Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 200: Cảnh Quay Cuối Cùng



Từ thành phố Y quay về thành phố H, không chút chậm trễ hai ngươi lập tức bắt tay vào việc quay phim.

Theo tiến độ kịch bản, quá trình quay cũng đã đi đến hồi kết.

Vì trước đó Giang Trì Ấp vắng mặt một thời gian, nên phần lớn các cảnh quay còn lại của Ôn Thời đều thực hiện cùng anh.

Lịch trình kéo dài thong thả suốt một tháng, cuối cùng Ôn Thời và Giang Trì Ấp cũng đến cảnh quay cuối cùng của họ.

Trong phim, Lục Dao quả không hổ danh là một ma đầu. Sau khi hoàn toàn đối đầu với Bùi Lân Chi, cô gần như hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn và cố chấp.

Cô không chỉ muốn tiêu diệt cả thiên hạ, mà còn muốn chứng minh con đường thành thần của chính mình.

Từ đoạn hội thoại trước đó giữa cô và Bùi Lân Chi đã có thể thấy được sự cố chấp ấy:

“Nàng lúc nào cũng nói muốn báo thù cho thiên hạ, nhưng còn biết bao sinh mạng vô tội thì sao? Lẽ nào họ phải hy sinh chỉ vì con đường thành thần của nàng ư?” Bùi Lân Chi lớn tiếng hỏi.

Lục Dao cười nhạt: “Sinh mạng phàm nhân trong mắt người tu chân chẳng qua là cái chớp mắt. Các người miệng nói đạo nghĩa, nhưng trong mắt các ngươi, họ chẳng phải vẫn là con kiến thôi sao? Sinh mạng vô tội? Đúng là họ vô tội, nhưng ta không phụ họ. Khi ta trở thành ma thần, chỉ cần phẩy tay một cái, ta sẽ đảo ngược luân hồi, khiến họ tất cả đều sống lại.”

“Nàng đừng nói những lời viển vông đó nữa. Bao nhiêu sinh mạng chết trong tay nàng, thiên đạo sao có thể dung thứ? Dù có một ngày nàng phi thăng, cũng chỉ chết dưới lôi kiếp phi thăng mà thôi!”

“Ta không sợ. Ai cản ta thì ta giết kẻ đó. Lôi kiếp thì đã sao, ta có gì phải e ngại!”



Cảnh quay cuối cùng của Ôn Thời chính là cảnh lôi kiếp phi thăng của Lục Dao.

Cô lập đàn trên đỉnh ngọn núi tên Kình Xích, mời toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ đến chứng kiến lôi kiếp của mình và tận mắt nhìn cô phi thăng thành thần.

Dĩ nhiên họ sẽ đến, nhưng không phải để dự lễ, mà là để giết cô.

Lục Dao cũng không phải dạng người khoe khoang vô cớ, mục đích của cô chính là lấy mạng họ. Nền tảng hàng vạn năm của giới tu chân đâu dễ gì bị cô lay chuyển chỉ bằng giết chóc, nhưng hầu hết các tu sĩ đều chọn cách bảo toàn thân mình.

Nhưng khi thấy cô sắp phi thăng thành ma thần, họ không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi một khi cô thật sự phi thăng, đó mới là thảm họa thực sự cho giới tu chân.

Trong khi đó, tu vi của Lục Dao đã dừng lại ở trạng thái bế tắc, cô cần tu vi và sinh mạng của những người này để tiếp sức cho mình.

Mang những toan tính khác nhau, họ đồng loạt tụ hội trên đỉnh Kình Xích.

Phần cảnh quay ngoại cảnh đã hoàn tất từ trước, những cảnh còn lại đều sẽ được quay tại phim trường phông xanh.

Cảnh quay hôm nay dự kiến kéo dài cả ngày, Ôn Thời vẫn như thường lệ, dậy sớm hóa trang, mặc lên mình bộ trang phục còn lộng lẫy hơn thời kỳ "Thánh nữ." Áo dài pha trộn xanh, đỏ, vàng, eo và tay áo bay phấp phới, trông cô như một tiên nữ bay lượn trong bích họa Đôn Hoàng.

Vừa vào phim trường, cô đã được treo lên dây cáp, sau lưng là Giang Trì Ấp cũng được treo cùng.

So với Ôn Thời, các cảnh quan trọng cuối phim của Giang Trì Ấp nhiều hơn, vì là thủ hạ, anh thường phải thay cô ra tay.

Trước khi quay, đạo diễn Kiều cầm loa dặn dò mọi người: “Hôm nay cảnh quay rất quan trọng, để đảm bảo trạng thái của diễn viên, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ bị rút ngắn, cảm ơn mọi người đã cố gắng!”

Ông vừa nói xong, phó đạo diễn liền ra hiệu các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng.

Tiếng “Action!” vang lên, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Không cần nhiều lời thừa, cảnh quay mở đầu là cuộc hỗn chiến giữa tu sĩ và ma tu.



Gần năm trăm năm đã trôi qua, Bùi Lân Chi không còn là chàng thiếu niên non nớt ngày nào. Anh đã trưởng thành, trở thành một đại năng uy chấn một phương. Lúc này, trong số các tu sĩ có mặt, chỉ mình anh mới đủ sức đấu với Lục Dao.

Nhiều năm qua, họ thường xuyên chạm mặt nhau. Phần lớn những lần gặp gỡ, Bùi Lân Chi đều phá giải âm mưu của Lục Dao, sau đó không tránh khỏi một trận ác chiến. Có khi, cả hai chỉ tình cờ gặp nhau trong cùng một bí cảnh, nhưng không ra tay, chỉ lặng lẽ nhìn nhau từ xa.

Bùi Lân Chi từng thề sẽ khôi phục tông môn, nhưng bao năm qua, anh vẫn sống đơn độc, dành trọn tâm huyết để truy đuổi Lục Dao.

“Đến đi! Giữa chàng và ta, sớm muộn gì cũng có trận chiến này!” Lục Dao nói, phía sau cô là trận pháp kiếm quang rực rỡ. Nhiều năm qua, cô cướp đoạt vô số bảo vật, nhưng trên tay vẫn nắm chặt thanh ngọc kiếm thấm đẫm máu tươi.

Bùi Lân Chi cũng cầm trong tay một thanh ngọc kiếm tương tự. Anh nhìn Lục Dao mà không nói thêm lời nào. Tất cả đã không thể cứu vãn. Anh chỉ có thể dùng kiếm của mình để chấm dứt tất cả.



