu đến muộn mấy ngày nữa, xương cứ lòi ra ngoài thế này, đến lúc đó phải phẫu thuật, rồi đóng đinh vào xương đấy."

Mọi người có mặt đều hít một hơi lạnh, lúc này Thẩm Nghiên mới lên tiếng.

"Vậy bác sĩ, giờ tình trạng của bác cháu phải xử lý thế nào ạ? Cháu thấy hình như bên trong còn bị ứ dịch?"

"Đúng vậy, điều này không tốt cho việc hồi phục. Trước tiên tôi sẽ rút dịch ra, sau đó phải nắn xương lại, không chắc bên trong có bị nứt không, ở đây chúng tôi không có thiết bị tiên tiến, chỉ có thể xem tình hình trước đã."

Lúc này Thẩm Nghiên mới chợt nhớ ra, hiện giờ trong nước hình như vẫn chưa có máy chụp CT, nước ngoài có thể đã có rồi, nhưng chưa du nhập vào trong nước.

Cho dù có du nhập, thì thiết bị cao cấp như vậy, cơ bản đều được sử dụng ở các bệnh viện lớn trên thủ đô.

Trang thiết bị ở thị trấn nhỏ vốn đã lạc hậu.

Nhưng sau khi bác sĩ chọc một lỗ trên chân bác Cả, rút dịch ra, rồi kiểm tra sơ qua vết thương, xác định xương chỉ bị lệch, không có gì đáng ngại, ông ấy liền bảo họ đi xử lý, phải bó bột cố định, rồi kê thêm thuốc giảm sưng, giảm viêm, dặn dò mấy ngày sau quay lại kiểm tra, rồi cho họ về.

Lúc nắn xương, bác Cả là một người đàn ông to lớn mà cũng phải kêu lên một tiếng, đúng là quá đau.

Trên trán ông lấm tấm mồ hôi, gân xanh nổi lên, có thể thấy là rất đau.

May mà kết quả tốt đẹp, không để lâu thêm nữa.

Thẩm Nghiên cũng tiện thể cho bác sĩ xem qua tay mình.

"Tốt đấy, bác sĩ nào xử lý vậy? Xử lý tốt lắm, không vấn đề gì đâu, mấy ngày nữa là có thể tháo bột rồi." Bác sĩ cười nói.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 223: Báo án cung cấp manh mối (2)



Thẩm Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thẩm Nghiên định đi thanh toán thì Lương Siêu đã tự đi đóng tiền rồi.

"Em gái, bọn anh có chút tiền, anh đi đóng là được."

Thấy anh họ kiên quyết như vậy, biết anh không muốn chiếm tiện nghi của nhà mình, Thẩm Nghiên cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc này cô cũng đang suy nghĩ, có thể làm gì để cuộc sống của nhà bác Cả khá hơn nhỉ?

Bác cả hiện giờ không thể ra đồng kiếm công điểm, cuộc sống trong nhà chắc chắn rất khó khăn.

Nhà cô có thể giúp đỡ, nhưng cứ thế này mãi cũng không phải cách.

"Giúp người không bằng giúp mình."

Đây là đạo lý muôn đời.

Vậy rốt cuộc có việc gì mà bác Cả có thể làm ở nhà được nhỉ?

Nhưng lúc này bác Cả vẫn đang điều trị, thay thuốc gì đó cũng không nhanh được, Thẩm Nghiên liền đi báo án.

Tin tức về tên gián điệp kia, vẫn nên báo cáo với cấp trên càng sớm càng tốt.

Mọi người ở đồn cảnh sát nghe một cô gái trẻ đến báo án, vừa vào đã nói phát hiện ra gián điệp, đều vô cùng kinh ngạc.

"Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?"

"Là cái thứ giống như đài phát thanh đó, tôi sao có thể nhìn nhầm được?" Tuy không phải cô tận mắt nhìn thấy, nhưng Thẩm Nghiên vô cùng tin tưởng lời Nhị Đản nói.

"Được, chúng tôi sẽ lập tức điều tra. Đồng chí, nếu thật sự là gián điệp, cô đã giúp nước nhà làm một việc lớn đấy! À, nhà cô ở đâu? Đến lúc bắt được người, chúng tôi sẽ đến cảm ơn cô."

"Đây đều là việc tôi nên làm với tư cách là một công dân. Tôi tên là Thẩm Nghiên, nhà ở đại đội Bình Khẩu, xã Ngọc Hành."

