Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 30


*Chương này có nội dung hình ảnh

Hai giờ khuya, tình hình sau đó chính là ngủ say, Giản Tích hô hấp đều đều, được Hạ Nhiên ôm từ phía sau rồi kéo vào trong lòng.Suy nghĩ quá nhiều cộng thêm mệt mỏi, nên không hề chú ý tới màn hình điện thoại di động trên bàn chớp sáng.Hai giờ trước có một tin nhắn, đến từ Đào Khê Hồng: [ Tiểu Tích, mẹ đang ở ngoài cửa nhà con.]Đến khi Giản Tích nhìn thấy tin nhắn này thì mặt trời đã lên cao.Hạ Nhiên đã đi làm, trên bàn còn để lại bánh quẩy và cháo vẫn còn ấm nóng.Giản Tích có chút ngẩn người, chẳng hề quan tâm tới đồ ăn sáng, thay quần áo xong liền lái xe đi.cô dừng ở một bên ngã tư đường, gọi một cuộc điện thoại: "Thư kí Lý, tôi là Giản Tích, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay mẹ tôi có ở công ty không?"

Nhận được câu trả lời phủ định, Giản Tích quay đầu xe, trở về nhà cũ.Lần trước Giản Tích đi vội vàng, ra ngoài quên mang theo chìa khóa, nên bây giờ cô trực tiếp nhấn mật mã, đẩy cửa, hương thịt thơm đậm đà liền bay tới.Dì giúp việc đang nấu cơm thấy cô chợt giật mình: "A, Giản tiểu thư đã về rồi sao?"

Giản Tích chào dì, rồi hỏi: "Mẹ cháu có ở nhà không?"

"Có, có, phu nhân đang ở tầng hai."

Đào Khê Hồng ở tầng lửng trong vườn hoa đùa nghịch với cỏ cây, việc Giản Tích đến đây không hề làm bà cảm thấy bất ngờ, bà chỉ chỉ cái xẻng nhỏ trên đất: "Tích Tích, giúp một chút, đem cái kia đưa cho mẹ."

Giản Tích hít sâu một hơi, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, tối qua mẹ đã tới tìm con đấy à?"

"Hửm?"

Đào Khê Hồng kịp phản ứng: "À, đúng, thuận đường nên mẹ mang cho con chút đồ ăn khuya."

Bà nói đến đó thì ngừng, cũng không nói thêm lời nào, cứ yên lặng như vậy mà tỉa hoa cắt cỏ.Giản Tích hít sâu lần thứ hai, thẳng thắn nói: "Tối hôm qua con với Hạ Nhiên ở cùng với nhau."

Gió nổi lên, làm những bông hoa cành lá xum xuê được chăm sóc tốt trong chậu hoa dài khẽ lay động theo gió.Khi Đào Khê Hồng tưới xong nước lên gốc cây văn trúc cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Giản Tích, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.Giản Tích vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô quay đầu lại, là người trong công ty của Đào Khê Hồng."

Đào tổng, đây là tài liệu ngài cần."

Sau khi đưa tới một tập tài liệu đựng trong túi giấy màu nâu, người đó liền rời đi.Đào Khê Hồng bấy giờ mới dừng công việc trong tay lại, bỏ bao tay ra để lộ bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận, không thấy chút nếp nhăn nào.

Bà ngồi trở lại trên ghế mây, khẽ dựa lưng vào ghế, rồi lấy từng thứ từng thứ trong túi giấy ra ngoài.Giọng của bà không mang chút ấm áp nào: "Hạ Nhiên, sinh năm 1987, quê quán Dao Tỉnh, từ nhỏ cha mẹ bất hòa tình cảm, mười hai tuổi cha mẹ ly hôn, tòa xử cho cha nuôi nấng."

Giản Tích như gặp phải sét đánh, cả người không động đậy.Đào Khê Hồng lại lật trang sau, tiếp tục đọc: "Tốt nghiệp Đại học Hoa Trung, năm 2007 tự mình gây dựng sự nghiệp, buôn bán đĩa lậu để kiếm những đồng tiền đầu tiên.

Sau khi thành lập công ty, hoạt động cả về địa ốc và tài chính.

Năm 2014 vì hạng mục lớn trực tiếp phụ trách gây ra tổn thất lớn, nên bị ban giám đốc buộc từ chức."

Khẽ ấn huyệt thái dương đang căng lên, giọng Giản Tích chua chát: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Đào Khê Hồng liếc cô một cái, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang giấy, đọc trọng điểm."

Là người kiêu căng, hành vi phóng đãng, trong việc làm ăn thì nham hiểm xảo quyệt, sinh hoạt cá nhân phức tạp, quan hệ gia đình hỗn loạn.

Ba cậu ta đã từ cậu ta."

Đào Khê Hồng cúi xuống, hừ nhẹ một tiếng: " Diêu Di Chi, là bạn gái cũ, từ nhỏ là hàng xóm, là thanh mai trúc mã đã hai mươi lăm năm."

Bà nói xong, Giản Tích siết nắm chặt tay.Môi cô trắng bệch, giọng run run hỏi: "Mẹ...

Tại sao mẹ lại đi điều tra anh ấy như vậy?"

Giọng Đào Khê Hồng tăng cao: "Mẹ phải biết người làm con gái mẹ si mê như mất hồn rốt cuộc là người như thế nào."

Giản Tích chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.Đào Khê Hồng không hề bị lay động, thanh âm bình tĩnh, nhưng thái độ lại cứng rắn: "Cậu ta có thể không có tiền, có thể không làm việc đàng hoàng, quá khứ có thể có những thứ lộn xộn kia nhưng mẹ quyết sẽ không tiếp nhận đến tận bây giờ cậu ta vẫn không có chí tiến tới, sinh hoạt cá nhân lung tung!"

"anh ấy không như vậy."

Giản Tích ổn định lại cảm xúc, cùng mẹ đối mặt, phấn khích nói: "anh ấy có công việc, có tiền gửi ngân hàng, có gia đình, có nhà, không phải không có ý muốn phát triển công việc, cuộc sống cá nhân lại càng không hề lung tung."

"Con sai lầm rồi!"

Đào Khê Hồng đột nhiên lớn tiếng, lời nói kích động không che giấu nữa bộc phát ra: "Tối qua, khách sạn Hoài Hải đường Bảo Sơn nhà hàng ở tầng 5, cậu ta cùng một người phụ nữ vào phòng 506, một giờ sau mới ra ngoài."

Bà vừa dứt lời, Giản Tích nói luôn không có chút do dự hay suy nghĩ: "không có khả năng."

"Tận mắt mẹ nhìn thấy."

"Như vậy cũng không có khả năng."

