[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,214
- 0
- 0
[Đang Chỉnh Sửa 2025] Hạ Sốt - Thư Ngu
CHƯƠNG 77
CHƯƠNG 77
Edit: Tiểu MiêuBeta: Tiểu HươngWattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)TYT: Hương Của Cỏ Thơm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ánh sáng xám trắng xuyên qua ô cửa sổ vuông cao chừng hai, ba mét trong nhà vệ sinh chiếu vào.Nhà vệ sinh lát kín gạch men, chỉ có tiếng nước từ vòi chưa khóa kỹ nhỏ giọt tí tách vang lên.Lộ Vô Khả dựa lưng vào cánh cửa, tay bị Thẩm Ngật Tây giữ chặt.Thẩm Ngật Tây đã dạy cô.Không khí loãng đến mức gần như không thể thở nổi.Bên tai Lộ Vô Khả là tiếng thở có phần nặng nề của anh, môi anh nhuốm đầy dục vọng từng chút từng chút quấn lấy đường cong nơi cần cổ cô.Cơn xao động dâm mị mơ hồ cuộn trào trong cơn cuồng loạn thét gào của những chiếc xe đua trên đường đua nhựa.Tiếng pô xe từ xa rền đến gần, rồi đột ngột vang ầm lên như thể xé toang màng nhĩ.Tay Lộ Vô Khả run lên một chút.Thẩm Ngật Tây khẽ rít một tiếng, dừng bên cổ cô: "Lộ Vô Khả, em đến lấy mạng anh đấy à?"
Giọng anh nghẹn lại, khàn khàn nơi cổ họng.Tai Lộ Vô Khả hơi nóng, nói: "Là xe đua bên ngoài."
Trong buồng nhỏ hẹp, người con trai khom lưng, vây cô lại trong vòng tay của mình.Anh bật cười: "Không phải từng ngồi xe đua rồi à, ngồi cũng ngồi rồi, còn sợ cái tiếng này nữa sao?"
Hồi đại học, Lộ Vô Khả không chỉ từng ngồi xe đua của Thẩm Ngật Tây, còn không chỉ một lần.Thẩm Ngật Tây nói: "Gan thì to mà sao nhát thế!?"
Một nụ hôn đậm sâu rơi xuống má cô, không chút dục vọng, chỉ đơn giản là anh thấy bạn gái mình thật đáng yêu.Lộ Vô Khả đột nhiên rời khỏi cánh cửa, Thẩm Ngật Tây còn tưởng mới nói cô đôi câu cô lại giận dỗi.Kết quả thấy cô áp sát vào anh.Đôi mắt Lộ Vô Khả sáng lấp lánh.Cô biết hết, nhưng cô muốn vậy đó.Ỷ vào khuôn mặt ngây thơ của mình mà làm mấy chuyện quyến rũ chết người.Thẩm Ngật Tây hít một hơi lạnh, cười: "Mới khen có câu mà em đã lâng lâng rồi hả?"
Lộ Vô Khả không tỏ ý kiến, ngửa đầu hôn lên môi anh.Tối qua Thẩm Ngật Tây không động vào Lộ Vô Khả.Tối qua đám Tề Tư Minh uống đến tận nửa đêm mới giải tán, lúc Thẩm Ngật Tây lên tầng Lộ Vô Khả đã ngủ say.Hiếm lắm mới có lúc cô ngủ sâu như vậy.Thẩm Ngật Tây cũng không quấy rầy cô, tắm xong đi ra liền ôm cô vào lòng ngủ luôn.Bây giờ bị cô quậy thế này, cái gì cũng dậy cả rồi.Môi Thẩm Ngật Tây đang bị cô hôn lấy, tay anh nhéo nhéo cằm cô: "Lộ Vô Khả, muốn thật đấy à?"
Lộ Vô Khả không vui vì bị anh nhéo cằm, đẩy mấy cái mới gạt được tay anh ra, rồi lại dán môi lên môi anh."
Thật mà."
Cô ngừng lại một chút, gọi tên anh."
Thẩm Ngật Tây."
Những lúc như vầy, đến cả cái tên nghe cũng tình đến lạ."
Lộ Vô Khả," Thẩm Ngật Tây khẽ cười một tiếng, "Tự làm rồi ráng mà chịu đi."
