Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 125: Công Bố Dàn Diễn Viên



May mà tổ chương trình không biên tập quá nhiều cảnh Ôn Thời và Giang Trì Ấp chơi đùa với nhau, nếu không thì chắc Ôn Thời đã xấu hổ đến nỗi muốn đào một căn biệt thự từ ngón chân của mình rồi.

Nhưng sau đó, cô không còn tập trung xem chương trình nữa, liên tục nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm ấy, cố gắng tìm hiểu xem lúc đó mình đã nghĩ gì.

Giang Trì Ấp liếc nhìn cô một cái, cảm thấy rằng điều cô nên làm rõ là tại sao lúc đó cô không để ý, còn bây giờ lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Trong chương trình, cảnh ngày hôm sau khi họ câu cá bên hồ, phần lớn cảnh quay của Ôn Thời cũng đã bị cắt, có lẽ vì sự xuất hiện của Thôi lão tiên sinh.

Sau khi xem xong bản đã biên tập, mọi người lại ngồi cùng nhau cười nói một lúc rồi ai nấy đi nghỉ ngơi.

Buổi phát sóng trực tiếp cũng nhanh chóng kết thúc.

Ôn Thời hôm nay cũng có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngay, nhưng Tiểu Mạnh lại tìm đến.

“Sếp, bên ‘Tầm Tiên Lộ’ gọi điện tới, nói rằng ngày mai sẽ công bố dàn diễn viên chính, muốn chúng ta phối hợp re-up lên Weibo .” Tiểu Mạnh nói.

Ôn Thời gật đầu, “Đương nhiên rồi, lúc đó cậu cứ dùng tài khoản Weibo của chị mà đăng lại là được.”

Tiểu Mạnh ghi lại mật khẩu của cô, rồi nói thêm: “Bên đó còn nói, muốn chúng ta chọn một thời gian để trang điểm thử trước ngày khởi quay, và cũng cần chụp ảnh phục trang nữa. Thứ tư là khởi quay rồi, bây giờ còn thời gian gì nữa đâu. Các diễn viên khác đều đã chụp rồi, chỉ còn chị thôi, không phải tại họ chốt chị muộn quá sao.”

Ôn Thời cũng không ngờ lại gấp như vậy, khẽ cau mày, “Chụp ở đâu?”

“Ở thành phố H.”

Ôn Thời nói: “Vậy em hỏi thử xem thứ ba có được không.” Nhìn thấy Tiểu Mạnh không vui, cô mỉm cười, nói: “Chuyện này rất bình thường mà, nhiều người còn chụp phục trang ngay trong ngày khởi quay nữa kìa. Không cần chụp cùng những người khác thì chụp sẽ nhanh hơn, không cần phải khó chịu thế đâu.”

“Vả lại, chị mà bận rộn thì cậu mới có cơ hội thăng tiến chứ!”

Nghe cô nói vậy, tâm trạng của Tiểu Mạnh mới khá hơn, “Em sẽ cố gắng sắp xếp cho sếp thứ ba đi chụp, để sếp có thêm một ngày nghỉ.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Sáng hôm sau, vào lúc 10 giờ, "Tầm Tiên Lộ" quả nhiên đã công bố dàn diễn viên chính.

Ngay khi thấy tên của Ôn Thời ở vị trí “nữ chính,” các fan lập tức bùng nổ. Dù trước đó họ vẫn luôn ôm hy vọng, nhưng vì sự cạnh tranh quá lớn nên họ không dám mơ ước quá nhiều.

Khoảnh khắc đó, cảm giác như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, khiến họ bất ngờ đến không nói nên lời.

[Cuối cùng bình hoa của chúng ta cũng có được ngày này rồi!]

[Fan của bình hoa chúng ta cũng cuối cùng có được ngày này!]

[Quá đỗi tự hào, bình hoa đúng là quá tuyệt, "Tầm Tiên Lộ" mà, lại còn là vai nữ chính!]

[Tôi chỉ muốn hét lên, bình hoa, tôi yêu chị!]

[Diễn xuất của bình hoa xuất sắc như vậy, được vai nữ chính thì có gì khó hiểu?]

[Người trên rõ ràng là fan mới, các bạn không hiểu được nỗi khổ của fan cũ chúng tôi đâu.]

Fan của Ôn Thời người thì cuồng nhiệt ăn mừng, người thì xúc động đến bật khóc, khiến phần bình luận trở nên vô cùng sôi động.

Thấy fan của Ôn Thời vui mừng như vậy, fan của các nữ diễn viên khác lại không hề vui vẻ chút nào, bắt đầu tỏ thái độ mỉa mai.

Có người nghi ngờ diễn xuất của Ôn Thời, có người thắc mắc tại sao đoàn phim lại chọn cô, chung quy ý chính là Ôn Thời không thể diễn vai nữ chính Lục Dao trong “Tầm Tiên Lộ.”

[Trong “Thiên Khải,” Ôn Thời chỉ được lợi từ nhân vật mà thôi, một robot thì cần gì biểu cảm gì lớn đâu, thử xem mấy bộ phim trước đây của cô ta mà xem, cứ biểu cảm lớn là hỏng hết cả. Lục Dao điên loạn như vậy, chắc chắn sẽ yêu cầu nhiều sắc thái biểu cảm, cô ta nhất định sẽ làm hỏng vai diễn này!]

[Dù Ôn Thời có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng khí chất của cô ấy thiên về trong trẻo, đời thường lại khá vui tính, diễn Lục Dao trước khi bị hắc hóa thì còn được, liệu cô ấy có diễn nổi sự tàn ác và khí thế của Lục Dao sau khi hắc hóa không?]

[Là fan nguyên tác, tôi hoàn toàn không có chút kỳ vọng gì về Ôn Thời.]

Khi những lời nghi ngờ ngày càng nhiều, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều fan nguyên tác, la ó rằng không muốn Ôn Thời đóng, cho rằng ai ai đó còn giỏi hơn Ôn Thời nhiều.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, nhiều "fan nguyên tác" tự xưng đó thực chất là fan của những người khác giả danh.

Fan của Ôn Thời phần lớn thời gian đều rất bình thản, nhưng khi đã bị người ta tấn công thì từng người một đều lên tiếng phản bác. Chưa kể, còn có rất nhiều fan cp Ôn Thời và Giang Trì Ấp, người thì đáp trả gay gắt, người thì dựa trên những thành tích của Ôn Thời trong “Thiên Khải” mà bảo vệ cô, tranh luận dựa trên lý lẽ.

Việc "Tầm Tiên Lộ" công bố chính thức dàn diễn viên chính là điểm tựa lớn nhất của họ.

