Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+

[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 20:【Quế Phục 13】"Đừng liếm..."


Cảm nhận thành âm đạo bắt đầu chặt lại, Thi Diệc Thanh biết đây là dấu hiệu của khoái cảm đang tích tụ và sắp lên đỉnh, cậu nhấc chân cô đặt lên vai mình, nắc mạnh và sâu hơn, tốc độ chẳng khác gì mô tơ.Tư thế này cho phép một nửa trọng lượng cậu dồn lên người Trần Kiều, đẩy dương vật vào sâu hơn, tinh hoàn đập vào âm hộ cô với lực mạnh đến nỗi khiến bụng Trần Kiều cảm giác căng trướng mãnh liệt, như thể có thứ gì đó khổng lồ đang liên tục bơm vào bên trong, xuyên thủng và lấp đầy toàn bộ bụng cô, định vị lại các cơ quan nội tạng.Đầu óc cô choáng váng, thất thần sờ soạng bụng mình, dường như có thể sờ thấy dương vật đang đâm thọc, cô lập tức sợ tới mức nức nở: "Thi Diệc Thanh, cậu, sao thằng em cậu to thế...

Hu hu hu, bụng, bụng tớ sắp bị xuyên thủng rồi..."

Thi Diệc Thanh tiếp tục thúc hông, nắm chặt tay cô an ủi: "Không đâu, không chịch thủng được đâu."

Cậu chỉ nói được vài từ sau vài cú thúc, câu chữ đứt quãng, rời rạc.Trần Kiều hoàn toàn không nghe thấy cậu nói, giọng nói vẫn mang theo nức nở, lắc đầu nói: "Dừng, dừng lại, ưm ư...

Bụng thật sự, sắp, ưm, bị chịch thủng rồi...

Bé mèo cũng bị...

Chơi nát mất...

Hư ưm!"

Đầu cô đột nhiên ngửa ra sau không kiểm soát, lưng cong về phía trước như một cây cung căng hết cỡ.

Khoái cảm mãnh liệt bùng nổ khắp xương sống và các dây thần kinh, toàn thân cô co giật như cá bị lôi ra khỏi nước, run rẩy khi đạt đến cực khoái lần nữa.Lỗ nhỏ co thắt dữ dội, khiến Thi Diệc Thanh hít hà một hơi.

Cậu không muốn bị siết chặt rồi xuất tinh lần nữa, vội vàng rút ra, sau đó trông thấy một dòng chất lỏng trong suốt tuôn ra từ lỗ thịt đỏ thẫm giữa hai chân cô, thậm chí còn rửa sạch tinh dịch cậu vừa bắn vào.

Dâm thủy tuôn ra như vòi nước, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo quanh lỗ huyệt.

Hình ảnh này thật sự quá quyến rũ, Thi Diệc Thanh không nhịn được, cậu thấp hèn cúi xuống ngậm lấy huyệt khẩu, nuốt trọn chất lỏng đang rỉ ra, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp, chọc vào âm vật đang cương cứng.Đang trong cơn cực khoái, cơ thể Trần Kiều không thể chịu đựng sự kích thích như vậy, khoái cảm chồng chất lên nhau khiến cô liều mạng khép chặt hai chân, muốn thoát khỏi cảm giác sung sướng tột độ này, nhưng lại bị cái đầu giữa hai chân ngăn cản.Cô quay người định đẩy đầu Thi Diệc Thanh, nhưng cổ tay bị cậu gắt gao nắm chặt, hai chân bị dùng sức đè xuống.

Toàn bộ cơ thể bị ghim chặt, hoàn toàn không thể cử động, để lộ ra phần kín yếu ớt trước mặt Thi Diệc Thanh, cho phép cậu làm bất cứ điều gì mình muốn."

Dừng lại, dừng lại đi..."

Nước mắt lăn dài trên má, Trần Kiều khóc thảm thiết, ai không biết còn tưởng Thi Diệc Thanh đang tra tấn cô: "Đừng liếm, hu hu hu, cầu xin cậu đấy Thi Diệc Thanh, Thi Diệc Thanh...

Ha ưm, đừng liếm mà a a a a a a --"Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, một khoái cảm còn mãnh liệt và đáng sợ hơn ập đến.Cả người Trần Kiều không ngừng co rút, hai chân đang giơ lên cao run rẩy mất kiểm soát.

Bụng dưới cô quặn lên rõ rệt, cô không nhịn được nhấc mông lên, âm hộ hơi sưng co giật, phun ra một dòng chất lỏng trong vắt như vòi phun bắn vào mặt Thi Diệc Thanh.Thi Diệc Thanh nhìn đến ngây người.Đây là...

Xuất tinh ư?Cậu ngơ ngác nhìn một màn này.

Lần đầu tiên làm tình đã có thể xuất tinh, có thể nói rằng hai người bọn họ đều có năng khiếu trời cho, hơn nữa độ phù hợp còn cao đến kinh người.Dư âm sau lần xuất tinh của Trần Kiều kéo dài đến bất ngờ, nửa phút sau, âm đạo cô vẫn còn phun ra những dòng chất lỏng nhỏ.Cảnh tượng này khiến máu trong người Thi Diệc Thanh sôi lên sùng sục.

Cậu nắm lấy dương vật, chậm rãi cọ xát vào môi âm hộ.

Từng luồng dâm thủy phun lên côn thịt, khiến tay cậu dính đầy chất lỏng nhớp nháp, chảy xuống dưới.Cọ vài cái, cuối cùng Trần Kiều cũng tỉnh táo lại sau lần xuất tinh.

Thấy thằng em của Thi Diệc Thanh vẫn đang gắng gượng cọ xát vào đùi mình, cô lập tức hoảng sợ duỗi tay che cô bé lại, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Không được, không thể cắm vào nữa đâu, bé mèo bị cậu làm đến sưng lên rồi."

"Được rồi, tớ không làm nữa đâu."

Thật ra Thi Diệc Thanh vốn không có ý muốn cắm vào nữa.

Cậu đưa tay ra định vỗ nhẹ vai cô, nhưng chợt nhận ra tay mình dính đầy dịch nhờn nên hạ xuống."

Tớ chỉ cọ cọ thôi..."

Giọng cậu khàn khàn: "Sẽ không cắm vào đâu..."

"Chỉ cọ không vào"?

Lời nói dối kinh điển gì đây?

Cứ như thể đang nói "Tớ sẽ chịch cậu ngay lập tức" ấy!Trần Kiều sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, cố gắng tìm một giải pháp khác: "Tớ dùng tay giúp cậu."

"..."

Thi Diệc Thanh không thể từ chối.

Mặc dù cậu cảm thấy hai người làm tình và đơn phương thủ dâm trước mặt đối phương (mượn tay của đối phương để thủ dâm) là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà chuyện sau thì xấu hổ hơn chút, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để mặc Trần Kiều nắm lấy dương vật, sau đó tay cậu phủ lên tay cô, cùng nhau vuốt ve.Tay mềm thật...

Cậu nhắm hai mắt, trong cổ họng không kìm chế được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, khiến Trần Kiều cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 21:【Quế Phục 14】Rơi đạo cụ


Trần Kiều có chút tò mò đánh giá dáng vẻ cậu.

Vừa rồi làm tình cô gần như không có thời gian để ý Thi Diệc Thanh, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.Ánh mắt cô lướt qua từng tấc da thịt trên khuôn mặt cậu, từ đôi lông mày nhíu lại vì khoái cảm đến đôi mắt nhắm nghiền, đôi má ửng hồng và đôi môi sưng phồng, hiển nhiên là do cô cắn.

Sau đó tiếp tục đi xuống, chiếc cổ thon dài, yết hầu nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp, đôi vai gầy gò vì chiều cao, cơ bắp mỏng manh trước ngực, cùng với cây hàng đang nhếch lên thẳng đứng.Bàn tay Trần Kiều khó khăn lắm mới có thể nắm trọn dương vật, thậm chí nó còn dày hơn cả cổ tay cô.

Những đường gân nổi rõ trên dương vật, cảm giác chạm vào rất rõ ràng trong bàn tay ướt đẫm dịch nhờn.Chính con hàng này tàn nhẫn khuấy đảo bên trong cô suốt hơn một tiếng, suýt thì đưa cô đến miền cực lạc.Trần Kiều nghĩ đến đây, lỗ nhỏ lại bắt đầu thèm đến chảy nước.

Cô vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ tà dâm trong đầu, trong lòng mặc niệm: Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp...

Tốt rồi, mình sẽ sớm khỏe lại thôi!Tay cô di chuyển càng lúc càng nhanh, tiếng thở hổn hển bên tai cũng càng lúc càng nặng.

Thi Diệc Thanh bỗng nhiên nhích lại gần, dán môi lên hôn Trần Kiều một cách nhẹ nhàng, sau đó liếm môi cô như một chú cún con.Trần Kiều bị cậu chọc cười, một tay ôm lấy đầu Thi Diệc Thanh an ủi.

Cậu nhanh chóng run rẩy đạt cực khoái, tinh dịch hơi lạnh bắn tung tóe lên chân Trần Kiều.Cuộc làm tình dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.

Thi Diệc Thanh dựa vào Trần Kiều, đầu tựa lên vai cô, thở hồng hộc.Cảm giác có chút nặng nề, nhưng Trần Kiều không đẩy cậu ra ngay.Im lặng trong chốc lát, Thi Diệc Thanh đứng dậy, đưa cho cô chai nước mình tìm thấy trong cặp sách.

Trần Kiều vừa mất khá nhiều nước, cô uống liền hai phần ba chai mà không hề do dự, lúc này cổ họng mới dịu bớt phần nào.Đùi đau nhức như vừa chạy 800m, Trần Kiều cố gắng ngồi xuống, nhưng chân cô mềm nhũn như bún, vừa chạm đất, cô loạng choạng suýt ngã, may mà Thi Diệc Thanh đỡ được, cô khó nhọc đứng dậy, lập tức cảm thấy một chất lỏng dính nhớp chảy ra từ âm hộ.Nhìn lên bàn học, chiếc áo khoác đồng phục nằm trên bàn đã ướt sũng, như thể vừa được kéo ra khỏi vũng nước, hiển nhiên là không thể mặc được nữa.