Ôn Thời bị cố định trên một bánh xoay, có thể tự do xoay chuyển giữa không trung. Động tác này cô đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Vừa phải đảm bảo chuyển động đẹp mắt, không để dải lụa trên người quấn vào mình, vừa phải giữ được sức mạnh và khí thế.

Trong lúc quay chính thức, cô bị NG hai lần mới hoàn thành động tác một cách hoàn hảo.

Sau khi xác nhận hình ảnh ổn thỏa, đoàn phim tiếp tục quay các cảnh tiếp theo.

Đây là lần đầu tiên sau một tháng, Ôn Thời trực tiếp tham gia cảnh đánh nhau. Phần lớn các cảnh trước đó, cô chỉ cần ra lệnh, khi thì thờ ơ, khi thì lạnh lùng đầy sát khí.

Nhờ sự đốc thúc của Giang Trì Ấp, Ôn Thời đã không ngừng tập luyện suốt thời gian qua. Kỹ thuật của cô không chỉ tốt hơn mà còn đạt được kỳ vọng của đạo diễn Kiều.

Những nỗ lực của cô trong nhiều tháng qua, tất cả đều dồn hết vào cảnh quay này. Dĩ nhiên, cô phải làm mọi thứ thật hoàn hảo.

Ôn Thời dốc hết sức mình, bộc lộ toàn bộ khí thế. Đối diện Thư Mạc, cô ra tay không chút nương tình, nhiều lần áp chế anh khiến cảnh quay bị NG.

Lại một lần NG nữa, đạo diễn Kiều vừa hô dừng, Thư Mạc đã không nhịn được mà xoa trán.

Điều anh lo lắng suốt thời gian qua cuối cùng cũng xảy ra. Điều khiến anh không thể chấp nhận hơn cả là Ôn Thời dường như luôn phối hợp với nhịp điệu của anh trước đó, nhờ vậy mà các cảnh quay diễn ra suôn sẻ.

Nhưng lần này, trong cảnh quay quan trọng nhất của cô, rõ ràng cô muốn anh theo nhịp của mình. Nhưng… ‘thần thiếp không làm được a!!!’

Thư Mạc giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại muốn hét lên như Ngũ A Ca*.

*Ngũ A Ca trong Hoàn Châu Cách Cách ý.

Anh ấy thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ đóng chung với Ôn Thời nữa. Thật quá sức đả kích!

Loại quái vật này, chỉ có Giang Trì Ấp - tên bi.ến th.ái kia - mới xứng đáng hợp tác!

Thư Mạc thầm mắng không ngừng, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh trạng thái, liên tục trao đổi với Ôn Thời để tìm lại cảm giác.

Tinh thần xuất sắc của Ôn Thời khiến đạo diễn Kiều quyết tâm rằng dù có phải quay đến tận khuya, ông cũng phải hoàn thành cảnh quay này. Ông không thể yêu cầu Ôn Thời “nương tay,” mà chỉ có thể liên tục động viên Thư Mạc.

Ôn Thời cũng cảm nhận được điều đó, nhưng dù đạo diễn Kiều có tìm cô nói chuyện, cô cũng sẽ không nhượng bộ.

Thật ra, cô không phân biệt được đây là ý chí của mình hay của Lục Dao trong vai diễn. Nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: “Tại sao phải nhượng bộ?” Nếu nhượng bộ, Lục Dao sẽ không có được ngày hôm nay, và cô cũng không thể thể hiện được sự quyết tuyệt sống chết của nhân vật này.

Dưới những lời động viên của đạo diễn Kiều và áp lực từ Ôn Thời, cuối cùng Thư Mạc cũng tìm lại trạng thái, hoàn thành tốt cảnh đánh nhau.

Sau khi được tổ hóa trang liên tục thêm vết thương, cả hai đều đã rơi vào tình trạng toàn thân đẫm máu. Họ lơ lửng giữa không trung, không nói lời nào, chỉ nhìn nhau chăm chú. Phía trên bầu trời, mây đen bắt đầu tụ lại dày đặc.

Lôi kiếp của Lục Dao đã đến…
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 201: Tầm Tiên Lộ – Con Đường Hướng Tới Cái Chết



Lời tiên đoán của Bùi Lân Chi trở thành sự thật. Lục Dao giết chóc quá nhiều, không được Thiên Đạo dung thứ. Lôi kiếp giáng xuống hủy thiên diệt địa, như muốn xóa sạch mọi đường sống của cô.

Khi trận pháp lôi kiếp mở ra, các tu sĩ và ma tộc đều buộc phải dừng tay. Chỉ còn lại Bùi Lân Chi và Huyền Linh ở lại trong trận.

Toàn bộ lôi kiếp trút xuống người Lục Dao. Với sức mạnh của hai người, họ vẫn có thể chống chịu uy áp từ lôi kiếp.

Nhìn Lục Dao dần không thể gắng gượng, Huyền Linh định thay cô chống đỡ kiếp nạn, nhưng bị Lục Dao dùng khế ước chủ tớ áp chế.

Cô vẫn điên cuồng như thế: “Đây là lôi kiếp của ta, cũng là cơ duyên của ta. Không ai được phép phá hỏng đại sự của ta!”

Trong lúc gào thét, máu tươi trào ra từ miệng cô. Dù vậy, uy áp từ lôi kiếp không hề giảm, thậm chí càng lúc càng mạnh, như muốn lấy mạng cô.

Ánh mắt Lục Dao vẫn không chút sợ hãi. Cô liên tục lấy ra nhiều bí bảo để chống đỡ, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển.

“Bỏ cuộc đi, Lục Dao! Chỉ cần nàng tán tận tu vi, lôi kiếp sẽ tiêu tan. Ta sẽ bảo vệ nàng, dẫn nàng rời khỏi đây!” Sau thời gian dài im lặng, Bùi Lân Chi cuối cùng cũng bật thốt lên, giọng nói đầy sự cầu khẩn.

Trong mắt họ, phàm nhân chỉ như con sâu cái kiến. Nhưng dưới Thiên Đạo, họ nào khác gì những con kiến ấy? Tầm tiên lộ* vốn dĩ là con đường hướng tới cái chết.

*Tầm tiên lộ: tìm kiếm con đường thành tiên.

Lục Dao chỉ hiểu ra điều đó sớm hơn anh mà thôi. Một mình cô chống lại Thiên Đạo, há chẳng phải cũng là vì tất cả những tu sĩ như họ sao?

Càng nhìn thấu, Bùi Lân Chi càng đau lòng. Anh gọi cô, giọng trầm thấp mà tha thiết: “Lục Dao, trở về đi… Dao Nhi, theo ta đi!”