Nói xong, hai tay vòng ngang đùi cô, trực tiếp bế cô lên.Lộ Vô Khả hoàn toàn không đề phòng, lưng khẽ va vào cánh cửa, tiếng "rầm" vang lên đầy đột ngột trong nhà vệ sinh vắng lặng.Ngoài cửa sổ, phía đường đua thấp thoáng vọng lại tiếng người cười đùa nói chuyện rôm rả.Nghe không rõ, như bị phủ một lớp màng mỏng.Trên cao nhìn xuống, chiếc xe đua drift đuôi vào khúc cua, tiếng lốp xe rít trên mặt đường sắc đến mức như muốn xé rách cả không khí.Pha xử lý này hẳn là hoàn thành rất đẹp, bên ngoài lập tức vang lên mấy tiếng reo hò trêu chọc của đám đàn ông.Chiếc xe đua phóng vút qua, cuốn theo tốc độ kiêu ngạo đầy thách thức.Thẩm Ngật Tây vốn dĩ cũng nên như thế này.Lộ Vô Khả ôm lấy cổ anh.Ngực phập phồng, đuôi mắt hoe đỏ."
Anh có thể quay lại đường đua không?"
Thẩm Ngật Tây kề môi bên tai cô, quấn quýt không rời.Lộ Vô Khả không nghe thấy anh đáp lời, môi anh thậm chí chẳng vì thế mà ngừng lại dù chỉ một chút.Nhưng anh không phải không trả lời cô, giọng anh khàn khàn phóng đãng xen lẫn sự tỉnh táo lạnh lùng, chẳng hề lạc điệu."
Không."
Ánh nắng xám trắng rọi xiên qua ô cửa sổ vuông cao chừng hai, ba mét.
Nếu không có ai bước vào, ánh sáng ấy sẽ chỉ lặng lẽ dừng ở phần trên toilet, loang trên tường một mảng sáng.Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm nửa mảng tường loang ánh sáng ấy, bỗng thì thầm một câu: "Em muốn nhìn anh."
Cô muốn thấy anh trở lại đường đua, hiên ngang và ngạo nghễ, tung hoành trong thế giới nhiệt huyết thuộc về riêng anh.Không biết có phải là ảo giác của Lộ Vô Khả hay không, cô dường như nghe thấy tiếng cười khẩy như có như không lẫn trong hơi thở của Thẩm Ngật Tây.Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, môi đã bị anh ngậm lấy.Tất cả lời cô định nói đều bị va vỡ trong bầu không khí này.--------------------Vì chỉ còn vài ngày nữa là có cuộc thi, hôm đó đội xe buộc phải tập luyện với cường độ cao như thế.
Buổi chiều, cả đội xe còn kéo nhau ra vùng ngoại ô hoang vắng, lên cả đường đèo quanh co để luyện thêm.
Chiều hôm ấy Lộ Vô Khả lại có lịch dạy ở trung tâm múa nên không đi cùng, Thẩm Ngật Tây chở cô đến trung tâm múa.Tối hôm ấy, đội xe lên đường luôn.
Thẩm Ngật Tây bảo Lộ Vô Khả mấy ngày tới sang căn hộ gần đại học Lan Giang ở, hồi đại học Lộ Vô Khả thường xuyên bị Thẩm Ngật Tây đưa về đây.Nhưng Lộ Vô Khả không đi, vừa hay mấy ngày đó A Thích cứ la hét bảo cô sang chỗ cô ấy ở cùng vài ngày.Lộ Vô Khả từ nước ngoài trở về, đồ đạc vẫn gửi ở chỗ A Thích, tranh thủ mấy ngày này thu dọn lại một chút.Mấy hôm này cô đều ở lại nhà A Thích.Mấy ngày nay ông trời Lan Giang không chiều lòng người, có trận mưa to gió lớn đổ xuống.Chiều hôm đó, trung tâm múa cho học sinh nghỉ, đã thông báo với phụ huynh rằng buổi nghỉ học sẽ được sắp xếp học bù sau.Cơn mưa lớn này ập đến bất ngờ sau giờ tan học buổi trưa, kéo đến ào ạt dữ dội như bão ập tới, hoàn toàn không báo trước.Lộ Vô Khả xui xẻo vừa ra khỏi lớp, đi xuống dưới trung tâm thì dính ngay trận mưa gió dữ dội này, mưa chẳng khác gì nước dội thẳng từ trên đầu xuống, trong