Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 130: Bảo vệ cô ấy



Về phần Ngô Phương Thần thì càng đơn giản hơn, Ôn Thời chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho đội pháp lý của tập đoàn.

“Tiến trình hủy hợp đồng thế nào rồi?”

Nhân viên pháp lý trả lời: “Đối phương vẫn muốn một phần tiền hủy hợp đồng. Hợp đồng của anh ta không quá khó chịu, hiện đang thương lượng số tiền.”

“Tức là vẫn chưa hủy hợp đồng đúng không?” Ôn Thời cười nhẹ. “Bây giờ các anh gọi điện cho anh ta, nói rằng nếu anh ta không hài lòng với quy trình hủy hợp đồng hiện tại, thì thôi đừng hủy nữa. Hợp đồng của anh ta còn chưa hết hạn mà.”

“Tiểu thư, hợp đồng của anh ta sẽ gây tổn thất cho lợi ích của cô.”

Ôn Thời cười khẽ: “Yên tâm, anh ta sẽ không đồng ý đâu. Nếu anh ta còn muốn đàm phán, cứ để anh ta trực tiếp đến gặp tôi.”

“Vâng.”

Ôn Thời tiếp tục đọc kịch bản, chưa đến nửa tiếng sau, điện thoại của Ngô Phương Thần đã gọi đến.

Anh ta tức giận hỏi: “Ôn lão sư, cô có ý gì đây? Rõ ràng chúng ta đã bàn đến bước cuối cùng rồi, sao lại đột nhiên nói không hủy hợp đồng nữa?”

Ôn Thời tựa lưng vào ghế sofa, xoay cây bút trong tay: “Tôi thấy trên mạng nói rằng, gần đây anh bị áp lực rất lớn vì chuyện hủy hợp đồng. Nếu anh không muốn hủy hợp đồng đến vậy, tất nhiên tôi không thể ép anh làm điều mà anh không muốn, đúng không?”

Ngô Phương Thần bên kia điện thoại nghẹn lời: “Cái này... không phải...”

Lắp bắp một lúc lâu, anh ta mới nói tiếp: “Những lời trên mạng làm sao mà tin được, chỉ là mấy tài khoản PR nói bừa thôi.” Lần này giọng điệu đã dịu đi nhiều.

“Ồ...” Ôn Thời kéo dài giọng, “Vậy là anh rất sẵn lòng hủy hợp đồng đúng không?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì tôi đâu có liên tục thương lượng với bên cô.”

Ôn Thời “ừ” một tiếng, giọng đột ngột lạnh đi: “Nhưng tôi không thích bị hiểu lầm như thế này. Hay là anh đăng một bài trên Weibo để làm rõ. Nói là anh chủ động muốn hủy hợp đồng với tôi.”

“Không cần thiết đâu Ôn lão sư, mấy lời đồn đó không phải chuyện gì lớn đối với cô, chẳng phải dễ dàng dập tắt sao, cần gì phải làm khó tôi như vậy?” Ngô Phương Thần cười gượng.

Thấy anh ta không biết điều, Ôn Thời mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngô Phương Thần, trên đời này không chỉ có mỗi mình anh là thông minh, đừng coi tôi là đồ ngốc. Tôi biết anh đang tiếp xúc với Hưng Huy, chuyện hôm nay anh có biết hay không, anh tự rõ trong lòng.”

Không để Ngô Phương Thần nói tiếp, cô lạnh lùng nói thêm: “Tôi đã dám nói vậy, thì có bằng chứng anh đã gặp mặt người quản lý của Hưng Huy. Đừng có ý định lôi tôi vào vòng tranh cãi. Bây giờ, hoặc là anh đăng bài làm rõ và xin lỗi tôi, hoặc tôi sẽ không đồng ý hủy hợp đồng với anh.”

“Ôn lão sư, tôi muốn hủy hợp đồng, tôi tìm công ty khác thì có gì sai? Cô làm vậy có phải quá đáng không!” Ngô Phương Thần tức giận.

Ôn Thời cười lạnh, ném cây bút lên bàn, giọng băng giá: “Tôi quá đáng? Nếu anh im lặng thì tôi đã quên anh từ lâu rồi. Chính anh tự tìm đến phiền phức với tôi, giờ lại nói tôi quá đáng? Tôi còn có thể quá đáng hơn nữa, anh có muốn nghe không?”

Thấy cô trở nên cứng rắn, Ngô Phương Thần lại lúng túng, giọng vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng yếu thế: “Dù cô có biết thì sao chứ, dù sao Hưng Huy cũng sẽ trả tiền bồi thường cho tôi!”

Ôn Thời cười nhạt: “Tùy anh thôi. Nếu muốn hủy hợp đồng, chỉ còn cách kiện tôi. Bất kể bồi thường thế nào, tôi đều có thể kéo dài thời gian. Còn anh có chịu nổi không? Lỡ như kéo dài một năm rưỡi, anh nghĩ Hưng Huy vẫn cần anh sao?”

“Ôn Thời, cô đừng quá đáng! Tôi đã ghi âm lại rồi, cô không sợ tôi dùng đoạn ghi âm này kiện cô à?” Ngô Phương Thần giận dữ.

“Tôi vốn muốn anh kiện tôi mà?” Ôn Thời không nhịn được cười to. “Dù sao tôi cũng là tư bản xấu xa, chẳng phải các người đang thêu dệt tôi như vậy trên mạng sao? Sao giờ lại tỏ ra ngạc nhiên?”

“Cô!”

“Tôi khuyên anh trước khi nói gì thì nên suy nghĩ cho kỹ. Đừng làm thêm điều gì khiến tôi khó chịu hơn nữa.”

Ôn Thời nhìn xuống ngón tay mình, ánh mắt lạnh lùng: "Cũng giống như trước khi các người bôi nhọ tôi trên mạng, lẽ ra nên suy nghĩ kỹ hơn. Tôi thật sự tò mò, hợp đồng của anh vẫn nằm trong tay tôi, anh lấy đâu ra dũng khí này? Hay là tôi đã tạo cho anh ảo giác nào đó, khiến anh nghĩ rằng tôi có tính khí đặc biệt tốt?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Ngô Phương Thần nói: "Bây giờ tôi chưa thể trả lời ngay, cô cần cho tôi một chút thời gian..."

"Thời gian hay cơ hội tôi đều đã cho anh rồi." Ôn Thời nhấn từng chữ: "Tôi cần câu trả lời ngay bây giờ. Hôm nay đã có quá nhiều phiền phức, tôi không muốn mang chúng qua đêm!"