Giữa lôi kiếp, thân thể cháy đen không còn nhận ra được của Lục Dao từ từ quay đầu lại. Cô vươn tay về phía anh, như đang gọi anh đến gần.

Bùi Lân Chi không chút do dự bước tới. Dù là âm mưu hay muốn giết anh, anh đều chấp nhận. Nếu thế gian này không có Lục Dao, thì cũng không cần đến Bùi Lân Chi.

Nhưng điều anh không ngờ tới là Lục Dao đột nhiên dùng chân khí cuốn lấy tay cầm kiếm của anh, đâm thẳng thanh kiếm qua ngực mình.

Giữa lôi kiếp, khi đang trọng thương, chỉ cần một mảnh sắt vụn cũng có thể lấy mạng cô, huống chi là thanh linh kiếm được rèn để hàng yêu trừ ma.

Trước ánh mắt kinh hoàng của Bùi Lân Chi và tiếng hét xé lòng của Huyền Linh, lôi kiếp đột ngột dừng lại. Mây đen dần tan, và cô đã vượt qua lôi kiếp.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, từng chút một rọi xuống cơ thể của Lục Dao. Lớp cháy đen trên người cô từ từ biến mất, để lộ dung mạo vốn có.

“Tại sao… tại sao!” Bùi Lân Chi ôm chặt lấy cô, gào lên như xé lòng.

Khóe môi Lục Dao vẫn vương vết máu, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ điên cuồng. Cô bật cười, giọng khàn khàn: “Nửa bước Ma Thần. Cả đời ta dốc sức, cuối cùng cũng chỉ thành tựu nửa bước Ma Thần… Ha ha ha…”

Cười xong, ánh mắt cô sắc bén nhìn Bùi Lân Chi: “Bùi Lân Chi, chàng dùng thân phàm nhân trảm thần, lại là Ma Thần duy nhất trên thế gian này. Công đức như vậy, chàng chắc chắn sẽ trở thành người đầu tiên phi thăng trong vạn năm nay!”

“Ha ha ha… Thiên Đạo, Thiên Đạo thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị ta tính kế đấy thôi…”

Lục Dao đảo mắt nhìn những tàn tích đổ nát trên đỉnh núi, nơi xác chết nằm rải rác khắp nơi: “Ta từng phát nguyện giết sạch thiên hạ, hôm nay xem như đã làm được. Còn việc diệt sạch chư thần, phải nhờ chàng thay ta làm rồi!”

Cô quay sang nhìn Bùi Lân Chi, khóe môi cong lên một nụ cười. Giọng nói của cô như trở nên thân thiết: “Bùi Lân Chi…”

Bùi Lân Chi cúi tai lắng nghe, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng gió gào thét.

Anh hét lên đau đớn, ôm chặt lấy người trong lòng.

Người anh yêu nhất đời đã chết đi, một cách bi tráng và quyết tuyệt, trong vòng tay anh.

Công đức kim quang bao phủ lên người Bùi Lân Chi, nhưng anh thậm chí không thể giữ lại thi thể của cô.

Nhìn Lục Dao sắp hóa thành tro bụi, Huyền Linh không chút do dự lao tới. Hắn cố nắm lấy một chút tro tàn của cô, nhưng rồi cũng tan biến trong ánh sáng vàng, hòa làm một với chủ nhân của mình.

Khi nhìn đoạn video thô này, đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Ôn Thời đóng máy.

Cảnh quay này khiến cả cô và Thư Mạc đều khó lòng thoát ra khỏi vai diễn.

Cô mang trong mình sự hủy diệt mạnh mẽ, chỉ muốn phá hủy mọi thứ để giải tỏa cảm giác đè nén trong lòng.

Giang Trì Ấp đã dạy cô đấm bốc để giải tỏa. Ba ngày liền cô trút giận lên bao cát, cuối cùng mới cảm thấy khá hơn.

Còn Thư Mạc thì chỉ cần nhìn thấy cô là rầu rĩ, thậm chí rơi nước mắt. Trong khoảng thời gian cô chờ Giang Trì Ấp đóng máy, anh đã ra lệnh cấm cô xuất hiện trước mặt anh ta.

Hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, Ôn Thời vẫn không nhịn được bật cười.

Từ phòng làm việc của đạo diễn Kiều bước ra, bầu trời bên ngoài âm u, trông như sắp có tuyết rơi nữa.

Gần đến cuối năm, đường phố đã giăng đèn kết hoa, mang đậm không khí lễ hội.

Ôn Thời nhìn thoáng qua vài lần rồi lên xe.

“Sếp, chúng ta đi đâu?” Tiểu Mạnh hỏi cô.

“Đến công ty đón Ấp ca của cậu tan làm.” Cô tháo kính râm, mỉm cười đáp.

Tiểu Mạnh cười một tiếng, khởi động xe, rồi lại hỏi: “Chuyện của Thôi tiên sinh, sếp định trả lời thế nào ạ?”

Có vẻ Ôn Thời để lại ấn tượng quá sâu sắc với Thôi tiên sinh. Ông ấy muốn mời cô làm đại diện hình ảnh cho khu nghỉ dưỡng của họ. Mặc dù cô đã từ chối một lần, ông vẫn tự mình gọi điện mời.

Ôn Thời chỉ nói sẽ cân nhắc, nhưng đã hai ngày trôi qua.

“Để tôi tự gọi điện cho ông ấy.” Cô vẫn quyết định từ chối. Thứ nhất, cô chỉ muốn đóng phim, khi không đóng phim thì nghỉ ngơi, không muốn nhận thêm công việc khác. Thứ hai, tập đoàn Ôn Thị cũng có lĩnh vực kinh doanh khu nghỉ dưỡng, mà cô lại là cổ đông. Việc đại diện cho khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Thôi Thị là gây tổn hại đến lợi ích của chính cô.

Trên đường đi, cô gọi điện cho Thôi tiên sinh, thành thật chia sẻ suy nghĩ của mình.

“Thật đáng tiếc quá. Khi tập đoàn chúng tôi nhắc đến việc tìm đại diện hình ảnh, tôi lập tức nghĩ đến cô Ôn. Thật lòng mà nói, ngoài cô ra, tôi không có ai khác trong lòng.” Thôi tiên sinh không những không giận mà còn cười nói: “Gần đây hồ đã đóng băng, nếu cô Ôn có thời gian, mời đến câu cá trên băng nhé.”

“Được thôi, đến lúc đó tôi còn phải học hỏi ông nhiều.” Ôn Thời lập tức cười đáp.