Trong hốc mắt Giản Tích ẩn một tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cực kỳ sáng đầy kiên định và tín nhiệm: "Mẹ, con tin anh ấy."

Đào Khê Hồng trong nháy mắt chấn động, nhưng lập tức áp chế lại, giễu cợt nói: "Con tin cậu ta? cô nam quả nữ ở cùng một phòng, chỉ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất?

Giản Tích, nếu đây là người mà con nguyện tin tưởng thì mẹ không còn gì để nói."

Giản Tích nuốt nước miếng một cái, không tranh cãi nữa, trong ánh mắt lại có một tia quật cường không chịu thua.Đào Khê Hồng nhiều năm từng trải, cảm xúc và suy nghĩ đã sớm che giấu đạt tới mức thoải mái tự nhiên.Nhưng giờ phút này, bà nhìn con gái mình biểu hiện như vậy thì thấy đau lòng, lại càng quyết tâm phải cứng rắn hơn."

Vẫn là câu nói kia, mẹ không phải dựa vào việc là bề trên để nhận xét, một người đàn ông nghèo túng cũng không sao cả, nhưng cậu ta phải chung thủy với vợ mình!

Đây là giới hạn cuối cùng!"

Lời Đào Khê Hồng nói như sấm sét giữa trời quang, đánh vào trọng điểm làm lòng Giản Tích càng thêm rầu rĩ.Im lặng hồi lâu, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lần này cũng không có ánh lửa bắn ra tứ phía, nhưng dư vị của khói thuốc súng lại chưa tan đi.Qua một lúc, Giản Tích mang theo ánh mắt kiên định mà gật đầu, cất tiếng nói: "không gì có thể lay động vị trí của anh ấy trong lòng con, tiền không thể, mẹ không thể, ai cũng không thể."

Hốc mắt Giản Tích đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con yêu người đàn ông này."

Đào Khê Hồng kinh ngạc đến tột đỉnh, còn có một điều không thể hiểu nổi, rốt cuộc ép hỏi: "Giản Tích, kể cả cha mẹ con cũng không cần ư?"

Nước mắt Giản Tích trong nháy mắt rơi xuống: "Nhất định phải lựa chọn một cách tầm thường như vậy sao?Đào Khê Hồng lập tức không nói gì.

Giản Tích chậm rãi cúi đầu: "Nếu nhất định phải lựa chọn, con sẽ nói cho mẹ đáp án.

Con sẽ không bao giờ bất hiếu với cha mẹ, nhưng cha mẹ sẽ mất con vĩnh viễn.
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 31


*Chương này có nội dung ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 32


* Chương này có nội dung hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 33


Hạ Nhiên nhanh chóng đứng dậy, xem ra không có tổn thương đến gân cốt."

Thực xin lỗi." – anh nhìn Giản Tích nóiGiản Tích xem như không nghe thấy, nhìn quanh người anh một cái, "Bị thương chỗ nào rồi?

Tay đau không? anh tuyệt đối đừng cố chịu đựng, không được thì chúng ta đến bệnh viện."

Đào Tinh Lai tự động giúp anh đáp lại lời chị mình, "Hí hí, không sao."

Giản Tích hung hăng liếc mắt nhìn một cái, Đào Tinh Lai vội vàng nhấc tay: "Em sai rồi."

Hạ Nhiên hít thật sâu, khó khăn mở miệng: "Bộ dạng anh thế này, đi gặp cha mẹ em không thích hợp."

"Tuyệt đối đừng nha."

Đào Tinh Lai vừa nghe đã vội vàng nói, "anh đừng hòng thất hẹn nhé, hoàng thái hậu tự mình xuống bếp, chính tay em nghe bà ấy hướng dẫn cách hầm một con ga mái đấy."

Giản Tích cũng không lên tiếng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ do dự.Hạ Nhiên đương nhiên biết, hôm nay nếu anh không đến, thì sau này chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.Nhưng nếu đi, thì với bộ dạng vô cùng chật vật như thế này, thì cũng đâu có kết quả tốt hơn.Đào Tinh Lai chính là một người thông minh, hưng phấn đưa ra ý kiến, "Hay là thế này đi, giả vờ là em đánh anh, lúc về nhà, chị cứ cáo trạng với mẹ, tôi sẽ tỏ vẻ ngang ngược.

Ba mẹ chắc chắn sẽ mắng em nhưng sẽ đau lòng cho anh Hạ ngay lập tức.”

Hạ Nhiên: "..."

Giản Triết: "..."

Đào Tinh Lai nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng ấy tuy nhỏ nhưng vĩ đại, "Nhưng nói trước là chỉ dựa vào mình em diễn xuất hay cũng không ổn, hai người cũng phải phối hợp diễn với em mới được.

Chị, ánh mắt nhìn em như nhìn rác thế là sao?

Này, có làm hay không đây?"

Hạ Nhiên ngước mắt, "Làm."

Giản Tích: "..."trên đường về nhà, Đào Tinh Lai nhanh chóng biến mình thành “ Bộ dạng đánh nhau”.

Son phấn của Giản Tích đều bị chiếm đoạt."

Đào Tinh Lai, em thoa ít ít tý có được không?

Mấy món này chị phải nhờ người đem từ nước ngoài về đó."

"Em phải hóa trang cho giống, nếu không khó mà diễn được."

Đào Tinh Lai đem đồ trang điểm bôi lên mặt cho phù hơp, còn biết dùng son chỉnh màu, hiệu quả đương nhiên vô cùng tốt.Đào Tinh Lai sầm mặt, run giọng chỉ vào Hạ Nhiên, đầu ngón trỏ run run trong không trung, "không cho anh bắt nạt chị tôi."

Da gà trên người Giản Tích nổi hàng loạt, "Bốp " Vung tay lên vỗ vào đầu cậu, "Thần kinh."

" Mẹ kiếp, chị có gặp tên thần kinh nào đẹp trai như em không?

Chị mắng em, còn đánh em!

Em nóicho chị biết, lỡ mà chị vỗ nổ đầu em, đến lúc đó lỡ em không khống chế được cái miệng, nói lung tung thì chị cũng đừng trách em."

Hạ Nhiên kéo tay Đào Tinh Lai lại, "Được rồi, đừng quấy rầy chị cậu đang lái xe, tôi cám ơn cậu."

Đào Tinh Lai đươc dỗ ngọt, nhìn sang anh giọng điệu ra vẻ cụ non: "anh có thể khẩn trương được rồi đó, dù sao người anh sắp gặp là Thị trưởng thành phố mà."

Vốn là nói đùa, không nghĩ tới Hạ Nhiên lại nghiêm túc gật đầu"Ba cậu, ông ấy, dễ nói chuyện không?”

"So với mẹ em thì tốt hơn một chút."

