Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 46: Phía Nam


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 47: Cuộc sống mới


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 48: Niềm vui làm cha


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 49: Nổi giận chửi người cũ


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 50: Em không cho phép anh bỏ cuộc


❤ Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 51: Xin chào, Hạ bảo bối!


Giản Tích đột nhiên nhíu mày lại, " Aizzz"" Sao vậy?"

Cô chỉ bụng, " Con đạp em."

Hạ Nhiên ánh mắt nhìn bụng cô, dè dặt đem lòng bàn tay đặt lên bụng xoa xoa.Giản Tích nhẹ giọng, " Không sao đâu, anh áp sát thêm chút nữa."

Cô nắm tay anh dời lên một chút, bé con bên trong rất phối hợp đạp hai ba cái.Hạ Nhiên biểu tình kinh ngạc mừng rỡ, " Mạnh mẽ quá."

Giản Tích cười," Mỗi lần đến giờ ăn cơm, đều đạp không ngừng.

Cơm nước xong thì không còn đạp nữa.'Hạ Nhiên luôn cảm thấy thân thể của người phụ nữ trời sinh mềm mại, còn cả người anh thô ráp, ra tay không hề nhẹ nên không dám sờ bụng cô, rút tay về.Hạ Nhiên dắt tay Giản Tích, " Em muốn ăn cái gì?"

"KH""Không được."

" Vậy em không muốn ăn gì hết."

Giản Tích thờ ơ nóiHạ Nhiên liếc cô một cái, " Đừng tưởng rằng anh biết, em đã đi ăn gà rán hamburger cả một ngày ngồi ở đó."

" Lục hãn Kiêu đúng là mỏ nhọn mách lẻo mà."

Giản Tích tia hứng thú ngày càng giảm dần, " Gà rán thì sao?

Lâu rồi em chưa được ăn."

Hạ Nhiên không muốn thương lượng nói " Chờ lát nữa anh cho em ăn cháo gà."

Giản Tích bất đắc dĩ đi đến phòng anh, người này thật là, cho cô ăn cháo gà."

Hai đùi gà này đều là của em hết" Hạ Nhiên nói.Giản Tích không hăng hái lắm, con mắt chuyển một cái, ho khan nói " Em đi nhà vệ sinh một chút."

Chỗ ngồi của bọn họ ngay cửa ra vào, nên Giản Tích quẹo qua khúc cua đã không thấy được cô.

Hạ Nhiên không để ý, tiếp tục cúi đầu coi thực đơn.Giản Tích chạy ra ngoài, mục tiêu là tiệm gà KH đối diện" Hai cặp cánh gà nướng , một cặp cay, thêm một ly Coca, một ly nhỏ đừng cho thêm đá."

Mấy món này Giản Tích đã nhớ nhung thật lâu, cô học thuộc lòng nên nói rất lưu loát .Ngửi được mùi thịt, Giản Tích không chịu nổi nữa.

Trong bụng nhóc con đá liên tục năm sáu cái, Giản Tích cúi đầu cười, " Con cũng thèm rồi đúng không?

Mẹ ăn trước rồi con sẽ được ăn."

Ở trong khu mua sắm, thang máy một bên, lan can một bên, cô vừa uống coca, vừa cắn đùi gà, sung sướng như đang ở trên mây.Điện thoại di động kêu, cô xém chút nữa đem coca phun ra .Là Hạ Nhiên gọi tới.Tim của Giản Tích thòng tám mét, vội vàng nuốt cánh gà vào trong miệng, nghe máy."

Sao lâu như vậy?

Có sao không ?

Cần anh tới giúp không?"

Hạ Nhiên trực tiếp hỏi.Giản Tích nhanh miệng nói " không cần không cần.

Nhiều người xếp hàng ở đây, em không sao đâu."

Hạ Nhiên " Còn phải xếp hàng ?"

" Ừ!

Nhiều người lắm!"

Giản Tích liếm bờ môi, không lãng phí mùi vị còn đọng lại.Hạ Nhiên âm thanh trở nên chậm một chút , âm thanh cố ý kéo dài hỏi " Phải vậy không?"

Giản Tích cuống quýt gật đầu, không để ý hắn có nhìn thấy hay không " Dạ!"

" Ở trước mặt em có mấy người?"

Hạ Nhiên đột nhiên hỏi."

Hai, hai người"" Cả nam lẫn nữ?"

" Có cả nam cả nữ luôn."

Giản Tích nghiêm túc nói bậy bạ, nói xong cũng hối hận, vội vàng sửa lại " Đùa gì thế?

Nhà vệ sinh nữ đương nhiên tất cả đều là nữ rồi."

" Ha ha ..."

"..."

Đây là lừa gạt ?

Giản Tích cảm thấy cái này có chút rùng rợn cả tóc gáy , giống trong hiện trường truyền hình trực tiếp."

Ha ha.."

Vừa cười Giản Tích vừa cảm thấy khí lạnh sau lưng mình, chậm rãi quay người lại , ngửa đầu nhìn thấy rõ người trước mắt, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.Hạ Nhiên cầm điện thoại đặt bên lỗ tai, ung dung thong thả để xuống, muốn cười nhưng không cười nhìn chằm chằm cô.

Nhìn thấy đùi gà với coca trong tay cô.Hỏi ' Ăn ngon không ?"

Giản Tích lắc đầu liên tục, " Ăn không ngon."

Hạ Nhiên khẽ nâng cằm lên, xòe bàn tay ra hướng về phía cô ngoắc ngoắc.

Giản Tích biết mình đuối lý, quyết định đầu hàng.

Chơi được một nửa liền hối hận, cô rụt tay về.

Cúi đầu uống một hơi coca, răng còn chưa đụng tới chân gà đã bị Hạ Nhiên kéo ra.

Ui, giận rồi!

Giản Tích ấm ức nói " Em rất muốn ăn đùi gà!

Cực kỳ muốn, cho em uống một hớp, ăn một miếng thôi là đủ rồi.

"Hạ Nhiên nhìn cô dở khóc dở cười " Giả bộ đáng thương?

Hả?"

" Cần gì giả bộ chứ, đáng thương thật à " Chân mày của Giản Tích nhíu lại " Thỉnh thoảng ăn thức ăn nhanh một tí, nhưng cũng đâu phải có hại thực đâu.

"Hạ Nhiên nín cười, giả bộ hung dữ.Giản Tích nhìn anh một cái, cúi đầu xuống, thấp giọng không phục nói " Trợn lớn hơn nữa cũng đâu có to bằng mắt em.

Không ăn thì không ăn.

" Cô gái này thật là...

Thôi vậy.

Hạ Nhiên mềm lòng, đem đùi gà cay còn lại đưa cho cô, nói nghiêm khắc "Coca không được uống nhiều" Giản Tích lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt vui sướng hướng về anh bày tỏ sùng bái " Nhiên ca ca, em yêu anh chết mất.

"Giản Tích ôm cổ anh, hôn thật nhanh lên mặt anh một cái.
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 52: Đào Tinh Lai đứng đầu hot search


❤ Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 53: Hạ Nhiên chảy máu mũi


Bác sĩ Hạ, anh thật dũng mãnh.

Giản Tích quả thật là không còn gì để nói.

Cô bế Manh Manh bỏ vào nôi, đung đưa giường hai cái, chờ con ngủ say, mới đứng dậy xoay người lại.

Hạ Nhiên chặn lại ở phía sau cô, trực tiếp bế bổng cô lên."

Đừng kêu, Manh Manh sẽ tỉnh."

Giản Tích không kháng nghị nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Hạ Nhiên thực hiện được ý đồ của mình, máu trong người sôi sục như uống phải thuốc kích thích, ôm cô đi thẳng đến giường.

Giản Tích nghiêng đầu " Em chưa tắm.

"Hạ Nhiên ôm cô, xoay mặt cô về hướng anh nói " Nhưng anh muốn hôn.

"Trong mắt anh có lửa, đang nôn nóng muốn thực hiện.

Giản Tích ngẩng đầu lên, hôn môi anh một cái, nghĩ rằng chỉ một nụ hôn thôi, ai dè thân thể lại phản ứng thành thật nhất.

Hạ Nhiên ngược lại thả lỏng, không có động tác gì khác , đứng yên nhìn cô như cười như không.

Loại phương pháp dùng tĩnh chế động thế này, thật là làm cho người nào đó không chịu nổi.

Giản Tích đợi một lúc lâu không thấy nụ hôn của anh , giận đến bật cười " Xảo quyệt."

Sau đó cô ôm cổ Hạ Nhiên, kéo anh vào sát người mình, dán môi lên thuần thục tách môi anh ra, Hạ Nhiên không thể thờ ơ được nữa, đè cái ót cô lại, hôn vừa mãnh liệt vừa vội vàng."

A!

Đau!"

Giản Tích kêu đau, đè vai Hạ Nhiên lại " Anh đừng ép chặt quá!"

Ngực đang căng sữa, vừa bị ép chặt liền đau.

Hạ Nhiên vội vàng chống người mình lên, tầm mắt dời xuống bộ ngực, nuốt nước miếng một cái, hỏi " Cúp D phải không?"