Hai người trò chuyện vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Về chuyện câu cá trên băng, Ôn Thời bắt đầu có chút hứng thú.

Đến công ty, sau khi đón Giang Trì Ấp, Ôn Thời liền kể chuyện này cho anh.

“Muốn đi không?” Giang Trì Ấp hỏi: “Nếu muốn, anh sẽ chuẩn bị đồ câu cá, chúng ta đi trước Tết.”

Ôn Thời gật đầu: “Sau Tết, nhân lúc cả hai không có lịch trình, chúng ta ra nước ngoài thăm mẹ anh nhé?”

“Được.” Giang Trì Ấp nắm lấy tay cô.

Hôm sau, Giang Trì Ấp mua xong toàn bộ dụng cụ câu cá. Chiều hôm ấy, họ lập tức đến khu nghỉ dưỡng.

Có khá nhiều người hứng thú giống họ. Trên mặt hồ đã dựng đủ loại lều to nhỏ.

May mắn thay, Thôi tiên sinh đã giữ chỗ sẵn cho họ, nếu không chắc chẳng tìm được vị trí tốt.

Thấy hai người đi cùng nhau, Thôi tiên sinh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Lão già này từ đầu đã nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường.”

“Ánh mắt của Thôi tiên sinh chắc chắn không sai. Chỉ có điều, chứng tỏ rằng anh ấy đã nhắm trúng cháu ngay từ lúc đó.” Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp, cười nói.

Giang Trì Ấp chỉ cười bất lực, còn Thôi tiên sinh thì bị câu nói của cô chọc cười ha hả.

Sau khi dựng xong lều, dưới sự hướng dẫn của Thôi tiên sinh , họ khoan xong lỗ câu trên băng.

“Lần này chúng ta phải thi đấu xem ai câu được nhiều cá hơn.”

“Chắc chắn rồi.” Ôn Thời cười: “Nhưng lần này Thôi tiên sinh đừng giận nhé.”

Thôi tiên sinh hừ một tiếng: “Cứ đợi đấy!”

Dứt lời, cả hai vào lều của mình, kéo kín tấm vải bên ngoài. Giang Trì Ấp đã bật sẵn bếp dầu, lều ấm áp đến mức Ôn Thời cởi áo phao, chỉ mặc áo len cũng không thấy lạnh.

Họ ngồi dựa vào đệm, trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn xem lỗ câu bên ngoài có động tĩnh gì không. Cảm giác thật dễ chịu.

Đến nửa đêm, họ đã câu được hai con cá lớn. Ôn Thời cũng bắt đầu riu riu buồn ngủ. Nhưng một cuộc gọi đến đã làm cô lập tức tỉnh táo.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 202: Nỗi đau luôn bình đẳng



Bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu.

Khi Ôn Thời và Giang Trì Ấp đến bệnh viện, bà đã được đưa vào phòng phẫu thuật.

Sau khi di căn lan rộng, bà cụ chịu đựng những cơn đau dữ dội. Thuốc giảm đau mạnh hầu như không còn tác dụng, buộc phải tiến hành phẫu thuật cắt thần kinh cảm giác ở bụng.

Đi đến bước này, mọi người đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi. Khi bà cụ được đẩy ra khỏi phòng mổ, Ôn Thời chỉ nhìn từ xa rồi rời đi.

Thôi tiên sinh đã giúp họ thu dọn đồ câu cá và gửi trả lại, nhưng trong thùng cá thiếu mất một con. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn ông lại “tay không” mà lấy bớt cá của họ.

Năm mới đến rất nhanh.

Trong bữa cơm tất niên, Giang Trì Ấp cũng đến nhà họ Tống. Mọi người lại cùng nhau ăn một nồi thịt cừu nhúng lẩu.

Ôn Tĩnh Vân phải về nhà họ Ôn sau bữa ăn, không tránh khỏi bị Tống Dĩnh nhắc nhở: “Anh ăn ít thôi, coi chừng bị no quá đấy.”

Nghe vậy, Ôn Thời ngồi tựa lên bàn bật cười khúc khích, lập tức nhận được ánh mắt trách móc của Ôn Tĩnh Vân.

Sau bữa tối, khi Ôn Tĩnh Vân rời đi, ba người còn lại cuộn tròn trên ghế sofa xem chương trình đón giao thừa. Thấy nhàm chán, Tống Dĩnh đề nghị xem phim của Giang Trì Ấp.

Ôn Thời giơ tay đồng ý, ý kiến của Giang Trì Ấp bị áp đảo không thương tiếc, anh chỉ biết lắc đầu bất lực.

May mà anh có niềm tin vào tác phẩm của mình, không đến mức khó xử. Anh còn thỉnh thoảng kể chuyện hậu trường, làm mẹ con Tống Dĩnh cười nghiêng ngả.

Không biết từ lúc nào, đã đến 12 giờ. Ba người cùng ra ngoài đốt pháo hoa, mãi đến khi lạnh không chịu nổi mới quay về phòng tiếp tục xem phim.

Về không bao lâu, Ôn Thời đã thiếp đi. Sáng hôm sau, cô thức dậy trên giường của mình, đầu giường còn đặt một phong bao lì xì Giang Trì Ấp chuẩn bị sẵn cho cô.

Cô lấy điện thoại ra, vừa kết nối được đã vội nói: “Giang lão sư, năm mới vui vẻ!”



Vì tình trạng của bà cụ không ổn định, kế hoạch ra nước ngoài của Ôn Thời và Giang Trì Ấp tạm thời bị hoãn.

Bước sang tháng ba, khi trời bắt đầu ấm lên, Ôn Thời lại nhận được cuộc gọi của anh trai, bảo cô đến bệnh viện.

Khi bước vào phòng bệnh, tất cả mọi người đều đã có mặt. Tống Dĩnh đến trước cô, thấy cô đến liền vươn tay kéo cô lại gần.

Do không còn cảm giác đau, bà cụ lúc này trông rất yên bình. Nhưng những cơn đau dai dẳng đã khiến bà gầy gò đáng sợ. Đôi tay khô gầy đang nắm lấy tay Ôn Khải Minh, dặn dò lần cuối.

Thời gian tỉnh táo ngày càng ít, và có lẽ đây là lần cuối cùng bà tỉnh lại.

Đôi mắt mờ đục của bà lướt qua mọi người rồi đưa tay về phía Ôn Tĩnh Vân, nắm chặt lấy tay anh, nhưng lại gọi tên bố ruột của anh – bác cả của Ôn Thời.