"Vậy... mười lăm... không, mười lăm phút." Giọng Ngô Phương Thần có chút bối rối.

"Anh định đi bàn bạc với chủ của anh đúng không? Được thôi." Ôn Thời lạnh lùng đáp: "Tôi cũng không muốn nghe thêm giọng anh nữa. Tôi cho anh hai mươi phút, nếu tôi không thấy anh đăng bài trên Weibo, thì chúng ta sẽ nói chuyện tại phiên tòa."

Không đợi Ngô Phương Thần phản hồi, Ôn Thời lập tức kết thúc cuộc gọi. Cô đặt hẹn giờ trên điện thoại trong 20 phút rồi tiếp tục nằm dài trên ghế sofa đọc kịch bản.

Cô lần lượt xem từng dòng trong kịch bản, thỉnh thoảng lại ghi chú. Không lâu sau, chuông báo reo lên.

Ôn Thời tắt báo thức và mở Weibo.

Năm phút trước, Ngô Phương Thần đã đăng bài, đúng như những gì Ôn Thời yêu cầu. Anh ta tuyên bố rằng mình chủ động hủy hợp đồng và xin lỗi Ôn Thời vì những lời nói quá khích của fan hâm mộ.

Sau khi bị chính người mà họ ủng hộ "vả" một cú, các fan trong phần bình luận có người giận dữ chửi bới, có người lo lắng rằng Ngô Phương Thần bị Ôn Thời uy h**p.

Ôn Thời cười lạnh, định tắt điện thoại thì bất ngờ nhìn thấy bài đăng của chương trình "Cuộc sống thân yêu" trên Weibo.

[Giải thích về việc cô Đường rời chương trình giữa chừng: Thứ nhất, cô Đường không tuân thủ quy định của chương trình, tối hôm đó tự ý rời khỏi biệt thự mà không thông báo cho chương trình, hành vi thiếu trách nhiệm này đã gây nhiều bất tiện. Theo hợp đồng, chương trình có quyền hủy hợp đồng với cô Đường. Thứ hai, người báo cáo sự việc này là anh Giang Trì Ấp, nhà đầu tư của chương trình. Anh ấy có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các khách mời, cũng như quyền hủy hợp đồng với bất kỳ khách mời nào, không có chuyện lạm dụng quyền lực. Cuối cùng, việc hủy hợp đồng với cô Đường đã được bồi thường theo quy định của hợp đồng, cô Đường tự nguyện ký kết, không hề có sự ép buộc hay áp bức nào. Chúng tôi đã thu thập bằng chứng về những lời vu khống, và đã báo cảnh sát. Chúng tôi sẽ khởi kiện những kẻ tung tin đồn nhảm.]

Ba cú đánh "sấm sét" này gần như đẩy Đường Thiệu Khả và fan của cô ấy xuống vực thẳm.

Ánh mắt Ôn Thời dừng lại ở ba chữ "Giang Trì Ấp". Dù biết là Giang Trì Ấp đã gọi điện cho chương trình, nhưng không cần thiết phải công khai điều này, lại còn chủ động nhận hết trách nhiệm về phía mình.

Nếu nói rằng chính Giang Trì Ấp không yêu cầu công khai, thì cô không tin.

Dù cô đã hạ sách giải quyết sự việc một cách triệt để, nhưng việc anh đứng ra bảo vệ cô vẫn khiến Ôn Thời thấy vui vẻ.

Nhưng điều đó cũng không thể bù đắp việc anh không nói cho cô biết rằng anh định rút lui khỏi giới giải trí!

Ôn Thời khẽ hừ lạnh, vừa định tắt điện thoại thì Ngô Phương Thần lại gọi đến.

Cô trực tiếp ngắt cuộc gọi và chặn số của anh ta, sau đó gọi cho đội pháp lý của tập đoàn: "Có thể tiếp tục quy trình hủy hợp đồng với Ngô Phương Thần rồi, nhưng lần này chúng ta sẽ yêu cầu anh ta bồi thường, vì chính anh ta đã nói trên Weibo là anh ta chủ động muốn hủy hợp đồng mà!"

"Rõ rồi, tiểu thư!"

Ôn Thời gật đầu: "Các anh vất vả rồi. Thông báo cho anh ta rồi nhanh chóng về nhà đi. Có gì cần bàn thì để mai."

Người phụ trách pháp lý không kìm được cười, hắng giọng rồi nói: "Cảm ơn tiểu thư!"

"Chuyện nhỏ thôi."
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 131: Mang cơm đến



Bên phía Đường Thiệu Khả cũng nhanh chóng đăng một bài phản hồi trên Weibo.

Cô ta xin lỗi chương trình và Giang Trì Ấp, giống như Ôn Thời dự đoán, đổ hết trách nhiệm lên đầu một fan lớn, nói rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Ban đầu có lẽ sự việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng Ôn Thời lại thêm dầu vào lửa, cô thông báo chuyện Đường Thiệu Khả tiếp xúc với Hưng Huy cho công ty quản lý của cô ta.

Công ty quản lý của Đường Thiệu Khả nhanh chóng phát thông báo rằng cô ta đã vi phạm nghiêm trọng hợp đồng và quyết định tạm dừng mọi hoạt động của cô, bao gồm cả chuyến lưu diễn chia tay sắp tới.

Việc này khiến fan của Đường Thiệu Khả lập tức nổi giận, không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện giải ước với chương trình " Cuộc sống thân yêu" nữa, họ đều kéo đến trang Weibo chính thức của công ty quản lý để làm loạn.

Còn việc Đường Thiệu Khả bên kia hoảng loạn ra sao, tranh cãi với công ty quản lý thế nào, tất cả điều đó chẳng liên quan gì đến Ôn Thời nữa.

Ôn Thời nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, cô xem kịch bản đến mức có chút mệt mỏi. Để đảm bảo có trạng thái tốt cho lễ khai máy ngày mai, cô quyết định đi ngủ.

Cô vừa định vào phòng ngủ thì điện thoại lại reo.

Ba chữ “Giang lão sư” xuất hiện trên màn hình.

Ôn Thời do dự một chút, rồi nhấc máy, giọng hơi lạnh lùng: “Có việc gì?”

Giang Trì Ấp ngẩn người một chút vì nghe thấy giọng điệu không mấy tốt đẹp của cô, rồi mới nói: “Anh nghe Tiểu Mạnh nói rằng em không muốn ăn cơm, nên...”

“Liên quan gì đến anh?” Ôn Thời cắt ngang, giọng lạnh lùng hỏi.