"Tốt tốt tốt, quả nhiên là đồng chí tốt của chúng ta. Nhưng cô còn thông tin hữu ích nào khác cung cấp cho chúng tôi không? Để chúng tôi có thể nhanh chóng xác định được tên gián điệp này?"

Thẩm Nghiên nhớ lại, vì trước đây thường xuyên gặp người b*n n**c ngọt đó, ở xương hàm của hắn ta có một nốt ruồi đen, cô nhớ rất rõ.

"Có, tôi nhớ người đàn ông đó không cao lắm, khoảng mét bảy mấy, rồi ở bên phải mặt, chỗ xương hàm có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi còn có lông, tôi nhớ rất rõ. Người này rất cẩn thận, các đồng chí cảnh sát cần phải cẩn thận!"

Thẩm Nghiên kể hết những thông tin mình biết.

Từ lúc Nhị Đản vén tấm vải che xe của hắn ta lên, Thẩm Nghiên đã phát hiện ra, người này rất cảnh giác, nếu không cẩn thận thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ.

"Được, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra, cảm ơn đồng chí Thẩm đã cung cấp manh mối!"

Nói xong, người cảnh sát chào Thẩm Nghiên, bên này đã bắt đầu tổ chức người đi điều tra.

Thẩm Nghiên thấy việc của mình đã giải quyết xong, liền quay lại bệnh viện.

Vừa lúc bác Cả cũng đã xử lý xong, đang được dìu lên xe lừa.

"Tiểu Nghiên, cháu đi đâu đấy? Bọn bác đang định đi tìm cháu."

"Không có gì ạ, cháu ra ngoài một lát. Giờ mọi việc đã xong rồi, chúng ta về được chưa ạ?"

"Về thôi về thôi!"

Nhưng lúc này đã gần trưa, Thẩm Nghiên liền nói: "Mẹ, bác Cả, bác dâu Cả, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn chút gì đã ạ, nếu không về đến nhà còn lâu lắm."

Chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng, Thẩm Nghiên đã sớm đói meo rồi.

Nhưng giờ về nhà chắc cũng phải mất gần một tiếng, cứ đói meo thế này, cô sợ mình ngất xỉu mất.

Thấy mọi người định từ chối, Thẩm Nghiên vội vàng nói: "Mọi người xem, giờ còn có cháu với bác Cả là bệnh nhân đấy, không phải nên ăn chút gì ngon ngon để bồi bổ à?"

Mẹ Thẩm Nghiên vốn định nói không cần, nhưng lại nuốt lời định nói vào bụng.

Thôi được rồi, để ai đói chứ không thể để con gái đói.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 224: Đưa ra chủ ý (1)



Vừa rồi còn nói phải tiết kiệm, vậy mà lúc này mẹ Thẩm Nghiên lại quyết định đưa cả nhà đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa.

Bác cả họ Lương định từ chối, nhưng bị mẹ Thẩm Nghiên gạt phắt đi.

"Anh cả, nghe em." Mẹ Thẩm Nghiên nói với vẻ bá đạo.

Thẩm Nghiên thầm giơ ngón tay cái với mẹ mình.

Thế là cả nhà lại rẽ vào nhà hàng quốc doanh ăn trưa.

Mấy người kia không dám gọi món, Thẩm Nghiên tự gọi, một lúc đã hết gần năm tệ, khiến mẹ Thẩm Nghiên xót tiền đến mức suýt thì ăn không nổi.

"Phần ăn thì nhiều đấy, nhưng mà đắt quá!"

Một đĩa thịt kho tàu, bóng nhẫy, nhìn là thấy ngon, nhưng mà đắt đỏ!

"Mẹ, có đồ ăn thì cứ ăn đi, đừng nói đến giá cả nữa. Tiền hết rồi lại kiếm! Ăn vào bụng rồi là của mình."

Nói rồi cô mời mọi người ăn cơm.

Lúc đầu, nhà bác Cả còn hơi lúng túng.

Nhưng sau khi nếm thử món ăn ngon như vậy, họ lập tức bị chinh phục.

Chỉ tập trung ăn uống.

Bữa cơm này khiến mọi người vô cùng hài lòng.

Cảm giác như bụng đã no căng.

Lúc về, họ còn gói mấy miếng thịt mang về cho bọn trẻ, nếu không chắc cả bàn ăn đã bị quét sạch.

Ăn xong, mọi người mới thỏa mãn ra về.

Lúc đến bụng đói meo, lúc về bụng tròn xoe.

Bác cả họ Lương đã lâu rồi không có cảm giác no đến thế này.

