Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 210: Âm mưu tính toán (2)



Đương nhiên là anh ta không muốn thừa nhận rồi, nhưng bây giờ Thẩm Nghiên đã có tiền đồ, hơn nữa bây giờ dần dần gầy đi, mới phát hiện ra Thẩm Nghiên cũng xinh đẹp, mặc dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn gầy.

Nhưng đã có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt cô ấy, khuôn mặt này, trước đây anh ta đã nhớ thương mấy năm trời, nếu không phải Thẩm Nghiên phát tướng, anh ta cũng sẽ không đột ngột hủy hôn.

Nhưng trước đây vì để hủy hôn đã đẩy Thẩm Nghiên xuống sông, bây giờ Thẩm Nghiên nhìn thấy anh ta đều trực tiếp bỏ đi, còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Điều này khiến Trần Dũng rất buồn phiền.

Thế là, anh ta nghĩ đến Thẩm Hoa Hoa, người vẫn luôn bất hòa với Thẩm Nghiên.

"Tôi có nhớ thương cô ấy hay không không cần cô quản, cô cứ nói xem có đồng ý giúp tôi không, chỉ cần cô giúp tôi, tôi dám đảm bảo, Thẩm Nghiên nhất định sẽ ly hôn."

Thẩm Hoa Hoa nhìn Trần Dũng với vẻ nghi ngờ, "Anh muốn làm gì?"

Bề ngoài cô ấy nói vậy, nhưng trong lòng đã hoài nghi.

Chẳng lẽ là như mình nghĩ sao?

Nếu vậy, nếu Thẩm Nghiên không còn trong sạch, anh Lục trong quân đội, chẳng phải sẽ ly hôn sao?

Đến lúc đó, biết đâu mình còn có thể tố cáo Thẩm Nghiên quan hệ nam nữ bất chính, trực tiếp đưa cô ta đi cải tạo.

Vừa nghĩ đến cảnh Thẩm Nghiên bị người ta bắt giữ cải tạo, trong mắt Thẩm Hoa Hoa lại thêm vài phần hưng phấn.

Trần Dũng nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Hoa Hoa, liền biết cô ấy nhất định sẽ giúp mình.

"Anh muốn tôi giúp anh thế nào?" Thẩm Hoa Hoa dò hỏi.

"Đến lúc đó, cô chỉ cần hẹn cô ấy ra ngoài, nói rằng heo ở trại nuôi heo hình như có vấn đề, bảo Thẩm Nghiên ra ngoài một mình, chuyện sau đó cô không cần quản nữa."

Thẩm Hoa Hoa nhìn tên đàn ông trước mặt với vẻ khinh thường.

Phải nói là đàn ông thật hèn hạ.

Trước đây khi còn đính hôn, thì chê bai người ta, nhưng bây giờ nhìn thấy người ta tìm được đối tượng, đã kết hôn, lại bắt đầu nhớ nhung.

Còn muốn dùng cách này để đối phó với một người phụ nữ.

Loại đàn ông như vậy, Thẩm Hoa Hoa rất coi thường.

Vì vậy, ánh mắt nhìn Trần Dũng mang theo vài phần khinh bỉ.

"Biết rồi." Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy.

Cô chỉ cần đưa Thẩm Nghiên ra ngoài là được.

Lúc hai người nói chuyện nhỏ to, hoàn toàn không để ý, trong bụi cỏ có một người đang trốn ở đó, đợi đến khi hai người đi khỏi, Bạch Tương mới đi ra.

Sau đó nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, môi mím chặt.

Xoay người đi về phía điểm thanh niên tri thức.

Vốn dĩ cô ấy về để lấy sách, không ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người này.

Từ những lời của họ, không khó để nhận ra, đây là định hãm hại Thẩm Nghiên.

Bạch Tương chạy về điểm, vừa hay gặp Tiết Vĩnh Thanh lén về trốn việc, Tiết Vĩnh Thanh nhìn thấy cô ấy, liền nhiệt tình tiến lên nói: "Bạch Tương, sao em lại về đây?"

Bạch Tương nhỏ giọng trả lời: "Em về lấy mấy quyển sách."

"Hay thật, ở trại nuôi heo em vẫn có thể đọc sách." Tiết Vĩnh Thanh cố ý nói.

Lúc này, Bạch Tương không hiểu ý trong lời nói của anh ta, tâm trí cô ấy vẫn đang nghĩ về những lời mình vừa nghe được.

Vẫn đang nghĩ, nếu mình nói với Thẩm Nghiên, liệu cô ấy có tin mình không?

Tiết Vĩnh Thanh dường như cũng nhận ra cô ấy có gì đó khác lạ, liền tiến lên quan tâm hỏi: "Sao vậy? Em có chuyện gì phiền lòng sao?"

Bạch Tương vẻ mặt đắn đo, cuối cùng dưới ánh mắt khuyến khích của Tiết Vĩnh Thanh, cô ấy mới kể lại những lời mình vừa nghe được.

Ban đầu, Tiết Vĩnh Thanh không để tâm lắm, nhưng khi nghe nói Trần Dũng có thể sẽ làm chuyện bất chính với Thẩm Nghiên, tâm trí anh ta liền hoạt động.

Hiện tại trong đại đội còn một suất học đại học công nông binh.

Nhưng đại đội trưởng vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng không nói suất học này cụ thể sẽ cho ai.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 211: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (1)



Tiết Vĩnh Thanh rất muốn có được suất học này, nhưng anh ta không có đóng góp gì cho đại đội, nên anh ta đoán rằng suất học này có thể sẽ được trao cho Thẩm Nghiên. Nếu vậy, anh ta sẽ cứu Thẩm Nghiên, biết đâu Thẩm Nghiên sẽ cảm kích và nhường suất học lại cho mình? Như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

Bạch Tương thấy anh ta im lặng hồi lâu, liền hỏi: "Anh nói xem có nên nói chuyện này với Thẩm Nghiên không?"

