- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 40:【Quế Phục 33】Trái tim
Chương 40:【Quế Phục 33】Trái tim
[Vòng lặp thứ hai, tầng mười hai.]Bằng mắt thường, căn phòng vẫn trống rỗng chẳng có gì.
Thế nhưng, trong màn hình nhỏ ấy, khung cảnh lại hoàn toàn khác biệt.Sương mù.Đó là từ đầu tiên bật lên trong đầu cô khi vừa nhìn thấy.Làn sương đen đặc quánh tràn ngập khắp căn phòng.
Nồng độ dày đến mức chỉ cần liếc mắt đã có ảo giác như nó đặc lại thành khối, đưa tay chạm vào hẳn sẽ thấy thứ gì đó dính nhớp, ẩm ướt.Trong màn hình điện thoại, căn phòng chìm trong bóng tối, ánh đèn pin hoàn toàn bị nuốt chửng, mọi tia sáng xung quanh như bị sương đen nuốt trọn, để lại một khoảng tối thăm thẳm.
Chỉ có bản thân sương mù phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt.Ống kính dịch lên, đồng tử của Trần Kiều khẽ co lại trước cảnh tượng đập vào mắt: Ngay chính giữa phòng, phía trên đầu hai người, sương đen xoắn lại thành từng sợi tơ chằng chịt, đan xen dày đặc, mỗi sợi đều run rẩy, ngọ nguậy.Những sợi tơ này tụ hội từ bốn phương tám hướng, dệt thành một quả tim khổng lồ màu đen, bán trong suốt, phát ra ánh sáng mờ.
Qua lớp màng mỏng, cô nhìn thấy những mạch máu xám nhạt bên trong, đầy ắp thứ sương đen đặc quánh như chất lỏng đục ngầu, cuộn trào không ngừng.Khối tim khổng lồ ngưng tụ từ sương đen ấy đập từng nhịp chậm rãi nhưng mạnh mẽ.
Mỗi nhịp, nó phồng lên rồi co lại, viền ngoài run lên như thủy triều, rồi bơm ra thêm sương đen mới.
Những luồng sương ấy men theo các sợi tơ trên bề mặt trái tim tỏa ra ngoài, lấp đầy căn phòng, rồi tiếp tục lan xa, vượt khỏi bốn bức tường.Dù đây có thể chính là thủ phạm gây ra bi kịch của họ, Trần Kiều vẫn không kiềm được ngẩn ngơ trước vẻ đẹp đầy chấn động ấy: "Đẹp quá..."
Cô khẽ thốt lên.Cô cầm điện thoại bước ra ngoài, Thi Diệc Thanh theo sát sau lưng.Sương mù, khắp nơi chỉ thấy sương mù, cả hai vô thức nín thở.Lớp sương đen dày đặc bao trùm mọi thứ, len lỏi mọi ngóc ngách, đè nén đến mức khiến người ta gần như không thể thở nổi.Chúng không chỉ dừng lại ở việc lấp đầy không gian, mà còn tụ thành từng dải mỏng như tấm lụa đen lơ lửng giữa không trung, kéo dài từ đầu này sang đầu kia của tòa nhà, nối liền mọi căn phòng, rồi tiếp tục lan ra ngoài...Có thể tưởng tượng rằng, cả hành lang bên ngoài, cầu thang thoát hiểm, các tầng khác, thậm chí là toàn bộ bề ngoài của tòa nhà đều đã bị sương đen bao bọc, cuối cùng tạo thành một chiếc kén khổng lồ."
Tòa nhà này đang sống sao?"
Trần Kiều hạ giọng, như sợ đánh thức sinh vật bí ẩn kia: "Nó giống như trái tim của tòa nhà, những sợi tơ và tấm lụa đen kia là mạch máu, dẫn luồng sương đen - thứ máu của nó đến từng ngóc ngách..."
"Có lẽ thế."
Thi Diệc Thanh cũng thì thầm: "Có vẻ nó chưa định tấn công chúng ta...
Nhưng làm sao để tấn công nó đây?
Rồi miệng của nó ở đâu?"
"Có khi nó chẳng cần miệng, chỉ cần mấy tấm lụa này là ăn được rồi."
Trần Kiều vừa nói vừa đưa điện thoại cho cậu: "Cầm hộ tớ, tớ thử dùng bật lửa tấn công xem sao."
Cô lục lọi trong túi tìm đạo cụ.Thi Diệc Thanh nhận lấy điện thoại, liếc vào màn hình, bỗng khựng lại: Trên đó trống trơn, chẳng khác gì cảnh cậu nhìn thấy bằng mắt thường.Trần Kiều lấy bật lửa ra, nghiêng đầu nhìn vào màn hình, cũng sững sờ: "Sao lại biến mất rồi? ...
À, chắc vì điện thoại này ràng buộc với tớ?"
Cô nhận lại máy, quả nhiên hình ảnh sương đen lại hiện ra."
Vậy thì nhiệm vụ châm lửa này không thể giao cho cậu rồi.
Chắc người không phải người chơi chính thức sẽ bị hạn chế, nếu sát thương không đủ sẽ rất rắc rối."
Thi Diệc Thanh chỉ có thể gật đầu chấp nhận.Hai người quay lại căn phòng chứa trái tim.
Trần Kiều một tay cầm bật lửa, tay kia cầm điện thoại, cẩn thận quan sát chỗ nên ra đòn.Ngay khi chuẩn bị châm lửa, Thi Diệc Thanh bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.
"Cẩn thận đấy."
Ánh mắt cậu nghiêm túc, đầy lo lắng: "Nếu thấy bất thường phải lập tức chạy theo tớ, biết chưa?"
Cậu như vậy khiến Trần Kiều hơi bối rối.
Cô mỉm cười, cố xoa dịu bầu không khí: "Tớ biết rồi, đừng lo."
"Ừm."
Cậu đáp, nhưng bàn tay nắm cánh tay cô lại không buông, chỉ trượt xuống, siết lấy cổ tay, rõ ràng định hễ có chuyện là kéo cô chạy ngay.Trần Kiều hít sâu, bật lửa.Ngọn lửa bập bùng, cô không chần chừ, áp sát nó vào những mạch máu lớn nhất trên trái tim, trước tiên là động mạch chủ, rồi nhanh chóng lia qua tĩnh mạch chủ trên, tĩnh mạch chủ dưới và những mạch máu chằng chịt khác.Khi những điểm ấy bắt đầu bén lửa, cô lập tức ra hiệu: "Chạy thôi!"
Thi Diệc Thanh không nói hai lời, ôm ngang eo cô lao thẳng ra ngoài.Phía sau, lửa từ điểm cháy lan nhanh, hướng vào trong thì theo các mạch máu lớn bò thẳng lên bề mặt trái tim, thiêu rụi toàn bộ.
Hướng ra ngoài, ngọn lửa bám vào những dải lụa đen...Sương đen trong mạch máu của trái tim sôi sục dữ dội, không khí nóng rát.Sinh vật kia bị cơn đau bất ngờ đánh thức, làn sương khắp nơi co rút, tụ thành những xúc tu đen như lụa.Chúng run rẩy, bề mặt nổi lên vô số con mắt!Trong bóng tối, hàng ngàn, hàng vạn con mắt vàng rực đồng loạt mở ra.Trần Kiều ngoái lại, sợ đến nỗi chửi thề: "Đệch mợ!
Điên thật rồi!"
-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.
Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3