Ngay cả đội ngũ truyền thông của "Tầm Tiên Lộ" cũng không ngờ rằng một công bố dàn diễn viên thôi lại tạo ra độ hot như vậy. Ngoài sức nóng từ nguyên tác, thì tất cả diễn viên cộng lại cũng không thể tạo ra nhiều đề tài như một mình Ôn Thời.

Điều này càng khiến họ thêm chắc chắn rằng việc cuối cùng chọn Ôn Thời đóng vai Lục Dao là quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Bất kể trên mạng có ồn ào thế nào, trong buổi livestream "Cuộc Sống Thân Yêu" vẫn yên bình như thường.

Hôm qua, sau khi học được cách chăm sóc hoa ở cơ sở trồng hoa, tổ đạo diễn lập tức yêu cầu họ áp dụng, chính là cắt tỉa hoa hồng trong vườn.

Thời tiết lạnh, chỉ sau một đêm hầu hết các cánh hoa và lá đều rụng hết, dù một số giống chịu lạnh tốt hơn nhưng vẫn cần phải cắt tỉa để chuẩn bị cho mùa sau, để hoa nở nhiều hơn và đẹp hơn.

Các khách mời hôm qua đã cắt tỉa cả buổi chiều, cũng không phải làm không công, bây giờ họ đã biết phân biệt cành mới cành cũ, cũng như hiểu rõ cần phải giữ lại chồi nào khi cắt tỉa.

“Cây hồng nhiều gai, mọi người nhớ đeo găng tay cẩn thận nhé.” Đạo diễn cầm loa nhắc nhở mọi người.

Các khách mời không buồn để ý đến ông ta, chỉ tập trung vào công việc của mình, không chắc chắn thì trao đổi với nhau để cắt tỉa cho đúng.

Sau khi cắt tỉa xong, họ dọn sạch lá và cành khô, bón phân vào gốc cây hoa hồng. Làm xong tất cả, trời cũng gần đến giờ ăn trưa.

Mọi người đều đứng thẳng lưng, ai nấy đều mệt rã rời.

Ôn Thời tháo găng tay ra, cũng duỗi lưng một chút, nhìn về phía Giang Trì Ấp đang đẩy thùng rác, cảm thấy dường như anh cũng không được nghỉ ngơi nhiều trong hai ngày qua.

May thay, tổ chương trình vẫn chưa đến mức tàn nhẫn bắt họ phải tự chuẩn bị bữa trưa, mà đã đặt sẵn đồ ăn cho mọi người.

Khi tất cả thay quần áo và nghỉ ngơi một chút, trong lúc ăn cơm trưa, thời gian ghi hình cũng kết thúc.

Lần đầu tiên các khách mời nói lời tạm biệt khán giả khi vẫn đang ngồi bên bàn ăn.

Sau khi buổi phát sóng kết thúc, mọi người ăn nốt bữa trưa, dọn dẹp bàn ăn, rồi mới lần lượt thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt nhau.

Khi Bạch Lê chuẩn bị ra về, cô đột nhiên nói với Ôn Thời: “Tôi thấy ‘Tầm Tiên Lộ’ đã công bố dàn diễn viên rồi, chúc mừng cô nhé.”

“Cảm ơn.” Ôn Thời mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy.

Thật kỳ lạ, trong kịch bản tiểu thuyết thì họ như nước với lửa, nhưng giờ ngoài đời lại hòa hợp khá tốt.

Ban đầu, Ôn Thời còn cảm nhận được sự địch ý từ Bạch Lê, nhưng giờ đây, không hiểu sao cô chỉ còn cảm thấy thiện chí từ Bạch Lê mà thôi.

Khi Giang Trì Ấp từ trên lầu đi xuống, anh thấy cô đang đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng Bạch Lê mà ngẩn ngơ.

“Sao không đi?” Anh hỏi nhẹ.

Ôn Thời tỉnh lại, nhìn anh rồi hỏi: “Anh sắp ra sân bay sao?”

“Định nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bay.” Giang Trì Ấp nhìn cô, trong lòng ôm một sự chờ mong thầm kín.

“Vậy... anh có muốn ghé thăm nhà em không?”
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 126: Muốn Nghe Chính Miệng Cô Nói Ra



Sau khi mở lời, Ôn Thời đã có chút hối hận.

Cô vẫn luôn nhớ lời mẹ từng nói rằng anh sống một mình trong khách sạn, không có ai chăm sóc. Cô tưởng tượng cảnh anh lủi thủi trở về khách sạn, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cho rằng thay vì vậy anh có thể đến nhà cô làm khách, ít nhất cũng được ăn một bữa cơm nóng.

Ý định ban đầu của cô là tốt, nhưng cô lại quên mất rằng làm khách nhà người khác vốn là một việc khá tốn sức. Thà để anh về khách sạn nghỉ ngơi còn hơn.

Nghĩ lại, anh là một đại ảnh đế, sống ở khách sạn năm sao, muốn ăn gì mà không có, chẳng lẽ lại thiếu một bữa cơm nhà cô sao?

Nhưng đối với Giang Trì Ấp, anh đúng là thiếu, vô cùng thiếu!

Vậy nên, anh đồng ý một cách cực kỳ nhanh chóng, sợ rằng nếu chậm một giây, Ôn Thời sẽ nói gì đó để hủy lời mời.

Nghe anh đáp ứng nhanh chóng như vậy, Ôn Thời thoáng sững sờ, rồi nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy cùng đi thôi."

Giang Trì Ấp có chút ngượng ngùng, khẽ cúi mắt, nhưng khóe miệng lại không thể ngăn được mà cong lên.

Về phần Tống Dĩnh, bà không tỏ ra ngạc nhiên với việc Giang Trì Ấp đến nhà, mà còn niềm nở đón tiếp anh.

Giang Trì Ấp có chút khách khí, trịnh trọng cảm ơn bà đã gửi thuốc bổ cho anh và nấu canh cho anh.

"Con à, lần trước đã bảo con rồi, đừng khách sáo với dì thế mà." Tống Dĩnh nhẹ trách, "Dì còn là fan cứng của con đấy."

Giang Trì Ấp mỉm cười đáp: "Được dì Tống chiếu cố là vinh hạnh của con."

Chẳng mấy chốc, đồ ăn được dọn lên bàn. Giang Trì Ấp vẫn không nói nhiều, nhưng bất kể hai mẹ con hai người nói gì, anh đều đáp lại.

Ngồi dưới ánh đèn ấm áp, trước mặt là những món ăn nóng hổi, chỉ cần lắng nghe mẹ con hai người nói chuyện, lòng anh đã cảm thấy bình yên.

Sau bữa ăn, Tống Dĩnh có công chuyện cần xử lý nên bà đi vào thư phòng trước.

Ôn Thời và Giang Trì Ấp ra ngoài sân đi dạo.