Người luôn giữ cảm xúc điềm tĩnh như Ôn Tĩnh Vân cũng nghẹn ngào, nắm chặt tay bà, gật đầu không ngừng.

Khi bà càng lúc càng mất tỉnh táo, bác sĩ định tiến đến đặt ống thở cho bà, nhưng bà bất ngờ nắm lấy tay áo bác sĩ, hơi thở yếu ớt: “Bác sĩ, tôi còn một đứa cháu gái.”

Vừa nghe xong, cô cháu gái bên nhà phòng ba lập tức lau nước mắt, định tiến lên nắm tay bà.

Tất cả mọi người dường như đều vô thức bỏ qua Ôn Thời.

Nhưng bà cụ ngắt quãng nói tiếp: “Tôi chưa từng bế nó… Bác sĩ, ông mang nó đến, để tôi bế nó một lần.”

Nghe xong, Tống Dĩnh không kìm được tiếng khóc, nhìn về phía Ôn Thời.

Ôn Thời lại trông như hóa đá. Dù Ôn Khải Minh kéo cô một cái, cô vẫn không bước tới.

Nếu đây là nỗi tiếc nuối cuối cùng của bà, thì cô đã trưởng thành, không thể bù đắp cho bà được nữa.

Lúc 2 giờ sáng, bà cụ qua đời trong trạng thái hôn mê.

Sau đó là một tang lễ long trọng, không hề quá lời khi dùng từ "long trọng" để miêu tả. Ba ngày tưởng niệm, người ra vào linh đường gần như không ngớt.

Mỗi ngày, Ôn Thời đều mệt mỏi, nhưng chẳng liên quan gì đến nỗi đau mất mát, mà là do phải ứng phó với những người đến viếng.

Ngày tổ chức tang lễ, Giang Trì Ấp cũng đến.

Ôn Thời muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với anh, nhưng vừa bước vào cầu thang vắng lặng, cô nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người đàn ông.

Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy Ôn Khải Minh đang ôm mẹ mình mà khóc nức nở.

Ôn Thời lập tức sững sờ, chỉ khi được Giang Trì Ấp kéo ra khỏi cầu thang, cô mới dần lấy lại tinh thần.

Giang Trì Ấp thấy cô như vậy, liền kéo cô ngồi xuống ghế ở hành lang. Nhìn cô thất thần, anh khẽ hỏi: “Em ổn chứ?”

Ôn Thời nhìn anh, ánh mắt dần có tiêu cự.

Là một diễn viên, cô rất quen thuộc với mọi cung bậc cảm xúc của con người. Cô nghe ra, trong tiếng khóc của Ôn Khải Minh vừa có nỗi đau, vừa có sự giải thoát. Ông ôm lấy mẹ cô, như thể đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Cô nhìn Giang Trì Ấp, rất lâu mới nói: “Anh nói xem, người bị ghét thì đau khổ, vậy người ôm hận có phải cũng đau khổ như vậy không?”

Giang Trì Ấp không thể trả lời câu hỏi này, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng, siết chặt vòng tay.



Sau tang lễ, Ôn Thời nghĩ rằng bố mẹ cô sẽ sớm tái hợp.

Nhưng một tháng sau, Tống Dĩnh và Ôn Khải Minh lại bình tĩnh ly hôn.

Hai luật sư của họ ngồi trong phòng khách nhà họ Tống cả ngày để tính toán tài sản. Hai bên thương lượng, phân chia tài sản xong, hôm sau liền đến cơ quan hành chính nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Ôn Thời nghĩ rằng mọi chuyện giữa hai người họ đã hoàn toàn kết thúc. Thế nhưng, một buổi chiều nọ, Tống Dĩnh lại nói với cô: “Bố con hẹn mẹ đi uống trà. Con có thể đi tìm Tiểu Giang chơi. Lúc về mẹ sẽ mang bánh ngọt cho con.”

Cô hoàn toàn bị bố mẹ mình làm cho mơ hồ.

“Anh nói xem, họ rốt cuộc đang nghĩ gì?” Ôn Thời ôm một chiếc gối hình chó nhỏ, ngồi trên giường mình, hỏi Giang Trì Ấp.

Giang Trì Ấp đang xếp hành lý cho cô, giơ lên một bộ đồ ngủ màu champagne, ánh mắt ý hỏi cô có mang theo không. Sau khi cô gật đầu, anh vừa gấp đồ vừa nói: “Ly hôn rồi, không có nghĩa là không thể làm bạn. Có lẽ sau từng ấy năm, dù họ có chia tay, đối phương vẫn là người quan trọng nhất trong lòng.”

Ôn Thời hiểu rằng, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể phân biệt rạch ròi đúng sai.

Cô lắc đầu, nói: “Thôi, không nghĩ nữa. Mẹ vui là được rồi.”

“Chuyện ra nước ngoài, em nói với dì Tống chưa?” Giang Trì Ấp cũng đổi chủ đề.

Ôn Thời cầm quả táo lên cắn một miếng: “Đương nhiên là nói rồi. Bà còn chuẩn bị quà để em mang cho mẹ anh.” Cô ngừng lại, nhìn Giang Trì Ấp, nói thêm: “Cả cho bố anh nữa.”

Giang Trì Ấp khựng tay lại, nói: “Nhờ em cảm ơn dì giúp anh.”

“Chúng ta sẽ gặp bố anh sao?” Ôn Thời lập tức lại gần, hỏi.

Thật sự mà nói, cô rất tò mò về bố của anh.

Giang Trì Ấp mỉm cười, nhưng giọng lại có chút lạnh nhạt: “Chuyện đó không phải là chuyện anh có thể quyết định.”

Lúc đó, Ôn Thời còn chưa hiểu câu nói này có ý gì. Mãi đến khi họ hạ cánh xuống sân bay Los Angeles, vừa bước ra khỏi sảnh thì bị vài người đàn ông mặc vest đen bao vây, cô mới hiểu.

Trong số những người đàn ông, có một người gốc Hoa nói bằng tiếng Trung với Giang Trì Ấp: “Cậu chủ, ông chủ mời cậu và cô Ôn đến gặp trước.”
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 203: Hãy để ông ấy học được cách tôn trọng



Những người đàn ông mặc đồ đen trông rất cung kính, nhưng thái độ lại cứng rắn. Rõ ràng, nếu Giang Trì Ấp và Ôn Thời không phối hợp, họ thật sự sẽ “mời” cả hai đi bằng vũ lực.

Nhìn bọn họ như vậy, đủ để thấy bố của Giang Trì Ấp là người mạnh mẽ và áp đặt đến mức nào.