vòng 2-3 mét chỉ còn thấy màn mưa dày đặc, mở điện thoại vào app đặt xe mãi mà không được.Có một cô giáo giống cô, sau khi dạy xong lớp buổi trưa, chỉ vì ra khỏi lớp muộn một chút mà bị trận mưa lớn này cản lại, muốn đi cũng không đi được, ở lại thì chẳng có gì để làm, các lớp buổi chiều đều được cho nghỉ hết.Cô giáo đó là người khá thân thiện, dù làm việc cùng chỗ với Lộ Vô Khả đã lâu nhưng chỉ thấy nhau đôi ba lần, vậy mà lúc này cô ấy lại có thể trò chuyện với Lộ Vô Khả thoải mái như bạn lâu năm.Cô ấy nói chuyện với Lộ Vô Khả một lúc thì bỗng thở dài, than rằng buổi hẹn hò với bạn trai chiều nay coi như tan thành mây khói.Không về được thì đành chịu nhưng vẫn phải ăn uống chứ, kết quả đặt đồ ăn qua app cũng không được.Cô giáo đó là người lạc quan, nếu đổi lại là người tâm tính không tốt, có khi lúc này đã chửi ầm lên rồi. nhưng cô giáo đó lại thấy may, vì trong phòng làm việc có trữ mì ăn liền.Ở dưới tầng chờ cũng chán, lúc Lộ Vô Khả định về phòng làm việc thì cô giáo bên cạnh cũng cùng cô đi lên tầng.Phòng làm việc hai người cách nhau không xa, cô giáo đó sau khi trở về phòng làm việc còn lấy một hộp mì ly sang phòng Lộ Vô Khả, đưa cho cô.Thật ra Lộ Vô Khả không định ăn, bây giờ cô không thấy đói.
Sáng nay A Thích đặt một đống đồ ăn sáng, cô cũng ăn nhiều hơn mọi khi một chút.Nhưng cô giáo đó nhiệt tình quá, khó mà từ chối, còn nói không ăn tức là không nể mặt cô ấy.
Tuy Lộ Vô Khả không mặn mà gì với chuyện xã giao, nhưng cũng biết không thể làm người khác mất mặt, nên cô nhận lấy rồi cảm ơn.May mà có hộp mì ly ấy, nếu không thì cả buổi chiều Lộ Vô Khả chắc đã đói đến mức bụng dính lưng.Cả buổi chiều ở Lan Giang mưa như trút nước, nhiều nơi còn phát cảnh báo mưa lớn cấp độ cam, người hoàn toàn không ra ngoài được, tài xế cũng chẳng ai nhận cuốc.Cô đến phòng học múa tập múa suốt hai tiếng, đến khi Thẩm Ngật Tây gọi điện thoại cho cô, cô mới cầm điện thoại đi về phòng làm việc.Sau đó Thẩm Ngật Tây có việc bận, hai người chuyển sang nhắn tin.Chắc anh rất bận, trả lời tin nhắn chậm rì.Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm), TYT: Hương Của Cỏ Thơm.--------------------Mãi đến chạng vạng, khi trời sắp tối mà chưa tối hẳn, mưa mới dần dần ngớt.Bên ngoài, giao thông đang từ từ trở lại bình thường, bầu trời xám xịt mù mờ.Lộ Vô Khả tắt đèn phòng làm việc rồi đi xuống tầng, trung tâm múa lúc không có lớp học trông vắng lặng, yên ắng đến rợn người.Bảo vệ gác cửa suốt cả buổi chiều, rảnh đến phát chán, giờ đang chắp tay sau lưng đứng ngắm chậu cây cảnh to ở sảnh trung tâm.Lộ Vô khả cầm điện thoại, mở app đặt xe.Ngoài trời, mưa đã ngớt đi nhiều nhưng tiếng rào rào vẫn không dứt.Gió thổi lùa vào, cuốn theo những hạt mưa nhỏ lất phất rơi xuống bậc thềm.Khi Lộ Vô Khả vừa đi ra cửa trung tâm thì nghe có tiếng khóc của trẻ con lẫn trong tiếng mưa.Tiếng mưa át gần hết tiếng khóc của đứa bé.Ban đầu Lộ Vô Khả không để ý mấy, cho đến giây tiếp theo cô nghe ra được nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong tiếng khóc của đứa nhỏ.