“Đột nhiên lạnh quá.” Ôn Thời hà hơi vào bàn tay.

Giang Trì Ấp mỉm cười nhẹ, nói khẽ: “Thành phố J lạnh hơn thật, thành phố H còn đỡ nhưng không có hệ thống sưởi. Anh sẽ nhờ đoàn phim chuẩn bị máy sưởi.”

“Vậy em phải cảm ơn ông chủ lớn rồi.” Ôn Thời nói rồi chắp tay, cười rạng rỡ.

Giang Trì Ấp lắc đầu cười khẽ.

"Chỗ chúng ta quay phim cách đoàn phim ‘Thiên Khải’ không xa, Giang lão sư không ngại nếu thỉnh thoảng em đến thăm trường quay chứ?" Ôn Thời vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Giang Trì Ấp lóe sáng, giọng nói có chút thăm dò: "Ôn lão sư muốn bị đạo diễn Chu sai bảo tiếp, hay là muốn uống canh do anh nấu?"

Nghe anh chỉ đưa ra hai lựa chọn, Ôn Thời bật cười khẽ: “Không cái nào cả, em chỉ muốn đến thăm chị Tô thôi mà!”

Hừ, anh còn định dụ cô nói gì đó sao, cô không ngốc thế đâu!

Nhưng Giang Trì Ấp đã nhận được câu trả lời mình muốn, mặt vẫn bình thản, giọng trầm thấp: "Xem ra Ôn lão sư không thích canh anh nấu rồi."

Thấy anh nói như thật, Ôn Thời có chút ngẩn người, vội vã nói: “Không phải đâu, anh còn không biết em thích đồ ăn anh nấu thế nào à? Hôm nay vì món thịt kho Đông Pha, em còn ăn thêm nửa bát cơm đó!”

Giang Trì Ấp nhìn đôi mắt trong trẻo của cô chăm chú vào mình, chứa đầy vẻ lo lắng, lòng anh như có lông vũ lướt qua, mềm mại không sao tả xiết.

Giang Trì Ấp siết chặt nắm tay đang buông thõng bên người mới có thể kiềm chế bản thân không ôm cô vào lòng. Giọng anh có chút khô khan: “Anh không rõ lắm.”

Ôn Thời vốn đang nhìn anh, thấy ánh mắt trầm lặng của anh càng lúc càng sâu, sâu thẳm như có thứ gì đó ẩn giấu bên trong, khiến cô theo bản năng cảm nhận được một chút nguy hiểm.

Ôn Thời giật lùi một bước, sau đó mới nhận ra hành động của mình có phần kỳ lạ, cô vội vàng cười gượng: “Anh đừng có lừa em nữa, ha... ha...”

Giang Trì Ấp cụp mắt xuống, che giấu những dao động trong ánh mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ: “Một ngày nào đó anh muốn nghe chính miệng Ôn lão sư nói ra.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao Ôn Thời lại nghe ra được một chút cảm giác như đang mài dao. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt anh vẫn bình thường, cô đành cho rằng mình nghĩ quá nhiều.

Cô không đáp lại lời anh, chỉ khẽ ừm một tiếng rồi bước sang bên.

Giang Trì Ấp mỉm cười, quả nhiên là một chú mèo nhỏ, cảnh giác cao độ thật.

“A, thật tuyệt quá.” Ôn Thời vừa quay người đã quên bẵng chuyện vừa rồi, vươn cao tay: “Nếu tuyết rơi, nơi này chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Giang Trì Ấp bước theo sau cô, nhẹ giọng hỏi: “Em thích nơi này à?”

“Tất nhiên rồi, nhà của em mà.” Ôn Thời trả lời như lẽ đương nhiên.

“Nhà” – Giang Trì Ấp lặp lại từ này trong đầu, ánh mắt nhìn quanh khung cảnh xung quanh. Từ lâu anh đã mất hứng thú với việc thưởng thức cảnh đẹp, dù có bao nhiêu cảnh sắc đi nữa, đối với anh cũng đều như nhau.

Hôm nay, anh lại đột nhiên thấy cảnh nơi này thật sự rất đẹp.

Ánh mắt anh chuyển sang người đang cười rạng rỡ phía trước, “nhà” sao?

Tống Dĩnh từ trong thư phòng bước ra, qua cửa sổ lớn nhìn thấy hai người đang dạo bước trong vườn, một người đi trước, một người đi sau.

Cô gái đi phía trước cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ, còn người đàn ông phía sau thì ánh mắt luôn dõi theo cô, theo từng thay đổi trong nét mặt cô mà thay đổi biểu cảm trên gương mặt anh. Mặc dù giữa hai người có một khoảng cách, nhưng anh vẫn luôn giữ một dáng vẻ bảo vệ, như thể biết rõ cô gái chẳng hề để ý đến đường đi dưới chân mình.

Tống Dĩnh cầm tách trà, nửa người dựa vào bàn nhìn cảnh tượng này, khóe mắt cũng hiện lên nét cười.

Tâm tư của Giang Trì Ấp gần như đều hiện rõ trên mặt, đặc biệt khi nghĩ đến vẻ nghiêm túc của anh lúc đối diện với bà, Tống Dĩnh không khỏi bật cười.

Chỉ là không biết cô con gái ngốc của mình có hiểu được lòng anh không, và có nhận thức rõ tình cảm của mình chưa.

Dẫu vậy, Tống Dĩnh cũng không có ý định can thiệp. Là người từng trải, bà hiểu rằng họ đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất của tình yêu.

Bà liếc thấy bó hoa mẫu đơn cắm trong bình, nụ cười trong mắt bỗng chốc tắt lịm.

Cậu con trai bà đã nuôi nấng hơn mười năm, bà biết rõ tính cách nó như thế nào. Tại sao mấy ngày liền nó đều tặng bà những bó hoa, lại đều là loại hoa có mùi thơm đậm mà bà thích? Tất cả chỉ là chiêu trò của Ôn Khải Minh mà thôi.

Dạo gần đây, mấy bản thỏa thuận ly hôn mà bà gửi đi đều như đá chìm đáy biển. Bà thật không hiểu nổi, rốt cuộc ông ta còn lưu luyến điều gì. Những ngày tháng cãi vã, oán hận lẫn nhau, từng phút từng giây, đều khiến bà không thể chịu đựng nổi.

Tại sao ông ta không thể để mọi chuyện kết thúc một cách thể diện? Hay là, quả thật, kiếp trước họ là oan gia, kiếp này định sẵn phải hành hạ lẫn nhau, đến mức khiến đối phương thành mất sạch hình tượng sao?

Nhưng bà đã mệt mỏi rồi, cũng không muốn mỗi ngày Tiểu Thời phải đối mặt với một người mẹ cuồng loạn và một người cha không yêu thương con bé.