Giản Tích mất tự nhiên ho khan một tiếng " Anh đúng là kinh nghiệm phong phú nha."

Hạ Nhiên lại cực kì tự hào " Anh nhìn nó lớn lên từng ngày mà."

Giản Tích " Có ý gì?"

Hạ Nhiên nén cười, hạ thấp giọng, cắn lỗ tai cô, " Lần đầu tiên khi anh sờ em là cúp A, là do anh sờ mó mãi nó mới tăng dần lên.

Lúc kết hôn, vợ à, đồ lót của em đã tăng lên hai số."

Giản Tích "..."

Đúng là công đức vô lượng mà.hạ Nhiên đúng là không có bản lĩnh nhìn kích cỡ qua lớp y phục, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đầu óc anh nghĩ đến phương diện hạ lưu.Giản Tích nhìn vẻ mặt bắt dầu căng thẳng của anh, cằm hơi hơi cong lên, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.Cô biết, đây là dấu hiệu dự báo Hạ Nhiên đang định đùa giỡn lưu manh với cô.Vừa định nói "Em đi tắm trước đã."

Thì đã thấy dưới cánh mũi của Hạ Nhiên có hai vệt máu đỏ chậm rãi chảy ra.F*ck!

Máu mũi!Hạ Nhiên phản ứng kịp thời, che mũi ngửa mặt lên trời " Trời ạ!"

Giản Tích theo bản năng đưa tay ra giúp anh, " Đừng nhúc nhích!

Để em đi lấy khăn giấy cho anh."

Hạ Nhiên thật sự muốn đập đầu chết mẹ cho xong, hình tượng của đấng nam nhi chi chi như anh lúc này đã tan thành mây khói .Giản Tích dẫn anh đi vào phòng vệ sinh , hứng chút nước lạnh vỗ vỗ nước lạnh vô gáy anh, ban đầu cô còn có thể nín được, nhưng sau đó khi nhìn trên gương mặt tuấn tú của anh có ghim hai cuộn giấy trong mũi thì không kiềm được nữa, bật cười ngặt nghẽo.Hạ Nhiên cảnh cáo " Giản Tích ""Sao, sao vậy?"

Ha ha ha " Anh không nói giỡn, anh cực kì đang cứng rắn.

" " Phải không?

" Giản Tích cố nén cười, nấc lên một cái " Thật xin lỗi, em không kiềm được.

"Hạ Nhiên đưa tay ôm ngang hông cô, nhấc lên hất mạnh vào người mình, hạ thấp giọng đe dọa " Em mà cười nữa, ông đây liếm sạch nước của em.

"Giản Tích giơ tay đầu hàng "Được, được."

Cô nháy mắt, đặc biệt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mũi của Hạ Nhiên " Sao trước kia em không biết anh dễ chảy máu mũi thế nhỉ?

"Hạ Nhiên "Nói nhảm!

Anh là một người đàn ông ba mươi tuổi bình thường, đâu phải thuộc loại thầy tu ăn kiêng, đang muốn em điên lên đi được."

Giản Tích cười cười nhào vào trong lòng anh, mè nheo nũng nịu " Biết rồi, biết rồi, máu mũi của anh đã nói cho em biết rồi.

"Hạ Nhiên cười mắng " Xạo sự.

"
Giản Tích ngẩng đầu lên " Còn chảy nữa không?

"Hạ Nhiên lấy hai cục giấy ra, dùng tay cà một cái " Ngừng rồi."

Giản Tích mím môi, mặt mũi hớn hở, nhỏ giọng hỏi " Làm nữa không?

"Hạ Nhiên cố ý trầm mặc thờ ơ.

Giản Tích bị anh mê hoặc đến ngứa ngáy trong lòng, ôm cổ anh nhón chân lên, thúc giục hỏi "Làm không nè?"

Tay của cô lần xuống xương cụt của anh, thấp giọng hỏi ".....Cho anh uống sữa luôn, được không?"

Sắc mặt Hạ Nhiên lúc này mới dãn ra, gật đầu lia lịa "Được, làm liền."

Giản Tích nhắm mắt lại, chu môi lên, chờ nụ hôn của anh."

Anh đi làm mì trứng gà cho em liền."

Hạ Nhiên đi thẳng vào phòng bếp.Giản Tích ngơ ngẩn, trên mặt hoàn toàn không tin nổi đứng suýt ngã.

Tức rồi đấy nhá!

Ai muốn anh làm mì trứng thế?

Sau sự kiện đẫm máu này, Hạ Nhiên cần thời gian để chấn chỉnh lại "thằng em".Lại nói tiếp, Manh Manh xem như cực kì dễ nuôi.

Sinh ra chỉ biết ăn và ngủ đói bụng thì kêu hừ hừ ra hiệu, Giản Tích cho bé bú no, thì mang đến cí nôi đong đưa tự động, nhóc con laiij ngáy o o ngủ ngon.Đáng yêu nhất là lúc 12 giờ đêm, chỉ cần uống một đợt sữa, là có thể ngủ tới sáng mai.Mỗi ngày vào giờ đó, Hạ Nhiên đều là người đi dỗ con gái cưng.Sau khi kết hôn, anh đã quen ngủ trần trụi, thông thường chỉ mặc chiếc quần tứ giác, không mặc áo đi bế Manh Manh.Hạ Nhiên cao một mét tám lăm, cả người đầy cơ bắp, nhất là cơ bụng đúng chuẩn sáu múi điển hình.

Mà Giản Tích sau khi cho con bú sữa xong, ngã đầu vào chiếc gối mềm mại, thưởng thức dáng người rắn chắc của anh ôm cô con gái nhỏ bé đi qua đi lại trong phòng ngủ.Ngọn đèn ngủ hình hoa sen chiếu lên hình xăm bên dưới hông ngang mép quần lót của Hạ Nhiên trở nên chói mắt lạ thường.

Anh ôm rất cẩn thận một chút, thì thầm dỗ dành, che chở thế giới nhỏ bé trong ngực mình.Giản Tích cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Hạ Nhiên đó chính là làm cô hưởng thụ từ hạnh phúc này đến hạnh phúc khác.Hạ Nhiên ôm chừng mười phút, liền đem Manh Manh bỏ vào cái nôi, sau đó bước dài hai bước bò vào chăn ấm: "Ôm nhỏ xong rồi lại được ôm lớn, mẹ nó , đã chết đi được."
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 54: Hạ Manh Manh


Hành động khác người của Đào Tinh Lai làm Giản Nghiêm Thanh bất mãn.

Cách bàn ăn , Giản Nghiêm Thanh hỏi "Có chuyện gì?"

Mặt Đào Tinh Lai đỏ bừng, tay cầm điện thoại di động mà tức sùi bọt mép, cậu không nói gì một lúc lâu, sau đó mới cầm lên nửa đùi gà còn lại, không lãng phí mà gặm hết.Gặm đùi gà xong cậu đứng dậy nói "Con đi ra ngoài một lát."

Đào Khê Hồng cau mày "Đây là giờ ăn cơm, không có chút phép tắc nào cả."

Giản Tích giải vây cho cậu " Mẹ để cho em nó đi đi, giữ nó lại mới ầm ĩ thêm đấy.

"Đào Tinh Lai đi được mấy bước, cậu suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại " Ba, cho con mượn đội trưởng Từ dùng một tý được không?

"Người này là đội trưởng đội bảo vệ, khả năng đánh giáp lá cà đạt tiêu chuẩn cực cao, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, cũng có thể nói là đẹp trai.Giản Nghiêm Thanh ho khan một tiếng " Càn quấy "."

Cắt, không cho con mượn thì thôi, còn hung dữ nữa, không quan tâm đời sống nhân dân thành phố một tí nào."

Miệng Đào Tinh Lai giống như cái loa phóng thanh, ồn ào đi ra cửa.

Vào giữa tháng tám, thời tiết nóng nực muốn chết.Kiều Thù nói đi vào từ cửa sau, vậy chắc hẳn cô ấy đang ở sau nhà.

Đào Tinh Lai lấy điện thoại di động gọi cho cô, đợi cô bắt máy, thở dài nói " Hỏng bét, sân sau bốc cháy, tiêu hết rồi.

"Trêu một câu xong, Đào Tinh Lai dừng lại một chút rồi chỉ trích liên thanh " Tôi phát hiện cô càng ngày càng thú vị nha, ỷ có võ rồi muốn làm gì thì làm à?

Cô cũng đâu phải chó, còn bày đặt chui lỗ chó, xấu mặt thật.

"Kiều Thù "..."

Thật lâu sau mới mở miệng.

"Không phải chui lỗ chó, mà là trèo tường."

Đào Tinh Lai nói " Lỗ chó ở trên tường, cô chính là chui lỗ chó!

"Kiều Thù " Đúng vậy, chui lỗ chó tới gặp chó đấy.

"Đào Tinh Lai kích động, cậu ngắt một cọng cỏ đuôi chó trong vườn nắm thật chặt.

" Đồ thô lỗ!