Còn một ít nước dâm không được áo thấm hút đang chảy dọc theo mép bàn, nhỏ giọt xuống sàn hòa vào một vũng nước lớn.Trần Kiều lấy nửa gói khăn giấy từ trong cặp sách, rút vài tờ đưa cho Thi Diệc Thanh đang ngây ra đó: "Cho cậu nè."

Thi Diệc Thanh được yêu mà sợ nhận lấy, sau đó đưa tay vào giữa hai chân cô.Trần Kiều: "?"

Cô bắt lấy tay cậu, đôi mắt thường ngày chỉ khép hờ nay mở to, vẻ mặt cảnh giác: "Cậu làm gì đấy?"

Thi Diệc Thanh vô tội đáp: "Tớ muốn lau giúp cậu."

"Khỏi, tớ tự lau được."

Trần Kiều nói, rút ra vài tờ khăn giấy, thấy cậu vẫn ngốc nghếch đứng nhìn mình chằm chằm, cô tức giận nói: "Quay mặt lại đi."

"Ừm ừm."

Thi Diệc Thanh ngơ ngác xoay người, lúc này mới nhận ra của quý của mình vẫn còn lộ ra ngoài.

Cậu cầm khăn giấy lau sạch chất lỏng trên tay và thằng em, sau đó mặc quần lót và váy đồng phục vào.

Sai lầm quá, đáng lẽ trước đó mình phải cởi quần của lão chủ nhiệm trước.

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Thi Diệc Thanh kiên nhẫn đứng đợi trong chốc lát, thẳng đến khi Trần Kiều nói "được rồi", cậu mới xoay người lại.Dường như Trần Kiều đã sửa soạn xong.

Ngoại trừ mái tóc hơi rối vì không có gương, trông cô vẫn giống như thường lệ, chỉ có hai má ửng hồng gợi nhớ đến cuộc ân ái mãnh liệt vừa rồi.Hai người sửa sang lại quần áo và balo, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa mới chuẩn bị rời khỏi phòng học này.Đúng lúc định bước ra cửa, khóe mắt Thi Diệc Thanh bắt gặp một tia sáng lạnh lóe lên thoáng chốc rồi vụt tắt.Cậu khựng lại, bước đến gần nơi phát ra ánh sáng, phát hiện một chiếc chìa khóa và một quyển sổ tay nằm dưới gầm một chiếc bàn học bị lật úp.Đó là một chiếc chìa khóa kim loại nguyên khối, kiểu dáng một rãnh, được xỏ trong một vòng móc chìa lớn màu bạc.

Trên vòng móc chỉ có đúng một chiếc chìa khóa, lẻ loi đơn độc.Đầu dây móc còn nối liền với một quyển sổ tay nhỏ cỡ bàn tay, đóng theo kiểu chỉ khâu thủ công, bên sườn còn cài một cây bút.Thi Diệc Thanh lật giở sổ tay, bên trong trống không, chẳng có lấy một chữ.Cậu hơi khó hiểu: "Rõ ràng lúc nãy tớ đã kiểm tra rồi, chỗ này có gì đâu."

Trần Kiều nhận lấy hai món đồ, chăm chú quan sát, chỉ vài giây sau, một màn hình ánh sáng bất ngờ hiện lên trước mắt cô.【Vật phẩm: Sổ tay của giáo viên chủ nhiệm.】【Phân loại: Đạo cụ tiêu hao, còn lại 30 lần sử dụng.】【Mô tả vật phẩm: Bạn muốn xem sổ tay của giáo viên chủ nhiệm sao?

Thật đáng tiếc, ông ta đã mua cuốn sổ này nhưng chưa từng viết lấy một chữ.

Và cũng chẳng bao giờ viết được nữa.】【Vật phẩm: Chìa khóa của giáo viên chủ nhiệm.】【Phân loại: Đạo cụ sử dụng một lần.】【Mô tả vật phẩm: Đây là một chiếc chìa khóa.

Dùng để mở cái gì ta?

Đoán xem~】Trần Kiều: "..."

Cái thứ nhất thì thôi không nói, chứ phần mô tả món thứ hai là sao vậy?

Ai mà chẳng biết đó là chìa khóa?

Lại còn thêm câu "đoán xem~", đọc mà chỉ muốn phát cáu...Nhưng giết NPC lại có thể rơi ra đạo cụ sao?

Trong đầu Trần Kiều vô thức dâng lên vài ý nghĩ, rất dễ khiến người ta "đi lạc đường".【Chú thích】NPC là viết tắt của "Non-Player Character" - chỉ những nhân vật không do người chơi điều khiển trong trò chơi.

Trong truyện này, có thể xem như "dân bản địa" trong phó bản.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 22:【Quế Phục 15】Lối thoát hiểm


Thi Diệc Thanh quan sát nét mặt cô, dè dặt hỏi:.

"Có chuyện gì vậy?"

Trần Kiều đưa đồ lại cho cậu: "Nhìn chăm chú trong ba giây sẽ kích hoạt giám định vật phẩm, cậu thử xem."

Thi Diệc Thanh làm theo, hơi ngẩn ra: "Quyển sổ này dùng để làm gì nhỉ?"

Trần Kiều đáp: "Phân loại là đạo cụ tiêu hao, còn 30 lần sử dụng...

Cậu thử đếm số trang xem, có phải là 60 trang không?"

Thi Diệc Thanh nghiêm túc đếm từng trang, trừ đi bìa trước và bìa sau, phần ruột đúng là có 60 trang thật: "Đúng rồi, còn lại đúng 60 trang."

"Loại sổ này là sổ đóng chỉ, nếu tháo ra sẽ được 30 tờ, vừa khớp với số lần sử dụng là 30 lần."

Trần Kiều nói: "Tháo thử ra xem."

Cả hai cùng tháo sổ ra, lấy một tờ giấy trải lên, dùng cây bút đi kèm tiện tay viết mấy chữ.Nét chữ hiện lên mặt sau của tờ giấy một cách hoàn toàn trùng khớp, cứ như là dùng giấy than viết vậy.Trần Kiều lại thử không dùng bút mà dùng móng tay để khắc chữ, cũng lập tức xuất hiện tương ứng ở mặt sau.

Tuy nhiên, những nét bút nguệch ngoạc không có ý nghĩa thì lại không thể đồng bộ hóa."

Vậy thì đây là một loại..."

Trần Kiều khựng lại một chút, cố tìm cách diễn đạt chính xác: "...

Công cụ liên lạc?

Sổ tay đồng bộ đám mây?

Hay ghi chú nhóm chia sẻ nhỉ?"

Thi Diệc Thanh nhíu mày: "...

Nghe cậu nói xong, tớ cảm thấy khoa học hẳn lên."

Trần Kiều cất cuốn sổ vào ba lô, còn tờ giấy thì xé làm đôi theo đường kẻ giữa, giữ lại một nửa cho mình, phần còn lại đưa cho cậu: "Cầm lấy, lỡ như đi lạc thì dùng cái này để liên lạc."

Cả hai đi về phía cửa lớp học.

Lần này không còn dòng cảnh báo quen thuộc hiện ra nữa, cuối cùng cũng thuận lợi bước ra ngoài.Thi Diệc Thanh thở phào nhẹ nhõm:
"Cuối cùng cũng ra rồi...

Chỉ cần rời khỏi toà nhà này là có thể thoát khỏi phó bản đúng không?"

Nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của cậu, Trần Kiều không nói ra những hoài nghi đang lặng lẽ dâng lên trong lòng, chỉ gật đầu đồng tình: "Chắc vậy."

Bên ngoài lớp học, hành lang tối om.Lúc vào phòng, mặt trời vừa mới lặn, ánh chiều tà vẫn còn chiếu rọi trên hành lang.

Nhưng giờ đây, ánh dương đã hoàn toàn biến mất, không bật đèn, cả dãy hành lang chìm trong bóng tối.

Ánh đèn mờ nhạt trong lớp học chỉ đủ soi le lói một góc nhỏ gần cửa.Trần Kiều dậm chân vài cái, âm thanh vang vọng trong hành lang vắng lặng, nhưng không có bóng đèn nào bật lên.Có vẻ không phải đèn cảm ứng âm thanh rồi.Thi Diệc Thanh mở đèn pin trên điện thoại, ánh đèn chớp sáng, trở thành nguồn sáng duy nhất của họ.Cả hai đi thẳng đến thang máy.

Thi Diệc Thanh ấn nút, nhưng dù bấm lên hay xuống, thang máy vẫn không nhúc nhích, cứ dừng mãi ở tầng một.Trên trần, tấm biển thoát hiểm phát ra ánh sáng xanh lờ mờ.

Biểu tượng người chạy màu xanh lá nổi bật, cạnh đó là dòng chữ "LỐI THOÁT HIỂM" và "EXIT".Thi Diệc Thanh nói: "Xem ra chúng ta chỉ còn cách đi bộ xuống thôi."

"..."

Trần Kiều không nói không rằng, dùng sự im lặng để thể hiện sự phản đối.Thi Diệc Thanh nhớ ra chân cô chắc vẫn còn mỏi, liền đề nghị: "Hay để tớ cõng cậu nhé?"

Trong lối thoát hiểm tối om vô cùng tĩnh lặng.

Chỉ có tiếng bước chân của Thi Diệc Thanh vang lên từng nhịp một.Trần Kiều nằm trên lưng cậu, giơ điện thoại soi đường.

Ba lô vốn do Thi Diệc Thanh mang giờ đang được đeo trên lưng Trần Kiều.Theo lý mà nói, trọng lượng của Trần Kiều cộng thêm chiếc ba lô cồng kềnh hẳn là rất nặng.

