Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+

[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 10: [Quế Phục 3] Truyền thuyết học đường


Theo phản xạ tự nhiên, Trần Kiều vung tay thật mạnh hất phăng bàn tay kia ra.Cái hất bất ngờ khiến cả mu bàn tay đối phương va vào tường, kèm theo một tiếng kêu đau đớn vang lên: "Ai da!

Đau quá!"

Trần Kiều nghe giọng liền nhận ra người trước mặt, không khỏi ngạc nhiên.

Cô nhìn cậu con trai đang xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, khẽ gọi tên:
"Thi Diệc Thanh?"

Đúng là gương mặt đó, không sai.

Chỉ là trông có vẻ trẻ hơn một chút, và điều kỳ lạ hơn là...

Tại sao cậu lại để tóc dài?Đẹp đấy chứ, Trần Kiều âm thầm đánh giá.Thi Diệc Thanh nở một nụ cười hơi ngượng: "Ờ, chào cậu."

"Sao cậu lại ở đây?"

Trần Kiều vô cùng thắc mắc: "Đừng nói cậu là kiểu "nhân vật ảo để tăng tính chân thực cho trò chơi" nhé?"

"?"

Ban đầu Thi Diệc Thanh còn chưa hiểu nổi cô đang nói gì.

Nhưng khi bắt gặp ánh nhìn đầy ngờ vực của Trần Kiều, cậu lập tức bừng tỉnh, vội vàng giơ tay lên chứng minh: "Không, không phải!

Tớ là người thật!

Là người sống bằng xương bằng thịt nha!"

Trần Kiều vẫn chưa tin, nhìn cậu chằm chằm: "Cậu có gì chứng minh không?"

"..."

Thi Diệc Thanh mờ mịt: "Làm sao chứng minh được tớ là người thật?"

Cậu suy nghĩ vài giây, rồi thử gợi ý:
"Hay là...

Tớ làm bài kiểm tra reCAPTCHA người máy cho cậu xem nhé?"

"..."

Trần Kiều lặng thinh hai giây:
"Pha tấu hài này...

Nghe cũng giống người thật nhỉ."

"Không phải giống, tớ chính là người thật mà!"

"Vậy cậu trả lời đi, bài tập Ngữ văn kỳ này là gì?"

"..."

Thi Diệc Thanh vò đầu, bật ra một tiếng than thở thống khổ: "Trời đất ơi, ai mà nhớ mấy thứ đó chứ!!"

Trần Kiều gật gù: "Ừ, trả lời thế là đúng.

Nếu cậu mà nhớ, chắc tớ nghĩ cậu là ma rồi."

"Cái chiêu này hay đó, học được học được."

Thi Diệc Thanh giơ ngón cái tán thưởng.Trần Kiều nghiêm túc lại: "Nhưng rốt cuộc cậu vào đây kiểu gì?

Tớ cứ tưởng chỉ có người "được chọn" mới vào được."

"Chính tớ cũng chẳng rõ..."

Cậu đưa tay xoa má, trông có vẻ khó xử: "Lúc đó tớ còn tưởng cậu bị ảo giác.

Ai ngờ bỗng có luồng sáng trắng chói lòa, tớ choáng váng một trận, rồi tỉnh ra thì đã ở đây rồi."

Thì ra là bị cô liên lụy?

Trần Kiều nghe xong, cụp mắt xuống, không dám nhìn cậu: "Xin lỗi...

Tớ đã kéo cậu vào chuyện này rồi."

"Lựa chọn là do tớ, không có chuyện đổ lỗi gì hết."

Thi Diệc Thanh nói nhẹ nhàng: "Lúc đó bản thân cậu cũng khó bảo toàn, lại còn cố gắng khuyên tớ rời đi...

Nên đừng nhắc chuyện này nữa."

Cậu quay lại chủ đề lúc trước: "Sau đó, tớ thấy hiện lên một cái bảng thông tin, nói tớ là "con trai của một thám tử tư", cải trang thành học sinh cấp hai để trà trộn vào trường nữ sinh điều tra một truyền thuyết học đường...

Có cả đặc điểm nhân vật các kiểu nữa."

Lúc này Trần Kiều mới để ý, tuy cậu mặc áo đồng phục ngắn tay, nhưng ngang hông lại buộc một chiếc áo khoác dài tay cùng tông màu, giống như là áo khoác đồng phục?Cô nghi hoặc: "Sao cậu lại buộc áo khoác?"

Thi Diệc Thanh im lặng hai giây, sau đó buông xuôi: "Vì tớ mặc váy!"

"...

Hờ, đẹp mà."

Trần Kiều đáp, ánh mắt bất giác lướt xuống dưới: "Chân cậu trắng ghê."

"..."

Thi Diệc Thanh lập tức chuyển chủ đề:
"Cậu có nghe mấy bạn khác nhắc gì về truyền thuyết học đường không?"

"Không."

Trần Kiều nói, đồng thời mở bảng thông tin nhân vật ra nhìn: "Vai diễn của tớ có đặc điểm là [Kẻ mách lẻo] nên mấy bạn học đều không ưa.

Tớ có hỏi thử rồi, chẳng ai buồn trả lời."

Thi Diệc Thanh thở dài, lộ vẻ thương cảm: "Thảm thật đấy..."

"Còn cậu thì sao?"

Trần Kiều hỏi: "Tìm được gì rồi?"

"Có, tớ hỏi được ba chuyện."*Tương tự như nhiều trường học khác, trường nữ sinh Quế Phục cũng có những lời đồn thổi kỳ bí được truyền tai nhau qua các thế hệ.

Trong đó, lâu đời và nổi tiếng nhất là truyền thuyết về âm thanh đàn piano từ phòng nhạc không người.Nghe nói từng có học sinh đi ngang qua phòng nhạc sau giờ tan học, bất chợt nghe thấy tiếng đàn piano du dương vang vọng từ bên trong.Nhưng khi đẩy cửa bước vào, tiếng đàn lập tức ngừng lại, bên trong không có một ai.

Không có người, không có động tĩnh.

Chiếc đàn piano đặt ngay ngắn, không ai chạm vào.Những sự việc tương tự đã xảy ra nhiều lần, khiến không ít học sinh sợ hãi.Trần Kiều nhận xét: "Có khi là mấy đứa không đặt lịch trước lén dùng phòng, nghe tiếng chân người liền trốn vội chứ gì?"

"..."

Thi Diệc Thanh im lặng.Chuyện thứ hai là về hồn ma trong thư viện trường.Hồn ma này chỉ xuất hiện sau khi mặt trời lặn.

Người ta đồn rằng, cô ấy từng là nữ sinh lớp 9, chịu áp lực học hành quá lớn nên đã tự sát ngay trong thư viện, sau đó linh hồn không siêu thoát, mãi lang thang nơi đó.Nghe kể, hồn ma này sẽ xuất hiện ở những góc yên tĩnh nhất.

Cô ấy sẽ nhẹ nhàng bước đến giá sách, rút một cuốn, lật vài trang, rồi lại đặt về chỗ cũ.

Có lúc, cô ấy còn giúp những bạn không tìm được sách, hay với không tới giá cao, lơ lửng giữa không trung, lấy sách xuống đưa cho họ.Trần Kiều bình luận: "Kiểu này là tình nguyện viên thư viện rồi, ma gì mà tử tế quá."

Thi Diệc Thanh bắt đầu quen với kiểu phát ngôn của cô, còn phụ họa thêm:
"Chắc cô thủ thư cảm động lắm."

Câu chuyện thứ ba, chính là tòa nhà học thứ ba, nơi họ đang đứng."

Là "một phòng học nào đó" trong tòa nhà này?"

Trần Kiều thắc mắc: "Không phải tầng 12?

Không nhắc gì đến "phòng trống" cả?

Chỉ là...

Một nơi mơ hồ?"

"Ừm, đúng vậy."

Thi Diệc Thanh gật đầu chắc chắn: "Tớ cũng hỏi kỹ rồi, nhưng mấy bạn ấy bảo không biết là phòng nào."

"Chuyện đồn là, sau giờ tan học, tòa nhà học thứ ba này có ma.

Nếu ai không may chạm trán, thì sẽ bị nó bám theo về nhà, quấy phá đủ kiểu, thậm chí bị nguyền rủa tới chết."

Cậu chậm rãi kể lại: "Nghe nói mỗi học kỳ đều có vài nữ sinh gặp phải, vô tình đụng mặt thứ đó trong tòa nhà sau giờ học, rồi hoảng loạn chạy khỏi trường."

Cậu bổ sung thêm: "Sau đó bọn họ không quay lại trường nữa.

Có người nói họ đã chuyển trường, cũng có người bảo bị ma ám đến mức tự sát."

Trần Kiều trầm ngâm: "Vậy những nữ sinh đó đến tòa nhà học thứ ba sau giờ học để làm gì?"

"Chuyện đó thì tớ không rõ, họ không kể."

Thi Diệc Thanh đoán: "Có thể là để lấy lại đồ quên mang về?

Trong tòa này có phòng thí nghiệm, phòng máy tính, cả phòng sinh hoạt CLB nữa."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 11:【Quế Phục 4】Giáo viên chủ nhiệm


Trần Kiều bước vào phòng học.Căn phòng trống trải, không một bóng người, chỉ có vài chiếc bàn ghế rải rác giữa không gian rộng lớn, khiến nơi này càng thêm lạnh lẽo.

Một vài chiếc bàn ghế bị lật đổ, không ai buồn dựng lại.Mặt trời đã khuất sau đường chân trời, hoàng hôn để lại một vệt đen đỏ loang lổ nơi cuối trời.

Trong lớp có bật đèn, nhưng ánh sáng yếu ớt chẳng thể xua tan nổi sự hoang vắng.

Trong tia sáng mờ mờ, từng hạt bụi li ti bay lượn như những viên kim cương nhỏ bé.Không khí trong lớp mang theo mùi cũ kỹ, nền gạch đầy những vết xước và vết bẩn loang lổ.

Trên bục giảng có mấy chồng tài liệu, bìa nhựa đen phủ kín bụi.Chiếc đồng hồ treo tường dường như cũng đã dừng từ lâu, kim giây đứng yên bất động, kim giờ chỉ số 1, còn kim phút dừng lại giữa số 20 và 25.

Rõ ràng, đó không thể là giờ hiện tại.Có vẻ như lớp học này đã bị bỏ không suốt một thời gian dài.Trần Kiều quay đầu nhìn ra phía cửa lớp, cánh cửa vẫn chưa khép hẳn, nhưng không khí xung quanh dần chuyển sang màu lam nhạt.

Một khung thông báo hiện ra lơ lửng trong không trung, dòng chữ hiện rõ ràng:【⚠Khu vực cấm ra vào.