Dám mắng tôi, tôi nói cho cô biết, may mà cô là phụ nữ, nếu không thì tôi đã dùng côn nhị khúc tẩn cho cô mềm xương rồi!

"Tiếng gió thổi qua, từng đợt xào xạt, giọng nói hờ hững của Kiều Thù gần như tan vào trong gió.

Cô cười khẽ một tiếng " Đào Tinh Lai không nhìn ra nha, thì ra anh có sở thích đặc biệt như vậy, thích xài đạo cụ, hửm?

"Mỗi một chữ đều là ý xấu, Đào Tinh Lai băn khoăn, hình như mình bị đùa giỡn rồi.

Nhất thời, cậu cạn lời, chẳng biết tại sao trái tim vừa rung động vừa ngứa ngáy kì lạ.Kiều Thù lại nói " Này, quay lại đi.

" Đào Tinh Lai ngẩn người xoay người lại.

Kiều Thù đứng cách anh mấy thước, cô giơ điện thoại di động lên vẫy vẫy rồi cười với cậu.

Hôm nay Kiều Thù mặc đồ rất thoải mái, áo T-shirt trắng quần sooc ngắn, hai chân thon dài trắng nõn, trên mắt cá chân đeo một chiếc lắc chuông của người dân tộc, mỗi một bước đi, tiếng chuông nhỏ kêu leng keng vô cùng êm tai.

Chẳng qua là...

" Tóc của cô như ổ gà vậy.

" Đây là câu đầu tiên Đào Tinh Lai thốt lên khi nhìn thấy cô.

Kiều Thù cũng không giận, cô cười khanh khách " Được, vậy tôi với anh thử xem.

"
Đào Tinh Lai "???"

Cậu nhớ lại lời đối thoại của hai người, mẹ kiếp, có biến!

Đây không phải là đùa giỡn, giọng điệu Đào Tinh Lai đứng đắn hẳn "

Sau này cô đừng làm chuyện vậy nữa, tôi không nghĩ sẽ làm đối tượng của cô.

"Kiều Thù đến gần " Tại sao?

"
" Tôi còn nhỏ."

" Anh nhỏ chỗ nào?

"
" Chỗ nào cũng nhỏ.

"
Kiều Thù dừng lại, cô chau mày, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới người cậu "Mặc dù nhìn sơ qua cũng không giống nhỏ lắm, nhưng mà không sao, kỹ thuật tốt là trên hết."

Đào Tinh Lai "..."

Kiều Thù tới gần cậu hơn " Tôi không đẹp?

"
"Cũng không phải."

"Vậy tại sao anh lại như vậy?"

Đào Tinh Lai bị cô quấy nhiễu đến choáng váng.

" Làm gì có chuyện tại sao, tôi không muốn làm đối tượng của cô.

"
"Tôi sẽ không gọi anh là 'đối tượng ' nữa."

Đào Tinh Lai kinh ngạc, vậy cũng được hả?

"Này này, cô cách xa tôi ra một chút."

"Không đấy."

Kiều Thù ép cậu tới góc tường, cô trầm giọng gọi tên cậu "Đào Tinh Lai, cậu có đồng ý hay không?

Hả?"

Đôi con ngươi của cô trong suốt, nhìn vào đó giống như tiến vào một ngôi sao trên bầu trời.

Đào Tinh Lai chớp mắt một cái, hít thở không thông "Sao, làm sao, muốn, muốn đánh tôi hả?"

" Có một chút.

"
"Vậy cô đừng đánh mặt."

Kiều Thù "..."

Đào Tinh Lai mặt dày mày dạn chìa mặt ra, ai thấy cũng nghiến răng nghiến lợi, Kiều Thù có chút tức giận, có điều sau khi bình tĩnh lại, nữ thần sinh tức giận cũng là nữ thần thôi.

Đào Tinh Lai cười toe toét với cô.

Kiều Thù thở dài một hơi, ngay lúc Đào Tinh Lai nghĩ cô là người biết khó mà lui, thì đột nhiên Kiều Thù nghiêng người uqa hôn lên khóe miệng cậu một cái.Hôn xong cô còn nói "Buổi tối anh ăn đùi gà hả?

Mùi vị hơi là lạ."

Đào Tinh Lai bối rối .Kiều Thù dùng ngón tay cái vuốt nhẹ môi cậu "Anh đừng hiểu lầm.

Tôi chỉ muốn gặp anh một lát, ngày mai tôi phải đi Châu Âu quay phim rồi, hai tháng không trở về, anh ... có thể gọi điện thoại cho tôi được không?"

Đào Tinh Lai lắc đầu.Kiều Thù gật đầu "Được rồi, vậy thì để tôi gọi điện cho cậu.

Thôi, tôi đi đây."

Cô buông tay ra, lùi về phía sau hai bước, có chút chờ mong "Tôi đi đây."

Ánh mắt Đào Tinh Lai dung trên đầu gối cô, nơi đó bị trầy da, máu rướm ra rồi.

Nhất định là vừa rồi trèo tường mới bị vậy.Kiều Thù xoay người rời đi, vẻ mặt that vọng.

Mới đi được mấy bước ..."

Chờ một chút."

Giọng Đào Tinh Lai khô khốc, vô cùng bất đắc dĩ.Kiều Thù dừng bước, chờ cậu nói tiếp.Đào Tinh Lai ho khan hai tiếng, going điệu già dặn, cậu hất cằm lên, ánh mắt hờ hung, hoàn toàn 'sắm vai' ông cụ non."

Đừng co trèo tường nữa, trên đầu tường có mảnh vỡ thủy tinh.

Cô ngồi xe đi ra ngoài đi, này không phải là tôi đang quan tâm cô đâu."

Mặt Đào Tinh Lai nghiêm túc "Ngày hôm qua tôi mới lấy xe về, trang thiết bị không tồi đâu, vừa vặn có thể lái thử xem sao."

Kiều Thù nhướng mi nhìn anh, không nói chuyện.Sau đó cô bật cười "Lần sau đừng mặc quần này nữa, có thể nhìn ra được anh lớn hay là nhỏ đấy."

Toàn thân Đào Tinh Lai nổi da gà, cậu vội cúi đầu xuống tự mình đánh giá.Má, cái quần này là sao?

Quần jean à?

Tên khốn kiếp Lý Tiểu Cường kia, nhất định là mua ngoài chợ rồi.Kiều Thù cười như không cười nhìn lướt qua người cậu "Chắc anh mặc size 30 nhỉ, tối đa không vượt quá 31 đâu?!"

Đào Tinh Lai lại bối rối, thì ra là do quần chật .

Ôi!

Mù mắt rồi.---Lúc Đào Tinh Lai vào nhà, cơm tối đã ăn xong rồi.Đào Khê Hồng nhìn con trai đi lên lầu, bà thuận miệng hỏi một chút "Mẹ có chừa cho con một chén cơm, con muốn ăn nữa không?"

"Con không ăn đâu mẹ."

Đào Tinh Lai nhỏ giọng trả lời."

À, vậy thôi."

Đào Khê Hồng nghe xong, bà quay sang nói với Giản Tích đang đang cắt trái cây ở trong bếp "Tiểu Tích, em trai con không ăn, nó không ăn thì con đem cho chó ăn đi."

Giản Tích trả lời ngay " Con biết rồi ạ."

Mặt Đào Tinh Lai hiện đầy dấu chấm hỏi, cậu cảm thấy mình bị người trong nhà làm tổn thương.Hơn chin giờ, Hạ Nhiên thong thả đi ra từ thư phòng của Giản Nghiem Thanh, rồi đi vào phòng ngủ.Giản Tích đang xếp quần áo, Manh Manh còn thức, con bé đang mở to mắt chơi trò thổi bong bóng trên giường.Hạ Nhiên chơi với con gái, anh vừa cười vừa làm mặt quỷ, y y a a bắt chước cách nói chuyện của trẻ con.

Giản Tích không chịu nổi "Anh bình thường lại được không?"

"Em nói thử xem, tại sao con gái anh trông xinh đẹp như vậy?"

Hạ Nhiên càng nhìn càng thích thú "Gen nhà họ Hạ mạnh thiệt đó."

"Thôi đi."

Giản Tích chế giễu nói "Con gái mới được hai tháng thì đẹp ở chỗ nào?

Ngũ quan còn chưa phát triển ra hết.

Anh nhìn xem, con gái có phải có mắt một mí hay không?"

Hạ Nhiên "Mắt một mí cũng đẹp mà."

Anh bao cái chân mập mạp của Manh Manh trong long bàn tay, dung rang nhẹ nhàng gặm cắn.Manh Manh giãy giụa kịch kiệt, tâm tình vô cùng tốt.Đến giờ thay tã cho con, Hạ Nhiên xung phong nhận việc "Anh làm cho."

Giản Tích dạ một tiếng, đem quần áo vừa xếp xong bỏ vào tủ.Hạ Nhiên xé toạc cái tã cũ ra, hai bàn tay giống như Lan Hoa Chỉ nhẹ nhàng làm, sợ làm đau da thịt mềm mại của con gái.Giản Tích đứng trước tủ quần áo "Anh lau mông cho con trước đã."