Nhưng có lẽ nhờ vào đặc điểm nhân vật "Người đẹp mạnh mẽ" mà Thi Diệc Thanh không thấy nặng chút nào.Họ đã đi xuống bốn tầng, những cánh cửa thoát hiểm từ tầng 11 đến tầng 8 đều bị khóa chặt từ bên trong, khóa treo ngay trên tay nắm cửa, khiến người ta không khỏi suy đoán, vì sao lại phải khóa từ phía này?

Bên trong mấy tầng đó rốt cuộc có gì?Trần Kiều kiểm tra chiếc khóa, qua hình dạng lỗ khóa, có thể khẳng định không phải loại khóa có thể mở bằng chiếc chìa một rãnh mà họ nhặt được.Cả hai tiếp tục đi xuống, khi đến khoảng giữa tầng 8 và tầng 7, vừa rẽ sang một nhịp thang khác, Thi Diệc Thanh bất chợt dừng bước.Cánh cửa thoát hiểm tầng 7 đang mở.Ánh đèn màu vàng đục từ bên trong phòng hắt qua khe cửa nhỏ hẹp, nhàn nhạt soi ra hành lang."..."

Thi Diệc Thanh nuốt nước bọt: "Có nên vào xem thử không?"

"Không..."

Trần Kiều ghé sát tai cậu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Cậu không nhận ra à?

Cậu đã dừng lại rồi, nhưng tiếng bước chân vẫn chưa dừng lại..."

Toàn thân Thi Diệc Thanh cứng đờ.Trần Kiều khẽ ra lệnh: "Chạy!"

Cậu vác cô lên cao hơn một chút, lập tức quay người lao xuống cầu thang.Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, dội lên từng bậc thang, từng bức tường, ầm ầm như trống trận, như thể từ tầng một vọng thẳng lên tận mái nhà.Dường như nhận ra bản thân đã bị phát hiện, âm thanh sau lưng không còn né tránh nữa, mà bắt đầu rượt đuổi, nhịp chân nặng nề, gấp gáp.

Nghe như thể không phải tiếng bước chân của con người.Ba lô trên lưng Trần Kiều va đập liên tục trong lúc cô bị cõng, nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm.

Cô giơ điện thoại lên rọi về phía trên, không thấy gì cả, nhưng có vẻ sinh vật đó lại bị ánh sáng kích thích, phát ra tiếng rít sắc nhọn ghê rợn, chói tai đến mức khiến cả hai đều đau nhói màng nhĩ.Một mùi thối rữa tanh tưởi nồng nặc bắt đầu lan đến, khiến người ta buồn nôn, rõ ràng sinh vật kia đang tiến lại gần rất nhanh.

Thi Diệc Thanh thở hổn hển vì chạy quá sức, mùi đó khiến cậu buồn nôn, không nhịn được mà bật ra một tiếng nấc khan.Họ lại xuống thêm một tầng nữa.

Ánh đèn điện thoại soi sáng dòng số lớn "3" trên cánh cửa, chỉ còn hai tầng nữa là đến tầng trệt, cách lối thoát một bước chân.Thế nhưng đúng lúc ấy, đèn pin điện thoại tắt phụt, bóng tối ập đến.Bị bóng đêm bao phủ đột ngột, Thi Diệc Thanh suýt nữa đâm đầu vào tường: "Chuyện gì thế?

Hết pin à?"

Cậu loạng choạng mò mẫm đi tiếp, ống chân đập vào lan can cầu thang khiến bật lên một tiếng rên khe khẽ."

Không phải."

Trần Kiều khẳng định:
"Vài phút trước, lúc tớ kiểm tra, pin vẫn còn 76%.

Giờ thì bấm kiểu gì cũng không sáng lên nữa, cứ như sập nguồn hẳn rồi vậy."

Cô lục túi quần lấy điện thoại mình ra, nhưng cũng không có phản ứng.

Đành tự an ủi bằng một lời giải thích có vẻ hợp lý: "Có thể con quái vật kia có khả năng phát ra xung điện từ cường độ cao."

Xung điện từ, hay còn gọi là EMP...Dường như lúc nào Trần Kiều cũng có thể tìm ra một cách lý giải đầy "khoa học" cho những hiện tượng kỳ dị.Đây vốn không phải lúc để cười, nhưng Thi Diệc Thanh lại chẳng thể nhịn được, bật cười khẽ một tiếng.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 23:【Quế Phục 16】Rượt đuổi nơi hành lang


Thi Diệc Thanh cắm đầu chạy, thở hổn hển, cuối cùng cũng lao tới tầng hai.Cánh cửa tầng này đang mở toang, ánh đèn lạnh sáng rực từ bên trong đổ tràn ra ngoài, chiếu rọi cả khoảng sàn trước cửa trắng xóa.Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.

Trần Kiều ngoái đầu nhìn lại, sinh vật kia đã đuổi sát đến chỉ cách họ một tầng.

Lần này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy toàn bộ hình dạng của nó.

Đó là một con quái vật cao gần hai mét, toàn thân như được ghép từ một đống thịt máu bê bết, hình dáng vô cùng quái dị và méo mó, tựa như được cắt khâu tạm bợ từ nhiều xác người khác nhau.

Nó có sáu chi, đúng, sáu chi, bởi trên vai còn mọc ra hai cánh tay kỳ dị giống hệt chi máy móc, cả sáu chi đều là những bó cơ trần trụi, gân máu chằng chịt, còn khớp thì lộ ra xương trắng hếu.Mỗi lần con quái vật lao về phía trước, cả thân thể lắc lư như sắp vỡ vụn, những khối thịt nhỏ hơn và mảnh thịt vụn không ngừng rơi rớt xuống, rải đầy hành lang như một cơn mưa máu ghê rợn, kéo theo đó là vệt đỏ đen loang lổ cùng thứ mùi hôi thối của xác chết phân hủy.Đây là cảnh tượng kinh tởm nhất mà Trần Kiều từng chứng kiến, chẳng khác nào một đống xác thối biết đi.

Cô lập tức quay mặt đi, cảm giác buồn nôn cuộn trào trong dạ dày.

Có lẽ ba ngày tới, cô sẽ không thể nuốt nổi bất kỳ món thịt đỏ nào nữa.Cuối cùng cũng đã đến tầng một.

Nhưng...Cửa bị khóa rồi!Ở khúc rẽ cầu thang, Thi Diệc Thanh phanh gấp lại, suýt nữa thì đâm sầm vào tường."

Chìa khóa?"

Cậu chỉ thốt lên hai từ, Trần Kiều lập tức hiểu ý, vội nói: "Không được!"

Còn chưa kịp giải thích rằng ổ khóa kia là loại khóa chữ U dùng mật mã, hoàn toàn không tương thích với chiếc chìa khóa họ đang có, Thi Diệc Thanh đã quay đầu, chạy thục mạng ngược trở lên.Cửa tầng một bị khóa, quái vật đã áp sát tầng hai, mà cửa tầng hai hiện đang mở toang, chính là lối thoát duy nhất của họ lúc này.Ngay trước cửa tầng hai, cả hai suýt chạm mặt con quái vật trong gang tấc.

Nó chỉ còn cách họ đúng hai bước chân, ngay tại khoảng cách gần đến nghẹt thở ấy, nó rú lên một tràng âm thanh rít gào chói tai, khiến màng nhĩ cả hai nhức buốt.

Cái miệng to hoác không có môi há rộng, để lộ hàm răng chi chít như bàn chông, những chiếc răng nhọn hoắt giống hệt mũi khoan, dày đặc đến đáng sợ, khiến tim người nhìn thót lại.Đột nhiên, một cánh tay đầy máu me, vẫn còn đang nhỏ thịt vụn tèm nhem bất ngờ vươn tới, tóm chặt lấy cánh tay Trần Kiều!Toàn thân cô cứng đờ, đến cả tiếng hét cũng nghẹn lại, nhưng phản xạ bản năng lại khiến cơ thể hành động trước.

Cô lập tức vung ba lô lên, đập mạnh vào cánh tay kia.

Con quái gầm lên đau đớn, buông lơi tay ra, nhưng chưa kịp thở phào, một chi khác trên vai nó lại vung tới, nhắm thẳng vào Thi Diệc Thanh.Không biết lấy dũng khí từ đâu, Trần Kiều chộp lấy cánh tay kia.

Nhưng khi tay cô chạm vào, cảm giác đó khiến cô sửng sốt.

Nhìn thì rõ là thịt da bị lột trần, cơ bắp và mạch máu phơi trần ra ngoài, vậy mà chạm vào lại trơn láng như bề mặt kim loại khô ráo?Đúng lúc đó, Thi Diệc Thanh vừa vặn đẩy được cánh cửa tầng hai ra, xông thẳng vào trong.

Trần Kiều lập tức buông tay, lao theo.

Cánh cửa nhôm chống cháy bị cậu dùng hết sức đóng sập lại, ngay sau đó, Trần Kiều cũng vội khóa chốt an toàn trên cửa."

Rầm" một cú đập nặng nề dội lên cánh cửa, con quái vật hung hãn đâm sầm vào, phát ra tiếng gào đầy tức giận.

Âm thanh của nó đứt quãng, sắc nhọn, cực kỳ chói tai, như thể bị hành động của họ chọc điên hoàn toàn.Adrenaline của cả hai vẫn chưa kịp tan, họ dựa lưng vào tường, nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa ấy.

Cánh cửa chống cháy này trông chưa chắc chắn đến mức có thể chống lại sức phá hoại của con quái vật kia, mà xung quanh thì hoàn toàn trống trơn, không có thứ gì để chèn cửa.May mắn thay, con quái vật không tiếp tục tấn công.

Sau một hồi gào rú, tiếng bước chân nặng nề của nó dần dần đi xa, dường như nó đang đi lên tầng.Thi Diệc Thanh và Trần Kiều cùng thở phào một hơi.