Tống Dĩnh đặt tách trà xuống, ánh mắt trở nên kiên định, quyết định sớm gặp Ôn Khải Minh để nói chuyện rõ ràng.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 127: Paparazzi muốn phỏng vấn độc quyền?



Thoắt cái, đã đến ngày Ôn Thời khởi hành đi thành phố H.

Bộ phim mới bắt đầu quay, cô lại là nữ chính, có nhiều phân cảnh và tập trung hơn, không như khi ở đoàn làm phim Thiên Khải có thể nhàn rỗi về nhà thường xuyên.

Tống Dĩnh đích thân đưa cô ra sân bay, nhắc đi nhắc lại lời dặn dò: “Khi nào mẹ rảnh, mẹ sẽ đến thăm con nhé.”

“Mẹ cứ yên tâm ạ.” Ôn Thời định nói ‘con đâu phải lần đầu một mình ở ngoài’, nhưng rồi lại nuốt lời ấy xuống vì biết Tống Dĩnh hối hận nhất là đã đưa cô ra nước ngoài học. Nói thế chẳng khác nào đâm vào vết thương của bà.

Cô đổi lời: “Mỗi ngày con sẽ gọi video cho mẹ được không?”

Tống Dĩnh ôm cô vào lòng, “Con ngoan, chắc đến giờ rồi, mau vào trong đi.”

Sau khi phòng làm việc của Ôn Thời phát thông báo, Tiểu Mạnh cũng bắt đầu quen dần với công việc. Hôm qua cậu đã đăng lịch trình của Ôn Thời trong tháng này, mặc dù chỉ có chụp ảnh định trang và quay phim, nhưng vài chữ đơn giản đó cũng đủ khiến fan hâm mộ vui mừng khôn xiết.

Ngay hôm ấy, họ đã liên hệ với Tiểu Mạnh, muốn ra sân bay đón cô. Tiểu Mạnh biết Ôn Thời không thích phô trương, nên dù đồng ý, cậu chỉ tổ chức một nhóm nhỏ đến.

Vì vậy, khi xuống máy bay, thấy fan, Ôn Thời cũng không ngạc nhiên. Lần này tất cả đều là nữ, tuy rất phấn khích nhưng họ vẫn kiềm chế, chỉ đứng xung quanh chụp ảnh và nói chuyện nhỏ nhẹ.

“Các bạn đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đón tôi nữa nhé. Lần này thấy các bạn vui tôi mới đồng ý đấy. Sau này muốn biết tình hình của mình thì cứ hỏi Tiểu Mạnh, tôi đảm bảo sẽ thường xuyên chạy hoạt động đều đặn, được chưa nào?” Ôn Thời nói với họ.

“Cô ấy đang dỗ mình kìa!” Một fan che mặt thốt lên, “Cô ấy yêu mình!”

Ôn Thời nhìn họ với vẻ không thể tin được, “Các bạn có thể nghiêm túc một chút không!”

“Vậy bọn em sẽ nghiêm túc nói chuyện với chị.” Một cô gái hơi mập hắng giọng, “Bình Hoa, xin hãy tránh xa cuộc sống của fan, đây là hành động tự phát của bọn em, mong đừng can thiệp!”

Nghe xong, Ôn Thời suýt chút nữa búng vào trán cô ấy một cái, “Các bạn làm tôi tức chết mất!”

“Đừng giận mà.” Một fan nhét vào tay Ôn Thời một chiếc túi giấy, “Bọn em có tặng quà cho chị.”

Thấy Ôn Thời định từ chối, fan vội nói: “Chỉ là hai hộp miếng dán giữ nhiệt thôi, phim tiên hiệp chắc chắn có nhiều cảnh quay ngoài trời, bọn em sợ chị lạnh.”

Nghe thế, Ôn Thời lập tức cảm động, nhìn họ với ánh mắt rơm rớm.

“Đừng khóc, chị tuyệt đối đừng khóc!” Fan hâm mộ vội vàng kêu lên, “Làm chồng thì chăm sóc vợ là điều đương nhiên mà.”

Ôn Thời lập tức trợn mắt, “Nằm mơ đi!”

Họ đứng ở một góc, nói chuyện cười đùa một lúc rồi cùng đưa Ôn Thời ra ngoài.

Vừa đến cửa sảnh, đột nhiên một người đàn ông cầm máy ảnh và micro xông tới.

Hắn mở miệng nói ngay: “Tôi là phóng viên của trang web KK, có vài câu muốn hỏi Ôn lão sư, cô có thời gian không?”

Tiểu Mạnh lập tức lao lên chắn trước, lạnh lùng nói: “Nếu muốn phỏng vấn, anh có thể hẹn trước, giờ chúng tôi phải về khách sạn, không có thời gian tiếp phỏng vấn.”

Nói là phóng viên, nhưng nhìn dáng vẻ hắn chẳng khác nào paparazzi.

“Ôn lão sư, tôi chỉ làm phiền cô hai phút thôi.” Hắn lớn tiếng nói: “Chỉ muốn hỏi cô, lần này cô nhận vai Lục Dao, có phải có sự thao túng ngầm không? Bộ phim Tầm Tiên Lộ này cô lại đầu tư, rồi tự sắp xếp cho mình làm nữ chính phải không?”

Kiếp trước ngay cả khi nhận giải, Ôn Thời cũng chưa từng bị chặn hỏi như thế này, xem ra cô thật sự nổi tiếng rồi.

Ôn Thời không mở miệng, thậm chí không thèm liếc mắt một cái.

“Không có gì để nói.” Tiểu Mạnh một lần nữa chặn hắn lại.

Nhìn hắn quá đáng như vậy, fan hâm mộ cũng bực mình, tức giận nói: “Anh có thể tránh ra không? Có ai phỏng vấn người khác như thế này không?”

“Chỉ hỏi vài câu thôi mà.” Hắn vẫn lớn tiếng hỏi tiếp: “Câu hỏi của tôi có khó trả lời lắm à? Ôn lão sư không trả lời là vì chột dạ sao?”

Thấy Ôn Thời vẫn im lặng, hắn tiếp tục: “So với mấy nữ diễn viên khác cạnh tranh vai với cô, cô nghĩ mình giỏi hơn họ ở điểm nào? Cô thấy mình xứng đáng hơn để đóng vai Lục Dao à?”

Câu hỏi này khiến Ôn Thời phía sau kính râm hơi nheo mắt lại. Cô biết ngay, làm sao lại có phóng viên đến đây chặn hỏi, hóa ra là đến nhằm vào cô.

“Trang web KK phải không?” Cuối cùng Ôn Thời cũng lên tiếng, liếc nhìn hắn, “Tôi sẽ sắp xếp cho anh một buổi phỏng vấn độc quyền nhé?”