Đào Tinh Lai đưa tay phải ra, ngón trỏ cùng ngón cái mấp máy kéo ra khoảng một cm, "Thế này này, tốt hơn cỡ này này."

Hạ Nhiên nuốt nước miếng, một lời khó nói hết.Giản Tích liếc nhìn anh, bình thường mà một đại ca ngông cuồng phóng đãng, giờ phút này bị bó tay bó chân, nghĩ lại rất đau lòng.Vì thế vội nắm lấy tay anh, véo nhẹ hai cái, "Còn có em mà, đừng sợ."một chặng đường đầy thấp thỏm, cuối cùng cũng đến cao ốc thành ủy.Nơi này không giống như trung tâm thành phố ồn ào, dọc theo con đường vừa hẹp vừa ngắn.

Hai làn đường xe chạy, ven theo hai bên đường là những cây ngô đồng cao lớn.Cửa thứ nhất bảo vệ đứng gác thẳng tắp, ngoài ra còn có xe tuần tra qua lại tấp nập.

Biển số xe Giản Tích đã quá quen thuộc, nên được phép đi thẳng.Đào Tinh Lai sau khi gục xuống một giây lại lập tức ngẩng đầu lên: “Người có nhan sắc xuất sắc, luôn có tương lai cao, điều này đã có ba chúng ta là tấm gương.”

Giản Tích cười phá lên, xoa đầu cậu, "Em là một đóa hoa trong đại viện."

"không phải sao, với nhan sắc này của em đủ sức chống chọi cả một thành phố lớn đấy."

Hạ Nhiên nghe hai chị em đùa qua đùa lại cũng thấy buồn cười, nhưng tâm tình không thả lỏng cho lắm.

đi khoảng hai km chính là cửa thứ hai, một tiểu đội vừa đi tuần tra ngang trong viện, đi thành hai hàng thẳng tắp đều nhau, đi quanh căn nhà lớn vẻ ngoài đơn giản giống như thời kì dân quốc.Sau khi xuống xe, Giản Triết càng cảm thấy chú ý đó của Đào Tinh Lai thật tệ, "Hay chúng ta đừng diễn kịch gì hết, cứ để vậy gặp đi."

"Chị đừng nhiều chuyện nữa, quý cô, làm ơn bước ra phía sau để cánh đàn ông chúng tôi làm việc."

Đào Tinh Lai xoa nhẹ mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.Cánh cửa vừa mở ra, Đào ảnh đế đã nhập vai ngay lập tức, mày kiếm nhướng cao, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ ấm ức.Hạ Nhiên đi theo sau Giản Tích, người còn ở ngoài cửa, đã nghe tiếng Đào Tinh Lai ồn ào bên trong, ngay sau đó là giọng của Đào Khê Hồng - -"Được rồi, con từ phim trường trở về với bộ dạng thế này, như vậy gặp khách rất không lễ phép."

Đào Tinh Lai bình thản ứng đối, "Mẹ!

Mẹ đừng đau lòng vì con!

Con mới đánh nhau với người ta!

Con vẫn còn đang tức lắm đây nè!"

Giản Tích cùng Hạ Nhiên vào nhà."

Mẹ."

"Bác gái, chào bác."

Đào Khê Hồng khách khí gật đầu, xem như đồng ý với hai tiếng chào hỏi này, ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Nhiên, ngẩn người ra.Bà đầu tiên là nhường đường, mời Hạ Nhiên vào nhà ngồi, sau đó chất vấn Đào Tinh Lai, "Con đang làm gì thế, mới đi ra ngoài có một chút đã gây chuyện rồi."

Đào Tinh Lai hùng hổ, "Con luyến tiếc chị của con."

"Suy luận kiểu gì thế, sao phải đi đánh người?"

"Trước đây chị con chỉ thương mình con, hiện tại hai người bọn họ là một phe, đem con cô lập, làm con bị tổn thương."

Đào Khê Hồng vẻ mặt nghiêm túc, mắng nhỏ: "Con bướng quá rồi!"

"Con bướng thế đấy."

Đào Tinh Lai càng diễn càng hăng say, "Người ta nói tuổi hai mươi đang là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, tình cảm chị em mẹ không hiểu đâu, giặc đến nhà dù đẹp trai cũng phải đánh.”

Giản Tích dựa theo kịch bản đã ấn định lúc trước, chờ đúng thời điểm đứng dậy can ngăn, "Đừng ồn nữa, em có lý được chưa, mẹ, đây là Hạ Nhiên."

Đào Tinh Lai diễn xuất càng lúc càng hăng, đứng cản trước mặt Đào Khê Hồng, "Đừng nhìn anh ta, nhìn con nè."

Đào Khê Hồng phiền chết, "Tinh Lai!"

Phần diễn của Đào Tinh Lai đã chấm dứt, nhanh chân chạy lên lầu, nhún người chào tạm biệt khán giả.Đào Khê Hồng bị con trai càn quấy làm đau đầu, cảm thấy áy náy nhìn Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ cháu đừng để ý, nó từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, cháu bị thương có nặng lắm không?

Tiểu Tích, đi lấy hộp thuốc ra đây."

Hạ Nhiên vội vàng đứng dậy, "không cần đâu bác gái, trầy da chút thôi, không sao đâu ạ."

Hai tay của anh đưa lễ vật qua, "Đây là quà của bác cùng bác trai, không biết là hợp ý hai người không."

"Khách sáo quá."

Đào Khê Hồng cười nhận lấy, mở phần của bà ra, nhìn kỹ một hồi rồi ngẩng đầu nói: "Cám ơn, tôi rất thích."

Giản Tích hỏi: "Ba của con đâu mẹ?"

"đang nghe điện thoại ở bên phòng làm việc, chắc sẽ đến nhanh thôi."

Đào Khê Hồng nhướng hàng mày được tỉa cẩn thận, trên gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, bà đem khay trái cây đẩy nhẹ về phía Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ, ăn chút trái cây đi."

Hạ Nhiên không từ chối, chậm rãi cầm một múi cam lên.không bao lâu sau, Giản Nghiêm Thanh từ thư phòng bước xuống lầu, "Đào Tinh Lai làm sao thế, tôi ở thư phòng mà nghe được nó đang nhảy nhót loi choi như khỉ ở phòng ngủ."

"Nó đang làm loạn đấy."

Đào Khê Hồng quay đầu nhìn bạn già, "thật sự là một thằng con nít mà, ông xem, cho tiểu Hạ thêm không ít phiền toái."

Hạ Nhiên đứng thẳng cúi đầu chào Giản Nghiêm Thanh, "Bác trai, chào bác."