Tự ý rời đi sẽ bị xem là vi phạm.】Rõ ràng, đây chính là nơi mà nhiệm vụ chính tuyến sẽ diễn ra.Cuối lớp học có một gian phòng nhỏ, chỉ khoảng bốn đến năm mét vuông, bốn bức tường xếp đầy tủ đựng đồ, chỉ chừa lại một cánh cửa hẹp để ra vào.Cô thử mở từng tủ, nhưng tất cả đều bị khóa chặt, không cái nào có thể mở ra.Hình như cũng chẳng có gì để khám phá thêm.Không có việc gì để làm, lại không thể rời khỏi, Trần Kiều đành đứng ngẩn người nhìn ra cửa sổ.Trời đã tối hẳn, bên ngoài chẳng nhìn thấy được gì nữa.

Thậm chí lúc này cô còn thấy nhớ con mắt biết bay kia, ít ra nó còn mang đến chút thú vị.Không biết đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân vọng từ ngoài hành lang.Một người đàn ông trung niên bước vào, ông ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người phát tướng, hơi béo.

Trên gương mặt là cặp kính gọng vuông cứng nhắc, tóc thưa thớt, đỉnh đầu sáng bóng, tạo thành kiểu đầu "Địa Trung Hải" điển hình."

Em Trần Kiều."

Ông ta gọi tên cô, giọng nghiêm nghị: "Tuần trước thầy đã nói rồi, kết quả kiểm tra lần này sẽ quyết định em có được xét danh hiệu học sinh xuất sắc hay không, đúng chứ?"

Đây chính là "giáo viên chủ nhiệm" trong lời đồn sao?Ông ta đập bài kiểm tra xuống bàn, Trần Kiều liếc nhìn, thấy góc bài có in rõ con số đỏ chót, 79 điểm.Ông ta nghiêm khắc nói: "Đây là câu trả lời của em sao?

Em định lấy số điểm này đi tranh danh hiệu à?

Đây là cách em báo đáp niềm tin thầy dành cho em ư?"

Trần Kiều không nói gì, cô sợ ảnh hưởng đến độ tương thích nhân vật.Thấy cô chỉ cúi đầu im lặng, vẻ mặt không phản kháng, giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm dịu xuống đôi chút: "Giáo viên bộ môn nói dạo này em thường xuyên lơ đãng trong giờ học.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nói với thầy đi, được không?"

Ông ta kéo ghế ngồi xuống, vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh: "Qua đây ngồi với thầy một lát."

Trần Kiều không muốn lại gần, nhưng ánh sáng xanh nhạt lại lóe lên trước mắt:【Đặc điểm nhân vật "Học sinh ba tốt", "Gái ngoan" đang có hiệu lực...】Cơ thể cô tự giác bước tới, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh....

Khốn nạn thật.Thật vô lý!

Còn có cả thiết lập kiểu này nữa sao?

Đúng là trò chơi rác rưởi...

Trần Kiều nguyền rủa trong lòng.Trên người giáo viên chủ nhiệm là mùi hỗn hợp giữa mồ hôi và nước hoa rẻ tiền, hăng nồng đến khó chịu, khiến Trần Kiều muốn nôn.

Cô nghiêng người, cố hít thở ít hơn chút mùi khó ngửi đó."

Trần Kiều à, thầy biết có thể những lời này nghe hơi khó nghe, nhưng thầy làm vậy cũng chỉ vì em thôi.

Em cứ mải lơ đãng như vậy, chỉ tổ lãng phí tuổi xuân quý giá, không tiến bộ được gì."

Giáo viên chủ nhiệm nói bằng giọng đầy quan tâm, ra vẻ như đang lo nghĩ cho tương lai của cô: "Nếu em cứ để tài năng của mình bị mai một như vậy, em có thấy áy náy với bố mẹ không?

Có thấy phụ công sức thầy đã bỏ ra không?"

Trần Kiều còn chưa kịp phản ứng, tay ông ta đã đặt lên đầu gối cô.

Chân ông ta cũng nghiêng sang, áp sát vào chân cô, luồng nhiệt từ chiếc quần tây mỏng manh truyền sang, khiến cô rùng mình.Theo phản xạ, cô lùi người lại, muốn đổi tư thế ngồi cho thoải mái, nhưng cử động lập tức bị ngăn cản.Bàn tay thô kệch của ông ta vòng qua vai cô, kéo cô lại gần hơn.

Khoảng cách càng gần, mùi hắc nồng nặc càng khiến cô buồn nôn."

Thầy nhìn ra được rồi."

Ông ta nói: "Chỉ là em đang bị những thứ bên ngoài làm xao nhãng thôi.

Tuổi mới lớn mà, con gái dễ bị cuốn hút bởi mấy thứ phù phiếm.

Nhưng rồi em sẽ nhận ra thôi, chúng chẳng đáng là bao.

Em còn quá trẻ, chưa đủ khả năng suy nghĩ độc lập, quyết định thường hấp tấp và nông cạn.

Em cũng thấy thế, đúng không?"...

Đúng cái đầu ông ấy.

Đếch hiểu ông đang lảm nhảm cái quái gì, đúng là thần kinh.Trần Kiều vẫn giữ im lặng."

Bây giờ em rất cần một người thầy điềm tĩnh chỉ đường, dẫn dắt em đi đúng hướng.

Rồi một ngày em sẽ hiểu, một người thầy thấu hiểu em còn đáng tin hơn bất kỳ thứ gì phù phiếm ngoài kia."

Ánh mắt ông ta cháy rực đầy thèm khát, dừng lại trên người cô một cách trơ trẽn.

Ánh nhìn đó không hề giống với ánh mắt của một người làm việc trong môi trường giáo dục nhìn học sinh, mà giống như thú dữ nhìn thấy con mồi.Bàn tay đặt trên đầu gối bắt đầu men dần lên đùi.

Trần Kiều muốn hất tay ông ta ra, đá bay lão hói ghê tởm này.

Nhưng dòng thông báo trước mắt vẫn nhấp nháy không ngừng:【Đặc điểm nhân vật "Học sinh ba tốt", "Gái ngoan" đang có hiệu lực...】Cô không thể động đậy, cứng đờ tại chỗ như thể bị sốc.Dường như giáo viên chủ nhiệm rất hài lòng trước sự ngoan ngoãn của cô, miệng còn buông lời tán thưởng: "Đúng là một đứa trẻ ngoan."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 12:【Quế Phục 5】Sự thật đằng sau truyền thuyết học đường


Khuôn mặt cười dâm tà kia phóng đại trong tầm mắt cô.

Giáo viên chủ nhiệm đè cô lên bàn học, thân hình to béo gần như hoàn toàn che khuất thân thể mảnh mai của cô.

Bàn tay thô bạo của ông ta như loài bò sát len lỏi, sờ mó lên xuống bắp đùi Trần Kiều: "Ngoan nào, ngoan nào...

Để thầy hướng dẫn em cho tốt..."

Trần Kiều nhìn ra sau lưng ông ta, lắc đầu."

Em đang nhìn gì vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm quay lại nhìn, nhưng không thấy gì cả.Ông ta dùng thân hình nặng nề đè chặt lên cô, giọng mắng mỏ: "Khi thầy đang dạy bảo thì phải tập trung, hiểu chưa?

Đừng để thầy thất vọng."

Nói xong, ông ta lại cúi người xuống, đôi môi không ngừng lần mò bên tai và cổ cô, để lại từng vệt nước dãi ướt át: "Làm một cô bé ngoan đi nào...

Thầy rất thích những học sinh ngoan ngoãn như Trần Kiều...

Ha a..."

Trên chiếc quần tây đen của ông ta đã loang ra một vệt mờ ám.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay đó đã mò tới chiếc quần lót dưới váy đồng phục của cô, định giật phăng mảnh vải vướng víu kia ra.Trần Kiều không chịu nổi nữa, hét lớn:
"Thi Diệc Thanh!"

"Cái gì?"

Giáo viên chủ nhiệm vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp phản ứng thì một chiếc cặp nặng trịch đã giáng mạnh xuống đầu ông ta.Móc khóa trang trí trên cặp cào một đường dài lên mặt lão chủ nhiệm, máu tươi túa ra, chảy ròng ròng.

Cú đánh khiến ông ta choáng váng đến mức không thể đứng vững, ngã xuống người Trần Kiều, khiến cô bật ra một tiếng rên đau đớn.Thi Diệc Thanh lập tức kéo cái thân thể nặng trịch kia xuống khỏi người cô, không buồn quan tâm đến ông ta đang kêu rên thảm thiết, chỉ lo lắng nhìn Trần Kiều: "Cậu có sao không?"

Trần Kiều đưa tay sờ cổ, nước bọt còn lưu lại dính vào tay khiến cô thấy nhơm nhớp.Cô nhíu mày, kéo vạt áo đồng phục lên lau sạch, đáp: "Không sao, chỉ thấy buồn nôn thôi."

Cô ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, bỗng sững người, dòng chữ xác nhận vai trò đã biến mất khỏi tầm mắt.Chẳng lẽ màn đầu tiên đã kết thúc?Giáo viên chủ nhiệm mặt mày bê bết máu, lau máu dính trên mi mắt, lảo đảo đứng dậy vài bước như thể không nhìn thấy gì rõ ràng: "Khặc...

Ai đánh tôi?!

Là đứa nào?!"

Ông ta gào lên giận dữ: "Trần Kiều!

Cả đứa học sinh kia nữa!

Đợi đấy!

Tôi sẽ đuổi học các em!

Tất cả!

Bắt bố mẹ các em đến quỳ gối xin lỗi!"

Thi Diệc Thanh không nói không rằng, xông lên đá một cú khiến ông ta ngã vật xuống.Giữa tiếng rống giận dữ của ông ta, cậu hỏi Trần Kiều: "Giờ làm gì tiếp?

Có cần trói ông ta lại không?...

À mà tụi mình không có dây thừng."

Trần Kiều đảo mắt nhìn quanh lớp học, ánh sáng màu xanh lam vẫn phát ra từ phía cửa ra vào.Cô quay sang nhìn cửa sổ, chỉ ba giây sau, trên khung kính cũng bắt đầu nhấp nháy dòng chữ xanh dương:【⚠Cấm vượt rào, rời khỏi khu vực sẽ bị xem là vi phạm】.

Trần Kiều trầm ngâm giây lát, rồi nhấc ghế đập vỡ cửa kính."

Cậu làm gì thế?"

Thi Diệc Thanh vội ngăn cô lại: "Cửa sổ đó ghi là cấm vượt rào mà..."

"Tớ biết."