Hạ Nhiên vừa làm vừa tự khen ngợi "Em nói một người đàn ông giống như anh đây, có phải đốt đuốc cũng tìm không ra không?

Vừa đẹp trai vừa biết làm việc, sinh con gái ra cũng đẹp, còn biết thay tã cho con, vợ ơi, anh ...

F*ck!"

Đang nói chuyện hăng say, con gái không chút báo trước tiểu bắn vào miệng anh.Trời đất chứng giám, Hạ Nhiên bị tiểu đầy một miệng.Giản Tích cười nghiêng ngả, nửa ngày không dừng được.Hạ Nhiên ngậm một họng không dám nuốt, nhưng vẫn không quên thay tã xong cho Manh Manh.Giản Tích vội vàng "Em ẵm co cho, anh đi tắm đi."

Hạ Nhiên đi tới phòng vệ sinh "Ọe" một tiếng, cái hạnh phúc mới mẻ này quá giật gân rồi.

Anh đánh răng, thuận tiện tắm luôn, sau đó quấn hờ khăn tắm trên hông đi ra.Giản Tích mới vừa cho con bú xong, nhóc con đang ngủ say sưa...Hạ Nhiên ngồi ở trên giường, anh ôm cô từ phía sau, cái tư thế này, bắp đùi của anh mở rộng, kẹp cô lại chính giữa, khăn tắm đã sớm tuột xuống, lộ ra bộ phận nào đó.Giản Tích ảo não "Haizz, sao anh lại khỏa thân?"

Hạ Nhiên hà hơi vào lỗ tai cô "Ông thích thế đấy, không được sao?"

Giản Tích thầm nghĩ trong đầu, vậy thứ ngài thích cũng nhiều quá rồi đó.

Tối nay Hạ Nhiên có hứng, tay dần dần mò trong quần áo cô, không dám dùng sức bóp, chỉ dám dùng lòng bàn tay cảm nhận đường cong rồi xoa nhè nhẹ.

Giản Tích gắng gượng "Đừng sờ, bị căng rồi này."

Hạ Nhiên ngăn hành động xuống giường chạy trốn của cô lại, ngọn lửa kích động sắp tràn ra khỏi cổ, anh thấp giọng "Đừng dùng máy nữa, tối nay thử hút bằng sức người đi."

Giản Tích "..."

Hai chữ 'không cần' chưa kịp nói ra, Hạ Nhiên đã vịn chặt vai cô đẩy nhẹ xuống giường, còn anh thì xoay người nằm đè lên trên.

"Hạ, Hạ Nhiên."

Giản Tích cực kì khẩn trương.

"Suỵt, đừng nhúc nhích, thả lỏng."

Giọng anh truyền tới từ ngực cô.

Loại cảm giác này kì diệu hết sức.

Khẩn trương và khó chịu ban đầu dần dần bị hoà tan, cảm giác mới mẻ không giống những gì cô từng trải nghiệm trước kia.

Hạ Nhiên đối với cô vẫn kiên nhẫn, ưu tiên sự thoải mái của cô lên hàng đầu.

Bởi vì không ở nhà mình, hai người không dám có động tác quá lớn nào khác, cho nên mọi chuyện cứ như vậy mà nhanh chóng kết thúc.

Hạ Nhiên chưa được thỏa mãn, anh đề nghị "Chờ con gái cai sữa, anh dẫn em đi tuần trăng mật lần hai."

Giản Tích nằm trong lòng anh, cô miễn cưỡng ừ một tiếng "Định đi đâu?"

"Em muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được.

Miễn là có anh."

Giọng Giản Tích nhẹ nhàng chậm rãi, mỗi chữ đều chạm đến điểm yếu của Hạ Nhiên.

Anh cười "Biết cách dỗ anh quá nhỉ?"

"Anh là chồng em, cần gì phải dùng tới dỗ dành?"

Giản Tích ngước đầu lên một chút, cô nhìn vào mắt anh "Anh thích biển không?"

Hạ Nhiên suy nghĩ một chút "Thích."

"Vậy chúng ta đi biển chơi."

Giản Tích nói "Chạng vạng đi tản bộ dọc bờ biển, còn có thể lặn xuống nước, rồi còn câu cá nữa."

Hạ Nhiên cười "Được."

Giản Tích véo nhẹ lên mũi anh một cái "Anh thích khỏa thân, đây cũng là cơ hội cho anh thể hiện nha."

"Khỏa thân bơi lội?"

Giọng Hạ Nhiên dửng dưng "Anh thì không sao cả, dù sao anh cũng đâu lỗ lãi gì, tiểu kê kê bị nhìn cũng chẳng bay được."

Giản Tích "..."

"Hơn nữa bờ biển nhiều phụ nữ như vậy, em có thể hào phóng thì anh cũng phối hợp với em."

Hạ Nhiên hỏi "Chồng em ngoan không?"

Ngoan cái rắm.Đùi Hạ Nhiên vừa nhấc lên, thì đã đè Giản Tích xuống phía dưới, anh cười như không cười nói với cô "Sốt ruột không?

Có ghen không?

Nói thêm ý tưởng cùi bắp nào nữa, anh sẽ không cho em khép chân lại luôn."

Giản Tích khép chặt chân lại theo bản năng.

Hạ Nhiên thở phì phò lên mi mắt cô, giống như đứa trẻ nhõng nhẽo "Tối nay anh chưa được thỏa mãn."

Giản Tích "Ba mẹ đều ở đây."

"Đệch!

Nghẹn chết mất."

Hạ Nhiên buồn rầu "Nói chuyện cũng chả dám lớn tiếng."

Giản Tích sờ sờ lên xương cụt của anh "Anh là một người đàn ông, sao có thể nói mấy lời nũng nịu như vậy?"

"Khó nghe hả?"

Hạ Nhiên híp mắt.

"Không biết xấu hổ."

Giản Tích nghiêng đầu, vừa nghĩ tới hình ảnh kia, thân thể cũng suýt bị đốt cháy.

Hạ Nhiên hừ một tiếng "Vậy hát tình ca được không?"

Giản Tích gật đầu "Được, được, anh là chủ gia đình, nói gì mà chả được."

"Thiệt không?"

Hạ Nhiên nắm cằm cô để hai người mặt đối mặt "Vậy em ở trên đi."

"Làm gì?"

"Chủ gia đình muốn nhìn em động tình."

Giản Tích nín cười "Không được."

"Đồ lừa gạt."

Hạ Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cằm cô, dùng răng mài mài cọ cọ.

Giản Tích bị nhột đến nỗi cười rộ lên "Anh là chó hả?"

"Gâu gâu gâu."

"..."

Hạ Nhiên cười nhạt, nói đến chuyện xấu hổ, anh sợ thua chắc?

Vợ chồng hai người nựng qua lại, rốt cuộc cũng an tĩnh.

Giản Tích xoay lưng lại, cô bị Hạ Nhiên ôm lấy từ phía sau, hai trái tim cùng đập chung một nhịp, nhẹ nhàng hoà quyện vào nhau, không ai nói lời nào.

Trầm mặc một hồi, môi Hạ Nhiên dán lên xương bướm của cô, anh nhỏ giọng gọi "Giản Tích."

"Ừ?"

"Em trách anh hả?"

Trong phòng yên tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Hồi lâu, Giản Tích mới nhẹ giọng đáp "Em không trách."

Giọng Hạ Nhiên thanh hơi gấp "Anh không xử lý ổn thỏa chuyện trước kia, làm em bị nhiều tổn thương, ở cạnh anh, em có khổ hay không?"

"Con gái cũng có rồi, anh còn hỏi nữa."

Giản Tích nhéo bàn tay đang vòng qua eo mình "Anh Nhiên, anh không ngoan nha."

Hạ Nhiên buồn bực "Ừ."

"Em không khổ.

Từ trước không khổ, bây giờ cũng không khổ, sau này cũng không khổ."

Giản Tích hít thở nhẹ nhàng, cô bình tĩnh nói tiếp "Ở cùng anh, em cũng biết anh là người như thế nào.

Quá khứ của anh, kinh nghiệm của anh, tính cách của anh, em chuẩn bị kĩ càng rồi, em sẽ cùng anh đối mặt với nó."

Hạ Nhiên vẫn buồn bực như cũ, giọng nói hơi run rẩy đáp lại cô "Ừ."

Giản Tích "Diêu Di Chi làm tổn thương anh, cũng làm phiền anh.

Nếu như anh vì em muốn giúp em hả giận mà gây thương tích cho cô ta, thậm chí là giết cô ta, hoặc làm cô ta tàn phế, anh cũng không trốn thoát được, anh phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm.

Anh Nhiên, anh là chồng em, cũng là ba của Manh Mạnh."

Cô dừng lại một chút mới nói tiếp "Em không cho phép anh xảy ra chuyện gì.

Em tình nguyện dùng 'vận may ' của em để trấn an anh, chứ không muốn ép anh làm chuyện cực đoan để rồi phạm sai lầm.