Giản Nghiêm Thanh lúc nghỉ ngơi ăn mặc đơn giản, một thân pyjiama chất liệu áo rất bình thường, giơ tay nhấc chân mang theo nét phóng khoáng thoải mái..Ông đi tới, bắt tay với Hạ Nhiên, "Thoải mái đi, ở nhà không nhiều quy tắc vậy đâu.."

Giản Nghiêm Thanh ngồi trên cái sô pha đơn, Giản Tích khéo léo châm trà."

Tôi nghe tiểu Tích nói về cậu rất nhiều, khen ngợi cậu không dứt lời, đúng ra nên gặp mặt nhau sớm hơn, nhưng do tôi cứ bận việc mãi.”

Thái độ của Giản Nghiêm Thanh rất ôn hòa, hoàn toàn không hề có chút vẻ phách lối nào.Hạ Nhiên cũng không kiêu ngạo không xu nịnh, "Bác trai, bác bận rộn công việc, cũng nên chú ý thân thể."

Đào Khê Hồng đưa tay khoát lên vai bạn già, "Tiểu Hạ rất khách khí, mang theo quà đến tặng tôi và ông, tôi cũng đã mở quà nhìn thay ông rồi, là hộp trà Mao Tiêm, cách giấy gói mà còn ngửi được mùi trà đúng chuẩn."

Giản Nghiêm Thanh gật đầu, "thật là có tâm."

Đào Khê Hồng: "Tuổi càng lớn thì càng hiểu chuyện, cháu xem Tinh Lai đó, sang năm đã hai mươi tư, nó còn ương bướng như vậy.

Tiểu Hạ, nó có lúc đắc tội với cháu, cháu đừng thấy lạ."

Hạ Nhiên: "không phải đắc tội đâu ạ, đều là người trẻ tuổi, cùng nhau tán gẫu, bất đồng ý kiến cũng rất bình thường, kỳ thật suy nghĩ của tiểu Đào rất sinh động."

Mặt Đào Khê Hồng đầy vui vẻ, "Tiểu Hạ, cháu là người địa phương nào?"

"Quê cháu ở Diêu tỉnh."

"Vì sao chuyển đến nơi này?"

"Ở đó làm ăn thất bại, mấy năm trước còn trẻ quá tâm tính vẫn chưa ổn định, nên muốn đổi địa phương khác.”

Hạ Nhiên bình tĩnh trả lời, không có một chút giấu giếm gì.Thái độ thừa nhận bình thản đó đã làm cho Đào Khê Hồng cảm thấy ngoài ý muốn.Giản Triết lẳng lặng pha cho Hạ Nhiên chén trà, đặt trước mặt anh, an ủi âm thầm.Giản Nghiêm Thanh nói: "Ai cũng cần có kinh nghiệm sống để trưởng thành, điều này rất đáng tán thưởng."

Đào Khê Hồng lại hỏi: "Cháu cùng tiểu Tích quen nhau thế nào?"

"Rửa xe."

Hạ Nhiên nói: "Sau đó vợ của bạn cháu đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhờ Giản Tích giúp đỡ đưa đến bệnh viện, nên cả mẹ lẫn con mới bình an."

Giản Nghiêm Thanh gật đầu, "Nó là bác sĩ, bổn phận của nó là cứu người, nên rất quý trọng sinh mệnh.

Tiểu Tích, con làm tốt lắm."

Hàn huyên khoảng mười phút, toàn bộ món ăn được dọn lên bàn.Đào Tinh Lai tự giác xuống lầu, "không cần mọi người kêu, con ăn cơm rất tự giác."

Giản Tích nhâm nhi nước trái cây, không thèm ngẩng đầu lên, "không có ai gọi em."

" Ở trên lầu lúc nào em cũng lưu ý mùi thơm thức ăn dưới này, biết mẹ nấu món gì hết nè, gà hầm, măng tây xào tôm cá Lư hấp, chị xem, em ngửi là chỉ có đúng thôi!”

Đào Khê Hồng bị cậu làm cho đau đầu, "Lỗ mũi chó cũng chưa thính bằng con."

"Lỗ mũi chó có cao như mũi con sao.

Mũi của con là mũi mẫu trong các bệnh viện thẩm mỹ đó.”

Đào Tinh Lai ngồi cạnh Hạ Nhiên, dường như vẫn còn đang nhập vai, "Đừng sợ, tôi sẽ không đánh anh."

Giản Nghiêm Thanh thoáng lên tiếng, "Được rồi, ăn cơm đi."

"Mọi người sao lại thế này, cả nhà vừa cưỡng bức đe dọa, vừa không kể tình thân, muốn đả kích chết con mà."

Đào Tinh Lai nói một tràng, giọng điệu ấm ức.Mọi người cùng nhau dùng cơm, mọi chuyện diễn ra tương xứng như đã đoán trước.không có xấu hổ, không có cố ý lấy lòng, càng không có vẻ gì xa cách.Từ người Giản Nghiêm Thanh tỏa ra khí thế trầm ổn, Đào Khê Hồng khôn khéo, nhưng rất hiểu lí lẽ.Hạ Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.Sau khi ăn xong, Hạ Nhiên ngồi ở phòng khách, tiếp tục cùng trưởng bối nói chuyện phiếm.Giản Tích bưng dĩa anh đào lên lầu, Đào Tinh Lai ngồi xếp bằng trên sàn gỗ chơi trò chơi.Giản Triết cầm lấy một trải anh đào nhét vào miệng cậu, "Tối nay em biểu hiện rất tốt, ghi nhận công lao này của em."

"Công lao này đổi lấy một nồi móng giò kho tàu.

Sao, chị có chịu không, không được từ chối."

Đào Tinh Lai nhai bẹp bẹp."

Được rồi, được rồi, sáu giờ sáng mai chị sẽ đi xếp hàng mua cho em."

Đào Tinh Lai cảm thấy thỏa mãn, "Phải là tiệm một ngày bán số lượng 100 cân, mua không được chị liền xong đời.

Đúng rồi, anh Hạ đâu?"

"đang tán gẫu với ba mẹ bên dưới."

"Chị đừng nghĩ thế là đã qua cửa nhé, lúc ăn cơm, ánh mắt mẹ không mấy thiện cảm, luôn nhìn chăm chú người đàn ông của chị, quan sát nhất cử nhất động của anh ta."

Đào Tinh Lai làm ra vẻ đau buồn, "Nữ cường nhân thật đáng sợ, bổ não thuộc hàng super mà."

Giản Tích ngược lại không cảm thấy có gì, "Thế này chị đã cảm ơn mẹ lắm rồi."

"Nhưng mà nói thật, anh Hạ không sợ cọp mẹ nhà mình, đặc biệt bình tĩnh."

Đào Tinh Lai đổi tư thế, nằm úp sấp ở trên sàn nhà chơi trò chơi, "Khí thế tuyệt đối không thua."