Trần Kiều ngắt lời.Cô bước tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ra hiệu cho Thi Diệc Thanh lại gần: "Đỡ ông ta dậy, ném xuống dưới."

Thi Diệc Thanh: "?!"

Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên im bặt như một con vịt bị bóp cổ."

Cậu nghiêm túc đấy à..."

Thi Diệc Thanh lắp bắp, không dám tin vào tai mình.Dù trong lòng cậu hiểu rõ đây có thể chỉ là một trò chơi, một mô hình dữ liệu, dù đội ngũ phát triển gọi đây là "game", nhưng nếu thật sự ném một người sống sờ sờ như thế từ tầng 12 xuống...

Cậu cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng.Trần Kiều lặp lại, giọng kiên quyết:
"Ừ, ném ông ta xuống."

"Khoan...

Đợi đã!

Các em, các em làm vậy là giết người đấy!

Là phạm tội!

Sẽ bị bỏ tù!"

Giáo viên chủ nhiệm hoảng loạn la hét."

Chính ông cũng phạm tội mà."

Trần Kiều lạnh lùng nói: "Chuyện ma trong trường nói về ông, đúng không?"

Thi Diệc Thanh: "..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cậu cũng có mặt từ đầu đến giờ mà, tại sao cảm giác như Trần Kiều đã nắm rõ toàn bộ sự việc, còn cậu thì chẳng hiểu gì hết?"

Mỗi học kỳ đều có vài nữ sinh gặp ma trong khu nhà học số 3 sau giờ tan học.

Chính ông gọi họ đến, đúng chứ?

Giống như hôm nay có người gọi tôi tới vậy."

Giọng Trần Kiều bình thản, như mặt biển yên ả trước cơn bão."

Lấy lý do sinh hoạt câu lạc bộ, đánh giá thành tích, hay cấp học bổng...

Với vai trò giáo viên chủ nhiệm, ông có hàng ngàn cái cớ để lôi học sinh tới nơi này.

Ông cố tình chọn những người bị cô lập, không có bạn bè, ngoan ngoãn nghe lời...

Rồi lợi dụng họ."

"Họ không báo cảnh sát, không phơi bày ông, mà chỉ lặng lẽ nghỉ học, ngoài chấn thương tâm lý nghiêm trọng và các triệu chứng rối loạn tinh thần kéo dài, còn vì những lời đe dọa của ông, đúng chứ?"

Trần Kiều nhìn chằm chằm vào ông ta, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt vặn vẹo vì đau đớn kia: "Để tôi đoán nhé, ông gắn camera giấu kín trong lớp này rồi chứ gì?"

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán giáo viên chủ nhiệm, chảy vào vết thương khiến ông ta đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn cố chống chế: "Em nói linh tinh cái gì vậy?

Sao tôi có thể làm mấy chuyện đó?!"

Trần Kiều bước lên bục giảng, lục lọi một hồi, rút ra một chiếc camera giấu trong tập giáo án cũ kỹ được bọc trong bìa đen, chỉ có phần trên là giấy thật, phần giữa đã bị khoét rỗng để che mắt người khác.Cô chậm rãi đi tới, trước ánh mắt kinh hoàng của giáo viên chủ nhiệm, cô giáng thẳng chiếc camera vào mặt ông ta.

Tiếng hét thảm vang lên, máy quay văng trúng tường, vỏ vỡ toang, linh kiện lăn lóc đầy đất.Trần Kiều nhìn xuống gã đàn ông đang quằn quại như con giòi dưới chân mình: "Loại chuyện này, ông đã làm bao nhiêu lần rồi?"

"Ông là người trưởng thành, bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đó.

Ông biết rất rõ mình đang làm gì.

Ông lợi dụng chức quyền để xâm hại trẻ vị thành niên, đạp đổ niềm tin của học sinh dành cho thầy cô, để lại vết thương suốt đời không lành nổi, rồi dùng đoạn phim đó để bịt miệng họ, trốn tránh pháp luật, đẩy bọn họ vào trạng thái hoảng loạn và bất công kéo dài..."

Cô chậm rãi thở ra một hơi: "Ông có biết có người đã tự sát vì hành vi của ông không?

Ông đã từng đếm thử...

Mình đã hủy hoại bao nhiêu sinh mệnh vô tội chưa?"

"Không nhớ cũng không sao...

Xuống địa ngục rồi sẽ có thời gian để nhớ."

Giáo viên chủ nhiệm ôm đầu phản bác: "Chúng tự nguyện!

Là do lớp học này ép người ta!

Không làm tình thì không thể rời đi!"

Gần như cùng lúc ông ta hét lên, một tiếng "tít" vang lên trong tai Trần Kiều và Thi Diệc Thanh.Một màn hình ánh sáng xanh hiện ra trước mắt:【Thông tin chính của phó bản đã được kích hoạt: Lớp học không thể rời đi nếu không làm tình.】-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 13:【Quế Phục 6】Lớp học không thể rời đi nếu không làm tình


【Tên phó bản: Trường nữ sinh Quế Phục.】【Nhiệm vụ: Sống sót qua đêm nay và rời khỏi tòa nhà học số ba của Trường nữ sinh Quế Phục.】【Thông tin quan trọng trong phó bản: Lớp học không thể rời đi nếu không làm tình.】【Nhân vật: [/gạch bỏ] Bạn là một nữ sinh trung học cơ sở bình thường. [/gạch bỏ] Bạn là một nữ sinh trung học cơ sở có chút đặc biệt.】【Đặc điểm nhân vật: [Học sinh ba tốt], [Học sinh cưng của thầy cô], [Gái ngoan], [Kẻ mách lẻo], [Vị thành niên],...】【Đặc điểm người chơi (tự động sinh ra dựa trên hành vi trong game):[Quan sát nhạy bén]: Bạn giỏi về quan sát và phân tích, có thể phát hiện ra chi tiết người khác xem nhẹ, nhưng đôi khi điều này khiến bạn trở nên quá mẫn cảm và bắt bẻ. [IQ trên trung bình]: Trí thông minh trên trung bình, có thể hiểu và áp dụng thông tin và kiến thức thu được tương đối nhanh chóng. [Tâm lý vững vàng]: Bạn vẫn có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với những tình huống xấu.[Mong manh yếu đuối]: Bạn yếu đến mức một quả bóng rổ cũng có thể đánh gục bạn.】【Những việc cần chú ý: 1.

Xin lưu ý...】"..."

Trần Kiều lặng thinh.Trước đó cô còn nghĩ hệ thống hỏi tuổi là để kiểm soát nội dung kinh dị hoặc bạo lực.

Nhưng giờ thì, có lẽ do đó là trò chơi khiêu dâm.

Cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Đội ngũ phát triển nghĩ gì mà để người chơi dùng cơ thể vị thành niên làm tình nhỉ?"

Tất nhiên, không ai trả lời câu hỏi của cô.

Một trò chơi sẵn sàng cuốn người chơi chưa trưởng thành vào những tình huống kỳ quái thế này, vốn dĩ đã chẳng thể mong chờ đạo đức gì phía sau.Lúc này, Thi Diệc Thanh cũng đang chăm chú đọc bảng thông tin của mình.

Cậu ngơ ngác nói: "Nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành rồi...

Nhưng hệ thống lại sinh ra mấy đặc điểm khá kỳ quặc..."

"Gì cơ?

Đưa tớ xem."

Cậu đưa giao diện trò chơi cho Trần Kiều.【Tên phó bản: Trường nữ sinh Quế Phục.】【Nhiệm vụ: Điều tra truyền thuyết học đường ở Trường nữ sinh Quế Phục. ☑ Đã hoàn thành】【Thông tin quan trọng trong phó bản: Lớp học không thể rời đi nếu không làm tình.】【Ghi chú: Người chơi không chính thức, đã liên kết với người chơi chính thức [Trần Kiều]】【Nhân vật: [/gạch bỏ] Bạn là nam sinh trung học cơ sở cải trang thành nữ sinh. [/gạch bỏ] Bạn là một cậu trai giả gái khéo léo.】【Đặc điểm nhân vật: [Giả gái]: Bạn học ở trường nữ sinh, nhưng bạn là con trai cơ mà, điều này không đúng, bạn hiểu chứ? [Thiếu niên xinh đẹp]: Có thể giả gái trà trộn vào trường nữ sinh, đương nhiên bạn phải có tài năng rồi. [Con trai của thám tử tư]: Bạn được thừa hưởng một phần nhỏ tài năng từ bố.

Nhưng đáng tiếc là, thám tử tư hạng ba không có nhiều tài năng. [Không ràng buộc quy tắc]: Bạn không phải học sinh trong trường nữ sinh, không cần nghe lời giáo viên. [Vị thành niên]: Phát hiện người chơi chưa đủ tuổi, đặc tính này được kích hoạt.

Là trẻ vị thành niên, bạn được quy tắc thiên vị hơn.】【Đặc điểm người chơi (tự động sinh ra dựa trên hành vi trong game):[Chân đẹp]: Được chứng nhận bởi bạn đồng hành và hệ thống trò chơi, đôi chân của bạn rất đẹp. [IQ hạn chế]: Ừm...

Hông biết nói j lun. [Phản ứng chậm]: Bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không làm gì cả.

Biết ơn bạn đồng hành của mình đi. [Người đẹp mạnh mẽ]: Tuy sở hữu một khuôn mặt yếu đuối (?), nhưng không ảnh hưởng đến việc bạn đấm bay một người đàn ông trưởng thành chỉ bằng một đấm.】【Những việc cần chú ý: 1.

Xin lưu ý...】Thi Diệc Thanh: "...

Tớ cảm giác trò chơi này rất có ác ý với tớ."

Trần Kiều: "...

Không cãi được."

Cô liếc ra cửa, hỏi: "Giờ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi đây chưa?"

Thi Diệc Thanh kiểm tra một lượt rồi lắc đầu: "Không được, hệ thống vẫn chặn đường như trước."

Giáo viên chủ nhiệm vẫn bị trói dưới đất, đột nhiên kích động hét lên: "Các em không hiểu đâu!

Căn phòng này thật sự không thể rời đi nếu không làm tình!

Cố tình rời đi sẽ chết!

Tôi không ép ai cả, tôi chỉ cố giúp bọn chúng ra ngoài thôi!"

Trần Kiều cười khẩy: "Nếu không phải ông cố tình lừa học sinh vào căn phòng này thì sao bọn họ lại mắc bẫy?

Biết rõ sẽ có chuyện xảy ra nếu cố ý rời đi, nghĩa là đã từng có người gặp chuyện rồi đúng không?

Sau đó trường còn chẳng thèm khóa phòng học này lại, rốt cuộc ban quản lý đang làm cái khỉ gì vậy?"

