- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,764
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 30:【Quế Phục 23】Tầng bảy - Gặp lại quái vật
Chương 30:【Quế Phục 23】Tầng bảy - Gặp lại quái vật
[Tuần thứ hai, tầng 7, 01:23] Trần Kiều:【Tớ nghĩ mình đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong toàn bộ phó bản này.】Trần Kiều:【Tớ sẽ nhanh chóng giải quyết.】Thi Diệc Thanh:【Cậu định làm gì?
Nguy hiểm không?】Thi Diệc Thanh: 【Có cách nào để chúng ta gặp lại nhau không?
Tớ không yên tâm chút nào, mà xà beng vẫn còn ở chỗ tớ nữa.】Thi Diệc Thanh: 【Trần Kiều?】Thi Diệc Thanh rút tờ giấy ghi chú ra nhìn, vẫn không có tin nhắn trả lời.Cậu tiếp tục lục lọi từng phòng học ở tầng bảy, nhưng đến giờ vẫn chỉ thu được một chai [Một phần mười chai nước khoáng không bao giờ cạn] và một cây [Bút chì phác họa 2B thông thường], mà phần mô tả của cây bút còn viết một câu đầy ẩn ý:【Rất hợp với 2B】, khiến cậu nghi ngờ đội ngũ làm game đang mượn cơ hội để xúc phạm mình.Chỉ còn bốn phòng nữa là tìm xong, nhưng đối với chiếc khóa chữ U ở lối thoát tầng một, cậu vẫn không lần ra được mật mã nào.
Mà chuyện gì thực sự xảy ra trong phó bản này, cậu cũng chẳng hiểu rõ.Thi Diệc Thanh vô thức rơi vào trầm tư: Mình thật sự ngu đến vậy sao?Rõ ràng lúc còn học ở trường, thành tích của cậu đâu đến nỗi tệ...
Mà nếu nhớ lại thì, hình như điểm số của Trần Kiều cũng chẳng phải nổi bật lắm, chí ít chưa từng vào top ba của lớp.Điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh Trần Kiều thực ra cũng không thông minh lắm?
Không, Thi Diệc Thanh thầm phủ định.
Cậu tin chắc rằng đó là lỗi của nền giáo dục chạy theo thi cử đã chôn vùi những tài năng như cô....
Ừ thì, thật ra cậu chỉ đang nghĩ lung tung để xoa dịu sự bất an trong lòng thôi.Vì sao Trần Kiều vẫn chưa nhắn lại?
Là vì cô đang bận xử lý chuyện gì đó nên chưa kịp xem điện thoại sao?
Hay là...
Đã xảy ra chuyện gì rồi?Thi Diệc Thanh cố xua tan suy nghĩ ấy, nhưng càng muốn gạt đi thì nó lại càng hằn sâu trong đầu.
Bây giờ, tâm trí cậu toàn là hình ảnh Trần Kiều gặp chuyện chẳng lành, bị quái vật tấn công, hoặc lỡ chạm trán với thứ xúc tu kỳ lạ trong phòng hiệu trưởng mà bên cạnh lại chẳng có ai giúp đỡ, hay tệ hơn là sa chân vào một căn phòng giống tầng mười hai, rồi mắc kẹt mãi trong đó...Đang lúc đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Thi Diệc Thanh va thẳng vào bức tường trước mặt.
Cậu bật ra một tiếng đau đớn, ôm trán, cảm thấy nhầy nhụa, chắc là trán bị trầy rồi.Khoan đã...Rõ ràng cậu đang đi thẳng theo hành lang, khoảng cách đến cuối hành lang vẫn còn xa, sao tự nhiên lại đâm vào tường?
Mà thứ "tường" này còn bốc mùi khó chịu nữa...Thi Diệc Thanh ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt cậu là những bó cơ lộ ra bên ngoài.-- Là con quái vật đó.Làn da như bị lột sạch, cơ thể nhầy nhụa, sáu chi vặn vẹo kỳ dị, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc của xác thối...
Bản năng sợ hãi tử thi và mùi xác chết mục rữa vốn đã khắc sâu trong gen của loài người, khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt.
Toàn thân Thi Diệc Thanh cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.Cậu đưa tay siết chặt xà beng, chuẩn bị ứng phó với đợt tấn công tiếp theo.Nhưng đúng lúc đó, trong đầu cậu lại vang lên một đoạn lời nói: "...
Nhưng nó sẽ không chủ động tấn công chúng ta.
Dù nó có chạm vào cậu, cũng không phải vì có ý xấu đâu.
Đừng đánh nó, có khi nó sẽ tự rời đi."
Giọng nói của Trần Kiều như còn vang vọng bên tai.
Thi Diệc Thanh hít một hơi sâu, cố đè nén nỗi sợ, thả lỏng tay, buông xà beng xuống, ngụ ý bản thân không có ý định gây hấn.Quả nhiên, quái vật không tấn công cậu.
Nó chỉ giơ tay lên, cái miệng há ngoác, mặc dù không có răng, nhưng vẫn như đang cố nói gì đó với Thi Diệc Thanh.
Tuy nhiên, âm thanh phát ra chỉ là tiếng gào rú chói tai.Thi Diệc Thanh vội đưa tay bịt tai: "Tao nghe không hiểu mày nói gì đâu...
Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa, tai tao sắp điếc mất rồi!"
Dường như quái vật nghe hiểu lời cậu, liền im bặt, chỉ đứng trơ ra đó, ngơ ngác nhìn Thi Diệc Thanh chằm chằm.Nửa phút trôi qua.Thi Diệc Thanh rón rén cất lời: "Ờ...
Nếu không còn chuyện gì thì tao đi trước nhé?"
Con quái vật lại há miệng lần nữa, Thi Diệc Thanh lập tức bịt tai nhắm mắt, trong lòng thầm kêu khổ: Xong rồi, tai lại sắp bị tra tấn...Nhưng lần này, thứ vang lên trong tai cậu lại không phải tiếng rú rít."
Ở đây chỉ có mỗi mình cậu thôi sao?"
Giọng nói mang theo chút nghi hoặc, hoàn toàn giống một cô gái bình thường: "Cậu không gặp bạn nữ khác à?"
Thi Diệc Thanh mở mắt ra mới phát hiện con quái vật trước mặt đã biến mất.
Thay vào đó là ba nữ sinh mặc đồng phục mùa hè của trường trung học Quế Phục.Một người trong số đó, cậu nhận ra là bạn cùng lớp của cậu trong thân xác hiện tại, tên Vưu Giai Ninh, người từng kể chuyện ma học đường cho cậu.Cô gái vừa lên tiếng có dán bảng tên trước ngực, lớp 9/4 - lớp trưởng Lư Vũ Huyên.
Cô ấy nhíu mày nói: "Rõ ràng tớ đã đuổi theo cậu ấy lên tầng này...
Sao chớp mắt cái lại chẳng thấy đâu rồi."
Nếu Trần Kiều có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ lập tức nhận ra đây chính là nhỏ lớp trưởng từng bảo mình đến gặp giáo viên chủ nhiệm hôm trước.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.
Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3