Giản Tích đắc ý trong lòng, lại nhét một quả anh đào vào trong miệng cậu.một giờ sau, Hạ Nhiên cáo từ, "Bác trai bác gái, thời gian không còn sớm, con không quấy rầy hai người nghỉ ngơi."

Đào Khê Hồng đứng dậy, "Cháu trở về cũng phải cần thời gian, tôi sẽ không giữ cháu nữa, tôi sẽ bảo tiểu Tích tiễn cháu."

Giản Tích từ trên lầu đi xuống, "Mẹ, Tinh Lai nói tối nay ngủ ở nhà."

"Tùy ý nó."

Đào Khê Hồng đã chuẩn bị quà đáp lễ, đưa cho Hạ Nhiên, "Đây là một ít thuốc bổ tôi nhờ người mang về từ Tương tây.

Tôi nghe tiểu Tích nói, trong nhà cháu còn có bà ngoại, tặng cái này cho bà, cũng là tâm ý của chúng tôi."

Hạ Nhiên từ chối một hồi không được, đành tiếp nhận.Chờ xe lái ra cao ốc Thành ủy, Hạ Nhiên nói: "Em dừng xe một chút."

Giản Tích: "Làm sao vậy?"

Xe còn chưa dừng hẳn, Hạ Nhiên sốt ruột khó nhịn ôm chầm Giản Tích, hôn mãnh liệt.Đầu lưỡi Giản Tích bị mút đến đau, hơi thở cũng bất ổn, đẩy vai hắn lúng túng cự tuyệt " Đang ở giữa đường đông người lắm.

"Hạ Nhiên đưa tay vén vạt áo của cô lên, tìm được rãnh giữa của bầu ngực sữa, đem ngón trỏ cắm vào, bắt đầu đâm ra rồi rút vào như đang làm tình, làm cho Giản Tích xôn xao không thôi.

Hạ Nhiên không dám làm quá, thu lại đúng lúc, nói với giọng nặng nề: " Thoa son hiệu gì thế, không khác gì yêu tinh, làm anh 'cứng' hết cả đêm.

"Trong lòng Giản Tích ngọt ngào không thôi, ôm lấy cổ của anh chủ động đưa đôi môi đến gần: "Hôn thêm cái nữa đi, vẫn chưa hôn hết son môi mà."

Hạ Nhiên quay đầu đi "Không cho" Giản Tích mím môi, vô cùng đáng thương nhìn anh, "Hạ lão đại."

Hạ Nhiên giả vờ lạnh nhạt "Lão đại cái gì, gọi ông xã."

Giản Tích thẳng lưng, tay đặt lên tay lái, gõ nhẹ lên vô lăng, "Không cho thì thôi..."

" Láu lỉnh " Hạ Nhiên cười mắng, hôn nhanh lên má cô: " Đút ăn mãi mà không biết no.

"Lái xe đi lần nữa đã qua tám giờ, thành phố đang nóng lên, cứ như ánh đèn hỗn tạp của bóng đêm còn mang chút hơi ấm sót lại từ ban ngày."

Gặp ba mẹ em thấy hồi hộp lắm không?"

"Gặp xong thì không hồi hộp nữa."

"không tin."

Hạ Nhiên lại thèm thuốc lá, rút ra một điếu nhưng chỉ cắn ở miệng, không châm lửa."

Lúc đó anh đã nghĩ rất rõ, dù bọn họ không thích anh, không đồng ý thì sao, dám đem em gả cho người khác, anh sẽ đi cướp dâu - - Dù sao, cô gái này anh muốn chắc rồi."

Ngón tay Giản Tích khẽ run.Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, đẩy cửa kính chắn gió xuống, đầu tóc anh sạch sẽ gọn gàng, lộ ra cái trán đầy đặn, có gió, anh híp mắt lại, vừa hờ hững vừa ung dung."

Giản Tích."

"Dạ?"

"Thành phố này em thích nhất chỗ nào?"

Đang đúng lúc đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, Giản Tích quay đầu, "Hả?"

Hạ Nhiên nói: "Anh muốn mua nhà, mua một căn mà em thích nhất."

Tin tức đó đến quá đột ngột, Giản Tích nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trên đường, người đến người đi đông như trẩy hội, bóng dáng thoăn thoắt lúc ẩn lúc hiện lên cửa kính xe.Gương mặt của Hạ Nhiên tranh sáng tranh tối, vừa mềm mại vừa sắc bén, khi anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng quắc như lửa đang cháy bên trong: " Nhà là anh mua, em chỉ cần vào ở, cho anh một gia đình, có được không?"

Hạ Nhiên khe khẽ thì thầm...

"Giản Tích, chúng ta kết hôn đi..."
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 35


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 36


*Chương có nội dung hình ảnh Giản Tích từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh bình thường.Khi tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức khiến cô khóc không ra nước mắt."

Trời ạ, cuối cùng chị cũng tỉnh, còn dám diễn cảnh người đẹp ngủ say hù chết tiểu Đào của chị rồi."

Đào Tinh Lai tựa vào bên giường, miệng lải nhải không dứt.Giản Tích nhíu mày, khó chịu nói: "Ầm ỹ quá!"

"Còn nói em, ầm ĩ đánh thức được chị cũng là một việc tốt đấy.

Chị ấy, giả cái gì mạnh mẽ, đem bản thân biến thành một người toàn máu."

Đào Tinh Lai líu ríu không để yên nhưng thanh âm rất nhanh mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Em rất lo lắng cho chị."

Giản Tích khẽ cong khóe miệng, có vẻ như tâm trạng không đến nỗi tệ.

Bình dịch truyền đã đổi sang đến bình thứ ba, từng giọt từ từ ngấm vào cơ thể khiến Giản Tích cảm thấy ổn hơn một chút.

Ánh mắt Giản Tích rời từ bình thuốc chuyển qua Đào Tinh Lai, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nhiên đâu?"

Đào Tinh Lai muốn nói lại thôi, há miệng thở dốc vài nhịp mới nói: "Mẹ không cho anh ấy đến thăm chị."

Nghe xong lời em trai nói, sắc mặt Giản Tích trắng bệch, mí mắt rũ xuống: "Chắc mẹ tức giận lắm!"

"Ngay chính em cũng nổi điên đây!"

Đào Tinh Lai nhíu mày cáu.

"Một đám súc vật, chúng tưởng chúng là ai!"

Giản Tích sợ em trai gây sự, chậm rãi lắc đầu tỏ ý không sao.Đào Tinh Lai nhìn chị rồi thở dài, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, báo cáo: "Chị, lần này mẹ thực sự nổi giận, đem anh Hạ ra mắng một trận, còn đứng ở hành lang gào khóc kìa."