Tiết Vĩnh Thanh hoàn hồn, nói: "Thôi bỏ đi, tôi nghĩ chuyện này không nên nói với cô ấy thì hơn. Dù sao thì người này cũng là chị họ của cô ấy, cô nghĩ cô ấy sẽ tin người nhà hay tin một người ngoài như cô?"

Bạch Tương nghĩ cũng đúng, nếu Thẩm Nghiên không tin mình, chẳng phải mình lại đắc tội với người ta sao?

Vẻ mặt cô ấy lộ ra sự do dự.

"Cô nghĩ mà xem, Thẩm Nghiên và chị họ Thẩm Hoa Hoa vẫn luôn bất hòa, biết đâu đây chỉ là trò đùa của hai chị em, chúng ta cứ thế mà nói ra, người ta lại trách chúng ta phá hoại tình cảm chị em của họ thì sao?"

Bạch Tương gật đầu: "Câu này nói có lý, vậy tôi không nói, nhưng nếu tên Trần Dũng kia thật sự làm chuyện bất chính với Thẩm Nghiên thì sao?"

"Yên tâm đi, sẽ không đâu." Tiết Vĩnh Thanh ngoài miệng an ủi, nhưng trong lòng lại nghĩ, phải làm chuyện bất chính mới được, đợi đến lúc mình cứu Thẩm Nghiên, anh ta sẽ có cơ hội giành được suất học đại học công nông binh.

Đến lúc đó, anh ta có thể về thành phố ngay.

Không cần phải ở lại cái làng này nữa.

Tiết Vĩnh Thanh nghĩ rất hay, đến lúc đó, anh ta sẽ ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, thành công có được suất học, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

Nào ngờ đâu, trên đường về, Bạch Tương vẫn luôn băn khoăn chuyện này.

Cô ấy là một người rất thật thà, có gì nói nấy, càng không giấu được chuyện gì trong lòng.

Đặc biệt là khi đến trại nuôi heo, Thẩm Nghiên còn tươi cười chào đón cô ấy.

"Bạch Tương, cô về lấy sách rồi à? Lại đây đi, dưới bóng cây mát lắm, chúng ta có thể cùng nhau học."

Nhìn nụ cười chân thành trên mặt Thẩm Nghiên, cho dù đối xử với mình, cô ấy vẫn luôn thể hiện sự thiện ý.

Bạch Tương không nói gì, cùng Thẩm Nghiên học bài.

Thật ra cô ấy cũng đã quên gần hết kiến thức, vừa hay Thẩm Nghiên biết, nên đã dạy lại cho cô ấy.

"Chuyện này cũng là Tiểu Lan đã giảng cho tôi trước đây, tôi vẫn còn nhớ." Nói xong, cô ấy còn đưa vở ghi chép của mình cho Bạch Tương.

Bạch Tương cảm thấy Thẩm Nghiên là một người rất tốt, hơn nữa còn hòa đồng với các bác gái trong thôn.

Đặc biệt là khi cười lên, trông rất rạng rỡ, đối xử với trẻ con cũng rất kiên nhẫn.

Một cô gái tốt như vậy, thật sự sắp bị người ta bắt nạt sao?

Trong mắt Bạch Tương thoáng qua vẻ do dự.

Thẩm Nghiên dường như cũng nhận ra cô gái này đang có tâm sự, nhưng không để tâm lắm.

Dù sao thì cô cũng muốn học, có thể kéo theo được một người là một người, có học hay không là tùy họ.

Cứ học đi, đến lúc khôi phục thi đại học cũng không đến nỗi quá luống cuống.

Dù sao cũng là kỳ thi đại học sau mười năm gián đoạn, đến lúc đó số người tham gia chắc chắn sẽ rất đông, hàng ngàn hàng vạn người tranh nhau qua cầu độc mộc, điều quan trọng là phải tích lũy kiến thức hàng ngày.

Học nhiều bây giờ, sau này gặp cơ hội mới không bỏ lỡ.

Vì tay bị thương nên Thẩm Nghiên chỉ có thể trông trẻ con, còn công việc ở chuồng heo, phần lớn vẫn do Ôn Thành Lan phụ trách.

Ngoài ra còn phải ghi chép, mỗi ngày đều phải ghi lại tình trạng của heo và các vấn đề khác, nếu có bất thường cũng có thể phát hiện ngay lập tức.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 212: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (2)



Thẩm Nghiên đang dần dần đưa việc chăn nuôi heo đi vào quy củ.

Chỉ có như vậy, sau này khi số lượng heo nhiều lên mới dễ quản lý.

Thà rằng bình thường chuẩn bị kỹ càng, còn hơn là đến lúc nước đến chân mới nhảy.

Nuôi heo sợ nhất là heo bị bệnh truyền nhiễm.

Lợi ích của việc ghi chép là, một khi heo có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, thông qua việc so sánh dữ liệu có thể phát hiện ra ngay lập tức, sau đó kịp thời cách ly, tránh gây ra nhiều tổn thất hơn.

May mắn thay, sau khi heo đực và heo cái phối giống, trạng thái của chúng đều khá tốt.

Thẩm Nghiên cũng yên tâm hơn một chút.

Hôm qua heo đực nổi điên, thật sự đã dọa cô sợ, nhưng cũng rút ra được bài học.

Lần sau gặp phải vấn đề này, vẫn phải khéo léo một chút, không thể giống như lần này, bị heo giẫm gãy tay.

Sau đó chỉ cần quan sát tình hình của heo cái, xem có còn đ*ng d*c nữa không, nếu không đ*ng d*c nữa thì có nghĩa là đã phối giống thành công.

Ngoài ra, heo cái mang thai còn có các triệu chứng như ngủ nhiều, ăn nhiều, béo lên, lông mượt mà,... cũng có thể nhận ra một số dấu hiệu.

Khi nuôi heo, Thẩm Nghiên đều ghi chép lại tình hình hiện tại, làm thành sổ ghi chép, sau này cũng có thể cho người khác xem.

Đây cũng coi như là kinh nghiệm cô đúc kết được sau khi kết hợp kiến thức đã học với thực tiễn.