Như sực nhớ ra điều gì, Trần Kiều đá nhẹ vào chân ông ta: "Này, ông nói đi, người trước đó cố gắng thoát ra đã gặp phải chuyện gì?"

Bị đối xử không chút nể nang, giáo viên chủ nhiệm giận đến đỏ mặt nhưng không dám phản ứng, chỉ đành nghiến răng trả lời: "Bất cứ ai cố thoát ra đều bị nghiền nát thành từng mảnh.

Nhà trường đã tốn rất nhiều tiền để che giấu mọi chuyện."

"Bị nghiền nát thành từng mảnh?"

Trần Kiều trầm ngâm: "Lúc đầu tôi còn định thử đẩy ông ra xem phản ứng của hệ thống.

Nhưng nếu thực sự gây hoảng loạn cho các học sinh khác thì cũng phiền."

Mồ hôi giáo viên chủ nhiệm túa ra như mưa, cố gắng lấy lại thế chủ động bằng cách gào lên: "Em có biết bố vợ tôi là ai không?

Nếu tôi có chuyện gì, cả nhà em sẽ gặp rắc rối!"

Trần Kiều cười nhạt: "Đe dọa tôi đấy à?

Càng khiến tôi tò mò hơn đấy.

Nếu bố vợ ông là quan chức mà bao che cho hạng người như ông, thì chi bằng tống cả hai vào trại tạm giam luôn thể."

Cô lẩm bẩm như đang nói một mình:
"Dù sao cũng là thế giới ảo, trực tiếp cầm dao chém chết ông ta luôn nhỉ?"

Ánh mắt lạnh tanh của cô khiến giáo viên chủ nhiệm khiếp đảm."

Thôi, hết giờ trò chuyện rồi, đến lúc xử lý rác."

Trần Kiều giơ tay ra hiệu:
"Thi Diệc Thanh, cậu khiêng bên trái, tớ bên phải.

Đạp lên cái ghế này, tớ đẩy từ phía sau, ném ông ta ra ngoài."

"À...

OK."

Thi Diệc Thanh lên tiếng, cùng cô nâng ông ta dậy.Giáo viên chủ nhiệm cố bám vào bàn ghế, nhưng vẫn bị lôi đi từng bước.

Suốt đoạn đường, ông ta khóc lóc van xin: "Xin tha cho tôi!

Tôi có thể cho các em tiền, rất nhiều tiền!

Một trăm vạn đủ không?

Không đủ thì tôi đưa thêm!

Đừng giết tôi!"

Đến phút cuối, ông ta như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng kêu lên: "Các em không thể giết tôi!

Căn phòng này chỉ có nam nữ quan hệ mới tính là làm tình!

Nếu giết tôi, hai em sẽ mắc kẹt mãi mãi!"

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 14:【Quế Phục 7】"Tớ thật sự... Có thể chạm vào sao?"


Trần Kiều dừng tay.Giáo viên chủ nhiệm thấy có chuyển biến liền dịu giọng ngay: "Đúng rồi, chúng ta có thể hợp tác trước, gác lại những hiểu lầm trước kia...

Hai cô gái nhỏ như các em, có cần thiết phải động tí là chém chém giết giết như vậy không..."

"Nhưng mà cậu ấy đâu phải con gái."

Trần Kiều nói: "Dù có phải làm chuyện đó, tôi cũng sẽ chọn cậu ấy.

Cậu ấy là thiếu niên xinh đẹp đã qua nhiều lần kiểm chứng, ai lại muốn dây vào một lão già hói đầu, bụng bia, lại còn có sở thích bệnh hoạn như ông chứ."

Giáo viên chủ nhiệm: "?"

Ông ta chẳng còn tâm trí để ý đến những lời miệt thị sau đó, chỉ cứng ngắc quay đầu, nhìn theo hướng tay Trần Kiều chỉ.Thi Diệc Thanh đang nhìn ông ta, khẽ cười, có chút ngượng ngùng, nhưng động tác thì không hề dừng lại, dứt khoát đẩy ông ta khỏi khung cửa sổ.

Vì thân hình đối phương quá đồ sộ, từ "đẩy" e rằng vẫn còn nhẹ, phải nói là "ấn" mới đúng.Trên khung cửa vẫn còn rất nhiều mảnh kính vỡ, rạch khắp người giáo viên chủ nhiệm, máu chảy đầm đìa.

Nửa người ông ta đã lơ lửng ngoài không trung, nhưng vẫn cố sức bám lấy khung cửa, run giọng hỏi Thi Diệc Thanh: "Em, em là con trai sao?"

Trần Kiều đáp thay: "Không giống à?

Thật ra mặc váy trông cậu ấy cũng xinh thật."

Cô buông tay, vẫy tay chào giáo viên chủ nhiệm, cười rạng rỡ: "Bái bai, ngài truyền thuyết học đường."

Thi Diệc Thanh cũng buông tay.Bóng dáng giáo viên chủ nhiệm biến mất sau khung cửa.Chỉ một, hai giây sau, từ dưới tầng vang lên tiếng "phịch" trầm đục.Người đàn ông từng là bóng ma kinh hoàng trong lòng bao nữ sinh, cũng là thủ phạm đứng sau mọi truyền thuyết kỳ dị ở Trường nữ sinh Quế Phục, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.Trong lớp học, một khoảng lặng bao trùm.Tay chân Thi Diệc Thanh có chút mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên cậu giết người...

Không đúng, là giết NPC, nhưng cảm giác tim đập loạn nhịp, nỗi hoảng hốt sau khi đoạt mạng vẫn cứ trào lên như sóng.Cậu quay sang nhìn Trần Kiều, lại thấy cô không hề hoảng loạn, trái lại còn đang chăm chú nhìn xuống dưới?Thi Diệc Thanh cũng cúi đầu nhìn theo, lập tức cảm thấy khung cảnh phía dưới thật sự cần được làm mờ gấp...

Trò chơi này đúng là bất chấp, không ngần ngại phơi bày cảnh máu me và đủ thứ phản cảm trước mắt người chơi chưa thành niên.Cậu khó hiểu hỏi: "Sao trông cậu vui thế?"

"Cậu từng nghe qua bài toán chiếc xe điện chưa?"

Trần Kiều lên tiếng, như đang nhắc đến một đề tài học thuật quen thuộc: "Một chiếc xe điện mất kiểm soát đang lao đến, và phía trước là mấy đứa trẻ vô tội bị trói chặt trên đường."

Thi Diệc Thanh gật đầu.

Sau vài giây suy nghĩ, cậu bừng tỉnh: "Ý cậu là, chúng ta như đang kéo cần gạt, đổi hướng chiếc xe sang đường ray khác, hy sinh một người để cứu nhiều người sao?"

"Không."

Trần Kiều lắc đầu: "Gã đàn ông hói đó chính là chiếc xe mất kiểm soát kia, ông ta đang chuẩn bị đâm thẳng vào đám trẻ.

Còn chúng ta chỉ gắn thêm một quả bom lên cái xe ấy thôi."

Thi Diệc Thanh: "?"

Khoan đã, nghe càng lúc càng sai sai, sao giống hành vi khủng bố vậy trời!Cậu nhìn Trần Kiều.

Cô hơi cong môi, nụ cười mơ hồ lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Lúc này cậu mới nhận ra, có lẽ cô đang pha trò. ...

Chắc vậy ha?Thật ra Thi Diệc Thanh cũng không chắc lắm.Trần Kiều cuối cùng cũng rời mắt khỏi hiện trường dưới tầng.Cô quay người, đối mặt với Thi Diệc Thanh, đôi mắt đen như đá obsidian lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt, chăm chú nhìn cậu rồi nói một câu đầy nghiêm túc: "Giờ thì chúng ta nên nói về chuyện làm tình rồi."*"...

Thật sự phải làm sao?"

Thi Diệc Thanh hỏi với giọng nhỏ như muỗi kêu.Trần Kiều bình thản đáp: "Đây là lần thứ ba cậu hỏi câu này rồi.

Không sai một chữ."

"Ức."

Thi Diệc Thanh ngượng ngùng, không biết nói gì.Lúc này, hai người đang ở trong phòng chứa đồ nhỏ kế bên lớp học.Ba cái bàn được kéo vào, ghép lại thành một mặt phẳng.

Sau khi được lau sạch bằng mảnh vải, chính là chiếc áo đồng phục cũ mà Thi Diệc Thanh buộc quanh eo, giờ đây đã biến thành một tấm trải sạch sẽ.Trần Kiều ngồi trên mặt bàn, ngay bên trên chiếc áo đồng phục ấy.Thi Diệc Thanh lại lên tiếng, khẽ lẩm bẩm:
"Biết đâu còn có cách khác để rời khỏi nơi này..."

Trần Kiều ngước nhìn cậu: "Cậu không muốn làm tình với tớ à?"

Cô nghiêng đầu: "Là vì cậu đã có bạn gái hay crush rồi?

Hay vì tớ không phải gu nên cậu không có hứng thú?"

"Không, khụ khụ!"

Thi Diệc Thanh ho sặc sụa vì sặc nước bọt, vội vàng xua tay: "Tớ, khụ khụ, không có ý đó."

"Thế tại sao lại ngập ngừng?"

Thi Diệc Thanh quay mặt đi, không dám nhìn vào cô, má đỏ ửng, cộng thêm mái tóc dài hiện tại, trông cứ như một cô gái nhỏ đang e thẹn.Cậu lắp bắp: "Vì tớ hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả...

Tớ sợ làm không tốt sẽ bị cậu chê cười, lại sợ mất khống chế sẽ khiến cậu đau..."

Giọng càng lúc càng nhỏ, nói xong thì cúi đầu như thể tự thấy xấu hổ."

Chắc tớ có kinh nghiệm ấy?"

Trần Kiều hỏi ngược lại."

Hả?

Cậu cũng không có kinh nghiệm á?"

Thi Diệc Thanh kinh ngạc."...

Sao cậu lại nghĩ là tớ có?"

Trần Kiều lườm cậu một cái.Thi Diệc Thanh: "Tại cậu nhìn bình tĩnh quá nên tớ tưởng vậy..."

"..."

Trần Kiều không đáp, dùng sự im lặng để bày tỏ sự bất mãn.Thi Diệc Thanh ngượng ngùng gãi mũi:
"Xin lỗi, là tớ nghĩ lung tung.

Nếu nói gì khiến cậu khó chịu thì thật lòng xin lỗi, tớ không cố ý..."

"Không sao."

Trần Kiều nói.Thi Diệc Thanh cảm thấy giọng cô hơi là lạ, có vẻ lạnh hơn bình thường.

Cậu không chắc cô có giận không...