Tuy là có chút nói quá nhưng Giản Tích biết tính cách của mẹ mình, bà nhất định không để cho Hạ Nhiên thoải mái một chút nào.

Đào Tinh Lai chỉ vào cửa phòng bệnh: "Đào tổng tài nhà chúng ta dời hết vệ sĩ của công ty đến đứng canh cửa á, ngoaifcwra giờ kiên cố vững chắc như tường đồng vách thép, anh Hạ Hạ không vào được."

Giản Triết hít sâu, "Em phải giúp chị!"

"Giúp cái gì?"

"Làm cho Hạ Nhiên vào đây."

"không giúp được."

Đào Tinh Lai sợ hãi trong lòng, mắt mở to.

"Đội trưởng của nhóm vệ sĩ đoạt giải quán quân cả nước môn Boxing đấy, em đánh không lại đâu."

Giản Tích không nói lời nào, nhìn cậu đầy vẻ tủi thân."

Ai nha, chị đừng nhìn em giống như mấy ẻm mèo hoang như thế chứ, em thực sự không đánh lại anhđội trưởng đó đâu."

Đào Tinh Lai xiết chặt hai vạt áo khoác bằng nhung bóng của mình: "Với lại, chị bị anh ta liên lụy đến mức này, còn lo cho anh ta làm gì."

"Tinh Lai!"

Giản Tích đề cao giọng nói, nói với giọng nghiêm túc.

"không cho em nói anh ấy như thế."

Đào Tinh Lai ôm mặt, trong đầu tuyệt đối không vui vẻ gì.

"Được rồi, được rồi, em sẽ giúp chị, giúp chị, em đi hy sinh vì tổ quốc ngay đây!"

Cũng may đây là tầng một, cửa sổ lớn trong phòng nối thẳng đến khu vườn nhỏ ở phía sau, Đào Tinh Lai nghĩ nên để Nhiên leo cửa sổ vào.

Cậu bước ra khỏi phòng bệnh, ngó nghiêng tìm Hạ Nhiên từ trong ra ngoài hai lần, kết quả đến cái bóng cũng không thấy."

Cũng không phải là em không giúp chị mà tìm không thấy người."

Đào Tinh Lai quay lại phòng bệnh, nhún vai nói, thuận tay rót cho Giản Tích chén nước.Vừa rồi bác sĩ đã đến kiểm tra qua, trên người Giản Tích đều là bị thương ngoài da, trừ ngón út tay trái nwta xương nhẹ và trên trán bầm tím do bị gót giày giẫm lên thì cái khác không có gì đáng ngại.

Nhưng làn da bầm tím loang lổ nên nhìn có vẻ nghiêm trọng.Vừa nghe không tìm thấy Hạ Nhiên, Giản Tích bất chấp đau đớn trên người mà gượng ngồi dậy.

"Mau lấy điện thoại của chị đến."

Đúng như trong dự đoán của cô, Hạ Nhiên không nghe điện thoại.

Giản Tích liền chuyển qua gọi cho Lục Hãn Kiêu.Lục Hãn Kiêu lúc này đang lăn lộn trên giường cùng người đẹp, tay vung vung tìm điện thoại, câu đầu tiên là tiếng gào đầy bực tức: "Mẹ kiếp, ầm ĩ như thế làm gì, điện thoại của vợ ông đấy...

Alo!

Tiểu Tích à, chuyện gì thế?

"Tay Giản Tích đang vô cùng đau đớn, hành động không tiện, Đào Tinh Lai chạy nhanh qua nhận di động, nói: "anh Kiêu Kiêu!

Tức chết em rồi!

Chị của em bị đánh!"

Giản Tích thống khổ nhắm mắt lại, thằng quỷ này đúng là sợ thiên hạ không loạn.Quả nhiên Lục Hãn Kiêu lập tức quên mất chuyện chơi đùa ngay, trong vòng nửa giờ tăng tốc độ đuổi tới bệnh viện, đá cánh cửa xông vào với hàng loạt những câu hỏi: "Bị thương chỗ nào, có đau hay không, có nghiêm trọng không - - Trời ạ, mẹ nó, là ai đánh?"

Đáp án của những câu hỏi đó đều hiện trên mặt của Giản Tích.Giản Tích nhìn anh ta, "anh đừng gào thét nữa, em vẫn chưa chết mà!

Có tìm được Hạ Nhiên không?"

"đã sai người đi tìm."

Lục Hãn Kiêu biết cô dang lo lắng chuyện gì, trấn an cô: "Gây thù oán với cậu ta thì chỉ có một người, anh đã cho hai người theo bảo vệ cậu ấy rồi, không xảy ra chuyện được."

Giản Tích sợ Hạ Nhiên không để ý hậu quả mà làm liều, nghe Lục Hãn Kiêu nói như vậy lòng thoáng buông lỏng chút.cô muốn ngồi dậy, Lục Hãn Kiêu nhanh chóng bước tới.

"Chậm một chút, chậm một chút, để anh giúp." anh cầm một chiếc gối đặt sau lưng cô.

"Chuyện này em và Hạ Nhiên không cần quan tâm, để anh xử lý."

Khóe miệng bị thương của Giản Tích kéo căng đầy lo lắng: "anh định xử lý như thế nào?"

Giọng của Lục Hãn Kiêu chợt lạnh đến đáng sợ, bình tĩnh giống như sự bình yên trước cơn bão lớn: "Tay nào đánh em thì chặt tay đó.

Chân nào đá em, thì cắt chân đó cho ông!"

Sống lưng Giản Tích lạnh lẽo, nhìn thẳng Lục Hãn Kiêu: "không được làm bậy."

Lục Hãn Kiêu cười lạnh một tiếng, nhẹ vô cùng, không nói gì.Giản Tích nóng nảy nhìn anh ta chằm chằm, lớn tiếng: "Lục Hãn Kiêu, anh có nghe lời hay không!"

"Haiiiz." thật lâu sau anh ta rốt cục thở dài.

" Em lại dọa anh nữa rồi, anh sợ nhất là gương mặt này của em.

Em nói xem, có phải anh có bệnh hay không, tự dưng tìm phiền phức đi nhận cô em gái như em làm gì.

"Giản Tích hơi cúi đầu nhìn thẳng mu tay mình đang gắn kim truyền dịch, nhỏ giọng nói: "Trong lòng em vẫn bất an quá."

"Hửm?"

"Em sợ anh ấy gặp chuyện không may."

"không bao giờ xảy ra, anh đang theo dõi."

"không phải ý này."

Giản Tích ngẩng đầu, mờ mịt và sợ hãi tràn đầy trong mắt của cô .

"Em sợ anh ấy không bao giờ đến tìm em nữa."