Giang Trì Ấp có chút bất lực: “Anh đã nấu một chút đồ ăn cho em, bây giờ anh đang ở sảnh khách sạn, lát nữa sẽ lên.”

“Hả?” Ôn Thời không thể giữ bình tĩnh, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, không rõ cô ngạc nhiên hay vui mừng hơn: "Anh thật sự đến rồi?”

“Ừ, anh đang vào thang máy, Ôn lão sư nhớ mở cửa cho anh nhé.” Giang Trì Ấp cười nhẹ một tiếng.

Cúp máy, Ôn Thời lập tức nhìn quanh phòng. Hôm nay cô mới đến, phòng vẫn còn gọn gàng, chỉ có chiếc vali trong phòng ngủ vẫn chưa dọn, cô nhanh chóng chạy qua đóng cửa phòng ngủ lại.

Cô cúi đầu nhìn bản thân, thấy bộ đồ ngủ cũng tạm ổn, cô đã tắm rồi, tóc cũng chắc là ổn.

Cô còn đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

“Sao lên nhanh quá vậy!” Ôn Thời thì thầm, rồi vội bước ra cửa mở ra.

Giang Trì Ấp đứng bên ngoài với chiếc mũ bóng chày và khẩu trang, vừa thấy cô mở cửa, mắt anh lập tức sáng lên, mỉm cười và vẫy tay: “Chào buổi tối, Ôn lão sư.”

“Vào đi.” Ôn Thời liếc anh một cái, giả vờ lạnh lùng nói.

Nhìn Giang Trì Ấp bước vào, cô không khỏi nghĩ thầm: [Ai mà ngờ được đại ảnh đế Giang Trì Ấp lại đến gõ cửa phòng tôi lúc nửa đêm, nếu bị cánh săn ảnh thấy thì chẳng phải sẽ gây sóng gió sao. Lúc đó, nếu họ hỏi tôi phản hồi thế nào, tôi sẽ nói, ôi trời, không còn cách nào khác, anh ta quá quyến rũ mà…]

Giang Trì Ấp vừa tháo khẩu trang vừa nghe suy nghĩ của cô, không nhịn được mà bật cười.

“Anh cười cái gì?” Ôn Thời giật mình, cảm thấy khó hiểu nhìn anh.

Giang Trì Ấp mỉm cười: “Không có gì, chỉ là nhớ lại cảnh lần đầu em gõ cửa phòng anh.”

Nghe anh nhắc lại, Ôn Thời cũng nhớ ra, lập tức cảm thấy xấu hổ đến nỗi ngón chân cô khẽ co lại, trong đầu bắt đầu vang lên bài hát [Chuyện cũ anh hỡi~ xin đừng nói thêm nữa…]

Giang Trì Ấp bị những suy nghĩ nhảy vọt của cô làm cho bất ngờ, lại không nhịn được cười.

“Đừng đứng đây nữa.” Ôn Thời nhanh chóng chuyển chủ đề, vừa đi về phía ghế sofa vừa nói: “Em cứ nghĩ đại ảnh đế Giang Trì Ấp lúc này đang bận xử lý scandal, không ngờ lại có nhã hứng đến chỗ em.”

Giang Trì Ấp nhìn cô có vẻ hơi không vui, nhưng giọng nói không có vẻ gì là đang ăn dấm*, khiến lòng anh có chút trống trải, thậm chí còn có chút thất vọng.

*Ý anh là cô thấy ảnh anh vs Tuyết vào khách sạn cũng ko ghen.

Quả nhiên cô là cô nhóc không có trái tim.

"Không phải em đã giúp anh xử lý xong rồi sao?" Giang Trì Ấp nói, trái tim vừa hạ xuống lại bay lên.

Sắc mặt Ôn Thời thoáng chút không tự nhiên, cô nhanh chóng đáp: "Em chỉ không vui vì cô ta thuê người hãm hại em thôi, chứ không phải vì muốn giúp anh!"

"Dù sao Ôn lão sư cũng đã giúp anh rất nhiều rồi." Giang Trì Ấp làm sao không nghe ra sự lúng túng trong giọng điệu của cô, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm vài phần, anh cười nói: "Vì vậy anh đã làm chút đồ ăn, đến cảm ơn Ôn lão sư."

Vừa nói, anh vừa mở túi giữ nhiệt trong tay, lấy ra vài hộp cơm giữ nhiệt.

Ánh mắt Ôn Thời lập tức dính chặt vào chúng: "Anh làm món gì thế?"

"Đậu sốt cà chua và thịt xào tỏi ớt."

Anh mở hộp, hương thơm của món ăn lập tức lan tỏa, đặc biệt là mùi chua cay của món thịt xào tỏi ớt khiến nước miếng của Ôn Thời bắt đầu tiết ra.

"Đây là cơm anh làm từ khách sạn bên kia, em dùng tạm nhé." Giang Trì Ấp cũng giúp cô mở hộp cơm, lấy đũa và bát để bên cạnh cô.

Dùng tạm ư, đây không phải là tạm bợ chút nào! Tay nghề của anh không biết tốt hơn ngoài kia bao nhiêu lần!

À, không tham gia chương trình tạp kỹ cũng có thể ăn được món anh nấu, thật tuyệt quá!

Ôn Thời vừa nghĩ vừa đứng dậy: "Em đi rửa tay đã."

Cô hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt cố nhịn cười của Giang Trì Ấp, vừa đi vừa nghĩ: [Không biết sau khi Giang Trì Ấp giải nghệ, anh ấy có sẵn lòng làm đầu bếp không nhỉ? Chắc chắn cô sẽ trả một mức giá hậu hĩnh!]

Giang Trì Ấp nghe thấy thì bật cười, anh cũng có lòng muốn làm đầu bếp miễn phí cho cô, chỉ tiếc là cô lại không có trái tim...

Ôn Thời bước vào phòng tắm, khoảng cách quá xa khiến anh không nghe được những suy nghĩ tiếp theo của cô nữa.

Giang Trì Ấp đưa mắt quan sát căn phòng, đây là một căn hộ khép kín, điều kiện tốt hơn trước đây một chút.

Nhìn xuống ghế sofa, anh thấy kịch bản của cô để mở, những khoảng trống bên lề đã được cô viết kín chữ, tất cả đều là những suy nghĩ và cảm nhận về nhân vật.

Giang Trì Ấp cười khẽ, về công việc diễn xuất, cô quả thật rất nghiêm túc, vai diễn này vốn dành cho cô.

Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Thời, nhưng lại nhận ra cô dường như không còn vui vẻ như trước.