Thẩm Nghiên nghĩ, biết đâu một ngày nào đó sẽ có hiệu quả?

Đến giờ tan làm, Thẩm Nghiên kiểm tra lại chuồng heo một lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng cô không ngờ rằng, vừa ra khỏi trại nuôi heo, cô đã nhìn thấy Bạch Tương vẫn còn đứng ở cổng, dường như đang đợi ai đó.

"Bạch Tương, sao vẫn chưa về? Đang đợi ai à?"

Từ khi biết cô gái này đang yêu Tiết Vĩnh Thanh, Thẩm Nghiên đã muốn làm quen với cô ấy hơn, đến lúc đó có thể khuyên nhủ cô ấy.

Không thể cứ thế mà nhìn một cô gái tốt bị một tên khốn nạn làm hại được!

Sau đó, cô thấy Bạch Tương nhìn mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

Thẩm Nghiên có chút kỳ lạ.

Cô gái này cả ngày hôm nay cứ như vậy, dường như có điều gì muốn nói với mình, nhưng mỗi lần mình hỏi, cô ấy lại không nói.

Thật kỳ quặc.

"Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Thẩm Nghiên hỏi thẳng.

Bạch Tương liên tục vân vê ngón tay, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: "Tôi, tôi chỉ muốn nói, sáng nay khi tôi về điểm thanh niên tri thức lấy sách, tôi đã gặp chị họ của cô và Trần Dũng ở cùng nhau. Trần Dũng nói với Thẩm Hoa Hoa rằng hãy đưa cô đến trại nuôi heo, vào buổi tối, có thể sẽ làm chuyện bất chính với cô, cô, cô hãy cẩn thận."

"Vậy nên chuyện cô muốn nói với tôi sáng nay là chuyện này sao?" Thẩm Nghiên có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tôi, tôi sợ cô không tin những gì tôi nói, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, tin hay không thì tùy cô."

Ban đầu Bạch Tương cũng muốn làm theo lời Tiết Vĩnh Thanh, không nói gì với Thẩm Nghiên cả.

Nhưng chuyện này không nói ra, nhìn thấy Thẩm Nghiên không hề hay biết, cô lại cảm thấy nên nói với Thẩm Nghiên một tiếng.

Vì vậy, cô vẫn ở lại nói với Thẩm Nghiên.

Nói xong cũng không đợi Thẩm Nghiên trả lời, cô liền chạy đi mất.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 213: Nguyên chủ gây ra chuyện, cô đến dọn dẹp hậu quả (1)



Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ của cô ấy, không khỏi bật cười, "Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết."

Bạch Tương đã chạy được một đoạn, khóe miệng mím chặt khẽ nhếch lên, như vậy có phải chứng minh rằng, Thẩm Nghiên vẫn tin tưởng mình.

Như vậy là tốt rồi.

Nhưng sau khi nói lời cảm ơn, nụ cười trên môi Thẩm Nghiên đã tắt ngấm.

Thẩm Hoa Hoa này, nếu thật sự cấu kết với người ngoài gây phiền phức cho mình, vậy thì cô ta c.h.ế.t chắc.

Hai nhà nhất định sẽ trở mặt.

Dù sao thì những chuyện nhỏ nhặt giữa các cô gái trẻ cũng không sao, nhưng một khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì không được.

Cô có thể ghen tị, giở chút thủ đoạn, những chuyện này không sao cả, nhưng nếu dám đem sự trong trắng của con gái ra làm trò đùa, vậy thì Thẩm Hoa Hoa thật sự vô phương cứu chữa.

Người thân như vậy, Thẩm Nghiên cảm thấy không cần cũng được.

Nhưng bây giờ đã biết rồi, cứ xem Thẩm Hoa Hoa sẽ ra tay lúc nào.

Thẩm Nghiên thản nhiên về nhà, lúc ăn cơm, cô thấy Thẩm Hoa Hoa đến nhà.

Thẩm Nghiên còn tưởng rằng cô ta sẽ thực hiện kế hoạch của họ nhanh như vậy.

Nào ngờ, Thẩm Hoa Hoa chỉ đơn thuần là đến nhà chơi, không hề có ý định làm gì Thẩm Nghiên.

Ngược lại, cô ta còn nói bóng gió về tình hình nhà cậu của mình.

Nào là nhà cậu có tiền, làm công nhân ở trên trấn,... trong lời nói đều tràn ngập sự khoe khoang.

Từ khi biết Thẩm Hoa Hoa định cấu kết với Trần Dũng hãm hại mình, ấn tượng của Thẩm Nghiên về cô ta đã không còn tốt nữa.

Càng không muốn nghe cô ta lải nhải.

Nhà ngoại của mẹ Thẩm cách đây mấy chục dặm, đại đội bên đó cũng khá nghèo, theo trí nhớ của Thẩm Nghiên, mẹ cô và nhà cậu quan hệ khá tốt, hơn nữa có chuyện gì, nhà cậu cũng luôn giúp đỡ.

So với nhà bác Cả Thẩm lạnh lùng, nhà cậu có vẻ tình cảm hơn nhiều.

Nhưng vì hai nhà đều nghèo, cộng thêm khoảng cách hơi xa, nên bình thường có thể không qua lại thì sẽ không qua lại.

Hai cậu cũng đã có gia đình, mợ đương nhiên là không muốn cậu giúp đỡ em gái quá nhiều.

Để không gây thêm phiền phức cho các anh trai, nên mẹ Thẩm quanh năm suốt tháng, cũng chỉ về nhà ngoại một chuyến vào dịp Tết.

Sau khi tiễn Thẩm Hoa Hoa đi, Thẩm Nghiên liền nói với mẹ Thẩm về nhà cậu.

"Mẹ, khi nào chúng ta đến thăm cậu mợ ạ?"

Thẩm Nghiên mỉm cười nói.

Nói đến chuyện này, Thẩm Nghiên lục lại trí nhớ, lúc trước sau khi cô béo lên, tính tình thất thường, lúc đó vừa hay con của cậu cả bị bệnh, đến đây vay ít tiền, nguyên chủ đã chỉ vào mũi cậu cả mắng chửi, nói nhà họ là họ hàng nghèo đến ăn chực nằm chờ,...