Trong không gian im ắng, họ có thể nghe rõ tiếng tim đập hỗn loạn và hơi thở dồn dập của nhau.Thi Diệc Thanh thở như trút hơi, lau mồ hôi trên trán: "Cái thứ quỷ gì thế chứ?

Sợ vãi linh hồn!"

"Trời mới biết."

Trần Kiều cũng chưa hết run rẩy.

Cô đưa tay lên nhìn kỹ, lòng bàn tay vừa chạm vào cánh tay quái vật giờ dính đầy máu, trên tay áo cũng còn vết máu in thành một vòng, mùi tanh tưởi xộc thẳng lên mũi."

Cậu có sao không?"

Thi Diệc Thanh vội tiến lại, vừa thấy vết máu thì hoảng hốt: "Máu gì mà nhiều vậy?

Cậu bị thương à?"

"Không phải, là máu của quái vật."

Trần Kiều cau mày, vẫn còn nghi hoặc:
"Lúc nãy tớ chạm vào tay nó, rõ ràng cảm thấy khô ráo, nhẵn mịn, vậy mà vừa buông ra đã thấy máu dính đầy tay..."

"Là ảo giác sao?

Hay con quái vật ấy chỉ là ảo ảnh, thật ra nó không tồn tại, nhưng nếu cậu tin là có thì cậu sẽ bị thương?"

Thi Diệc Thanh đoán đại, lời lẽ nghe như đang nói mơ.Trần Kiều khựng lại, ánh mắt thoáng trầm ngâm: "...

Cậu nói cũng có lý lắm đấy."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 24:【Quế Phục 17】Tìm kiếm manh mối


Khóa số tầng 1 không thể mở, trong số các tầng từ 1 đến 12 thì hiện tại chỉ còn tầng 2, tầng 7 và tầng 12 là có thể vào được, mà con quái vật kia lại đang ở phía trên.Không cần suy nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng quyết định ở lại tầng 2 này trước, tranh thủ tìm kiếm xem có manh mối nào liên quan đến mật mã hay không.May mà hệ thống đèn huỳnh quang trên tầng này vẫn còn hoạt động bình thường, ánh sáng trắng mát lạnh lan tỏa khắp không gian, giúp họ không phải mò mẫm trong bóng tối sau khi mất đi ánh sáng từ điện thoại.Việc đầu tiên, Trần Kiều thử bấm nút thang máy, nhưng vẫn như trước, không có phản hồi.

Có vẻ như toàn bộ hệ thống thang máy của tòa nhà này đã hoàn toàn tê liệt.Phòng gần nhất bên cạnh cửa là một căn phòng mở sẵn, bên ngoài có gắn biển "Phòng hậu cần."

Đẩy cửa bước vào, bên trong chất đống đồng phục học sinh mới tinh, từ áo ngắn tay, áo dài tay, áo khoác mùa thu, áo khoác dày mùa đông, đến cả váy đồng phục, đầy đủ không thiếu thứ gì.

Kích cỡ thì phong phú vô cùng, xem ra nơi này chuyên dùng để bán đồng phục.Vừa nhìn thấy đống quần áo đó, Thi Diệc Thanh đã mừng rỡ như bắt được vàng.

Mặc dù vẫn chưa có chiếc quần đồng phục nào, nhưng sau khi lấy một chiếc áo khoác cột tạm quanh hông, cậu như được giải thoát khỏi áp lực tâm lý, thoải mái lên thấy rõ.Dù có chút khó chịu vì phải mặc đồ chưa giặt, nhưng Trần Kiều vẫn chọn một chiếc áo, học theo cách của Thi Diệc Thanh cột quanh eo.

Dù sao thì cô cũng không quen mặc váy, thường ngày ở nhà chỉ mặc váy ngủ là cùng.Hai người bắt đầu lục lọi căn phòng này một lượt thật kỹ, nhưng ngoài đống đồng phục ra thì chẳng tìm thấy gì có ích.Căn phòng kế bên là phòng giáo vụ, cũng không khóa.

Bên trong chất đầy tài liệu giấy tờ, sách giáo khoa và vài chiếc máy tính, đáng tiếc là không chiếc nào còn hoạt động.Trong một ngăn tủ, Trần Kiều tìm được hai chiếc đèn pin, rõ ràng là đạo cụ trò chơi.【Vật phẩm: Đèn pin mờ không bao giờ tắt.】【Phân loại: Đạo cụ, không thể ràng buộc.】【Miêu tả vật phẩm: Một chiếc đèn pin ánh sáng mờ nhạt sắp hết pin.

Khi nào nó mới thật sự hết pin?

Câu trả lời là: Mãi mãi không bao giờ.】Trần Kiều: "..."

Được đấy, một chiếc đèn pin có điện vĩnh viễn nhưng mãi mãi chỉ le lói như sắp tắt, nghe hệt như một sinh vật bất tử đang lơ lửng bên bờ vực của cái chết.

Cái kiểu hài hước đen tối này đúng là mang đậm "chất riêng" của tổ thiết kế game.Phòng tiếp theo là phòng nhân sự, hai người tiếp tục công cuộc truy lùng manh mối.Tình cảnh hiện tại khiến Trần Kiều có một cảm giác rõ ràng rằng đây đúng là một trò chơi.

Cô bây giờ chẳng khác nào một người chơi đang bị kẹt trong một màn khó, phải điên cuồng lục tung từng ngóc ngách để tìm đạo cụ và manh mối, thậm chí còn nổi cả bệnh... cưỡng chế!

Đến mức lật tung cả chồng tài liệu lên, hy vọng có thể đọc ra điều gì đó hữu ích từ những dòng chữ khô khan kia...Hửm?Cô bất chợt khựng lại.Tờ tài liệu trong tay là hồ sơ nhân sự của Phòng Tâm lý học đường Trường nữ sinh Quế Phục.

Ở các thành phố lớn hiện nay, trường học trang bị phòng tư vấn tâm lý để hỗ trợ học sinh là chuyện quá đỗi bình thường.Thế nhưng điều kỳ quặc là, phòng tư vấn của trường này lại có tới hơn hai mươi giáo viên phụ trách?

Ngôi trường này lớn đến mức đó sao?Cô ngẫm lại, lớp cô đang học chỉ có hơn ba mươi học sinh, trên đường đi cô để ý lớp lớn nhất chỉ đến lớp mười.Trường này chỉ có ba khối, từ lớp sáu đến lớp tám.

Dù mỗi khối có số lớp và sĩ số tương đương, tổng số học sinh toàn trường nhiều lắm cũng chỉ hơn một nghìn người, vậy sao cần đến hơn hai mươi chuyên viên tư vấn?

Trong khi đó, trường cấp ba hiện tại của cô và Thi Diệc Thanh có đến hơn ba nghìn học sinh, mà phòng tâm lý chỉ có ba giáo viên.Cô âm thầm ghi nhớ nghi vấn này trong đầu, sau đó tiếp tục lật nhanh các hồ sơ khác, đáng tiếc là không thu hoạch thêm gì hữu ích.Căn phòng tiếp theo là phòng học vụ.Vừa bước vào, ngay chính giữa là một chiếc bàn làm việc, trên đó đặt một chồng phong bì, bên ngoài còn ghi tên lớp và học sinh.Trần Kiều mở ra xem thử, thì ra đây là những phong bì trợ cấp dành cho học sinh, mỗi chiếc đều có năm nghìn tệ tiền mặt.Căn cứ theo tài liệu đặt trên bàn, đây chính là hoạt động khen thưởng mà giáo viên chủ nhiệm từng đề cập, mỗi tháng sẽ chọn ra một trăm học sinh xuất sắc nhất toàn trường để trao khoản trợ cấp lớn này.Tính ra, mỗi tháng chỉ riêng tiền trợ cấp đã tốn năm mươi vạn.

Trong lòng Trần Kiều càng thêm nghi hoặc.Cô tiện tay rút mấy tờ tiền nhét vào balo."

Cậu lấy cái này làm gì?

Có dùng được đâu?"

Thi Diệc Thanh khó hiểu hỏi: "Tiền trong trò chơi này với ngoài đời đâu có giống nhau, đem ra chắc cũng chẳng tiêu được."

Trần Kiều không trả lời, ngược lại, cô hỏi liền một tràng: "Có phải đến giờ cậu vẫn chưa đụng vào bài tập Tết không?

Có phải tính đợi sát ngày khai giảng mới thức trắng đêm làm bù không?

Có phải định lấy lý do quên mang để trốn nộp bài mấy ngày đầu không?"

Thi Diệc Thanh: "???"

Cậu bị chuỗi "có phải không" dồn dập này làm cho choáng váng, sợ hãi lùi lại một bước: "Cậu bị gì vậy?

Tự dưng công kích cá nhân tớ?

Tớ đã làm gì sai?"

Trần Kiều thản nhiên: "Cậu cứ nói đi, tớ nói đúng không?"

Thi Diệc Thanh: "...

Đúng."

Cậu không phản bác nổi, vì quả thực là đúng trăm phần trăm.Trần Kiều dịu dàng nhìn cậu, đưa tay xoa đầu như xoa một chú cún: "Ngoan, dù tớ không thể làm bài tập giúp cậu, nhưng ít nhất trong phó bản này, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ gánh cậu tới cuối cùng."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 25:【Quế Phục 18】Phát hiện thi thể


Ba căn phòng phía bên trái tầng hai đã được lục soát xong, Trần Kiều và Thi Diệc Thanh liền chuyển sang bên phải.Bên này cũng có ba căn phòng: phòng hiệu trưởng, phòng kế toán và phòng hiệu phó.

Cuối hành lang còn có hai nhà vệ sinh công cộng.Cửa phòng hiệu trưởng bị khóa chặt, ổ khóa trùng khớp với chiếc [Chìa khóa của giáo viên chủ nhiệm] mà họ có được, hẳn là đúng chìa.