Có nên trịnh trọng xin lỗi lần nữa không nhỉ?

Cậu do dự chưa kịp quyết định...- Thì Trần Kiều đã chủ động nắm lấy tay cậu.Tay cô rất mềm.

Thi Diệc Thanh chưa từng biết, tay con gái lại có thể mềm đến vậy.Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng đặt tay cậu lên trước ngực mình.Cổ họng Thi Diệc Thanh khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên phản ứng ra sao.Thật kỳ lạ.Chỉ mới vài tiếng trước, hai người gần như là người xa lạ, dù học cùng lớp một năm rưỡi, nhưng nói chuyện với nhau chẳng được mấy lời, nhiều nhất chỉ là trao đổi bài kiểm tra hay phiếu điểm danh.

Dù có gặp ngoài hành lang cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ.Vậy mà bây giờ, chỉ sau vài tiếng đồng hồ, họ lại cùng nhau ở trong căn phòng chật hẹp này, tay cậu đặt lên người cô, một cô bạn mà cậu chưa từng thật sự quen thân, sắp sửa cùng nhau tiến xa hơn nữa.Trong quan niệm tình cảm đơn giản của Thi Diệc Thanh, những điều sắp xảy ra vốn chỉ nên tồn tại giữa những người yêu thương và tin tưởng nhau nhất...Nhưng lúc này, "cô bạn không quá thân quen" lại đang nhìn cậu.Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng gò má đã nhuốm sắc hồng nhàn nhạt, vì chính cô là người đã chủ động nắm lấy tay cậu, đưa đến vị trí đó.Cô nói: "Tớ nghĩ như vậy đã đủ rõ ràng rồi."

-- Được rồi.Mặc kệ hết.Mặc kệ việc hai người chưa thân, mặc kệ chuyện chỉ nên xảy ra giữa những người yêu nhau, mặc kệ nỗi lo mất kiểm soát hay vụng về, mọi do dự đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.Thi Diệc Thanh siết nhẹ tay, cảm giác mềm mại truyền tới lòng bàn tay, có một điểm hơi cứng lên, dường như là nhũ hoa.

Cậu khẽ hỏi một lần nữa, nhưng giọng đã khác: "...

Tớ thật sự...

Có thể chạm vào sao?"

Lần này, câu hỏi ấy không còn run rẩy, cũng không ngập ngừng hay sợ hãi.

Mà giống như một lời xin phép cuối cùng cho điều sắp xảy ra.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 15:【Quế Phục 8】"Cậu có thể sờ. Hơn nữa không chỉ có chỗ này."


Trần Kiều ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu.Thi Diệc Thanh thất thần giây lát, cảm thấy mặt cô thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể che hết bằng một bàn tay, giống như một con thú nhỏ nhắn đáng yêu.Giọng nói cô mang theo run rẩy nhè nhẹ, nhưng vẻ mặt vừa bình tĩnh lại kiên định: "Đúng thế, cậu có thể sờ.

Hơn nữa không chỉ có chỗ này."

Tay cô trượt xuống cùng với tay của Thi Diệc Thanh, tiếp tục nói: "Ngực, eo, đùi, chân, âm hộ, cậu có thể sờ tất cả, có thể liếm, có thể...

Cắm vào."...

Thi Diệc Thanh chấn động.Cô nói "ngực" và "âm hộ" sao...

Còn có câu "có thể cắm vào" nữa...Tâm trí cậu tràn ngập những từ ngữ này, nghĩ thầm, fuck, thô tục vãi, nhưng gợi tình thật, dễ thương nữa...Trần Kiều buông lỏng tay cậu, gương mặt hơi phiếm hồng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.Mà Thi Diệc Thanh cũng không còn cần sự hướng dẫn nữa.

Tay cậu đặt lên eo cô, chậm rãi kéo bộ đồng phục mùa hè lên.

Nhưng ngay khi góc áo ngực vừa lộ ra, quần áo lập tức tuột xuống do trọng lực.

Thi Diệc Thanh nhẹ nhàng đè trước ngực Trần Kiều, đẩy cô ra sau.

Trần Kiều ngoan ngoãn làm theo động tác của cậu, ngửa thân trên ra sau, tựa đầu vào tay cậu, nằm dài trên bàn.Áo trên lại bị đẩy lên.

Lúc này, chúng không rơi xuống nữa.Mảnh vải mỏng co lại trước ngực, để lộ chiếc áo ngực ren màu đen, cậu nhận ra đây chính là chiếc áo mình đã thấy trên Twitter.

Thi Diệc Thanh miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được nuốt nước miếng, không còn phân biệt được cơn khát là do khát nước hay do cảnh tượng trước mắt nữa.

Cậu vươn tay, kéo chiếc áo ngực lên.Bộ ngực của thiếu nữ lộ ra hoàn toàn trước mặt cậu, không có chút sáng tối loang lổ hay bầu không khí nghệ thuật nào, chỉ có sự phơi bày trực tiếp.

Da trắng như sứ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu tay đỏ ửng.

Đường cong chưa quá rõ ràng, có lẽ là bởi vì cơ thể vẫn đang phát triển, nhưng khi cậu thử dùng lòng bàn tay nắm lấy một bên, lại phát hiện một bàn tay khó mà nắm trọn.

Như thể đáp lại động tác của Thi Diệc Thanh, cậu nghe được một tiếng "ưm" ngắn ngủi mà đáng yêu.

"Đau không?"

Thi Diệc Thanh thả lỏng, chỉ nhẹ nhàng thong thả vuốt ve, khàn giọng dò hỏi.Trần Kiều nằm trên bàn học, lắc đầu, sau đó giơ một tay lên che mặt, má hơi lộ ra giữa hai khe hở, đỏ như quả cà chua.

"Đáng yêu quá..."

Thi Diệc Thanh lẩm bẩm.Ngón tay xoa nắn đầu vú hồng phấn, đúng như cậu mong muốn, cục thịt nhỏ nhanh chóng cứng lại và run rẩy trong không khí.

Thi Diệc Thanh dùng đôi tay miết lấy bầu vú, chăm chú nhìn một lát, bỗng nhiên cúi đầu liếm xuống.Khoang miệng nóng ướt hoàn toàn bao phủ nhũ hoa mẫn cảm, mới đầu chỉ liếm láp lung tung, sau khi nghe thấy tiếng rên của cô, cậu dần sờ soạng tới vị trí chính xác, bắt đầu lặp lại động tác liếm vào mút ra, day cắn.

Thậm chí đầu lưỡi còn chọc vào nhũ hoa, Thi Diệc Thanh ngậm lấy toàn bộ bầu vú, dùng sức mút vào giống như bú sữa, phát ra tiếng "chụt chụt".

"Đừng...

Ưm, đừng mút mà..."

Giọng nói Trần Kiều run lên không kiểm soát: "Không có sữa cho cậu uống đâu..."

"Thật sao?"

Rốt cuộc Thi Diệc Thanh cũng buông tha cho khối thịt mềm trong tay, làn da mềm mại đã bị tra tấn đến đỏ ửng.Cậu duỗi tay xuống chân Trần Kiều: "Vậy nơi này có thể uống không?"

Hai chân đang khép lại bị cậu nhẹ nhàng đẩy ra, không hề kháng cự, vô cùng phối hợp mở ra.Trần Kiều vẫn đang che mặt, lúc này lại bỏ tay ra.

Tuy mặt vẫn đỏ như gấc, nhưng cô không hề né tránh ánh mắt của Thi Diệc Thanh.Thi Diệc Thanh đứng dậy khỏi người Trần Kiều, sau đó ôm eo cô bế đến mép bàn, dang rộng hai chân thành hình chữ M.Cậu ngồi xổm xuống, đầu tiên chạm môi vào bắp đùi, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, như thể có một chiếc lông vũ đậu trên đó.

"Đừng liếm chỗ đó."

Trần Kiều nói.Thi Diệc Thanh dừng động tác, nghi ngờ hỏi: "Hửm?

Tại sao?"

"Vừa nãy bị lão hói kia sờ vào rồi."

Trần Kiều nói với giọng điệu không thoải mái: "Nếu cậu liếm chỗ đó thì đừng liếm bé mèo của tớ, tởm lắm."

"..."

Thi Diệc Thanh nói: "Rốt cuộc cậu học mấy từ này ở đây thế, gì mà bé...

Ựa..."

Cậu không nói nên lời.

"Từ nào cơ?

Bé mèo hả?"

Trần Kiều nở nụ cười ranh mãnh như hồ ly.Cô đưa tay vuốt ve đôi chân bằng những ngón tay trắng trẻo thon thả, chiếc quần lót ren đen trông như cùng một bộ với áo lót, tạo nên sự tương phản rõ rệt với những ngón tay trắng nõn.

Sau đó, Trần Kiều dùng ngón tay nhấc mép quần lót lên, nhìn thẳng vào Thi Diệc Thanh, giọng nói mang theo ý cười, khiêu khích nói: "Ở đây phải không?

Ngó bé mèo thử xem?"

"..."

Thi Diệc Thanh không biết nên trả lời thế nào.Cậu chỉ biết, nghe xong lời này, cậu thật sự sắp sắp cương đến nổ tung rồi.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 16:【Quế Phục 9】"Lên đây, hôn tớ."


Thi Diệc Thanh nắm lấy tay Trần Kiều, cùng cô cởi quần lót ra, mới phát mảnh vải kia rất mỏng, ở giữa hơi ướt át, đó là dịch thể Trần Kiều tiết ra vì kích thích, để cậu dễ dàng tiến vào, nhận ra điều này càng khiến nửa người dưới phồng lên, dâng trào ý chí chiến đấu.Cậu cẩn thận nhét mảnh vải nhỏ vào túi váy đồng phục của Trần Kiều, gấp gọn gàng đặt trên bàn cạnh cô để tránh bị bẩn.

Sau đó, Thi Diệc Thanh tiến lại gần, cẩn thận nhìn vào giữa hai chân cô.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ quan sinh dục của con gái ngoài đời thực.

Có lẽ bởi vì hiện tại cơ thể bọn họ vẫn đang ở giai đoạn học sinh cấp hai, thế nên giữa hai chân Trần Kiều trơn bóng, không lông, nhìn không sót chỗ nào.

Hai cánh môi lớn, nơi canh giữ nguồn sống bí ẩn có màu hồng nhạt, trông vô cùng mềm mại.

Thi Diệc Thanh vốn định dùng ngón tay đẩy ra, nhưng nghĩ đến việc tạm thời không thể vệ sinh và khử trùng được, ngón tay cũng không sạch sẽ, cuối cùng cậu quyết định dùng miệng làm việc.