Ôn Thời lúc rửa tay đột nhiên nhớ ra việc Giang Trì Ấp muốn giải nghệ, sao cô có thể vui nổi.

Cô còn định chờ đến khi anh giải nghệ, giờ anh chẳng phải đã sắp giải nghệ sớm rồi sao!

Cô mang theo chút bực bội bước đến, Giang Trì Ấp nghe thấy rất rõ.

Anh khẽ nhíu mày, cô biết chuyện anh muốn lui về hậu trường rồi sao?

Giang Trì Ấp không tiện nhắc đến chuyện này trực tiếp, liền gọi cô đến ăn cơm trước.

"Mau đến ăn cơm đi, không thì nguội mất."

Ôn Thời gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, liếc anh một cái: "Anh ăn rồi chứ?"

"Ăn rồi." Giang Trì Ấp gật đầu.

Ôn Thời gật đầu, cầm lấy đũa, rồi lại hỏi: "Bên Thiên Khải anh cũng quay gần xong rồi nhỉ, không có kế hoạch cho công việc tiếp theo à?"

Cô đang bóng gió dò hỏi sao? Giang Trì Ấp thầm cười trong lòng.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 132: Ôn lão sư rất đặc biệt với tôi



Giang Trì Ấp thầm cười trong lòng nhưng trên mặt lại không để lộ chút dấu vết nào: "Không có kế hoạch gì cả, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Một thời gian?" Ôn Thời nhìn anh, hơi nheo mắt, rõ ràng không tin lời anh nói.

Giang Trì Ấp nhếch môi cười, nói thẳng: "Hôm nay em gặp anh Minh phải không, anh ấy nói gì với em?"

Nhắc đến Lư Minh, Ôn Thời nhếch miệng: "Còn nói được gì nữa, sợ chết đi được, không dám gặp anh, nhờ tôi nói giúp để anh tha thứ thôi."

"Anh ấy thật sự không đến gặp anh à?"

Giang Trì Ấp không trả lời, mà chuyển sang hỏi: "Rồi sao, chỉ nói mỗi chuyện đó thôi à?"

Ôn Thời cắn nhẹ đũa, nhìn anh, cố tỏ ra bình thản: "Còn nói anh muốn lui về hậu trường nữa." Nói xong, cô khẽ ngẩng đầu lên để quan sát phản ứng của anh.

"Trước đây đúng là có ý định này..."

"Thế bây giờ thì sao?" Không đợi anh nói hết câu, Ôn Thời lập tức sốt sắng truy hỏi.

"Bây giờ..." Giang Trì Ấp cố tình ngừng lại một chút, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cuối cùng không nhịn được bật cười: "Bây giờ có lẽ sẽ giảm bớt khối lượng công việc, nhưng chắc không hoàn toàn lui về hậu trường."

Ôn Thời nhận ra mình tỏ ra quá quan tâm, liền lập tức cúi đầu, xúc một miếng cơm: "Ồ, nghỉ ngơi chút cũng tốt."

"Sao em không hỏi anh lý do nhỉ?" Giang Trì Ấp nói với giọng điệu đầy vui vẻ.

Ôn Thời lại ngước lên, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Vì sao thế?"

"Bởi vì Ôn lão sư..."

Ôn Thời kinh ngạc đến mức đờ người, đũa trong tay suýt rơi xuống đất.

"Ôn lão sư với niềm đam mê diễn xuất của mình đã giúp anh tìm lại chút cảm giác ban đầu khi mới vào nghề." Giang Trì Ấp nói hết câu.

"Cái kiểu nói chuyện nửa vời này thật khiến người khác hồi hộp!" Ôn Thời lớn tiếng.

Tim cô vẫn đang đập thình thịch, suýt thì sợ chết đi được, còn tưởng rằng sức hấp dẫn của mình đã đạt đến mức độ đó rồi.

Giang Trì Ấp nghĩ thầm, cô đúng là tự xem thường bản thân quá mức.

Anh tiếp tục nói: "Đặc biệt là khi diễn chung với Ôn lão sư, anh lại có cảm giác hưng phấn như ngày đầu diễn xuất, anh thật sự phải cảm ơn em."

"Thật ra cũng không có gì đâu." Ôn Thời nghe anh nói mà có chút ngượng ngùng, tuy trên mặt vẫn giữ được biểu cảm bình thường nhưng đôi tay cầm đũa không tự chủ được mà chọc vào bát cơm.

Giang Trì Ấp vốn không chỉ muốn khen cô, nhưng thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Những lời hoa mỹ cũng không thể nói quá nhiều, anh đành phải nói: "Dù sao thì Ôn lão sư đối với anh rất đặc biệt."

Ôn Thời khẽ ho một tiếng: "Hôm nay anh đã cảm ơn em nhiều rồi, đừng nói nữa."

Giang Trì Ấp thở dài trong lòng với chút thất bại, đành nói: "Em nói đúng, em ăn cơm nhanh đi."

Không nói chuyện thì dễ thương hơn một chút.

Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh, Ôn Thời thực sự cảm thấy vui hơn một chút.

Một diễn viên tài năng như vậy, lui về hậu trường thì quá đáng tiếc, cô còn muốn sau này được hợp tác với anh nữa!

Trong lòng cô lại không khỏi chê bai Lư Minh, cái gì chứ, ngày ngày chẳng biết bận rộn chuyện gì, đến cả kế hoạch nghề nghiệp của nghệ sĩ nhà mình cũng không hiểu.

Cô cũng không nghĩ lại cô gần đây đã sai khiến Lư Minh làm việc cho mình như thế nào.

Sau đó, Ôn Thời tập trung ăn cơm, còn Giang Trì Ấp thì cầm lấy kịch bản của cô, tiện tay lật xem.

Dù sao đây cũng là bộ phim mà anh đầu tư, kịch bản chắc chắn anh đã đọc từ trước, Ôn Thời chỉ liếc qua một cái rồi cũng không ngăn cản anh.

Vì vậy, hai người, một người ăn cơm, một người lật kịch bản, mặc dù im lặng nhưng không hề cảm thấy gượng gạo, thậm chí cả hai đều rất thoải mái.

Thấy cô ăn gần xong, Giang Trì Ấp mới đóng kịch bản lại, đứng dậy rót cho cô một cốc nước, đặt bên cạnh cô.

Ôn Thời thuận tay cầm cốc, uống cạn trong một hơi, rồi thở dài: "No quá!"

Giang Trì Ấp cúi đầu cười, đưa tay dọn dẹp bát đũa.

“Em... em tự làm được mà.” Ôn Thời có chút ngại ngùng: "Để em rửa sạch rồi trả lại anh.”