Lúc này paparazzi mới ngẩn người ra, nhìn cô không biết nên nói gì.

“Chỉ cần anh nói cho tôi biết, ai đã trả tiền để anh đến đây, tôi lập tức sẽ bảo trợ lý của tôi sắp xếp thời gian phỏng vấn cho anh.” Ôn Thời lạnh giọng nói: “Anh muốn hỏi gì, tôi đều sẽ trả lời.”

“Thật, thật sao?” Paparazzi có cảm giác như có miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu.

Họ vốn chỉ là nhận tiền làm việc, có gì mà cần đến đạo đức nghề nghiệp chứ? Tiền là quan trọng nhất, huống hồ nếu có được một cuộc phỏng vấn độc quyền với Ôn Thời, chẳng phải sẽ kiếm được tiền nhiều hơn sao?

Paparazzi vừa định mở miệng nói thì bị Ôn Thời ngăn lại. Cô quay sang các fan bên cạnh, “Các em đặt xe rồi đúng không? Mau về nhà đi, về đến nơi thì báo với Tiểu Mạnh một tiếng.”

“Chúng tôi nghe một chút được không?” Mắt họ lấp lánh sự tò mò.

Ôn Thời lườm nhẹ, “Các bạn muốn gây gổ với người ta à?”

Fan cũng trêu cô lại, “Đã bảo chị nên giữ khoảng cách với fan rồi mà!”

“Mau đi đi.” Ôn Thời giục họ.

Các fan lúc này mới luyến tiếc bước đi, mỗi bước lại quay đầu nhìn.

Sau đó, Ôn Thời dẫn paparazzi đến một quán trà có phòng riêng.

“Nói đi, là ai?” Cô tháo kính râm, ánh mắt nhìn anh ta có phần lạnh lùng.

Bị hai người nhìn chằm chằm, paparazzi bất giác trở nên yếu thế, nhỏ giọng hỏi: “Cô, cô phải giữ lời đấy.”

“Tất nhiên rồi.” Ôn Thời cười lạnh.

Paparazzi do dự một lúc rồi nói: “Là Lâm Tuyết Nhi, cô ta tìm tôi và bảo tôi đến đây phỏng vấn chị.”

Cái tên này quả thật không có gì bất ngờ nhỉ?

Ôn Thời cười nhạt, lại hỏi: “Cô ta tự liên lạc với anh sao?” Cô phải xác nhận xem liệu Lư Minh có liên quan không.

“Không phải.” Paparazzi có chút tự đắc nói: “Là một người đàn ông. Hắn tưởng mình cải trang rất kỹ, nhưng tôi nhận ra ngay hắn là quản lý của Hưng Huy Điện Ảnh. Tôi đã từng theo dõi một nghệ sĩ của hắn, gặp hắn nhiều lần rồi, chắc chắn không thể nhầm được.”

Ồ...

Ôn Thời thầm cười, có chút vui vẻ vì chuyện này. Cô nghĩ thầm: [Lư Minh cũng bị đâm sau lưng à?]

“Tôi, tôi đã nói hết rồi, còn cuộc phỏng vấn độc quyền chị hứa...” Paparazzi nhìn cô đầy mong đợi.

Ôn Thời mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiểu Mạnh.

Tiểu Mạnh đọc xong tin nhắn, liếc nhìn Ôn Thời, cố nén cười, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Xong rồi.” Ôn Thời đợi anh ta đi ra ngoài, đặt điện thoại xuống, nói: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Paparazzi lập tức phấn khích, chuẩn bị máy ảnh, háo hức hỏi lại những câu hỏi đã đặt ra tại sân bay.

Ôn Thời lần lượt trả lời từng câu một.

Thấy Ôn Thời hợp tác như vậy, paparazzi càng mạnh dạn hơn, trực tiếp hỏi: “Vậy mối quan hệ giữa Ôn tiểu thư và Giang Trì Ấp, Giang Ảnh đế là gì vậy?”

“Mối quan hệ gì sao?”

Ôn Thời khẽ gõ ngón tay lên bàn, khóe miệng nhếch nhẹ, “Có lẽ sau này sẽ có mối quan hệ.”

Paparazzi định hỏi tiếp, nhưng Ôn Thời đã đứng dậy, đeo lại kính râm, “Thế thôi, tôi phải đi rồi.”

Nói xong cô kéo cửa bước ra ngoài, Tiểu Mạnh vừa lúc đi đến, giơ tay làm dấu “OK”.

Ôn Thời gật đầu, quay lại nhìn vào trong, thấy paparazzi vẫn còn đang hớn hở, cô cười lạnh một tiếng. Anh ta thực sự coi cô là quả hồng mềm dễ bóp sao? Xem cô có để yên cho anh ta không!

Đúng là cô đã đồng ý phỏng vấn, nhưng không hề nói sẽ để anh ta đăng bài. Cô đã bảo Tiểu Mạnh gọi điện cho mẹ mình để liên lạc với các phương tiện truyền thông. Cô không tin ai sẽ dám nhận video này của anh ta.

Cuối cùng, chẳng phải anh ta chỉ có thể bán lại với giá thấp cho cô sao?

Hơn nữa, về phía Lư Minh, cô đã gửi bản ghi âm cuộc trò chuyện với paparazzi cho anh ta rồi. Làm được việc lớn thế này, số tiền mẹ cô chi ra lần này, để Lư Minh xử lý có lẽ cũng không quá đáng nhỉ?
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 128: Hổ không ra oai bị coi thành mèo nhà?



Lâm Tuyết Nhi không chỉ tìm paparazzi đến chặn cô, mà còn thuê cả thủy quân, liên tục tạo ra những tranh cãi liên quan đến cô trên mạng.

Những anti-fan từng tạm lánh sau sự kiện cô bị toàn mạng “hắc”* giờ đây lại hoạt động sôi nổi. Thêm vào đó là fan của các nhà khác, đội ngũ anti-fan của cô dường như càng ngày càng lớn mạnh.

*hắc: bôi đen, dìm.

Ôn Thời chỉ lướt qua vài bình luận rồi bỏ điện thoại xuống, khẽ hừ một tiếng.

Lư Minh chuẩn bị tinh thần làm lao công cho cô cả đời đi!

Trên đường đến phim trường, điện thoại của Lư Minh liên tục gọi đến, nhưng Ôn Thời không nghe máy, chỉ bảo Tiểu Mạnh liên lạc với anh ta.

Khi đến khách sạn, Ôn Thời cũng không có tâm trí để lo lắng về những chuyện ồn ào trên mạng. Sau khi nghỉ ngơi một chút, cô đến ngay phim trường.

Bước vào phòng trang điểm, các chuyên viên trang điểm và tạo hình lập tức tiến đến giúp cô chuẩn bị.