Ánh mắt cô rời khỏi giao diện đặt xe trên điện thoại, nhìn sang hướng phát ra tiếng khóc của đứa trẻ.Nhưng vừa nhìn qua, Lộ Vô Khả liền sững người.Đứa trẻ này cô không hề xa lạ, là Trần An Ninh.Trần An Ninh đang bị một người đàn ông ôm, định bước vào màn mưa.
Cô bé ngoan ngoãn hay cười thường ngày, giờ thì nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếng hét the thé ngập tràn sợ hãi.Trần An Ninh mới năm tuổi rưỡi, trẻ con ở tuổi này thường được cha mẹ đưa đón.
Người đến đón Trần An Ninh ngoài Thẩm Ngật Tây thì cũng chỉ có ba cô bé, Lộ Vô Khả từng gặp ba Trần An Ninh rồi, nên cô nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông quần áo lôi thôi đang ôm Trần An Ninh cách đó không xa không phải là ba bé.Rõ ràng gã đàn ông này nhân lúc trời đang mưa to, xung quanh lại không có ai, không dễ bị phát hiện mà bắt đứa trẻ đi.Cô sợ làm kinh động đến người đàn ông trước mặt còn chưa kịp chạy, không gọi Trần An Ninh, mà chạy thẳng về phía họ.Vì quá cấp bách, cô quên mất mình đang mang giày cao gót.Gót giày nện xuống nền đá hoa vang lên tiếng "cộp cộp", cô mới chỉ chạy được vài bước, người đàn ông kia liền cảnh giác phát hiện ra, quay đầu thấy có người, lập tức ôm đứa trẻ lao vào màn mưa.Trước khi lao vào trong mưa còn không quên thử nói một câu để thăm dò: "Bị điên à?
Đây là con tôi, tôi ôm con gái tôi đi thì liên quan gì đến cô!"
Lộ Vô Khả cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, hướng vào trung tâm múa gọi bảo vệ một tiếng, rồi chạy xuống bậc thang, lao vào màn mưa.Hiển nhiên Trần An Ninh cũng nhìn thấy cô, vừa khóc vừa kêu cô ơi.Gã đàn ông kia thấy mình đã bị lộ, ôm chặt Trần An Ninh cắm đầu bỏ chạy.Lộ Vô Khả dù sao cũng không thể chạy nhanh bằng một tên đàn ông, nhân lúc khoảng cách vẫn chưa bị kéo giãn thì cô dứt khoát dừng lại, tháo giày cao gót của mình ném thẳng vào người đàn ông phía trước: "Trần An Ninh, trốn đi!"
Chiếc giày cao gót bay vèo, nện vào lưng gã đàn ông kia.Gã hoàn toàn không đề phòng, hự khẽ một tiếng, suýt nữa lảo đảo một bước ngã xuống đất.Lộ Vô Khả nghe thấy hắn lẩm bẩm chửi rủa.Lộ Vô Khả thấy có tác dụng, lại tháo nốt chiếc còn lại ném tiếp về phía trước.Giày cao gót của phụ nữ trông có vẻ ngoài sự nữ tính ra thì chẳng có tác dụng gì, nhưng có lúc nó lại là thứ cứu mạng.Không đến mức lấy mạng người, nhưng có thể cứu mạng.Gã đàn ông kia vừa bị một chiếc giày cao gót nện vào lưng, còn chưa kịp đứng thẳng người thì chiếc còn lại đã bay tới, giáng trúng gáy.So với lưng và eo, gáy là chỗ chí mạng hơn nhiều.
Lần này hắn không chịu nổi nữa, ngã nhào xuống đất.Kéo theo cả Trần An Ninh bị hắn bắt đi.Lộ Vô Khả gần như không hề dừng lại, mưa rơi mạnh khiến hàng mi cô rung khẽ, cô chân trần chạy tới, nước mưa lạnh buốt làm ướt váy dài của cô.Đến khi chạy lại gần, Lộ Vô Khả mới phát hiện tay phải của gã đàn ông kia đã bị phế.Hắn ôm Trần An Ninh bằng tay trái, sau khi ngã xuống thì trong lúc nhất thời hoảng loạn liền muốn chống người dậy bằng tay phải, nhưng như chống vào vải bông mềm oặt, không sao gượng dậy nổi, lại chật vật ngã lăn xuống vũng nước mưa.Lộ Vô Khả sững người.Cô chợt nhớ đến lần đi họp lớp cùng A Thích, tối hôm ấy cô phát sốt, ghé hiệu thuốc mua thuốc thì gặp Thẩm Ngật Tây.Tối hôm đó, các cô đến quán nướng thì bị Quách Húc lúc ấy đang dạy dỗ người đuổi đi.