Cả hai bàn bạc một chút, quyết định trước tiên sẽ kiểm tra phòng kế toán và phòng hiệu phó, để lại phòng hiệu trưởng cuối cùng mới mở khóa.Cửa phòng kế toán mở toang, bên trong tối om, không bật đèn.Thi Diệc Thanh là người bước vào đầu tiên.

Vừa bật đèn lên, cảnh tượng hiện ra khiến cậu thoáng ngẩn người.Phòng làm việc bừa bộn vô cùng, các cánh tủ hồ sơ bị mở tung, giấy tờ rơi vãi khắp sàn.

Dưới bàn còn có một chiếc cốc cà phê bị đánh đổ, đám tài liệu gần đó loang lổ vết cà phê đã khô lại.Chiếc ghế xoay màu đen không hiểu vì sao lại bị đẩy lệch về sát tường.

Thi Diệc Thanh bước lại gần xem xét, phát hiện một góc ghế bị lõm xuống như thể ai đó đứng dậy quá mạnh, đẩy chiếc ghế trượt một đoạn dài rồi va mạnh vào tường tạo thành vết lõm ấy.Trần Kiều và Thi Diệc Thanh liếc mắt nhìn nhau, lập tức cảnh giác, nơi này trông chẳng khác nào từng bị một con quái vật tấn công.Thi Diệc Thanh đảo mắt quan sát khắp phòng.

Không gian kín đáo, tầm nhìn không bị che khuất, khả năng có thứ gì đó ẩn nấp gần như bằng không.Cậu bước tới, đóng sập cửa phòng kế toán và gài then cẩn thận, rồi mới lên tiếng: "Xem ra quái vật từng ghé qua đây."

"Chắc vậy, nhưng lúc nó tấn công, hình như trong phòng không có ai thì phải?"

Trần Kiều vừa nói vừa ngồi xổm xuống lật xem đống tài liệu.

Thi Diệc Thanh thì lặng lẽ dò xét xung quanh, lục tìm trong các tủ, hy vọng có thể tìm được đạo cụ hữu ích.Đám tài liệu toàn là báo cáo tài chính, Trần Kiều không rành mấy thứ này lắm nên cũng không tìm được manh mối gì đáng giá.Bên kia, Thi Diệc Thanh bỗng gọi:
"Trần Kiều, lại đây xem cái này nè."

Cậu chỉ vào một vết bẩn bên hông tủ hồ sơ.

Nhìn kỹ thì đó là một vệt máu lớn, như thể có ai từng bị tấn công tại đây, máu bắn tung tóe lên tủ.Vết máu tập trung trong một vùng có hình dáng giống như cánh quạt, lan tỏa bất quy tắc theo hình rẽ quạt, giờ đã chuyển sang màu đen và khô cứng.

Dưới sàn cũng có một vũng máu lớn đã khô, vết đen thẫm gần như hòa vào màu nâu đậm của thảm, không chú ý thì rất dễ bỏ sót."

Chảy nhiều máu thế này, chắc là động mạch bị đứt rồi."

Trần Kiều nhận định.Không rõ người đó còn sống không, nhưng với lượng máu như vậy, e rằng không còn cơ hội cứu chữa.Cả hai đều im lặng.Thi Diệc Thanh thở dài, không nấn ná thêm.

Cậu kiểm tra lần lượt các ngăn kéo và tủ bàn làm việc, chẳng mấy chốc lại có phát hiện mới.【Vật phẩm: Xà beng.】【Phân loại: Đạo cụ, không thể ràng buộc.】【Miêu tả vật phẩm: Có lẽ đây chính là vật dụng bạn cần nhất lúc này.

Tuy không giúp tăng mạnh lực tấn công, nhưng ít nhất bạn cũng đã có trong tay một "thánh kiếm vật lý" có thể dùng làm vũ khí.

Còn vì sao phòng kế toán lại có xà beng ư?

Chuyện đó không quan trọng.】Thi Diệc Thanh: "Đúng là không quan trọng thật...

Nhưng tớ vẫn hy vọng có thêm một cái nữa."

Như vậy hai người mỗi người một cái là vừa đẹp.Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi đưa xà beng cho Trần Kiều: "Cậu cầm đi để mà phòng thân."

"Thôi...

Dù sao cũng cảm ơn cậu đã nghĩ cho tớ, nhưng cậu xem cái này đi."

Trần Kiều mở giao diện cá nhân, đưa cho cậu xem phần đặc điểm người chơi có dòng chữ [Mong manh yếu đuối] rõ rành rành, bên cạnh còn ghi chú to đùng: "Một quả bóng rổ cũng có thể đánh gục bạn"."

Cậu thấy tớ hợp cầm cái này lắm sao?"

Thi Diệc Thanh nghẹn lời, nhìn qua đôi tay gầy gò và đôi chân nhỏ nhắn của cô, cậu cũng đành thừa nhận:
"Hình như đúng là không hợp thật..."

Cậu thu xà beng về, vỗ vai cô đầy cảm thông: "Không sao, có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Thậm chí cậu còn thấy may mắn vì đã đi cùng cô.

Nếu Trần Kiều phải đơn độc bước vào phó bản này, e là tỉ lệ sống sót chẳng được mấy phần.

Với thể lực ấy, chắc chắn cô không thể chạy thoát khỏi con quái vật đang lảng vảng ngoài hành lang kia.Nếu như vậy, có lẽ đến ngày khai giảng, cậu sẽ chỉ nghe được tin dữ của cô.Chỉ vừa tưởng tượng đến đó thôi, trái tim Thi Diệc Thanh như bị bóp nghẹt, cổ họng khô khốc.Trần Kiều hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì, vẫn mải mê tìm kiếm.Cô lục nốt hai chiếc bàn còn lại, có phần thất vọng: "Phòng này hết đồ rồi.

Chúng ta qua phòng hiệu phó đi."

Phòng hiệu phó.Cánh cửa khép hờ, khe cửa lọt ra một tia sáng ấm nhạt mờ mờ.Thi Diệc Thanh đẩy cửa ra, có lẽ vì đã lâu không được tra dầu, cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng két rền rĩ chói tai, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, khiến cả hai giật nảy mình.Nguồn sáng ấm áp phát ra từ chiếc đèn bàn đặt trên bàn làm việc.

Bên cạnh đèn, màn hình máy tính vẫn còn đang sáng, phát ra ánh sáng xanh âm u.Chẳng hiểu vì sao, căn phòng này không hề có công tắc đèn gần cửa.

Thi Diệc Thanh giơ đèn pin tìm kiếm khắp nơi, còn Trần Kiều thì phấn khích chạy nhanh vài bước về phía bàn, nóng lòng muốn xem thử máy tính.Nhưng chỉ vừa đi được nửa đường, cô đột nhiên khựng lại, có cảm giác như dưới chân mình vừa dẫm phải thứ gì đó.Trần Kiều cứng đờ, từ từ cúi đầu xuống.

Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, cô nhìn thấy một thân thể người.Thứ vừa bị cô dẫm lên chính là một bàn tay người.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 26:【Quế Phục 19】Phòng hiệu trưởng


Trần Kiều hoảng hốt lùi lại một bước, bật đèn pin rọi thẳng vào cái xác đó.Dưới ánh sáng lạnh lẽo từ chiếc đèn pin, cô nhìn thấy rõ ràng, đó là một thi thể người, nằm sõng soài dưới gầm bàn làm việc.

Tình trạng tử vong vô cùng thê thảm, toàn bộ khuôn mặt bị xé rách, gần như không còn hình dạng, tay chân đầy những vết thương sâu thấy cả xương, vùng bụng dưới chỉ còn một đám máu thịt be bét.May mắn giữa bất hạnh là, không có mùi hôi thối.

Không rõ là vì người này mới chết chưa lâu, hay đơn giản chỉ là thiết lập trong game như vậy.Hình ảnh ấy quá sức khủng khiếp, khiến Trần Kiều nhất thời không chịu nổi.

Mặt cô tái nhợt, lùi về phía sau, dạ dày cuộn lên dữ dội, cảm giác buồn nôn dâng trào tận cổ họng.Thi Diệc Thanh thấy phản ứng của cô thì lập tức nhận ra có điều bất thường, vội bước lại gần.

Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cậu cũng không kìm được hít mạnh một hơi, sắc mặt nhợt nhạt, lắp bắp hỏi: "Người, người này...

Bị quái vật giết sao?"

Trần Kiều gật đầu, cố gắng trấn tĩnh lại, giọng vẫn còn run nhẹ: "...

Có vẻ là vậy."

Dù gì cũng là công dân tuân thủ pháp luật, lại chưa từng tiếp xúc với những cảnh máu me xác thịt như thế này, hai người đều cảm thấy vô cùng choáng váng.

Phải mất một lúc lâu sau, Trần Kiều mới gắng gượng tự điều chỉnh tinh thần, cố hết sức phớt lờ cái xác, bước lên kiểm tra máy tính.Màn hình hiển thị một email, địa chỉ người gửi có đuôi rất quen thuộc.

Trần Kiều lập tức nhận ra, đó là một dịch vụ email ẩn danh khá nổi tiếng.【Chủ đề: Không có tiêu đề.】【Nội dung: Buổi tiếp đãi tổ chức vào ngày 17.

Thành viên mới hoàn tất xác minh trước ngày 15.

Có một chiếc chìa khóa dự phòng bị thất lạc, kiểm tra camera giám sát để tìm lại.】"Xem ra chuyện này không đơn thuần chỉ là một cuộc tấn công của quái vật."

Trần Kiều khẽ nói, mắt dán chặt vào màn hình.Nội dung email đầy điểm đáng ngờ.

Đầu tiên là việc gửi từ một hộp thư ẩn danh đã đủ khả nghi, chưa kể đến cụm từ "buổi tiếp đãi"...

Nghe như một sự kiện chiêu mộ thành viên nào đó.

Thành viên mới phải qua kiểm tra, cho thấy tổ chức này có yêu cầu nghiêm ngặt về danh tính và lý lịch.Chỉ vài dòng lấp lửng đã khiến trong đầu Trần Kiều hiện lên một suy đoán cực kỳ tồi tệ.