Lần chụp ảnh định trang này chuẩn bị ba tạo hình, tương ứng với ba giai đoạn của nữ chính Lục Dao.

Tạo hình tiên nữ môn phái với trang phục huyền y và mũ quan xanh, tạo hình chiến đấu khi chạy trốn cùng nam chính, và cuối cùng là tạo hình ma tôn sau khi hóa đen.

Khi cô đang làm tạo hình, đạo diễn Kiều Đông Tân và nhà sản xuất cũng vội vàng đến, có thể thấy họ rất coi trọng vai diễn này.

Ôn Thời cũng không còn tâm trí để nghĩ đến việc khác, hoàn toàn tập trung vào công việc.

Mọi người vì biết cô là đại tiểu thư nhà họ Ôn, dù cô luôn tỏ ra thân thiện, nhưng ai cũng cẩn trọng và lo rằng làm việc với cô sẽ khó khăn. Thế nhưng, không ngờ rằng cô lại hợp tác đến vậy.

Chỉ riêng việc trang điểm cho tạo hình đầu tiên, đạo diễn Kiều Đông Tân đã yêu cầu sửa đổi ba lần. Thay vì khó chịu, Ôn Thời còn an ủi họ, bảo họ đừng lo lắng.

Dù có chỉnh sửa nhiều lần, tiến độ chụp hình vẫn nhanh hơn dự kiến.

Đến chiều tối, cả ba bộ ảnh đã hoàn tất. Tất cả mọi người đều không thể chê trách thái độ làm việc chuyên nghiệp của Ôn Thời.

Kiều Đông Tân thậm chí còn đợi đến khi cô tẩy trang xong, đích thân tiễn cô lên xe, quyết tâm để cô đóng vai Lục Dao càng trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.

Trên đường, họ trao đổi ngắn gọn về cách xây dựng nhân vật.

“Tôi tin rằng với sự tham gia của Ôn lão sư, bộ phim của chúng ta nhất định sẽ thành công hơn nữa,” ông nhấn mạnh lại khi đưa cô đến xe.

Ôn Thời khiêm tốn vài câu, tiễn ông rời đi rồi mới lên xe.

Vừa lên xe, cơ thể căng cứng của cô mới thả lỏng, cô mềm nhũn tựa vào ghế, cảm giác như sức sống bị rút cạn.

Đạo diễn Kiều quả không hổ danh là bạn của đạo diễn Chu, mức độ cầu toàn thậm chí còn cao hơn một bậc, thật là mệt chết cô!

Tiểu Mạnh thấy cô mệt mỏi như vậy cũng không làm phiền, chỉ tập trung lái xe cẩn thận hơn.

Khi đến khách sạn, Ôn Thời bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới.

Lư Minh đang đứng trong sảnh khách sạn, vừa thấy cô bước vào liền nhanh chóng tiến đến, “Ôn lão sư.”

Cách xưng hô đã thay đổi, Ôn Thời cười nhạt, “Sao anh Minh lại có thời gian đến đây, không phải rất bận sao?” Nói xong, cô liền vòng qua anh ta, tiếp tục bước về phía thang máy.

Lư Minh cười ngượng, vội vàng đi theo, nói: “Tôi đã lấy được đoạn phim trong tay paparazzi rồi, bài viết bôi đen trên mạng cũng đã bị gỡ xuống, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”

“Anh Minh đến đây để tranh công à?” Ôn Thời bấm thang máy, rồi quay đầu nhìn anh ta, “Chẳng phải đây là những việc anh nên làm với tư cách là quản lý của tôi sao? Hơn nữa, anh cũng không phải hoàn toàn vô can trong chuyện này.”

“Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi.” Lư Minh vội vàng giải thích, “Tôi đâu có biết Lâm Tuyết Nhi lại lén lút liên lạc với Hưng Huy và nhờ bọn họ mua bài để bôi nhọ cô.”

Thang máy nhanh chóng đến, Ôn Thời bước vào, Lư Minh cũng vội theo sau, nhiệt tình hỏi: “Ôn lão sư lên tầng mấy?”

“Tầng mười.” Ôn Thời báo tầng.

Lư Minh ấn nút tầng giúp cô rồi tiếp tục thở dài kể khổ:

"Chắc từ buổi phỏng vấn lần trước, Lâm Tuyết Nhi đã không ưa tôi rồi. Cô ta trách tôi không nhờ Trì Ấp giành vai diễn cho cô ta, cứ luôn nghĩ đến việc đi đường tắt. Những diễn viên như Ôn lão sư, có thể tập trung hết mình vào diễn xuất, bây giờ thật sự càng ngày càng hiếm."

"Anh Minh, anh đang chê bai tôi đấy à?" Ôn Thời nhìn anh ta, vừa cười vừa không cười:

"Ý của anh Minh là anh đã đắc tội với cô ta, vì muốn để tôi và Lâm Tuyết Nhi cạnh tranh công bằng, cũng là nghĩ cho tôi phải không?"

Mặt của Lư Minh càng thêm lúng túng. Sau buổi thử vai, thực tế đạo diễn Kiều Đông Tân đã rất hài lòng với màn trình diễn của Lâm Tuyết Nhi.

Anh ta hiểu rất rõ đạo diễn Kiều, chỉ cần diễn xuất phù hợp với sở thích của ông ấy là coi như thành công một nửa, phần còn lại chỉ cần thành tâm và hiểu nhân vật. Anh ta cho rằng chỉ cần Lâm Tuyết Nhi viết một bản tóm tắt nhân vật, vai Lục Dao này chắc chắn sẽ nắm chắc trong tay.

Nhưng ai ngờ được rằng, Lâm Tuyết Nhi lại không hề làm theo những gì anh ta nói, thậm chí còn bí mật liên hệ với người quản lý của Hưng Huy và đâm sau lưng anh ta!

"Những gì tôi nói đều là thật lòng! Tôi thật sự đã mù mắt rồi khi nghĩ rằng cô ta chỉ có chút toan tính nhỏ nhặt, ai ngờ lại gây ra bao nhiêu chuyện thế này."

Thang máy đến tầng mười, Ôn Thời bước ra, Lư Minh vẫn theo sát phía sau, gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng.

Ôn Thời không tin rằng mình có sức ảnh hưởng lớn đến mức khiến anh ta phải hạ mình như thế. Cô dừng bước, khoanh tay và lạnh lùng hỏi:

"Anh Minh, chúng ta cũng coi như là bạn cũ, nếu có gì muốn nói thì nói thẳng đi, không cần phải lòng vòng như vậy."

"Đúng, đúng là có chút việc." Bị cô nhìn thấu, nụ cười của Lư Minh càng trở nên gượng gạo hơn.