Em có thể bình yên sinh con, là do ông trời ưu ái cho, còn nếu em thật sự gặp chuyện không may..."

Hạ Nhiên nhanh chóng ngắt lời cô rồi tiếp lời "Em đi đâu, anh đi đó."

Em sống, anh cùng em sống tốt.Em chết, không cần nói nhiều, dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục, anh vẫn sẽ đi theo em.Giọng Hạ Nhiên trầm hẳn, giống như nghi thức nhận định vận mạng của mình, kết quả dù tốt hay xấu, tất cả chỉ là em.Giản Tích xúc động, cô quay người lại, ôm anh vào lòng.

"

Sau này gặp phải chuyện lớn hơn nữa, không cho phép anh tuỳ tiện đánh nhau."

"Ừ, anh sẽ làm gương cho Manh Manh."

"Có việc gì không được chịu đựng một mình."

"Không sao, bờ vai của đàn ông là để phụ nữ dựa vào mà."

Giản Tích nhẹ nhàng cười ra tiếng "Em sẽ không rời khỏi anh."

"Anh biết."

Hạ Nhiên chắc chắn "Em không được rời khỏi anh."

"Ồ, tự tin như vậy cơ à?"

Giản Tích hỏi "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc anh vừa chạm em là em ẩm ướt."

"..."

Lý do này nghe có vẻ rất tuyệt.

------Giản Nghiêm Thanh hiếm khi có được một ngày chủ nhật thanh nhàn, ông ở nhà cùng nhổ cỏ vườn với Đào Khê Hồng.Hiện giờ danh tiếng Đào Tinh Lai đã đủ lớn, cậu uy hiếp người quản lý Lý Tiểu Cường cho mình nghỉ một ngày, nếu không sẽ đổi quản lý khác ngay.

Dù sao bây giờ, cậu cũng đang 'hot', còn nhiều người đang đợi làm quản lý lắm.

Giản Tích ở nhà cùng với Manh Manh, lúc trò chuyện cô hỏi cậu: "Em và Kiều Thù rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trên mạng đang lan truyền tin đồn, chả biết đâu là thật đâu là giả."

"Đừng nói nữa, em phiền lắm rồi."

Đào Tinh Lai rống to "Em chưa từng thấy ai dai như đỉa vậy đó."

Giản Tích vui vẻ "Đừng nói như vậy, Kiều Thù là diễn viên có tài, ánh mắt đặc biệt xinh đẹp, điều kiện cô ấy tốt đến thế mà vẫn lựa chọn diễn xuất làm con đường phát triển, thật sự không dễ dàng."

"Gia tộc cô ấy là gia tộc làm ăn, đương nhiên là có nhiều tiền, có nhiều tật xấu, còn đánh vào thị trường giải trí nữa."

Đào Tinh Lai khinh thường."

Ba của em còn làm thị trưởng thành phố chứ ít gì?"

Giản Tích giễu cợt "Tật xấu của em còn nhiều hơn nữa."

"Nói cũng đúng."

Đào Tinh Lai ăn ô mai, một viên rồi lại một viên "Lần trước em nghe lão Giản và bí thư nói chuyện, ba chúng ta có thể sẽ thăng chức."

"Không được phép bàn bạc."

Giản Tích nhắc nhở "Gia quy.

Haizz, chúng ta quay trở lại chủ đề của em với Kiều Thù thì hơn."

Đào Tinh Lai đau khổ nhớ lại "Tụi em chung đụng có chút gay gắt, lần đầu tiên gặp mặt đã đánh lộn một trận rồi."

"Em còn không đánh thắng cô ấy.

F*ck, võ nghệ của người phụ nữ kia rất giỏi, cực kỳ thô thiển!"

Đào Tinh Lai kích động muốn chết, cậu thả quả ô mai xuống "Một cú đá thẳng của cô ấy làm đầu em mém xíu nứt ra, một cú đá móc ngang thôi là ngực em bầm tím một khối."

Đào Tinh Lai chắp hai tay lại, khoa tay múa chân xoay tròn biểu diễn lại động tác của Kiều Thù khi đó "Máu bầm còn ứ đọng đây này.

Đau muốn khóc luôn ấy chứ!"

Giản Tích "..."

"Ai mà cưới cô ấy liền xác định số phận."

Đào Tinh Lai nói "Em sẽ mỏi mắt mong chờ xem thằng nào là người xui xẻo như vậy."

Giản Tích thở dài "Được rồi, đây là chuyện của các em, chị không hiểu gì hết, tóm lại, em cũng phải chú ý an toàn, cũng phải chú ý ảnh hưởng của dư luận nữa."

Buổi tối, Hạ Nhiên trở về, sau khi cả nhà ăn tối xong thì tập trung ngồi trên sa lon trong phòng khách.Hôm nay có một chuyện quan trọng, chính là đặt tên cho Manh Manh.Tên gọi ở nhà thì đặt xong rồi, nhưng dây dưa mãi vẫn chưa quyết định được tên chính thức.Giản Nghiêm Thanh "Hạ Nhiên, con và Tiểu Tích là ba mẹ của con bé, con đưa ý kiến trước đi."

Giản Tích mở máy tính xách tay ra, cố hắng giọng một chút "Con nghĩ được mấy cái rồi, mọi người nghe này, Hạ Thiên Ân, ngụ ý là cảm ơn trời cao, mọi người thấy sao?"

Người trong nhà "..."

Nhận thấy thái độ khó xử của mọi người, Giản Tích nói tiếp "Không sao hết, còn nữa nè, Hạ Phúc Lâm, ngụ ý may mắn, phúc về đến nhà."

Hạ Nhiên ôm vai Giản Tích, do dự một lát, anh hỏi "Phúc Lâm?

Con gái của chúng ta muốn làm hoàng đế sao?"

Đào Tinh Lai cười ha hả "Hết đất rồi tới đồ cổ, chị, chị rất biết cách theo xu hướng nha, sao thế?

Đặt tên con giống tên khảo cổ vậy?"

Mặt mày Giản Tích ủ rũ, cô ngửa đầu nhìn Hạ Nhiên "Không thuận tai à?"

Hạ Nhiên cười lên,nếp nhăn nơi khóe mắt hơi cong lên, anh nhỏ giọng an ủi "Chồng em cảm thấy thuận tai là được rồi."

Giản Nghiêm Thanh hỏi Hạ Nhiên "Còn con thì sao?"

"Ý tưởng của con tương đối đơn giản."

Hạ Nhiên trả lời "Hai chữ thôi, Hạ Tích."

Mắt Đào Tinh Lai sáng lên "Cái này hay à nghen, anh với chị em, mỗi người ghép một chữ đặt tên cũng không tệ."

Đào Khê Hồng cũng rất hài lòng "Ý nghĩa cũng không tệ, đơn giản mà hào phóng, giải thích cũng rất có cảm tình."

Giản Nghiêm Thanh gật gù "Tiểu Tích, con thấy sao?"

Lòng Giản Tích ngọt như mật, một cái tên, lấy họ của anh, còn tên là của em.Cô lên tiếng đáp lại "Được ạ."

Cô bạn nhỏ Hạ Manh Manh rốt cuộc cũng có được một cái tên cho cả đời mình, Hạ Tích.Năm tháng sau này, mỗi lần tự giới thiệu tên mình, Hạ Manh Manh đều lớn tiếng tự hào.

"Tôi tên là Hạ Tích, Hạ trong Hạ Nhiên, Tích trong Giản Tích."

-----Sau khi quyết định tên xong, di động của Hạ Nhiên bỗng vang lên, là một dãy số lạ ở vùng khác.

Anh đi qua chỗ khác nghe máy "Alo, ai vậy?"

Đầu bên kia là giọng nam "Xin chào, là Hạ tiên sinh phải không?"

"Đúng, là tôi."

"Tôi là đội trưởng đội hình sự của cục công an thành phố, tôi họ Phương."

Điện thoại kết nối được hai phút thì cúp máy.

Cúp xong, Hạ Nhiên chậm rãi buông thõng tay xuống.

Giản Tích đi về phía anh "Sao thế anh?"

Hạ Nhiên bình tĩnh đáp "Diêu Di Chi đã chết, cô ta tự sát trong nhà trọ."
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 55: Dỗ anh vui


Diêu Di Chi chết, là do dì giúp việc hàng ngày đến phát hiện.Cắt cổ tay, nằm ở trên gường, ga trải giường đều ướt đẫm, tình trạng chết tương đối thảm thiết.Bạn cũ làm trong ngành cảnh sát của Hạ Nhiên nói là có một di vật muốn đưa cho anh, anh không định sẽ can thiệp quá nhiều, nhưng Giản Tích lại trấn an: "Anh đi đi, dù sao người cũng đã chết rồi."

Tám giờ rưỡi Hạ Nhiên chạy tới đồn cảnh sát."

Hạ tiên sinh, trong phòng của người chết có một phong thư.

Theo phần thời gian ghi trên tiêu đề thì nửa giờ trước khi chết, cô ấy viết cho anh."