Cô bất giác thấy lạnh sống lưng, lẩm bẩm: "Hy vọng không phải như mình nghĩ..."

Cô cố gắng kiểm tra thêm các tập tin khác trong máy, nhưng thất vọng nhận ra, chiếc máy tính này chỉ có thể hiển thị đúng một email kia, không thể làm gì thêm, càng không thể kết nối mạng.

Chắc chắn là do tổ thiết kế game cố tình cài đặt như vậy.Đã đến lúc vào phòng hiệu trưởng.

Thi Diệc Thanh rút chiếc [Chìa khóa của giáo viên chủ nhiệm], hít sâu một hơi rồi tra vào ổ khóa."

Cạch" một tiếng khẽ vang lên, cửa mở.Chiếc chìa khóa lập tức biến mất ngay trong tay cậu, Thi Diệc Thanh sững người, giơ tay lên nhìn, kinh ngạc lẩm bẩm: "Biến mất thật này...

Đúng là game rồi còn gì..."

Không, cũng chưa chắc đâu...

Trần Kiều âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng không nói gì.Thi Diệc Thanh đẩy cửa ra, lại một tiếng két rít kéo dài từ bản lề khô dầu.

May mà lần này họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, ngôi trường này thật kỳ lạ, cả phòng hiệu phó lẫn phòng hiệu trưởng đều như chẳng hề được bảo dưỡng.

Chẳng lẽ bộ phận hậu cần không sợ bị chửi sao?Phòng hiệu trưởng lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, ngăn nắp sạch sẽ đến bất ngờ.Cũng phải thôi, cửa bị khóa, quái vật không vào được, đương nhiên sẽ không rơi vào tình trạng thê thảm như phòng hiệu phó hay phòng kế toán.Căn phòng này rộng rãi gấp ba lần phòng hiệu phó, bày trí sang trọng, rõ ràng không giống những văn phòng thông thường.Ở chính giữa là một chiếc bàn làm việc lớn, phía sau là ghế dựa êm ái.

Trên tường treo tranh sơn dầu, dưới sàn trải thảm dày, một góc phòng còn đặt bàn họp nhỏ và một chiếc sofa da trông vô cùng thoải mái.

Kệ sách kê sát tường, chất đầy sách vở và tài liệu.Trên bàn trà trước sofa, có một đĩa trái cây cắt sẵn, nhưng đã héo khô vì để quá lâu.Nói là văn phòng, nhưng nhìn qua lại giống phòng suite của khách sạn cao cấp hơn.Trần Kiều chú ý thấy cuối phòng có một cánh cửa kính mờ, có lẽ là phòng nghỉ tạm?Thi Diệc Thanh vẫn đang chăm chú lục lọi khắp phòng, còn Trần Kiều thì tiến lại bàn làm việc kiểm tra máy tính.

Đáng tiếc, chiếc máy này không thể khởi động.Ánh mắt cô lướt qua mặt bàn, đột nhiên sững lại.Ngay cạnh tập hồ sơ trên bàn là một chiếc đồng hồ đeo tay, mặt đồng hồ màu lam sẫm, hình lưỡi liềm vàng nổi bật, viền quanh được khảm đầy kim cương, lấp lánh như ngân hà thu nhỏ.Chiếc đồng hồ này rất nổi tiếng, Trần Kiều nhận ra ngay, là mẫu đồng hồ "Bầu trời sao" của Patek Philippe, giá bán lên đến ba trăm vạn.Vậy nên, vấn đề đặt ra là: Một hiệu trưởng cấp hai thì lấy đâu ra ba trăm vạn để mua đồng hồ?

Chưa kể lại còn vứt lăn lóc thế kia, chẳng chút nâng niu.Trần Kiều cầm chiếc đồng hồ lên xem, mặt đồng hồ hiện 4 giờ 30 phút.Khoan đã...

Cô cố gắng nhớ lại, cái đồng hồ treo trong phòng học tầng 12 lúc ấy chỉ dừng ở 1 giờ 22 hoặc 23 phút thì phải!"

Thi Diệc Thanh, tớ nghĩ nhiệm vụ "sống sót qua đêm nay" có thể là-""Choang-!"

Một tiếng kính vỡ chói tai vang lên, chặn ngang câu nói của cô.Trần Kiều hoảng hốt quay lại, đập vào mắt là một chiếc xúc tu màu đen dài ngoằng vừa phá tan cánh cửa kính mờ kia, lao thẳng về phía hai người.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 27:【Quế Phục 20】Lối thoát trong tuyệt cảnh


Trong đầu Trần Kiều bấy giờ hoàn toàn trống rỗng, cô cứ thế đứng đờ tại chỗ.Ngay lúc chiếc xúc tu kia sắp quất thẳng vào người Trần Kiều, Thi Diệc Thanh lập tức ôm chầm lấy cô, mạnh mẽ kéo cả hai ngồi thụp xuống, hiểm một ly mà tránh được cú tấn công đó.Xúc tu hụt đòn, giống như phát cuồng mà quăng quật điên loạn trong căn phòng.

Thi Diệc Thanh nhanh chóng rút xà beng từ trong balo, khi thấy xúc tu lại lao tới lần nữa, cậu vung tay thật mạnh, chém thẳng một đòn vào thân nó.Xúc tu lập tức co lại, thân thể run bần bật vì đau đớn, một đám bụi xám mịn như tro bay tứ tung, thậm chí bám đầy lên mặt hai người.Trần Kiều còn đang cau mày gỡ đám bụi dính trên mặt thì chợt nghe sau cánh cửa kính vỡ truyền đến âm thanh là lạ, một thứ tiếng rít khe khẽ, khó miêu tả nổi.Hai người tranh thủ lúc xúc tu đang quằn quại vì đau, nhất thời không thể tấn công, lập tức lao về phía cửa định chạy ra ngoài.

Nhưng còn chưa kịp ra khỏi văn phòng, càng nhiều xúc tu đen sì từ phía sau cánh cửa vỡ tràn ào ra như thủy triều.Những xúc tu ấy loạn xạ không phương hướng, quăng quật khắp nơi như ruồi mất đầu, buộc Trần Kiều và Thi Diệc Thanh chỉ còn cách né tránh bằng cách lợi dụng các vật dụng trong phòng.

Hai người nửa ngồi nửa quỳ, khom lưng chậm rãi nhích dần về phía cửa chính.May mà lũ xúc tu dường như không có thị giác, chỉ có thể lần theo cảm giác.

Chúng quấn quanh phòng, đánh đổ giá sách, lật tung bàn trà, thậm chí quất mạnh lên cả tường, rồi vì đau đớn mà co rút lại, hoàn toàn không hề để tâm đến hai người đang trốn phía sau ghế sofa.Căn phòng vốn gọn gàng giờ đã bị biến thành một mớ hỗn độn, trong không khí lan ra một mùi hôi nồng nặc, ghê tởm đến mức khiến người ta nghẹt thở.Ngay lúc ấy, một tờ giấy nhàu nát bị cuốn theo cơn hỗn loạn, vô tình rơi xuống ngay trước mặt Trần Kiều.

Cô liếc mắt nhìn, là một tờ báo."

Báo sớm Quế Thành"...

Vậy ra nơi này tên là Quế Thành?

Ánh mắt Trần Kiều dừng lại ở dòng tít lớn trên đầu trang, đồng tử lập tức co lại.Tựa đề nổi bật bằng dòng chữ đen in trên nền trắng: "Trường nữ sinh Quế Phục lại xảy ra bi kịch!

Ngọn lửa bùng cháy suốt một ngày ròng rã cuối cùng cũng được dập tắt, toàn bộ nhân viên không ai sống sót!"

Tin tức này gần như xác nhận toàn bộ những suy đoán của cô.

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, đau đớn, ngột ngạt và hoảng sợ, nhưng đôi mắt cô lại chỉ bình tĩnh dõi theo những chiếc xúc tu đang múa loạn.Lúc này, xúc tu dường như đã bắt đầu mỏi, động tác chậm dần.Hai người tranh thủ cơ hội, từng chút một di chuyển ra gần cửa.

Sắp thoát khỏi căn phòng, Thi Diệc Thanh vốn luôn cảnh giác, cuối cùng cũng thả lỏng được phần nào.Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt cậu bất chợt nhìn ra ngoài cửa, trái tim liền thắt lại.Một sinh vật cao gần hai mét, toàn thân nhuộm máu đang đứng chắn ngay cửa ra vào.

Hoàn toàn chặn đứng lối thoát duy nhất của họ.Làm sao bây giờ?

Phía trước là quái vật, phía sau là xúc tu, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở đây?Con quái vật đó chẳng thèm tránh né, cứ thế thản nhiên bước vào trong văn phòng.Trái tim Thi Diệc Thanh trĩu xuống tận đáy.

Cậu siết chặt thanh xà beng trong tay, nghiêng người chắn phía trước Trần Kiều, trong đầu nghĩ nếu không còn cách nào khác thì liều chết xông ra chiến một trận cũng được.

Nhưng đúng lúc cậu đang chuẩn bị xông lên, cánh tay lại bị Trần Kiều giữ chặt."

Nó sẽ không làm hại chúng ta."

Cô khẽ nói bên tai cậu, giọng nhỏ như gió lướt qua nhưng lại đầy chắc chắn: "Đừng nhúc nhích."

Tại sao?

Thi Diệc Thanh muốn hỏi theo bản năng, nhưng câu nói "ít nhất trong phó bản này, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ gánh cậu tới cuối cùng" của cô lại bất chợt vang lên trong đầu.

Cậu mím môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo lời cô, đứng yên bất động.Quái vật từng bước, từng bước nặng nề tiến vào căn phòng.