Lục Hãn Kiêu ngẩn ra.Giản Tích cúi đầu xuống, tay không gắn kim truyền dịch nắm chặt lấy mép chăn, siết lại thật chặt.- - -Hạ Nhiên thực ra không đi đâu cả, anh ở ngay tại bờ sông ngồi cả đêm.Từ bệnh viện đến nơi này kỳ thật rất xa, anh cứ cắm đầu mà đường đi, hai chân tựa như không phải của mình nữa, bên tai là tiếng gió, đập vào mặt đau rát.

Đứng ở trên bờ sông từng đợt cơn gió lạnh đánh thẳng vào lòng anh, cuồn cuộn, sục sôi như cơn bão lớn.Dồn dập, chấp nhận, và gần như không còn cảm giác nữa.Lời chất vấn của Đào Khê Hồng ở bệnh viện kia giống như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của anh, mỗi chữ đều đâm Hạ Nhiên đau đến máu chảy đầm đìa."

Cậu Hạ, cậu và Giản Tích không thích hợp bên nhau đâu."

"Tôi xin cậu hãy rời khỏi con bé, cứ xem như cậu tội nghiệp cho bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi."

"Là một người đàn ông, cậu dựa vào cái gì để thực hiện những hứa hẹn cho tương lai!"

Hạ Nhiên nhắm mắt lại, thuốc lá trong tay một ngụm hút hết hơn nửa đoạn.Nếu tương lai của bọn họ, là như thế này - -Giản Tích cùng cha mẹ quan hệ không thoải mái, chỉ lo hưởng thụ vui sướng của bản thân một cách cẩu thả.Giản Tích bị vô số lời chê bai trong bệnh viện rằng chồng của cô là một tên lưu manh chỉ biết đòi nợ mướn.Giản Tích cùng anh chen chúc trong một căn nhà rách nát, ngoài hoan ái ngắn ngủi ra, sau khi tỉnh lại là cuộc sống ăn bữa sáng đã lo bữa tối.Tất cả cảm xúc đều theo hai chữ "Tương lai" đó đánh sâu vào lòng Hạ Nhiên.

Mỗi một điểm, mỗi một khả năng đều xâu chuỗi thành một đường, kết thành một tấm lưới hiện thực dày và nặng bao chặt lấy trái tim của Hạ Nhiên làm anh thực sự không thể thở nổi.Giản Tích chính là niềm tin tưởng vào cuộc sống của anh.Vào thời khắc anh nhìn thấy cô hấp hối nằm dưới đất ở bãi đỗ xe, lần đầu tiên trong đời Hạ Nhiên hận chính bản thân.

Trong phòng bệnh, Giản Tích vẫn liên tục cầm điện thoại di động không dám buông tay, cuối cùng không ngờ chờ được lại là quyết định này.

Giản Tích ngây người ra, sau khi giật mình tỉnh hồn vội vàng gọi điện cho Hạ Nhiên.một giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...

"Đối phương đã tắt điện thoại.Kinh hoảng cùng khúc mắc trong phòng bệnh an tĩnh này kết hợp thành một kíp nổ mà tin nhắn Hạ Nhiên gửi tới lại trở thành một mồi lửa, ầm ầm nổ tung lênGiản Tích rút kim truyền ở mu bàn tay ra, không quan tâm bàn tay ứa máu mà mang dép vội vàng chạy ra cửa.Vệ Sĩ do Đào Khê Hồng sắp xếp ở cửa liền cản lại.

"Ôi!

Giản tiểu thư!"

Giản Tích tức giận tránh đi nhưng mãi không thoát được, khuôn mặt cực kì đáng thương.Đào Khê Hồng lên lầu đã nhìn thấy trường hợp như vậy, bà bước nhanh về phía trước.

"Tiểu Tích!

Con đang làm gì đó!"

"Con muốn ra ngoài."

"Con đang bị bệnh."

Đào Khê Hồng lên tiếng, "Con náo loạn như thế này thì làm sao có thể khỏe được?"

Giản Tích giống như vừa tỉnh hồn, bi phẫn cùng khổ sở toàn bộ hiện lên trên khuôn mặt đã trắng lại càng tái hơn, trong mắt cũng đẫm đầy nước mắt.Nhìn về phía mẹ, nước mắt của Giản Tích dần rơi xuống: "không bao giờ khỏe được nữa."

Đào Khê Hồng không nghe rõ.

"Con nói cái gì?"

Giản Tích nghẹn ngào: "Từ hôm nay trở đi, con không bao giờ khỏe được nữa."

Lúc này nghe rõ, Đào Khê Hồng ngẩn người, nước mắt của con gái đang lặng lẽ rơi xuống.

Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thế nhưng làm cho bà thoáng như trở về giấc mơ cũ ở kiếp này.Đào Khê Hồng đột nhiên giật mình, Giản Tích hôm nay giống y bộ dáng của bà khi còn trẻ.Đào Tinh Lai chỉ đến phòng y tá lấy túi bông băng không ngờ khi quay về lại thấy cảnh đau buồn như đứt từng khúc ruột, cậu ảo não vội vã chạy tới.

"Sao lại thế này?

Mẹ, mẹ lại ăn hiếp chị của con!

Mẹ mau nhìn xem, chị khóc rồi kìa!"

Đào Tỉnh Lai nhanh tay cởi xuống áo khoác của mình mà khoác lên người Giản Tích rồi ôm chặt lấy vai chị an ủi : " Chị đừng sợ, em và chị sẽ cùng một phe, không phân biệt già trẻ lớn bé.

Ai có lỗi em sẽ nghỉ chơi bên người đó!

Em là sứ giả của chính nghĩa."

Giản Tích kiên định nói: " Chị muốn đi tìm Hạ Nhiên "Vệ sĩ trưởng thành đứng bên cạnh vẻ mặt khó xử : " Đào tổng, thế này..."

Đào Khê Hồng chậm chạp không nhúc nhích, vài giây sau , bà thở dài: " Để chúng đi"Như nhặt được đặc xá, hai chị em nhanh cho người đi vào thang máy xuống lầu một.Đào Tinh Lai lo lắng gần chết: " Chị đừng chạy, ôi trời ơi, chị đang bị gãy xương đó, còn muốn làm bác sĩ nữa hay không!"

Giản Tích quật cường không nói nổi một câu.

Đào Tinh Lai dậm chân " Tình yêu thật đáng sợ!

Trước khi em cai sữa tuyệt đối sẽ không yêu sớm. chị của em ơi, chị đợi ở đây, đừng nhúc nhích, em sẽ lái xe cùng chị tấn công thẳng vào hang ổ của anh Hạ."

Đào Tinh Lai chẳng quan tâm mình là thần tượng vạn người mê cắm đầu chạy nhanh đi lấy xe.