Mẹ Thẩm nghe thấy câu này, cũng kinh ngạc.

Chắc bà cũng không ngờ, con gái mình lại mắng cả cậu, trước đây quan hệ giữa hai nhà họ đã cơm không lành canh không ngọt.

Cộng thêm việc Thẩm Nghiên tiêu tiền phung phí, trong khoảng thời gian đó cũng tiêu khá nhiều tiền, còn có tiền vay của nhà cậu.

Thẩm Nghiên nghĩ đến những chuyện nguyên chủ đã làm, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Khụ khụ! Là thế này mẹ, anh Ba bây giờ cũng đã có công việc ở trên trấn, trước đây cậu cũng rất quan tâm đến nhà chúng ta, số tiền này dù sao cũng phải trả cho người ta trước, rồi mua thêm ít quà cho mấy đứa nhỏ nhà cậu."

Nguyên chủ gây ra chuyện, cô đến dọn dẹp hậu quả.

Dù ở thời đại nào, có một số duyên phận cũng không thể cắt đứt, con người sống trên đời này, chính là dựa vào người thân giúp đỡ lẫn nhau.

Đặc biệt là trong thời đại này, nhà có chút gì, đều phải chia cho người thân mỗi người một ít.

Đồ không cần quý giá, chủ yếu là tấm lòng.

Trước đây, mẹ Thẩm không phải là không nghĩ đến chuyện về nhà anh trai, nhưng vì chuyện của Thẩm Nghiên, nên bà vẫn luôn không dám nhắc đến.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 214: Nguyên chủ gây ra chuyện, cô đến dọn dẹp hậu quả (2)



Chỉ sợ với tính cách của Thẩm Nghiên, lỡ như lại nói ra những lời khó nghe.

Cái miệng của Thẩm Nghiên, thật lòng mà nói, mọi người đều có chút sợ hãi.

"Vậy cũng tốt, không bằng ngày mai tranh thủ qua nhà cậu, bắt một con thỏ, còn bánh trung thu làm trước đây không phải vẫn còn sao? Cũng mang qua cho hai cậu."

Thời buổi này, nhà nào cũng có nhiều con.

Con cái đông, áp lực cuộc sống cũng lớn, dù sao lương thực cũng chỉ có bấy nhiêu, nhưng con cái ăn nhiều hơn.

Ai cũng thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Bánh trung thu là thứ cao lương mỹ vị, trong nhà chắc chắn là không có.

Mẹ Thẩm nghe thấy lời Thẩm Nghiên vừa nói, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.

Lúc này bàn bạc xong, bà bắt đầu nghĩ xem ngày mai mang gì đến đại đội Thượng Lương.

Đại Đản và Nhị Đản vừa nghe nói sẽ ra ngoài, cũng nhao nhao đòi đi theo.

"Cô bị thương, cháu đi bảo vệ cô!" Nhị Đản nói với vẻ mặt nghiêm túc, nói xong còn đứng bên cạnh Thẩm Nghiên, như một vệ sĩ nhỏ.

"Đi đi đi, hai đứa nhóc con, chen chúc làm gì?"

Lúc này, Đại Đản lại bình tĩnh nói: "Bà ơi, chúng cháu đi có thể giúp cô xách đồ, như vậy cô sẽ không phải xách đồ nữa."

Mẹ Thẩm nghĩ cũng đúng.

Về nhà ngoại, nhất định là phải mang quà, mà nếu mang quà, bây giờ chỉ có bà và con gái, mà tay con gái lại bị thương, không thể xách nặng, vậy nên cách tốt nhất là dẫn theo hai đứa giúp xách đồ.

Tuy rằng Đại Đản và Nhị Đản còn nhỏ, nhưng lanh lợi, cũng có thể mang được một ít đồ.

Vì vậy, mẹ Thẩm lập tức quyết định, "Được! Vậy hai đứa ngày mai đi cùng, giúp xách đồ."

Nếu là trước đây, mẹ Thẩm chắc chắn không dám dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy, nhưng bây giờ con cái đã có tiền đồ rồi?

Có cảm giác như vinh quy bái tổ, dẫn thêm mấy người cũng không sao, không cần lo lắng con cái ăn nhiều lương thực, bà tự mang lương thực theo cũng được.

Thế là chuyện này đã được quyết định trong vui vẻ.

Hai đứa trẻ cũng rất vui, còn mẹ Thẩm thì bắt đầu nghĩ xem, nên mang gì về nhà ngoại?

Thẩm Nghiên đại khái hiểu được tâm lý này, dù sao vinh quy bái tổ cũng giống như cầm đèn đi giữa ban ngày.

Lúc này hiếm khi về nhà ngoại, đương nhiên là phải chuẩn bị cho thật tốt.

Buổi tối, mẹ Thẩm bận rộn đến tận khuya, nhưng sáng hôm sau, bà vẫn dậy sớm dọn dẹp, rồi trời chưa sáng đã gọi Thẩm Nghiên dậy.

"Hôm nay con đừng chạy bộ nữa, lát nữa rửa mặt xong, chúng ta sẽ lên thị trấn."

Đến đại đội Thượng Lương phải đi qua thị trấn, đến lúc đó họ sẽ mua thêm đồ ở cửa hàng mậu dịch trên thị trấn, sau đó mới đến đại đội Thượng Lương.

Trước đây, quãng đường mấy chục dặm, mẹ Thẩm đều tự mình đi bộ.

Nhưng bây giờ hình như có chút tiền, cũng có thể làm màu, cộng thêm tay Thẩm Nghiên lại bị thương, nên mẹ Thẩm định đi xe lừa.

Dẫn theo hai đứa trẻ, trên đường đi, tốc độ của bốn người không nhanh.

Hai đứa trẻ cũng rất ngoan, đồ trên tay đều nhẹ tênh, mẹ Thẩm cũng không nỡ để con xách đồ nặng.