Thi Diệc Thanh nín thở, căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.Con quái vật ấy rõ ràng đã nhìn thấy họ, nhưng lại không có ý định tấn công, chỉ phát ra một tiếng rít trầm khàn khó nghe, rồi cứ thế đi lướt qua hai người.Mỗi bước đi của nó kéo theo một hiệu ứng kỳ lạ, những xúc tu đen kia như gặp phải khắc tinh, vội vã rút về sau cánh cửa kính, chen chúc nhau rút lui.Trần Kiều khẽ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Thi Diệc Thanh chỉ nghe rõ hai chữ cuối cùng: "...

Good luck."

Cậu khẽ hỏi lại: "Cậu vừa nói gì cơ?"

"Không có gì."

Trần Kiều đẩy nhẹ lưng cậu: "Đi thôi, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.

Nơi này, cứ để lại cho nó."

Cánh cửa gỗ nặng nề phát ra một tiếng két dài rồi từ từ khép lại.

Thi Diệc Thanh ngoái đầu nhìn vào phía trong lần cuối.Hình ảnh cuối cùng cậu thấy là con quái vật kia nhào thẳng tới cánh cửa kính, xé toạc lũ xúc tu đen thành hàng trăm mảnh vụn máu me be bét.Thang máy dừng ở tầng 2, có lẽ con quái vật kia đã dùng nó để lên đây.

Thi Diệc Thanh thử ấn nút gọi thang, nhưng vô dụng, nó chẳng có phản ứng gì.Cậu quay sang nhìn Trần Kiều bên cạnh.

Lúc này, khuôn mặt cô bị bao phủ bởi một tầng u ám, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, như thể vẫn đang chìm trong thế giới của riêng mình.Trông cô như vậy, Thi Diệc Thanh không dám làm phiền.May mà cô vẫn còn giữ được bản năng đi theo cậu.

Thi Diệc Thanh dẫn đầu đi về phía nhà vệ sinh, Trần Kiều như người mộng du, ngơ ngác nắm lấy tay áo cậu, bước theo.Cả hai nhà vệ sinh đều rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Thế là họ mỗi người vào một bên, giải quyết nhu cầu cá nhân, rồi năm phút sau gặp lại trước cửa."

Giờ thì...

Mình đi lên tầng 7 chứ?"

Thi Diệc Thanh hỏi.Trần Kiều khẽ gật đầu: "Cũng chẳng còn cách nào khác...

Tớ nghĩ nếu có lối ra thì chắc chắn nó sẽ nằm ở tầng 7."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 28:【Quế Phục 21】Bị buộc phải chia cách


Bọn họ lại quay về dãy hành lang ấy.

Trong hành lang tối đen như mực, chỉ có đèn báo lối thoát hiểm phát ra thứ ánh sáng xanh mờ nhạt u ám.Thi Diệc Thanh giơ đèn pin lên, trong luồng sáng lạnh nhạt ấy cẩn trọng quan sát bốn phía, đầu liên tục quay trái quay phải, trông như thể đang oán thầm vì sao bản thân không thể vừa có mắt ở sau gáy, vừa có tai ở khắp nơi.

Hiển nhiên, cậu đang vô cùng cảnh giác, lo sợ lại có một con quái vật nào bất ngờ xuất hiện, kéo theo một màn rượt đuổi kinh hoàng như vừa rồi.Trần Kiều nhìn cậu căng thẳng giống như chú chó nhỏ dựng hết lông vì hoảng sợ, không nhịn được bật cười.

Cô đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Thi Diệc Thanh an ủi.

Nhưng cái đụng chạm bất ngờ ấy lại khiến cậu giật nảy mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên cả mét.Trần Kiều vội giải thích: "Cậu không cần quá lo lắng đâu, đoạn đường tiếp theo, chắc sẽ không có quái vật tấn công nữa..."

Cô dừng lại một chút, có vẻ thấy cách nói đó chưa đủ chính xác, bèn bổ sung:
"Có thể vẫn sẽ xuất hiện quái vật, giống như con vừa nãy, cao gần hai mét, toàn thân đầy máu và vết cháy, nhưng nó sẽ không chủ động tấn công chúng ta.

Dù nó có chạm vào cậu, cũng không phải vì có ý xấu đâu.

Đừng đánh nó, có khi nó sẽ tự rời đi."

Cách cô nói như thể đã hoàn toàn hiểu rõ về con quái vật kia.

Dựa vào những gì từng xảy ra, Thi Diệc Thanh gật đầu tin tưởng, rồi lại hỏi tiếp: "Nhưng rốt cuộc mấy con quái vật đó là gì?"

Trần Kiều không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tiếp tục đi lên tầng.Nửa phút sau, cô mới khẽ thở dài, giọng trầm xuống như chìm trong ký ức: "Là người...

Hoặc nói đúng hơn, từng là người.

Một vụ hỏa hoạn đã biến họ biến thành như vậy...

Nhưng nguyên nhân tạo nên bi kịch này không chỉ đơn giản là một vụ cháy."

Thi Diệc Thanh vẫn mơ hồ chưa hiểu hết: "Bị bỏng trong đám cháy rồi biến thành thế này ư?

Nhưng sao lại cao lớn đến thế?"

"Bởi vì con quái vật ấy."

Trần Kiều nói: "Là nhiều người hợp lại."

"...

Nhiều người?"

Thi Diệc Thanh lạnh sống lưng, một luồng khí lạnh từ cột sống len dần lên cổ, cậu không kìm được rùng mình.Trần Kiều không nói gì thêm, im lặng bao trùm hành lang, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng trong không gian vắng lặng.

Họ cứ thế lặng lẽ bước lên từng bậc cầu thang.Cuối cùng cũng đến tầng bảy.Khung cảnh trước mắt không khác mấy so với một tiếng trước, hoặc có khi đã lâu hơn thế?

Không có đồng hồ nên thật khó để xác định thời gian.

Cánh cửa vẫn mở hé, ánh đèn vàng đục lặng lẽ hắt ra từ khe cửa.Thi Diệc Thanh đẩy cửa bước vào trước.

Ngay đối diện cửa an toàn là một phòng học, tấm biển nhỏ ngoài cửa đề: Phòng mỹ thuật.Qua khung kính, có thể nhìn thấy bên trong bày khá nhiều giá vẽ, vài bức tượng thạch cao trang trí, một cái đầu tượng David được đặt ngay bên cửa sổ, đôi mắt trắng dã của nó đang nhìn chằm chằm vào hư không.Toàn thân Thi Diệc Thanh nổi da gà:
"Nhìn vào cứ thấy rờn rợn sao ấy..."

Cậu quay đầu muốn nói với Trần Kiều, nhưng sau lưng lại không có ai cả."...

Trần Kiều?"

Tiếng gọi vang lên trong hành lang dài, nhưng không ai trả lời.Thi Diệc Thanh bắt đầu hoảng, vội vã chạy ra khỏi phòng, nhìn quanh khắp tầng bảy.

Nhưng cả hành lang lẫn mọi ngóc ngách đều không có bóng dáng Trần Kiều."

Trần Kiều?

Cậu đâu rồi?"

Vẫn không có hồi đáp.Không gian yên lặng đến mức đáng sợ.

Cảm giác lo âu như muốn tràn ra khỏi lồng ngực, bức tường bốn phía dường như cũng đang từ từ ép lại, muốn nghiền cậu thành tro bụi...Đúng lúc này, Thi Diệc Thanh sực nhớ đến tờ giấy ghi chú mà Trần Kiều đã dúi vào tay mình trước đó.

Cậu vội vàng lục tìm, móc từ túi váy đồng phục ra mảnh giấy đó.Trên giấy đã có chữ, rõ ràng là nét chữ của Trần Kiều.

Dù viết vội vàng nhưng vẫn dễ dàng đọc được.Chỉ có hai từ ngắn ngủi:【Đừng hoảng.】Kỳ lạ thay, Thi Diệc Thanh thật sự không còn hoảng nữa.Nỗi bất an như thủy triều rút đi, cậu hít sâu một hơi, rồi viết lại một chữ lên giấy:【Được.】Vài giây sau, trên tờ giấy xuất hiện một dòng chữ khác, lần này dài hơn nhiều:
【Cậu vừa bước vào tầng 7 đã biến mất, tớ vào sau mà không thấy cậu đâu.

Có lẽ chúng ta đã rơi vào hai dòng thời gian khác nhau.】Thi Diệc Thanh viết:【Khác dòng thời gian?】Trần Kiều:【Đúng vậy, ở chỗ tớ, cả tòa nhà như vừa trải qua một vụ hỏa hoạn.】Tim Thi Diệc Thanh thắt lại, vội hỏi:
【Cậu không sao chứ?

Có bị thương ở đâu không?】Trần Kiều:【Tớ không sao, nhìn qua thì có vẻ vụ cháy đã xảy ra từ khá lâu rồi.

Tớ nghĩ mình đã hiểu phần nào về bản chất của phó bản này.

Giờ tớ cần xác nhận lại một vài điều nữa thôi.】Thi Diệc Thanh:【Ừm, nhớ cẩn thận đấy.

Nhất định phải bảo vệ bản thân.】Cậu vừa viết xong thì dòng chữ mới đã hiện lên, còn dài hơn nữa:【Cậu là người chơi không chính thức, nên theo cơ chế trò chơi thì khả năng xảy ra nguy hiểm không cao, vậy nên đừng quá lo.

Tớ đã nói rồi, lần này tớ sẽ đưa cậu cùng thoát ra, nhất định sẽ làm được.

Đợi tớ.】Thi Diệc Thanh: "..."

Tâm trạng vốn đã dịu đi đôi chút, đọc xong dòng này như bị khuấy lên lần nữa."

Đồ ngốc."

Cậu thì thào: "Tớ lo nhất là cậu đấy..."

Bị một quả bóng rổ đập trúng cũng ngất được, giờ lại chẳng mang theo vũ khí nào, cây xà beng duy nhất cũng không mang theo, đã một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm bốn bề, vậy mà còn cố gắng viết ra những lời trấn an kiểu "nếu có chuyện gì thì cứ để tớ lo trước, cậu đừng sợ"...Thi Diệc Thanh lẩm bẩm với vẻ vừa buồn bực vừa bất lực: "Rõ ràng thông minh như vậy, sao đôi khi lại ngốc đến thế..."