Chưa kịp để anh ta nói, Tiểu Mạnh – người trợ lý luôn đi theo hai người – lặng lẽ đưa chiếc máy tính bảng đến trước mặt Ôn Thời.

Ôn Thời nhìn cô ấy một cái rồi mới liếc vào màn hình, trên đó rõ ràng hiển thị tiêu đề lớn: "Lộ diện mối tình của Giang Trì Ấp!"

Kéo xuống dưới là một tấm ảnh được chụp trong bãi đỗ xe ngầm, người đàn ông phía trước đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, dáng người cao ráo duy nhất trong làng giải trí, vừa nhìn đã có thể nhận ra là Giang Trì Ấp.

Phía sau anh ta là một người phụ nữ, cô ta không che chắn gì khuôn mặt, thậm chí còn là ảnh chính diện, rõ ràng đó là Lâm Tuyết Nhi.

Dòng tiêu đề phụ còn gây sốc hơn: "Giang Trì Ấp và Lâm Tuyết Nhi cùng vào khách sạn, qua đêm không ra ngoài."

Đọc đến đây, nụ cười trên mặt Ôn Thời hoàn toàn biến mất. Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lư Minh:

"Giang Trì Ấp không phải là người bất cẩn như vậy, tấm ảnh này chắc chắn do anh cung cấp đúng không, Lư Minh? Anh muốn làm gì? Dùng chiêu này để lăng xê cho Lâm Tuyết Nhi à?"

"Hồi trước anh không phải chê tôi đi bám chân người khác sao? Sao bây giờ lại chơi trò này giỏi đến vậy, còn kinh tởm như thế nữa chứ!" Cô chế nhạo anh ta bằng giọng lạnh lùng.

Lư Minh không phản bác lại lời cô, chỉ nhăn nhó mặt mày:

"Tôi, tôi lúc đó cũng hồ đồ thôi, nghĩ rằng nếu Trì Ấp thực sự rút lui khỏi màn ảnh thì phải lo cho bao nhiêu người, bao nhiêu việc, nên mới nảy ra chút ý nghĩ sai trái, muốn lợi dụng anh ấy để tạo đề tài cho Lâm Tuyết Nhi thôi mà!"

"Sau đó, sau khi anh ấy cùng anh trai cô hợp tác thành lập công ty điện ảnh, cùng sáp nhập phòng làm việc, tôi mới biết anh ấy đang tạo đường lui cho chúng tôi."

Anh ta vội giơ ba ngón tay lên, thề thốt:

"Tôi thề, từ lúc đó, tôi đã bỏ ngay suy nghĩ đó rồi, chỉ muốn chuyên tâm đào tạo người mới. Tôi đã quên luôn tấm ảnh này, ai ngờ Lâm Tuyết Nhi lại tìm thấy nó từ đâu đó, còn dám liên kết với bên Hưng Huy để tung ảnh ra!"

Ôn Thời nghe xong, lạnh lùng cười:

"Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới tấm ảnh này sẽ giúp cô ta gia nhập Hưng Huy sao?"

Vừa nói, cô vừa chỉ tay vào màn hình cho anh ta xem.

Vừa nãy, trên trang Weibo chính thức của Hưng Huy đã đăng tải thông tin về việc Lâm Tuyết Nhi gia nhập Hưng Huy.

Lư Minh đọc xong, sắc mặt chuyển xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Con sói mắt trắng này!"

"Anh tìm tôi nói chuyện này làm gì?" Ôn Thời chẳng hề cảm thông với anh ta, giọng càng lạnh lùng hơn:

"Những chuyện này anh nên đi nói với Giang Trì Ấp."

Sắc mặt Lư Minh xám xịt:

"Đến nước này rồi, tôi còn mặt mũi nào mà gặp cậu ấy nữa."

Anh ta chắp hai tay, khúm núm cầu xin cô:

"Trong giới này chỉ có cô là có thể nói chuyện với cậu ấy. Cô xem như nể mặt tôi mấy ngày qua bận rộn ngược xuôi vì cô, giúp tôi giải thích với cậu ấy chút đi."

Ôn Thời nhìn anh ta mà càng thấy chướng mắt:

"Lư Minh, dù sao anh cũng là người làm quản lý cho Giang Trì Ấp bao năm nay, chẳng lẽ lại không hiểu anh ấy là người như thế nào? Anh nghĩ anh ấy sẽ giận vì chuyện này sao? Tôi nói cho anh biết, kể cả bức ảnh này là do anh tung ra, anh ấy cũng chẳng nói gì anh đâu!"

"Đừng đem chuyện rác rưởi của anh đến phiền tôi nữa. Giải quyết hết hậu quả đi rồi làm việc bàn giao với Tiểu Mạnh. Từ nay chuyên tâm dẫn dắt người mới, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Ôn Thời nói xong, không thèm quan tâm đến sắc mặt của anh ta, thẳng thừng bỏ đi.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 129: Tưởng tôi là Hello Kitty?



Khi trở về phòng, sắc mặt của Ôn Thời vẫn còn u ám, khiến Tiểu Mạnh không dám nói gì.

Cậu chưa từng thấy sếp tức giận như vậy bao giờ.

"Có, có lẽ sếp nên nghỉ ngơi đi, em về trước nhé?" Cậu nuốt nước bọt, cẩn thận đề nghị.

Ôn Thời nhìn cậu một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Cậu có nghe chuyện Giang Trì Ấp muốn rút lui ra sau hậu trường không?"

"Hình như có nghe đồn vậy." Tiểu Mạnh suy nghĩ một chút rồi do dự trả lời.

Ôn Thời không nhịn được hừ lạnh: "Hóa ra chỉ có mình tôi là không biết."

Tiểu Mạnh ngơ ngác. Cô ấy tức giận vì chuyện này sao?

Sau đó, Ôn Thời im lặng một lúc. Khi Tiểu Mạnh định lên tiếng, Ôn Thời lạnh lùng nói: "Lâm Tuyết Nhi không phải muốn tạo scandal sao? Vậy chúng ta giúp cô ta một tay. Tôi muốn xem cô ta có thể chịu đựng được không!"

"Gọi cho phòng PR, tìm cho tôi gấp đôi lượng người của đối thủ. Không cần phải phóng đại, chỉ cần nói sự thật về việc cô ta cố ý tạo scandal. Hỏi Lư Minh về lịch trình của họ lúc đó, thu thập ảnh, phải đập nát cô ta cho tôi!"

"Và còn nữa." Đôi mắt Ôn Thời híp lại, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, "Bọn họ không phải thích dùng tôi để tạo nhiệt sao?"

"Đi tìm đạo diễn Kiều xin đoạn phim thử vai lúc đó, gửi cho tất cả những bên từng bôi nhọ tôi. Làm thành video so sánh và đăng lên mạng. Bọn họ nói tôi không xứng đóng vai Lục Dao, vậy hãy để họ xem, ngoài tôi ra, ai mới xứng đáng!"