Ôn Thời khẽ nhíu mày, sự mong đợi trong lòng về việc gặp ông ấy lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

Giang Trì Ấp không có chút hứng thú giao tiếp với những người này. Anh chỉ nắm chặt tay Ôn Thời, giữ cô ở bên cạnh, im lặng bước về phía trước.

Anh không nói gì, cũng không phản kháng, nhưng Ôn Thời vẫn cảm nhận được sự kháng cự trong lòng anh.

Có lẽ bố anh vẫn quan tâm đến đứa con trai này, nhưng dùng cách này để thể hiện sự quan tâm, ai mà cảm nhận được chứ!

Trong lòng Ôn Thời thầm phàn nàn, ngẩng đầu lên thì thấy không xa, một người đàn ông tóc vàng đeo kính đang vẫy tay với họ.

Là Joe đến đón bọn họ.

Ánh mắt Ôn Thời lóe lên, cô quay sang người đàn ông biết nói tiếng Trung trong nhóm, nói: “Bạn của chúng tôi đến đón rồi, để chúng tôi nói vài câu dặn dò một chút, không quá đáng chứ?”

Giang Trì Ấp cũng nhìn thấy Joe, lại nhìn Ôn Thời. Mặc dù không đoán được chính xác cô định làm gì, nhưng ánh mắt láu lỉnh của cô đã tiết lộ rằng cô có kế hoạch.

Người đàn ông kia không trả lời, mà quay sang nhìn Giang Trì Ấp, rõ ràng là chờ anh lên tiếng.

“Joe, chắc các anh cũng biết.” Giang Trì Ấp lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, người đàn ông vẫn có chút do dự.

Ôn Thời giả vờ mất kiên nhẫn, nói: “Hành lý của chúng tôi vẫn ở trong tay các anh. Chẳng lẽ anh còn sợ chúng tôi bỏ trốn à?”

Người đàn ông liếc qua hai chiếc xe chở hành lý phía sau, ngập ngừng một lát rồi gật đầu.

Vừa thấy anh ta đồng ý, Ôn Thời lập tức kéo tay Giang Trì Ấp đi, cô vẫy tay chào Joe một cách nhiệt tình, trông hệt như bạn bè lâu ngày gặp lại.

Joe có vẻ khó hiểu trước sự thể hiện của cô, nhưng vẫn bước lên chào hỏi thân thiện.

“Joe, rất vui được gặp lại anh. Hay chúng ta lên xe nói chuyện?” Ôn Thời cười nói.

Joe dù thấy hơi kỳ lạ, vẫn liếc nhìn nhóm người của bố Giang Trì Ấp, sau đó gật đầu và ngồi vào ghế lái.

Nhân lúc thân hình Giang Trì Ấp che khuất, Ôn Thời nhanh chóng mở cửa xe, đẩy anh vào trong rồi nhảy lên theo. Cô hét lớn với Joe: “Nhanh lái xe đi!”

Joe còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Giang Trì Ấp gật đầu, anh lập tức khởi động xe.

Khi những người của bố Giang Trì Ấp chạy đến, xe đã nổ máy và bỏ lại họ phía sau. Ôn Thời cười lạnh, hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra làm mặt xấu với những người đang đuổi theo.

Giang Trì Ấp không nhịn được cười, nói: “Từ khi nào em trở nên nghịch ngợm thế này?”

Ôn Thời nhún vai, đáp: “Chỉ là không thích họ, phải chọc tức họ chút cho bõ ghét!”

Không thể phủ nhận, nhìn những người kia tức giận, trong lòng Giang Trì Ấp cũng cảm thấy sảng khoái. Anh không kìm được mà kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên má cô.

Cô luôn khiến anh bất ngờ theo những cách anh không ngờ tới!

Sau một đêm dài trên máy bay, râu trên cằm anh đã hơi nhú, chạm vào mặt Ôn Thời khiến cô hơi rát. Cô kêu lên khó chịu, cố gắng đẩy mặt anh ra: “Đau chết mất, tránh ra đi!”

Quả thật không thể lãng mạn nổi!

Giang Trì Ấp không để ý đến sự kháng cự của cô, ngược lại còn dùng cằm đầy râu non của mình cọ lên mặt cô, khiến Ôn Thời tức giận hét toáng lên, trong khi anh thì cười ngày càng vui vẻ.

Joe vừa lái xe, vừa nhìn vào gương chiếu hậu thấy hai người phía sau đang đùa giỡn náo loạn, trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ. Anh ấy liên tục ho vài tiếng để thu hút sự chú ý của họ.

Sau khi chào lại Ôn Thời, anh nhìn Giang Trì Ấp qua gương, nói: “Cậu biết cách này không thể thoát khỏi ông ấy đâu, đúng không?”

Giang Trì Ấp không trả lời, chỉ dựa lưng vào ghế, ánh mắt như muốn hỏi lại: “Thì sao nào?”

Ôn Thời, đang xoa mặt vì bị râu của Giang Trì Ấp cọ đến đau, nhún vai và lạnh lùng nói thay anh: “Thì sao? Nếu ông Giang muốn tìm chúng tôi, cứ đến mà tìm. Dù ông ấy lớn tuổi rồi, nhưng cần học cách tôn trọng người khác thì bây giờ vẫn chưa muộn.”

Joe không ngờ cô lại nói như vậy. Qua gương, anh liếc nhìn Giang Trì Ấp với ánh mắt đầy thán phục.

Giang Trì Ấp thoáng nhìn anh, cánh tay ôm chặt Ôn Thời hơn. Đôi khi anh thực sự không hiểu, người có năng lực đọc suy nghĩ rốt cuộc là ai. Sao cô luôn có thể đoán được chính xác tâm trạng của anh?

Ôn Thời tìm một tư thế thoải mái trong lòng Giang Trì Ấp, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Bố anh sẽ không vì tức giận mà ném hết hành lý của chúng ta chứ? Nhưng cũng không sao, chỉ là quà cho bác gái thì chúng ta phải chuẩn bị lại thôi.”

“Ông ấy không nhỏ mọn đến thế đâu.” Giang Trì Ấp nghe vậy, bật cười rồi hôn lên trán cô một cái.

Ôn Thời cũng cười, an tâm nằm trong vòng tay anh, lúc này mới đủ thảnh thơi để nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Giang Trì Ấp nhìn cô thư thái như vậy mà vẫn thấy ngạc nhiên, nói: “Em không lo lắng à? Bố anh thật sự rất đáng sợ đấy.”