Sau đó ở hiệu thuốc, bọn họ cách nhau một cái kệ thuốc, cô nghe thấy Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại với Quách Húc.Anh hỏi Quách Húc thằng kia ra tay bằng tay nào.
Biết là tay phải, liền bảo Quách Húc phế cánh tay đó đi.Cô nhận ra điều này gần như chỉ trong chớp mắt, chân không dừng lại mà chạy thẳng tới."
Trần An Ninh, qua đây."
Mà bên kia, cô bé Trần An Ninh lợi dụng lúc gã đàn ông ngã xuống đất, không kịp để ý đến bé, bé liền hất cánh tay nặng nề kia ra, vừa khóc vừa chạy về phía Lộ Vô Khả.Gần như đúng khoảnh khắc Lộ Vô Khả sắp ôm được cô bé, bất ngờ Trần An Ninh bị gã đàn ông kia siết chặt kéo ngược lại, một đứa trẻ hoàn toàn không thể chống chọi dưới cánh tay của một gã trưởng thành.Tiếng khóc non nớt đầy sợ hãi của Trần An Ninh xé toạc màn mưa.Không rõ lúc ấy đầu óc nghĩ gì, cô chỉ biết nếu không giành lại Trần An Ninh thì đứa trẻ này coi như xong, cô xông tới theo bản năng.Vươn tay giành lại Trần An Ninh với gã đàn ông kia.Trần An Ninh vừa khóc vừa kêu cô ơi, gã đàn ông dùng lưng chặn Lộ Vô Khả lại, nhất quyết không cho Lộ Vô Khả giành được."
Tao nói cho mày biết, đừng có xen vào chuyện này!
Đừng có lo chuyện bao đồng!"
Lộ Vô Khả làm như không nghe thấy gã đàn ông kia nói gì, liều mạng túm chặt quần áo hắn, giành lấy.Thể hiện rõ ràng cô chính là muốn xen vào chuyện này.Lộ Vô Khả ướt sũng từ đầu đến chân, vài lọn tóc ướt dính lên gò má trắng mịn, nước mưa từng giọt trượt qua cằm nhỏ rồi rơi xuống.Cô cố hết sức giành lại, lông mày nhíu chặt.Nếu gã đàn ông trước mặt này còn đủ hai tay thì Lộ Vô Khả chắc chắn không thể đấu lại, nhưng giờ hắn chỉ còn dùng được một tay.Cuối cùng cô nghiến răng, cắn chặt môi, giật Trần An Ninh về, ôm ghì chặt vào lòng.Ngay lúc vừa áp sát gã đàn ông kia, Lộ Vô Khả đã chạm phải thứ gì đó bằng kim loại có góc cạnh ở trên người hắn.Cô gần như vừa giành được Trần An Ninh là lập tức xoay người lại, giữ chặt Trần An Ninh trong lòng mình.Những kẻ mang theo thứ gì đó bên người mà mãi không ra tay làm tổn thương ai, thường là vì chưa đến bước đường cùng thì họ sẽ không lấy ra, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sợ chết.Thẹn quá hóa giận, tiếp tay làm điều ác, ma quỷ cuối cùng phát điên.Cô ôm chặt Trần An Ninh xoay người bỏ chạy, bất ngờ một vật gì đó vung thẳng về phía eo cô.Gần như ngay lúc vật cứng đâm cộm vào eo cô, từ đối diện, bảo vệ vội vã chạy đến, quát lớn bỏ dao xuống.Ngay giữa khoảnh khắc cấp bách, sống còn như vậy.Lộ Vô Khả nghĩ đến Thẩm Ngật Tây.Nhớ đến câu anh từng nói với cô.Anh nói, đã nhiều năm như vậy, cô chẳng thay đổi chút nào.Vẫn như năm năm trước, chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai với anh.Cô cắn môi đến trắng bệch, gần như dốc hết toàn bộ sức lực chạy đi.Mũi dao rạch rách áo khoác ngoài, gió