Giang Trì Ấp không để cô động tay vào: “Em định rửa ở đâu?”

“Trên xe bảo mẫu?” Ôn Thời hơi lưỡng lự.

Giang Trì Ấp cười: “Thôi, anh quen với bếp sau của khách sạn rồi, anh tự rửa được.”

“Làm phiền anh quá rồi, còn phải cảm ơn anh nữa.” Ôn Thời ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện anh giúp tổ chương trình phát thông báo cũng phải cảm ơn anh.”

Giang Trì Ấp cúi xuống, hơi nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt tinh tế không chút tì vết của cô, dù không trang điểm vẫn đẹp khiến tim anh xao xuyến. Ánh mắt anh lướt qua đôi môi hồng của cô, yết hầu bất giác di chuyển: "Em định cảm ơn thế nào đây?”

“Em nghĩ không ra, anh tự nói đi.” Ôn Thời suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.

Giang Trì Ấp thật sự không thể nói ra ý muốn của mình, anh liền dời ánh mắt, nhẹ giọng đáp: “Đến thăm đoàn phim đi.” Để mỗi ngày đều có thể gặp cô.

“Thế thì có gì đâu, em vốn cũng định đi mà.” Ôn Thời bĩu môi: "Vậy để em tự sắp xếp.”

“Phải rồi, ngày mai là lễ khai máy, anh có đến với tư cách nhà đầu tư không?”

Giang Trì Ấp lắc đầu: “Lễ khai máy có nhiều truyền thông quá, nếu anh đến, tất cả sự chú ý của truyền thông sẽ đổ dồn vào anh, thôi bỏ qua đi.”

Ôn Thời nghĩ lại cũng thấy đúng, cô gật đầu đồng ý.

“Nhưng buổi tiệc khai máy buổi tối, anh sẽ tham dự.” Giang Trì Ấp bổ sung thêm.

Ôn Thời lại gật đầu.

Dọn dẹp xong xuôi, Giang Trì Ấp không ngồi xuống nữa, anh nói với cô: “Cũng muộn rồi, anh về trước đây.”

Anh không nên ở lại phòng cô thêm nữa, hơn nữa, sức kiềm chế của con người cũng có giới hạn, anh không thích thử thách chính mình.

“Anh về thật sao?” Ôn Thời liếc nhìn điện thoại, quả thực đã không còn sớm, thời gian trôi qua nhanh thật.

Giang Trì Ấp gật đầu: “Em chuẩn bị nghỉ ngơi đi, mai gặp ở tiệc khai máy.”

“Vâng.”

Ôn Thời tiễn anh đến cửa: “Anh về cẩn thận nhé, đến nơi nhớ nhắn tin cho em.”

“Ừ, anh đi đây.”

Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Ôn Thời đứng một lát rồi mới quay lại ghế sô pha ngồi xuống. Dù trong dạ dày đã no nê, cô vẫn cảm thấy mọi thứ có chút không thực.

Giang đại ảnh đế lại đích thân mang cơm cho cô...

Thôi nào, anh ấy đã nói là cảm ơn rồi, cô nghĩ ngợi nhiều làm gì!

Có đầu óc là tốt, nhưng tuyệt đối không thể có đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương!

Ôn Thời tự cảnh báo mình một hồi, vỗ nhẹ vào mặt. Ăn xong không thể đi ngủ ngay, cô đành cầm kịch bản lên đọc tiếp.

Đợi đến khi Giang Trì Ấp nhắn tin cho cô, Ôn Thời mới đặt kịch bản xuống và bắt đầu trò chuyện với anh.

“Anh mau nghỉ ngơi sớm đi.” Ôn Thời gõ bàn phím thật nhanh, đột nhiên nhớ ra gần đây anh rất vất vả, liền nhắn thêm: “Nhớ uống thuốc bổ nhé.”

Bên kia, Giang Trì Ấp tiện tay đặt điện thoại lên giường, đang cởi cúc áo sơ mi thì vô tình nhìn thấy tin nhắn của cô. Bàn tay đang cởi cúc áo bỗng dừng lại, trong đầu không tự chủ hiện lên một vài hình ảnh khó quên ngày trước.

Anh thở dài nhẹ nhàng, đợi khi cơn nóng trong người dịu đi một chút mới cầm điện thoại nhắn lại: “Em cũng thế.”

Ôn Thời nằm ngửa trên ghế sô pha, chán nản dùng ngón tay gõ nhẹ lên họa tiết trên gối ôm. Nghe điện thoại reo, cô lập tức cầm lên, thấy anh chỉ nhắn có ba chữ, không khỏi bĩu môi.

“Em biết rồi mà!” Ôn Thời mất hứng trò chuyện, quyết định kết thúc cuộc đối thoại: “Thôi, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ôn Thời liếc mắt nhìn tin nhắn, rồi vứt điện thoại sang một bên, hoàn toàn không biết người gửi tin nhắn đang vui mừng đến nhường nào.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 133: Lễ khai máy và buổi đọc kịch bản



Ngày hôm sau, lễ khai máy của Tầm Tiên Lộ diễn ra.

Hôm nay không có cảnh quay của Ôn Thời, cô cũng không đến đoàn làm phim mà trực tiếp đi đến điểm hẹn cùng Tiểu Mạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp nam chính của bộ phim này, Thư Mạc.

Anh chỉ lớn hơn cô một tuổi, nhưng Thư Mạc đã ra mắt từ nhỏ, đóng phim từ khi còn thiếu niên và đã giành được nhiều giải thưởng, chỉ thiếu mỗi chiếc cúp Ảnh Đế mà thôi.

Dù còn trẻ, nhưng anh đã là tiền bối lâu năm trong giới.

Có lẽ vì ở trong ngành giải trí quá lâu, Thư Mạc không còn mang vẻ thanh xuân của tuổi trẻ, so với các diễn viên phụ lớn tuổi hơn anh, anh còn có phần chín chắn hơn.

Ôn Thời chào hỏi những người khác, rồi mỉm cười với anh: “Thư lão sư.”

Thư Mạc gật đầu với cô, nở một nụ cười ôn nhã, giọng nói trong trẻo: “Ôn lão sư, hợp tác vui vẻ.”

Sau một hồi chào hỏi nhau, nhà sản xuất phát lì xì cho mọi người, sau đó buổi lễ chính thức bắt đầu. Các thành viên chủ chốt lần lượt lên sân khấu phát biểu, vì việc này không được thông báo trước, nên Ôn Thời không lên sân khấu.

Sau khi dâng hương và khánh thành, mọi người cùng chụp ảnh chung.