Đầu lưỡi dán lên môi âm hộ, những dây thần kinh nhạy cảm dày đặc ở đó lập tức báo hiệu cho chủ nhân của cơ thể, khiến Trần Kiều rùng mình.

Thi Diệc Thanh dùng đầu lưỡi khảy môi âm hộ, môi bé ngoan ngoãn mở ra theo động tác của cậu, lộ ra cửa động thần bí.Ở lối vào nông, có thể nhìn thấy một vòng niêm mạc màu trắng hồng.

Thi Diệc Thanh học môn Sinh học rất nghiêm túc, cậu biết đây là van âm đạo, thường được gọi là màng trinh.

Sâu bên trong, mơ hồ có thể trông thấy lớp thịt mềm mại màu hồng đậm.

Dường như cậu đã dừng lại và nhìn chằm chằm quá lâu, Trần Kiều mất tự nhiên cử động một chút, cửa âm đạo hơi mở ra rồi lại co lại, phun ra một làn sóng nhỏ chất lỏng trong suốt dinh dính, chậm rãi chảy xuống cửa huyệt. ...

Dâm quá, sao lại dâm thế này, thật sự dâm quá đi mất...Thi Diệc Thanh cảm thấy đầu óc rối bời.Cậu cúi đầu, dùng sức liếm mạnh vào cửa âm hộ, lưỡi cuộn lại, cuốn toàn bộ dịch âm đạo sắp phun trào vào miệng.

"Hưm!"

Trần Kiều cong người, cầm lòng không đậu hét lên, thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Đừng...

Đừng liếm mạnh như vậy mà...

Ưm, ha...

Ưm ư..."

Thi Diệc Thanh giảm lực, dùng đầu lưỡi đảo quanh lỗ nhỏ, sau đó thăm dò vào lỗ thịt chưa từng có ai đặt chân đến.

Cậu vừa liếm âm hộ vừa đưa tay lên sờ soạng, cuối cùng chạm vào một khối thịt mềm mại như ý muốn.

Một bên vú bị cậu xoa bóp, lực không hề nhẹ khiến Trần Kiều hơi đau, nhưng cô đã không rảnh bận tâm đến nữa.Khoái cảm từ bộ phận sinh dục mãnh liệt đến mức cô không thể kiềm chế được, đón ý nói hùa dựng thẳng eo, chủ động dâng cô bé đến bên miệng Thi Diệc Thanh, như thể hy vọng cậu có thể liếm mạnh và sâu hơn.Thịt non mấp máy, kẹp chặt đầu lưỡi Thi Diệc Thanh.

Cậu thoáng rút ra một ít, thấy lỗ nhỏ trước mắt phun ra từng đợt dịch tình trong vắt, nhỏ giọt dọc theo môi âm hộ.Không muốn lãng phí, Thi Diệc Thanh liếm mút, dùng đầu lưỡi quét sạch hết những chất lỏng ngọt ngào dâm đãng này, khàn giọng nói với cô: "Bên trong cậu ướt quá, vừa nóng vừa chặt."

"Ha a...

Đừng nói mấy lời này mà..."

Hơi thở của cậu phả vào môi âm hộ nhạy cảm khiến cô rùng mình, âm hộ co thắt phun ra dâm thủy trong suốt.Thi Diệc Thanh cúi đầu định liếm tiếp, nhưng Trần Kiều bỗng nhiên nâng một chân đạp vào vai cậu.Trước ánh mắt nghi ngờ của Thi Diệc Thanh, Trần Kiều vòng mắt cá chân qua cổ, kéo cậu lại gần hơn."

Lên đây, hôn tớ."

Cô nói."...?"

Thi Diệc Thanh sững sờ đứng đó.Trần Kiều nhướng mày: "Sao lại phản ứng thế này?

Không phải cậu muốn hôn tớ sao?"

"Không, không phải..."

Thi Diệc Thanh được yêu mà sợ, lời nói có chút lộn xộn: "Tớ tưởng cậu quen ở sạch nên chắc không muốn hôn tớ...

Hơn nữa tớ mới vừa liếm...

Ừm, bé mèo của cậu, cho nên..."

Trần Kiều rũ mắt nhìn cậu.Thi Diệc Thanh nuốt lại những lời còn dang dở.

Trần Kiều nói: "Lắm lời quá đấy.

Cậu chỉ cần nói cho tớ biết, cậu có muốn hôn tớ không?"

Thi Diệc Thanh trả lời không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là có!"

Trần Kiều nghe vậy thì mỉm cười, vòng tay qua gáy kéo cậu lại.Cô dịu dàng dán môi lên, mơ hồ không rõ nói: "Vậy lại đây hôn tớ...

À, thuận tiện để tớ nếm thử xem mùi vị dâm thủy của mình như thế nào..."...

Mẹ nó.Con nhỏ này nói chuyện dâm điên lên được..."

Chụt."

Đây là nụ hôn đầu của đôi bạn trẻ, ngây thơ trong sáng, chỉ chạm nhẹ một cái.Trần Kiều hôn rất vụng về, sau khi hôn nhẹ lên môi cậu, cô cọ xát hai đôi môi vào nhau, gặm như thể rất thích thú, rồi liếm sạch vệt nước đọng trên khóe môi cậu.

Mùi vị kỳ quái, cô nghĩ, không khó chịu nhưng khó diễn tả.

Trần Kiều thoáng kéo ra chút khoảng cách, dùng bàn tay ôm lấy má Thi Diệc Thanh.

Khuôn mặt trước mặt vốn được coi là xinh đẹp so với con gái giờ đã ửng hồng, nhưng vẻ mặt lại trống rỗng, như thể đang trong cơn mê.

Cô ấn ngón tay cái vào môi dưới của cậu, vuốt ve một lúc trước khi nhắm mắt lại rồi hôn cậu lần nữa.

Rốt cuộc Thi Diệc Thanh cũng có phản ứng.

Cậu bắt đầu đáp lại, lóng ngóng hôn cô.

Răng chạm vào nhau phát ra tiếng động nhỏ, nhưng không ai dừng lại.

Thi Diệc Thanh khẽ cắn môi dưới, thử thăm dò mút vào, ngay sau đó, đầu lưỡi vói vào trong miệng cô, trao đổi hơi thở.Một tay Thi Diệc Thanh vòng qua vòng eo thon thả của Trần Kiều, ép sát hai người vào nhau.

Tay còn lại ôm lấy gáy cô, nụ hôn càng thêm sâu.

Cậu chậm rãi luồn tay vào mái tóc dài, vuốt ve gáy cô.

Ánh sáng lờ mờ từ lớp học tràn vào qua cửa phòng học, chiếu xiên xuống người họ.

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng hít thở và tiếng môi lưỡi giao nhau...

Không, còn có tiếng tim đập của Thi Diệc Thanh, cậu cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, gần như điếc cả tai, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu ôm chặt eo Trần Kiều, ôm cô vào lòng, tay vuốt ve những đường cong trên cơ thể cô.

Bờ vai thon thả, vòng eo mảnh khảnh, bầu ngực mềm mại...

Thân hình nhỏ nhắn dường như có thể được cậu ôm trọn trong vòng tay.

Động tác của Thi Diệc Thanh rất cẩn thận, sợ làm đau cô.

Nhất là khối thịt mềm mại trước ngực, non mềm như đậu hũ, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan.

Nhưng cùng lúc đó, một giọng nói khác đang kêu gào nơi đáy lòng: Làm đau cô, bóp nát cô, hủy hoại cô...Không thể được, cậu nghĩ.Động tác vẫn dịu dàng như cũ, tay rời khỏi ngực Trần Kiều, nhẹ nhàng bóp lấy gáy cô.

Động mạch chủ dưới lòng bàn tay cậu đập nhẹ, biểu thị sức sống mãnh liệt.

Trần Kiều hé mắt liếc nhìn Thi Diệc Thanh, nhưng chỉ thấy cậu nhắm nghiền mắt, chuyên tâm tận tụy hôn mình, dường như bàn tay đang vuốt ve sau cổ theo bản năng hoàn toàn vô tội, như thể sợ cô ngã nên phải giữ lấy...

Hình như cậu vẫn chưa ý thức được, đây thực chất là một cử chỉ đầy sự khống chế.Cô thật sự không thích cảm giác bị kiềm chế này...

Nhưng được rồi, nể tình gương mặt xinh đẹp kia, Trần Kiều quyết định tha cho cậu một lần.Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thi Diệc Thanh cũng buông cô ra.

Trán cả hai chạm vào nhau, hô hấp dồn dập, mặt cách nhau rất gần, hơi thở dường như hòa quyện vào nhau.

Trần Kiều nhìn Thi Diệc Thanh, đột nhiên duỗi tay vuốt ve thử, quả nhiên nóng bỏng tay, không khác gì cô.

Cô cười rộ lên, Thi Diệc Thanh cũng cười theo.

Sau đó, cậu lại cúi đầu hôn xuống, lần này là một nụ hôn nhẹ.

Vật cứng thong thả cọ xát giữa hai chân cô, cậu thì thầm bằng giọng khàn khàn: "...

Tớ muốn cắm vào."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 17:【Quế Phục 10】 "Bé mèo của cậu như đang cắn tớ ấy..."


Trần Kiều cầm lòng không đậu nắm chặt bộ đồng phục học sinh dưới thân.Vài phút trước, Thi Diệc Thanh rút thứ cứng ngắc từ dưới váy ra ấn vào người cô, cô gần như hóa đá: Cái gì đây trời?

Đây là chiều dài và chu vi của học sinh cấp hai thật à?

Có thể đi vào không đấy?Thậm chí cô còn muốn lùi bước, nói rằng bọn họ đừng làm nữa, cùng chết ở đây luôn đi.Đã phóng lao thì phải theo lao, Trần Kiều chỉ có thể hoảng sợ nhìn côn thịt dán lên nửa người dưới, cọ xát vào môi âm hộ ướt dầm dề.

Thân dương vật hồng hào nhanh chóng bị dịch âm đạo thấm ướt, trông vô cùng gợi tình.Quy đầu chìm vào giữa hai môi lớn căng mọng, tách lối vào ẩm ướt nóng bỏng ra, đẩy hai bức tường chật hẹp sang một bên, từ từ tiến vào.Vật lớn nhất mà cái lỗ nhỏ này từng nuốt vào là một chiếc tampon thấm đẫm máu, nhưng giờ đây nó đang phải nuốt một thứ cứng rắn nóng bỏng kích thước gấp mấy lần.