Trên tay Thẩm Nghiên xách một ít bánh trung thu và hai hộp thịt.

Mẹ Thẩm cõng giỏ tre, bên trong đựng một ít gạo và hai con thỏ.

Lúc đến thị trấn, Thẩm Nghiên nói sẽ mua hai túi sữa bột cho mấy đứa nhỏ.

Thứ này lúc này cũng rất quý giá.

Tuy rằng mẹ Thẩm xót tiền, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng mua.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 215: Có những quầy hàng lập dị (1)



Đồ đạc chủ yếu là đồ ăn, nhưng vì có hai cậu, nếu chia ra thì mỗi nhà cũng chẳng được bao nhiêu.

Lúc ra ngoài, mẹ Thẩm bắt hai con thỏ béo, định mỗi nhà cho một con.

Sau đó là bánh trung thu, còn có một ít bánh ngọt Thẩm Trường An mang về, thấy ngon nên lần này đến cửa hàng mậu dịch, bà định mua thêm một ít.

Tay Thẩm Nghiên bị thương, không tiện đi vào cửa hàng mậu dịch chen chúc, nên cô dẫn hai đứa nhỏ đến gốc cây trước cửa cửa hàng mậu dịch chờ mẹ Thẩm.

Sau đó lại nghĩ xem còn có thể mang theo gì nữa?

Trưa nay đến nhà cậu, mẹ Thẩm tự mang theo gạo, dù sao thì bây giờ nhà nào cũng túng thiếu, cũng chưa đến lúc chia lương thực, đến nhà người khác chơi đều phải tự mang theo gạo.

Hai đứa trẻ lúc này lại muốn uống nước ngọt.

Thẩm Nghiên nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của hai đứa nhỏ liền biết chúng muốn làm gì.

"Đại Đản, cô cho cháu tiền, cháu có thể tự đi mua nước ngọt không?"

Hai đứa trẻ trước đây mỗi khi ra ngoài đều rụt rè, như vậy không được.

Là đàn ông, phải có dũng khí ra ngoài lang bạt, không thể nhút nhát như vậy, vì thế Thẩm Nghiên mới muốn Đại Đản tự đi mua nước ngọt.

Hơn nữa quầy hàng đó cũng ở ngay gần đây, trong tầm mắt của Thẩm Nghiên.

"Cô, cháu làm được ạ." Có lẽ vì muốn uống nước ngọt nên lòng can đảm đã chiến thắng nỗi sợ hãi, Đại Đản nói với vẻ mặt vui mừng.

Nhị Đản thấy cô không gọi mình, liền giơ tay ra hiệu mình cũng làm được.

"Cô, cháu cũng có thể, cháu cũng đi."

"Được rồi, đến đó thì đừng chạy lung tung, bảo chú ấy rót vào bình nước quân dụng nhé."

"Cháu biết rồi cô."

Hôm nay ra ngoài, Thẩm Nghiên mang theo hai bình nước quân dụng, một bình đựng nước, một bình không đựng nước, để Đại Đản đeo trên người.

Hai đứa trẻ lập tức nắm tay nhau, cùng nhau vui vẻ đi mua nước ngọt.

Thẩm Nghiên nhìn theo, thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau, nhảy chân sáo, sau đó thấy Đại Đản ra hiệu bằng tay, rõ ràng là đang nói chuyện với người bán hàng, còn Nhị Đản thì nghịch ngợm hơn nhiều.

Xung quanh có gì hay ho, Nhị Đản đều muốn sờ mó, nhìn ngó, rồi lúc người bán hàng đang bận bán hàng, cậu bé liền chui xuống gầm xe, thấy nước đá trên xe đang nhỏ giọt, liền muốn nếm thử xem nước đá có vị gì.

Liệu có ngon như nước ngọt không, kết quả Nhị Đản sờ thấy một cục đen đen.

Vừa đúng lúc nó được che bằng một tấm vải đen, Nhị Đản là một đứa trẻ rất tò mò, lúc này nhìn thấy thứ được che lại.

Lập tức tò mò vươn tay ra mở, vừa nhìn thấy một chút, đã bị người bán hàng phát hiện.

Cả người cậu bé bị người bán hàng nhấc lên.

Nhị Đản nhìn thấy sắc mặt sa sầm của người bán hàng, theo bản năng liền xin tha.

"Xin lỗi chú, cháu chỉ tò mò vị của nước đá, kết quả nước đá chẳng ngon chút nào."

Nhị Đản không biết rằng, chính vì sự nhanh trí của mình, đã giúp cậu bé thoát nạn.

Lúc này cậu bé vẫn còn chê nước đá không ngon, hoàn toàn không nhắc đến cái cục đen đen mình vừa nhìn thấy.

Nhị Đản cũng biết, ở nhà người khác, tùy tiện động vào đồ của người ta là không tốt, nên theo bản năng cậu bé không nhắc đến.

Chỉ nói mình nếm thử nước đá.

Người bán hàng nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, thấy Nhị Đản không có gì khác lạ, mới thả cậu bé xuống.

"Thôi được rồi, nhóc con, sau này không được làm vậy nữa."

Người bán hàng nói với giọng hăm dọa.

Sau đó Đại Đản cũng vội vàng xin lỗi người bán hàng thay em trai, hai anh em đưa tiền, rồi mới ủ rũ quay về.

Vừa rồi Thẩm Nghiên đã phát hiện có gì đó không ổn.

Lúc người bán hàng nhấc Nhị Đản lên, cô đã xách đồ định đi xem hai đứa nhỏ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 216: Có những quầy hàng lập dị (2)



Nhưng may mà không có chuyện gì xảy ra, thấy hai đứa trẻ quay về, Thẩm Nghiên chỉ có thể tiếp tục đợi ở đó.

Nhìn thấy Nhị Đản ủ rũ, Đại Đản còn ở bên cạnh dạy dỗ em trai, Thẩm Nghiên liền hỏi: "Sao vậy? Sao hai đứa lại ủ rũ thế?"

Đại Đản bắt đầu mách tội với Thẩm Nghiên, "Cô, Nhị Đản vừa rồi không nghe lời, còn đi đụng vào đồ của chú bán hàng."