Nhân viên phá án giao cho anh một phong thư.Hạ Nhiên nhận lấy, cầm trên tay nhìn nhìn, nhưng không mở ra.Anh trả lại phong thư "Nếu như không cần thiết, tôi không muốn xem."

Nhân viên phá án giải thích "Đây là chứng cứ, chúng tôi đã kiểm tra qua, nội dung là người chết thừa nhận sai lầm của mình khi còn sống."

Hạ Nhiên gật đầu một cái "Cảm ơn."

Thấy anh vẫn chưa mở lá thư ra, nhân viên phá án cũng không miễn cưỡng, sau khi anh cất đi, thì anh nhân viên hỏi vài câu theo thông lệ, không quá chi tiết cặn kẽ, chỉ là quá trình bình thường mà thôi."

Hạ Nhiên trả lời từng câu một, chưa tới năm phút, anh đã có thể đi về.Nhân viên phá án cảm ơn anh "Cảm ơn anh đã phối hợp."

Hạ Nhiên "Không cần khách sáo, chuyện nên làm mà."

Cuộc nói chuyện vừa mới kết thúc, bỗng nhiên hai người nghe được tiếng bước chân dồn dập, sau đó có mấy người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào."

Xin hỏi, các người tìm ai?"

Mắt nhân viên phá án lướt một vòng.Một giọng nam trả lời "Nhận được điện thoại của các anh, là các anh kêu tôi tới."

Hạ Nhiên quay lưng lại, đầu lông mày hơi nhíu.Là Hạ Tần."

À, Hạ tiên sinh, mời anh đi theo tôi."

Nhân viên phá án vòng qua bàn, đi về phía gã.Hạ Nhiên xoay người, mặt mày không chút thay đổi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Hạ Tần chặn ở cửa, cũng không có ý nhường đường cho anh đi qua.Hạ Nhiên dừng bước, ngước mắt lên, không nói gì.Hai người cứ giằng co qua lại, một người không lùi, một người cũng không tiến tới, bầu không khí chống đối mãnh liệt như có như không.Hạ Tần mở miệng trước "Ồ, tao nghe nói mày đã kết hôn rồi, xem ra vẫn đa tình nhỉ."

Trong lời nói mang ý châm chọc, Hạ Nhiên nghe khó chịu, nhưng anh vẫn kiềm chế, dùng giọng điệu ôn hòa đáp trả "Chỉ là phối hợp điều tra, mày đi xác nhận đi, không ai cướp với mày đâu."

Chữ 'cướp' giống như phi tiêu, vèo một tiếng ghim thẳng vào ngực Hạ Tần.Rõ ràng đang ngầm nhắc nhở gã, gã là cái thá gì, không có bản lĩnh chỉ có thể dựa vào việc cướp đồ của người khác.Nhất thời mặt mày Hạ Tần lạnh xuống, sau đó gã vô thức cười rộ lên, lời nói cực kì khiêu khích "Cướp của mày thì sao?

Đồ bại tướng dưới tay tao."

Hạ Nhiên cũng không giận, anh liếc nhìn gã một cái rồi cười chế giễu "Vậy chúc mừng mày đã trở thành tướng quân thắng cuộc, cố gắng đừng để té ngựa."

Sau khi Hạ Tần đoạt quyền, công ty xuống dốc không phanh, gã không có tài làm ăn lớn, làm ăn nhỏ thì còn họa may, đứng ở vị trí người lãnh đạo, tư tưởng không theo kịp thời đại, tài năng như một tấm áo rách, nghèo rớt mùng tơi.Công ty đó đã không phải của Hạ Nhiên từ lâu rồi.Hạ Tần vốn canh cánh trong lòng chuyện này, bây giờ ăn thua thiệt nên đâm ra bực bội, rốt cuộc gã cũng mất hết chừng mực."

Mày nghĩ mày là ai?

Có tư cách gì mà lên mặt với tao?"

Ánh mắt Hạ Nhiên lạnh lùng, chuẩn bị bùng nổ thì nhân viên phá án đúng lúc lên tiếng "Hạ Tần, lại đây lấy khẩu cung."

Hạ Tần hất tay, lúc đi còn cố ý đụng vai anh một cái.Hạ Nhiên thu lại cơn giận, quên đi, nhắm mắt làm ngơ thôi.Mới bước được vài bước, trên hành lang lại có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng thét than trời trách đất "Con gái của tôi!

Vì sao lại chết như vậy?"

Cha mẹ của Diêu Di Chi từ dưới quê lên, được người khác đỡ, hai người vô cùng đau khổ, nước mắt giàn giụa đầy mặt.Hai nhà cũng coi như là hàng xóm cũ, từ nhỏ đã quen biết, cho nên vừa thấy Hạ Nhiên, mẹ Diêu gần như tan vỡ, bà nhào tới nắm tay Hạ Nhiên "Tiểu Hạ, Tiểu Hạ."

Hạ Nhiên có chút ảo não vì sao không đi sớm một chút, bây giờ khó có thể thoát thân rồi.Anh an ủi bà "Dì, dì đừng buồn quá."

Nước mắt mẹ Diêu rơi lã chã "Di Chi không hiểu chuyện, con là một người tốt, Di Chi thật sự rất không hiểu chuyện."

Hạ Nhiên vẫn giữ câu nói kia "Dì giữ gìn sức khỏe, đừng thương tâm quá."

"Sau khi Diêu Di Chi đi theo người đàn ông kia, thằng đó vốn dĩ không phải người tốt, không đề cập tới việc kết hôn thì cũng thôi đi, còn đánh con gái dì, thậm chí còn bắt nó phá thai."

Mặt mày mẹ Diêu ủ rũ, chỉ có thể trách móc, "Di Chi hồ đồ, nó hồ đồ quá rồi."

Hạ Nhiên không nói gì, chỉ lắng nghe.Ở bên trong, Hạ Tần nghe tận tai thấy tận mắt, mặt gã lạnh lùng như băng đi ra "Ồ?

Đây là ý gì đây?

Dì, dì nói như vậy có phải thất đức quá rồi không?"

"Mày!

Tên súc sinh này!"

Ba Diêu kích động, ông vung nắm đấm lao về phía gã.Hạ Tần không để ông đánh trúng, gã hất tay đẩy ông lảo đảo lùi về sau, xém tí nữa té xuống đất.Mẹ Diêu phẫn nộ "Mày hại con gái tao ra nông nỗi này, mày có lương tâm hay không?

Di Chi muốn chia tay, mày thuê xã hội đen đe dọa nó, còn nói muốn giết hết cả nhà chúng tao, mày có phải là người nữa hay không?"

Dứt lời, bà liều lĩnh xông về phía Hạ Tần.Hạ Nhiên giữ không chặt "Ấy!"

Dáng người Hạ Tần cao lớn, gã nhấc chân lên đạp tới, nhưng mới nhấc một nửa, bắp chân bỗng đau xót, bị Hạ Nhiên vượt lên trước đá văng ra.Hạ Tần nghiêng ngả té qua một bên, tư thế chật vật, gã quay đầu trừng mắt tức giận "Mày!"

Hạ Nhiên nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn "Người lớn tuổi mà mày cũng xuống tay sao?"

Hạ Tần cười nhạt "Mày làm anh hùng hả?

Muốn thay nhà nó ra mặt à?"

Hạ Nhiên khom lưng xuống, hai tay chống trên đầu gối, lười biếng nhìn gã "Nhiều năm như vậy, trừ ỷ thế ăn hiếp người, mày lại không hề tiến bộ chút nào."

Hạ Tần tức giận, mặt biến sắc."

Công ty của tao, mày cướp được, đó là bản lĩnh của mày."

Hạ Nhiên cười rộ lên "Đúng, mày dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, thắng tao một lần.

Như vậy thì sao?

Mày nhìn dáng vẻ mày bây giờ xem, là thể loại gì?

Hả?"

Nụ cười của anh, làm cho Hạ Tần rợn người, tóc gáy dựng ngược hết cả lên "Mày muốn làm gì?

Có phải muốn lấy lại công ty không?

Đừng tưởng tao sợ mày."

"Ồ" Hạ Nhiên cười phấn khích, nếp nhăn nơi khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, hết sức thoải mái.

Anh chồm tới gần gã, gằn từng chữ từng chữ một "Nếu bố mày thật sự muốn đoạt lại, mày nghĩ mày đỡ nổi à?"

Hạ Tần không trả lời, gã thở phì phò, không cam lòng.Hạ Nhiên nắm cổ áo gã, nhấc gã lên trước mặt mình, nắm đấm với những đốt ngón tay rõ ràng đặt ngay dưới cằm gã.

"Mày nghe kĩ cho tao, cướp được, không ai gọi là bản lĩnh thật sự, phát triển nó, mới gọi là đàn ông, mày biến công ty thành cái dạng quỷ gì, không cần tao nói ra, mày sợ tao, bởi vì mày không bằng tao."

Giọng Hạ Nhiên âm trầm, lộ ra cương quyết cố chấp "Đồ mày chơi thừa, bố mày không ham hố gì.