Triệu Ngọc Phương cũng không nói gì nữa, lúc này bà ta vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm giác lúc ăn thịt kho tàu.

Về nhà rồi, phải khoe khoang với mấy bà bạn thân một phen mới được.

Không thì uổng công ăn rồi.

Trên đường về, Thẩm Nghiên hơi buồn ngủ, nhưng vẫn đang suy nghĩ, nhà bác Cả có thể làm gì để kiếm tiền.

Rồi cô nghe thấy tiếng Triệu Ngọc Phương nói chuyện.

"Nói ra thì bác Cả nhà cháu cũng xui xẻo, đang yên đang lành, đi đốn cây với mọi người, vậy mà bị cây đè trúng. Đối phương còn không chịu bồi thường!"

"Bác dâu Cả, bác vừa nói gì ạ?" Thẩm Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng rực nhìn Triệu Ngọc Phương.

Triệu Ngọc Phương vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng vẫn lặp lại những gì vừa nói.

"Bác nói đối phương không chịu bồi thường?"

"Không phải, câu trước đó ạ?"

"Bác cả nhà cháu xui xẻo, đi đốn cây mà bị cây đè trúng? Sao vậy Tiểu Nghiên?" Triệu Ngọc Phương thấy khó hiểu.

Biểu cảm của cháu gái là có ý gì?

"Cháu biết rồi!" Thẩm Nghiên vỗ đùi cái bốp, khiến mẹ Thẩm Nghiên giật cả mình.

"Con bé này, làm gì thế?"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 225: Đưa ra chủ ý (2)



Vừa rồi ăn cơm xong, mẹ Thẩm Nghiên cũng hơi buồn ngủ.

Kết quả bị Thẩm Nghiên vỗ đùi cái bốp, bà lập tức tỉnh ngủ hẳn.

Bà trừng mắt nhìn Thẩm Nghiên một cái, rồi nghe thấy con gái cười nói: "Mẹ, con biết cách nào để bác Cả ở nhà cũng có thể kiếm công điểm rồi."

Cô vừa dứt lời với vẻ mặt tươi cười, mọi người đều nhìn về phía cô, ngay cả Lương Siêu đang đánh xe phía trước cũng không nhịn được quay đầu lại.

Triệu Ngọc Phương càng kích động hơn.

"Tiểu Nghiên, cháu nói cho bác dâu biết đi, có cách nào để bác Cả nhà cháu kiếm công điểm?"

Phải biết rằng, vì chồng bà không thể kiếm công điểm nên dạo này ăn uống cũng ít đi, phải để dành lương thực, để mùa đông mọi người có cái ăn.

Thẩm Nghiên biết bác Cả là người không chịu ngồi yên, hơn nữa chân bị thương, gãy xương trăm ngày, cứ rảnh rỗi là ông lại suy nghĩ lung tung.

Chi bằng tìm cho ông ấy chút việc để làm.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Thẩm Nghiên bèn lên tiếng: "Bác dâu Cả, chuyện này cũng không khó, núi sau nhà chúng ta không phải có nhiều gỗ sao? Hơn nữa, đại đội chắc cũng thường xuyên cần người đi khai hoang đúng không ạ? Vậy thì bác có thể đề xuất với đại đội, mở một xưởng gỗ, chuyên làm mấy đồ dùng bằng gỗ, ví dụ như thìa, thớt,... rồi lấy danh nghĩa công xã, đi bàn hợp tác với cửa hàng mậu dịch, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

Như vậy, người dân trong đại đội vừa có tiền vừa có công điểm, tiền kiếm được còn có thể nộp cho đại đội, chuyện này, công xã không có lý do gì mà không cho phép.

Chỉ là vấn đề đầu ra, Thẩm Nghiên có thể vẽ vài bản thiết kế, nhưng cứ thế này cũng không phải cách, còn phải truyền nghề cho bác Cả nữa.

Hơn nữa, lúc nãy ở nhà họ Lương, Thẩm Nghiên đã quan sát, tay nghề của bác Cả rất tốt, đến lúc đó xem thử bác có làm được những thứ trong bản thiết kế của cô không.

"Thế này có được không?" Triệu Ngọc Phương theo bản năng hỏi, dù sao những thứ Thẩm Nghiên nói, theo bà ta thấy, đều là những thứ rất bình thường, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, làm ra rồi có bán được không?