Cảm giác ẩm ướt lạ lẫm dần thấm sâu hơn, lấp đầy da thịt mang lại cảm giác no căng kỳ lạ.Nhưng may mắn là Trần Kiều không cảm thấy đau đớn, có lẽ màn dạo đầu trước đó của hai người đã có hiệu quả, dịch thể đóng vai trò như một chất bôi trơn tốt.Sau khi quy đầu to lớn tiến vào, mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Với những chuyển động chậm rãi, đều đặn, phần lớn gậy thịt đã được nhét vào âm đạo.

Trần Kiều cảm thấy cô bé của mình giống như động vật ăn thịt, vừa mới ăn xong nửa cây hotdog mà vẫn còn đói khát mấp máy, muốn ăn nhiều hơn nữa...Một giọt chất lỏng bất ngờ rơi xuống bụng dưới cô.

Trần Kiều ngẩng đầu, phát hiện trán Thi Diệc Thanh nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, dính thành từng mảng.Trông cậu rất căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô bé của Trần Kiều, vẻ mặt khó nhịn, mặt mũi đỏ ửng.Nói thật, Trần Kiều rất thích khuôn mặt cấp hai của Thi Diệc Thanh.

Tuổi dậy thì vừa mới bắt đầu, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn thiện, đường nét trên khuôn mặt chưa rõ ràng, vẫn còn chút phúng phính như trẻ con, kết hợp với mái tóc đen dài, tóc mái ướt đẫm và gương mặt đỏ bừng, vẻ đẹp vừa lưỡng tính vừa gợi cảm.Tiếc là không thể nhìn thấy ngoài đời, gương mặt này đáng yêu chết đi được...

Cô nghĩ thầm.-- Nhưng kích thước thân dưới thì không nha.

Lỗ nhỏ căng đầy, như thể bị căng đến cực hạn, hơi đau.

Thậm chí Trần Kiều còn có thể cảm nhận được mạch máu và nhịp đập trên bề mặt dương vật cậu, giống như toàn bộ thứ đó đang đập thình thịch bên trong cô.Ánh mắt cô nhìn xuống, dừng lại ở gậy thịt vẫn đang nhô ra, không nhịn được tự hỏi: Cấp hai chưa phát triển hết đã to cỡ này, cơ thể sắp trưởng thành ở thế giới thực còn to cỡ nào nữa?Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến cô rùng mình.Như thể nhận ra Trần Kiều đang kinh sợ, Thi Diệc Thanh ngẩng đầu mỉm cười an ủi, thấp giọng nói: "Sắp được rồi."

Cuộc "tra tấn" không đau đớn nhưng khó chịu này kéo dài hai ba phút, Thi Diệc Thanh giữ chặt hai chân cô, chậm rãi đẩy vào, cuối cùng cũng chạm đến đáy.Cậu cúi đầu nhìn, dương vật đã bị âm đạo nuốt chửng toàn bộ, chỉ còn lại hai viên tinh hoàn nặng nề thò ra ngoài.

Thành âm đạo siết chặt lấy thằng em khiến cậu khó cử động, khít khao như thể đang gặm cắn, khiến thằng em có hơi đau đớn.Có lẽ trong tiềm thức đàn ông luôn mặc định rằng thâm nhập đồng nghĩa với việc đánh dấu và chinh phục.

Trong vài giây, đầu óc Thi Diệc Thanh nóng lên, cảm thấy cô gái trước mặt là tài sản của mình, cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cô.Nhưng trước khi cậu kịp hành động, ảo tưởng này đã tan biến.

Thi Diệc Thanh hiểu rõ, mình và Trần Kiều không phải người yêu, hơn nữa cho dù bọn họ thật sự là người yêu, bạn đời hay vợ chồng, điều đó không có nghĩa rằng cô là tài sản của bất kỳ ai.Đây là một cuộc ân ái ép buộc, đồng thời cũng là lần đầu tiên của cả hai, cậu không muốn Trần Kiều có ấn tượng xấu về tình dục hay nảy sinh ác cảm hoặc sợ hãi.Vì vậy, Thi Diệc Thanh vẫn bất động, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Trần Kiều, giống như làm nũng nói: "Chặt quá, tớ không động đậy được..."

Trần Kiều cũng cảm thấy không thoải mái.

Cô cố gắng điều khiển các cơ ở vùng đó để thả lỏng, nhưng sau vài giây, chỉ nghe thấy tiếng thở của Thi Diệc Thanh trở nên nặng nề hơn: "Bé mèo của cậu như đang cắn tớ ấy...

Đau..."

Trần Kiều thở dài: "Vuốt ve tớ đi, giúp tớ thả lỏng."

Cô nắm lấy một tay của Thi Diệc Thanh, để cậu chạm vào ngực mình.Thi Diệc Thanh thuận thế nắm lấy một bên vú, xoa bóp đầu nhũ, môi nhẹ nhàng hôn từ xương quai xanh xuống ngực, để lại một vệt nước bọt ướt át trên làn da trắng như sứ.Đầu vú bên trái bị nắm lấy xoa bóp, bên phải được bao bọc trong khoang miệng ướt nóng, đầu lưỡi không ngừng đâm thọc liếm láp đầu vú, vòng vo đảo quanh, khoái cảm dâng trào khiến lỗ nhỏ co rút tiết ra một đợt dâm thủy, cuối cùng cũng cho côn thịt có không gian để di chuyển.Thi Diệc Thanh thở dài, hơi chút thả lỏng.

Cậu ngồi dậy, thong thả rút ra, lại thong thả tiến vào...

Mỗi khi cậu rút ra, thịt non hồng hào lại liều mạng quấn lấy côn thịt, lưu luyến không rời, bám chặt giống như con rắn.

Sự đụng chạm và tác động thị giác mãnh liệt khiến cậu bắt đầu nảy ra suy nghĩ muốn đạo tàn bụ, nhưng chỉ có thể kiềm chế bằng ý chí tuyệt đối.Mà Trần Kiều lại không hiểu nỗi khổ tâm của cậu.

Lỗ nhỏ dưới thân co thắt một cách dâm đãng, còn côn thịt vốn nên mang đến khoái cảm lại chậm rì rì, Trần Kiều không chịu nổi: "Khó chịu quá, cậu có thể nhanh lên không -- á!"

Nguyên cây dương vật đột nhiên cắm sâu vào, bắt đầu đâm thúc mãnh liệt.

Hai túi tinh hoàn ở gốc liên tục vỗ vào xương mu sau mỗi cú thúc, tạo ra tiếng da thịt va chạm nhau.Xử nam vừa mới khai trai, có thể nhịn đến lúc này đã đánh bại 99% trai thẳng cả nước.

Thi Diệc Thanh coi lời nói của Trần Kiều như một sự cho phép, lập tức điên cuồng đâm vào rút ra như máy đóng cọc.

Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại bé mèo nhỏ xíu đang siết chặt lấy thằng em của mình.Trần Kiều bị cậu nắc đến không nói nên lời.

Đầu cô ngửa ra sau, đập vào bàn sau mỗi cú thúc, cô cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn, không thể tạo thành hình chữ M, chân trái trượt khỏi mép bàn, bị Thi Diệc Thanh nắm lấy giữ chặt trong tay.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 18:【Quế Phục 11】"Sắp bị đ* chết rồi."


Thi Diệc Thanh thở hổn hển ôm chân Trần Kiều, côn thịt điên cuồng cắm vào lỗ nhỏ, chỗ hai người giao hợp phát ra tiếng phụt phụt dâm đãng.

Mồ hôi cậu lấm tấm trên trán, từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm, xuống ngực Trần Kiều, khiến làn da ấy khẽ run rẩy, rồi từ từ chảy xuống đường cong trên bầu ngực cô.Chiếc bàn cũ nát không chịu nổi sức nặng, kêu cót két dưới cú va chạm mạnh, Trần Kiều mất tập trung vài giây, hơi lo lắng nó sẽ đột nhiên vỡ thành từng mảnh, nhưng rồi sự chú ý của cô lại tập trung vào phần dưới thân mình.Dường như dương vật màu đỏ thẫm đã to hơn một chút so với lúc mới đưa vào, được bao phủ bởi một lớp dịch nhờn gợi tình.

Khi Thi Diệc Thanh mạnh mẽ đâm thúc, nơi sâu nhất trong cơ thể cô càng chảy ra nhiều dâm thủy, ban đầu nơi giao hợp phát ra tiếng phụt phụt, sau đó dần biến thành tiếng òm ọp dâm dục, lỗ nhỏ tựa như dòng suối không ngừng chảy nước.Côn thịt giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, bên trong nóng hổi lại trơn trượt, còn bị kẹp chặt, Thi Diệc Thanh gần như ngây ngất: "Ha a...

Sướng quá..."

"Không, không được...

Chậm chút, ưm, cậu chậm chút đi..."

Trần Kiều ôm eo cậu xin tha, khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến cô hoảng loạn lắc đầu, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở mơ hồ: "Hu hu, ưm...

Cậu, cậu chậm lại đi mà..."

Thi Diệc Thanh nghiêng đầu hôn lên bắp chân cô, để lại những dấu hôn nhỏ li ti trên da, nửa người dưới đưa đẩy với tốc độ không đổi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ừm, nghe cậu."

"Ư...

Ưm ư..."

Trần Kiều bán tín bán nghi, cảm nhận kỹ lưỡng nửa phút, rốt cuộc cũng nhận thấy không đúng: "Rồi là chậm lại, ưm, dữ chưa?"

Lúc này chúa hề lại nhập vào Thi Diệc Thanh không đúng lúc, cậu buột miệng thốt ra: "Chậm hơn một phút trước...

Hai nhịp."

Trần Kiều: "?

"Cô phẫn nộ cào lên lưng cậu: "Đồ ngốc!"

Xét thấy thằng em đang làm loạn trong cơ thể cô, Thi Diệc Thanh không có ý kiến gì với cái biệt danh mới này.Dâm thủy chảy ra từ âm hộ đã bị đánh tan thành bọt bởi hàng trăm cú thúc, thậm chí còn chảy ra cả dịch trắng, chất lỏng dính nhớp bám vào côn thịt, mỗi khi côn thịt rút ra, giây tiếp theo lại bị hung hăng đẩy vào.Đâm rút trong chốc lát, không biết cắm vào nơi nào, Trần Kiều mất khống chế hét lên một tiếng ngắn ngủi.

Thi Diệc Thanh thử tìm kiếm điểm G của cô.

Cậu thay đổi góc đâm hàng chục lần, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng rên rỉ sung sướng kia một lần nữa như ý nguyện.Cậu tìm đúng vị trí đó, nắm lấy eo Trần Kiều, từ từ rút ra cho đến khi chỉ còn lại phần đầu dương vật, sau đó điều chỉnh góc độ, đột nhiên thúc mạnh vào!"