lạnh quấn lấy lưỡi dao sắc bén, lướt qua da thịt cô.Lộ Vô Khả không từ bỏ.Nhưng giây tiếp theo, cơn đau nhói như đã lường trước lại không hề ập tới, mũi dao trệch hướng, lướt qua eo cô, rạch ra một đường dài mảnh.Cùng lúc đó, gã đàn ông kia bỗng nhiên bị đá ngã xuống đất, Lộ Vô Khả nghe thấy tiếng gã rên rỉ sau cú ngã, còn có cả tiếng con dao loảng xoảng rơi xuống đất.Sợi dây căng như trực đứt trong người Lộ Vô Khả bất chợt lơi ra.Từ phía trước, bảo vệ vội vã chạy tới, sượt qua vai cô.Lộ Vô Khả chạy tiếp mấy bước rồi đặt Trần An Ninh xuống.Cơn đau nhói râm ran nơi eo lặng lẽ lan ra, gương mặt cô thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng chẳng hề để tâm, quay đầu nhìn lại.Thẩm Ngật Tây nghiến chặt quai hàm, túm lấy cổ áo gã đàn ông kia, một quyền nện thẳng vào mặt hắn.Không nghỉ lấy một giây, anh lại đấm thêm một cú vào mặt.Liên tiếp không dứt, anh không nói một lời, lại thêm một cú đấm nữa nện xuống.Lộ Vô Khả để ý thấy tay Thẩm Ngật Tây đang túm cổ áo gã đàn ông kia khẽ run.Anh đang ra sức kiềm chế cơn giận.Bên cạnh, Trần An Ninh lúc nãy ngã xuống bị đập trúng trán.Giờ trên trán đã sưng đỏ một mảng, vốn dĩ đã đau, còn thấy người lớn đánh nhau, trẻ con đâu chịu nổi mấy cảnh này, lập tức òa khóc.Lộ Vô Khả kéo cô bé sát lại bên mình, không để bé nhìn thấy gì cả.Bên kia, bảo vệ định kéo Thẩm Ngật Tây ra, nhưng bị anh lạnh lùng hất ra, anh dồn hết sức mà đấm.Bảo vệ có ba, bốn người, cuối cùng phải cùng nhau dốc sức kéo Thẩm Ngật Tây ra.Lại bảo anh bớt giận, có gì thì từ từ nói.Thẩm Ngật Tây không nhào lên đánh nữa, chỉ vào gã đàn ông đang nằm liệt dưới đất."
Tao đã nói với mày chưa?"
"Đ*m* để tao thấy thêm lần nữa, đ*m* ông đập mày thêm lần nữa."
Gã đàn ông kia mặt mũi bầm dập, vẻ hống hách khi nãy đối với Lộ Vô Khả bị đập cho biến mất sạch.
Hắn không cãi cũng không chửi lại, mà như thể nhìn thấy ôn thần vậy, cuống cuồng bò dậy, sợ đến đái ra quần mà cắm đầu bỏ chạy.Thẩm Ngật Tây hất tay bảo vệ ra, nhìn sang Lộ Vô Khả.Mấy ngày không gặp, anh đã cắt tóc, đầu húi cua lại càng ngắn hơn, càng làm đường nét khuôn mặt anh thêm sắc lạnh.Nước mưa theo xương mày anh trượt xuống.Anh nhìn chằm chằm Lộ Vô Khả.Tóc Lộ Vô Khả ướt sũng, nước mưa không ngừng rơi trên mặt cô.Như một món đồ dễ vỡ, gần như sắp vỡ tan, trong vẻ mong manh ấy lại sinh ra một nét đẹp mang sắc bệnh.Thẩm Ngật Tây không nói gì, chỉ lười nhác cúi đầu.Anh bước tới, nhặt hai chiếc giày cao gót cô làm rơi dưới đất lên, rồi đi tới trước mặt cô.Thẩm Ngật Tây cầm đôi giày cao gót, nửa quỳ xuống trước mặt cô.Anh gác một cánh tay lên đầu gối, bàn tay to rộng nắm lấy cổ chân cô.Cổ chân Lộ Vô Khả lạnh như băng, bị bàn tay ấm nóng, mạnh mẽ của anh nắm lấy.Thẩm Ngật Tây nhẹ nhàng xỏ lại đôi giày cao gót vào chân cô.Ngày chỉnh sửa: 4/9/2025