"Bác dâu Cả, chỉ cần chúng ta làm ra đồ đẹp mắt, đến lúc đó nói chuyện với lãnh đạo cũng tự tin hơn. Như vậy đi, cháu về nhà sẽ vẽ cho bác Cả mấy bản thiết kế, bác ấy cứ làm thử xem, nếu đẹp thì chúng ta sẽ đi nói chuyện với đại đội trưởng và lãnh đạo công xã."

Thẩm Nghiên cũng không nói chắc chắn, dù sao chuyện này cũng có nhiều biến số.

Nếu không phải bây giờ không cho phép kinh doanh cá thể, Thẩm Nghiên đã muốn cho bác Cả mở xưởng sản xuất đồ gỗ rồi.

Nhưng mà đồ gỗ thì to quá, vận chuyển bất tiện, thứ hai là, Thẩm Nghiên không muốn phá hoại môi trường hiện tại.

Phá hoại môi trường tràn lan, cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến con người.

Vì vậy, cô chỉ định tập trung vào mấy món đồ nhỏ này.

"Được, cứ nghe Tiểu Nghiên vậy. Cháu về nhà rồi vẽ mẫu cho bác, bác xem thử mình có làm được không, dù sao giờ bác cũng đang rảnh, nếu không bán được thì nhà mình dùng."

Bác Cả là người rất thẳng thắn, đã quyết định rồi thì cũng không lăn tăn nhiều.

Cùng lắm là tốn chút thời gian, bây giờ ông ấy có nhiều thời gian nhất.

Thấy con gái chỉ bằng mấy câu nói đã dỗ dành được bác Cả, mẹ Thẩm Nghiên đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt đầy an ủi, con gái đã lớn rồi, giờ còn biết cách an ủi người khác nữa.

Bà biết tính anh trai mình, nếu không tìm cho ông ấy chút việc để làm, chắc chắn ông ấy sẽ suy nghĩ lung tung. Nhìn lúc sáng ra khỏi nhà, bụng ông ấy cứ kêu ục ục là biết, chắc chắn ở nhà ông ấy không dám ăn nhiều.

Dù sao con cái cũng đã lớn, chưa tách ra ở riêng, anh trai bà lại có tính cách sĩ diện, sợ nhất là làm liên lụy đến con cái.

Thế là chuyện này cứ như vậy mà vui vẻ quyết định.

Giữa trưa, cả nhà lại vội vàng quay về, người trong thôn đã ăn cơm xong, đang nghỉ ngơi.

Trên đường không có mấy người, về đến nhà, Lương Siêu đưa bác Cả vào phòng, rồi đi trả xe lừa.

Tiếng động của họ vẫn bị người trong nhà nghe thấy, lúc này, từ trong phòng đi ra một người phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi sồ sề, nhưng ăn mặc rất sạch sẽ.

Chắc là nghe thấy tiếng động nên ra xem sao, thấy Triệu Ngọc Phương cùng mọi người về, bà ta vội vàng ra đón.

"Mẹ, cô, mọi người đi khám bệnh trên huyện về rồi ạ? Chân bố không sao chứ ạ?"

Lúc này tâm trạng Triệu Ngọc Phương khá tốt, nên nhìn con dâu Cả cũng thuận mắt hơn một chút.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 226: Nhà họ Lương (1)



"Được rồi được rồi, chân ông ấy ổn rồi, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được."

Nghe Triệu Ngọc Phương nói vậy, Lương Mỹ Vân - vợ Lương Siêu cũng cười.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. À mẹ, mọi người ăn cơm chưa? Con đi nấu mì cho mọi người nhé?"

Triệu Ngọc Phương xua tay, cười nói với vẻ mặt vui vẻ.

"Không cần phiền đâu, chúng ta đã ăn ở nhà hàng quốc doanh trên huyện rồi, còn thừa ít thịt, con cất xuống giếng nước đi, kẻo hỏng."

Thời tiết này nóng nực, sợ thịt để lâu sẽ hỏng.

"Vâng ạ!" Lương Mỹ Vân đáp với vẻ mặt hào hứng, ánh mắt còn có chút ghen tị.

Lúc nãy, Thẩm Nghiên đã chào hỏi chị dâu Cả, rồi thấy chị ấy tất bật lo cơm nước, chuẩn bị nước cho mọi người rửa tay rửa mặt, còn rót nước mời khách, trông là một người phụ nữ rất đảm đang.

Thẩm Nghiên được biết, chị dâu Cả là người trong thôn, nhà cũng thuộc dạng khá giả, nhưng vì Triệu Ngọc Phương có chút mâu thuẫn với mẹ Lương Mỹ Vân, nên bà cũng không ưa gì con dâu này.