"Cô, cháu sai rồi." Nhị Đản nhận lỗi rất nhanh.

Thẩm Nghiên xoa đầu Nhị Đản, "Cháu biết mình sai rồi? Vậy cháu nói xem mình sai ở đâu?"

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Nhị Đản, cô lại thấy buồn cười, thằng bé này mỗi lần nhận lỗi rất nhanh, nhưng lần sau vẫn chứng nào tật nấy.

Thẩm Nghiên muốn nghe xem Nhị Đản sẽ nói thế nào.

"Cháu không nên tùy tiện động vào đồ của chú ấy, nhưng cháu chỉ muốn nếm thử xem nước đá có vị gì."

"Rồi sao nữa?"

"Nước đá chẳng ngon chút nào, nhưng cô, cháu còn sờ thấy một cục to, giống như cái thùng, cháu còn nhìn thấy bên trong có tai nghe..."

Thẩm Nghiên: "???"

Sao cô lại cảm thấy thứ mà Nhị Đản nói càng lúc càng quen tai vậy?

Lúc này, Thẩm Nghiên thấy người bán hàng ở quầy hàng kia dường như vẫn đang nhìn chằm chằm về phía họ, liền véo tai Nhị Đản, giả vờ dạy dỗ con.

"Cháu nói xem, nước đá đó bẩn như vậy, còn bảo cháu đi l**m!" Thật ra Thẩm Nghiên không dùng sức, nhưng Nhị Đản vốn rất hay làm quá, Thẩm Nghiên vừa véo tai cậu bé, cậu bé đã bắt đầu kêu la ầm ĩ.

"Cô, cô, cháu sai rồi, sau này cháu không l.i.ế.m nước đá nữa, chẳng có vị gì cả, không ngon bằng nước ngọt, cháu không l.i.ế.m nữa."

"Biết sai là được rồi, cháu cứ nhìn anh cháu uống nước ngọt trước đi." Thẩm Nghiên đương nhiên biết làm thế nào để chọc cho Nhị Đản khóc.

Vừa nghe thấy đồ ăn phải để anh trai ăn trước, Nhị Đản lập tức òa khóc.

"Cô, cháu muốn uống nước ngọt."

Đứa trẻ này cứ như một đứa trẻ hư, giọng to đến nỗi mọi người xung quanh đều nhìn về phía họ.

Thẩm Nghiên cảm thấy mất mặt quá.

Đứa trẻ hư này.

Nhưng bây giờ cô cũng đã xác định được, người bán hàng này vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía họ.

Thấy Nhị Đản dường như không nói ra chuyện gì khác, người bán hàng mới không nhìn nữa.

Nhị Đản quay lưng về phía người bán hàng, không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau, nhưng vừa rồi Thẩm Nghiên đã dặn dò, Nhị Đản cứ việc khóc lớn là được.

Cô nói rằng sau khi khóc lớn sẽ có thưởng.

Nhị Đản mới nhiệt tình như vậy.

Lúc này, cậu bé còn liên tục nháy mắt với Thẩm Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Cô, được chưa ạ? Vừa rồi cháu diễn tốt không ạ?"

"Tốt lắm, cháu cứ tiếp tục giả vờ đi, làm ra vẻ rất buồn bã, thất vọng, lát nữa trên đường đi cô sẽ cho cháu một cái bánh hoa đào."

"Vâng ạ, cô." Nhị Đản rất nghe lời.

Đại Đản vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô bảo Nhị Đản khóc, còn bảo Nhị Đản làm ầm ĩ, Nhị Đản càng làm quá, chỉ khóc in ỏi, hoàn toàn không có nước mắt.

Không biết hai người này đang làm gì.

Vừa lúc đó, mẹ Thẩm đi ra, tay xách nách mang, trông khá nhiều đồ.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, Đại Đản đang uống gì vậy?"

Mẹ Thẩm vừa về đã ngửi thấy mùi ngọt trong không khí, nhìn kỹ, thì ra Đại Đản đang uống nước ngọt.

"Bà ơi, anh cháu đang uống nước ngọt ạ." Nhị Đản l.i.ế.m môi, nói với vẻ mặt ghen tị.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 217: Chân của chú bị gãy (1)



"Cũng mấy ngày trước rồi, mấy hôm nay anh ấy cũng không lên thị trấn khám, hôm qua còn nghe người ta nói, chân anh ấy bị sưng lên, hình như có xương nhô ra."

Thẩm Nghiên nhíu mày, xem ra tình hình có vẻ nghiêm trọng.

Còn cậu cả của cô chắc là muốn tiết kiệm tiền, cứ bôi thuốc mỡ là được.

Chuyện này rất phổ biến ở nông thôn.

Mọi người đều cảm thấy không có gì to tát, chỉ cần dùng thuốc nam đắp là khỏi.

Nhưng không biết rằng, cứ chần chừ như vậy, vấn đề có thể rất nghiêm trọng.

Thẩm Nghiên không nói gì, chỉ an ủi mẹ Thẩm.

Vừa rồi Thẩm Nghiên còn định đi báo án, nhưng phát hiện người b*n n**c ngọt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía họ.

Mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Nghiên và mọi người lên xe lừa đi đại đội Thượng Lương, anh ta mới rời đi.

Thẩm Nghiên biết người này có vấn đề.

Nhưng bây giờ cô biết anh ta có vấn đề, nhưng lại không thể đi báo án.

Biết đâu anh ta đã cảnh giác, sau đó anh ta giấu đồ đi, lại đi tìm tang chứng của anh ta, sẽ không dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ đã đang trên đường đi đại đội Thượng Lương, chỉ có thể đến đó xem tình hình của cậu cả thế nào đã.

Ngồi khoảng nửa tiếng, Nhị Đản uống nước ngọt xong, lúc này muốn đi vệ sinh.

Thẩm Nghiên định bảo bác xe lừa dừng xe.

Không ngờ bác ấy lại nói.