Buổi lễ diễn ra trang trọng nhưng nhanh chóng. Ngay sau đó, cả đoàn lập tức bắt đầu buổi đọc kịch bản.

Không phải ai trong đoàn phim cũng đã xem qua màn thử vai của Ôn Thời. Ngồi trong phòng họp, ánh mắt mọi người thỉnh thoảng đổ dồn về phía cô, tò mò không biết cô sẽ thể hiện thế nào.

Cô là người đã được đạo diễn và nhà sản xuất thảo luận kỹ lưỡng và quyết định chọn, nếu thể hiện không tốt, thì mất mặt sẽ không chỉ là chuyện của riêng cô.

Ôn Thời đã quen với việc bị người khác nhìn ngó, cô không xem ánh mắt tò mò của họ là chuyện lớn.

Nhân vật của cô bắt đầu xuất hiện ở màn thứ tư. Trong cuộc đại hội của tông môn, các đệ tử của các tông môn cùng nhau ở chung. Nam chính Bùi Lân Chi, là đệ tử hạng chót của Thanh Diễn Tông, phụ trách dọn phòng và mang cơm cho các đệ tử của các tông môn.

Đương nhiên, không thể tránh khỏi việc bị những đệ tử kiêu ngạo từ các tông môn khác bắt nạt.

Bùi Lân Chi mang cơm đến phòng của Lục Dao, hai vị sư huynh của cô ta cũng có mặt. Họ ra lệnh cho cậu ta, còn cố tình làm đổ cơm bắt cậu nhặt lên bằng tay.

Lục Dao lúc này lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, mang theo băng giá ngàn năm trên núi Côn Lôn: “Đủ rồi!”

Hai chữ này vừa thoát ra từ miệng Ôn Thời, tất cả mọi người lập tức tỉnh táo. Đặc biệt là hai diễn viên đóng vai sư huynh của cô, lập tức ngồi thẳng lưng.

Đây chính là biểu hiện của một người có uy quyền mà không cần giận dữ!

“Hai vị sư huynh nếu không có việc gì, chi bằng trở về phòng tu luyện, đừng ồn ào trong phòng ta nữa.”

Ôn Thời cúi đầu nhìn kịch bản, mang theo dáng vẻ cao ngạo. Giọng nói của cô rõ ràng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại có phong thái độc đáo của riêng mình, không sắc bén nhưng lại khiến người khác không thể phản kháng.

Trước sự lấy lòng của hai sư huynh, Lục Dao vẫn không có phản ứng, hai người bọn họ bối rối rời đi.

Chỉ còn lại Bùi Lân Chi, hắn không rời đi, mà cảm ơn Lục Dao: “Cảm ơn đạo hữu, còn chưa biết danh tính của đạo hữu…”

Giọng của Thư Mạc vốn trong trẻo, lần này anh cố tình hạ giọng, mang theo sự tự ti và rụt rè, muốn hỏi tên của vị tiên tử đã giải vây cho mình.

Những người quen biết Thư Mạc lập tức nhận ra, anh đã nghiêm túc và thể hiện toàn bộ khả năng của mình, tất cả điều này đều nhờ vào màn trình diễn của Ôn Thời.

“Không cần, dọn dẹp xong, mang những thứ này rời đi.” Giọng Ôn Thời lạnh nhạt, mọi thứ trong mắt cô dường như chỉ là cỏ rác, không đáng để cô nhìn.

Hai người lần sau gặp lại là trong bí cảnh thí luyện của các đệ tử.

Bùi Lân Chi lúc đó đã có được cơ duyên, thực lực tăng vọt, vừa vặn bắt gặp Lục Dao đang bị yêu thú bao vây, một mình chống cự. Hắn lập tức lao tới cứu cô.

“Ngươi là tiểu đệ tử lần trước? Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng hôm nay có lẽ chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây.”

Khác với trước kia, giọng của Lục Dao khi bị thương vẫn lạnh lẽo, nhưng lại yếu ớt. Cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút ấm áp và khàn khàn.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều hiểu vì sao nam chính lại có thể cảm thấy tim mình đập loạn chỉ vì một câu nói của cô ấy.

Với sự căng thẳng, giọng của Bùi Lân Chi trở nên nghẹn ngào: "Đừng sợ, ta... ta sẽ bảo vệ cô!"

Tiếp theo là một đoạn dài hội thoại, trong đó Ôn Thời và Thư Mạc gần như đang diễn xuất cùng nhau, giọng nói của họ khi cao khi thấp, đầy cảm xúc, mọi biểu hiện đều bộc lộ rõ ràng qua từng lời thoại.

Sự thể hiện xuất sắc của cả hai khiến đạo diễn Kiều Đông Tân không ngừng gật đầu hài lòng, nhưng điều này lại làm cho những diễn viên khác cảm thấy có chút áp lực.

Chỉ là buổi đọc kịch bản thôi mà, mọi người chỉ cần đọc lời thoại và kiểm tra những câu không hợp lý là đủ, có cần thiết phải nghiêm túc như thế này không?

Thế nhưng, không ai dám lơ là, bởi nếu biểu hiện quá tệ, họ sẽ cảm thấy rất mất mặt. Vì vậy, tất cả mọi người đều phải tập trung hết sức để đối phó, không ai dám lơi lỏng.

Buổi đọc kịch bản trở nên cực kỳ ấn tượng, đến đỉnh cao thì mọi người không kìm được mà cùng nhau vỗ tay.

Nếu không phải đạo diễn Kiều Đông Tân yêu cầu họ tiết chế lại, có lẽ họ sẽ làm khản giọng hết cả.

Dù vậy, Ôn Thời vẫn tỏ ra bình thường, giọng nói của cô vẫn trầm bổng đầy cảm xúc, mọi người nghe kỹ thì nhận ra rằng cách phát âm của cô có kỹ thuật, ngay cả khi đến đoạn cao trào cô cũng không hét lên như những người khác.

Tài năng là một chuyện, nhưng cũng chứng tỏ rằng cô đã luyện tập rất kỹ lưỡng và đó không phải là kết quả của một hai ngày luyện.

Kỹ năng cơ bản mới thể hiện rõ thực lực thực sự. Một người chịu khó rèn luyện kỹ năng cơ bản như vậy, diễn xuất của cô chắc chắn sẽ không tầm thường!

Chỉ qua một buổi đọc kịch bản, Ôn Thời đã khiến nhiều diễn viên khác phải tâm phục khẩu phục.

Ba giờ đồng hồ trôi qua, mọi người cuối cùng cũng đọc xong kịch bản, sau đó bắt đầu đến phần thảo luận.