Tuy không bạc đãi, nhưng bình thường bà thường thiên vị con cái nhà thứ hai.

Nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ không có vấn đề gì lớn.

Nhà anh họ thứ hai cũng ra ngoài, anh họ thứ hai Lương Cương là người cao gầy, nhưng trông không hề yếu ớt, dù sao cũng là nông dân, tay chân rắn chắc.

Vợ anh ta là Đinh Thu, trông nhỏ hơn chị dâu Cả vài tuổi, lại có gương mặt trẻ con, dáng người nhỏ nhắn. Nhìn thế này là biết trước đây cô em dâu này chắc ít phải làm việc nặng, người sạch sẽ, ngón tay cũng không quá thô ráp.

Hai người vừa ra, Thẩm Nghiên liền chào hỏi. Thật ra, mọi người đều khá bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.

Dù sao trước đây, cô em họ này đối xử với họ thế nào thì người nhà họ Lương đều biết rõ. Giờ cô đến đây, người gầy đi nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn, gặp người lớn cũng ngoan ngoãn chào hỏi, cứ như thể Thẩm Nghiên hung dữ lúc trước chỉ là ảo giác của họ vậy.

Bất kể mọi người nghĩ gì trong lòng, bề ngoài họ vẫn tỏ ra thân thiện.

Sau đó, họ hỏi han về tình hình chân của bác Cả, Triệu Ngọc Phương tóm tắt lại.

Lương Cương mới nói: "Con đã bảo phải đi khám sớm rồi mà, mẹ xem, trì hoãn mấy ngày, để bố chịu khổ thêm mấy ngày, cuối cùng chẳng phải vẫn phải tốn tiền đó sao?"

Những người khác trong nhà đều im lặng, dù sao tình hình trong nhà mọi người đều rõ.

Trước đây không chịu đi khám chẳng phải là muốn tiết kiệm tiền cho gia đình sao?

Nhưng giờ chân bác Cả cũng đã được bác sĩ khám rồi, mọi người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

"Cô với Tiểu Nghiên chắc mệt rồi nhỉ? Hôm nay vất vả cho hai người chạy lên huyện rồi, nếu không có hai người đến, chắc bố mẹ cháu cũng không chịu lên bệnh viện khám đâu."

Lương Mỹ Vân rất khéo ăn khéo nói, trước tiên là cảm ơn mẹ con Thẩm Nghiên, sau đó định để mọi người đi nghỉ ngơi.

Đinh Thu ở phía sau cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, cô với Tiểu Nghiên vất vả cả buổi rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi. Cháu vừa dọn dẹp giường xong, trưa nay cứ nằm tạm với mấy đứa nhỏ, Đại Đản với Nhị Đản giờ cũng đang ngủ trên giường rồi."

Thẩm Nghiên thật sự mệt mỏi, hơn nữa giờ cũng không vội về, ít nhất cũng phải ngủ dậy rồi mới...

Thẩm Nghiên định ngủ một lát, rồi dậy vẽ bản thiết kế, đưa cho bác Cả làm, sau đó họ mới về.

Nghĩ vậy, cô cũng không từ chối, mọi người rửa mặt mũi rồi vào phòng ngủ.

Lương Cương vào phòng thăm bố mình, sau đó mọi người giải tán.

Nhà họ Lương còn một cô con gái út, nhưng vừa mới lấy chồng nên không có ở nhà.

Thẩm Nghiên nằm trên giường đất cùng mấy đứa nhỏ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 227: Nhà họ Lương (2)



Ở nông thôn là vậy, mấy đứa trẻ con thường ngủ chung như thế này.

Dù sao giường cũng rộng, ngủ kiểu gì cũng được.

Ngủ một lát, cô thức dậy, lấy vở của bọn trẻ, ngồi ở cửa vẽ vời.

Đến giờ làm việc, nhà họ Lương thấy Thẩm Nghiên đang ngồi dưới mái hiên viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt nghiêm túc. Lương Siêu biết Thẩm Nghiên đang làm gì, còn Lương Cương thì tò mò.

Lương Cương trạc tuổi Thẩm Trường Bá, nhưng vì lấy vợ sớm nên đã có mấy đứa con, còn Thẩm Trường Bá vẫn phòng không chiếc bóng.

Lúc này thấy Thẩm Nghiên đang vẽ, anh không khỏi tò mò, đứng bên cạnh nhìn mấy lần.

"Tiểu Nghiên, em đang vẽ cái thìa à? Hình thù kỳ quái, nhưng mà cũng đẹp đấy."