"Không cần dừng xe, cứ đứng trên xe mà tè ra ngoài là được, con trai, không cầu kỳ thế."

Thẩm Nghiên: "..."

Sau đó, Nhị Đản vịn cô đứng dậy, liền vươn người ra tè.

"Hi hi, cô ơi, cô xem này, cháu tè bay được nè!"

Thằng nhóc nghịch ngợm vừa nói vừa tè ra ngoài, khiến Thẩm Nghiên phải đánh vào m.ô.n.g nó một cái rõ đau.

"Đứng im nào, đừng tè vào người khác đấy!"

Dù sao cũng đang ngồi trên xe, tuy là xe lừa, tốc độ không nhanh nhưng nhỡ đâu tè vào người khác thì sao? Thằng nhóc này lại còn cười hì hì nữa chứ.

Bị ăn đòn, Nhị Đản mới chịu ngồi yên.

Cả dọc đường, cậu nhóc cứ uống hết chai nước ngọt này đến chai nước ngọt khác, nhưng cũng biết chừa lại một ít. Mấy anh họ con nhà cậu đều chưa được uống bao giờ, Nhị Đản muốn mang đến khoe khoang một phen.

Hơn nữa, cứ uống nước là lại muốn đi vệ sinh, nên cậu nhóc cũng không dám uống nhiều nữa.

Xe lừa cứ thế lắc lư, khi cả nhà đến được đại đội Thượng Lương thì đã hơn chín giờ.

Sáng sớm, họ đã ra khỏi nhà từ rất sớm, vậy mà đến nơi cũng đã muộn thế này.

Xuống xe trả mấy hào tiền xe, cả nhà đi bộ đến nhà bác Cả họ Lương.

Nhà bác Cả cũng giống như những ngôi nhà khác trong đại đội, đều là nhà xây bằng đất sét, chỉ có điều sân khá rộng. Phía trước cửa nhà là một con dốc, nhà bác Cả ở ngay trên đỉnh dốc.

Hai anh em bác Cả hiện vẫn đang ở cạnh nhau, chỉ có điều ở giữa có hàng rào ngăn cách, lại mở thêm một cánh cửa để tiện cho hai nhà qua lại.

Lúc mọi người đến, thấy một người đàn ông đang bận rộn trong sân.

Chân bác ấy bị treo lên, ống quần được xắn lên cao. Đứng ở cổng, mọi người đều nhìn thấy bắp chân bác Cả sưng vù, bên trên đắp thuốc thảo dược xanh lè, rõ ràng là chỗ giữa bắp chân đã sưng to.

Hình như xương cũng bị lệch, vẹo hẳn ra ngoài.

Chỉ nhìn thôi mà Thẩm Nghiên đã thấy đau thay.

Trên đường đi, Thẩm Nghiên đã dặn dò Đại Đản và Nhị Đản cách gọi người thân.

Lúc này, đứng ở cửa thấy người trong sân hình như vẫn chưa phát hiện ra mình, Nhị Đản liền hào hứng gọi to: "Bác cố ơi, bác cố ơi, cháu đến thăm bác đây!"

Thằng nhóc này đúng là dễ gần, biết người trong sân là ai xong, liền gọi toáng lên.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 218: Đồng bệnh tương liên (1)



Bác cả họ Lương nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy em gái mình cùng gia đình đang đứng ở cửa.

"Em gái? Mọi người..." Bác cả vừa nói vừa định đứng dậy.

Nhưng mẹ Thẩm Nghiên đã nhanh tay mở cửa.

"Anh cả, anh đừng cử động, em tự mở cửa được."

Nói rồi bà tự mở cửa, dẫn theo hai đứa nhỏ vào trong.

Thẩm Nghiên cũng lên tiếng chào: "Bác cả!"

"Ừ, Tiểu Nghiên, lâu rồi không gặp." Bác cả có chút lúng túng, vốn định đứng dậy nhưng phát hiện bản thân cử động rất khó khăn.

Mẹ Thẩm Nghiên ngồi xổm xuống, nhìn chân bác Cả.

"Anh cả, chân anh thế này rồi sao còn chưa đi khám?"

"Chuyện này... cũng không có gì, chỉ cần đắp ít thuốc là được, không sao đâu."

Lúc này, Thẩm Nghiên cũng lên tiếng.

"Bác cả, chuyện này nghiêm trọng lắm, bác xem xương chân bác đã lòi ra ngoài rồi kìa. Nếu bác không đi khám ngay, xương sẽ bị lệch, sau này bác sẽ khó đi lại đấy."

Bị cháu gái nói vậy, bác Cả có chút xấu hổ.

Dù sao trước đây Thẩm Nghiên mắng người cũng rất khó nghe, lần trước ông đến vay tiền, Thẩm Nghiên còn mắng cả nhà ông một trận.

Tuy không chấp nhặt với trẻ con, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không thoải mái.

Nhưng lần này nghe Thẩm Nghiên nói, ông lại thấy dễ nghe hơn trước rất nhiều. Đứa nhỏ này miệng cứng lòng mềm, đây là đang quan tâm mình.

Hơn nữa, bây giờ Thẩm Nghiên đã giảm cân, trên người dường như không còn cảm giác nặng nề, béo ú nữa, nhìn tổng thể khiến người ta có thiện cảm hơn hẳn.

Thế là ông ngượng ngùng giải thích: "Bác định cứ để vậy, rồi nhờ thầy lang trong đại đội dùng miếng ván cố định lại."

Nói xong, ông nhìn sang tay Thẩm Nghiên: "Tay cháu cũng bị gãy à?"

Thẩm Nghiên: "..."

Vừa rồi do kích động quá nên cô quên mất tay mình bị lợn giẫm phải rồi.

Lúc này nhìn ánh mắt bác Cả nhìn mình, Thẩm Nghiên bỗng cảm thấy, hình như đối phương đang có cảm giác đồng bệnh tương liên với mình thì phải?

"Vâng, bác Cả, tay cháu cũng bị gãy, vừa định đến bệnh viện kiểm tra, bác đi cùng cháu luôn nhé."