Tao muốn mày nhìn tận mắt, cái gọi là đông sơn tái khởi."

Hạ Tần gắng gượng chống đỡ không muốn chịu thua, nhưng cả người đã sớm mềm nhũn.Hạ Nhiên buông lỏng tay, không có điểm tựa, gã đành đặt mông ngồi xuống đất.Không muốn quan tâm đến cục diện rối rắm này nữa, Hạ Nhiên xoay người cất bước rời đi."

Mày cho là mày lợi hại?"

Hạ Tần hùng hổ, hét lên ở sau lưng anh "Đàn bà, sự nghiệp, tất cả mày đều thua tao!

Ngay cả ba mày cũng không nhận mày, mày lấy cái thá gì mà khiêu chiến với tao!"

Bóng lưng Hạ Nhiên không dừng lại, làm như không nghe thấy, mắt điếc tai ngơ.Hạ Tần cười điên cuồng "Gia nghiệp ba mày lớn như thế, nhưng không cho mày.

Đồ rác rưởi!"

Bước chân Hạ Nhiên rốt cuộc cũng ngừng lại, giống như bị mắc xương trong cổ họng, anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, chính thức tiết lộ tâm trạng của mình.Anh quay trở lại làm Hạ Tần đắc ý, gã hất cằm lên khiêu khích.Hạ Nhiên nắm chặt quả đấm, song vừa nghĩ tới Giản Tích anh bỗng tỉnh táo lại.

Tất cả tức giận đều nuốt xuống, không còn xúc động nữa.Từ cục cảnh sát đi ra, ngồi lên xe, Hạ Nhiên hút liền hai điếu thuốc để bình tĩnh lại.Cuối cùng, sau khi đốt hết điếu này đến điếu khác, anh bực bội dụi đi "Mất dạy!"

Hạ Nhiên khởi động xe, quay đầu đi ra đường lớn, nhưng chưa đi được bao nhiêu thước thì nhìn thấy có người vẫy tay đón xe ở ven đường.Hạ Nhiên nhìn kỹ, anh giật mình gieo lên "Thầy Nhạc?"

Xe dừng lại, Hạ Nhiên vội vàng xuống xe "Lão Nhạc, sao ông lại ở đây?"

Người đàn ông trung niên gần 50 tuổi, dáng người bình thường, vừa nhìn thấy Hạ Nhiên, ông đã vội vàng nắm chặt tay anh."

Hạ tổng, cuối cùng tôi cũng gặp được anh."

Hạ Nhiên "Không phải ông ở tỉnh Diêu sao?

Tại sao lại đến đây?"

Lão Nhạc thở dài "Ở đây công ty mở thêm một chi nhánh mới, nên điều tôi tới."

Ông không ngừng lắc đầu, vô cùng đau đớn"Nói là cùng tập đoàn nào đó hợp tác, nhưng thực chất công ty làm ăn lỗ nhiều năm rồi, đúng là ẩu tả."

Hạ Nhiên lẳng lặng nghe, không nói gì."

Hạ tổng, chúng ta ..."

"Đừng gọi tôi như vậy."

Hạ Nhiên cắt ngang "Công ty đó không phải của tôi nữa rồi."

Lão Nhạc vừa tức vừa vội, ông nắm tay anh chặt hơn "Cậu không biết, Hạ Tần hoàn toàn không xem công ty ra gì, làm loạn, làm bậy, loại hợp đồng tạp nham nào gã cũng ký, mà hợp đồng nào cũng lỗ nặng, những công ty thầu lâu năm cũng bị gã đuổi đi."

Thấy Hạ Nhiên không nói gì, lão Nhạc càng ngày càng gấp "Hạ tổng, công ty là do cậu xây dựng nên, bây giờ sa sút tới mức độ này, cậu không đau lòng sao?"

Đau.Cái từ này, giống như một cái mũi tên bắn xuyên qua tim của Hạ Nhiên, mũi tên kia đi đến đâu là đau nhức đến đó.Một người đàn ông, cả đời có mấy lần cơ hội và nhiệt huyết.Nói không đau, là nói dối.Hạ Nhiên chậm rãi rũ mắt xuống, thật lâu sau, anh mới nói "Lão Nhạc, thật xin lỗi."

"Hạ tổng, tôi biết thỉnh cầu này rất không hợp lý.

Nhưng mà, vẫn còn rất nhiều đồng sự cũ cùng hết mình tranh đấu giành thiên hạ với cậu."

Lão Nhạc xúc động, ông tiếp tục thuyết phục "Hạ Tần tìm một đám người chẳng ra gì cho đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong công ty, cáo mượn oai hùm, làm rối loạn cơ cấu công ty.

Chúng tôi đều đang đợi cậu trở về."

Hạ Nhiên lắc đầu "Cảm ơn các ông vẫn còn nhớ đến tôi, nhưng hiện tại tôi đã lập gia đình.

Tôi không còn là Hạ Nhiên năm đó nữa rồi, tôi không gánh nổi trách nhiệm này, mong ông hiểu cho."

Lão Nhạc thất vọng cúi đầu, bàn tay già nua không ngừng lau khóe mắt.Hạ Nhiên âm thầm hít sâu một hơi, bàn tay co thành nắm đấm ấn lên ngực, cưỡng chế thái độ không thể nào kiên quyết nổi kia, anh chuyển sang đề tài "Đi thôi, tôi mời ông ăn một bữa cơm."

Nói chuyện phiếm và ôn chuyện cũ tới gần 11 giờ, đêm khuya gió lạnh, thành phố dần dần bớt náo nhiệt, Hạ Nhiên đưa Lão Nhạc trở về khách sạn.Từ chỗ này về nhà hơn 1 tiếng, Hạ Nhiên gọi điện thoại cho Giản Tích, nói là hôm nay sẽ ngủ ở kho hàng.Giản Tích cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, cô cũng không hỏi nhiều, mà chỉ dặn dò anh chú ý an toàn.Chuyện làm ăn càng ngày càng thuận lợi, Hạ Nhiên đã có thể chủ động được nguồn hàng, anh thuê một nhà xưởng làm điểm tập kết ở cả thành Nam và thành Tây, cái gần nhà nhất, lái xe cũng chỉ mất 10 phút.Hạ Nhiên nằm trên giường gỗ, ngửi mùi thùng giấy đặc trưng của kho hàng, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người.Điếu thuốc trên tay đã là của gói thứ hai, một điếu lại một điếu, hút không biết vị.-----Mấy ngày trước anh có hẹn Lục Hãn Kiêu đi ăn cơm.Hạ Nhiên một đêm không ngủ, bốn giờ sáng đã dậy chuẩn bị hàng để khởi hành.

Từ khi sự nghiệp đi vào quỹ đạo, cái công việc cực khổ này anh cũng không còn tự tay làm lấy.

Hôm nay sự xuất hiện của anh đã làm cho mấy người nhân viên trẻ tuổi hưng phấn lạ thường.Đến giờ hẹn, anh đi thẳng tới chỗ hẹn luôn.Lục Hãn Kiêu thuận đường nên đón Giản Tích, vì có bà vú ở nhà chăm con nên cô không mang Manh Manh theo.Thấy Hạ Nhiên mặc nguyên một cây đen, đeo kính mát bước xuống xe.

Dáng vẻ lạnh lùng không cười, giống như người mẫu đi trên sàn catwalk."

Đệch."

Lục Hãn Kiêu đánh giá anh rồi reo lên "Tớ cũng có kính râm, còn có thể đổi màu khi ra nắng nữa đấy."

Giản Tích không chịu nổi "Có một cái kính mát thôi cũng so đo, anh ba mươi tuổi rồi đấy!"

"Ba mươi tuổi thì sao?"

Lục Hãn Kiêu nói như lẽ đương nhiên "Ba mươi tuổi, nhưng cơ thể thì mới mười tám thôi, cậu ta có thể so với anh sao?"

Hạ Nhiên đến gần, anh ôm vai Giản Tích "Từ xa đã nghe thấy giọng nói oang oang của cậu, mười tám tuổi còn có thể cao lên, nhưng cả đời cậu đừng nghĩ có thể cao được 1m88 nhá."

"Cút đi."

Lục Hãn Kiêu bực mình "1m83 thì liên quan tới cậu à?

Không phải cậu chỉ cao hơn tớ hai centimet thôi sao, có thể làm cơm ăn?

Hả?"

Hạ Nhiên kéo dài giọng "Tuy không thể làm cơm ăn, nhưng có thể cưới được vợ trước cậu nha."

"Má nó!

Tuyệt giao!"

Giản Tích cười nhạo "Hai người vừa thấy mặt nhau đã y như chó với mèo.

Đúng rồi, cô bé nhà anh đâu rồi?"

"Kiểm tra đi."

Lục Hãn Kiêu có vẻ không muốn nói nhiều.Hạ Nhiên thấp giọng nói với Giản Tích "Đừng chạm vô vết thương cậu ấy nữa, thổ lộ thất bại rồi."

Hạ Nhiên còn chưa nói xong, Lục Hãn Kiêu lạnh lùng cắt ngang "Cặp vợ chồng nhiều chuyện kia, đừng có rắc muối lên vết thương tớ được không?"