-【Màn kịch nhỏ】(Sau khi hai người bị chia cắt)Kiều Kiều: "Hử?

Sao cậu ấy lại biến mất rồi?

Là khác dòng thời gian sao?...

Ừm, chắc là thế rồi, hẳn Thi Diệc Thanh đang lo lắm, phải để lại lời nhắn cho cậu ấy mới được."

Tiểu Thi: "?!

Người đâu rồi?! (hoảng loạn) (lông cún dựng đứng) Trần Kiều?

Trần Kiều, cậu ở đâu?

Sao tớ không tìm thấy cậu?" (lo lắng xoay vòng vòng)-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 29:【Quế Phục 22】Tầng bảy - Chỉ dẫn


Cô nàng "vừa thông minh lại vừa ngốc nghếch" mà Thi Diệc Thanh nhắc đến, lúc này đang thảnh thơi bước dọc hành lang tầng bảy.Ba lô, sổ tay trong túi, cả thanh xà beng đều đang nằm trong tay Thi Diệc Thanh.

Trên người Trần Kiều hiện giờ chỉ còn một chiếc [Đèn pin mờ không bao giờ tắt], nửa tờ giấy [Sổ tay của giáo viên chủ nhiệm], và một chiếc điện thoại tạm thời không thể khởi động.Nhưng cũng không sao, hành trang gọn nhẹ cũng là một kiểu "thuận buồm xuôi gió".Tầng bảy hiện ra trước mắt Trần Kiều có cách bố trí giống hệt bên phía Thi Diệc Thanh, nhưng điểm khác biệt là, nơi này có những mảng tường loang lổ vết cháy đen sì, cả trần nhà lẫn tường vách đều nhuốm màu xám đen và vàng cháy.Tấm biển "Phòng mỹ thuật" trước cửa lớp học rơi rớt một nửa, lủng lẳng treo nghiêng như sắp đứt, mấy pho tượng thạch cao vốn trắng tinh giờ cũng nhuộm một màu khói đen.

Có điều, xem ra chất lượng xây dựng của tòa nhà này khá vững, dù trải qua trận hỏa hoạn, tường có phần nứt nẻ nhưng chưa đến mức sụp đổ hay biến dạng.Có vẻ nơi này không phải tâm điểm của vụ cháy, nên phần lớn đồ vật vẫn giữ được hình dạng cơ bản, chỉ là tất cả đều nhuộm một màu đen kịt, khó phân biệt là do khói ám hay bị lửa liếm qua.Trần Kiều cúi xuống nhìn vệt máu dài trên mặt đất.Vệt máu ấy kéo dài từ cầu thang thoát hiểm đến tận cuối hành lang, tỏa ra mùi tanh nồng quen thuộc, là máu thịt sót lại khi quái vật lướt qua nơi này.Người tạo ra đặc điểm ấy cho "nó" ban đầu hẳn chỉ muốn khiến sinh vật đó vĩnh viễn chìm trong đau đớn, có điều, chắc chắn họ không ngờ rằng vào lúc này, chính vệt máu loang lổ ấy lại trở thành dấu chỉ dẫn rõ ràng cho Trần Kiều.Cô men theo con đường đẫm máu ấy mà đi, đến gần cuối hành lang thì vệt máu rẽ ngoặt, dẫn vào một phòng học.Tấm biển trước cửa lớp này không được may mắn như phòng mỹ thuật, không còn dấu vết nào sót lại trên tường hay dưới sàn.

Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn vào trong, bất kỳ ai cũng có thể đoán ra đây là một phòng máy tính.Phòng tin học, quả là nơi lý tưởng để giấu đồ.

Chỉ cần mở nắp thùng máy là có thể dễ dàng nhét đồ vào bên trong.Một số trường học thậm chí còn giữ lại các máy hỏng không sử dụng được, càng tiện hơn cho việc cất giấu.

Nếu là Trần Kiều, cô cũng sẽ chọn nơi này.Lần theo vệt máu bước vào phòng máy, Trần Kiều dừng chân trước một chiếc máy tính.

Cô cúi xuống, thấy ốc vít bên hông thùng máy đã được tháo sẵn, chỉ cần nhấc nắp lên là xong.Chu đáo ha, cô nghĩ thầm.Khi mở vỏ máy ra, đập vào mắt cô là hàng loạt món đồ được xếp gọn gàng theo thứ tự kích thước và chiều cao, dán sát vào thành bên trong thùng máy, rõ ràng là sản phẩm của một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không nhẹ.Trần Kiều khựng lại, kiểu sắp xếp này, chính là kiểu cô vẫn thường dùng mỗi khi dọn đồ.【Vật phẩm: Chìa khóa dự phòng bị thất lạc của hiệu trưởng.】【Phân loại: Đạo cụ, không thể ràng buộc.】【Mô tả vật phẩm: Đây là một chiếc chìa khóa.

Đố vui không thưởng: Nó dùng để mở cái gì?】Trần Kiều: "..."

Đọc xong mô tả vật phẩm, cơn bực bội quen thuộc lại trỗi dậy trong lòng cô.Hóa ra người gửi email nặc danh trước đó là hiệu trưởng?【Vật phẩm: 1/10 chai nước khoáng không bao giờ cạn.】【Phân loại: Đạo cụ, không thể ràng buộc.】【Mô tả vật phẩm: Một chai nước khoáng sắp cạn, có thể đã quá hạn sử dụng.

Khi nào nó sẽ hết hẳn?

Đáp án là: Mãi mãi không bao giờ.】Xem ra chai nước này và chiếc đèn pin đều thuộc cùng một dòng sản phẩm.【Vật phẩm: Bật lửa nhỏ không bao giờ tắt.】【Phân loại: Đạo cụ tiêu hao, còn 30% số lần sử dụng.】【Mô tả vật phẩm: Vẫn còn lo bật lửa không chống gió?

Lo mưa dập tắt lửa sao?

Bật lửa lửa nhỏ không bao giờ tắt sẽ giải quyết mọi phiền toái cho bạn!

Sản phẩm mới nhất thuộc dòng "Không bao giờ" được vô số người yêu thích.

Chỉ cần thế giới chưa nổ tung, lửa sẽ không tắt!

Sự lựa chọn hoàn hảo cho những kẻ phóng hỏa!】Trần Kiều: "?"

Dùng từ "lửa nhỏ" để miêu tả bật lửa vốn đã thấy sai sai, cái dòng cuối "sự lựa chọn hoàn hảo cho kẻ phóng hỏa" là gì vậy má?

Đối tượng khách hàng là tội phạm phóng hỏa, mà lại còn dám viết công khai trong lời quảng cáo, thế này có tính là xúi giục phạm pháp không?

À mà khoan, mô tả vật phẩm thì có được xem là quảng cáo không nhỉ?Cô khẽ thở ra một hơi, ép bản thân bình tĩnh, tiếp tục nhìn vật phẩm tiếp theo.【Vật phẩm: Đồng hồ quả quýt.】【Phân loại: Đạo cụ đặc biệt, còn 3 lần sử dụng, đã ràng buộc với người chơi [Trần Kiều].】【Mô tả vật phẩm: Đây là một chiếc đồng hồ bỏ túi.

Rốt cuộc là thời gian khiến kim đồng hồ dịch chuyển hay chính kim đồng hồ làm thời gian thay đổi?

Vặn kim đồng hồ, quay ngược về thời khắc đã chọn."

Nhưng tất cả chỉ là ảo giác."

Người thợ đồng hồ ngậm ngùi nói: "Thời gian đã qua, mãi mãi không thể lấy lại..."...

Hoặc biết đâu, thật sự có thể lấy lại?】Trần Kiều cầm lấy đồng hồ, ngón tay nhẹ vuốt lên nắp kim loại, nét mặt trầm ngâm.Vẫn còn một món cuối cùng.【Vật phẩm: Điện thoại của Trần Kiều.】【Phân loại: Đạo cụ đặc biệt, đã ràng buộc với người chơi [Trần Kiều].】【Mô tả vật phẩm: Đây là một chiếc điện thoại.

Nói chính xác hơn là một chiếc điện thoại Android nội địa, mua cách đây nửa năm. ps: Bạn thực sự nên dọn bộ nhớ đệm của ứng dụng đi thì hơn.】Thật khó để diễn tả cảm xúc lúc này...

Trần Kiều lấy chiếc điện thoại của mình trong túi ra.Trước mắt cô là hai chiếc điện thoại giống hệt nhau, đến cả mấy vết xước trên kính cường lực cũng y chang.Điểm khác biệt duy nhất là chiếc vừa mới lấy ra - chiếc đã được hệ thống xác nhận ràng buộc hiện vẫn còn mở nguồn được.Sau hoạt ảnh khởi động, giao diện khóa máy hiện lên.

Trần Kiều nhập mật khẩu quen thuộc của mình, dễ dàng truy cập vào điện thoại."

Thì ra là thế."

Cô lẩm bẩm: "Chỗ này...

Là lần chơi thứ hai."

-【Lời tác giả】Có bạn đọc không hiểu "chu kỳ chơi" nghĩa là gì, nên để một chú thích nhỏ ở đây."

X周目" là cách nói xuất phát từ tiếng Nhật, nghĩa là "lần thứ X", đôi khi trong tiếng Trung được viết là "第X周目".

Đây là thuật ngữ trong game, cũng thường xuất hiện trong tiểu thuyết, manga, anime có yếu tố vòng lặp thời gian, chỉ việc nhân vật quay về thời điểm trước đó do một lý do nào đó.

Trong truyện này, nghĩa là Trần Kiều và Thi Diệc Thanh đã từng trải qua phó bản này một lần rồi, hiện tại là vòng chơi thứ hai.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
Back
Top Bottom