Thẩm Nghiên cũng không biết nên hình dung lời khen của anh họ thế nào nữa.

Đây là đang khen cô, hay là đang khen cô vẽ?

Lương Siêu đi tới, kéo em trai mình đi.

"Có biết ăn nói không hả? Tiểu Nghiên đang vẽ bản thiết kế cho bố đấy, để bố làm mấy món đồ chơi nhỏ, em đừng làm phiền em ấy!"

Lương Cương có hơi nghi ngờ, chỉ viết viết vẽ vẽ thế này, là có thể vẽ ra bản thiết kế, làm ra được đồ chơi gì chứ?

Vì Thẩm Nghiên mới vẽ được một nửa, anh ta không nhìn ra cũng là chuyện bình thường, Thẩm Nghiên chỉ mỉm cười.

Sau đó, Lương Mỹ Vân cũng đến xem, khen Thẩm Nghiên mấy câu, rồi chào hỏi, nói là đi làm việc.

Triệu Ngọc Phương cũng đội mũ rơm, chuẩn bị ra đồng làm việc.

"Tiểu Nghiên, mọi người cứ ở nhà nhé, lát nữa bác đi hái ít hoa quả về cho."

Vì xung quanh đây toàn là núi, trên núi có không ít cây ăn quả, trẻ con trong thôn thường xuyên đi bón phân cho mấy cây này.

Nên giờ quả trên mấy cây này rất ngọt, người trong thôn lúc rảnh rỗi thường thích đi hái quả về ăn.

Giờ em chồng đến chơi, lại còn mang theo nhiều đồ như vậy, lúc về chẳng lẽ không tặng quà đáp lễ?

Đại đội của họ không có gì khác, nhưng hoa quả thì nhiều vô kể, không ít quả rụng xuống đất cũng không ai nhặt, cuối cùng cứ thế mà thối rữa.

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác dâu Cả." Thẩm Nghiên cười nói.

Triệu Ngọc Phương cũng vui vẻ, lúc quay người rời đi, bà còn lẩm bẩm: "Con bé Tiểu Nghiên này càng ngày càng đáng yêu."

Câu nói này lại vừa vặn lọt vào tai Thẩm Nghiên, cô không nhịn được bật cười.

Khen người ta thế này á?

Nhà bác dâu Hai cũng dậy đi làm, thấy Thẩm Nghiên đang ngồi dưới mái hiên, bà ta liền lên tiếng với giọng nói oang oang: "Tiểu Nghiên, mọi người về rồi à? Chân bác Cả nhà cháu không sao chứ?"

"Không sao ạ, bác sĩ nói sau này chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được." Thẩm Nghiên cười đáp.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiểu Nghiên này, tối nay mọi người ở lại đây một đêm nhé? Bác dâu Hai làm đồ ăn ngon cho, bác Hai nhà cháu lên núi đốn cây rồi, còn chưa biết mọi người về đâu, chắc phải chiều tối mới về, đến lúc đó ở lại ăn cơm nhé?" Lúc này, Lý Mị tỏ ra nhiệt tình chưa từng thấy.

Dù sao lần này nhà Thẩm Nghiên cũng mang đến không ít đồ tốt, sau khi họ rời đi, Lý Mị đã xem xét kỹ càng rồi. Giờ khó khăn lắm họ mới đến, đương nhiên phải mời cơm, có qua có lại mới toại lòng nhau mà!

Thẩm Nghiên còn chưa kịp trả lời, mẹ Thẩm Nghiên đã ngủ dậy, vừa chải tóc vừa đi ra.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 228: Vẽ bản thiết kế (1)



Vừa lúc nghe thấy Lý Mị nói, mẹ Thẩm Nghiên liền đáp: "Không cần đâu chị dâu Hai, tay Tiểu Nghiên nhà em đang bị thương, trại chăn nuôi lợn của đại đội còn nhiều việc lắm, lát nữa chúng tôi phải về rồi."

Nếu không phải tay Thẩm Nghiên bị thương, hoặc không bận rộn như vậy, mẹ Thẩm Nghiên cũng muốn ở lại đây thêm một đêm.

Nhưng tay Thẩm Nghiên bị thương, hơn nữa ở đây cũng không có quần áo để thay, không tiện lắm, nên bà cũng không dám ở lại.

"À đúng rồi, lúc nãy tôi định hỏi, tay Tiểu Nghiên sao vậy? Nghiêm trọng thế, phải bó bột rồi?"