Tiểu Mạnh cũng cảm thấy ý tưởng này rất hay, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng: "Nhưng phía đạo diễn Kiều thì..."

"Nếu đạo diễn Kiều không đồng ý, hãy tìm nhà sản xuất. Yên tâm, chỉ cần chúng ta muốn tạo nhiệt, họ chắc chắn sẽ đồng ý cả trăm lần." Ôn Thời nói.

Tiểu Mạnh gật đầu, không đợi Ôn Thời nhắc nhở đã lập tức nói: "Sếp yên tâm, em sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa!"

Thấy cậu làm việc nhanh nhẹn, biểu cảm của Ôn Thời cuối cùng cũng dịu lại một chút: "Tôi không đùa đâu. Sau này, cậu hãy liên lạc với Lư Minh để bàn giao công việc rồi chính thức trở thành quản lý của tôi."

Tiểu Mạnh lập tức kích động đứng thẳng người, nói lớn: "Em hứa sẽ không phụ lòng sếp đã tin tưởng!"

Ôn Thời mỉm cười, tiếp tục nói: "Chuyện video không cần gấp. Đợi đến khi đoàn phim khai máy ngày mai rồi hãy đăng, lúc đó nhiệt độ sẽ càng cao hơn."

"Em đi liên hệ ngay!"

Sau khi Tiểu Mạnh rời đi, Ôn Thời mở điện thoại, tìm số của Giang Trì Ấp. Cô do dự một lúc nhưng rồi cũng tắt màn hình.

Cuối cùng vẫn là không thân. Anh còn chưa bao giờ nói với cô về việc mình sẽ rút lui khỏi màn ảnh, cô cần gì phải quan tâm thừa thãi?

Cô ném điện thoại sang một bên, đi tắm. Mệt mỏi đến mức chẳng còn muốn ăn, cô tập trung vào đọc kịch bản.

Nhưng Ôn Thời không ngờ rằng, khi cô còn chưa giăng xong lưới, đã có người vội vàng nhảy vào.

Người đầu tiên là Đường Thiệu Khả, một cái tên mà Ôn Thời suýt quên mất. Một fan lớn của cô ta đã viết một bài dài trên Weibo, nói rằng việc Đường Thiệu Khả rút khỏi chương trình "Cuộc Sống Thân Yêu" không phải vì có lịch trình, mà là do có người đã đuổi cô ấy ra khỏi chương trình. Fan đó còn nói đối phương giàu có, quyền lực, bề ngoài thì tỏ ra khiêm tốn nhưng thực ra rất độc đoán.

Chỉ còn thiếu mỗi việc công bố số chứng minh nhân dân của Ôn Thời.

Người thứ hai là nghệ sĩ nam Ngô Phương Thần, người thuộc phòng quản lý của cô trước đây. Một "người trong cuộc" nói rằng Ngô Phương Thần bị ép hủy hợp đồng, bên Ôn Thời không chỉ không bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà còn liên tục để đội pháp lý của Ôn Thị gây áp lực, khiến anh ta bây giờ suy sụp tinh thần, không thể làm việc.

Cộng thêm Lâm Tuyết Nhi, ba người này đều hướng mũi dùi về phía Ôn Thời. Họ chỉ trích từ diễn xuất, đạo đức cá nhân cho đến uy tín của cô, gần như chỉ còn thiếu việc chỉ vào mặt cô mà nói cô là đồ cặn bã.

Ôn Thời tức đến mức bật cười. Cô bảo Tiểu Mạnh điều tra, quả nhiên ngoài Lâm Tuyết Nhi, hai người kia đều đang tiếp xúc với Hưng Huy, có lẽ đã ký hợp đồng rồi cũng nên.

Hưng Huy rõ ràng là đang muốn chơi cô.

Nói là chơi cô cũng không chính xác, vì vụ của Đường Thiệu Khả và Ngô Phương Thần quá dễ để vạch trần. Họ chỉ muốn dựa vào Ôn Thời để tạo thêm tiếng tăm mà thôi.

Nếu Ôn Thời lên tiếng phản hồi, dù sao họ cũng đã đạt được nhiệt độ mong muốn, cao lắm thì đổ tội cho người tung tin bịa đặt. Còn việc họ bị bôi đen hay không thì chẳng sao, vì dù là nổi tiếng nhờ tai tiếng cũng là nổi tiếng.

Nếu cô không phản hồi, lại càng tốt hơn. Sau này chỉ cần Ôn Thời có động thái gì lớn, họ sẽ lôi chuyện này ra nói lại, muốn kiếm nhiệt độ bao nhiêu cũng có thể.

Thật sự là ghê tởm đến cực điểm!

Nhưng rất tiếc, bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản. Ôn Thời không phải là người tuân theo lẽ thường mà hành động.

Cô biết nhóm của Hồ Tiểu Ngọc vẫn chưa tan rã, tức là các thành viên vẫn chưa hủy hợp đồng với công ty. Không biết họ có biết chuyện Đường Thiệu Khả đang tiếp xúc với Hưng Huy không.

Ôn Thời không ngại làm người tốt, báo tin cho họ sớm một chút.

Công ty của Đường Thiệu Khả dù là một công ty giải trí lớn, nhưng so với nguồn lực và quan hệ của công ty Ôn Thời thì vẫn còn kém xa. Chắc chắn họ chưa nhận được thông tin Đường Thiệu Khả đang tiếp xúc với Hưng Huy.

Người quản lý ở đầu dây bên kia nghe xong lời của Ôn Thời, tức giận đến mức nghiến răng ken két, "Cảm ơn Ôn lão sư đã thông báo. Yên tâm, tôi hiểu ý cô rồi. Chúng tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết chuyện này ổn thỏa."

"Rất cảm ơn." Thấy họ hiểu chuyện như vậy, Ôn Thời không ngại bán cho họ thêm một món lợi. "Trước đây Tiểu Ngọc từng mời tôi làm khách mời trong buổi concert chia tay của các cô ấy. Là bạn bè, tất nhiên tôi sẵn lòng tham gia. Nhưng nếu lần này bên anh giải quyết thỏa đáng, tôi không chỉ tham gia, mà còn sẽ cung cấp cho các anh địa điểm biểu diễn tốt nhất còn miễn phí nữa."

"Thật, thật sự cảm ơn cô rất nhiều!" Người quản lý phấn khích. Concert chia tay của nhóm vốn đã bị công ty định sẽ bóc lột lần cuối, không mấy đầu tư cho nó. Nếu có được địa điểm miễn phí, buổi biểu diễn sẽ không đến nỗi quá đơn giản!

"Việc đôi bên cùng có lợi, không cần phải khách sáo."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back