Thẩm Nghiên dứt khoát nói.

Lúc này, mẹ Thẩm Nghiên cũng kịp phản ứng, đặt đồ đạc sang một bên, rồi khuyên nhủ: "Đúng đấy anh cả, tay Tiểu Nghiên cũng bị thương, anh đi cùng chúng tôi đến bệnh viện đi. Chân anh bây giờ không khám không được đâu."

Bác cả vẫn còn do dự.

Mẹ Thẩm Nghiên lập tức quyết định.

"Đến lúc đó cần bao nhiêu tiền, em trả cho, anh đừng lo."

Hiện giờ bà có tiền, cộng thêm con trai tự kiếm ra tiền, tuy số tiền trong tay không còn nhiều, nhưng tiền chữa trị này vẫn có thể lo được.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động ngoài sân.

Mọi người quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trung niên đang chạy về phía này.

Trên đầu đội một chiếc mũ rơm, nhưng có lẽ do phơi nắng quá lâu nên mặt đỏ bừng, đen đen đỏ đỏ, vài sợi tóc mái bay phấp phới trước trán, có thể thấy rõ trên đó đã có vài sợi tóc bạc.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 219: Đồng bệnh tương liên (2)



Người phụ nữ tiện tay vén tóc ra sau tai.

Thẩm Nghiên nhận ra đó chính là bác dâu Cả.

Trước đây cô từng mắng người ta một trận, giờ thấy bác ấy vội vã chạy về, lại còn nhìn họ với vẻ cảnh giác, Thẩm Nghiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Ánh mắt ấy là sao nhỉ? Cứ như thể họ là đám họ hàng nghèo đến ăn chực vậy?

Bị nhìn như thế, Thẩm Nghiên thấy hơi ngại.

Vậy nên trước khi đối phương kịp lên tiếng, cô đã nhanh miệng chào: "Bác dâu Cả, bác về rồi ạ. Chúng cháu đến thăm mọi người, không ngờ trên đường nghe nói bác Cả bị gãy chân, giờ chúng cháu đang bàn nhau đưa bác lên bệnh viện khám. Đến lúc đó nếu bác không có tiền viện phí, chúng cháu sẽ lo trước, cứ chữa trị trước đã, đắp thuốc thế này có vẻ không hiệu quả."

Thẩm Nghiên vừa mở miệng đã nói rõ mọi chuyện.

Khiến Triệu Ngọc Phương đứng đối diện ngẩn người ra.

"Hả? Lên bệnh viện khám á?"

Còn các người trả tiền?

Chuyện này sao nghe không chân thực thế nhỉ?

Em chồng thì tốt đấy, nhưng con gái lại ăn nói chua ngoa. Sau lần gặp mặt năm kia, Triệu Ngọc Phương chẳng muốn tiếp xúc với người như thế nữa.

Không ngờ hôm nay người ta lại nói những lời hoa mỹ này, khiến bà ngẩn ngơ hồi lâu.

Lúc này, mẹ Thẩm Nghiên cũng khuyên nhủ.

"Phải đấy Ngọc Phương, cô cũng đừng tiếc tiền, xương đã thế này rồi, phải lên bệnh viện khám mới được. Giờ còn kịp, cô mau đi mượn xe lừa trong thôn, lên huyện ngay đi."

"Được, được rồi, vậy mọi người đợi một lát." Nói rồi Triệu Ngọc Phương định ra ngoài, nhưng bị người đàn ông vừa chạy đến ngăn lại.

"Mẹ, để con đi cho. Mẹ ở nhà thu dọn ít đồ dùng cho bố, kẻo đến lúc cần lại không có, con đi một lát là về." Nói xong, người đàn ông quay đầu bỏ đi.

Nhưng trước khi đi, anh ta vẫn chào hỏi mẹ Thẩm Nghiên.

Vừa rồi chính là anh họ cả của Thẩm Nghiên, năm nay cũng hơn ba mươi tuổi rồi, dáng người cao to vạm vỡ, con cái cũng đã mười mấy tuổi.

Lúc này, Triệu Ngọc Phương đã vào nhà thu dọn đồ đạc.

Thấy mọi người đều bận rộn, bác Cả thở dài.

"Là tôi liên lụy Ngọc Phương và các con rồi."

Nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của bác Cả, Thẩm Nghiên áy náy nói.

Nhà đông con, dựng vợ gả chồng, đời này qua đời khác, mọi áp lực đều đè nặng lên vai người nông dân. Dù đã cố gắng làm lụng, nhưng công điểm chỉ có bấy nhiêu, có làm quần quật cũng chỉ đủ ăn, đừng hòng có cuộc sống sung túc.

Cuộc sống như vậy, mấy chục con người chen chúc trong một ngôi nhà, ngày nào cũng ngập đầu trong công việc, làm mãi không hết.

Thẩm Nghiên vội vàng an ủi: "Bác cả, chuyện này bác cũng đâu muốn, đã xảy ra rồi thì mình giải quyết thôi. Chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề lớn, bác cứ dưỡng cho khỏe, rồi mình lại kiếm lại số tiền đó."

Bác cả nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt đầy an ủi.

Ông vẫn còn nhớ lần trước đến vay tiền, đứa nhỏ này đã mắng cả nhà ông như thế nào.

Vẻ mặt hùng hổ, trông chẳng giống một cô gái nhỏ chút nào, cái miệng thì cứ gọi là độc địa.

Chính vì thế mà bác Cả rất đau đầu, dù sao cũng là con gái của em gái mình, ông cũng không tiện nói gì. Sau lần đó, họ rời khỏi nhà Thẩm Nghiên, từ đó không còn liên lạc nữa.

Ngay cả khi ăn Tết đi thăm họ hàng, mẹ Thẩm Nghiên cũng không dẫn Thẩm Nghiên theo, nếu không giữa ngày Tết mà ầm ĩ lên thì chẳng ai vui vẻ gì.

Giờ thấy Thẩm Nghiên khuyên mình như vậy, trong lòng ông nghĩ, đứa nhỏ này cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.
 
Back
Top Bottom