Mẹ Thẩm Nghiên xua tay: "Haiz, lúc làm việc không cẩn thận bị ngã, không sao đâu, bó bột mấy ngày là khỏi thôi."

Mẹ Thẩm Nghiên không nói là bị lợn giẫm phải, Lý Mị nghe bà nói vậy cũng tin.

"Sao lại bất cẩn thế." Nói rồi bà ta nghe thấy tiếng chuông báo đi làm, cũng không dám trì hoãn, xỏ dép rồi đi luôn.

"Em chồng, lát nữa mọi người đừng đi vội, tôi lấy ít đồ cho mọi người mang về."

Nói xong, bà ta vội vàng chạy đi.

Thẩm Nghiên cười tủm tỉm nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ nói xem bác dâu Hai sẽ cho chúng ta cái gì?"

Mẹ Thẩm Nghiên bĩu môi: "Nhìn cái tính keo kiệt của bác dâu Hai con thì chắc là cho ít rau dại mang về."

Dù sao ở đây thì nhiều nhất là hoa quả với rau dại, lại đúng mùa nữa.

Thẩm Nghiên không đáp lời, lúc này bọn trẻ trong nhà cũng lần lượt thức dậy.

Nhị Đản dụi mắt đi ra, thấy Thẩm Nghiên đang ngồi ở cửa, cậu nhóc liền chạy tới với vẻ mặt hào hứng.

"Cô ơi, cô ơi, mọi người về rồi ạ?"

"Ừ, về rồi đây. Nhị Đản ở nhà có ngoan không?"

"Cháu ngoan lắm, trưa nay cháu tự xúc cơm ăn."

Nhị Đản ra sức chứng minh mình rất ngoan.

Thẩm Nghiên xoa đầu cậu nhóc, đầu cậu bé ướt đẫm mồ hôi, lúc này đang cười toe toét.

Mấy đứa trẻ nhà hai anh họ cũng ra ngoài.

Thấy Thẩm Nghiên, chúng hơi ngại ngùng.

Nhưng với mẹ Thẩm Nghiên thì chúng khá quen thuộc, gọi là bà út.

"Đây là cô họ của các cháu, gọi là cô họ đi."

"Cô họ." Mấy đứa trẻ rụt rè gọi.

Nhà Lương Siêu chỉ có một trai một gái, con trai đã mười hai, mười ba tuổi, đã là một chàng trai lớn rồi.

Con gái mới bảy tuổi, cô bé bị rám nắng đen nhẻm, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.

Nhà Lương Cương có ba đứa con, tuổi tác gần gần nhau, lần lượt là sáu tuổi, ba tuổi và một cô con gái một tuổi.

Mấy đứa nhỏ chưa từng gặp Thẩm Nghiên, vừa tò mò vừa ngại ngùng.

Thẩm Nghiên lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo, đặt lên tay.

"Lại đây nào, cô họ có kẹo này, ai muốn ăn kẹo thì lại đây nhé!"

Mấy đứa trẻ vốn hơi sợ cô, nhưng giờ nhìn thấy kẹo, chúng lập tức không sợ nữa.

Chúng chạy lon ton về phía Thẩm Nghiên.

Rồi mỗi đứa lấy một viên kẹo, cất vào túi áo như báu vật.

Thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía.

Đứa bé gái nhỏ nhất đang khóc, bé đã gần một tuổi, bụ bẫm đáng yêu.

Thẩm Nghiên thấy con gái Lương Siêu đang bế em gái đi ra, vừa đi vừa dỗ dành.

Bản thân còn bé tí mà đã phải trông em nhỏ như vậy, mẹ Thẩm Nghiên thấy thế, bà kêu lên một tiếng, vội vàng bế đứa bé.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 229: Vẽ bản thiết kế (2)



Bà đang s* s**ng quần của đứa bé, "Có phải là tè dầm rồi không? Ôi chao, cháu gái nhỏ của chúng ta tè dầm rồi sao?"

Bà nhanh tay lột chiếc quần của đứa bé ra, rồi rửa sạch mông, lau khô rồi mặc lại quần nhỏ cho bé.

Vừa làm việc, bà vừa lẩm bẩm.

"Em dâu thứ Hai của con cũng thật là, con còn nhỏ như vậy, cũng yên tâm để ở nhà."

Tuy nhiên, bà cũng chỉ là cằn nhằn một chút, người lớn nhất trong nhà là một chàng trai to xác, suốt ngày chạy rong bên ngoài, chẳng ở nhà.

Chỉ có thể để đứa lớn trông đứa nhỏ.