Hạ Nhiên cười đi tới, anh khoác tay lên vai Lục Hãn Kiêu "Người anh em, đừng sợ, chuyện này tớ có kinh nghiệm."

"Nói nhỏ tớ nghe một chút."

Lục Hãn Kiêu tưởng thật."

Tóm gọi lại chỉ bằng một chữ."

"Chữ gì?"

"Chịch."

"..."

Lục Hãn Kiêu đá anh một cước "Dẹp mẹ cái chủ ý cùi bắp của cậu đi."

Hạ Nhiên cười một tiếng, không đáp lại.Đây là một nông trang, do bạn Lục Hãn Kiêu mở, ở một vị trí được coi như đắt khách, hôm khai trương có mời bọn họ tới ăn thử.

Buổi chiều, ba người đi câu cá một chút, đấu qua dấu lại so hơn thua, thời gian trôi qua vô cùng vui vẻ.Từ trước tới nay, Lục Hãn Kiêu vốn là người sôi nổi, miệng không khi nào dừng lại, nói cho đến ghiền mới thôi.Hạ Nhiên thì ngược lại, mặc dù trước sau vẫn giữ vững hình tượng lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn mắng hai câu "Ngu vl" , nhưng Giản Tích biết, hôm nay tâm trạng anh có điểm bất thường.Cơm tối vẫn dùng tại nông trang, một bàn đầy rau và trái cây rất được Giản Tích yêu thích.

Hai người đàn ông đều là động vật ăn thịt, ăn thanh đạm đúng là giày vò người ta.Lục Hãn Kiêu nói "Trên đường trở về, tớ muốn ghé quán đồ nướng mua mấy cái đùi gà.

Hạ Nhiên, cậu có muốn ăn không?"

Hạ Nhiên giễu cợt "Không cần.

Ở nhà tớ có 'thịt' để ăn rồi."

Thể loại sắc tình này, Lục Hãn Kiêu vừa nghe là hiểu ngay, mẹ nó!

Lại bị cho ăn ...

Một miệng mảnh vụn thủy tinh.Bởi vì lo lắng cho Manh Manh, nên buổi họp mặt này đành kết thúc sớm.Qua Giản gia đón con gái, chưa tới sáu giờ, Giản Tích và Hạ Nhiên đã về tới nhà."

Chồng ơi, anh ăn trái cây không?"

Giản Tích ở trong bếp, cô đang lấy dâu tây mang về từ nông trang ra.

Hạ Nhiên ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Giản Tích đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy Hạ Nhiên ngồi dựa trên ghế sa lon, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghỉ ngơi.Cô bước nhẹ nhàng, bưng ly nước lại gần anh "Chồng ơi?"

Hạ Nhiên mở mắt "Ừ?"

"Hôm nay trông anh rất mệt mỏi."

Giản Tích đưa ly nước qua cho anh "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Hạ Nhiên cười một tiếng "Không có, hôm nay thức dậy sớm để dọn hàng nên anh hơi mệt thôi."

Giản Tích đảo tròng mắt, cô suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh "Có phải chuyện của Diêu Di Chi ..."

"Đứa ngốc," Hạ Nhiên trực tiếp cắt đứt "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Anh than thở "Lúc ở trong cục cảnh sát, chạm mặt mấy người từng quen biết, có chuyện lộn xộn không vui, anh rất bực mình."

Giản Tích ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm cổ tay anh "Nếu như anh tình nguyện nói, em sẽ lắng nghe."

Trong lòng Hạ Nhiên, làn khói dịu dàng cứ như vậy mà dâng lên, có thể thấy lấy nhu thắng cương mạnh mẽ cỡ nào.Anh nhìn Giản Tích, nhẹ nhàng gật đầu "Được rồi."

Vì vậy, Hạ Nhiên tránh nặng tìm nhẹ kể mọi chuyện xảy ra chiều hôm qua một lần.

Về Hạ Tần, ba mẹ Diêu Di Chi, còn có vô tình gặp được lão Nhạc.

Giọng anh bình thường, thái độ bình tĩnh, nói chuyện cũng thong thả, những chuyện rắc rối dữ dội kia, qua giọng kể của anh lại trở nên vô cùng qua loa hời hợt.Nghe xong, Giản Tích đợi anh bình tĩnh lại mới hỏi "Vậy còn anh?

Anh nghĩ như thế nào?"

Hạ Nhiên ôm vai cô, hai người tựa đầu vào nhau "Anh chỉ muốn cuộc sống giống như bây giờ, chăm sóc cho em và Manh Manh, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho hai mẹ con em một cuộc sống hạnh phúc hơn."

Giản Tích nói "Bây giờ cũng rất tốt mà, em rất thỏa mãn."

Hạ Nhiên cười, giọng mũi khẽ run lên "Ừ, em thỏa mãn, anh cũng thỏa mãn."

Cằm Giản Tích cọ cọ vai Hạ Nhiên, cô nhìn mặt của anh, đầu lông mày hơi nhíu lên kia đã bán đứng tâm tình anh rồi."

Anh đi tắm trước."

Hạ Nhiên vỗ vỗ đầu cô rồi đứng dậy.Giản Tích ngồi trên ghế salon, suy nghĩ một chút, trong lòng có kế hoạch.Hai mươi phút sau, Hạ Nhiên quấn khăn tắm bước ra."

Giản Tích?"

Phòng khách không có người.Hạ Nhiên vừa lau tóc, vừa đi vào phòng ngủ."

Xùy."

Giản Tích từ bên trong phòng ngủ đi ra, cô đã thay bộ đồ ngủ bằng nhung hình con ếch xanh.Cô nắm cánh tay anh, đẩy anh đi vào phòng khách.Hạ Nhiên không hiểu "Làm gì vậy?"

Anh bị Giản Tích ấn ngồi xuống ghế salon.

Giản Tích đứng trước mặt anh, hai người mắt đối mắt, cô hít một hơi nói "Chọc cho anh cười."

Hạ Nhiên nhìn 'chú ếch xanh' trước mặt, anh cười không dừng lại được "Cái gì?"

Giản Tích đi tới chiếc tủ để đầu đĩa kế bên bật đĩa CD lên, bài hát cô đã chọn sẵn, vừa bật lên là đoạn nhạc dạo truyền thẳng vào tai.Cô xoay người nhìn Hạ Nhiên "Em muốn khiêu vũ cho anh xem."

Hạ Nhiên bối rối trong chốc lát.Bài này tên là 'Marry you' , mang ý nghĩa vui vẻ hân hoan.Giản Tích bắt đầu chuyển động theo tiết tấu, dựa vào trình độ sáu năm học nhảy của mình, tự do phát huy biểu diễn cho anh xem.Bộ đồ ngủ nhung hình ếch xanh này, là vật giấu dưới đáy rương của cô, có cả mũ trùm đầu, giống như tạo hình trong phim hoạt họa, hết sức buồn cười.Giản Tích nhảy tung tăng, xoay eo xoạc chân, dễ thương cực kì.Hạ Nhiên bị sự chiều chuộng bất ngờ này đánh bại, dỗ anh cực kì vui vẻ.'Ếch con màu xanh' đang nhún vai với anh, sau khi nhún vai xong còn tặng kèm thêm một nụ hôn gió và cái nháy mắt quyến rũ.Sau đó cô lại nhảy ở giữa phòng khách, ngoắc ngón tay, lắc cái mông, cố ý làm động tác xấu xí hài hước chọc Hạ Nhiên cười toe toét.Đang nhảy hăng say, 'đầu ếch xanh' Giản Tích bị rớt, cô bất đắc dĩ lè lưỡi, sau khi mang lại cẩn thận, cô khoa tay múa chân làm hình trái tim, phóng về phía Hạ Nhiên.Hạ Nhiên phối hợp giả bộ đưa tay ra bắt lấy trái tim, ép mạnh lên ngực mình.Hai người nhìn nhau, cười giống như trẻ con.Âm nhạc dần dần kết thúc, Giản Tích giơ tay phải lên, tạo ra hình một khẩu súng, hướng về phía Hạ Nhiên bắn 'đùng' một cái.Hạ Nhiên ôm ngực, kỹ thuật diễn cực kì sâu, lảo đảo ngã lên ghế salon.Âm nhạc dừng lại, thời tiết tháng tám, Giản Tích bị bộ quần áo ngủ bằng nhung làm cho mồ hôi đầm đìa.Cô chạy tới, ngồi xổm xuống, cằm đặt trên đùi Hạ Nhiên.Hơi thở vẫn còn gấp gáp, mồ hôi chảy dọc theo gò má.Giản Tích nhẹ giọng hỏi "Ông xã, bây giờ tâm trạng anh tốt lên chút nào chưa?"

Hạ Nhiên không nhúc nhích, anh cũng không lên tiếng.Giản Tích ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh, bỗng sửng sốt.Hạ Nhiên nhìn cô, hốc mắt đỏ ửng, ầng ậng nước mắt.
 
Back
Top Bottom