Khi đã bắt đầu thảo luận, không ai còn khái niệm về thời gian nữa. Bữa trưa của mọi người đều được ăn ngay tại phòng họp.

Trước khi đến bữa tiệc khai máy, buổi đọc kịch bản mới kết thúc. Mọi người liền chuyển sang khách sạn.

Ôn Thời trở về xe mới lộ ra chút mệt mỏi, cô uống một ngụm nước nóng để làm dịu cổ họng.

Thực ra, cô cũng không muốn phải diễn xuất hết mình như vậy, nhưng một khi đã nhập vai, mọi việc đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

“Có cần em đi mua chút thuốc bổ cho giọng không?” Tiểu Mạnh nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi.

“Không cần đâu, mấy ngày tới chị cũng không có nhiều lời thoại.” Ôn Thời khẽ lắc đầu, đây có lẽ là ưu điểm của việc diễn vai mỹ nhân lạnh lùng.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô đã trải qua cả cuộc đời của một nhân vật, điều này khiến cảm xúc của cô vẫn còn đọng lại trong vai diễn, và cảm giác mệt mỏi cũng phần nào đến từ nhân vật.

Tiểu Mạnh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô đang cuộn mình trong chăn, trông có vẻ không ổn, trong lòng có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ rằng Giang Trì Ấp sẽ tới ngay sau đó, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh Ấp luôn có cách dỗ dành sếp Ôn mà.

Khi đến khách sạn, Ôn Thời lại lấy lại tinh thần, cô sửa sang lại tóc tai một chút rồi bước xuống xe với dáng vẻ rạng rỡ.

Khi bước vào đại sảnh tiệc, Ôn Thời ngay lập tức nhìn thấy Giang Trì Ấp, anh đang nói chuyện với nhà sản xuất và đạo diễn Kiều Đông Tân.

Bữa tiệc này không quá trang trọng, mọi người đều ăn mặc khá thoải mái. Giang Trì Ấp cũng vậy, chỉ mặc một chiếc áo len màu tối và quần thể thao, nhưng khi anh đứng đó, vẫn khiến người ta không thể không chú ý.

Ôn Thời nhìn Giang Trì Ấp như vậy, nhưng cô lại không nhận ra rằng người khác cũng đang nhìn cô với ánh mắt tương tự.

Ngay khi cô bước vào, Giang Trì Ấp đã nhận ra tất cả ánh mắt của mọi người, hoặc trực tiếp hoặc kín đáo, đều đang hướng về phía cửa.

Anh quay đầu lại, và quả nhiên nhìn thấy Ôn Thời đang bước vào.

Cô đang cởi bỏ chiếc áo khoác dạ màu be, để lộ áo len cao cổ màu đen ôm sát bên trong. Bên dưới, cô mặc một chiếc quần thể thao màu trắng, tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài. Cả người cô vừa tinh tế lại vừa thoải mái, dù không nhìn mặt cũng có thể nhận ra đây là một đại mỹ nhân.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 134: Ha.m mu.ốn chiếm hữu không thể kiềm chế



Thấy Giang Trì Ấp nhìn sang, Ôn Thời lập tức giơ tay lên vẫy chào anh, trên mặt cũng nở nụ cười.

Cô hoàn toàn không biết rằng, một mỹ nhân lạnh lùng khi cười sẽ có sức hút kinh ngạc đến mức nào, ngay cả Giang Trì Ấp cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn về phía cô.

Anh bước về phía Ôn Thời, chắn bớt một phần ánh mắt của mọi người.

"Anh đến sớm vậy," Ôn Thời mỉm cười nói với anh.

"Từ chỗ anh đến gần hơn mà." Giang Trì Ấp cũng cười, cố gắng kiềm chế ý muốn ôm eo cô. Cô sinh ra vốn là để thu hút mọi ánh nhìn, nếu anh vì chút ánh mắt đó mà không kiềm chế được h.am mu.ốn chiếm hữu, thì thật quá nhỏ nhen rồi.

Anh nghĩ vậy, nhưng cơ thể lại không mấy nghe lời. Anh giơ tay ra, thấp giọng nói: "Anh dẫn em đến chỗ ngồi."

"Hửm?" Ôn Thời có chút ngạc nhiên, đây đâu phải là dạ tiệc gì mà anh lại nghiêm túc đến vậy?

Giang Trì Ấp cứ coi như không thấy sự nghi hoặc của cô, cũng không rút tay lại.

Thấy anh kiên trì, Ôn Thời cũng đặt tay lên tay anh, mỉm cười nói: "Hiếm khi Giang lão sư lịch thiệp đến vậy."

Giang Trì Ấp chỉ cười mà không nói gì, sau đó kéo tay cô gần lại mình hơn.

Nhìn hai người khoác tay bước đến, không ít người lập tức thu lại ánh mắt, bắt đầu tò mò về mối quan hệ giữa hai người.

Giang Trì Ấp dẫn Ôn Thời đến bàn chính.

Lúc này, Kiều Đông Tân và Thư Mạc đang nói chuyện với nhau. Thấy họ đến, cả hai liền quay đầu, gật đầu chào.

"Đạo diễn Kiều, Thư lão sư" Ôn Thời cũng gật đầu chào lại họ.

Mọi người vẫn chưa ngồi xuống, Ôn Thời cũng đứng đó nghe họ trò chuyện. Cô muốn rút tay đang đặt trên tay Giang Trì Ấp về, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.

Ôn Thời có chút kinh ngạc, liền thấy anh quay đầu lại, vẻ mặt tự nhiên hỏi cô: "Em muốn uống gì không?"

"Ừm, giống mọi người chăng?" Ôn Thời liếc nhìn ly rượu vang đỏ trong tay họ.

Giang Trì Ấp mỉm cười: "Em chẳng phải dị ứng với rượu sao? Tất cả đều là người quen, em không cần phải uống rượu đâu."

"Hả?" Ôn Thời không biết từ khi nào mình bị dị ứng với rượu.

Nhưng sau đó cô liền hiểu ý của Giang Trì Ấp. Trong những dịp như thế này, nếu cô uống rượu, chắc chắn sẽ có người đến mời rượu cô, tốt nhất là không nên uống ngay từ đầu.

Những người khác cũng mỉm cười thân thiện với cô, đạo diễn Kiều Đông Tân cũng phụ họa theo: "Đều là bạn bè cả, Ôn lão sư không cần khách sáo, cứ thoải mái thôi."

"Cảm ơn." Ôn Thời hơi ngượng ngùng mỉm cười với mọi người.