“Đáng sợ kiểu gì?” Ôn Thời nhìn anh, hỏi lại. “Nếu là đe dọa tính mạng, thì em là công dân Hoa Quốc nhập cảnh hợp pháp, vừa là diễn viên có chút tiếng tăm, vừa là tiểu thư nhà họ Tống. Nhà họ Tống lại có dự án được nhà nước chống lưng, ông ấy có thể làm gì em?”

“Nếu chỉ là tính khí khó chịu, thì ông ấy nổi giận cũng là chuyện với anh chứ, liên quan gì đến em đâu?”

Nghe cô nói đến đây, Giang Trì Ấp cười khổ, bóp nhẹ mũi cô, nói: “Cáo nhỏ!”

Ôn Thời lè lưỡi trêu anh.

Giang Trì Ấp cười nhẹ, liếc nhìn Joe đang lái xe, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Đưa chúng tôi đi ăn trước, ít nhất để chúng tôi ăn xong bữa cơm này trong yên ổn rồi hẵng liên lạc với ông ấy.”

Ôn Thời nghe vậy, nhướn mày nhìn Joe, hỏi: “Anh cũng là người của bố anh ấy à?”

“Không phải người, là chó.” Giang Trì Ấp cười nhạt.

Ôn Thời lại nhìn Joe, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt.

Joe nghe vậy có chút không chịu nổi, lập tức lên tiếng: “Thời, cô đừng nghe cậu ấy nói bậy. Dù người khác nghĩ gì về ông Giang, nhưng trong mắt tôi, ông ấy là người tốt. Chính ông ấy đã nhận nuôi và tài trợ cho tôi. Nếu không có ông ấy, tôi không biết mình đã chết ở đâu rồi. Những đứa trẻ như tôi được ông ấy giúp đỡ còn rất nhiều.”

Giang Trì Ấp nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Thời, nghe vậy liền cười lạnh: “Là chuyện sau khi anh bị lạc.”

Bù đắp sao, Ôn Thời chợt hiểu.

Joe nhìn thái độ của Giang Trì Ấp, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn nói: “Đây không phải Hoa Quốc, cậu cũng biết đấy. Dù sản nghiệp của ông Giang đã rửa sạch, nhưng vẫn còn nhiều kẻ thù tiềm tàng. Tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu.”

Nghe đến đây, Ôn Thời lập tức căng thẳng, theo phản xạ siết chặt lấy áo của Giang Trì Ấp, hỏi: “Anh có phải đang rất nguy hiểm không? Có phải em vừa làm chuyện dư thừa rồi không?”

Giang Trì Ấp nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên trán để trấn an: “Em không làm chuyện dư thừa. Em đưa anh đi, anh thực sự rất vui. Joe chỉ đang nói quá lên thôi. Đây đâu phải phim hành động, làm gì có ai lao ra bắt cóc anh.”

Joe không phản bác, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ băn khoăn.

“Ăn một bữa cơm chắc không vấn đề gì đâu.” Giang Trì Ấp cũng không muốn Ôn Thời lo lắng, nói thêm.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 204: Bố mẹ của anh



Cuối cùng, Joe cũng không kiên trì thêm nữa, dẫn họ đến một cửa hàng hamburger nổi tiếng.

Anh hào hứng giới thiệu từng món, nào là thịt bò wagyu thượng hạng, nào là nấm truffle cao cấp. Nghe đến đây, Ôn Thời chỉ biết nhăn mặt: Những nguyên liệu tốt như vậy, sao lại mang đi làm hamburger?

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ từ giờ mình sẽ phải ăn những món kiểu này? Nếu giờ mời một đầu bếp đến thì có kịp không nhỉ?

Nhìn vẻ mặt của cô, Giang Trì Ấp bật cười: “Không thích à? Vậy sau này để anh nấu cho em ăn.”

“Thật sao?” Ôn Thời hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: “Em cũng sẽ giúp anh.”

“Được.”

Hai người trò chuyện bằng tiếng Trung, Joe ngồi bên cạnh không hiểu gì, chỉ vui vẻ ăn hamburger và giơ ngón tay cái lên khen ngợi món ăn. Chắc chỉ có mình anh ta là ăn ngon lành thôi.

Sau bữa ăn, Joe đưa họ đến một khách sạn.

Vừa bước vào sảnh lớn, Ôn Thời đã thấy những người đàn ông mặc đồ đen lúc ở sân bay. Họ đứng sau một chiếc sofa, nơi một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay cầm cây gậy màu đen đang ngồi.

Chỉ cần nhìn qua, Ôn Thời đã đoán được thân phận của ông ấy, bởi vì ông quá giống Giang Trì Ấp, đặc biệt là đôi mắt và nét mặt, gần như giống hệt.

Khác với tưởng tượng của cô về một ông trùm băng đảng, ông không toát lên vẻ ngạo mạn hay hung hãn, mà lại có khí chất nho nhã, như một doanh nhân thành đạt. Điều này khiến cô tin lời Joe nói về việc “rửa tay gác kiếm” của ông.

Nhưng Giang Trì Ấp lại không để cô tiến lại gần, anh cúi đầu nhìn cô và nhẹ giọng nói: “Em ra quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng đi.”

Hành lý của họ đã được đưa đến, hiện đang để tại quầy lễ tân.

Ôn Thời biết anh thật sự không muốn cô tiếp xúc với bố mình, nên gật đầu và đi làm thủ tục.

Dù vậy, cô vẫn không kìm được mà quan sát từ xa. Thấy ánh mắt từ phía bố Giang Trì Ấp, cô lập tức cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Cuộc nói chuyện giữa họ diễn ra rất ngắn gọn. Khi cô nhìn lại, Giang Trì Ấp đã quay người bước về phía cô.

Ôn Thời bỗng nhớ ra món quà đã chuẩn bị từ trước, vội vàng lục túi lấy ra.

Cô hiểu Giang Trì Ấp muốn bảo vệ mình, vì vậy không tùy tiện tiếp xúc với ông ấy. Cô chỉ đưa món quà cho Joe, nói: “Đây là chút tấm lòng của mẹ tôi, nhờ anh chuyển đến cho ông ấy.”

Joe nhìn cô, rồi quay sang nhìn Giang Trì Ấp. Sau một tiếng thở dài, anh nhận lấy món quà và quay trở lại.

Bố của Giang Trì Ấp có vẻ bất ngờ. Ông nhìn món quà, rồi lại liếc qua Ôn Thời.

Cô mỉm cười gật đầu nhẹ, đổi lại là một nụ cười từ ông.

“Đi thôi.” Giang Trì Ấp kéo cô vào lòng, chắn tầm nhìn của bố anh, rồi dẫn cô đi về phía thang máy.