A --" Trần Kiều ngọt ngào hét lên, vừa đau đớn vừa sung sướng tột cùng.

Hai chân cô co cứng vì khoái cảm, nhưng gậy thịt trong âm đạo vẫn tập trung vào điểm nhạy cảm đó, tàn nhẫn thúc vào không ngừng nghỉ.Cô cố ý siết chặt, khép hai chân vào, nhưng lại bị Thi Diệc Thanh mạnh mẽ banh ra tiếp tục đâm thọc.

Cô khóc lóc đánh vào tay và eo cậu, muốn tránh xa cây gậy thịt mang đến quá nhiều khoái cảm khiến mình sợ hãi, nhưng Thi Diệc Thanh lại nhẫn tâm phớt lờ, giữ chặt hai chân cô đẩy dương vật vào thật sâu, từng cú nắc vừa mạnh vừa sâu, như thể muốn ghim cả người cô vào côn thịt.Trần Kiều cảm thấy khoái cảm giống như thủy triều bao trùm lấy mình, trước mắt một mảnh trắng xóa, suýt nữa khiến cô ngạt thở, cô chỉ có thể loạng choạng bắt lấy cánh tay Thi Diệc Thanh, móng tay cào xước những vết dài rướm máu, phê đến bắt đầu ăn nói liên thiên: "Bé mèo, ưm ư, sắp bị...

Ha...

Đ* chết rồi..."

Dương vật không ngừng va chạm vào điểm G mẫn cảm, eo cô cong lên không kiểm soát, bắp chân và bụng dưới co giật liên tục, thậm chí còn không biết bản thân đang nói gì: "Không, đừng đâm nữa...

Sướng quá, hu hu...

Sắp bị dương vật lớn chịch chết rồi a a a a a --"Lỗ nhỏ run rẩy đạt cực khoái, đồng thời kẹp chặt khiến Thi Diệc Thanh bắn ra.Tinh dịch bắn từng đợt từng đợt vào sâu bên trong, cậu cắn chặt hàm, thúc chậm lại nhưng sâu hơn, cuối cùng đẩy dương vật vào nơi sâu nhất, giống như hận không thể nhét cả hai quả trứng bên ngoài vào.

Âm đạo vừa đạt cực khoái đã tiếp tục co thắt, phun ra những dòng dịch nhờn dâm đãng, tất cả đổ dồn vào niệu đạo đang xuất tinh của Thi Diệc Thanh, như một bồn tắm nước nóng dành cho thằng em của cậu.Thi Diệc Thanh nằm trên người cô thở hổn hển, phải mất một lúc lâu mới hồi phục sau cơn khoái cảm tột độ.Ngay sau đó, cậu mới vô thức nhận ra mình đã bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể Trần Kiều.Thi Diệc Thanh xấu hổ lui ra phía sau, côn thịt nửa mềm vừa mới bắn tinh giật nhẹ, run rẩy rời khỏi cô bé, khiến Trần Kiều vô thức "ưm" một tiếng.Cô vẫn chưa hồi phục sau cơn cực khoái, đùi thỉnh thoảng lại giật nhẹ, khi thành da co thắt, một dòng dịch trắng nhớp nháp chảy ra từ lỗ nhỏ màu đỏ thẫm.Khiêu gợi quá...Nam sinh trung học đang dậy thì thường có một khoảng thời gian ngắn không lên đỉnh, Thi Diệc Thanh cảm thấy dương vật của mình bắt đầu trỗi dậy lần nữa trước khi nó hoàn toàn mềm đi.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 19:【Quế Phục 12】"Tớ có thể làm thêm lần nữa không?"


Thi Diệc Thanh cúi xuống, nhẹ nhàng liếm nốt ruồi nhỏ xinh xắn trên cổ Trần Kiều, rồi hôn lên dái tai cô.Chờ cô tỉnh táo lại, cậu mới mặt dày thủ thỉ bên tai: "Tớ có thể làm thêm lần nữa không?"

Trần Kiều liếc nhìn cậu, không trả lời, chỉ nhìn vào lỗ nhỏ.

Môi âm hộ đã hơi sưng, nhưng không đau.

Có một ít chất lỏng màu trắng đang từ từ chảy ra, cô sửng sốt: "Cậu ra bên trong à?"

Thi Diệc Thanh chột dạ không thôi: "Thật xin lỗi, tớ không cố ý...

Lần sau tớ sẽ rút ra."

Trần Kiều thở dài.

Bỏ đi, không thể đòi hỏi quá đáng khi ngay cả bao cao su cũng không tìm thấy.

Cô nhấc một chân đạp lên vai cậu, lười biếng nói: "Không phải muốn làm thêm lần nữa sao?

Nhanh lên."

Thi Diệc Thanh được yêu mà sợ, cậu vốn tưởng rằng Trần Kiều sẽ tức giận từ chối vì vừa rồi mình ra bên trong.

Đột nhiên được cô cho phép, cậu giống như con chó lớn vùi đầu vào hõm cổ Trần Kiều.Nhưng trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng ngây thơ bên trên, cậu nhỏ bên dưới lại cương cứng cọ xát vào háng Trần Kiều, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng.Cậu hôn lên nốt ruồi của Trần Kiều hết lần này đến lần khác.

Cô tự hỏi, có khi nào tên nhóc này có sở thích tình dục kỳ lạ không?

-- Sau đó một cây gậy thịt đẩy vào.Lần xuất tinh trước đó đóng vai trò như chất bôi trơn, giúp dương vật tiến vào một cách trơn tru và không bị cản trở, Thi Diệc Thanh nhẹ nhàng di chuyển, tiếng nước òm ọp vang vọng khắp căn phòng nhỏ.Thi Diệc Thanh tự nhận mình là người dịu dàng ân cần, đó là khởi đầu hoàn hảo cho cuộc làm tình thứ hai của bọn họ, nhưng Trần Kiều lại rất không hài lòng.Dường như cô đã quên mất vừa rồi mình nài nỉ cầu xin Thi Diệc Thanh chậm lại thế nào, vòng chân quanh eo cậu: "Gì mà chậm như rùa vậy?

Cậu đuối rồi à?

Vậy nằm xuống đi, để tớ tự nhấp."

Thi Diệc Thanh: "?"

Con trai mới lớn không chịu nổi kiểu khiêu khích này, cậu tức đến bật cười.Đầu tiên, Thi Diệc Thanh chậm rãi rút ra, phần thịt mềm mại nơi âm hộ vẫn còn đang liếm mút giữ lại, nhưng dương vật lại kiên định lui ra, chỉ để lại phần đầu dương vật trong cửa âm đạo hơi khép hờ.Trần Kiều:" Làm sao vậy, cậu đuối thật đấy à -- á ưm!"

Gậy thịt đột nhiên cắm cả cây vào, hai quả bóng nặng nề đập vào cửa huyệt với tiếng "bốp" vang dội, tiếp theo đó là những tiếng "bốp" mạnh mẽ và nhanh hơn, Trần Kiều bị nhấp mạnh đến nỗi chỉ còn phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng: "Ưm, ha a..."

Thi Diệc Thanh nắm eo Trần Kiều, bắt đầu thúc mạnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai đuối?

Hả?"

"Tớ, tớ đuối...

A ưm..."

Trần Kiều đưa tay lên sờ soạng mép bàn, hai chân đặt lên bàn, cố gắng dùng những điểm tựa này để tránh xa con quái thú đang dập dữ dội bên trong: "Cậu nhẹ thôi...

Ưm!

A a..."

Thi Diệc Thanh thấy cô như muốn chạy trốn, lập tức ôm eo cô kéo lại, giữ chặt hai chân ấn lên vai cô.

May mà cơ thể Trần Kiều mềm mại dẻo dai, nếu không chỉ riêng động tác này thôi đã đủ khiến cô khập khiễng ba ngày rồi.Tư thế hiện tại của Trần Kiều giống như bị gập đôi, hai chân co lại.Ở tư thế này, bé mèo giữa hai chân cô trở nên hết sức rõ ràng, cô cúi xuống xem, thấy một cây gậy thịt đỏ thẫm, dày cộm đang cắm sâu vào âm hộ mình, xuất hiện rồi biến mất theo mỗi cú thúc.

Mỗi khi cắm vào là lúc cửa huyệt bị căng đến cực điểm, thậm chí ngay cả mép cũng bị kéo căng đến trắng bệch.Dương vật ra vào không ngừng, phủ đầy thứ chất lỏng lấp lánh, điểm xuyết thêm màu trắng, có lẽ là hỗn hợp của dâm thủy, dịch tuyến tiền liệt và tinh dịch.Thi Diệc Thanh cũng đang nhìn chằm chằm vào âm hộ cô.

Tinh dịch trắng đục vừa bắn vào rỉ ra nhẹ nhàng khi dương vật rút ra, rồi lại được đưa vào trở lại ở cú thúc tiếp theo.Lỗ nhỏ đã giãn ra đôi chút so với lúc trước, không còn cắn chặt lấy dương vật mà giống như vuốt ve liếm mút nó, tham lam cắn nuốt, khiến cậu thở hổn hển vì sung sướng.Thi Diệc Thanh dập mấy trăm cái, bộ ngực đung đưa trước mắt thu hút sự chú ý của cậu, cậu không nhịn được cúi đầu ngậm lấy đầu vú hút mạnh.

Nhưng việc giữ chặt bầu ngực đang đung đưa giữa những cú thúc mạnh mẽ lại quá khó khăn, nên cậu chỉ có thể liếm láp từng chút một.Khoái cảm dâng trào từ cả thân trên lẫn thân dưới khiến Trần Kiều không thể kìm nén âm thanh trong cổ họng, cô vừa rên rỉ vừa bắt đầu ăn nói lung tung: "A, a ưm...

Thi Diệc Thanh...

Ha a......

Thằng, thằng em của cậu to quá...

Sướng lắm...

Ha ưm ư, sướng quá, sướng quá đi mất, ưm, ưm..."

Lúc trước cô lên đỉnh cũng nói ra những lời như vậy, nhưng lúc ấy Thi Diệc Thanh gần như mất hồn vì bị lỗ nhỏ kẹp chặt, hoàn toàn chẳng để vào tai.

Tuy bây giờ đầu óc choáng váng vì làm tình, nhưng cậu vẫn hiểu ý nghĩa của những lời đó, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai.Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng rên rỉ, những lời dirty talk, tiếng nước, tiếng da thịt va chạm quanh quẩn bên tai Thi Diệc Thanh, cậu vừa thấy kích thích vừa thấy thẹn thùng, vì thế cúi đầu hôn Trần Kiều, nuốt chửng những lời lẽ "bẩn thỉu" kia vào trong bụng.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
Back
Top Bottom