Giang Trì Ấp đã cầm một ly nước cam từ trên bàn đưa cho cô: "Nước cam được không?"

‘Anh đưa đến rồi mới hỏi’ Ôn Thời lườm anh một cái, đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Giang Trì Ấp cười với cô một cái, sau đó quay lại tham gia vào cuộc trò chuyện.

Họ đang nói về chuyện đầu tư phim ảnh. Ôn Thời vốn rất thích đầu tư, biết rằng đây đều là những người lớn trong ngành, cô lập tức dỏng tai nghe ngóng học hỏi.

Chỉ là họ nói chuyện càng ngày càng chuyên sâu, Ôn Thời vốn chuyên về quản lý, nên những kiến thức quá sâu khiến cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ, dần dần cô lơ đễnh.

Cô ngước mắt nhìn Giang Trì Ấp, rồi lại nhìn Thư Mạc đứng đối diện.

Thư Mạc cũng có ngoại hình xuất sắc, tính cách điềm đạm, mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn khá giống Giang Trì Ấp.

Nhưng khi đứng trước Giang Trì Ấp, sự so sánh này lại trở nên khá rõ ràng.

Ôn Thời lập tức dừng suy nghĩ ‘Đang nghĩ gì vậy, sao lại đem người khác so sánh với Giang Trì Ấp chứ! Không đúng, nghe như thể mình xem trọng Giang Trì Ấp lắm vậy.’

‘Có hai người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cạnh nhau, thật khó để không so sánh!‘’

‘Dù thế cũng không nên so sánh! Hơn nữa, so với Thư Mạc thì thế này thật là bất công với anh ấy!’

Trong đầu cô, hai luồng suy nghĩ đang tranh cãi nhau, còn ở phía Giang Trì Ấp, cuộc trò chuyện dường như đã có phần ngưng trệ. Anh đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, kìm nén tiếng cười, rồi mới nói với mọi người: "Xin lỗi, chúng ta nói đến đâu rồi."

Tuy nhiên, việc cô nghĩ rằng Thư Mạc rất xuất sắc khiến anh có chút, chỉ một chút không vui.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, mọi người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.

Đúng như dự đoán, trong những dịp như thế này không thể thiếu chuyện mời rượu, và càng uống nhiều, việc mời rượu càng trở nên hăng hái hơn.

Chỉ có chỗ của Ôn Thời là yên tĩnh, không phải vì không ai muốn bắt chuyện, mà là vì Giang Trì Ấp ngồi ngay bên cạnh cô, giống như một "hiệp sĩ giáp đen" bảo vệ, thể hiện rõ mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, khiến người khác không dám đến gần.

Không ai quấy rầy, Ôn Thời cũng chẳng ăn được thoải mái, cô không đếm nổi đây là người thứ bao nhiêu đến mời rượu Giang Trì Ấp rồi.

"Anh ổn chứ?" Ôn Thời liếc nhìn ly rượu của anh đã đầy lại, nhỏ giọng hỏi.

Giang Trì Ấp lắc đầu, nói nhỏ: "Em cứ ăn đi. Nếu em muốn rời đi trước, anh sẽ gọi Tiểu Mạnh đến."

"Ồ, được" Ôn Thời gật đầu, rồi nhỏ giọng nói thêm: "Anh cũng ăn chút gì đi, uống nhiều thế này không tốt cho dạ dày đâu."

Cô nói xong liền đẩy chén súp trước mặt mình về phía anh: "Súp bò chua cay, em chưa động đũa, anh uống chút để lót dạ đi."

Với Giang Trì Ấp, lượng rượu này chẳng là gì, nhưng sự quan tâm của cô lại khiến anh có chút lâng lâng. Anh đưa tay cầm lấy chén súp, cười nói: "Vậy anh không khách sáo nhé."

Ôn Thời liếc anh một cái, chỉ là một chén súp thôi mà, cô đâu phải không thể múc thêm. Cả buổi tối nay anh hành động thật kỳ lạ.

Cuối cùng, đến khi tiệc kết thúc, Giang Trì Ấp cũng chỉ uống đúng một chén súp đó.

Mặc dù tửu lượng của anh rất tốt, nhưng khi bước ra khỏi phòng tiệc, bước chân của anh có phần lảo đảo.

Trợ lý của anh không đi theo, chỉ có tài xế, nên Ôn Thời không yên tâm để anh ngồi một mình trên xe, liền bảo Tiểu Mạnh dìu anh lên xe của cô.

Khi Ôn Thời lên xe, cô nhìn quanh bãi đỗ.

Tiểu Mạnh vốn không phải người mới trong giới, thấy vậy liền nói ngay: "Chị đừng lo, em sẽ liên hệ với bộ phận truyền thông, dù có ai chụp được cũng không thể đăng tải được đâu."

"Cậu càng ngày càng rành việc rồi đấy." Ôn Thời giơ ngón cái khen ngợi anh, rồi nói: "Đưa Ấp ca về khách sạn trước đi." Sau đó, cô lên xe.

Trên xe, Giang Trì Ấp dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô cười.

"Cười cái gì mà cười, chẳng phải là tại anh sao!" Ôn Thời tức tối lườm anh một cái.

Lườm xong, cô lại không nhịn được liếc anh thêm một lần nữa.

Anh trông thực sự có vẻ say, ánh mắt có phần mơ hồ. Khi sự tỉnh táo không còn kiềm chế đôi mắt sắc lạnh của anh, nét quyến rũ ngầm lại dần hiện lên. Ánh mắt cô lướt qua phần cổ của anh một lúc.

Đường nét thon dài của cổ anh thực sự quá tuyệt!

Khi cô còn đang thầm khen ngợi, đột nhiên tay cô bị Giang Trì Ấp nắm lấy. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã kéo mạnh cô lại, khiến nửa thân trên của cô đổ về phía tay vịn của ghế anh.

"Anh phát điên gì vậy?" Ôn Thời ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh, không hiểu vì sao cơn tức liền giảm đi ba phần.

Giang Trì Ấp nhìn cô, cười nhẹ "Là em nhìn anh trước, anh chỉ muốn để em nhìn rõ hơn thôi." Anh nói rồi cúi sát mặt vào cô, hỏi nhỏ: "Thế này nhìn có rõ không?"

Ôn Thời nhìn khuôn mặt phóng đại của anh, không biết là vì sức ép thị giác hay vì lý do gì khác, cô cảm thấy da đầu mình như tê dại, một cảm giác tê tái lan khắp cơ thể.

Trời đất! Không lẽ cô thực sự đang bị đùa giỡn sao!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back