Joe nhanh chóng đuổi theo, cùng họ vào thang máy.

Không ai trong số họ nhắc lại chuyện vừa xảy ra. Joe quay sang Ôn Thời, hào hứng hỏi: “Ôn Thời, cô có muốn ghé thăm phim trường của tôi không?”

“Đừng tưởng tôi không biết anh đang tính toán gì.” Giang Trì Ấp liếc Joe với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Joe tỏ vẻ đáng thương, cười gượng: “Tôi thật sự không tìm được ai phù hợp hơn Ôn Thời. Cô ấy đã xem kịch bản rồi mà, chẳng lẽ vai nữ phù thủy không khiến cô ấy động lòng sao?”

Trong lúc rảnh rỗi, Ôn Thời đã đọc kịch bản mà Joe đưa cho Giang Trì Ấp.

Phải thừa nhận, kịch bản được viết rất chắc tay và thú vị.

Câu chuyện xoay quanh một nhóm trộm đột nhập bảo tàng để trộm cổ vật, nhưng vô tình làm vỡ một chiếc bình sứ và giải phóng một nữ phù thủy Đông phương bị nguyền rủa. Đúng lúc đó, cảnh sát xuất hiện, đẩy mọi chuyện vào một chuỗi tình huống dở khóc dở cười.

Nữ phù thủy gia nhập hành trình trốn chạy của họ, mở đầu cho chuỗi những câu chuyện dở khóc dở cười.

Thực chất, đây là một bộ phim kiểu “road movie” điển hình, với không khí nhẹ nhàng và mang tính chữa lành. Nữ phù thủy không phải kiểu nhân vật tà ác, mà là một người có tính khí thất thường, bướng bỉnh, thích trêu chọc người khác, nhưng lại vô cùng đáng yêu và quyến rũ.

Ôn Thời chưa từng đóng vai nào như thế này, nên khi nghe qua, cô thực sự cảm thấy rất hứng thú.

Thấy cô quan tâm, Giang Trì Ấp cũng không còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như trước, anh dịu giọng nói:
“Nếu em thích, vậy cứ cân nhắc xem sao.”

“Đợi sau khi thăm bác gái đã” Ôn Thời đáp, rồi gật đầu đồng ý.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, họ cùng đến viện điều dưỡng, nơi mẹ của Giang Trì Ấp đang ở.

Giang Trì Ấp mượn một chiếc xe từ Joe, tự lái đưa Ôn Thời đến đó.

So với sự thoải mái khi đối mặt với bố của Giang Trì Ấp, lần này Ôn Thời lại rất căng thẳng. Cô mặc một bộ trang phục chỉnh tề, không ngừng nhìn gương chiếu hậu để kiểm tra vẻ ngoài của mình.

Thấy cô căng thẳng như vậy, Giang Trì Ấp bật cười, trấn an:
“Bà nhất định sẽ thích em.”

Ôn Thời gật đầu, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa vơi bớt.

Khi họ đến nơi, mẹ của Giang Trì Ấp đã đứng chờ sẵn.

Bà hoàn toàn khác biệt so với khí chất của hai bố con Giang Trì Ấp. Là một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, gương mặt không hề có dấu vết của thời gian, mang theo vẻ hiền hòa nhưng cũng rất ngây thơ, tựa như người không từng chịu khổ đau của thế giới.

Nhìn cách bà ôm chặt Giang Trì Ấp, Ôn Thời chợt hiểu, có lẽ ngoài việc con trai mất tích, cả đời bà chưa từng trải qua nỗi đau nào khác.

Bà ôm Giang Trì Ấp một lúc lâu mới nhìn về phía Ôn Thời, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Tiểu Thời, cuối cùng bác cũng được gặp cháu rồi. Từ khi Trì Ấp kể về cháu, bác đã rất mong chờ ngày này.”

Giọng nói của bà mang theo sự ấm áp, khiến Ôn Thời lập tức thoải mái hơn. Cô mỉm cười, gọi:
“Bác gái.”

Sau đó, Ôn Thời đưa món quà đã chuẩn bị trước đó.

“Cảm ơn cháu,” mẹ Giang Trì Ấp nhận lấy, nắm tay cô:
“Chúng ta đừng đứng đây nữa, vào trong nói chuyện đi.”

Phòng của bà khá rộng nhưng bài trí lại rất đơn giản, gần như không có bất kỳ đồ trang trí nào, ngoại trừ những bức tranh dựng sát tường.

Sau khi mời họ ngồi, bà bắt đầu lôi những bức tranh mới vẽ gần đây ra, nhiệt tình kể câu chuyện đằng sau mỗi bức. Đó là những bức tranh phong cảnh và chân dung các bệnh nhân khác trong viện điều dưỡng.

Ôn Thời không phải người hiểu sâu về nghệ thuật, nhưng với cô, tất cả đều đẹp. Cô chăm chú lắng nghe và đáp lại từng câu nói của bà.

Giữa chừng, mẹ Giang Trì Ấp dừng lại, bối rối hỏi:
“Bác có nói nhiều quá không? Liệu có làm cháu thấy nhàm chán không?”

Bà lộ rõ vẻ lo lắng, đôi tay đan chặt, không ngừng siết lại.

Giang Trì Ấp vừa định lên tiếng thì Ôn Thời đã nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng nói:
“Cháu rất thích những bức tranh của bác. Bác kể thêm cho cháu nghe về buổi tụ họp trong viện đi, nghe thú vị lắm.”

“Thật sao?” Mẹ Giang Trì Ấp lại mỉm cười, tiếp tục say sưa kể chuyện.

Giang Trì Ấp ngồi cạnh, nhìn cảnh mẹ mình và Ôn Thời trò chuyện, lòng anh dâng lên cảm giác xúc động mãnh liệt, suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.

Sau bữa trưa và một thời gian trò chuyện nữa, đến giờ mẹ Giang Trì Ấp phải uống thuốc và nghỉ ngơi. Hai người quyết định tạm biệt.

Ôn Thời ra trước, nhưng Giang Trì Ấp lại bị mẹ kéo lại, nằm trên giường, bà hỏi nhỏ:
“Trì Ấp, mẹ làm thế có tốt không? Liệu mẹ có làm Tiểu Thời sợ không?”

“Không đâu, Tiểu Thời rất thích mẹ.” Giang Trì Ấp cúi người, kéo lại chăn cho bà, mỉm cười.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt” bà lẩm bẩm, rồi nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Nhớ dẫn con bé đến thăm mẹ thêm nhé.”

“Vâng. Bọn con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back