Giản Tích tuy không ôm hy vọng gì nhưng vẫn thử gọi điện cho Hạ Nhiên."

Reng..."

Thế nhưng không, tiếng chuông tựa hồ như rất rõ ràng.Cô dừng lại, tay phải cầm di động, tay trái quấn đầy băng kèm miếng vải treo trên cổ, không thể tin xoay người lại.Trên người Hạ Nhiên đầy gió và tuyết đang đứng trong bóng đêm dày đặc cách cô vài bước chân .Anh nhìn cô, rất xa lạ , ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.Ánh mắt Giản Tích nháy mắt liền căng cứng, nghèn nghẹn gần như không thể thốt thành lời.Mày Hạ Nhiên giật giật, thiếu chút nữa đã mềm lòng.Trong lòng của anh đang nổi bão, cưỡng chế cơn sóng ngầm đang cuộn trào chực chờ trào dâng, lãnh đạm nói: " Đứng ở đây làm gì, về phòng bệnh đi."

Giản Tích không nói lời nào, bước chân không ngừng bước về phía anh, kỳ thật cô đau lắm, vết thương trên đùi và những vết bầm khắp người làm mỗi bước đi của cô như dẫm trên lưỡi dao.

" Em đừng tới đây.

"" Em cứ tới.

"" Em muốn bị đánh nữa sao?"

Hạ Nhiên nói: " Ở bên anh em sẽ không có ngày nào yên ổn.

"Giản Tích lung tung lau nước mắt, bước khập khiễng "Em không sợ."

Thật vất vả đi đến trước mặt Hạ Nhiên, cô lại nghe anh nói: " Giản Tích, chúng ta chia tay đi.

"" Không chia tay!"

"Em nghe lời" " Không chia tay là không chia tay!"

Giản Tích hít sâu một hơi, đối diện anh " Đâu không phải yêu nhau, sao lại chia tay?

"Hạ Nhiên: " Anh yêu không nổi em."

" Yêu được, anh yêu được.

" Giản Tích giả vờ thoải mái, vội vàng cam đoan "Em không đau, thật mà, em không hề đau một chút xíu nào!"

Những lời này lập tức đem Hạ Nhiên ném vào chảo dầu sôi sùng sục, mỗi một vết thương trên người Giản Tích như đang giễu cợt những lời cô nói đều là giả.Hạ Nhiên ơi Hạ Nhiên, mày có tư cách gì làm cho một cô gái tốt như thế lại luôn vì mày mà chịu nhẫn nhục hết lần này đến lần khác.

Sau khi tự vấn lại bản thân đã làm cho anh quyết tâm hơn " Em nên có cuộc sống tốt.

Anh là loại đàn ông không ra gì, em đừng muốn.

"Giản Tích hỏng mất.

" Anh nói thích thì thích, anh nói không cần là không cần!

Vì sao các người lại không ai hỏi xem cảm nhận của em thế nào?

Đau đớn trong lòng em làm sao có thể sánh với đau khổ trong lòng em.

Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

Tự em cũng có thể kiếm tiền được.

Em cần nhà lớn làm gì, tự em cũng có thể mua.

Em tin tưởng người đàn ông của em có thể gây dựng sự nghiệp lại ;ần nữa, em nguyện ý cho anh thời gian.

Nhưng vì sao anh không cho mình lòng tin vậy?Đôi mắt Giản Tích đỏ ửng, nghẹn ngào nức nở gọi: "Ông xã, anh không ôm em một cái sao?"

Trên huyệt thái dương của Hạ Nhiên nổi lên gân xanh, anh liều mạng siết chặt nắm tay, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng như bấu sâu vào da thịt.

Anh chỉ mong cô được bình an vui vẻ, tà bản thân anh chịu khổ.Cuối cùng, Hạ Nhiên hắng giọng một cái, gian nan mở miệng; " Trở về dưỡng thương, chúng ta không gặp mặt nhau nữa, nghe lời.

Nhé?"

Giản Tích ngẩn người, đứng đờ ra đó, Hạ Nhiên dứt khoát bức đi không quay đầu lại.Ở cửa bệnh viện, xe taxi xếp hàng dãy dài, anh đến một chiếc xe gần nhất, đẩy cửa ngồi lên, rồi bảo lái xe lập tức lái đi.Gió đêm mùa đông xuyên qua cửa sổ xông thẳng vào mắt, ánh đèn lấp loáng qua cửa sổ xe.

Xe lăn bánh, trước chậm sau mau."

Hạ Nhiên!

Hạ Nhiên!"

Giản Tích ở phía sau tập tễnh cố hết sức chạy đuổi theo xe.Khàn cả giọng gọi theo, tiếng gọi như hòa tan trong gió, mỗi âm tiết cũng giống như đao nhọn đâm vào lòng người.Tài xế taxi "ơ" một tiếng.

" Người ở đằng sau có phải người quen cả cậu không?

Rơi đồ à?

Có muốn dừng xe hay không?"

Đợi nửa này cũng không nghe thấy chỗ ngồi phía sau trả lời.

Tài xế coi như không có chuyện gì, huýt sáo, chỉnh lớn âm lượng radio.Tiết mục đêm khuya trên radio trùng hợp là một bài tình ca, bài hát này bắt đầu hát là nữ, sau đó là giọng nam hát.' Anh cô đơn bao nhiêu năm qua vẫn thếThế giới như đang cười giễu cợtBăng lạnh ngàn năm bị đánh thức, rồi vụt quay đi không nói một lời'Nghe xong vài câu, tài xế đặc biệt hưng phấn tìm đề tài tán gẫu: "Bài hát này tôi biết nè!

Là bài hát chủ đề của tiết mục 'Ngôi sao hát' , tuần nào bà xã tôi cũng xem.

Gọi là gì ấy nhỉ, người anh em, cậu nhớ tên không ..."

Tài xế nhướng mắt lên nhìn qua kiếng chiếu hậu bỗng giật thót cả mình.Từ phía sau kính chiếu hậu chiếu một góc thật hẹp sau xe, chiếu đến ghế của người đàn ông ngồi phía sau đang như một đống bùn nhão dán sát vào ghế.

Bản tình ca đang vào giai điệu cao trào.' Rõ ràng anh cũng rất yêu em, không lí nào không thể đến bên nhauchỉ cần anh đủ tự tin, tại sao ta phải bỏ qua nhauchỉ cần anh đủ tự tin, tại sao ta phải bỏ qua nhau ' Nghe câu hát đó, nước mắt của Hạ Nhiên không kiềm chế được nữa, tuôn xuống...
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 37


* Chương này có nội dung hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 38


* Nội dung gồm hình ảnh
 
Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính
Chương 39.1 : Hoà hảo



 
Back
Top Bottom