Nông thôn đều như vậy, không thì giao con cho người già, không thì địu con trên lưng.

Nhưng thời tiết này, địu con xuống ruộng, chắc chẳng mấy chốc là con bị say nắng.

Trẻ con nông thôn chính là như vậy, lớn trông nhỏ, cứ thế mà lớn lên.

Thẩm Nghiên lại đưa kẹo cho Tiểu Bình, con gái nhà anh họ Lương Siêu, cô bé mắt cong cong, lại còn lễ phép nói với Thẩm Nghiên một tiếng cảm ơn.

"Không cần khách sáo."

Vì tuổi tác của Đại Đản và Nhị Đản cũng gần bằng mấy đứa nhỏ, nên có thể chơi cùng nhau, lúc này bắt đầu khoe khoang với mấy đứa bạn rằng cô của mình lợi hại như thế nào.

Thẩm Nghiên để mấy đứa nhỏ chơi đùa, còn mình vẫn ngồi đó vẽ bản thiết kế.

Sau đó, cô chú ý đến Tiểu Bình, cô bé vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô viết viết vẽ vẽ trên giấy, đôi mắt dường như rất tò mò.

"Tiểu Bình có nhìn ra đây là cái gì không?"

"Đây là cái thìa." Hơn nữa còn là cái thìa rất đáng yêu.

Thẩm Nghiên cũng đang nghĩ, nhà có nhiều trẻ con, vừa rồi mới nảy ra ý tưởng, nên muốn làm cho bọn trẻ một bộ đồ ăn, sau đó khắc lên đó một số họa tiết đáng yêu, chắc cũng rất được yêu thích.

Thế là nói làm liền làm, Thẩm Nghiên xoẹt xoẹt vài đường, liền vẽ trên giấy.

Tiểu Bình cảm thấy thật kỳ diệu, cứ mở to mắt nhìn.

Mấy đứa con trai đã sớm không chịu ngồi yên, ở nhà được một lúc thì chạy mất.

Trong tay vẫn cầm cây kẹo đã l.i.ế.m không biết bao nhiêu lần, ra ngoài khoe khoang.

Chỉ có Tiểu Bình vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên, cũng không đi chơi với mấy đứa em trai.

Bà đang bế đứa bé mới một tuổi, hai bà cháu cứ nhìn nhau chằm chằm.

Đứa nhỏ còn muốn nhào về phía Thẩm Nghiên, mỗi lần Thẩm Nghiên nhìn về phía con bé, con bé liền cười toe toét.

"Đứa nhỏ này đúng là hay cười, đây là thích cô họ của cháu phải không? Đợi cô họ của cháu vẽ xong, để cô ấy bế cháu có được không?"

Đứa bé vừa nghe nói đến chuyện được bế, liền bật dậy, cố gắng nhào về phía Thẩm Nghiên.

"Ôi chao, đứa nhỏ này sức khỏe cũng tốt thật đấy." Thẩm Nghiên sợ con bé làm hỏng đồ của mình, nên không dám ngồi quá gần.

Còn Thẩm Nghiên, sau khi trêu đùa đứa bé một lúc, động tác trên tay càng nhanh hơn, sợ mình chậm một chút thì không kịp thời gian.

Thêm vào đó, cô chỉ dùng một tay, khi vẽ thì tờ giấy không kiểm soát được, cuối cùng Tiểu Bình nhìn ra, rồi đưa tay ra giúp Thẩm Nghiên giữ tờ giấy bên dưới, sau đó mới vẽ nhanh hơn được.

Bác Cả Lương sau khi tự mình dậy, liền chống nạng, nhảy lò cò ra ngoài.

"Anh cả, sao anh ra ngoài mà không gọi em, để em đỡ anh!"

"Không sao, anh tự mình làm được, chỉ là hơi phiền phức một chút."

Chỉ trong chốc lát đi từ trong nhà ra ngoài, bác Cả Lương đã toát mồ hôi đầy đầu.

Bà đưa khăn mặt cho bác Cả lau mồ hôi, Thẩm Nghiên cũng vừa vẽ xong, liền đưa bản thiết kế trong tay cho bác Cả Lương xem.

"Bác cả, cháu vẽ ra đấy, bác xem bác có hiểu không ạ? Cháu muốn thiết kế bát thìa nhỏ cho trẻ con dùng, bên trên còn có không ít họa tiết, bác xem bác có làm được không ạ?"

Bác Cả Lương nhận lấy bản thiết kế, rồi cẩn thận xem, vừa nhìn đã khen ngợi.
 
Back
Top Bottom